Bánh Bao Nhà Ai
|
|
Bánh bao nhỏ Ô Trạch Vũ ngồi trên ghế da to đùng, cả thân mình nho nhỏ đều bị cái bàn làm việc cũng to đùng che lại.
Hai mẩu chân ngắn gác lên cái ipd bố mới mua, nhóc đang lên mạng xem tranh ảnh, hai ngày nay Bánh Bao chán đi học, mặc cha nhóc nói thế nào cũng không chịu, nhất quyết không đi nhà trẻ, Tư Không Cảnh Hoán thì bị ba đưa về nhà chính của nhà Tư Không để an ủi ông nội nhóc ấy vì nhớ cháu mà đau thấu tâm can. Ô Thuần Nhã còn phải đi học, không có thời gian ở nhà mỗi ngày với nhóc, cho nên, Bánh Bao nhỏ liền danh chính ngôn thuận đến công ty bố, mỗi ngày đều có rất nhiều mĩ nữ đến phòng tổng giám đốc lắc lư, chính là vì muốn xem toàn thân trên dưới đứa nhóc được Tư Không Viêm Nghiêu mang đến, tức là nhóc đây.
Không có biện pháp mà, ngày đầu tiên nhìn thấy tổng giám đốc anh minh thần võ như núi băng di động của bọn họ lộ vẻ mặt tươi cười cưng chiều bế một đứa nhỏ bụ bẫm mập mạp đến đi làm khiến mọi người đều cảm thấy tận thế đã đến, lúc ấy mọi người ở các phòng ban đều tuyên truyền cho nhau, tổng giám đốc của bọn họ đã bị tà linh nhập vào người, bằng không sao có thể tồn tại cảm giác ôn nhu này chứ. ⊙▽⊙
Cho nên hai ngày nay tuy thường xuyên phải chứng kiến hình ảnh đánh sâu vào hệ thần kinh, nhưng bọn họ không ai dám đi hỏi, không có cách nào, tổng giám đốc đại nhân đối với bọn họ vẫn luôn là đại băng sơn đẹp trai ngông cuồng ác bá (>_<), bọn họ không muốn bị đông chết đâu.
Hôm nay nghe nói Tư Không Viêm Nghiêu phải đi đến công ty chi nhánh thị sát, mấy người phụ trách các ban đều chạy tới phòng tổng giám đốc tầng 29, để được chiêm ngưỡng nhóc con siêu cấp đáng yêu trong truyền thuyết kia, ờm…cũng là để điều tra thân phận nhóc con này.
Bánh Bao ngẩng đầu nhìn mỹ nhân thứ sáu chạy tới tiến hành quan tâm thân thế mình trong sáng hôm nay, hưng phấn ban đầu đã biến mất gần như không còn, nếu Tư Không Viêm Nghiêu có ở đây, nhất định nhóc sẽ xem thường bố mình, cậu hỏi vì sao ư? Đương nhiên bởi vì tất cả các mỹ nhân không có ngoại lệ đều hỏi quan hệ giữa nhóc và y, sau khi biết nhóc là con y đều có biểu tình u ám thê lương, cứ như bị phán hình (>_<), những người này vừa nhìn đã biết có bao nhiêu để ý đến cái danh phu nhân Tư Không. Giờ đến tiểu thiếu gia cũng có rồi, phu nhân Tư không đương nhiên cũng đã có, như vậy làm gì còn chuyện của mấy cổ nữa. (>_<) Quá bi thương a quá đau lòng a (>_<).
Khúc Tân cầm một hộp bánh quy chocolate chip gõ cửa văn phòng, giọng của nhóc con cách cánh cửa truyền tới, “Mời vào.”
Vừa vào cửa cô đã thấy nhóc con như bộ trưởng ngồi trên sofa, mỗi tội vẻ mặt không tốt lắm.
Đặt hộp nhỏ lên bàn làm việc của Tư Không Viêm Nghiêu, Khúc Tân nở nụ cười khéo léo, “Tiểu thiếu gia, đây là tổng giám đốc cố ý phân phó tôi mang đến cho ngài, ngài ấy còn nói phải chờ một lát nữa mới về được, cho nên tiểu thiếu trước ăn thứ này lót dạ.”
Bạn nhỏ Ô Trạch Vũ gật gật đầu, bất quá lúc này nhóc không còn tươi cười đáng yêu như bình thường, nhóc đang tức giận đây.
Khúc Tân không khỏi nhíu mày, hai ngày nay cô đã rõ ràng, lãnh đạo trực tiếp của cô đối với đứa nhỏ này sủng ái ôn nhu thế nào, nếu biểu tình này của nhóc bị y nhìn thấy không khéo y phá luôn cái văn phòng này mất!
“Sao tiểu thiếu gia không ăn?” Cô là thư kí số một của tổng giám đốc, cho nên phải vì tổng giám đốc phân ưu, vì tiểu thiếu gia phục vụ.
“Bảo cô ta ra ngoài đi.” Nâng đầu ngón tay nhỏ chỉ vào đại mỹ nhân ngồi trên sofa, Bánh Bao lạnh lùng nói.
Khúc Tân quay đầu, còn chưa mở miệng, giọng nói lộ vẻ chói tai mang theo tức giận của Nhan Nghi đã vang lên, “Cháu dựa vào cái gì mà bảo cô ra ngoài, cô là ở đây chờ tổng giám đốc, cô có chuyện phải báo với ngài ấy.”
Bánh Bao bỏ một miếng bánh quy vào miệng, không thèm nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Nhan Nghi.
Nhan Nghi mặt nhăn mày nhíu, đứa nhỏ này thật đáng giận, cô ta đi vào còn chưa nói gì đã đuổi cô ta ra ngoài, vốn cô ta còn muốn đến nịnh bợ tiểu thiếu gia trong truyền thuyết, nhưng thằng nhóc xấu xa này căn bản không thèm phản ứng với cô ta.
Khúc Tân nhíu mày, “Trưởng phòng Nhan, hiện tại tổng giám đốc không có mặt ở đây, chờ tổng giám đốc về cô hãy quay lại tìm.” Ở tập đoàn Tư Không, chỉ sợ không có mấy người phụ nữ không có ý định bò lên giường hai anh em nhà Tư Không, mặc dù có không ít người có thể bò lên, nhưng không đồng nghĩa với việc cứ tiếp tục được lên. Nhất là người phụ nữ trước mặt này, nghe nói cô ta nhân cơ hội tiệc rượu giả bộ say quyến rũ chủ tịch Tư Không Đặc Dương, đáng tiếc không thành công, giờ lại chạy đến chỗ tổng giám đốc, thật sự là một người phụ nữ có suy nghĩ kì lạ.
“Cô chẳng qua chỉ là một thư kí tổng giám đốc nho nhỏ, thư kí của tập đoàn Tư Không này không thiếu người như cô, cô có tư cách gì ra lệnh cho tôi.” Nhan Nghi đối với người phụ nữ dáng người tầm thường, khuôn mặt tầm thường này đã sớm nhìn không thuận mắt, nhưng người phụ nữ này lại có thể mỗi ngày tiến tiến lui lui trước mặt Tư Không Viêm Nghiêu, không chắc sau lưng người khác có làm ra mấy việc không ra người gì không đâu!
Khúc Tân cũng hơi tức giận, người này thật sự không thể nói lý, tuy nhiên cô còn lý trí, ít nhất không thể cãi nhau trước mặt đứa nhỏ, nếu không dọa tới tiểu thiếu gia liền xong đời.
Bánh bao nhỏ Ô Trạch Vũ mở to mắt nhìn Nhan Nghi cách mình không xa, lúc này Bánh Bao nghĩ, hóa ra đàn bà không nói lý lẽ là cái dạng này, thật sự là được mở rộng tầm mắt.
“Dì ầm ĩ quá đấy.” Bánh Bao chổng mông chống lên bàn làm việc, chân nhỏ giẫm lên ghế xoay, đây là một động tác rất nguy hiểm.
Nhan Nghi không ngờ đứa nhỏ này lại không lễ phép như vậy, cô ta đi đến bàn làm việc, cúi đầu đối diện với Bánh Bao miệng còn nhồi đầy bánh quy nói, “Đứa nhỏ này sao không lễ phép như vậy, nhà cháu dạy cháu thế nào, chẳng có chút giáo dưỡng nào, còn nữa, phòng tổng giám đốc là nơi cháu có thể ăn đồ vặt sao, nơi này có không ít tài liệu làm ăn, nếu cháu nghịch rối lên thì làm thế nào!”
Bánh Bao nhỏ bị giọng nói chói tai của cô ta làm cho sợ tới mức run run, suýt chút nữa nấc nghẹn.
Nhóc ghét nhất bị người ta nói là không lễ phép, nhóc là cục cưng ngoan ngoãn nhất, ngay cả bố nhóc cũng khen nhóc như thế.
Hơn nữa người đàn bà này còn nói nhóc không có gia giáo, vậy không phải là nói cha nhóc không tốt sao! Cô ta cư nhiên dám nói cha nhóc! Đây là điều mà Bánh Bao không thể nhịn nổi!
Bánh Bao phẫn nộ, Bánh Bao bùng cháy, Bánh Bao hai tay chống nạnh, đứng trên ghế xoay.
“Cô là cái quái gì mà dám nói cha tôi, tôi nói cho cô biết, cho dù cô có là tiên nữ hạ phàm bố tôi cũng sẽ không lấy cô đâu, cô chết tâm đi, cũng không biết tự soi gương, nhìn cái mặt như lăn qua cả đống bột mì, trắng bệch dọa người! Bố tôi là người rất biết thưởng thức, nếu cô đứng trước mặt bố, nhất định sẽ dọa bố tôi!” Nói xong còn cầm bánh ném về phía Nhan Nghi.
Nhan Nghi không ngờ đứa nhỏ này hung hãn như vậy, ngây người quên không né ám khí, bị ném thẳng vào mặt.
Khúc Tân trong lòng liên tục trầm trồ khen ngợi, không hổ là con của tổng giám đốc, cái tính tình này, cái khả năng ăn nói này, quá ngầu!
Cô ngẩng đầu nhìn, lúc này Bánh Bao đang đứng trên ghế dựa, tuy rằng vẫn đáng yêu, nhưng Bánh Bao lại khiến người ta cảm thấy giờ phút này nhóc vô cùng cao lớn, vô cùng hung hăng.
Nhan Nghi xoa vụn bánh dính trên mặt, thét chói tai vươn tay về phía Bánh Bao, “Nhãi con, mày muốn ăn đòn à!”
Bánh Bao nhanh nhẹn trốn đi, nhưng nhóc đã quên, nhóc là cái bánh bao thịt tròn tròn mập mập chỉ có một mẩu, mà bánh bao thịt lúc này đang đứng trên ghế dựa có thể xoay tròn, cho nên, tuy rằng nhóc có thể tránh được móng vuốt của cô ta, nhưng vẫn dính phải bi kịch.
Tư Không Viêm Nghiêu vừa đẩy cửa liền nhìn thấy một màn nguy hiểm như vậy, đứa con đáng yêu của y bị một ả đàn bà đẩy xuống ghế xoay, đầu nhóc lập tức gõ xuống mặt bàn làm việc, kêu cộc một tiếng.
“Bánh Bao!” Tư Không Viêm Nghiêu khẩn trương kêu lên.
“A!” Nhan Nghi bị người đàn ông phía sau dọa cho thét chói tai.
“Tiểu thiếu gia!” Đây là tiếng la của Khúc Tân không kịp đỡ Bánh Bao, chỉ biết để tiểu thiếu gia cụng đầu vô bàn.
Cộng thêm….
“Oa~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!!!!!!!!!!!! Đau quá!!~~~~~ hu hu hu hu~~~~~~~~~~oa~~~~~~~~~~” Bánh Bao nháy mắt hóa thân thành Godzilla, tiếng khóc la này ngày đó nhân viên trong phạm vi mười tầng đều có thể nghe thấy được.
|
Tư Không Viêm Nghiêu lập tức chạy đến bàn làm việc, xoay người ôm lấy bánh bao. Bánh bao nhỏ khóc đến kinh thiên động địa, không thèm để ý người đang ôm mình là ai, dù sao trán nhóc đau, hai móng thịt của nhóc níu lấy vạt áo tây trang của bố, ngẩng đầu lớn miệng khóc, "Hu hu hu, oa oa oa, đau đau.......oa oa oa....." Cứ gào lên khiến giọng khàn cả đi. Tư Không Viêm Nghiêu luống cuống tay chân, y chưa từng dỗ trẻ con, nhất là nhóc con đang nước mắt ràn rụa này, còn khóc đến nấc lên. "Ngoan nào, bánh bao không khóc không khóc" Dọa đến trán y rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Ôm bánh bao nhỏ vào lòng, y quay đầu tức giận trừng đầu sỏ Nhan Nghi đang đứng sững sờ. Nâng tay lên, bốp một tiếng, Nhan Nghi bị tát ngã xuống đất, cô ta vì muốn đẹp mà đi đôi giầy cao gót tám ly, Tư Không Viêm Nghiêu không hề vì cô ta là nữ nhân mà hạ thủ lưu tình dù chỉ một chút, mặt cô ta lập tức sưng lên, chân cũng trật khớp. "Cô nghĩ gì trong đầu vậy hả, dám động thủ đánh con tôi!" Tư Không Viêm Nghiêu tiến về phía trước từng bước, đá một cước vào bụng Nhan Nghi, khiến cô ta văng cả một đoạn. Khúc Tân ở bên cạnh nhìn mà hết hồn, tuy cô sớm biết tổng giám đốc nhà mình là một nam nhân lãnh huyết, nhưng cô vẫn cho rằng, nam nhân có phong độ thân sĩ, ít nhất sẽ không động thủ đánh nữ nhân, nhưng hiện tại cô đã thấy cái gì? Một cước vừa rồi tổng giám đốc dùng lực rất mạnh, phỏng chừng Nhan Nghi sẽ hộc máu. Nhan Nghi hiện tại mặt đau, chân đau, bụng đau. Sắc mặt tái nhợt. Cặp mắt chim ưng lạnh như băng của Tư Không Viêm Nghiêu nhìn chằm chằm nữ nhân nằm đó giả chết, quay đầu nói với thư kí sững sờ đứng bên cạnh, "Đuổi việc" Dám động thủ với con y, nữ nhân này không muốn sống nữa sao! "Hu hu, bố ơi, bánh bao đau" Nhóc con kia ghé vào vai Tư Không Viêm Nghiêu, bả vai nhỏ bé run lên. Tư Không Viêm Nghiêu nghiêng mặt hôn lên khuôn mặt vì khóc mà ửng đỏ của con, xoay người ôm bánh bao ngồi lên ghế, nâng đầu nhóc, nhìn kĩ nơi bị đụng thương, phát hiện đã nổi lên một cục u to đùng, không bị chảy máu, y lúc này mới khẽ thở phào. "Hức......Hu hu........Hu hu......" Hai mắt bánh bao khóc đỏ hồng hồng, lúc này nhóc không gào khóc nữa. Nhưng cả khuôn mặt nhỏ nhắn kia đều tèm lem nước mắt, hai mắt sưng húp, trên trán còn một cục u siêu bự, cái mũi nhỏ thì sụt sà sụt sịt. Tư Không Viêm Nghiêu đau lòng muốn chết, bảo bối này mỗi ngày đều được Ô Thuần Nhã chăm sóc cẩn thận, có bao giờ bị đau đến thế đâu, nếu Ô Thuần Nhã mà nhìn thấy bộ dạng lúc này của bánh bao, không biết sẽ đau lòng đến độ nào. Bánh bao nhỏ đang ủy khuất cực kì, nhóc không phải chỉ béo có chút chút thôi sao, nhóc không phải chỉ là người béo có chút chút, thân thể mất cân bằng thôi sao! Cái này lại làm nhóc đụng ra một cục u to đùng, đau quá đau quá. Nhưng nhóc không dám gào đòi cha, nhóc cũng biết, nhỡ mà cha nhìn thấy nhóc thế này, nhất định sẽ đau lòng lắm lắm. Không thể phủ nhận trong đầu bố con hai người này giờ toàn là suy nghĩ phải gạt Ô Thuần Nhã, nhưng không biết có phải ông trời muốn đối nghịch với hai người hay không, chiều nay Ô Thuần Nhã chỉ có một tiết học, cậu vốn không yên tâm Tư Không Viêm Nghiêu vừa đi làm vừa mang theo bánh bao, cho nên học xong cậu liền nhờ Mạc Tuấn Nghị đưa đến tập đoàn Tư Không. Vừa xuống xe cậu đã cảm thấy nóng ruột, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao ngất đồ sộ, quay đầu nói với Mạc Tuấn Nghị tiếng cảm ơn rồi lập tức đi vào trong. Hai bố con kia còn chưa kịp bàn bạc làm thế nào để gạt Ô Thuần Nhã, cậu đã vào văn phòng của Tư Không Viêm Nghiêu. Này cũng không thể trách cậu không gõ cửa, ai biểu vừa rồi Tư Không Viêm Nghiêu lúc quay về nhìn thấy một màn nguy hiểm của bánh bao mà khẩn trương quá quên luôn đóng cửa chứ!
|
Cho nên Ô Thuần Nhã vào đã thấy đứa con bảo bối của mình đang ngồi trên đùi Tư Không Viêm Nghiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn liếc qua đã biết vừa khóc khiến lòng cậu chợt căng cứng. "Sao lại thế này?" Coi như không thấy một nữ nhân đang nằm úp sấp trên sàn, Ô Thuần Nhã buông túi xách trong tay ra ôm bánh bao, thấy vết sưng đỏ trên trán nhóc liền quay qua hỏi Tư Không Viêm Nghiêu. "......À......" Tư Không Viêm Nghiêu nhất thời không biết nên nói thế nào, y chỉ nhìn thấy lúc nữ nhân kia đẩy con, nhưng nguyên nhân thì y thật sự không biết. Như thế y biết giải thích kiểu gì đây? Đây là lần thứ hai Khúc Tân nhìn thấy Ô Thuần Nhã. Lần đầu tiên xuống lầu đón khách cô đã thấy được khí chất thanh nhã của đại nam hài này, nhưng giờ nhìn cậu trong mắt đầy đau lòng ôm con nhẹ giọng dỗ dành lại càng khiến cô cảm thấy thích hợp. "......Tiểu thiếu gia không cẩn thận ngã khỏi ghế, đều do tôi không đỡ được cậu bé..." Cô cảm thấy mình hẳn là nên che giấu cho tổng giám đốc một chút, tuy rằng chuyện này thực không thể đổ lên đầu tổng giám đốc, nhưng Nhan Nghi chung quy cũng bởi vì y cho nên mới sinh sự với bánh bao. Ô Thuần Nhã lấy khăn ướt trong túi ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cho bánh bao, nghe xong lời giải thích của Khúc Tân cũng không nói gì. Giờ trong lòng trong mắt cậu chỉ có con nhà mình mà thôi. Lau mặt cho bánh bao xong, Ô Thuần Nhã không nhìn nam nhân lấy một cái, ôm bánh bao xoay người nói một câu, "Tôi dẫn nó đi bệnh viện" Liền bước ra ngoài. Tư Không Viêm Nghiêu sửng sốt, theo sát phía sau, cũng không quên nghiêng người phân phó Khúc Tân, "Đuổi việc cô ta, tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa" "Anh với em cùng về nhà đi, để anh gọi cho bác sĩ" Vươn tay bắt lấy cánh tay Ô Thuần Nhã, thấy mắt cậu hơi phiếm hồng, biết cậu xót con, cho nên ngữ khí nam nhân vô cùng ôn nhu. Nhếch miệng, Ô Thuần Nhã không nói gì, nhưng cũng không cự tuyệt. "Còn đau không" Ngồi vào xe, Ô Thuần Nhã cúi đầu nhìn bánh bao trong lòng, khẽ hỏi. Chu chu miệng, bánh bao gật đầu, "Đau" Thanh âm kia yếu ớt hệt như một con mèo nhỏ mới sinh. Vừa rồi nhóc không dám nói chuyện, khí tức phát ra trên người cha nhóc làm nhóc thấy khẩn trương, nhóc chỉ sợ cha nhóc sẽ mắng nhóc. Ô Thuần Nhã híp mắt nhìn bánh bao, cậu biết nhóc có chuyện. Bánh bao chớp chớp mắt, nhìn bố đang lái xe, ban nãy nhóc đã biết bố mình cực kì cực kì cực kì nóng tính, "Nữ nhân kia nói bánh bao không có gia giáo, còn nói cha không biết dạy con" Ủy khuất bĩu môi nhìn cha nhóc. Tư Không Viêm Nghiêu nhíu mày, dám nói con y như vậy, một cước kia vẫn còn là nhẹ. Ô Thuần Nhã xụ mặt, trong giọng nói thản nhiên mang theo một tia tức giận kìm nén, "Cho dù cô ta có nói như vậy, con cũng không thể khiến bản thân bị thương chứ, sao không nói cho bố con! Không biết bố con là sếp lớn của bọn họ hay sao! Sếp lớn là cái gì, không phải có thể ức hiếp nhân viên sao!" Tư Không Viêm Nghiêu vốn còn chút tức giận sót lại chưa tiêu nghe cậu nói thì thấy không khỏi buồn cười, hóa ra trong lòng cậu mình là loại ông chủ chuyên môn ức hiếp công nhân như vậy.
|
Bánh bao bị cha nói làm cho sửng sốt, sao nhóc không biết cha nhóc còn có thể phúc hắc như thế nhỉ? Cái loại cảm giác 'sau lưng ta đây có chỗ dựa vững chắc à nha' là thế nào đây! Nói xong Ô Thuần Nhã liền quay đầu về phía nam nhân đang lái xe, nghiêm mặt nói, "Nói luôn bây giờ, nếu còn có lần sau tôi sẽ mang theo bánh bao rời đi, những người muốn sinh con cho anh dù là trai hay gái đều phải cách anh một chút, miễn cho hai cha con tôi nhọc tâm lo lắng đề phòng, không chừng ngày nào đó lại có yêu ma quỷ quái chạy đến đòi đánh đòi giết chúng tôi!" Tư Không Viêm Nghiêu nghe khóe miệng tươi cười càng lớn, nghe kĩ coi, nghe kĩ coi, cái ngữ khí nén giận này, còn thêm cả uy hiếp nữa. Bất quá nghe cũng thật là thoải mái! "Được được, tuyệt đối không có lần sau, đều là do anh, về sau anh nhất định sẽ buộc bánh bao vào thắt lưng, đi đâu cũng mang theo" Nam nhân mỉm cười, lời lẽ từ miệng phát ra hết sức trôi chảy, không còn vẻ ngang ngược thô bạo khi nãy dù chỉ một tẹo. Bánh bao ở trong lòng Ô Thuần Nhã rất không nể tình khinh bỉ y, hừ, giả bộ làm người tốt với cha! Ai nha, đầu đau quá. Nhà họ Giang đã nhiều đời làm nghề y, nghe nói năm xưa cụ tổ nhà họ Giang còn ở trong cung chuyên bắt mạch cho quý nhân, cái nghề Đông y này cứ thế nối tiếp đến hiện tại, Giang Võ là người duy nhất kế thừa Đông y học trong nhà, anh hắn Giang Hán đã sớm chuyển sang học Tây y, giờ là chủ nhiệm ngoại khoa bệnh viện Nhân dân của X thị, còn hắn thì tự mở một phòng khám, kiêm luôn chức vụ bác sĩ cho hai vị thiếu gia nhà Tư Không, tuy nhiên, mấy người nhà Tư Không toàn là yêu quái biến thành, tám năm mười năm cũng không thấy sinh bệnh, vừa rồi nhận được điện thoại của Tư Không Viêm Nghiêu hắn còn sửng sốt một lúc, thẳng đến khi nam nhân cúp máy hắn mới biết mình không nghe nhầm. Giao phòng khám lại cho một y tá, hắn lái xe đến biệt thự của Tư Không Đặc Dương, trên đường còn ngẫm nghĩ, mình chưa nghe nói nhị thiếu gia nhà Tư Không kết hôn mà? Vậy nam nhân vốn chưa kết hôn rống lên con tôi là thế nào? Hay mình thật sự đã nghe lầm? Kỳ thật là nói con của Tư Không Đặc Dương? Tư Không Viêm Nghiêu bế bánh bao về phòng ngủ siêu lớn của y, Ô Thuần Nhã không nói gì, thấy y đặt bánh bao lên giường xong thì xoay người vào phòng vệ sinh lấy khăn lông thấm ướt ra lau khuôn mặt khóc lóc tèm lem như diễn viên hí kịch của nhóc, cậu không dám chạm vào cục u sưng xanh xanh tím tím trên trán nhóc, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông. Tư Không Viêm Nghiêu ngồi một bên nhìn cậu nôn nóng, "Thuần Nhã, đừng cuống quýt, bác sĩ sắp đến rồi" Không phòng bị đột nhiên bị y gọi thân mật như vậy, Ô Thuần Nhã ngượng ngùng rồi... Bánh bao nhỏ ngồi dựa vào cha nhóc, lúc này không đau như ban nãy nữa, thấy cha ngượng ngùng mặt đỏ ửng, nhóc con kia còn vỗ vỗ móng cười nói, "Cha xấu hổ xấu hổ (^O^)" Ô Thuần Nhã trừng mắt, "Đầu hết đau rồi đúng không!" Móng nhỏ lập tức ôm đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn từ cười hì hì chuyển qua đáng thương hề hề, "Đau ghê lắm (>_<)" Ô Thuần Nhã nhìn nhóc làm xấu cũng không so đo với nhóc, nghe thấy bước chân bên ngoài liền mau chóng ra mở cửa. Quản gia Tào đang định gõ cửa, cửa đã mở ra trước, hắn buông tay, hơi cúi người chào Ô Thuần Nhã, "Thuần Nhã thiếu gia, đây là Giang tiên sinh, bác sĩ của gia đình thiếu gia"
|
Ô Thuần Nhã ngẩng đầu lên nhìn, sửng sốt, "Là anh?" Giang Võ cũng sửng sốt, còn kinh ngạc chớp mắt mấy cái, ngu si tuôn ra một câu, "Tiểu mĩ nhân, lại gặp rồi" Đang ngồi trên giường mắt to trừng mắt nhỏ với con Tư Không Viêm Nghiêu lập tức hung hăng nhíu mày, cúi đầu hỏi bánh bao nhỏ, "Cha con từng gặp hắn?" Bánh bao nhỏ nghi hoặc lắc đầu, "Chưa gặp....thì phải...." Tư Không Viêm Nghiêu bị hai từ cuối cùng của nhóc làm cho hơi nghẹn một chút, sắc mặt trầm xuống. Y nâng tay nhéo mặt con cảnh cáo. Tiểu tử thối, ranh mãnh mưu mô. Giang Võ đáng khinh lách qua người quản gia Tào, tiến lại gần Ô Thuần Nhã, "Tiểu mĩ nhân, đã ba năm không gặp, thân thể vẫn tốt chứ? Nhóc con của cậu chắc lớn lắm rồi" Ô Thuần Nhã gật đầu, "Tôi ổn lắm, bác sĩ Giang mau kiểm tra vết thương trên đầu con tôi đi" Nói xong quay người về phòng đầu tiên. Không có biện pháp, cậu đối với những kiểu thân thiết như thế này luôn không biết ứng đối thế nào. Tư Không Viêm Nghiêu lạnh lùng nhìn nam nhân đi sau Ô Thuần Nhã, ngữ khí lạnh băng nói, "Nhanh lên" Giang Võ run run, lập tức thu vẻ cười đùa trên mặt nhìn về một lớn một nhỏ trên giường, nghi hoặc nghiêng đầu, "Hóa ra anh thực sự đã kết hôn, con lớn thế này rồi, chậc chậc, quá phũ phàng, còn không nói cho tôi biết" "Câm miệng" Gân xanh trên trán giật giật, Tư Không Viêm Nghiêu đột nhiên hối hận đã tìm tên điên khùng này tới khám cho con mình. Giang Võ thức thời ngậm miệng, xoay người tiến sát bánh bao nhỏ, nhìn trái nhìn phải, vươn tay nâng cằm nhóc lên, xem xét kĩ lưỡng. Tư Không Viêm Nghiêu gắt gao nhìn chằm chằm vào cái móng đang chạm vào da thịt trắng nõn non mềm của con y, nếu không phải tên này còn có chỗ dùng, nhất định y sẽ dùng dao xẻ cái móng đó xuống! (#‵′) "Sao rồi? Có vấn đề gì không?" Ô Thuần Nhã thấy hắn không nói lời nào mà chỉ quan sát khuôn mặt bánh bao, không khỏi khẩn trương hỏi. "Chậc chậc, Tư Không Viêm Nghiêu, đời anh đã tu luyện được phúc khí gì, cư nhiên lại có đứa con xinh đẹp như vầy" Giang Võ buông móng, động mồm. Ô Thuần Nhã đứng một bên có vẻ không hài lòng cho lắm. Sao người này không nói về vết thương của bánh bao trước, không biết cậu đang lo lắm à! Tư Không Viêm Nghiêu hung tợn trừng hắn một cái, "Nói mau!" Giang Võ mở hộp thuốc tùy thân, lấy ra một đống chai chai lọ lọ đặt lên giường, "Nào, ngồi ngoan, để chú bôi thuốc cho cháu, bôi thuốc xong sẽ không đau nữa" Hệt như một con sói ba đuôi, nhìn thấy bánh bao nhích dần về phía sau, lẽ nào vòng tay của bố nhóc ấm áp hơn. Vươn tay đoạt lấy chai thuốc trong tay Giang Võ, Tư Không Viêm Nghiêu ôm con, "Để thuốc lại, nhớ ghi rõ hướng dẫn sử dụng, rồi đi đi" Giang Võ cũng không để ý, đưa mấy lọ nhỏ cho Ô Thuần Nhã, "Lọ màu tím mỗi ngày bôi cho nhóc hai buổi sáng tối, còn lọ màu vàng thì để nhóc uống, một ngày một lần, đó là thuốc vitamin. Nhóc con này chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng lo. Bôi thuốc ba năm hôm là có thể tiêu sưng, cam đoan sẽ khôi phục hoàn toàn, nhưng hai ngày này nhớ ăn ít đồ dầu mỡ, lúc ngủ chú ý cẩn thận không đè lên vết thương là được" Nói xong hắn duỗi tay hẩy hẩy Ô Thuần Nhã, "Cậu ngồi xuống, để tôi xem cho cậu"
|