Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân
|
|
Chính văn đệ tứ thập chương: Lan Thương thất hỏa (Cháy ở Lan Thương)
Tần Phượng Tê đang muốn mở miệng nói gì đó, giảm bớt không khí xấu hổ, lại bị một người xông vào cắt ngang.
"Chủ tử, chủ tử, không xong rồi. Trong phủ có cháy, Lan Thương các cháy, ngài mau trở về xem đi." Lưu tổng quản thất kinh vọt vào, cũng bất chấp hình tượng lão luyện thành thục tận lực duy trì hơn hai mươi năm ở trước mặt Hàn Vương của mình bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Đường Tống vừa nghe Lan Thương các cháy, lập tức nhớ tới Lưu Dục, trong lòng không khỏi lo lắng. Cũng không lạ Lưu tổng quản hoảng thành như vậy, Lan Thương các bị cháy đúng là do con của lão, Lưu Dục làm chưởng quản.
Hàn Vương cũng ngồi không yên, Lan Thương các là từng thế hệ tổ tiên tích lũy mà thành, ngưng tụ tâm huyết của mấy thế hệ. Tuy rằng hắn bình thường ít đi, nhưng không phải là hắn không biết trân quý của Lan Thương các.
Hàn Vương lôi kéo Đường Tống xông ra ngoài, Lưu tổng quản đã chạy đến nổi thở hổn hển theo không kịp, gấp đến độ hô to ở phía sau: "Chủ tử, Đường Tống, chờ ta."
Mắt thấy xe ngựa vương phủ chở ba người dứt khoát đi, Tần Phượng Tê còn chưa từ hỗn loạn vừa rồi phản ứng lại.
"Đường Tống. . . . . . Phải không?" Tần Phượng Tê lập lại một lần tên thiếu niên kỳ quái kia, trong đầu tận lực suy nghĩ, mình rốt cuộc gặp qua thiếu niên này ở nơi nào mà? Đường Tống, Đường Tống, Đường Tống, Đường. . . . . .
"A!" Tần Phượng Tê đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng, Đường Tống chẳng lẽ chính là đứa con của Đường Nguyên? Tần Phượng Tê nghĩ tới, ngày Đường gia bị xét nhà, hắn từng đi ngang qua cửa nhà Đường gia, Đường Tống chính là thiếu niên quỳ gối hàng đầu, đứa con trai duy nhất của Đường Nguyên.
"Vụ này nguy rồi." Tần Phượng Tê oán giận nói. Người tâm phúc trước mắt Hàn Vương lại chính là kẻ thù của phụ thân, việc này, kế hoạch phụ thân muốn mượn sức Hàn Vương giúp đỡ Cửu Vương gia sẽ phiền toái đây . Tần Phượng Tê làm ra vẻ thở dài, trong mắt cũng không thấy đau buồn gì nhiều.
Bên Hàn Vương vội vã chạy về vương phủ, xa xa liền thấy hướng Lan Thương các khói đặc cuồn cuộn, cháy thế đúng là không nhỏ.
Hàn Vương lôi kéo Đường Tống sải bước hướng chỗ khói đặc mà đi, Đường Tống cũng cố hết sức, cũng không dám lên tiếng. Đúng là Hàn Vương ngại tốc độ đi đường quá chậm , đột nhiên cúi xuống ôm Đường Tống, vận khởi khinh công, nhanh chóng hướng Lan Thương các "phi" đi.
Đây vẫn là lần đầu tiên Đường Tống thấy Hàn Vương dùng võ công, còn chưa phản ứng lại từ nỗi sợ đằng vân giá vũ, người đã rơi xuống đất. Ngẩng đầu vừa thấy, Lan Thương các đốt cháy sụp đổ một nửa cũng đã xuất hiện trước mắt.
Mấy ngày gần đây thời tiết khô ráo, mà bên trong Lan Thương các trừ bỏ sách thì lại là giá sách gỗ, trận cháy này sẽ rất khó khống chế. Tuy rằng hạ nhân chạy tới chạy không ngừng cầm xô cùng chậu rửa mặt ra Du Nhiên hồ lấy nước tới cứu hoả, nhưng mắt thấy Lan Thương các đã không còn chắc chắn. Không đếm được bao nhiêu kiệt tác truyền lại bao đời, những bản bút tích đơn lẻ cũng đã bị đốt sạch rồi,
Đường Tống đau lòng không thôi, ngẩng đầu nhìn Hàn Vương, thấy trên mặt hắn cơ hồ lồng một tầng băng cứng ngắc, chỉ liếc mắt một cái cũng khiến cho Đường Tống cảm thấy lạnh thấu xương.
Khoảng sân trống trước Lan Thương các, có ba người chật vật chụm lại một chỗ. Đường Tống nhìn kỹ thì, ba người dĩ nhiên là Lưu Dục cùng huynh đệ nhà họ Vương.
Vương Thọ mềm nhũn nằm trong lòng Lưu Dục, nhìn không ra chết sống. Lưu Dục cùng Vương Phúc cũng chật vật không kém, quần áo hai người cùng tóc đều nhiều chỗ có dấu vết bị đốt cháy, gương mặt bị khói xông đen thui không che dấu được lo lắng cùng bất an.
Hóa ra, tối hôm trước, Vương Thọ ở Lan Thương các trộm đọc sách đến hừng đông, bất tri bất giác gục lên bàn ngủ. Lúc ngủ không cẩn thận làm ngã ngọn đèn, vì thế mới có trận đại họa này.
Hàn Vương cùng Đường Tống đi đến trước mặt ba người, vừa lúc Vương Thọ kịch liệt ho khan lên, xem ra trước đó chỉ là bị khói ngạt ngất đi thôi. Rốt cục Lưu Dục cùng Vương Phúc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng khi hai người nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Vương lạnh như băng, tâm cũng muốn nhảy ra ngoài.
Ánh mắt Lưu Dục phức tạp nhìn Đường Tống liếc mắt một cái, buông Vương Thọ ra, lẳng lặng quỳ rạp xuống trước mặt Hàn Vương, tiếp theo là Vương Phúc, Vương Thọ. Tuy rằng trốn ra khỏi đại hỏa, nhưng ba người biết, tai nạn còn chưa chấm dứt.
|
Chính văn đệ tứ thập nhất chương: Phân đam trừng phạt (Cùng gánh vác hình phạt)
Lan Thương các cháy, tuy rằng sai ở Vương Thọ, nhưng luận tội thì chủ quản Lưu Dục cũng đứng mũi chịu sào.
Đại sảnh rất ít sử dụng trong Hàn Vương phủ, ba người Lưu Dục, Vương Phúc, Vương Thọ quỳ trên mặt đất đã sắp một canh giờ . Hàn Vương sắc mặt âm trầm làm cho mỗi người trong đại sảnh đều tự đáy lòng có cảm giác rét đậm. Vương Thọ tự biết tạo ra đại họa nhỏ giọng khóc thút thít , nước mắt làm khuôn mặt nhỏ nhắn của nó vốn đã bị khói xông đen thui càng thêm tèm lem.
Đường Tống cùng Lưu tổng quản đứng bên người Hàn Vương mắt nhìn nhau, trong mắt hai người có vẻ lo lắng giống nhau.
Thật lâu sau, Hàn Vương mới mở miệng: "Vương Thọ đánh chết, Lưu Dục năm mươi trượng, Vương Phúc hai mươi trượng."
Hàn Vương vừa dứt lời, chợt nghe "bùm" một tiếng, Lưu tổng quản quỳ gối thật mạnh trên mặt đất, than thở khóc lóc nói: "Cầu Vương gia khai ân. Năm mươi trượng này đánh xuống, tiểu nhi ngay cả không chết cũng tàn phế, cầu Vương gia niệm lão nô vi làm trâu làm ngựa cho Vương gia cả đời mà xuy xét, cầu Vương gia bỏ qua cho tiểu nhi một mạng!"
Vương Thọ nghe được hai chữ "đánh chết", thân mình mềm nhũn, bị dọa hôn mê bất tỉnh. Lưu Dục cùng Vương Phúc vội vàng đỡ lấy nó, sắc mặt cũng trở nên thập phần khó coi.
"Vương gia, " Vương Phúc chịu tội nhẹ tiến lên một bước, "Gia đệ còn nhỏ không biết gì, Lan Thương các cháy cũng là nó vô tình gây họa. Tiểu nhân thân là huynh trưởng của Vương Thọ, bình thường không dạy tốt gia đệ, khiến nó hôm nay phạm sai lầm to lớn. Vương Phúc nguyện thay nó thừa nhận tất cả trừng phạt, ngay cả bị mất mạng cũng quyết không oán tránh, nhưng cầu Vương gia đối gia đệ xử lý nhẹ."
Vương Phúc nói xong, Lưu Dục lại tiến lên, "Vương gia, Lan Thương các là ta làm chủ quản, lần này cháy, là ta quản lý không nghiêm. Vương gia muốn phạt liền phạt ta đi."
Lưu Dục nói ra lời này làm cho Lưu tổng quản bị dọa chết khiếp, trong lòng thầm mắng thằng nhãi con không biết nặng nhẹ, lúc này như thế nào có thể làm anh hùng. Vì thế, tránh không được một phen vang trời đất.
Hàn Vương không nhìn mấy người này, hướng thẳng ra ngoài hô: "Mạc Ngôn."
"Có thuộc hạ." Theo một tiếng tuân lệnh hùng hậu hữu lực, một hắc y nhân y như làm ảo thuật từ không khí xuất hiện trước mặt Hàn Vương.
Lưu Hồng biết, Mạc Ngôn chính là ảnh vệ của Hàn Vương. Người hoàng tộc Sư quốc vào ngày trưởng thành phải nhận một ảnh vệ, âm thầm bảo hộ chủ nhân an toàn.
Ảnh vệ một khi nhận thức chủ, tất sẽ đối chủ nhân trung thành và tận tâm, không rời không đi. Nhưng ảnh vệ bình thường chỉ ở chỗ tối, chỉ khi Hàn Vương gọi về mới xuất hiện. Trong Hàn Vương phủ, ảnh vệ Mạc Ngôn thời điểm xuất hiện trước mặt mọi người tuy rằng không nhiều lắm, nhưng địa vị của hắn so với Lưu tổng quản còn cao hơn.
"Chuẩn bị hành hình." Hàn Vương vô tình ra lệnh nói.
"Dạ." Mạc Ngôn trả lời, biến mất như lúc đến. Một lát sau, ngoài cửa tiến vào mấy thị vệ, kéo đám người Vương Thọ ra ngoài hành hình.
"Chờ một chút." Một thanh âm thanh thúy đột nhiên hô lên, mọi người sửng sốt, nhìn về phía người nói chuyện, hiển nhiên là tiểu tư bên người Hàn Vương—— Đường Tống!
Tất cả mọi người biết Đường Tống lúc này trước mặt Hàn Vương có chút được sủng ái, cho nên Đường Tống vừa quát, làm cho bọn thị vệ này đều do dự.
Đường Tống nói xong, học bộ dáng Lưu tổng quản bùm quỳ xuống, ngữ khí kiên quyết nói: "Vương gia, Lưu chủ quản cùng Vương đại ca đều có ân với ta. Ân nhân gặp nạn, ta nếu thấy chết mà không cứu, thật là bất nhân bất nghĩa. Đường Tống nguyện thay bọn họ chia sẻ hình phạt, cầu Vương gia xử lý nhẹ."
Đường Tống nói hết lời, không khí trong đại sảnh bỗng nhiên trở nên tế nhị. Vương Phúc si ngốc nhìn Đường Tống, không nghĩ tới Đường Tống lại nguyện ý cùng hắn đồng sinh cộng tử. Lưu Dục ánh mắt nhìn về phía Đường Tống càng thêm có trách nhiệm.
Đường Tống quỳ gối ngay thẳng trước mặt Hàn Vương, một đôi mắt to tối đen đã không còn yếu đuối cùng khiếp đảm trong dĩ vãng, có khi là quyết tuyệt trước nay chưa từng có. Ánh mắt tựa như một cây đao, cắm thật sâu vào trái tim bất ngờ không kịp phòng bị của Hàn Vương. Móng tay Hàn Vương cắm thật sâu vào lòng bàn tay, tầng băng cứng ngắc bảo hộ hắn chạy đi đâu mất tiêu?
Hàn Vương lại sau một lúc lâu không nói gì, người trong đại sảnh cũng giống đều bị mất sạch bình tĩnh, một cử động cũng không dám.
"Mạc Ngôn." Hàn Vương lúc này gọi, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn, giống như dã thú bị thương đang rít gào."Đánh chết một người cần đánh bao nhiêu?" Thanh âm lạnh như băng đã có huyết tinh khí mơ hồ.
Mạc Ngôn nhìn lướt qua Vương Thọ vừa mới thức tỉnh, nói: "Người bình thường là một trăm trượng, nếu là người này mà nói, nhiều nhất chỉ chín mươi trượng."
"Chín mươi trượng phải không? Hảo, Đường Tống, ngươi đã muốn cùng với bọn họ đồng sinh cộng tử, ta sẽ thành toàn ngươi." Những lời này Hàn Vương cơ hồ là cắn răng mà nói."Mạc Ngôn, mỗi người bốn mươi trượng, kéo đi xuống, đánh!"
|
Chính văn đệ tứ thập nhị chương: Tật đố (Ghen tị)
Bị ấn xuống mặt đất lạnh như băng, cho dù đã chuẩn bị tâm lý, Đường Tống cũng bắt đầu run rẩy lên.
Bốn mươi trượng, hẳn là không đánh chết người đi? Chỉ cần không chết, sẽ không tính là có lỗi với nương đi? Đường Tống trong lòng âm thầm trấn an chính mình. Không nghĩ tới bản thân luôn luôn yếu đuối cũng có vài phần chính trực, chẳng lẽ là bởi vì trên người chảy dòng máu của phụ thân sao? Nghĩ đến đây, lồng ngực ốm gầy của Đường Tống không khỏi sinh ra vài phần hào khí, khổ hình sắp đến cũng không đáng sợ như thế.
Một tiếng "ba", một cơn đau nhức như bị bỏng từ mông truyền đến, Đường Tống nhất thời không đề phòng, một tiếng "a" kêu lên, cùng lúc đau kêu ra tiếng, còn có Vương Thọ nhỏ tuổi nhất. Mà Vương Phúc cùng Lưu Dục tuy rằng đều bị đánh trúng một cái, nhưng không rên một tiếng.
Nghe được tiếng kêu Đường Tống, Vương Phúc cùng Lưu Dục ở hai bên người y đồng thời vươn tay, tay Vương Phúc vừa mới bắt được tay Đường Tống, tay Lưu Dục chỉ kém nửa nắm tay. Vương Phúc nắm chặt lấy tay Đường Tống, giống như muốn đem sức lực của mình truyền lại cho y.
Đường Tống không khỏi rất là cảm động, trượng thứ hai đánh xuống, Đường Tống chỉ hừ một tiếng đau đớn, cũng không kêu ra tiếng. Y không có phát hiện Lưu Dục vươn tay, cũng không nhìn thấy tay Lưu Dục thất vọng rút về, tay kia thì cầm bàn tay nhỏ bé của Vương Thọ. Đương nhiên, y càng không thấy, Hàn Vương khi y kêu đau tiếng đầu tiên, suýt nữa đã bước ra.
Tiếng côn đánh "bùm bùm" liên tiếp, rất nhanh, trên người ba người chỉ thấy máu. Một trượng lại một trượng đánh xuống tạo ra tiếng gió sắc bén, khi thu về mang theo máu tươi đầm đìa. Đường Tống cùng Vương Phúc nắm tay nhau, làm cho Hàn Vương cảm thấy tâm tựa như sắp nổ mạnh, hận không thể tìm bả đao, tự tay chặt đứt cánh tay kia.
Lưu tổng quản lo lắng nhìn phía sau y phục của đứa con đã bị máu tươi nhiễm hồng, sắc mặt trắng bệch từng giọt từng giọt mồ hôi chảy xuống, đau lòng ghê gớm. Lão dường như cầu xin tha thứ nhìn Hàn Vương, lại bị màu đỏ bắt đầu lan tỏa trong mắt hắn làm cho hoảng sợ —— cho dù là vừa từ chiến trường trở về, trong mắt Hàn Vương cho tới bây giờ cũng không hội tụ nhiều huyết tinh khí như vậy.
Bốn mươi trượng đánh sắp một nửa, Vương Thọ đã không chịu nổi hôn mê bất tỉnh. Gân xanh trên trán Vương Phúc cũng giống con giun muốn chui ra khỏi đất, thống khổ vặn vẹo .
Đường Tống cảm thấy nửa thân dưới đã không còn là của mình nữa, nhưng loại đau đớn như sắp nát cả xương thì vẫn như hình với bóng bám theo. Đau đớn kịch liệt làm cho Đường Tống có loại cảm giác đầu óc sắp nổ tung. Đường Tống muốn lớn tiếng kêu ra, nhưng hình như hàm răng cũng có ý chí như mình, cơ hồ cắn muốn nát cũng không phát ra tí âm thanh nào.
Hàn Vương nhìn Đường Tống cắn chặt răng không phát ra một chút thanh âm, một trượng lại một trượng cứ như đang đánh vào người hắn vậy. Ngươi kêu a! Đường Đường, ngươi kêu a! Ngươi chỉ cần kêu một tiếng, ta, ta sẽ tha cho ngươi . Ngươi không phải thực yếu đuối sao? Ta đã nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên giữ lấy ngươi, khi đó ngươi không phải đã kêu lên sao? Ngươi có biết, ngươi chỉ cần kêu một tiếng ta sẽ tha cho ngươi?
Nhưng, cho đến khi bị đánh bất tỉnh, Đường Tống cũng không kêu một tiếng nào. Nhưng thấy thân mình Đường Tống bị đánh cho cứng còng đột nhiên xụi xuống, Hàn Vương giơ tay phải lên .
"Dừng —— mau dừng lại!" Lưu tổng quản quan sát mặt mũi hơn hai mươi năm đương nhiên biết ý tứ của động tác này, cơ hồ là cực kỳ vui mừng mà khóc to làm cho thị vệ dừng tay.
Bọn thị vệ dừng lại, hai mặt nhìn nhau. Mạc Ngôn tiến lên nghi hoặc hỏi: "Chủ tử?"
Hàn Vương buông tay phải, nhưng không nói chuyện. Hắn đi một bước hướng tới Đường Tống, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cúi người xuống, bế Đường Tống đã hôn mê lên. Vương Phúc vẫn đang nắm tay Đường Tống, ánh mắt giống một con gà mái đang bảo vệ tổ, không chịu buông ra. Nhưng là, Vương Phúc đã bị đánh chỉ còn nửa cái mạng như thế nào là đối thủ của Hàn Vương võ công cao cường được. Hàn Vương chỉ nhẹ nhàng phủi cổ tay Vương Phúc, tay hắn tựa như hết sức suy sụp rơi trên mặt đất.
Hàn Vương ôm Đường Tống trở về, lưu lại một đám người không biết làm sao, rốt cuộc có phải đánh nữa hay không?
Cảm thấy chủ tử có chút dị thường, Mạc Ngôn không kiên trì hô: "Chủ tử? Ba người kia xử trí thế nào?"
Hàn Vương dừng cước bộ lại, nhưng không quay đầu, sau một lúc lâu, dùng thanh âm cơ hồ làm tất cả đông cứng nói: "Sung quân biên cương, trọn đời không được quay về kinh."
|
CHÍNH VĂN ĐỆ TỨ THẬP TAM CHƯƠNG: TUẾ NGUYỆT NHƯ TOA (NĂM THÁNG NHƯ THOI ĐƯA)
Thời gian như nước chảy, thoáng cái đã bốn năm trôi qua.
Đường Tống đã từ thiếu niên mảnh mai thanh lệ, biến thành một thanh niên cao gầy tuấn tú. Đường Tống, đã gần hai mươi tuổi .
Y vẫn đang là tiểu tư bên người Hàn Vương, Lưu tổng quản vẫn đang là đại tổng quản của Hàn Vương phủ. Nhưng mà, từ khi ba người Lưu Dục rời đi, Lưu tổng quản cũng không thấy giống như trước kia cùng Đường Tống đùa giỡn. Lưu tổng quản của hiện tại, đã không cần giả trang thâm trầm trước mặt Hàn Vương.
Lại là một mùa hè đến, Hàn Vương vẫn duy trì thói quen mỗi ngày đến Du Nhiên đình hóng gió.
Du Nhiên hồ vẫn là hồ nước trong suốt, liễu rủ rậm rạp, hoa sen che phủ. Nhưng, từ Du Nhiên đình nhìn lại, rốt cuộc nhìn không tới góc mái hiên hướng lên của Lan Thương các, nơi đó ba năm trước đã cải tạo thành một phần của hoa viên.
Ngày hôm qua Đường Tống đi qua, thấy nơi đó một đóa mẫu đơn ung dung đẹp đẽ quý giá tươi đẹp, không ai nhìn ra, nơi này từng là một phế tích cháy đen, trong phế tích là tro tàn vô số kiệt tác tàng thư. Có lẽ là do tro tàn đó mà hoa nở mới tươi đẹp như vậy đi, Đường Tống trong lòng thường có ý tưởng cổ quái, có lẽ ngày nào đó có thể nhìn thấy chữ trên đóa hoa mẫu đơn.
Đường Tống mang theo điểm tâm Phượng Tê lâu mới vừa đưa tới, xuyên qua đại hoa viên tranh kì khoe sắc, hướng Du Nhiên đình bước nhanh đến. Dáng người thanh niên hai mươi tuổi, như một gốc bạch dương cao ngất, dễ dàng có thể khiến cho người khác chú ý.
Sau giả sơn, trong bụi hoa, thường thường có tiểu nha hoàn nhìn y cười si ngốc, một cái khăn tay cũng lay động lộ ra chút ý vị nữ nhi. Chỉ tiếc, trong lòng mọi người biết rõ ràng, thanh niên tuấn tú này chỉ là của một mình Vương gia, như hoa sen trong Du Nhiên hồ mà thôi, chỉ có thể đứng xa mà xem.
Từ bốn năm trước khi Lan Thương các cháy, chủ quản Lưu Dục cùng huynh đệ nhà họ Vương bị sung quân biên cương, Hàn Vương càng giữ chặt Đường Tống hơn. Bốn năm trôi qua, số lần Đường Tống ra phủ ít ỏi không có bao nhiêu, mỗi lần đi ra ngoài cũng chắc chắn là không rời Hàn Vương năm bước.
Kinh thành truyền rộng khắp, Hàn Vương lãnh khốc vô tình có luyến sủng gọi là Đường Tống, Hàn Vương đối y thập phần sủng ái, cơ hồ cũng không cho y rời đi nửa bước. Còn có người nói, luyến sủng này chính là đứa con của tiền Lễ bộ Thượng thư Đường Nguyên. Nghe nói tin tức này, trong kinh thành người nhục mạ có, người thương hại cũng có, người than thở cũng có, đương nhiên, người giận không thể át cũng có, đó là đương triều thái sư, cũng từng là tử địch của Đường Nguyên —— Tần Loan.
Tần Loan khi chợt nghe nói tin tức này, từng hơi có chút sảng khoái, đứa con của Đường Thế Thanh (chỉ cha của Đường Đường) làm luyến sủng của Hàn Vương, lão cảm thấy đó là trừng phạt đúng tội. Đứa con của tên Đường Thế Thanh lấy chính trực liêm khiết tự cho mình là đúng thành luyến sủng người khác tùy ý khinh đùa, đây là châm chọc cùng vũ nhục lớn nhất đối Đường Thế Thanh cùng người ủng hộ lão ta.
Lão thậm chí nghĩ tới, chờ Hàn Vương chơi chán Đường Tống, lão cũng muốn nghĩ biện pháp đùa bỡn y một chút. Tuy rằng lão từng chơi đùa thiếu nữ mười lăm sáu tuổi chưa khai bao, nhưng cũng chưa đùa thiếu niên một chút, chỉ cần nghĩ bộ dáng đứa con kẻ thù dưới thân mình bị mình tùy ý khi dễ, lão thích ý nằm mơ cũng cười ra tiếng.
Nhưng mà, không nghĩ tới, đợi lần này lão đợi bốn năm.
Trong khoảng thời gian đó, lão chỉ thấy qua Đường Tống ba lần, đều là ở lễ mừng năm mới khi dạ yến hoàng gia thiết đãi quần thần. Kinh thành văn võ bá quan, hoàng tử hoàng tôn ở lễ mừng năm mới đều phải chúc tết Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu, bất luận kẻ nào không được vắng, dù là Hàn Vương quanh năm không cần vào triều cũng không có ngoại lệ.
Đèn đuốc sáng trưng trong Triêu Dương điện, mỗi năm đến tối đó đều đông nghịt không chịu nổi, nhưng cho dù như vậy, hàng năm vẫn không biết bao nhiêu người vì tiến vào đại điện này mà sứt đầu mẻ trán. Dù sao, chỉ có quan viên ngoài ba phẩm của Sư quốc mới có tư cách vào Triêu Dương điện chúc tết Hoàng Thượng Hoàng Hậu. Hàng năm trong quan trường ngươi lừa ta gạt, lấn áp lẫn nhau, rốt cuộc đều tụ hội trong một đêm này, thắng có thể tiến vào dập đầu, thua có lẽ đã vào hoàng thổ*\, hay có lẽ còn chờ mong ngóc đầu trở lại.
Nhưng cho dù Triêu Dương điện đông đúc như thế, cũng không có nghĩa là không có chỗ nào trống. Triêu Dương điện nơi trống trãi nhất chính là bên người Hoàng Thượng Hoàng Hậu, vị trí cao cao tại thượng cho dù rất nhiều người như hổ rình mồi, cũng không dám tùy ý tới gần.
Tiếp theo, chính là vị trí trống bên cạnh Sư quốc chiến thần Lư Khâu Sương Hàn, hàn khí như bẩm sinh trong vòng năm bước quanh người hắn tạo nên một vách băng chắc chắn, có thể bình thản chịu đựng gian khổ bên trong vách băng, chỉ có một thanh niên gầy tuấn mỹ—— Đường Tống!
|
CHÍNH VĂN ĐỆ TỨ THẬP TỨ CHƯƠNG: TẦN LOAN LẤY LÒNG
Mỗi lần tiệc tối đêm ba mươi tết hàng năm thoáng nhìn qua, đều làm cho Tần Loan thấy Đường Tống càng tâm dương khó nhịn. Mắt thấy Đường Tống từ thiếu niên gầy yếu như mầm đậu xanh trổ mã thành thanh niên tuấn tú phi phàm, mà Hàn Vương lại chẳng có dấu hiệu phiền chán, ngược lại càng thêm sủng nịch .
Năm trước lúc tiệc tối, Tần Loan đi trễ chút, đã không thấy Hàn Vương cùng Đường Tống . Nghe nói là bởi vì Hàn Vương chán ghét ánh mắt đủ loại nữ quyến nhà quan lại cùng hậu phi nhìn Đường Tống, cho nên vội tới Hoàng Thượng Hoàng Hậu dập đầu, ngồi cũng không ngồi liền đi luôn.
Hàn Vương càng sủng nịch Đường Tống, Tần Loan càng giận không thể át. Thứ nhất, Đường Tống là con trai người mà lão bình sinh thống hận nhất —— Đường Thế Thanh, người ngay cả tác phẩm mà Đường Thế Thanh viết cũng không bỏ qua, thì như thế nào có thể dễ dàng tha thứ con trai của kẻ thù quá ư là thư thả ngay dưới mí mắt mình; thứ hai, thân thể Hoàng Thượng của Sư quốc Hồng Ân Đế cũng năm sau không bằng năm trước , tranh đấu giữa mấy vị hoàng tử đã gay gắt càng kịch liệt hơn.
Cháu ngoại trai của lão Cửu hoàng tử nếu muốn thắng được, phải lấy được ủng hộ của Hàn Vương làm một phần mấu chốt. Nhưng, muốn mượn sức băng sơn Hàn Vương này đã rất khó, hiện tại lại có một khối chướng ngại vật cỡ lớn tên Đường Tống như vậy, đã khó lại càng thêm khó.
Năm nay trận phong hàn hồi mùa xuân làm Hồng Ân Đế càng thêm suy nhược, làm cho Tần Loan càng muốn nhanh mượn được sức của Hàn Vương. Biết được Hàn Vương thích ăn điểm tâm, lão khiến con trai Tần Phượng Tê luôn mang tặng một hộp điểm tâm tinh tế cho Hàn Vương phủ, gần đây tặng càng ngày càng nhiều.
Đường Tống mang theo hộp điểm tâm, rất nhanh đi tới Du Nhiên đình. Xa xa liền thấy Lưu tổng quản đầu đầy tóc bạc đứng ở lối vào của đình, như một pho tượng đá. Bốn năm ngắn ngủi, tóc Lưu tổng quản vốn chỉ là có chút xám trắng đã biến thành toàn bộ trắng, nếp nhăn trên mặt coi như mỗi ngày càng sâu thêm.
Đường Tống vào Du Nhiên đình, Lưu tổng quản im lặng làm một cái lễ, lặng lẽ lui ra ngoài.
Đem hộp điểm tâm tinh xảo làm bằng gỗ táo để lên chiếc bàn con, Đường Tống xốc lên tấm khăn tơ lụa ở mặt trên, hương vị điểm tâm ngọt ngào liền xuyên giấy bao điểm tâm nhẹ nhàng bay ra. Cẩn thận gỡ ra một lớp giấy mỏng, điểm tâm bên trong các màu liền lộ ra. Hồng của mân coi tô, trắng của bánh nếp, vàng của mộc qua tô, đỏ sậm của tảo nê cao. . . . . . Các màu điểm tâm đa dạng vô cùng khéo léo, đáng tiếc Hàn Vương chẳng liếc mắt xem qua một cái.
Dùng hai ngón tay gắp một khối điểm tâm màu trắng ngà, Đường Tống cẩn thận ngửi một chút, quả nhiên giống tiểu nhị Phượng Tê lâu nói, có mùi hoa sen thơm ngát. Bỏ vào trong miệng một cái, hà hoa cao tựa như tuyết, không chỉ cho vào miệng lập tức tan, lại có mát lạnh nhè nhẹ, quả nhiên là không giống bình thường.
Đường Tống hưởng thụ híp mắt trong chốc lát, lúc mở mắt, phát hiện Hàn Vương ban đầu nhắm mắt dưỡng thần không biết khi nào đã mở mắt, đang quan sát y.
Đường Tống bị nhìn có chút ngượng ngùng, nói: "Vương gia, hôm nay Phượng Tê lâu làm dạng hà hoa cao mới, không quá ngọt, lại còn mát lạnh, ngài muốn nếm thử chút hay không?"
Hàn Vương trước sau như một lắc đầu, hắn ghét nhất là ăn đồ ngọt, mà Đường Tống lại thích nhất là ăn đồ ngọt. Cho nên, ở Hàn Vương phủ thích ăn điểm tâm không phải là Hàn Vương, mà là tiểu tư bên người Hàn Vương Đường Tống. Nếu Tần Loan biết người mình tân tân khổ khổ lấy lòng lại là kẻ thù mình hận thấu xương, không biết có thể bị tức sôi lên không mà?
Hàn Vương vươn tay trái, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau cặn dính ở bên môi Đường Tống. Đường Tống ngượng ngùng gãi gãi cái ót, chính mình hình như mỗi lần ăn cái gì đều dính ở bên miệng mà. Hai đóa mây đỏ phiêu trên gương mặt tái nhợt của Đường Tống, làm cho Hàn Vương nhớ tới lúc bốn năm trước Đường Tống phát sốt thiếu chút nữa là chết, trên mặt y cũng có hai mảnh đỏ ửng như vậy.
Hàn Vương đột nhiên kích động lên, tay trái ấn cái ót Đường Tống, đè y xuống, môi cướp lấy môi y, thô bạo hôn môi . Đầu lưỡi như là đang chứng thực, biết bao nhiêu lần liếm lợi của Đường Tống, dây dưa đầu lưỡi của Đường Tống.
Đường Tống cũng không chút ngượng ngùng đáp lại hắn, hết sức hùa với đòi lấy của hắn, y biết khẳng định lại có gì đó làm xúc động thần kinh mẫn cảm của Hàn Vương, hơn nữa nhất định là có quan hệ với mình. Gắn bó trao nhau, y thậm chí có thể cảm giác được Hàn Vương hơi hơi run rẩy, Sư quốc chiến thần lại cũng có thời điểm sợ hãi, nếu là bốn năm trước cơ hồ là không thể tưởng tượng nổi.
Đợi lúc Đường Tống sắp không thể hô hấp, Hàn Vương mới buông y ra, giữa môi hai người có hợp lại một sợi chỉ bạc trong suốt, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, lấp lánh năm sắc màu.
Không khí ám muội gần như tan hết, hai người nhìn nhau cười. Hàn Vương cười rộ lên phi thường đẹp đẽ, thường làm cho Đường Tống nhìn ngây ngốc, lần này cũng không ngoại lệ. Còn nhớ rõ lúc mình hôn mê sau hơn ba tháng tỉnh lại, đầu tiên mắt thấy đến chính là khuôn mặt tươi cười của Hàn Vương, một khắc đó y thiếu chút nữa nghĩ mình được lên trời, thấy được thần tiên.
Hàn Vương thu hồi tươi cười, khôi phục dáng vẻ lạnh như băng, chính là ôn nhu trong đáy mắt như nước mùa xuân bắt đầu lan tỏa lại che dấu không được. Vỗ vỗ hai má Đường Tống có chút ngơ ngác, Hàn Vương nói: "Ăn nhanh lên."
Đường Tống lúc này mới tỉnh lại, bắt đầu vùi đầu cắn ăn, trên mặt thường dâng lên mấy cơn nóng.
Hàn Vương nhìn Đường Tống ăn hương vị ngọt ngào, trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Nhưng mà, xem xem xét xét thân thể Đường Tống gầy gò, vóc dáng tuy rằng có cao , nhưng vẫn gầy, ăn nhiều đồ ngọt như vậy cũng không mập, xem ra lần đó thật sự là không nên đánh y hai mươi trượng.
|