Sủng Thê Chi Đạo - Đạo Cưng Chiều Vợ
|
|
De doan xem, mot nhan vien co y di duong tac xuong gara tang ngam roi hoang so phat hien ra Can ca va tieu Hieu, chinh la Tong Nhat Quan???
|
buồn ghê luon.. hnay thứ 6 luon r.. ma k co truyen.
|
|
/92/. Nữ đồng nghiệp Hà Lỵ. “Đã trễ thế này, có chuyện gì vậy?” Nghe được giọng nói trầm ổn truyền đến từ di động đến, Bạch Lâm ở một chỗ khác run rẩy khóe miệng nhìn thời gian, mới hơn 8 giờ đã nói trễ, vậy không phải người trên toàn thế giới đều đang thức đêm hay sao? Bạch Lâm oán thầm một câu, trả lời, “Anh Cẩn, em có một tin xấu muốn nói với anh, anh muốn nghe ngay bây giờ, hay là để ngày mai mới nghe?” Người ở bên kia di động nhất thời trầm mặc xuống. Bạch Lâm đột nhiên cảm nhận được một cỗ cảm giác áp bách, nhất thời biết mình đã phạm vào một chuyện ngu xuẩn, vội vàng vớt vát nói, “Cái này, tin xấu em muốn nói chính là có thể ông già nhà em đã biết được quan hệ giữa anh với Đường Hiểu rồi.” Cốc Tu Cẩn rốt cục có phản ứng, “Làm sao biết được?” “Em cũng không rõ lắm, bất quá hẳn là có người nói với ông già, một giờ trước, em đi kêu ông ấy xuống dưới ăn cơm, lại nghe ông ấy đang nói chuyện điện thoại với người khác ở thư phòng, em mơ hồ nghe thấy tên Đường Hiểu, bất quá em có nghi ngờ một người.” “Ai?” “Cố Kỳ, trước kia cô ta đã từng ám chỉ với em, cô ta là người có hiềm nghi lớn nhất.” “Tút tút…” “…” Đáp lại Bạch Lâm chính là một chuỗi âm thanh kết thúc cuộc gọi, cho dù cậu ta đã quen hành động thường xuyên ngắt điện thoại của anh họ, nhưng lần này tốt xấu gì cậu ta cũng có công mật báo, ít nhất phải nói với cậu ta một câu ‘Đã biết’ cũng được, cậu ta cũng chỉ có một chút yêu cầu nho nhỏ này thôi mà. … Sau khi Cốc Tu Cẩn cúp điện thoại liền đặt di động lên bàn làm việc, xoay người ra khỏi thư phòng, vừa đi vào phòng ngủ, Đường Hiểu trên người quấn một cái khăn lông, đúng lúc từ trong phòng tắm đi ra, lúc đi đứng hết sức cẩn thận. Bất quá đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là nửa người lỏa lồ bị che kín bởi những dấu hôn vừa mới lưu lại không lâu, thêm việc bị ngâm nước ấm ngược lại hiện ra vài phần tiên diễm. Nhìn thấy anh, Đường Hiểu nhất thời cứng đờ. Trong mắt Cốc Tu Cẩn hiện lên ý cười, từ trong tủ quần áo lấy máy sấy ra, tiếp đó cắm nguồn điện rồi mới vẫy tay với Đường Hiểu, “Lại đây, anh giúp em sấy tóc.” Đường Hiểu do dự một chút mới đi qua. Cốc Tu Cẩn bảo cậu ngồi xuống, nhấn nút khởi động máy sấy, một cỗ nhiệt lưu vù vù thổi đến, năm phút đồng hồ sau, mái tóc ẩm ướt liền khô hơn phân nửa, “Được rồi.” Đường Hiểu lập tức đứng dậy, kéo kéo áo ngủ định mặc vào. Cốc Tu Cẩn đột nhiên đè tay cậu lại, ôm thắt lưng cậu kéo vào trong ngực, Đường Hiểu cứng người không dám lộn xộn, Cốc Tu Cẩn thấp giọng cười nhẹ nói, “Hôm nay nhiệt độ không khí gần 40 độ, áo ngủ không cần mặc đâu.” Đường Hiểu trầm mặc một chút, “Có điều hòa, không sợ nóng.” Cốc Tu Cẩn nói, “Anh sợ!” Đường Hiểu: “…” Ban đêm, Đường Hiểu vẫn không thể mặc áo ngủ được như ý nguyện, mang một thân đầy dấu vết ái muội bị Cốc Tu Cẩn kéo lên giường đi ngủ, giãy dụa không có kết quả, còn bị anh dùng một câu ‘Nếu không đồng ý sẽ làm một lần nữa’ dập tắt âm thanh kháng nghị. Hôm sau, mặt trời lên khỏi đỉnh đầu. Sau khi Đường Hiểu tỉnh lại đã hơn tám giờ, cậu nghiêng người, Cốc Tu Cẩn đã không còn ở bên cạnh, một lúc lâu cậu mới kịp hoàn hồn, vội vàng ngồi dậy. Bởi vì tốc độ quá nhanh, chỗ ‘nào đó’ bị dùng sức đè lên truyền đến một tia đau đớn, cũng may tối hôm qua đã thoa thuốc, lại nghỉ ngơi mười mấy giờ, đã không có gì đáng ngại. Đường Hiểu đi vào WC rửa mặt, đi ra thay một thân quần áo thoải mái sạch sẽ, nghĩ tới việc ngày hôm qua đã làm một ít vận động không phù hợp với trẻ em, cậu cũng không dám mặc quần bò. Cốc cốc —— Đường Hiểu mang dép lê vào, vừa đúng lúc nghe thấy tiếng gõ cửa, lập tức chạy ra mở cửa. “Đường Hiểu, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.” Trương quản gia đứng ngoài cửa thấy cậu đã thức dậy, khuôn mặt lập tức tươi cười nói. “Vâng.” Đường Hiểu lập tức trả lời, chợt nhớ tới một chuyện, lại hỏi, “Học trưởng ở đâu ạ?” Trương quản gia nói, “Đại thiếu gia đã ra khỏi phòng tập thể thao, đang ở dưới lầu.” Đường Hiểu xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy Cốc Tu Cẩn đã ngồi ở bàn cơm, bất quá áo thể thao không tay mặc trên người vẫn chưa được thay ra, hai cánh tay trần trụi có thể thấy rõ cơ bắp rắn chắc của anh, không khoa trương nhưng kiện mỹ, mỗi lần nhìn thấy đều khiến cậu hâm mộ không thôi. “Cảm thấy thế nào rồi?” Cốc Tu Cẩn hỏi. Đường Hiểu biết anh đang hỏi gì, bật người liếc mắt nhìn những người khác một cái, thấy bọn họ không có phản ứng, mới ngồi vào vị trí bên cạnh anh, nhỏ giọng nói, “Không có việc gì.” “Vậy thì tốt.” Cốc Tu Cẩn đẩy bữa sáng đến trước mặt cậu, “Hôm nay đầu bếp Lưu xin nghỉ phép, đây là bánh bao và sữa đậu nành Trương quản gia mua ở Vương Ký, ăn thử xem.” Vừa nghe thấy Vương Ký, nhãn tình Đường Hiểu liền sáng lên, vươn tay muốn lấy một cái. Nửa chừng đã bị Cốc Tu Cẩn chặn tay cậu lại, “Phải dùng đũa.” Đường Hiểu ngượng ngùng nở nụ cười, Vương Ký là một tiệm ăn ở H thị, tiệm ăn này bán những loại đồ ăn vặt đặc sản như bánh bao đã có lịch sử hai mươi mấy năm, rất nổi tiếng cũng rất ngon, là một tiệm ăn luôn luôn đắc khách, điểm không tốt duy nhất chính là số lượng, chậm một phút đồng hồ sẽ bị cướp sạch. Đường Hiểu chỉ được ăn thử một lần, bởi vì nơi làm việc trước kia của cậu cách tiệm ăn rất xa, hơn nữa khi đi làm lại rất gấp gáp, cho nên vẫn không có cơ hội ăn lần thứ hai. Không ngờ hôm nay trên bàn cơm lại xuất hiện bánh bao Vương Ký, cậu đã rất nhớ hương vị bánh bao Vương Ký rồi. “Thơm quá, ăn rất ngon!” Cả khoang miệng Đường Hiểu đều là hương vị bánh bao, đầu lưỡi không hề biết nóng, ăn ngon đến mức bắt đầu nhiều lời, nói chuyện cũng không lưu loát. Cốc Tu Cẩn liền dứt khoát đẩy hai cái bánh bao lại trước mặt cậu, cười nói, “Ăn chậm một chút, nếu thích, ngày mai lại nhờ Trương quản gia đi mua.” Đường Hiểu vùi đầu ăn. Tám giờ rưỡi, Đường Hiểu ăn đến mức no căng ngồi trên xe Cốc Tu Cẩn thẳng tiến đến công ty. Gần chín giờ mới đến công ty, tuy rằng bây giờ là trợ lý của Cốc Tu Cẩn, nhưng Đường Hiểu vẫn không dám đi lên cùng với anh, nhất định phải tách riêng ra với anh, Cốc Tu Cẩn đành phải theo ý cậu. Cốc Tu Cẩn đi rồi, Đường Hiểu mới đi đến thang máy dành cho nhân viên thông thường, mới vừa đóng cửa thang máy, một giọng nói dồn dập đột nhiên vang lên. “Ai da, chờ tôi một chút.” Đường Hiểu lập tức nhấn nút mở cửa, sau đó, một nữ đồng nghiệp thở hổn hển chạy tới, nhìn thấy cậu lập tức lộ ra một nụ cười sáng lạn, “Cám ơn cậu nha.” Đường Hiểu đáp lại bằng một nụ cười lịch sự, “Không cần khách khí.” Nữ đồng nghiệp nhấn số tầng tiếp theo, sau đó tùy tiện tự giới thiệu nói, “Tôi là Hà Lỵ ở phòng tài chính, xưng hô với cậu như thế nào?” Đường Hiểu nói, “Tôi là… Ưm, Đường Hiểu bộ phận kỹ thuật.” Hà Lỵ cười nói, “Tôi có thể trực tiếp gọi cậu là Đường Hiểu không?” Đường Hiểu gật gật đầu. Hà Lỵ nói tiếp, “Cậu có phải là Đường Hiểu thuộc bộ phận của Lai tổng không, bây giờ đang là trợ lý bên cạnh tổng tài, đúng không?” Đường Hiểu kinh ngạc nhìn cô ta. Hà Lỵ nhận ra sự nghi ngờ của cậu, liền cười nói, “Chẳng lẽ cậu vẫn chưa biết sao, hiện tại cậu đã rất nổi tiếng trong công ty, đầu tiên là ở nhà ăn cùng ăn cơm với tổng tài, sau đó còn may mắn được làm việc bên cạnh tổng tài, rất nhiều đồng nghiệp đều hâm mộ cậu, nói vận khí của cậu vô cùng tốt.” Đường Hiểu cười khan một tiếng, cậu thật sự không ngờ cư nhiên có nhiều người đang bàn luận về cậu như vậy, lại càng không ngờ cậu sẽ nổi tiếng như vậy. “Bất quá không phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.” Hà Lỵ lắc lắc ngón tay, thấy Đường Hiểu nhìn qua mới nói tiếp, “Giống như tôi nè, tôi cảm thấy cậu còn cố gắng hơn so với rất nhiều người trong công ty, tổng tài đề bạt cậu cũng không có gì bất ngờ, cho nên cậu không cần để ý đến ánh mắt của người khác đâu.” Đường Hiểu kinh ngạc nhìn cô ta, làm sao cô ta đoán được? Đúng lúc này, thang máy 'đinh' một tiếng mở ra. “A, tôi đến rồi.” Hà Lỵ vội vàng ra khỏi thang máy, phất tay với cậu, “Gặp lại sau!” Đường Hiểu vẫn chưa kịp đáp lại một câu ‘Gặp lại sau’, cô ta liền bước đi, biết thang máy dừng lại ở tầng mười, cậu vẫn không hiểu được, con người bây giờ cư nhiên thân thiết như vậy sao? Có thể tán gẫu với người lần đầu tiên gặp mặt như bạn tốt đã quen biết từ rất lâu. “Đường Hiểu!” Tống Nhất Quân đột nhiên nhảy ra ôm lấy vai cậu. Đường Hiểu sợ tới mức tim đập lỡ một nhịp, nhìn thấy là cậu ta nhất thời tức giận nói, “Làm gì mà cậu đột nhiên chạy đến vậy, không biết sẽ dọa chết người sao?” Tống Nhất Quân nhún nhún vai, “Rõ ràng là suy nghĩ chuyện gì đó đến mức nhập thần, nói cho cậu một chuyện quan trọng này, tôi nghe nói cậu sắp bị điều đến làm trợ lý bên cạnh tổng tài, chuyện này có phải là thật hay không?” Đường Hiểu vô thức hỏi ngược lại, “Làm sao cậu biết?” Tống Nhất Quân ôm trán, “Ai u mẹ của tôi a, thì ra những gì anh Kỳ nói là sự thật, tôi còn nghĩ rằng anh ta đang nói giỡn với tôi.” Đường Hiểu sửng sốt, cư nhiên là Kỳ Văn nói, nhìn thế nào anh ta cũng không giống như người sẽ nói việc này với người khác, bất quá cư nhiên anh ta đã biết, xem ra ngày hôm qua Cốc Tu Cẩn đã nói cho anh ta biết rồi. “Người anh em, sau này thăng chức rất nhanh, ngàn vạn lần không được quên thằng em này nha.” Tống Nhất Quân nắm chặt tay cậu, vẻ mặt đầy kích động nói. Đường Hiểu hắc tuyến rút tay ra, đẩy người cậu ta đang chặn ở cửa ra, vừa đi vào vừa nói, “Đừng lộn xộn.” Lúc này, Ngải Sâm ở đối diện đi tới, nhìn thấy cậu lập tức gọi cậu lại, “Ai da, Đường Hiểu, Lai tổng bảo tôi nhắn lại với cậu, sau khi đi làm đến tìm anh ta.” Đường Hiểu vừa nghe thấy cái tên Rycen liền cảm thấy lạnh lẽo. Nhưng cho dù có lạnh cũng phải đi, Đường Hiểu không thể làm gì khác là kiên trì đi đến trước cửa văn phòng Rycen, gõ gõ cửa, bên trong cánh cửa lập tức vang lên giọng nói của Rycen. “Vào đi.” Đường Hiểu mở cửa đi vào, tại cửa sổ sát đất nhìn thấy Rycen đưa lưng về phía cậu, sau khi xoay người lại, một ánh mắt sắc bén dừng lại trên người cậu. “Lai tổng, anh tìm tôi có chuyện gì?” ==== Em đã trở lại =.=
|
/93/. Kế hoạch chặt chẽ. Đường Hiểu đi ra khỏi văn phòng Rycen, mới vừa trở về chỗ ngồi, Tống Nhất Quân đã đi tới, vẻ mặt bát quái hỏi, “Đường Hiểu, Lai tổng gọi cậu vào làm gì vậy?” “Không có gì, chỉ là điều động công tác mà thôi.” Đường Hiểu không định cùng cậu ta bát quái, chỉ tổng kết một câu đơn giản cho cậu ta, nhưng thực tế sự thật là như vậy, vốn dĩ cậu nghĩ rằng Lai tổng muốn nói với cậu về chuyện Cốc Tu Cẩn, nhưng không ngờ anh ta thật sự chỉ nói với cậu về chuyện công việc. Tống Nhất Quân hơi cảm thấy thất vọng trở về chỗ ngồi của mình. Đường Hiểu thật không biết đầu óc cậu ta được cấu tạo từ cái gì, cấp trên gọi cậu vào nói chuyện, cư nhiên cũng có thể bát quái. Không để ý tới cậu ta, Đường Hiểu sao chép tư liệu trong máy tính vào USB, sau đó lại xử lý sạch sẽ máy tính, bởi vì khoảng thời gian trước đã làm xong bàn giao công việc, cho nên bây giờ chỉ cần đơn giản xóa hết tư liệu trong máy tính là được rồi. Bên kia, sau khi Đường Hiểu rời đi, Rycen trầm tư một lúc, cầm lấy điện thoại cố định nhấn nút, vang lên hai hồi chuông liền được chuyển máy, thanh âm nghiêm nghị của Cốc Tu Cẩn lập tức truyền tới. “Rycen, có chuyện gì vậy?” “Cốc tổng, chiêu này của anh quả nhiên cao minh, biến tôi đây trở thành bàn đạp ha.” Rycen mấp máy môi, phun ra một hơi tiếng Trung khá lưu loát, dành chút thời gian luyện tập cuối cùng đã có kết quả. “Quả nhiên bị cậu nhìn thấu rồi.” Cốc Tu Cẩn cười một tiếng, nhưng không có chút xấu hổ nào khi bị vạch trần, trên thực tế anh cũng biết không thể nào giấu được Rycen, đặc biệt anh ta đã biết quan hệ giữa anh và Đường Hiểu. Nghe thấy anh chính miệng thừa nhận, Rycen lại càng bất ngờ, “Vì đem cậu ta tới bên người, anh thật sự hao hết tâm trí, khiến tôi không thể không nghi ngờ hạng mục bất động sản kia là do anh cố ý giao cho Kỳ Văn, nhưng mà làm sao anh đoán chắc Kỳ Văn sẽ chọn Đường Hiểu?” Cốc Tu Cẩn dựa lưng vào ghế xoay, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười trả lời, “Kỳ thật rất đơn giản, theo tính cách của Kỳ Văn có thể thấy được, cậu ta sẽ lựa chọn Đường Hiểu tính tình ngoan ngoãn dễ bảo, mà không phải là Tống Nhất Quân quá mức hiếu động.” “Thật sự là kế hoạch chặt chẽ!” “Rycen, tiếng Trung của cậu đã tiến bộ hơn rất nhiều, ngay cả kế hoạch chặt chẽ cũng biết.” Rycen ngược lại chẳng muốn nghe loại khen ngợi này, liền nói, “Như vậy Kỳ Văn đi Đức chắc hẳn cũng là do anh cố ý sắp xếp đúng không, để danh chính ngôn thuận đem người yêu nhỏ của anh tới bên người, kỳ thật anh không nhất thiết phải làm như vậy, Thịnh Đằng là của anh, cho dù anh lấy công làm việc tư cũng không có ai dám nói gì anh.” Nghe thấy ba chữ ‘người yêu nhỏ’, Cốc Tu Cẩn không khỏi nhớ tới bộ dáng Đường Hiểu khi ở dưới thân anh, đôi mắt không tự chủ mà sâu thẳm hơn rất nhiều, cười cười nói, “Đường Hiểu da mặt mỏng, tính cách cũng có chút không được tự nhiên, nếu tôi làm như vậy, cậu ấy sẽ cảm thấy không ngẩng đầu lên được, huống hồ tôi tin cậu ấy.” Rycen đột nhiên có chút đồng cảm với Đường Hiểu, rơi vào tay một nhân vật nguy hiểm như Cốc Tu Cẩn, cả đời cũng đừng mong chạy trốn khỏi lòng bàn tay của anh. Nghĩ vậy, nhưng anh ta lại nói, “Vậy anh cần phải bảo vệ tốt con cừu nhỏ của anh ha, quan hệ của hai người một khi phơi bày ra ánh sáng, hoàn cảnh cậu ta sẽ rất khó khăn, dù thế nào cậu ta cũng là cấp dưới của tôi.” “Vậy cám ơn cậu đã nhắc nhở.” “Không cần khách khí, tôi cúp máy đây.” Cốc Tu Cẩn buông microphone xuống, ánh mắt thâm thúy ngưng lại nhìn những đám mây trắng trên bầu trời, khóe miệng chậm rãi lộ ra nụ cười, nếu có người nhìn thấy, nhất định sẽ giật mình, bởi vì anh hoàn toàn khác hẳn so với hình tượng bình thường đối với người khác. Lúc này, giọng nói Elma từ bên ngoài truyền vào. Cốc Tu Cẩn nói một tiếng mời vào, Elma lập tức ôm một đống văn kiện đi tới, cô mang lịch trình trong một tuần đặt trước mặt anh. “Tổng tài, đây là lịch trình mới lập, mời anh xem qua.” Elma nói tiếp, “Mặt khác, trợ lý của Cố tổng tập đoàn Bạch Vân gọi điện thoại đến đây, nói muốn bàn bạc với anh về chuyện hạng mục hợp tác, hỏi tổng tài khi nào thì rảnh.” Cốc Tu Cẩn tùy ý lật xem một chút, “Chuyện hạng mục đã bàn giao cho Kỳ Văn, nói chuyện này cho anh ta biết, bảo anh ta đi bàn bạc với cố vấn, còn có chuyện gì khác không?” Elma lập tức rút ra một tờ đơn, “Đây là đơn xin đổi mới năm cái máy tính, trong đó có bốn cái ở chỗ thư ký, một cái của Đường tiên sinh, máy tính của cậu ấy là sản phẩm từ bốn năm trước, đã không còn sử dụng nữa, cho nên tôi sâu sắc cảm thấy nên đổi cho cậu ấy một cái tốt hơn.” Khóe miệng Cốc Tu Cẩn lộ ra một tia cười nhạt đầy thâm ý, “Thật ra cô rất thông minh, bất quá loại việc nhỏ này hẳn là không cần đem đến chỗ của tôi.” Elma nói, “Giám đốc bộ phận tài chính nói năm cái quá nhiều, không chịu phê duyệt, cho nên tôi mới đến xin chỉ thị của tổng tài.” Cốc Tu Cẩn cầm lấy bút sảng khoái ký tên của mình lên, “Cầm lấy.” Elma nhận lấy đơn xin, trong lòng vui như hoa nở, cô biết chỉ cần thêm tên Đường Hiểu vào tuyệt đối sẽ thành công, lão già thối bộ phận tài chính kia, có tổng tài kí tên, xem ông còn dám trả lại nữa hay không. “Vậy tôi ra ngoài làm việc đây.” “Đi đi.” Sau khi Elma ra khỏi văn phòng, lập tức nhanh chóng đi đến chỗ thư ký, sau đó vừa giơ danh sách trên tay mà Cốc Tu Cẩn đã ký tên vừa đắc ý nói với những người ở bên trong, “Các chị em, tôi mang máy tính mới tới đây.” Chỗ thư ký lập tức vang lên một trận hoan hô. “Quá tuyệt vời, tình yêu à, cô làm thế nào vậy?” Một nữ đồng nghiệp chạy tới ôm lấy Elma hung hăng hôn một hơi. Elma phong tình vạn chủng vén tóc lên, “Sau này phải học hỏi chị đây nha.” Buổi chiều, Đường Hiểu cuối cùng xử lý xong công việc. Tống Nhất Quân rất luyến tiếc cậu, dù sao hai người cũng là người mới vào cùng một ngày, luôn có chung đề tài tán gẫu, tiếp xúc với Đường Hiểu, có thể nói Tống Nhất Quân khá thoải mái, bây giờ cậu phải đến tầng mười sáu làm việc, cơ hội có thể gặp nhau chắc chắn sẽ rất ít. “Người anh em, sau này thăng chức rất nhanh, ngàn vạn lần đừng quên tôi nha.” “Yên tâm, quên ai cũng sẽ không quên cậu, bởi vì cậu còn thiếu tôi tiền cơm ba ngày vẫn chưa trả.” Đường Hiểu vỗ vỗ bả vai rộng lớn của cậu ta nói. Tống Nhất Quân lập tức đổi thành một vẻ mặt nghiêm túc, “Người anh em, thuận buồm xuôi gió, không cần thường xuyên nhớ tới tôi, tôi sẽ không để ý đâu.” Đường Hiểu khinh bỉ cậu ta, nếu tiếp tục nói chuyện với cậu ta nữa, ai biết cậu ta sẽ nói ra những lời đáng xấu hổ gì, sau khi tạm biệt những người khác, cậu có chút lưu luyến không muốn rời đi, tầng mười là nơi cậu làm việc mấy tháng, có lẽ là do tâm lý chim non, cậu ít nhiều cũng có chút tình cảm với nơi đây. Trợ lý tiền nhiệm của Cốc Tu Cẩn, Tề Thiên Vũ, là một người rất có năng lực, khi mới vào làm, tất cả công việc lớn lớn nhỏ nhỏ đều do anh ta xử lý, sau đó năng lực của anh ta dần dần thể hiện, Cốc Tu Cẩn cũng dần dần giao một vài dự án lớn cho anh ta làm. Đến hiện tại, ở tầng mười sáu anh ta đã có được một văn phòng riêng, bất quá thời gian sử dụng không dài, trước đó đã bị Cốc Tu Cẩn cử ra nước ngoài. Elma đã dọn dẹp văn phòng của Tề Thiên Vũ, biết anh ta sẽ bị điều đến vị trí khác, vốn tưởng rằng tổng tài sẽ đem văn phòng của trợ lý Tề cho Đường Hiểu dùng, cô còn cố ý bảo người khác quét dọn một lần nữa, không ngờ tổng tài cư nhiên không đưa ra quyết định này, quả nhiên vẫn phải đặt dưới tầm mắt của mình mới an toàn sao? Lúc Đường Hiểu đi lên báo danh, nhìn thấy bàn làm việc và ghế dựa vốn dĩ cũ kỹ đều đổi thành cái mới, đồ vật đặt phía trên cũng mới tinh, không khỏi cảm thấy kinh ngạc. “Elma, những thứ này là gì vậy?” Elma ôn nhu cười, “Đường Hiểu, chúc mừng cậu trở thành một thành viên của tầng mười sáu, mấy thứ này đều là từ ‘nơi khác’ dọn tới, không cần lo lắng, cậu cứ an tâm dùng đi.” Đường Hiểu bán tín bán nghi. Sau khi Elma rời khỏi đây, Cốc Tu Cẩn ngoắc ngoắc cậu, “Đường Hiểu, lại đây.” Đường Hiểu nghe lời đi đến trước mặt anh. Cốc Tu Cẩn lấy lịch trình Elma đưa cho anh lúc trước giao cho cậu, “Đem phần lịch trình này đi photo thêm một bản nữa.” “Vâng.” Đường Hiểu cầm lấy bản lịch trình đi ra ngoài, máy copy ở quầy bên ngoài. Ngay từ đầu công việc tương đối nhẹ nhàng, chỉ cần dựa theo lịch trình làm việc là được, bất quá Cốc Tu Cẩn vì để cậu mau chóng quen thuộc với nội dung công việc tiếp theo, liền bảo Elma tạm thời dẫn dắt cậu vài ngày. Đường Hiểu lại bắt đầu bận rộn hơn một chút, mỗi ngày theo Elma chạy đôn chạy đáo, điều khiến cậu bội phục chính là, Elma mang một đôi giày cao gót bốn năm phân, thế nhưng chạy một buổi chiều vẫn chưa từng than một chữ mệt. Đối với chuyện này, Elma vô cùng nữ vương nói, “Chị đây chính là King Kong đánh không chết.” Đường Hiểu nhỏ giọng nói một câu, “King Kong là đàn ông.” Elma nguýt cậu một cái, “Em trai Đường, không ai nói cho cậu biết không được phản bác lời nói của mỹ nữ sao?” Đường Hiểu cẩn thận nhớ lại một chút, “Không có, người nhà của tôi chỉ nói với tôi có sai thì phải chỉ ra.” Bất quá mỹ nữ cho dù trợn trừng mắt thì vẫn là mỹ nữ, xem những người đàn ông xung quanh đều nhìn chằm chằm là biết rồi. Elma rất không tao nhã mà ‘xí’ một tiếng, “Khó trách không có cô gái nào theo đuổi cậu, đàn ông không biết nhường nhịn phụ nữ thì không phải là đàn ông tốt.” Đường Hiểu cũng không bị bộ dạng này của cô ảnh hưởng, cười nói, “Elma chỉ cần nói một tiếng, nhất định sẽ có rất nhiều người nhường nhịn cô.” Elma lại ‘xí’ một tiếng, “Ây da~, em trai Đường, lá gan cậu thật lớn nha, da mặt cũng dầy nữa, có phải ỷ vào có Cốc tổng làm chỗ dựa cho cậu, cho nên có tất cả sức mạnh hay không?” Đường Hiểu không muốn lý luận với cô, chung quy cậu cảm thấy nếu tiếp tục tranh cãi với cô thì bản thân mình sẽ chịu thiệt. Elma thấy cậu thông minh mà im miệng, liền hừ hừ. Trong một buổi chiều, sau khi Elma mang theo cậu dạo một vòng các bộ phận, thanh danh Đường Hiểu liền truyền ra, tuy rằng thật bất ngờ, nhưng tất cả mọi người đều đoán được, rất có thể bởi vì hạng mục bất động sản lúc trước, sau khi tiếp xúc, tổng tài cảm thấy cậu có năng lực, cho nên liền đề bạt lên. Quả nhiên đúng như Cốc Tu Cẩn suy nghĩ.
|