Bạn Trai Tôi Là Quái Vật
|
|
Lưu Sĩ Quan nghĩ nghĩ nói: “Ta có một đồng học ở B thị, làm giáo viên trong quân đội, ta xem xem nhờ hắn có thể tìm cho tiểu quỷ một công việc thích hợp, ở nhà bếp khiêng nước, rửa món ăn hắn có làm được không?”
Đỗ Tu Nhiên nghe xong có chút cao hứng,bề bộn nói: “Hắn làm được, hắn thường xuyên giúp ta rửa món ăn, khiêng nước càng không có vấn đề.”
Lưu Sĩ Quan nhẹ gật đầu nói: “Ta an bài cái này, ngày nghỉ hắn có thể đi đến hỗ trợ, làm việc trong bếp lương hẳn là không ít, so với việc khiêng đá thì nhiều hơn.”
Đỗ Tu Nhiên bề bộn đứng dậy nói: “Tạ ơn thúc thúc.” Nếu được như vậy thật không thể tốt hơn.Ngô Kình Thương có công việc làm trong kì nghỉ hè và nghỉ đông lại có thể kiếm thêm một chút ít tiền, tiếp qua một năm hắn lên cao trung, điều có tiền để đóng học phí.
Đang nói, thì tiểu quỷ đã trở về, nhìn thấy Lưu Sĩ Quan thì có chút kinh ngạc, lập tức hoạt động gân cốt tay chân nói: “Vừa đúng lúc, ta muốn cùng luyện với ngươi.”
Lưu Sĩ Quan cũng không cùng hắn khách khí,liền cở bỏ quân trang, hai người cùng nhau đến hậu viện để so tài.
Đỗ Tu Nhiên đứng xem ở bên cạnh,hai người xuất chiêu động tác nhanh nhẹn lại phi thường mạnh mẽ hữu lực.Lưu Sĩ Quan xuất chiêu tiến thoái đều có chừng mực, thong dong lão luyện.Ngô Kình Thương ngược lại trông như mèo vẽ hổ, khí lực lớn, ra tay lại hung ác không hề nhượng bộ, Lưu Sĩ Quan đánh hồi lâu cũng không vật ngã được hắn.
Hai người huơ tay múa chân hơn nửa canh giờ mới chịu ngừng lại.Lưu Sĩ Quan nhẹ gật đầu cảm thấy rất hài lòng, vỗ vỗ bả vai Ngô Kình Thương nói: “Con nghé con chết cũng không sợ hổ, hảo hảo luyện tập, sau này nhất định sẽ có tiền đồ.”Ngô Kình Thương thoáng cái tránh qua một bên, cũng không nói lời nào, trực tiếp chạy vào phòng bếp tìm đồ ăn no bụng.
Đỗ Tu Nhiên nhìn thấy thế nhịn không được cũng thầm mắng hắn, liền đi lấy nước đưa cho Lưu Sĩ Quan, Lưu Sĩ Quan cũng là đã quen nhìn thấy Ngô Kình Thương như vậy, nói thật lòng,hắn những năm qua cũng dạy không ít hài tử, muốn nói ưu tú nhất, thân thể lẫn tố chất mạnh nhất, có tiềm lực nhất ngoài Ngô Kình Thương ra cũng chỉ có vài người, có thể nói là kỳ tài hiếm thấy, nếu không chính mình cũng không có khả năng không yên lòng, luôn luôn quan tâm chỉ đạo hắn tập võ, rất sợ bỏ lở một nhân tài như hắn.
Lưu Sĩ Quan cũng không nán lại lâu, uống nước xong liền mặc lại quần áo, kêu Đỗ Tu Nhiên cứ ở nhà chờ tin tốt.
Đợi Lưu Sĩ Quan đi rồi, Đỗ Tu Nhiên liền đi vào phòng bếp, nhìn thấy Ngô Kình Thương chính là mở to miệng cắn nuốt bánh ngô đồng đã lạnh, liền vội vàng chạy lại đem nửa miếng bánh ngô đồng còn lại cùng đồ ăn bỏ vào nồi hâm nóng lại,tiểu quỷ này đồ ăn nguội lạnh cũng ăn? Tiểu quỷ này cũng không sợ hư bụng? Sau đó liền nhanh chóng nấu cơm, Ngô Kình Thương có chút bất mãn đá đá miếng cải trắng trong phòng bếp, vừa rồi cùng tên họ Lưu kia đánh nữa ngày, hắn đã sớm đói bụng, bụng liền vang lên tiếng “cô lỗ cô lỗ”, cơm cùng món ăn này đợi đến khi nào mới nóng lên?
Qua vài ngày, Lưu Sĩ Quan đem mọi chuyện đều đem mọi việc an bài ổn thoả, Ngô Kình Thương ngày nghỉ có thể đến quân đội làm công, nơi làm cũng cách trường học không xa, sân bãi lại rất lớn còn có vài toà building.
Đỗ Tu Nhiên đợi sau khi Ngô kình Thương đi làm về liền hỏi han,công tác rất đơn giản chính là làm vài công việc vụn vặt, bưng món ăn, khiêng nước rửa chén, ngược lại vài công việc khiêng rác,bỏ cơm thừa này đối với thể lực như Ngô Kình Thương cũng không đáng là gì, một ngày cũng có thể kiếm được ba mươi đến bốn mươi đồng.
Đỗ Tu Nhiên rất thoả mãn, nghe nói buổi sáng cùng buổi trưa còn có cho ăn, vì vậy Đỗ Tu Nhiên liền nói cho Ngô Kình Thương làm việc ở đó rất tốt, đừng nên gây chuyện.
Đỗ Tu Nhiên buổi tối nằm ở trên giường nghĩ nghĩ đến sự tình của Ngô Kình Thương, cảm thấy mặc kệ như thế nào vẫn cho Ngô Kình Thương học cao trung mới là tốt nhất, sau khi tốt nghiệp cao trung còn có thể đi đến trường quân đội, nhưng là thành tích học tập của Ngô Kình Thương vẫn làm hắn lo lắng,tiểu quỷ này không thích đọc sách, đa số thời gian điều là vì chính mình ép buộc hắn mới học, tính ra thời gian cũng còn hơn một năm có thể còn có hy vọng.
Học phí cũng không cần phải lo lắng, một kì nghỉ hè và nghỉ đông hắn đã có thể kiếm được năm sáu ngàn đồng, chính mình làm chút việc vặt một năm có thể kiếm hơn hai ngàn đồng, lại được mẫu thân Lưu Anh mỗi tháng cấp cho năm trăm đồng để ăn uống, lại có thể tiết kiệm được một ít, cộng thêm một ngàn tám trăm đồng tiền mình tiết kiệm được, mới có thể được hơn một vạn đồng, tiền học phí chỉ cần một nửa, coi như cũng ổn thoả.
Đỗ Tu Nhiên nghĩ xong mới thở phào một hơi, bên cạnh chính là Ngô Kình Thương đang nằm ngủ, chăn mền đều đá văng, Đỗ Tu Nhiên thấy vậy mới ngồi dậy muốn giúp hắn đắp lại chăn tránh cho hắn bị lạnh bụng.Ngô Kình Thương đột nhiên lại cử động, tựa hồ ngủ mê, trở mình một cái liền ôm lấy Đỗ Tu Nhiên.Đỗ Tu Nhiên liền nhìn cánh tay bên eo mình, nhẹ nhàng đẩy ra, kết quả là bị ôm càng chặt hơn.Hắn nương theo chút ánh sáng liếc nhìn tiểu quỷ đang ngủ say, khi ngủ khoé miệng còn có chút nhếch lên.
|
Chương 16
Mùa hè chói chang, ban đêm thời tiết cũng oi bức nóng nực, trong phòng Đỗ Tu Nhiên cùng Ngô Kình Thương trải chiếu ngồi ở trên mặt đất,ở giữa đặt một chiếc bàn nhỏ, trên bàn trải đầy sách cùng giấy viết.
Thời tiết quá nóng, Ngô Kình Thương vừa tắm xong lại nóng đến chảy mồ hôi ướt đẫm, hắn cau mày rất là không tình nguyện ngồi bên cạnh bàn nghe Đỗ Tu Nhiên giảng đề.
Trong phòng không có điều hoà cũng không có quạt, chỉ có hai cây quạt giấy đơn sơ, là do Đỗ Tu Nhiên dùng giấy cứng của hộp thuốc lá cắt làm ra.
Mùa hè nóng bức đến khó chịu, kể cả Đỗ Tu Nhiên thân mình luôn khô ráo sạch sẽ cũng lấm thấm những giọt mồ hôi trên chớp mũi.
Cũng may phòng của Đỗ Tu Nhiên trước sau có hai cánh cửa, mùa đông thì đóng kín cửa sau, mùa hè có thể mở ra cho gió lùa vào, ít nhiều cũng sẽ thông thoáng hơn.
Đỗ Tu Nhiên vì giúp Ngô Kình Thương có thể thuận lợi thi đậu cao trung, y đã đem thời gian ôn tập của Ngô Kình Thương từ mỗi ngày một giờ thành nửa giờ, đây chính là giới hạn chịu đựng của Ngô Kình Thương.
Ngô Kình Thương rất là không thích học tập, nhưng nếu người dạy hắn chính là Đỗ Tu Nhiên, hắn lại có thể ngoài đàng hoàng nửa giờ nghe Đỗ Tu Nhiên giảng bài.
Cho dù ngày hè nóng nực, hắn vẫn là kiên trì ngồi trên chiếu nghe Đỗ Tu Nhiên giảng giải trọng điểm đề thi, mục quang nhìn chằm chằm vào cánh môi hồng của Đỗ Tu Nhiên, trong lúc này vọng lại âm thanh rất dễ nghe, làm hắn có chút mê muội.(thì ra thương ca hành đến nơi đến chốn được là tại “mê trai”)
Bởi vì thời tiết quá nóng, Ngô Kình Thương chỉ mặc một chiếc quần lót ngồi ở bên cạnh bàn, mà Đỗ Tu Nhiên cũng chỉ mặc chiếc áo thun tay ngắn cùng một chiếc quần cộc màu lam, Ngô Kình Thương bởi vì thường xuyên phơi nắng, làn da có chút đen,còn Đỗ Tu Nhiên làn da chính là bạch sắc ôn nhuận, đồng dạng đều là mỗi ngày cùng lên lớp tan học, hơn nữa Đỗ Tu Nhiên còn phải mua thức ăn, giặc quần áo, nhưng chưa từng thấy y bị rám nắng bao giờ.
Đỗ Tu Nhiên đang tập trung giảng giải đề thi, Ngô Kình Thương đầu óc hiện giờ đã bay đến bên người Đỗ Tu Nhiên, hắn một mực yên lặng ngắm nhìn Đỗ Tu Nhiên, từ môi chuyển qua xương quai xanh, phía trên xương quai xanh chính là có một nốt ruồi nhỏ thu hút ánh mắt của hắn, nhan sắc tại dưới ánh đèn thoạt nhìn lại phi thường xinh đẹp, nhìn xuyên qua chiếc áo lót lại thấy được làn da tuyết trắng ôn nhuận, tuy trước kia Ngô Kình Thương có nhìn qua mấy lần nhưng hôm nay lại cảm thấy phá lệ xinh đẹp hơn.
Hắn chăm chú nhìn chằm chằm, lại có chút xuất thần, Đỗ Tu Nhiên ngẩng đầu nhìn Ngô Kình Thương, thấy hắn dường như không có nghe giảng, liền cảm thấy có chút tức giận, nhăn lại cặp lông mi xinh đẹp, vỗ tay đập xuống bàn một cái nói: “Ngô Kình Thương, ngươi đang nhìn cái gì?”
Ngô Kình Thương nghe vậy trầm mặc nhìn về phía mặt của Đỗ Tu Nhiên, nghĩ nghĩ, liền nhẹ nhàng lấy tay chỉ vào nốt ruồi ở xương quai xanh của Đỗ Tu Nhiên, nửa ngày nói ra: “Nhìn rất đẹp!”
Đỗ Tu Nhiên sững sờ, cúi đầu nhìn thoáng qua, lập tức mắng: “Đẹp cái rắm, nốt ruồi thì có gì đẹp mà nhìn? Có giỏi thì đem này giải cho ta xem!”
Ngô Kình Thương không yên lòng cầm lấy giấy bút làm bài , không bao lâu thì làm xong, Đỗ Tu Nhiên cầm lên liếc nhìn xem, hài lòng gật đầu,tiểu quỷ chính là người ở đây nhưng hồn lại để đi nơi khác,không có chú ý nghe giảng nhưng lại không có làm sai, nếu hắn chịu tập trung toàn bộ tinh thần cố gắng học tập thì cũng không cần chính mình quan tâm như vậy…….Đỗ Tu Nhiên trong lòng có chút vui sướng lại có chút cảm khái, vì vậy không tự giác đưa tay sờ lên đầu Ngô Kình Thương, kết quả sờ đến tay lại nóng như bị phỏng, hơn nữa một đầu đầy mồ hôi, Đỗ Tu Nhiên lập tức sờ lên trán hắn, thấy nhiệt độ hình như cao hơn bình thường, hắn có chút nghi hoặc hỏi Ngô Kình Thương: “Như thế nào nóng như vậy?”
Ngô Kình Thương mặt mày đỏ lên, xấu hổ lại có chút không biết làm sao cúi đầu xuống.
Đỗ Tu Nhiên theo tầm mắt của hắn mà liếc nhìn, lập tức cũng có chút sửng sờ.
Lúc này xuyên qua quần lót của Ngô Kình Thương đã nổi lên một túp liều nhỏ(=))))) lại phi thường hùng dũng oai vệ.
Đỗ Tu Nhiên là người trưởng thành, liền rất nhanh lấy lại được tinh thần, đây điều là chuyện tình mỗi người đàn ông điều phải trải qua, bởi vì đều là nam nhân nên y cảm thấy đây là chuyện bình thường, chỉ là bất ngờ Ngô Kình Thương lại xuất hiện đột ngột như thế. (là tại a mới như thế chứ đâu phải đột ngột đâu à)
Ngô Kình Thương tựa hồ chưa từng trải qua những chuyện này, cho nên hắn rất kinh hoảng, không thể khống chế được phản ứng của bản thân, thậm chí lại sợ hãi Đỗ Tu Nhiên lại mắng hắn là quái vật.
Đỗ Tu Nhiên nhìn theo biểu tình của Ngô Kình Thương thấy được hắn hoảng sợ lo lắng,chính mình lại do dự, sau lại bỏ sách trên tay xuống, lại vỗ vỗ bả vai của Ngô Kình Thương, chỉ mới tiếp xúc một chút như vậy, Ngô Kình Thương lại chấn động, vật ở giữa lại có chút trướng to hơn làm hắn vô cùng khó chịu.
Đỗ Tu Nhiên nhìn hắn giống như chim sợ cành cong, thì biết nhất định là khoá học giới tính của tiểu học hắn lại không có tham gia, Đỗ Tu Nhiên chỉ biết thở dài, cảm thấy hẳn là nên cho tiểu quỷ này bổ sung thêm kiến thức mới được.
Vì vậy Đỗ Tu Nhiên nghĩ nghĩ, lại an ủi Ngô Kình Thương, cho hắn biết đại khái nam sinh nào cũng sẽ có lúc như vậy, lại nói sơ qua về quá trình giải quyết vấn đề.
|
Nhưng là Ngô Kình Thương lại là một bộ dáng không biết phải làm sao, chỉ lấy tay che lại trên quần lót, cúi đầu có chút không được tự nhiên.
Đỗ Tu Nhiên thấy thế nói: “Ta mới vừa nói qua ngươi đã hiểu chưa? Ta đi ra ngoài ngồi một lát, ngươi ở lại đây giải quyết ổn thoả.”Nói xong liền muốn đứng dậy lại không ngờ bị tiểu quỷ nắm chặt lấy quần áo.
Ngô Kình Thương cũng không có nói gì, chỉ dùng tay nắm chặt lấy quần áo của Đỗ Tu Nhiên không cho y đi.
Đỗ Tu Nhiên nghĩ nghĩ đành phải ngồi xuống.
Y chỉ đạo tiểu quỷ: “Đem quần cởi xuống.” Đỗ Tu Nhiên thường xuyên giúp Ngô Kình Thương tắm rửa, loại lời nói như thế nào đã không còn ngại ngùng.
Ngô Kình Thương cởi đi quần lót, Đỗ Tu Nhiên vừa nhìn thấy lại liếc mắt đi nơi khác, cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng chỉ một lát sau lại vứt bỏ sau đầu, cẩn thận chỉ hắn nên làm như thế nào mới thoải mái.
Ngô Kình Thương dựa theo phương pháp Đỗ Tu Nhiên nói loay hoay cả nửa ngày, làm thế nào cũng không được, nghẹn đến mặt đỏ bừng.
Đỗ Tu Nhiên càng nói càng sốt ruột, cuối cùng đơn giản ngồi lại gần trực tiếp lấy tay giúp hắn, vật được cầm trong lòng bàn tay rung động đến lợi hại, cũng càng ngày càng nóng lại trướng to hơn, bên cạnh Ngô Kình Thương bắt đầu không khống chế thở dốc, Đỗ Tu Nhiên lấy tay động vài cái, hắn liền bắn ra, tinh dịch dính đầy cả bàn tay Đỗ Tu Nhiên.
Đỗ Tu Nhiên có chút buồn bực, vừa rồi tiểu quỷ lấy tay làm lâu như vậy, như thế nào đều không làm được, kết quả y vừa cầm lấy như thế nào lại bắn nhanh như vậy?Nói như thế tiểu quỷ này có chút không bình thường a, lập tức nghĩ đến hắn chính là lần đầu tiên được người khác làm giúp nên có chút khẩn trương a.
Lúc Đỗ Tu Nhiên đang nhìn chất lỏng trong lòng bàn tay đến sửng sờ thì Ngô Kình Thương đột nhiên một ngụm cắn lấy cổ của y, ôm chặt y không nhúc nhích, Đỗ Tu Nhiên bị Ngô Kình Thương cắn nơi cổ có chút đau nhức, lại cảm thấy một trận tê dại.
Sau khi sửng sốt, y lập tức vỗ vỗ sau lưng Ngô Kình Thương nói khẽ: “Đi tắm rửa a, đều dính đầy người.”
Ngô Kình Thương lúc này mới buông miệng ra, con mắt hồng lên chăm chú nhìn Đỗ Tu Nhiên, Đỗ Tu Nhiên đưa hắn vào bồn tắm, rửa qua vài lần lại đi ra.
Thu thập xong bàn, Đỗ Tu Nhiên lại làm cho tiểu quỷ thêm cái thời khoá biểu, liền buông màn xuống chuẩn bị đi ngủ, vừa nằm xuống, tiểu quỷ này lại dính chặt sau lưng y ôm mãi không buông nói là trên người y mát mẻ, cũng là vì Đỗ Tu Nhiên bốn mùa thân thể điều có cảm giác lành lạnh, mùa hè không dễ đổ mồ hôi, cho dù có mồ hôi thân thể sờ vào cũng có cảm giác mát lạnh giống sờ vào Ngọc Thạch.
Ngô Kình Thương nằm ở phía sau lưng thân người nóng hừng hực, làm cho Đỗ Tu Nhiên rất không thoải mái, qua thật lâu mới chìm vào giấc ngủ.
Nghỉ hè, Đỗ Tu Nhiên chưa có về nhà mà một mực ở lại tại phòng trọ cùng Ngô Kình Thương, ban ngày sẽ làm chút công việc vặt, Ngô Kình Thương thì đi đến làm tạp vụ ở nhà bếp trong quân đội, buổi tối Đỗ Tu Nhiên làm cơm xong đợi Ngô Kình Thương trở về, hai người ăn xong, liền dọn dẹp bàn giúp Ngô Kình Thương ôn thi, thời gian trôi qua rất nhanh, cả hai người đều có công việc, so với lúc đi học còn muốn bận rộn hơn.
Trước khi vào kì thi, Ngô Kình Thương được lãnh tiền công,ông chủ nói hắn làm việc rất chăm chỉ, còn cho hắn thêm một chút tiền, hơn một ngàn rưỡi hắn đều đưa hết cho Đỗ Tu Nhiên, Đỗ Tu Nhiên rất cao hứng, sáng sớm hôm sau liền dậy sớm đi ngân ngàn gởi tiền, còn tiện đường ghé vào chợ mua cho Ngô Kình Thương một cái móng heo làm cho hắn bồi bổ, tiểu quỷ đêm hôm đó ăn đến xung quanh miệng điều dính đầy mở, ăn rất ngon miệng.
Lưu Sĩ Quan cách một khoảng thời gian sẽ lại thăm bọn hắn một lần,luôn ở phía sau viện dạy Ngô Kình Thương các kĩ xảo võ thuật, trời vẫn rất nóng, hai người một là người thầy giáo rất có tâm huyết, một người là học sinh siêng năn chăm chỉ học.Đỗ Tu Nhiên thì lưu lại ở tròng phòng nấu canh cho Ngô Kình Thương tẩm bổ.
Mùa hè cứ như thế nào trôi qua,khai giảng,Đỗ Tu Nhiên cũng tiến vào kì thi cuối cùng của cao trung, bài thi học chừng vào cuốn sách cũng không hết, học xong khoá học trên lớp còn phải giành ra thời gian tự ôn tập, bên cạnh đó cũng không thể lơ là việc công khoá của Ngô Kình Thương, tiểu quỷ cũng là ngay thời gian mấu chốt của kì thi, mà Đỗ Tu Nhiên buổi tối trở về nhà rất muộn, đành phải buổi sáng rời giường sớm một chút,cứng ngắc lôi kéo Ngô Kình Thương học tập nửa giờ.
Có lẽ sự cố gắng của Đỗ Tu Nhiên cảm động ông trời, cũng có lẽ Ngô Kình Thương vận khí tốt, hắn thực sự đậu cao trung nhưng là trường hạng tư từ dưới đếm lên, Đỗ Tu Nhiên cũng không biết nên vui hay buồn.
Vui chính là tiểu quỷ thật sự đậu được cao trung, có hy vọng sẽ được vào trường quân đội,buồn chính là trường cao trung của tiểu quỷ học, là một trường học rách nát,trường học đều là lưu manh khoẻ mạnh, gia cảnh không tốt.
Ngô Kình Thương ngược lại không lo lắng gì, mỗi ngày chỉ cần cho ăn cho ngủ là đủ, ngược lại Đỗ Tu Nhiên một mực vì hắn mà lo lắng không yên.
Đỗ Tu Nhiên đúng như dự liệu bản thân thi đậu vào một trường đại học trọng điểm của B thị,Lưu Anh lúc đầu rất là không hài lòng, với thành tích của Đỗ Tu Nhiên nếu thi vào đại học trọng điểm của A thị cũng không phải là khó khăn, nhưng Đỗ Tu Nhiên kiên trì muốn học đại học tại B thị, Lưu Anh về sau cảm thấy B thị so với A thị cũng không tệ lắm nên cũng thuận theo ý nguyện của y.
Ngô Kình Thương thi được vào trong cao trung ở B thị cũng là đã nằm sẵn trong dự định của Đỗ Tu Nhiên, cho nên y mới kiên trì muốn học tại B thị, bởi vậy trường học của hai người cũng không xa nhau lắm, như vậy sinh hoạt hằng ngày cũng thuận tiện hơn.
Hơn nửa năm qua, vóc dáng của Ngô Kình Thương cao hơn rất nhiều, so với Đỗ Tu Nhiên rõ ràng còn cao hơn một ít.
Đỗ Tu Nhiên cảm thấy rất buồn bực a, y rõ ràng lớn hơn tiểu quỷ này ba tuổi, lớn hơn ba tuổi a, chính là hai người đứng chung một chỗ y lại thấy chính mình mới là người nhỏ hơn, tiểu quỷ này chính là ăn cơm nhiều, chạy cũng rất là nhanh, tương lai có thể cao hơn một mét tám a.
Mà chính mình khả năng phát triển cũng chỉ có thể là một mét bảy mấy, trong nội tâm cũng có chút cảm giác ghen tị.
Ngô Kình Thương thật là không để ý điểm này,chính là Đỗ Tu Nhiên trước kia mỗi lần mua quần áo cho hắn đều mặc qua rồi mới đưa cho hắn mặc vào, bây giờ lại không thể như trước hắn có chút tiếc nuối, đau lòng.
Ngô Kình Thương thi đậu vào cao trung, đều cần lo lắng hiện tại chính là tiền học phí, Đỗ Tu Nhiên liền gom góp một chút liền đi ra ngân hàng kiểm tra, kết quả tiền tiết kiệm nhiều hơn năm ngàn đồng, làm y rất cao hứng, lại nói trường học của Ngô Kình Thương học phí so với những trường khác có điểm ít hơn, có lẽ đóng xong học phí sẽ còn thừa lại một chút.
|
Chương 17
Mùa hè nóng bức trôi qua, Đỗ Tu Nhiên cùng Ngô kình Thương đều khai giảng năm học mới.Trường đại học của Đỗ Tu Nhiên so với trường cao trung của Ngô Kình Thương cách nhau một khoảng cách rất xa, y vốn là nên ở kí túc xá trường như vậy mới có thể thuận lợi việc đi lại, nhưng nếu ở kí túc xá trường thì phải trả lại phòng trọ, Ngô Kình Thương sẽ không thể có nơi ở, Đỗ Tu Nhiên đành phải thương lượng với Lưu Anh nói đã ở quen phòng trọ đang ở nên muốn lưu lại.
Mẫu thân Lưu Anh cũng không phản đối, hơn nữa tiền thuê phòng trọ giá cả cũng tiện nghi hơn so với tiền ở kí túc xá, có thể tiết kiệm được không ít.
Bởi vì phòng trọ ở cách xa trường học, Đỗ Tu Nhiên phải chuyển hai lần xe mới đến được trường học, mỗi ngày đi đi về về tốn hết bốn đồng tiền, vì vậy y tuy trong lòng không đành lòng nhưng cũng lấy ra tám mươi đồng tiền mua một chiếc xe đạp cũ ở cửa hàng, như vậy có thể tiết kiệm được tiền ngồi xe đi học.
Chạy xe đạp đi học, Đỗ Tu Nhiên chạy khoảng năm mươi phút mới có thể đến trường lại mệt thở không ra hơi, Ngô Kình Thương thấy vậy có điểm không đành lòng, nên mỗi sáng đều thức sớm, chạy xe đạp chở Đỗ Tu Nhiên đến trường học rồi mới chạy xe đạp đến trường của mình, buổi tối lại đứng chờ ở cửa trường chờ Đỗ Tu Nhiên tan học, lại cùng nhau trở về nhà.
Đỗ Tu Nhiên vốn không nghĩ sẽ để Ngô Kình Thương chở mình đi học hằng ngày, nhưng là tiểu quỷ thể lực so với y tốt hơn nhiều lắm, hơn nửa y đạp xe đến trường mất gần năm mươi phút mà tiểu quỷ này chạy cũng chưa đến phân nửa thời gian, tiết kiệm được rất nhiều thời gian, cho nên y đành thoả hiệp.
Trong nháy mắt cũng sắp gần đến lễ mừng năm mới, lễ mừng năm mới Đỗ Tu Nhiên nhất định phải về nhà, ít nhất phải ở nhà mười ngày, trong mười ngày này Ngô Kình Thương phải một mình ở lại nhà trọ, Đỗ Tu Nhiên biết rõ Ngô Kình Thương ngoại trừ rửa món ăn, rửa chén thì nấu cơm làm thức ăn gì đều không biết. Y vốn nghĩ muốn làm một ít bánh sủi cảo để tiểu quỷ có thể giữ lại ăn trong mười ngày, chính là trong phòng trọ không có tủ lạnh, không có biện pháp, trước khi đi y đến ngân hàng lấy ra sáu trăm đồng tiền, lại đi mua một thùng táo cùng điểm tâm đem về, buổi tối trước khi đi liền đem sáu trăm đồng đưa cho Ngô Kình Thương.
Hai trăm đồng đưa cho Ngô Kình Thương giữ lại, còn lại bốn trăm đồng chính là tiền cơm mười ngày, có thể đi đến phụ cận mua một ít cơm cùng đồ ăn vặt, lại bảo Ngô Kình Thương đừng tiết kiệm , đêm giao thừa mua thêm chút đồ ăn ngon mà ăn, muốn ăn gì liền mua.
Ngày hôm sau, Đỗ Tu Nhiên lên xe lửa trở về nhà, Ngô Kình Thương đạp xe chở y đến nhà ga, đợi sau khi không còn thấy bóng dáng xe lửa, mới đạp xe chở về nhà.
Mới vừa trở về, ca ca Đỗ Hà cũng mới về không được bao lâu, ca hắn chính là bác sĩ thực tập ở một bệnh viện lớn, đã làm ở đó được hai năm, năm tới đã có thể trở thành bác sĩ chính thức của bệnh viện.
Một nhà ba người chính là trải qua một năm mới bình an,vui vẻ.Mẫu thân Lưu Anh muốn Đỗ Tu Nhiên qua mười lăm rồi mới trở về trường học, Đỗ Tu Nhiên mặc dù lo lắng Ngô Kình Thương nhưng vẫn đáp ứng mẫu thân.Kết quả, so với dự tính chính là muộn hơn năm sáu ngày mới trở lại trường học, trước khi đi mẫu thân y kín đáo mà đưa cho y năm trăm đồng tiền tiêu vặt.
Ngồi dọc theo xe lửa trở về, Đỗ Tu Nhiên rất là lo lắng Ngô Kình Thương, trong năm ngày này không biết tiểu quỷ có hay không bị đói bụng, tiền có phải không đủ dùng, nếu y sớm biết sẽ ở lại thêm vài ngày thì y nên cho tiểu quỷ thêm một ít tiền.
Khi y buổi chiều chạy nhanh về phòng trọ, trong phòng coi như gọn ràng, phòng bếp cũng không có dấu vết sử dụng,còn nửa túi gạo cũng không có ít đi chút nào, ngay cả gương táo y mua cho tiểu quỷ cũng con y nguyên, Đỗ Tu Nhiên có chút buồn bực, tiểu quỷ này vì sao không ăn? Hắn đi đâu rồi?
Đỗ Tu Nhiên buông xuống túi đồ, cởi áo ngoài, đem phòng thu thập xong xuôi, lại ra sau bếp giặt đồ, nấu cơm, lại đi ra chợ mua chút thức ăn trở về, xào vài món, đến thẳng khi trời tối đen Ngô Kình Thương mới trở về.
Ngô Kình Thương vừa mở cửa bước vào mùi thơm của thức ăn liền bay tới, hắn có chút kinh hỷ, vội vàng chạy nhanh vào phòng bếp, quả nhiên thấy được Đỗ Tu Nhiên mặc áo lông, đeo tạp dè đứng tại phòng bếp nấu ăn.
Hắn tiến lên vài bước ôm Đỗ Tu Nhiên, làm Đỗ Tu Nhiên càng thêm hoảng sợ, lập tức đẩy hắn ra nói: “Đi lăn lộn ở đâu? Như thế nào muộn như thế mới trở về?”
Ngô Kình Thương con mắt nhìn chằm chằm vào trứng gà cùng ớt xào gan heo đang bốc khói , nuốt nước miếng, lại nhịn không được mà cầm một miếng bỏ vào miệng.
Đỗ Tu Nhiên nhíu mày vội vàng đem chén đũa đưa ra xa một chút nói: “Tranh thủ rửa tay nhanh lên, bẩn quá!”
Ngô Kình Thương rửa tay đi ra thì Đỗ Tu Nhiên đã bưng đồ ăn dọn lên bàn, Ngô Kình Thương đi hai bước đi thành một bước mà bước nhanh đến bên bàn lang thôn hổ yết mà ăn, đến nói chuyện cũng nói cà lăm.
Đỗ Tu Nhiên ăn hơn nửa chén liền bỏ đũa xuống,thức ăn còn lại đều chạy vào bụng Ngô Kình Thương, đợi hắn ăn xong, Đỗ Tu Nhiên mới hỏi: “Tiền ta đưa ngươi ăn cơm có đủ không? Ngươi nhịn đói mấy ngày nay?”
Ngô Kình Thương vội vàng lắc đầu, sau đó nghĩ đến điều gì, cúi đầu từ trong túi quần lấy ra một sấp tiền đưa cho Đỗ Tu Nhiên.
Đỗ Tu Nhiên nghi hoặc nhận lấy, ước lượng mà nhìn nhìn chỗ tiền Ngô Kình Thương đưa, tất cả điều là giấy trăm đồng cùng năm mươi đồng, ước chừng hơn hai ngàn đồng, y kinh ngạc hỏi: “Ở đâu ra nhiều tiền như vậy?” Lễ mừng năm mới, người trong quân đội cũng về nhà thăm người thân, lưu lại rất ít người, nhà bếp cũng không cần Ngô Kình Thương hỗ trợ, hơn nửa tiền công làm mười ngày cũng không được nhiều như vậy a ?
Ngô Kình Thương để đũa xuống nói: “Ta kiếm được.”
Đỗ Tu Nhiên hỏi: “Nửa tháng ngươi kiếm đâu ra hai ngàn đồng nhiều như vậy?”
Ngô Kình Thương tránh né ánh mắt của Đỗ Tu Nhiên nhẹ gật đầu.
|
Nhìn thấy thần sắc Ngô Kình Thương như vậy, Đỗ Tu Nhiên có dự cảm bất hảo, hắn trầm mặc xuống hỏi: “Rốt cuộc là làm việc gì kiếm được? Nói a.”
Ngô Kình Thương thấy Đỗ Tu Nhiên tựa hồ có chút tức giận hỏi: “Kiếm tiền không tốt sao?” Trước kia y không phải rất vui vẻ sao?
Đỗ Tu Nhiên thoáng cái nghẹn họng không nói nên lời, nhìn nhìn tiền, hoà hoãn khẩu khí nói: “Có thể kiếm nhiều tiền là tốt, tiền có thể mua quần áo, có thể có cơm ăn, còn có thể đóng học phí, nhưng là tiền do chính bản thân mình làm việc, dùng hai tay làm ra mới có thể vui vẻ sử dụng, nếu là làm chuyện trái với lương tâm, dù là làm ra nhiều tiền đi nửa thì cũng bị người khác chán ghét, ngươi nửa tháng lại kiếm được nhiều tiền như vậy, nhất định là làm chuyện không tốt, ngươi tốt nhất nên nói ra rõ ràng, như thế nào kiếm được nhiều tiền như vậy?”
Ngô Kình Thương nghĩ nghĩ đành phải nói: “Lúc ngươi đi, ta lại một khách sạn làm công,một phục vụ sinh nói với ta có công việc có thể kiếm được tiền, hỏi ta có đi không, ta đồng ý.”
Đỗ Tu Nhiên vội vàng hỏi: “Làm cái gì kiếm tiền.”
Ngô Kình Thương nói: “Chính là…..cùng người khác diễn trò.”
Đỗ Tu Nhiên nhíu mày hỏi ngược lại: “Diễn trò, có ý gì?”
Ngô Kình Thương do dự lại nói: “Chính là xông vào phòng trong đó có một nam một nữ, sau đó hướng nam nhân ở trong phòng đòi tiền.”
Đỗ Tu Nhiên nghe xong dừng lại, trong nháy mắt đã minh bạch, nhớ rõ trước kia xem qua báo chí có nói, loại này chính là cướp bóc trắng trợn, là phạm pháp, vì vậy y liền tức giận, đưa tay đập bàn, mắng: “Cái gì gọi là đòi tiền? đây chính là cướp!” Y tức giận đứng lên, không ngừng đi đi lại lại bên cạnh cửa.
Những năm qua y chính là tân tân khổ cực chính là muốn hướng dẫn tiểu quỷ này đi đúng đường, kết quả điều là uổng phí? Từng nói cho tiểu quỷ làm việc xấu chính là phạm pháp, không nên đi làm việc xấu, chính là tiểu quỷ này lại cùng người ta đi cướp bóc, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Đầu bị tiểu quỷ này chọc đến tực giận, y nắm chặt tay đi đi lại lại trong phòng….
Lại phát hiện hơn hai ngàn đồng chính là còn nằm trong tay chính mình, y không chút suy nghĩ cầm tiền trong tay ném lại trước mặt Ngô Kình Thương, lớn tiếng nói: “Loại tiền bẩn thỉu này ta không cần, nhìn đến cũng chính là chán ghét!”
Cảm thấy nói còn chưa đủ, lại tức giận bỏ thêm một câu: “Người làm ra số tiền này càng làm cho người ta chán ghét!”
Đỗ Tu Nhiên lúc này xác thực rất tức giận, lời nói cũng không tự giác được nặng hơn, nhưng y chính là không biết vì sao không thể khống chế được tâm tình của mình, kỳ thật trong lòng y sợ nhất là chuyện Ngô Kình Thương đi trên con đường lệch lạc, ăn trộm cướp bóc,cho nên những năm qua, y cố gắng lo lắng cho Ngô Kình Thương ăn uống đầy đủ, nghĩ đủ biện pháp giúp Ngô Kình Thương không vì đói bụng sinh tồn mà làm chuyện xấu, Đỗ Tu Nhiên trong đáy lòng chính là hy vọng Ngô Kình Thương có thể trưởng thành một cách bình thường như những người khác, nhưng bây giờ tiểu quỷ này lại vì tiền làm chuyện xấu, làm y không thể nào chấp nhận được.
Ngô Kình Thương trầm mặc nhìn về phía Đỗ Tu Nhiên, nhiệt khí ngưng tụ tại dưới mắt, sắc mặt có chút cứng ngắc, đột nhiên móng tay không hề báo hiệu mà duỗi ra,móng tay cuả hắn chính là dài hơn nửa thước, đen như mực, sắc bén vô cùng, sau khi duỗi ra vươn đến tiền để trên bàn sau vài cái đều đem tiền cắt nát, tờ tiền trăm đồng trước mắt hắn trong nháy mắt đều biến thành giấy lộn.
Đỗ Tu Nhiên dừng bước lại, nhìn xem tiền bị cắt nát trước mặt có chút sửng sờ, đã bao nhiêu năm tiểu quỷ này không ở trước mặt y lộ ta móng tay đen xấu xí, hôm nay chứng kiến, nói thật, Đỗ Tu Nhiên cảm thấy có chút hoảng sợ.
Bị móng tay đen làm cho hoảng sợ Đỗ Tu Nhiên không ý thức lùi về sau một bước, hơn nữa y nhìn thấy Ngô Kình Thương con mắt đều đỏ lên, chính là màu đỏ của máu, thập phần doạ người, Đỗ Tu Nhiên trống ngực đập liên hồi, cơ hồ muốn xé nát lòng ngực, con ngươi của tiểu quỷ cùng quái vật kiếp trước giống nhau như đúc, đồng dạng về màu sắc, đồng dạng hình thái, liếc mắt đều làm cho đáy lòng người ta phải toát ra hàn ý.
Ngô Kình Thương “Cọ” một cái đứng lên, đi vài bước hướng về phía Đỗ Tu Nhiên, Đỗ Tu Nhiên lập tức nhịn không được lui về phía sau một bước, Ngô Kình Thương tựa hồ nhìn thấy Đỗ Tu Nhiên từ đáy mắt toát lên vẻ sợ hãi, lập tức dừng chân lại,hắn giống như muốn nói gì đó với Đỗ Tu Nhiên nhưng lại bị nghẹn ở cổ họng không nói nên lời, chỉ là dời đi con mắt màu đỏ,cúi đầu hướng cửa đi đến.
Thẳng đến khi Đỗ Tu Nhiên nghe thấy “Ầm” môt tiếng cửa bị đóng lại, mới trì hoãn từ trong hoảng sợ tỉnh lại, hư thoát chậm rãi đi đến ghế ngồi xuống, không ngừng nghĩ đến chuyện vừa rồi, có phải lời nói của chính mình quá nặng làm tổn thương đến lòng tự trọng tiểu quỷ hay không?Lúc ấy y quan tâm quá thành ra loạn, không suy nghĩ được nhiều như vậy, chính là tiểu quỷ làm ra chuyện này là đả kích rất đối lớn với y, mới nhất thời có thể không suy nghĩ mà nói ra những lời như vậy.
Đỗ Tu Nhiên nội tâm dần dần bình tĩnh lại, cẩn thận ngẫm lại, tiểu quỷ cũng không phải rất xấu, hắn chính là không tìm ra phương hướng tốt để đi mà thôi, đợi lát nửa tiểu quỷ trở về chính mình lại hảo hảo khuyên bảo hắn, kết quả y đợi thẳng đến hơn hai giờ khuya mà tiểu quỷ cũng chưa có trở về.
Đỗ Tu Nhiên có chút sốt ruột, nghĩ có thể hay không tiểu quỷ này lại đi tìm những kẻ cướp đó làm chuyện xấu?Lập tức ngồi không yên, vội vàng đứng dậy mặc áo khoát đi ra ngoài, vừa mở cửa muốn đi ra nhìn xem.
Bên ngoài bầu trời đen kịt một mảnh, nhiệt độ đã âm mười độ, lạnh đến thấu xương, Đỗ Tu Nhiên cũng không quan tâm nhiều như vậy, theo cửa mà đi ra ngoài, trên đường đi nương theo ngọn đèn bên đường mà nhìn xem xung quanh, Đỗ Tu Nhiên cố gắng tìm kiếm hơn nửa giờ chính là không tìm thấy được thân ảnh của Ngô Kình Thương.
Y có chút thất vọng xoay người trở về, tiểu quỷ này có thể đi đâu?Chẳng lẽ hắn lại muốn tiếp tục đi cướp tiền của người ta?Mình cũng chỉ nói hắn có vài câu đã muốn bỏ nhà đi…..? Như thế nào lại không làm người khác bớt lo chứ?
Đỗ Tu Nhiên mang theo thần sắc mệt mỏi trở lại trong viện, đưa tay muốn đẩy cửa đi vào, đầu óc như chợt loé lên cái gì, y vội vàng hướng đằng sau viện đi đến.
Ngô Kình Thương thường xuyên đến phía sau viện luyện quyền cước, trong lúc này khắp nơi đều là đồ vật bỏ đi,nơi này bình thường không có người nào lui tới, chính là địa phương bí mật của tiểu quỷ.
Đỗ Tu Nhiên nhanh chóng tiến lại, chính là trời quá tối, y vẫn bất chấp tìm kiếm, không thấy được dưới chân có một cây gậy gỗ, đi quá nhanh,chính là đạp phải cây gậy gỗ dưới chân , lập tức loạng choạng muốn té lên mặt đất, thì một cánh tay đột nhiên chặn lại.(Anh nhiên kiếp trước lẫn kiếp này điều hậu đậu như nhau a…*thở dài*)
Đỗ Tu Nhiên lập tức được ôm vào trong lòng một người.
Người kia ôm chặt Đỗ Tu Nhiên, không nói một lời.
Đỗ Tu Nhiên sau khi sửng sốt qua đi, lập tức thấy căng thẳng trong lòng, lập tức nhẹ nhàng nói: “Ngươi lạnh quá, chúng ta trở lại phòng a.”
Ngô Kình Thương cũng không lên tiếng, chỉ chăm chú vuốt ve Đỗ Tu Nhiên, cơ hồ muốn làm cho Đỗ Tu Nhiên thở không được.
Đỗ Tu Nhiên đang muốn đẩy Ngô Kình Thương ra thì nghe được Ngô Kình Thương ghé miệng vào lỗ tay hắn âm thanh trầm thấp, rầu rĩ nói một câu: “Vừa rồi……Thực xin lỗi.”
|