[Đam Mĩ] Sắc Giới
|
|
“Hoàng thượng, thuốc này khó uống quá. Ta không uống có được không?” Ta cau mày che mũi, thật sự là rất khó ngửi.
“Không được, thuốc đắng dã tật. Nguyệt. . . . . . Hiểu Phong ngoan nào, uống thuốc rồi ngủ một giấc thì mới có thể khỏi bệnh được. Hồ ngự có y thuật rất cao minh, hắn cho ngươi thuốc an thần rất bổ dưỡng, trẫm vẫn hay dùng ấy mà. Nào, uống một ngụm đi.” Nhìn kĩ lại thì, Hoàng thượng dù đã qua nửa đời người, thế nhưng do chăm sóc rất tốt, trên mặt chỉ thấy có chút ít nếp nhăn, có thể thấy được dáng dấp khi tuổi trẻ của hắn rất anh tuấn. Vóc người cũng cực kì săn chắn, không giống như mấy lãi già háo sắc ham tửu tai to mặt lớn, Lúc này biểu tình trên mặt hắn rất nghiêm túc, ôn nhu sủng nịnh với ta, làm cho bọn thái giám và cung nữ tròn mắt ra nhìn. Cái biểu tình này của hắn, làm cho ta rốt cục phải cầm cái bát, uống một hơi.
” Khởi bẩm hoàng thương, thái sư cùng với chư vị đại nhân đang chờ diện kiến có việc quan trọng cần tấu gấp.”
“Không gặp! Cho bọn hắn về đi.”
“Hoàng thượng, quốc sự quan trọng hơn, ngài hãy đi gặp họ đi. Phiên ở lại chỗ này cùng với ta, ta sẽ chờ ngài trở về.”Ta cầm lấy tay hắn, nhẹ giọng khuyến khích.”Hoàng thượng lúc nào cũng phải lấy quốc sự làm trọng.”
“Ngươi không biết bọn họ đáng ghét như thế nào đâu…………….Ai, ta đây đi gặp bọn họ chút thôi, hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Hắn nhẹ nhàng hôn ta, rồi đứng dậy ly khai. Nhìn bóng lưng cô độc của Hoàng đế đi khỏi, ta không khỏi suy nghĩ, cái tên Nguyệt Hồng Diệp kia rốt cục có thể là người như thế nào mà làm cho một bậc quân vương phải quyến luyến tới như vậy.
“Giang Hiểu Phong, ngươi xong đời rồi.” Chờ cho Hoàng đế đi một lúc, Phiên ngồi xuống thủ thỉ vào tai ta. “Sợ rằng hoàng thượng thực sự tin ngươi là thế thân của Nguyệt Hồng Diệp. Nếu hắn chết sẽ hạ chỉ mang ngươi chôn cùng, ta xem ngươi chạy đằng trời.”
“Làm thế nào được chứ? Trước tiên phải bảo toàn tính mệnh đã.”Ta nhắm mắt lại, đau khổ suy nghĩ trong đầu, không biết tiếp theo nên làm cái gì nữa, còn muốn bảo đảm an nguy cho Cận nữa, cả Phiên, cả chính mình. “Phiên à! Ngươi phải cẩn thận đấy. Cứ hai ngày lại phải dò la tình hình, cố gắng chuẩn bị cho tốt.”
“Đừng có mà lo, ta sẽ hảo hảo chuẩn bị chu đáo. Ta đối với bọn họ còn có giá trị lợi dụng, tạm thời không lo lắng sẽ có biến. Được rồi, mà Hân có khỏe không? Thật lâu quá rồi chưa được nhìn thấy tên ngốc kia……………..Trong bốn người chúng ta, có khi hắn bây giờ mới là người hạnh phúc nhất……..”
“Đúng thế, người ngốc có phúc cả. Hàn Huyền Dịch đối xử với hắn rất tốt. Tuy rằng không phải là duy nhất, cũng không bao giờ lo lắng bị thất sủng. Thế bảo bối của lòng ngươi thì sao?”
“Ta để hắn lại Âm Vân tự chờ ta. Sau này tự do, ta sẽ cùng hắn ly khai, cùng nhau bắt đầu cuộc sống mới.”
Phong, ta sẽ dẫn ngươi ly khai, tin tưởng ta…………
Cận, ta tin tưởng ngươi, thế nhưng ngày đó phải chờ tới lúc nào? Chúng ta thực sự sẽ giữ được mệnh mà ly khai hoàng cung này sao?”
“Phong! Nhớ đừng có buông tay! chúng ta có cơ hội đi khỏi đây! Trải qua bao nhiêu gian khổ, chết ở cái nơi quỷ quái này, không đáng!” Chúng ta ôm lấy nhau, cố gắng vỗ về cho người kia. “Phiên a! Chúng ta nhất định sẽ có cơ hội ly khai khỏi đây, nhất định thế!”
Dù có phải dẫm đạp lên thi thể kẻ khác, ta cũng sẽ quyết không buông tay.
#115 | Người Đăng : throughken9x2 - kenhtruyen.com
Chương 28
Để ta nhập hậu cung làm phi mới chỉ có một chuyện, vốn trong Hậu cung tam phái tranh đấu nhau mãnh liệt, trên triều lại càng căng thẳng khôn cùng. Đối với ta, ta không cần phải chú ý tới chuyện khác làm gì cả, chỉ toàn tâm toàn ý giúp cho Hoàng Thượng vui vẻ, tự nhiên sẽ có người làm bia đỡ tất cả cho ta. Bất quá thì Cảnh Trân công chúa vẫn phòng xa đưa cho ta một con dao nhỏ.
“Phong quan.” Rành rành hai chữ ấy vang lên, nhượng cho ta suy đoán một lúc lâu, cuối cùng quyết định ỉm đi lời nói của nàng.
Mười ngày sau, Hoàng thượng vẫn như trước cứ bãi triều là chạy như bay đến chỗ suối nước nóng có ta, hắn nhìn thấy ta là đã vui vẻ, nhưng vẫn không che giấu được hết mọi uể oải trên trán. Ta đỡ hắn nắm trên ghế, một bên giúp hắn thả lỏng cơ thể, một bên còn đang suy nghĩ xem nên mở lời như thế nào.
“Hoàng thượng, nghe nói các vị đại thần đều. . . . . .”
“Ngươi không cần lo lắng. Trẫm sẽ xử lý. Trẫm sẽ không ủy khuất ngươi.” Hắn nắm chặt lấy tay của ta, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn ta, làm cho ta xấu hổ. Mười ngày này, hắn đối với ta trìu mến ôn nhu không gì sánh được, tất cả nhu tình đều quan tâm đến ta, mọi chuyện cũng theo ý ta hết, ta không hiểu biết cung quy tha hồ náo loạn chê cười, hắn cũng không hề nói nửa câu nặng lời, chỉ cười mà cho qua. Ta biết trong mắt hắn chỉ coi ta như thế thân, thế nhưng hắn đối với ta vẫn thật là tốt, mà ta thì chỉ toan tính chiếm sự sủng ái của hắn, có bất quá, đó chính là không dám nhìn vào đôi mắt chăn tình của hắn.
“Nhưng, Hoàng thượng. Hiểu Phong thực sự không có bất kì sự ủy khuất nào cả, thỉnh hoàng thượng đừng có để vì thần mà khó chịu. Những người đó không rõ mục đích gì………..Hoàng thượng, ngài không nên lập ta làm quý phi nữa. Hoàng thượng, người đừng có sầu não, hãy nghe ta nói cho hết đã.” Nhìn cái biểu tình hơi tức giận của hắn, đột nhiên nghĩ hắn là người thực dễ đoán.”Hiểu Phong vốn xuất thân ti tiện, căn bản không xứng với sự sủng ái của Hoàng thượng. Ta cũng không minh bạch vì sao hoàng thượng lại thương ta………..Thế nhưng đây là tâm ý của Hoàng thượng, ta tiếp nhận. Thế nên càng không thể làm cho ngài vất vả, làm cho ngài vì ta mà danh dự bị hảo tổn………”
“Ngươi không cần minh bạch, ngươi chỉ cần an phận ở bên cạnh ta, mãi mãi cạnh ta là được rồi.” Hắn ôm lấy ta, thở dài bên tai.
“Hiểu Phong cũng nguyện ý mãi mãi cùng Hoàng thượng. Có được sự sủng ái của Hoàng thượng, Hiểu Phong không còn sở cầu gì trên đời nữa………….Hoàng thương, ngài hãy phong ta làm thị vệ thôi. Như vậy, ta vẫn có thể ở bên Hoàng thượng, chư vị đại thần cũng không còn khó chịu nữa.”
“Thị vệ?”
|
“Hoàng thượng, ta điều không phải nữ tử, không có khă năng nối dõi tông đường, cũng không sở cầu bất kì cái gì gọi là danh phận, chỉ có khả năng dùng cả đời này ở bên ngài hầu hạ, thế là ta đã thấy mỹ mãn lắm rồi. Hoàng thượng, ngài hãy dáp ứng nguyện vọng này của ta đi.” Ta lại giở giọng nũng nịu, cúi đầu rúc vào cần cổ hắn, sợ hắn nhìn thấy biểu tình trên mặt ta lúc này. Ta không dám hứa hẹn cả đời sẽ ra sao, mặc dù trước đây có nói dối suốt cũng chẳng hề ngượng mồm, thế nhưng lần này lại khác biệt, nếu lập lời thề, ta rồi chắc chắn sẽ phá nó trước sao?
Kì thật tất cả vốn chỉ là một trò lừa đảo, ta còn phải canh cánh trong lòng làm cái gì? Ta ngẩng đầu lên, không gì sánh được với con mắt đang chăm chú nhìn ta lúc này, ta lấy hết cam đảm, nói thật bình tĩnh:” Hiền, ta không muốn thành quý phi. Ta muốn làm thị vệ.”
“Vậy được rồi. Trẫm tựu phong ngươi thành Ngự tiền quan nhất phẩm thị vệ, lúc nào cũng đi theo bên người trẫm.”
“Tạ ơn long ân của bệ hạ. Thiên tuế!” Ta đạt được ý nguyện, vui vẻ không thôi, cố sức hôn lên hai má hắn, làm cho hắn thoải mái cười to.
“Ngày thứ hai, chiếu lệnh ban ra, đủ loại quan to lớn bé phê bình này nọ, nhưng không còn gay gắt như trước. Dù sao cũng đã ra thánh chỉ sắc phong, các thần tử bên dưới cũng không thể làm được gì, cũng đành phải ngậm miệng giữ mặt mũi cho thiên tử. Ngày thứ ba, ta theo thái giám tổng quản Trần công công đi tới Phủ chiếu tướng cấm vệ quân ở phía đông thành ra mắt, lĩnh bộ quan phục cùng khôi giáp bội đao, sau đó tha hồ danh chính ngôn thuận ra vào cung Càn Khôn, ở bên hoàng đế bất kì lúc nào. Tất cả mọi người đều biết ta làm thị vệ hay thực ra là cái sự tình gì, thế nên chính chiêu tướng cũng không dám ra lệnh cho ta, Hoàng thượng đưa cho ta một tấm kim bài, thay mặt cho Hoàng thượng, trong cung ngoài cung thông hành không ai dám cản lại, quan viên đại thần nhìn thấy cũng phải quỳ mọp xuống. Đương nhiên, bọn họ cũng phải cung kính gọi ta một tiếng “Giang thị vệ”, nhìn bọn họ lúc nào cũng phải hướng tới ta mà cúi đầu, trong lòng thực sự rất hả hê.
Mỗi ngày ta đều nằm trên giường ngủ nghê tới tận khi mặt trời lên chính ngọ. Cung nữ thái giám thấy ta nhúc chích là lại nhanh nhẹn đi vào giúp ta chải đầu thay quần áo, rồi là ăn cơm trưa luôn. Có một ngày ta đang chuẩn bị ăn trưa, nhưng thấy Trần công công đi tới, vội vã đứng lên tiếp chuyện:” Trần công công, sáng sớm đã bồi hoàng thượng vào triều sớm, chắc chắn là chưa có ăn gì. Không ngại thì cùng ta dùng bữa luôn.”
“Công tử khách khí quá. Nô tài không dám cùng công tử ngồi một bàn đâu.” Trần công công vẻ mặt bình tĩnh, ra vẻ cung kính, kỳ thực chưa từng có thiện ý với ta. Hắn theo Hoàng thượng đã bốn mươi năm, trung thành và tận tâm, là tâm phúc của Hoàng thượng, trong cung hắn vốn là người hô phong hoán vũ, các phi tần đều ra sức lấy lòng hắn.
#117 | Người Đăng : throughken9x2 - kenhtruyen.com
“Ha ha ha, Công công hà tất phải khiếm tốn như vậy. Luận xuất thân, luận quyền thế, Giang mỗ cũng không bằng một góc của công công. Hiểu Phong ta chỉ là một thị vệ nhỏ nhoi hầu hạ Hoàng thượng, tuyệt không dám làm loạn trước mặt Hoàng thượng phụ công công. Sau này, chắc còn phải nhờ công công chỉ bảo cho nhiều.” Ta nỗ lực dùng tiền tài trân bảo dụ dỗ hắn, thế nhưng hắn một điểm cũng không hề lung lay, Cảnh Trân đã điều tra nhưng thấy hắn không hề có sở thích gì đặc biệt, lại không tỏ ra có hảo hữu với bất kì hoàng tử nào, thế nên nàng không ngừng dặn ta phải hảo hảo quan hệ với hắn
“Hoàng thượng đối với công tử đích sủng ái như sao thế nhân đều biết, công tử làm sao lại tự coi nhẹ mình? Ngài muốn cái gì, chỉ cần một câu nói, Hoàng thượng sẽ thỏa mãn ngài. Phần vinh quang này, cao hơn tất cả mọi người.”
“Hiểu Phong không bao giờ có ý được thị sủng mà kiêu. Nếu có chỗ nào không tốt hay sai sót gì, mong rằng công công nhanh chóng nhắc nhở.” Ta thành tâm thành ý nịnh bợ hắn, cùng hắn nói chuyện chung càng lâu, lại càng phát cảm thấy hắn không đơn giản. Không kiêu ngạo không siểm nịnh, vô nộ vô hỉ, không có kẽ hở, thật là cẩn thận. Công phu thế này, còn khéo léo giữ tâm tư kín đáo hơn cả lâu chủ của Túy Phong Lâu.” Chẳng biết công công lúc này đến đây, có chuyện gì trọng yếu dặn ta?”
“Cũng không có gì đại sự. Bất quá công tử tiến cung cũng gần một tháng liễu, tuy nói chỉ là một thị vệ. Thế nhưng đích thực cũng là người của hậu cung, nên đi bái kiến hoàng hậu cùng hai vị quý phi nương nương.”
“Hiểu phong đích thật là không hiểu quy củ. Làm phiền công công thay ta an bài.”
“Không bằng nhân lúc hôm nay các cung phi nương nương đều đi về phía cung hoàng hậu thỉnh an, ngài thấy thế nào.”
“Thỉnh công công đợi chút ít, để ta chỉnh lý nghi trang cho hảo.”
Ta đổi quan phục của thị vệ, theo hắn đi tới Dục Tú cung. Trong chính điện có rất nhiều người đang ngồi. Ta cúi đầu theo sau Trần công công, chờ hắn nói mấy câu mở đầu, sau đó ta quỳ xuống làm đại lễ thăm viếng với người mặc một thân hoa phục ngồi chính giưa.
“Thần giang hiểu phong khấu kiến Hoàng hậu nương nương thiên tuế, cung kính chư vị nương nương vấn an.”
#118 | Người Đăng : throughken9x2 - kenhtruyen.com
“Bình thân.” Thanh âm ôn nhu, lại cả với thần tình trang trọng, hoàng hậu đích xác là bậc mẫu nhi thiên hạ, cực kì phong đạm.”Ai gia đã nghe Nguyệt nhi đề cập tới ngươi. Nàng nói ngươi rất thông minh sắc sảo, sau này ở bên Hoàng thượng, phải chăm chú hầu hạ cho Hoàng thượng vui vẻ.”
“Thần tuân chỉ.”
“Hoàng hậu nương nương cũng quá nhân từ rồi. Bản cung nghe nói người này tại buổi tiệc Ngự tiền làm càn bất kham, hoàng thượng sủng hắn,thế này khả dĩ càng phá hủy quy củ của hậu cung mà chúng ta đặt ra.”
“Chu tỷ thật là. Tuyết nhi nghe nói người này đường đường hành hung, giết đi mấy thị vệ. Bản cung còn đang thắc mắc sao người nguy hiểm thế này, lại có thể ở bên hoàng thượng?”
Hai vị quý phi ngồi bên cạnh thoạt nhìn đoan trang thong dong, khí thế thực cũng chẳng kém hoàng hậu mấy phân. Các nàng người tung kẻ hứng, làm cho các vị phi tử khác thấp bé hơn cũng bắt đầu nhao nhao lem. Ta chỉ có thể cúi đầu mặc cho các nàng xỉ vả, khiêu khích.
“Hai vị muội muội nói không sai, hắn vốn dùng kiếm vũ sát nhân, thế mới thấy rõ võ công cao cường, thế này mới có thể là thị vệ tận tâm ở cạnh hoàng thượng hộ giá. Mà quan trọng nhất là hắn làm cho Hoàng thượng hài lòng. Chúng ta, mang trong người thân phận phi tử, chẳng phải cũng là mong cho Hoàng thượng hài lòng sao? Chỉ cần hắn đối với hoàng thượng trung thành và tận tâm, có gì nguy hiểm hay đáng nói đây? Về phần quy củ chốn hậu cung, hắn là thiếp thân thị vệ, mỗi ngày đều ở bên hoàng thượng, căn bản không thể trách được, bản cung biết trong thời gian gần đây Hoàng thượng vẫn ở mãi trong Càn Khôn cung, chưa từng lâm hạnh hậu cung phi tần, làm cho nhiều người oán giận. Trần công công, ngươi đã tới thì nói luôn đi, lý do vì làm sao?” Không nghĩ vị hoàng hậu có vẻ hiện hậu này lại có thể thiên biến như thế, đúng là nữ nhân chốn hậu cung khó lường, thực lợi hại.
“Khởi bẩm hoàng hậu, trong khoảng thời gian này triều chính bận rộn, Hoàng thượng mỗi ngày đều ngồi ở Ngự thư phòng để phê duyệt tấu chương, vô cùng vất vả, mỗi ngày đều chỉ ngủ có ba canh giờ.”
“Hiện tại thiên hạ không yên ổn, hoàng thượng vì nước sự làm lụng vất vả, đã rất khổ cực rồi. Các ngươi những …Thiếp thân thị vệ hay thái giám, đều phải hảo hảo chăm sóc hoàng thượng, đừng có làm cho hoàng thượng suy sụp. Chư vị tỷ muội cũng hãy tuân thủ nghiêm ngặt phận sự của mình, đứng có để hoàng thượng phí công.”
“Vâng.” Bất luận trong lòng có phục hay không, Hoàng hậu chỉ hạ chỉ ra, tất cả mọi người đều quỳ xuống nghe lệnh.
|
“Yến Chiêu Nghi yết kiến.” Tên tiểu thái giám đứng ngoài cửa vừa thông báo, ta đã nghe thấy tiếng cười ngọt ngào giả tạo của Phiên ở bên cạnh.
“Phiên xin khấu kiến hoàng hậu thiên tuế, các vị nương nương bình an. Hoàng hậu nương nương, Phiên mấy ngày nay bận về việc …………..Bố trí tân vũ, mấy hôm rồi không tới thỉnh an người, mong người đại lương, bỏ quá cho ta lần này nga.” Làm nũng với mọi người luôn là cái trò sở trường của Phiên, nhìn ra kiểu gì cũng không ai trách mắng hắn được. Bỗng nhiên hắn quay đầu lại nhìn ta cười cười.”Phong a! Ngươi thật là người chẳng có nghĩa khí gì cả. Bao nhiêu thời gian quấn quýt với hoàng thượng, không thèm để ý tới ta nữa. Bao nhiêu sủng ái của hoàng thượng đều bị ngươi cướp sạch còn đâu. Ta mặc kệ, ngươi phải bồi thường cho ta.” Đầu tiên hắn giậm chân hậm hực, ánh mắt liếc ngang liếc dọc, cứ như bao nhiêu mỹ nhân ngồi xung quanh đó đều bị hắn cho xuống chân hết.
“Làm thế nào để bồi thường cho ngươi?” Ta bắt đầu cùng hắn diễn trò.
“Ngươi phải đảm bảo đêm nay hoàng thượng sẽ đến xem ta múa điệu múa mới.”
“Nhưng hoàng thượng gần đây bề bộn rất nhiều công việc…………”
“Ta mặc kệ ngươi. Đêm nay nhất định ngươi phải mang Hoàng thượng đến, không ngày may ta liều thân vào Càn Khôn cung cắn chết ngươi.
Có vài ngươi đã cúi đầu cười thầm, dần dần lan truyền ra. Hoàng hậu cùng hai vị nương nương đều trầm mặc không nói gì. Cuối cùng Hoàng hậu ho nhẹ hai tiếng, nói rằng:” Yến Chiêu Nghi cùng Giang thị vệ có giao tình thật là tốt.”
“Đúng vậy nga. Hoàng hậu nương nương, ta cùng với Phong lớn lên với nhau, cảm tình sâu nặng như chân với tay. Thứ gì tốt đẹp chúng ta cũng cùng nhau chi sẻ.” Phiên vẫn tiếp tục giễu cợt, ôm lấy ta cười ngọt ngào với các nàng, làm cho lòng ta run sợ.
“Ha ha…………..Nếu như hậu cung phi tử trong cung có thể có giao tình tốt đẹp như bọn họ, hòa thuận chung sống, sẽ chẳng còn có nhưng chuyện đau lòng nữa. Hoàng hậu nương nương, người nói có phải không a? Lâm quý phi nhân cơ hội nói luôn nguyện vọng.”Không bằng nhân hôm nay tất cả mọi người đều vui vẻ, đêm nay hãy tổ chức một dạ yến nho nhỏ đi. Hoàng thượng khổ cực nhiều ngày rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút. Chúng ta cũng có cơ hội mở mày mở mặt, chứng kiến khúc tân vũ mới của Phiên.”
#120 | Người Đăng : throughken9x2 - kenhtruyen.com
“Cái này……………” Hoàng hậu trầm ngâm một hồi.”Bản cung biết các vị tỷ muội dạo gần đây hay phiền muộn, bất quá còn phải hỏi thăm xem tâm ý hoàng thượng thế nào. Trần công công, ngươi xem xem tối nay hoàng thượng có bận bịu gì không?”
“Hoàng thượng cũng mong muốn có một buổi yên để chia tay Thập lục công chúa chuẩn bị xuất giá, có ít ca vũ cũng được, làm cho Thập lục công chúa không tủi thân.”
“Ai, Thập lục công chúa cũng chuẩn bị xuất giá rồi. Tuy rằng không phải mẹ ruột của nàng ta, nhưng cũng đã nhìn nàng ta lớn lên………….Đúng là một hài tử đáng thương, mẫu phi chết sớm…………Cứ thế nhu thuận chuẩn bị đến tha hương nơi khác, ta thực sự rất nhớ nó………” Chu quý phi lấy tay chấm chấm nước mắt, ta không biết nàng có thực sự rơi lệ hay không nữa, bất quá chỉ có vài động tác mà thôi, nhưng thật giống như một nữ nhân thương tâm phải rời xa con.”Chúng ta hãy hảo hảo chuẩn bị đi, giúp cho Tiểu Thập lục an tâm xuất giá.”
“Đã quyết định như vậy vẫn là phải mới hoàng thượng trước tiên đã, tới đêm nay thì vội, chỉ sợ không kịp, hay là để ai gia cũng hoàng thượng thương lượng rồi quyết định sau đi.”
Rồi lại một trận ồn ào nổi lên, sau đó mọi người đều xin cáo lui. Phiên lôi ta theo chạy trốn rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã cách mọi người rất xa.
“Phiên kia, ngươi rốt cuộc định làm cái trò gì thế hả?”
“Không để ngươi chuyên sủng, đang cứu ngươi một mạng còn gì nữa. Ngươi không muốn mình thành mục tiêu của sát thủ đấy chứ?”
“Tam hoàng tử không định giết ta sao?”
“Cận khuyên bọn họ thu phục ngươi thành người của Tam hoàng tử,………….Thỏ khôn có ba hang, đây là ngươi dạy cho ta. Lục hoàng tử vốn chỉ là có quan văn trong tay, thiếu khôn ngoan thận trọng.”
“Ngươi để cho ta suy nghĩ vài ngày đã chứ.” Mặc dù có Cận ở trong đó, nhưng ta vẫn không nghĩ phe phái của Tam hoàng tử có chỗ nào tốt. Con người họ lòng dạ rất sâu, hơn nữa Lôi Táp là minh chủ hắc bang nổi tiếng tàn nhẫn, ta đấu không lại với bọn họ, lúc nào đó mà thành người chết không biết chừng.
|
“Đừng có lo lắng, chỉ cần ngươi tạm thời không đối địch với bọn họ, thì bọn họ sẽ không tàm gì ngươi. Đi tới chỗ ta mau, Cận đang đợi ngươi đó. Ngươi sao lại không đi hả?” Phiên cứ luyên thuyên không ngừng chợt quay đầu lại, khó hiểu nhìn ta.
“Hắn trở về từ lúc nào thế?” Ta ngoài mặt thì rõ ràng tươi cười, vốn là rất muốn được nhìn thấy hắn, nhưng lại có gì đó do dự không dám tiến lên phía trước.
“Ba ngày trước. Phong, Cận rất nhớ ngươi. Ngươi mau đi xem hắn đi. Hắn đang rất đau lòng…”Phiên thở dài, lôi tay ta đi.”Phong, đừng có trách Cận. Một năm ngươi đi hắn gần như chẳng muốn sống nữa, mấy lần đi công sự cho Lôi Táp, hắn không cẩn thận bị trọng thương, suýt chết hụt. Vốn cho rằng cố gắng kiên cường tìm ngươi rồi bảo vệ cho ngươi, không ngờ………….Ai, dù sao thì hắn cũng thực sự nhớ ngươi. Thường hay nhìn về phương bắc rồi kể lại bao nhiêu kỉ niệm của hai ngươi, từng sự từng sự, hắn đều nhớ rất kĩ.”
“Ta cũng nhớ kĩ mà, Từng sự từng sự…………Ta sao có thể trách cứ hắn đây? Tất cả đều là số mệnh của chúng ta, hắn cùng ta, đều không hề có lỗi.” Ta rất đau lòng, thế nhưng không rơi nổi một giọt nước mắt, Ta bao nhiêu ngày sống trong tĩnh lặng, đôi khi cảm thấy như lòng mình đã chết……………..Chỉ là lần này, có thể là cơ hội cuối cùng của ta và hắn, ta nên làm như thế nào mới hảo đây?
#122 | Người Đăng : throughken9x2 - kenhtruyen.com
Chương 29
Ta hôm nay có thể nhìn thấy Cận rồi sao, thế nhưng lại nhanh chóng gặp một người. Đi được nửa đường,đầu tiên là đụng độ với Nhị hoàng tử cùng với đám tùy tùng của hắn, ta cùng với Phiên hướng hắn hành lễ, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không nhường đường, cũng không đi khỏi, cứ dứng chặn chúng ta ở đó. Lúc này không biết từ đâu Lục hoàng tử cùng với Hàn Huyền Dịch đi tới.
“Nhị hoàng huynh, hảo hảo, ta đang muốn tìm ngươi đây. Phụ hoàng cùng các vị đại thần đang bàn chuyện của tiểu Thập lục, có bảo chúng ta cũng phải tới. Đi cùng nhau luôn đi.” Hắn cùng với Nhị hoàng tử đi, chỉ để lại Hàn Huyền Dịch đứng im ở chỗ đó.
“Hàn tướng quân, đã lâu không gặp.”
“Phong…………Chẳng biết Giang thị vệ lúc này có rảnh rỗi không? Công chúa hôm nay tiến cung, cho người đem theo lễ vật, còn có thư mà Hân gửi cho ngươi. Nàng hiện tại đang ở Tiêu Hoa cung………………Hắn chằm chằm nhìn ta, nhãn thần có vẻ bức thiết. Ta nghĩ một lúc rồi gật đầu đáp ứng.
“Phiên a! Lần sau sẽ xem khúc tân vũ của ngươi……………Nhớ chờ ta đó!”
Vì vậy ta cùng hàn Huyền Dịch hướng đến Tiêu Hoa cung, trên đường có kẻ đến người đi, thế nhưng chúng ta không nói với nhau lời nào. Sau đó hắn đưa ta đi xuyên qua Ngự hoa viên, có lối tắt tới đó, không sợ gặp ai qua lại.
“Chúng ta ngồi đây nghỉ ngơi một chút đi.” Hắn chợt dừng cước bộ quay đầu lại nhìn ta.
“Tướng quân trông có vẻ khác trước, không còn thần thái phi dương, nhưng trông có vẻ trầm ổn hơn nhiều.” Ta đối với hắn tươi cười, rồi quay đầu lại ngắm mỹ cảnh của hoa viên.
“Trước đây còn trẻ thấy hết sức lông bông. Luôn cho rằng này những phong hoa tuyết nguyệt vốn chỉ là diễn trò, khiến cho người đời thưởng thức. Có mất đi cái này cái khác cũng không cần phải tiếc, bởi vì có thể dễ dàng kiếm ra cái thay thế…………..Ngày đó những tưởng ngươi không thoát khỏi cái chết, trong lòng ta thực sự hổ thẹn. Thế nhưng khi trong cung truyền ra tin tức ngươi còn sống, lại còn được hoàng thượng vô cùng sủng ái…………Ta chưa bao giờ có cảm giác như thế, vui sướng, lo sợ, lại có tiếc nuối. Người đời ai cũng nói là đại trượng phu phải hi sinh mọi thứ mình có cho quốc gia, thế nhưng phải do chính mình trải qua thì mới minh bạch, tất cả kì thực cũng không hề vinh quang. Hiện tại ta nhận ra rõ ràng nhất, là không có ngươi……….Không ai có thể thay thế nổi.” Hắn từ phía sau ôm chặt lấy ta, ở bên tai ta mà thở dài.
|
“Tướng quân, ngài là vì nước vì dân, là đường đường một bậc chính nhân quân tử. ta cho tới bây giờ đều chưa từng trách ngài. Ta tôn kính ngài. Những ngày trước ở bắc cương ta cũng chân chính hiểu được nỗi khổ tâm của ngài, thế nên ta mới quyết tâm giúp ngài một tay.”
“Ngươi tới bây giờ vẫn chưa từng gọi tên ta. Trong mắt ngươi ta mãi mãi chỉ giống như một chủ nhân. Thế nên ngươi không bao giờ vì ta mà đau lòng, bởi vì trong lòng ngươi không có ta…………….Hãy nghe ta nói hết đã. Ta vốn trước đây chỉ ham hưởng lạc, một chuyện nhỏ nhặt cũng không thèm chú ý. Nhưng mà bây giờ ta đã để tâm rồi, Trước đây đã từng chứng kiến không biết bao nhiêu lần những nô lệ bị ép giao cấu mà chết ngay trước mặt, ta chưa bao giờ đống tình với bọn họ, cũng không phải không đau lòng. Ngươi gặp chuyện không may, lòng ta vô cùng đau đớn, thế nhưng tất cả lại quá muộn màng………….Chúng ta có cơ hội làm lại lần nữa không? Ta thực muốn nghe ngươi gọi tên ta một lần……….”
“Huyền Dịch, bên cạnh ngươi có rất nhiều người yêu ngươi. Hân đối với ngươi toàn tâm toàn ý, Công chúa là một thê tử tốt lại xinh đẹp rộng lượng, ngươi vì sao lại để vì chuyện này mà dằn vặt không quên?” Ta nhịn không được mà thở dài, vì hắn, vì những người lúc mất đi mới biết quý trọng thứ đó chính là người đáng thương.”
“Ngươi nói đúng, ta bây giờ đã biết quý trọng người bên cạnh mình. Ta không còn nạp thiếp, ta cũng không còn ham chơi trêu hoa ghẹo nguyệt. Mỗi ngày đều ở cùng Hân đàm luận âm luật, cùng công chúa nói chuyện thi ca thơ phú, rất tĩnh tâm an bình, Ta đã học được cách quý trọng. Tuyết đối không muốn phạm một sai lầm ấy lần thứ hai nữa.”
“Chúc mừng ngươi!” Ta xoay người nhìn vào ánh mắt ôn nhu của hắn, đưa lời chúc mừng.”Chúc mừng ngươi! Hàn Huyền Dịch. Sau này nhất định phải làm cho bọn họ thật hạnh phúc, biết không? Lúc này ta thực sự trân trọng người nam tử này,trước tới nay hắn luôn là một nam tử tài năng hơn người vô cùng kiêu ngạo, bây giờ đã có thể trở thành một chính phu quân tử.
“Vậy còn ngươi thì sao? Tô Mộc Cận có khả năng làm cho ngươi hạnh phúc sao? Không cần phải ngạc nhiên như vậy, ta đã từng nói với ngươi rồi, tâm tư của ngươi quả thực rất dễ đoán, ngươi có đôi khi vô cùng ngơ ngác, có thể dễ dàng suy ra tính cách thật của ngươi. Sau này phải nhớ kĩ, cố gắng sửa đi! Điều ấy ở trong cung rất dễ dàng trở thành nhược điểm đó.”
“Ây, ta hiểu rõ, nhất định sẽ nhớ kĩ.”
” Tô Mộc Cận, đối với ngươi hắn rất quan trọng có đúng không? Hắn cùng với ta không hề giống nhau, phản bội ngươi hay lợi dụng ngươi?” Hắn đột nhiên khôi phục dáng vẻ lãnh khốc trước đây, làm cho lòng ta run sợ.” Sẽ không đâu, Huyền Dịch, hắn sẽ không như thế. Ngươi đừng có lo lắng cho ta. Chúng ta chỉ cần giữ mạng đợi thời cơ ly khai khỏi hoàng cung, không có dã tâm gì cả.”
“Yên tâm. Chỉ còn một ngày ta còn quyền thế trong tay, nhất định sẽ cố gắng bảo vệ chu toàn cho ngươi. Còn Tô Mộc Cận, ta sẽ không cho hắn sơ hội để phản bội ngươi đâu, sẽ không cho phép hắn làm ngươi đau lòng. Coi như ta báo đáp cho ngươi. Ta sẽ giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng này.”
#124 | Người Đăng : throughken9x2 - kenhtruyen.com
“Huyền Dịch………….Cảm tạ!” Biết hắn đã lâu như vậy, lần đâu tiền bị hắn làm cho cảm động, ta ôm chầm lấy hắn. Đối với chúng ta lúc ấy, trong người chỉ còn bao phiền muộn cùng sự bất đắc dĩ, đã không thể quay đầu lại nữa rồi.
“Chúng ta đi thôi…………” Hắn nhẹ nhàng đẩy ta ra.” Đứng có tạo cơ hội cho ta, ta không muốn mình bị trở thành loại thần tử náo loạn nội cung đâu……….” Hắn xấu hổ cười cười, làm cho ta cũng cười theo.”Ngươi thực là thẳng thắn.”
Sau khi cười lại là một bầu không khí trầm mặc, hắn thở dài một hơi, cầm chặt tay ta, kéo đi;” Đi thôi, Cảnh Nguyệt còn đang chờ ngươi.” Ta cũng không còn có gì để nói, yên lặng theo sau hắn đi tới Tiêu Hoa cung.
“Phong………………” Cảnh Nguyệt vừa thấy ta vào, thoáng cái đã đứng lên, muốn nói gì đó lại thôi.
“Mạt tướng tham kiến công chúa.”
“Lễ nghi trong hoàng cung xem ra ngươi học rất nhanh. May mắn làm sao khi bây giờ ngươi vẫn còn sống. Ngươi thực sự rất có bản lĩnh.” Cảnh Trân dùng ánh mắt tán thưởng đánh giá ta, xem ra rất thỏa mãn.
“Công chúa quá khen. Mạt tướng chỉ là có mệnh tốt số, có thể bảo toàn cái mạng đến giờ mà thôi.”
“Ha ha…………….Thay đổi thân phận một chút tới ngữ khí cũng thay đổi theo. Phò mã, tỷ muội chúng ta cùng hắn nói chuyện riêng một chút trong phòng, ngươi sẽ không ngại chứ?”
“Vậy mọi người cứ chậm rãi nói chuyện.” Hàn Huyền Dịch liếc mắt nhìn ta, quay đầu đi ra ngoài.
“Cảnh Trân công chúa, người đúng là rất lão luyện, làm việc nhanh nhẹn quyết đoán. Chẳng hay nàng triệu mạt tướng tới đây có chuyện gì quan trọng?”
“Muốn cùng ngươi đàm phán lại giao ước. Ngươi trước đây phải nói là bị ép cho chúng ta lợi dụng. Thế nhưng hiện tại đã khác trước rồi. Ngươi bây giờ đã có quyền lực trong tay, có thể ngang hàng ra điều kiện với chúng ta rồi.”
“Công chúa hay nói đùa. Ta bất quá chỉ được Hoàng thượng nhất thời sủng ái, trong cung đâu có chút thế lực nào, một ngày nào đó mà đi đời nhà ma cũng không biết chừng.”
|