Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân
|
|
CHÍNH VĂN ĐỆ TAM THẬP CHƯƠNG : CÙNG NHAU " LUYỆN CÔNG " ĐI
"Vậy.. Chúng ta cùng nhau luyện đi." Hàn Vương giơ bản "long dương bí tịch" kia lên, nghiêm trang nói.
Đường Tống nghe xong những lời này, cư hồ muốn ngất xỉu. Cùng nhau luyện? Chẳng phải là muốn cùng nhau làm chuyện kia?
Nhìn Hàn Vương ngoài mặt bất động thanh sắc nhưng lại che dấu không được dược dược dục thí (nóng lòng muốn thử) trong ánh mắt, Đường Tống không thể không thừa nhận: Hàn Vương đã thay đổi, càng trở nên "khủng bố"...
Thời điểm chạng vạng, Đường Tống bị Lưu tổng quản bắt đi, tắm rửa qua loa, sau đó bị Lưu tổng quản cười gian một cái đẩy vào phòng ngủ Hàn Vương.
Lúc này, Đường Tống dựa theo phân phó của Hàn Vương, mặt đỏ tai hồng "nghiên cứu" bản "long dương bí tịch" kia. Hàn Vương đã sớm tắm rửa xong, chỉ khoác một tấm áo choàng màu đen nằm nghiêng trên giường lớn, lồng ngực trắng nõn lộ ra, đang chờ Đường Tống "nghiên cứu" xong, hai người cùng "luyện công".
"Xong chưa?" Mắt thấy ngọn nến trên cửa sổ đã cháy một nửa, cho dù Hàn Vương có định lực, cũng có chút không kiên nhẫn.
"Ách... Còn, còn chưa xem xong." Đường Tống dường như bị chấn kinh ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, tựa như quả táo trên cây vào mùa thu, đáng yêu làm cho Hàn Vương muốn cắn một cái. Nghĩ như vậy, Hàn Vương liền cảm thấy hạ phúc của mình có chút nóng lên, lượng nước bọt cũng nhiều hơn. "Ngô, vậy trước tiên đem những cái ngươi đã xem qua luyện một lần đi." Hàn Vương ra vẻ thoải mái nói, lúc mở miệng mới phát hiện thanh âm của mình khàn khàn.
Nghe được thanh âm tràn ngập tình dục của Hàn Vương, Đường Tống cảm thấy phía sau run lên, theo bản năng muốn đào tẩu. Nhưng lại nghĩ đến lần trước vì có ý đồ đào tẩu, ý tưởng này rất nhanh đã bị loại bỏ.
"Nga..." Đường Tống lên tiếng nhận mệnh, buông quyển sách trên tay, kiên trì giữ tốc độ tiến về phía giường.
Hàn Vương thú vị nhìn Đường Tống một chút lại một chút nhích đến bên giường, cũng không thúc giục. Con vịt sắp bị luộc có thể chạy khỏi hắn sao?
Rốt cuộc cũng tới trước giường, Đường Tống có chút ngốc nghếch trèo lên giường. Nói thật, trước kia y đều bị Hàn Vương trực tiếp ném lên giường, tự trèo lên như bây giờ vẫn là lần đầu tiên. Nghĩ đến đây, Đường Tống không khỏi đỏ mặt.
Thật vất vả ngồi ổn định ở trên giường, một câu của Hàn Vương lại thiếu chút nữa làm y ngã quỵ. "Trong sách nói phải cởi hết quần áo."
Nhìn thấy khuôn mặt "ngây thơ hồn nhiên" của Hàn Vương, Đường Tống lúng túng không nói gì. Tay chuyển qua đai lưng, đỏ mặt cởi ra.
Sau một khắc, Đường Tống vẫn còn cùng đai lưng chiến đấu. Hóa ra là, thời điểm Đường Tống tắm xong, không biết có phải dự đoán trước hay không, lại theo bản năng thắt chặt đai lưng. Hơn nữa hiện tại y ngượng không thôi, đôi tay run giống như đang trong mùa đông, hơn nữa lại mềm mại không có khí lực, cho nên cởi nửa ngày, một chút hiệu quả cũng không có.
Hàn Vương đen mặt nhìn nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được "tự mình động thủ, cơm no áo ấm". Chỉ thấy hắn hai ba cái liền tháo xong đai lưng của Đường Tống, túm lấy hai vạt áo, trong tiếng sợ hãi "xôn xao" của Đường Tống mà cởi ra, lồng ngực trắng như tuyết của Đường Tống lộ ra. Một bên tiểu đột khởi màu trà dường như cảm nhận được không khí, rất nhanh liền đáng thương co lại.
Cởi áo Đường Tống xong, Hàn Vương chỉ đơn giản "hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng", lại lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai kéo cả quần lẫn tiết khố của Đường Tống xuống. Đối với việc này, Đường Tống chỉ có thể kêu lên sợ hãi.
Lập tức, Đường Tống trở thành trứng chim mới được lột vỏ, trơ, hoạt nộn nộn, khiến cho ngón trỏ kẻ khác động đậy.
Giải quyết xong Đường Tống, Hàn Vương thuận tay cởi áo choàng của mình, hai người giống như trẻ con mới sinh, đều lõa thể.
Cởi xong quần áo, Hàn Vương liền ngừng lại, hai mắt chăm chú nhìn Đường Tống. Dưới ánh mắt "hỏa lạt lạt" của Hàn Vương, chân tay Đường Tống trở nên luống cuống, nghĩ muốn kéo một cái áo lại để che lại không dám, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng như hoa đỗ quyên nở khắp núi đồi tháng tư, vô cùng dễ thương.
"Kế tiếp nên làm như thế nào?" Hàn Vương mở miệng, thanh âm khàn lợi hại.
Đường Tống "a" một tiếng, còn đang nghĩ như thế nào mới có thể trộm một cái áo nên nhất thời đại nào không rõ ý tứ của Hàn Vương.
"Ngươi không phải đọc sách sao? Trên sách nói cởi quần áo xong thì làm thế nào?" Tiếng nói tràn ngập gợi cảm đi đôi với khuôn mặt luôn lạnh như băng không biểu tình của Hàn Vương, tạo thành một loại gợi cảm quái dị.
|
Chính văn đệ tam thập nhất chương: Bước H đầu tiên
Vừa nghe Hàn Vương hỏi như vậy, tranh minh họa trong sách cùng sự thật ở trong đầu Đường Tống loạn thành một đống, tạo nên một hình ảnh kiều diễm có thể khiến người khác phun máu, mà diễn viên chính là Đường Tống cùng Hàn Vương, Đường Tống cảm giác trong đầu "ông" một tiếng, mặt đỏ đến mức có thể chảy máu.
"Cái đó, kế tiếp, cái đó..." Đường Tống cố gắng thoát ra khỏi hình ảnh cấm kị đang vây quanh, hồi tưởng lại nội dung trong sách: "A, trong sách nói bước đầu tiên là âu yếm."
"Cái gì là âu yếm?" Hàn Vương tò mò hỏi, cho tới bây giờ đều là cởi hết rồi trực tiếp thượng, hắn không biết "âu yếm" là làm sao.
"Âu yếm chính là tình nhân vuốt ve thân thể lẫn nhau, gây kích thích tình dục cho đối phương, vì bước tiếp theo..." Đường Tống càng nói càng nhỏ, cuối cùng rốt cuộc không nghe thấy nữa.
"Âu yếm như thế nào a?" Hàn Vương là đệ tử tốt, tuyệt đối không hiểu liền hỏi.
"Cái đó, chính là vuốt ve hôn môi những bộ vị mẫn cảm trên thân thể đối phương." Đáy lòng Đường Tống khẩn cầu Hàn Vương không cần hỏi lại, nếu hỏi tiếp y thật sự không chống đỡ được. Nhưng y thật sự xem nhẹ quan tâm của Hàn Vương. Chỉ nghe Hàn Vương hỏi tiếp: "Điểm mẫn cảm lại là cái gì?"
Đường Tống nói ra đến đây đã muốn xấu hổ đến chết, tức giận nhìn Hàn Vương rõ ràng đang khó xử y, tính toán dồn y đến cùng, rốt cuộc mạnh miệng.
Hàn Vương thấy con mèo dịu ngoan đã bắt đầu muốn giương nanh múa vuốt, không kích thích nữa. Ngược lại bắt đầu chủ ý khác.
Đường Tống tuy rằng tính toán không mở miệng, nhưng vẫn có chút sợ Hàn Vương sinh khí. Thời điểm y thấy Hàn Vương đột nhiên đứng dậy, Đường Tống theo bản năng nhắm mắt che đầu, nghĩ là Hàn Vương sinh khí muốn đánh y.
Nhưng nửa ngày vẫn không cảm thấy đau đớn, Đường Tống mở to mắt, phát hiện Hàn Vương đã sớm không ở trên giường. Đường Tống nhanh tay bắt lấy cơ hội, đem tấm ti bào màu đen Hàn Vương khoác lúc trước khoác lên người, miễn cưỡng che giấu thân thể của mình. Vừa quay đầu lại, phát hiện Hàn Vương từ bên ngoài đi đến, cầm trong tay chính là quyển sách "long dương bí tịch".
Xem ra, nếu Đường Tống không nói, Hàn Vương liền tính toán "tự lực cánh sinh". Chỉ thấy Hàn Vương đem bản "long dương bí tịch" kia mở ra, quả nhiên phát hiện chương thứ nhất chính là hai chữ "âu yếm" Chỉ thấy phần giải thích trong sách nói: "Âu yếm, chính là bước khởi đầu. Hai người đụng chạm hôn môi lẫn nhau: lỗ tai, cổ, cổ họng, ngực, thắt lưng, mông, dương vật, bắp đùi, bộ vị sau huyệt, khơi mào tình dục của đối phương, hưởng thụ khoái hoạt. Thủ pháp âu yếm có dùng tay vê, bóp, xoa, nắn cùng dùng miệng mút, gặm cắn, răng mài, lưỡi liếm, quá trình không thể mạnh mẽ, nặng nhẹ tùy lúc."
Giải thích xong, trong sách lại có hai tranh minh họa. Trong bức tranh thứ nhất, một nam tử hôn đầu vú của nam tử khác, nam tử bị hôn vẻ mặt có chút hưởng thụ; bức tranh còn lại là hai nam tử cầm côn nhục của nhau xoa nắn, trên mặt hai người đều lộ ra biểu tình thống khổ lại khoái hoạt.
Hàn Vương xem xong, vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ, mà Đường Tống nhìn thấy khóe miệng không tự giác nhếch lên của Hàn Vương, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hàn Vương buông sách, tinh quang trong mắt bắn tứ phía, giống như báo săn sắp sửa bắt giữ con mồi. Đường Tống bản năng cảm thấy nguy hiểm sắp đến, đang muốn lùi về phía sau, thình lình bị Hàn Vương kéo vào trong lòng ngực, tiếp theo, trên người chợt lạnh, chiếc ti bào mà y thật vất vả lấy che thân thể cũng bị Hàn Vương kéo ra, ném ra rất xa giường.
"Chúng ta bắt đầu đi, Đường Đường." Môi Hàn Vương kề sát lỗ tai Đường Tống nói xong, lời nói thật phần tình sắc ý vị cùng nhiệt khí trong miệng Hàn Vương tỏa ra đánh về phía lỗ tai mẫn cảm mà yếu ớt của Đường Tống, lập tức, Đường Tống cảm thấy nửa người phải của mình đều đã tê rần.
Đường Tống đang muốn giãy dụa, Hàn Vương nhanh chóng bắt được hai tay của y, dùng tay phải kéo lên trên đầu y. Như vậy, ngực Đường Tống đều đã lộ ra. Hàn Vương cúi đầu, lập tức dùng miệng ngậm lấy tiểu đậu đỏ của Đường Tống
Đường Tống cảm thấy trước ngực mình nóng lên, nhũ tiêm bên trái bị bao bọc trong một khoang miệng ấm áp. Bật người, cỗ cảm giác tê dại kia càng mãnh liệt. Đường Tống vặn vẹo thân thể, nghĩ muốn thoát khỏi loại cảm giác kỳ quái này. Tiếc rằng Hàn Vương giống như đã sớm dự liệu trước, cánh tay trái đem eo của Đường Tống gắt gao giữ lại, làm cho y không thể động đậy, chỉ có thể vô lực nhận công kích càng lúc càng mãnh liệt của Hàn Vương.
|
CHÍNH VĂN ĐỆ TAM THẬP NHỊ CHƯƠNG: CHÍNH LÀ ÂU YẾM
Hàn Vương từ lúc bắt đầu là mút vào chuyển thành dùng răng nanh cọ xát, động tác nhìn như không lưu loát nhưng cũng tạo cho Đường Tống vốn ngây ngô một trải nghiệm mãnh liệt. Tuy rằng Đường Tống cùng Hàn Vương đã có hai lần, nhưng hai lần này đều là một mình Hàn Vương hưởng thụ, đối với Đường Tống là khổ không nói nổi.
Cho nên, Đường Tống kỳ thật vẫn chưa bao giờ trải nghiệm qua tình dục.
Thân thể thiếu niên mười sáu tuổi, tựa như sắp sửa thành thục. Nó đợi, chính là thời cơ. Mà hiển nhiên, thời cơ để Đường Tống thành thục chính là ngày hôm nay. Hàn Vương bắt đầu khiêu khích đậu đỏ trước ngực y, Đường Tống cũng đã cảm thấy cảm giác kỳ quái khó có thể thừa nhận.
Giống như trúng độc, cảm giác tê dại kia làn từ ngực đến toàn thân, bất tri bất giác, ngọc hành luôn ủ rũ đáng thường trong tình ái trước kia của Đường Tống lặng lẽ ngẩng đầu.
Cảm giác được thân thể Đường Tống không hề chối từ, Hàn Vương buông cánh tay trái đang giam cầm y ra, ngược lại đưa tay chuyển sang đậu đỏ bên phải chịu vắng vẻ của y, nhẹ nhàng vân vê. Hai điểm mẫn cảm đồng thời bị công kích, Đường Tống đã không còn suy nghĩ được gì.
Tay trái của Hàn Vương ở trên da thịt nhẵn nhụi của Đường Tống di động, xoa nắn lồng ngực bằng phẳng của y, lướt qua thắt lưng mảnh khảnh, ở trên cái mông cong vểnh nhẹ nhàng xoa bóp.
Khoái cảm không ngừng tích tụ, Đường Tống cảm giác mình sắp sửa chìm trong nước. Cái loại cảm giác xa lạ lại mãnh liệt này làm cho y nhịn không được phát ra tiếng: "A..."
Đường Tống nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, giống như một ngọn lửa, làm cho không khí mờ ám lên tới đỉnh điểm. Đường Tống cảm giác tay của Hàn Vương ở trên mông y đột nhiên bóp chặt, dục vọng ngây ngô nửa ngạnh nửa nhuyễn của y gắt gao dán cùng một côn nhục cứng rắn nóng bỏng như thiết.
Đường Tống đột nhiên thông minh, muốn giãy dụa. Lúc này, tay trái Hàn Vương cầm ngọc hành của y, làm cho y giống như quả bóng cao su bị xì hơi, lập tức nhuyễn xuống.
Tay Hàn Vương giống như có chứa ma lực, khi nặng khi nhẹ xoa bóp dục vọng ngây ngô của y. Đồng thời, Hàn Vương buông hai tay Đường Tống, tay phải dùng sức, đỡ Đường Tống ngồi dậy. Hai người liền trong tư thế mặt đối mặt.
Đường Tống đã hoàn toàn không có khí lực phản kháng, thân thể tựa như một vũng nước, mềm nhũn tựa vào người Hàn Vương, cằm gác lên vai Hàn Vương, miệng phát ra tiếng rên rỉ như có như không. Nhiệt khí cùng tiếng rên rỉ phát ra phun bên tai Hàn Vương làm cho Hàn Vương dục hỏa khó nhịn.
Hàn Vương nắm lấy tay phải Đường Tống, đưa tay y bao quanh dục vọng cực đại mà nóng bỏng của mình, đồng thời dùng tay trái của mình hướng dẫn vuốt ve vài cái. Buông tay sau, Đường Tống cũng mơ mơ màng màng vuốt ve theo tốc độ vừa rồi, đầu hỗn loạn không ý thức được thứ tay mình đang nắm chính là hung khí vài ngày trước làm cho mình thiếu chút nữa chết đi.
Đường Tống vuốt ve trong chốc lát, tay đã không có khí lực, liền ngừng lại. Tay trái của Hàn Vương cơ hồ muốn đem y bức điên, toàn bộ ý thức của Đường Tống đều tập trung trên dục vọng đang được thỏa mãn của mình, trong đầu tựa như trống rỗng, hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ.
Cảm giác được Đường Tống làm biếng, Hàn Vương bất mãn cầm tay Đường Tống, tiếp tục vuốt ve. Hai người không tự giác nhắm mắt lại, hưởng thụ khoái cảm bài sơn đảo hải, trên mặt lộ ra biểu tình dục tiên dục tử giống như người trong bí tịch.
"A... A... Buông ra... A..." Đường Tống dần dần không chịu nổi khoái cảm như vậy, một cảm giác tê dại rất nhanh từ cột sống tập trung xuống hạ phúc, ý nghĩ muốn ra càng ngày càng mãnh liệt làm cho y không khỏi lớn tiếng rên rỉ.
Hàn Vương bị tiếng kêu của Đường Tống kích thích, hô hấp cũng trở nên ồ ồ. Hai tay vuốt ve cũng trở nên nhanh hơn.
Khoái hoạt mãnh liệt cơ hồ làm cho Đường Tống hít thở không thông. Khi tốc độ ma sát của tay Hàn Vương cơ hồ muốn phát ra lửa, khoái cảm của hai người cũng đạt tới điểm cao nhất.
A —-"
"Ân —–"
Cùng với tiếng thét chói tai của Đường Tống là tiếng gầm nhẹ của Hàn Vương, hai người đồng thời đạt đến cao trào. Dịch màu trắng ngà phun tung tóe trên người hai người, không phân rõ là của ai.
|
CHÍNH VĂN ĐỆ TAM THẬP TAM CHƯƠNG: MỘT KHẮC BĂNG TAN TUYẾT CHẢY
Sáng sớm, một loạt tia sáng nghịch ngợm ngoài cửa sổ không khép kín, trộm đi vào phía trong tấm lụa mỏng, dừng lại trên thân thể hai người khoái hoạt ôm nhau ngủ.
Đường Tống cảm thấy được sự quấy rầy của nắng sớm đầu tiên, hàng lông mi đen dầy run run hai cái, chậm rãi mở ra.
Vừa mới tỉnh ngủ, Đường Tống nhìn đỉnh giường xa lạ, nhất thời không biết mình đang ở nơi nào. Muốn trở mình, lại phát hiện trên lưng mình có cái gì đó quấn lấy.
Vừa cúi đầu nhìn, liền thấy một cánh tay trắng nõn không gầy yếu.
Mắt Đường Tống nhất thời trợn tròn. Hình ảnh tình sắc tối hôm qua giống như đèn kéo quân hiện lên trong đầu y, bàn tay mang theo ma pháp của Hàn Vương chạm đến, cảm giác toàn thân tê dại như điện giật, còn có khói lửa ngũ sắc xuất hiện trước mặt y trước khi đạt tới đỉnh khoái cảm.
Chỉ nghĩ như vậy, Đường Tống liền cảm giác giống như mình lại trải qua một lần, hạ thân không tự giác có phản ứng, lặng lẽ đứng lên. Dục vọng phấn chấn bừng bừng tựa như nụ hoa loa kèn ngoài cửa sổ, mang theo vài phần ngượng ngùng, vài phần chờ mong...
Đường Tống bị phản ứng của thân thể mình làm hoảng sợ. Dấu hiệu thể hiện tính thành thục của nam hài vì xa lạ mà làm y cảm thấy thẹn.
Vì thế y vẫn duy trì tư thế ôm từ sau lưng, một cử động cũng không dám, hy vọng phản ứng của thân thể có thể sớm một chút biến mất.
Tay phải của Hàn Vương tự nhiên vòng lấy Đường Tống, hơi thở phun ở bên tai cùng trên cổ Đường Tống vững vàng mà ngân nga, tỏ vẻ hắn vẫn đắm chìm trong giấc ngủ.
Không biết có phải ảo giác hay không, Đường Tống cảm giác hơi thở Hàn Vương phun ở trên người y càng ngày càng nóng, làm cho y mẫn cảm không khỏi đỏ mặt, tim đập càng ngày càng nhanh.
Một lát sau, Đường Tống cảm giác hạ thân mình không chỉ không "tiêu thũng", ngược lại càng trướng càng lớn. Cảm giác ngứa lẫn với hơi đau đớn vô cùng xa lạ, làm cho Đường Tống rất muốn vươn tay ra nắm lấy, nhu nhu, tựa như... Hàn Vương làm cho y tối hôm qua.
Phi, ngươi quả thực không biết thẹn. Đường Tống âm thầm mắng chửi mình, lại không có cách nào ngừng cảm giác làm cho y ngứa ngáy khó chịu kia.
Đang lúc Đường Tống do dự xem có nên lợi dụng lúc Hàn Vương chưa tỉnh tự mình vuốt ve, tay Hàn Vương đang khoác trên lưng y đột nhiên đi xuống phía dưới, lưu loát đi tới "tiểu hoa loa kèn" đĩnh khởi của Đường Tống, sau đó như có như không xoa bóp.
Đường Tống vô cùng xấu hổ, lại không trốn được lực hấp dẫn của dục vọng, không tình nguyện thừa nhận vuốt ve của cái tay kia. Động tác tay dần dần từ nhẹ thành nặng, từ chậm thành nhanh, kỹ xảo so với hôm qua tiến bộ không ít. Rất nhanh, ngay tại trong cái tay kia, Đường Tống thấy được lửa khói giống như tối hôm qua.
Sau thỏa mãn có chút mệt mỏi, Đường Tống quay đầu, vừa lúc nhìn được ánh mắt trêu tức của Hàn Vương. Sửng sốt một lúc, phản ứng thứ nhất của Đường Tống chính là nhanh chóng kéo chăn, đem cả người mình bao vào. Xấu hổ chết người!
Phản ứng đáng yêu của Đường Tống làm cho Hàn Vương không khỏi nở nụ cười. Tuy rằng môi chỉ cao hơn một chút so với dĩ vãng, khóe mắt uốn cong xuống một chút, lại làm cho người ta có cảm giác tựa hồ như một loại xuân phong. Khuôn mặt luôn luôn giống như khắc băng của Hàn Vương vì mỉm cười mà có chút sinh động. Chỉ tiếc Đường Tống đang chôn đầu trong chăn, bỏ lỡ một khắc băng tan tuyết chảy kia.
Mãi cho đến lúc nếm qua điểm tâm, Đường Tống cũng không dám nhìn mặt Hàn Vương. Lưu tổng quản có chút tò mò nhin hai người hôm nay có chút kì quặc, ánh mắt hai người một cái trốn, một cái đuổi, nhìn thế nào cũng giống như vợ chồng tân hôn a. Ha hả.
Đang lúc Lưu tổng quản ra sức phát huy sức tưởng tưởng vô hạn bát quái về quan hệ của Hàn Vương cùng Đường Tống, câu nói đầu tiên của Hàn Vương đã kéo suy nghĩ của lão trở về. "Lưu Hồng, đem mấy thứ này tìm về. Trước chạng vạng phải chuẩn bị tốt."
Đường Tống hé mắt nhìn qua, vừa thấy Hàn Vương ném cho Lưu tổng quản đúng là bản "long dương bí tịch" kia. Đối diện với Lưu tổng quản đúng là đệ nhị chương – khuếch trương!
Đường Tống không khỏi trắng mặt, chương này lúc trước y có xem qua. Khuếch chương chính là dùng một ít khí cụ đặc thù bí dược phụ trợ, mở ra cúc huyệt nhắm chặt của nam tử, giảm bớt thống khổ khi nhận sát nhập của bên kia. Lúc ấy Đường Tống chỉ liếc mắt nhìn đạo cụ kỳ quái cùng bức tranh trong sách, liền đem sách ném qua một bên, cũng không dám... nhìn đến lần thứ hai.
Vì sao Hàn Vương đột nhiên kêu Lưu tổng quản tìm mấy thứ này? Đường Tống nghi hoặc nhìn về phía Hàn Vương, vừa lúc Hàn Vương cũng đang hứng thú dạt dạo nhìn y. Ý nghĩ nóng lòng muốn thử trong đáy mắt kia đột nhiên khiến tóc gáy Đường Tống dựng đứng. Chẳng lẽ mấy thứ kia là muốn dùng trên người y?
|
CHÍNH VĂN ĐỆ TAM THẬP TỨ CHƯƠNG: CHẠY TRỜI KHÔNG KHỎI NẮNG
Buổi tối, lúc Đường Tống nhìn mấy khí cụ trong sách thật sự ở trên giường của Hàn vương, dự cảm đáng sợ lúc trước của y rốt cuộc đã thành sự thật. Càng đáng sợ là, hình tượng Hàn vương không còn lạnh băng như ngày xưa nữa, bây giờ giống như một tiểu hài tử tìm thấy bảo bối, ngồi xếp bằng trên giường, đối diện với quyển sách nghiên cứu cách dùng mấy thứ kia.
Đường Tống cẩn thận buông khay trà nóng xuống, cố gắng không phát ra một tiếng động. Sau đó, giống một con mèo đang rình bắt chuột, lén lút lùi ra cửa.
Mắt thấy cửa phòng chỉ còn cách hai bước nữa, lúc này, cửa lại đột nhiên "phanh" một tiếng, bị đóng lại từ bên ngoài.
Đường Tống vội vàng đi kéo cửa, mới phát hiện cửa đã bị người chốt từ bên ngoài.
Đường Tống liền nhìn xung quanh, phát hiện có một cánh cửa sổ còn mở, lập tức chạy về phía cửa sổ. Chân vừa mới động, Lưu tổng quản lại đột nhiên xuất hiện cạnh cửa sổ, đóng cửa sổ lại. Trong nháy mắt đó, Đường Tống rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt Lưu tổng quản tuy bị cánh cửa che đi, nhưng không giấu được biểu tình vui sướng khi người gặp họa.
Không để ý đến sự kinh ngạc của Đường Tống, Lưu tổng quản nhanh chóng đóng cửa sổ cùng cửa đi. Hôm nay lão mất sức chín trâu hai hổ mới lấy được "trấn điếm chi bảo" này từ Phiêu Miểu quán, sao có thể để cho diễn viên dễ dàng chạy trốn như vậy? Ai, tuy rằng làm như thế có hơi không trượng nghĩa, nhưng Thúy Hoa có nói qua, tác dụng của mấy thứ đó tuyệt không thể tả, nghĩ Đường Tống cảm thụ xong sẽ không trách lão đâu nhỡ?
Lưu tổng quản vừa tự an ủi mình, vừa đứng ở chân tường gần giường nhất, khoanh tay kính cẩn đứng trang nghiêm. Nhưng khi nhìn kỹ, sẽ phát hiện đôi tai của hắn đang dựng đứng lên, rõ ràng có âm mưu khác.
Cứ như vậy, Đường Tống tuyệt vọng nhìn con đường chạy trốn cuối cùng của mình bị Lưu tổng quản tàn nhẫn đóng lại.
Hàn vương mặc dù đang ngồi nghiên cứu cái gọi là "trấn điếm chi bảo" của Phiêu Miểu quán, nhưng cũng chú ý chặt chẽ nhất cử nhất động của Đường Tống. Thấy Đường Tống lập tức từ một con chuột nhỏ lén lút biến thành cá chậu chim lồng ủ rủ, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Đừng nhìn Đường Tống luôn làm ra vẻ ông cụ non, nhưng nhất cử nhất động của y luôn toát ra không khí sôi động đặc biệt của thiếu niên, làm cho Hàn vương càng xem càng thích.
"Đường Tống, qua đây." Hàn vương cầm một cái ngọc bổng cỡ lớn trong tay, hướng Đường Tống gọi.
Từ lúc xác định không có cửa chạy trốn, Đường Tống đành phải nhận mệnh, đi về phía giường. Lên giường, Đường Tống lại trốn ở một góc sáng sủa, cách xa mấy đồ vật quái dị kia.
Hàn vương ngoắc y, Đường Tống sợ hãi nhìn ngọc bổng trong tay hắn cùng ngón tay của mình tương tự nhau, rụt cổ ra sức lắc đầu, tỏ vẻ mình kiên quyết không qua.
Ý cười trong mắt Hàn vương chợt lóe qua, trên mặt lại vẫn giả bộ đông lạnh, lại cầm lấy một ngọc bổng hình dáng ngón giữa, lạnh lùng nói: "Đường Tống, ta đếm đến ba ngươi lại đây, ta sẽ cho ngươi dùng cái này. Nếu sau ba tiếng ngươi còn không qua, nói lầm bầm..." Hàn vương uy hiếp nhấc tay giống như muốn lấy ngọc bổng lớn hơn, ý tứ đã rất rõ ràng.
"Một." Hàn vương bắt đầu đếm. Nghe một tiếng đó, Đường Tống giống như đụng vào nước sôi run lên một chút, vẻ mặt đau khổ tiến về phía trước một bước.
"Hai." Hàn vương nguy hiểm nheo lại mắt. Đường Tống do dự một chút, lại đi nhanh hơn một chút, nhưng vẫn cách Hàn vương một khoảng.
Trước lúc đếm tiếng thứ ba, Hàn vương buông cái ngọc bổng trong tay xuống, lại cầm lên một cái bạch ngọc so với cái kia còn lớn hơn. Lần này, không đợi Hàn vương hô lên tiếng "ba" kia, Đường Tống đã ngoan ngoãn tới bên người Hàn vương, chỉ kém giống con mèo dán vào người Hàn vương làm nũng.
Nhìn thấy bộ dáng nhu thuận của con mèo Đường Tống, trên mặt Hàn vương nhộn nhạo sáng rọi xuân thủy, đáng tiếc Đường Tống đang cúi đầu đóng vai nhu thuận không nhìn thấy...
|