Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi
|
|
Chương 45 – Chia nhóm
Trang Dịch cào cào mái tóc rối bù, bổ sung thêm: “Bất quá, bởi vì đã đồng ý với người khác rồi, từ chối không xong, đến lúc đấy có thể tôi sẽ có hai chế tạo sư, hy vọng cậu không để ý.”
La Tiểu Lâu kinh ngạc nhìn Trang Dịch, lời mời khó hiểu này không đúng với Trang Dịch mà cậu biết. Xem ra một tháng phối hợp huấn luyện qua đã có tác dụng, ít nhất là vị sinh viên ưu tú của lớp 1 này còn chịu đưa ra lời mời, như vậy đã là rất khó khăn rồi.
Tất nhiên, khả năng thương hại là chiếm tuyệt đại đa số, dù sao sinh viên lớp 10 của khoa chế tạo cơ giáp cũng rất khó tìm chiến binh để chung nhóm với mình.
Cho dù một nhóm gồm nhiều người cũng không có gì phải bận tâm. Hình thức một nhóm bao gồm một chiến binh cơ giáp và nhiều chế tạo sư là rất bình thường, mà lớp 10 của khóa trước, các giáo viên đã phải bắt buộc chia bớt ra ngoài.
Nếu như không có dự định nào khác thì đây quả thực là một sự lựa chọn khá tốt. Có lẽ, nếu bỏ qua lần này, cậu sẽ không bao giờ có được cơ hội vào nhóm nào tốt hơn thế này nữa.
Lúc này, một giọng nói chả vờ nghiêm túc vang lên bên tai La Tiểu Lâu: “Hô, đã bắt đầu mời rồi cơ đấy? Tuy lời theo đuổi thích hợp của người ngoài có thể kích thích gia tăng thêm sự sâu đậm cho tình cảm giữa cậu và Nguyên Tích, cơ mà —— Lấy kinh nghiệm của tôi mà xem, tôi đề nghị cậu không được đồng ý, Nguyên Tích mà biết thì sẽ thịt cậu đấy, cậu ta là kiểu đàn ông tuyệt đối sẽ không cho phép bà xã hoặc tình nhân hoặc nô lệ của mình phản bội đâu, cậu hiểu khổng. Cậu mà dám đồng ý, đến lúc đấy thì đừng mong tôi sẽ giúp đỡ nhá.”
Mẹ mày, tao éo hiểu gì! Tại sao trong đống lý luận của mày, bà xã với tình nhân và nô lệ lại cùng một đẳng cấp hả! Lại còn lố bịch hơn nữa là, lấy kinh nghiệm của mày —— một cục não như mày thì có cái mốc kinh nghiệm gì!
Khóe miệng giật giật, La Tiểu Lâu cố gắng xem nhẹ 125, quay sang lắc đầu tiếc nuối với Trang Dịch, vừa cười vừa nói: “Không cần đâu, cảm ơn cậu nhé. Đừng để tâm làm gì, tôi nghĩ thành tích của mình mà chung nhóm với cậu thì là do mình trèo cao mới đúng, quan trọng nhất là tôi cũng đã có người chung nhóm rồi.”
Trang Dịch nhìn không chớp mắt La Tiểu Lâu, lông mày nhướn lên, gã thực sự không ngờ sẽ bị La Tiểu Lâu từ chối, một sinh viên lớp 10 khoa chế tạo cơ giáp mà lại từ chối một sinh viên lớp 1 khoa cơ giáp?
Nói ra chắc chắn sẽ chả có ma nào tin. Trang Dịch im lặng một hồi, rồi mới nói: “Tôi, tôi có nghe qua chuyện của cậu và Nguyên Tích, nếu như cậu định chờ chung nhóm với Nguyên Tích thì, tôi muốn nói cho cậu biết một tin, nhà trường đã ra quy định, người hợp tác với sinh viên thuộc diện đặc biệt chỉ có thể là một. Hiện giờ cậu ta đã có người hợp tác rồi.”
Với tính cách của gã thì đương nhiên sẽ không chủ động đi tìm hiểu một sinh viên lớp 10, chuyện này chẳng qua là do một đứa cùng lớp nói cho gã biết, thậm chí còn kể lại cho gã nghe về lịch sử huy hoàng hồi nhập học của La Tiểu Lâu, mục đích là để gã dù có như thế nào cũng phải đổi người khác để hợp tác cùng nhóm.
Vừa nghèo rớt mùng tơi lại còn yếu kém, vào học ngôi trường quân sự nổi tiếng này là hoàn toàn không xứng đáng, lại còn thích nịnh bợ người tài giỏi có tiền khác. Có điều, ở chung một tháng cho tới nay, gã thật sự không hề cảm nhận La Tiểu Lâu có ý nịnh bợ nào với gã.
Tuy rằng lúc chưa biết thì có vài ngày gã quả thực tỏ ra xa lánh La Tiểu Lâu, nhưng La Tiểu lâu không hề thay đổi, cậu ta rất nỗ lực, rất chăm chỉ, tính cách lại nhã nhặn, tuyệt đối không làm người ta căm ghét được.
La Tiểu Lâu cũng im lặng, không thể phủ nhận Trang Dịch là một người rất thông minh, nhưng mà —— La Tiểu Lâu vẫn lắc đầu.
Trang Dịch nở nụ cười, vỗ vai La Tiểu Lâu, nói: “Được, cậu đã quyết định thì tôi cũng không nói thêm gì nữa. Nếu như, tôi là nói nếu sau này có vấn đề gì thì có thể tới tìm tôi.”
La Tiểu Lâu cũng híp mắt cười, “Thật sự rất cảm ơn cậu, một tháng qua đã chiếu cố tới tôi rất nhiều.” Cậu đoán nếu bọn Điền Lực mà biết việc này thì sẽ nhảy dựng lên ‘Không thể nào’cho mà xem, cơ mà nghĩ đến cái tên bất cứ lúc nào cũng có thể xù lông kia, cậu vẫn quyết định kéo dài tới phút cuối.
Không chỉ cả nể, La Tiểu Lâu đối với con đường của mình sau này còn chưa trù tính ra mục tiêu đúng đắn. Thế nhưng nếu hiện tại để La Tiểu Lâu chọn chiến binh cơ giáp, cậu sẽ vô ý thức mà nghĩ đến Nguyên Tích.
Cho dù Nguyên Tích đã có người hợp tác, cậu còn có thể nhờ thầy giáo bố trí, tất nhiên là khi đó chỉ có thể bị động, chiến binh cơ giáp bị phân công chung sẽ rất bài xích cậu, nhưng một tháng tập huấn dã ngoại, sẽ trôi qua dễ dàng thôi…
Khi La Tiểu Lâu đang từ chối người khác, việc chia nhóm của sinh viên đặc biệt cũng đang diễn ra. Có điều nhóm sinh viên đặc biệt không được tự do lựa chọn giữa đôi bên với nhau giống các sinh viên khác, mà họ phải có sự đồng ý của cả hiệu trưởng, thành viên hội đồng quản trị và ban lãnh đạo cao cấp.
Học viện St.Miro, trong phòng hội nghị thượng đẳng, một giáo viên hướng dẫn đọc danh sách chia nhóm của khoa cơ giáp và khoa chế tạo. Sau khi đọc xong, ông nhìn thoáng qua những sinh viên hoàn mỹ đang ngồi trên ghế sô pha, hài lòng mà nói: “Khóa huấn luyện lần này của các em đều hoàn thành rất xuất sắc, nếu không có gì bất trắc nữa, việc chia nhóm như vậy là đã được định ——”
Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên ngắt lời: “Em có ý kiến.”
Trong lúc nhất thời, tất cả giáo viên lẫn sinh viên đều nhìn về phía người đang ngồi ở vị trí đầu tiên của khoa cơ giáp – Nguyên Tích.
Vị giáo viên kinh ngạc nhìn cậu sinh viên hầu như chưa từng hé lời gì, mới vội vã nói: “Sinh viên Nguyên Tích có ý kiến gì, mời nói.”
Nguyên Tích nhàn nhạt mở miệng: “Em không cần bố trí chế tạo sư cơ giáp, em đã có người để chọn rồi.”
Ngoại trừ La Thiểu Thiên và Lăng Tự, phần lớn mọi người trong phòng đều sửng sốt nhìn Nguyên Tích. Đã sớm nghe nói tới bộ ba nổi tiếng của khoa cơ giáp cực kỳ có cá tính, đặc biệt độc lập, cuối cùng hiện tại cũng được mở mang rồi.
Mà cô nàng hoa khôi của khoa chế tạo cơ giáp được chọn hợp tác với Nguyên Tích, từ lúc giáo viên tuyên bố vẫn luôn tỏ ra vui sướng không che giấu được, lúc này nghe thấy những lời kia của Nguyên Tích, khuôn mặt đã đỏ bừng lên không ra hệ thống gì cả.
|
Thầy giáo hiển nhiên cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, không khỏi khó xử mà nói: “Thế nhưng, sinh viên Nguyên Tích, việc chia nhóm cho sinh viên đặc biệt đã được tổ thảo luận cao cấp của nhà trường xem xét rất lâu rồi mới đưa ra quyết định, dang sách đã báo lên cho hiệu trưởng, hiệu trưởng cũng đã ký tên mới chính thức xác nhận. Hơn nữa, các em sau này sẽ là nhóm trưởng, phải gánh vác trách nhiệm hoàn thành tập huấn và giữ an toàn cho cả đội, hiện tại không thể bốc đồng như thế này được ——”
Nguyên Tích không hề lung lay mà vẫn nhìn vị giáo viên kia, thẳng thắn nói: “Không, em không cần, nhóm trưởng cũng không phải do em yêu cầu đảm nhiệm. Nếu các thầy đã bố trí như vậy, cho dù người hợp tác của em có là ai, em cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ của nhà trường giao cho.”
Bị ánh mắt sắc bén của thanh niên tuấn mỹ kia nhìn chăm chú, vị giáo viên đó bỗng nhiên phát giác mình khó mà có thể nói ra lời phản bác nào được. Hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm chuyên môn cũng đã nhấn mạnh với ông, ba cậu sinh viên cấp S này là đối tượng quan tâm trọng điểm của nhà trường, thậm chí ba người này về sau có thể sẽ khiến cho học viện St.Miro tăng thêm một đẳng cấp, nếu như họ đưa ra bất cứ điều kiện gì cũng phải cố gắng mà đáp ứng.
Khi vừa tiếp nhận nhiệm vụ huấn luyện, vị giáo viên hướng dẫn này còn tưởng sẽ khó mà quản lý nổi nhóm sinh viên đặc biệt này. Nhưng ba cậu sinh viên gen cấp S dưới sự bố trí nhiệm vụ huấn luyện của ông chưa từng có một lời nào, tốc độ hoàn thành xuất sắc đến mức khiến người khác phải giật mình, thậm chí trong quá trình huấn luyện còn phá vỡ không ít kỷ lục của nhà trường.
Nếu sinh viên phá kỷ lục được lưu vào lịch sử, giáo viên hướng dẫn cũng sẽ được lưu lại tên bên cạnh, có một thời không ít giáo viên trong trường đã ghen tị với vận may của ông.
Trong lúc ông còn đang âm thầm vui mừng, thì Nguyên Tích lại đột nhiên không thuận theo người hợp tác do nhà trường an bài…
Vị giáo viên đang lúc khó xử, hoa khôi Trạch Nhã của khoa chế tạo cơ giáp bỗng nhiên mở miệng, mặt cô nàng vẫn đỏ bừng như trước, gắng gượng giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng mà hỏi: “Nguyên Tích, cậu, cậu có gì không hài lòng với tớ?”
Ban đầu, cô nàng vẫn luôn hợp tác huấn luyện cùng Nguyên Tích, qua một tháng, thời gian tập huấn chung một nhóm với Nguyên Tích của cô nàng có thể được coi là khá tốt. Trong trường học không biết bao nhiêu nữ sinh đã phải ước ao đố kị với cô nàng, mấy cô bạn thân thiết cũng vì chuyện này mà chúc mừng cô rất nhiều lần.
Tuy rằng bọn họ vẫn thường dè dặt thận trọng nói còn chưa khẳng định, nhưng trong lòng đã sớm xác định rồi.
Hôm nay quả nhiên thầy giáo đã tuyên bố, giây phút đó, cô nàng nghĩ đến tên của mình được viết song song bên cạnh tên của Nguyên Tích, thực sự là quá hạnh phúc.
Thế nhưng, cô ta thật không thể ngờ Nguyên Tích sẽ cự tuyệt, tuy cô ta chỉ đứng thứ hai ở khoa chế tạo cơ giáp, nhưng đệ nhất Dương Kha từ trước đến nay luôn như hình với bóng với Lăng Tự. Vậy nói tiếp, không ai trong khoa chế tạo cơ giáp có thể xuất sắc bằng nàng ta.
Hỏng, chẳng lẽ Nguyên Tích cũng muốn Dương Kha? Không thể nào, cô nàng không thể để sự việc này phát sinh, cô ta cũng không thể để mất anh chàng này, cô ta phải nghĩ biện pháp thuyết phục bằng được Nguyên Tích.
Nguyên Tích nhìn mọi người đang đợi chờ cậu trả lời mình, nghi ngờ mà nói: “Không có bất mãn.”
Trạch Nhã cắn môi, “Vậy vì sao lại không đồng ý chung nhóm với tớ? Nếu có chỗ nào không hài lòng, tớ có thể cải thiện mà.”
Kỳ thực thời gian chung nhóm với Nguyên Tích cô ta cũng chẳng làm cái gì cả, Nguyên Tích vẫn cứ luôn tự huấn luyện một mình, cô ta cũng chỉ có thể vừa nhìn vừa ôn tập kiến thức của chế tạo sư cơ giáp. Bất quá, mỗi lần Nguyên Tích đi ra cô ta đều thân thiết mà chuẩn bị khăn mặt và đồ uống.
Vị giáo viên bên cạnh cũng gật đầu, nhưng trong lòng ông cảm thấy biểu hiện của Trạch Nhã đã rất tốt.
Nguyên Tích nhíu mày, không nhịn được mà nói: “Không có bất mãn, tôi đã nói tôi đã sớm có người chọn lựa hợp tác cùng rồi.”
Thầy giáo âm thầm thở dài, Nguyên Tích thoạt nhìn là con cháu thế gia được giáo dưỡng vô cùng tốt, nhưng tính tình cũng rất ngang ngược, việc này xem ra chỉ có thể báo lại cho hiệu trưởng thôi.
Lúc này, Trạch Nhã bỗng nhiên lớn tiếng: “Như vậy, nếu tớ đồng ý cậu chọn hai chế tạo sư thì sao. Tớ không quan tâm cậu chọn một hay nhiều người.” Chứng kiến vẻ mặt không chút tay đổi mà cũng không chịu đổi giọng của Nguyên Tích, Trạch Nhã đột nhiên nhớ tới lần say rượu trước của Nguyên Tích, cái người ở trong nhà của cậu ấy.
Nói xong câu này, Trạch Nhã nhìn về phía thầy giáo hướng dẫn, thầy giáo bối rối một hồi, trong quy định không cho phép điều này, để bồi dưỡng những chiến binh và chế tạo sư cơ giáp xuất sắc này, nhà trường cố ý sắp xếp cho họ một nhóm gồm mười cặp một-với-một.
“Được, nhưng chỉ một lần này, lần sau không được phép chiếu theo lệ này nữa.” Thôi vậy, hiện giờ vấn đề quan trọng là để Nguyên Tích đồng ý chung một nhóm với Trạch Nhã, nếu là Nguyên Tích thì có lẽ hiệu trưởng sẽ không trách ông.
“Tại sao tôi phải chọn hai người, người hợp tác với tôi chỉ có một mà thôi.” Nguyên Tích thản nhiên nói, đồng thời lộ ra vẻ mặt khó hiểu, cậu chàng này bề ngoài là con cháu của một thế gia ngoan ngoãn, ngay cả việc cự tuyệt người khác cũng đều là vẻ mặt bình tĩnh tao nhã —— Nhưng hậu quả lại khiến người ta tức muốn chết mà không thèm đền mạng.
Mọi người trong phòng hội nghị không nói được gì, sắc mặt của Trạch Nhã lại càng đỏ hơn, mắt đã bắt đầu rưng rưng.
Dương Kha có chút thông cảm nhìn cô bạn cùng lớp, quay đầu liếc nhìn Nguyên Tích một cái, rồi mới khéo léo mà nói: “Hôm nay là ngày cuối cùng quyết định chia nhóm, không chừng người kia đã có người hợp tác rồi đó?”
Nguyên Tích biến sắc, ngay tức khắc sạm mặt lại. Hắn đứng đậy, nho nhã lễ phép gật đầu với giáo viên: “Ngoại trừ việc chia nhóm, hôm nay không còn chuyện gì nữa chứ? Mọi người tiếp tục, em có việc đi trước.” Nói xong thì cấp tốc đi khỏi.
Thầy giáo hướng dẫn thở dài trong lòng, quay đầu lại mà nói: “Chuyện của Nguyên Tích tôi sẽ báo cáo lại cho hiệu trưởng. Vậy thôi, chúng ta tiếp tục.”
Ngoại trừ Trạch Nhã không kìm nổi được nước mắt nữa, La Thiểu Thiên vẫn luôn im lặng không lên tiếng từ đầu đến giờ cũng nhàn nhạt nhìn về phía Nguyên Tích bỏ đi.
Cậu ta nhớ tới lời căn dặn vô vị của mẹ: Tranh thủ chung một tổ với La Tiểu Lâu.
Khi La Tiểu Lâu trở lại lớp 10, cậu mới phát hiện bầu không khí trong lớp không giống với ngày thường nữa. Người thì đang ngồi, đứa thì rầu rĩ, có kẻ thì liên lạc với người quen, thậm chí có tên còn nói chuyện đề nghị chung nhóm với người đã có nhóm khác, tạo thành nhóm có nhiều chế tạo sư. Cho dù như thế nào, tất cả cũng đều tranh thủ tự mình chào hàng trong ngày cuối cùng.
Mà người đã có nhóm thì trên mặt hiện lên vẻ vui sướng nhẹ nhõm, sau khi đã khoái trá chia nhóm thành công, tập huấn dã ngoại là điều mà bọn họ chờ mong.
Đúng lúc này, máy thông tin của La Tiểu Lâu rung lên, là Điền Lực gọi cậu. La Tiểu Lâu mở máy, giọng nói to tướng của Điền Lực truyền sang: “Tiểu Lâu, ông thế nào rồi, có người hợp tác chưa?”
“Chưa có, ông thì sao?” La Tiểu Lâu bình tĩnh trả lời.
“Ha ha, ông không tưởng tượng nổi vận may của tôi tốt thế nào đâu. Một người bạn đã tìm người giúp tôi, không ngờ lại là một mỹ nữ đó!” Điền Lực hưng phấn mà nói, sau khi chia sẻ sự vui mừng cho thằng bạn chí cốt, nó mới lo lắng tới tâm tình của La Tiểu Lâu, vội hỏi: “Bây giờ ông định làm gì?”
La Tiểu Lâu đang muốn nói thì Yates ở bên cạnh nở nụ cười: “Tiểu Lâu cùng nhóm với tôi đi, ngoại trừ chị tôi ủy thác phải chiếu cố một người, tôi còn chưa chọn người nào. Ông yên tâm đi, đến lúc đó ông vẫn là đối tượng hợp tác chính với tôi.”
Thấy sự giúp đỡ của hai người bạn, trong lòng La Tiểu Lâu cảm động, đáp: “Cảm ơn hai ông nhiều lắm, tôi chưa lo lắng chuyện chia nhóm, đợi lát nữa rồi sẽ giải quyết sau.”
Hai người bên kia không nói gì, họ đều biết quan hệ giữa cậu và Nguyên Tích, cũng biết La Tiểu Lâu đang chờ cái gì. Tuy trong bụng lo lắng cho cậu, nhưng cũng không nói gì thêm.
Cuối cùng Yates nhiệt tình mà nói: “Được, tôi chờ ông liên lạc cho tôi.”
La Tiểu Lâu đóng máy thông tin, điểm phiền muộn vỏn vẹn trong lòng cũng tiêu tan thành mây khói, Dù sống lại một lần nữa, nhưng có được những người bạn tri kỷ như vậy, đó quả thực là một điều may mắn dành cho cậu.
“Cậu đang sốt ruột hả? Ngộ nhỡ Nguyên Tích vứt bỏ chúng ta thật thì sao bây chờ?” 125 lo lắng lải nhải. Tên này rất có tự gác, biết suy nghĩ cho chủ nhân của chủ nhân, cũng cho chính chủ nhân của mình.
“… Mày có thể ngậm miệng lại được không?”
Lớp học thỉnh thoảng có người trở lại. Mỗi lần cửa mở, con mắt của tất cả sinh viên trong lớp lại sáng lên, mọi người đều hy vọng mình sẽ được chọn, không phải trở thành người thừa.
Điều khiến La Tiểu Lâu buồn cười chính là, một người đã có nhóm mà vẫn thuận tiện hỏi cậu, một người đã có hai chế tạo sư cơ giáp, như vậy rõ ràng là đang thương hại cậu. Cậu âm thầm hạ quyết tâm, về sau cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa.
|
Cho dù có là lớp 10, cậu cũng chưa bao giờ muốn sống dựa trên sự thông cảm của người khác.
Người trong lớp càng ngày càng ít, ngoại trừ người được chọn, vẫn còn một vài sinh viên ngồi không yên, bèn tự mình đứng dậy ra ngoài tìm người.
Sắp đến giờ tan học, cánh cửa lớp một lần nữa được mở ra.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, La Tiểu Lâu đã ngồi bất động, cậu đang xem bản mẫu lắp ráp cơ giáp đơn giản. Đây là của Thẩm Nguyên đưa cho cậu, Thẩm Nguyên đã học tới lắp ráp cơ giáp cao cấp rồi. Khi không có Nghiêm đại sư, anh chỉ bảo cho cậu rất nhiều.
Tiếng bước chân ngày càng gần, La Tiểu Lâu bỗng nhiên giật mình, ngẩng đầu lên.
Bóng mờ rơi xuống bàn cậu, Nguyên Tích đang đứng trước mặt.
La Tiểu Lâu nheo mắt, phía sau có ánh sáng khiến cậu không nhìn rõ biểu cảm của Nguyên Tích, thế nhưng trong phút chốc, lòng cậu tự dưng lại cảm thấy hồi hộp.
“Hừ, em xem đi, ngoại trừ anh ra, chẳng ai sẽ chọn em cả.” Nguyên Tích hừ một tiếng, dương dương tự đắc mà nói.
“… Đúng vậy, em cảm động đến độ muốn khóc rồi đây.” La Tiểu Lâu nịnh nọt con mèo yêu kiều ngạo mạn của tinh cầu, đồng thời dùng ánh mắt ‘I’m yours’ mà nhìn Nguyên Tích.
Khuôn mặt của Nguyên Tích khẽ đỏ đáng ngờ, cố giữ bình tĩnh mà nói: “Anh chỉ có thể chọn một người hợp tác thôi, vậy nên anh quyết định tạm chấp nhận em, ai khiến anh có một tên nô lệ yếu kém như em chứ. Anh bảo, trong lớp em còn có đứa tồi tệ hơn em nữa đấy.”
Câu cuối cùng, Nguyên Tích cúi người xuống, ghé vào tai La Tiểu Lâu mà nói. Ngay từ thời khắc hắn mới bước vào đã khiến tất cả mọi người phải kích động nghển cổ lên mà nhìn, chỉ có một mình La Tiểu Lâu vẫn cúi đầu, có vẻ đã từ bỏ mọi hy vọng, trông tội nghiệp muốn chết. Vậy mà trong phút chốc đó, trái tim cậu khẽ dao động.
Quả nhiên nô lệ của mình, vẫn cứ phải ngoan ngoãn mà chờ mình tới.
La Tiểu Lâu ho khan một tiếng, tôi nói này, ngài tưởng trình độ của mình đã là cao lắm ư, sao lại còn đem kẻ nhỏ bé này để tôn lên sự cao to của ngài chứ…
Tuy La Tiểu Lâu không nói gì thêm, nhưng đây là lần đầu tiên sau mấy ngày qua Nguyên Tích đã đối xử tốt với cậu như vậy, có lẽ cậu ta đã vô cùng rộng lượng mà tha thứ cho cậu rồi.
Tiếp theo, Nguyên Tích chậm rãi ra mệnh lệnh: “Đi thôi, ngày mai bắt đầu, cuối cùng cũng không phải huấn luyện thêm nữa.”
La Tiểu Lâu mỉm cười, đi theo sau Nguyên Tích ra ngoài. Nói thật là, cậu cũng không ngờ Nguyên Tích lại chọn cậu làm người hợp tác, cậu cũng nên bày tỏ một chút vui mừng đi nhỉ.
125 cảm động mà ghé vào tai cậu thì thà thì thụt: “Tôi thực sự cảm động quá, trải qua 30 ngày 5 giờ lẻ 7 giây, cuối cùng hai người cũng hạnh phúc mà trở về bên nhau…”
Ai, ai có thể sửa lại cái hệ thống ngôn ngữ và tính logic cho cái bộ não này được không…
Mọi người còn lại đều ngây người, một trong toàn bộ thiên tài gen cấp S của học viện, vậy mà lại tới lớp của bọn họ, còn mang theo một người để tạo thành nhóm một-với-một. Trời ơi, đây là sự thật ư!
Mặc kệ có nói như thế nào, cuộc chiến tranh lạnh đã giằng co suốt một tháng trời của Nguyên Tích và La Tiểu Lâu cuối cùng cũng được giải quyết êm thấm trong ngày chia nhóm hôm nay.
Buổi tối khi La Tiểu Lâu bưng cơm nước lên, Nguyên Tích còn trách mắng cậu vì không cho mình giữ lại chiếc bánh sinh nhật cực đại hôm đó. (con lạy giời, qua một tháng mà còn ăn được, bố tiếc của vừa
thôi!!!)
“À đúng rồi, quà sinh nhật em tặng anh xem chưa, chẳng lẽ không có một chút cảm tưởng gì sao?” Lá gan của La Tiểu Lâu to lên, rốt cục không nhịn được mà mở miệng hỏi.
Nguyên Tích bất ngờ, ngạc nhiên mà nhìn La Tiểu Lâu, bỗng dưng tức giận hung dữ mà quát: “Em —— em muốn bỏ đi mới tặng quà cho anh, còn muốn anh gìn giữ nó nữa à?!”
La Tiểu Lâu kinh ngạc, nổi giận: “Anh vứt đi rồi?! Mặc dù em cũng có một tí ý nghĩ kia, nhưng quà của em là thật tâm tặng cho anh, chuẩn bị từ rất lâu rồi. Còn nữa, tặng quà cho anh cũng không phải là để bỏ đi, chỉ là đột nhiên nhớ tới mới hỏi anh có đồng ý không. Cho dù có giải trừ khế ước thì em cũng chỉ vì muốn tự do, chứ có phải là bỏ đi cái gì đâu.”
Nguyên Tích ngay tức khắc tức giận, “Em khi nào thì không được tự do?! Thời gian nghỉ thì chạy ra ngoài lêu lổng cùng thằng khác, lại còn dẫn về nhà! Còn chưa có sự chấp thuận của anh mà dám luyện tập chung nhóm với kẻ khác…”
“…” La Tiểu Lâu nghĩ thầm, cảm giác như chính mình là một tên nô lệ tội ác tày trời.
Nguyên Tích trừng La Tiểu Lâu một hồi, rồi từ bên trong móc áo mang ra, một chiếc hộp xuất hiện trên tay. La Tiểu Lâu đoán là nó có thể được lấy ra từ chiếc ấn không gian.
La Tiểu Lâu kỳ quái nhìn Nguyên Tích, bất tri bất giác mà buột miệng, “Không phải anh lúc nào cũng mang theo bên người đấy chứ?”
“Sao lại có thể?!” Nguyên Tích đỏ bừng tai mà quát lên, sau đó mở chiếc hộp trong tay ra.
………………………..
|
Chương 46 – Giấu diếm
Nguyên Tích sững sờ nhìn chiếc hộp trong tay, không tin nổi vào mắt mình bèn nhìn lại lần nữa để xác nhận, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía La Tiểu Lâu với vẻ mặt đang chờ mong nhìn lại mình, kinh ngạc hỏi: “Tại sao em làm được?” Tuy trong nhà cũng có thể sỡ hữu được loại hộp năng lượng cao cấp này, nhưng Nguyên Tích đủ biết chiếc hộp năng lượng cấp bảy này quý giá đến cỡ nào.
Mà từ lúc Nguyên Tích rời nhà đến giờ, hắn vẫn luôn dùng hộp năng lượng cấp ba, cái loại chết tiệt này lúc nào cũng rất dễ tiêu hao.
Đây là toàn bộ phản ứng của Nguyên Tích? Thật là chả đáng phí bao nhiêu khổ cực bận rộn như thế — Còn nữa, hình như có cái gì đó không hợp lý. La Tiểu Lâu kỳ quái liếc nhìn Nguyên Tích, cẩn thận trả lời: “Em tự làm.”
Trời ạ, không phải vừa mới kết thúc chiến tranh lạnh mà lại bắt đầu đấy chứ, cậu chịu đựng quá đủ cái kiểu xử sự tùy hứng như một ông chồng đánh ghen bà vợ lắm rồi!
“Tự làm?” Nguyên Tích sửng sốt, kinh ngạc nhìn La Tiểu Lâu, sau vài giây im lặng, đột nhiên tức giận hỏi: “Em chưa bao giờ đề cập với anh em có thể làm ra loại hộp này! Cái này… ít nhất phải ngang hàng với trình độ của một đại sư! Tại sao em lại có thể lợi hại đến như vậy —— Khoan đã, lẽ nào trước đây em một mực giấu diếm tôi, lừa dối tôi, cố ý giả vờ yếu kém trước mặt tôi?” Nguyên Tích càng nói càng tức giận, biểu cảm trên mặt đầu tiên là thương tổn, về sau thì không nhìn ra là cái dạng gì nữa.
Hắn chưa bao giờ che giấu điều gì với La Tiểu Lâu, thậm chí còn cho cậu vào bên trong cơ giáp của mình! Đến người nhà của hắn còn chưa có cửa! Điều này căn bản không phải tại hắn, bởi đã trải qua vô số lần bị ám sát, lần đầu tiên hắn tin tưởng một người đến vậy!
Được rồi, ngoại trừ thân phận lai lịch của mình ra thì hắn chưa nói.
Nhưng mà, tên nô lệ chết tiệt này, ấy thế mà vẫn luôn lừa dối mình!
La Tiểu Lâu rên rỉ một tiếng, vừa mới vui vẻ được chút mà đã hóa thành buồn, cậu có nên mặc kệ cho cái sự tín nhiệm vớ vẩn này của Nguyên Tích không nhỉ? Cậu rất phấn chấn, muốn đem thứ tốt nhất cho Nguyên Tích, vậy mà đã quên mất một điều. Cậu là một tên yếu kém, làm sao lại có thể làm ra loại hộp năng lượng cao cấp như thế này chứ? Trên thực tế, nếu như không có Ô Thạch và ý thức nguyên lực, cậu cũng chẳng có khả năng mà làm ra được loại hộp năng lượng này.
Thế nhưng, bí mật của cậu tuyệt đối không thể để cho bất kì ai biết được. 125 đã nói, kẻ khiến con người Liên bang hận nhất là dị thú của hành tinh Lam Nguyên, bởi vì sợ hãi nên mới dẫn tới căm thù. Mà hiện tại, vì một cuộc dị biến, Lam Nguyên tinh đã nổ tung, nhưng Liên bang vẫn không ngừng truy sát những dị thú của Lam Nguyên tinh may mắn còn sống sót trên khắp tinh hệ.
Bây giờ, đã rất nhiều năm trôi qua, không còn thấy sự xuất hiện của dị thú Lam Nguyên tinh nữa, người Liên bang đã yên tâm cho rằng dị thú đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Nếu như Nguyên Tích mà biết cậu có huyết thống dị thú thì —— che giấu giúp cậu, hay đưa cậu đến phòng thí nghiệm?
Thế nhưng, ngoại trừ việc cậu không thể gặp người có huyết thống —— cho dù điều này cũng là về sau mới biết được, vả lại cũng bắt buộc phải chấp nhận —— cậu cũng chưa bao giờ có ý định giấu diếm Nguyên Tích. Chẳng lẽ hắn ta cho cậu có cơ hội để giấu diếm chắc, xâm phạm nhà ở của người ta còn chưa đủ sao?!
“Tuy em không biết tại sao anh lại cho ra kết luận này, nhưng mà anh nghe đây, em chưa bao giờ nghĩ tới chuyện giấu diếm anh! Nếu em tài giỏi đến như vậy thật thì tại sao không tranh thủ giành học bổng các thứ đi! Không chỉ anh, em cũng chưa bao giờ muốn giấu diếm bất kì ai!” La Tiểu Lâu dùng giọng điệu tức giận hơn nữa mà nói, mặc dù bên trong có phần phô trương thanh thế, nhưng cậu thực sự cảm thấy cực kỳ giận dữ.
Vẻ tức giận trên mặt Nguyên Tích rõ ràng giảm đi rất nhiều, hắn còn đặc biệt nghe được câu nói ‘Em chưa bao giờ nghĩ tới chuyện giấu diếm anh’.
“Nếu như anh không tin em, nghĩ em cố tình giấu diếm anh, rắp tậm hại anh, tiếp cận dụ dỗ anh, vậy thì anh ngay lập tức có thể đi khỏi căn nhà này được rồi đấy! Còn chiếc hộp năng lượng kia, anh cầm lấy mà lại bắt đầu chất vấn em, nhưng để làm được chiếc hộp đó, em phải mất ít nhất là nửa tháng rảnh rỗi để đi mua nguyên liệu, luyện tập rồi chế tạo. Có thể tạo ra được hiệu quả như thế này, chủ yếu là có bản thiết kế người khác cho em, rồi trong đống nguyên liệu mua được từ buổi đấu giá lần trước anh mua cho em có lẫn nguyên liệu kỳ lạ, cho nên mới xuất hiện ra kỳ tích này, hay phải nói là điều bất ngờ —— Có lẽ anh khinh thường nó, nhưng với em thì nó là thứ tốt nhất em làm được!”
Vẻ mặt của Nguyên Tích càng ngày càng thả lỏng, La Tiểu Lâu làm bộ bị oan mà tỏ ra tức giận tủi thân, bởi vì hầu hết đều là sự thật, cho nên làm ra cái biểu cảm này chẳng khó khăn tẹo nào. Cuối cùng, cậu nổi giận đùng đùng mà nói: “Nếu anh không thích thì trả lại hộp năng lượng cho em! Em có thể ——”
|
Ngay tức khắc Nguyên Tích ngắt lời La Tiểu Lâu, không thể tưởng tượng nổi mà kêu lên: “Không được! Em đã tặng quà sao còn đòi lại được!” Đồng thời cấp tốc thu chiếc hộp năng lượng vào, cứ như sợ La Tiểu Lâu sẽ lấy về mất.
Phòng khách im lặng một hồi, Nguyên Tích dường như đang hiểu ra lời nói của La Tiểu Lâu. Nô lệ của mình vì mình, cực nhọc vất vả chuẩn bị lâu như vậy, bởi vì yêu mà mới xuất hiện kỳ tích nên chưa thể tin được, nhưng mấu chốt là có bản thiết kế và nguyên liệu đặc biệt —— Quả nhiên La Tiểu Lâu vẫn luôn trộm thích mình…
Tai Nguyên Tích giật giật, không quá tự nhiên mà mở miệng trước: “Nếu vậy thì, là anh hiểu lầm. Có điều, về sau loại hộp năng lượng chỉ được cho anh thôi, không được để kẻ khác thấy. Ngoài ra, lát nữa đưa bản thiết kế và nguyên liệu đó cho anh xem.”
Bây giờ mà cường điệu quá mức với La Tiểu Lâu cũng không phải là chuyện tốt, hắn vẫn chưa đủ lông đủ cánh để không cho kẻ khác động vào La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu cũng vẫn chưa thể ở lại nơi hắn có thể trông giữ, hắn cũng không thể đảm bảo không có ai có chủ ý tiếp cận La Tiểu Lâu, trước hết phải đem giấu cậu đi đã. Chết tiệt thật, lúc trước không muốn người nhà gặp, bây giờ thì lúc nào cũng muốn chỉ một mình mình thấy…
La Tiểu Lâu trợn mắt nhìn Nguyên Tích, lòng còn sợ hãi mà gật đầu, “Em tuyệt đối sẽ không cho những người khác xem đâu.”
Tai Nguyên Tích đỏ bừng, người của hắn, La Tiểu Lâu vốn cũng chỉ muốn cho mình hắn dùng.
Sau khi xem bản thiết kế, Nguyên Tích tức thì nhận ra bản vẽ này có giá trị như thế nào. La Tiểu Lâu run lẩy bẩy bảo cậu đã tự ý bán rồi, Nguyên Tích tức giận lườm nguýt cậu một phát, rồi trả lại cho cậu.
Sau đó hắn xem Ô Thạch, chỉ còn lại một nửa, hơn 10 cục khác đã bị 125 nuốt trộm, vả lại cũng không có ý định nôn trả.
Dĩ nhiên Nguyên Tích biết so với bản thiết kế, Ô Thạch quý giá hơn, nhưng hắn vẫn trả lại cho La Tiểu Lâu, chỉ là chụp hình lại, đưa cho người khác đi tìm loại đá này, nhưng hắn vẫn hy vọng người khác sẽ không bởi vậy mà phát hiện ra La Tiểu Lâu.
Sau khi xem xong hai thứ này, hắn đã hoàn toàn tin tưởng La Tiểu Lâu.
“Làm, làm thêm mấy cái nữa, cái này để làm kỷ niệm, anh sẽ giữ lại.” Nguyên Tích ho khan một tiếng, ra lệnh.
Sau đó chần chừ trong thoáng chốc, Nguyên Tích lấy một chiếc hộp từ trong người ra, nhét vào tay La Tiểu Lâu: “Cầm lấy, quà —— sinh nhật cho em.”
“Ơ, nhưng sinh nhật của em còn mấy tháng nữa cơ mà?” La Tiểu Lâu giật mình hỏi lại, cậu chưa bao giờ được tặng quà sinh nhật sớm trước đến 3, 4 tháng đâu đấy.
“Im miệng, cho em thì em cầm lấy.” Nguyên Tích hung dữ, hắn được tặng quà thì sẽ tự nhiên mà chuẩn bị lại quà cho La Tiểu Lâu, khi đó bọn họ rõ ràng còn đang chiến tranh lạnh, thế nhưng sau khi lấy lại tinh thần, hắn cũng muốn kiếm món gì đó để lấy lòng —— quà sinh nhật chỉ là một cái cớ thôi.
Khóe miệng La Tiểu Lâu kéo lên, biết nghe lời liền nhận lấy.
Nguyên Tích đỏ lừ tai đứng dậy đi vào phòng tắm. Giọng nói cảm động của 125 liền tức khắc thổi phù phù vào lỗ tai La Tiểu Lâu: “Cho tôi xem cái, đồ tốt nha, vòng bảo hộ đó. Thể lực cậu kém tắm như thế thì lúc gặp phải nguy hiểm có thể dùng đến, giá của nó không kém cạch ấn không gian là bao đâu. Hức, tôi cảm động quá! Cái này 100% là tín vật đính ước trong truyền thuyết ——”
“Chắc chắn là mày chê tao làm quá ít hộp năng lượng cho mày rồi đấy nhỉ.” La Tiểu Lâu nghiến răng kèn kẹt cắt đứt dòng cảm xúc của 125.
125 đang dạt dào thao thao bất tuyệt thì bị tắc nghẹn, dừng một giây, sau đó la oai oái lên: “Hai hộp! Hai hộp năng lượng cấp ba đã muốn tống tôi đi? Ngẫm lại tôi thấy mình giúp đỡ cậu bao nhiêu thứ, bản mẫu thì không nói, hướng dẫn cũng không thèm tính, nhưng mỗi khi tình cảm của các cậu xuất hiện mối nguy, tôi không hỗ trợ cho chắc?!”
“Im ngay, tao không nhờ mày hỗ trợ! Đồ đáng ghét, mày chỉ là một bộ não, không cần quan tâm đến vấn đề tình cảm của con người! Bây giờ thì ngậm họng lại, không thì mai đừng hòng tao mua nguyên liệu về mà chế hộp năng lượng cho.” La Tiểu Lâu thâm trầm mà cảnh cáo.
125 thức thời không thèm nói lại nữa.
La Tiểu Lâu thở phào nhẹ nhõm, cậu thực sự chịu quá đủ rồi! Sự nhẫn nại của cậu là có giới hạn đấy nhớ ——
“Em còn không mau thu dọn nhanh đi, vào đây mát xa cho anh một lát.” Giọng nói của Nguyên Tích trên chiếc giường cỡ đại từ trong phòng vọng ra.
La Tiểu Lâu thở dài, chấp nhận số phận mà xoay người vào phòng. Quả nhiên, vừa mới hòa thuận lại, con người này lập tực lộ nguyên hình sau khi đã trải qua một tháng ung dung.
“Này, cậu bảo sự nhẫn nại của cậu là có giới hạn mà.” 125 lí nhí nhắc nhở cậu.
“…” La Tiểu Lâu im lặng, đồng thời vứt 125 vào ngăn kéo sâu nhất rồi khóa lại.
Hai phút sau khi La Tiểu Lâu bắt đầu mát xa, cậu mới hậu tri hậu giác* mà phát hiện thấy có điểm thay đổi. Đầu tiên là cậu bị bọc trong chăn, sau đó Nguyên Tích trở mình một cái thì cậu đã bị đè xuống dưới, ngón tay của Nguyên Tích thành thục thò vào trong quần cậu sờ soạng.
* Hậu tri hậu giác: có nghĩ là sau khi sự việc phát sinh rồi mới nhận ra.
Được rồi, một tháng chiến tranh lạnh, một tháng họ chưa giúp đỡ cho nhau. Con trai đúng thật là không chịu nổi được một tí khiêu khích, La Tiểu Lâu thở hổn hển, sau đó đành thôi giãy dụa, dù sao thì cả hai người cũng đều rất thoải mái…
Nguyên Tích hé mắt nhìn, đôi mắt ướt át của La Tiểu Lâu, đôi con ngươi màu đen mang theo vẻ mơ màng và yếu đuối, mê muội mà cúi xuống —— Người này có lúc nào là không dụ dỗ hắn không! Điều này thực sự không thể trách hắn được!
Hôm sau, khi hai người tới trường, giáo viên hướng dẫn đến đưa chỉ thị của hiệu trưởng, cho phép Nguyên Tích chọn La Tiểu Lâu làm chế tạo sư cơ giáp.
Trạch Nhã bị phân cho Trang Dịch đứng thứ 10, nhưng Trang Dịch cũng đã chọn một cô bạn ở lớp 3. Để chiếu cố tâm tình học trò, nhà trường chỉ có thể đặc cách cho phép mình Trang Dịch chọn hai chế tạo sư cơ giáp.
Đám sinh viên đặc biệt không ít kẻ kinh ngạc, cũng có đứa bất bình cho Trạch Nhã, hoa khôi tài mạo song toàn như vậy, thực sự không đáng bị đối xử như thế này.
Thế nhưng Nguyên Tích là số 1 của khoa cơ giáp, hắn chọn ai thì có kẻ nào bỏ qua chứ.
La Tiểu Lâu lại một lần nữa bị mọi người bao vây, giáo viên chủ nhiệm năm nhất, thầy Vương, sau khi nghe nói cậu sinh viên được coi trọng nhất của trường lại chọn tên sinh viên đáng khinh bỉ của nửa năm trước làm chế tạo sư cơ giáp, tức thì giận sôi lên, còn đi tìm thầy hiệu trưởng.
|