Tịnh Thủy Hồng Liên
|
|
Q.3 - Chương 155: Lão già hút tẩu.
“Ngươi là, ngươi lẽ nào là, Hoàng…”
Mạc Xán không thể tin nổi nói ra cái tên cấm kỵ. Đã rất lâu rồi, không ai dám ở trước mặt nàng nhắc tới cái tên này, ai ai cũng sợ dẫn lên cơn giận trút bậy của nàng.
Mạc Xán sao có thể không tức giận! Chính là Hoàng Linh Vũ, đoạt đi vị trí sở ái duy nhất của Diêm Phi Hoàng. Cũng là Hoàng Linh Vũ, chạy khỏi ngục giam của nàng.
“Nên nói thế nào đây nhỉ?” Hoàng Linh Vũ nói: “Từ sau khi quen biết ngươi, tóm lại ta đã hiểu rất rõ, có thể khiến Diêm Phi Hoàng thà chết cũng không nguyện tiếp xúc, quả nhiên chỉ có ngươi có thể làm được!”
Tất cả mọi người xung quanh đều hít ngược một hơi, chỉ cảm thấy da gà da vịt toàn bộ nổi lên. Vây quanh Hoàng Linh Vũ và Mạc Xán, là một cỗ hàn lưu lạnh tới mức không thể diễn tả.
Bi thương, ghen tỵ, khinh thị… đủ loại tình tự không tên trào dâng cuồn cuộn đau nhói trong lòng Mạc Xán, nàng quát to một tiếng, trường tiên vung ra một đám bụi mù, giấu ở chính giữa là phản quang lấp léo của chủy thủ. Chấp nhất và oán niệm mấy chục năm bức nàng tới mức gần phát cuồng, hoàn toàn không thèm nhìn tới trường kiếm do Trình Bình trở người đâm tới, toàn thân lao về phía Hoàng Linh Vũ…
Ba trượng… hai trượng… mười thước…
Cầm Sắt chăm chú quan sát cự ly. Ngôn từ xung đột trong trận ác đấu kịch liệt của đám người Hoàng Linh Vũ tạo điều kiện tốt cho hắn tiếp cận. Mười thước đã đủ, một khi có bất cứ nguy hiểm nào, thì có thể trực tiếp xông tới. Không ngờ vào lúc này lại nghe thấy mục tiêu nhiệm vụ được bảo vệ lại nói ra câu như thế.
Mà bên phía Lương Tiểu Tiểu, tuy đã có được vạn linh đan Nhạc Huy cho trước khi xảy ra chuyện và giải độc hoàn của Thu Nhược Thủy cho, nhưng rốt cuộc địch không lại uy lực của khói độc dược phấn hỗn tạp với nhau của đôi ‘cẩu nam nữ’ này, hắc xì liên tục. Chỉ có Lộ Thị Tửu là nhàn nhã có thừa, thỉnh thoảng nhìn về chiến cục phía Trình Bình. Chỉ là tuy hắn ngứa ngáy khó chịu, chỉ mong mau chóng giải quyết đám lâu la này để sóng vai tác chiến với Trình Bình, nhưng bên tai lại luôn vang lên lời dặn dò của Trình Bình đối với hắn: “Mấy tiểu bối này nếu xảy ra sai lầm không thể vãn hồi gì, hừ hừ, cả đời này ngươi đừng mơ thêm nữa.”
Mắt thấy số lượng đám lâu la bên mình càng ngày càng ít, tính toán ba chim non này dù có thế nào cũng không thể bị gì, định xong chủ ý lại giải quyết thêm một người rồi mới quay đầu định đi giúp Trình Bình, chợt thấy một màn Mạc Xán phát cuồng bỏ Trình Bình tấn công Hoàng Linh Vũ.
Lộ Thị Tửu đại kinh, Trình Bình tuy không có nguy hiểm, nhưng một kích sắc bén có đi không về của Mạc Xán đó, cho dù Trình Bình có thể ở sau xuất ra sát chiêu, cũng không thể vãn hồi tính mạng của Hoàng Linh Vũ.
Chỉ là nói thì chậm mà đến thì nhanh, hai bên trái phải sau lưng Hoàng Linh Vũ, đột nhiên nhảy ra hai người, song song cản trước mặt Mạc Xán, một trong đó đánh bay kích tất sát của Mạc Xán, một người còn lại thì trở người đánh Hoàng Linh Vũ!
____
Cầm Sắt đã sớm chú ý trừ mình ra, còn có người đang tiềm phục ở phụ cận nhìn lén. Vốn cho rằng thầm theo chính là hộ vệ, ai biết đối phương vừa xuất hiện thì trực tiếp xuất chưởng tấn công sau đầu Hoàng Linh Vũ, hại hắn luống cuống tay chân cản lại tấn công của Mạc Xán, lại còn phải trở người cản lại kẻ kia.
Mắt nhìn tới, chỉ thấy người đối diện đã là một lão giả hơn năm mươi tuổi, mặt đầy nếp nhăn như vỏ cây tùng, còn lia miệng cười lạnh, lộ ra một hàm răng vàng. Vũ khí sử dụng trong tay chỉ là một tẩu thuốc lớn làm bằng đồng hoàng và vàng.
Xung quanh Hoàng Linh Vũ lập tức trở thành bốn người đại chiến. Trong đao quang kiếm ảnh, Mộ Dung Sí Diệm gấp đổ đầy mồ hôi, nhưng bất luận hắn nỗ lực thế nào, chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, luôn không thể động đậy.
Thời gian cấp bách cũng không cho phép Cầm Sắt tiếp tục do dự, kêu lên: “Chỗ này nguy hiểm, đi theo ta!” Hoàng Linh Vũ nhìn sang Mộ Dung Sí Diệm, lúc này Mạc Xán cuối cùng cũng nhớ ra mục đích của mình không phải là Hoàng Linh Vũ, cười giận dữ: “Hoàng Linh Vũ! Ngươi luôn đối đầu với ta, ngươi muốn tâm của Diêm Phi Hoàng còn chưa đủ, còn muốn giành Sí Diệm với ta sao!”
Cầm Sắt nghe vậy, cuối cùng đại kinh thất sắc, người trước mắt này thế nhưng chính là ôn thần trong lời đồn, hơn nữa theo lời Mạc Xán, rõ ràng quan hệ với Diêm Phi Hoàng không phải bình thường. Khó trách, khó trách Diêm Phi Hoàng xem trọng y như thế.
Hoàng Linh Vũ cười cười, nói với Cầm Sắt: “Tuy không biết ngươi từ đâu mà tới, nhưng vẫn là miễn đi, ngươi đánh chết ta hoặc đem ta đi thì còn được.”
Mắt thấy lão giả dùng tẩu thuốc lại muốn dùng tẩu gõ Hoàng Linh Vũ, Mộ Dung Sí Diệm khẩn cấp nói: “Ngươi không thấy chỗ này rất nguy hiểm sao! Tại sao không đi!”
“Tại sao, còn không phải là vì ngươi sao!” Tay Mạc Xán vẫn không ngừng, căm hận nói: “Mang gương mặt yếu nhược dễ khi đó, còn biết giả đò thâm tình như biển, khó trách luôn có thể vung đao đoạt ái.”
Cầm Sắt thầm nghĩ, bất luận Lục Nẫm Giác này có phải là Hoàng Linh Vũ đại ma đầu không, Diêm Phi Hoàng vẫn thật hiểu y, khó trách yêu cầu một khi gặp chuyện nguy hiểm, không cần hỏi y có nguyện ý ly khai hay không, trực tiếp đánh ngất mang đi. Nghĩ như vậy, hắn trở tay đánh một chưởng ra sau đầu Hoàng Linh Vũ, tay khác thì đánh đao cương ra, xuất về hướng chủy thủ đâm tới của Mạc Xán. Nhưng khi xuất chiêu rồi hắn mới phát hiện, lão giả đối phương đó cũng là một tẩu thuốc chỉ về đại huyệt sau đầu Hoàng Linh Vũ, thầm nghĩ: Người này quả nhiên thật sự tới ám sát! Cố gắng chống đỡ Mạc Xán, chưa đợi chiêu thức dùng xong, đã xoay tay đánh tới người đối diện.
Bất luận đương trường hỗn loạn thế nào, Hoàng Linh Vũ chung quy vẫn không di động vị trí. Những tình hình này đến phức tạp, thật ra cũng chỉ là chuyện trong thời gian một nén hương. Kính quang liên lạc đối diện lấp lóe hai cái, y đột nhiên thở dài, nói: “Các ngươi đều dừng tay đi, bất luận là do bên nào phái tới, hôm nay mọi người ai cũng chạy không thoát.”
Lời nói còn chưa dứt, bốn phương tám hướng đã truyền tới tiếng lạt xạt. Đám người Mạc Xán lúc này mới chú ý, không biết từ lúc nào, xung quanh đã bị bao vây.
Ngoài năm mươi trượng, trên gò đất, trong lùm cây, lác đác lộ ra hàn quang của nỏ tiễn, chỉ thẳng chính giữa. Khoảng cách này, lẽ nào là trong tầm bắn sao?
Hoàng Linh Vũ thất vọng phát hiện không có một người dừng tay, vì vậy nói: “Xem ra các ngươi không tin…” Vừa nói vừa làm một thế tay. Gần như đồng thời, tựa hồ có một trận cuồng phong cuốn qua trong ngoài rừng, trên dưới gò đất, vô số cung tiễn bắn tới như châu chấu, chỉ nghe sau tiếng vút vút, kình tiễn dài đủ hai cánh tay toàn bộ cắm nghiêng vào đất, vây quanh đám người Hoàng Linh Vũ, mũi nào cũng đâm sâu hơn ba thốn.
“Không thẹn là cung kỵ binh đội do Bạc Nhai chuẩn bị a!” Hoàng Linh Vũ than thở, dáng vẻ vô cùng thỏa mãn.
Thì ra trước khi chuyện xảy ra y đã thương lượng cùng Mộ Dung Bạc Nhai, quân đội Nam Hàng thắng ở vũ khí, nếu tác chiến, cũng phải nghĩ cách về mặt vũ khí. Nếu cũng dùng đại pháo đối chọi với Diêm Phi Hoàng, rất có khả năng dẫn tới so tài pháo dược__ bom nổ các loại vốn là sở trường của Diêm Phi Hoàng, đấu đến cuối cùng cũng là y thua. Vì thế quyết định tiến hành toàn diện cải tạo trên vũ khí lạnh.
Đầu tiên chính là cung tiễn.
Hiện tại, khinh bộ binh của Nam Vương quân vẫn còn sử dụng cung gỗ cứng, mà mấy nhánh cung kỵ binh này thì đã đổi thành cung hỗn hợp uy lực cực đại, dùng da trâu quấn chặt bên ngoài cung gỗ cứng, sử dụng dây cung bằng thép cứng, tăng mạnh uy lực và tầm bắn của cung tiễn.
Mấy người này chậm rãi dừng tay, bọn họ đã xác định rồi, cung tiễn vây xung quanh bất cứ lúc nào cũng có thể bắn xuyên người mình.
Cầm Sắt thậm chí nghĩ, khó trách người này luôn bình tâm tĩnh khí, từ lúc nào đã an bài những nhân mã này, bản thân hắn chẳng biết gì cả. Nhưng Tần Tì Bà đang ở vòng ngoài thấy hình tình thế này, trong lòng sớm đã kêu to không tốt, không biết nên làm sao cứu huynh đệ nhà mình ra.
Trong bụng hắn đang xoay chuyển liên tục, trên vai đột nhiên nặng xuống, khi quay đầu nhìn lại, phát hiện thế nhưng là Lý Sảng đứng ở sau lưng mình. Có câu ‘bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau’, Tần Tì Bà tập trung tinh lực quá độ, lại cho rằng mình đã tự ẩn nấp rất kín kẽ, hơn nữa công phu tiêu trừ khí tức đã xuất thần nhập hóa, lại quên mất trên đời này còn có đủ loại nhân vật không quy cách và những chuyện đột phá tồn tại.
Những công phu khác của Lý Sảng không tốt, nhưng năng lực dùng mắt quan sát chỗ nào thích hợp ẩn thân nhìn lén, chỗ nào thích hợp ẩn thân ám sát thì lại phi thường mạnh, vì có thể giữ mạng trong loạn quân, khinh công cũng đã bồi dưỡng rất lâu.
Hắn không phát giác có người theo dõi, chẳng qua là khi theo thói quen chạy đi kiểm tra xem có gì sơ sót không thì phát hiện ra Tần Tì Bà mà thôi. Còn về cung kỵ binh đội lúc nào nên hạ lệnh bắn tiễn, lúc nào nên thu chặt vòng vây, quân sĩ dưới trướng Nam Vương quân cũng không phải bị thịt, tự nhiên biết nên làm sao tiện lợi hành sự.
Lý Sảng cười hi hi nói: “Tì Bà a Tì Bà, quân sư hôm nay không ngờ đột phát suy nghĩ kỳ quặc muốn hỏi tên ngươi, ta đã cảm thấy rất kỳ quái rồi, thì ra ngươi quả nhiên có vấn đề a!” Nói xong, một tay khác cầm châm thép do Nhạc Huy đặc chế ra, đâm thẳng vào dưới sườn Tần Tì Bà.
Tần Tì Bà chỉ cảm thấy thân thể tê dại, còn chưa kịp kêu không tốt, thì đã ngã xuống, ý niệm cuối cùng trong đầu chính là__ không ngờ lại xem nhẹ sự tồn tại của Lý Sảng, quả là sai lầm đơn giản.
|
Q.3 - Chương 156: Bắt sống ma nữ. Mạc Xán thấy bị bao vây, những cung tiễn này tuy lác đác, nhưng trung tâm bắn tới cũng có thể tập trung dày đặc, có thể cắm người thành con nhím. Nàng tuy không cam tâm, thầm nghĩ cung tiễn thủ cự ly xa như thế, còn mình cùng Hoàng Linh Vũ lại gần như thế, nếu có thể tiếp cận Hoàng Linh Vũ, cung binh cũng không dám xuất thủ. Thậm chí bản thân còn bắt được con tin, có thể rời khỏi nguy hiểm.
Cầm Sắt và lão giả hút tẩu vẫn còn đang đối kháng, nhưng chợt thấy Mạc Xán lại đánh lui Trình Bình, rút chủy thủ ra, nhắm thẳng tới Mộ Dung Sí Diệm vẫn còn chưa thể động đậy. Mọi người tại đó, mục tiêu của Cầm Sắt và lão giả là Hoàng Linh Vũ, Trình Bình thì bị đánh ra xa ngoài hai trượng, mắt thấy không ai có thể cứu được Mộ Dung Sí Diệm, hắn chỉ có thể nằm đó không lực phản kháng táng mạng dưới tay Mạc Xán.
Cho dù biết mục đích lần đi này của Mạc Xán là muốn tìm nơi giấu [Tự Liên Tập] từ miệng Mộ Dung Sí Diệm, nhưng Trình Bình vẫn không thể không lo lắng, nữ nhân này khắc trước thì nghĩ như vậy, khắc sau lại nảy ra chủ ý càng đáng sợ hơn, chỉ sợ hiện tại cũng thật sự muốn xóa bỏ Mộ Dung Sí Diệm. Theo thế vừa tiếp đất nên người hắn vẫn chưa thể đứng vững, còn đang lảo đảo lùi lại, cố chịu nội lực nghịch lưu, trở tay đâm một kiếm xuống, cố gắng quay lại ngăn cản Mạc Xán.
Nhưng chuyện chỉ trong lúc chớp lóe, nào còn kịp ngăn cản. Bóng roi của Mạc Xán bảo vệ sau người, còn tinh lực thì tập trung ở chủy thủ trước người, Mộ Dung Sí Diệm chỉ là tiu nghỉu nhìn điểm hàn quang trên tay nàng, giống như không mấy tin tưởng nàng cuối cùng cũng nguyện ý hạ thủ.
Mạc Xán lạnh lùng nhìn lại, thầm nghĩ, hạ thủ thì sớm đã hạ rồi, tại sao hắn còn tồn tại ảo tưởng? Lại nghĩ, hắn cuối cùng vẫn là hài tử ngốc, tại sao lại cho rằng trên đời này thật sự có người tốt tồn tại chứ? Mỗi người đều là vì mình mà sống, thỉnh thoảng lợi dụng người khác, cũng là chuyện bình thường.
Khi mắt thấy cuối cùng cũng sắp đâm vào thân thể Mộ Dung Sí Diệm, Mạc Xán lại thấy Hoàng Linh Vũ động đậy. Hoàng Linh Vũ cuối cùng cũng động, y đẩy nạng ra nghiêng người ngã xuống, cản trước mặt chủy thủ.
Mộ Dung Sí Diệm há to miệng, phát hiện bản thân đã sợ hãi tới mức thậm chí căn bản không thể nào phát ra bất cứ âm thanh nào, hắn chỉ có thể mở mắt nhìn bóng lưng Hoàng Linh Vũ càng lúc càng lớn trước mặt, che chắn ánh quang giữa kẽ lùm cây chiếu tới.
__
Đó là một người rất ấm áp a, nếu chết rồi, liệu có phải cũng trở thành băng lạnh không? Nếu chết rồi, có phải cũng sẽ dần thối rữa, biến sắc, phát ra mùi thối, sau đó hóa thành thịt rữa máu đọng xương cốt, trên đời này sẽ không còn tìm được người như thế nữa sao?
Mộ Dung Sí Diệm cảm thấy trong mắt nóng rát, thứ nóng hổi không thể nào đè nén tràn ra, chảy xuống. Hắn biết đây là cái gì, đây chính là tuyệt vọng.
Đắc thủ rồi__ Mạc Xán thầm nghĩ.
Phản ứng của Hoàng Linh Vũ nằm ngoài dự liệu của Mạc Xán, theo như giả định của nàng ta, Hoàng Linh Vũ nhiều lắm là bị hành động này dọa ngốc, sau đó việc bắt giữ có thể dễ dàng làm được. Trình Bình tuy thua nàng một bậc công lực, nhưng cũng không phải đèn cạn dầu, chỉ cần Hoàng Linh Vũ có thể hơi né tránh, Mạc Xán sẽ không có thời gian bắt sống y, nhiều lắm chỉ có thể giết chết tại chỗ.
Nhưng Hoàng Linh Vũ lại thật sự nỡ lấy mạng ra cứu người a, khó trách người bên cạnh nàng không ngừng bị y cướp đi, làm một họa thủy quả nhiên cũng cần phải bỏ ra vốn gốc. Đương nhiên, vốn gốc này phải đủ lớn, lớn đến mức y không thể gánh vác được.
Nghĩ như thế, Mạc Xán thu hồi chủy thủ, thế roi đảo chuyển, quấn về hướng Hoàng Linh Vũ. Bất luận Cầm Sắt hay lão giả đó, đều sắc mặt đại biến, mà Mạc Xán, thì xác thực cảm thụ được khi trường tiên quấn chặt lại, điên cuồng cười to lên, cho dù bắt không được Mộ Dung Sí Diệm, có Hoàng Linh Vũ trong tay cũng rất đáng giá a.
Khi Mạc Xán cho rằng đã nắm chắc thắng lợi, đột nhiên chân đau đớn, cảm giác bị xuyên xương xuyên thịt gần như sắp khiến nàng ném bỏ Hoàng Linh Vũ. Trừng mắt khó tin nhìn người đang nắm trong tay, tên họa thủy đáng lý ra không có một chút lực sát thương một chút nguy hại cũng không có này… trong tay nắm cây nạng thanh đồng to bằng ngón cái, cây nạng này đang đâm vào đùi nàng, từ sau mông xuyên thẳng qua.
“Ta đặc biệt tính toán góc độ rồi, sẽ không đâm vỡ động mạch, ngươi nên cảm tạ ta a.” Hoàng Linh Vũ cười nhạt nói: “Chẳng qua từ chỗ đó xuyên qua… giống như bắp đùi tôn quý của quý điện đây mọc ra một cây kim, tạo hình này tuy không mấy nhã quan, nhưng vẫn mong ngài lượng thứ cho.”
Cổ họng Mạc Xán bị nghẹn, một lượng lớn hơi thở không thể thông qua lồng ngực, bất luận thân thể hay là tâm linh, đau đớn kịch liệt khiến nàng hầu như quên cả hô hấp.
“A__” Cuối cùng nàng gào lên, tiếng thét cao chói vang lên, ném trường tiên chưa từng ly thân đi, hai tay cầm lấy chủy thủ, đâm thẳng lên người Hoàng Linh Vũ.
Nhưng chỉ nghe một tiếng vang lớn, chủy thủ đâm mạnh lên một bản sắt.
Thanh âm của Trình Bình vang lên sau lưng nàng: “Tục ngữ có câu, người thông minh sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai. Chúng ta đều đã biểu thị cho ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi thế nhưng còn không biết trên người mỗi người chúng ta đều có mặc hộ giáp sao!”
Nạng của Hoàng Linh Vũ hơi khuấy động một chút, Mạc Xán chỉ cảm thấy da thịt đều bị khuấy trộn lên, không còn nhẫn nhịn nổi nữa ném dao ôm chân, kêu lên thê thảm. Quá đau đớn, nàng không còn để ý được gì nữa, chỉ cầu mau chóng đánh ác quỷ tàn phá nhục thể nàng thành khói bụi tan biến, ngưng tụ nội lực giơ tay đánh lên đầu Hoàng Linh Vũ.
Nhưng đáng tiếc không đến phiên nàng đạt thành, chưởng còn đang ở giữa không, đã bị Cầm Sắt nắm chặt lại, sau đầu còn chịu thêm một tẩu thuốc của lão giả. Kinh sợ tức giận khẩn cấp cộng thêm thân thụ trọng thương, Mạc Xán không thể chống đỡ nổi nữa, nghiêng người ngả lên vai Hoàng Linh Vũ.
Bản thân Hoàng Linh Vũ cũng tránh không kịp, liền cứ thế bị Mạc Xán ôm thành một cục, nặng nề ngã lên người Mộ Dung Sí Diệm. Chỉ đáng tiếc trên người Mộ Dung Sí Diệm cũng đồng dạng mặt hộ giáp, như vậy, gặp tai ương chính là cái ót của Hoàng Linh Vũ. Chỉ nghe thấy một tiếng rầm, Mộ Dung Sí Diệm chỉ cảm thấy trước ngực chấn động, tiếp theo nghe Hoàng Linh Vũ kêu thảm “ai a”.
Tóm lại không sao…
Mộ Dung Sí Diệm không biết bản thân là cười hay khóc, cố gắng di động cánh tay tê dại, từ sau lưng ôm Hoàng Linh Vũ, thấp giọng nói: “Sau này ta sẽ không mặc hộ giáp nữa, ngươi thích ngã chỗ nào thì ngã chỗ đó.”
___
Khi Cầm Sắt tỉnh lại, trời đại khái đã tối rất lâu. Vì trong bụng trống rỗng, có vẻ đã lâu chưa ăn gì. Nơi này là một khách phòng độc lập, nhưng hắn biết mình không thể đi được, hơn nữa khí hải nửa điểm phản ứng cũng không có, cũng không biết là bị hạ dược gì. Hắn trấn định thả lỏng gân cốt, chuẩn bị trường kỳ kháng chiến, Diêm Phi Hoàng đặc biệt phi ưng tới bảo hắn đừng để bại lộ thân phận, nhất định có nguyên nhân sâu xa trong đó.
Cầm Sắt sờ sờ cục u thiệt bự sau đầu mình, nguyền rủa lão giả cầm tẩu đó.
Thì ra lão giả cầm tẩu cũng là người bảo hộ Hoàng Linh Vũ, nhưng lão đầu miệng đầy răng vàng đó một chút đạo đức chức nghiệp cũng không có, bản thân hắn ít nhất còn trước tiên thỉnh ý nhân vật mục tiêu được bảo hộ có nguyện ý đi hay không, còn lão giả đó thì không nói hai lời chỉ lao tới gõ, khiến hắn cho rằng đối phương là bang phỉ gì đó.
Khi hắn xác định Mạc Xán đã không còn tính nguy hiểm gì nữa tính lặng lẽ ly khai, lão đầu đó quay đầu tập kích hắn. Nhưng người càng thâm tàng hơn, chắc là đối tượng được hắn bảo hộ đó, cái người tên Lục Nẫm Giác đó, nhưng hình như tên thật lại là Hoàng Linh Vũ đó, mấy trượng cản trở hắn lại. Cuối cùng rốt cuộc là bị ai từ sau lưng gõ một cú, trong lúc hỗn loạn căn bản không nhìn thấy được.
A!
Cầm Sắt đại kinh. Hoàng Linh Vũ sao lại biết võ công?
A?
Hắn nghiêng đầu, đầu choáng mắt hoa nghĩ không thông.
Lại nghiêng đầu, a, nhưng quả thật là nhìn thấy Hoàng Linh Vũ dùng võ lực cản trở mình, hai cây nạng bị y thao túng giống như mọc thêm một đôi chân. Còn có cây nạng đó đã đâm xuyên qua xương cốt huyết nhục con người, phải cần khí lực lớn cỡ nào.
Nếu còn có người theo hắn nói Hoàng Linh Vũ là thứ dân đen, cái gì cũng không hiểu, võ công môn ngoại gì cũng không, Cầm Sắt cảm thấy bản thân sẽ lập tức khạc đờm lên mặt đối phương.
|
Q.3 - Chương 157: Kế sách dụ nhân. “Nói như vậy, các ngươi vốn đã quen biết.” Trình Bình chỉ lão giả cầm tẩu đó, tới hiện tại hắn vẫn khó thể tin nổi, giữa đường xông ra hai người, đều có ý muốn chào hỏi lên người Hoàng Linh Vũ, kết quả ai cũng không quen biết.
Lúc này bọn họ đã trở lại tiền doanh, Trác Kiếm nghe tin bọn họ gặp tấn công, nhớ tới dặn dò và uy hiếp của Mộ Dung Bạc Nhai, tuy cũng bị dọa đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn phụ trách trước sau ổn thỏa. Chuyện bắt sống Mạc Xán và mười tám thủ hạ, vẫn lập tức thông tri tới Sài Đô.
Hoàng Linh Vũ giở khóc giở cười nói: “Tiền tiên sinh, ngươi cho dù bị Mộ Dung Bạc Nhai mua chuộc, cũng không thể thấy ta thì cứ chào hỏi lên đầu ta a, tuy đánh không chết người nhưng vẫn có khả năng sẽ đánh ngu người đó, lẽ nào ta phải tìm Tiêu tiên sinh tới bồi thường?”
Lão đầu răng vàng vẻ mặt cười nhăn như vỏ cây tùng nói: “Tiểu tử ngươi, nhiều năm như thế còn biết lấy danh nghĩa Tiêu chưởng sự ra để đè ép người, chỉ đáng tiếc tiệm cầm đồ Hoài Qua đã tan rã rồi, hiện tại hắn cũng không thể quản được ta.”
Thì ra người này là trướng phòng quản Tiền tiên sinh của tiệm cầm đồ Hoài Qua, vì họ Tiền, nên bị người ta kêu là Tiền quản tiền.
Hắn không phải người Tây Thương tộc, trước đây còn từng là đầu lĩnh thổ phỉ của sơn trại nào đó, sau đó bị chiêu vào làm môn hạ của Bạch Y giáo. Vị tiền tiên sinh này làm người là vô cùng thú vị, làm chuyện gì cũng vô cùng lanh lẹ, tướng mạo thì lại dung tục vô cùng. Năm đó tại tiệm cầm đồ Hoài Qua, khi tiệm cầm đồ Giang Bắc Điển Bang liên hợp tới phá tiệm, Hoàng Linh Vũ đã từng lợi dụng tướng mạo dung tục của Tiền tiên sinh, chọc tức Tôn quả phụ thủ lĩnh của tiệm cầm đồ đó tới nôn mửa.
Tiền tiên sinh cầm chơi tẩu thuốc đồng pha vàng trong tay, nói: “Mộ Dung Bạc Nhai hắn cũng chỉ biết làm phiền bộ xương già ta thôi, nếu không còn có ai dám không chút do dự chào hỏi lên đầu ‘Lục quân sư’ ngươi chứ?” Hắn càng nói càng cười đến khoa trương, “‘Lục đại quân sư’? ‘Lục quân sư’? Ha, mới mấy năm không gặp, ngươi thật sự tài cán a! Gương mặt này cũng vậy, ai làm cho ngươi cái diện cụ như nữ nhân thế này? Thật là thiên tài!”
Lý Sảng ở cạnh nhìn thấy thú vị, hắn hiếm khi gặp được dáng vẻ Hoàng đại cúi đầu, hiện tại xem ra, Hoàng đại rõ ràng là bị vị Tiền tiên sinh này áp bách rồi.
Tiền quản tiền tiên sinh thân phận đặc thù, nếu bình thường thì cứ tùy hắn chế giễu, nhưng Hoàng Linh Vũ sao có thể ở trước mặt học sinh để mất uy tín? Bại cho chính học sinh của mình là thiên kinh địa nghĩa, đây là vinh dự cao nhất của kẻ làm sư trưởng. Nhưng ở trước mặt học sinh của mình bị người khác chế giễu, thì lại là chuyện vạn vạn không thể.
Y hỏi: “Tiền tiên sinh, Mộ Dung Bạc Nhai thật sự không nói với ngươi hay giả vờ không nói với ngươi?”
“Nói cái gì?”
Hoàng Linh Vũ vén mái tóc mai lên, biểu ý cho hắn xem, vừa nói: “Đây không phải là diện cụ, ta sinh ra chính là như vậy, trước đây khi ở tiệm cầm đồ Hoài Qua mới là mang diện cụ.”
“Cái gì!” Tiền tiên sinh không phải người Tây Thương, chuyện người Tây Thương huyết thống thuần chính đến độ tuổi nhất định sẽ xảy ra biến hóa, cũng căn bản chưa từng nghe ai nói. Dù sao thời đại này, người Tây Thương thuần huyết đã gần như không còn.
Trình Bình cũng phụ họa theo: “Là thật đó, Hoàng đại chính là như vậy, không mang diện cụ.”
Tiền tiên sinh không dám tin, nhào lên mặt y sờ sờ, sờ tới sờ lui quả nhiên tìm không thấy dấu vết có dán diện cụ.
Hoàng Linh Vũ rèn sắt khi còn nóng nói: “Tiên sinh chẳng lẽ không phát giác sao? Vậy mà ta cho rằng dựa vào nhãn lực của Tiền tiên sinh thì chắc có thể nhìn ra a… Lại nói, Tiêu tiên sinh, Mộ Dung Bạc Nhai, Trương quản trướng bọn họ đều biết đó, lẽ nào bọn họ không nói cho ngươi sao?… A, chẳng lẽ nhân duyên của Tiền tiên sinh ngươi không tốt như ta đã nghĩ, rõ ràng thấy rất hòa hợp mà, chẳng lẽ bị mọi người vô ý hữu ý bài xích sao?”
Một phen nói những thứ có lẽ có, Tiền quản tiền gần như nảy sinh dao động. Hắn biện giải: “Không, không phải đâu, Tiêu tiên sinh vẫn luôn là người rất công bằng thân thiết. Tên mập Trương trộm thức ăn khuya từ hỏa phòng còn thường xuyên chia sẻ…”
Hoàng Linh Vũ mỉm cười nhìn Tiền quản tiền, mấy năm nay y ở trong Lục Mang Lâu sống chung cùng các học sinh, cảnh giới càng lúc càng cao siêu, tuy không nói chuyện, thần tình bình hòa an tường, nhưng chính là cứ giống như một trưởng bối đối diện cùng một hài tử không chịu thừa nhận sai lầm.
Không bao lâu sau, Tiền tiên sinh đã dao động, lẽ nào không phải sao? Gương mặt hiện tại của Hoàng Linh Vũ rõ ràng là thật, lẽ nào bản thân thật sự bị bọn Tiêu tiên sinh liên hợp lừa dối nhiều năm như thế sao?”
Cuối cùng hắn nảy sinh suy nghĩ phải ngồi xổm ở góc tường trầm ngâm sám hối, phản tỉnh thất bại cả đời này, toàn thân trên dưới giăng đầy khí tức âm trầm bi ai, khiến người thấy chỉ cảm thấy sự âm trầm của nhân sinh.
Trình Bình ném cho Lý Sảng một ánh mắt cảnh cáo, đừng tùy tiện khiêu chiến với quyền uy của Hoàng đại, nếu không có thể trong thoáng chốc khiến ngươi hoài nghi ý nghĩ sinh tồn của bản thân.
Lý Sảng còn có thể nói gì, thái độ xem trò vui sớm đã thu lại, tất cung tất kính đứng lên nói: “Hoàng đại, ta muốn ra ngoài luyện tập hít đất, có thể lui xuống trước không?”
Hoàng Linh Vũ đảo mắt qua, lạnh tới mức làm hắn rùng mình, không dám tiến cũng không dám lùi. Lúc này, ngoài trướng dần truyền tới tiếng bước chân. Sau khi màn trướng bị vén lên, tiến vào là Nhạc Huy và Lương Tiểu Tiểu đã đổi lại nam trang.
Thấy hai người họ về, Lý Sảng cuối cùng cũng thở phào một hơi, tóm lại có người bầu bạn với hắn cùng trải qua thời khắc khó chịu đựng này. Bầu không khí trong lều trướng quá âm trầm, không thích hợp cho nhân loại sinh tồn__
Có ai có thể chịu đựng được một lão đầu tử dung tục đã lớn tuổi co ro trong bóng tối trên ghế lầm bầm tự nói phản tỉnh nhân sinh của mình!
Chuyện nằm ngoài dự liệu của Lý Sảng, sau khi tỉ mỉ quan sát, mới phát hiện sắc mặt một người trong đó so với Tiền tiên sinh đang phản tỉnh sai lầm của bản thân còn âm trầm hơn.
“Nhạc Huy, xảy ra chuyện gì vậy?” Hoàng Linh Vũ hỏi.
Ngoài dự liệu là, Nhạc Huy nhìn mũi chân mình, không nói gì cả. Lương Tiểu Tiểu đồng tình nói: “Vừa rồi hắn mới trị liệu cho Thu Nhược Thủy…”
Lý Sảng không đợi hắn nói xong, khẩn trương nói: “Thương thế của Thu Nhược Thủy rất nặng sao?”
Lương Tiểu Tiểu mở hai tay, nhún nhún vai: “Gãy hai khúc xương sườn, Nhạc Huy muốn giúp nàng quấn băng đới cố định, lại bị nàng ném cho một ổ nhền nhện đuổi ra.”
Lý Sảng vừa thở một hơi đồng thời cũng rất đồng tình, gác một tay lên vai Nhạc Huy nói; “Lão huynh ngươi cũng nên biết đủ rồi, cũng chỉ có ngươi mới có thể nhận được loại đãi ngộ này. Nếu là người khác sớm đã bị độc chết rồi, cho nên nàng cũng chỉ dám ném nhền nhện vào ngươi.”
“Đây không phải là mấu chốt.” Nhạc Huy nói.
“A?”
Lương Tiểu Tiểu: “Thu Nhược Thủy sau khi uống dược, rất nhanh đã ngủ rồi.”
“Vậy không phải rất tốt sao?”
“Ngươi không cần luôn ngắt lời ta có được không! Quan trọng là vế sau, vế sau!” Lương Tiểu Tiểu trầm trọng nói: “Hoàng đại, chúc mừng ngươi, ngươi đã trở thành tình nhân trong mộng của đồng học Thu Nhược Thủy rồi.”
“Cái gì!” Lý Sảng xém chút phun cơm, đáng tiếc không có cơm mà phun.
“Nàng nằm mơ, liên tục nói ‘Hoàng đại thật khả ái’, ‘thật muốn nuôi một con Hoàng đại’…”
Lần này, ngay cả Trình Bình thành thục ổn trọng cũng nhịn không được dựng tóc gáy: “Ta biết Hắc quả phụ là nữ nhân rất đáng sợ, nhưng trước nay cũng không có ác ý cho rằng học sinh của nàng ta sẽ trở thành đáng sợ giống nàng ta. Hiện tại xem ra, ta sai rồi.”
Lương Tiểu Tiểu nói với Lý Sảng: “Ngươi thấy rồi chứ, đám sư đồ phe phái Hắc quả phụ, căn bản là kẻ địch chung của nam nhân a!”
Lý Sảng hồ nghi nói: “Nhưng nếu vậy, Nhạc Huy ngươi không cao hứng cái gì a.”
“Ngươi bị thiếu gân não a? Tên gia hỏa âm trầm hắn đã thích Thu Nhược Thủy thích từ rất lâu rồi.”
Lý Sảng bị dọa mềm chân, xém chút ngã xuống đất: “Trời! Ngươi nhất thiết đừng dẫn nữ nhân đó vào túc xá của chúng ta, nếu không tuyệt đối sẽ trở thành ổ nhền nhện.”
Nhạc Huy chậm rãi nói với Hoàng Linh Vũ: “Hoàng đại, ta không phải là giận ngươi, ta chỉ đang nghĩ sao bản thân lại không tiên hạ thủ vi cường.”
Hoàng Linh Vũ hồ nghi nói: “Về lời ‘bày tỏ’ mà Thu Nhược Thủy nói trong mộng, ta có thể lý giải được nguyên nhân đại khái…” Ngừng một chút, y tiếp tục nói: “Trước nay ta đều luôn nghi người không dùng dùng người không nghi, điều này đại biểu ta nhất định cố gắng hết khả năng lớn nhất để hiểu rõ tính cách của các ngươi. Bao gồm sở thích và căm ghét… ta nghĩ, Thu Nhược Thủy đại khái cảm thấy, lúc ta dùng nạng đó trông có vẻ rất giống nhền nhện…”
|
Q.3 - Chương 158: Lấy đức báo oán.
Nhạc Huy nghe Hoàng Linh Vũ nói như thế, đợi khi hồi tưởng lại, giật mình cảm thấy quả nhiên vô cùng giống, bình thường khi Hoàng đại chậm rãi ‘đi’ thì vẫn rất bình thường, nhưng trận chiến hôm nay, khi đối diện với Mạc Xán, hai cây nạng cùng nhấc lên, đứng dưới đất giống như đôi đũa, đi nhanh tới mức quả thật giống hệt động tác nhền nhện duỗi tám cái chân bò lổm ngổm.
Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy rất giống, dùng nạng dùng tới cảnh giới này, thật sự là hiếm có đáng quý, một bên còn vô cùng khâm phục chấp niệm của Thu Nhược Thủy đối với động vật nhền nhện này, một bên cũng phải lau mồ hôi lạnh vì Hoàng Linh Vũ có thể hiểu được lời nói trong mộng của Thu Nhược Thủy.
Lý Sảng nghĩ tới đây, đột nhiên nhớ ra vừa rồi suốt quãng đường còn phiền não nên làm sao moi được tin tình báo từ miệng Tần Tì Bà, tâm nảy ra một kế, tự cổ vũ dũng khí: “Hoàng đại, về chuyện của Tần Tì Bà đó, ta có biện pháp có thể không tổn thương hắn một phân nào mà dò hỏi được đầu mối.”
“Vậy sao?” Hoàng Linh Vũ suy nghĩ một chút, nói: “Thế này đi, Lý Sảng ngươi phụ trách Tần Tì Bà, Trình Bình ngươi đi phụ trách kẻ áo màu xuất hiện cuối cùng. Nhớ rõ, không thể có tổn thương. Nhưng mà tổn thương phương diện tâm linh thì không phải là phạm vi ta quản lý.”
Lý Sảng cười gian nói: “Hoàng đại thật hiểu tính của ta, tuyệt đối sẽ khiến hắn từ nay về sau sản sinh ý thức khẩn thiết sâu sắc đối với ‘bằng hữu’, ‘đồng bạn’ các loại. Tiểu tiểu, ta cần sự giúp đỡ của ngươi, cùng đi thôi!”
Mấy người đều vội vàng đi ra.
Hoàng Linh Vũ thì thầm than thở, Diêm Phi Hoàng a Diêm Phi Hoàng, cậu chính là như vậy, những chỗ mấu chốt quan trọng thì chặt chẽ nghiêm ngặt, chỗ nhỏ thì lộ trăm kẻ hỡ, thật không biết cậu làm sao sống cho tới hiện tại ở thế giới này, hơn nữa còn sống đầy màu sắc như thế.
Thì ra lai lịch của hai người kia y đều đã biết. Nhưng cứ coi như nhân cơ hội này cho các tiểu bối thao luyện, kiến tập một chút thủ đoạn của Trình Bình và Lý Sảng, là tài liệu giảng dạy rất tốt. Diêm Phi Hoàng, tôi không lưu lại vết thương tâm linh nào không thể phục hồi cho bọn họ đã là thủ hạ lưu tình rồi.
Tiền quản tiền gõ gõ tẩu thuốc, nói: “Nếu lần này ngươi không có chuyện gì, vậy nhiệm vụ của ta còn đang trong lúc chấp hành, không có gì cần nói, khi ngươi tắm rửa, đi ngoài, ta tuyệt đối sẽ không ở bên cạnh xem trộm, cáo từ tại đây!”
Hắn không đợi Hoàng Linh Vũ lưu lại, bước ra khỏi trướng, sau đó thì không biết trốn ở đâu.
___
Còn chưa đi vào trong trướng nhốt Mạc Xán, đã có thể nghe thấy tiếng mắng chửi liên tục bên trong, toàn bộ là thanh âm của Mạc Xán.
Hoàng Linh Vũ, Nhạc Huy vén rèm lên, chỉ thấy có một y binh đang băng bó cho nàng ta. Đáng thương Mạc Xán toàn thân trên dưới đều bị cột như bánh quai chèo, huyệt đạo các loại thì không cần nói tới, ngân châm cả cây đều đâm vào huyệt vị.
Vết thương của Mạc Xán tuy đã để Nhạc Huy may lại, nhưng vì nàng đúng lúc tỉnh lại, biểu hiện thái độ cực kỳ không phối hợp, tới mức cho tới bây giờ cũng chưa băng bó xong. Vì tiện bôi dược, chỗ bị thương còn chưa mặt quần, chỉ phủ một lớp chăn mỏng. Vì thế Mạc Xán đào tâm đào phế tìm kiếm những lời lang độc nhất, chính là không để cho vị y vụ binh đó lại gần. Chẳng qua hiện tại nàng cũng chỉ có thể đạt được nguyện vọng mắng chửi.
Hoàng Linh Vũ thấy tình hình này thì hỏi Nhạc Huy: “Sao không gọi một nữ nhân tới băng bó cho nàng ta?”
Nhạc Huy tâm bình khí hòa nói: “Muốn tìm nữ nhân, ít nhất phải đi ra ngoài năm dặm. Nữ tử gần nhất chỉ có đồng học Thu Nhược Thủy, ngươi cũng thấy rồi, nàng bị thương, không phải trạng thái thích hợp hầu hạ người bệnh.”
“Nga.” Hoàng Linh Vũ gật đầu, nói với binh sĩ đó: “Vừa rồi thật sự cực khổ cho ngươi, còn lại cứ để chúng ta làm là được.”
Vị y binh đó lau mồ hôi, rụt rè lui xuống, bộ dáng tránh không kịp.
Mạc Xán tuy bị thương, nhưng không mất máu nhiều, nàng ta lại là nữ nhân có lực sinh mạng tuyệt đối cường thịnh, chỉ trừng đôi mắt như cột lửa hung ác nhìn chằm chằm Hoàng Linh Vũ và Nhạc Huy.
Hoàng Linh Vũ ngồi xuống đất cạnh đó, vén tấm chăn trên người nàng lên, thấy chỗ vết thương huyết nhục mơ hồ. Lại khiến Mạc Xán xấu hổ đỏ bừng mặt mũi, há miệng mắng tiếp. Trong nhất thời, từ ngữ kiểu ‘tiểu tặc’, ‘sắc phôi’ bay đầy trời.
Nhạc Huy âm thầm lắc đầu than thở, thầm nghĩ nữ nhân này cũng chẳng qua chỉ có thể đạt được cảnh giới như vậy, nếu muốn chọc tức Hoàng đại, thì còn phải rèn luyện thêm rất nhiều ngày.
Quả nhiên, Hoàng Linh Vũ không giận không bực, nhàn nhạt nói: “Ngươi cho rằng người như ngươi đẹp lắm sao? Năm đó những người chết qua mắt ta không biết bao nhiêu, không có ai xấu xí già khú bằng ngươi, ngươi lại còn tự tác đa tình cái gì?”
Mạc Xán khạc khạc cổ họng, một ngụm khí thật lớn nghẹn trong cổ họng, đi lên không được đi xuống không xong, xém chút nghẹn chết. Nhưng Hoàng Linh Vũ vẫn không im miệng, tiếp tục nói: “Nói ra thì, nữ thi trong mộ đời Hán Mã Vương Đôi sau khi khai quật còn xinh đẹp hơn ngươi nhiều.”
Nhạc Huy mang tinh thần cần cù hiếu học dò hỏi: “Mộ đời Hán Mã Vương Đôi là gì?”
“… Nói sao đây, cũng giống như mộ Tống Tường Vương hạ táng ngàn năm trước đi.”
Nhạc Huy nghiêm túc gật đùa tỏ vẻ đã hiểu, khi ánh mắt lại trở về người Mạc Xán, phát hiện nàng đã trừng to mắt trắng dã. Hắn run rẩy nói: “Hoàng, Hoàng đại, nàng bị ngươi nói tức ngất đi rồi…”
“Ân, ta biết.” Hoàng Linh Vũ vừa đáp, vừa lấy băng đơn giản băng bó lại cho nàng ta. Rơi vào tay ‘tình địch’, còn là vị ‘tình địch’ nam tử này đến xử lý vết thương cho nàng__ Còn là vết thương chỗ đó, Mạc Xán thật sự là càng sống càng thụt lùi. Hơn nữa vì tiện khép miệng, ngừa nhiễm trùng, lông phía trên chỗ đó cũng bị cạo sạch sẽ. Nếu những chuyện này phát sinh trên người mình, Hoàng Linh Vũ chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy nhân sinh vô vị.
“Hoàng đại, trước đây ngươi không phải từng dạy chúng ta, đối với bệnh nhân phải ôn hòa sao? Sao có thể nói tới mức nàng hôn mê chứ.” Trong mắt Nhạc Huy lấp lóe tia sáng ác liệt, rõ ràng là hắn không có nghĩ như vậy, nhưng lại cứ muốn thấy Hoàng Linh Vũ tự bào chữa thế nào.
“Ngươi biết giữa ta và nàng từng xảy ra một vài chuyện đúng không.”
Nhạc Huy lầm bầm không dám trả lời.
“Không cần che giấu nữa, đám các ngươi càn quấy quen rồi, nhàn chán vô vị liều đi tra những gì tưởng ta không biết sao.”
“Hoàng đại!” Nhạc Huy xin tha cầu y.
“Nhạc Huy a.” Hoàng Linh Vũ nói lời thấm thía. “Ngươi xác định lâu hội mỗi tuần (10 ngày) một lần của Lục Mang Lâu ngươi đều tham gia hết, chưa từng bỏ trốn cái nào chứ?”
“Không có a.”
“Có thể thấy ngươi nghe giảng vô cùng không chuyên tâm, có nghe qua ‘lấy đức báo oán’ chưa?”
“Đương nhiên có nghe, cho nên mới hỏi ngươi sao lại đối với nàng ta như thế.”
“Phía sau còn một câu nữa đâu?”
“Ách…”
Hoàng Linh Vũ mỉm cười, như Bồ Tát như Phật Đà, đáng tiếc không mang ý tốt, “‘Lấy đức báo oán, lấy gì báo đức’, câu nói kinh điển như thế mà ngươi chỉ nhớ trước không nhớ sau, lẽ nào ngươi muốn không phân tốt xấu cứ dung túng địch nhân? Trở về thì chép quy lâu năm mươi lần cho ta.”
“…”
___
Lại nói khi Diêm Phi Hoàng đang xử lý quân vụ trong Hắc Vũ Kỳ Nam Hàn, bên ngoài trướng truyền tới tiếng thông báo. Là Si Mị và Võng Lượng hắn phái ra ngoài chấp hành nhiệm vụ thích sát đã trở về rồi.
Đang lúc chính ngọ, quân vụ bộn bề, Diêm Phi Hoàng còn chưa ăn cơm, liền truyền hai người vào, bảo người mang cơm lên cùng dùng. Nhưng Si Mị và Võng Lượng đi vào rất lâu, Diêm Phi Hoàng vẫn vùi đầu vào múa bút thành văn trên quân sách. Bọn họ cũng đã quen rồi, yên tĩnh dùng cơm.
Đợi khi cơm sắp ăn xong, Diêm Phi Hoàng mới buông bút xuống, duỗi lưng một cái, thoải mái thở một hơi. Ngước mắt lên thấy bọn họ, kinh ngạc nói: “Di, các ngươi vào từ lúc nào.”
Si Mị Võng Lượng nhìn nhau một cái, thở dài, tề thanh nói: “Vào rất lâu rồi.”
Diêm Phi Hoàng mới nhớ ra là mình để bọn họ dùng cơm trước, lúng túng cười ha ha, chống người dậy đi về phía bọn họ, vừa nói: “Lần nhiệm vụ này cực khổ cho các ngươi rồi, đối phương không dễ chọc đi.” Hắn vừa đi được một nửa, đột nhiên thấy y phục hai người mặc trên người, bất tri bất giác ngừng chân, chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Si Mị phát giác hắn dao động, nghĩ tới người này dù trời có sụp xuống vẫn có thể cười thản nhiên, nhưng không biết rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến hắn biến sắc như thế, vì vậy cũng đại kinh thất sắc, hỏi: “Diêm huynh, ngươi làm sao vậy?”
Diêm Phi Hoàng chỉ lên y phục trên người bọn họ, thanh âm run rẩy hỏi: “Các ngươi, khi các ngươi chấp hành nhiệm vụ, đều mặt y phục này sao?”
Hai người kỳ quái vô cùng, nhưng vẫn do Si Mị trả lời: “Đúng vậy, trước đây Diêm huynh từng nói qua, trong đêm mặc hắc y đương nhiên có thể ẩn thân, nhưng nếu ban ngày thì rõ ràng không thích hợp dùng. Diêm huynh còn nói, nếu mai phục ẩn núp trong rừng cây, thì phải dùng vải bố màu lục đến nâu đậm chắp vá lên, bốn huynh đệ chúng ta thử đều thấy hiệu quả, quả nhiên không tồi, vì thế cứ mặc như vậy thôi!” Nói xong, hắn lại lúng túng gãi gãi sau đầu, “Đương nhiên, vì mặc vậy khiến người khác đều cảm thấy vô cùng kỳ quái, cho nên bình thường chúng ta cũng không mặc như vậy trở về doanh địa, ở bên ngoài đã đổi về quân phục rồi. Chỉ là lần này trở về có hơi gấp một chút, cho nên không kịp thay…”
Khi nhìn lại Diêm Phi Hoàng, hắn đã một tay chống bụng, vẻ mặt tái nhợt, lầm bầm nói: “Thảm rồi…”
|
Q.3 - Chương 159: Một trang chiếu thư.
Đến lúc này, Diêm Phi Hoàng cũng không nén được trở nên phẫn hận, tại sao Hoàng Linh Vũ lại cứ là người cùng một thời đại với hắn tới đây. Tên tử nhân này nếu cái gì cũng không hiểu thì đốt biết bao, như vậy, hắn ở sau lưng làm thủ đoạn gì, cũng sẽ không bị phát giác.
Sai một li đi một dặm, chỉ mong bên phía Hoàng Linh Vũ ngàn vạn lần đừng phát sinh chuyện gì mới tốt, nếu không Cầm Sắt, Tì Bà hai người một khi lộ mặt trước mặt Hoàng Linh Vũ… có nghĩa là kẻ thông minh bị thông minh hại, loại sắc phục này vào thời này coi như kiểu màu sắc che giấu vô cùng tiên tiến, đến trước mặt Hoàng Linh Vũ lại chỉ trở thành tiêu chí lớn nhất để bại lộ thân phận.
Trong đầu đột nhiên lóe lên tia sét, Diêm Phi Hoàng không kìm được nắm chặt hai nắm tay, bình tĩnh một lúc mới nói: “Các ngươi ra ngoài xưng hô tên mình thế nào?”
Si Mị và Võng Lượng hai người quay nhìn nhau, luôn cảm thấy Diêm lão đại hôm nay không bình tĩnh như thường ngày, rõ ràng vô cùng kích động, Si Mị nói: “Đương nhiên là tên mà Diêm huynh đặt cho, hắn tên Vương Lượng, ta tên Vương Si Mị.”
Diêm Phi Hoàng lảo đảo, dáng vẻ muốn đứng không vững, lại hỏi: “Lẽ nào hai huynh đệ Cầm Sắt và Tì Bà ở bên ngoài cũng xưng tên là ‘Tần Sắc’ và ‘Tần Tì Bà’!”
“Đây là tự nhiên, Diêm huynh không phải đã nói sao, chúng ta bình thường nghe tên của mình đã quen rồi, khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nếu đổi tên giả, khi người khác gọi, bản thân không phản ứng được, thì luôn dễ bại lộ thân phận gian tế của mình. Cho nên chúng ta ở doanh địa của mình thì dùng tên giả, ra bên ngoài mới dùng tên thật.”
“Ai da…” Diêm Phi Hoàng giống như đau răng hít một hơi dài lạnh buốt, nhanh chóng lao ra khỏi doanh trướng, đi về phía Ưng xá viết thư cho hai huynh đệ kia tự giải quyết ổn thỏa, thấy thư lập tức đổi tên thay áo.
Hắn mới đi không lâu, lại có một người vội vàng lao vào. Vốn dĩ huynh đệ Si Mị, Võng Lượng còn đang mờ mịt không hiểu gì, thấy người này tới cũng nhanh chóng buông chén đũa xuống, đứng lên cung nghênh. Thì ra người tới là Hắc Vũ Kỳ vương gia Kim Bội Nhĩ Đan Ninh.
Chỉ thấy hắn thân mặc chiến giáp, phong trần bụi bặm, một bộ mới từ tiền tuyến lui về. Hai huynh đệ thầm đoán, Diêm huynh mưu sĩ làm rất uy phong, đánh trận tự có người ở trước mặt xung sát, hắn chỉ cần ở hậu quân đưa ra mưu kế sách lược là được rồi.
Trong tay Kim vương gia còn đang cầm một cuộn bố cẩm hoàng sắc, nhìn màu sắc chất liệu này, thì chính là chiếu thư. Trong lòng Si Mị, Võng Lượng đều run lên, không biết chiếu thư khẩn thiết nào đưa xuống, mà khiến Kim vương gia mất khống chế như vậy.
Kim Bội Nhĩ Đan Ninh cũng đã nhận ra mấy hộ vệ đắc lực của Diêm Phi Hoàng, thấy hai người này, chào hỏi một chút, nhưng trên mặt thì không có chút ý vui mừng nào, trầm trọng khó chịu. Hai hộ vệ yên lặng ngậm miệng lùi ra đứng ở góc đợi, đợi Diêm Phi Hoàng về.
Đại khái qua thời gian một bữa cơm, cuối cùng cũng đợi được người về. Diêm Phi Hoàng vén rèm trướng lên, vẻ mặt đầy mệt mỏi, giống như vừa đánh một trận chiến kịch liệt, thoáng chốc già đi mấy tuổi. Hắn chán nản ngồi đối diện Kim vương gia, tìm bình trà tự rót cho mình. Kim vương gia thấy hắn không được bình thường như thế, nhất thời cũng không dám nói gì.
Ước chừng khi cả bình trà đã uống hơn nửa, Diêm Phi Hoàng mới thở dài một hơi, tự lầm bầm: “Trên đời này cũng không có bậc thềm nào không qua được, nếu y đã biết thì cứ để y biết đi. Dù sao tận lực rồi, nghe mệnh thôi.”
Kim vương gia càng nghe càng mơ hồ, cuối cùng ngắt đứt tư duy trầm mê trong thế giới của mình kia, vỗ một chưởng lên vai hắn hỏi: “Ngươi rốt cuộc làm sao rồi? Chuyện lớn ở chỗ ta còn chưa giải quyết, ngươi đã thương xuân bi thu rồi.”
Diêm Phi Hoàng không nguyện để người ngoài biết chuyện ẩn mật của mình, vực tinh thần dậy, đáp: “Chẳng qua thân thể không khỏe mà thôi, chỗ ngươi lại có chuyện gì lớn nữa?”
Kim vương gia lấy chiếu thư ra, tùy tiện mở ra trên bàn: “Ngươi tự xem đi liền biết.”
Khi Diêm Phi Hoàng tỉ mỉ xem, thấy được chính là chiếu lệnh tiểu hoàng đế lệnh bọn họ điều binh tây nam, cứu trợ Bạch Vũ Kỳ!
“Cái gì!” Hắn vỗ bàn đứng lên.
“Đây không phải là chuyện sớm muộn sao? Tuy Bạch Lang Vương và chúng ta luôn bất hòa ý kiến, nhưng dù sao cũng là công thần đắc lực của Nam Hàn.”
Diêm Phi Hoàng đi tới đi lui bên bàn: “Nhưng nhanh như thế đã rơi vào cảnh ngộ không thể không bảo chúng ta đi ứng cứu, Bạch Lang Vương, quả thật rất tài cán a!”
“Nói vậy là sao?”
Diêm Phi Hoàng quả thật là rợn tóc gáy, hai hộ vệ có khả năng lộ sơ hở thì thôi, ngay cả bản thân hắn cũng sắp phải đối diện Hoàng Linh Vũ rồi! Hắn đi vài bước, dừng lại, quay đầu hung tợn nói với Kim vương gia: “Chuyện này không liên quan tới ta, chiếu thư là cho ngươi, cũng là ngươi nhận. Ta chỉ có một câu cảnh báo ngươi, gặp Nam Vương quân, ngươi không có phần thắng.”
“Ngươi không đi cùng ta sao?” Kim vương gia mắt long lanh đảo vài vòng, nói: “Chẳng lẽ ngươi sợ bản thân không thắng được Lục Nẫm Giác?”
“Đấu cùng Lục Nẫm Giác, ta còn chưa có phần thắng. Vấn đề là ta cùng y đấu cái gì.”
Kim vương gia nhíu mày nói: “Vấn đề này ta đã chú ý rất lâu rồi. Phi Hoàng, bình thường ngươi đều hành động như sấm sét, quyết định mục tiêu rồi thì sét đánh không động, ai cũng không thể khuyên cản được ngươi, trước nay cũng chưa từng thấy ngươi sợ hãi ai, duy chỉ có gặp phải một vài người thì sẽ loạn bước chân. Đầu tiên là chuyện của Hoàng Linh Vũ, sau đó là chuyện của Lục Nẫm Giác. Phi Hoàng, ngươi có phiền não gì, lẽ nào không thể nói với ta thử sao?”
Diêm Phi Hoàng lắc đầu, nói: “Nếu ngươi không muốn ta với ngươi đường ai nấy đi, chuyện cứu Bạch Vũ Kỳ chỉ có một chữ__ kéo, có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu.”
Kim vương gia chần chừ rên rỉ rất lâu, cuối cùng nói: “Ta vốn cũng không nguyện ý giúp hắn, tự nhiên sẽ mượn cớ chiến sự khẩn cấp không thể đi được để tránh. Nhưng Phi Hoàng, trong lòng ngươi nếu có gì đó vướng mắc, tốt nhất nên giải quyết sớm. Dù sao chiến trường này không lớn, lúc nào gặp Hoàng Linh Vũ và Lục Nẫm Giác cũng là chuyện không chắc chắn. Ta hy vọng ngươi có thể xác định thủ đoạn mà bản thân có thể đối phó với hai người đó.”
Nói xong, tuy vẫn còn mang theo rất nhiều nghi hoặc lo ngại, Kim vương gia vẫn đi, từ đáy lòng, kỳ thật hắn tin vào sự quả quyết của Diêm Phi Hoàng. Đến cuối cùng, Diêm Phi Hoàng nhất định sẽ giúp hắn, vì mục tiêu của bọn họ giống nhau, thống nhất thiên hạ, cai quản dân gian.
___
Bắt đầu từ năm sáu tuổi, cuộc sống tựa hồ đã tiến hành trong cuộc lăn lê bò lết, trên người rất ít khi có lúc hoàn hảo, luôn xưng bầm tím tái, nhưng Xán di rất tốt, chưa từng để hắn chảy máu, hơn nữa mỗi lần rèn luyện xong, Xán di sẽ lặng lẽ ôm hắn, cho hắn vòng tay ấm áp.
Lần đầu tiên hắn giết người là khi tám tuổi.
Máu đỏ chảy lan đầy đất tràn ra từ cổ của nô phó đó, bắn lên toàn thân hắn là dịch thể nóng hổi. Lúc đó Mạc Xán vẫn còn tóc đen đứng sau lưng hắn, từ ái mỉm cười, kiêu ngạo nói “Làm rất tốt.”
Người đó bị đứt đầu, chết rất nhanh, gần như không có giãy dụa. So với hắn lúc đó bị roi của Mạc Xán đánh cho lăn lộn khắp nơi thì đã tốt hơn nhiều rồi, vì thế hắn nghĩ, “Cách chết không thống khổ nhất chắc chính là cách chết đổ máu đi? Trước đây bị đánh tới xưng bầm tím, thật sự rất đau.” Sau đó hắn chọn ô kim huyền sắc bén vô cùng để làm vũ khí kề thân.
Năm mười hai tuổi, hắn bị kiếm của kẻ ám sát rạch cho một đường, máu tươi đỏ diễm cuồn cuộn trào ra. Mới đầu chỉ cảm thấy lưỡi đao băng lạnh và kim thuộc chua xót, sau đó thì cảm thấy như bị thiêu đốt, cuối cùng dần cảm thấy đau__ hơn nữa càng lúc càng đau.
Người đó cuối cùng không còn sống quay về, Mạc Xán như phát điên xé người đó thành từng khúc. Nhưng hắn vẫn khóc, hắn hỏi Mạc Xán: “Trước đây người bị ta giết, có phải cũng sẽ đau như thế không?”
“Không đau không đau, Sí Diệm ngoan ngoãn nghe lời, bọn họ sẽ không cảm thấy đau. Vì do Sí Diệm ra tay, cho nên bọn họ sẽ không cảm thấy đau__ Sí Diệm là hài tử đặc biệt nhất, cho nên bọn họ sẽ không cảm thấy đau.”
“Vậy tại sao ta lại cảm thấy đau? Bị thương đổ máu lại đau như vậy?”
“Vì hạ thủ là người khác a.”
“Ta hại người khác người khác sẽ không đau, ta tự rạch mình thì bản thân cũng sẽ không đau sao?”
“Sí Diệm là hài tử đặc biệt nhất, bọn họ sẽ không đau, nhưng ngươi sẽ đau. Sí Diệm phải ngoan ngoãn nghe lời, Xán di vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi!”
Xán di vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi… nữ nhân tóc trắng đó vung song trảo, hung tợn trảo lên đầu gối của y, cắm sâu vào bên trong, bén nhọn, băng lạnh, đau đớn…
Mộ Dung Sí Diệm an an tĩnh tĩnh tỉnh lại, hắn là Nguyệt Bằng của Bằng Tồ, hắn cần bảo trì an tĩnh bất cứ lúc nào. Cho dù có bị ác mộng cũng vậy, trước khi phát ra tiếng kinh hô, bản thân hắn đã tỉnh lại. Lúc này đã là giữa đêm, Nam Vương quân vẫn không ngừng nhổ doanh vây bắt dồn ép Bạch Vũ Kỳ, nhưng ai cũng đều phải nghỉ ngơi, theo thường lệ, hai quân vào ban đêm đều sẽ chọn nơi thích hợp để an doanh dựng trại.
|