Đánh Cương Thi, Nói Chuyện Yêu Đương
|
|
Tên truyện: Đánh cương thi, nói chuyện yêu đương Tên tác giả: Phạn Phạn Sama Tên truyện: 打打丧尸, 谈谈恋爱 Tác giả: 饭饭 sama Editor: Tinhvặn Email: tinhvanwing@yahoo.com Thể loại: tận thế cương thi, ấm áp, 1×1, HE Cảnh cáo: chủ yếu là tình tiết ngọt ngào, không có gì đáng sợ Tình trạng: hoàn Giới thiệu: Nghiêm Học biết được người yêu Tả Minh Vũ hóa ra không phải con người bình thường, bất tử, đã sống hơn một trăm tuổi! Cậu vừa định mặc kệ tất cả, sống bên người yêu trọn đời thì thế giới tràn ngập cương thi! Cậu mới biết cương thi là loại bệnh độc, người yêu đến từ cơ sở nghiên cứu bệnh độc đó, hai người đi tới trung tâm nguy hiểm nhất tìm thuốc giải độc. Bí ẩn tầng tầng lớp lớp, gặp nhiều người có tốt có xấu, nguy hiểm và âm mưu rình rập chực chờ, liệu họ có thành công vượt qua tất cả chấm dứt cơn ác mộng khủng bố này?
|
Chương thứ nhất: Lúc Nghiêm Học đẩy cửa phòng ngủ đi ra thì trông thấy bóng lưng Tả Minh Vũ bận rộn trong phòng bếp, trong nhà thoang thoảng mùi cháo. Nghiêm Học nhìn lưng Tả Minh Vũ, đột nhiên cảm thấy mình rất hạnh phúc. Dù ngày hôm qua Tả Minh Vũ nói cho Nghiêm Học biết thân thể mình biến dị, cậu cảm thấy điều này không ảnh hưởng việc mình cùng anh một chỗ. Nghiêm Học lặng lẽ đi đến sau lưng Tả Minh Vũ, vươn tay ôm lấy eo anh, mặt dán lưng anh. Tả Minh Vũ không cử động, dường như đã sớm biết Nghiêm Học xuất hiện sau lưng, dịu dàng hỏi. “Sao dậy sớm vậy? Nếu đã tỉnh rồi thì đi rửa mặt súc miệng đi, cháo sắp xong rồi.” Nghiêm Học mặt búp bê giận dỗi chu môi, chớp đôi mắt to tròn long lanh, đáng yêu không thể tả, khó chịu nói. “Đáng ghét, lại bị anh phát hiện, biến dị thật là đáng ghét!” Nghiêm Học vừa nói xong liền cảm giác thân thể Tả Minh Vũ cứng ngắc. Tả Minh Vũ không lên tiếng, chỉ là cánh tay khuấy cháo tạm dừng. Nghiêm Học phát hiện phản ứng của anh, thả ra đôi tay ôm anh, xoay người anh lại, hôn lên mặt một cái. “Minh Vũ, anh làm cơm đi, em rửa mặt rồi lát nữa có lời muốn nói với anh.” Tả Minh Vũ nhẹ gật đầu, không nói lời nào. Trên bàn ăn. Nghiêm Học thỏa mãn húp hết cháo, còn tiếc nuối chép miệng. Lại nhìn Tả Minh Vũ, anh chỉ húp vài ngụm. Cảm giác Nghiêm Học nhìn mình, anh ngẩng đầu lên xem cậu. “Minh Vũ, em có lời muốn nói với anh. Những lời sau đây rất quan trọng, em chỉ nói một lần, anh phải nhớ thật kỹ.” “Ừ, anh sẽ. Em…em đừng thấy e ngại gì hết, dù em làm quyết định gì thì anh sẽ không trách móc hoặc tổn thương em. Anh…anh sẽ ghi nhớ tất cả lời hôm nay em nói.” Nghiêm Học vì biểu thị mình nghiêm túc, tằng hắng giọng mới chậm rãi lên tiếng. “Tả Minh Vũ, anh biết đó, hai chúng ta đều là đàn ông. Em đó giờ là trai thẳng, bởi vì gặp anh, cho nên em mới yêu đàn ông. Anh từng nói sẽ không để em đau lòng, sẽ không để em hối hận yêu anh. Bây giờ em sẽ nói cho anh biết, như lời anh đã nói, em không hối hận. Em không cần biết thân thể anh có biến dị hay không, chỉ cần anh yêu em, vậy em sẽ không bao giờ từ bỏ anh. Minh Vũ, nên biết rằng chúng ta cùng một chỗ phải đối mặt rất nhiều, rất nhiều điều. Vậy nên em hy vọng anh làm được ba việc. Thứ nhất là yêu em, thứ hai là tin tưởng em, thứ ba là vĩnh viễn không từ bỏ em.” Tả Minh Vũ trợn tròn mắt nhìn Nghiêm Học, cậu chớp đôi mắt to nhìn anh, mặt hơi ửng hồng, hiển nhiên là ngại ngùng vì mới rồi thổ lộ. Tả Minh Vũ kích động nhào về phía Nghiêm Học, ôm chặt cậu vào lòng, giống như muốn nhét cậu vào trong người mình vậy. Nghiêm Học bị siết đau đớn nhưng không động đậy, mặc kệ Tả Minh Vũ ôm mình. “A Học, anh yêu em, anh sẽ mãi yêu em, vĩnh viễn tin em, tuyệt đối không bỏ em. Em mãi mãi là duy nhất của anh, anh yêu em!” Nói xong Tả Minh Vũ kích động hôn môi Nghiêm Học, đầu lưỡi đút vào miệng cậu. Nghiêm Học cũng nhiệt tình đáp lại, đôi tay ôm cổ Tả Minh Vũ. Miệng lưỡi quấn quýt, không biết là ai trước kích động lửa tình. Tả Minh Vũ ôm Nghiêm Học đi hướng phòng ngủ, đang lúc hai người ngày càng bốc lửa thì đột nhiên tiếng cảnh báo chói tai đánh gãy hai người quấn nhau. “Minh Vũ, bên ngoài làm sao vậy? Hôm nay phải diễn tập ư? Nhưng không có nghe nói.” “Mặc kệ nó, chúng ta tiếp tục.” Nói xong Tả Minh Vũ muốn làm tiếp. Nhưng bên ngoài lọt vào tiếng cảnh báo. “Chú ý! Chú ý! Thành phố đã bị bệnh độc ô nhiễm, xin quần chúng tập hợp đến cửa bắc thành, sẽ có người di chuyển mọi người đi.” Thanh âm nữ thông báo viên không ngừng lặp lại, giống như ma âm xuyên tai. Tả Minh Vũ đứng dậy nhanh chóng đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, tình hình dưới lầu khiến anh khẽ kêu. Nghiêm Học nghe tiếng thì cũng mau chóng đi qua xem. “Sao vậy?” Nói rồi ló đầu nhìn dưới lầu. Bởi vì Nghiêm Học và Tả Minh Vũ ở tại lầu hai mươi chín, thủy tinh cũng là loại cách âm tốt nhất, khiến họ không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Nếu không phải Nghiêm Học dậy sớm, cảm thấy không khí trong phòng ngủ quá ngộp, mở cửa sổ ra, chắc chắn họ đã bỏ qua cả tiếng cảnh báo. Trên đường tràn ngập tiếng thét chói tai tuyệt vọng, biểu tình của mỗi người là sợ hãi vặn vẹo. Một đám quái vật thấy người liền cắn xé, khắp nơi đều là mảnh vụn xác nhân loại. “Minh Vũ, đây là sao? Dưới lầu đang diễn Sinh Hóa Nguy Hiểm hả?” “Không hay rồi! A Học, mau thu dọn đồ đạc! Chúng ta đi ngay!” “A…ừ.” Nghiêm Học thần kinh thô tuy còn chưa rõ tình hình nhưng thấy Tả Minh Vũ biểu tình nghiêm túc, cậu ngoan ngoãn vào trong thu dọn đồ đạc. “A Học, mang một ít quần áo thoải mái mà bền chắc, mang đèn phin và thức ăn, sau đó đến phòng khách.” Tả Minh Vũ nói xong đi vào phòng đọc sách. Nghiêm Học đại khái dọn một phen, nghe phòng khách có tiếng lục đục liền chạy ra xem Tả Minh Vũ làm gì. Tới khi Nghiêm Học trông thấy thì hưng phấn hét to một tiếng. Trên bàn phòng khách có một cái rương lớn, bên trong đều là súng! Có Skull7, Desert Eagle, Barrret, Dragunov, còn có một ít chưa từng thấy không gọi được tên. “Minh Vũ, sao anh có mấy thứ này vậy?” “Sau này anh sẽ nói cho em biết, biết dùng súng không?” “Trước kia tham gia đoàn lữ hành có chơi đạn giả.” Tả Minh Vũ nghe Nghiêm Học nói vậy thì lấy ra một bộ đồ chứa súng buộc ở hông và đùi Nghiêm Học. “A Học, chính em đi chọn vài khẩu súng đặt trên người, lại bỏ ít viên đạn, sau đó chọn khẩu súng thuận tay phòng thân. Lựu đạn quá nguy hiểm, em đừng dùng. Anh sẽ mang theo phòng khi cần.” Nghiêm Học nghe lời đi chọn súng. Kỳ thật Nghiêm Học mặt búp bê tính tình trẻ con này trong lòng khá là kích động. Bản tính thích chơi đùa, thêm vào thần kinh to, cậu vốn không biết sợ. “Minh Vũ, rốt cuộc đã xảy ra việc gì? Sao nghiêm túc như vậy? Khiến em hưng phấn quá đi.” “Ngốc, bây giờ có bệnh độc xâm nhập thành phố chúng ta, bên ngoài chính là giống loài biến dị sau khi ăn thịt người.” “Cương thi? Là cương thi hả? Oa! Cương thi nha!” “Đừng phấn khởi quá. A Học, anh báo cho em biết, hiện tại chỗ nào cũng nguy hiểm, em phải cẩn thận. Đây không phải chơi đùa, mạng sống chỉ có một lần, anh không muốn thấy em bị thương, càng không muốn mất đi em, đã hiểu chưa?” Trên mặt Tả Minh Vũ lộ rõ lo lắng. Nghiêm Học nhìn biểu tình của anh, giấu bớt sự hào hứng. “Minh Vũ, em biết rồi. Anh cũng phải cẩn thận nha?” “Em đừng lo cho anh, bản thân anh là thể biến dị, những bệnh độc này không có tác dụng với anh. A Học, anh sẽ bảo vệ em.” “Ừ! Minh Vũ, em không sợ. Chờ chúng ta chạy đi, ổn định lại rồi anh phải kể rõ cho em về thân thể của anh đó. Minh Vũ, em muốn hiểu anh, muốn cùng anh cả đời.” “Ừ. A Học, anh thấy bệnh độc lần này không phải chuyện đơn giản, có lẽ em rất nhanh sẽ biết rốt cuộc xảy ra cái gì, cùng với mọi chuyện trên người anh. Mau thu dọn đồ đạc, chúng ta nhân lúc trời còn sáng nhanh đi khỏi đây, nếu không thì đợi đến buổi tối sẽ rất nguy hiểm!” “Được!”
|
Chương thứ hai: Tả Minh Vũ và Nghiêm Học chuẩn bị xong vũ khí và đồ dùng cần thiết, chạy nhanh ra khỏi nhà. Nghiêm Học bay nhanh hướng thang máy nhưng bị Tả Minh Vũ kéo lại. “A Học, đi cầu thang thoát hiểm.” “Đại ca, đây là tầng hai mươi chín! Em không muốn chạy đến què giò đâu!” “Chưa từng nghe gặp phải chuyện khủng bố thì tuyệt đối đừng đi thang máy à?” Nghiêm Học nhớ tới từng xem phim ma, ngồi thang máy không gặp kết quả tốt, đánh rùng mình, dứt khoát chạy tới cầu thang thoát hiểm. Cậu vừa đi vừa nói. “Hì ha ha…sao em không biết được, tại em chọc anh chơi thôi!” Tả Minh Vũ nhìn Nghiêm Học khóe miệng co rút, nghe tiếng cười khan, lòng thầm vui sướng, ngoài miệng thì thuận theo lời Nghiêm Học. “Đã nói mà, A Học thông minh như vậy thì sao giống thằng ngốc đi thang máy được!” Nghiêm Học ngậm bồ hòn, lại chẳng thể nói gì, cậu tức giận chạy như bay xuống lầu, chuẩn bị đánh cương thi trút giận. Nhưng chạy xuống tới tầng thứ chín vẫn không thấy bóng dáng cương thi đâu, Nghiêm Học chịu không được cô đơn phàn nàn. “Minh Vũ, anh nói đám cương thi đi đâu rồi? Mà sao không thấy ai hết?” “Chắc thông báo không chỉ truyền tin ngày hôm nay, mọi người đều đi tới phương bắc rồi. Tòa nhà này chắc là có không ít hộ gia đình.” “Vậy sao không thấy cương thi đâu?” “Em vội cái gì, anh bảo đảm sau này em thấy cương thi liền muốn ói!” Đang nói thì hai người nghe có tiếng xột xoạt, còn có tiếng ùng ục trầm đục. Tả Minh Vũ làm động tác im tiếng, che Nghiêm Học ra sau lưng, rón rén xuống dưới. Đi đến góc thang lầu, Tả Minh Vũ thò đầu ra xem, ngoái lại nói với Nghiêm Học. “A Học, tình trạng này sớm muộn gì em sẽ gặp, anh không thể giúp em được gì, em hãy từ từ thích ứng đi.” Tả Minh Vũ nói xong sang bên cạnh nửa bước, ý bảo Nghiêm Học tự xem. Nghiêm Học nuốt nước miếng, khẩn trương chậm rì rì vươn đầu ra. Tuy rằng có Tả Minh Vũ gợi ý đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng thấy cảnh thật thì cậu vẫn chịu không nổi kêu ra tiếng. Chỉ thấy trên nửa cầu thang nằm một người toàn thân đẫm máu rách bươm…a, không, là cương thi. Đầu cương thi bị đánh lõm vào một lỗ nhỏ, chân thiếu một cái, trong tay ôm đầu một phụ nữ, đói khát cắn mặt phụ nữ. Dưới chân cương thi là thân thể người phụ nữ, đã bị cắn nát bét, nội tạng từ trong bụng lòi ra, một bãi máu đỏ tươi. “A!!!…ư…” Tả Minh Vũ nhanh chóng tiến lên bịt miệng Nghiêm Học nhưng vẫn muộn một bước. Cương thi ghê tởm từ từ ngoái đầu, nhìn chằm chằm Tả Minh Vũ và Nghiêm Học. Đối diện một giây sau cương thi vọt lên, dùng một chân còn sót lại mạnh giẫm lấy đà, nhào tới Tả Minh Vũ đứng xích ra bên ngoài một chút. Bởi vì khoảng cách quá ngắn nên chắc chắn không tránh thoát được, Tả Minh Vũ cũng không muốn tránh. Anh mau lẹ giơ súng lên, đạn bay ra. *Đoàng!* một tiếng, đầu cương thi nở đóa hoa đỏ, óc văng tứ tung, té trên đất. Tả Minh Vũ quay đầu nhìn Nghiêm Học, vừa lúc chạm vào ánh mắt kinh ngạc của cậu. “Sao vậy? A Học?” Tả Minh Vũ khẩn trương hỏi. Anh sợ bộ dạng của mình hù Nghiêm Học. Nghiêm Học nghe thanh âm của Tả Minh Vũ vẫn ngơ ngác vài giây sau đó bùng nổ. “Minh Vũ! Minh Vũ thật là giỏi quá đi! Em cũng muốn giống như anh, làm một người đàn ông có thể bảo vệ được anh!” Tả Minh Vũ nghe xong lời của Nghiêm Học thì khẽ thở ra, đã biết thần kinh Nghiêm Học hơi thô, sẽ không để ý những chuyện này. Nghiêm Học mẫn cảm nhận ra suy nghĩ bất an của Tả Minh Vũ, nâng tay dùng ống tay áo nhẹ lau một giọt máu bắn trên mặt Tả Minh Vũ, khẽ hôn môi anh, nói. “Đừng lo sợ, em đã nói rồi, dù xảy ra chuyện gì thì em cũng sẽ không rời khỏi anh. Còn anh đã nói là sẽ tin em.” Tả Minh Vũ hôn đáp lại Nghiêm Học, gật mạnh đầu. Đang lúc hai người ngọt ngào thân thiết thì lại tới hai con cương thi đánh gãy. Tả Minh Vũ rất tức giận, đây đã là lần thứ hai! Đang lúc Tả Minh Vũ định giơ súng bắn hai con ở dưới lầu đang cố bò lên thì bị Nghiêm Học cản cánh tay. Tả Minh Vũ ngoái đầu nhìn Nghiêm Học, khi đối diện ánh mắt nghiêm túc của cậu, anh gật đầu thu tay lại. Nghiêm Học không phải tay vừa, nếu đã quyết tâm làm người đàn ông có thể bảo vệ Tả Minh Vũ thì đương nhiên sẽ không yếu đuối. Cậu giơ súng bắn hai phát về phía hai con cương thi. *Đoàng! Đoàng!* Vang lên hai tiếng, mặt đất có thêm hai xác cương thi và hai bãi ‘chè đậu hủ đầu người’. Tả Minh Vũ vừa lòng cười, Nghiêm Học vui vẻ nắm tay anh đi xuống. “Minh Vũ, không phải em thổi phồng chứ mỗi lần chơi thực chiến thì thành tích của em luôn rất tốt.” “Biết biết, vợ anh sao là người bình thường được.” “Biến, em là chồng!” “Em là tiểu thụ cho nên là vợ.” “Đi chết đi, tiểu thụ cũng có thể làm chồng!” “A Học, cẩn thận chút, mới rồi vang thanh âm chắc sẽ hấp dẫn đến nhiều thứ.” Tả Minh Vũ đột nhiên nghiêm túc nói. “Ừ, anh cũng phải cẩn thận.” Nghiêm Học nghiêm túc theo. ‘Đã biết em dễ bị dụ nhất mà.’ Tả Minh Vũ buồn cười thầm nghĩ. Hai người nói chuyện thì tiếng động dưới lầu ngày càng lớn, lại là một đám cương thi ập hướng cầu thang.
|
Chương thứ ba: Lần này không phải một, hai con mà là cả đám. Tả Minh Vũ và Nghiêm Học cầm súng bắn vào trán cương thi. Nghiêm Học luôn đè nén cảm giác muốn ói. Này không thể trách Nghiêm Học yếu ớt, thật sự là vì tình hình quá buồn nôn. Từng cương thi đều không hoàn chỉnh, có thiếu tay thiếu chân, có trên mặt lộ xương, có chỉ còn lại con mắt, có sứt môi lộ hàm răng. Trên người đều chảy nước mủ vàng tỏa ra tanh tưởi. Có một con cương thi lạc khỏi bầy chen đến trước mặt Nghiêm Học, một con mắt lủng lẳng treo ngoài hốc mắt, cái mũi chẳng biết đã rớt tại đâu, ống chân một bên không còn lộ ra xương. Con cương thi này bị cương thi đằng sau đẩy, thiếu một chân trọng tâm không ổn định ngã hướng Nghiêm Học. Nó sắp cùng Nghiêm Học ‘hôn nồng nàn’, Tả Niệm thấy vậy giơ tay một phát súng giải quyết cương thi. “Muốn dê vợ ta hả, muốn chết mà! A Học, em cẩn thận chút đi!” “Ừ.” Nghiêm Học không muốn cản trở Tả Minh Vũ, càng dốc sức đánh. Còn về câu kêu vợ thì cậu tự động bỏ ngoài tai. Nạp đạn, lên nòng, nổ súng, làm liền một mạch. Rất nhanh một đám cương thi lạc khỏi bầy bị xử lý sạch. Tả Minh Vũ không dám thả lỏng, kéo Nghiêm Học chạy nhanh, muốn lao ra khỏi tòa nhà. Trên đường không ngừng bị cương thi tập kích, Tả Minh Vũ và Nghiêm Học thay nhau kháng cự, anh dũng chiển đấu. Hơn bốn mươi phút sau, hai ngươi mới trốn ra khỏi tòa nhà. Tả Minh Vũ kéo Nghiêm Học tiến vào phòng trực ban, nhặt một đoạn cánh tay nằm trên mặt đất quăng hướng cửa sổ tầng hai. Tiếng thủy tinh vỡ thành công hấp dẫn cương thi gần đó đi hướng tòa nhà. Nghiêm Học nhìn cửa tầng hai bị cánh tay cụt đánh vỡ lỗ hổng, cảm thán nói. “Minh Vũ à, thể biến dị thật tốt, em cũng muốn.” Tả Minh Vũ đã cởi bỏ khúc mắc, nhìn khuôn mặt đáng yêu của Nghiêm Học, bất đắc dĩ cười. “Em cho rằng thể biến dị dễ dàng lắm sau. Thân thể con người cần thuốc phù hợp, nếu không thì cơ thể sẽ bị phá hủy đến chết. Hơn nữa dù thân thể và dược vật thích hợp, quá trình biến dị cũng rất thống khổ, không phải…” Tả Minh Vũ đang nói thì thấy Nghiêm Học lộ ra biểu tình đau buồn. Anh không biết vì sao cậu có vẻ mặt như vậy, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể hỏi. “A Học, em…làm sao vậy?” Nghiêm Học vươn tay nhẹ sờ gò má Tả Minh Vũ. “Minh Vũ, em không biết trước kia anh chịu bao nhiêu khổ sở, nhưng đều đã trôi qua. Sau này em sẽ đối xử tốt với anh, không để anh chịu khổ nữa!” Tả Minh Vũ mới hiểu ra Nghiêm Học đau lòng cho mình, anh rất cảm động, an ủi bảo. “Ngốc, sau này có em thì anh sẽ không khó chịu nữa, vậy nên em không thể rời khỏi anh.” “Không bao giờ, em phải vĩnh viễn cùng anh!” Nghiêm Học dõng dạc thốt. “Ừm. A Học, bây giờ chúng ta đi hướng bắc đi.” Tả Minh Vũ yêu thương sờ đầu Nghiêm Học. “Minh Vũ, em có một chỗ càng tốt hơn cần đi, chúng ta đến đó rồi mới hướng bắc được không?” “Ở đâu?” “Anh theo em là được, đến nơi sẽ biết.” “Được rồi, nghe lời em, dẫn đường đi.” “Ừa.” Hai người nói xong đi ra ngoài. Mới đầu cương thi không bao nhiêu, nhưng càng tới gần trung tâm thương mại thì cương thi càng nhiều. Tả Minh Vũ bận rộn đánh cương thi nhân phút rảnh rỗi hỏi Nghiêm Học. “A Học, anh nghĩ đã biết em định đi đâu.” “Em biết ngay không có gì gạt được anh, nhưng không ngờ chỗ này nhiều cương thi như vậy.” “Không sao, cứ coi như chơi diễn tập thực chiến. Tới chỗ này vừa lúc bổ sung đồ lưu trữ, em cẩn thận đừng để bị thương là được.” “Chỉ biết anh tốt nhất!” “Dĩ nhiên.” Hai người nói xong liền cười, biến thành lưng tựa lưng, giao sau lưng mình cho đối phương, đấu với cương thi trước mắt. Những cương thi sớm mất đi tính người, còn lại chỉ có khát vọng đối với thịt. Chúng không quan tâm gì hết nhào hướng người sống. Không biết đau, mặc kệ bị hủy hoại chỗ nào, chúng sẽ tiếp tục xông lên, chỉ có điểm yếu trí mạng duy nhất là …đầu. Nghiêm Học và Tả Minh Vũ tựa lưng vào nhau chuyển vòng vòng đánh với cương thi xung quanh. Nhưng đám cương thi như là trống rỗng sinh ra, đánh cỡ nào cũng không hết, mắt thấy viên đạn ngày càng ít. “A Học, cứ tiếp tục như vậy không phải cách. Em canh giữ sau lưng anh, anh ở đây mở ra con đường, chúng ta đi tòa nhà!” Tả Minh Vũ chỉ huy. “Được.” Nghiêm Học đồng ý. Nói xong Nghiêm Học đổi súng bắt đầu tấn công, Tả Minh Vũ ở đằng trước cũng ra sức đánh lui cương thi mở đường cho hai người. Nghiêm Học dựa lưng vào Tả Minh Vũ chậm rãi lùi ra sau. Hai người từ từ phá vòng vây chạy hướng tòa nhà. Chương thứ tư: Đây không phải là tòa nhà bình thường mà là thương xá, bên trong bao gồm đủ thứ, có đồ dùng sinh hoạt, thực phẩm, điện khí, châu báu, vân vân và vân vân. Giống như thương xá bình thường chúng ta bình thường đi dạo. Tả Minh Vũ kéo Nghiêm Học thở hổn hển chạy lên tầng hai. “A Học, trước kiếm chỗ nghỉ ngơi một chút đi.” Tả Minh Vũ nhìn Nghiêm Học thở hồng hộc, rất là đau lòng. “Ừm, được.” Nghiêm Học lo lắng đến tùy thời gặp cương thi cần giữ thể lực, vui vẻ đồng ý. Nghiêm Học và Tả Minh Vũ núp trong góc cầu thang thoát hiểm, vừa nghỉ ngơi vừa quan sát tình hình bên ngoài. Đột nhiên như có tiếng bước chân. Tả Minh Vũ, Nghiêm Học thần kinh thả lỏng chớp mắt lại căng thẳng. Nghiêm Học khẩn trương nhìn hành lang, lúc này xuất hiện một bóng người ở ngã rẽ thang lầu. Nghiêm Học nâng súng chuẩn bị bắn nhưng bị Tả Minh Vũ cản lại. “A Học, dường như là con người.” Giống như để chứng minh lời của Tả Minh Vũ, người này thấy anh và Nghiêm Học thì biểu tình từ hốt hoảng biến vui mừng, hét to. “Có người sống, tốt quá!” Nghiêm Học nhanh chóng lao lên bịt miệng người kia. “Xuỵt, bộ tưởng kêu cương thi lại đây hết hả?” Người đàn ông lắc đầu nguầy nguậy, thế này Nghiêm Học mới thả tay ra. Người đàn ông nhỏ giọng nói. “Chỉ có hai người ư? Tôi kiếm lâu lắm mới thấy người sống, làm tôi sợ muốn chết. Chúng ta cùng đi đi, tôi không muốn một mình nữa. Tôi tên Đào Chân, các người kêu Tiểu Chân là được. Các người tên gì?” “Cùng một chỗ cũng tốt, thêm một người là thêm phần an toàn. Tiểu Chân, tôi tên Nghiêm Học, anh ấy gọi là Tả Minh Vũ.” Đào Chân thấy Tả Minh Vũ không thích để ý người khác thì cặp cổ Nghiêm Học nói. “Tốt quá, đi một mình thật sợ muốn chết! Oa…sao các người có súng vậy?! Có thể…”
|
Đào Chân chưa nói hết câu thì cánh tay gác trên vai Nghiêm Học bị Tả Minh Vũ hất ra. “Nói được rồi, đừng động tay động chân vợ tôi, không thì tôi không bảo đảm trước khi anh bị cương thi ăn sẽ xảy ra chuyện gì!” “Vợ? Hai người là một đôi?” Đào Chân mở to mắt nhìn người đàn ông tuấn tú và cậu trai đáng yêu mặt búp bê. Nghiêm Học đỏ mặt gật đầu. Tả Minh Vũ nói. “Sao hả? Thấy gai mắt thì cứ đi đi.” “Không phải không phải không phải, anh hiểu lầm ý tôi!” Đào Chân vội giải thích. “Thật ra tôi…hì hì, là hủ nam, trong hiện thực chưa từng thấy cặp đôi nào, cho nên khi biết các người là cái kia thì rất kinh ngạc. Hì hì.” Đào Chân mặt ửng đỏ. Nghiêm Học nghe Đào Chân nói vậy thì rất vui, nói thẳng phải để y cùng đi với hai người. Tả Minh Vũ thấy Nghiêm Học vui vẻ thì cưng chiều mỉm cười, không nói gì thêm. Lúc ba người nghỉ ngơi, Nghiêm Học đưa cho Đào Chân một cây súng và ít viên đạn để phòng thân. Đào Chân yêu thích không buông tay. Nghỉ ngơi hơn hai mươi phút, ba người đứng dậy đi tòa nhà chuẩn bị vài thứ. Nửa tiếng đồng hồ sau, trang bị sẵn sàng. Mỗi người một cái túi du lịch to lớn, trong bao là một bộ đồ rất bền chắc, còn lại là nước và thức ăn để lâu được, còn có đèn pin và cục pin. Trên thân ba người mặc áo và quần chắc chắn, trên chân là giày quân đội rắn chắc. Chuẩn bị xong hết, ba người chạy ngược trở lại thang thoát hiểm. Thật là thuận buồm xuôi gió. Nhưng khi tới cửa tòa nhà thì rậm rạp một đám cương thi khiến ba người muốn khóc. “Hiện tại nên làm sao đây?” Đào Chân hỏi. “Còn làm sao giờ?” Nghiêm Học hỏi ngược lại. “Đánh.” Tả Minh Vũ đáp một chữ, nói xong bắt đầu công kích dữ dội. Ba người mở ra đường máu, vừa đánh vừa trốn. “Cứ chạy hoài cũng không phải cách!” Nghiêm Học nói. “Đường cách xa như vậy, chúng ta lái xe lao ra đi.” Tả Minh Vũ đề nghị. “Được đó, tôi đi mở khóa, các người yểm hộ.” Đào Chân nói. Đào Chân nói xong quay đầu mở khóa. Chỉ thấy từ tóc y lòi ra một dây thép mỏng cắm vào trong mắt khóa chọc nguấy một hồi, cửa xe bật mở. Đào Chân nhảy lên ghế lái, mở cửa ghế sau kêu hai người lên xe. Tả Minh Vũ và Nghiêm Học vừa đánh vừa tới gần xe, vừa đóng cửa lại thì Đào Chân đã lái xe nhanh như chớp đụng cương thi đằng trước vọt ra ngoài. Trên đường, trong xe. “Tiểu Chân, sao anh biết những thứ này?” Nghiêm Học hỏi. “Cái đó…ngại quá…lúc trước không cho các người biết…thật ra trước đây tôi làm gián điệp. Sau này có vài nhiệm vụ tôi thấy trái ngược với nguyên tắc của mình nên không nhận, đã bị đào thải, sau đó tôi sinh hoạt như người bình thường.” “Vậy sao trước đó anh không nói?” “Chồng cậu dữ như vậy, tôi sợ anh ta không để tôi đi chung chứ bộ.” ‘Mình có dữ vậy sao! Mặt lạnh chẳng lẽ không đều là thế sao, tôi chỉ cười khi với A Học thì có lỗi gì sao!’ Tả Minh Vũ trong lòng giận dỗi nhưng ngoài miệng không nói gì. Ngược lại Nghiêm Học kêu gào. “Tiểu Chân, tôi mới là chồng, Minh Vũ là vợ! Anh nhớ rõ được không!” “Không phải chứ! Chẳng lẽ A Học mặt búp bê lại là tiểu công!?” Mặt Nghiêm Học đỏ rực, biện giải nói. “Tiểu thụ cũng có thể làm chồng!” Tả Minh Vũ, Đào Chân cùng lên tiếng. “Là tiểu thụ thì ngoan ngoãn làm vợ đi!” Ba người ngây ra một giây tiếp theo cười to. Trong xe không khí hơi gượng ép đã tan biến.
|