Áp Trại Phu Nhân
|
|
“ Vâng, thuộc hạ cáo lui.” Chúng tướng sĩ lĩnh mệnh, ôm quyền cáo lui.
“ Ngươi nhớ phải chú ý an toàn, không thể lỗ mãng.”
“ Vâng, tướng quân bảo trọng.”
Ngao Tử Luân sau khi an bài xong chúng tướng sĩ, mang theo ba vạn thân binh, ngày đêm thần tốc chạy tới kinh thành. Kinh thành vẫn như trước phồn hoa như cũ, dân chúng an cư lạc nghiệp, giống như không khí khẩn trương của chiến sự một chút cũng không có lan tràn đến kinh thành. Lệnh thân binh giả làm dân chúng bình thường vào thành, Ngao Tử Luân cùng Huyễn Tu sắm vai thương nhân, quang minh chính đại tiến vào kinh thành.
_____________*****____________
“ Vương gia, Cát tướng quân cùng binh lính đã hạ trại ở ngoài thành cách ba mươi đặm, còn cấm vệ quân trong cung thì hết hai phần ba đã phục tùng bên ta, thời cơ khởi nghĩa bây giờ là tốt nhất.”
“ Hảo hảo hảo!” An Nam Vương vỗ tay hô lớn ba tiếng hảo, phủi phủi y bào, nói, “ Nghe nói hoàng đế gần đây thân thể khiếm an, ngươi cùng ta vào cung thỉnh an.”
“ Vâng.”
_____________*****____________
“ Hoàng Thượng, An Nam Vương mang theo hầu cận hướng tẩm cung đi tới.” An công công nhỏ giọng báo lại.
“ Hừ!” Hoàng Thượng đập bàn hừ lạnh, có chút vụng về khi nâng người dậy từ tọa ỷ, nói, “ Lấy bội kiếm đến.”
“ Hoàng Thượng, thân thể của người……” Nhìn Hoàng Thượng đang mang thai, An công công có chút lo lắng nói.
“Thân thể Trẫm rất tốt, lấy kiếm đến đây.” Ngao Tử Thiên nhăn mày.
“ Hoàng Thượng bớt giận.” Thân mình An công công run lên, chạy nhanh đến ngự thư phòng từ trên tường lấy bội kiếm của Ngao Tử Thiên ra.
Vừa nhận được kiếm, đứa nhỏ trong bụng liền động lên dữ dội, hung hăng đá Ngao Tử Thiên một cước, đau đến loan hạ thắt lưng, “ Ngô……”
“ Hoàng Thượng ngài thế nào rồi?” An công công lo lắng đỡ Hoàng Thượng.
“ Không…… Không có việc gì……” Trên trán Ngao Tử Thiên đã phủ đầy mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cậy mạnh nói.
“ Hoàng Thượng, nên lấy đại cục làm trọng, người nên cùng lão nô trốn đi trước.” An công công khuyên bảo.
“ Trẫm là thiên tử, sao có thể…… Sao có thể…… Ngô……” Thai nhi trong bụng động càng thêm lợi hại hơn.
“ Hoàng Thượng!” An công công gấp đến dặm chân.
Ngao Tử Thiên ăn hai viên thuốc an thai, thai nhi trong bụng cũng an ổn hơn rất nhiều. Cố chống đỡ đi ra đại điện, cũng lập tức cùng An Nam Vương giằng co. An Nam Vương không muốn đêm dài lắm mộng, cũng không nghĩ cùng Ngao Tử Thiên nói nhiều lời vô ích, hạ lệnh lùng bắt Hoàng Thượng, nếu có người phản kháng thì giết không cần hỏi. Một phần ba cấm vệ quân còn lại gắng sức bảo vệ Ngao Tử Thiên, tử thương vô số, có thể là bị mùi huyết tinh ảnh hưởng, thai nhi trong bụng Ngao Tử Thiên lại không an phận động lên, Ngao Tử Thiên đau đến trắng bệch ra mặt.
Cuối cùng toàn bộ cấm vệ quân bảo vệ Ngao Tử Thiên đều ngã xuống, Ngao Tử Thiên bị bắt.
An Nam Vương cao hứng cười to, phản quân quỳ xuống hô to: Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!! Mặt mày An Nam Vương càng hân hoan.
Đúng lúc này Ngao Tử Luân đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người, vung roi một cái thì đã đem Ngao Tử Thiên bị bắt cứu ra. Phi hai cái tới khu vực an toàn, dương tay hướng lên trời bắn tín hiệu. Tín hiệu vừa bay tới phía chân trời, thì cửa cung liền được mở rộng, tam vạn thân binh Ngao Tử Luân gào thét tiến vào, gặp người liền giết, tàn nhẫn đến cực điểm, không bao lâu máu tươi đã nhiễm khắp nơi, từ trước đến nay Ngao Tử Luân hành binh đã có danh xưng ‘Ngạ lang’ là thế.
Tình thế bị xoay chuyển quá mức nhanh chống, chờ ngịch tặc An Nam Vương phản ứng lại, thì đã tử tử, thương thương, vô phương cứu vãn, không thể xoay chuyển.
Nhìn cấm cung bị vây tứ phía, thần trí Ngao Tử Thiên cũng trầm tĩnh lại, bụng lập tức đau đớn lợi hại lên, Ngao Tử Thiên bị đau thiếu chút nữa ngất đi. Phát hiện y khác thường, Ngao Tử Luân lệnh Huyễn Tu sắp xếp lại mọi chuyện cho thích họp, ôm Ngao Tử Thiên hướng Vĩnh Phúc Cung bay đi.
Bắt mạch cho Ngao Tử Thiên, Ngao Tử Thiên liền biết y động thai, vội vàng viết một phương thuốc an thai, lệnh An công công lập tức tới Thái y viện bốc thuốc.
Mà lúc này Vương Hằng cũng bị vây trong nước sôi lửa bỏng……
_____________*****____________
Ngao Tử Luân rời đi Lệ Vân Giáo đã có hơn năm tháng, Vương Hằng mang thai mười nguyệt, đúng là thời cơ hết sức chín muồi.
“ A ~~” Thai nhi trong bụng Vương Hằng nhanh nghịch ngợm, nhích tới nhích lui chính là không ra. Vương Hằng đau đến muốn cắn người, mà cái người y muốn cắn lại không ở bên cạnh, trong lòng Vương Hằng cái kia khí a.
“ Ngao Tử Luân ngươi đồ chết tiệt…… A ~~ đau chết được…… Ngao Tử Luân ta hận ngươi…… A! Tất cả là ngươi sai……” Vương Hằng tức giận, không để ý hình tượng kêu to.
|
“ Sản đạo đã muốn mở ra, nước ối cũng phá rồi, đừng nhẫn nữa, tiểu hài tử mau ra đây.” Bởi vì Lê Hi từng giúp Viêm Ngự đỡ đẻ qua hai lần, cho nên rất có kinh nghiệm.
“ Ách…… Ngô……” Vương Hằng cắn răng, đột nhiên vật trong bụng trượt xuống dưới, kiểu sinh sôi xé rách đau đớn truyền khắp tứ chi xưng cốt, Vương Hằng đau nhức trừng lớn mắt, loại đau đớn này quả rất khó chịu được, y muốn từ loại đau khổ này giải thoát, cắn răng dùng sức, một vật thể theo giữa hai chân y trượt xuống. Lúc này Vương Hằng đã không còn khí lực nhìn đứa nhỏ như thế nào, nữa hôn mê ở trên giường.
“ Nha! Còn có một đứa, Vương đại ca đã muốn ngất đi rồi, mau, canh nhân sâm.” Viêm Ngự kinh hô.
Không nghe rõ người bên cạnh đang nói cái gì còn có một cái, cái gì bát súp, vựng vựng hồ hồ không rõ gì cả. Qua ước chừng nửa canh giờ sau, bụng lại đau lên, nhưng những chuyện xảy ra lần này Vương Hằng một chút ấn tượng cũng không có. Dù thế nào thì sau khi đánh một giấc sâu, khi y tỉnh lại đã thấy hai tiểu bảo báo giống nhau như đúc nằm cạnh bên.
Hết đệ nhị thập nhị chương
Dài gì mà dài thế không biết hic……T_T
|
Áp Trại Phu Nhân
Tác giả :Lam Hề Lạc Edit : Tử Tố Beta : Hoa Sát
Đệ nhị thập tam chương: Ngàn Dặm Tìm Chồng
Hài tử mới sinh ra đúng là không thể dùng từ đẹp được, toàn thân hồng hồng, mặt lại nhăn nhăn, không khác gì hầu tử. Vương Hằng tò mò nhìn hai vật nhỏ đã khiến y chịu không ít khổ, vươn tay chọc chọc đứa này, vỗ vỗ đứa kia, mắt thấy hai tiểu oa nhi chu chu cái miệng nhỏ sắp khóc, mới chịu dừng lại.
“ Hừ! Làm ta chịu nhiều thống khổ như vậy, về sau dám không nghe lời ta, xem ta đánh mông các ngươi ra sao.” Nhéo nhéo hai cái mũi nhỏ, nghĩ đến sự giày vò lúc hai vật nhỏ này sinh ra, Vương Hằng cảm thấy có chút nghiến răng nghiến lợi.
Vương Hằng nhìn chằm chằm hai hài tử cả nửa ngày, tuy rằng bộ dạng hai đứa nhỏ này còn chưa có nẩy nở, nhưng cũng không khó nhìn ra chúng nó giống ai. Càng xem trong lòng lại càng tức, cắn răng nói, “ Hừ! Ta tân tân khổ khổ sinh cục cưng ra, cư nhiên lại giống tên chết tiệt kia……. Lần sau gặp lại xem ta như thế nào thu thập ngươi.”
Chi nha ~~
Thân Đồ Viêm Ngự đẩy cửa tiến vào.
“ Vương đại ca, ngươi tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“ Không có.” Trừ bỏ thân thể có chút mệt mỏi ra, cái khác đều không có trở ngại gì.
“ Thật không, vậy là tốt rồi. Vương đại ca, ta có mang chút dược thiện đến, ngươi uống chút đi.”
“ Làm phiền Viêm Ngự rồi.” Trong bụng rỗng tuếch, Vương Hằng cũng không khước từ, vui vẻ tiếp nhận.
Dưới sự trợ giúp của Viêm Ngự, Vương Hằng bán ngồi ở đầu giường, dược thiện hẳn là vừa nấu xong, có chút nóng, Vương Hằng dùng thìa khuấy nhẹ để tán nhiệt.
“ Viêm Ngự, ta ngủ mấy ngày rồi ?”
“ Ba ngày.”
“ Lâu vậy sao?”
“ Sinh hài tử rất tiêu hao thể lực, ngủ ba ngày cũng không tính nhiều đâu.”
“ Viêm Ngự đúng là có kinh nghiệm nha.” Vương Hằng vui đùa nói.
“ Ha ha……” Viêm Ngự cười ha ha, “ Vương đại ca tinh thần thật tốt nha.”
Uống xong dược thiện, đem bát đặt lên cái ghế nhỏ cạnh giường, quay đầu nhìn cục cưng, hai cái cục cưng hở ra cái miệng nhỏ nhắn đang say ngủ, hoàn toàn không bị hai người ảnh hưởng đến, Vương Hằng nhẹ nhàng vỗ vỗ cục cưng, quay đầu nói, “ Viêm Ngự, ngươi giúp ta một việc có được không.”
“ Vương đại ca không cần khách khí như thế, có cái gì ngươi cứ việc nói thẳng.”
“ Giúp ta chuẩn bị một chiếc xe ngựa, ta muốn vào kinh tìm Ngao Tử Luân.”
Nghe vậy, Viêm Ngự hơi kinh hãi, vội vàng nói, “ Vương đại ca vạn vạn không thể, ngươi vừa mới sinh đứa nhỏ thân mình còn hư nhược, không nên lặn lội đường xa, huống hồ……”
Vương Hằng khoát tay ngắt lời Viêm Ngự, “ Mới vừa rồi không phải ngươi còn nói tinh thần ta rất tốt sao, vào kinh hoàn toàn không có vấn đề gì.” Hiện tại Vương Hằng rất muốn biết tin tức của Ngao Tử Luân.
Viêm Ngự á khẩu không trả lời được, cúi đầu vừa vặn nhìn đến hai tiểu bảo bảo đáng yêu trên giường, đột nhiên nhớ lại lời của mình lúc nãy bị Vương Hằng ngắt ngang, “ Vương đại ca, ngươi không lo cho chính mình cũng phải vì hai đứa nhỏ mà ngẫm lại, tiểu hài tử vừa mới ra sinh, thân thể thực yếu đuối, không nên trúng gió, càng không thể lặn lội đường xa được.”
Vương Hằng nhíu mày, chần chờ nhìn hai cục cưng. Đi kinh thành đường xá mặc dù có xa, nhưng y biết bản thân mình hoàn toàn không thành vấn đề, quan trọng là hiện tại còn phải lo lắng cho hai tiểu oa nhi vừa mới sinh này…… Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, tinh thần và thể xác dù có nôn nóng cũng phải đành ở lại Lệ Vân Giáo ngốc đến ngày hai hài tử tròn trăng.
Một tháng trước, chiến sự đã muốn bình ổn, lẽ ra Ngao Tử Luân phải ngay lập tức tới đón Vương Hằng, nhưng hắn không chỉ không có đến, mà thậm chí ngay cả một phong thư cũng không gửi tới, Vương Hằng vạn phần lo lắng, không biết Ngao Tử Luân có xảy ra chuyện gì không, Lệ Vân Giáo chuyên tổ chức cho người điều tra thông tin, thế nhưng bất luận tin tức gì trong kinh thành đều truyền không ra. Đợi đến ngày đứa nhỏ tròn trăng, Vương Hằng thật sự là chờ không được nữa, nên đi vào trúc ốc trên vách đá cáo biệt Viêm Ngự cùng Lê Hi.
Hai cục cưng đã muốn trăng tròn, tiểu bộ dạng hoàn toàn nẩy nở, cực kỳ giống Ngao Tử Luân, xinh đẹp phi thường. Hai cái oa nhi xinh đẹp công công nộn nộn, nhu thuận hiểu chuyện, cực kỳ giống búp bê vui vẻ, trên dưới Lệ Vân Giáo đều thương hai cục cưng đến tận tâm khảm. Nên khi nghe Vương Hằng nói muốn dẫn hai cục cưng đi tìm phụ thân bọn nó, mọi người đều cảm thấy luyến tiếc. Lôi kéo hai cái cục cưng hôn hết người này qua người kia, hơn nữa đều xuất tiền túi, tặng cho hai cục cưng thật nhiều món quà xinh đẹp mới lạ để chơi đùa.
|
Thanh Linh cùng Văn Hương nhẹ nhàng mà đem hai cục cưng mệt rã rời ôm vào thùng xe, khi đi ra nhẹ nhàng lên tiếng, “ Nhỏ giọng chút, hai cục cưng đang ngủ.”
“ Vương đại ca bảo trọng.”
“ Bảo trọng!” Vương Hằng ôm quyền, cảm tạ mọi người ở đây đã chiếu cố y cho tới nay.
“ Vương đại ca, không cần khách khí , đi đường bình an.”
“ Vương đại ca, đường đến kinh thành xa xôi trắc trở, vả lại chiến sự chỉ vừa mới ổn định lại, trên đường khó tránh gặp phải chút không vừa mắt, ngươi nội lực lại có hạn, nhiều lúc lại lâm vào trường hợp không thể chiếu cố đến cục cưng.” Viêm Ngự chỉ vào một thiếu niên bên người nói, “ Đây là Lệ Ngôn, đừng xem hắn tuổi còn nhỏ, thế nhưng võ công không tầm thường chút nào, ở trong giáo người có thể vượt qua hắn không quá mười người, ngươi mang theo hắn trên đường sẽ an toàn hơn.”
“ Là Viêm Ngự lo lắng chu đáo, đa tạ.” Vương Hằng biết năng lực mình có hạn, Thị lại không ở bên người, đang lo lắng vấn đề an toàn khi đi đường, không ngờ Viêm Ngự liền nói ra, y đúng là một người chuyên tâm, tinh tế.
Thu thập tốt mọi thứ, lại cùng mọi người cáo biệt một phen, mới đánh xe rời đi.
Giáo chúng Lệ Vân Giáo, quả nhiên là đau hai cái cục cưng đau đến tận xương tủy, sợ hai cục cưng chỉ mới vừa trăng tròn, không nên bị cảm lạnh, nên thiết kế xe ngựa kín không một kẽ hở, sáu mặt trong thùng xe đều lót một tầng da linh hồ thật dày, như thế mặc kệ oa nhi lăn đến đâu cũng không sợ bị dụng đau. Phía sau thùng xe còn ngăn ra một gian phòng nhỏ, ăn mặc đều bên trong, cái gì cũng có, ngay cả Vương Hằng còn chưa nghĩ tới cần chuẩn bị nhiều như vậy, nhìn tiểu phòng chật ních, trong lòng Vương Hằng tràn đầy cảm kích.
Bởi vì mang theo hai tiểu hài tử, cho nên tốc độ đi đường không thể nhanh được, đi hết một tháng, hai người cùng với hai tiểu bảo bối mới đến Vân Thành, Vân Thành là thành cách kinh thành gần nhất, ước chừng lại đi trên năm ngày hai người có thể đến kinh thành.
“ Vương đại ca, bây giờ đã sắp tối rồi, chúng ta ở Vân Thành nghỉ tạm một đêm, ngày mai tiếp tục lên đường có được không.” Lệ Ngôn dò hỏi.
“ Hảo, ngươi đi tìm một nhà trọ bình dân, chúng ta sẽ trụ lại.” Nói xong, vội vàng cúi đầu hống Tiểu Bối trong lòng, đừng thấy Tiểu Bối trước mặt người ngoài một bộ nhu thuận tiểu dạng, làm cho người ta yêu thích, nhưng khi đến gần Vương Hằng liền làm nũng, Vương Hằng bị hắn triền vào, hung hăng mắng hắn một câu, Tiểu Bối lập tức chu cái miệng nhỏ lên khóc nháo, khóe mắt hàm chứa lệ, bộ dạng khỏi bàn có bao nhiêu đáng thương, mỗi khi nhìn hắn cái dạng này, chung quy Vương Hằng cũng không đành lòng trách cứ hắn, chỉ có thể nhẹ nhàng hống hắn. Mà lúc này không khóc cũng không nháo Tiểu Bảo, liền trưng ra vẻ mặt ủy khuất, chu cái miệng, cái mũi nhỏ tội nghiệp nhìn Vương Hằng, tâm Vương Hằng nháy mắt rung động, vội vàng phân ra một bàn tay đi an ủi Tiểu Bảo. ( Hai cục cưng Vương Hằng đều thích, nhưng vì Ngao Tử Luân không ở bên người, nên Vương Hằng không muốn đặt tên chính thức cho hai cục cưng, bởi vậy liền gọi đứa sinh ra trước là Tiểu Bảo, đứa sau là Tiểu Bối, hợp thành Tiểu Bảo Bối.)
Nhìn hai cục cưng vui cười toe toét, Vương Hằng thở dài, thật sự là bị bọn họ ăn gắt gao. Có đôi khi Vương Hằng nhịn không được suy nghĩ, rốt cuộc hai tiểu bảo bối này đúng hay không chỉ mới được hai tháng a, quả thực so với tinh ranh còn tinh ranh hơn.
“ Vương đại ca, tới rồi.” Ở ngoại xe Lệ Ngôn hô lên.
“ Hảo.” Vương Hằng đáp lại, mỗi tay ôm một đứa đi xuống xe. Gọi tiểu nhị đem xe ngựa dẫn ra đằng sau, Lệ Ngôn cùng Vương Hằng một trước một sau tiêu sái tiến nhà trọ.
“ Chuẩn bị hai gian phòng, sau đó mang vài món ăn đặc biệt của quán lên.” Lệ Ngôn nói.
Hai người ở trong đại sảnh tìm một cái bàn trống ngồi xuống, đột nhiên Lệ Ngôn tựa đầu để sát vào Vương Hằng, hỏi, “ Vương đại ca ta nói đúng không?” Đôi mắt to đen nhánh, thẳng tắp nhìn chăm chú Vương Hằng, một bộ dáng chờ được khen ngợi.
Vương Hằng bật cười, một bàn tay vòng trụ hai cục cưng trong lòng, nhượng ra một bàn tay vỗ nhẹ lên đầu Lệ Ngôn, “ Tiểu Ngôn làm tốt lắm.”
“ Thật sao?” Lệ Ngôn liền mặt mày vui vẻ.
“ Ân.” Vương Hằng gật đầu, khẳng định lại.
Lệ Ngôn cười hì hì, thật cao hứng. Nhìn Lệ Ngôn biểu hiện ra tính trẻ con, Vương Hằng không khỏi hoài nghi mục đích chân chính Viêm Ngự muốn y mang theo Lệ Ngôn đi ra, Lệ Ngôn này trừ bỏ võ nghệ tinh thông ra, còn lại hết thảy đều không biết kể cả cuộc sống bình thường, thật không biết hắn ở trong hoàn cảnh nào lớn lên.
Vương Hằng đem đôi đũa đặt đưa cho Lệ Ngôn, nói, “ Ăn đi.” Lệ Ngôn lập tức mặt mày giương giương bắt đầu ăn.
Hai cái cục cưng luôn luôn dính lấy Vương Hằng, thời điểm ăn cơm cũng không muốn rời đi, bất đắc dĩ, Vương Hằng chỉ có thể ôm hai cục cưng vừa uy bọn hắn, vừa ăn, động tác này thật sự yêu cầu một trình độ cao độ. Đem một đứa đặt ở trên chân trái, vòng tay ôm thân mình hắn, ngăn ngừa cục cưng ngã xuống, đứa còn lại thì để ngồi ở trên chân phải, rồi lấy một dây thừng buộc thân mình hắn vào thắt lưng mình. Vương Hằng hình như chưa từng hoài nghi quá, thân thể của tiểu hài tử mới hai tháng có thể ngồi được sao?!
Hai người bảo dưỡng một đêm, sáng ngày hôm sau liền lên đường. Càng đến gần kinh thành, thì tin tức về Tiêu Dao Vương gia sắp cùng Tường Vân công chúa thành thân không ngừng truyền đến tai Vương Hằng. Trong lòng Vương Hằng cái kia khí a, y như thế liều mạng cấp ‘kẻ bạc tình’ kia sinh hai thằng con trai, vậy mà kẻ đầu sỏ gieo họa kia cư nhiên lại sa vào lòng mỹ nhân. Sau khi không cẩn thận hủy đi ba cái bàn, đập bể mười mấy cái bát, cùng mấy khối ngọc, thì nghiêm lệnh Lệ Ngôn ra roi thúc ngựa chạy tới kinh thành, vốn lộ trình là ba ngày, kết quả chỉ còn lại một ngày.
Nhìn kinh thành giăng đèn kết hoa, đặc biệt vui mừng, thế nhưng Vương Hằng trái lại không hề nóng nảy, còn tìm một nhà trọ bình dân, mang theo một lớn hai nhỏ vào trong trụ hạ.
|
“ Vương gia, Vương phi đang trụ lại ở nhà trọ Thanh Bình.”
“ Phái người bảo hộ Vương phi chặt chẽ, nhớ kỹ không được để mất dấu.”
“ Vâng, thuộc hạ cáo lui.”
Đứng đối diện với cửa sổ, Ngao Tử Luân từ trong lòng ngực lấy ra một lọn tóc đen, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, có hương vị của Vương Hằng a, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, “ Tiểu Hằng, mau tới tìm ta đi, sau đó chúng ta sẽ vĩnh viễn không chia lìa nữa.”
Nghĩ đến nhất cử nhất động, khuôn mặt, cách người nọ nhíu mày, Ngao Tử Luân không biết tâm như thế nào lại nóng lên, rồi chợt có chút hối hận khi cùng Thái Hậu đánh đổ.
Ngày đó sau khi dẹp loạn xong, Ngao Tử Luân liền lập tức nhảy lên ngựa đi đón Vương Hằng, nhưng không ngờ Thái Hậu lại mang theo Ngự Lâm quân ngăn chận đường đi của hắn. Sở dĩ Thái Hậu làm như thế, là bởi vì gần đây luôn thấy Ngao Tử Luân buồn phiền bất an, làm chuyện gì cũng không để tâm vào, vừa nghe phản thần đã bị bắt quy án, thì ngay lập tức bỏ lại hoàng cung, thúa ngựa rời kinh. Thái Hậu trong lòng lo lắng, liền cho người theo dỗi về nơi ăn chốn ở của tiểu vương gia khi rời kinh rồi trình lên cặn kẽ, sau khi xem qua thật tường tận Thái Hậu mới biết nguyên do vì sao Ngao Tử Luân lại thành ra như thế. Mà những mật thám này quả thật tận tuỵ với công việc, bởi vậy trong mọi tin tức trình lên Thái Hậu đương nhiên bao gồm cả thân phận của Vương Hằng. Thái Hậu rất lo âu, vừa sợ Ngao Tử Luân gặp nguy hiểm, lại sợ hắn thương tâm. Nên khi thấy Ngao Tử Luân lo lắng không yên rời kinh, liền lặp tức ra lệnh cho Ngự Lâm quân ngăn cản đường đi tiểu vương gia.
Nhìn thấy loại trận trượng này, Ngao Tử Luân tâm tư linh mẫn làm sao không biết dụng ý của Thái Hậu. Liền hồi cung cùng Thái Hậu giải thích rõ ràng, mà Thái Hậu từ nhỏ đã phi thường cưng chiều Ngao Tử Luân, không đành lòng nhìn hắn chịu bất cứ tổn hại nào, bởi vậy đối với lí do thoái thác của hắn luôn bảo trì cao độ hoài nghi. Sợ Ngao Tử Luân sẽ bị gạt mà bị thương, sống chết không cho hắn rời kinh, dù cho Ngao Tử Luân có là một người tính tình quỷ dị, hỉ nộ vô thường, nhưng chung quy cũng là con người chí hiếu, không đành lòng nhìn Thái Hậu thương tâm, thế nhưng hắn lại rất muốn đi tìm Vương Hằng, trong lòng mâu thuẫn đến cực điểm, Thái Hậu cũng không nhẫn tâm để Ngao Tử Luân khó xử như thế, nhượng bộ từng bước, cuối cùng cùng Ngao Tử Luân đánh cuộc.
Cấm chế Ngao Tử Luân xuất kinh, truyền tin hoặc là cho thủ hạ tiếp cận Vương Hằng, xem hắn có tìm đến hay không. Nếu Vương Hằng vào kinh, thì giả vờ thả phản tặc Tề Nam ra, khiến hắn cùng Vương Hằng gặp mặt, để xem Vương Hằng có nghe theo lời xui khiến của Tề Nam, đến ám sát Hoàng Thượng hoặc là quan viên hay không? Rồi thả tin đồn Tiêu Dao vương gia sẽ cùng Tường Vân công chúa thành hôn ra, xem Vương Hằng có đến cướp phu hay không, rồi từ đó suy ra Vương Hằng có bao nhiêu thành thật?
Thứ nhất không đành lòng nhìn Thái Hậu thương tâm, thứ hai Ngao Tử Luân cũng muốn biết Vương Hằng đối với mình có thật lòng thật dạ hay không, nên hắn mới đồng ý cùng Thái Hậu đánh cuộc lần này, nếu hắn thắng Thái Hậu sẽ làm chủ hôn cho hai người, còn nếu ngược lại thì suốt đời này hai người mãi mãi sẽ không giờ gặp lại nhau.
Ngao Tử Luân cố nén tương tư, chờ đợi Vương Hằng đến.
____________*****____________
Cửa sổ đột nhiên bị mở ra, một thân nam tử phong trần nhảy vào trong.
“ Công tử.” Nam tử cung kính quỳ một gối trước Vương Hằng.
“…… Tề Danh?” Bộ dạng của nam tử cùng trong ấn tượng của Vương Hằng kém đi rất nhiều, nên y có chút chần chờ.
“ Vâng là ta, công tử xin mời người đi theo ta, gia phụ đang chờ công tử mưu tính đại sự.”
Vương Hằng ngồi xuống, dương tay nói, “ Tề huynh mời ngồi.”
“ Thuộc hạ không dám.” Tề Danh đứng lên, đứng ở trước mặt Vương Hằng.
“ Công tử, gia phụ……”
Vương Hằng dương tay ngắt lời hắn, nhẹ nhấp một ngụm trà nói, “Hiện tại là thái bình thịnh thế.” Chỉ đơn giản một câu, liền không mở miệng nữa.
Tề Danh nhìn Vương Hằng thật sâu liếc mắt một cái, “ Công tử ngài đây là có ý gì?”
“ Ngươi thông mình như vậy, chẳng lẽ còn không hiểu ta muốn nói gì.”
“ Công tử giấu tài nhiều năm, vì sao lại?”
“ Giấu tài? A…… Ta khi nào nói qua mình thích nắm giang sơn ?”
“…… Không có.”
“ Nói cho Tề lão tướng quân, hắn đã già rồi, cứ chém chém giết giết hoài không thích hợp với hắn nữa, kêu hắn hồi cố hương an hưởng tuổi già đi. Cái gì giang sơn a, xã tắc a, đó là chuyện của người trẻ tuổi, bảo hắn không cần quan tâm đến. Ngươi cứ đem nguyên những lời của ta về báo lại cho hắn nghe.”
Tề Danh chần chờ một chút mới nói, “ …… Vâng, thuộc hạ cáo lui.”
“Chờ một chút, ngươi, thích quyền thế sao?” Tề Danh quanh co không đáp, bởi vì hắn biết Vương Hằng một khi quyết định chuyện gì, thì bất luận người hay sự việc gì uy hiếp đến Ngao Tử Luân, y đều sẽ đem chúng xoa sạch. Lúc này đây tạo phản đã thất bại, Vương Hằng lại không muốn tham gia, vậy thì….
|