Bánh Bao Nhà Ai
|
|
Hai móng nhỏ bắt lấy di động, ngẩng đầu nói, "Không gọi" Nhóc mới không quấy rầy cha đi học đâu. Tư Không Viêm Nghiêu không có biện pháp, nhóc này mà nổi tính ngang ngạnh cố chấp lên thì không thua kém Ô Thuần Nhã chút nào. Y lấy di động qua, nhấn số. Ô Thuần Nhã vừa mới tan học, đang ngồi xem lại những điểm quan trọng trong sách của giờ lịch sử ngày hôm nay, không biết hai ngày nay Mạc Tuấn Nghị có chuyện gì mà xin nghỉ, không ai ở cạnh quấy rầy cậu, cậu rất thích lịch sử cổ đại Trung Quốc, cho nên liền chọn môn học này, coi như có thể phổ cập ít chuyện lịch sử cho bánh bao đi. Di động để trong túi quần rung lên, cậu lấy di động ra xem, là số lạ, do dự một lúc cuối cùng vẫn nghe máy, "Alo, xin chào, tôi là Ô Thuần Nhã, ngài là ai vậy?" Tư Không Viêm Nghiêu nghe cậu mở miệng nói chuyện, vốn đang vui vẻ, nhưng vừa nghe nội dung cậu nói ra, không khỏi đen mặt, hừ lạnh, "Em cư nhiên không nhớ số điện thoại di động của anh?" (#‵′) Người này đúng là thiếu dạy dỗ rồi. Ô Thuần Nhã sửng sốt, tuy mấy ngày trước hai người từng có tiếp xúc thân mật, nhưng thình lình nhận được điện thoại của nam nhân cậu vẫn thấy có chút khẩn trương. "..........Ừm......quên mất.............." "Em!" Tư Không Viêm Nghiêu tức giận rồi đó, mình coi cậu như bảo bối, mỗi ngày không nhìn thấy liền cảm thấy tồi tệ, hận không thể buộc cậu vào thắt lưng, đi đến đâu mang theo tới đó, vậy mà cậu thì giỏi lắm, ngay cả số điện thoại của mình còn không thèm nhớ kĩ. "Có chuyện gì sao? Lẽ nào bánh bao bị thương?" Không nghe thấy nam nhân mở miệng, Ô Thuần Nhã không khỏi khẩn trương ngồi thẳng lưng, không phải cậu nghĩ nhiều, do gần đây bánh bao bị chút tai nạn nho nhỏ, động hay không động cũng nhức đầu, cho nên giờ cậu như con chim sẻ, gió thổi cỏ lay đã thấy khẩn trương. Nghe giọng cậu có chút biến đổi, Tư Không Viêm Nghiêu hào phóng tha thứ cho cậu, "Bánh bao vẫn ổn, em lưu số của anh vào đi" "Ừm, biết rồi" Nhẹ nhàng thở ra, Ô Thuần Nhã bĩu môi, trong lòng thầm nói một tiếng, bá đạo╭(╯^╰)╮"Bánh bao không có việc gì sao lại gọi cho tôi?" "Chút nữa đón em đi ăn cơm" Nói xong liền cắt điện thoại, y cảm thấy mình đúng là không có việc gì làm liền tự đi tìm việc, tự dưng vô duyên vô cớ mang về một bụng tức giận. Bánh bao nâng móng vỗ bả vai bố, nãi thanh nãi tức an ủi, "Bố đừng nổi giận, đôi khi dây thần kinh cha thô như thế đó" Tư Không Viêm Nghiêu vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn con như ông cụ non an ủi mình, không khỏi thở dài, nhéo nhéo má nhóc, "Con à, về sau xem ít phim truyền hình lúc tám giờ cho bố đi được không?" Nhóc con này cứ đúng giờ liền canh giữ trước TV, bộ phim dài như thế mà một tập cũng không bỏ sót, vấn đề là, nhóc con này toàn học được cái gì đâu! Đảo mắt xem thường, bánh bao cong đầu ngón tay nho nhỏ đầy thịt lên, móc lại thành hình hoa lan, đầu hơi nghiêng, ném một cái mị nhãn về phía cha, tay nhỏ còn nắm lấy tay y, phun ra một câu, "Em đây hai tám cái xuân xanh, còn chưa kết hôn" Sau khi nói xong nhìn vẻ mặt khiếp sợ như bị sét đánh rồi lại khôi phục bình thường của bố, bổ nhào về phía bố nhóc, nghi hoặc hỏi, "Bố ơi, em đây hai tám cái xuân xanh nghĩa là sao? Hai tám là gì?"
|
Tư Không Viêm Nghiêu đặt con ngồi lên bàn làm việc, trịnh trọng nghiêm túc nói, "Từ hôm nay trở đi, ngoại trừ kênh thiếu nhi, tất cả các kênh khác đều không được phép xem" Nghĩ nghĩ, nhìn thấy vẻ mặt chẳng sao cả của con, bổ sung, "Nếu bị bố phát hiện con lén xem, sẽ đánh đòn" Bánh bao bĩu môi, "Con không thích xem Unltraman đâu" Tư Không Viêm Nghiêu không để ý tới nhóc, "Thế thì xem Cừu vui vẻ và Sói xám, không phải con thích sói xám lắm à" Đã xem cùng con mấy lần, y đặc biệt ấn tượng sâu sắc với con sói xám cái gì cũng mù mờ nhưng lại siêu sợ bà xã đó. Bánh bao khoanh tay trước ngực, nghiêm trang nói với bố nhóc, "Đó là con muốn mai sau bố học theo sói xám, biết thương yêu bà xã" Tư Không Viêm Nghiêu cảm thấy, có phải y hẳn là nên đập vỡ TV đi mới đúng đúng không! Cầm trong tay một túi sách mới mua to đùng, Ô Thuần Nhã mang theo nụ cười xa cách, thanh âm nhẹ như nước, gật đầu chào thanh niên đang ngăn trở đường đi của cậu, "Xin chào, Tống tiên sinh" Tống Thụy gật đầu, "Ô tiên sinh, không biết có thời gian hay không, tôi muốn nói chuyện với cậu" Tuy nói lời này để trưng cầu ý kiến của người ta, nhưng nhìn dáng vẻ che cửa hiệu sách thấy rõ hắn không hề có ý như vậy. Hôm nay hắn cố ý đến gặp Ô Thuần Nhã, lúc này hỏi cũng chỉ là hình thức mà thôi. Ô Thuần Nhã gật đầu đáp ứng. Bạn nhỏ Tư Không Cảnh Hoán cuối cùng đã khỏe lại trở về trường học, bánh bao cũng đi nhà trẻ, cậu định đến hiệu sách mua ít sách về đọc, không ngờ mới ra cửa hiệu sách đã bị người chặn lại. Lúc này trong nhà ngoại trừ quản gia và mấy nữ giúp việc, cũng không còn ai khác, hơn nữa người trước mặt rõ ràng lai giả bất thiện (đến không có ý tốt), mình không có cớ thoát thân, vậy chi bằng đi nghe xem hắn muốn nói gì. Hai người cũng không mất công cố ý tìm một nơi tao nhã thích hợp để tâm sự, đi khỏi hiệu sách đến tầng bốn của tòa nhà, chỗ đó bán thức ăn nhanh, chẳng qua đối với người có chất lượng cuộc sống rất cao như Tống Thụy, các loại đồ ăn vặt qua cửa sổ như thế này là lần đầu tiên hắn thấy, có chút mới lạ, lại có chút không thể thích ứng. (đồ ăn vặt qua cửa kính như kiểu bánh mì doner kebab ấy, có một đống thức ăn ngăn cách bởi một tấm kính) Ô Thuần Nhã đi mua một ly sữa, rồi mua cho Tống Thụy một tách cà phê, sau khi trở về lại đi tới cửa sổ bán bánh kẹp thịt mua hai cái bánh, xong mới trở về ngồi đối diện Tống Thụy, cúi đầu ăn. Tống Thụy ánh mắt phức tạp nhìn cậu, cầm tách lên chỉ nhấp thử một ngụm, sau đó bĩu môi ghét bỏ bỏ qua một bên, nhìn cậu ăn đến phình cả hai má, hoàn toàn phá hủy khí chất thanh nhã, không khỏi nhíu mày, "Cậu có thể nhã nhặn một chút được không?" Người này đúng là quá bất lịch sự. Ô Thuần Nhã một miệng nhồi đầy bánh kẹp thịt, cầm ly sữa uống một ngụm lớn, nuốt xuống, lúc này mới cảm thấy dạ dày trống trơn dễ chịu hơn một chút. Cậu cười cười, "Ngại quá, giữa trưa vội, quên không ăn" Tống Thụy bĩu môi, không so đo với cậu, "Cậu...cậu và anh Viêm Nghiêu có quan hệ gì?" Hắn đã hỏi rất nhiều người chuyện này, nhưng không mấy ai biết Ô Thuần Nhã, nếu không phải hôm qua hắn nhịn không được gọi điện hỏi anh Đặc Dương hắn vẫn sẽ không biết cậu ta sống chung với anh Viêm Nghiêu. Còn cả đứa nhỏ kia nữa, nhưng anh Đặc Dương lại không nói cho hắn biết người này là ai, chỉ nói đứa nhỏ là con của anh Viêm Nghiêu.
|
Hơn nữa hắn còn nghe rõ ràng đứa nhỏ gọi người này là cha, cho nên ở nhà suy nghĩ kĩ lưỡng, quyết định vẫn là nên hỏi đương sự rõ ràng, cũng đỡ khiến mình miên man suy nghĩ mà tự hù dọa bản thân. Ô Thuần Nhã chớp chớp mắt, vẻ mặt 'biết ngay là hỏi cái này mà'. Cầm lấy cái bánh thứ hai, cúi đầu, cắn một miếng, hình trăng lưỡi liềm đúng tiêu chuẩn xuất hiện. Nhai nhai nhai, nuốt, uống một ngụm sữa, rồi mới ngẩng đầu nhìn người sắc mặt đã bắt đầu xấu đi, cậu mở miệng, "Anh cho rằng tôi và y có quan hệ thế nào?" Kỳ thật hiện tại cậu cũng không rõ, nếu nói hai người đang yêu chính cậu cũng sẽ không tin, hai người bọn họ căn bản đã tiến luôn vào quá trình đôi chồng chồng lâu năm, mỗi ngày hai người lớn xoay quanh một đứa nhỏ, nếu không có bánh bao, hai người liền không còn cơ hội ở chung với nhau, cho nên bảo cậu và Tư Không Viêm Nghiêu có quan hệ gì? Ngay cả bản thân cậu cũng không biết. Tống Thụy suýt nữa phun ngụm cà phê kém chất lượng lên mặt Ô Thuần Nhã, người này nhìn nghiêm túc như thế, sao lại không phúc hâu vậy chứ. "Cậu đừng đánh thái cực với tôi, tôi là muốn biết vì sao cậu lại sống chung với anh Viêm Nghiêu, hơn nữa cậu muốn nói gì cũng được, nhưng trước hết cậu che vết hồng trên cổ đi rồi hẵng nói" Ném khăn tay lên bàn, Tống Thụy trừng to đôi mắt hoa đào, trong mắt kia loang loáng nước, nhìn như thể bị ai khi dễ. Ô Thuần Nhã bừng tỉnh đại ngộ, hẳn nào bạn học của cậu ai cũng hỏi có phải cậu đang yêu không, còn nhìn cậu cười đến là ám muội, cái dấu vết tình ái này là nam nhân thừa cơ cậu ngủ mà ra tay! (#‵′) Quyết định rồi, tối nay về cậu sẽ tự tay xuống bếp, khao mấy người Tư Không Viêm Nghiêu một bữa, làm cần tây xào củ hoa bách hợp, món gỏi thì phải cho thiệt nhiều cà rốt, còn có gần đây nam nhân hay phải chạy đến công trường, làm thịt xào mộc nhĩ quá hợp, lọc phổi!╭(╯^╰)╮(chỉ ở Tung Của mới có loại củ hoa bách hợp ăn được thôii, nghe đồn ăn giống củ hành tây) Ho nhẹ một tiếng, Ô Thuần Nhã lau miệng dính dầu mỡ, "Sao anh không đi hỏi Tư Không Viêm Nghiêu?" Chẳng lẽ nhìn mình trông giống người dễ bắt nạt? Nháy mắt trừng Ô Thuần Nhã, Tống Thụy bĩu môi, "Anh Viêm Nghiêu bận" Hắn đã đến tập đoàn Tư Không nhiều lần, nhưng lần nào đến cũng đều nghe nam nhân đang họp, hoặc là đến công ty chi nhánh thị sát, hắn căn bản là không gặp được y. Bận? Ô Thuần Nhã nghi hoặc nói, "Vừa rồi y gọi điện cho tôi còn nói chiều muốn tự mình đi đón con, không nghe y nói bận mà?" Tống Thuy buồn bực, người này tuyệt đối là cố ý. ~~~~(>_<)~~~~ "Dù sao hôm nay cậu phải trả lời tôi, rốt cuộc hai người có quan hệ gì!" Bĩu môi, mắt Tống Thụy hồng lên. Hắn từ nhỏ đã thích anh Viêm Nghiêu, chỉ cần có cơ hội liền tiếp cận người nọ, không sợ khí thế lạnh như băng của y, dù sao hắn chính là thích, vốn tưởng rằng anh Viêm Nghiêu sẽ không có ý định mờ ám gì với nam nhân, cho nên hắn không dám để lộ tình cảm của mình ra ngoài, nhưng kể từ lần trước khi gặp được Ô Thuần Nhã, hắn cảm thấy nguy cơ mãnh liệt, hắn cảm thấy anh Viêm Nghiêu thực sự để ý đến nam nhân này, tuy rằng hắn mới chỉ thấy hai người ở cùng nhau đôi lần, nhưng hắn sẽ không nhìn lầm, khi anh Viêm Nghiêu nhìn người này, trong ánh mắt không hề che dấu ôn nhu, đây là điều mà dĩ vãng chưa có bất cứ ai được nhận.
|
"Nếu tôi nói, chúng tôi đang yêu nhau, anh có tin không?" Tống Thụy vốn có khuôn mặt búp bê, chính là loại búp bê có khuôn mặt trắng nõn, nhưng nghe lời này của Ô Thuần Nhã xong sắc mặt còn trắng hơn nữa, hắn cắn môi, thở phì phì trừng Ô Thuần Nhã, hung dữ nói, "Hừ, tôi mới không thèm tin đâu, anh Viêm Nghiêu sao có thể đi nói chuyện yêu đương với người khác, huống chi cậu còn là nam nhân, chắc chắn là cậu thấy anh ấy gia thế tốt tướng mạo tốt nên mới dùng biện pháp gì gì đó bám lấy anh ấy!" Ô Thuần Nhã cũng không tức giận, chỉ cười châm biếm gật đầu, "Nói đúng lắm, vậy anh đi nói cho anh Viêm Nghiêu yêu dấu của anh, nói tôi ham hư vinh, ham tiền tài, thấy lợi quên nghĩa, ở bên y chính là vì muốn tài sản của y" Nhìn sắc mặt hắn đổi tới đổi lui, Ô Thuần Nhã lại càng cười vui vẻ, còn nâng cằm, cho hắn một ánh mắt khinh thường, "Anh đi nói đi" "Cậu...cậu đúng là không thể nói lý!" Tống Thụy buồn bực chỉ vào cậu, gào lên. Ô Thuần Nhã quay đầu nhìn quầy bán thức ăn nhanh ồn ào náo nhiệt, tuy rất nhiều người, nhưng chả có mấy ai chú ý tới hai người bọn họ. Nhún nhún vai, cầm túi to đặt trên ghế lên, đứng lên nghiêng người đưa mắt nhìn Tống Thụy, cậu sắc mặt bình đạm nói, "Anh thích nói thế nào thì tùy, nhưng có chút chuyện anh cần nhớ kĩ, bất luận anh tính toán thế nào, hoặc là làm cái gì để tôi phải rời đi, cũng tuyệt đối không được phép thương tổn đến đứa nhỏ kia, bằng không cho dù Tư Không Viêm Nghiêu có buông tha cho anh, tôi cũng sẽ liều mạng với anh, anh tốt nhất nên nhớ cho kĩ." Nói xong cậu xoay người rời đi. Tống Thụy tức giận ngồi tại chỗ thở hồng hộc, hắn từ trước tới giờ chưa từng bị đối xử như thế này, lấy điện thoại ra gọi cho Tuấn Nghị. Điện thoại kết nối được tín hiệu hắn liền nói, "Tuấn Nghị, đi uống rượu với tôi" Mạc Tuấn Nghị cầm điện thoại, khoát tay với người bên cạnh ý bảo gã đừng lên tiếng, hỏi, "Làm sao vậy?" Bĩu môi, Tống Thụy thở phì phì nói, "Còn không phải do cái tên bên cạnh anh Viêm Nghiêu sao, cư nhiên dám uy hiếp tôi!" "Cậu nói ai?" Mạc Tuấn Nghị cả kinh, từ trên giường ngồi bật dậy. "Chính là Ô Thuần Nhã chứ ai, cậu ta nghĩ mình là ai, hừ, tôi thật muốn nhìn xem cậu ta có cái năng lực gì!" Nghiến răng nghiến lợi nói, Tống Thụy ở trong lòng xốc lại tính toán, nghĩ sao có thể để người kia tự tìm phiền phức. Mạc Tuấn Nghị nhíu mày, hắn cũng mấy hôm không đi học rồi, Thuần Nhã sao lại trêu chọc đến tiểu thiếu gia mỏng manh này. "Cậu đừng nghĩ loạn thất bát tao đi tính kế với cậu ấy, cẩn thận lại tự mình hại mình" Đẩy nam nhân đang sán lại gần mình, Mạc Tuấn Nghị trừng mắt, rời giường mặc quần áo. "Không cần cậu quan tâm, mau đi uống rượu cùng tôi!" Mạc Tuấn Nghị hừ lạnh, không quan tâm? Hắn chắc chắn phải quan tâm rồi! "Đó là bạn học của tôi, quan hệ rất tốt, nếu cậu gây phiền phức cho cậu ấy vậy chúng ta khỏi cần làm bạn bè nữa, tự cậu ngẫm lại đi!" Mấy người bọn họ đều là con nhà gia thế, cho nên quan hệ khá gần gũi, nhưng tất cả đều có ngăn cách, Mạc Tuấn Nghị vốn không thích lắm loại tính cách này của Tống Thụy, giờ lại càng thêm chán ghét không chịu nổi.
|
"Dựa vào cái gì một đám các người đều thích cậu ta, là cậu ta cướp anh Viêm Nghiêu của tôi trước!" Tống Thụy ồn ào, hắn sắp ủy khuất muốn chết rồi. "A, mặc kệ cậu" Trực tiếp cúp điện thoại, quay đầu trừng mắt với nam nhân còn ngồi trên giường, "Đều là do anh gây ra chuyện tốt này, nếu Thuần Nhã có chuyện gì, anh cứ chờ cho tôi!" "Chậc, em lật mặt cũng nhanh thật đó, mới vừa rồi còn hưởng thụ như vậy, giờ lại như hận không thể nuốt chửng anh" Nam nhân đứng dậy, lõa thể (nude) đi đến bên người Mạc Tuấn Nghị, kéo hắn vào lòng, hôn lên đôi môi sưng đỏ. "Cút ngay!" Mạc Tuấn Nghị đẩy gã, nhưng lại không cách nào thoát khỏi kìm kẹp của gã. "Đừng nóng giận được không. Viêm Nghiêu giờ coi người nọ như bao bối, sao có thể có chuyện gì" Nam nhân an ủi hắn. Mạc Tuấn Nghị mím môi, hắn chính là tâm lý không thoải mái! Tư Không Đặc Dương thấy hắn không nói gì, cũng không tiếp tục mở lời làm hắn phiền lòng nữa, trong lòng lại suy nghĩ đến cuộc nói chuyện của hai anh em nhà mình tối qua, Viêm Nghiêu đã nói gì cơ chứ? Y cư nhiên tính đến lễ mừng năm mới sẽ đưa Ô Thuần Nhã quay về nhà chính, chậc chậc, xem ra em trai gã lần này thực sự nghiêm túc rồi. Trước cửa nhà trẻ Sao Kim, một cô bé mặc bộ váy công chúa buộc tóc hai bên đang nói chuyện với một bé trai mặc bộ tây trang nho nhỏ màu trắng, xa xa nhìn rất có vẻ thân sĩ cùng thục nữ, nhưng nội dung nói chuyện thật là khiến các cô giáo khóc không ra nước mắt. Đối thoại như sau : "Ô Trạch Vũ, sao cậu không mặc váy?" Hồ Ny Ny năm tuổi vươn bàn tay nhỏ bé túm làn váy của mình, đứng tại chỗ quay một vòng. "Chỉ có con gái mới mặc thôi" Bánh bao bĩu môi, màu sắc lòe loẹt như con bướm ấy, nhóc còn lâu mới thèm mặc. "Mới không phải đâu! Em trai cũng mặc mà" Hồ Ny Ny bĩu môi, năm ngoái mẹ bé sinh cho bé thêm một em trai nhỏ, quần áo của trẻ con đều chỉ để bảo hộ thân thể, cho nên dùng tạm cái váy màu hồng nhạt bé đã từng mặc cho em trai, nhưng cũng chỉ mặc một lần, lại bị bé nhìn thấy. Bánh bao quay đầu, vẻ mặt thần bí nói, "Mẹ cậu lừa cậu đó, đấy là em gái" Hồ Ny Ny nghiêng đầu, có chút nghi hoặc. Bánh bao tiếp tục dạy dỗ, "Có tiểu JJ mới là em trai, không có tiểu JJ là em gái, em trai cậu có tiểu JJ không?" Hồ Ny Ny chớp chớp mắt suy ngẫm, sau đó lắc đầu, thực chắc chắn nói, "Không có!" Bởi vì cho tới giờ bé chưa từng nhìn thấy tiểu JJ, cho dù lúc mẹ thay bỉm cho em bé cũng chưa thấy, cho nên bé cũng không biết đó là tiểu JJ a! Cô giáo Tiểu Tây dẫn hai nhóc ra cổng trường thực sự hết nói nổi, mẹ Hồ Ny Ny là phó hiệu trưởng nhà trẻ, toàn bộ trường không ai không biết tin mừng nhà phó hiệu trưởng có công tử, nhưng cô có thể nói gì đây? Chẳng lẽ đi thảo luận vấn đề tiểu JJ với hai đứa nhỏ? Quên đi, tâm lí của cô còn chưa cường hãn đến độ đó, làm bộ như không nghe thấy gì là được. Ô Trạch Vũ cởi áo khoác tây trang, vo tròn nhét vào balo, chiều nay nhà trẻ bọn họ có một đoàn lãnh đạo đến thị sát, tối qua bánh bao đã nói với Cảnh Hoán, hai nhóc con này liến sán lại một góc thì thầm to nhỏ, quyết định sẽ mặc tây trang, bánh bao nhà ta vừa đáng yêu lại không kém phần đẹp trai, mặc bộ tây trang bố nhóc mua cho nhóc trước đó lại càng lộ vẻ khí độ bất phàm. Khụ....nếu để cho cha nhóc thấy, nhất định sẽ nói y không có việc gì tự tìm rắc rối, bộ quần áo này là Tư Không Viêm Nghiêu nhìn thấy Cảnh Hoán có lần mặc, dựa trên nguyên tắc cháu y có con y sao có thể không có liền đi mua, kết quả, cầm luôn bộ tây trang trẻ em do nhà thiết kế hàng hiệu nổi tiếng của nước F thiết kế, nghe nói toàn thế giới chỉ có duy nhất một bộ, đúng là lụn bại mà.
|