Buông Tha Cho Ta Được Không
|
|
Chương 14 – Thượng
Tác giả: Thanh Dương
Thể loại: hiện đại, nhất thụ đa công, cường thủ hào đoạt, HE
Edit: Tiểu Hắc
Beta – reader: Tiểu Hắc
“Ân….” Mơ mơ màng màng tỉnh giấc, toàn thân có loại cảm giác thoải mái không nói nên lời, những va chạm vừa phải khiến ta nhịn không được mà rên rỉ thành tiếng.
“Thoải mái không?”
“Cái gì?” Một tiếng cười nhẹ truyền đến, làm cho ta triệt để tỉnh táo lại. Mở mắt ra thì thấy mình đang nằm úp sấp trên giường, mà lại có bàn tay của người nào đó đang xoa bóp trên lưng của ta.
“Ta đặc biệt đi học xoa bóp, xem ra cuối cùng cũng không có phí công, ha hả.” Hắn cười nói.
“Ngươi thế nào còn chưa đi?”
Ta bực bội, hất tay hắn ra rồi ngồi dậy, không nghĩ đến lại làm cho nơi tư mật nhói đau, khiến ta nhịn không được kêu lên một tiếng.
“Ngươi đừng nóng giận. Ta đã giúp ngươi thượng dược rồi, may là chỗ đó không bị nứt. Bất quá ngươi chú ý một chút thì tương đối hảo.”
Tên hỗn đản đó bày ra vẻ mặt áy náy nhìn ta.
“Vậy ngươi vì sao còn….”
Oán giận thiếu chút nữa thốt ra, nhưng bởi vì cảm thấy nếu nói ra những lời đó thì thật giống như mình đang làm nũng với hắn, cho nên không nói nữa. Cuối cùng chỉ có thể oán hận nhìn hắn.
“Được rồi, đừng nóng giận nữa, làm cũng đã làm rồi.” Hắn cười hì hì nói.
“Ngươi đừng có cười nữa, thật khó coi.”
Người này quả nhiên là đồ khốn, cư nhiên không biết cái gì là vô sỉ, vẫn còn dám cười với ta.
“Xấu xí? Thật vậy chăng?” Hắn có chút kinh ngạc nhìn ta, sau đó sờ sờ mặt mình.
Bởi vì tức giận bản thân đã vậy còn quá trầm mê trong sự âu yếm của hắn, mà đã quên chuyện trước đây hắn đã làm, vì vậy ta chỉ có thể trái lương tâm mà nói: “Đúng vậy, khó coi chết đi được.”
Nhưng cẩn thận nghĩ, dứt bỏ thành kiến đối với hắn, ta không thừa nhận cũng không được, Hàn Phong xác thực phi thường anh tuấn, nhất là khi hắn cười lên, lệ khí trên người như bị quét sạch, chỉ còn lại nét nhu tình, làm cho kẻ khác động tâm không ngớt.
“Làm sao vậy, Thanh? Nghĩ cái gì mà đỏ cả mặt thế?”
Hắn giống như vừa mới phát hiện ra tâm đại lục, kinh hô một tiếng, làm cho tâm tư ta tạm thời thanh tỉnh lại, liền vội vàng che giấu nói: “Ta đói bụng.”
“Quả nhiên vận động kịch liệt có tác dụng kích thích ăn uống mà.” Hắn thổi nhẹ vào tai ta, tươi cười nói.
“Ngươi nói không thôi không được sao?” Ta hơi giận, mặt đỏ tới mang tai trừng mắt nhìn hắn.
“Được rồi, đừng giận nữa.”
Thấy ta thực sự sinh khí, hắn khôn ngoan thu liễm lại, liền lấy di động trong túi ra nói vài câu rồi tắt máy.
“Ta đã đặt một ít đồ chay, ngươi nếm thử xem, mùi vị thật sự không tồi.” Hắn nói.
Ta chẳng ừ hử gì cả, xem như thay cho trả lời. Nghĩ tới đây là lần đầu tiên ta và hắn lẳng lặng ở chung mà không có khắc khẩu, tâm tình của ta đột nhiên trở nên có chút phức tạp.
“Ngươi sao cứ nhìn ta chằm chằm như vậy?” Ta bực bội nói, hắn tới gần chỗ ta ngồi, nhưng nhãn thần luôn đặt ở trên mặt ta.
“Ngươi không phải cũng đang nhìn ta sao?” Hắn làm ra vẻ đanh đá tươi cười hỏi vặn lại ta.
“Biến thái.” Sợ bị hắn nghe được thì lại động tay động chân với ta, ta chỉ dám mắng thầm trong bụng.
“Hiện tại chắc là đang thầm mắng ta đi?” Hắn lại nói.
Trực giác của tên hỗn đản này sao lại chính xác như vậy chứ. Bất quá ta van ngươi, đừng… dùng loại ánh mắt si tình này nhìn ta nữa, nhìn nữa chắc chắn ta sẽ nổi hết cả da gà lên mất. Bị hắn nhìn chăm chú như vậy thực sự có chút không được tự nhiên, ta chỉ có thể quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Thấy bầu trời đã tối đen như mực, ta quay vào nhìn đồng hồ đặt trên đầu giường, bảy giờ ba mươi? Chúng ta cư nhiên, cư nhiên…. ở trên giường một ngày một đêm?
Ý thức được điểm ấy ta thiếu chút nữa thổ huyết, oán hận trừng mắt nhìn Hàn Phong nói: “Ngươi quả nhiên là cầm thú!”
“Ngươi nói sao thì cứ cho là vậy đi.” Hắn vẫn dám tỉnh bơ cười cười như thế trả lời ta.
Hàn Phong đi ra ngoài nghe điện thoại, khi trở vào thì cầm trên tay mấy túi đồ ăn liền. Hắn nói muốn đút cho ta ăn, dĩ nhiên là ta phải kịch liệt phản đối. Nhưng cuối cùng ta vẫn không thể lay chuyển được cái tên bá vương ngang ngược này, chỉ có thể mặc cho hắn đút từng miếng từng miếng, tức chết ta.
“Ngươi còn muốn ở đây tới khi nào?” Buổi tối bị hắn ôm lấy nằm ở trên giường, ta hỏi như vậy.
“Thất lễ rồi, đây cũng là nhà của ta mà.”
Hắn thật ra đã không còn có thể nhẫn nại được nữa.
“Ta đây ngày mai dọn nhà.”
“Không quan hệ. Cho dù ngươi có đi tìm một phòng trọ khác, không cần biết là ở đâu, ta sẽ lập tức mua ngay.” Hắn hung hăng uy hiếp bên tai ta.
“Ngươi có ý gì? Không phải nói sẽ không tái quấy rầy ta nữa hay sao? Ta trước đây nói ngươi không nhớ rõ sao?” Ta giận, nghĩ thầm cái tên này thế nào luôn luôn nghe không rõ chứ?
“Ngoan, đừng nhúc nhích.” Hắn ôm chặt lấy ta mà nói.
“Ta biết ngày đó là ta sai, thế nhưng ta đã rất nỗ lực nhẫn nại rồi, ta bảo chứng sau này ta sẽ không bao giờ có tình nhân khác nữa có được hay không?”
“Ngươi cho dù có một trăm, một nghìn tình nhân cùng ta có cái gì quan hệ? Chỉ cần chính ngươi không sợ bị bệnh linh tinh gì đó thì đều có thể.”
Té ra tên hỗn đản này cho rằng ta đang ghen sao?
“Tối hôm qua nói với ngươi là thật tâm. Ngươi cho ta một cơ hội nữa có được hay không? Ba năm trước đã là quá khứ rồi, chúng ta dù sao cũng không có huyết hải thâm cừu gì cả, hơn nữa xem ra ngươi cũng không phải là đang hận ta, vì sao không thể cho ta một cơ hội? Cho dù ngươi thực sự không ta cơ hội, ta cũng sẽ không buông tha, ta sẽ vẫn quấn quít lấy ngươi, ngươi ở đâu ta ở đó, mặc kệ ngươi chạy trốn tới đâu ta đều sẽ tìm được ngươi. Thanh, ta sẽ làm như vậy, không phải bởi vì đem ngươi trở thành con mồi, cũng không phải là đang đùa giỡn với tình ái. Ta là thực sự rất thích ngươi, thực sự rất yêu ngươi.”
Đôi mắt đen như ngọc của hắn tràn đầy kiên định cùng ôn nhu. Bị giọng nói trầm trầm của hắn mê hoặc, trong đáy lòng giống như có gì đó xông ra, khiến ta như bị quỷ ám gật đầu.
“Thật tốt quá.” Thấy ta đáp ứng rồi, hắn dĩ nhiên vui vẻ ngồi dậy, còn kiên quyết ôm chặt lấy ta nói: “Ngươi vừa gật đầu rồi, ta đã nhìn thấy, không cho phép ngươi đổi ý.”
“Ân.” Nhìn hắn vẻ mặt hưng phấn, lòng ta đột nhiên có chút không đành lòng.
“Ngày hôm nay cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ một giấc rồi.” Hắn hôn lên trán ta một cái, nói thầm bên tai của ta.
“Hàn Phong.” Bị hắn lần thứ hai ôm nằm ở trên giường, ta đẩy đẩy hắn vài cái.
“Cái gì?”
“Ngươi buông tay ra, ta không quen bị người khác ôm ngủ như vậy.”
“Không được.” Hắn bá đạo cự tuyệt.
“Thế nhưng ta….”
“Ngoan, ngươi dần dần rồi sẽ quen thôi.” Hắn giống như đang dỗ dành hài tử vậy, lại còn vỗ nhẹ lên lưng ta vài cái, khiến ta thật sự dở khóc dở cười.
“Ta không phải trẻ con.”
“Được rồi, đừng náo loạn, mau ngủ.”
Hắn nhắm mắt lại không hề nhìn ta, vẫn như trước là không có buông tay.
Nửa đêm, bởi vì thủy chung không quen có người khác nằm bên cạnh mình, cho nên ta trằn trọc không thể ngủ yên, nghe tiếng thở đều đều của Hàn Phong, biết hắn đã tiến nhập mộng đẹp. Vốn cho rằng bản thân có thể đơn độc sống một mình cả đời, nhưng vì sao các ngươi lại cứ muốn xông vào cuộc sống của ta? Nếu đã xông vào, vì sao lại bất mãn với cách sống của ta?
Tình cảm bằng hữu, thầy trò chẳng lẽ không đủ sao? Vì sao nhất định phải là tình yêu?
Ta nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve trên mặt Hàn Phong, trong lòng thầm hỏi hắn: “Ngươi thực sự có thể làm đúng theo những lời ngươi nói với ta sao?”
Ngày hôm sau tỉnh lại, Hàn Phong đã ly khai. Ta thở dài một hơi, dù sao vừa nghĩ đến chuyện giữa hai chúng ta, ta thật không biết nên đối mặt với hắn thế nào.
Buổi chiều, chủ nhiệm của trường Cao trung Lăng Lan đích thân gọi tới, hỏi ta có nguyện ý đến làm giáo viên ngữ văn tại đó hay không, ta liền đồng ý, sau đó liền hẹn một thời điểm để đến trường gặp mặt.
Biết rằng cái lý lịch của ta không có uổng phí, ta thật cao hứng. Chạng vạng tối ta đi đến chỗ làm để xin nghỉ, quản lý mập mạp vừa nghe nói ta phải đi, lập tức lộ ra ánh mắt không muốn, ta nói lúc nào thuận tiện lại tới thăm mọi người, hắn mới cười cười một chút.
|
Nói chuyện một hồi, quản lý nói hắn mời chúng ta đi uống rượu, còn chưa kịp cự tuyệt, ta đã bị bọn họ lôi kéo, đi tới một nơi có tên là Đọa lạc thiên sứ.
Nhìn chén rượu đặt ở trước mắt, ta toàn thân phát lạnh. Trời mới biết, ta căn bản không biết uống rượu. Cái này làm sao bây giờ?
“Thanh Dương, cụng ly.”
“Thanh Dương, ta kính ngươi, chúc mừng ngươi thoát khỏi ma trảo của quản lý. Ha hả….”
Không thể từ chối, ta chỉ có thể cầm lấy chén rượu, ngừng thở uống một hơi.
“Đúng vậy….” Người bên cạnh bắt đầu ồn ào.
“Tiểu tử thối, muốn uống thì tự uống đi, đừng ép hắn.”
“Được rồi, đã biết, tự dưng lại đánh vào đầu ta, sẽ bị ngốc đi đó. Quản lý thực sự là bất công….”
“Ta không đánh a? Ta rõ ràng là chỉ chạm nhẹ âu yếm thôi a…. Ha hả.”
Nhìn quản lý cùng đồng sự tranh cãi, mọi người xung quanh đều nở nụ cười.
“Cảm tạ ngài, quản lý.” Trong lòng ta nổi lên một tình cảm ấm áp, nâng ly rượu lên nhìn hắn nói: “Trong khoảng thời gian ta làm công ở đây, ngài vẫn luôn chiếu cố ta, lại còn là một người hòa ái dễ gần, giống như người thân của ta vậy. Tuy rằng ta không biết uống rượu, nhưng ta vẫn muốn kính ngài một ly.”
Uống một hơi cạn sạch ly rượu xong ta thấy hắn đang lắc đầu, đôi mắt có chút ướt át mà nói: “Ngươi hài tử này.”
Lại rót tiếp một chén nữa, ta nâng lên, nhìn mấy người đồng sự: “Ta còn muốn kính các vị một chén, cảm tạ mọi người luôn bang trợ cho ta, cảm tạ.”
“Được rồi, đừng uống nữa. Cho ngươi cái này.”
Ta đang khí thế bừng bừng định uống nốt chén rượu đó thì Tiểu Bạch lại đoạt mất chén rượu trong tay ta, thay vào đó là một ly nước lạnh.
“Ngươi dùng cái này thay rượu đi! Ta cũng không muốn chút nữa về phải phục vụ người say đâu.”
“Cái này…. Hình như không có thành ý lắm?” Ta hỏi.
“Sẽ không. Tất cả mọi người đều biết tửu lượng của ngươi, hơn nữa tâm ý đã thu được rồi.”
“Đúng vậy, chúng ta còn muốn tiết kiệm rượu một chút a!” Quả nhiên có người nói như vậy.
“Cảm tạ.”
Chưa bao giờ biết sẽ là lúc này, tại chỗ này mà gặp lại hắn, khi ta đi từ WC ra đến hành lang thì lơ đãng nhìn thấy Tề Khiếu ngồi một mình lẳng lặng uống rượu.
Hắn không có thấy ta, mà ta cũng thu hồi tầm mắt, ngồi trở lại nguyên vị trí, giả bộ chuyện gì cũng không có, nhưng trong ngực lại nổi lên một chút rung động mà ta không thể lừa gạt chính mình.
Mười hai giờ đêm, tiệc chia tay vui vẻ của chúng ta cũng đến hồi kết thúc, khi ta đang định ra về thì lại nhìn đến người nọ nằm úp sấp trên mặt bàn, ta nói với mọi người là muốn ngồi thêm một chút nữa. Bọn họ cũng không quản ta, mà bắt đầu li khai.
Chậm rãi hướng người nọ đi đến, càng đến gần thì trong lòng ta càng thêm nặng nề.
“Tề Khiếu ngươi tỉnh tỉnh.” Ngồi xuống bên cạnh hắn, ta đẩy đẩy người hắn.
“Ân….” Hắn không nhúc nhích vẫn tiếp tục gục mặt trên bàn.
Uống say rồi? Ta không đẩy hắn nữa, hắn vẫn như trước không nhúc nhích tí nào.
Bất đắc dĩ, nhưng lại không thể để hắn một mình nằm ở đây, phải lập tức dẫn hắn đi.
“Làm phiền một chút, xin hỏi vị tiên sinh này đã tính tiền chưa? Nếu như chưa tính thì ta thay hắn trả tiền.”
Không biết hắn đã thanh toán tiền hay chưa, ta chỉ có thể quay ra hỏi bồi bàn đang đứng gần đó.
Nàng nhìn về hướng ta chỉ, rồi mỉm cười nói: “Tiên sinh nhĩ hảo, Tề tiên sinh đã thanh toán trước từ đầu tháng rồi.”
“Đầu tháng? Thanh toán trước?” Ta khó hiểu nhìn nàng.
“Tề tiên sinh là khách quen của chúng ta, hắn ngại mỗi ngày tính tiền phiền phức, cho nên sẽ thanh toán một lần vào đầu tháng thôi.”
“Hắn mỗi ngày đều đến?” Ta gần như run rẩy hỏi nàng.
“Cũng không phải, một tuần hắn sẽ đến ba ngày.”
“Mỗi lần đều là uống đến say khướt như vậy?”
“Đúng vậy, hình như hắn có chuyện gì đó rất thương tâm.” Nàng không đành lòng, lộ ra ánh mắt đồng tình.
“Vậy sau khi uống say, có ai đến đưa hắn về không?” Nếu là có người tới đón hắn, ta thật ra có thể mặc kệ.
“Lúc đầu thì có lái xe của hắn chờ ở đây để đưa hắn về, bất quá sau này không thấy nữa, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Nơi này chúng ta có khách phòng, đều đưa hắn vào trong đó nghỉ ngơi. Cái này…. Ân…. Ta nghĩ ngươi là bằng hữu của hắn, cho nên ta muốn nói một câu, nếu quá phận mong ngươi dừng để tâm.”
“Mời nói.”
“Có thể là ta đang xen vào việc của người khác, nhưng có lẽ ngươi nên khuyên nhủ Tề tiên sinh, để hắn không nên trường kỳ uống rượu nữa thì tốt hơn.”
“Cảm tạ ngươi, ngày hôm nay ta sẽ dẫn hắn về nhà.” Mũi ê ẩm, thanh âm của ta có chút nức nở.
“Tề Khiếu, Tề Khiếu, ngươi đứng lên….” Dùng tất cả khí lực, ta mới có thể nâng hắn lên.
“Thanh…. Thanh….” Ta cho rằng hắn tỉnh, đang kinh hỉ không ngớt, nhưng thấy hắn từ từ nhắm hai mắt, hình như là đang nói mớ, khóe mắt chảy xuống hai dòng lệ khiến lòng ta đau như cắt.
Quả nhiên tiềm lực của con người là vô hạn định, ta cũng không biết ta làm thế nào mà đưa được hắn ra xe, rồi lại làm thế nào mà đỡ được hắn về tới nhà ta, thực sự kiên trì không được mà thở hồng hộc, ném hắn trên mặt đất, cảm giác như vừa trải qua thiên tân vạn khổ.
“Ta sau này không bao giờ… quản ngươi nữa.” Nghĩ đến mình còn phải đỡ hắn leo năm tầng lầu, ta oán hận quay người nhìn hắn nói.
Ngẩng đầu nhìn căn phòng nhỏ của mình, đột nhiên có chút há hốc mồm, sao trong phòng lại sáng đèn chứ? Sau đó một giây ta liền mừng rỡ không gì sánh được, cái này là được cứu rồi. Ta cấp tốc lấy điện thoại ra, gọi điện cho Hàn Phong.
“Ngươi ở đâu? Vì sao tắt máy?” Điện thoại truyền đến tiếng hắn dang rít gào.
Cố không nổi điên lên với hắn, ta vội vàng nói rằng: “Ngươi đang ở trong phòng ta đúng không? Mau xuống đây, nhanh lên một chút.”
“Ngươi rốt cuộc đã đi đâu?” Hắn thở hổn hển chạy xuống, tàn bạo trừng mắt truy vấn ta.
“Đợi lát nữa nói, ngươi trước tiên đỡ hắn lên nhà đã.”
“Ai?”
“Tề Khiếu.”
“Không đỡ, ta lên trước đây.” Hắn đột nhiên giở trò, muốn xoay người li khai.
“Hàn Phong, ta mệt mỏi quá, ngươi nhanh lên một chút.” Ta kéo áo hắn, cố gắng nhẹ giọng nói, tựa như đang nũng nịu với hắn.
“Ngươi phải hôn ta một cái.” Hắn lại còn ra điều kiện với ta.
“Ngươi sao lại cứ hành xử như tiểu hài tử thế?” Ta bắt đầu phát hỏa.
“Không chịu thì thôi.”
Hắn thấy ta thực sự sinh khí, mới không cam tâm tình nguyện đi tới bên cạnh Tề Khiếu, dùng một tay thô lỗ kéo hắn lên.
“Ngươi nhẹ nhàng một chút.” Ta không đành lòng vội vã nói.
“Dài dòng, đi mau.”
Hắn chẳng thèm liếc mắt nhìn ta, đỡ Tề Khiếu lên lầu.
|
“Thanh, Thanh…” Sau khi Hàn Phong đặt hắn ở trên giường, hắn vẫn liên tục nói mớ như thế. Ta nghe khó chịu, chỉ có thể ngồi ở bên giường nắm tay hắn, nhẹ nhàng mà nói ta đang ở đây.
“Không cho phép ngươi thích hắn, không cho phép.” Hàn Phong ôm cổ ta, bá đạo ra lệnh bên tai.
“Đừng náo loạn.” Một người say rượu ta đã không biết ứng phó thế nào, làm sao còn có công phu quản hắn. Phiền muộn trong lòng, ta giãy giụa đẩy hắn ra, lại không nghĩ rằng hắn xoay người một cái liền phá hỏng cái bàn ăn của ta.
“Ngươi làm gì thế?” Ta buông tay Tề Khiếu ra, lạnh lùng nhìn vẻ mặt tức giận của Hàn Phong.
“Ngươi quản ta?”
Đối diện với hắn một hồi, ta cũng không biết vì sao liền chảy nước mắt, hắn luống cuống, vội vã hỏi ta chuyện gì xảy ra. Ta lại chỉ muốn hắn đừng hỏi nữa, bởi vì hắn càng hỏi lòng ta càng rối loạn, sau đó có lẽ là do cảm thấy như vậy rất mất mặt, ta liền khóc nức nở rất thương tâm.
“Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, ngoan.” Hắn hôn hôn tóc ta dỗ dành nói.
“Không được coi ta như tiểu hài tử.” Lau nước mắt, ta đẩy hắn ra tức giận nói.
“Đã biết, ta mới là tiểu hài tử, thế đã được chưa?” Hắn bất đắc dĩ cười cười.
Ta trừng mắt liếc hắn, lại lần nữa ngồi trở lại bên giường. Nhìn Tề Khiếu nhắm chặt hai mắt, nhìn thân hình gầy gò của hắn, trong lòng quả thật rất đau khổ.
“Thanh, ngươi đi ngủ đi! Đã hai giờ đêm rồi.” Hàn Phong thấy ta thực sự không chịu nổi nữa liền nói.
“Vậy còn ngươi? Hiện tại đi về sao?”
“Ngươi không sợ ta ngủ gật lúc lái xe sao? Ta ngả ra đất nghỉ là được rồi!”
“Thế nhưng ta ở đây chỉ có một bộ chăm đệm, này làm sao bây giờ….” Trước đây chẳng bao giờ có khách nên ta không có chuẩn bị sẵn chăn nệm, ta bối rối nói.
“Ta nghỉ ở trên ghế là được rồi. Dù sao cũng sắp sáng rồi, trước đây có nhiều lúc công việc ở công ty bề bộn ta cũng có khi cả đêm không ngủ, ngươi không cần lo lắng cho ta.”
“Ai lo lắng cho ngươi chứ?” Ta ngoài miệng nói như vậy, nhưng thực sự trong lòng lại không muốn để hắn làm như vậy, dù sao hiện tại cũng không phải mùa hè, “Như vậy đi! Chúng ta ba người cùng nằm trên giường, ta nghĩ hẳn là khả dĩ.”
“Ngươi xác định giường này sẽ không bị sập?” Hắn hơi cong khóe miệng, mang theo ngữ khí trêu chọc hỏi ta.
“Sập cũng phải chịu, ai bảo ngươi cao lớn như thế?” Ta đi thay đồ ngủ, sau đó nằm xuống giường, lại thấy hắn vẫn đứng bất động ở nơi đó, không nhịn được nói: “Ngươi còn không mau nằm xuống.”
“Đã biết.” Thấy hắn cuối cùng cũng bò lên trên giường, ta nhích người sang phía Tề Khiếu, nhưng giường khá nhỏ, nên ba người cứ như vậy kề sát nhau, muốn động cũng không thể động.
“Uy, ngươi làm gì đó?” Cái tên hỗn đản Hàn Phong đó lại bắt đầu động tay động chân với ta.
“Chen chúc khó chịu quá, ta phải ôm ngươi mới có thể ngủ thoải mái.”
Ta bắt đầu bốc hỏa, hắn nhưng lại cợt nhả nhìn ta mà nói.
“Nhanh ngủ đi!” Ta tàn bạo trừng mắt liếc hắn.
Sáng hôm sau ta tỉnh dậy, nói thật là ta căn bản không ngủ được, toàn thân không chỉ cứng đờ, còn có chút đau nhức, lần sau đánh chết ta cũng không làm loại sự tình này nữa.
Rửa mặt xong, thấy hai người đó vẫn còn ngủ, ta để lại tờ giấy nhắn rồi đi ra ngoài mua mấy thứ, khi ta quay về thì đồng hồ ở quán bán mật ong dưới nhà đã điểm mười hai giờ.
Có lầm hay không? Còn đang ngủ? Về đến nhà, ta nhìn thấy hai người đó vẫn còn ngủ say như chết giống như heo vậy, trong tâm bắt đầu bội phục bọn hắn. Ta vào bếp chuẩn bị sẵn mấy thứ sau đó đi tới bên giường gọi bọn họ dậy, gọi một hồi lâu mà hai người đó vẫn không có chút phản ứng, thực sự không còn cách nào khác, ta đành cho bọn hắn mỗi người một cái véo tai.
“Đau quá.” Tề Khiếu từ từ mở hai mắt rồi xoa xoa lỗ tai, thần tình còn giống như người đang ở trong mộng.
“Thanh, được rồi đừng véo nữa, ta tỉnh rồi.” Một người khác vẻ mặt oán hận nhìn ta, đến khi ta phải uy hiếp mới bắt đầu không tình nguyện mặc y phục vào.
“Đi đánh răng rửa mặt đi.” Ta đuổi Hàn Phong đi rồi, ngồi ở bên giường nhẹ nhàng lay Tề Khiếu dậy.
“Ân….” Hắn rên rỉ một tiếng rồi chậm rãi mở mắt, lúc hắn nhìn thấy ta thì trên mặt là một mảnh mờ mịt, sau đó lạnh như băng nói: “Là ngươi.”
Đã từng dự đoán tình cảnh khi hắn tỉnh lại, nhưng thật không ngờ sẽ là như thế này, lòng ta bỗng chốc chùng hẳn xuống.
“Ta sao lại ở đây?” Hắn mặt không chút biểu tình hỏi, trong mắt lộ vẻ lạnh lùng.
Ta cười khổ một tiếng: “Là ta đưa ngươi về.”
“Vài năm không gặp, ngươi lại trở thành kẻ chõ mõm vào việc của người khác nhỉ.” Hắn mặc quần áo vào, lạnh lùng cười rồi nói ra câu châm chọc đó.
“Ta….” Trong lòng đột nhiên luống cuống, muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng nói không nên lời.
“Ta đi.”
“Ngươi đi đâu? Lại muốn đi uống rượu?” Ta cái gì cũng không màng, chặn ở trước mặt hắn vội vàng hỏi.
“Này hình như cùng ngươi không có quan hệ gì, tránh ra.” Hắn một tay đẩy ta ra rồi bước ra cửa.
“Tề Khiếu, đừng đi nữa, cũng đừng như vậy nữa.” Ta ôm chặt lấy hắn, thanh âm nghẹn ngào nói.
“Thanh, làm sao vậy?” Có lẽ chúng ta nói chuyện quá lớn tiếng khiến cho Hàn Phong chú ý, khi hắn đi từ trong phòng tắm ra, trong miệng vẫn còn đầy kem đánh răng, thoạt nhìn có chút buồn cười.
“Ngươi ở đây?” Tề Khiếu quay đầu nhìn hắn một cái rồi quay sang nhìn ta, trên mặt lộ ra biểu tình khinh thường: “Ba năm trước đây không phải nói không muốn tái kiến chúng ta sao? Hiện tại lại là vì sao? Ở chung?”
“Đều không phải.” Ta vội vàng ngắt lời hắn.
“Tránh ra.” Hắn liền đẩy ta ra mà nói.
“Không cho, ngươi đừng… đi uống rượu nữa.”
“Nhanh lên một chút, bằng không đừng trách ta không khách khí.”
“Ta đã mua thức ăn, đợi một chút ta làm cho ngươi ăn, ngươi lưu lại có được không?” Ta ôn nhu nói.
Hắn lạnh lùng nhìn ta, nhưng sau đó một giây liền cho ta câu trả lời.
“A!” Hắn thô lỗ đẩy ta, bất ngờ quá nên ta không kịp phòng bị mà ngã ra đất.
Dường như không có ngờ mình lại mạnh tay như vậy, hắn giật mình nhìn ta, rồi lại cúi đầu nhìn hai tay mình.
“Có bị sao không?” Hàn Phong vội vàng hỏi han, đến khi xác định ta không có việc gì mới chậm rãi nâng ta dậy.
“Ngươi có bệnh sao? Vì cái gì phát hỏa với hắn?” Hàn Phong sắc mặt bất thiện, gằn giọng với Tề Khiếu.
“Ta không sao đâu.” Ta nói.
Thấy sự áy náy trong mắt Tề Khiếu chợt lóe rồi biến mất, ta ôn nhu nói: “Ngươi trước chờ ta một hồi.” Cũng không chờ hắn phản ứng lại liền đi vào bếp lấy cho hắn một chén nước mật ong ta đã làm sẵn từ trước nói: “Uống cái này xong rồi hãy đi.”
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của hắn, ta bất đắc dĩ cười cười, thầm nghĩ nếu là một người thật muốn đi, ngươi cho dù khóc quỳ xuống cầu hắn cũng vô dụng. Đã biết điểm ấy, ta cũng không ngăn cản.
Hắn cầm chén thủy tinh, đầu tiên là có chút suy nghĩ nhìn ta một hồi, sau đó “Ba” một tiếng ném xuống đất, cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi cửa.
Ta ngơ ngác nhìn những mảnh nhỏ trên mặt đất, đột nhiên nhịn không được chảy nước mắt. Ta rốt cuộc nên làm như thế nào? Ngươi nói cho ta biết, ngươi dằn vặt bản thân như thế, ta phải làm sao bây giờ?
“Ngươi khóc cái gì?” Hàn Phong thấy ta như vậy, dĩ nhiên là không vui, trong giọng nói lộ ra vài phần khó chịu.
“Không có gì, chỉ là trong lòng rất khó chịu.” Ta rất nhanh lau khô nước mắt, miễn cưỡng cười: “Điểm tâm đã làm xong hết rồi, chúng ta đi ăn đi.”
“Hàn Phong….” Dọn dẹp xong xuôi hết, ta do dự nhìn người đang ngồi trước máy vi tính chơi điện tử.
“Chuyện gì?”
“Buổi tối ngươi có thể đến Đọa lạc thiên sứ một chút được không? Cái quán bar đó….” Bị hàn khí trong mắt hắn đe dọa, ta nuốt nuốt nước miếng, nhất thời cũng vô pháp nói tiếp.
“Sau đó thì sao? Nói tiếp đi.”
“…. Ta nghe nói từ thứ năm tới chủ nhật hắn sẽ liên tục tới đó. Ngươi có thể đi tới mang hắn về được không? Một mình ta vác hắn về, thật sự là không có khí lực lớn như vậy, cho nên mới muốn nhờ….”
Ta còn chưa nói hết đã thấy hắn đứng lên, sau khi lạnh lùng nhìn ta thì nổi giận đùng đùng hướng cửa đi đến.
“Hàn Phong ngươi nghe ta….” Ta kéo áo muốn ngăn trụ hắn, hắn nhưng chỉ gạt tay một cái đã thoát ra được, giống như Tề Khiếu, cũng nhanh chóng bỏ đi.
Đầu ta đột nhiên choáng váng, chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, bỗng nhiên té trên mặt đất. Nằm trên sàn nhà lạnh như băng, trong lòng ta như có thứ gì đó bị vỡ ra, hai dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt ta.
Ba ba, ta rốt cuộc nên làm như thế nào? Vì sao hắn lại làm cho ta phải thống khổ như thế? Vì sao ta có làm thế nào cũng không thể thoát khỏi hắn?
Bảy giờ tối, ta nhận được điện thoại của Hàn Phong, hắn nói cho ta biết hắn hiện tại đang ở “Đọa lạc thiên sứ” xong liền ngắt máy. Buổi tối tám giờ, thấy có nhân viên giao hàng đưa tới một cái giường gấp cũng chăn gối muốn ta ký nhận. Một giờ đêm thì Hàn Phong mới đưa hắn tới, hắn vẫn là bất tỉnh nhân sự giống như ngày hôm trước, ta chỉ có thể bắt hắn uống một chén nước mật ong.
Hai giờ đêm, Hàn Phong ngủ ở trên giường gấp mới được mang tới, nhưng một câu cũng không nói với ta. Ngày hôm sau tỉnh lại, Tề Khiếu đã không thấy hình bóng. Trên tủ đầu giường có dán một tờ giấy, hắn nói ta đừng…. xen vào việc của người khác nữa.
“Ngươi xác định hắn đêm nay còn có thể đến Đọa lạc thiên sứ?” Hàn Phong liếc qua tờ giấy rồi hỏi ta.
“Có lẽ.” Ta cười khổ một tiếng, ngước nhìn lịch treo tường một chút, ngày mồng hai tháng mười một, chủ nhật.
Mười một giờ tối, Hàn Phong lại mang hắn về, ta biết phán đoán của ta là chính xác.
Lấy ra một sợi xích cùng khóa đã sớm chuẩn bị từ trước, ta liền đem một tay của Tề Khiếu khóa vào trên đầu giường.
“Ngươi nhìn gì ta?” Xoa xoa mồ hôi trên trán, ta buồn cười liếc mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Phong.
“Ngươi muốn nhốt hắn?”
“Có một số việc ta phải mau chóng giải quyết.”
|
Sáng sớm năm giờ, ta rời giường sau đó bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Sáu giờ, ta đánh thức Hàn Phong dậy. Hắn tuy rằng không tình nguyện nhưng vẫn bị ta bắt đi đánh răng rửa mặt, sau đó thấy ta đã chuẩn bị sẵn điểm tâm liền lộ ra vẻ tươi cười thỏa mãn.
“Mùi vị thật ngon.” Sau khi ăn hết bát cháo, hắn mới cất lời tán dương.
“Cảm tạ.”
“Hàn Phong, ta nghĩ ngươi… tạm thời rời khỏi đây một thời gian. Có được hay không?” Ta bất an nhìn hắn, cho dù biết tính tình của hắn, ta vẫn phải kiên trì nói ra.
“Vì sao?” Hắn quả nhiên giống như ta dự đoán, phát cáu rồi.
“Tối hôm qua ta nói phải nhanh chóng giải quyết việc này.”
“Này cùng việc ta li khai có quan hệ gì?”
“Ngươi ở chỗ này cũng không thể giúp được cái gì.”
“Nói trắng ra là, không muốn ta quấy rầy hai người các ngươi có đúng hay không?”
“Ngươi nghĩ như vậy ta cũng không có cách nào.” Cố không làm hắn tức giận hơn, ta lạnh lùng nói.
(ta thấy bạn ý là đang thêm dầu vào lửa thì đúng hơn ý, nói thế ai mà chịu được, phần này Phong ca thật là đáng thương a, T^T)
“Ta không đi.” Hắn nói.
“Hàn Phong.” Ta ôn nhu khẩn thiết nhìn hắn.
Hai người đối mặt với nhau, không biết có phải là bị sự kiên quyết của ta đánh bại hay không, rốt cục hắn hừ lạnh một tiếng, lần thứ hai xuất môn đi. Ta thở dài một hơi, ngồi ở bên cạnh Tề Khiếu yên lặng chờ hắn tỉnh lại.
“Ngươi trói ta làm gì?” Thanh âm băng lãnh đột nhiên vang lên.
“Ngươi tỉnh, ta rót nước mật ong cho ngươi rồi, uống nhanh đi!” Không nhìn đến sự tức giận trong mắt hắn, ta đạm đạm nhất tiếu, lấy một cái chén thủy tinh đưa cho hắn.
“Không cần, ngươi mau cởi trói cho ta.” Hắn ngồi dậy, dùng sức muốn thoát ra.
Giả bộ không có thấy biểu tình gần như phát cuồng của hắn, ta cười cười, vẫn cứ cầm cái chén đưa cho hắn.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Hất cái chén trong tay ta ra, hắn kéo tay ta lại, đè lên bả vai khiến ta không thể nhúc nhích, nghiến răng nghiến lợi hỏi ta.
“Kiêng rượu đi!” Đối mặt với đôi mắt bốc hỏa của hắn, ta bình thản nói.
“Ngươi có tư cách gì mà ra lệnh cho ta? Ngươi là ai chứ? Chúng ta ngay cả bằng hữu cũng không phải.”
“Đây không phải mệnh lệnh, là thỉnh cầu. Tuy rằng biết rằng bản thân ta không có tư cách, nhưng quả thật ngươi không nên tiếp tục uống rượu nữa. Nếu như thực sự muốn uống, cũng xin ngươi nghìn vạn lần không nên uống kiểu đó nữa. Ta…. Lòng ta đau nhức.”
Một câu nói của hắn liền phá huỷ phòng tuyến của ta, ta cười khổ một tiếng, chỉ có thể bi thương nhìn hắn. Cho rằng hắn nhất định sẽ tái châm chọc ta hoặc là đối ta phát hỏa, thế nhưng nghe xong ta nói hắn lại trầm mặc đứng lên, dùng một loại ánh mắt phi thường phức tạp nhìn ta.
“Thanh, Thanh….” Hắn đột nhiên gọi tên của ta, sau đó vài giây liền ôm chặt lấy ta.
“Vì sao muốn xen vào chuyện của ta? Vì sao không cho ta cứ như vậy mà rời đi? Ba năm trước đây khi ta phải li khai khỏi ngươi, tâm ta đã chết, hiện tại vì sao lại xuất hiện ở trước mặt ta? Ngươi chẳng lẽ còn muốn ta phải chết thêm một lần nữa hay sao?”
“Ngươi…. Ngươi nói cái gì?” Ta căng thẳng hỏi, trong ngực giống như bị cái gì đó chặn lại không thở nổi.
“Sau khi ta rời khỏi trường học, trong đầu tất cả đều là hình ảnh của ngươi, chuyện gì cũng không làm được, tâm ta đau nhức đến mức thực sự không thể chịu nổi, rồi ta liền uống rất nhiều thuốc ngủ, về sau phụ mẫu phát hiện liền bị đưa vào bệnh viện, sau khi tỉnh lại thì phải tiếp nhận trị liệu tâm lý, nhưng vẫn hoàn toàn vô dụng.”
Hắn lẳng lặng nói, giống như đang kể lại một câu chuyện của người khác chứ không phải của hắn vậy, nhưng trong sự chua xót giọng nói của hắn khiến ta không tự chủ được mà rơi nước mắt.
“Rượu đúng là một thứ tốt, có thể làm cho người ta luôn mơ mơ màng màng, có thể quên đi tất cả, này không tốt sao? Thanh, ngươi vì sao muốn ta từ bỏ nó chứ?”.
“Tề Khiếu, đừng nói nữa, xin ngươi đừng nói nữa….” Ta ôm hắn, nước mắt không ngừng rơi trên hai gò má.
Phụ thân, xin hãy tha thứ cho ta! Ta thật sự là rất xấu rồi, ta thiếu chút nữa đã khiến hắn mất mạng vì sự ích kỷ của ta. Ta chỉ nghĩ không muốn bị người khác quấy rối, thầm nghĩ có thể có một cuộc sống yên ổn, nhưng căn bản ngay cả một điểm nỗ lực cũng không có liền cự tuyệt tình yêu của hắn.
“Thanh, ta nên làm cái gì bây giờ? Vô pháp quên, mỗi ngày đều thống khổ như vậy mà sống, mỗi ngày đều phải chịu đựng sự dằn vặt trong nỗi nhớ ngươi, ngươi nói cho ta biết, ta nên làm cái gì bây giờ?” Hắn ôm chặt lấy ta, tại ta bên tai nức nở nói.
“Ta không biết, ta thực sự không biết…. Hàn Phong, ngươi, chúng ta ba người…. Nên làm cái gì bây giờ?” Ta tâm loạn như ma liên tục lắc đầu khóc nức nở.
“Chỉ cần cho ta ở bên cạnh ngươi, cho dù lặng lẽ nhìn cũng tốt. Đừng… bắt ta rời đi nữa. Thanh…. Cầu ngươi.”
“Cái gì cũng không làm, chỉ là như thế này ở bên cạnh ta?”
“Hảo.” Trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười nhìn ta nói. Ta cúi đầu cởi trói cho hắn sau đó liền xoay người lại không cho hắn thấy sự hoảng loạn của ta.
“Ta có việc phải đi ra ngoài một chút, cơm ta đã nấu xong hết rồi, ngươi chỉ cần hâm nóng lên là ăn được.” Nhất thời vô pháp đối diện với ánh mắt nồng nàn của hắn, ta nói xong liền chạy đi.
Sau khi đóng cửa phòng, ta dựa lưng vào mép tường thở hổn hển, chỉ cảm thấy toàn thân ta dường như sắp vỡ tan. Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Đáp ứng cho Hàn Phong một cơ hội, hiện tại lại đáp ứng cùng Tề Khiếu, ba người làm sao có thể sống cùng nhau bây giờ?
Việc này thật sự khiến người khác cảm thấy quá nực cười rồi!
Khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, ta thiếu chút nữa xụi lơ trên mặt đất.
“Xin chào, cho hỏi đây có phải số điện thoại của Thanh Dương không?” Trong điện thoại truyền đến một thanh âm xa lạ.
“Xin chào, là ta, xin hỏi ngài là….?”
“Ta là chủ nhiệm nhân sự của trường Cao trung Lăng Lan, ta họ Mạnh.”
“Mạnh chủ nhiệm hảo.” Hỏng bét, mải mê giải quyết chuyện của Tề Khiếu, ngay cả đi nhận việc cũng quên mất, công việc này có lẽ không được nhận mất rồi.
“Ngày hôm qua ngươi không có tới, ta muốn gọi hỏi xem có phải ngươi đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Xin lỗi, ta rất xin lỗi, mấy ngày nay ta có chút việc ngoài ý muốn, cho nên….”
“Không sao, giờ ngươi đến cũng được. Ngươi có địa chỉ chưa?”
“Ta có rồi, ta sẽ tới đó ngay lập tức. Cảm tạ ngài.”
“Hảo, tái kiến.”
“Tái kiến.” Mặc dù ta cảm thấy có chút kỳ quái khi hắn chủ động gọi lại cho ta để xác nhận, thế nhưng ta vẫn thấy rất may mắn khi được nhận công việc này.
Mười giờ sáng, ta đi tới trường Cao trung Lăng Lan. Cho dù đã biết đây là một trường tư thục, thế nhưng sau khi nhìn thấy cơ sở vật chất của trường, ta vẫn nhịn không được mà giật mình, trường này thật sự quá giáu có rồi! Sau khi ra mắt Mạnh chủ nhiệm, ta đã ký hợp đồng một năm. Bọn họ cho ta đảm nhiệm môn ngữ văn của lớp 7, vốn đang định đề bạt ta làm chủ nhiệm lớp, thế nhưng ta đã cự tuyệt, bởi vì ta chỉ muốn truyền thụ kiến thức, cũng không muốn xen vào việc của người khác.
“Ngươi là thầy giáo ngữ văn mới tới của lớp 7 sao? Ta là Cổ Nhất, giáo viên tiếng Anh của lớp 7, nhĩ hảo.” Một nam tử khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi sau khi thấy ta đi vào phòng làm việc liền vẫy tay cười cười chào ta.
“Cổ lão sư nhĩ hảo, ta là Thanh Dương.”
“Mong rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.” Hắn cầm tay của ta, dáng tươi cười có chút cổ quái.
“Hảo.”
Vài ngày tiếp đó Tề Khiếu vẫn ở nhà của ta không rời đi, mà Hàn Phong cũng không có xuất hiện. Hắn không đến, thật sự khiến ta tạm thời thở phào nhẹ nhõm, bằng không ta làm sao hướng hắn mở miệng.
Khi ta bắt đầu đi làm, Tề Khiếu cũng đến công ty.
Giờ lên lớp của ta là tiết đầu tiên, khi đi tới cửa lớp, ta có chút khẩn trương, dù sao không có kinh nghiệm giảng dạy trước, khó tránh khỏi sẽ như vậy, ta hít một hơi thật sâu rồi mới đẩy cửa tiến vào.
Vốn có cho rằng những chuyện này chỉ có trong phim ảnh, thế nhưng sau khi hứng nguyên một xô nước ngay cửa lớp, ta chỉ có thể cười khổ một tiếng, cởi áo khoác đã ướt sũng ra vắt ở trên ghế.
“May là các ngươi đang học ở một trường tư thục.” Sau khi lau đi bọt nước trên mặt, ta đạm đạm nhất tiếu, nhìn hai mươi mấy học sinh trong phòng học, thản nhiên nói.
|
Chương 15 – Thượng
Tác giả: Thanh Dương
Thể loại: hiện đại, nhất thụ đa công, cường thủ hào đoạt, HE
Edit: Tiểu Hắc
Beta – reader: Tiểu Hắc
Thấy trên mặt bọn họ đều nổi lên biểu tình hiếu kỳ, ta lấy tay chỉ vào máy điều hòa gắn trên tường rồi nói:
“Mặc dù ta không cảm thấy lạnh lắm, thế nhưng các ngươi lần sau không nên tái làm trò như vậy. Dù sao chỉ số thông minh của các ngươi so với động vật cao hơn không phải để làm ra loại sự tình này.”
Nhìn thấy cuối phòng học có một nam sinh mang đến cho người khác cảm giác áp bách cường liệt, ta nhếch miệng, nhìn thẳng vào ánh mắt khiêu khích của hắn rồi nói:
“Ta là Thanh Dương, là thầy giáo ngữ văn của các ngươi. Các ngươi có thể gọi ta là Thanh lão sư, cũng có thể trực tiếp gọi tên của ta. Ta bình thường thích đọc sách, ngoài ra cũng không có sở thích đặc biệt nào khác cả.”
Viết tên của mình lên trên bảng đen xong, ta xoay người lại nói:
“Dựa vào số thứ tự, mời các ngươi lần lượt giới thiệu bản thân một chút đi!”
“Vân Du Vũ, không có sở thích gì cả.”
Ta vừa nói xong, liền thấy nam sinh cuối lớp kia đứng lên, lạnh lùng nói một câu xong liền ngồi ngay xuống. Ta gật đầu, lạnh lùng nhìn hắn một cái, dời đi ánh mắt.
“Ta là….” Tiếp theo là một nữ sinh đứng lên bắt đầu giới thiệu bản thân, nàng nói rất nhiều, cư nhiên cuối cùng còn khen ta rất đẹp, muốn làm bạn gái của ta. Ta lắc đầu nhưng vẫn mỉm cười, sau đó giơ tay trái lên, thầm nghĩ bị hiểu lầm cũng không quan hệ, chỉ cần có thể giúp ta giảm bớt được phiền phức thì đều tốt cả.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, sau khi nữ sinh kia thấy cái nhẫn trên tay ta xong liền thất vọng thở dài.
Thế nhưng sau đó nàng lại nói ra một câu khiến ta thiếu chút nữa thì ngã ngửa ra đất, nàng nói: “Ta có thể là nhân tình của người được không?”
Trong lòng ta thầm than nữ sinh bây giờ thật sự quá cởi mở, nhưng trên mặt chỉ có thể xấu hổ cười cười, sau đó nói: “Người tiếp theo.”
Trong giờ học, ta không có giảng máy móc theo sách vở, mà là đưa ra rất nhiều cố sự làm dẫn chứng, trước tiên khiến cho bọn họ hứng thú, sau đó mới đi vào vấn đề chính. Nhìn bọn họ chăm chú nghe giảng đến không chớp mắt, trong lòng ta cảm thấy đã có chút thành tựu nho nhỏ.
Khi tan học, ta thiếu chút nữa đã không thể đi ra khỏi lớp nổi, xung quanh ta đều là nữ sinh ríu ra ríu rít liên tục khiến ta có chút chịu không thấu. Không phải hỏi người yêu của ta có đẹp hay không thì là hỏi số điện thoại của ta, thậm chí có người còn muốn mời ta đi ăn nữa.
“Cút ngay.” Một thanh âm lạnh lùng truyền đến, khiến những nữ sinh đứng xung quanh ta đều chạy hết ra khỏi lớp.
Mặc dù ta thấy có chút kỳ quái, nhưng ta vẫn rất cảm kích mà tặng cho cái cậu Vân Du Vũ đang đứng với vẻ mặt không chịu nổi kia một nụ cười.
“Không nên lộ ra cái vẻ mặt tươi cười ngu ngốc này.”
Hắn hừ lạnh một tiếng rồi xoay người lại bắt đầu lau bảng.
Thật là một tiểu hài tử xấu tính, ta nói thầm trong lòng.
“Vũ ca, ngươi đang làm gì vậy? Ta không nhìn lầm chứ? Có phải là mặt trời mọc ở đằng Tây rồi không? Ngươi mà lại đi trực nhật sao?”
Ta đang chuẩn bị ra khỏi lớp thì nghe thấy một nam sinh khác kinh ngạc nói với Vân Du Vũ như vậy.
“Nói lung tung cái gì thế?”
Nam sinh đó vừa nói xong, ta thấy Vân Du Vũ hổn hển, cầm khăn lau bảng ra vẻ như muốn đánh hắn, biểu tình thật sự là rất rất đáng yêu a.
Xem ra sau này sẽ không buồn chán đâu, nghĩ như vậy, ta mỉm cười đi ra ngoài.
Trường Cao trung Lăng Lan này so với những trường cao trung công lập khác thật sự rất khác nhau, đây là do mấy ngày nay ta tự nhận ra, có thể thấy được quản lý trường học đều là do học sinh đảm nhiệm. Học sinh ở nơi này phi thường tự do, đại đa số hoạt động trên cơ bản đều là do chính bọn họ tự đề nghị, sau đó mới giao cho hội học sinh phê chuẩn.
Cảm giác rất dân chủ, hơn nữa còn có thể giúp các cá nhân hoàn thiện năng lực của bản thân, điều này khiến ta thật sự rất thích thú cùng tán thưởng. Có lẽ là do bị nội dung bài giảng của ta hấp dẫn nên sang ngày thứ hai bọn họ cũng không có làm ra những trò đùa ấu trĩ đó nữa. Mà hiện tại làm ta đau đầu cũng chỉ có ba sự kiện.
Đệ nhất, nam sinh gọi là Vân Du Vũ kia thường xuyên dùng một ánh mắt khiến kẻ khác phải sởn tóc gáy mà nhìn ta.
Đệ nhị, khi Hàn Phong biết ta đồng ý cho Tề Khiếu một cơ hội liền giận dữ dọn hết đồ đạc vào nhà ta ở luôn. Nói thật, mỗi lần tan tầm về nhà ta đều phải rất kiên trì, ba người đối mặt với nhau thật sự là rất xấu hổ cùng choáng váng a.
Đệ tam, nữ sinh trong lớp này thật sự là quá nhiệt tình, ta bị các nàng dây dưa đến ăn không tiêu rồi. Ngươi nghĩ xem, chuông hết giờ vừa vang lên, ta đang định ra khỏi lớp, mấy nàng nữ sinh, gọi là cái gì…. những người chân thành yêu mến ta liền bu sát vào, liên tục hỏi:
“Thanh Dương, cho chúng ta số điện thoại di động của ngươi đi?”
Thực sự khiến người ta lạnh run hết cả người mà, ta đột nhiên có chút hối hận khi ban đầu đã bảo các nàng có thể trực tiếp gọi tên của ta.
“Thanh Dương, buổi tối chúng ta đi khiêu vũ đi! Có được hay không?”
“Ha hả, thật ngại quá, ta còn có việc, không đi được, không đi được.”
Sau cùng ta phải dùng hết sức mới có thể chạy thoát khỏi vòng tròn của các nàng, một hơi chạy về phòng làm việc. Ta thở hổn hển, vẫn còn có chút kinh hồn bất định, ai! Mỗi ngày đều như vậy, thực sự làm cho ta rất đau đầu.
“Thực sự là một kẻ ngu ngốc.”
Một thanh âm lạnh lùng từ cửa truyền đến. Đảo mắt nhìn quanh, hóa ra là Vân Du Vũ, hắn đang dựa vào cửa, dùng một ánh mắt khinh thường nhìn ta.
“Chuyện gì?” Ta hỏi.
“Cho ngươi.” Hắn tiện tay vứt cho ta một cái vé được in rất công phu.
“Đây là?”
“Mười giờ sáng thứ sáu, không được đến muộn. Lớp ta đấu bóng rổ, đến xem thử đi.”
Ta vừa định nói này đâu có liên quan gì tới ta, hắn nhưng lập tức uy hiếp một câu rồi rời đi ngay.
Ta ngơ ngác nhìn cái vé trên tay sau đó đột nhiên mới nhận ra, tiểu quỷ ghê gớm này, sao lại giống Hàn Phong như vậy a? Nếu như bị lão sư khác thấy ta bị một học sinh trêu chọc thì sao ta còn có chút thể diện nào nữa a?
Đột nhiên lại một lần nữa thấy may mắn vì đây là một trường học giàu có, bằng không sao có thể cấp cho mỗi giáo viên một phòng làm việc riêng như thế này chứ?
“Ngày mai đi Hàng Châu không?”
Ăn xong cơm tối, liền thấy Hàn Phong nửa nằm nửa ngồi ở sô pha, lười biếng nói.
“Vì sao?”
“Đi chơi a!”
“Chính ngươi đi thôi.” Ta tức giận nhìn hắn một cái, rồi cúi xuống nhặt mấy tờ tạp chí bị vứt trên sàn nhà lên.
“Ngươi không muốn cũng phải đi theo ta.” Hắn ngồi hẳn lên, một tay kéo ta lại, rồi nói như ra lệnh ở bên tai ta.
“Ta ngày mai muốn đi xem thi đấu bóng rổ.” Ta đẩy cái kẻ đang định hôn ta ra, đứng lên rồi nghiêm mặt nói.
“Không cho phép ngươi đi.” Hắn mất hứng nhìn ta.
Làm sao một lớn một nhỏ đều ngang ngược như vậy chứ, nhớ tới Vân Du Vũ, ta tự nhủ trong lòng như vậy.
“Ngươi nghe chưa? Ta nói không cho phép ngươi đi.”
Hắn thấy ta không yên lòng, lại lần nữa túm ta vào trong lòng mà nói.
Xì, ai để ý đến ngươi chứ. Ta lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, hắn lại ngay lập tức thay bằng bộ mặt cợt nhả.
“Thanh, ta muốn đi cùng ngươi.” Tựa đầu vào vai ta, hắn nhẹ nhàng nói, giống như đang làm nũng vậy.
“Ta chỉ có một vé thôi.”
“Ta nhất định phải đi.”
“Tề Khiếu đâu?” Tuy rằng ta chỉ muốn chuyển hướng câu chuyện, nhưng mỗi khi về nhà mà không thấy có cả hai bọn hắn, trong lòng ta khó tránh khỏi có chút kỳ quái.
“Tề thị có chút vấn đề, hắn phải đi xử lý.”
“Úc.”
|