Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu
|
|
CHƯƠNG 100: GAY CẤN (THƯỢNG)
Posted on 30.03.2012 by Nguyệt under Võng du chi diễn kỹ nhất lưu, Đam mỹ Gay cấn (thượng)
Mã Thụy sát giờ mới tới, trên người mặc một bộ vest sậm màu vừa khít đem vóc người hắn sửa thành “lồi lõm có thú”.
Kiều Dĩ Hàng cùng Tiểu Chu đồng thời trượt về trước, tựa lưng vào ghế, rụt cổ thấp hơn mọi người trong phòng.
Mã Thụy cũng chưa vội ngồi xuống mà còn đứng trên bục, quét qua phía dưới vài lượt.
Trầm Thận Nguyên nhỏ giọng: “Mã tổng đang đếm người sao?”
Kiều Dĩ Hàng cùng Tiểu Chu lại cúi thấp thêm.
Trầm Thận Nguyên: “Sao không điểm danh cho nhanh?”
Kiều Dĩ Hàng cùng Tiểu Chu đồng lòng rủa thầm hắn.
May là Mã Thụy nhìn vài vòng rồi im lặng ngồi xuống.
Tiểu Chu gắt gao nắm lấy di động, buồn bực: “Sao Cao đổng không đến chứ?”
Gần đây chuyện Mã Thụy và Cao Cần bất hòa đã không phải bí mật. Kiều Dĩ Hàng cùng Tiểu Chu đều nghĩ nếu Cao Cần đòi tham gia hội nghị này rất có thể sẽ bị hãm hại.
Kiều Dĩ Hàng: “Có lẽ Cao đổng sẽ tìm chủ tịch hội đồng quản trị đến phá.”
Trong rất nhiều phim, diễn viên phá hoại hội nghị, tiệc tùng các thứ đều dựa vào chủ tịch hội đồng quản trị mà thành công.
Tiểu Chu thì thầm: “Hay ta gọi hắn xem thử thế nào?”
“Xin các vị ngồi dưới tắt hết di động.” Mã Thụy lên tiếng rồi, “Ta không nghĩ trong quá trình phát biểu nghe được bất kỳ tiếng chuông nào.”
Hắn vừa dứt lời, di động trong túi Kiều Dĩ Hàng reo lên. Chưa nhìn hắn cũng biết là Trương Tri vì đây chính là tiếng chuông từ cái di động bần cùng chuyên dụng. Thấy ánh mắt mọi người liếc tới, hắn không chút nghĩ ngợi đút tay vào túi, nhấn nút tắt máy.
Tiếng chuông ngừng lại.
Mã Thụy chăm chú nhìn chỗ hắn hồi lâu, lâu đến Kiều Dĩ Hàng đổ mồ hôi mới chậm rãi nói tiếp: “Giờ chúng ta hãy nhắm mắt suy nghĩ ba phút.”
…
Có khi nào Mã Thụy chờ mọi người nhắm mắt lại sẽ phi tới đây đánh hắn? Kiều Dĩ Hàng giả bộ nhắm mắt, len lén quan sát nhất cử nhất động của Mã Thụy. Chỉ thấy hắn móc một tờ giấy từ túi áo ra, chăm chú đọc.
“Hắn đang nhẩm lại bài phát biểu.” Trầm Thận Nguyên nói khe khẽ trong mồm, mơ mơ hồ hờ.
Kiều Dĩ Hàng chợt hiểu. Trước đây Cao Cần phát biểu chưa bao giờ cần chuẩn bị trước, Mã Thụy không muốn bại bởi hắn nên mới tỉ mỉ chuẩn bị.
— nhưng giờ chỉ có ba phút, ngày thường không thắp hương, giờ mới cuống lên ôm chân Phật sao?
Ba phút qua trong nháy mắt.
Nghe bài diễn thuyết của Mã Thụy , Kiều Dĩ Hàng buộc phải thừa nhận, chân Phật quả không hổ danh, tức thời ôm cũng có hiệu quả.
Tiếng vỗ tay vang dội.
Tiểu Chu buồn bực: “Thành tích nửa năm cũng bình thường thôi, có gì mà cần vỗ tay chứ?”
“Để bớt buồn ngủ.” Kiều Dĩ Hàng vừa nói vừa cố kéo hai mi mắt lên.
Cuối cùng hội nghĩ kết thúc trong không khí tốt đẹp với sự đồng lòng ngăn Mã Thụy tiếp tục nói của mọi người. Mã Thụy thỏa mãn quay về phòng làm việc. Kỳ thực trước khi Cao cần tới, thời khắc nguy hiểm vẫn là hắn tận lực bảo toàn Y Mã, không nghĩ nhiều năm vậy rồi, phong độ vẫn như xưa.
Trong phòng làm việc, Cao Cần đang ngồi chỗ của hắn, nhìn máy tính.
“Sao ngươi lại ở đây?” Mã Thụy ngẩn người.
Cao Cần tán thưởng: “Diễn thuyết không tồi.”
Mã Thụy nhìn màn hình thấy đúng là cảnh phòng họp. Có thể thấy Cao Cần đã lắp camera trong phòng họp để xem trực tiếp.
“Khẩu âm đậm chất quê hương.” Cao Cần chậm rãi tiếp.
Mã Thụy nhăn nhó: “Máy tính của ngươi hỏng rồi hay sao mà đến đây ngồi?”
Cao Cần đứng dậy: “Để ăn mừng lần đầu tiên ngươi diễn thuyết thành công.” Hắn vừa nói vừa lấy một tượng ếch xanh đặt lên bàn, “Dù rất có thể là lần duy nhất.”
“…” Mã Thụy cảm thấy nên phản bác gì đó nhưng đến khi Cao Cần đóng cửa ra ngoài, hắn cũng chưa sắp xếp xong câu chữ.
Nhưng..
Xem như đã giảng hòa rồi đúng không?
Mã Thụy cầm con ếch lên, đắc ý bĩu môi.
Mở đầu chỉ là hội nghị toàn công ty để tổng động viên. Tiếp theo còn có vô số hội nghị nhỏ cần tham gia.
Kiều Dĩ Hàng sau khi tham gia hai cuộc họp chả biết về vấn đề gì, nhất quyết tìm thời gian ngủ. Khi hắn tỉnh lại, sắc trời đã tối sầm, còn rả rích mưa nhỏ.
Hắn xoay người ngồi dậy, tiện tay lấy di động ra xem.
Chiếc di động nghèo nọ vẫn đang tắt máy.
Kiều Dĩ Hàng đột nhiên nhớ đến cú điện của Trương Tri, vội vàng bật lên gọi lại.
“Số điện thoại ngài gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.”
Đầu kia truyền đến giọng nữ quen thuộc với nhân dân toàn quốc.
Kiều Dĩ Hàng nhíu mày.
Đừng bảo là vì hắn không nghe máy nên Trương Tri tức giận tắt điện thoại chứ?
Hắn rất nhanh gạt bỏ giả thuyết này.
Đàn ông sẽ không nhỏ mọn như vậy.
…….
Nhưng Trương Tri mới có mười chín tuổi.
Kiều Dĩ Hàng đứng dậy ra ngoài.
Hành lang trong Y Mã lạnh lẽo im lặng. Vì hôm nay mưa to nên Mã Thụy cho mọi người về sớm.
Kiều Dĩ Hàng gọi cho Tiểu Chu: “Ta cần xe.”
“Về nhà hả?” Tiểu Chu mới xác nhận lịch trình tuần sau với NCC, vẫn còn ở công ty.
“Không.” Kiều Dĩ Hàng đáp, “Đến EF.”
Tiểu Chu giật mình: “Có chuyện gì lộ ra à?” Nàng nhanh chóng rà soát lại mọi sự tình.
“Không phải. Là chuyện riêng thôi.” Kiều Dĩ Hàng trả lời ngắn gọn.
“Có thể hỏi lý do không?” Tiểu Chu tò mò vảnh tai nghe. Nếu nhớ không lầm trong EF mà có chuyện riêng cần nói với Kiều Dĩ Hàng thì chỉ có vị kia thôi nhỉ?
“Có thể. Nhưng ta từ chối trả lời.”
Tiểu Chu cười hắc hắc: “Thực ra từ chối cũng là một loại thái độ.”
“…”
Lúc Kiều Dĩ Hàng đi làm là do Trương Tri chở tới nên cũng không mang giấy phép lái xe trên người, chỉ có thể gọi Tiểu Chu đưa đi.
Tới hầm đỗ xe của EF, Tiểu Chu hỏi: “Ta đợi ở đây hay là…”
“Ngươi về trước đi.” Kiều Dĩ Hàng phất tay.
Tiểu Chu dự họp cả ngày, mệt gần chết nên không giằng co nhiều, lập tức lái xe về.
Đến khi nàng rời khỏi, Kiều Dĩ Hàng mới nhận ra bản thân quá xúc động.
Thứ nhất hắn không biết Trương Tri còn trong công ty hay không, biết đâu đã sớm về rồi. Thứ hai, hắn lấy cớ gì đến tìm Trương Tri?
Kiều Dĩ Hàng chậm rãi đi đến phòng làm việc, vừa đi vừa nghĩ cớ.
Lúc gần đến, hắn đã nghĩ ra. Trương Tri làm bữa sáng nên hắn quyết định mời lại bữa tối.
“Đại Kiều?” Thư ký kinh ngạc đứng dậy.
Kiều Dĩ Hàng mỉm cười, chỉ vào cửa phòng làm việc.
“Vẫn còn làm việc, nhưng…” Thư ký dừng chút, “La tổng giám từ chức rồi nên hôm nay Trương phó tổng bận nhiều việc lắm.”
“La Thiếu từ chức rồi sao?” Kiều Dĩ Hàng cả kinh. Chẳng nhẽ La Định Âu đã đạt được mục đích?
Thư ký: “La tổng giám sắp sửa mở công ty riêng.”
“Ừm.” Kiều Dĩ Hàng có chút chần chừ. Hăn dù không biết công ty đĩa nhạc bận rộn đến đâu nhưng bình thường cũng ít thấy mặt La Thiếu Thần chứng tỏ lượng công việc cũng không ít. Có thể tưởng tượng được một lúc phải tiếp nhận nhiều công việc thế khiến Trương Tri vất vả thế nào.
Thư ký đột nhiên hạ giọng thần bí hỏi: “Ngươi vội đến chúc mừng sinh nhật Trương phó tổng hả?”
“Sinh nhật?” Kiều Dĩ Hàng sửng sốt.
“Hôm nay thư ký của chủ tịch có gọi điện tới hỏi có về nhà ăn cơm không nhưng bị từ chối rồi.”
Kiều Dĩ Hàng kinh ngạc: “Hôm nay là sinh nhật hắn?”
Thư ký thấy hắn không biết, tự trách bản thân lắm miệng. Nàng vốn chỉ muốn thân thiết với ngôi sao thôi nên lắm miệng một chút. Giờ lại như đẩy hắn vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. “Ờ, nhưng phó tổng giám hôm nay bận lắm, ngay cả cơm tối cũng chỉ kêu ta mua sandwich thôi, chắc là không rảnh để tổ chức.”
“Ta vào được không?” Kiều Dĩ Hàng hỏi. Dù gì cũng đã tới cửa, thế nào cũng phải vào nói câu chúc mừng sinh nhật.. hay là tặng hắn quà.
“Để ta đi hỏi. Ngài chờ.” Thư ký vừa nói vừa gõ cửa phòng.
Bên trong vẫn im lặng.
Thư ký đành len lén mở cửa bước vào.
Kiều Dĩ Hàng ở bên ngoài đợi một lúc, đột nhiên xoay người ra ngoài.
Đến khi thư ký quay lại, người đã đi mất.
Trương Tri cố gắng đem lực chú ý đặt trên tài liệu trước mắt nhưng hoàn toàn thất bại. Câu hỏi tại sao Kiều Dĩ Hàng tới rồi lại đi quanh quẩn trong óc hắn không tan. Hắn tức giận, vì bản thân quá dễ dàng bị ảnh hưởng, cũng vì thái độ khó nắm bắt của Kiều Dĩ Hàng.
Cửa bị gõ nhẹ hai cái.
Trương Tri nhíu mày, cúi đầu làm bộ xem tài liệu, không thèm ngẩng lên: “Vào đi.”
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Đèn đột ngột bị tắt.
“Ngươi làm cái gì..” Trương Tri ngẩng đầu, thấy Kiều Dĩ Hàng đang bê một chiếc bánh ngọt bên trên cắm hai mươi ngọn nến, từ từ tiến đến chỗ hắn.
Gương mặt thanh tú dưới ánh lửa, phảng phất như tỏa ra ánh sáng ấm áp, khiến người ta không thể dời mắt.
“Happy birthday to you, happy birthday to you. Happy birthday, happy birthday. Happy birthday to you.” Không hổ danh ca sĩ, dù chỉ là giai điệu đơn giản vẫn có thể khiến người khác xúc động. Đương nhiên, theo Kiều Dĩ Hàng nghĩ, đó không phải vì hắn đưa tình cảm vào đó mà vì kỹ thuật hát của hắn quá cao.
Trương Tri buông bút, cố nén ham muốn ôm lấy người trước mắt, ra vẻ trấn định: “Sao anh biết hôm nay sinh nhật tôi?”
“Lần trước không phải cậu kêu tôi xem ví sao?” Kiều Dĩ Hàng cười.
“Anh xem rồi?”
“Không. Đoán thôi.” Kiều Dĩ Hàng đặt bánh lên bàn, “Ước đi.”
Trương Tri nâng tay niết mũi có chút lên men rồi nhắm mắt lại.
“Cậu ước gì?” Kiều Dĩ Hàng hỏi.
Hắn chỉ thuận miệng hỏi vậy nào ngờ Trương Tri nghiêm túc đáp: “Có liên quan đến anh.”
Nụ cười của Kiều Dĩ Hàng đông cứng, “Vinh hạnh vậy sao?” Đánh chết hắn cũng không dám hỏi tiếp.
May là Trương Tri cũng không nói tiếp, chỉ thổi tắt nến.
Phòng trong nhất thời chìm vào bóng tối. Trời còn đang mưa, ngoài cửa cũng một mảnh mờ mịt.
“Tôi đi bật đèn.” Kiều Dĩ Hàng chậm rãi xoay người, dựa theo trí nhớ đi về phía cửa.
Có người so với hắn còn nhanh hơn.
Kiều Dĩ Hàng mới đi được hai bước, tay đã bị giật lại. Hắn bất ngờ bị kéo lui lại nửa bước, dán vào một lồng ngực ấm áp.
Hai trái tim dựa vào quá gần, lẫn nhau có thể cảm thấy hơi thở của đối phương.
“Kiều Dĩ Hàng.“
“Ừm.“ Họng hắn đột nhiên khô khốc.
Từ bóng tối tiếp tục truyền đến thanh âm trầm khàn của Trương Tri: “Tôi muốn hôn anh.“
Không đợi Kiều Dĩ Hàng phản ứng, hai đôi môi đã gắt gao kề sát.
.
.
|
CHƯƠNG 101: GAY CẤN (TRUNG)
Posted on 30.03.2012 by Nguyệt under Võng du chi diễn kỹ nhất lưu, Đam mỹ Gay cấn (trung)
Chẳng phải cảm giác môi chạm môi đơn thuần mà là một loại tê dại nóng bỏng truyền tới không cách chi khống chế nổi.
Đây không coi là nụ hôn đầu của Kiều Dĩ Hàng nhưng là lần đầu tiên tim hắn hoạt động tích cực đến vậy, so với nụ hôn đầu thật sự còn ra sức hơn!
… Nhất định là vì trước đây đều là hắn chủ động mà lần này là bên bị động, chưa chuẩn bị tâm lý nên mới hoảng hốt thế này!
Kiều Dĩ Hàng rất nhanh tìm được nguyên nhân, đang định hung hăng đẩy Trương Tri ra, đối phương đã thối lui trước.
Tay đông cứng giữa không trung, từ tư thế mà nói, không phân được là định đẩy người hay định ôm người.
May mà phòng tối, hai người dù quen nương theo ánh sáng mỏng manh để nhìn vật nhưng cũng chỉ có thể thấy hình dáng lờ mờ, tuyệt không thể thấy vẻ mặt đối phương nên Kiều Dĩ Hàng mới có thời gian giấu đi xấu hổ.
Trương Tri như chưa thỏa mãn, liếm liếm môi: “Giống hệt như trên TV.“
Những lời trách hỏi của Kiều Dĩ Hàng nghẹn lại, hắn không tin nổi hỏi: “Cái gì?“ Đừng bảo Trương Tri chỉ muốn thử xem hôn môi có cảm giác thế nào!
Kiều Dĩ Hàng thề, nếu Trương Tri có dũng khí trả lời như vậy, hắn lập tức sẽ xuất quyền!
“Trên TV khi người yêu hôn nhau chẳng phải đều nói cảm giác rất tuyệt vời sao?“ Trương Tri liếm hết môi còn chưa đủ, lại dùng ngón tay lau rồi mỉm cười, “Hóa ra đúng là thế.“
“…“ Kiều Dĩ Hàng ngơ ngác nhìn hắn. Dù bốn phía tối đen như mực, hắn vẫn có thể chuẩn xác nhận ra vị trí ngũ quan của Trương Tri, “Đây là nụ hôn đầu của cậu?“
Trương Tri nheo mắt lại: “Anh không phải sao?“
Nói nhảm. Hắn là ca sĩ, chỉ tính quay MV, tất cả NG hắn cũng nụ hôn đầu 30 lần rồi. Chỉ là thấy ánh mắt vừa thất vọng vừa phẫn nộ của Trương Tri, hắn thấy chột dạ. Nói gì thì nói, đây cũng là nụ hôn đầu của đối phương, so ra, hình như mình lời…
Chờ chút! Hắn mới là người bị cưỡng hôn cơ mà?
Hắn vội vàng vỗ trán, muốn đánh cho bản thân tỉnh táo chút, tránh bị đối phương lừa gạt.
Trương Tri nghe tiếng vỗ trán, còn tưởng Kiều Dĩ Hàng đang ảo não, hờn dỗi trong lòng cũng tan bớt, nhỏ giọng lầm bầm: “Trưởng thành sớm thế làm gì chứ?“
… Một tên mới tròn hai mươi dám nói hắn trưởng thành sớm?
Kiều Dĩ Hàng lắc đầu, quyết không để bản thân lạc theo hướng suy nghĩ quỷ dị của đối phương: “Nghe này, cậu mau giải thích hành vi vừa rồi cho tôi!“
Trương Tri trầm mặc.
“Mau.“ Kiều Dĩ Hàng gây áp lực.
“Tôi đi bật đèn.“ Trương Tri dò dẫm đi về phía cửa.
Kiều Dĩ Hàng chưa kịp ngăn. Rõ ràng rất tốt, biểu cảm, thủ thế cộng thêm ngôn ngữ hẳn có thể giải quyết vấn đề này!
Đèn nhoáng cái sáng lên.
Kiều Dĩ Hàng chưa quen với ánh sáng mà híp mắt lại.
“A! Nhớ ra rồi!“ Trương Tri đột nhiên vỗ tay, “Phát hồ vu tình, chỉ hồ vu lễ*.“
(*Phát hồ vu tình, chỉ hồ vu lễ: câu trích từ học thuyết của Khổng Tử, ý nói tình yêu có thể nói ra bằng lời chứ không thể có những hành vi vượt quá lễ giáo thông thường. Chỗ này một là Trương Tri hiểu sai nghĩa, hai là đã suy nghĩa câu nói thành nếu đã yêu thì phải bày tỏ và ứng dụng linh tinh =]] )
“Nói nhảm gì thế?“ Kiều Dĩ Hàng vẫn chưa hiểu làm sao.
“Chẳng phải anh bảo giải thích hành vi vừa rồi sao?“
…
Chuyện vừa rồi có chỗ nào gọi là “phát tình vu hồ, chỉ tình vu lễ“ được chứ?
Rõ ràng là dã thú phát tình, thập phần vô lễ!
Trương Tri thấy Kiều Dĩ Hàng trợn mắt, nghi hoặc hỏi: “Tôi nói sai rồi à?“
“Nói bình thường xem nào!“ Kiều Dĩ Hàng cũng không đi sửa sai. Trong mắt hắn, chắc chắn là Trương Tri hiểu sai nghĩa tám chữ trên nên mới dùng bậy.
Trương Tri nghiêm túc hồi đáp: “Kiềm lòng không đặng.“
“…“ Khóe miệng Kiều Dĩ Hàng giật giật.
Thực ra từ lâu hắn đã tự hỏi, sao ở cùng Trương Tri luôn khiến hắn cảm thấy mình giống nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình?
Kiều Dĩ Hàng tiếp tục trợn mắt.
Trương Tri chớp chớp mắt nhìn lại hắn.
…
Chính là ánh mắt đáng ghét này!
Kiều Dĩ Hàng run rẩy nổi da gà đầy người.
Ngoại hình Trương Tri rất được, đóng phim thần tượng hay phim tình cảm hợp. Trên thực tế, dù hắn đã đóng qua mấy phim đó nhưng không thể phủ nhận rằng dáng vẻ lúc Trương Tri thâm tình nhìn ai đó trông rất đẹp mắt. Nhưng… điều kiện tiên quyết là “ai đó“ đấy không phải hắn, tim sẽ đập không nhanh như vậy, toàn thân cũng sẽ không nổi da gà, đầu óc cũng sẽ không choáng váng khó chịu như vậy!
Kiều Dĩ Hàng đổ tất cả tội lỗi lên đầu đối phương.
“Hôm nay sinh nhật cậu, tôi sẽ coi như đây chỉ là đùa vui một chút.“ Hắn hít một hơi sâu, “Hồi đại học dù sao cũng nhiều người đùa vậy.“
“Hồi đại học cũng có nhiều người đùa vậy?“ Trương Tri đột nhiên cao giọng.
Kiều Dĩ Hàng lờ hắn đi, nói tiếp: “Thế nên, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Chúng ta ăn bánh đi.“
“Đồ rùa rụt cổ!“
“…“
Trương Tri lạnh lùng nói: “Gặp chuyện chỉ biết rụt cổ trốn vào mai!“
“Cậu lớn lên ở nước ngoài, tôi không so đo với cậu.“ Với người Trung Quốc, nhất là đàn ông Trung Quốc, so với rùa còn khó nghe hơn so với chó. Từ này làm hắn lập tức liên tưởng tới quy công*.
(*quy công: chân sai vặt tại kỹ viện)
“Nếu anh dám quang minh chính đại đối mặt, tôi sẽ chẳng nói vậy.“
“Quang minh chính đại? Tôi chỗ nào không quang minh chính đại? Rõ ràng là cậu lợi dụng lúc tối…“ Hình ảnh Trương Tri trước mắt đột nhiên phóng đại, Kiều Dĩ Hàng chưa kịp phản ứng đã bị giữ lấy, cường hôn lần nữa.
Môi lại chạm cùng chỗ.
Lần này kịch liệt hơn nhiều lắm.
Kiều Dĩ Hàng chỉ cảm thấy môi nhói đau, không khỏi hé miệng ra chút, vừa lúc cho Trương Tri cơ hội thừa dịp mà vào.
Lúc thứ ấm mềm đang ngất trời giảo hải trong miệng hắn, Kiều Dĩ Hàng chỉ có một suy nghĩ — đây thật là người chưa có kinh nghiệm hôn ư?
Hành động của Trương Tri hoàn toàn chỉ xuất phát từ bản năng. Tay kia của hắn chậm rãi chuyển qua lưng rồi thuận thế trượt xuống.
Kiều Dĩ Hàng dựng tóc gáy, đột nhiên tỉnh táo lại, giơ tay đẩy Trương Tri đang chìm đắm trong lửa tình ra!
“ĐỦ RỒI!“ Lần này hắn thực sự tức giận, đôi mắt đen đặc.
Trương Tri quệt miệng, ngang ngạnh: “Chẳng phải anh bảo tôi ước sao? Đây chính là nguyện vọng ngày sinh nhật của tôi!“
Kiều Dĩ Hàng nghẹn lời.
“Anh còn nhớ chúng ta kết hôn trong game thế nào không?“
Kiều Dĩ Hàng cố gắng giữ vững tâm tư.
“Đến chỗ Nguyệt lão, cùng nhau làm nhiệm vụ phu thê.“ Trương Tri kể ra rành mạch.
Kiều Dĩ Hàng đảo mắt ra chỗ khác.
“Giờ tôi hỏi lại lần nữa.“ Trương Tri len lén hít vào một hơi, cao giọng, “Kiều Dĩ Hàng.“
“…“
“Cùng tôi làm nhiệm vụ phu thê trong hiện thực đi!“ Trương Tri nhấn mạnh từng chữ, “Tôi sẽ an ủi anh lúc gặp trở ngại, sẽ bảo vệ anh trước những người hãm hại, sẽ chăm sóc anh lúc bị thương…“ Lừa tình chính là kỹ năng sống, cần phát huy nhất chính là lúc này. Hắn ngừng năm giây, lại tiếp tục, “Không để anh tịch mịch, không để anh bi thương, vĩnh viễn làm bạn, chống đỡ cho anh… Đưa anh đi đánh quái thăng cấp.“
Kiều Dĩ Hàng buồn bực tới mức muốn mắng người.
Má nó! Rõ ràng là mấy lời đi tán gái mà, hắn cần gì phải hồi hộp như vậy! Hắn hẳn nên tát cho Trương Tri một phát cho thanh tỉnh mới đúng.
“Cậu…“ Hắn sửa sang câu từ hồi lâu mới nghẹn ra được một câu, “Bị điên à!“ Lúc đầu gặp trong game đáng ra không nên nhận lời gả cho hắn. Xem đi, giờ thành ra gặp phải bao nhiêu di chứng. Chính là sảy chân một bước để hận nghìn thu đi!
Trương Tri móc từ túi quần ra một thứ: “Đưa tay đây.“
“Muốn đánh sao?“ Kiều Dĩ Hàng híp mắt.
Trương Tri mãnh mẽ túm lấy tay trái của hắn, bắt lấy ngón áp út rồi lồng vào một vật sáng loáng.
Kiều Dĩ Hàng cả kinh chút nữa dựng lông tóc cả người, ngón tay vô thức rụt về: “Cậu làm cái gì thế?“
“Chỗ này không có Nguyệt lão, trước dùng tín vật thay thế.“ Trương Tri nói vẻ đương nhiên.
Kiều Dĩ Hàng bối rối cơ hồ đứng cũng không vững. Hắn bất thình lình gạt tay Trương Tri ra, cả giận: “Trương Tri! Đừng có quá đáng quá!“
Trương Tri đông cứng lại, trong mắt ánh lên tâm tình chấn động kịch liệt nhưng trước cảnh Kiều Dĩ Hàng nhíu chặt mày, hắn dần bình tĩnh lại.
Kiều Dĩ Hàng cố gắng khống chế hô hấp khỏi dồn dập: “Tôi làm bạn cậu. Coi như cậu còn ít tuổi nên mới chịu được trò hồ nháo này của cậu. Nhưng gì thì gì cũng phải có hạn độ. Cậu vừa rồi… tôi có thể xem tại phần sinh nhật. Nếu còn muốn giữ người bạn này, chuyện hôm nay sau đừng nhắc tới nữa!“
Môi Trương Tri giật giật.
Kiều Dĩ Hàng cướp trước nói: “Tất nhiên, nếu cậu không cần người bạn là tôi đây, sau này chúng ta cách nhau xa xa chút.“
“Nếu cả hai loại tôi đều không làm được thì sao?“ Tay nắm nhẫn của hắn chậm rãi hạ xuống, đút lại vào túi quần, trên mặt lại là vẻ thản nhiên.
Kiều Dĩ Hàng trong lòng đau xót nhưng vẫn cắn răng nói tiếp: “Nếu thế, tôi đơn phương làm được.“ Hắn nói hết liền quay đầu bước đi.
Chỗ bọn họ đứng vốn cách cửa không xa nên ra đến cửa chỉ mất vài giây.
Tiếng chân Kiều Dĩ Hàng từ từ đi xa.
Trương Tri vẫn đứng tại chỗ, mãi đến khi hai chân tê dại mới chậm rãi bước tới bên cửa sổ.
Mưa chẳng biết ngừng tự bao giờ.
Từng giọt từng giọt đọng trên kính, trong suốt long lanh, sáng loáng như châu ngọc.
Hắn co người, quỳ xuống, hai tay ôm gối, ngây ra nhìn vào màn đêm đen đặc.
Bánh ngọt đặt trên bản tản ra mùi hương nhưng chẳng người thường thức.
Suy nghĩ của hắn bay lại về rất nhiều năm trước kia.
Cũng ngày này, cũng buổi tối.
Cha mẹ hẹn tới cũng không xuất hiện.
Mà hắn, cũng ngồi thế này cả buổi.
Cũng lạnh lẽo, cũng tịch mịch.
.
.
|
CHƯƠNG 102: GAY CẤN (HẠ)
Posted on 30.03.2012 by Nguyệt under Võng du chi diễn kỹ nhất lưu, Đam mỹ Gay cấn (hạ)
Kiều Dĩ Hàng lao thẳng xuống lầu, cũng không để ý tới mưa, chạy tới ven đường thuận tay vẫy một chiếc taxi về nhà.
Taxi luôn là được công nhận là sát thủ đường phố.
Kiều Dĩ Hàng chưa kịp chỉnh đốn lại tâm tình đã đến được đích.
“Nhanh vậy sao?“ Kiều Dĩ Hàng nhìn cảnh vật quen thuộc bốn phía, ngẩn người.
Tài xế: “Có cần đi thêm vòng nữa?“
“Không cần.“ Hắn nhớ ngày Trương Tri lấy được bằng lái, hôm đó cũng không xuống xe, cũng đi hóng gió, cuối cùng gặp phải một bà lão cổ quái. Hắn nhanh chóng trả tiền xuống xe lên nhà.
Vào nhà, đóng cửa lại, Kiều Dĩ Hàng giờ mới cảm thấy tim mình đập ổn định. Chỉ là ký ức về độ ấm còn lưu lại trong miệng khiến hắn vừa nghĩ đã đỏ mặt.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Nếu là bình thường, cửa cùng vách tường đủ dày để chặn mọi tiếng ồn nhưng giờ hắn đang đứng ngay cạnh cửa, lỗ tai lại linh mẫn hơn bao giờ, thậm chí đối phương đi đến đâu hắn cũng nghe ra được.
…
Trương Tri đuổi theo sao?
Lòng bàn tay Kiều Dĩ Hàng ướt đẫm mồ hôi.
Với lời tỏ tình của Trương Tri, hắn còn chưa điều chỉnh tốt tâm tình. Nói ra được những lời kiên quyết như thế, nếu Trương Tri sống chết bám lấy hắn, hắn cũng chẳng biết phải làm được gì. Bị người cùng giới tỏ tình là lần đầu, cũng không có tiền lệ để tham khảo.
Chẳng nhẽ coi hắn là sắc lang đánh cho một trận?
… Nhưng như vậy thật giống như tự nhận bản thân là đối tượng bị quấy rối vậy.
Kiều Dĩ Hàng nghĩ tới điều này lại càng thêm hoảng sợ. Trương Tri đến hai mươi tuổi mới dâng lên nụ hôn đầu, chắc không có tư duy đáng khinh vậy đi?
Tiếng bước chân dừng lại ở phía đối diện, qua một lát truyền đến tiếng đóng cửa.
Hóa ra là hàng xóm.
Kiều Dĩ Hàng thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu mới phát hiện tay vẫn còn cầm tay nắm cửa, giống như có thể mở cửa bất kỳ lúc nào.
“…“
Hắn nhớ ra bọn họ vẫn còn ở chung một nhà. Nói cách khác, Trương Tri lúc nào cũng có thể trở về.
Ma xui quỷ khiến, hắn cài luôn cả chốt trong.
Nghe tiếng khóa cửa “cạch“ một tiếng, Kiều Dĩ Hàng cảm giác lòng mình cũng được khóa lại. Những thứ bên ngoài không vào được mà bên trong cũng chẳng ra được.
Làm tốt biện pháp phòng hộ, hắn hít sâu, quyết định đem chuyện này vứt ra sau đầu, trước tiên phải sảng khoái tắm một trận. Tâm tư rối loạn, ngâm mình với tinh dầu là tuyệt nhất rồi.
Hắn ra vẻ thoải mái bước về phía phòng ngủ.
…
Gần một tiếng sau.
Kiều Dĩ Hàng mặc đồ ngủ, nhích từng bước tới gần cửa. Đầu tiên là vảnh tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, sau đó ghé vào mắt mèo nhìn ra ngoài hồi lâu, xác định trước cửa ngoài không khí thì chẳng còn gì, vẻ mặt hắn giống như đang ôm cục tức không cách nào phát tiết. Sau đó “cạch“ một tiếng, mở chốt trong ra.
“Sớm biết đã không cho thuê phòng rồi.“ Hắn vừa lẩm bẩm vừa lắc đầu đi vào phòng ngủ.
….
Lại một tiếng nữa trôi qua.
Kiều Dĩ Hàng quấn chăn ra khỏi phòng ngủ.
Đèn phòng khách sáng trưng như vẫn có người ngồi.
Hắn đi tới cạnh cửa, yêm lặng tắt đèn rồi lại quay vào phòng ngủ.
…
Nửa giờ sau.
Hắn ôm gối đầu quờ quoạng đi ra sô pha, vứt gối xuống lăn ra ngủ.
…
Trên ghế sa-lon, một đêm trằn trọc.
Rạng sáng.
Tiếng chuông điện thoại chói tai phá tan sự yên lặng.
Kiều Dĩ Hàng giật mình bật dậy, mờ mịt nhìn quanh hồi lâu mới vuốt mặt, chậm rãi nhấc máy.
“Đại Kiều?“ Tiểu Chu sửng sốt.
“Ừm.“ Vì cả đêm ngủ không yên ổn, đầu óc Kiều Dĩ Hàng có chút chậm chạp.
“Hôm nay sao nhấc máy nhanh vậy?“ Tiểu Chu không đợi hắn trả lời, tự hỏi tự đáp luôn, “A! Ta biết rồi. Có phải vì hôm nay có lễ mở máy quay phim không?“
Kiều Dĩ Hàng nhíu mày: “Lễ mở máy gì cơ?“
“Hắc bạch chi gian đó. Còn nửa giờ nữa, sau đó còn có tiệc rượu nhỏ.“ Tiểu Chu dừng chút, “Đừng bảo quên rồi đi? Liên đạo, Đại Thần đều tới rồi, thiếu mỗi ngươi thôi.“
“Là hôm nay hả?“
“Đúng thế.“ Tiểu Chu nghiêm túc trả lời.
Kiều Dĩ Hàng tỉnh hẳn ngủ: “Ta đến ngay!“ Hắn đang định đập máy thì nghe Tiểu Chu囧囧 nói: “Đừng nói ngươi tin chứ? Ta đùa thôi.“
“…“
Tiểu Chu đành giải thích: “Lễ mở máy là ba ngày sau a. Hôm qua lúc họp Mã tổng còn đặc biệt nhấn mạnh… Ngươi không sao chứ?“ Nàng nghĩ lúc nói đùa Kiều Dĩ Hàng sẽ vạch trần nên khi hắn thực sự cuống lên lại làm nàng ứng phó không kịp.
“Ngươi rỗi việc quá rồi đấy!“ Kiều Dĩ Hàng nghiến răng nghiến lợi.
Tiểu Chu vội ho một tiếng: “Dù không có lễ mở máy nhưng cũng có chương trình “Chân trời âm nhạc“ cần ngươi dẫn, không thể đến trễ.“
Chân trời âm nhạc là chương trình trực tiếp phát vào buổi sáng nên tỷ suất người xem không cao, Y Mã chưa bao giờ nhận. Lần này lo đến giải Thiên Thanh, muốn tạo thế cho album đã ra được một thời gian của Kiều Dĩ Hàng mà tăng chương trình âm nhạc hắn tham gia nhằm lấy lợi thế cạnh tranh.
Lam Vũ Tình cùng NCC vốn muốn cho album “Quả hạnh phúc“ tham gia giải Thiên Thanh lần này, sau lại lo quá gấp gáp sẽ làm giảm lượng tiêu thụ nên lùi mục tiêu lấy giải sang năm sau. Cứ như vậy đối Kiều Dĩ Hàng càng có lợi, hai album cạnh tranh sẽ khiến giảm phiếu, chẳng bằng chuyên tâm tấn công.
Nói tới công việc, tầng sa mỏng trùm lấy đầu óc tự hỏi của hắn lại dày lên.
“Ừm. Chút ngươi tới đón ta.“
Tiểu Chu: “Được. Thực ra Cao đổng từ trước đã hy vọng ngươi dùng xe công ty, không cần tự mình lái.“
Kiều Dĩ Hàng ngẩn ra, bỗng ý thức được mình vẫn còn một chiếc xe dưới gara. Mấy ngày nay được Trương Tri đưa rước khiến hắn chút nữa quên mất chuyện này.
— Thói quen thực sự đáng sợ.
Hắn vội vàng nói: “Không cần tới đón, tự ta lái được.“
Tiểu Chu: “…. Ngươi mới trả thù ta đó hả?“
“Muốn nghĩ thế cũng được. Tóm lại lát nữa ta sẽ tự đến đài truyền hình, ngươi ở đó chờ là được.“ Kiều Dĩ Hàng nói xong lập tức dập máy đi vào phòng tắm.
Rửa mặt xong, hắn ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương.
Sau một đêm buông thả, cằm đã xanh xanh nhú râu, trong mắt cũng có chút tơ máu cùng một ít gỉ mắt. Chưa tính đến ổ gà trên đầu trông hắn hết sức nghèo túng.
Kiều Dĩ Hàng nhìn gương chằm chằm giống như xuyên thấu qua đó để thấy rõ bản thân.
…
“Ngu ngốc!“ Hắn đột nhiên buông ra một câu.
***
“Chân trời âm nhạc“ quay không thuận lợi lắm.
Từ lúc bắt đầu đến giờ, Kiều Dĩ Hàng nói sai mất hai chỗ. Một là tên ca khúc mới của Lục Vạn Bằng – “Hoa viên dạ tiếu“ (tiếng cười nửa đêm trong vườn) thành “Hoa viên tiếu dạ“ (vườn hoa cười ban đêm). Dù chỉ đổi chỗ hai chữ nhưng cứ như biến từ phim kinh dị thành phim hài. Chỗ thứ hai là gọi Trầm Thận Nguyên thành sư muội.
Mà chương trình mới quay đến phân nửa.
“…“ Tiểu Chu và đạo diễn toát mồ hôi lạnh.
May câu sư muội này khiến hắn tập trung hơn, nửa sau không sai chỗ nào.
Vừa kết thúc, rất nhiều người gọi điện tới đài thắc mắc về hai lỗi sai này.
Kiều Dĩ Hàng ngồi trong phòng hóa trang, nghe Tiểu Chu truyền đạt lại nội dung.
“Về sai lầm đầu tiên, người xem có hai loại tâm tình.“ Tiểu Chu giơ tay minh họa, “Loại đầu, họ nghĩ ngươi làm dẫn chương trình lại vì ân oán trước đây cố ý gọi sai tên bài hát mới của Lục Vạn Bằng chứng tỏ ngươi quá thù dai.“
Kiều Dĩ Hàng im lặng uống nước.
“Loại thứ hai, làm tốt lắm!“ Tiểu Chu bổ sung, “Ta thuộc loại thứ hai, dù ta biết ngươi không cố ý.“
Kiều Dĩ Hàng tiếp tục uống nước.
“Về sai lầm thứ hai, người xem chỉ có một phản ứng. Đó chính là… ngươi rất hài hước.“ Tiểu Chu liếc mắt. Nàng chẳng thấy gọi Trầm Thận Nguyên là sư muội có gì hài hước, rõ ràng là lạnh lùng a. Ngay cả sư đệ nhà mình là nam hay nữ cũng không biết.
“Tiếp theo là gì?“ Kiều Dĩ Hàng nhìn nàng.
“Kế tiếp là “Lâm đương gia“, tiết mục tọa đàm, xế chiều bắt đầu, ghi hình khá lâu.“ Nàng nheo mắt đánh giá hắn, “Sắc mặt ngươi không tốt lắm. Có cần nghỉ ngơi chút không, dù sao vẫn sớm?“
Kiều Dĩ Hàng: “Nếu còn thời gian ta muốn đi bơi một lúc.“
“Hả?“ Sao hắn lại nói tới bơi lội nhẹ nhàng như vào nhà vệ sinh vậy?
Kiều Dĩ Hàng: “Sắp quay phim rồi, ta muốn giảm béo.“
“Nếu ngươi nói lời này một tháng trước, Cao đồng nhất định rất cảm động.“ Tiểu Chu nhỏ giọng thì thầm.
Kiều Dĩ Hàng giả điếc, đứng dậy: “Xế chiều gặp lại, có gì gọi điện.“
“Tốt.“ Tiểu Chu không thể từ chối.
Kiều Dĩ Hàng đột nhiên lấy di động ra, cúi đầu liếc qua, vờ như lơ đãng hỏi thăm: “Vừa rồi thực sự không có ai gọi tới sao?“
Tiểu Chu nhún nhún vai: “Ta không nghe thấy chuông, cũng không động vào. Ngươi xem nhật ký cuộc gọi là biết.“
“…“ Nếu có hắn còn hỏi làm gì.
Kiều Dĩ Hàng mất tự nhiên né tránh ánh nhìn của nàng: “Không còn việc gì thì ta đi trước.“
“À, đúng rồi!“ Tiểu Chu đột nhiên nói, “Xế chiều nay là tiết mục tọa đàm nên có thể hỏi tới vấn đề tình cảm.“
“Yên tâm.“ Kiều Dĩ Hàng hắn lăn lộn lâu vậy, mấy vấn đề này sớm đã có cách ứng đối riêng.
“Không, ý ta là,“ Tiểu Chu tiếp, “Lục Vạn Bằng đang đi tuyên truyền cho album mới nên Trương Phục Mãn cũng dẫn theo hắn tham gia. Thế nên bọn họ cũng sẽ nghiên cứu vấn đề này.“ Nàng đột nhiên cảm thấy biên đạo “Lâm đương gia“thực tinh quái, đề tài tình cảm mà mời toàn những khách như này thì không muốn câu cũng không được. Ít nhất có nàng hồi hộp mong chờ.
|
CHƯƠNG 103: RỐI RẮM (THƯỢNG)
Posted on 13.04.2012 by Nguyệt under Võng du chi diễn kỹ nhất lưu, Đam mỹ Rối rắm (thượng)
Đi bơi thực là phương pháp thư giãn tốt.
Nhất là khi cả hồ bơi to vậy chỉ có mình ngươi.
Kiều Dĩ Hàng đầm mình trong nước.
Nước bám trên da thịt, cảm giác lạnh lẽo ban đầu dần trở nên ấm áp. Hắn chìm trong cảm giác ôm ấp của nước. Tâm trạng rối bời cuối cùng cũng chìm xuống.
Ký ức đêm qua chợt lóe lên trong óc.
Cảm giác sợ hãi khi bỏ chạy, từng vẻ mặt rất nhỏ của Trương Tri cũng hiện lên rõ ràng.
Chờ mong cùng mất mát…
“Ha!“ Hắn trồi lên.
Bọt nước lấp lánh tản ra bốn phía, mặt hồ nhộn nhạo y như tâm trạng lúc này của hắn.
Hắn lau mặt, ngẩng đầu lên.
Hồ bơi lộ thiên, ánh mặt trời chiếu vàng rực phản chiếu khiến những con sóng nhấp nhô trông như đàn cá chép vàng đang tung tăng bơi lội.
Trận mưa đêm qua to vậy mà giờ chẳng còn dấu vết gì.
Kiều Dĩ Hàng mơ hồ bắt được gì đó nhưng rồi lại để vuột mất. Nhìn sóng nước ngày càng nhỏ, hắn chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, trái tim như treo giữa không trung, tìm không được chỗ đặt chân khiến bản thân vô cùng bực dọc.
….
Hắn cắm đầu xuống nước, chân đạp vào thành bể rồi vọt đi như mũi tên trong nước.
Dẫn chương trình “Lâm đương gia” là Lâm Đương. Vốn tên tiết mục nghĩa là nhà của Lâm Đương, hy vọng tất cả khách mời có cảm giác thoải mái như ở nhà nhưng sau khi tiết mục lên sóng, rất nhiều người lại nghĩ thành Lâm đương gia (quản gia). Tiền bối hậu bối gì cũng thấy hắn giống quản gia.
Làm càng lâu, danh tiếng càng lớn, địa vị hắn lên như thuyền theo nước. Dù còn kém những vị cao niên như Tiêu Phúc Bình, Lê Mặc cùng lão đại trong giới MC – Chung Nghiêu nhưng trên hắn cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay rồi. Điểm ấy có thể nhìn ra từ việc hắn mời được Trương Phục Mãn – ông chủ làm mưa làm gió trong làng giải trí.
Nổi tiếng thì nổi tiếng, hôm nay hắn vẫn có chút khẩn trương.
Thứ nhất, Trương Phục Mãn tham dự. Có thể mời đến nhân vật như vậy đến tham gia chương trình đương nhiên là may mắn, nhưng lỡ như đắc tội hắn thì chẳng có đại họa nào bằng.
Thứ hai là Lục Vạn Bằng và Kiều Dĩ Hàng đồng thời xuất hiện. Ân oán của bọn họ rõ rành rành như mặt trời ban trưa. Trận đấu giữa hai người, hắn cũng có chút đồng tình với Lục Vạn Bằng. Một tay non nớt mà cũng dám thách thức giới ca sĩ, rõ ràng là thành quân cờ trong tay Trương Phục Mãn, bị những kẻ khác coi như trò vui giữa phố. Nếu không phải hắn dùng thực lực giữ lại một bộ phận người nghe nhạc, Lâm Đương đánh cuộc sau khi thua trận, Trương Phục Mãn nhất định sẽ đá hắn đi như vứt một đôi giày cũ. Đương nhiên, hôm nay Trương Phục Mãn cùng hắn tham gia tiết mục này cũng nói rõ hắn có tiền đồ. Ước nguyện duy nhất bây giờ của Lâm Đương là hy vọng IQ cùng EQ của Lục Vạn Bằng đã được Trương Phục Mãn nâng cao.
“Nghĩ gì vậy?” Trần Phi từ đằng sau vỗ vai hắn.
Lâm Đương hoàn hồn: “Trương Phục Mãn, Kiều Dĩ Hàng đến rồi sao? Ta đến bắt chuyện với họ.”
“Ừm. Đã tới rồi, ngươi đi đi.” Trần Phi vỗ vỗ vai hắn, trong lòng bùi ngùi “Có thể làm việc cùng người chuyên nghiệp thực tốt a. Không giống cái kia năm đó….” (ám chỉ hồi làm cùng Tằng Bạch bị ẻm hành ấy mà =]] ).
Hồi ức năm đó đã thành vết thương đóng vẩy trong ngực hắn. Dù nói chuyện đã qua như gió thoảng mây trôi nhưng đám gió mây này núp trong vết sẹo của hắn, thi thoảng lại chui ra quanh quẩn trong óc một vòng.
Kiều Dĩ Hàng ngồi trong phòng hóa trang. Trong gương, vành mắt đen đang được tận lực che giấu dưới bánh phấn, đôi mắt có chút sưng cũng được hóa trang thành tinh thần sáng láng. Vô luận từ góc độ nào cũng không phát hiện ra hắn đang uể oải gần chết.
Hai tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Đương thò đầu vào.
Thân thể mệt mỏi gần chết nhưng thói quen nghề nghiệp khiến hắn theo phản xạ đứng lên mỉm cười chào hỏi.
MC và khách mời chào hỏi trước tiết mục đã là thông tục. Thứ nhất có thể hiểu biết lẫn nhau, tiêu trừ khoảng cách. Thứ hai là có chuyện gì cần giấu cũng có thể nói trước, vậy người dẫn mới kiểm soát được tiết tấu chương trình, hỏi mấy đề tài thú vị vào lúc nào.
Vậy nên đại đa số người dẫn chương trình tại tùy cơ ứng biến và xem sắc mặt đều thành thần. Dù Kiều Dĩ Hàng đã hóa trang nhưng Lâm Đương liếc mắt liền nhìn ra vẻ mệt mỏi của hắn, cười: “Gần đây nghe nói lịch ngươi rất dày a. Tiết mục này phải quay đến tối, cực nhọc rồi.”
Kiều Dĩ Hàng cố nén cơn ngáp lại, cười nói: “Đâu có đâu có. Hồi trước ta đã muốn tham gia chương trình nhưng vẫn chưa có cơ hội.”
Hai người hàn huyên hồi lâu, Lâm Đương mới đi vào chuyện chính: “Lúc đó hỏi chuyện ngươi cùng Trương Giai Giai có được không?”
“Đương nhiên có thể.” Kiều Dĩ Hàng không chút nghĩ ngợi trả lời. Trên thực tế, hắn cùng Trương Giai Giai cũng chẳng có gì để nói.
“Vậy scandal tình cảm gì cũng được đúng không?” Lâm Đương xác nhận lại.
Ánh mắt Kiều Dĩ Hàng lảng tránh, do dự trong tíc tắc — từ góc độ của Lâm Đương, hắn là lập tức trả lời: “Đương nhiên.”
“Vậy là tốt rồi.” Lâm Đương mỉm cười, tựa hồ có ý đồ khác.
***
“Hoan nghênh mọi người tới tham gia…. Lâm Lâm Lâm, đương đương đương, gia gia gia! Lâm đương gia!”
Lâm Đương hưng phấn vỗ tay: “Hôm nay khách đến nhà ta vô cùng lợi hại. Tất cả đều là đại nhân vật trên giang hồ. Trước để ta giới thiệu, bậc đại lão trong những người đẹp trai, cũng là dễ nhìn trong giới ông chủ, Trương Phục Mãn!”
Ngoại hình Trương Phục Mãn không tệ, khả năng thu hút người xem cũng không kém. Hắn thậm chí còn có hội fan, dù không nhiều nhưng cũng đủ làm Mã Thụy tự ti.
“Trương Phục Mãn là bậc lão nhân trong những người đẹp trai mà vị tiếp theo chính là đại soái ca trong những người đẹp trai, Kiều Dĩ Hàng!”
Trường quay bao phủ trong tiếng thét chói tai.
Kiều Dĩ Hàng mỉm cười chào hỏi khán giả tại hiện trường.
“Danh tiếng của Kiều đại soái quả nhiên không thể khinh thường. Vị tiếp theo, có lẽ hắn chưa đủ đẹp trai nhưng hắn rất MAN. Có lẽ hắn là người mới nhưng fan đã hơn mười ngàn.” Lâm Đương vung tay, “Chúng ta cùng hoan nghênh sứ giả thần ca Lục Vạn Bằng.”
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên nhưng không có giọng thét chói tai.
Lâm Đương lần lượt giới thiệu vài vị khách mời còn lại nhưng ai cũng biết, mấy người đó chỉ đến góp chuyện cho vui. Chuyện hay nhất định tập trung vào ba người đầu tiên này.
“Chủ đề hôm nay là yêu và được yêu. Mấy vị đang ngồi đây khẳng định là được yêu rồi nên ta nghĩ mọi người nhất định tò mò yêu của các vị là như thế nào.” Lâm Đương nhìn Trương Phục Mãn cười nói, “Trương đại ca mời ngài trước.”
Trương Phục Mãn cười nhạt đáp: “Thế giới tình cảm của ta rất buồn tẻ.”
Khán giả huýt sáo phản đối.
Trương Phục Mãn cũng hiểu những lời này nghe quá giả tạo, nói tiếp: “Thực sự là buồn tẻ. Ở tuổi ta chắc chẳng nên nói tình yêu mà nên nói khế ước.”
“Vậy sao đến giờ ngài còn chưa kết hôn?” Một khách mời nam đột nhiên chen vào.
Người xem cười to.
Trương Phục Mãn cười phản kích: “Vì ngươi xuất hiện quá muộn trong cuộc đời ta.”
Khách mời nam 囧: “…”
Khán giả thét chói tai không ngừng.
Trường quay nhất thời một mảnh hỗn loạn.
Lâm Đương giả bộ ngất xỉu: “Trời ạ! Hôm nay ta chủ trì chương trình trò chuyện chứ không phải mai mối nha.”
Trương Phục Mãn khoát tay: “Vừa rồi là đùa thôi. Nhiều chuyện không thể cầu được, ta thích tùy ngộ mà an (thích ứng theo hoàn cảnh) .”
Lâm Đương chĩa pháo về phía Kiều Dĩ Hàng: “Còn Đại Kiều? Gần đây tần suất xuất hiện trên báo của ngươi rất cao nha. Ta đây cũng thực hâm mộ.”
Dù đã bàn từ trước nhưng gặp công kích mạnh mẽ như vậy, Kiều Dĩ Hàng bất đắc dĩ cười cười: “Về mặt này có rất nhiều hiểu lầm.”
“Ngươi thực sự khiến người ta muốn đánh.” Khách mời nam lúc trước lại tiếp tục xen vào.
Lâm Đương hoảng sợ nhưng rất nhanh tiếp lời: “Đúng thế. Tại sao chúng ta không bị hiểu nhầm mà ngươi lại gặp nhỉ?”
Kiều Dĩ Hàng thở dài. Mặc dù thở dài vì chuyện này rất khiến người ghen tị nhưng diễm phúc kiểu này cần có hạn lượng mới tốt, nhiều quá cũng phức tạp.
“Chuyện ngươi và Trương Giai Giai là thật sao?” Khách mời nam tấn công trực diện.
Chưa đợi Kiều Dĩ Hàng trả lời, Lâm Đương đã buồn bực nói: “Ngươi muốn thay ta dẫn chương trình đúng không?”
Khách mời nam: “Ta rất muốn thử a.”
“Ngươi là phóng viên săn tin cải trang đúng không?” Khách mời nữ cạnh hắn cuối cùng hết nhịn nổi.
Cả sảnh cười vang.
Kiều Dĩ Hàng nhanh chóng nghĩ đối sách.
Lâm Đương quả nhiên tha cho khách mời kia: “Vậy ngươi cùng Trương Giai Giai…”
“Bạn bè.” Kiều Dĩ Hàng đáp, “Lúc quay “Xông lên nào! Đội mạo hiểm thần tiên”, được nhận sự chiếu cố của nàng, ta vô cùng cảm kích.”
Trương Phục Mãn đột nhiên xen vào: “Vậy nên có khả năng phát triển?”
Kiều Dĩ Hàng: “Khả năng phát triển là vô hạn. Ngài cùng Đại Vĩ cũng vậy.” Đại Vĩ chính là khách mời nam vẫn xen vào từ nãy tới giờ.
Trương Phục Mãn nhìn hắn, không phản bác.
Lâm Đương: “Thực ra điểm khiến người ta hâm mộ Kiều Dĩ Hàng chính là nữ thần như Trương Giai Giai cũng chỉ là một trong những tin đồn tình ái của hắn.”
Khán giả xôn xao.
Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn như ám chỉ Lâm Đương nên biết điểm dừng nhưng dường như tất cả tâm trí hắn đã đầu nhập vào vai dẫn chương trình này: “Còn có ngọc nữ thanh xuân Lam Vũ Tình nữa. A, đàn ông khắp đất nước này hâm mộ ngươi đến chết thôi.”
Kiều Dĩ Hàng sờ trán cười cười.
“Nam nhân hâm mộ cũng không chỉ ở bản lãnh, Đại Kiều vốn cũng rất đẹp trai nên được nhiều nam giới hâm mộ cũng bình thường. Nhưng hắn lợi hại ở chỗ làm cho phụ nữ cũng hâm mộ.”
Nghe Lâm Đương nói, Kiều Dĩ Hàng có dự cảm không lành.
Quả nhiên, Lâm Đương tiếp: “Trong nhiều scandal tình ái của hắn, ly kỳ nhất hẳn là chuyện hắn cùng tiểu thái tử tập đoàn Trương thị cùng đến dự hôn lễ đại thái tử. Chuyện phía trước ngươi có thể không giải thích nhưng chuyện này nhất định phải nói rõ.”
Trống ngực Kiều Dĩ Hàng không kiểm soát nổi mà đập nhanh lên.
Đổi lại hôm qua hay hôm trước, gặp phải vấn đề này, hắn có thể ung dung trả lời, mọi người là bạn bè thôi, tựa như chuyện với Trương Giai Giai lúc nãy, nhưng sau đêm qua, hắn phát hiện trái tim mình bị đảo loạn hoàn toàn, căn bản không có biện pháp lãnh tĩnh trả lời.
Lâm Đương thấy Kiều Dĩ Hàng không lập tức trả lời cũng sửng sốt. Nhiều năm kinh nghiệm cứu tràng giúp hắn rất nhanh phản ứng: “Ngươi không biết chuyện này sao?”
Kiều Dĩ Hàng hoàn hồn, cố ý hít sâu một hơi: “Ta chỉ không ngờ ngươi dám làm trò mà hỏi câu này trước mặt nhị thúc hắn.”
“A!” Lâm Đương giả bộ như vừa phát hiện ra, “Trương Tri là cháu Trương Phục Mãn.”
Trương Phục Mãn vuốt cằm: “Ừm, thế nên ta cũng rất hứng thú.”
Lâm Đương thúc giục: “Mau giải thích đi.”
Kiều Dĩ Hàng lúc này đã điều chỉnh tốt tâm tình: “Chúng ta là bạn bè thôi.”
“Bạn? Bạn thân lắm sao?” Lâm Đương hỏi lại.
Kiều Dĩ Hàng trịnh trọng gật đầu.
“Được rồi. Giờ chúng ta đã biết. Bạn của Kiều Dĩ Hàng theo ghi nhận có Trương Giai Giai, Lam Vũ Tình, Trương Tri…” Lâm Đương đột nhiên ngừng lại, “Mà giờ, một trong ba người đó đang có mặt tại đây.”
Kiều Dĩ Hàng ngẩn ra.
Lâm Đương thừa nước đục thả câu: “Ngươi đoán xem là ai?”
Kiều Dĩ Hàng lắc đầu: “Đoán không ra.” Đáy lòng hắn rối loạn “Không phải là… Hẳn sẽ không! Hắn không phải nghệ sĩ nên có khả năng lớn nhất là Lam Vũ Tình. Trương Giai Gia rất ít tham gia mấy chương trình thế này.
Lâm Đương đưa cho hắn bảng cùng bút: “Viết ra, xem chúng ta đoán có chuẩn không.” Hắn thấy Kiều Dĩ Hàng chậm chạp không viết, nhượng bộ: “Một chữ, một chữ là được.”
“Một chữ?” Kiều Dĩ Hàng bất đắc dĩ mở nắp bút. Lúc bút chạm bảng, đột nhiên chuyển hướng…
Lâm Đương chờ hắn viết xong, lập tức úp bảng xuống: “Giờ, để thể hiện lòng chờ mong, xin mọi người vỗ tay nhiệt liệt để đón chào người “bạn” của Kiều Dĩ Hàng!”
Kiều Dĩ Hàng cũng quay đầu lại.
Một bức tranh rực rỡ trên nền chậm rãi tách sang hai bên.
Thân ảnh cao ngạo hiện ra giữa làn khói mờ mịt.
Tiếng thét của khán giả trong nháy mắt vút lên tận mây xanh.
.
|
CHƯƠNG 104: RỐI RẮM (TRUNG)
Posted on 13.04.2012 by Nguyệt under Võng du chi diễn kỹ nhất lưu, Đam mỹ Rối rắm (trung)
Người nọ từ từ bước ra khỏi đám khói.
Kiều Dĩ Hàng ngẩn người, nhãn tình lóe lên vẻ không tin nổi.
Hắn… như thế nào thành ra như thế?
Trương Tri đứng trên đài, tóc cố ý bị tạo hình rối bù, trên dưới đều xanh xanh vết râu chưa cạo sạch nhưng từ hình dáng xem đến rõ ràng đã hóa trang. Trên người mặc vest thường phục, cả người hắn vừa toát lên vẻ chán chường lại vừa mạnh mẽ, ưu thế của dòng máu lai được thể hiện toàn bộ.
Tiếng thét chói tai của khán giả chưa dứt, tiếng huýt sáo ngày càng phấn khích hơn.
Lâm Đương hai lần ra dấu mới miễn cưỡng khống chế được cục diện.
“Haizz! Sức hút của người đẹp trai thực quá lớn.“ Hắn cố ý thở dài, ôm ngực nói, “Nói thật vừa rồi lúc Trương Tri đi ra, tim ta cũng nhảy loạn mấy nhịp.“
Đại Vĩ cảm khái: “Thoạt nhìn công năng tim ngài thực không tốt.“
Lâm Đương tiếp lời hắn: “Đúng thế, ta cũng hiểu bản thân sống không dễ dàng a. Nhưng thấy được Trương Phục Mãn, Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri ba đời lão trung thanh đẹp trai, ta cảm thấy…“
“Chờ chút, ai là lão soái ca?“ Trương Phục Mãn nhìn hắn nhướn mày.
Lâm Đương xấu hổ ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác: “Chúng ta hay là giới thiệu cháu ngài đi. Hoan nghênh người đỡ đầu mới của làng âm nhạc, liếc mắt cái liền khiến người ta khó quên, mang dòng máu lai, siêu cấp đại soái ca Trương Tri!“
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Kiều Dĩ Hàng vô thức vỗ tay theo nhưng lại tận lực lảng tránh ánh nhìn của Trương Tri. Khách mời ngồi cạnh hắn chủ động nhường chỗ cho Trương Tri.
Trương Tri không chút do dự ngồi xuống.
Lâm Đương tán thưởng: “Chẳng trách các ngươi gây scandal, thật sự là khung cảnh đẹp mắt nha.“
Trương Tri theo tiềm thức nhích lại gần Kiều Dĩ Hàng.
Kiều Dĩ Hàng xấu hổ cười cười.
Lâm Đương nhấc tấm bảng lúc này lên, hỏi Trương Tri: “Trước lúc ngươi ra đây, chúng ta bảo Đại Kiều đoán xem ai sẽ đi ra. Ngươi biết không, đôi khi đó chính là người hắn mong đợi. Ngươi có muốn biết đó là ai hay không?“
Trương Tri thản nhiên đáp: “Ta biết người hắn mong đợi là tốt rồi.“
Lâm Đương ngẩn người rồi lập tức kích động: “A! Ngươi biết là ai sao? Có muốn cũng đến đoán thử không?“
Trương Tri cười, chỉ bảng đáp án: “Công bố kết quả đi.“
“Ngươi thực sự quá giảo hoạt rồi, thực sự mới hai mươi sao?“ Lâm Đương nửa thật nửa giả sẵng giọng, “Được rồi. Chúng ta cùng xem đáp án nào.“
“Chờ chút.“ Kiều Dĩ Hàng đột nhiên vươn tay, làm động tác ngăn lại.
Ánh mắt mọi người nhất tề tập trung vào hắn. Trong đó nhiệt tình nhất chính là Trương Tri, may là màn ảnh bị Kiều Dĩ Hàng chặn lại nên quay không đến vẻ mặt hắn lúc này.
Lâm Đương bật cười: “Hôm nay thế nào mà nhiều người kêu ta đợi thế? Chương trình quá nhanh sao? Rõ ràng biệt danh hồi bé của ta là Mạn Mạn (chậm chậm) mà. Nhưng Đại Kiều à, giờ muốn sửa đáp án đã muộn rồi. Ở đây có nhiều khán giả cùng khách mời thế này ngươi bảo ta làm sao mà quang minh chính đại gian lận a?“
Kiều Dĩ Hàng buột miệng rồi mới ý thức được mình nói gì, nhất thời không biết nên làm gì.
Lâm Đương tiếp tục: “Nhưng ta cũng rất tò mò lý do người muốn ngăn cản?“ Hắn cúi đầu nhìn chữ trên bảng, “Nói thực, ta cảm thấy chữ ngươi viết cũng rất… mập mờ.“
Kiều Dĩ Hàng tựa hồ nghĩ tới gì, khoát tay bỏ cuộc: “Công bố đi, công bố đi.“
Lâm Đương: “Ta công bố một phần thôi trước đã?“
Đại Vĩ cười: “Trương Giai Giai, Trương Tri, Lam Vĩ Tình. Công bố một phần cũng có thể đoán được toàn bộ rồi còn gì.“
“Nhưng chưa chắc đoán được người nha. Đương đương đương…“ Lâm Đương xoay ngược bảng lại, mở ra chữ viết bên trên.
Khán giả chợt “À!“ một tiếng.
Lâm Đương hiếu kì: “Mọi người biết đáp án rồi sao? Ta còn chưa biết chữ này ám chỉ Trương Tri hay Trương Giai Giai đây. Nói a, Đại Kiều, chữ này viết rất tháu a, vì đùa vui hay do lúc viết tâm tình rất phức tạp?“
Kiều Dĩ Hàng bắt đầu hối hận đã tham gia chương trình này, nhất là khi có ánh mắt Trương Tri thi thoảng lại liếc tới chỗ này khiến hắn vừa nôn nóng vừa lo lắng, sợ Trương Tri giữa tiết mục lại phát biểu cái gì kinh thiên động địa, ngay cả lời đáp lại Lâm Đương cũng mang chút bất an: “Thực ra ta muốn để các ngươi không nhận ra chữ này.“
Lâm Đương nhìn bảng, lại nhìn hắn: “Vậy thì đã viết quá rõ rồi, nhưng chữ này là chỉ Trương Tri hay Trương Giai Giai đây?“
Kiều Dĩ Hàng lấy lại bình tĩnh, tận lực giải thoát bản thân khỏi cảnh bối rối: “Đều là. Chủ yếu vì chữ này có khả năng đúng cao nhất nên…“
Lâm Đương cảm khái: “Trách không được ngươi cùng Trương Tri có scandal. Ngươi cũng rất giảo hoạt a. Không biết Trương Tri nghe vậy có cảm nghĩ gì?“
Trương Tri hỏi ngược lại: “Ngươi hy vọng thế nào?“
Lâm Đương: “Đương nhiên là thích, cao hứng hay ghen ghét gì đó. Tiết mục của ta phủ sóng rất rộng, chẳng cố kỵ gì. Sống đến tuổi này rồi, còn gì chưa thấy đâu, ngươi cứ mạnh dạn phát biểu.“
Trương Tri sửa sang trang phục, thuận miệng hỏi: “Thực chứ?“
Lâm Đương khoát tay, ra vẻ “ngươi muốn làm gì cứ làm“.
Trương Tri đột nhiên xoay người.
Kiều Dĩ Hàng thấy hắn nhào tới, thầm nghĩ không tốt, đang muốn tránh ra nhưng Trương Tri như đã dự liệu trước hành động của hắn, hai tay nhanh chóng ôm chặt lấy hắn rồi cúi đầu.
Sau lưng tiếng thét chói tai như sóng triều ào tới.
Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn ngày càng tiến sát, trong óc chỉ còn hai chữ, tiêu rồi.
Trương Tri cũng không như hắn tưởng tượng cúi xuống hôn mà gắt gao ôm lấy hắn, phảng phất như muốn nhắn nhủ điều gì nhưng rất nhanh lại buông tay ngồi thẳng tựa như chẳng có chuyện gì phát sinh.
Lâm Đương trợn tròn mắt từ đầu tới cuối, mãi đến khi Trương Tri về lại chỗ mới thất vọng hỏi: “Chỉ vậy thôi sao?“
Hắn nói lên tiếng lòng của rất nhiều người nên khán đài lại nhốn nháo.
Trương Tri tinh nghịch chớp chớp mắt.
Lâm Đương nhìn Kiều Dĩ Hàng mặt hồng như trái quýt chín, cười: “Ngươi đỏ mặt vì hồi hộp hay vì thất vọng vậy?“
Kiều Dĩ Hàng ổn định tâm tình, thở dài đáp: “Mới có cảm giác trải qua kiếp nạn sinh tử. Đỏ mặt chính vì trải qua nguy hiểm.“
“Chẳng phải hai ngươi còn đỡ nhau ra khỏi hôn lễ cơ mà? Thế này đã tính gì?“ Lâm Đương chớp thời cơ, tung vấn đề.
“Dự tiệc cưới cùng nhau là vì,“ Kiều Dĩ Hàng dừng chút. Người khác sẽ lầm tưởng hắn đang nhử khán giả, chỉ mình hắn biết là để đè nén cảm giác chột dạ, “Chúng ta là bạn tốt.“
Lâm Đương đám bàn: “Trương Giai Giai, Lam Vũ Tình nghe đến câu trả lời của ngươi hẳn sẽ rất buồn bực. Gặp tin đồn với nữ minh tinh lấy bạn bè làm lá chắn, đến nam cũng dùng chiêu này. Ngươi nhiều bạn quá đấy! Quên đi, không hỏi ngươi nữa. Ta đi hỏi Trương Tri.“ Hắn quay sang Trương Tri, “Nói thoải mái đi.“
Ánh mắt Kiều Dĩ Hàng cũng bị hấp dẫn tới.
Trương Tri lúc này khiến hắn cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc, giống như người này trưởng thành chỉ trong một đêm mà hắn không tham gia quá trình.
Phảng phất như cảm ứng được ánh mắt hắn, Trương Tri quay đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, dạ dày Kiều Dĩ Hàng co rút. Đáng chết, chương trình này kết thúc chắc hắn phải mua thuốc về uống mất thôi.
“Kiều Dĩ Hàng…“ Trương Tri chậm rãi mở miệng.
Trường quay đột nhiên an tĩnh lại.
Kiều Dĩ Hàng cơ hồ nghe được tiếng tim đập của hai người.
“Là người bạn thân thiết nhất của ta.“ Trương Tri đáp qua loa, rồi nhìn sang phía Lâm Đương, “Cũng là mục tiêu của ta.“
“Mục tiêu?“ Lâm Đương hỏi tới, “Mục tiêu gì?“
“Mục tiêu phấn đấu.“ Trương Tri một câu hai nghĩa.
Tai Kiều Dĩ Hàng có chút nóng lên.
Lâm Đương tự giải thích: “Mục tiêu phấn đấu sự nghiệp sao?“ Hắn dùng chút, “Thực ra làm mục tiêu thì chẳng phải nhị thúc ngươi hợp hơn sao?“ Kiều Dĩ Hàng là nghệ sĩ mà Trương Tri thì làm việc hành chính, “Ta nghe nói ngươi đã là tổng giám chế tác của EF rồi, sau này hẳn sẽ phát triển theo hướng thành người sản xuất đi?“
Trương Tri: “Mục tiêu có tính chất giai đoạn.“
Lâm Đương chợt ngộ: “À, ngươi lấy Kiều Dĩ Hàng là mục tiêu phấn đấu ban đầu sao?“ Những lời này nghe hơi có ý hạ thấp Kiều Dĩ Hàng, hắn vội bổ cứu, “Nhưng Kiều Dĩ Hàng cũng sẽ không đứng một chỗ chờ ngươi đâu, hắn sẽ tiến về phía trước đó.“
Trương Tri cười mang theo thâm ý: “Vậy nên ta cần nỗ lực theo đuổi mới được.“
Lúc này, suy nghĩ của Kiều Dĩ Hàng vẫn đang dừng tại câu “có tính chất giai đoạn“. Ý Trương Tri tức là hắn chỉ là mục tiêu đầu tiên thôi đúng không? Nếu đạt được thì sẽ phấn đấu giành mục tiêu tiếp theo đúng không? Suy rộng ra tức là Trương Tri chỉ định chơi cùng hắn một lúc?! Thế mà còn dám nói gì mà – sẽ an ủi ngươi lúc gặp khó khăn, sẽ bảo vệ ngươi khi bị người bắt nạt, sẽ chiếu cố ngươi khi bị thương, không để ngươi cô độc, không để ngươi buồn bã, vĩnh viễn làm bạn cạnh ngươi, chống đỡ sau ngươi, mang ngươi đi đánh quái thăng cấp.
Phát giác bản thân nhớ kỹ từng lời Trương Tri tỏ tình, Kiều Dĩ Hàng càng tức đến suýt mất kiềm chế. Hai tay nắm chặt lại buông ra mấy lần mới khống chế bản thân không biểu lộ cơn giận ra mặt.
Chương trình tiếp tục quay.
Trần Phi ra hiệu cho Lâm Đương chuyện Kiều Dĩ Hàng quá dài rồi, quay sang các khách mời khác thôi.
Lâm Đương chậm rãi chuyển đề tài lên người Lục Vạn Bằng.
Tốt xấu gì hắn cũng là một trong các diễn viên chính hôm nay, lúc trước thực sự bị quẳng một bên quá dài rồi.
Lục Vạn Bằng nhảy từ công ty con lên công ty tổng Duy Kiệt nói rõ hắn sắp thành con át chủ bài mới, chẳng khác nào đã đạp qua vạch xuất phát rồi. Khả năng lăng-xê của Duy Kiệt thì khỏi phải nói, Nhan Túc Ngang chính là ví dụ tốt nhất.
Mà Lục Vạn Bằng trải qua huấn luyện của công ty rõ ràng đã khôn ngoan hơn nhiều, thi thoảng còn có thể tán thưởng Kiều Dĩ Hàng.
Tâm tư Kiều Dĩ Hàng phân nửa ở trên người Trương Tri, đối với mấy lời tâng bốc này cũng chỉ vô thức đáp lại. Chương trình cứ như thế kết thúc trong không khí vui vẻ thoải mái.
Sau chương trình, Kiều Dĩ Hàng không đợi Trương Tri phản ứng đã máy móc bước ra khỏi trường quay. Đến khi ra khỏi cửa năm sáu thước, hắn mới đột nhiên dừng lại.
Hẳn là hỏi Trương Tri xem câu kia ý gì mới phải? Không lý nào hắn coi đối phương là bạn tốt mà bản thân lại bị coi như… con mồi được?
Kiều Dĩ Hàng tức giận định quay đầu, lại cảm giác hành động của mình quá đột ngột, sẵn bên người có máy bán nước tự động nên liền móc chút tiền lẻ, khóe mắt không ngừng quan sát động tĩnh cửa trường quay.
Qua một hồi Trương Tri mới bước ra, đi cùng hắn còn có Trương Phục Mãn. Hai người vừa nói vừa cười, bộ dạng trò chuyện khoái trá.
Kiều Dĩ Hàng cuối cùng cũng móc ra được tiền xu, thả vào máy bán nước.
Đông một tiếng, đồ uống lăn ra.
Kiều Dĩ Hàng vừa cúi xuống nhặt vừa chú ý tới Trương Tri.
Lướt qua sau hắn rồi…
Đi xa.
…
Kiều Dĩ Hàng đông cứng —
.
|