Võng Du Chi Dâm Đãng Nhân Sinh
|
|
CHƯƠNG 20 : BẮT CÓC
Lại bàn Lương Tu Ngôn bên này, sau khi cùng Mạc Tuấn Ninh tách ra, chuyện đầu tiên chính là lôi ra hệ thống menu chọn logout.
Tháo mũ giáp xuống, Lương Tu Ngôn hoạt động gân cốt một cái, phát hiện mặt xấu gì trong trò chơi đều không có ảnh hưởng tới trong đời thực. Thật sự là quá tốt, Lương Tu Ngôn thở chậm rãi, may là trong trò chơi, nếu ngoài đời thực bị thượng hai lần thế này, phỏng chừng phải nằm trên giường vài ngày đi, ngẫm lại đều chịu không nổi.
Hiện thật?
Nghĩ tới từ này, Lương Tu Ngôn mặt liền “Xoát” bổng chốc đỏ bừng, trong hiện thực cái ấy của học trưởng có thể càng bự càng nóng không ta?
Không xong, thế nào càng nghĩ càng vượt giới hạn vậy, bất quá hình như trong di động còn lưu số điện thoại học trưởng, nên điện qua không nhỉ?
Không được! Mày đang nghĩ điện thoại tình ái sao? Lương Tu Ngôn hung hăng gõ gõ đầu mình, đuổi đi ý tưởng kỳ quái này, vẫn là quyết định vọt đi tắm hạ hoả nào.
Ngày hôm sau, Lương Tu Ngôn login, trở lại Mạnh phủ hướng Mạnh Lãng Đình thuật lại tin đã mất của Thạch Hoài Nhơn.
Mạnh Lãng Đình ngoài thất thần trong chốc lát, không biểu hiện ra chút thương cảm, nửa điểm không ra nhìn bọn họ trước kia là tình phân. Lương Tu Ngôn nhìn vào mắt, cảm thấy không đáng giá thay cho Thạch Hoài Nhơn bị nhốt ở hậu sơn nhiều năm như vậy.
Mạnh Lãng Đình cảm khái tình sư đồ xong, lại đối Lương Tu Ngôn một trận khen ngợi, rồi cuối cùng nhớ tới hệ thống lên tiếng.
“Đinh, người chơi Lương Tu Ngôn theo học Mạnh Lãng Đình đại hiệp, thiên tư thông minh, chăm chỉ khắc khổ, cuối cùng chiếm chút thành tựu, ngay hôm nay có thể hành tẩu giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa.”
Cuối cùng có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này, Lương Tu Ngôn tâm tình giờ phút này chỉ gọi là thư sướng. Không chỉ vào môn phái ẩn tàng, học võ công cấp cao, còn lại một người duy nhất, chưa làm xong nhiệm vụ ẩn tàng.
Nhìn một cái, nam chính trong ba tiểu thuyết yy thường có khả năng mở bàn tay vàng, hiện tại cậu đại khai vương bát khí còn kém, thu nhận vài tiểu đệ .
Thời điểm trong lòng đang đắc ý, Lương Tu Ngôn lại nhận được bồ câu đưa tin.
“Nhiệm vụ đã có manh mối, nhanh đến kinh thành. Hắc vân áp thành.”
Không nghĩ tới yy mau trở thành hiện thực như thế, Lương Tu Ngôn đương nhiên kích động, lập tức viết thư nói cho Mạc Tuấn Ninh. Rồi mới khởi hành đi Tô Châu, lại chuyển đến đến kinh thành.
Kinh thành là dưới chân thiên tử, rốt cuộc không giống vậy, Lương Tu Ngôn tự bước ra truyền tống trận lại không ngừng cảm khái, cửa hàng trên đường từ hiệu cầm đồ đến tiệm vũ khí đến quầy bánh bao đầy đủ mọi thứ, người chơi ở quán ven đường từ đầu đường tới cuối đường, gào to tiếng cũng thực đủ loại.
Lương Tu Ngôn có Mạc Tuấn Ninh cho cậu y phục chế tác chuyên môn, đương nhiên toàn bộ thứ ven đường đều thấy chướng mắt, cho nên hấp dẫn cậu nhất có lẽ là chiêu bài trà lâu “Kinh thành đệ nhất lâu” .
Có kinh nghiệm xui xẻo lúc trước, lần này Lương Tu Ngôn đương nhiên cực kỳ cẩn thận, trong túi tiền cất hơn mười kim, chọn hai phần điểm tâm, một ấm trà, nghe người hầu trà tại kia loạn tán dóc, cuộc sống quá phi thường nhàn nhã.
Bất quá, hình như có điểm không đúng…… Lương Tu Ngôn chỉ cảm thấy bóng người trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, cậu trừng mắt muốn nhìn rõ, lại phát hiện tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, đầu cũng vựng vựng trầm trầm. Cuối cùng, “Bịch” Một tiếng, người không còn ý thức ngã xuống.
Thời điểm Lương Tu Ngôn tỉnh lại, là bị nước giội tỉnh.
“Mẹ nó, tên hỗn đản nào làm!” Lương Tu Ngôn lập tức bị giội ướt sũng, trong lòng đương nhiên tức không xả được, càng quá phận hơn nữa là, cậu thế nhưng hai tay hai chân đều bị dây thừng buộc chặt kín .
“Rống cái gì, bố mày đang đứng trước mặt mày nè.”
Lương Tu Ngôn nghe tiếng ngẩng đầu, thấy một tên ngạnh hán mày rậm mắt to đứng trước mặt mình, phải biết rằng ở một trò chơi lấy hơn mười đến hai mươi mấy người đều chủ yếu là trẻ tuổi, đột nhiên xuất hiện một ông chú gần bốn mươi, là một sự kiện phi thường thần kỳ. (ngạnh hán: con người rắn rỏi)
“Chú này, ngươi ý gì? Nhìn ta khó chịu có thể PK a, dùng thủ đoạn quá đáng để làm gì!” Lương Tu Ngôn vùng vậy, phát hiện buộc thật đúng là chặt.
“Mày nói cái gì?” Ngạnh hán sắc mặt nghiêm lại, ánh mắt trừng, bộ dạng hung thần ác sát đó thoạt nhìn thật có vài phần giống tụi xã hội đen.
Bất quá Lương Tu Ngôn cũng không sợ, trò chơi thôi, nhiều nhất bị giảm một cấp,“Ta nói chú này, ngươi không phải ngay cả PK cũng không hiểu chứ, lần đầu tiên chơi trò chơi hả.”
Vừa dứt lời, Lương Tu Ngôn chỉ thấy ngạnh hán bước lớn vọt tới trước mặt mình, quát: “Bố mày thoạt nhìn già như thế sao!”
Cũng chả phải đàn bà, để ý tuổi làm gì chứ, Lương Tu Ngôn trong lòng khinh bỉ.
“Bố mày năm nay mới hai mươi lăm,” Ngạnh hán còn ngại chưa đủ thể hiện chính mình trẻ tuổi, thêm câu,“Tuổi mụ !”
“Phốc……” Lương Tu Ngôn nhịn không được cười, bất quá chú ý tới bộ dạng hận không thể giết cậu của ngạnh hán, lại đành phải cố nén lại, “chưa già chưa già, chính là thoạt nhìn có phần chín chắn, chín chắn tốt, có cảm giác an toàn, phụ nữ thích”
“Bố lại không thích phụ nữ.”
Lương Tu Ngôn sửng sốt một lát, không nghĩ đánh rắm còn chụp lên vết thương, vội vàng sửa miệng: “Có cảm giác an toàn tốt, đàn ông cũng thích.”
Nói xong câu này, ngạnh hán trên mặt lập tức âm chuyển đầy mây, sờ cằm đánh giá Lương Tu Ngôn: “Bố mày cũng cảm thấy vậy, nhìn ngang nhìn dọc, bố mày đều mạnh mẽ hơn so với tiểu bạch kiểm mày đây.”
Lương Tu Ngôn hắc tuyến, nghĩ thầm, nói ngươi béo ngươi thật đúng là suyễn thượng. Thế là đành phải nói sang chuyện khác: “Đại ca, này là phòng ở của ngươi? Đại ca là người có tiền nhỉ.”
Hiển nhiên lời này lại chụp đúng chỗ rồi, ngạnh hán cười nói:“Nghiệp đoàn, Hoành tảo thiên hạ, nghe qua chưa?”
“Nghe qua, nghe qua, đại nghiệp đoàn nha, đại ca là cấp cao của Hoành tảo thiên hạ sao?” Lương Tu Ngôn thuận thế nịnh hót, trong lòng lại nói, thúi lắm, chả phải người của hội tép riu sao, đại nghiệp đoàn mắc gì bắt cóc cậu chớ?
“Bố chính là hội trưởng, Nhất kiếm tảo thiên hạ.”
“Nguyên lai chính là Nhất kiếm đại ca, thật sự là nghe tiếng không bằng gặp mặt nha, không biết Nhất kiếm đại ca tìm tiểu đệ có việc gì sao?”
Bàn chuyện chính, Nhất kiếm tảo thiên hạ mặt lại kéo dài ra, hung tợn nói: “Bố chính là muốn nhìn một chút, người Hắc vân áp thành thích, đến tột cùng là bộ dạng ba đầu sáu tay ra sao!”
Cái gì? Hắc vân áp thành? Thích? Lương Tu Ngôn ngốc lăng, tin tức trong lời này cậu thật đúng là không tiêu hóa lập tức được, Hắc vân áp thành thích cậu? Lương Tu Ngôn vội vàng lắc đầu, phủ định suy nghĩ vớ vẩn. Lạc thú của Hắc vân áp thành chính là khi dễ cậu mà thôi! Cho nên đây là tin vịt, nhất định là tin vịt! “Ngươi khẳng định nghĩ sai rồi.”
“Sao lại sai, hắn chính miệng nói với tao,” Nhất kiếm tảo thiên hạ cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói, “Mày cho là vì cái gì lúc trước ở tửu lâu Hắc vân áp thành lại thượng mày, bởi vì hắn trúng xuân dược; hắn vì cái gì lại trung xuân dược, bởi vì là tao hạ ; Tao vì cái gì muốn hạ xuân dược, bởi vì bố mày thích hắn!”
Nhất kiếm tảo thiên hạ hiển nhiên tức cực kỳ, vừa nói vừa tới gần, Lương Tu Ngôn tuy rằng bị Nhất kiếm tảo thiên hạ cố chấp làm cảm động, nhưng nhìn cái mặt từng bước phóng đại, cũng không nhịn cảm khái, Hắc vân áp thành mà đè lên người một con gấu lớn mới kêu kỳ tích đi.
Nhất kiếm tảo thiên hạ dường như nhìn thấu ý nghĩ cậu, rống lớn nói: “Sao hả, kỳ thị tráng sĩ thụ hả?”
Lương Tu Ngôn nhắm mắt lại, xoay đầu, nhưng vẫn khó thoát khỏi chấm nước miếng nhỏ văng lên mặt mình,“Không có, ta không kỳ thị, ta chúc ngươi sớm ngày ôm mỹ nhân về.”
“Hừ,” Nhất kiếm tảo thiên hạ cuối cùng lui về sau mấy bước, nói, “Không cần mày quan tâm, bố đã thả tin tức, chỉ cần Hắc vân áp thành biết mày ở trong tay tao, nhất định sẽ chạy tới, đến lúc đó, bố sẽ làm hắn có đến mà không có về.”
…………………………………………………
|
CHƯƠNG 21 : ANH HÙNG CỨU MỸ NHÂN
Lương Tu Ngôn không nghĩ tới Hắc vân áp thành sẽ đến cứu cậu, ít nhất không nghĩ tới là phương thức này ── một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, dây thừng trên người Lương Tu Ngôn đều rơi xuống, mà người từ trên xà nhà phiêu nhiên rơi trên mặt đất.
Hắc y tóc đen, mày kiếm mắt sáng, thân hình phiêu dật, tư thái tiêu sái, mặc cho ai thấy đều trầm trồ khen ngợi một tiếng.
Vẫn là đẹp trai nghịch ngợm trước sau như một a……
Lương Tu Ngôn trong lòng nhịn không được nôn khan, bất quá cậu đối với việc Hắc vân áp thành đột nhiên xuất hiện tới cứu mình vẫn là thực kinh hỉ. “Uy, không nghĩ tới ngươi thật đúng là đến đây, trên mặt đần ra bao lâu rồi?”
Hắc vân áp thành cũng không đáp lời cậu, mặt đen lại, cứ như ai thiếu y mấy trăm vạn ấy, mở miệng liền chất vấn Lương Tu Ngôn:“Ngươi hy vọng gã ôm mỹ nhân về?”
Nghe ngữ khí y như thiếu nợ, Lương Tu Ngôn nhíu mày, người này sao vẫn phá tính vậy. Chút hảo cảm xa cách đã lâu cũng liền tan biến trong nháy mắt, “Nếu không phải do ngươi nên ta bị đem đến chỗ này sao?”
“Theo ta có quan hệ chi?” Hắc vân áp thành cười lạnh hỏi lại.
Lương Tu Ngôn khó chịu, phi thường khó chịu, chính mình vừa bị hắt nước lại bị trới chặt, đến tột cùng là vì cái gì! Lương Tu Ngôn học bộ dáng của y, cũng cười lạnh nói: “Còn không phải bởi gã nói ngươi thích ta.”
Hắc vân áp thành liếc mắt Lương Tu Ngôn một cái, hừ lạnh một tiếng: “Chê cười.”
Lương Tu Ngôn còn chưa kịp nói, Nhất kiếm tảo thiên hạ kích động đứng lên trước: “Ngươi không thích hắn?”
“Ta chỉ là cảm thấy hắn có vẻ thao được mà thôi.”
“Sát!” Lương Tu Ngôn nhịn không được chửi bậy, vung tay áo tiến lên cùng y liều mạng.
Người này quả nhiên vẫn chán ghét như trước, không, tuyệt đối so với trước kia càng chán ghét!
Tức sùi bọt mép Lương Tu Ngôn hiển nhiên quên người trước mắt năng lực cao thủ bậc nhất, bất luận thêm chút sức mạnh hay tốc độ cũng không biết cao hơn cậu bao nhiêu.
Lương Tu Ngôn xuất toàn lực một quyền vừa vung tới trước mặt Hắc vân áp thành, mắt thấy sẽ đánh tới, cổ tay lại đột nhiên bị nắm trụ, rồi sau đó xoay trở lại, toàn bộ cánh tay đã bị giữ ở sau lưng, mà cả người tiến vào trong lòng Hắc vân áp thành.
“Ngươi muốn mưu sát chồng sao?”
“Cút đi!”
Lương Tu Ngôn thực tức giận, nhưng cậu không có biện pháp phủ nhận, Hắc vân áp thành ở gáy mình như cún con ngửi tới ngửi lui khi, hơi thở nam tính đó, cử chỉ ái muội đó, nhưng lại khiến hông mình một trận mềm yếu.
Mà người ở một bên vây xem đã muốn chịu không nổi cẩu nam nam này, xuất ra vũ khí, quét hàng ma xử, bày ra tư thế chiến đấu, hô: “Hắc vân áp thành, lần này ông đây nhất định sẽ tóm được, cho ngươi làm ông vài lần, ngươi nhất định sẽ vứt bỏ tên tiểu bạch kiểm này!”
Nghe nói vậy, Lương Tu Ngôn nhịn không được đỡ trán, người này thật sự là bông hoa thần kỳ nha.
Mà Hắc vân áp thành thân là cao thủ bậc nhất, chung quy bị người đụng chạm khiêu khích như vậy, bởi vậy tỏ ra khinh thường cực kỳ. Một tay nhấc áo Lương Tu Ngôn, một tay cầm kiếm, thi triển khinh công liền hướng Nhất kiếm tảo thiên hạ bay đi.
Nhất kiếm tảo thiên hạ là đệ tử Thiếu Lâm, vô luận luyện võ công hay thêm chút thiên hướng thể chất và sức mạnh, chính là máu trâu thúc đẩy, nhưng gã đối Hắc vân áp thành hiểu rõ, đối phương chính là cao thủ bậc nhất, tuy rằng nội lực không đủ, nhưng lại chiêu cực nhanh, nào dám đón đỡ.
Chỉ thấy Nhất kiếm tảo thiên hạ đem hàng ma xử hướng trên thân kiếm Hắc vân áp thành cắt ngang, hai kiện binh khí chạm nhau phát ra thanh âm chói tai. Mắt thấy Hắc vân áp thành cả người và kiếm sẽ đánh lên Nhất kiếm tảo thiên hạ, gã lại dựa thế nhảy qua bên cạnh, né tránh công kích của Hắc vân áp thành. Dù như vậy, sau khi Nhất kiếm tảo thiên hạ thối lui, lập tức lấy ra huyết dược ăn vào.
Lương Tu Ngôn cũng không nhìn tán thưởng, không nghĩ tới tên gấu bự này thân thủ còn rất nhanh nhẹn, không hổ là một hội dài.
Khi cậu còn đang tán thưởng người khác, Hắc vân áp thành đã mang người chạy ra khỏi phòng.
|
CHƯƠNG 22 : HAY MĨ NHÂN CỨU ANH HÙNG
Ra ngoài phòng, Lương Tu Ngôn lại cảm thán danh tác của Hoành tảo thiên hạ, đây hoàn toàn giống như là phủ đệ của đám nhà giàu a. Gian phòng vừa rồi cậu đợi phỏng chừng không chỉ có kiện sương phòng, bên ngoài này là hoa viên, phía trước còn có đại sảnh.
Thực con mẹ nó có tiền! Lương Tu Ngôn oán hận nghĩ, đây chính là kinh thành nhá, mi muốn ở kinh thành mua một tòa viện lạc như vầy, bỏ hết bao nhiêu kim a!
Lương Tu Ngôn lại là nghèo kiết xác, lúc trước vì một chút tiền cơm liền bán mình cho tửu lâu, vì một kiện trang bị liền thất thân với Mạc Tuấn Ninh. Có thể nói, cậu có tâm lý thù địch toàn bộ bọn nhà giàu.
Bởi vậy, khi Nhất kiếm tảo thiên hạ chạy đến kêu gào: “Hắc vân áp thành, ngươi cho là ngươi có thể chạy thoát lòng bàn tay của ông sao?”, Lương Tu Ngôn chọc chọc Hắc vân áp thành, nói: “Ngươi xem, ngươi thân là cao thủ bậc nhất, thế nhưng lại chạy trối chết, thật làm cho người ta khinh bỉ.”
Ở trong cảm nhận của Lương Tu Ngân, Hắc vân áp thành chính là tên sĩ diện chết tiệt, nhất định sẽ ra tay chém Nhất kiếm tảo thiên hạ. Bất quá, ra ngoài dự kiến của cậu, Hắc vân áp thành ngược lại tà liếc mắt cậu một cái, nói: “Ngu ngốc.”
“Uy uy!” Lương Tu Ngôn bị thái độ đó của y chọc giận, cũng không quản địch nhân còn đang bên cạnh như hổ rình mồi, tức giận đến giơ thẳng cẳng, “Ta sao mà ngốc?”
Hắc vân áp thành quay đầu, không thèm để ý đến cậu. Bộ dạng xem thường người này hoàn toàn chính là họa vô đơn chí, Lương Tu Ngôn chỉ y, nói:“Quyết đấu, PK, đừng tưởng ngươi là cao thủ bậc nhất thì ta sợ ngươi!” Hừ, ta chính là người mang võ công cao cấp thượng phẩm cấp bảy nhá.
Lương Tu Ngôn đang đắc ý, yy Hắc vân áp thành bị cậu đánh ra bộ dạng tơi bời hoa lá, chẳng ngờ đã thấy một đám người không biết đã theo thế nào “Tạch tạch” xông ra, đem hai người bọn họ bao vây xung quanh.
“Ha ha,” Nhất kiếm tảo thiên hạ cười to nói, “Tới địa bàn ông, muốn chạy cũng không dễ dàng như vậy đâu, Hắc vân áp thành, hôm nay ta nhất định phải đem ngươi lưu lại đây.”
Lương Tu Ngôn thấy tư thế, quả thật bị dọa chút ít, cậu từ nhỏ đã là cục cưng ngoan ngoãn, trong trò chơi cũng chưa từng PK với người thật, càng đừng nói bị vây đánh.
Lương Tu Ngôn khẩn trương nhìn Hắc vân áp thành, vẻ mặt đối phương trái lại thực trấn định, như mấy tên trước mặt chỉ là hàng tôm tép, điệu bộ cao thủ tràn đầy.
“Người tới, lên Bắc đẩu thất tinh trận!”
Chỉ thấy Nhất kiếm tảo thiên hạ vừa nói xong, thì có bảy người từ trong đám người đi ra, thuần một sắc đạo bào, đến đích xác vài vị đạo Toàn Chân giáo.
Vừa thấy đã biết là nhân vật lợi hại, Lương Tu Ngôn thầm nghĩ không ổn, lại nghe Hắc vân áp thành nói với cậu: “Ở đây vướng chân vướng tay làm cái gì, còn chưa núp qua một bên đi.”
Tuy rằng vẫn là lời nói lạnh nhạt, bộ dạng ngại chọc người, nhưng Lương Tu Ngôn vẫn từ đấy nghe ra hương vị quan tâm, trong lòng không khỏi phiếm ngọt.
“Vậy ngươi tự mình cẩn thận.” Cậu cũng tự biết bản thân cấp bậc thấp, không thể giúp cái gì, ngoan ngoãn lùi về một góc.
May mắn mục tiêu của Nhất kiếm tảo thiên hạ chính là Hắc vân áp thành, cũng không có người đến khó xử Lương Tu Ngôn.
Chỉ thấy bảy tên đạo sĩ Toàn Chân kia làm thành một vòng tròn, mà Hắc vân áp thành cầm bảo kiếm trong tay đứng tại trung gian, mũi kiếm rủ xuống đất.
Tất cả mọi người nín thở chú ý, trong viện to như vậy nhưng lại không nghe thấy một tia tạp thanh.
Bỗng nhiên, gió nổi lên, một đạo kiếm quang vung lên, theo sau kiếm quang đan vào thành một mảnh.
Lương Tu Ngôn gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động trong vòng, Hắc vân áp thành tốc độ nhanh, công kích cao, nhưng kiếm trận này quả thật tuyệt diệu, một vòng chụp một vòng, hơn nữa bảy người cũng không tầm thường, ý thức vị trí đều phi thường chuẩn xác, Hắc vân áp thành bị nhốt ở bên trong kiếm trận, thực không thể giải khai một chỗ hổng, bởi vì ──
“Kháo, các ngươi có biết xấu hổ hay không hả, lấy bảy đánh một, còn dùng Nga Mi thêm huyết!”
Lương Tu Ngôn phát hiện vì cái gì bảy người này có thể chống đỡ lâu vậy, lại còn không treo, bởi vì sau đầu có Nga Mi cấp sở trường thêm huyết a, còn một chọi một! Chính là thời điểm đánh boss MT cũng chưa từng được đãi ngộ này!
|
CHƯƠNG 23 : CỨU TIN CHÂN CHÍNH GẶT HÁI
Hắc vân áp thành tuy thân là cao thủ bậc nhất, nhưng mọi người đều biết nhược điểm, nội lực không đủ. Bởi vậy, tuy rằng ngay từ đầu y thế công như gió táp mưa phi, mà khi đối phương trước ngăn chặn sau công kích mấy vòng, Hắc vân áp thành liền dần dần rơi xuống hạ phong.
Lương Tu Ngôn ở bên càng xem càng nóng vội, hận không thể vọt vào kiếm trận hỗ trợ.
Lúc này, lại nghe Nhất kiếm tảo thiên hạ hô to:“Lui trận, vung lưới!”
Vừa dứt lời, chỉ thấy bảy người kết thành kiếm trận đồng loạt lui ra, động tác đều nhịp, mà một cái lưới từ đỉnh đầu Hắc vân áp thành hạ xuống, đem y bao trong đó.
Lưới này toả kim quang, vừa thấy chính là cực phẩm, ngay cả Hắc vân áp thành sử dụng kiếm chém vài cái, cũng không cách nào chặt đứt nó.
“Hắc vân áp thành, ngươi không cần uổng phí khí lực, lưới này là dùng thiên tàm ti dệt thành, trước mắt còn chưa xuất hiện binh khí có thể đem nó chém đứt.” (tàm ti: sợi tơ tằm)
Lương Tu Ngôn vừa nghe, cũng ý thức được sự tình không ổn, vội vàng chạy đến bên người Hắc ngư áp thành.
“Không phải cho ngươi trốn trước sao?” Hắc vân áp thành nhìn thấy Lương Tu Ngôn chạy đến, không hờn giận hỏi.
“Ta là người không nghĩa khí vậy sao?” Lương Tu Ngôn nói, cầm kiếm che trước người y.
Hắc vân áp thành không ngờ Lương Tu Ngôn vậy mà che chở y, nói chuyện cũng không khỏi ôn nhu vài phần, “Thiếu vô giúp vui sao, ngươi hiện tại đi, bọn họ sẽ không làm khó dễ ngươi .”
“Cùng lắm thì giảm một cấp, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn bị con gấu bự kia đè?”
“Ngươi luyến tiếc?” Hắc vân áp thành nhẹ giọng cười.
Lương Tu Ngôn trừng lớn mắt nhìn chằm chằm Hắc vân áp thành, tên gia khoả mặt liệt này thế nhưng đang cười?
Nhất định là bản thân hoa mắt!
Ừ…… Đương nhiên, y cười rộ lên thật sự nhìn đẹp không ngờ……
Lương Tu Ngôn ngốc một lát, hơn nửa ngày mới thốt ra một câu,“Thúi lắm!”
Rồi mới vội vàng xoay qua, chỉ chừa cho Hắc vân áp thành cái cổ đỏ hồng.
Mặc kệ hai người bọn họ ở đàng kia liếc mắt đưa tình, Nhất kiếm tảo thiên hạ bàn tay to vung lên, người nghiệp đoàn giành đánh tới. Dù sao ở bất luận kẻ nào nhìn vào, hai người này đều đã muốn là vật trong bàn tay.
Lương Tu Ngôn mắt thấy địch nhân tới gần, không kịp nghĩ lại, vung kiếm chính là chiêu đầu Mạnh Lãng mười ba kiếm thức ── ngón tay họa kiếm, đơn thể công kích cao nhất.
Giây sát!
Kháo, nhanh cấp mười vậy mà kém giây sát!
Lương Tu Ngôn trong lòng kêu sướng một cái, nhưng cậu quay đầu liền phát hiện người khác đều chạy hướng về phía chỗ Hắc vân áp thành, thế là lại vội vàng sử dụng kỹ năng quần sát ── khua tới khua lui.
Một khoảng không người, bất quá Hắc vân áp thành nhìn bản thân bị xoát xoát tụt huyết, đầu đầy hắc tuyến. “Hình như ngươi không thể phân địch ta?”
“Lão tử đang cứu ngươi, ngươi không thể chấp nhận một tý chớ!” Lúc này Lương Tu Ngôn luống cuống tay chân, lo phía trước sẽ không có biện pháp lo mặt sau, không ngừng thi triển kỹ năng, tuy vậy vẫn không chịu nổi nhiều người a, “Không xong, hết nội lực, ngươi có dược chứ?”
“Ta chưa bao giờ cần mấy thứ đó.”
Lương Tu Ngôn nghe xong thiếu chút nữa hộc máu. Đồ ngạo mạn, thứ như người đừng để ta cứu! Lương Tu Ngôn hung hăng trừng liếc mắt y một cái, đành phải thi triển công kích thông thường.
Không có kỹ năng, Lương Tu Ngôn chút điểm công kích thông thường, đối người đẳng cấp cao phải nói là như gãi ngứa ấy.
Tình thế càng ngày càng không xong, Lương Tu Ngôn cũng chỉ vô lực chống cự. Đang lúc thời điểm cậu tuyệt vọng, lại nghe có người hô to một tiếng: “Hội trưởng! Người của Trăm chiết hội đánh tới tiền thính!”
“Cái gì!”
Lương Tu Ngôn tuy rằng không rõ tranh cãi giữa nghiệp đoàn, nhưng nghe ngữ khí khẩn trương của Nhất kiếm tảo thiên hạ, chỉ biết đối mình có lợi. Thế là, tinh thần rung lên, nội lực tự động hồi đầy, đại chiêu một người tiếp một người phóng ra bên ngoài.
Nhưng dù sao chống được bây giờ cậu cũng đã là nỏ mạnh hết đà, ăn một viên huyết dược cuối cùng, vừa đem đường huyết kéo qua giá trị an toàn, xoát xoát vài cái lại nhanh chóng tụt xuống.
Lương Tu Ngôn tự biết vô vọng, trước khi chết không quên đối Hắc vân áp thành nói: “Yên tâm, dù cho ngươi đi làm áp trại phu nhân, ta cũng tới cứu ngươi .”
“Không cần ngươi cứu.”
Thấy bộ dáng Hắc vân áp thành nghiến răng nghiến lợi, Lương Tu Ngôn cảm thấy, nếu y không phải bị vây trong lưới, nhất định một kiếm chém mình.
Do Lương Tu Ngôn phân tâm, không chú ý tới một thanh đại đao hướng cậu bổ tới.
“Ngu ngốc, cẩn thận!”
Chờ Hắc vân áp thành lên tiếng nhắc nhở, Lương Tu Ngôn đã muốn không kịp né tránh. Mắt thấy sẽ trúng, lại chỉ có hai tiếng “Leng keng” , thanh đao kia không biết vì sao liền dừng lại, thuận theo rơi xuống trên mặt đất, còn có viên sắt.
Ám khí?
Cao thủ!
Lương Tu Ngôn còn chưa hiểu ra là chuyện gì, chỉ thấy một đạo bóng người từ xa xa bay qua, ở trước mặt cậu phiêu nhiên đáp xuống.
“Học trưởng!”
Nhìn thấy cứu tinh, Lương Tu Ngôn không để ý người chung quanh, kích động ôm lấy hắn.
Mạc Tuấn Ninh yêu thương nhung nhớ như vậy đương nhiên không từ chối, nâng cằm cậu, ở miệng cậu đặt một nụ hôn, nói: “Nhiều người nhìn thế này.”
“A……” Lương Tu Ngôn lập tức đỏ bừng mặt,“Ta…… Ta……”
Mạc Tuấn Ninh thấy cậu ngay cả lỗ tai cũng đỏ, cảm thấy đáng yêu, lại hôn lỗ tai cậu, “Lần sau không được chạy loạn, biết chưa?”
Lương Tu Ngôn được hắn hôn mặt lại nóng lên, nhưng là không có né tránh,“Ta là vì cứu người, bạn ta……” Lương Tu Ngôn thế mới nhớ tới Hắc vân áp thành, nhưng quay đầu lại phát hiện lưới đã đánh rơi trên mặt đất, mà người trong lưới lại thần kì không thấy .
“Di, người đâu?”
“Đại khái vừa rồi thừa dịp chạy loạn .” Mạc Tuấn Ninh bất động thanh sắc trả lời.
“Nga.” Lương Tu Ngôn cảm thấy kỳ quái, vừa rồi người còn trong lưới không thể động đậy, sao một lát đã không thấy tăm hơi. Bất quá so với hưng phấn nhìn thấy Mạc Tuấn Ninh, chút việc nhỏ ấy cậu cũng không đi chú ý .
Cho nên, cậu cũng xem nhẹ, mấy viên bi sắt trong lưới.
Do Hắc vân áp thành không thấy người, Nhất kiếm tảo thiên hạ vội vàng muốn đi tìm y, hơn nữa gã cũng chẳng nguyện làm khó Trăm chiết hội, bởi vậy Mạc Tuấn Ninh và gã khách sáo vài câu, liền thuận lợi mang Lương Tu Ngôn ly khai.
|
CHƯƠNG 24 : TÌNH ĐỊCH ? HUYNH ĐỆ
Giải tán người nghiệp đoàn, Mạc Tuấn Ninh mang Lương Tu Ngôn dạo tới hiệu thuốc.
“Học trưởng, đủ rồi, ta không dùng nhiều như vầy đâu.” Lương Tu Ngôn nhìn bản giao dịch trước mắt, hoảng sợ, từ bổ huyết lại tới nội lực rồi đến thuốc giải độc, đầy đủ mọi thứ, còn đều là quý nhất .
“Không được, ngươi mỗi lần đều thiếu dược, biết bản thân cấp bậc thấp thì chọn nhiều lên.”
“Được rồi,” Từ sau khi hiểu ra bản thân thích Mạc Tuấn Ninh, Lương Tu Ngôn liền phát hiện chính mình vĩnh viễn không có biện pháp nói không với hắn, “Vậy chờ ta có tiền thì trả lại ngươi.”
Mạc Tuấn Ninh vỗ vỗ mông cậu, cười nói:“Lại muốn bán mình trả nợ sao?”
Lương Tu Ngôn sửng sốt một lát, nhìn Mạc Tuấn Ninh, nhẹ giọng nói: “Có thể a, bất quá không cho ngươi dùng đạo cụ.”
Nghe thấy lời nói trắng trợn vậy, Mạc Tuấn Ninh lập tức bị gợi lên dục vọng, trực tiếp cho cậu một nụ hôn lưỡi nóng bỏng, “Ta sẽ tận lực.”
Lập tức hai người ly khai hiệu thuốc, Lương Tu Ngôn đi bên cạnh Mạc Tuấn Ninh, lại vẫn có chút không yên, chẳng lẽ do thuộc tính dâm đãng gia tăng, cho nên chính mình vậy mà chủ động mời Mạc Tuấn Ninh?
Ai, mới tách xa có một ngày mày đã muốn, mày quên lần trước bị học trưởng chỉnh thảm lắm sao? Lương Tu Ngôn trong lòng phỉ nhổ bản thân, thật sự là điển hình nhớ ăn mà không nhớ đánh.
Hai người đều mang tâm tư đi ở trên đường, cũng không ngờ từ xa chỉ thấy một người hùng hổ đi tới, đến chỗ nào, người chơi đều tự tránh đường.
Sát khí a, đây là sát khí trong truyền thuyết nha.
Người ngoài đi vào, Lương Tu Ngôn mới nhìn rõ, cái tên mình đầy sát khí lại chính là Hắc vân áp thành không cánh mà bay vừa rồi.
Vừa thấy là y, Lương Tu Ngôn tự nhiên vội vàng chạy tới, hỏi: “Ngươi vừa rồi sao đào tẩu được vậy, sao một lát đã không thấy tăm hơi vậy?”
“Điểm ─ sống ─ lại.”
Hiện tại chung quanh Hắc vân áp thành đều là áp suất thấp, dường như đều có thể nghe được thanh âm lý sự của y, Lương Tu Ngôn không khỏi lùi về sau từng bước. Chả biết là ai chọc tới y, vẫn nên tránh xa ra một chút mới tốt.
Hiển nhiên người chơi chung quanh đều nghĩ vậy, đều cách ra khá xa ── lo lắng gặp hoạ oan, rồi mới xem diễn.
Thế là, trên một khu phố rộng mở, để lại một mảnh đất trống cho hai người.
“Tên mặc hắc y là ai a, nhìn kiêu ngạo thật.”
“Ngươi sao ngay cả y cũng không biết chứ, giang hồ công nhận là cao thủ bậc nhất, Hắc vân áp thành.”
“Nga, nguyên lai y nha, còn tên kia thì sao, có lai lịch gì? một thân trang bị của hắn bị đều có thể đè người chết hen.”
“Người ta là hội trưởng của Trăm chiết hội, trên người sao có thế không là cực phẩm trang bị chứ.”
Quần chúng vây xem khe khẽ nói nhỏ, mà hai người nhân vật chính ──
“Mạc Tuấn Ninh, quyết đấu!” Hắc vân áp thành sử dụng đầu kiếm chỉ đối phương.
Mạc Tuấn Ninh ngay cả vũ khí cũng chẳng lấy ra nữa, nhẹ nhàng bâng quơ về một câu: “Không rảnh.”
“Ngươi dám ám toán ta, lại không dám PK với ta?”
“Ta không có ám toán ngươi,” Mạc Tuấn Ninh ngừng một chút, tiếp theo nói, “Đó là lỡ tay.”
Lương Tu Ngôn mắt thấy Hắc vân áp thành cũng sắp nổ rồi, vội vàng ra hoà giải, “Hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm, mọi người đều bạn bè, có chuyện gì chậm rãi nói.”
“Bạn bè?” Hắc vân áp thành hừ lạnh một tiếng, “Ta không có loại bạn bè như hắn.”
Đứa nhỏ này sao kỳ quặc vậy, Lương Tu Ngôn nghĩ thầm, đành phải nói : “Đều là bạn của ta, được rồi chứ. Cho ta cái mặt mũi, đừng nháo.”
“Bạn?” Mạc Tuấn Ninh nhìn về phía Lương Tu Ngôn, hỏi, “Ngươi chỉ làm bạn với ta?”
Ai u, cái gì và cái gì nha! Lương Tu Ngôn đối hai người này, vô cùng đau đầu.
Bên cạnh Hắc vân áp thành lại còn cố tình dùng sức thêm dầu vào lửa, “Cùng người như vầy làm bạn, ngươi sớm hay muộn sẽ bị hắn bán lại còn thay hắn kiếm tiền.”
“Ta cũng hiếu kỳ, có ai nguyện ý làm bạn với ngươi cái thứ người ngạo mạn xấc xược.”
Lương Tu Ngôn nhìn hai người đối chọi gay gắt, thốt ra một câu hỏi:“Hai người các ngươi biết nhau?”
Hai người cho nhau một cái liếc mắt, ai cũng không trả lời, điều này làm cho Lương Tu Ngôn lòng hiếu kỳ càng tăng lên, truy vấn: “Trong đời thực biết nhau?”
Mạc Tuấn Ninh thế mới thở dài, miệng lại vô cùng tiếc nuối, nói: “Hắn là em trai của ta.”
Này tuyệt đối là bom tấn! Lương Tu Ngôn mở to hai mắt nhìn, nhìn qua lại ở trên mình hai người, càng nhìn càng phát hiện, thật là có điểm giống nhau.
“Hừ, ai yêu thích thứ anh trai như ngươi.”
“Ngươi nghĩ rằng ta muốn có em trai mất mặt thế này sao?”
Lại nữa rồi, Lương Tu Ngôn đỡ chán, quyết định vẫn là vụng trộm chuồn mất, cậu không cần cùng nhau mất mặt đâu.
|