Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi
|
|
Nội tâm cậu vẫn đang kích động không ngớt. Gặp được chiếc hộp năng lượng cuối cùng khác biệt chỉ có hai khả năng: thứ nhất, trong lúc cuối cậu lắp ráp đã vô ý thức sử dụng ý thức nguyên lực; thứ hai là khi đá năng lượng và Ô Thạch phản ứng đã xuất hiện sự khác biệt kia, hai hạt nhân chồng lên nhau hợp làm một.
“125, mày đã nói tinh thần lực của con người và dị thú khác nhau, chủ yếu là ở chỗ nào?” La Tiểu Lâu hỏi.
“Nói thẳng thì, khoảng cách chênh lệch tinh thần lực giữa con người và dị thú rất thấp, dù tinh thần lực của con người có đạt thành thì cũng chỉ có thể khống chế ngoại vật tiến hành công kích thôi, tất nhiên là để khống chế sự công kích của hạt nhân hoặc khống chế nhiều vật thể ngoại thì không hề dễ dàng chút nào. Mà dị thú không những có khả năng khống chế ngoại vật, mà còn có thể cải biến thuộc tính vật lí của ngoại vật, thậm chí là cả thuộc tính hóa học. Thế nhưng, hộp năng lượng của cậu hôm qua hình như có một số khác biệt, nếu cậu đồng ý đưa tôi kiểm tra thì —”
La Tiểu Lâu liền lấy hộp năng lượng trong túi ra đặt bên cạnh 125, sau đó 125 lập tức ngừng câu chuyện, kéo hộp năng lượng vào không gian của mình kiểm tra.
Khống chế và cải biến? La Tiểu Lâu nhíu mày, nói như vậy thì thực ra không chỉ có khống chế, cơ mà cậu cũng không có khả năng cải biến, cái cậu làm chính là —
“Tôi thực sự không thể tin được, cậu dung hợp hai hạt nhân vào cùng một điểm!”
Đột nhiên trong lòng La Tiểu Lâu thông suốt, dung hợp, việc cậu làm hôm qua chính là dung hợp!
Cuối cùng 125 lại ngoan ngoãn nhả hộp năng lượng số 10 ra, nó còn giúp La Tiểu Lâu cải biến số năng lượng trên mặt hộp, biểu thị tổng số năng lượng là 240,000 la mà không kèm theo số tuần hoàn.
Dù sao, nếu như không muốn để người khác phát hiện ra Ô Thạch, thì làm như vậy là tốt nhất. Hơn nữa, La Tiểu Lâu chế tạo ra một chiếc hộp năng lượng số 10, vì đã dung hợp hạt căn bản nên người khác sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của Ô Thạch. Để chắc chắn, La Tiểu Lâu bảo 125 giúp cậu thay đổi toàn bộ hộp năng lượng chỉ hiển thị ra tổng số năng lượng của hộp thông thường. Đổi lại, hộp năng lượng số 8 và số 9 thuộc về 125.
Ngày mai là thứ Sáu, thực sự làm người ta thấy khấn khích quá đi.
Khi Nguyên Tích trở về, thấy La Tiểu Lâu đang cười tủm tỉm một mình.
Ngẩn người, trên mặt có chút âm tình khó dò, Nguyên Tích bèn hỏi: “Cậu đang nghĩ cái gì vậy?”
“A? Tất nhiên là đang nghĩ đến cậu rồi.” Tặng quà xong, không biết Nguyên Tích có bộ dạng chết ngắc như thế nào, hoặc có thể cải thiện mối quan hệ của hai người một chút, sau đó nhân cơ hội bảo Nguyên Tích giải trừ cái khế ước nô lệ chết tiệt kia đi được không.
Nguyên Tích nhất thời không nói lên lời, trên mặt có sắc hồng không rõ ràng, qua một hồi lâu mà mới mở miệng mắng: “Còn không mau đi chuẩn bị cơm tối đi?”
Rốt cục thứ Sáu cũng tới, buổi chiều tan học, La Tiểu Lâu cùng Nguyên Tích lái xe đến cửa hàng bánh ngọt Tam Mộc, cậu đã đặt bánh sinh nhật trước rồi. Với quyết định này của cậu, Nguyên Tích chẳng qua là tự mãn hừ một tiếng, cơ mà biểu cảm trên mặt lại là sự phấn khích và chờ mong không gì sánh được.
Tới cửa hàng, Nguyên Tích ngắm nhìn chiếc bánh ngọt hoa quả nhỏ vừa mới được đặt lên, rất thỏa mãn mà âm thầm gật đầu, thừa dịp La Tiểu Lâu ra bàn phục vụ xác nhận, chọn mấy hộp bánh nhỏ mang về.
Nữ nhân viên bán hàng hiển nhiên là biết thừa anh chàng đẹp trai thường xuyên đưa người nhà đến mua bánh này, vừa cười vừa nói: “Anh chiều chuộng vợ mình như vậy, cậu ấy chắc hẳn là rất hạnh phúc.”
Nguyên Tích đương quẹt thẻ thì dừng lại, quả nhiên — người khác đều có thể nhìn ra La Tiểu Lâu thích mình.
“Cậu ấy thực sự rất thích ăn đồ ngọt, đúng là một chàng trai đáng yêu.” Thấy Nguyên Tích không nói chuyện, nữ nhân viên bán hàng biết điều mà chuyển trọng tâm câu chuyện.
“Tất, tất nhiên rồi, quả thực không có cách nào với cậu ấy.” Nguyên Tích nghiêm mặt lạnh lùng nói xong, thấy La Tiểu Lâu đi tới thì lập tức xách bánh ngọt ra cửa.
La Tiểu Lâu dở khóc dở cười nhìn mấy hộp bánh ngọt nhỏ, nhỏ giọng kiến nghị: “Này, ăn nhiều đồ ngọt không có lợi cho sức khỏe đâu.” Cậu nên biết đường mà tiết chế lại cho thích hợp đi.
Nguyên Tích hừ một tiếng, không nói gì.
Buổi tối, La Tiểu Lâu cố ý làm tôm cá mà Nguyên Tích thích ăn, xào một chút rau, không nhiều lắm, nhưng đối với hai người thì cũng là quá phong phú.
La Tiểu Lâu đang chuẩn bị cắt bánh gato cho Nguyên Tích thì lại lo lắng nghĩ đến chuyện tìm cách diễn đạt tặng quà cho cậu ta, tốt nhất là lời nào mùi mẫn vào để người này cũng đủ phải cảm động, sau đó thăm dò xem có thể giải trừ vấn đề khế ước nô lệ hay không, dù sao thì hai người gần đây ở chung cũng gần giống như bạn bè tốt của nhau rồi.
Ho khan một tiếng, La Tiểu Lâu bắt đầu mở lời: “Ừm, trước khi ăn tiệc, tôi muốn nói cậu với câu. Tôi đã chuẩn bị quà tặng cho cậu, cho dù thứ này với cậu là đồ bình thường không đâu, nhưng cũng là thứ quý giá nhất của tôi —”
Trong tay Nguyên Tích còn đang cầm con dao nhỏ xắt bánh, liền đột nhiên ngơ ngác nhìn La Tiểu Lâu. Làn da trắng ngần, đôi mắt màu đen dịu dàng, cặp môi nhàn nhạt, không biết vì sao, ở chung với nhau càng lâu, Nguyên Tích lại cảm thấy con người trước mặt này càng ngày càng xinh đẹp — Trước đây hắn chưa bao giờ có cảm giác này với bất cứ người nào — Đẹp đến mức khiến hắn muốn gần gũi, muốn cất giấu không cho một ai được phép nhìn thấy.
Mà hiện tại, trong ngày sinh nhật của mình, La Tiểu Lâu vẫn luôn thích thầm hắn đang cố lấy dũng khí mà thổ lộ. Nguyên Tích chú ý những ngón tay của La Tiểu Lâu khẽ run lên nhè nhẹ, cậu ấy đang sợ hãi, sợ tình cảm thấp kém của mình sẽ bị cự tuyệt.
Một con người mỏng manh yếu ớt như vậy, dường như thiếu mình thì sẽ rất khó tự sống sót — Con người khiến Nguyên Tích chưa bao giờ có cảm giác yêu thương và hồi hộp như thế này, Nguyên Tích thậm chí còn nghĩ mình đang căng thẳng tới mức mặt sắp bốc ra hơi nước Hắn không hiểu vì sao mình lại thấy hồi hộp, đây là cảm xúc rất ít khi xuất hiện trên người Nguyên Tích.
Hắn chỉ có thể thiết tha mà nhìn chăm chú vào La Tiểu Lâu, sau đó, đột nhiên Nguyên Tích cảm thấy đôi môi đang nói khó khăn kia lại mê người đến vậy.
Nguyên Tích bèn một tay kéo La Tiểu Lâu sang, sau đó giam cầm thân thể mỏng manh yếu ớt kia vào trong lồng ngực mình, hôn lên đôi môi hơi mỏng ấy, cảm giác mềm mại bất ngờ, tuyệt vời đến mức khiến người ta không muốn dừng lại…
Rốt cục cũng hồi phục lại được tinh thần sau khi bị cái kẻ kia ôm hôn thắm thiết tới mức ngây ngất, La Tiểu không khỏi trợn tròn mắt, cả người tóc gáy dựng thẳng đứng cả lên! Chuyện gì đây!
Trời ơi, mình, mình như thế nào mà lại nghĩ cảm giác cũng không tệ lắm! Lẽ nào mình đã phản bội Kiều Toa sao, tha cho con, con dường như đã lâu lắm rồi không nhớ đến tên vị hôn thê của mình —— La Tiểu Lâu khó khăn đẩy Nguyên Tích rõ ràng hãy còn đang mê mẩn ra. (con lạy hồn, h còn nghĩ đến cái cô chết dẫm ở xó tám hoành nào rồi!!!)
“Này! Cậu —”
“Anh cũng buồn phiền lâu lắm rồi, bất quá, anh sẽ tiếp nhận tình cảm của em, mặc dù có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng nhìn vóc dáng tiều tụy của em thế này, anh đồng ý cùng em, rồi anh sẽ về nhà thưa chuyện với gia đình sau.” Nguyên Tích rất không cao hứng mà trừng mắt với La Tiểu Lâu, ra kiểu ‘Cái đồ ngốc nghếch nhà em như thế này mà anh còn miễn cưỡng đồng ý, em còn không mau cảm động đến rơi nước mắt đi’.
“… Nhưng, nhưng mà, tôi muốn nói là cậu có thể giải trừ khế ước nô lệ được không — ”
………………..
|
Chương 42 – Nổi giận
Nguyên Tích hoàn toàn hóa thạch tại chỗ, ánh mắt của hắn cứng đờ rơi lên người La Tiểu Lâu, cho đến khi La Tiểu Lâu cảm thấy có gì đó bất thường thì lùi lại, hắn mới túm lấy cổ áo cậu, gầm lên: “Chết tiệt, em vừa nói cái gì thế hả?!”
La Tiểu Lâu bị ghì chặt đến nỗi sắp không thở nổi, kế hoạch báo đáp ban đầu của cậu phức tạp lay động lòng người ổn lắm cơ mà! Thế nhưng rõ ràng là cậu đã nói thật lòng! Không thể trách cậu được, thật sự là do Nguyên Tích đã kích động cho cậu trước đấy chứ.
“Em muốn phá khế ước, hóa ra là muốn giải trừ khế ước!” Giọng nói u ám của Nguyên Tích vang lên, ánh mắt phẫn nộ khiến người khác phải hãi hùng, “Em — em phí nhiều tâm tư dụ dỗ tôi chính là vì muốn giải trừ khế ước?”
La Tiểu Lâu cố gắng lắc đầu, lắp bắp: “Không, không phải, em làm tất cả điều này là vì thật lòng. Sinh nhật của anh, em chuẩn bị quà, từ rất lâu rồi. Em không có ý đó, chỉ là hiểu lầm thôi. Ý của em là, anh thấy chúng ta tốt với nhau như thế này rồi, tại sao không châm chước một chút, dù sao ai cũng có tình yêu tự do ah — Này, này! Cho dù không đồng ý thì cũng nên nói chuyện tử tế…”
Trời ơi, mình nói sai cái gì rồi ư? Nguyên Tích sẽ giết mình mất!
Không nghi ngờ gì hơn, những lời này một lần nữa châm ngòi cho sự tức giận vốn đang phập phừng của Nguyên Tích bùng nổ thành cơn điên cuồng, hắn đẩy ngã cậu lên tường, vẻ mặt đáng sợ khiến người ta hồn xiêu phách lạc, hung tợn quát, “Mơ tưởng! Tôi không đồng ý! Cho dù cậu có làm gì thì tôi cũng sẽ không giải trừ khế ước, với lại, cũng không có cách nào giải trừ được đâu! Nếu như cậu thực sự muốn tự do —”
Bàn tay Nguyên Tích túm cổ áo của La Tiểu Lâu bắt đầu di lên yết hầu cậu, nơi yếu ớt nhất của con người, chỉ cần nhẹ nhàng dùng một chút lực, kẻ khiến hắn tức giận điên cuồng này sẽ ngay lập tức biến mất.
Nguyên Tích bắt đầu cố gắng bình ổn lại, sắc mặt đỏ bừng của La Tiểu Lâu dần chuyển sang trắng bệch, ngay tức khắc sẽ kết thúc! Kết thúc? Trong đầu Nguyên Tích bỗng hiện lên hình ảnh La Tiểu Lâu bận rộn trong phòng bếp, dáng dấp cậu rúc vào người hắn trên giường, vẻ mặt đỏ ửng nhưng vẫn vội vàng giúp hắn… Động tác của Nguyên Tích đột nhiên ngừng lại, tia máu phẫn nộ cuồn cuộn trong mắt cũng nhạt dần, trong một khắc mịt mùng và mất lý trí, hắn muốn giết cậu.
Con người nhỏ bé mà ngu xuẩn này, căn bản không đáng cho mình tức giận, đúng là phí phạm tình cảm của mình — Nếu như người nhà mà biết mình có một tên nô lệ đã không nghe lời lại còn nuôi vọng tưởng bỏ trốn này thì nhất định sẽ cười mình chết mất.
Bởi vậy, cậu ta không đáng làm ô uế bàn tay của mình, cho dù cậu ta có sống thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mình hết! Cậu ta ngoại trừ biết nấu nướng, giặt giũ quần áo, dọn dẹp nhà ở, tán chuyện lúc đi ngủ, thỉnh thoảng chú ý tới mình, mua bánh gato chuẩn bị sinh nhật các thứ cho mình, còn đâu căn bản là chẳng có cái thá gì để được khen ngợi hết…
Thế nhưng có một điều chết tiệt làm hắn lưu ý, hắn đã từng một lần nghĩ đến phát sốt rằng sẽ đem cái tên tiểu nhân đê tiện xấu xa này về nhà giới thiệu —
Vừa nghĩ đến mục đích của La Tiểu Lâu chẳng qua chỉ là để dụ dỗ mình, Nguyên Tích phát hiện ra cơn tức giận của mình không có cách nào lắng xuống được, bản thân hắn không thể khống chế nổi, cắn răng, nhả bàn tay hãy còn đang run rẩy ra, sau đó quay ngoắt người bước đi.
Phải đối diện với cơn tức giận của Nguyên Tích, trong nháy mắt đầu óc La Tiểu Lâu trở nên trống rỗng, sau đó cậu nghe thấy một tiếng vang cực lớn bên tai.
La Tiểu Lâu không kiềm chế được mà run rẩy, đồng thời cảm thấy vui mừng vì mình vẫn còn sống. Trong phút chốc, cậu biết rõ là Nguyên Tích thực sự muốn giết mình.
Sau đó, Nguyên Tích mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm vào La Tiểu Lâu, khi cậu cảm thấy thời gian dường như đã trôi quả cả một thế kỷ, Nguyên Tích mới lạnh lùng lên tiếng: “Nếu như có lần tiếp theo, chính tay tôi sẽ giải trừ khế ước giúp cậu, nhưng cậu sẽ phải xuống địa ngục mà tìm tự do.” Nói xong, Nguyên Tích đẩy ngã La Tiểu Lâu, xoay người, không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài.
Cửa bị đóng mạnh sầm một tiếng, phòng khách vừa mới vô cùng ấm áp, mà hiện tại đã trở thành một mớ hỗn độn bừa bãi.
|
Sự phẫn nộ của Nguyên Tích khiến người khác phải sởn tóc gáy, nhưng không hiểu vì sao, khi nhìn thấy bóng dáng bỏ đi của hắn mà La Tiểu Lâu lại có cảm giác, con người kiêu ngạo nóng nảy đó dường như đã bị tổn thương.
Vì sao lại như vậy?
Cậu rõ ràng là muốn tổ chức sinh nhật cho Nguyên Tích, dù là một người bạn những cậu cũng sẽ tận tâm tận lực giúp, huống chi Nguyên Tích đã gần như là người bạn đầu tiên của cậu khi lần đầu đặt chân tới thế giới này — Vừa như một người bạn lại vừa như một người thân, tuy rằng có tính chất ép buộc, nhưng cậu vẫn có thể nhận ra, bản chất của Nguyên Tích cũng không phải là xấu xa.
Thế nhưng hiện tại đã hỏng bét, cậu nghĩ mình muốn giải trừ khế ước để đổi lại tự do là không sai, có lẽ sai là ở phương thức biểu đạt của cậu cộng thêm sự kỳ quặc quái lạ của Nguyên Tích mà thôi.
La Tiểu Lâu chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị dọn dẹp căn phòng, lúc xoay người lại thì cậu rùng mình một trận, thần kinh yếu đuối của cậu lại một lần nữa bị kích động.
Suốt một mặt tường làm bằng hợp kim cao độ, tất cả chi chít những vết rạn nứt, nếu xảy ra trên người cậu, phỏng chừng cậu đã xuống uống trà dưới âm phủ rồi. Xem ra, ngày mai cậu lại phải liên hệ với công ty đến sữa chữa thôi.
La Tiểu Lâu nhìn một bàn bày biện đầy ắp đồ ăn cùng chiếc bánh gato rất to, ủ rũ dọn dẹp, cũng chẳng còn tâm trạng để ăn uống nữa.
“Đây là bạo lực gia đình ư?” Giọng nói run rẩy của 125 vang vọng từ trong chiếc túi áo, nó lia nhanh thảm trạng của bức tường, im lặng hai giây, rồi đồng cảm an ủi: “Cậu cũng đừng đau khổ quá, tôi xem phim tài liệu với điện ảnh các thứ trên mạng, nó còn thê thảm hơn thế này nhiều cơ, ông chồng cũng bạo lực gia đình giống như thế á, phá hỏng đồ đạc, đánh đập vợ con, còn lôi vợ lên giường — cậu tự hiểu.”
Bạo lực gia đình cái đầu mày á! Lôi lên giường cái đầu mày á!
La Tiểu Lâu có thôi thúc ngửa mặt lên trời thở dài, kỳ thực có đôi khi cậu nghĩ, cuộc sống và mọi thứ vui vẻ bây giờ đều là ảo giác!
La Tiểu Lâu cứ nghĩ Nguyên Tích tức giận thì sẽ bỏ ra ngoài, thế nhưng đến nửa đêm thì hắn lại quay trờ về. Bởi vì sáng sớm hôm sau, La Tiểu Lâu mở mắt ra thì lại thấy khuôn mặt quen thuộc đang nằm trên chiếc giường rộng lớn, trong lúc ngủ còn hơi cau mày, tựa hồ có vẻ rất bất mãn.
Trong lòng cậu chẳng biết tại sao lại thở phào nhẹ nhõm, cho dù không thể giải trừ khế ước, cũng nên tạm chấp nhận cuộc sống không bằng trước kia của bây giờ đi.
Khi La Tiểu Lâu đang chuẩn bị bữa sáng sao cho thật ngon lành, Nguyên Tích lạnh lùng từ phòng ngủ bước ra, không liếc mắt một cái tới La Tiểu Lâu, trực tiếp ngồi vào bàn ăn sáng.
La Tiểu Lâu nhớ đến buổi tối hôm qua không tìm thấy hộp số 10, trước khi hỏi chuyện Nguyên Tích, cậu bày chiếc bánh ngọt sang bên cạnh, thoáng ngập ngừng, La Tiểu Lâu mới mở miệng hỏi: “Chiếc hộp hôm qua — quà sinh nhật tôi tặng cậu có thấy không?”
Nguyên Tích ngay lập tức nổi xung, ánh mắt lạnh lùng giương lên, nói với vẻ đầy châm chọc: “Sao, định lấy lại à?”
La Tiểu Lâu cẩn thận đáp lại: “Tất nhiên là không rồi, cái đó vốn tặng cho cậu mà.” Cơ mà tốt xấu gì cậu cũng phải bày tỏ chút gì đó chứ! Chẳng nhẽ người tặng quà không được biết cảm nhận của người nhận sao!
Thế nhưng Nguyên Tích rõ ràng là đang tỏ thái độ không hợp tác, cuộc đối thoại cũng chẳng thể tiếp tục được nữa.
Từ ngày đó, đã ba ngày Nguyên Tích không để ý đến cậu, vốn thứ Bảy được nghỉ, hai người cũng chỉ ở nhà nghỉ ngơi cả ngày. Cho dù La Tiểu Lâu có nói chuyện thì Nguyên Tích cũng chỉ đáp lại bằng sự châm chọc và khiêu khích, nếu không thì nổi giận.
Mặc dù loài mèo hay những loài tương tự rất giảo hoạt, thế nhưng chúng cực kỳ thù dai! Loài này mà tới gần thì sẽ nhe răng xù lông, thế thì sẽ lại càng phức tạp hơn!
La Tiểu Lâu vừa nghuệch ngoạc lên bảng điện tử, vừa suy nghĩ tới chuyện phiền toái gần đây.
Dù nói là Nguyên Tích tức giận, nhưng bọn họ vẫn ăn cơm cùng nhau, cùng đi học, cũng vẫn cùng nằm chung trên một chiếc giường. Chủ yếu là đến nửa đêm lúc cậu đi WC, Nguyên Tích sẽ lạnh mặt thò ra trừng mắt nhìn cậu, tựa hồ như cảnh cáo cậu đừng có ý định len lét chạy trốn, La Tiểu Lâu lại càng không dám chia giường.
Thế nhưng, nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, Nguyên Tích nói cái gì mà chấp nhận tình cảm của cậu, còn có ý dẫn về nhà nữa chứ? Chờ chút, hắn còn hôn cậu, thứ lỗi cho cậu vì tính mạng lúc ấy đang gặp nguy hiểm mà quên béng mất cảm giác cũng không tệ lắm của nụ hôn kia — Ôi trời, cậu đang nghĩ cái quái gì vậy?!
Mặt La Tiểu Lâu xám ngoét lại, mới chỉ có nửa năm thôi mà cậu đã thay đổi tính hướng sao, cơ mà, cho dù cậu có thay đổi thì ý của Nguyên Tích là như thế nào? Hắn, hắn rõ ràng là chấp nhận rồi?
La Tiểu Lâu bỗng dưng nghĩ đến cái tên ở chung kiêu ngạo kia thật ra vô cùng đơn thuần, cho dù cậu có tặng một món quà sinh nhật cực kỳ quý giá nhưng đó cũng đâu phải là tín vật đính ước! Vừa nghĩ đến chiếc hộp năng lượng cấp bảy thượng phẩm tuần hoàn 22 lần kia, tâm trạng La Tiểu Lâu lại càng rối rắm hơn.
…
“Nè! Sao ông vô tình thế? Có nghe nói không đóa, khoa chúng ta bắt đầu phối hợp huấn luyện với khoa cơ giáp kìa, một tháng sau sẽ phân đội. Mẹ nó, lớp mình chẳng phải sẽ bị bỏ lại, sau đó bị trường học phân công sao, đúng là nhục mặt quá thể.” Điền Lực ngồi bên cạnh căm giận, vừa nói vừa cầm bảng điện tử của La Tiểu Lâu sang, bắt đầu sự nghiệp chép bài.
|
Tuy rằng khi mới vào lớp La Tiểu Lâu cũng giống đại đa số những đứa khác, kiến thức cơ sở quá kém, thế nhưng mấy tháng gần đây, rõ ràng là cậu thuần thục lên rất nhiều, kéo theo là Điền Lực cũng có chút tiến bộ, bận bận bịu bịu… Việc buôn bán làm ăn của ông già cũng vô cùng thuận lợi, lần trước còn mở rộng phòng thí nghiệm cho nó, vậy nên đống ‘rác thải’ của La Tiểu Lâu lại càng được dịp thả cửa.
“Phối hợp huấn luyện?” La Tiểu Lâu chau mày, các khoa đã sớm tiến hành huấn luyện để đi tập huấn dã ngoại, chỉ là không ngờ còn phải phối hợp huấn luyện.
“Ờ, không biết lúc huấn luyện có tìm được người không nữa.” Điền Lực đáp, sau lại nói thêm: “Không xong rồi, phải kêu thằng cha Yates theo chúng ta huấn luyện thôi.”
Nhắc đến Yates, ngoại trừ nhớ đến hộp năng lượng, La Tiểu Lâu còn nghĩ đến một kế hoạch khác, đó là giúp Yates lắp ráp một chiếc cơ giáp. Tuy không có động cơ và vũ khí, nhưng trước tiên cứ bắt tay vào chuẩn bị cái đã, nếu thực sự không được thì sẽ nghĩ cách khác sau.
Không phải là La Tiểu Lâu không có ý định mua một bộ động cơ cấp một thay cho động cơ hư hỏng kia, nhưng động cơ phức tạp hơn hộp năng lượng, hiện tại cậu chưa nắm chắc; thứ hai là nếu lắp ráp một bộ động cơ cơ giáp mới, chi bằng bảo Yates xin trường luôn cho rồi.
Ngày hôm sau, quả nhiên khoa chế tạo bắt đầu cùng huấn luyện với khoa cơ giáp.
Thế nhưng một vài sinh viên mũi nhọn được sắp xếp huấn luyện đặc biệt cách xa bọn họ, La Tiểu Lâu nhớ tới đám người đưa Nguyên Tích về nhà lần trước.
Chiều nay không có tiết, nhóm sinh viên khoa chế tạo sang khu huấn luyện của khoa cơ giáp. Không ít đứa lần đầu tiên tới nơi này, bởi vậy mà hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh.
La Tiểu Lâu lần mò tìm chiếc thẻ của Nguyên Tích, tuy cãi nhau nhưng cậu vẫn mặt dày vào huấn luyện, cơ mà Nguyên Tích cũng không nói gì.
Lúc này, một nhóm 10 sinh viên khoa chế tạo tách biệt bọn họ bước vào cửa, không ít người mang theo ánh mắt hâm mộ mà ngước nhìn.
Cho dù rất nhiều người không thèm để ý đến những đứa sinh viên xuất sắc kiêu ngạo kiểu như thế này, nhưng có thể được huấn luyện cùng những chiến binh cơ giáp ưu tú thì ai lại chẳng cực kỳ phấn đấu.
La Tiểu Lâu nhìn đứa con gái đứng thứ hai, trong lòng bỗng nhiên có chút khó chịu.
…………………..
|
Chương 43
Vì cần phối hợp huấn luyện mà sinh viên khoa cơ giáp cũng đứng chờ bên cạnh. Tuy rằng nói là đôi bên lựa chọn lẫn nhau, nhưng trong lòng ai cũng biết rõ, kỳ thực chủ yếu là dựa vào bên cơ giáp là chính.
Tuy khoa cơ giáp là tốp chuyên nghiệp, nhân số cũng đông đảo, nhưng vì có liên quan đến cấp bậc gen mà số sinh viên của khoa chế tạo so với bên đó còn đông hơn gấp vạn lần. Bởi vậy một nhóm có thể bao gồm hai hoặc nhiều hơn sinh viên khoa chế tạo phối hợp chung cùng một người của khoa cơ giáp, mà địa vị xã hội của chiến binh cơ giáp luôn cao hơn rất nhiều so với chế tạo sư. Thế nên, dù trong lòng không tình nguyện, nhưng sinh viên khoa chế tạo cơ giáp cũng phải cố tỏ ra lấy lòng chút ít.
Có điều, hoặc là sinh viên lớp 1, hoặc có quan hệ với hội sinh viên thì sẽ chẳng cần phải cúi mình như vậy.
Đây cũng không phải là chia nhóm chính thức cho một tháng sau, mà chỉ mang tính chất chia nhóm để luyện tập thực nghiệm, nếu giữa đường không hài lòng thì bất cứ lúc nào cũng có thể đổi người. Thế nhưng điều đó cũng có phần ảnh hưởng đến việc chọn người phân nhóm sau này, dù sao từ bây giờ luyện tập chung với nhau thì cũng sẽ có cảm tình và ăn ý hơn.
Điền Lực bên cạnh vừa ai oán vừa tìm kiếm Yates học lớp 1, nhưng tìm mãi mà chả thấy bóng dáng người ở đâu cả. Trong lòng La Tiểu Lâu có chút phiền muộn, so với những người khác, tình trạng lớp 10 của bọn họ còn thảm hại hơn. Mặc dù khoa cơ giáp cũng có lớp 10, nhưng mấy cái đứa nói như rồng leo, làm như mèo mửa này cũng sẽ chẳng thèm hợp tác với đứa gà hơn đâu.
Trong đại sảnh, thầy giáo của hai khoa đang duy trì trật tự, một lát nữa thì sẽ bắt đầu tự chọn nhóm.
La Tiểu Lâu lo lắng một hồi, nếu như vậy còn không bằng tự luyện tập một mình, dù sao thì cậu cũng còn 125, bình thường Nguyên Tích cũng chỉ cho cậu không ít phương pháp huấn luyện của chiến binh cơ giáp. Về vấn đề chia nhóm của một tháng sau thì, La Tiểu Lâu thở dài —— để sau hãy tính.
La Tiểu Lâu xoay người vào phòng huấn luyện, lúc đi tới, thầy giáo đã bắt đầu bố trí chọn người, La Tiểu Lâu phải bước nhanh chân hơn.
Lúc này bỗng nhiên có một người chạy từ ngoài vào, gã chạy thẳng tới trước mặt thầy giáo khoa cơ giáp, cười áy náy: “Xin lỗi thầy, em tới muộn.”
Thầy giáo khoa cơ giáp giống như bất đắc dĩ mà thở dài, nhưng giọng nói có vẻ rất ưu ái: “Trang Dịch, em lại quên giờ à? Em cứ mơ mơ màng màng như thế này, tới lúc tập huấn dã ngoại thật thì như thế nào đây hả? Mau vào đi, bây giờ đã bắt đầu chia nhóm rồi đó.”
Trang Dịch cào cào mái tóc rối bù, khuôn mặt đẹp trai bởi vì có phần bối rối mà trông rất dễ thương, không ít cô nàng bắn tới tấp ánh mắt hình trái tim đến.
Trang Dịch nhìn trái nhìn phải một hồi, tiện tay túm luôn La Tiểu Lâu đang từ khoa chế tạo đi ngang qua, nói: “Thì bạn này vậy.”
Phút chốc, đại sảnh đang ầm ĩ lập tức trở nên yên lặng.
Ngay cả thầy giáo cũng câm nín nhìn Trang Dịch và La Tiểu Lâu. Đáng nhẽ bọn họ nên khuyến khích sinh viên khoa cơ giáp không nên có bất kì thành kiến nào, chủ động chọn lựa, nhưng mà…
|