Bạn Trai Tôi Là Quái Vật
|
|
Đỗ Tu Nhiên bận rộn chuyện trong trường học, qua hai ngày sau mới nhớ tới chuyện Ngô Kình Thương đưa cho y thẻ ngân hàng, vừa vặn đi ngang qua ngân hàng, y liền vào xem, tiểu quỷ nói mật mã chính là sinh nhật của y, Đỗ Tu Nhiên bấm vào con số là sinh nhật của mình, sau đó thấy được con số hiện lên trong máy, có chút không dám tin, vội vàng nhìn lại một lần, đằng sau rất nhiều con số, hắn đếm, đây là……..Tại sao có thể có nhiều tiền như vậy? Phản ứng đầu tiên của Đỗ Tu Nhiên chính là,cầm nhầm thẻ?
Y lập tức đem thẻ rút ra, nhìn xem có chút ngẩn người, nếu quả thật cầm sai thể, mật mã như thế nào là sinh nhật của mình? Hay đây đúng là thẻ ngân hàng của tiểu quỷ, chính là hắn chỉ là bộ đội đặc chủng, không quyền không thế, tiền lương cũng chỉ có thể xem như trung bình, cho dù có tiết kiệm năm sáu năm, một chút cũng không xài, cũng không có khả năng thu vào đến mấy ngàn vạn? Y nhịn không được đút thẻ vào kiểm tra một lần nữa, vô luận nhìn mấy lần, kết quả điều như vậy, lập tức trong tay Đỗ Tu Nhiên như đang cầm một vật nặng ngàn cân.
Tiểu quỷ rốt cuộc làm cái gì? mới có thể có nhiều tiền như vậy? Đỗ Tu Nhiên kinh hãi lạnh mình nghĩ, chăng lẽ………hắn cướp ngân hàng?
Buổi tối, ăn qua cơm, Đỗ Tu Nhiên biểu hiện nghiêm túc đem Ngô Kình Thương kéo lại ghế sa lon, sao đó móc thẻ ngân hàng ra nói: “Ngươi nói thật cho ta biết, tiền trong thẻ đều là của ngươi sao?”
Ngô Kình Thương nhìn nhìn thẻ ngân hàng của mình gật đầu nói: “Là ta kiếm được.”
Đỗ Tu Nhiên cau mày nói: “Ngươi biết bên trong có bao nhiêu tiền?”
Ngô Kình Thương nói: “không biết.”
Đỗ Tu Nhiên trong nội tâm càng thêm bất an, y nói: “Ta hôm nay nhìn qua, bên trong có hơn tám nghìn vạn, nhưng số tiền này ở đâu ra.”
Ngô Kình Thương không chớp mắt nói: “Ta kiếm được.”
Đỗ Tu Nhiên sinh khí a, tiểu quỷ này vài năm không thấy nói như thế nào cũng không hoảng không chớp mắt, y đem thẻ để lên bàn, vỗ bàn nói: “Ngươi rốt cuộc làm chuyện gì mà có thể kiếm nhiều tiền như vậy? Có phải là bên ngoài làm chuyện xấu trái pháp luật hay không?”
Ngô Kình Thương nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lên nói: “Cũng không phải là chuyện trái pháp luật, là quang minh chính đại, ngươi đừng hỏi.” Ngô Kình Thương cùng Đỗ Tu Nhiên cùng nhau lớn lên, Đỗ Tu Nhiên trong nội tâm nghĩ gì hắn đều biết rõ, hắn nếu như nói ra chuyện hắn làm lính đánh thuê, Đỗ Tu Nhiên nhất định sẽ sinh khí nói hắn làm chuyện không đàng hoàng, hắn không muốn làm cho Đỗ Tu Nhiên lo lắng.
Nhưng Đỗ Tu Nhiên trong nội tâm chính là lo lắng a, y cảm thấy phải hỏi cho tường tận mọi việc mới có thể yên tâm được, nhân tiện nói: “Hôm nay ngươi không nói, thẻ này ta trả cho ngươi.”
Ngô Kình Thương nhìn nhìn thẻ , lại nhìn nhìn Đỗ Tu Nhiên ở trước mặt, tuy Đỗ Tu Nhiên là đang sinh khí hắn, nhưng là Ngô Kình Thương cảm thấy có một loại cảm giác vô cùng thân thiết, hắn đột nhiên đi đến gần, thoáng hôn miệng của Đỗ Tu Nhiên, mới lên tiếng: “Thật ra là ta làm nhiệm vụ mà kiếm được.”
Đỗ Tu Nhiên đưa tay vỗ nhẹ đầu của Ngô Kình Thương nói: “Đừng động tay động chân, nghiêm túc nói cho ta biết, cái nhiệm vụ đặc biệt gì mà có thể có nhiều tiền như vậy?”
Ngô Kình Thương nói: “Chính là nhiệm vụ nguy hiểm, cho nên tiền thưởng mới nhiều, nói ra ngươi cũng không hiểu”
Đỗ Tu Nhiên trước kia từng nghe Ngô Kình Thương nói qua, để có được tiền thưởng, nhiệm vụ càng nguy hiểm tiền thưởng càng nhiều, nhưng là tiền nhiều như vậy, tiểu quỷ đã phải làm bao nhiêu nhiệm vụ nguy hiểm mới có thể có nhiều tiền như vậy? Nhớ tới vết thương trên người Ngô Kình Thương, Đỗ Tu Nhiên cảm thấy mình đau lòng chết rồi, y nhanh chóng vén lên áo nhìn xem vết thương sau lưng của Ngô Kình Thương, vết thương đã tốt lắm rồi, nhưng sẹo vẫn lưu lại rõ ràng, y nhẹ nhàng dùng tay sờ lên, xúc cảm thô ráp, mới giận dữ nói: “Ngươi từ nay về sau đừng liều mạng như vậy nữa, tiền kiếm được cũng đã đủ xài, lấy……vết thương như vậy, đợi đến khi lớn tuổi rồi còn không biết có hay không phát sinh bệnh tật? Tuy cơ thể ngươi cùng người khác không giống nhau, nhưng là cũng không thể bỏ mặc xem thường như vậy, cho dù ngươi không đau lòng, ta cũng đau lòng a”
Nhìn xem Đỗ Tu Nhiên toàn bộ mắt đều hồng thấu, Ngô Kình Thương một phen túm lấy Đỗ Tu Nhiên, để y cùng mình ngồi trên ghế sa lon, nửa ngày Ngô Kình Thương mới buồn bực âm thanh nói: “Ngươi………..thật sự đau lòng?”
Đỗ Tu Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Ngô Kình Thương, nhịn không được cười nói: “Ngốc thật, như thế nào sẽ không đau lòng, ta từ nhỏ nhìn xem ngươi lớn lên, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta phải làm sao bây giờ? Tiền nhiều hay ít cũng không quan trọng, an toàn của ngươi mới là chuyện quan trọng nhất.”
Ngô Kình Thương lập tức dùng sức ôm chặt Đỗ Tu Nhiên, hắn đem mặt chôn ở phần gáy cổ của y, nghe đến mắt có điểm hồng, đối với hắn chỉ có ở trong lòng người này mới là địa phương vĩnh viễn tối ấm áp, vì hắn nói những lời này, cho dù y về sau không nói lời từ biệt mà ly khai hắn, hắn cũng tuyệt đối tuyệt đối không buông tay y lần nữa.
|
Chương 38
Trời vừa mới sáng, Đỗ Tu Nhiên liền đứng dậy phủ thêm quần áo đi chợ sáng,mua xong đồ ăn mới đem trở về, có sữa đậu nành, bánh quẩy và bánh nướng, sau đó lại vào phòng bếp làm chút súp, lại bỏ thêm mấy thứ dưa muối, toàn bộ chuẩn bị cho tốt mới đặt lên bàn, trở lại lấy bát đũa.
Ngô Kình Thương đánh răng xong liền ngồi vào bàn chờ ăn sáng, nhìn thấy hắn bộ dáng nhìn chăm chú thức ăn ở trên bàn đến chảy nước miếng, làm Đỗ Tu Nhiên nhịn không được cười, đem chiếc đũa đưa cho hắn.
Đỗ Tu Nhiên ngồi ở bên cạnh nhìn xem tiểu quỷ ăn ngon, so với chính mình ăn càng cao hứng hơn, tiếp đó lại gắp vài chiếc bánh củ cải cho Ngô Kình Thương mới nói: “Ta hôm nay không bận việc, lát nữa mang ngươi ra ngoài dạo chơi, mua cho ngươi vài bộ quần áo.”
Ngô Kình Thương ăn đến miệng chảy mỡ nghe vậy mới hàn hàm hồ hồ nói: “Không cần, ta mặc đủ.”
Đỗ Tu Nhiên nói: “Một bộ quần áo sao có thể đủ? Quần áo của ngươi tất cả đều để ở bộ đội không đem theo.”
Ngô Kình Thương nghĩ nghĩ nói “mua a” Đỗ Tu Nhiên mua cho hắn cái gì hắn sẽ mặc cái đó, thoáng nhìn thấy nửa miếng dưa leo bỏ dở trong chén của Đỗ Tu Nhiên, thừa dịp y không chú ý, hắn lia chiếc đũa gắp đến trong bát của mình, ăn đến ngon miệng.
Đỗ Tu Nhiên ăn một hồi mới phát hiện Ngô Kình Thương ăn vụng những gì mà y cắn quá, liền ngay cả sữa đậu nành y đã uống qua hắn đều cầm lên uống, Đỗ Tu Nhiên lập tức lấy chiếc đũa chặn lại chiếc đũa của Ngô kình Thương đưa qua nói: “Như thế nào lại ăn đồ ăn ta dùng qua?”
Ngô Kình Thương thấy Đỗ Tu Nhiên hỏi, liền nhếch miệng cười nói: “Ngươi cắn qua ăn ngon hơn.”
Đỗ Tu Nhiên nói: “Nói hưu nói vượn, không phải đều là một mùi vị sao?”
Ngô Kình Thương nhân cơ hội lại đoạt lấy nữa miếng củ cải mà y đã cắn qua, ném vào trong miệng nhai nhai nói: “Ngươi cắn quá ngon hơn.”
Đỗ Tu Nhiên không nói gì, cái này lại là tật xấu gì, tiếp tục dùng bữa tất cả món ăn y đều một ngụm bỏ vào trong miệng không chừa lại miếng nào.
Ngô Kình Thương thấy thế nhìn xem Đỗ Tu Nhiên, bộ dáng có chút tức giận.
Đỗ Tu Nhiên âm thầm nở nụ cười, mang theo khêu khích cầm miếng củ cải quơ qua quơ lại trước mặt Ngô Kình Thương nói: “Đừng nhìn, nhìn cũng vô dụng.” Nói xong liền cười đem toàn bộ miếng củ cải bỏ vào trong miệng. (Nhiên ca! a đùa với lửa.)
Ngô Kình Thương thấy thế khoé miệng mấp máy có chút cứng ngắc, ánh mắt nhìn chằm chằm miệng của Đỗ Tu Nhiên, sau đó hắn để đũa xuống đứng dậy.
Đỗ Tu Nhiên đang ăn, thấy Ngô Kình Thương mạnh mẽ đi qua thì có chút hoảng sợ, y vừa muốn mở miệng nói chuyện, Ngô Kình Thương đột nhiên xông lại nhếch miệng cười, sau đó rất nhanh lại cuối đầu xuống đoạt đi thức ăn trong miệng của y
Đỗ Tu Nhiên thấy thế muốn nuốt thức ăn xuống dưới, nhưng không kịp, Ngô Kình Thương dùng đầu lưỡi ngăn chặn miệng của y, đầu lưỡi nhẹ nhàng quét một cái liền đem hơn phân nữa thức ăn trong miệng lấy về phía mình, sau đó để ngay tại miệng của Đỗ Tu Nhiên dùng sức hút nuốt toàn bộ xuống.
Đỗ Tu Nhiên trong lúc đó có chút giận dữ, tiểu quỷ này quá ghê tởm, rõ ràng ngay cả thực vật trong miệng của y cũng không buông tha, y xúc động xuống dưới liền học theo phương pháp của Ngô Kình Thương, đem đầu lưỡi đưa vào trong miệng của Ngô Kình Thương nghĩ muốn đem toàn bộ lấy trở về, kết quả thực vật thì không thấy,đầu lưỡi lại bị nuốt đi vào, bị Ngô Kình Thương dùng mọi cách xà đạp, hấp cắn đến đỏ bừng mới thôi, sau khi rút ra còn có cảm giác tê dại.
Đỗ Tu Nhiên trong nội tâm chính là nổi khí a, tiểu quỷ này thật sự xấu xa xấu xa mà, y nuôi hắn lớn như vậy lại hắn khi dễ ngược lại y, thấy Ngô Kình Thương còn đang trong miệng y dùng lưỡi càn quét bốn phía, Đỗ Tu Nhiên lựa cơ hội tốt liền cắn chặt răng lại muốn cắn đi đầu lưỡi của tiểu quỷ, ai ngờ Ngô Kình Thương đầu lưỡi thu về quá nhanh, không có bị cắn trúng ngược lại là cắn ngay đầu lưỡi của chính y, đau đớn khiến Đỗ Tu Nhiên tại chỗ “Nức nở nghẹn ngào” một tiếng, hốc mắt lập tức đỏ.
Ngô Kình Thương nhanh chóng đến nhìn xem Đỗ Tu Nhiên, thấy y nước mắt chảy xuống, lập tức hoảng hốt, bề bộn đem Đỗ Tu Nhiên ôm vào lòng hỏi: “Ngươi không phải là……….cắn trúng lưỡi đi?”
Đỗ Tu Nhiên che lại miệng đau đớn không nói ra thành lời, cũng may lúc đó y không có xuống tay nặng, nếu không đầu lưỡi cũng có thể bị cắn xuất huyết.
Ngô Kình Thương ngốc ngốc dùng ống tay áo lau đi nước mắt cho Đô Tu Nhiên, có chút hối hận, sớm biết như vậy, hắn thà để cho y cắn mình một cái, cũng không muốn thấy y khóc , lập tức dùng ngón cái vân ve cái cằm của Đỗ Tu Nhiên, hỏi: “Duỗi ra cho ta xem.”
Đỗ Tu Nhiên có chút hốt hoảng quá mức, thấy tiểu quỷ vẻ mặt khẩn trương, lại muốn cười, nghĩ nghĩ liền hé miệng vươn đầu lưỡi ra.
Ngô Kình Thương để sát mặt vào nhìn thoáng quá, lưỡi có chút đỏ ửng, giống như có điểm rách da, nhưng lại không có xuất huyết, Ngô Kình Thương chuyên chú nhìn, đột nhiên cúi đầu ghé vào miệng Đỗ Tu Nhiên hôn một cái rồi lại thổi một cái vào miệng vết thương nói: “Tốt lắm, không đau không đau.”
Đỗ Tu Nhiên mặt có chút hồng, y nhớ tới Ngô Kình Thương khi còn bé mỗi lần bị thương ở đâu, y cũng là thổi vào rồi nói: “Tốt lắm, không đau” Hiện tại lời nói này lại được nói ra từ trong miệng của Ngô Kình Thương, y cảm thấy không được tự nhiên, lập tức tránh khỏi Ngô Kình Thương nói: “Mau ăn, ăn xong phải dọn bàn…….khàn…….” Miệng lại đau nhức làm cho Đỗ Tu Nhiên phải hít vào một hơi.
Ngô Kình Thương thấy thế nói: “Ta đút cho ngươi.” Nói xong liền cầm lấy một miếng dưa leo bỏ vào trong miệng nhai, sau đó lại tiến về miệng của Đỗ Tu Nhiên (Thương ca! e khinh bỉ anh, anh quá ghê tởm đi!!!!!!!!!!!!!!!!!!)
Đỗ Tu Nhiên thấy thế vội vàng ngửa mặt ra phía sau tránh né, mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, có cần phải đút bằng cách như vậy không? Quá buồn nôn! Liền nhanh chóng đẩy ra Ngô Kình Thương nói: “Làm cái gì vậy, chính ngươi tự ăn cơm đi.”
Thấy Đỗ Tu Nhiên có thể tự ăn cơm, Ngô Kình Thương lúc này mới thôi, nhớ tới hương vị thức ăn trong miệng Đỗ Tu Nhiên, hắn vẫn chưa thoả mãn, có cơ hội còn muốn tiếp tục ăn.
Ăn cơm xong, dọn xong bàn, hai người liền mặc thêm áo, hôm nay gió lớn, Đỗ Tu Nhiên lấy ra một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ muốn quàng cho Ngô Kình Thương để giúp hắn bớt lạnh, nhưng nói sao Ngô Kình Thương cũng không chịu quàng, ngược lại còn đem khăn quàng cổ quây kín Đỗ Tu Nhiên.
Đỗ Tu Nhiên bắt đắc dĩ nói: “Vốn là mua cho ngươi.”
Ngô Kình Thương ánh mắt có chút khác thương nhìn xem Đỗ Tu Nhiên nói: “Cũng là ngươi quàng lên đẹp mắt hơn.”
Đỗ Tu Nhiên cúi đầu sờ lên khăn quàng cổ, lập tức cười nói: “Đi thôi.” Nói xong hai người liền khoá cửa, ra khỏi nhà.
Đỗ Tu Nhiên mang Ngô Kình Thương đi dạo quanh các cửa hàng quần áo, cắn răng mua cho Ngô Kình Thương một chiếc áo nhung đắt tiền , y lại mua thêm một kiện áo khoác đen, lại chọn lấy mấy chiếc quần lót, cơ hồ hết một nửa tiền lương của y
Ngô Kình Thương từ nhỏ cũng không có ăn mặc quần áo tốt, đều là mặc lấy quần áo rách, hiện tại hắn đã trưởng thành lại mặc những loại quần áo rẻ tiền , Đỗ Tu Nhiên nội tâm có chút không đành lòng, mặc dù quần áo của hắn mặt cũng rất tiện nghi, nhưng là y muốn dùng chính tiền lương của mình mua cho hắn một bộ quần áo tốt.
Ngô Kình Thương hỏi Đỗ Tu Nhiên: “Ngươi không có mua.”
Đỗ Tu Nhiên cười cười nói: “Quần áo của ta đã đủ, lần này là mua cho ngươi.”
Ngô Kình Thương nhìn nhìn quần áo trong tay, mắt lại nhìn nhìn Đỗ Tu Nhiên, không nói gì.
Đi một hồi, đi ngang qua một cửa hàng, Đỗ Tu Nhiên nói: “Khăn quàng cổ màu đỏ của ta là mua ở đây, vốn định là mua cho ngươi, kết quả lại là ta quàng, nếu không lại mua thêm một cái, thế nào?”
Vừa vặn ở cửa ra vào có hai người mẫu, trên cổ đều quàng khăn quàng cổ màu đỏ, rất giống tình lữ*, Ngô Kình Thương nhiều lần nhìn nhìn, sau mới gật đầu “Ân” một tiếng.
*Tình lữ: Tình nhân
Đỗ Tu Nhiên lôi kéo Ngô Kình Thương đi vào, khăn quàng cổ cầm qua cảm xúc rất tốt, Đỗ Tu Nhiên nhón chân đeo vào cổ cho Ngô Kình Thương, sau đó vỗ vỗ khăn quàng cổ ở trước ngực Ngô Kình Thương nói: “Ân, không sai, rất có tinh thần.”
Ngô Kình Thương nhìn thấy Đỗ Tu Nhiên đứng trước mặt mình cười ôn nhu, trong nội tâm giống như có một dòng nước ấm ấp chảy qua,khó có thể ức chế, nhịn không được lấy một tay ôm Đỗ Tu Nhiên vào lòng, ôm thật chặt.
Đỗ Tu Nhiên bị hành động của Ngô Kình Thương làm cho hoảng sợ, may mắn bốn phía có nhiều tấm chắn ngăn cản được không ít ánh mắt, nhưng là y thấy được hai nữ sinh bán hàng đang kinh ngạc nhìn bọn họ, Đỗ Tu Nhiên vội vàng thấp giọng nói với Ngô kình Thương: “Buông ra, còn chưa có trả tiền.”
Đợi Ngô Kình Thương phản ứng lại, buông tay ra, Đỗ Tu Nhiên cũng không dám trực tiếp nhìn mặt hai nữ sinh đó nữa, trực tiếp lấy tiền ra thanh toán, sau đó lôi kéo Ngô Kình Thương đi như bay ra bên ngoài, trước khi đi còn nghe được âm thanh của hai nữ sinh.
“Tiểu công lớn lên thật cường tráng, tiểu thụ tươi cười cũng rất ôn nhu.”
“Thực xứng a……”
Đỗ Tu Nhiên -_-||| y thề, từ nay về sau sẽ không bao giờ quay lại cửa hàng này mua đồ.
Ra khỏi cửa Đỗ Tu Nhiên có chút tức giận nói: “Ngươi vừa rồi nghĩ gì thế?”
Ngô Kình Thương vò đầu nói: “Không biết, chỉ là muốn ôm ngươi.”
Đỗ Tu Nhiên đỏ mặt, nhìn chung quanh một chút nói: “Ngươi có ngốc hay không, có ngốc hay không a? Ngươi muốn cho toàn bộ thế giới đều biết?”
Ngô Kình Thương nghĩ nghĩ gật đầu “Ân…….”
Đỗ Tu Nhiên lập tức nghĩ muốn thổ huyết, y nói: “Phục ngươi, ngươi đứng cách xa ta ra, ngươi đi ở đằng sau, ta đi ở đằng trước”
Ngô Kình Thương thấy Đỗ Tu Nhiên thật sự sinh khí, đi hai bước, đột nhiên tiến lên giữ chặt tay Đỗ Tu Nhiên nói: “Ta không ôm ngươi, nắm tay được không?”
Đỗ Tu Nhiên không vui quay đầu lại nói: “Hai nam nhân nắm tay để người khác nhìn thấy tốt lắm sao?”
Ngô Kình Thương dùng tay áo bao lại bàn tay của Đỗ Tu Nhiên nói: “Ngươi khác nhìn không thấy.”
|
Đỗ Tu Nhiên nhíu mày, cúi đầu nhìn hai bàn tay đang giao nhau, lòng bàn tay của Ngô Kình Thương lộ ra cảm giác ôn hoà,ấm áp hơn nữa hắn nắm thật chặt không cho phép Đỗ Tu Nhiên buông tay, nửa ngày Đỗ Tu Nhiên đành phải nắm ngược trở về, có chút bất đắc dĩ nói: “Đừng có lại nháo, để cho người quen nhìn thấy không tốt.”
Ngô Kình Thương gật gật đầu, đem tay của Đỗ Tu Nhiên nắm càng chặt.
Giữa trưa Đỗ Tu Nhiên mang Ngô Kình Thương đến ăn ở một quán nhỏ phụ cận, thức ăn hương vị rất thơm ngon, tương gà xào làm rất thơm, y muốn mang Ngô Kình Thương đến nếm thử, thấy Ngô Kình Thương thích ăn, Đỗ Tu Nhiên lại mua một ít bỏ hộp đem về, để dành cho Ngô Kình Thương buổi tối có thể dùng.
Hai người ăn cơm no, ở dưới hoa viên dạo một vòng mới trở về nhà, lên lầu thả xuống quần áo trên tay, Đỗ Tu Nhiên cởi áo khoác, đem tương gà bỏ vào nồi, sau đó đem vào tủ lạnh ướp lạnh.
Sau đó lại đem táo mua được ở cửa hàng rửa sạch, để vào trong dĩa, rồi mới đem lên cho Ngô Kình Thương đang ngồi xem TV ở ghế sa lon nói: “Vừa ăn vừa xem a”
Ngô Kình Thương cầm một trái, đem lên ngay miệng cắn một miếng lớn, vừa ngọt lại vừa giòn
Đỗ Tu Nhiên đột nhiên lại nhớ tới cái gì, cầm lên áo khoác trên ghế sa lon mặc vào, Ngô kình Thương thấy thế sững sờ hỏi: “Có chuyện gì?”
Đỗ Tu Nhiên vội vàng choàng kĩ khăn quàng cổ nói: “Cái gì? Ta quên một việc, ta ghé ngân hàng thoáng cái rồi sẽ về.”
Ngô Kình Thương hỏi: “Có chuyện gì?”
Đỗ Tu Nhiên nói: “Trường học có một học sinh trong nhà gặp khó khăn, người mẹ lại vừa bị bệnh, ta lấy ít tiền ngày mai đưa cho hắn, một lát ta sẽ quay về, ngươi cứ ở nhà đợi a.”
Ngô Kình Thương đứng lên nói: “Ta đi cùng ngươi.”
Đỗ Tu Nhiên nói: “Không cần, nơi đó cũng không xa, ngươi ngồi xem TV đi.”
Ngô Kình Thương do dự rồi nói: “Ngươi dùng thẻ của ta lấy tiền, ngươi một tháng làm ra cũng không nhiều lắm.”
Đỗ Tu Nhiên nói: “Ta có tiền, không cần lấy của ngươi.”
Ngô Kình Thương sau khi nghe xong cố chấp đến ngăn kéo ở dưới mặt bàn lấy ra thẻ tín dụng của hắn, hắn biết rõ Đỗ Tu Nhiên bình thường đều đem tiền lẻ cùng thẻ tín dụng đều để ở chỗ này “Cầm, lấy của ta xài.”
Đỗ Tu Nhiên nói không cần, nhưng Ngô Kình Thương vẫn là cứng ngắc đem thẻ tín dụng nhét vào trong túi quần của y, Đỗ Tu Nhiên biết rõ hắn tính tình cứng rắn, cũng không muốn cùng hắn dây dưa,vội vàng tạm biệt liền đi ra ngoài.
|
Chuong 39
Đỗ Tu Nhiên đi xuống dưới lầu, liền hướng thẳng về phía ngân hàng mà đi, người bên trong rất nhiều, phải sắp hàng rất lâu mới đến lượt y, lấy ra ba ngàn đồng bỏ vào trong túi, liền đi ra cửa chính của ngân hàng, y nhìn thời gian vẫn chưa đến ba giờ, sau khi do dự mới quyết định đem tiền trực tiếp đi đưa.
Mẹ của học sinh kia vẫn đang ở trong bệnh viện, tại lầu ba bệnh viện, y lần trước đã từng ghé thăm vẫn còn nhớ mang máng số phòng.
Muốn đến được bệnh viện y phải đi qua vài con đường, Đỗ Tu Nhiên lựa chọn đi vào vài con đường nhỏ, đi xe phải mất đến mười lăm đồng tiền, Đỗ Tu Nhiên cảm thấy không đáng, y đi nhiều thêm vài con đường là được.
Đại khái đi hơn hai mươi phút, mắt thấy đã đến được bệnh viện, trong ngõ hẻm đột nhiên xông tới vài người, tay cầm dây xích miệng ngậm thuốc, đem Đỗ Tu Nhiên bao vây.
Đỗ Tu Nhiên sửng sốt hạ, vẫn là không hay biết lui về sau một bước, kết quả phía sau có người đẩy y một phen, đem y đẩy vào chính giữa.
“Chạy cái gì mà chạy, lại chạy ta đánh gãy chân ngươi có biết không?” Một tên tiểu lưu manh cầm gậy đánh vào hai chân của Đỗ Tu Nhiên.
Đỗ Tu Nhiên có chút sợ hãi, y biết mình gặp phải cướp bóc, phản ứng đầu tiên chính là móc ra điện thoại, kết quả bị tên tiểu lưu manh thấy được, lập tức đem điện thoại cướp đi, cầm lên nhìn nhìn, mở miệng nói: “Cái loại điện thoại gì đây?” Nói xong liền đem điện thoại cầm trên tay buông ra cho rơi xuống đất, lại dùng chân dẫm hai cái, sau đó quay đầu đối với lão đại nói: “Đại ca, tên này trên người khẳng định có tiền, ta tận mắt thấy hắn từ trong ngân hàng đi ra.”
Tên lão đại đứng ở phía đằng sau nên Đỗ Tu Nhiên nhìn không thấy được bộ dáng của hắn, nhưng tựa hồ trong miệng vẫn ngậm điếu thuốc, hừ một tiếng nói: “Vậy kêu hắn đem tiền lấy ra đây.”
Đỗ Tu Nhiên nhanh chóng lấy hai tay che lại túi tiền, nghĩ thầm, nguy rồi, tiền này nếu thật bị cướp đi thì sẽ không có tiền trả tiền thuốc men, vì vậy y xoay người vội vàng nói ra: “Ta lấy tiền không phải là giả, nhưng tiền này là tiền thuốc men của mẹ học sinh ta, là tiền cứu mạng, loại tiền này các ngươi dùng vũ lực mà cướp được các ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?”
“Xấu hổ?” Cái tiểu lưu manh kia nói: “Xấu hổ cái rắm, nếu như cảm thấy xấu hổ chúng ta đã không hành nghề này, bớt xàm ngôn đi, ngoan ngoãn lấy tiền giao ra đây.”
Đỗ Tu Nhiên nói: “Ta không đưa” Nói xong liền muốn hướng bên ngoài chạy đi, nhưng bốn năm người hướng y vây quanh, căn bản không cho y khe hở để trốn thoát.
“Các ngươi nếu không cho ta đi ta sẽ la lên, các ngươi cũng không muốn ngồi tù a?” Đỗ Tu Nhiên trấn định lớn tiếng nói. Tuy rằng âm thanh rất lớn nhưng dường như lại không có tác dụng, chung quanh cũng không có ai, rất xa dường như cũng có người nhìn đến nhưng lại rất nhanh chóng bỏ đi.
“Ai nha, ngươi tiểu tử này còn dám uy hiếp chúng ta? Can đảm lấy ở đâu ra vậy?” Tiểu lưu manh nắm chặt tóc của Đỗ Tu Nhiên trực tiếp đánh qua một đấm, đánh cho Đỗ Tu Nhiên đầu óc quay cuồng, tên tiểu lưu manh thấy Đỗ Tu Nhiên cúi người, lập tức đi lại móc ra một sấp tiền từ trong túi quần của Đỗ Tu Nhiên, cầm lên đếm đếm lại cúi đầu cung kính đưa cho lão đại đang đứng ở đằng sau, cười nói: “Lão đại, đây là ba ngàn đồng, còn có hai thẻ ngân hàng”
Đột nhiên một tên ném đi điếu thuốc trong miệng tiến đến gần Đỗ Tu Nhiên hỏi: “Ngươi là lão sư?”
Đỗ Tu Nhiên ôm lấy bụng, đau đến trán đều toát ra mồ hôi, nhưng là vẫn nhẹ gật đầu miễn cưỡng nói ra: “Các ngươi đánh ta không quan hệ, nhưng là tiền này không thể động đến, đây là tiền cứu mạng,bản thân các ngươi cũng có cha có mẹ, nếu như cha mẹ các ngươi bị bệnh không có tiền chữa trị các ngươi phải làm gì?”
Lão đại sau khi nghe xong liền cười to, đột nhiên lạnh mặt xuống nói: “Đừng tưởng rằng ngươi làm lão sư thì có thể giáo huấn ta, ta đây cuộc đời hận nhất chính là lão sư” Sau đó lão đại đứng thẳng người phất tay nói “Đem hắn đi”
Đỗ Tu Nhiên lập tức bị người khác che lại miệng kéo đi vào trong một con hẻm nhỏ, kéo dài đến một căn phòng nằm sâu trong hẻm.
Trong phòng còn có hai người, một trong hai người đó nói: “Đại ca, ngươi thế nào lại mang người đem về?”
Đại ca nói: “Vừa mới bắt được một con cá lớn, trong tay đều có nhiều tiền, nói xong liền đem thẻ tín dụng quăng qua cho người kia xem.”
Người nọ nhìn vào, nở nụ cười, nói ra: “Xác thực là con cá lớn, là thẻ vip, hắn làm nghề gì?”
Đại ca nói: “Lão sư, mẹ kiếp, vừa nhắc đến lão sư ta liền muốn đánh người.”
Người kia nói: “Đại ca, xin anh bớt giận, ta đi qua hỏi hắn một chút.”
Đại ca nhẹ gật đầu, ngồi xuống.
Người nọ đi đến trước mặt Đỗ Tu Nhiên, lấy tay nâng lên mặt của Đỗ Tu Nhiên, vừa muốn nói chuyện, đột nhiên sửng sờ, sau đó kinh ngạc nói ra: “Ngươi là……..Đỗ Tu Nhiên?”
Đỗ Tu Nhiên nghe vậy tránh ra tay của hắn nhìn sang, người ở trước mắt, một đầu tóc nhuộm hồng, trên lỗ tay còn có n cái khuyên tai, một thân quần áo lưu manh, giữa lông mày có chút quen thuộc, nhưng thật sự là y nghĩ không ra là ai.
Người nọ nói: “Ngô Kình Thương tiểu tử kia đâu? Không cùng ngươi ở cùng một chỗ?”
Nhắc tới Ngô Kình Thương Đỗ Tu Nhiên mới hơi có một chút ấn tượng, y nhìn khuôn mặt trước mắt này, nửa ngày sau mới nhớ tới nói: “Ngươi là………….Vu Đông? Ngươi, sao lại ở chỗ này?”
Vu Đông một phen đẩy ra Đỗ Tu Nhiên nói: “Chớ có trước mặt ta kênh kiệu” Sau đó mới rút ra thẻ ngân hàng nói: “Nhanh đưa mật mã, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
Đỗ Tu Nhiên nhìn về phía tấm thẻ tín dụng, đó là do Ngô Kình Thương cho hắn, bên trong có hơn tám nghìn vạn, là do Ngô Kình Thương ở trong bộ đội tân tân khổ khổ mà kiếm được, y làm sao có thể đem cho đám người này, vì vậy y liền trả lời: “không biết”
Vu Đông nắm lấy cổ áo của Đỗ Tu Nhiên nói: “Không biết? nếu không biết nó như thế nào sẽ ở trong tay ngươi, ngươi ngứa da có phải không? Có nói hay không?”
Đỗ Tu Nhiên quay mặt qua một bên không có lên tiếng.
Vu Đông vừa muốn ra tay, lúc này tên đại ca đứng lên nói: “Ngươi tránh ra một bên, ta đến hỏi.” Vu Đông thấy thế mặt cắt không còn hạt máu liếc nhìn Đỗ Tu Nhiên nói ra: “Đừng có ngốc, tranh thủ mà nói ra, nếu không ngươi phải nếm mùi đau khổ.” Nói xong liền tránh ra một bên nhường đường cho tên đại ca.
Tên đại ca đi đến trước mặt Đỗ Tu Nhiên, cao thấp nhìn nhìn y, hỏi: “Làm lão sư thực thích đi? Là người đào tạo ra những người có tiền tài địa vị trong xã hội, uy phong cực kì.”
Đỗ Tu Nhiên nhìn lão đại, run môi nói ra: “Ngươi muốn nói cái gì? Nếu là muốn hỏi đến mật mã thẻ tín dụng, ta sẽ không nói cho ngươi biết.”
Tên đại ca cười lạnh, đi qua lại vài bước, sau đó dừng lại nói ra: “Ngươi cảm thấy tính mạng và tiền bạc cái nào trọng yếu?”
Đỗ Tu Nhiên quay đầu nhìn nhìn tên đại ca đó, y nói: “Những lời này hẳn là do ta nói với ngươi mới đúng, các ngươi làm như vậy chính là lấy tính mạng bản thân ra đùa giỡn, hai tay hai chân đều khoẻ mạnh lại không biết nổ lực kiếm tiền nuôi sống chính bản thân mình, lại đi cướp bóc, liền ngay cả tiền cứu mạng của người khác cũng dám đoạt, cái này nếu để cho cha mẹ cùng lão sư của ngươi biết sẽ đau lòng cho ngươi, nhiều năm giáo dục như vậy tất cả đều bỏ đi……….”
Tên đại ca nhìn chằm chằm vào Đỗ Tu Nhiên, đột nhiên một phen đẩy mặt của Đỗ Tu Nhiên đến trên mặt bàn, phía sau eo của y lại đụng phải cạnh bàn làm cho y đau đớn vô cùng.
“Chưa từng có lão sư nào dám ở trước mặt ta nói lời nói như vậy,ta nói cho ngươi biết, cuộc đời của ta chán ghét nhất chính là lão sư, tự cho mình là Bạch Liên Hoa*, thánh khiết…..Ta cho ngươi biết, tất cả đều là chó má, bọn họ cởi ra hết quần áo đồng dạng như nhau đều thấp hèn!”
*Bạch liên hoa: hoa sen trắng mang ý nghĩ bình dị, thanh cao, thoát tục
Đỗ Tu Nhiên nâng tay lau đi vết máu ở khoé miệng nói: “Loại người có tu tưởng cực đoan như ngươi, có lẽ có nhưng lão sư có phương pháp giáo dục không đúng, nhưng cũng không có nghĩa tất cả lão sư đều đồng dạng như vậy”
Tên đại ca giống như nghe được một chuyện cười, hắn nở nụ cười nói: “Con mẹ nó nói rất có ý tứ…..”Dứt lời liền thân thủ lấy đi thẻ tín dụng trên tay Vu Đông, hung hăng nói ra: “Thẻ vip này ít nhất là có năm mươi vạn đúng hay không?”
Đỗ Tu Nhiên trầm mặc dời đi ánh mắt.
Tên lão đại một phen thân thủ kéo qua mặt Đỗ Tu Nhiên nói: “Mật mã là bao nhiêu?”
Đỗ Tu Nhiên nói: “Không biết.”
Hắc đạo lão đại híp mắt nhìn hắn nửa ngày mới nói: “Ta hỏi một lần cuối cùng, mật mã là bao nhiêu? Ngươi tốt nhất là nên thành thật đi.”
Nếu như cái này thật sự là thẻ của Đỗ Tu Nhiên, có lẽ y thật sự nói ra mật mã, bởi vì bên trong thật sự không có bao nhiêu tiền, nhưng cái này chính là của tiểu quỷ, bên trong chính là do tiểu quỷ vài năm nay dành dụm được, y làm sao có thể đưa cho những người này, nghĩ cũng đừng nghĩ..
Thấy Đỗ Tu Nhiên không nói lời nào, hắc đạo lão đại một phen kéo ra cổ áo trên người, ánh mắt có chút nguy hiểm nhìn về phía Đỗ Tu Nhiên, nói: “Chỉ có thể nói ngươi rất may mắn, rơi vào tay ta, Triệu Ba ta ăn nằm với không ít nam nhân, nhưng thượng lão sư đúng là lần đầu tiên, nhìn ngươi lớn lên cũng không sai biệt lắm, thượng đứng dậy nhất định có cảm giác thành tụ.” Nói xong liền tiến lên muốn hôn Đỗ Tu Nhiên.
Đỗ Tu Nhiên nghe vậy giận dữ, cắn răn hung hăng đạp tới một cước, đạp đến trên đùi Triệu Ba, Triệu Ba lùi một bước , Đỗ Tu Nhiên thấy thời cơ đã đến liền mạnh mẽ chạy ra ngoài, vừa chạy chưa được hai bước liền bị Triệu Ba túm trở về, hắn tiến đến liền ra tay đánh vào một bên mặt của y, khoé miệng lập tức bị rách, rỉ máu.
Vu Đông đứng tại bên cạnh thấy thế, tiến lên một bước khuyên: “Đại ca, chúng ta chủ yếu là muốn hỏi ra mật mã của cái thẻ vip kia, sau khi xong việc chúng ta lập tức rời đi, thật sự là không tất yếu cùng tên lão sư này chấp nhất.”
Triệu Ba vỗ vỗ quần áo, liếc nhìn Đỗ Tu Nhiên đang ngồi trên mặt đất mãnh liệt ho khan, hắn cắn răng nói: “Không được, cướp bóc cũng không muốn mắt mặt, nếu hắn còn không biết tốt xấu ta liền xử hắn.”
Vu Đông do dự nói: “Đại ca, làm hắn hoảng sợ chúng ta cũng phiền toái, hắn có một bạn hữu tên là Ngô Kình Thương rất lợi hại.”
Triệu Ba nói: “Ta khinh, tiểu tử ngươi nói, hắn lợi hại? hay súng lợi hại?”
Vu Đông nói: “Hắn thật sự rất lợi hại.”
Triệu Ba buồn bực nói: “Cút đi, nói hưu nói vượn, đứng qua một bên, mấy người các ngươi tìm cách làm hắn nói ra mật mã, nếu hắn thật sự không nói chúng ta lần lượt thượng hắn, ta không tin hỏi không được……….”
“Lão đại, cái này………..chúng ta không thích nam nhân……….” Vài tên khác nhìn Triệu Ba do dự nói.
Triệu Ba nắm lấy một gã mắng: “Không thích cũng phải làm, nhanh làm cho hắn nói ra, con mẹ nó.”
Vài tên khác đành phải tiến lên, cũng may lão sư này da dẻ mềm mịn, nếu so hắn với nữ nhân cũng không kém nhiều lắm.
***
Mà Ngô Kình Thương đang xem TV trong nhà, Một cái tin tức trong Tv làm cho Ngô Kình Thương thần sắc ngưng đọng từ trên salon đứng dậy.
Đưa tin nói gần đây ở khu vực này thường hay có cướp bóc xuất hiện , theo nạn nhân từng bị cướp quá biết được, đối phương hoạt động theo nhóm, chuyên môn nhắm vào những người vào ngân hàng rút tiền để ra tay cướp bóc, gần nhất đã phát sinh được ba mươi tám vụ…….”
Ngô Kình Thương thoáng cái từ trên ghế salon nhảy lên, cũng không có lấy áo khoác, trực tiếp liền đi ra cửa.
Hắn trống ngực đập liên hồi, có một loại cảm giác bất an tràn ngập trong trái tim hắn, hắn trên người chỉ mặc một kiện áo nhung của Đỗ Tu Nhiên mua cho hắn, cũng không quan tâm gió lạnh, xuất môn liền hít một hơi không khí, nắm chặt tay, chạy như điên hướng về một phương hướng, nhanh đến mức lá cây trên mặt đất điều bị hắn làm tung bay.
|
Chương 40
Cởi quần áo nữ nhân bọn họ đã từng làm qua, nhưng là cởi ra quần áo của nam nhân đối với bọn tiểu lưu manh như bọn họ vẫn là lần đầu tiên, cho nên động tác cũng chậm chạp, thêm một điều nữa dù sao lão sư này cũng là một cái nam nhân, cho dù có phản kháng đứng lên cũng không tốt đùa như nữ nhân, cũng làm bọn hắn mất điểm khí lực, bất quá vài cước đi xuống nam nhân trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Chiếc áo lông bị cởi ra, lộ ra vòng eo trắng nõn nhỏ nhắn, cũng thực làm vài cái tiểu lưu manh kinh diễm, còn có một âm thanh huýt sáo đứng lên.
Đỗ Tu Nhiên bị một cái tên tiểu lưu manh đạp vào eo, truyền đến từng trận đau nhức, dựa vào trên mặt bàn mà thở hổn hển, trong nháy mắt y giống như là quay lại về vài thập niên trước, loại cảm giác bị người khác bài bố khuất nhục một lần nữa dâng lên, làm cho y có cảm giác sợ hãi cùng bất lực.
Lúc này có một bàn tay sờ đến eo của Đỗ Tu Nhiên ý đồ muốn cởi bỏ dây nịt của y, Đỗ Tu Nhiên ý thức được chuyện gì liền nhanh chóng lấy tay che lại không làm cho hắn thực hiện được ý đồ của mình, tiểu lưu manh ở bên cạnh thấy y phản kháng, miệng lập tức chửi ra một tiếng liền đạp ngã y.
Phòng bọn họ đang ở là ở lầu hai,ngay cả lò sưởi cũng đều không có, phòng ở rất củ kĩ, trong phòng đều bị gió lạnh ùa vào, Đỗ Tu Nhiên lạnh run cuộn mình lại nép vào một bên bàn, khoé miệng còn chảy ra máu, mặt bị đánh cũng có chỗ bắt đầu sưng đỏ lên, trên người còn có dấu vết bị người khác kéo đi.
Có một tiểu lưu manh lấy tay sờ lên chân của Đỗ Tu Nhiên cười nói: “Chân thon dài như vậy đúng là làm cho người khác có cảm giác a, nam nhân có đôi chân đẹp như vậy ta vẫn là lần đầu tiên thấy được.”
Một tên khác lại nói: “Tốt sờ nhất chính là eo, cái kia mảnh khảnh, sờ đứng lên khẳng định thoải mái.”
Tên tiểu lưu manh bên cạnh nói: “Các ngươi không phải nói không thích nam nhân sao? Cái dạng này lại có hứng thú?”
Tên tiểu lưu manh sờ chân nói: “Hắc hắc, trước lạ sau quen, ta cũng muốn thử xem làm cùng lão sư so với làm cùng nữ nhân có gì khác nhau.” Nói xong cũng muốn đi giải khai hai chân của Đỗ Tu Nhiên.
Đỗ Tu Nhiên thắt lưng đau đến lợi hại, nhưng vẫn là cố gắng né người tránh qua một bên, tránh né đi bàn tay của tên tiểu lưu manh, tiểu lưu manh vuốt ve không được lập tức dùng chân ra sức đạp, đem Đỗ Tu Nhiên đạp ngã trên đất, cọ xát lên làn da của y ,tạo ra thêm nhiều dấu ửng đỏ.
Lão đại Triệu Ba đi qua đẩy ra tên tiểu lưu manh, ngồi chổm xuống nhìn xem vết thương trên người của Đỗ Tu Nhiên nói: “Nếu như người hiện tại nói mật mã cho ta biết, ta sẽ cho ngươi chừa lại chút tôn nghiêm của lão sư, ngươi cũng không muốn học sinh ngươi thấy được ảnh chụp của ngươi lúc ngươi đang bị nam nhân làm đến dục tiên dục tử chứ?”
Đỗ Tu Nhiên lạnh đến run rẩy cả người, nhưng vẫn không có liếc mắt nhìn Triệu Ba một cái, y cắn chặt môi không rên một tiếng, tiền của tiểu quỷ, cho dù là một phân tiền, y cũng sẽ không giao cho bất cứ người nào, bởi vì bọn họ không xứng.
Triệu Ba ánh mắt lập tức trở nên hung ác, hắn một phen nắm áo nâng lên Đỗ Tu Nhiên, hung hăng nói: “Rất tốt, như vậy ngươi cũng đừng trách ta không cho ngươi lưu lại một chút thể diện, chính là ngươi tự mình chuốc lấy.” Nói xong liền lấy tay nâng lên cằm của Đỗ Tu Nhiên, cường hôn đi xuống.
Ngô Kình Thương chính là dùng động tác quỷ dị đi đến trước hẻm, đứng cánh vách tường thật dày, hắn đã có thể nghe được tiếng kháng cự cùng tiếng nức nở nghẹn ngào của Đỗ Tu Nhiên, âm thanh thống khổ làm cho Ngô Kình Thương lửa giận lập tức bùng phát ra bên ngoài, hắn không hướng đến cầu thang đi đến mà trực tiếp dùng ngón tay giữa áp sát vào vách tường trong nháy mắt liền leo lên đến lầu hai, từ cửa sổ ở lầu hai hắn liền nhìn thấy được tình cảnh ở trong phòng.
Vừa thấy được sự tình cảnh trong phòng, ánh mắt Ngô Kình Thương lập tức đỏ lên, móng tay cũng không chịu khống chế lập tức duỗi ra, trong phòng chính là cảnh tượng Đỗ Tu Nhiên toàn thân điều là thương tích, giống như là búp bê vải rách nát bị người ta lôi kéo.
Hắn thậm chí thấy được Đỗ Tu Nhiên khoé miệng đều chảy máu cùng nước mắt nơi khoé mắt, tâm phảng phất giống như là bị người khác hung hăng cào xé, gân máu nơi trán đều nổi lên, đồng thời trong lúc đó, cửa sổ bị hắn một quyền đi đến đập nát, thuỷ tinh văng đầy trên mặt đất.
Hai người đứng gần cửa sổ nhất cơ hồ là không kịp phản ứng, liền bị Ngô Kình Thương một cước đạp đến bên tường, đầu xuất huyết, chết ngay lập tức.
Vài tên tiểu lưu manh còn lại kể cả Triệu Ba cùng Vu Đông, tất cả đều khiếp sợ nhìn về cửa sổ, chỉ thấy một nam nhân cao lớn, con mắt màu đỏ như máu toàn thân phát ra khí tức hung tàn, chính là vẻ mặt dữ tợn tức giận trừng mắt nhìn bọn họ.
Người nam nhân kia cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng hướng Triệu Ba nói: “Buông y ra.”
Tiểu lưu manh thấy đồng bạn của mình bị nam nhân này đá một cước liền xuất huyết nằm ngã trên mặt đất không rõ sống chết, tim đập có chút nhanh, nhưng vẫn là ỷ vào người đông thế mạnh, lớn tiếng nói: “Ngươi là ai? Không muốn sống nữa? Người của lão đại chúng ta ngươi cũng dám đánh? Chán sống……….” Lời còn chưa nói hết, cái kia tiểu lưu manh liền kêu thảm một tiếng, cúi người che miệng kêu rên.
Mấy người khác lập tức sợ hãi lui lại mấy bước, có chút hoảng sợ, bởi vì bọn họ vừa rồi thấy rõ ràng, người nam nhân này vừa rồi chỉ là đem một cái nắp bia trên mặt đất dùng chân đá một cái, liền đem người của bọn hắn làm gẩy hai chiếc răng cửa, loại sức mạnh này thật là không đơn giản.
Vu Đông đứng ở bên cạnh đã sớm nhận ra nam nhân này chính là Ngô Kình Thương, liền hướng vào góc tường mà trốn, trong nội tâm lại oán hận nghĩ: “Xui xẻo, đúng là oan gia ngõ hẹp, thật sự là càng ngày càng đáng sợ…….”
Lão đại Triệu Ba đứng dậy cao thấp đánh giá Ngô kình Thương nói: “Tiểu tử, nếu cũng là người trên giang hồ, nói tên đi.”
Ngô Kình Thương căn bản là không có để ý đến Triệu Ba, mà là nhìn xem Đỗ Tu Nhiên ở trên mặt đất, có chút lo lắng, liền lập tức hướng bên cạnh đi đến.
Đỗ Tu Nhiên lúc này đưa lưng về phía Ngô Kình Thương, chiếc lưng mền mịn trước kia giờ đây do bị lôi kéo mà tạo nên nhiều dấu ửng đỏ, Ngô Kình Thương nhìn thấy trên mặt không giấu đi nét giận dữ, nắm chặt nắm tay, lúc này lại có một tên tiểu lưu manh ngu xuẩn dùng côn ý đồ muốn đánh về phía sau ót của Ngô Kình Thương.
Ngô Kình Thương cũng không có né tránh, những thứ đó căn bản là hắn không để vào mắt, côn trực tiếp liền nện vào đầu hắn, côn vỡ thành hai đoạn, Ngô Kình Thương mắt đều không nháy một cái, chân cũng không có dừng lại, chỉ là vung tay một cái, liền đánh bay tên tiểu lưu manh văng ra ngoài, liền phun một ngụm máu vào tường, sau đó ngã nằm trên mặt đất co rút, miệng sùi bọt mép
Chung quanh vài người đều lập tức trợn mắt há hốc mồm, một cái vung tay đều có thể đem người đánh văng xa ba thước, cánh tay kia không biết là sử dụng bao nhiêu lực mới có thể làm được như vậy, xem ra lần này đúng là đụng phải thiết bản. (là đụng phải quái vật mới đúng =.=!)
Triệu Ba trong nội tâm cũng rất khiếp sợ, hắn không nghĩ giữa đường lại nhảy ra một trình giảo kim như vậy, nhưng là hắn cũng không quá e ngại, bởi vì cho dù người lợi hại như thế nào, tốc độ cũng không nhanh bằng súng, hắn có súng nên cũng chỉ thờ ơ mà nhìn.( Đã nói Thương ca không phải là người mừ!)
“Tiểu tử, cho dù ngươi đã từng luyện qua, cũng đừng đắc ý quá sớm, giải quyết ngươi chỉ cần một viên đạn mà thôi, ta xem ngươi coi như cũng là nhân tài, nếu ngươi chịu vì ta mà làm việc, ta sẽ tha cho lão sư này, hơn nữa sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi đả thương người của ta”
Ngô Kình Thương dùng con mắt màu đỏ nhìn chằm chằm Triệu Ba một hồi, Triệu Ba liền cảm giác toàn thân lạnh như băng, hắn vô thức đặt tay ở trước ngực muốn móc ra súng.
Ngô Kình Thương lạnh lùng hỏi: “Là ngươi đánh y?”
Triệu Ba thấy thế liền nhìn Đỗ Tu Nhiên nằm trên mặt đất, xấu hổ cười cười nói: “Cái này chỉ là cái giáo huấn nho nhỏ thôi, nếu như ngươi chịu gia nhập vào chúng ta, tiền thuốc men ta bao hết.”
Vừa dứt lời, thân ảnh Ngô Kình Thương lập tức loé lên trực tiếp vọt lên một phen kháp trụ cổ Triệu Ba, nhanh đến mức Triệu Ba ngay cả súng đều chưa kịp lấy ra, đã bị Ngô Kình Thương kháp trụ cổ đỉnh tại trên tường, lực tay lớn đến mức Triệu Ba điều le lưỡi trợn trắng mắt, ngay tại thời điểm Ngô Kình Thương muốn đem hắn trực tiếp giết chết thì chân đột nhiên có một bàn tay nắm lấy, một âm thanh vội vàng vang lên: “Đừng giết hắn, không đáng.”
Ngô Kình Thương nghe thấy lập tức thanh tỉnh, hắn dừng lại, ném đi Triệu Ba, xoay người ôm lấy Đỗ Tu Nhiên, Đỗ Tu Nhiên toàn thân lạnh buốt, run rẩy đến lợi hại, Ngô Kình Thương thấy thế liền nhanh chóng đem áo lông cừu lấy đến cho Đỗ Tu Nhiên mặc vào, Đỗ Tu Nhiên ngay cả đốt ngón tay đều trắng bệch run rẩy bắt lấy quần áo trên người Ngô Kình Thương gian nan mở miệng nói: “Thẻ ngân hàng ở trên mặt bàn……cầm………”
Ngô Kình Thương nghi hoặc nhìn lên thẻ ngân hàng ở trên mặt bàn, đột nhiên ý thức được chuyện gì nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Triệu Ba đang dùng tay vuốt cổ, trong mắt phát ra cực độ âm lãnh, ánh mắt mang theo sát khí làm cho Triệu Ba kìm lòng không được đánh cái rùng mình, Triệu Ba hắn coi như cũng là hỗn qua trên đường, nhưng loại người như Ngô Kình Thương, chỉ cần đứng một chỗ, toàn thân liền toát ra sát khí giết người mãnh liệt, nhiều năm như vậy hắn mới là lần đầu tiên thấy được.
Loại khí thế này không phải ai cũng có được, Triệu Ba cũng hiểu được, người này khẳng định là trải qua sinh tử nơi chiến trường, trải qua vô số chém giết, giống như những tên khủng bố chém giết ở tam giác vàng, đi lại ở đầu ngọn giáo, căn bản không phải loại người hắn có thể đụng tới, hắn cũng nghĩ thầm không may, rõ ràng trúng phải loại người này, lần này mạng đều có thể giao ra đi.
Ngô Kình Thương trong nội tâm đã sớm có ý niệm giết Triệu Ba, hắn cơ hồ muốn đem tất cả những người có mặt ở đây băm thây vạn đoạn, để hoàn lại nỗi khuất nhục mà Đỗ Tu Nhiên chịu đựng.
Ngay lúc hắn chuẩn bị duỗi ra móng tay hành động theo bản năng thì Đỗ Tu Nhiên đột nhiên ôm cổ hắn, âm thanh khàn khàn thấp giọng nói: “Đừng………..đừng giết người, giết người là phạm pháp, sẽ ngồi tù, chúng ta trở về đi, nghe lời.”
Ngô Kình Thương bị Đỗ Tu Nhiên ôm lấy, muốn tránh khai là chuyện vô cùng dễ dàng, sức mạnh của người nam nhân đang ôm hắn đối với hắn chính là rất nhỏ bé không đáng kể, nhưng Ngô Kình Thương dù như thế nào cũng không thể nào hung ác xuống tay được, cánh tay của người nam nhân yếu ớt này phảng phất như là một gông xiềng vô hình vô tung nhưng lại vô cùng rắn chắc trói buộc hắn, cho dù thời điểm Ngô Kình Thương nội tâm bùng lên dục vọng giết người mãnh liệt nhất,thì hắn trong tiềm thức chính bản thân cũng sẽ không đi tổn thương người nam nhân này.
Ngô Kình Thương dừng lại động tác, hắn do dự, cúi đầu nhìn về phía Đỗ Tu Nhiên, màu đỏ trong mắt giảm đi một ít, đáy lòng lại đột nhiên dâng lên một cảm giác khủng hoảng không thể nào giải thích được, hắn lấy áo khoác bao trùm lấy Đỗ Tu Nhiên, sau đó ôm vào lòng, không tiếng động xoay người liền rời khỏi.
Vu Đông trốn ở góc tường thấy thế liền nhẹ nhàng thở ra, đi tới cửa thì Ngô Kình Thương đột nhiên dừng chân lại quay đầu nhìn về phía Vu Đông.
Lạnh lùng liếc mắt, một cái liếc mắt này cơ hồ đem Vu Đông tiến vào hầm băng, toàn thân run rẩy.
Vu Đông đặt mông ngồi dưới đất, hắn biết rõ Ngô kình Thương kia nhất định nhận ra hắn, có lẽ tên kia đã sớm nhận ra,tên kia có hay không quay lại trả thù? Suy nghĩ này làm cho Vu Đông cảm thấy vô cùng hoảng loạn.
Ngô Kình Thương tránh đi vào những nơi nhiều người, theo hướng đường nhỏ ôm Đỗ Tu Nhiên một đường mà chạy như điên, hơi nóng trên người dần dần truyền đến cho người đang nằm ở trong lòng của hắn, Đỗ Tu Nhiên thân thể lạnh băng dần dần ấm lên, ỷ tại bả vai của Ngô Kình Thương nhẹ nhàng hô hấp.
Về đến nhà, Ngô Kình Thương cẩn thận mà đem Đỗ Tu Nhiên đặt ở bên giường, sau đó đi lấy khăn nóng, làm giống như Đỗ Tu Nhiên lúc trước chiếu cố hắn, giúp y lau đi những vết thương trên người.
Thấy tiểu quỷ sắc mặt tựa hồ rất lo lắng, Đỗ Tu Nhiên mở to mắt, miễn cưỡng nở nụ cười, y giơ tay lên vuốt ve mái tóc của Ngô Kình Thương nói: “Ta không sao, điểm ấy thương tích không chết được.”
Ngô Kình Thương trầm mặc buông khăn mặt, sau đó tiến đến bên miệng Đỗ Tu Nhiên hôn hôn, cảm thụ hơi thở trên môi của Đỗ Tu Nhiên, lại dùng ngón tay thương tiếc mà sờ lên khoé miệng bị thương của y, ánh mắt có chút bối rối, nếu như hắn lúc đó lại tới trễ một khắc, hậu quả hắn thực không tưởng tượng được..
Đỗ Tu Nhiên chậm rãi giơ tay lên thân thủ đặt lên bàn tay của Ngô Kình Thương đang đặt ở trên mặt y, nhìn xem Ngô Kình Thương nhẹ nhàng nói: “Tiểu quỷ, chuyện hôm nay thật sự cảm ơn ngươi.” Sau đó nắm lấy bàn tay của Ngô kình Thương nói: “Thẻ ngân hàng vẫn còn nguyên, ta không có nói ra mật mã.”
|