Tiểu Long Nữ Bất Nữ
|
|
Trở về trường rồi, Tiếu Lang bắt đầu nôn nao muốn chết chờ mong thứ hai mau đến, thứ hai liền có thể biết được thành tích thi cuối kỳ! Hi vọng có thể vào năm hạng đầu! Tiếu Lang hai tay chắp thành chữ thập : anh phù hộ em thi vào năm hạng đầu nha! Lúc này Vương Mân đang trong phòng vệ sinh tắm rửa, đột nhiên hắt xì một cái “…” Quả nhiên là thời tiết càng lúc càng lạnh sao? Ai… sắp nghỉ đông, vậy là phải tách ra khỏi Tiểu Tiểu gần một tháng rồi… Vương Mân để mặc nước ấm từ trên cao chảy ra tuôn xuống, dội rửa thân thể vẫn còn ngây ngô của mình. Cậu nhắm lại hai mắt, hồi tưởng lại những đoạn thời gian khoái hoạt ở cạnh Tiếu Lang, hình như… lần đầu tiên từ lúc sinh ra tới giờ, mới có cảm giác không hoan nghênh ngày nghỉ như bây giờ… Mau trưởng thành đi, như vậy là có thể ở bên cạnh nhau mãi, tốt đẹp biết bao… Vương Mân nghĩ như vậy, cảm giác được hạ thân… tựa hồ có chút nóng lên. Cậu hoang mang nhìn xuống hạ thân của mình, nơi kia… trong lúc bất tri bất giác, đột nhiên ngẩng dậy… ______________________ (1) Môn tự nhiên : các môn như Toán học, Vật lý, Hóa học, Sinh học, Công nghệ… (hình như là những môn có liên quan tới tính toán thì phải) Môn xã hội : các môn như Văn học, Lịch sử, Địa Lý, Chính trị… (đa phần là những môn cần viết) Chương thứ ba mươi chín Tháo găng tay ra đi ☆ ☆ ☆ Vương Mân tắm rửa xong rồi liền trở về phòng ký túc, vừa vào liền nhìn thấy Tiếu Lang đang nằm trên giường mình vọc di động. Mỗi một trò xếp chữ Tetris thôi mà chơi cả tháng trời vẫn không thấy chán… Vương Mân hỏi “Em không đi tắm sao?” Tiếu Lang nói “Trời lạnh, làm biếng tắm.” Vương Mân “Mùa đông bao nhiêu ngày em mới tắm một lần? Một tuần?” Tiếu Lang “Cũng cỡ cỡ đó, có khi là hai tuần một lần.” Vương Mân “…” “Làm gì zạ?” Tiếu Lang cảm thấy cổ áo bị Vương Mân túm xách lên, liền ngoái đầu ra sau trừng mắt nhìn. Vương Mân nói “Đi tắm mau, nếu không tối nay không cho em ngủ chung.” Tiếu Lang “…” Tiếu Lang cả người run rẩy lê bước vào phòng tắm tập thể, run rẩy tay chân chà xát cáu bẩn trên người rồi bật mở nước tẩy sạch, sau đó lại run cầm cập trở về phòng. Vương Mân lúc này đã chui vào ổ chăn nằm, kê gối đầu dựa sau lưng ngồi xem tiểu thuyết Tiếu Lang giống như chú cún con cả người ướt sũng, vừa chui vào ổ chăn liền loạn dụi một trận, khiến cho áo ngủ trên người Vương Mân cùng gối đều bị dính nước. Vương Mân cau mày túm Tiếu Lang lại, giúp cậu lau khô tóc, Tiếu Lang hết sức ngoan ngoãn nằm úp trên người Vương Mân, để mặc Vương Mân làm gì thì làm. Tắm một trận nước nóng sạch sẽ cả người, lại bị người nào đó lau khô tóc giống giống massage, Tiếu Lang rất nhanh liền mệt mỏi, cứ như vậy ôm lấy Vương Mân mà ngủ. Ngón tay của Vương Mân xuyên qua tóc Tiếu Lang, nhẹ nhàng từng chút từng chút vuốt đều, lẳng lặng nhìn cậu, không biết đang suy nghĩ điều gì. ☆ ☆ ☆ Ngày hôm sau kết quả được công bố, trên dưới cả lớp C1 đều đặt kỳ vọng thật lớn vào Vương Mân, nhưng kết quả vừa ra lại khiến mọi người đều há hốc mồm ngạc nhiên. Khác với kỳ thi giữa học kỳ, thành tích thi cuối kỳ cùng với xếp hạng toàn khối được trực tiếp dán lên bảng thông báo của khối, bảng xếp hạng này không bao gồm học sinh của lớp thực nghiệm. Mọi người đứng trước bảng xếp hạng, thi nhau tìm kiếm ở mười thứ hạng đầu, ngoại trừ đứng thứ 7 là một học sinh của C3, những hạng còn lại đều là học sinh lớp ưu tú, cũng tức là… Vương Mân ngay cả mười hạng đầu cũng không đạt được? Tất cả mọi người đều cảm thấy rất là kỳ quái, ai cũng đều mang theo nghi hoặc “Vương Mân rốt cuộc thi được hạng mấy” tiếp tục rà xuống dưới xem, học sinh lớp C1 đầu tiên xuất hiện là Trần Dư Lâm : hạng 18 toàn khối. Mọi người đều ngẩn cả ra, ngay cả hạng nhất lớp mình cũng không phải là Vương Mân, không lẽ làm xem sót? Nhưng là không thể nào a, cái cô nàng Trần gì đó chính là học sinh C1 đầu tiên thấy trong bảng xếp hạng a! … Người thứ hai là Nhạc Bách Kiêu, hạng 26 toàn khối. Không phải đâu!! Vương Mân đâu rồi? Vương Mân lọt chỗ nào rồi?? Cậu ta là chàng trai 891 điểm đó! Cho dù lần này thi tệ đi nữa, cũng không có khả năng rớt nhiều như vậy a! … Ai nấy đều trên mặt đầy hoang mang, rốt cuộc trong nỗi chờ mong thấy được tên của vương Mân, hạng 3 toàn lớp, hạng 35 toàn khối… Nhìn đến chỗ này, ai ai cũng cảm giác giống như nhìn thấy một tấn bi kịch hết sức rõ ràng, trong lòng người nào cũng cảm thấy có chút rầu rầu : haiz, quả nhiên kiêu ngạo khiến con người ta thụt lùi a… Từ hạng nhất toàn khối rớt xuống tận 35 (vẫn là chưa kể tới lớp thực nghiệm), thực sự là rất thảm a… Đồng thời cùng lúc, cũng có không ít kẻ cảm thấy vui sướng trên nỗi đau của kẻ khác : nói rồi còn gì, người của lớp bình thường làm sao có thể thi được hạng nhất a! Tên kia lúc thi giữa kỳ chắc chắn là chó ngáp phải ruồi! Nhưng cũng vào giờ phút đó, nhân vật trong tấn bi kịch của mọi người xuất hiẹn. Tất cả đều lập tức im bặt, cẩn thận dùng khóe mắt đánh giá nam sinh vốn dĩ vẫn luôn cao cao tại thượng nhưng hiện tại lại rơi xuống một thân tàn tạ (?) hết sức đáng thương này… nhìn coi rốt cuộc sẽ phản ứng thế nào. Vương Mân căn bản là không thèm để ý đến tầm mắt của mọi người, cậu chăm chú nhìn vào bảng xếp hạng, tìm kiếm tên của Tiếu Lang—— Tiếu Lang – C1 : Hạng 4 lớp | Hạng 46 khối. Cũng không tệ lắm nhỉ… xem ra không uổng phí dạy cậu ấy, ha ha… Tiếp tục như vậy thì, thi vào Khoa Đại với Tiểu Tiểu mà nói cũng không phải không có hi vọng… Vương Mân tâm tình rất tốt, tiếp tục từ dưới rà lên trên xem, tầm mắt khựng lại dừng ở ngay thứ tự tên mình, tâm tình lại càng tốt hơn nữa! Tiểu Tiểu biết, thể nào cũng tức chết cho xem. Trong đầu suy nghĩ như vậy, Vương Mân hết sức khoái trá khẽ cong lên khóe môi, rời đi… lưu lại một đám những kẻ vây xem thi nhau mắt to trừng mắt nhỏ… Thi ra thành tích “kém” tới như vậy còn cười, người này đúng là ngu ghê… Những người còn lại thì giống như đám quần chúng xem náo nhiệt, nói nói cười cười xong, liền kết thúc. Nhưng là, trong văn phòng của tổ giáo viên năm nhất, lại vì Vương Mân mà xảy ra một trận oanh động. Ngay từ đầu, tất cả giáo viên cũng suy nghĩ giống đám học sinh kia, hỏi thăm Vương Mân thi như thế nào, thi được mấy điểm, có bị rớt hạng hay không, người hỏi thăm nhiệt tình nhất là giáo viên chủ nhiệm của lớp thực nghiệm. Thầy Phương trong đầu mơ ước học sinh này cũng gần nửa học kỳ rồi! Chỉ cần chờ đến thi cuối kỳ có kết quả, em ấy được hạng nhất, sau đó chuyển qua lớp thực nghiệm! A~~~ lớp thực nghiệm của mình, lần này tiền đồ lại càng sáng lạn hơn a~~ Nhưng mà, thế sự lại khó mà liệu được… Tổ trưởng tổ Tpán học đến báo cáo thành tích, bị thầy Phương kéo lại hỏi thăm thì, thầy bảo, trò kia không đạt được điểm tối đa, đề cuối cùng bị em ấy bỏ trống không làm, chỉ được 97 điểm thôi. Thầy Phương nghe như vậy, nghĩ thầm : hay là trạng thái không tốt? Trò hạng nhất của lớp thực nghiệm mình lâu lâu cũng nhìn sót đề mà, không sao không sao cả~ Tiếp theo đó, giáo viên Vật lý cũng đến, thầy lại tiếc nuối than, ầy da, cái trò Vương Mân lớp C1 kia không có làm đề cuối của bài thi Vật lý, chỉ được có 85 điểm thôi a! Thầy Phương ngẩn ngơ, hỏi lại “Chỉ một đề cuối cùng không làm? Còn lại là đúng hết?” Giáo sư Vật lý “Phải a, tính ra mà nói cái loại đề đó trò ấy hẳn là biết làm mới đúng, đầu óc trò ấy rất tốt a.” Thầy Phương “…” Lại tiếp nữa, tổ trưởng tổ Hóa học cũng đến, thầy Phương lại một lần nữa hỏi thăm thành tích của Vương Mân, giáo viên dạy Hóa không nhớ rõ ràng lắm, liền ngay tại chỗ lấy ra bài thi của Vương Mân cho mọi người xem, Vương Mân làm bài được 90 điểm, cũng giống mấy môn kia, đề cuối cùng của bài thi, bỏ trống… Tất cả mọi người lúc này chấn kinh rồi, trò này rốt cuộc là làm gì đây! Mấy môn sau nữa, đều đồng dạng một kiểu như thế, hoặc là có vài vấn đề nhỏ nhặt bỏ trống, hoặc là bỏ hẳn luôn một đề lớn. Thầy Phương ban đầu còn liều mạng giúp Vương Mân nghĩ ra một cái lý do, sau lại có điểm dở khóc dở cười! —— đứa bé này rõ ràng là không muốn chuyển sang lớp thực nghiệm đây mà… trò ấy cố ý bỏ trống đây mà… Thầy Phương cảm thấy rối rắm a! Dạy học trò cũng hai mươi mấy năm rồi, chưa từng thấy qua đứa nào kiêu tới vậy ~! Cư nhiên lại coi lớp thực nghiệm không ra cái gì, không thèm đặt vào mắt… Chỉ là một tên nhóc nhỏ tuổi như vậy, lại có thể làm tới trình độ này, rốt cuộc đứa bé kia là đang suy nghĩ cái gì? Lòng dạ sâu đậm tới cỡ nào a? Các giáo viên tự nhiên sẽ không nói cho mấy học sinh của mình biết chuyện Vương Mân không thèm làm hết đề này, nhất là loại chuyện này không đáng khen ngợi tuyên dương, hai là chỉ sợ vừa nói ra chuyện này, mấy học sinh chắc chắn sẽ bị đả kích không nhỏ. Thế là, chuyện xếp hạng của Vương Mân bị mọi người nghị luận bàn tán một thời gian ngắn, sau… mọi người đều chấp nhận sự thật này. Ngoại trừ Tiếu Lang, cậu chỉ muốn quỳ xuống cúng bái anh mình~ Bởi vì cậu ngồi gần Vương Mânn hất, cho nên bài của Vương Mân vừa được phát ra, Tiếu Lang đều chằm chằm hai mắt nhìn, từ ban đầu là tò mò, sau đó là rối rắm, cuối cùng là phẫn nộ… Rốt cuộc cậu cũng biết, câu nói “thi tốt hơn em chắc rồi” kia là có ý gì! Ý chính là nói, mỗi môn thi đều sẽ nhỉnh hơn cậu vài điểm! Ai… hóa ra lần mô phỏng thi thử trước khi kỳ thi bắt đầu kia, Vương Mân đã có sẵn mục đích! Vốn chính là muốn biết thực lực của mình tới cỡ nào! Tiếu Lang vốn còn cảm thấy bản thân tiến bộ rất nhiều rồi, có điểm lâng lâng sung sướng, giờ phút này buồn bực đến muốn hộc máu! Thực sự là kiêu ngạo quá mức, đả kích người ta quá rồi! Anh mình đúng là không thèm để đám học sinh trung học bình thường (?) vào mắt a~ ☆ ☆ ☆ Tối hôm đó ăn cơm, Tiếu Lang vẻ mặt đầy cừu hận trừng Vương Mân. Vương Mân vẫn không hề hay biết, vui vẻ khen ngợi cậu “Lần này em thi không tệ.” Tiếu Lang “…” Vương Mân “Cố gắng bảo trì thứ như vậy đi, học kỳ sau em coi anh như mục tiêu vậy, cố gắng đuổi theo anh.” Tiếu Lang nổi điên nói “Đáng giận! Anh cố ý thi hạng ba đúng không!” Vương Mân hỏi ngược lại “Như vậy không tốt sao?” “Đương nhiên a!” Tiếu Lang gân cổ gào “Thực lực của anh rõ ràng hơn em rất nhiều, anh làm vậy để trêu em sao?” Rõ ràng làn ngữ khí phẫn nộ, nhưng không hiểu sao chợt nghe như có điểm ủy khuất. Vương Mân cười nói “Tùy em muốn nghĩ sao thì nghĩ, nhưng nếu em muốn thi vào Khoa Đại, phải đuổi theo anh.” Tiếu Lang “…” Vĩnh viễn chỉ dòm thấy cái bóng lưng thôi sao…! Vương Mân “Em chỉ cần nhìn anh thôi, nghe lời anh nói, không cần đi so đo với người khác, cũng không cần đắn đo suy nghĩ người khác lợi hại cỡ nào, chỉ cần cố gắng đuổi kịp rồi vượt qua anh, thế là được rồi.” Tiếu Lang vò đầu bứt tóc “Tuy là anh lần này thi chỉ được hạng ba, nhưng mà trong lòng em anh còn lợi hại hơn so với tên hạng nhất nữa a! Anh bảo em làm sao mà đuổi theo chứ? Đuổi không kịp a!!” Vương Mân không thèm để ý tới kháng nghị của cậu, vẫn kiên trì nói “Về sau mỗi lần đến kỳ thi, anh đều sẽ thi tốt hơn so với em một chút thôi, thi lên Đại học cũng thế, như vậy em có thể cùng anh thi vào Đại học.” Tiếu Lang sắp sửa hỏng mất “Anh ~! Anh làm vậy tạo áp lực cho em lớn quá a!! Nếu như em thi không tốt, vậy sẽ liên lụy tới anh a!” Vương Mân nói “Em biết như vậy là tốt rồi, phải cho em một chút áp lực, em mới có động lực.” Tiếu Lang “…” Cao thấp toàn Hoa Hải, chỉ có duy nhất một người đối với thành tích lần này của Vương Mân vui sướng tột cùng, người này cũng chính là giáo viên chủ nhiệp lớp C1—— kết quả vừa ra, cô liền cảm thấy vui mừng muốn chết rồi, học sinh giỏi như vậy chịu ở lại lớp bình thương, hơn nữa còn dùng cách thức như vậy để ở lại. Không chỉ như vậy, trò Tiếu Lang ngồi bên cạnh em ấy cũng chịu ảnh hưởng từ bạn học thiên tài của mình, thi cuối kỳ đạt được tiến bộ thật lớn! Nếu không biết chuyện Vương Mân cố ý thi kém, có lẽ cô sẽ cảm thấy hoài nghi thành tích của Tiếu Lang lẫn Vương Mân đã xảy ra “phản ứng trung hòa”… Nhưng là tình huống bây giờ khiến cô thấy, giống như hai thiếu niên kia đã hẹn tốt với nhau vậy, một người thi hạng ba, người còn lại hạng tư… Thực sự là làm cho người ta hưng phấn a ~~ a~~~! Cứ thế, kỳ thi cuối cùng dùng cái kết cục “vớ vẩn” như thế, kéo màn chấm dứt~ ☆ ☆ ☆ Nội tâm Tiếu Lang có thể nói là vừa khoái hoạt lại vừa đau khổ. Khoái hoạt đương nhiên là vì thành tích của mình được đề cao rất nhiều, toàn lớp hạng tư đó a! Cứ tiếp tục như vậy thì Đại học trọng điểm lại càng gần hơn! Nhưng là, nghĩ đến anh mình… AAAAAA! Quên đi! Càng nghĩ càng buồn bực hơn! Người cùng người quả nhiên là không giống nhau mà… Kỳ thi cuối học kỳ chấm dứt, cũng đồng nghĩa với kỳ nghỉ đông cùng Tết âm lịch đã đến… Trải qua một học kỳ đầy cảm xúc, mọi người cuối cùng phải tạm thời lẫn nhau nói tái kiến. Một số học sinh từ những huyện trấn nhỏ xa xôi đến Hoa Hải học, những khi cuối tuần bình thường đều không thể trở về nhà. Thiếu niên không lớn cũng không bé, ở ngoài ngẩn ngơ thoắt cái liền nửa năm trôi qua, đối với gia đình đều là tưởng niệm khôn cùng, vất vả mới được nghỉ, ai nấy đều khẩn cấp thu thập hành lý trở về. Các học sinh đều lẫn nhau cáo biệt, cười đùa nói “năm sau gặp lại”… năm sau, tựa như ở một tương lai thật xa xôi, thực chất trở về nhà rồi bất quá cũng chỉ là ăn ăn ngủ ngủ, hai mươi mấy ngày chớp mắt liền trôi qua… Còn mấy học sinh như Tiếu Lang trên cơ bản là tuần nào cũng trở về nhà, giờ phút này ngược lại không muốn nhanh như vậy liền trở về. Đương nhiên, tâm lý không muốn về này ít nhiều gì cũng một chút quan hệ tới Vương Mân… Bởi vì Tiếu Lang lần này cũng ý thức được, nếu về nhà rồi, “năm sau” mới có thể gặp lại Vương Mân. “Năm sau”—— một tự cỡ nào thời thượng, cỡ nào khoa trương a… chợt nghe cứ như kiếp sau ý… Bất quá, với Tiếu Lang mà nói, từ nhỏ tới giờ quả thực là chưa hề có một người “bạn học” nào chỉ mới quen biết nửa năm lại khiến cậu lưu luyến không rời như vậy… Có lẽ ở trong mắt nhìn của người khác, hai người đều ở cùng một thành phố, có cái gì mà nỡ hay không nỡ chứ? Muốn gặp mặt nhau liền gọi điện thoại hẹn nhau ra gặp là xong, không phải sao? Nhưng là, đối với một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi vẫn chưa lần nào từng trải nghiệm quá xã hội này mà nói, bên ngoài trường học là một thế giới rộng lớn vô cùng, cũng giống như những bản đồ chưa được khai phá trong trò chơi—— đều thuộc về những lĩnh vực thần bí chưa biết đến. Trừ phi là ở cùng một khu vực, bằng không, muốn đi đến một nơi xa lạ để gặp mặt bạn học, phải ngồi xe taxi xa lạ, mò mẫm giữa những con đường xa lạ, nhìn thấy những ngôi nhà xa lạ, những khung cảnh, những người qua đường đều xa lạ…đó cũng có thể coi như là một công trình thực sự lớn a! Ba ngày cuối cùng, Tiếu Lang quá thực sự rất thích, mỗi ngày đều là ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh, tỉnh rồi liền cùng Vương Mân ra ngoài ăn uống, ăn uống xong liền đến tiệm Net chơi game cả buồi chiều, đến tối trở về ký túc xá cùng nhau ngủ. Hai người cùng nhau ở chung cũng không tán gẫu nhiều gì cho lắm, Vương Mân vốn kiệm lời, Tiếu Lang tính cách lắm mồm cùng ngốc nghếch đi theo Vương Mân riết cũng bị khiến cho tĩnh lại. Bất quá, dẫu cho cả hai đều trầm mặc, nhưng đều cảm giác rất thoải mái, dựa vào nhau vờ như ngủ cũng là một loại hưởng thụ. Cố Thuần cùng Nhạc Bách Kiêu đã sớm trở về, Triệu Vu Kính cũng cầm túi chườm nóng sang trả lại, nhưng Tiếu Lang ngủ chung với Vương Mân đã thành thói quen. Vừa tới tối liền theo bản năng muốn dán với Vương Mân, vừa ấm ám lại vừa thoải mái. Mặc dù là không nỡ, nhưng thời gian đến rồi vẫn là phải tách ra—— ngày mai thầy quản lý ký túc xá cũng phải trở về nhà, ký túc xá phải đóng cửa. Tiếu Lang một bên thu dọn đồ đạc, một bên thầm nghĩ : về nhà rồi phải làm sao đây? Ngủ chung với Tiếu Mông? Sẽ bị nó đạp xuống giường cho coi… Tiếu Mông ngủ không tốt tướng như Vương Mân… Vương Mân cũng im lặng không nói gì, yên lặng thu thập đồ đạc vốn ít ỏi của mình, vài bộ quần áo mặc hằng ngày cùng với bài tập kỳ nghỉ, những thứ khác đều để lại không mang về. Cậu ngồi trên giường nhìn ngắm Tiếu Lang dọn đồ, cảm thấy Tiểu Tiểu thu dọn không chút thứ tự gì, cầm cái này lên rớt xuống cái kia, vừa mới cất xong tập vở, lại mò mẫm khắp nơi kiếm túi bút…. Đến cuối cùng dọn xong, hành lý gồm một túi sách thêm hai túi đeo, bên giường vẫn còn sót lại một bộ quần áo chưa bỏ vào, đúng là cái tên mơ hồ mà. Vương Mân hỏi “Em trở về thế nào?” Tiếu Lang nhìn đồng hồ trên tay một chút “Chắc là ngồi xe bus quá, buổi chiều khoảng hai giờ có một chuyến.” Hiện tại đã là một giờ hơn, cả hai vẫn còn có thể ngồi lại nói chuyện một lát. Tiếu Lang hỏi “Còn anh?” Vương Mân “Lát nữa trong nhà có người đến đón.” Tiếu Lang nghe xong, chợt nhớ tới lần trước bắt gặp chiếc xe ô tô cao cấp kia cùng với lái xe nhà Vương Mân, còn có một tiếng xưng hô từng khiến cậu khiếp sợ hết sức kia… Tiếu Lang bỗng cảm thấy có chút tò mò, muốn hỏi Vương Mân trong nhà là làm cái gì, nhưng lại nghĩ tới lần nọ Vương Mân ôm mình khóc ( a, cư nhiên chưa có quên!??)… lại cùng mình oán giận vị ba ba hắc đạo kia… Thôi vậy, vẫn là không hỏi tốt hơn, tổng cảm giác được kia giống như cấm khu của Vương Mân… Bởi vì Vương Mân chưa bao giờ chủ động đề cập tới chuyện trong nhà, chỉ có thông qua đôi ba câu vụn vặt, mới biết được ba mẹ Vương Mân đã li dị, mà Vương Mân thì đi theo ba sống, còn anh Vương Mân…cũng chính là học trưởng trong trò chơi, đi theo mẹ sống, với lại Vương Mân hình như không thích gia nghiệp nhà mình cho lắm. …Nghe có vẻ rất là phức tạp a! Đại não đơn giản của Tiếu Lang lại bắt đầu hỗn loạn, cậu quyết đoán che chắn đề tài này, hỏi “Vậy mấy giờ mới đi?” Vương Mân nói “Cũng sắp tới giờ rồi, so với em muộn hơn một chút, lát nữa cùng nhau đi xuống đi, anh cùng em chờ xe bus.” Tiếu Lang “Ùa.” Hai người đứng dậy choàng khăn cổ kỹ càng, lại mang găng vào, Vương Mân giúp Tiếu Lang xách một cái túi, sau đó xuống lầu. Ngoài trời lúc này đã trở lạnh, ngày hôm qua còn hạ một trận mưa, lạnh đến mức khiến người khác hít hà run rầy. Đi bộ đến trạm xe bus, cả hai người đều trầm mặc đứng chờ, Vương Mân nhìn về phía xe chạy đến, còn Tiếu Lang thì nhìn Vương Mân. Vương Mân đứng hơi nghiêng người, dáng đứng rất thẳng, giống như một gốc thông vào đông, lưng không khom, cổ cũng không rụt vào, dưới áo khoác cùng khăn choàng trên cổ, lộ ra dấu vết hầu kết nhợt nhạt. Vương Mân xoay người lại nhìn cậu, Tiếu Lang lập tức dời đi tầm mắt, không biết vì sao cảm giác có chút kỳ lạ. “Lạnh không?” Vương Mân hỏi. Tiếu Lang học anh mình, cố gắng vươn cổ thẳng lên, nói “Bình thường.” Vương Mân nhìn cậu trong chốc lát, sau đó hơi xoay người lôi ra một cây bút bi trong túi sách ra, nói với Tiếu Lang “Tháo găng tay ra đi.” Tiếu Lang mới kéo xuống một nửa cái găng tay, Vương Mân liền nắm lấy tay cậu, tay còn lại cầm bút, nguệch ngoạc viết một chuỗi mấy con sỗ vào lòng bàn tay cậu. “Này là số điện thoại di động của anh,” Vương Mân dừng lại một chút, miệng khẽ thở ra một luồng khí trắng “Nhớ đến anh liền gọi cho anh.”
|
Chương thứ bốn mươi Anh cũng rất nhớ em ☆ ☆ ☆ Tiếu Lang lên xe bus, đưa mắt tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, thừa dịp xe vẫn còn chưa chạy đi, cậu nhanh tay dùng tay áo lau sạch hơi nước bám trên cửa sổ ra một khoảng trống, sau đó xuyên thấu qua cửa kính nhìn ra bên ngoài. Vương Mân vẫn đứng ở chỗ kia, tựa như biết trước thể nào Tiếu Lang cũng làm như vậy, nhìn sang phía bên này mỉm cười. Xe bắt đầu khởi động, chậm rãi lăn bánh, Vương Mân tay đeo găng hướng về phía cậu phất phất, miệng tựa như đang phát âm hai tiếng “tạm biệt”… Mãi đến khi không nhìn thấy rõ được nữa, Tiếu Lang mới rụt cổ trở về. Cậu ôm túi sách, ngẩn ngơ nhìn dãy số điện thoại lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay mình, lúc nãy Vương Mân dùng bút viết vào tay cậu, đầu bút trơn trơn tới lui làm cậu có chút nhột nhột, không biết có phải do vậy hay không mà… trong lòng cũng có chút nhột nhạt… Ngồi trên xe bus ngủ một giấc ngắn gà gật, lúc về tới nhà cũng đã hơn bốn giờ. Buổi tối, Tiếu mẹ Tiếu ba trở về nhà, một nhà bốn người rốt cuộc quây quần bên nhau ăn cơm. Trước khi ăn phải rửa tay, Tiếu Lang nhìn nhìn mấy con số vẫn còn nằm trong lòng bàn tay mình, có chút không nỡ rửa đi mất… Thao… tại sao tự dưng lại giống mấy đứa con gái nhăn nhăn nhó nhó vậy chứ… thực chịu không nổi mà! Tiếu Lang nhìn lại mấy lượt, ghi nhớ vào đầu. Trên bàn ăn, Tiếu Lang cực kỳ đắc ý cầm phiếu điểm lấy ra khoe khoang với cả nhà, có thể thi được thành tích nằm trong 50 hạng đầu ở trung học Hoa Hải mà nói, sức học có thể nói là rất rất khá. Tiếu mẹ thấy con trai mình tiến bộ nhiều như vậy, trong lòng vừa cao hứng lại vừa kiêu ngạo, không khỏi cảm thán một câu “Long Long học giỏi như vậy, ba mẹ có chịu cực chịu khổ bao nhiêu nữa cũng đáng.” Tiếu Lang thực sự sợ nhất là mẹ mình đột nhiên văn nghệ như vậy, lập tức chuyển ngay đề tài “Có bạn học giúp con ôn tập đó chứ, là cái tên mà hồi thi giữa học kỳ thành tích hạng nhất toàn khối đó, mẹ nhớ không?” Lần trước họp phụ huynh học sinh giữa học kỳ Tiếu mẹ có tham dự, cũng nghe qua chủ nhiệm lớp Tiếu Lang đề cập tới, cho nên cũng láng máng có ấn tượng, sẵn tiện nói “Cố gắng giữ quan hệ tốt với người ta nghe không, giỏi giang như vậy lại thật lòng coi con là bạn, phải biết quý trọng.” Tiếu ba cũng góp lời “Đúng đó, mấy đứa thành tích tốt sau này tiền đồ cũng tốt, giữ tốt quan hệ, chờ sau này con bắt đầu đi làm cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Tiếu Lang không nghĩ đến chuyện ba mẹ mình nói tới xa lắc xa lơ kia, chỉ cảm thấy bạn thân của mình được ba mẹ thừa nhận, liền hưng phấn khoe “Cảm tình của tụi con tốt lắm.” Tiếu ba nói giỡn “Vậy ráng học theo người ta, thi lên được Kinh Đại Khoa Đại luôn. Sau này mang ba mẹ đến thủ đô kiến thức một chút.” Tiếu Lang khiêm tốn phất phất tay “Cái đó vẫn chưa được, lần này xếp hạng không có tính lớp thực nghiệm, nếu tính luôn bọn họ vậy thứ hạng sẽ bị lùi thêm ba bốn chục hạng nữa, vào Đại học tỉnh còn chưa đủ sức nữa là!” Tiếu mẹ an ủi con mình, nói “Không sao hết, vào Tỉnh Đại không được thì vào C Đại thôi, không thì ở nhà cũng chẳng sao.” Ba cậu lại phụ họa thêm “Ừ, coi như con gái nuôi cũng tốt.” Tiếu Lang “…” Cả bữa cơm xong rồi mà Tiếu Mông lại chẳng xen vào nói lời nào, chỉ vùi đầu ăn cơm. Buổi tối, cả hai trở về phòng ngủ, ngay cả phản ứng trì độn như Tiếu Lang cũng cảm giác được em trai mình hôm nay không quá bình thường, liền hỏi “Mày sao a? Gặp hai mày về không mừng hả?” Tiếu Mông “Bực mình!” Tiếu Lang bị lời này làm cho nghẹn họng không còn lời nào để nói “Con nít con nôi bực mình cái gì!” Tiếu Mông khó chịu nói “Tránh ra đi, bực chết!” Tiếu Lang tức giận túm lấy gối đầu đập lên đầu Tiếu Mông mấy cái, nói “Nổi điên cái gì”, dứt lời liền ra ngoài xem TV. … Mấy tên nhóc con thời kỳ phản nghịch thực sự là rất đáng ghét! Đài truyền hình đangbắt đầu chiếu lại bộ phim Khang Hi vi phục tư phóng ký, thiết xỉ đồng nha Kỷ Hiểu Lam… Tiếu Lang nhớ lại hồi trước đây mình luôn đọc “Kỷ Hiểu Lam” thành “Kỷ Hiểu Phượng”, cảm thấy ngu ngốc hết sức… Chuyển đài sang kênh thể thao trực tiếp CBA, hôm nay chiếu trận đấu giữa Bát Nhất cùng Thượng Hải, sân vận động XX ở C thị là sân nhà của đội Bát Nhất Song Lộc, khoảng 02 năm trước đội Bát Nhất vẫn luôn giữ thành tích liên tục thắng, nhưng về sau khi Vương Trì Chất ra nước ngoài chơi bóng, người khổng lồ Diêu Minh liền dẫn đội Thượng Hải đến tiêu diệt Bát Nhất, hình như trận đấu lần đó vẫn là lần đầu tiên Bát Nhất sau mấy năm liên tiếp thắng lợi thất bại ngay tại sân nhà. Lần đó Tiếu Lang với Tiếu Mông cùng ngồi xem, hai anh em đều cảm thấy khó chịu vô cùng… Về sau ại xem Lưu Ngọc Đống chơi, bất quá bây giờ cả Lưu Ngọc Đống cũng đi rồi. Tiếu Lang ngồi nhìn một lát, cảm thấy không chút thú vị nào, thà xem Vương Mân chơi bóng còn hay hơn xem cái này! (?) Quyết đoán đổi đài lần nữa, nhìn một hồi Tiểu Yến Tử ”ngốc nghếch” (Hoàn Châu Cách Cách), Tiếu Lang cảm thấy có phần nhàm chán, nếu có người nào đó ngồi xem với mình thì hay quá rồi… Không biết Vương Mân thích xem tiết mục gì nữa ha… Thể dục nhỉ? Mấy trận đấu bóng rổ trực tiếp này chắc chắn cậu ấy thích xem rồi, có lần ngồi nói chuyện phiếm, Vương Mân hình như từng nhắc tới cậu ấy thích xem mấy tiết mục kiểu hỏi đáp, do Bạch Nham Tùng dẫn chương trình, hỏi đáp trọng điểm… Mèn ơi, bộ nghĩ mình là ông chú ba bốn chục tuổi sao, ba mình cũng chưa tới mức đi xem mấy chương trình đó nữa là! Tiếu Lang tắt TV rồi trở về phòng, Tiếu Mông lúc này đã nằm lên giường. Cậu cởi quần áo, leo lên giường, cầm một cái mền khác đặp lên người, lạnh đến phát run a… thực hoài niệm nhiệt độ cơ thể của Vương Mân, cả cái bình ấm chân của mình nữa… hic… ☆ ☆ ☆ Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ cứ vậy mà trôi qua, ngày thứ hai vẫn như cũ, ngày thứ ba mở bài tập ra dòm nhưng không động tới, ngày thứ tư cắn răng ngồi làm được một giờ, lại không muốn động nữa… không muốn nhúc nhích a~ Thôi vậy, vẫn là chờ tới quá năm rồi mới bắt đầu làm đi… Sau đó, thời gian cứ ha la la mà lướt, một tuần trôi qua. Tiếu Mông mấy hôm nay có điểm điên điên… Sau Tiếu Lang mới biết được, hôm đó em trai mình tâm tình không tốt là do thi cuối kỳ kết quả không được tốt, vốn dĩ lúc trước còn nói ráng thi giữa kỳ lấy hạng nhất rồi xin mẹ mua cho một cái MP3, kết quả thi giữa kỳ chỉ được hạng 2…Sau lại dời dời đến thi cuối học kỳ, nhưng thành tích cuối kỳ lại thua tên hạng nhất có 2 điểm, lần nữa đứng hạng 2… MP3 chẳng cần mọc cánh cũng vì vậy mà bay đi… Tiếu Lang đột nhiên phát giác, em trai mình cùng Vương Mân mà đem ra so sánh, vẫn là còn kém rất nhiều. Bất quá, trong phòng nó vẫn có một cái máy nghe CD cỡ trung còn gì, không có MP3 nghe CD vẫn tốt chán a~ Tiếu Mông là fan của Châu kiệt Luân, tất cả những album CD của Châu Kiệt Luân đều có, hơn nữa còn là bản gốc. Đối với hành vi xa xỉ của em trai mình, Tiếu Lang có đôi lúc vẫn cảm thấy rất chướng. Bất quá cũng đành chịu thôi, ai bảo mình chỉ có mỗi một đứa em trai như vậy, lại là con trai cưng của cả nhà, tự nhiên được mọi người cưng chiều rồi. Chỉ cần nó muốn cái gì, trên cơ bản đều được mua cho. Tuy là ba mẹ cũng sẽ mua cho Tiếu Lang nếu cậu muốn giống như vậy, nhưng Tiếu Lang lại không có thói quen chủ động mở miệng xin cái này đòi cái kia như vậy. Nhắc tới Châu Kiệt Luân mới nhớ, hồi cậu học sơ trung, trong lớp cũng có nhiều đứa mê Châu Kiệt Luân. Nhớ lúc đó có một tên nam sinh ngồi ở phía trước Tiếu Lang, hoàn cảnh gia đình cậu ta không mấy yên ổn cho lắm, cha mẹ thường xuyên cãi nhau, từ lần Châu Kiệt Luân ra cái album《 Fantasy 》, nam sinh kia liền hoàn toàn quỳ xuống cúng bái Châu Kiệt Luân, một khúc 《 Ba tôi đã trở về 》trong album nọ hoàn toàn hát ra tiếng lòng của cậu ta, trở thành thần khúc trong lòng nam sinh kia. Dựa theo cách nói lưu hành hiện tại, tên kia có thể coi như fan cấp lão thành ——khi đó mỗi ngày cậu ta đều lặp đi lặp lại hát mỗi một ca khúc kia, mỗi ngày đến trường hay tan học, Tiếu Lang đều có thể nghe thấy nam sinh ngồi ở phía trước “Ba ơi, ba ơi đừng đánh mẹ con nữa ~~~ đừng đánh mẹ nữa ~~ a ~~ ha ~~” Cho nên nếu so sánh với tên kia, em trai Tiếu Lang như vậy đã có thể coi như rất lý trí, thích nhưng không đến mức điên cuồng, ngẫu nhiên theo phong trào hừ một hai câu yêu đương đơn giản, vẫn còn nằm trong phạm vi chấp nhận. Nếu Tiếu Mông giống như tên bạn hồi sơ trung kia của Tiếu Lang, cả ngày giống như bị ma ám mà rên “Đừng đánh mẹ con, đừng đánh mẹ con…” Tiếu Lang kiểu gì cũng sẽ đập nó ngay lập tức! Bất quá, giống như chuyện thích một ngôi sao ca nhạc như vậy, thích đến mức sở hữu mỗi album của người kia vừa ra liền lập tức mua về nhà sưu tầm, dù ca khúc đó có khó nghe đi nữa cũng nhất định phải học thuộc lòng lời nhạc, vân vân… cũng không phải chuyện mà cá tính của Tiếu Lang sẽ làm ra. Vì thế, khi đem ra so sánh với Tiếu Mông, Tiếu Lang chính là một tên nhà quê đích thực. Ngoại trừ ca khúc của Châu Kiệt Luân, em trai cậu cũng sẽ nghe những bản nhạc diễn tấu dương cầm cùng với nhạc cổ điển của Balzac. Trên kệ đựng CD, chỉ có duy nhất một cái đĩa là do Tiếu Lang mua, cũng là cái đĩa CD lậu duy nhất trên kệ toàn CD gốc kia. Khi đó là lúc Tiếu Lang vừa mới lên năm ba sơ trung, ở chợ bán đồ cũ của mấy học sinh mua về, một trương album tổng hợp của S.H.E, giá một tệ, trong CD bao gồm mấy ca khúc phát hành trong 2 3 năm trở lại, hơn hai mươi mấy bài. Có mấy bài vì đĩa trầy mà nghe không được, tỷ dụ như bài đầu tiên Super Star, vừa bật lên liền kẹt kẹt kêu um sùm, Tiếu Mông lúc đó hỏi “Hai mua cái đĩa quỷ gì vậy a, đĩa này bị nghe muốn nát luôn rồi.” “Kháo… vô duyên vô cớ lãng phí tiền mua hai cái bánh mì bự!” Sau, Tiếu Mông lại giúp cậu chọn mấy bài còn nghe được, Tiếu Lang mới cảm thấy cân bằng đôi chút. Bất quá, so với đĩa tốn mấy chục tệ mới mua được của Tiếu Mông mà nói, cái đĩa một tệ này coi như đã tiết kiệm dữ lắm rồi. Lúc ấy, bài mà Tiếu Lang thích nghe nhất là 《 Yêu nhỉ 》, nghe qua cảm giác thanh âm của ba cô gái kia rất ngọt ngào, nội dung của ca khúc là ao ước tình yêu “Yêu nhỉ~~ Yêu của anh đâu ~~ anh nhỉ ~~ anh của em đâu ~~~” … Mèn, lông gà lông vịt gì đều dựng lên hết! Già rồi (?) cứ lèn èn như vậy có ngày làm chính mình ghê tởm chết luôn. Bạn gái cái gì… không biết có phải là do cuộc sống cao trung trôi qua rất phong phú rất thoải mái hay không, một chút cũng không muốn có… Tiếu Lang thầm nghĩ, cho dù muốn có, cũng là không bì được Liêu Tư Tinh của Vương Mân vừa ôn nhu vừa dịu dàng… vậy thì còn ý nghĩa gì nữa! ☆ ☆ ☆ Tổ tông nhà họ Tiếu vốn là ngư dân làng chài, hồi trước đây Tiếu Lang cũng là được sinh ra ở nơi kia. Bất quá, ấn tượng của Tiếu Lang đối với nơi mình sinh ra thực sự rất mơ hồ, giống như từ lúc bắt đầu ý thức được mọi thứ đã theo ba mẹ đến C thị rồi. Mặc dù đang là tháng giêng nhưng việc làm ăn của Tiếu ba lẫn Tiếu mẹ vẫn rất vội, cho nên không có thời gian về quê thăm trưởng bối, thành ra bà ngoại cũng giống như năm rồi, cách mấy hôm nữa đến năm mới liền từ làng chài đi xe đến C thị, cùng đám con cháu của mình qua tiết năm mới. (Ông nội bà nội của Tiếu Lang đã qua đời khi cậu còn bé, ba cậu cùng với thân thích bên nội cũng nháo rất lớn, thành ra ít lui tới.) Bà ngoại của Tiếu Lang tuy lớn tuổi nhưng thân thể vẫn rất cường tráng, lão nhân hơn bảy mươi mà vẫn còn bước đi thoăn thoắt, chỉ có điều ông ngoại đi sớm, bà ở lại một mình mười mấy năm, mỗi ngày cùng đám gà vịt cún cẩu bầu bạn qua ngày. Lần này bà đến, mang theo rất nhiều trứng gà cùng trứng vịt, còn cả một con gà mái nữa. Bà ngoại bảo con gà mái này hơn nửa năm ăn thóc nhưng lại không đẻ được trứng nào, cho nên bà xách theo nó, để làm ít canh gà cho hai đứa cháu uống bổ thân. Tiếc là Tiếu mẹ lại thờ Phật, bảo là người làm ăn buôn bán phải tích thiện đức, năm mới càng không thể sát sinh. Thế là, phòng tắm nhà Tiếu Lang liền trở thành ổ gà tạm thời của con gà mái kia. Hai anh em Tiếu Lang Tiếu Mông đều cảm thấy rất hứng thú với con gà mái kia, dù gì từ lúc có nhận thức thì hai người đã ở trong thành phố rồi, từ nhỏ tới lớn chỉ có trong siêu thị mới nhìn thấy trứng gà, trứng vịt cùng với gà nướng vịt nướng, đối với loại sinh vật sống có thể đẻ ra trứng này, vẫn là chưa nhìn thấy qua bao giờ. Tiếu mẹ lấy quần áo cũ của hai anh em lót ở trong bồn tắm, để cho con gà kia ban ngày đi lại ở bên trong. Hai anh em mỗi lần vào nhà vệ sinh, đều bớt chút thời gian trêu ghẹo con gà mái kia, phần lông ở bụng của gà mái cùng dưới hai cánh của nó rất mềm, sờ lại thoải mái, cảm giác như nhung bông ấy, lại rất là ấm áp. Có lần Tiếu Lang thò tay xuống đặt dưới cánh của nó để sưởi ấm một chút, con gà kia lập tức dùng mỏ mổ Tiếu Lang. Tiếu Mông thấy, lập tức giở trò xấu xa bứt bứt lông gà, làm con gà sợ tới mức “cục tác” kêu liên tục, hai anh em nhìn nhau cười ha ha. Cả nhà cho gà ăn cơm trắng, bà ngoại nhìn thấy chỉ có thể lắc đầu “Gà mái mà không đẻ trứng! Đừng cho nó ăn ngon như vậy!” Tiếu Lang cười nói “Không sao không sao hết, năm mới năm me mà, để cho nó ăn ngon chút cũng tốt a~” Đêm giao thừa, cả nhà quây bên nhau ăn cơm tất niên, trên bàn có thêm một nồi bánh trôi hoa quế lâu rồi mới thấy, Tiếu Lang cùng Tiếu Mông thi nhau giành ăn, Tiếu Lang còn đặc biệt để dành lại một viên bánh trôi chạy vào phòng tắm cho gà mái ăn. Bà ngoại nhìn thấy dở khóc dở cười “Đúng là phải để hai đứa xuống nông thôn ở một thời gian mới đúng, ăn chút khổ cực, mới biết kiếm được hạt gạo khó khăn cỡ nào!” Buổi tối, cả nhà tụ tập ở phòng khách nhìn party mừng tất niên trên TV, mỗi khi vượt qua một giờ, người dẫn chương trình sẽ nhắc còn bao nhiêu thời gian nữa là đến 0x năm. Tiếu Lang sực nhớ đến Vương Mân, hay là gọi điện chúc cậu ấy năm mới vui vẻ nhỉ~ Nghĩ vậy, Tiếu Lang lập tức chụp lấy điện thoại rời đặt trên bàn, một bên bấm dãy số đã ghi tạc trong đầu, một bên suy nghĩ nên cùng Vương Mân nói lời đầu tiên như thế nào—— “Đoán coi là ai?”… nghe hình như hơi ngu! “Anh! Năm mới vui vẻ!” …a, cả ba mẹ lẫn em trai đều ngồi cạnh, bị họ nghe thấy sẽ làm họ cảm thấy kỳ quái a… Tiếu Lang bấm cúp điện thoại, quay lại nói một câu “Mẹ, con đi vào phòng gọi điện thoại cho bạn một lát.”, nói xong chạy biến vào phòng Tiếu Mông. Tiếu Mông ngồi trên ghế sofa xem TV, nhìn hai mình một bộ lén lén lút lút, tò mò chớp chớp mắt. Tiếu Lang hít sâu một cái, khụ khụ hai cái cho thanh cổ họng, sau đó cầm điện thoại bấm số. Tai nghe vang lên thanh âm “đô— đô—”, đại khái bốn năm lượt như vậy, mới có người nghe—— “Alo, ai vậy?” Tiếu Lang giật mình, cách hơn mười ngày, lại nghe được thanh âm của Vương Mân qua điện thoại, giờ phút này mới chợt phát giác, thực sự rất nhớ cậu ấy! Tiếu Lang tâm tình kích động, kềm lòng không được thốt lên “Anh, em nhớ anh!” Vương Mân “…’ Tiếu Lang “Alo?” Vương Mân “Chờ chút.” Tiếu Lang nghe một câu “chờ chút” của Vương Mân, cảm giác giống như bị tạt một chậu nước lạnh vậy, buồn bực muốn chết, làm gì vậy a! Mình nhiệt tình đến như vậy, còn tên kia lại lạnh nhạt như vậy! Còn bắt mình chờ nữa… Chờ gà mái đẻ trứng a! Cùng lúc dó, bên kia đầu dây, Vương Mân đang… quẫn bách muốn chết. Hiện trường lúc này, hơn hai mươi mấy nhân khẩu bao gồm anh họ chị họ, toàn bộ đang ngồi trong nhà hàng ăn cơm tất niên. Tất cả đều chú ý đến Vương Mân nghe điện thoại, sau đó đồng loạt giương mắt nhìn sang, vừa nhìn thấy liền sợ ngây người—— Chúng ta đang nhìn thấy cái gì? Thằng em họ từ nhỏ đến lớn kiệm lời ít đùa giỡn lại luôn đứng đắng, cư nhiên chỉ vì nghe điện thoại mà trong nháy mắt liền… đỏ mặt! Vương Kỳ lập tức khụ lên cười “Ặc ha ha ha, bạn gái hả?” Một thanh niên xa lạ chừng hai mươi mấy tuổi cũng hỏi “Bạn gái? Bạn học trong Hoa Hải sao?” Lại có một thanh niên khác vỗ vai nữ sinh ngồi cạnh mình, hỏi “Hỏi Tinh Tinh liền biết ngay thôi.” Cô gái nọ đang định mở miệng nói gì, liền thấy Vương Mân giận tái mặt nói “Đừng nói lung tung.” Cô gái lè lưỡi, nhún nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ. Sau đó, Vương Mân liền đứng dậy nói một tiếng “Xin lỗi”, rồi xoay người bước ra bên ngoài hành lang nghe điện thoại. Vương Mân “Tiểu Tiểu…” Bạn nhỏ Tiếu Lang vừa nãy vẫn còn phẫn nộ cầm điện thoại mắng thầm, vừa nghe được Vương Mân gọi hai tiếng, lập tức liền an tĩnh. Tiếu Lang có chút muốn làm nũng “Anh~…” Vương Mân hỏi “Ừ, em đang làm gì đó?” Tiếu Lang “Xem party liên hoan tất niên, còn anh?” Vương Mân “Vẫn còn đang dùng cơm tất niên… Mấy hôm nay bình thường chứ?” “Ùa, bình thường~” Tiếu Lang lập tức nhắc đến chuyện con gà mái trong phòng tắm, bô lô ba la nói một hơi, Vương Mân vừa nghe vừa mỉm cười, Tiếu Lang nói chờ đến khi khai giảng trở về trường, sẽ mang cho Vương Mân một cái trứng luộc, trong nhà có làm trứng muối, mang luôn hai cái cho anh mình~ Tiếu Lang nói nói một hồi, Vương Mân đột nhiên thốt lên một tiếng “Tiểu Tiểu…” ngắt lời cậu. Tiếu Lang dừng lại, hỏi “Ha?” Vương Mân nói “Anh cũng rất nhớ em.” Tiếu Lang “…” Cúp điện thoại rồi, Tiếu Lang cảm giác cả người nhẹ lâng lâng. Anh ấy nhớ mình… anh ấy cũng nhớ mình, anh ấy nhớ mình a~ ha ha ha! Trên mặt treo vẻ cười toe toét bay bay trở về phòng khách, đặt mông ngồi xuống ghế sofa, tiếp tục xem TV, chỉ là… đại não đã sớm đi vào cõi thần tiên nào ở xa lắc rồi… lời nói kia của Vương Mân, cứ một lần rồi lại một lần vọng lại trong đầu. Tiếu Mông nhìn anh mình một chốc, rốt cuộc chịu hết nổi “Hai, hai đừng cười nữa, nhìn ngu quá đi!” Tiếu Lang “…”
|
Chương thứ bốn mươi mốt Hạnh phúc, khoái hoạt cùng bình an ☆ ☆ ☆ Ngày kế là mùng một tháng giêng, cả ba lẫn mẹ Tiếu Lang hiếm có một ngày nghỉ hẳn ở nhà. Sáng sớm mới năm giờ ba mươi, trời vẫn còn chưa sáng tỏ, Tiếu mẹ đã lôi kéo hai đứa con mình vẫn còn lờ mờ chưa tỉnh hẳn nhét vào xe du lịch, Tiếu ba làm lái xa, chở theo bà ngoại, cả nhà cùng nhau đi chùa bái Bồ tát. Hai anh em ngồi cùng một hàng ghế, lúc đầu cả hai người đều giống hệt con gà con mổ thóc gục gà gục gặc liên tục, lúc sau lại ngả ra lưng ghế cùng tựa vào nhau tiếp tục ngủ. Tiếu mẹ liếc mắt nhìn cả hai người một cái, lại quay sang càu nhàu với bà ngoại “Hai thằng quỷ sứ tối hôm qua không biết làm nói cái gì suốt, tới tận nửa đêm hơn cũng không chịu ngủ, sáng sớm kêu mãi không dậy, tới giờ này mà còn ngủ cứ như heo ấy.” Bà ngoại cũng ngoái đầu lại nhìn, mỉm cười nói “Mông Mông nhìn lớn hơn hẳn so với Long Long nhỉ.” Tiếu Lang tạng người khá gầy, năm trước mặc áo bông cảm giác vừa vặn, năm nay mặc lại giống như nhỏ đi một số, cái áo rộng thùng thình trùm trên người, khiến cho thân hình vốn dĩ không mấy to con của cậu càng hiển gầy gò hơn. Tiếu Mông thì ngược lại, vóc dáng càng lúc càng cao lớn, cơ thể cũng rắn chắc hơn, mặc áo bông vào vừa khít. Cả hai anh em dựa đầu vào nhau ngủ gà ngủ gật, Tiếu Lang ngồi, còn Tiếu Mông thì dựa vào người anh mình, thân thể còn bự hơn so với Tiếu Lang đè năng lên người cậu, càng khiến cho người ta cảm giác cơ thể Tiếu Lang đơn bạc hơn. Tiếu mẹ đau lòng nói “Lang Lang bây giờ đang ở lại ký túc xá trường, ăn uống chắc chắn không đầy đủ bằng ở nhà, học ở Hoa Hải lại rất vất vả… ai, bây giờ đám học sinh đi học còn vất vả hơn đi làm a! Mới nửa năm trời đã tra tấn thằng nhỏ tới mức cằm gầy trơ xương…” Bà ngoại nói “Con cái muốn tự lập âu cũng là chuyện tốt, hơn nữa nó lại không than khổ than mệt gì, mẹ thấy ngày nào nó cũng đùa giỡn hi hi ha ha, căn bản chẳng có tâm sự gì trong lòng. Ở lại ký túc xá trường chịu khổ một chút cũng không phải không tốt, đừng có chiều chuộng giống Mông Mông quá khiến cho nó sinh hư đi.” Tiếu mẹ cười nói “Cái đó cũng đúng, thằng nhỏ này tâm tư thực sự rất đơn giản, không ưa suy nghĩ lệch lạc, nhìn thì thấy như thông minh lắm, thực ra nó ngốc muốn chết đi, chẳng không khéo bằng phân nửa em trai nó nữa là… Tiếu Mông nhỏ hơn mà tâm địa gian xảo cả đống rồi!” Bà ngoại nói “Mẹ xem hai đứa nhỏ đều rất có tiền đồ, hai đứa bây a, khổ thêm tám năm mười năm gì nữa là có thể ngồi mà hưởng phúc an nhàn từ con trai rồi!” Tiếu mẹ “Hưởng phúc? Thôi không cần! Con đời này số lao lực mới gả cho ổng đấy chứ!” Tiếu ba “…” ☆ ☆ ☆ Bảy giờ đúng, xe đến trước cửa chùa, lúc này người đến chùa bái phật thắp hương tấp nập đông đúc, thành ra bãi đậu xe ngoài cửa chùa cũng chật chội không chịu được. Trong không khí tràn ngập ẩm ướt lạnh lẽo đặc trưng của riêng mùa đông phía nam, lại bởi vì sương khói hương hỏa pha trộn với thanh âm chuyện trò xôn xao đám đông mà có vẻ ấm áp hẳn lên. “Heo, đứng dậy! Bị mày đè dẹp lép rồi!” Bị em trai mình coi như cái gối ôm quấn lấy suốt dọc đường đi, hai mắt Tiếu Lang phát đen. Tiếu Mông hơi hơi mở mí mắt ra, bộ dạng giống như một con mèo to bự dùng tay dụi dụi mặt hai cái, sau đó tỉnh táo thoải mái nhảy xuống xe. Tiếu Lang hai mắt đầy sao bay vòng vòng, choáng đầu choáng chân lắc qua lắc lại lảo đảo rời khỏi xe. Vừa xuống xe, lập tức bị mùi vị của những quán bán thức ăn xung quanh cửa chùa từ bốn phương tám hướng xông đến xộc vào mũi, xiên đậu hũ hấp, dồi trường, bánh mật rau cải… Tiếu Lang hữu khí vô lực hô “Mẹ ~ con đói… Đói quá a! Con muốn ăn bánh mật!” Tiếu Mông nghe thấy, cực kỳ sung sức phụ họa theo “Mẹ ~ con cũng đói! Đói muốn chết a ~~ Con muốn ăn bánh bao, trứng chần trà!” Tiếu mẹ “…” Tiếu mẹ mua một gói to bánh bao rau cải cùng mấy ly sữa đậu nành, xách bước đến trước mặt hai đứa con đang kêu rên than đói, lập tức mỗi đứa liền chụp lấy một cái bánh bao cắn một hơi, tội nghiệp hỏi “Thịt đâu?”, đứa còn lại vừa nghe, vẻ mặt ghét bỏ ồn ào la hét “Không muốn ăn bánh bao chay a~~~” Tiếu mẹ “Trước khi lạy Phật không được ăn mặn!” Hai đứa con đồng thanh dùng khẩu khí ai oán rên rỉ “Ồ…” Tiếu mẹ “…” Sau đó, cả nhà một đàn đi theo Tiếu mẹ cùng lạy Bồ tát, lạy xong Như Lai tiếp tục lạy Quan Âm, tiếp theo đi vái Vi Đà Bồ tát để bảo bình an, xong lại lạy Phật Di Lặc để lúc nào cũng miệng cười… Cuối cùng là lạy Văn Thù Bồ tát cầu thông minh trí tuệ. Tiếu Lang quỳ ở chỗ đó liên tục mặc niệm trong lòng : Bồ tát ơi, người khiến con thông minh hơn Vương Mân đi đi đi~~~ Lạy xong một lượt rồi trở về nhà, Tiếu Lang lập tức chui vào lồng hấp ngủ lười tiếp, nằm mơ thấy thi cuối học kỳ bài thi Vật lý có mấy đề mục toàn là mình biết làm hết! Cuối cùng thi được điểm tối đa, mà Vương Mân lại nghĩ mình không biết làm cho nên bỏ không làm mấy đề, kết quả tổng điểm mình đạt được cao hơn so với Vương Mân 1 điểm, giật được hạng 2! Vương Mân bị đá xuống hạng 3 đen cả mặt nói : sớm biết như vậy không nhường rồi, hỗn đản! Ha ha ha ha ha ha!! Tiếu Lang bị chính bản thân khiến cho vui vẻ đến tỉnh cả giấc… “…” (TT 口 TT) Bồ tát ơi, con đâu có cầu nằm mơ đâu… ☆ ☆ ☆ Ba giờ chiều hôm đó, trong phòng tắm đột nhiên truyền ra một trận “cục tác” dồn dập liên hồi, Tiếu Lang buồn bực “Gà mái sao vậy a?” Tiếu Mông “Đói bụng?” Tiếu Lang đứng dậy “Tao đi kiếm miếng cơm cho nó ăn vậy.” Nửa phút sau, trong phòng tắm lại truyền ra tiếng hô kích động của Tiếu Lang “Hú hú hú! Gà mái đẻ trứng rồi a a a a!! ~~Hú hú!!” Tiếu Mông lập tức vọt vào phòng tắm, liền nhìn thấy hai mình run rẩy hai tay nâng một cái trứng gà, suýt chút nữa nước mắt trào ra “Còn nóng hổi luôn nè ~~~” Tiếu Mông bị hai mình khiến cho cảm xúc tăng vọt, hưng phấn nói “Sao tự dưng lại đẻ vậy a?” Tiếu Lang vuốt trứng gà, vẻ mặt hạnh phúc giống như là cái trứng do chính mình sinh ra vậy, nói “Không biết, vừa mới vào liền thấy trong phòng tắm lăn lóc một cái trứng, mày sờ thử coi, còn nóng a ~~ Hú hú! Thiệt là đã quá mà~~” Con gà mái thì vẻ mặt (?) cực kỳ kiêu ngạo, lắc qua lắc lại đi tới đi lui… Tiếu Mông nâng cái trứng, cũng yêu thích không thôi. Tiếu Lang kêu lên “Chỉ cho mày chơi chút xíu thôi a! Trứng này là thuộc về tao!” Tiếu Mông “…A, hai muốn ấp gà con sao?” Tiếu Lang “…” Tối đó, Tiếu Lang đặc biệt dùng bút ghi lên vỏ trứng gà bằng một cái chữ “Long”, coi như là làm dấu. Mùng hai tháng giêng, gà mái lại đẻ thêm một cái trứng nữa, lúc này gương mặt bà ngoại mới có chút vui vẻ lên “Coi như không uổng phí cho mày ăn cơm trắng, cái đồ gà mái xí xọn!” Tiếu Lang một lần nữa nâng trứng lên, ghi lên vỏ trứng làm dấu, “Long 2″… ☆ ☆ ☆ Kỳ nghỉ đông của Vương Mân, là một loại tổng hợp giữa bận rộn rồi lại trống rỗng đầy mâu thuẫn. Vương Mân tổng kết như sau —— không thể không tốn một đống thời gian để đi làm những chuyện không hề ý nghĩa mà mình không thích chút nào. Ví dụ như mỗi ngày phải cùng ông nội chơi cờ, từ đầu ván tới cuối ván phải ngồi im không rên một tiếng lăng nghe bài giảng tổng hợp về “chính trị, lịch sử cùng nhân sinh triết học”… Lại ví dụ như phải treo trên đầu danh hiệu ‘ Người thừa kế của Vương gia ‘, liên tục đi chúc tết một đám người quyền quý xa lạ, gặp đều phải mở miệng gọi chú gọi cô, lại ví dụ như phải ứng phó với đám bạn cùng lứa đại biểu cho cha mẹ cùng nhà bọn họ đến lôi kéo giao hảo, mà nếu như đúng lúc gặp đứa nào đó là bạn học chung trường thì, lại càng phiền toái hơn nữa. Nhưng là, cũng có một viên thuốc đó khiến cho Vương Mân cảm thấy bớt mỏi mệt hơn, chính là cú điện thoại của Tiểu Tiểu… Cú điện thoại đêm giao thừa chúc tết hôm đó, khiến tâm tình Vương Mân cực kỳ tốt độ khoảng hơn một tuần. Vốn dĩ cậu định gọi đến nhân hôm sinh nhật của Tiểu Tiểu để chúc mừng cậu ấy sinh nhật vui vẻ, chỉ tiếc là hôm đó gọi mãi nhưng điện thoại nhà Tiểu Tiểu chẳng ai nghe máy… Vương Mân rất là uể oải, nhưng cũng chỉ đành chịu, chẳng lẽ gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật Tiểu Tiểu vào máy mẹ cậu ấy rồi nhờ chuyển lời sao? Làm như vậy rất khoa trương a! May là, kỳ nghỉ đông cũng gần kết thúc rồi, Vương Mân lại lần nữa có hi vọng. Ký túc xá của Hoa Hải mở cửa ba ngày trước khi nhập học lại, Vương Mân suốt cả đêm hì hụi thu dọn hết đồ đạc của mình, ở trên giường cầm món quà sinh nhật dự định tặng cho Tiếu Lang xem tới xem lui, tưởng tượng biểu tình của cậu ấy sẽ như thế nào khi nhận được quà mình tặng…. Sáng sớm hôm sau, Vương Mân bảo tài xế lái xe đưa mình đến trường học. Xe riêng chạy khá mau, chạy không tới một giờ đã đến trước cửa trường, lúc này chỉ mới chín giờ, cô giáo quản lý ký túc xá vừa mới nhận ca trực, thấy Vương Mân liền hỏi “Sớm như vậy đã về trường rồi?” Vương Mân tâm trạng rất tốt, cùng cô trò chuyện vài câu, chúc năm mới vui vẻ xong liền rảo bước lên lầu. Vừa mới mở cửa phòng ký túc xá, một trận mùi lạ xộc vào mũi, Vương Mân dùng tay che mũi cùng miệng, bước vào phòng mở cửa sổ ra để thông khí. Mới có hai mươi mấy ngày thôi mà, trên mặt đất đã tích một tầng bụi thật dày, rõ ràng cửa sổ lẫn cửa ra vào đều đống kín, bụi lại giống như từ trong mặt đất mọc lên vậy. Cả khu lầu thực lạnh lùng, không có một người nào, Vương Mân vào phòng tắm tập thể múc nước, trên hành lang vẳng lại mỗi tiếng bước chân của cậu, Vương Mân chợt nghĩ, nếu như Tiếu Lang một mình ở ký túc xá như thế này, chắc chắn sẽ sợ chết cho xem! … Tiểu Tiểu lá gan còn nhỏ hơn chuột nhắt nữa mà, ha ha… Dọn dẹp một chút, vừa định lau bàn lại không tìm thấy khăn lau, Vương Mân liền cầm ví tiền đi xuống lầu mua một cái, vừa ra khu ký túc, quay lưng hướng về phía cửa hàng tiện lợi gần trường bước đi, lúc gần đến cửa trường học thì, Vương Mân chợt dừng lại cước bộ. Mình đang nhìn thấy cái gì a? A… Nhất định là do mình tưởng niệm quá độ rồi! Xa xa, thấp thoáng bóng thiếu niên mặc kiện áo bông màu lam nhạt, đang lắc lư hướng về phía này bước đến. Thiếu niên đeo trên lưng một cái túi đựng sách thật to, khăn choàng cổ cùng bao tay, mũ đều đầy đủ, thoạt nhìn giống như một con gấu bắc cực con cồng kềnh. “Anh~~~!” Tiếng kêu trong trẻo của thiếu niên vẳng lên trong không khí, tựa như muốn chứng thực những mơ mộng của Vương Mân là thật… “Tiểu Tiểu…” Vương Mân theo bản năng mở rộng hai cánh tay ôm lấy thiếu niên nhào về phía mình, tiếng nói có chút run rẩy biểu hiện rõ tâm tình lúc này của cậu… ☆ ☆ ☆ Theo lý mà nói, Tiếu Lang mới là người kích động nhất kìa : trong lòng cứ mãi nhớ tới một người, hi vọng người nọ sớm xuất hiện một chút, lại một giây tiếp theo đó, người nọ chợt xuất hiện trong tầm mắt của mình… Cảm giác lúc ấy, phải nói như thế nào nhỉ? Hai người ôm lẫn nhau trong chốc lát, lẫn nhau dụi dụi mặt của đối phương. Vương Mân nhéo nhéo hai cái lỗ tai bị đông lạnh khiến cho đỏ ửng cả lên của Tiếu Lang, tuy rằng rất muốn rất muốn Tiểu Tiểu trở về trường sớm một chút, nhưng thực sự không ngờ lại sớm như vậy, bây giờ là mấy giờ a, tới sớm đến thế nhất định là phải thức dậy rất sớm… Tiếu Lang tháo găng tay xuống, dùng bàn tay nóng ấm của mình áp lên gò má lạnh lẽo của Vương Mân, xoa một chút xoa một chút, như muốn dùng động tác này để diễn tả cảm xúc hưng phấn của mình. Hai người dính với nhau có đến hơn mười phút, mới nói câu nói đầu tiên—— Tiếu Lang “Anh, em biết ngay là anh sẽ đến trường rất sớm mà!” Vương Mân nói “Vốn là muốn đến sớm một chút để chờ em, không ngờ là em cũng trở về trường sớm như vậy.” “Ùa, em nhớ anh muốn chết đi!” Tiếu Lang lại nhào tới dụi dụi Vương Mân, mặt của cả hai kề sát một chút, cùng nhau chia sẻ độ ấm… May là lúc này xung quanh chẳng có ai, nếu không chắc chắn cả hai người không dám làm ra động tác thân mật khiến người khác dễ dàng nghĩ vớ vẩn như thế này. Vương Mân nói “Em có thấy là, cả hai chúng ta là người về trễ nhất, nhưng lại đến sớm nhất không!?” Tiếu Lang “Anh còn dám nói! Em nhìn thấy anh đứng đó tiễn em, bây giờ mới trở về trường, lại thấy anh đứng ở chỗ đó nữa, giống như chuyên môn chờ em trở về! Ai mà không biết dám tưởng anh là quỷ hồn trong trường lắm, nguyên cả kỳ nghỉ đông đều ở trong này một mình, làm em sợ muốn chết!” “Hử? Quỷ hồn?” Vương Mân chớp chớp hai mắt, cúi xuống áp lại gần, khiến cho trán của cả hai người dính lại với nhau “Có quỷ nào ấm như anh sao?” Tiếu Lang hắc hắc nở nụ cười, dùng trán đẩy đẩy lại. Tiếu Lang cùng Vương Mân đi cửa hàng tiện lợi, cả hai nắm tay nhau, dọc theo đường đi Tiếu Lang líu ra líu ríu, trước một tiếng anh sau một tiếng anh, khiến Vương Mân vui vẻ muốn bay lên trời~ Trở về ký túc xá rồi, Tiếu Lang gấp gáp lột túi xách xuống mở toang ra “Em có mang theo quà tặng cho anh nè!” Sau đó, Vương Mân nhìn thấy cậu lấy ra từ trong túi xách… hai cái trứng gà… Vương Mân nhận lấy trứng gà, nhìn thấy bên trên vỏ trứng của một trong hai cái có viết một cái chữ “Long”… Tiếu Lang nói “Trứng này là dó gà mái đẻ đó!” Vương Mân “…” Anh biết đây là trứng do gà mái đẻ a! Tiếu Lang “Người đầu tiên phát hiện là em, cho nên đặt tên nó là ‘ Long ‘, có thể gọi nó là trứng rồng!” Vương Mân có chút nghẹn họng, hỏi lại “Vậy ‘ Long 2 ‘ là có ý gì?” Tiếu Lang “Long được sinh ra vào mồng một tháng giêng, còn Long 2 là sinh vào mồng hai tháng giêng.” Vương Mân buồn cười, cầm lấy ‘ Long ‘ trả lại cho Tiếu Lang, nói “Anh muốn long nhị.” Tiếu Lang “A? Tại sao zậy?” Vương Mân “Ha ha, long, nhị…” Tiếu Lang “…” Vương Mân tưởng kia là trứng luộc, định gõ lột vỏ ăn luôn, Tiếu Lang lập tức ngăn lại “A, đừng có gõ!” Vương Mân “?” Tiếu Lang “Quên luộc mất rồi…” (=_=) Vương Mân “…” Cả hai bắt tay vào quét dọn phòng ngủ, sau đó ra ngoài ăn cơm, ăn cơm về thì cùng nhau trải mền trải gối, cùng nhau ngủ, cảm giác so với trước lúc nghỉ còn tốt hơn. ☆ ☆ ☆ Chưa đến chín giờ, cả hai đều nằm an vị trên giường Vương Mân rốt cuộc nói “Tiểu Tiểu, anh cũng có lễ vật tặng cho em, đưa tay cho anh.” Tiếu Lang núp trong ổ chăn, thò tay đưa qua, cảm giác được Vương Mân dùng ngón tay sờ sờ đo kích cỡ cổ tay của mình, có chút buồn bực hỏi “Là gì vậy?”, dứt lời, liền phát giác trên cổ tay có gì đó lành lạnh giống như kim loại áp lên cổ tay của mình, tiếp theo vang lên một thanh “cạch” nhẹ nhàng. Tiếu Lang “…” Còng tay sao =_=? Vương Mân mỉm cười, nhìn cậu cổ vũ nói “Nhìn thử xem, có thích không?” Tiếu Lang rút tay ra xem “Oa——kháo! Đồ quý a!!!” Chỉ thấy trên tay của cậu được đeo một cái vòng tay màu bạc, một nửa vòng trải rộng, bên trên có khắc hoa văn kỳ quái, nửa vòng còn lại rất mỏng, kết thành một cái móc khóa tinh xảo, không nhìn kỹ thì không cách nào nhận ra được. Vừa rồi hình như Vương Mân dùng cái này để đo kích cỡ nhỉ? Tiếu Lang giật giật thử, vòng tay không chút nhúc nhích. Vương Mân nói “Em không mở ra được đâu, phải dùng phương pháp đặc biệt mới có thể mở ra.” Tiếu Lang “…” Vương Mân giải thích “Cái này gọi là vòng khóa phúc, khóa lại hạnh phúc, khoái hoạt cùng bình an, còn có thể tăng thêm vận may của em.” “Nha~~~!” Tiếu Lang hai mắt không chớp nhìn chằm chằm quan sát cái vòng tay nọ, lần đầu nhìn thấy thứ mà trong TV mới có thể nhìn thấy a! “Mua ở đâu vậy? Miếu Thành Hoàng? Mắc lắm hả? Cảm giác rất giống đồ thật a!” Vương Mân “Là thật đấy, làm bằng bạc.” Tiếu Lang = 口 =! Bạc a! Vương Mân thấy cậu bắt đầu nhíu mày tỏ vẻ ưu tư, lập tức cầm lấy tay cậu nói “Tiểu Tiểu, nghe lời anh, đeo nó, không được phép tháo xuống, đây là quà sinh nhật anh tặng cho em.” Tiếu Lang vừa cảm động lại cảm thấy rối rắm, nhíu nhíu lông mày nói “Chỉ nhìn sơ thôi đã cảm thấy nó rất cao cấp a… không nhận nổi a…” Vương Mânn ói “Không sao, lễ vật nặng ở tâm ý, bất luận mắc hay rẻ. Hơn nữa đeo cái này thì lúc làm bài thì, không chừng sẽ may mắn hơn a…” Mặc dù là mê tín, nhưng nếu nói may mắn sẽ nhiều hơn… nói vậy hẳn là chắc không sai đâu ha… Tiếu Lang ậm ừ hai tiếng tỏ vẻ cảm động mà nhận lấy quà rồi, lại đột nhiên nói “Anh chờ một chút.” Dứt lời, cậu liền mặc kệ trên người ăn mặc mỏng manh, chui ra khỏi ổ chăn, run rẩy cả người đi mò mẫm túi sách của mình, sau đó kéo ra một chuỗi không rõ là cái gì… Chui trở lại ổ chăn, cầm lấy che lại trong chốc lát, mới đi sờ sờ tay Vương Mân, bắt chước động tác lúc nãy của Vương Mân, cầm thứ gì đó trên tay đeo cho cậu, nói “Đây là hồi đầu tháng giêng cả nhà đi chùa lạy Phật cầu bình an xin về đó, bảo bình an hạnh phúc, mỗi người đeo một chuỗi, chuỗi của em tặng cho anh, cái này cũng không phải đồ quý hiếm gì, giá rất rẻ, có mười tệ một cái a…” Tiếu Lang nói tới đây, miệng đã bị Vương Mân dùng tay bịt lại. Vương Mân lúc này cũng cảm động muốn chết rồi ——Tiếu Lang là người như vậy, chỉ cần đối xử với cậu ấy tốt, cậu ấy sẽ nghĩ hết tất cả mọi biện pháp hồi báo lại! “Không cần nói như vậy, mười xu anh cũng lấy.” Nương ánh đèn mỏn manh, Vương Mân quan sát chuỗi phật châu bằng gỗ kia, quả thực được làm rất thô ráp, hơn nữa dây xỏ cũng rất mỏng… mấy hôm nữa đi kiếm sợi khác chắn hơn xỏ lại đi, đeo nó, đeo đến già luôn! Thật sự rất rất thích… ______________________ A Mân thiệt là làm người khác yêu mến mà
|
Buon cuoi wa di. Be Tieu di chua cau hoc gioi hon Man Ca thi lai duoc Duc Phat ban cho nam mo giua ban ngay. Ha... Ha... ha...
Be Tieu dung la ngay tho, ngoc nghech ma, van chua nhan ra duoc tinh cam cua ban than gi het... Toi cho Man Ca wa di...
|
Ui trời ơi, cái hình, ai mà tốt quá, làm cho mình cái hình truyện luôn, cảm động -ing . Thật ra là Tiếu Lang biết rồi, chỉ là không dám thừa nhận, đến lúc nhận ra rồi thì ngọt không thể tả
|