Liễm Diệm Cầm Hoan
|
|
Thân thể hai người chìm trong làn nước ấm áp, từng đợt nhiệt khí bao vây bốn phía quanh cơ thể họ, sương mù lượn lờ, càng tạo ra bầu không khí dâm ma. Liễm Diệm không ngừng đùa giỡn với thân thể mềm mịn của người trước mắt, ôm chặt lấy vòng eo mảnh mai của hắn, trong lòng ngập tràn cảm giác hạnh phúc, miệng không ngừng khẽ nói: “Thiên ca ca, ta yêu huynh, ta rất yêu huynh, huynh là của ta, là của ta!”
“Ta yêu đệ, Tiểu hỏa diệm nhi!” Ứng Nhược Thiên dựa đầu lên vai hắn, không ngừng nói ra ái ngữ. Liễm Diệm nâng mặt hắn lên, điên cuồng hôn lên cặp môi đỏ mọng kiều diễm ướt át kia, mút vào thứ mật ngọt trong miệng hắn, cảm thấy tất cả mọi thứ ái ngữ đều không thể sánh với tình cảm của hắn, chỉ có những nụ hôn cuồng liệt mới có thể nói hết tình yêu của hắn.
Ứng Nhược Thiên cảm thấy tất cả không khí như bị Liễm Diệm hút hết, trong đầu mơ mơ màng màng, phía sau mật động không ngừng truyền đến khoái cảm không thể kiềm chế, hưng phấn đến muốn chết ngất! Cả người không có chút khí lực, chỉ có thể mặc cho Liễm Diệm làm gì thì làm.
Đột nhiên một trận khoái cảm mãnh liệt truyền đến từ hậu huyệt, giật mình một cái, một khoảng trống rỗng, rồi ngọc hành phần chấn rốt cuộc không thể kiềm chế được phun ra một đợt dục vọng.
Liễm Diệm cũng rên lên một tiếng, đưa đẩy cơ thể thật nhanh, cử động dồn dập khiến cho nước trong thùng không ngừng bắn tung tóe, văng cả ra ngoài. Ứng Nhược Thiên xụi lơ trên người Liễm Diệm, hai tay giữ chặt lấy cổ hắn, cơ thể theo nhịp chuyển động của hắn mà vô lực đung đưa theo. Cử động thêm vài đợt mãnh liệt, Liễm Diệm rốt cuộc phóng ra dục vọng của mình. Trong nước dâng lên vài đóa hoa màu trắng đục, Ứng Nhược Thiên đã mệt đến muốn ngất đi, hai mắt lờ đờ cầu xin: “Diệm, ta chịu không được nữa, đệ, đệ mau lấy ra đi!”
Hóa ra Liễm Diệm vừa mới phóng ra dục vọng xong, rồi lại ngay lập tức đứng thẳng lên! Ứng Nhược Thiên rủa thầm con Địa tiên hỏa long chết tiệt kia, đều tại con quái vật này, vì Tiểu hỏa diệm nhi uống máu của nó, kết quả làm khổ mình, mỗi lần hoan ái với hắn, đều bị hắn hành hạ đến khi van xin tha thứ, tinh tẫn nhân vong mới buông tha.
“Thiên ca ca, huynh mệt thì cứ ngủ đi, để ta chơi một mình!” Đoạn lại ôm Ứng Nhược Thiên đưa đẩy mấy đợt. Ứng Nhược Thiên đã không còn khí lực liếc mắt nhìn hắn, nghĩ thầm: nói thế cũng như không! Tên này không làm hơn bốn năm lần thì sẽ không tha cho ta! Vì thế cũng không phản ứng gì nữa, gục đầu trên vai hắn.
Liễm Diệm vừa tẩy trừ thân thể cho Ứng Nhược Thiên, vừa chậm rãi chuyển động, mãi đến khi nước trong thùng nguội đi, mới ôm lấy Ứng Nhược Thiên, hạ thể vẫn luyến tiếc chưa muốn rời khỏi mật động ấm áp kia.
Liễm Diệm ôm lấy Ứng Nhược Thiên, lau khô vết nước trên người hắn, một tay tự lau cho mình. Thấy Ứng Nhược Thiên mệt mỏi tựa lên vai mình không cử động, Liễm Diệm có chút đau lòng rút ra cự vật của mình, nhẹ nhàng đặt hắn lên giường. Ứng Nhược Thiên trong cơn mơ màng còn cảm thấy kỳ lạ: Tiểu hỏa diệm nhi hôm nay lại nổi lòng tốt sao? Được vòng ôm ấm áp từ phía sau bao vây lấy mình, Ứng Nhược Thiên thoải mái uốn người, tìm một vị trí thoải mái để ngủ ngon một giấc. Không ngờ người phía sau lại nâng một chân hắn lên, đem cự vật nhẹ nhàng trượt vào mật động mềm mại. Ứng Nhược Thiên trước khi tiến vào mê man còn cắn răng nghĩ thầm: Ta biết ngay tên này sẽ không đổi tính mà!
Liễm Diệm thỏa mãn ôm lấy cơ thể trong lòng mình, cảm thấy thân tâm đều thoải mái vô cùng, cơn mệt nhọc mấy ngày qua đều tan biến toàn bộ, liền đem một nụ cười thỏa mãn tiến vào mộng đẹp.
Nha hoàn đang ở bên ngoài lặng lẽ tiến vào trong, thấy xung quanh thùng nước có nước bắn tung tóe, trong nước lại có thứ gì rất khả nghi, vừa tiến lại nhìn, mặt đã xấu hổ đỏ bừng: ây da, cái này, cái này là cái gì đây, Vương gia thật háo sắc a! Ở chỗ này mà cũng, cũng cùng tiểu mỹ nhân kia làm chuyện đó! Thật xấu hổ chết đi! Trong đầu lại hiện ra gương mặt đỏ ửng của mỹ nhân, hai mắt khép hờ, khiêu gợi dâm khiếu, đung đưa trên người của Vương gia! Đột nhiên thấy mũi ngứa ngáy, đưa tay quẹt ngang, ô~~~~~ người ta chảy máu mũi rồi! Ây da, phải làm sao bây giờ? Nếu mỗi ngày đều chảy máu mũi như vậy, chẳng phải sẽ mất hết máu mà chết sao? Ô~~~~~ cứu mạng! Nha hoàn ôm mũi chạy ra khỏi phòng.
Sáng sớm hôm sau, Liễm Diệm tỉnh giấc nồng, vẻ mặt hạnh phúc cười ngây ngô, hì hì, hôm nay lại mơ thấy mộng đẹp nữa, (mộng đẹp của hắn dĩ nhiên là có Thiên ca ca của hắn rồi!) Thiên ca ca trong mộng thật là ôn nhu với ta a!
Đột nhiên hạ thân căng thẳng, quên mất, cự vật của mình vẫn còn cắm bên trong Thiên ca ca mà! Thừa dịp hắn còn chưa tỉnh, phải tranh thủ thoải mái một chút, ôm lấy Ứng Nhược Thiên, một chân tiến vào giữa hai chân hắn, chậm rãi trừu động, thật thoải mái! Liễm Diệm thỏa mãn khép mắt hưởng thụ, Thiên ca ca thật là chặt a! Ép ta thật dễ chịu a!
Liễm Diệm còn đang sảng khoái, Ứng Nhược Thiên đang say ngủ bị hắn trừu động cho tỉnh giấc, phát hiện ra hậu đình đang bị Liễm Diệm tấn công lén, vừa thẹn vừa giận, cái tên này, chơi đùa với thân thể mình cả một đêm không tính đi, mới sáng sớm đã muốn làm bậy rồi!
Vặn vẹo cơ thể để tránh đợt trừu sáp của hắn, không ngờ Liễm Diệm ở phía sau đã giữ chặt hông không cho hắn cử động, hạ thân lại càng chuyển động nhanh, bắt đầu đưa đẩy thật mãnh liệt, khiến Ứng Nhược Thiên sợ hãi kêu lớn: “Tên… tên chết tiệt này… mau buông ta ra…”
“Đừng mà, Thiên ca ca, thêm một lần nữa, một lần nữa thôi, ta xin thề!” Liễm Diệm vừa khẽ cắn vành tai của hắn, vừa ôn nhu cầu xin.
Vành tai của Ứng Nhược Thiên bị hắn liếm cắn, thứ đứng thẳng trước người cũng bị đôi tay ôn nhu của hắn đùa nghịch, xoa nắn, mật động ở phía sau bị cự vật điên cuồng va chạm, mỗi lần va chạm đều cảm thấy như chạm vào chỗ mẫn cảm nhất, thoải mái nhất, cảm giác tê dại từng cơn như dòng điện lưu, khiến Ứng Nhược Thiên cảm thấy lông tơ trên người cũng muốn dựng cả lên, kích thích mãnh liệt đến nỗi chịu không nổi hét lớn: “A… Diệm… không chịu nổi…” Một cỗ nhiệt dịch nở rộ trong tay Liễm Diệm, mật động phía sau co rút lại. Liễm Diệm cảm thấy hạ thể như bị hút vào, đầu nóng lên, rên nhẹ một tiếng, tiến sâu vào thêm mấy đợt nữa, rốc cuộc tuôn trào kích tình hỏa nhiệt trong cơ thể Ứng Nhược Thiên.
Xoa xoa lên làn da trắng trẻo của Ứng Nhược Thiên giờ đã xụi lơ, Liễm Diệm cười khẽ vào sau lỗ tai hắn: “Thiên ca ca, ta thấy tư thế này làm thật là thích a, huynh ép ta thật chặt a!”
Ứng Nhược Thiên vốn đã mệt đến nỗi không muốn phản ứng gì, giờ lại nghe những dâm từ uế ngữ này, vừa thẹn vừa giận, mắng: “Tên chết tiệt này, cút ra chỗ khác đi!” Đoạn hắn chuyển động thân mình, đột nhiên “Ối” một tiếng, Ứng Nhược Thiên nhăn mặt. Liễm Diệm vốn đang định làm thêm một lần nữa, thấy thế không khỏi lo lắng, vội rút ra cự vật vẫn còn ở trong mật động, xoay người đè lên Ứng Nhược Thiên, lo lắng hỏi: “Thiên ca ca, huynh sao vậy?”
“Hông của ta, ui da!” Ứng Nhược Thiên xoa xoa hông mình, rồi lại trừng mắt nhìn Liễm Diệm.
Liễm Diệm chột dạ cười nói: “Thiên ca ca, huynh trở mình lại đi, ta xoa bóp cho.” Ứng Nhược Thiên liền nằm sấp trên giường, nhắm mắt hưởng thụ sự phục vụ của hắn. Liễm Diệm vừa chậm rãi dùng nội lực nhu hòa xoa nắn vòng hông của hắn, vừa tự trách mình: Ta thực sự là quá đáng mà, Thiên ca ca tuy võ công cao cường, nhưng mấy ngày nay bận rộn như vậy, cả người đã mệt mỏi muốn chết, ta còn yêu cầu vô độ như vậy. Thật đáng chết mà!
Lo lắng bắt mạch cho Ứng Nhược Thiên, Ứng Nhược Thiên thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, trong lòng chợt thấy ấm áp, liền ngồi dậy ôm lấy hắn nói: “Tiểu hỏa diệm nhi, ta không sao rồi, chỉ hơi mệt một chút thôi!”
“Thiên ca ca!” Hắn đau lòng ôm lấy Ứng Nhược Thiên, thầm hối hận, nắm lấy tay hắn, chậm rãi truyền chân khí. “Diệm, ta không sao, đệ không cần truyền chân khí cho ta!” Ứng Nhược Thiên giận dỗi, cái tên này, ta đâu có việc gì, chẳng qua là mệt mỏi một chút thôi, sao phải hao tổn chân khí của mình chứ!
“Thiên ca ca, không sao đâu, ta điều tức một lát là được rồi mà! Chân khí của ta không giống người khác, huynh cũng biết mà?” Liễm Diệm an ủi. Liễm Diệm luyện Lục hợp chân khí khác với các phái khác, chân khí của hắn gần như không thể khô kiệt, hao tổn một chút là lại nhanh chóng bổ sung.
Ứng Nhược Thiên cũng biết về chân khí kỳ quái của hắn, nhưng vẫn có chút không nỡ để hắn truyền chân khí cho mình, hắn chỉ là hơi mệt mỏi thôi, lại không bị thương tích gì. Nhưng cũng biết có nói gì với hắn cũng vô dụng, chỉ cần Ứng Nhược Thiên tổn thương chút ít, hắn lại vô cùng lo lắng, chỉ có thể thuận theo hắn, nếu không tên này nhất định sẽ khóc nháo lên. Bất quá có một tiểu ái nhân luôn lo nghĩ đến mình như vậy cũng thật là hạnh phúc a!
|
Liễm Diệm vừa xoa bóp vừa truyền chân khí, đến khi Ứng Nhược Thiên cả người đều khoan khoái, không còn chút đau nhức, mới ôm hắn đến thùng nước đã chuẩn bị sẵn bên ngoài, hai người rửa mặt xong, liền đến phòng ăn sáng.
Nha đầu hầu hạ kia đỏ mặt tiến vào phòng, chỉ thấy trên giường hết thảy đều hỗn loạn, bên trong tỏa ra một hương vị đầy dâm ma, trong đầu lại hiện ra hình ảnh mỹ nhân và Vương gia mây mưa với nhau ở trên giường, nuốt nước bọt một cái, một luồng nóng ấm lại tràn ra từ mũi, không thể nào! Tiểu nha đầu đưa tay lau, ô~~~~ cứu mạng a, lại chảy máu mũi rồi, thế này thì làm sao mà sống được đây?
Từ Diệm Vương thành Diêm Vương – 7
Liễm Diệm và Ứng Nhược Thiên ăn sáng xong, đang ngồi uống trà tán chuyện, thì đột nhiên Liễm Âm mang một chậu hoa trông có vẻ kỳ lạ tiến tới. Thấy Liễm Diệm cả người diện một bộ hồng y đỏ rực như lửa, không nhịn được che miệng cười nói: “Diệm Nhi, đệ ăn mặc kiểu gì mà y như tân lang vậy?”
“Nhị ca, đẹp ha!” Liễm Diệm hớn ha hớn hở xoay người mấy vòng, hãnh diện nói: “Thiên ca ca thích đệ mặc y phục mày đỏ, huynh ấy nói đệ mặc y phục màu đỏ là đẹp nhất đó!”
Ứng Nhược Thiên mặt buông hắc tuyến*, cái tên này, hắn chỉ mới vô tình nói một câu, hắn là Tiểu hoả diệm nhi, mặc y phục màu đỏ chắc là hợp lắm, không ngờ tên này đã xí xớn diện nguyên một bộ đỏ rực như lửa. Bất quá vừa mới thấy Liễm Diệm vận hồng y, hắn cũng phải thất kinh! Làn da trắng như ngọc phối hợp với bộ hồng y rực lửa kia, lại càng giống như phấn điêu ngọc mài, đôi mắt sáng như sao tôn lên bộ hồng y, đặc biệt ngọn lửa nhỏ trên trán lại càng có vẻ đỏ tươi mị hoặc. Thân hình cao lớn rắn rỏi tựa hồ chứa đựng một ngọn lửa nóng bên trong, hệt như vị Hoả thần trên trời cao vừa giáng xuống nhân gian.
“Nhị ca, huynh ăn sáng chưa?” Liễm Diệm hớn hở cười hỏi.
“Ăn lâu rồi!” Liễm Âm nghĩ thầm: mặt trời đã lên cao rồi, ai như các người, trễ như vậy mới chịu dậy! Nhìn vẻ mặt thần thanh khí sảng của Diệm Nhi, xem ra đêm qua Ứng Nhược Thiên bị đày đoạ một trận dữ dội lắm đây!
Ứng Nhược Thiên thấy Liễm Âm nhìn mình với vẻ mặt dò xét, biết hắn đang nghĩ gì, lập tức đỏ bừng mặt, ngại ngùng cúi đầu uống trà, vờ như không thấy.
“Nhị ca, có chuyện gì sao?”
“Diệm Nhi, nhị ca muốn đệ đi với ta đến chỗ này thăm một vị bằng hữu!” Liễm Âm dè dặt nói.
“Thăm ai vậy?”
“Sở Thanh Phong ở Thanh Phong quán!” Liễm Âm khẽ giọng, đêm qua Ly có nhờ hắn chuyển lời cho Sở Thanh Phong, nói là hắn vẫn bình an vô sự, chờ Liễm Trần khoẻ lại rồi sẽ đi gặp hắn. Liễm Âm tuy có chút do dự nhưng vẫn đồng ý, kỳ thực trong lòng hắn rất muốn đi, nhưng lại sợ người kia nhìn hắn như nhìn một tên háo sắc biến thái. Ầy! Ai bảo ngày trước lại làm chuyện đó với hắn làm gì! Cũng tại hương vị của hắn thật là ngọt ngào quá đi, còn ngọt ngào hơn cả Khanh nhi. Liễm Âm chạm vào bờ môi mình, mơ mơ màng màng nhớ lại, làm môi của người nọ vừa ngọt ngào vừa mềm mại, muốn hôn hắn một lần nữa quá. Có điều, Liễm Âm lại chạm vào mặt mình, cú bạt tai trời giáng hôm đó vẫn còn hiện rõ trước mắt, bây giờ sờ vào vẫn còn thấy âm ỷ đau!
Cười khổ một hồi, hắn nhìn chậu lan trong tay, nghĩ thầm: hoa lan à hoa lan, hôm nay liệu có thể nhờ mi khiến hắn không chán ghét ta nữa không? Ta có nghe qua Ly nói hắn thích hoa lan nhất, cảm thấy thật kinh ngạc, Sở Thanh Phong sao lại cũng thích hoa lan như Khanh Nhi? Sáng sớm đã định một mình đem hoa lan đi gặp hắn, nhưng đi một đoạn rồi lại quay trở về, sợ hắn vừa thấy ta lại nổi cơn giận, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc quyết định tìm đến Diệm Nhi để đi cùng mình, có nhiều người, chắc hắn cũng sẽ nể mặt một chút!
Thấy Liễm Âm ngây mặt ra, Ứng Nhược Thiên đã hiểu ra chút ít, vị Vương gia này e là có chút ý tứ với Sở quán chủ kia, trong lòng không khỏi cười thầm, không ngờ hắn trong lúc vô tình đã bảo vệ tấm thân trong sạch cho ái nhân của Liễm Âm, không biết sau này Liễm Âm sẽ cảm kích hắn tới cỡ nào đây? Chỉ có điều không biết Sở Thanh Phong này có tình cảm gì với Liễm Âm hay không!
Liễm Diệm nghe đến việc đi gặp Sở Thanh Phong, lập tức lại nhớ tới việc nửa năm trước xông vào phòng ngủ của hắn, vừa cười hì hì vừa nói: “Được đó được đó, đệ cũng muốn gặp lại bằng hữu xưa!”
“Diệm! Diệm Nhi!” Ứng Nhược Thiên và Liễm Âm không hẹn mà lên tiếng cùng lúc: “Sao đệ lại quen hắn?”
“Hì hì! Đệ quen hắn từ nửa năm trước rồi cơ!”
Ứng Nhược Thiên nổi cơn ghen thầm trong bụng: Nửa năm trước? Giữa Tiểu hoả diệm nhi với Sở Thanh Phong đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Nửa năm trước đã quen rồi?” Liễm Âm nghi hoặc hỏi.
“Nửa năm trước đệ đến Thanh Phong quán tìm một thứ, nên mới gặp hắn!” Liễm Diệm cười nói.
“Tìm cái gì?” Liễm Âm tò mò.
“Bí mật!” Liễm Diệm ra vẻ bí ẩn.
“Diệm, đệ đi tìm gì vậy?” Ứng Nhược Thiên lạnh lùng hỏi, vẻ mặt lại lạnh như băng. Liễm Diệm dường như cảm nhận được mùi ghen tuông, khẽ nói: “Thiên ca ca, huynh giận sao?” Ứng Nhược Thiên làm mặt lạnh không thèm để ý.
“Thiên ca ca, huynh đưa tai lại đây, ta chỉ nói cho huynh thôi, không thể cho ai khác biết!” Nói xong, Liễm Diệm tiến lại lỗ tai Ứng Nhược Thiên, nói chuyện hắn đi Thanh Phong quán tìm mị dược để đối phó với đại ca, kết quả lại xông vào phòng Sở Thanh Phong, sau đó Sở Thanh Phong cho hắn Cúc hoan, hắn dùng nó trên người đại ca, kết quả là đường đường thiên tử lại phải hầu hạ dưới thân thị vệ của mình. Đây chính là một bí mật động trời, nếu để người ngoài biết, đại ca nhất định sẽ phát điên.
Liễm Diệm thâm tình khẽ nói tiếp: “Thiên ca ca, ta chỉ yêu một mình huynh, huynh cứ yên tâm, bất cứ ai ta cũng không quan tâm, ta chỉ cần một mình huynh thôi!” Nói xong lại không nhịn được liếm lên vành tai Ứng Nhược Thiên. Ứng Nhược Thiên vội đẩy mặt hắn ra, khắp mặt đỏ bừng.
Liễm Âm đứng đực mặt ra nhìn hai người điềm ngôn mật ngữ, nùng tình mật ý, mắt không biết nên để ở đâu, thật là ngại ngùng! Khẽ ho một tiếng: “Diệm Nhi, chúng ta đi được chưa?”
“Diệm, chúng ta đi đi, tiện thể ta ghé qua phân xã trong kinh thành một chút!” Ứng Nhược Thiên đứng dậy, Liễm Diệm theo sau tiến ra ngoài cửa, Liễm Âm chỉ vào thân người đỏ rực lửa của Liễm Diệm nói: “Diệm Nhi, đệ, đệ định mặc bộ y phục này sao?”
“Thì sao? Không được sao? Ta ở trong cốc toàn mặc thế này thôi mà!” Liễm Diệm ngạc nhiên nói.
“Coi như ta chưa nói gì, đi thôi!” Liễm Âm đảo mắt, cầm hoa lan trên tay bước đi.
Ba người đi trên đường, khiến cho mọi người trên đường đều phải tròn mắt nhìn. Ông trời ơi, tiểu mỹ nhân mặc ngân y như tuyết kia thật là đẹp a, vẻ lạnh lùng như ngọc như băng, rất có ngạo khí bễ nghễ thiên hạ (nhìn đời bằng nửa con mắt). Cái người vận hồng y kia, cao lớn rắn rỏi, tuấn dật bất phàm như Hoả thần từ trên trời giáng xuống, trên trán có cái bớt hình ngọn lửa, loé ra tia mị hoặc trên vầng trán cao vút. Vị tố y công tử kia, tuấn nhã phiêu dật, khí thế tôn quý tự nhiên biểu lộ.
Liễm Âm thấy đám người qua đường đều ngây người ra, nghĩ thầm: Cặp đôi tiểu đệ này, e là đi đến đâu cũng sẽ thu hút ánh mắt của mọi người. Cũng giống như người nọ, người nọ cũng là mục tiêu theo đuổi của ánh mắt bao nhiêu người.
Đến cửa Thanh Phong quán, tiểu tư thấy ba người khí vũ hiên ngang, vội chạy ra đón vào, Liễm Diệm tươi cười nói: “Gọi Sở Thanh Phong ra đây!”
Tiểu tư không dám chậm trễ, vội đi thông báo, chỉ trong chốc lát, Sở Thanh Phong đã chậm rãi tiến vào đại sảnh, Liễm Âm vội cầm chậu lan trong tay tiến đến nghênh đón: “Sở, Sở công tử, đây là quà cho ngươi!”
Sở Thanh Phong vừa thấy hắn, mặt đã đổi màu, nhớ lại chuyện người này hôn môi mình lần trước lại không khỏi giận dữ, đang chuẩn bị phát hoả, thấy hắn ôm tới một chậu hoa lan mình chưa từng thấy qua, nhất thời cơn giận tan thành mây khói, thật cẩn thận ôm lấy chậu hoa như bảo bối, nở nụ cười nói: “Cảm ơn, hoa lan này đẹp quá, hệt như một con bướm nhỏ!”
|
Liễm Âm thấy hắn nở lúm đồng tiền, đã ngây người ra, miệng khẽ mấp máy: “Tên của nó là Hồ điệp lan!”
“Hồ điệp lan! Tên hoa đẹp quá!” Thích thú không buông tay ôm lấy chậu hoa nhìn tới nhìn lui. Luyến tiếc buông tay, Liễm Âm chỉ hận mình không thể là đoá hoa trong tay hắn, để hắn có thể nhìn mình như vậy, thật là đẹp a!
Một tiếng ho khẽ, hai người bừng tỉnh, Sở Thanh Phong ngẩng đầu nhìn, thấy dáng người đỏ rực như lửa kia, liền sửng sốt, buông chậu hoa trong tay xuống, vội vã tiến lại gần, vừa mừng rỡ vừa ngại ngùng nói: “Ngươi, ngươi đến đây làm gì?”
Liễm Âm chợt cảm thấy hụt hẫng, mất mát, trong lòng vô cùng khó chịu. Cố nặn ra một nụ cười nói: “Sở công tử, đây là tiểu đệ của ta, Liễm Diệm!”
Ứng Nhược Thiên thấy trong ánh mắt Sở Thanh Phong chứa đựng tình cảm không chút che giấu với Liễm Diệm, trong lòng cảm thấy mơ hồ khó chịu, nhất thời máu ghen nổi lên *hợ*, vẻ mặt trở nên âm trầm.
“Nhị ca của ta bảo chúng ta đến thăm ngươi đó!” Liễm Diệm cười nói.
Sở Thanh Phong liếc nhìn Liễm Âm ở bên cạnh, nghĩ thầm: tên háo sắc này, đến một mình thì sợ ta nổi nóng, nên mới kéo đệ đệ hắn theo, để ta ngại không dám đuổi hắn! Thật là quá giảo hoạt mà! Không ngờ đệ đệ của hắn lại là người ta ngày nhớ đêm mong, thật vui quá đi! Trong lòng vui mừng không thôi, trưng ra vẻ ngượng ngùng, không ngừng đưa mắt nhìn người thiếu niên mình vừa gặp đã yêu này.
Liễm Diệm liền ôm lấy Ứng Nhược Thiên đứng bên cạnh giới thiệu: “Giới thiệu cho ngươi, đây là Thiên ca ca của ta, là người ta yêu nhất!”
Sở Thanh Phong run rẩy thân mình, lúc này mới để ý tới người đứng cạnh Liễm Diệm, trong lòng lại tự cảm thấy xấu hổ, người yêu của hắn quả là xuất chúng, ta sao có thể so bì với hắn, dung mạo như vậy, e là trên đời không có ai sánh bằng, khí thế như vậy, e là đế vương cũng phải chịu thua hắn. Trong lòng dâng tràn đau xót, mối tình đầu tiên trong vòng hai mươi lăm năm qua đã lặng lẽ chấm dứt!
Ứng Nhược Thiên nghe thấy lời của Liễm Diệm, lại thấy vẻ mặt rầu rĩ của Sở Thanh Phong, trong lòng lại thấy có chút khoái trá, cảm giác khó chịu ban nãy cũng bay biến mất tiêu, vẻ mặt giãn ra không ít. Liền ngẩng đầu nhìn Liễm Diệm thật ôn nhu. Liễm Diệm thấy Thiên ca ca của mình nở một nụ cười hiếm thấy, sớm đã ngây ngốc, nhẹ nhàng nâng mặt hắn, đặt xuống một nụ hôn. Ứng Nhược Thiên vốn định cự tuyệt, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại quyết định để mặc cho hắn hôn, hai người hôn đắm đuối một hồi, nhìn sang hai người bên cạnh, một người sắc mặt tái nhợt, trái tim tan nát, một người ngại ngùng quay đầu không dám nhìn.
Liễm Âm nhìn Sở Thanh Phong ngơ ngác nhìn hai người hôn, gương mặt nhỏ nhắn đã tái nhợt, trong mắt dường như có giọt nước sắp rơi xuống, trái tim bỗng nhói lên, kéo kéo tay áo Sở Thanh Phong khẽ nói: “Sở công tử, có thể đưa ta đi xem hoa viên của ngươi không, ta cũng rất thích hoa lan!”
Sở Thanh Phong quay đầu đi, lau lau lệ trong mắt, miễn cưỡng cười nói: “Được, chúng ta đi ngắm hoa đi!” Nói xong vội ôm lấy Hồ điệp lan chạy ra khỏi phòng, vừa đi nước mắt vừa rơi tích táp. Liễm Âm ở phía sau khẽ thở dài, ai! Sớm biết vậy đã không cho Diệm nhi theo ta đến đây, làm cho hắn thương tâm như vậy! Thế nhưng trong lòng cũng có chút mừng thầm, người kia biết Diệm nhi đã có người yêu, vậy sẽ không mơ tưởng tới Diệm nhi nữa, có lẽ ta còn chút cơ hội!
Ứng Nhược Thiên chậm rãi đẩy Liễm Diệm ra, vẻ mặt đỏ bừng sẳng giọng: “Diệm, xem đệ kìa, doạ mọi người chạy đi hết rồi!” Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại khấp khởi mừng thầm: Diệm nhi là của ta, đừng ai dám đến tranh với ta!
Liễm Diệm vẫn còn thèm thuồng liếm môi, dẩu môi khẽ nói: “Thiên ca ca, ta lại muốn rồi!”
Ứng Nhược Thiên xoay người liếc nhìn hắn: “Muốn cái đầu đệ! Ta phải đi đến phân xã, đệ muốn theo giúp ta hay là ở đây với Sở công tử của đệ hả?”
Liễm Diệm vội vã đứng lên đi theo: “Dĩ nhiên là theo Thiên ca ca rồi!” Nghe thấy câu trả lời đáng hài lòng của mình, Ứng Nhược Thiên khẽ cười, vui vẻ kéo tay Liễm Diệm, thong thả bước ra khỏi Thanh Phong quán.
|
Từ Diệm Vương thành Diêm Vương – 8
Một ngày đẹp trời , Liễm Diệm cùng Ứng Nhược Thiên tiến cung thăm Liễm Trần , vừa đi đến cửa liền hỏi nội thị :
.
_ Hôm nay Hoàng Thượng đã xuống giường được chưa?
.
_ Hồi Vương gia , Hoàng Thượng hôm nay vẫn nghỉ ngơi , tất cả việc ăn cơm nghỉ ngơi cho đến tắm gội đều do Ly thị vệ chăm sóc ! – Thị vệ cung kính hồi báo .
.
Liễm Diệm che miệng cười khẽ : ” Ly kia cũng quá lo lắng cho đại ca ta , kỳ thực thân thể đại ca đã khá hơn nhiều rồi , thế mà Ly vẫn không cho hắn xuống giường, coi như bảo bối . Đại ca xem cũng được nước làm tới y như tiểu hài tử , mặc cho tên ngốc Ly kia ào ào ôm đến ôm đi , đúng như Ly vẫn hay gọi hắn [ Tiểu bất điểm nhi ! ] . Nhìn sang bên cạnh thấy vẻ mặt lạnh lùng của Ứng Nhược Thiên , hắn thầm nghĩ : “Nếu mà Thiên ca ca cũng như thế mỗi ngày ôm ta thì thật là tốt biết bao a !” . Tựa như hiểu được ý nghĩ của hắn, Ứng Nhược Thiên đứng bên cạnh trợn mắt ngó hắn , mắng không hãm thanh : ” Ngươi thật là tiểu ác ma , ngày nào cũng dày vò làm chân ta như nhũn ra, còn muốn khiến ta ôm ngươi ? “
.
Liễm Diệm bị nói trúng tim đen đành cười trừ , kéo tay áo Ứng Nhược Thiên đi về phía nội điện .
.
_ Tiểu bất điểm nhi đại ca ! – Khẽ cười nhạo , Liễm Diệm kéo Ứng Nhược Thiên chậm rãi tiến vào Bàn Long Điện.
.
Liễm Trần mặt lập tức ửng đỏ , tiểu đệ này, gần đây càng ngày càng vô pháp vô thiên ! Cũng không rõ hắn từ đâu nghe được tên thân mật Ly gọi ta , lúc rảnh rỗi liền tiến vào đùa cợt ta hai câu . Nhưng đối với cái tên tiểu đệ cổ quái này lại không có biện pháp , ai bảo hắn là người cứu mạng ta , hiện tại còn đang uống thuốc của hắn , nếu như làm cho hắn mất hứng , ngộ nhỡ trong thuốc hạ thứ gì khác thường , vậy kết cục ta chẳng phải thảm lắm sao !
.
Liễm Trần trợn mắt ngó Liễm Diệm rồi nhất quyết không thèm phản ứng lại . Ly lại xấu hổ cực kỳ, bản thân ngày ấy trong lúc tình thế cấp bách mới thốt ra lời ân ái , không ngờ lại bị Diệm Vương gia nghe được , liền nhiều lần dùng để chế giễu Liễm Trần .
.
_ Tiểu bất điểm đại ca , hai ngày qua thấy trong người ra làm sao ? – Liễm Diệm cười hì hì kéo tay Liễm Trần xem mạch cho hắn . Ứng Nhược Thiên đứng một bên thấy vẻ mặt bối rối của Ly , cười yếu ớt một cái lấy làm xin lỗi , Tiểu hỏa Diệm nhi này , mỗi lần đến thăm đại ca của hắn đều phải làm hắn tức chết mới hài lòng ! Thật không biết là Tiểu hỏa Diệm nhi cố tình trả thù hay sao nữa !
.
_ Diệm nhi ! Thân thể ta đã khá hơn nhiều , để cảm tạ đệ , ta ban thưởng cho đệ một vương phi có được không ? Đệ đường đường là Diệm Vương gia không thể không có một vương phi a ! Ứng cốc chủ đây tuy rằng cùng đệ … – Liễm Trần cười gian nhìn về phía Ứng Nhược Thiên . Quả nhiên , Ứng Nhược Thiên sắc mặt trầm xuống .
.
Liễm Diệm khẩn trương nhìn sang Ứng Nhược Thiên , rồi quay phắt lại hung hăng trừng mắt với Liễm Trần . Liễm Trần khẽ cười tiếp tục nói :
.
_ Dù sao hắn cũng là nam nhân , không thể phong hắn làm vương phi được , e rằng Ứng cốc chủ cũng không bằng lòng ! Đúng không , Ứng cốc chủ ?
.
Ứng Nhược Thiên vẻ mặt lạnh hơn . Đúng vậy ! Ta làm sao có thể mặt dày công bố thiên hạ rằng ta là thê tử của Tiểu hỏa Diệm nhi , là Vương phi của hắn ? Thế nhưng nếu như hoàng đế này thực sự ban thưởng cho Tiểu hỏa Diệm nhi một nữ nhân thì … Trong đầu hắn liền hiện ra cảnh tượng Liễm Diệm cùng nữ nhân khác hoan ái :” Không , ta không muốn , ta không muốn Tiểu hỏa Diệm nhi có nữ nhân khác !”
.
Liễm Diệm nhác thấy khuôn mặt Ứng Nhược Thiên càng ngày càng băng lãnh , liền luống cuống ôm lấy Thiên ca ca của hắn , miệng không ngừng la to :
.
_ Thiên ca ca , huynh chớ có nghe đại ca nói bậy , ta mới không cần cái gì Vương phi , huynh ở trong lòng ta sớm từ lâu đã là vương phi của ta , là thê tử của ta, ta sẽ không bao giờ muốn kẻ nào khác , chỉ muốn mỗi mình huynh !
.
Nói xong thở hổn hển quay đầu uy hiếp Liễm Trần :
.
_ Đại ca ! Thân thể huynh tựa hồ không tốt lắm nha ! Hôm nay huynh đã làm gì vậy ? Hình như tinh lực bị hao tổn nghiêm trọng nha!
.
Kỳ thực Liễm Diệm nhìn thấy Ly mặt ửng đỏ , ban nãy lại nghe nội thị nói hoàng đế vừa mới tắm rửa trở về , từ lâu đoán được đại ca biết thân thể khá hơn liền muốn cùng Ly hoan ái , lúc này liền lừa hắn một phen , quả nhiên Ly biến sắc , vẻ mặt lo âu hỏi :
.
_ Thân thể Trần có bị tổn hại gì không ? – Hắn vừa hối hận vừa lo lắng , giương mắt nhìn Liễm Trần không thôi , gấp đến độ trong chốc lát mắt ứa lệ .
.
Liễm Trần ban đầu nghe Liễm Diệm nói thì sững sờ cả người . Thật tình hắn không nghĩ đến chuyện khi nãy hao tổn tinh lực , lại nhìn thấy Ly lo lắng đến rơi lệ thì nhất thời đau lòng không thôi , liền ôm lấy Ly không ngừng an ủi :
.
_ Ta không sao , ngươi không cần lo lắng !
.
Liễm Diệm thấy Liễm Trần sốt ruột , trong thâm tâm đắc ý cực kỳ : “Đại ca, ai bảo ngươi hại ta trước ? Hại Thiên ca ca giận đến như vậy, ô ~~~~ Thiên ca ca đáng yêu của ta a !” Hắn vừa nghĩ vừa ôm lấy Ứng Nhược Thiên , không ngừng vỗ về cái eo nhỏ của hắn , bàn tay ấm áp xoa bóp nhè nhẹ vòng eo bị đau do hoan ái ngày hôm qua . Ứng Nhược Thiên thấy hắn quan tâm săn sóc như vậy , biết điều hắn nói cũng chính là điều hắn nghĩ trong lòng , liền nhu thuận mà tựa vào người hắn , hưởng thụ sự âu yếm của hắn .
.
|
Liễm Trần vẻ mặt khẩn cầu nhìn về phía Liễm Diệm , ý muốn hắn trấn an Ly một chút . Liễm Diệm khẽ đảo mắt , nhìn nhìn Ứng Nhược Thiên đang phiền muộn khó chịu , lại mạnh mẽ trừng mắt liếc Liễm Trần một cái , ý bảo ai cho ngươi làm Thiên ca ca mất hứng ? Hừ, ngươi không cho ta sống dễ chịu , ngươi cũng đừng hòng sống yên vui !
.
Liễm Trần cuối cùng cũng hiểu được , thì ra tên gia hỏa này đang hù dọa Ly , mà thôi , dù thế nào cũng đấu không lại tiểu ác ma này, đành phải ho nhẹ hạ giọng mà nói :
.
_ Diệm nhi , đệ cùng Ứng cốc chủ nghĩa nặng tình sâu , trẫm biết , chuyện ban phi coi như dẹp qua một bên , trẫm cũng lo lắng cho hạnh phúc của đệ thôi , làm sao có thể nhẫn tâm khiến cho nữ nhân khác đến chia cắt đệ với Ứng cốc chủ chứ ? Theo lý mà nói , Ứng cốc chủ cũng xem như em dâu của ta , trẫm liền kín đáo phong ngươi làm Vương phi của Diệm nhi , cũng không cần bố cáo thiên hạ . Ứng cốc chủ, ngươi có bằng lòng không ?
.
_ Thiên ca ca ! – Liễm Diệm cảm kích nhìn thoáng qua Liễm Trần rồi nhìn Ứng Nhược Thiên đầy kỳ vọng . Thầm nghĩ : “Thiên ca ca, huynh có đồng ý làm vương phi của ta không ? Huynh ngàn vạn lần chớ có lắc đầu nha , huynh nếu như không muốn thì ta … ta liền chết ở trước mặt huynh !” Vừa trông đợi lại vừa lo lắng!
.
Ứng Nhược Thiên nghe Liễm Trần nói xong thì “hàn băng ngàn năm khó bể” trên mặt có phần bớt đi chút ít , hai má phơn phớt đỏ , nghĩ thầm : “Như vậy cũng tốt , ta cũng không muốn Tiểu hỏa Diệm Nhi bên người có nữ nhân khác !” Liền hơi hơi cúi đầu , tỏ vẻ đồng ý.
.
_ Thiên ca ca , huynh đồng ý rồi, thật tốt quá ! – Liễm Diệm đang hồi hộp nhìn Ứng Nhược Thiên , thấy hắn gật đầu liền hưng phấn mà nhào đầu vào ngực hắn , ở trên người hắn không ngừng cọ xát . Ứng Nhược Thiên có chút ngượng ngùng bèn đẩy hắn ra : ” Tiểu gia hỏa này, bộ dạng so với ta cao hơn một đầu , vậy mà còn thích dụi dầu vào ngực ta làm nũng , làm trò không để ý tới sự có mặt của kẻ khác , thật sự là quá mất thể diện mà .”
.
_ Diệm Nhi! – Liễm Trần ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở Liễm Diệm . Này, ta giúp ngươi, ngươi cũng đừng quên giúp ta a!
.
Liễm Diệm dựa vào người Ứng Nhược Thiên , cười hì hì nói :
.
_ Ly , thân thể đại ca đã khỏe lại như thường rồi , không việc gì đâu !
.
_ Vương gia không phải mới vừa nói Trần tinh lực bị hao tổn nghiêm trọng sao ? – Ly kinh ngạc hỏi .
.
_ Ách ! Cái đó … – Liễm Diệm day day thái dương nói – Ta cùng đại ca vốn hay nói đùa mà ! Đại ca của ta ăn Thiên Diệm đại bổ hoàn, thân thể đã khỏe lên nhiều rồi , tái tĩnh dưỡng thêm vài ngày liền khỏi , không việc gì cả !
.
Ly bán tín bán nghi nhìn Liễm Trần , Liễm Trần vội vàng gật đầu tỏ ý chính mình khỏe lắm , còn giơ lên một cánh tay bày ra điệu bộ “Ta rất cường tráng” , làm cho ba người xung quanh không hẹn mà đồng loạt cười phá lên , Liễm Diệm lại càng cười to không ngớt :
.
_ Đại ca , ta phát hiện huynh thật đúng là Tiểu bất điểm nhi a ! Ha ha ha !
.
Liễm Trần lập tức đỏ mặt , tại sao ta lại có hành động ấu trĩ như thế ? Mà thôi , cứ để cho bọn họ cười đi , dù sao ta cũng rất thích làm Tiểu bất điểm nhi của Ly a !
.
Đột nhiên bổ nhào vào lòng Ly , ôm lấy thắt lưng , trước mặt đệ đệ cùng ái nhân của hắn lại lộ ra vẻ nũng nịu :
.
_ Ly , Diệm Nhi thường xuyên ức hiếp ta , ngươi phải giúp ta trút giận !
.
Ly nhìn thấy Liễm Trần bộ dáng khả ái như vậy, hận đến tận xương tủy không thể đem hắn vuốt ve , liền ôm hắn ôn nhu mà nói :
.
_ Được , được , ta giúp ngươi trút giận !
.
Lời vừa thốt ra thì hắn liền hối hận ngay, khẩu khí cao như thế liệu có làm được không ? Có đánh cũng đánh không lại Diệm vương gia võ công cao cường . Buộc lòng phải hướng phía Ứng Nhược Thiên chắp tay mà nói :
.
_ Ứng cốc chủ , phiền người quản giáo Diệm Vương gia nhà ngươi , chớ để hắn tái ức hiếp Trần của ta a !
.
Ứng Nhược Thiên ở một bên sớm đã bị hai huynh đệ chọc cho nét mặt đầy tiếu ý , không ngờ được hoàng đế kỳ quái lạnh lùng nghiêm nghị kia cư nhiên lại có thể làm nũng như vậy, mà Ly lại càng thành thật đáng yêu, thế nhưng thực sự phải giúp hoàng đế hả giận , nếu đã mở miệng thỉnh cầu ta thì không lẽ ta lại không giúp hắn, huống chi hắn cũng là người tốt .
.
Hắn liền nhéo lỗ tai Liễm Diệm , cười với Ly mà nói:
.
_ Yên tâm , ta nhất định quản giáo tốt Tiểu hỏa Diệm nhi nhà ta , ngươi cũng chớ có dung túng Trần nhà ngươi quá mức.
.
Nói xong liền nhéo lỗ tai Liễm Diệm rời đi .
.
Liễm Diệm vừa đi vừa kêu to :
.
_ Thiên ca ca , đau a , chớ có nhéo a , ta nghe lời là được chứ gì ?
.
Ứng Nhược Thiên có chút đau lòng liền nới lỏng tay , thầm nghĩ :”Ra tay có nặng đâu a , sao kì vậy !” Hắn quay đầu lại đau lòng mà hỏi han :
.
_ Tiểu hỏa Diệm nhi , đau lắm sao ?
.
_ Đau ! – Liễm Diệm bĩu môi vẻ mặt ủy khuất nói – Thiên ca ca ! Huynh hôn một cái ta sẽ hết đau !
.
Ứng Nhược Thiên kéo đầu hắn qua , khẽ hôn lên vành tai hắn một cái , ôn nhu nói :
.
_ Còn đau không ?
.
Liễm Diệm liền nâng mặt hắn lên , cúi đầu xuống mạnh mẽ hôn lên đôi môi anh đào đang hé mở , một trận mút vào rồi xoay tròn , khiến cho Liễm Trần cùng với Ly làm “khách bị lãng quên” ở một bên cũng mặt đỏ tía tai , động tình không thôi . Liễm Trần cuối cùng chịu không nổi bèn kéo Ly qua , đẩy hắn nằm trên long sàng , đè lên người hắn hôn điên cuồng .
.
|