Nghịch Tập (Yêu Phải Tình Địch)
|
|
CHƯƠNG 250: ĂN KHÔNG DẬY NỔI. Buổi tối, Ngô Sở Úy vừa mới nằm vật xuống giường, điện thoại di động vang lên. Số này là của ai vậy nhỉ?.......... Do dự một chút, trong nháy mắt Ngô Sở Úy liền nhận. Một giọng trẻ con từ trong điện thoại di động truyền ra, Ngô Sở Úy trong nháy mắt kích động. "Cháu là Đâu Đâu, mẹ không ở đây, cháu lén gọi điện thoại cho chú." Ngô Sở Úy vội vã trả lời,"Chú biết, chú biết." Đâu Đâu lại nói," Chiều nay, mẹ muốn đi thăm dì Tiếu, nhà dì ở phòng số 602 tòa nhà số 2 khu số 3 ở khu đô thị Tân Vượng. Cháu sẽ bảo mẹ và dì Tiếu đi mua đồ ăn cho cháu, chú thừa dịp họ đi ra ngoài đến tìm cháu được không?" "Được, được, được." Ngô Sở Úy vội vàng đồng ý,"Cháu nhắc lại địa chỉ xem nào, vừa chú nghe không rõ, khu đô thị Thịnh Vượng, khu nào toà nhà nào số phòng bao nhiêu.... tút....." Ngô Sở Úy bên này không nghe được đáp lại, Đâu Đâu bên kia điện thoại liền cúp. Trì Giai Lệ cầm điện thoại di động, thấy dãy số đó, ánh mắt uy nghiêm bắn xuyên qua. "Mày giỏi lắm, người nhỏ, nhưng mưu kế không hề nhỏ!" Đâu Đâu chu mỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất, "Là mẹ cố gắng chia rẽ bọn con, làm chúng con nhớ nhưng không thể gặp nhau." Trì Giai Lệ tức giận đến sắc mặt đại biến. "Tao thì đang buồn bực, cậu ta thì tốt rồi, vậy mà chúng mày lại còn nhớ nhung cậu ta như thế hả? !." Đâu Đâu nói," Ánh mắt của chú ấy vừa to vừa sáng, còn có thể tỏa ra ánh sáng." Thế giới của trẻ con vĩnh viễn như vậy vô cùng khó hiểu, và không thể nào lý giải được. Trì Giai Lệ còn chưa lên tiếng, Quyển Quyển ngồi ở một bên lại lên tiếng. "Chú ấy đối với bọn con vô cùng tốt." Trì Giai Lệ hừ lạnh một tiếng,"Chúng mày mới ở đó có vài ngày thôi mà? Hắn có thể đối với chúng mày tốt như thế nào?" "Chú ấy luôn để bọn con ngủ cùng với chú ấy, mỗi khi chúng con đái dầm, chú ấy cũng không mắng không đánh bọn con. Đồ ăn ngon chú ấy đều để lại cho bọn con ăn, chú ấy bình thường đều ăn đồ thừa của bọn con, chưa bao giờ chê bọn con bẩn." Sắc mặt của Trì Giai Lệ biến sắc, ấn tượng của cô đối với Ngô Sở Úy vẫn dừng lại ở cái ngày ăn cơm chung của họ, với cô cậu vô cùng giả tạo, đương nhiên sẽ không tin tưởng Quyển Quyển nói. Không nhịn được phất phất tay, nói,"Đi, đi, đi, không nhiều lời, đi về phòng ngủ nhanh cho tao." ...... Ngô Sở Úy vẫn đang suy nghĩ vừa rồi Đâu Đâu nói cái địa chỉ gì, khu đô thị Thịnh Vượng,.......số nhà bao nhiêu? Dường như là three, đó chính là khu số 3....tòa nhà số 2.....còn về cái số nhà bao nhiêu thì Ngô Sở Úy không có nghe rõ, có điều không sao cả, thông tin trước mặt đều tường tận như vậy, đến gõ cửa ắt sẽ biết. Đang nghĩ ngợi, Trì Sính đẩy cửa đi vào. Ngô Sở Úy cười quay sang Trì Sính nói,"Vừa rồi Đâu Đâu gọi điện thoại cho tôi." "Nói cái gì?" Trì Sính thuận miệng hỏi. Ngô Sở Úy nói,"Nó bảo ngày mai muốn cùng mẹ nó đi đến nhà bạn chị Giai Lệ, sau khi đến nó sẽ tách mẹ nó ra, sau đó tôi thừa dịp có cơ hội liền đi tìm nó. Anh nói xem trẻ con bây giờ thông minh thật, mới có ba tuổi còn nghĩ được như thế, nhớ tôi lúc ba tuổi....." Trì Sính mở túi Ngô Sở Úy, tùy tiện lật hai cái, lật tới lấy ra cái hóa đơn mua sắm trong siêu thị, sắc mặt thay đổi. "Này, anh có nghe tôi nói không vậy?" Ngô Sở Úy ở bên cạnh gào to một tiếng. Trì Sính ung dung thản nhiên đem tờ hóa đơn cất đi, quay đầu sang bên Ngô Sở Úy ừm một tiếng. Sáng ngày hôm sau, Trì Sính bảo với cậu anh bận việc cả ngày, rồi lái xe về nhà ông bà Trì. Lúc này trong nhà không có ai, cảnh vệ đang ngồi ở trong phòng canh gác nhàn nhã chơi điện thoại. Bên cạnh chất đầy đồ ăn vặt, tất cả đều là Ngô Sở Úy mang tới, đã bị anh ta ăn mất một ít. Lúc này tay đang nhặt mấy thanh chocolate lấy ra. Trì Sính đẩy cửa đi vào tên cảnh vệ thấy anh mặt lộ vẻ kinh ngạc. "Anh là....." Trước đây cảnh vệ để cho Đâu Đâu bị bắt đi đã bị Trì Viễn Đoan xa thải người cảnh vệ này là người mới, đối với Trì Sính cũng chỉ thấy rất quen, chỉ cảm thấy bộ dáng của anh và cách ăn mặc của anh cũng đoán được ngay là con trai lãnh đạo. Trì Sính không nói chuyện, trầm mặt mở túi đồ ăn vặt và mang tờ hóa đơn ra so sánh đối chiếu. Người cảnh vệ này quay sang tên cạnh vệ bên cạch hỏi thăm mới biết chính xác, xác định đây là Trì Sính lập tức cười làm quen với anh,"Anh muốn ăn cái gì cứ tùy ý chọn, dù sao cũng cũng không phải tôi mua." Ánh mắt âm u của Trì Sính nhìn về phía cậu ta, lẳng lặng hỏi,"Cậu muốn ăn cái gì?" "Tôi muốn ăn cái gì?" Cảnh vệ bị hỏi sững sờ một lúc,"Tôi.....Tôi cái gì cũng muốn ăn." Trì Sính lạnh lùng cười, cười đến tên cảnh vệ bỗng nhiên thấy ớn lạnh toàn thân. "Vậy anh đem cái này mà ăn." Trì Sính chỉ vào một túi lớn thịt lừa sốt. Cảnh vệ vội vã xua tay,"Nhưng tôi ăn không hết, tôi vừa ăn cơm buổi trưa, ăn chút đồ ăn vặt là được." Trì Sính hất hất cằm, ý bảo cậu ta ăn. Cảnh vệ đối diện với Trì Sính chỉ chốc lát cuối cùng bị khí thế của anh cường đại áp đảo, khó khăn ăn nửa miếng." "Ăn không được nữa." (Sao cho nó ăn ngon thế..) Trì Sính mặt không thay đổi nói,"Ăn." Cảnh vệ biết anh cố tình sinh chuyện, Trì Sính để cho cậu ăn không phải là ý tốt, nhất định là anh ta nhìn cậu không vừa mắt cố ý 'chỉnh' cậu. Cậu cũng sớm nghe nói về Trì Sính, người này thủ đoạn đặc biệt tàn nhẫn, ngay cả Trì lão gia cũng phải nể anh ta vài phần. Để chịu ít tội, cảnh vệ cố nén khẩu vị khó chịu đem nửa miếng còn lại nuốt vào. Sau khi ăn xong, cảm giác trong dạ dày đã không còn khe hở nào nữa, Trì Sính vẫn tiếp tục bắt cậu ta ăn tiếp. Vẻ mặt đau khổ của tên cảnh vệ xin tha thứ, nói ăn nữa sẽ bội thực mà chết. Trì Sính không chút động lòng. Cảnh vệ lại ăn một túi bánh ga-tô, cảm giác đã nghẹn đến tận cổ họng rồi. Trì Sính vẫn cứ bắt cậu ta tiếp tục ăn. Lúc này cảnh vệ nói cái gì cũng ăn không được nữa, Trì Sính tóm hàm cậu ta cứng rắn banh cổ họng cậu ta ra nhét đồ ăn vào, nhét đến tròng mắt cảnh vệ đều trợn ngược lên, túm lấy cách tay Trì Sính liều mạng nhéo nhéo gỡ ra. Trì Sính đấm một đấm vào bụng cậu ta, vừa ăn bao nhiêu đồ thì toàn bộ ói hết ra. (Mày tưởng ăn của ba ba tao là sướng.) Cảnh vệ lấy tay ôm bụng, vẻ mặt thống khổ cực độ. Cậu ta nghĩ thế là xong rồi, nào ngờ Trì Sính lại tiếp tục đi ra lấy một túi bánh nướng, tiếp tục yêu cầu cậu ta ăn. (Cười chết mất ) "Trì thiếu gia, tôi biết sai rồi, tôi không nên ăn trong thời gian làm việc, sau này tôi không dám nữa." Trì Sính chỉ nói một chữ. "Ăn." Cảnh vệ thấy ánh mắt của anh, vội vàng nhận lấy tiếp tục ăn. Chờ cậu ta ăn đến không nhét được cái gì vào miệng nữa, Trì Sính lại một đấm lên bụng cậu ta, lúc này cậu ta ói cộng với nước mắt tất cả cùng ra một lần. Liền quỳ xuống cầu xin Trì Sính, anh đánh chửi tôi như thế nào cũng được, đừng bắt tôi ăn có được hay không? Đáp án chính là, không, chi bằng cậu đem tất cả mọi thứ trong túi đều ăn cả đi. Tên cảnh vệ cũng là không may mắn, Ngô Sở Úy thực sự quá cẩn thận, mua toàn bộ đồ rất nhiều nhưng đều mang đóng gói chặt chẽ lại. Nhìn hai túi đồ ăn cũng không nhiều lắm, nhưng mở ra mới biết được quả thực nó nhiều như thế nào, nặng bao nhiêu. Cảnh vệ ăn rồi ói, ói ra lại tiếp tục ăn, cuối cùng đem đồ ăn vặt hai ngày đều phun ra, ngay cả dịch mật cũng phun ra. Nôn đến sắc mặt trắng bệch, hai chân như nhũn ra. Trì Sính bóp cổ của cậu ta, ánh mắt hung ác đâm thẳng vào con ngươi cậu ta đến đần độn. "Có những thứ cậu ăn được, có những thứ cậu không thể ăn được, sau này nhớ phân biệt rõ ràng." Nói xong, ấn đầu cậu ta xuống đống cậu ta vừa ói ra, ngay cả quét dọn cũng tiết kiệm. ............. Buổi chiều, Ngô Sở Úy dựa theo địa chỉ Đâu Đâu cho, lái xe đến khu đô thị Thịnh Vượng. Tìm khu 3 tòa nhà thứ 2, vào thang máy lên thẳng tầng 6. Ra khỏi thang máy có ba nhà, Ngô Sở Úy nhấn chuông cửa nhà thứ nhất, nhà thứ nhất chỉ có một người. Mở cửa là một bà cụ, nhìn... ít nhất... cũng hơn bảy mươi tuổi. "Xin hỏi nhà bà có phải là nhà Tiếu phu nhân hay không ạ.?" Bà cụ lắc đầu,"Không phải." Ngô Sở Úy lại hỏi,"Hai nhà bên cạnh có ai họ Tiếu không ạ?" "Nhà đối diện là nhà họ Vương, nhà bên kia đã chuyển đi rồi." Ngô Sở Úy nghi ngờ đi xuống lầu, chẳng lẽ là nghe lầm? Không sai mà ! Chính là khu 3, chẳng lẽ không đúng tòa nhà thứ 2? Vì vậy, Ngô Sở Úy lại đem tòa nhà 1 và tòa nhà 3 đều gõ cửa, lần nào kết quả cũng như nhau. Kỳ quái, chẳng lẽ không đúng là cái khu đô thị này? Ngô Sở Úy lấy điện thoại di động ra, đem search tất cả các khu đô thị gần đây, khi cậu tìm thấy 'khu đô thị Tân Vượng' lúc này ánh mắt bình tĩnh. Đâu Đâu mới ba tuổi, phát âm không chính xác là rất bình thường, nói không chừng chính là 'khu đô thị Tân Vượng'. Nghĩ xong, Ngô Sở Úy lập tức lên xe chạy đến khu đô thị đó. Đâu Đâu và Quyển Quyển đang ở nhà dì Tiếu chơi, Đâu Đâu đột nhiên hướng Trì Giai Lệ nói,"Mẹ, con muốn ăn kẹo hồ lô." Trì Giai Lệ không nhịn được nói,"Không có." "Mẹ ra ngoài mua cho con một xâu." Trì Giai Lệ nghiêm mặt nói,"Ở đây là khu đô thị làm gì có bán kẹo hồ lô? Về rồi ăn." Đâu Đâu không nghe theo, dùng sức lôi áo Trì Giai Lệ nói,"Con phải ăn, con phải ăn." Trong chốc lát, Quyển Quyển cũng tới cổ vũ, nói cũng những lời giống như vậy. Dì Tiếu nói,"Mình nhớ qua con đường này quẹo hướng đông, dưới cái cầu vượt thứ hai có một của tiệm có bán, không biết còn mở không, mình cũng lâu không đi qua đó mua. Cậu đi tìm một chút đi, hai đứa nhóc mới vất vả chịu đi chơi một chuyến, yêu cầu nhỏ này cậu cũng không thỏa mãn hay sao?" Trì Giai Lệ không chịu nổi Đâu Đâu Quyển Quyển nhõng nhẽo miễn cưỡng chịu thua, vẫn là đứng dậy đi ra ngoài. Dì Tiếu vội vã hỏi một câu,"Cậu có biết đường hay không?" Trì Giai Lệ thản nhiên đáp lại một câu,"Mù đường!" "Quên đi, mình đi chung với cậu vậy." Trước khi đi, dì Tiếu vẫn chưa yên tâm quay sang Trì Giai Lệ hỏi,"Đem hai đứa bé để ở nhà có được hay không? Hay là mình dẫn cả hai đứa nó cùng đi nhỉ?" "Không cần." Trì Giai Lệ hời hợt nói,"Mình bình thường đều để hai đứa nó ở nhà một mình." "Dù sao cũng không đi xa mà." Hai người vừa đi, Đâu Đâu và Quyển Quyển lập tức vui mừng lăn qua lăn lại, Quyển Quyển hướng Đâu Đâu nói,"Mình qua cửa sổ nhìn mợ có được hay không hả?" Đâu Đâu lập tức vỗ tay nhỏ bé của nó,"Được, được!." Vì vậy, hai đứa bé đi tới bên cạnh cửa sổ, bởi vì cửa sổ rất cao, không đứa nào với lên được. Vì vậy Đâu Đâu liền mang đến mỗi đứa một cái ghế, cẩn thận từng li từng tí leo lên trên cửa sổ, thăm dò mà hướng đầu nhìn ra bên ngoài. "Thấy được hay không?" Quyển Quyển hỏi. Hai cái tay Đâu Đâu bám lên khung cửa sổ, thân thể nhỏ bé rướn lên phía trước thăm dò. "Không thấy." Quyển Quyển nói,"Vậy anh mau xuống đi, cẩn thận không ngã xuống." "Anh không sợ đâu!" Để thể hiện Đâu Đâu cố ý đem tay bỏ ra,"Em xem anh cũng không cần bám......AAAAAA........" Lời còn chưa nói hết, Đâu Đâu tõm một cái rơi xuống bên ngoài.
|
CHƯƠNG 251: THOÁT CHẾT TRONG GANG TẤC. Ngô Sở Úy đi trên đường gặp phải kẹt xe, gần nửa tiếng sau mới đến khu đô thị Tân Vượng. Lúc này, dưới tầng thứ số 3 đã có đám đông bảy tám người vây xem. Ngô Sở Úy đem xe dừng lại ở ven đường, lòng tràn đầy nghi ngờ đi tới. "Rốt cuộc có phải đứa bé hay không hả?" "Tối om, tôi cũng thấy không rõ nữa, lúc đầu tôi còn tưởng rằng là túi rác treo ở đấy." "Mọi người xem, mọi người xem, đứa bé kia còn đang đạp chân kìa!" " Đó là chân người hay sao, sao lại đen như vậy hả? Trên cửa sổ còn có một đứa bé khác kìa, có phải là món đồ chơi của nó hay không nhỉ?" "...." Ngô Sở Úy theo tầm mắt của mọi người nhìn lên, lúc này trợn tròn cặp mắt. Chính là khu số 2 tầng số 6, có một hình dáng mờ ảo của thằng nhóc Đâu Đâu treo trên tấm lưới chống trộm cửa sổ. Quyển Quyển cũng đem hai cánh tay nhỏ bé đưa ra bên ngoài, nhưng bởi vì cánh tay quá ngắn, căn bản không kéo được Đâu Đâu, cho nên cấp bách đến khóc rống lên. (Tình anh em) Ngô Sở Úy căn bản không còn kịp suy nghĩ gì nữa, cấp tốc chạy vào trong tòa nhà, trong thang máy có người, cậu trực tiếp leo thang bộ. Một bên chạy vội vàng, một bên cầm điện thoại cho cứu hộ cầu cứu. Điện thoại tắt, Ngô Sở Úy đã vọt tới căn nhà kia, dùng sức đạp hai cánh cửa, kết quả không đá văng được. Dì Tiếu sợ hai đứa chạy loạn khắp nơi, liền đem cửa từ bên trong khóa trái. Quyển Quyển vóc dáng thấp lùn nhỏ bé, hơn nữa hoảng sợ quá độ, căn bản mở cửa không ra, dưới tình thế cấp bách Ngô Sở Úy lại chạy tới nhà hàng xóm. May là, nhà hàng xóm có người, nghe được Ngô Sở Úy kể qua tình hình, lập tức mở cửa để cho cậu ta đi vào. Cùng lúc đó, xe của Trì Giai Lệ cũng chậm rãi lái vào khu nhà. Ngô Sở Úy từ ban công nhà hàng xóm thò đầu ra, thấy chỉ có một phần vai của Đâu Đâu còn ở trên lồng bảo vệ cửa sổ, còn lại toàn bộ người treo lơ lửng giữa trời. Mặc dù Đâu Đâu da đen nhìn không ra sắc mặt thay đổi ra sao, Ngô Sở Úy vẫn có thể biết được tình hình của nó thông qua tiếng khóc, cảm giác được thằng nhóc đang khó thở, thời gian dài như thế xuống phía dưới rất dễ phát sinh hít thở không thông. Ngô Sở Úy không để ý kiến nghị và phản đối của người hàng xóm, dưới tình huống không bất cứ một cái gì bảo vệ, dây thừng không có, trực tiếp từ cửa sổ nhà anh ta trèo ra ngoài, cẩn thận từng li từng tí di chuyển hai chân, hướng tới gần Đâu Đâu. Lúc này Trì Giai Lệ cũng vọt vào trong nhà, chạy đến trước cửa sổ thò tay cố với để kéo Đâu Đâu. Nhưng bởi vì vị trí quá thấp, mà lại bị kẹp rất chặt, Trì Giai Lệ làm mọi cách cũng vẫn không lôi được cậu con trai ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn thằng bé ngột ngạt khuôn mặt nhỏ nhắn oa oa khóc lớn. Làm sao bây giờ? Trì Giai Lệ gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. Đúng lúc này, như trong phim Hollywood một người nhện đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của cô. Chỉ có điều người nhện này không có nhanh nhẹn, di chuyển vô cùng vụng về và vất vả. Trì Giai Lệ thấy Ngô Sở Úy tay trần hờ hững treo trên quạt thông gió tầng sáu, chỉ dựa vào một ống xả, muốn vươn ra hơn 1 mét, không khỏi không sợ hãi. Bởi vì Trì Giai Lệ không thể túm Đâu Đâu lên, Đâu Đâu càng thêm kích động, vốn là cánh tay nhỏ bé cầm lấy song sắt cũng bắt đầu lay động, chân nhỏ không ngừng đạp loạn xạ. Oa một tiếng. Con ngươi của Trì Giai Lệ cau lại như sắp nứt ra, một vai Đâu Đâu trượt xuống phía dưới song sắt, chỉ còn lại một bên vai còn lệch qua song sắt. Nếu như còn không nắm chắc, rất có khả năng chỉ còn lại một cái đầu kẹp ở phía trên, đến lúc đó tình huống sẽ vô cùng nguy hiểm. (Ván cờ này không biết có cứu được Đâu Đâu và chuyện tình dâm dục của ba ba hay không??? ) Đội cứu hộ chậm chạp mãi không chịu đến, Trì Giai Lệ chỉ có thể đem hy vọng duy nhất gửi gắm trên người Ngô Sở Úy. Khoảng cách của Ngô Sở Úy chỉ còn tầm hai bước nữa là đến chỗ Đâu Đâu, vào thời điểm này, tuyệt đối không thể để xảy ra việc gì ngoài ý muốn. Cho nên cậu ta một bên di chuyển một bên cố trấn an Đâu Đâu. Bình tĩnh, bình tĩnh dùng tiếng anh nói như thế nào? Trong đầu Ngô Sở Úy nhanh chóng lóe ra một cụm từ mơ hồ, liền lớn tiếng hướng Đâu Đâu gào, "Get-down!" Trì Giai Lệ vừa nghe xong khuôn mặt liền tái xanh. "Là Calm-down không phải là Get-down, Get-down ý là nhảy xuống ! !" (Mặc dù đang cấp bách nhưng em vẫn phải cười.) Ngô Sở Úy vì câu nói sai sợ đến run người thiếu chút nữa buông lỏng tay, việc làm cho cậu trở nên can đảm không sợ hãi một chút nào chính là, cái vai nhỏ bé của Đâu Đâu đang trượt xuống phía dưới. Trì Giai Lệ vốn không ý thức được rằng Đâu Đâu liều mạng chấp hành mệnh lệnh 'Nhảy xuống' như vậy, thằng bé giãy giụa kịch liệt, thân thể nhỏ bé bùng lên một sức mạnh phi thường, chỉ còn một cái đầu kẹp trong song sắt. Biết rõ bản thân Đâu Đâu không còn cầm cự được bao lâu nữa liền có thể rơi xuống. Ngô Sở Úy gần như bay lên vượt qua khoảng cách hai bước này, tay nắm lấy song sắt trong nháy mắt, toàn bộ lồng sắt bảo vệ cửa sổ đều phát ra rung động kịch liệt. Thân thể Đâu Đâu đong đưa một trận, Ngô Sở Úy mạo hiểm bản thân, đưa tay kéo Đâu Đâu vào. Lúc này, Đâu Đâu chỉ có nửa cái đầu kẹt lại trong song sắt bảo vệ cửa sổ, chỉ cần chậm một phút liền rơi xuống. Trì Giai Lệ vừa mới thở ra một cái, lại không chịu được nhìn Ngô Sở Úy mà mồ hôi lạnh tuôn ra ầm ầm. Dì Tiếu cầm đến một cái búa sắt, muốn đem song sắt đập ra. Nhưng là bởi vì khoảng cách xa, lực độ nắm giữ không ổn, nếu không may đập lệch sẽ làm cho tình hình của Đâu Đâu nguy hiểm hơn, cho nên chỉ có thể dây dưa như vậy. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiếng khóc của Đâu Đâu càng ngày càng nhỏ, Ngô Sở Úy mơ hồ cảm giác đầu của nó đã bị song sắt đè ép biến dạng, nếu không nó giải thoát cấp tốc khả năng rất cao sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng. Nhưng đội cứu hộ đến bây giờ còn chưa chạy đến. Ngô Sở Úy chỉ có thể điều chỉnh tư thế, một cái cánh tay giữ Đâu Đâu lại, lại dùng cái tay kia níu song sắt. Tay kia đón cây búa, bắt đầu dùng hết sức lực toàn thân một chút một chút đập cái song sắt. Mỗi đập của Ngô Sở Úy làm cái lồng bảo vệ cửa sổ kịch liệt chấn động một cái, cậu phải tiêu hao thể lực lớn hơn cố gắng đỡ trọng lượng hai người. Lồng bảo vệ cửa sổ mở rộng từng chút từng chút một, Ngô Sở Úy suýt chút nữa thì ngã xuống. Cuối cùng, lồng bảo vệ cửa sổ cũng bị méo lệch, khe hở cũng lớn hơn vừa vặn bề ngang một đứa bé. Ngô Sở Úy đem Đâu Đâu chậm rãi nâng lên trước cửa sổ, Trì Giai Lệ kích động không thôi mà đón lấy. Nhưng Ngô Sở Úy tình trạng đã kiệt sức, hoàn toàn không còn sức lực tiếp tục đập, chỉ có thể treo ở bên ngoài chờ đội cứu hộ đến giúp đỡ. Lúc này, xe cứu thương tới trước, Trì Giai Lệ muốn cấp bách đem con trai lên trên xe cứu thương. Trước khi đi hướng Ngô Sở Úy nhìn một cái, nói,"Tôi đi trước, cậu chú ý an toàn." Ngô Sở Úy vội vã thúc dục một câu,"Chị đi nhanh đi." Trì Giai Lệ lên xe cứu thương, một bên vội vàng hỏi tình hình con trai, một bên gọi điện cho Trì Sính. "Mày ở đâu?" Trì Sính nói,"Đơn vị." Trì Giai Lệ đem tình huống vừa rồi nói cho Trì Sính nghe, điện thoại Trì Sính bên kia ngay lập tức cúp. Xe cứu thương ngay lập tức chuyển bánh, Trì Giai Lệ lại hướng ngoài cửa sổ nhìn lướt qua, thấy Ngô Sở Úy không nhúc nhích treo ở bên trên, tâm tình trở nên hết sức phức tạp. Trì Giai Lệ vừa đi, bốn phía Ngô Sở Úy cũng chỉ còn lại có một đám đông không quen biết vây lại xem. Không biết là vì vừa rồi thể lực tiêu hao, hay là mới ý thức tới tình huống nguy hiểm, hai cái cánh tay Ngô Sở Úy bắt đầu không khống chế được mà run run. Cậu nỗ lực di chuyển đến vị trí làm giảm áp lực lên cánh tay, kết quả một chân chuyển qua trên song sắt mới vừa rồi bị búa sắt đập cong, mất thăng bằng đạp hụt, cả người trượt xuống phía dưới. Mọi người vây xem hô lên một tiếng kinh hãi. Hai cái tay của Ngô Sở Úy liều mạng nắm lấy song sắt, cả người treo trên lơ lửng giữa trời, chỉ dựa vào hai cái tay chống đỡ trọng lượng toàn thân. Cậu cố gắng đu đưa thân thể, dùng chân đạp vào bờ tường, trèo lại lên hàng rào phòng vệ. Nhưng bởi vì vừa rồi thể lực tiêu hao quá lớn, Ngô Sở Úy căn bản không đủ sức khỏe để hoàn thành động tác yêu cầu kỹ thuật cao này, chỉ có thể lộ vẻ khó khăn như thế. (Mấy cái người đứng xem cứ như búp bê không bằng... ) Cầu xin xe cứu hộ đến nhanh nhanh một chút. Một phút trôi qua, Ngô Sở Úy có phần không chịu nổi. Cánh tay cật lực nổi gân xanh, một tay vừa vặn nắm trên song sắt bị đập biến dạng lúc vừa rồi, thanh sắt cắt vào tay cậu một vết thương lớn. Vết thương càng ngày càng sâu máu chảy tốc độ càng lúc càng nhanh, đem cả mặt Ngô Sở Úy và vai đều nhuộm thành đỏ. Tuy rằng trước cửa sổ cũng có người nỗ lực túm kéo Ngô Sở Úy, nhưng cũng chỉ có thể nâng lên một ít, chủ yếu vẫn dựa vào sức lực của Ngô Sở Úy. Một khi Ngô Sở Úy buông tay, khả năng lớn vô cùng là ngã xuống. Máu trộn với mồ hôi, làm đường nhìn của Ngô Sở Úy trở nên mơ hồ. Thấy không rõ người trước mắt là ai, liền liền dùng hết sức lực hướng anh ta nói,"Mật mã kho bạc của tôi là 842506, chỉ có thể nói cho Trì Sính.....một mình anh ấy." (Tiếc là chồng không nghe được.) Anh trai kia túm Ngô Sở Úy xấu hổ mướt mồ hôi, giờ là thời nào rồi mà tiền còn gửi kho bạc hả? Đơn vị Trì Sính Trì Sính cách nơi này không có xa lắm, nhưng kẹt xe vô cùng nghiêm trọng, xe cứu hộ thì đang ở bên phía trước chắn đường, Trì Sính trực tiếp chạy tới, đội cứu hộ đã nhanh đi xuống xe, mang phương tiện chạy đến nơi, thì Trì Sính so với bọn họ đến sớm hơn năm phút. (Quá là cẩu huyết đi,.bọn công an, cứu hộ.. bla bla là bọn vô dụng nhất trong phim trong truyện..) Từ tầng một, bước chân của Trì Sính căn bản không dừng lại, một mạch chạy lên tầng sáu. Ngô Sở Úy lúc này đã ý thức không còn minh mẫn, đầu vang lên ong ong, hoàn toàn là dựa vào nghị lực phi thường mà chống đỡ. Trì Sính trực tiếp chạy đến giữa nhà hàng xóm, từ trước cửa sổ nhảy ra, rất nhanh trèo lên vị trí Ngô Sở Úy. "Bảo bối, kiên trì một lúc nữa." (Khóc cmn rồi.. một câu bảo bối của ba ba làm con khóc luôn..) Ngô Sở Úy nhìn không thấy bất cứ cái gì, thế nhưng trong ánh mắt chợt hiện khuôn mặt kiên nghị trầm ổn của Trì Sính. Môi run lên, lồng ngực bộc phát ra sức mạnh điên cuồng, mạnh mẽ chống đỡ hai giây cuối cùng. Trì Sính một tay ôm lấy cậu. Không cần bất cứ dụng cụ cứu hộ nào, trực tiếp dùng đầu đập song sắt điên cuồng, sức bộc phát kinh người làm cho ông anh ở cửa sổ kia sợ hãi. Một cái khe hở lớn bỗng chốc xuất hiện ở trước mặt của anh, theo sau đó Ngô Sở Úy được đẩy lên. Hai cái chân của Trì Sính còn chưa kịp đứng vững, liền ôm Ngô Sở Úy lao xuống tầng dưới. Lúc này, ba nhân viên cứu hộ vừa mới chạy đến tầng ba, bởi vì chặn đường lao xuống của Trì Sính nên bị anh lập tức đánh bay, suýt chút nữa thì từ tầng ba lăn xuống tầng một. Kỳ thực thân thể Ngô Sở Úy không chịu tổn thương nào nghiêm trọng, chỉ là vì tiêu hao thể lực và căng thẳng quá độ làm cho cậu tạm thời hôn mê. Run run rất lâu mới cố sức nói một câu. "Nhanh lên đến xe của tôi lấy thẻ ngân hàng ra đây, vừa rồi tôi đem mật mã nói cho người ta." (Vừa khóc giờ thì cười 30 phút.)
|
CHƯƠNG 252: ĂN CÂY TÁO RÀO CÂY SUNG. Hai cái tay của Ngô Sở Úy đều bị thương, tay trái chỉ trầy da đôi chút. Tay phải nặng hơn một chút, miếng sắt đâm vào, khâu hơn mười mũi. Từ lúc vệ sinh vết thương đến lúc băng bó kết thúc Ngô Sở Úy liên tục trong tình trạng hôn mê, thẳng đến sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại thấy Trì Sính ngồi một mình ở bên cạnh giường bệnh, vẻ mặt xám xịt, nguyên nhân đại khái là tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt. Trì Sính hỏi, "Thấy đỡ chút nào chưa?" Ngô Sở Úy ngoại trừ xương khớp thấy bủn rủn, bàn tay hơi đau, cũng không cảm thấy có cái gì không ổn. "Còn có, chính là trong người có một chút thú vị." Ánh mắt Trì Sính tức giận mà không phải giận nhìn cậu, trong giọng nói xen lẫn một chút 'khói súng '. "May mới chỉ có một chút thú vị, nếu mà thấy rất thú vị có khi đi cả cái thành phố này mà hành hiệp trượng nghĩa hả?" Ngô Sở Úy bĩu môi, "Nếu là cháu người khác tôi cũng không xía vào, quan trọng đó là cháu ngoại anh đó! Hơn nữa còn là tôi trèo ra phía bên ngoài cửa sổ không may xảy thật sự xảy ra chuyện không phải tôi tội thêm một bậc hay sao?" Trên mặt của Trì Sính không có biểu hiện ra ngoài, kỳ thực trong lòng rất xúc động. Chỉ là để cậu chịu mạo hiểm lớn như vậy, làm cho anh có chút khó có thể chấp nhận. Đêm qua anh mơ màng ngủ, vẫn còn mơ thấy Ngô Sở Úy buông tay, sau khi tỉnh dậy toàn thân đều là mồ hôi lạnh. Thấy cậu không sao nằm ở bên cạnh, trong lòng mới dễ chịu đi một chút, nghĩ lại mà sợ. Nhưng mà cũng may là người nào đó phúc lớn mạng lớn, treo trên cửa sổ lâu như vậy còn có sức lực sợ Trì Sính oán trách mà gắng sức. Trì Sính cười cười nhéo một cái lên má Ngô Sở Úy, nói, "Được rồi, nhà của chúng tôi nhận của cậu một đại ân, tôi thay mặt mười tám đời tổ tông cảm ơn cậu." Ngô Sở Úy vừa nghe lời này, trong lòng lập tức dễ chịu. "Đâu Đâu thế nào rồi. ? Anh đi thăm nó chưa?" Trì Sính nói, "Thằng ranh rất khỏe! Ngày hôm qua ở bệnh viện chiếu chụp đầy đủ cả, không vấn đề gì cả. Ngoại trừ cổ và vai xây sát một chút da, còn lại tất cả bộ phận đều rất tốt, không ảnh hưởng gì." "Tôi chỉ sợ nó lưu lại bóng ma trong lòng." Ngô Sở Úy nói. "Ba tuổi còn không biết gì hay sao, buổi tối ngày hôm trước lúc đưa đến bệnh viện còn không ngừng run rẩy, sáng sớm hôm nay đã chạy nhảy vui vẻ." Ngô Sở Úy thầm thở phào một cái, lại hướng Trì Sính hỏi, "Anh tối hôm qua ngủ không ngon sao?" Không phải ngủ không ngon, mà căn bản không ngủ, Trì Sính nói, "Cậu ngủ hay lật người, nghiêng người liền đụng tới vết thương trên tay, đụng tới vết thương liền khóc, tôi làm sao mà ngủ?" "Tôi còn khóc?" Ngô Sở Úy không dám tin tưởng. Kỳ thực đây đều là phán đoán của Trì Sính, anh ta nghĩ Ngô Sở Úy đụng tới vết thương sẽ rên rỉ, cho nên cả đêm chưa từng để cho cậu ta đụng tới vết thương. Chỉ cần bên này Ngô Sở Úy có động tĩnh gì lớn, Trì Sính nhất định sẽ đem hai cái tay Ngô Sở Úy bảo vệ, cho nên Ngô Sở Úy một đêm đều ngủ được rất ngon, ngay cả lông mày cũng chưa từng nheo lại. (Ôn nhu, quá là ôn nhu đi. . ) Tay của Ngô Sở Úy toàn bộ bị băng gạc quấn lấy, vẻ mặt lộ ra vẻ rầu rĩ. "Hai cái tay đều không thể dùng, thật sự bất tiện mà!" Trì Sính nhếch miệng cười, "Tôi có thể giúp cậu cởi." Ngô Sở Úy tức giận đạp Trì Sính một cái, "Ai nói với anh việc ấy hả!" "Không lộn xộn." Trì Sính đem chân Ngô Sở Úy duỗi trở lại, "Nghỉ ngơi thật tốt đi." Ngô Sở Úy nói, "Anh cũng ngủ một lúc đi mà." "Không vội, về nhà sẽ ngủ." Ngô Sở Úy ngẫm nghĩ nửa giây, tự nhiên nói, "Buổi chiều thì có thể xuất viện." Nào ngờ Trì Sính ở bên cạnh nói, "Sớm thế." "Ở đây có gì thú vị hả?" Ngô Sở Úy không hiểu, "Tôi cũng không gãy xương hay tổn thương nội tạng, chỉ bị thương ngoài da, Khương Tiểu Soái cũng có thể giải quyết cho tôi. Ngày trước trán tôi bị gạch đập vào như vậy, sau khi Khương Tiểu Soái xem cho tôi xong một chút sẹo cũng chưa từng lưu lại." Trì Sính khẽ cười một tiếng, "Đều là da chết, còn có thể lưu lại sẹo hay sao?" "Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng không ở nơi này, tôi phải về nhà." Ngô Sở Úy nói. Thái độ của Trì Sính rất mạnh mẽ cứng rắn, "Cậu bây giờ vẫn không thể về." "Vì sao?" Trì Sính nói, "Bọn họ còn chưa đến bệnh viện hỏi thăm cậu, nói với cậu một tiếng cảm ơn, cậu dựa vào cái gì mà phải về? Cứ ở đây nghỉ ngơi cho tôi, lúc nào họ tới lúc đó chúng ta về! Bọn họ vẫn cố tình không đến, cậu cứ ở đây nghỉ ngơi!" Ngô Sở Úy rất nóng nảy, "Tôi ở đây nghỉ ngơi không tốn tiền nằm viện hả! Vì mấy câu khách khí đó, tốn nhiều tiền như vậy, tôi thừa tiền hả?" "Cậu quá đần độn." Trì Sính búng một cái lên trán Ngô Sở Úy, "Bây giờ cậu mà về mới thật sự thua thiệt đó." Ngô Sở Úy thần sắc cứng lại, tiếp theo bỗng nhiên hiểu ra vấn đề lớn, khóe miệng trong nháy mắt liền nhếch lên. "Anh thật xấu xa! Quá thất đức! Anh như vậy mà 'cùi chỏ hướng ra ngoài', ngay cả người nhà cũng tính toán! Ba mẹ anh cực khổ hơn nửa đời người nuôi anh lớn lên lại thành một tên sói mắt trắng!" (bạch nhãn lang) Nhưng Ngô Sở Úy lại rất thích con 'sói mắt trắng' Trì Sính này, cằm nhọn ở trên vai của anh cọ cọ chà xát một trận, khỏi phải bàn cãi bộ dạng vô cùng dâm đãng. Trì Sính nói," Cậu vì bọn họ suýt mất đi nửa cái mạng, tôi để cho bọn họ mất đi ít tiền cũng không phải là quá đáng." . . . . . Sáng sớm Đâu Đâu ở trong phòng bệnh ầm ĩ một trận, sau lại bị bà ngoại nó ôm ru ngủ. Trì Giai Lệ dẫn Quyển Quyển ra ngoài mua đồ ăn trưa, trên đường đi quay sang thằng bé hỏi chuyện,"Anh trai con lúc từ trên cửa sổ ngã xuống, con mới gọi điện thoại cho Ngô Sở Úy hay sao?" Về việc này, trong lòng Trì Giai Lệ vẫn có chút nghi hoặc, vì sao lúc Đâu Đâu xảy ra chuyện, Ngô Sở Úy lại đúng lúc ở đó? Chuyện cho tới mức này, Quyển Quyển không thể làm gì khác hơn là nhận tội. "Không phải vậy, chúng con khi trước có liên lạc với mợ, muốn để mẹ đi, sau đó sẽ cùng chú ấy len lén gặp mặt. Mẹ và dì Tiếu vừa đi, thì con và anh đi đến trước cửa sổ nhìn xem mợ có đến hay không, sau đó thì anh liền ngã xuống." Không thể trách. . . chuyện tới nước này, Trì Giai Lệ cũng không cách nào truy cứu. Hai thằng nhóc cứ đòi gặp Ngô Sở Úy, có thể nguyên nhân là từ khi Ngô Sở Úy quên mình cứu Đâu Đâu rồi. Mua bữa trưa trở lại, Trì Giai Lệ hướng Chung Văn Ngọc nói," Mẹ, mẹ trông hộ con hai thằng nhóc, con qua bên kia xem tình hình thế nào." Chung Văn Ngọc gật đầu,"Nên đi thăm hỏi một chút, người ta cứu con trai con, con nên cảm ơn người ta một câu." "Mẹ có đi hay không?" Trì Giai Lệ hỏi. Chung Văn Ngọc nói,"Con đi trước đi, chờ con về xem tình hình thế nào đã." Trì Giai Lệ gật đầu, xoay người đi ra ngoài. ....... Lúc này Ngô Sở Úy đang để cho Trì Sính gãi ngứa cho cậu. "Dịch lên một chút..... qua bên này... qua tý nữa..... Đúng, đúng, mạnh một chút.....thật thoải mái........ Trên đùi cũng có chút ngứa, chân bên trái.....bên dưới....." (Như phịch nhau..) Trì Sính buồn bực, bình thường hai cái tay khỏe mạnh cũng không thấy cậu ta ngứa đến như vậy? Nghĩ xong, tay gãi lên phía trong đùi non của Ngô Sở Úy, gãi đến Ngô Sở Úy khom người kẹp chặt chân lại, một bên cười một bên cầu xin tha thứ,"Nhột, nhột, đừng nghịch.." Hai người đang vui vẻ ầm ĩ, điện thoại di động của Trì Sính vang lên. Ngô Sở Úy cuối cùng cũng có thể thở một cái, vừa rồi náo nhiệt như vậy, trên người đều toát mồ hôi. "Các cậu ở phòng bao nhiêu?" Trì Giai Lệ hỏi. Trì Sính đọc số phòng cho cô biết, rồi cúp máy. Ngô Sở Úy hỏi,"Ai đó?" Trì Sính nói," Chị gái tôi." "Nhanh như vậy đã tới rồi?" Ngô Sở Úy vội vàng nằm thẳng cẳng không cần máy quay cũng diễn,"Mau đưa chăn đắp lên cho tôi." "Không phải mới vừa nói cậu đang nóng hay sao?" Trì Sính hỏi. Ngô Sở Úy nói,"Nóng cũng phải che một chút mà!" Nói xong, quay sang Trì Sính nháy mắt ra hiệu. Trì Sính quả thật muốn đem hai con mắt mê hoặc người này móc ra. Trì Giai Lệ đem theo một ít thuốc bổ đi vào phòng, nhìn sắc mặt của Ngô Sở Úy so với thường ngày rất khác nhau. "Đã đỡ chút nào chưa?" Nhìn Ngô Sở Úy hỏi. Ngô Sở Úy cười đến gượng ép,"Tốt hơn rồi." Trì Giai Lệ khẽ nhíu mày,"Thế sao lại đổ mồ hôi nhiều như vậy?" Ngô Sở Úy mới vừa rồi cùng Trì Sính náo loạn lâu như vậy, náo loạn xong lại đắp chăn kín như thế, có thể không đổ mồ hôi hay sao? Trì Sính lại nói,"Bị dọa sợ." Trì Giai Lệ căng thẳng trong lòng, vội hỏi,"Còn kéo dài đến hôm nay cơ à?" "Nào có nhanh như vậy?" vẻ mặt của Trì Sính giống như trách móc lại có chút không giống trách móc, gây khó dễ cũng đúng mực,"Lúc đó đầu óc nào có biết gì, lúc này nhớ tới mới sợ. Đêm qua cũng không biết là nằm mơ cái gì mà tỉnh, suốt một đêm khóc lóc rên rỉ lăn qua lăn lại." (Đây mới là ảnh đế... diễn viên GV xuất sắc nhất mọi thời đại.) Sắc mặt Trì Giai Lệ biến đổi, lại đưa ánh mắt nhìn về phía Ngô Sở Úy. Vừa nói Ngô Sở Úy run run cậu liền run run, mồ hôi vẫn cứ nhỏ xuống, rất vất vả mà hướng Trì Giai Lệ nói,"Chị đừng nghe anh ấy nói, tôi chỉ là đang nóng thôi." Ngô Sở Úy ở trước mặt Trì Giai Lệ nói thật lòng một câu như vậy, Trì Giai Lệ còn không có tin. "Không biết nên nói cái gì, rất xin lỗi cậu." vẻ mặt Trì Giai Lệ vô cùng áy náy,"Ngày hôm qua nếu không có cậu, thật không biết sẽ như thế nào." "Dù sao cũng đừng nói như vậy! Thực tế là tôi cùng với hai đứa nhóc hẹn nhau, hai đứa nó mới vì thế mà tách chị ra, không phải vậy cũng sẽ không xảy ra chuyện này." Ngô Sở Úy đoán được Trì Giai Lệ chắc chắn sẽ hỏi chuyện Quyển Quyển từ đầu đến đuôi, thay vì làm bộ tỏ vẻ 'thánh mẫu' hay 'Super man' còn không bằng thành thật mà nói lại còn có thể lấy lại chút hình tượng thật thà. (Quá là nguy hiểm.) Vì thế, Ngô Sở Úy càng tỏ ra thẳng thắn thành khẩn lại càng làm cho trong lòng Trì Giai Lệ càng áy náy. "Trước không cho cậu gặp hai đứa nó, không chấp nhận cậu đối tốt với hai đứa nó là tôi sai, mong cậu đừng để trong lòng. Cậu sau này đỡ rồi nhớ qua nhà chơi bọn nhỏ thật sự rất nhớ cậu. Sau này có cơ hội nghỉ phép ra nước ngoài, cũng có thể đến nhà tôi ở, tôi sẽ coi cậu như em trai mà chăm sóc cậu." Những lời này nói xong khóe mắt Ngô Sở Úy trào lên dòng lệ nóng, hận không thể ngay bây giờ đến nhà Trì Giai Lệ. Trì Giai Lệ lo lắng cho hai thằng nhỏ, không có nhiều thời gian ở lại. "Tôi đi trước, cậu cố gắng tĩnh dưỡng tốt nhé." Nói xong, hướng Ngô Sở Úy cười nhẹ rồi xoay người đi ra ngoài. Ngô Sở Úy bị cái nụ cười này của Trì Giai Lệ khuấy đảo buồng tim cũng nóng lên, nhịn không được bùi ngùi một câu,"Anh rể anh thật là may mắn." Trì Sính sâu kín đáp lại một câu,"Chị gái tôi quản lý tiền bạc." Lòng của Ngô Sở Úy trong chớp mắt liền lạnh.
|
Dung la Uy Uy nha, vua me gai vua me tien, nhung van me tien hon, ha ha...
|
CHƯƠNG 253: THĂM HỎI.
Lúc Trì Giai Lệ trở lại phòng bệnh Đâu Đâu, Trì Viễn Đoan cũng đang ở đó. Gắt gao siết chặt tay nhỏ bé của thằng cháu ngoại không muốn bỏ ra, rất sợ buông nó ra thằng cháu ngoại này lại bay ra ngoài cửa sổ.
Chung Văn Ngọc quay sang Trì Giai Lệ hỏi, "Sao rồi? Bên kia tình hình thế nào?"
Nghe nói như thế, thần kinh Trì Viễn Đoan lập tức căng thẳng.
"Không tốt lắm." Trì Giai Lệ thở dài," So với Đâu Đâu nghiêm trọng hơn nhiều, hai cánh tay băng bó từ trên xuống dưới, nghe bác sĩ nói khâu hơn mười mũi. Hơn nữa thân thể ngay cả đứng cũng không vững, cả người chảy mồ hôi lạnh."
Chung Văn Ngọc nhịn không được bùi ngùi," Đừng nói cậu ta, mẹ nghĩ tới cả người cũng đổ mồ hôi lạnh."
" Cho nên con cảm thấy rằng ba mẹ tốt nhất nhanh chân đến thăm, tuy rằng Trì Sính cũng ở đó nhưng ba mẹ dù sao cũng là bậc cha chú, ba mẹ đi mới có vẻ thành ý."
"Xác định phải đi hả!" Chung Văn Ngọc nói, "Chuyện lớn như vậy, hai ba mẹ không đi không được! Không những đi thăm, còn phải đem tiền thuốc thang thanh toán, mà còn phải bồi thường một chút. Người ta có muốn hay không là một chuyện mình thì cứ phải hết lòng hết thành ý."
Trì Viễn Đoan ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, "Sao lại phải chi trả tiền thuốc men? Sao lại phải trả tiền bồi thường? Nếu không phải là vì cậu ta cháu ngoại chúng ta có thể nhảy ra ngoài cửa sổ hay không?"
"Cái ông này......." Chung Văn Ngọc bất lực,"Chuyện đã đến mức này, lại còn đùn đẩy trách nhiệm nữa! Người ta chịu trèo lên tầng sáu cứu cháu ngoại đã đủ hiểu rồi, ông nhìn ông xem không phải là bụng dạ hẹp hòi hả!"
"Không phải tôi bụng dạ hẹp hòi!" Trì Viễn Đoan tức giận nói,"Cậu ta là 'bạn bè' của Trì Sính, cậu ta đi cứu cháu ngoại là cũng nên!"
"Thế nào là nên? Nếu có rắc rối gì, bạn bè thì sao? Ruột thịt thì không phải làm sao mà lại dũng cảm mạo hiểm như vậy! Bây giờ là thời đại nào rồi, có người không cần báo đáp mà ra tay cứu giúp, ông cũng đủ hiểu chứ!"
Trì Viễn Đoan trầm mặt không nói tiếng nào.
Trì Giai Lệ nhịn không được chen vào nói,"Ba mẹ rốt cuộc có đi hay không hả?"
Chung Văn Ngọc nói,"Đương nhiên đi chứ! Mẹ đi mua chút đồ đạc."
Trì Giai Lệ lại đưa ánh mắt nhìn về phía Trì Viễn Đoan.
Trì Viễn Đoan làm bộ không nhìn thấy, chờ Chung Văn Ngọc lôi ông ta, ông ta mới tỏ ra cứng rắn nói,"Muốn đi bà đi mà đi, dù sao tôi cũng không đi!"
"Cái lão già này!"
Chung Văn Ngọc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Trì Giai Lệ thở dài hướng Chung Văn Ngọc nói,"Ba con không muốn đi một mình mẹ đi coi như cũng giống như nhau."
Chung Văn Ngọc lườm Trì Viễn Đoan, quay mặt đi ra ngoài.
Chung Văn Ngọc đi không bao lâu, Trì Viễn Đoan liền đem Đâu Đâu ôm đến trước mặt Trì Giai Lệ, nói,"Ba phải đến đơn vị một chuyến, con trông nom bọn trẻ con cẩn thận."
Trì Giai Lệ ngoài mặt không nói gì, trong lòng chán ghét coi thường, làm bộ làm tịch như vậy hoài không mệt hay sao?
Quả nhiên, Chung Văn Ngọc mới vừa đi tới khu nội trú dưới tầng, Trì Viễn Đoan đã lái xe đến.
"Ông không phải nói không đến hay sao?" Chung Văn Ngọc cố ý hỏi.
Trì Viễn Đoan nói,"Tôi đến đây không phải thăm cậu ta, tôi đến tìm Trì Sính!"
Chung Văn Ngọc chừa cho ông ta chút mặt mũi, không nói gì nữa, hai ông bà cùng nhau xách theo đồ đạc đi vào.
Ngô Sở Úy nhồm nhoàm miếng lớn miếng bé ăn thịt, vừa nghe nói ba mẹ Trì Sính đến, bật người dậy để cho Trì Sính đem thịt bưng xuống phía dưới, thay vào đó một bát cháo loãng đã chuẩn bị từ trước. Còn bắt Trì Sính mở cửa sổ thông gió, vừa để không khí tươi mát bay vào, vừa để cho nhanh khử mùi thịt bên trong phòng.
Chờ Chung Văn Ngọc và Trì Viễn Đoan đi vào, Ngô Sở Úy nằm trên giường giả bộ không muốn ăn cái gì.
"Tình hình thế nào?" Chung Văn Ngọc nhìn Trì Sính hỏi.
Sắc mặt Trì Sính nghiêm trọng, thuận miệng liền nói một câu,"Cứ như vậy đó."
Bốn chữ này, ngay lập tức đem bệnh tình của Ngô Sở Úy nói nặng gấp mấy lần.
Ngô Sở Úy thấy Trì Viễn Đoan và Chung Văn Ngọc cố gắng mạnh mẽ muốn chống đỡ ngồi dậy, kết quả vất vả lắm lại không ngồi dậy được.
"Không cần ngồi dậy, mau mau nằm xuống."
Chung Văn Ngọc vội vã đem Ngô Sở Úy ấn xuống, nói,"Làm tội cháu rồi."
Ngô Sở Úy cười cười,"Cháu nên vậy mà."
Chung Văn Ngọc lại nói,"Không biết cháu thích ăn cái gì, dì mua mỗi thứ một ít."
"Dì khách khí quá."
Chung Văn Ngọc thấy trên bàn cơm một bát cháo loãng vẫn còn rất nhiều vội hỏi,"Cháu đang muốn ăn cơm trưa hả? Vậy cháu ăn đi, ăn xong rồi chúng ta nói chuyện."
Ngô Sở Úy yếu ớt cười,"Cháu đã ăn rồi."
"Ôi trời, dì xem chén cháo kia vẫn còn rất nhiều." Chung Văn Ngọc buồn bực.
Trì Sính ở bên cạnh mở miệng nói,"Cậu ta một chút khẩu vị cũng không có, vừa rồi con khuyên cậu ta cả buổi, cậu ta một miếng cũng không ăn."
"Vậy làm sao mà được hả? Cháu bị thương nặng như vậy, nên bồi bổ thật tốt!" Chung Văn Ngọc mặt lộ vẻ quan tâm,"Cháu có phải vẫn còn sợ?"
Ngô Sở Úy không nói gì.
Trì Sính nói,"Cậu ấy can đảm hơi nhỏ."
Trong lòng Trì Viễn Đoan hừ lạnh một tiếng, cậu ta can đảm nhỏ? Thì chẳng có ai can đảm lớn hơn cậu ta!
Chung Văn Ngọc lại quay sang Ngô Sở Úy nói," Ăn uống dù sao cũng đừng miễn cưỡng, dì cho cháu ít tiền, cháu mua chút gì ngon mà bồi bổ!"
"Không được, dù sao cũng không thể!" Ngô Sở Úy mệt mỏi từ chối,"Dì cho cháu bao nhiêu đồ như vậy trong lòng cháu vô cùng áy náy, dì cũng không cần phải cho cháu tiền!"
Chung Văn Ngọc rất kiên trì,"Đây chỉ là chút tấm lòng của chúng ta."
Nói rồi quay đầu nhìn về phía Trì Viễn Đoan, ông không nói gì đi hả!
Trì Viễn Đoan trầm mặt, bà yên tâm, tôi không nói lời nào chúng nó cũng sẽ nhận lấy.
Quả nhiên, Trì Sính ở bên cạnh khuyên nhủ,"Một chút tấm lòng của ba mẹ tôi, cậu mà không nhận cũng làm khó cho bọn họ."
Ngô Sở Úy vẫn cứ lặp lại."Không được.", "Không thể được" các thể loại từ chối.
Trì Sính lại nói," Mẹ, Mẹ cũng thật là, tay cậu ấy bị thương như thế, mẹ cho cậu ấy tiền cậu ấy cũng không cách nào nhận mà!"
"Không thì, con giúp cậu ấy nhận?" Chung Văn Ngọc vẫn có chút không tin Trì Sính, "Con cũng đừng chiếm lấy nhé!"
Trì Sính nói,"Mẹ cứ yên tâm đi!"
Trong nhà có một két tiền thì cũng chỉ có mười tệ đưa đến tay con thôi, nào có đến phiên con nhớ đến mấy vạn tệ này của mẹ. (Cũng biết điều đấy nhỉ...)
Trong lúc đó, Chung Văn Ngọc quay sang Trì Viễn Đoan nói,"Nếu không còn gì chúng ta đi thôi, đừng chậm trễ còn để tiểu Ngô nghỉ ngơi."
Trì Viễn Đoan dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Trì Sính.
"Mày vẫn ở đây?Cũng không về đi làm hả?"
"Con đi làm cậu ấy làm sao bây giờ?"
Trì Viễn Đoan nói,"Ở đây không có bác sĩ hay y tá gì à? Lát về tôi sẽ sắp xếp một người y tá đến, mày không còn việc gì thì đi làm đi!."
"Không cần sắp xếp một ý ta đâu ạ, không sao ạ." Ngô Sở Úy đưa ánh mắt nhìn về phía Trì Sính, nét mặt giả bộ đồng tình,"Anh đi làm đi, một mình tôi cũng không thành vấn đề."
Nói xong, ánh mắt thầm ám chỉ Trì Sính, để cho anh ta trước tiên cứ cùng ba mẹ đi ra ngoài.
Nhưng vừa đi ra đến cửa, phịch một tiếng, Ngô Sở Úy lăn trên mặt đất. Hai tay giơ hướng lên trên, nhe răng nhếch miệng biểu tình thống khổ đau đớn.
"Ôi ôi, làm sao vậy?"
Chung Văn Ngọc và Trì Sính vội vàng cùng nhau nâng Ngô Sở Úy lên.
Hơi thở của Ngô Sở Úy không ổn định mà quay sang Chung Văn Ngọc giải thích,"Cháu vừa muốn đi nhà vệ sinh, không đứng vững."
Vẻ mặt của Chung Văn Ngọc thay đổi, xoay người sang Trì Viễn Đoan nhỏ giọng nói,"Ông cũng thật là, nghỉ mấy ngày thì đã làm sao hả? Trước tiên cũng phải trông nom người ta chứ! Ông nhìn hai cánh tay cậu ấy băng bó cả, đi lại kiểu gì bây giờ hả? Ông có tìm vài người y tá cũng không thể nào giúp cậu ấy cởi quần mà?"
Trì Viễn Đoan hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Chung Văn Ngọc quay lại phía Trì Sính nói,"Hai ngày này nhiệm vụ của con chính là chăm sóc tốt cậu ấy, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mẹ tìm con nói chuyện!"
Nói xong, lại quay sang Ngô Sở Úy cười cười,"Dì đi trước, Cháu phải nghỉ ngơi thật tốt."
"Vâng ạ, dì đi thong thả."
Trì Sính ôm Ngô Sở Úy đặt lên giường, nheo lông mày hỏi,"Ngã đau không hả?"
Ngô Sở Úy lắc đầu, vội vã giục giã Trì Sính.
"Nhanh nhanh bưng nửa chén thịt còn lại ra đây, không nguội mất."
Kết quả, Ngô Sở Úy vừa mới ăn hai miếng, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Chết tiệt! Ngô Sở Úy bất ngờ, không phải vừa mới đi đã trở lại chứ hả?
"Ai?"
Giọng của Khương Tiểu Soái ở bên ngoài vang lên.
"Tôi!"
Ngô Sở Úy thở dài một hơi, ra hiệu Trì Sính tiếp tục.
Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ cùng đến, sau khi đi vào Khương Tiểu Soái thẳng đến đầu giường xốc chăn của Ngô Sở Úy lên, nhẹ nhàng nâng cánh tay cậu lên xem xét tổn thương ra sao.
"Chậc chậc........ Bị thương không nhẹ mà! Để diễn kịch vui này cái giá không nhỏ mà!"
Lúc đầu Ngô Sở Úy còn cười, vừa nghe lời này sắc mặt ngay lập tức liền khó chịu.
Ai đóng kịch?
Khương Tiểu Soái tiến đến bên tai Ngô Sở Úy nhỏ giọng hỏi,"Cậu không phải là vì đối phó chị Giai Lệ cố ý tới đó ra vẻ anh hùng 'xấu xa' ra tay cứu người hay sao?"
Ngô Sở Úy bực bội ấm ức,"Tôi mà thiếu đạo đức vậy hay sao? Vì chuyện nhỏ như vậy mà đem con người ta treo lên tầng sáu hả?"
Khương Tiểu Soái cười ha ha,"Tôi nói đùa mà."
Sau đó, Khương Tiểu Soái lại nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy một hồi, vẻ mặt biểu tình chán ghét.
"Sao quần áo bệnh nhân sao lại khó coi như vậy hả?"
Ngô Sở Úy thờ ơ như không nói,"Quần áo bệnh nhân còn có thể đẹp như thế nào nữa?"
Không phải đều như nhau hay sao?"
Khương Tiểu Soái nói,"Không phải, cậu mặc cái này 'đặc biệt' khó coi."
Hai chữ 'đặc biệt' này lại vô cùng nhấn mạnh.
Trì Sính đi ra ngoài đổ rác, trong phòng bệnh chỉ còn lại một người nữa là Quách Thành Vũ. Ngô Sở Úy ảo não nhìn chằm chằm bộ quần áo bệnh nhân đang mặc trên người một lát, lại đưa ánh mắt nhìn về phía Quách Thành Vũ.
"Tôi mặc quần áo bệnh nhân đặc biệt khó coi hay sao?"
Quách Thành Vũ nói,"Dù sao cũng không phải đẹp."
Khương Tiểu Soái lại bồi thêm một câu,"Mặc vào đặc biệt như kẻ đần."
Ngô Sở Úy càng nghe càng phiền muộn, khi Trì Sính vừa tiến vào, cậu lập tức quay sang Trì Sính nói,"Này, lát nữa anh về nhà lấy giúp tôi hai bộ quần áo đi, quần áo bệnh nhân mặc quá khó coi."
"Ở bệnh viện còn muốn đẹp làm gì?" Giọng nói của Trì Sính cứng rắn,"Khó coi cũng chịu đựng, về nhà rồi hãy nói!"
Ngô Sở Úy tức giận nói,"Anh đi lấy giúp tôi hai bộ quần áo thì làm sao? Tôi ở lại đây cũng không phải tắm rửa thay quần áo hay sao, hay tắm xong lại mặc lại bộ này hả?"
Trì Sính nói,"Tôi về thì cậu làm sao bây giờ?"
"Từ đây về nhà xa lắm hả? Trò chuyện một lúc thì quay lại chứ mất bao nhiêu thời gian, có cái gì mà phải lo lắng."
Trì Sính còn chưa lên tiếng, Khương Tiểu Soái lại mở miệng trước.
"Nếu không thì để cho Quách Tử đi lấy giúp cậu đi? Buổi chiều anh ấy cũng không có việc gì."
Ngô Sở Úy vừa nghe liền vui vẻ,"Vậy tốt quá, cậu cũng cùng anh ta đi đi! Cậu có mắt thẩm mỹ, giúp tôi chọn mấy bộ quần áo đẹp đẹp đến. Đến lúc đó nhân viên đến thăm tôi, tôi cũng phải giữ gìn hình tượng tốt một chút."
Nói xong, liếc mắt nhìn Trì Sính một cái, thấy anh không có ý kiến gì, đưa chìa khóa cho Khương Tiểu Soái cầm đi.
Ra cửa, Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ nhìn nhau cười.
|