Bánh Bao Nhà Ai
|
|
Tư Không Khải cũng không ủng hộ bĩu môi, khỏi cần nói, biểu tình của hai ông cháu nhà này hết sức thống nhất, "Viêm Nghiêu ngay thẳng nhất đó!" Lời này ngay cả lão quản gia bên cạnh nghe xong cũng thấy điêu. Ô Thuần Nhã nhướn một bên mày nhìn ông cụ, mấy ngày nay ở chung cậu đã nhìn thấu bản chất của ông rồi, chính là bề ngoài khí phách bên trong nhão nhoét, hơn nữa khi đối diện với Tư Không Viêm Nghiêu, chậc chậc, cứ như chuột thấy mèo, ôm đuôi chạy té khói. Cậu thản nhiên mở miệng, "Giờ anh ấy không ngay thẳng cũng không được" Ông cụ chớp mắt mấy cái, nhớ tới quá khứ của thằng con thứ hai, đúng là rất huy hoàng. Được rồi, con dâu thứ của ông nói chuẩn lắm, giờ thằng con nó không ngay thẳng không được, ngay cả ông cũng biết, con của ông mà dám làm loạn, vợ nó sẽ lập tức dẫn cụ ông ra ngoài liền! "Khụ, Thuần Nhã à, mấy ngày nay thân thể con không thoải mái thì ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng làm gì thêm mệt" Buổi tối ông là hay nghe thấy vài động tĩnh truyền ra từ phòng thằng con thứ lắm, ai u, ông đỏ mặt rồi đây này. Ô Thuần Nhã gật đầu, "Con đã nói cùng giáo sư rồi, quyết định tìm công việc thực tập trước đã, giáo sư cũng đã đồng ý" Tình huống của cậu đặc biệt, cho nên trường học rất chiếu cố cậu. Tư Không Khải cầm tách trà, khó hiểu nhìn cậu, "Thực tập? Đi đâu?" Ô Thuần Nhã vươn tay cầm hạt dẻ được đặt trên bàn, bóc cho hai nhóc con đang ngồi chơi cờ nhảy ở một góc ăn, bánh bao thích ăn hạt dẻ sao đường, nhóc không thích ăn loại hạt dẻ sao đường đã bóc sẵn vỏ, thế nên mấy loại hạt dẻ bóc sẵn vỏ sao đường bán ngoài đường nhóc đều không thèm ăn, đã thế lại còn lười bóc vỏ, mỗi lần đều phải để cha nhóc bóc xong bỏ vào miệng cho mới chịu. Bóc mấy miếng đút cho hai nhóc kia xong, Ô Thuần Nhã mới trả lời Tư Không Khải, "Còn chưa nghĩ ra ạ, con học chuyên ngành tiếng Pháp, hiện tại có một vài công ty tuyển dụng phiên dịch, con định đến đó xem sao" Tư Không Khải không vừa lòng lắm, xụ mặt nói, "Công ty nhà mình lớn như vầy, chẳng lẽ không có chỗ cho con? Có khả năng sao còn muốn đi phục vụ cho người ngoài chứ!" Ô Thuần Nhã sửng sốt, vừa cúi đầu bóc hạt dẻ vừa nghĩ, có vẻ lời ông cụ nói cũng khá đúng. Bánh bao thấy cha cúi đầu, cảm xúc hình như trầm xuống, nhóc không khỏi quay đầu về phía Tư Không Khải, cả giận nói, "Cha muốn tự lực cánh sinh, không cần ông quản nhiều như thế!" Lời nói của nhóc kia hết sức sắc bén, Ô Thuần Nhã ngẩng đầu nhìn con, thấy nhóc còn thở phì phò trừng ông cụ, lập tức ôm nhóc vào lòng, cúi đầu nói, "Sao có thể nói chuyện với ông nội như vậy, cha dạy con thế nào!" Nói xong còn vỗ lên mông bánh bao.
|
Bánh bao ủy khuất bĩu môi, chớp mắt to nhìn cha, trong mắt long lanh ánh nước như sắp khóc, nhóc cảm thấy cha không yêu mình nữa, vì cái lão xấu xa này, cha mới đánh mông nhóc. Ô Thuần Nhã thấy nhóc muốn khóc, trừng mắt, "Không được khóc!" Mím môi, bánh bao hít hít nước mũi, nhưng nghe lời không khóc ra. Tư Không Cảnh Hoán chỉ có thể lo lắng suông, nhóc biết ngữ khí của bánh bao có hơi quá đáng, nhưng không thể đánh em ấy như thế được. "Chú Ô...." "Cảnh Hoán không được nói vào" Cậu cúi đầu nhìn con, "Xin lỗi ông nội, cha dạy con cái gì con đều quên hết rồi phải không?" Thằng nhóc thối này càng lúc càng bướng bỉnh, nếu không dạy dỗ sẽ trở nên không ngoan. Bánh bao dẩu môi không nói gì, cúi đầu xoắn ngón tay. Ô Thuần Nhã vươn tay đặt nhóc đứng xuống đất, nhàn nhạt nói, "Ngẩng đầu nhìn cha" Bánh bao mắt to đen bóng nhìn cha, ủy khuất cực kì. Tư Không Khải cũng chỉ có thể lo lắng suông, ông thực sự không cảm thấy ngữ khí nói chuyện của bánh bao có gì không phải, bởi vốn dĩ, ở đáy lòng ông cụ, vị này là cụ của ông, giáo huấn ông một hai câu cũng là bình thường. Cho nên thấy hành động của Ô Thuần Nhã, ông ở bên cạnh có chút ngồi không yên. Ông há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại bị lão quản gia ngăn cản, ông quay đầu khó hiểu nhìn lão quản gia, thấy ông ấy lắc đầu ý bảo ông đừng xen mồm vào, cũng đành ngồi yên theo dõi. Nghiêm Võ thì lại đồng ý với hành động của Ô Thuần Nhã, kia là đứa nhỏ cậu sinh ra, mặc kệ nhóc có là cụ hay lão thái thái gì gì đó, đều không có ý nghĩa gì với người ta hết. Con làm sai đương nhiên phải dạy dỗ, ông làm ông nội sao lại định quấy rối thế. "Bánh bao, cha dạy con thế nào, phải nói chuyện với trưởng bối ra sao?" Ô Thuần Nhã trên mặt không có biểu tình gì, mỗi khi cậu mang dáng vẻ thản nhiên không chút thay đổi như vậy đều khiến bánh bao trong lòng run run. Bánh bao nhéo nhéo thịt ở eo nhỏ, khụ, nếu nhóc thực sự có cái gọi là eo. Nhóc nói, "Phải kính trọng trưởng bối, không được trừng mắt với trưởng bối, cũng không được cướp lời của trưởng bối, không được hô to gọi nhỏ với trưởng bối" Nói xong nhóc nhìn cha, dẩu môi, "Nhưng mà ông nội mắng cha!" Ô Thuần Nhã nâng tay nhéo mặt nhóc, "Ông nội là trưởng bối, cha sai chuyện gì bị ông mắng là chuyện nên làm, nhưng con thì không được phép quát ông nội, biết chưa?"
|
Bánh bao ủy ủy khuất khuất gật đầu, được rồi, nhóc là vãn bối, nhóc là trẻ con. Nhóc quay đầu nói với ông cụ, "Ông nội, bánh bao sai rồi, bánh bao xin lỗi ông" Nhóc nhịn! Tư Không Khải lập tức xua tay, "Không sao, không sao, Thuần Nhã à, bánh bao còn nhỏ, con đừng nói nó" Ai biết cụ ông có mang thù hay không, nhỡ về sau lại tính kế ông thì ông biết làm thế nào giờ. Ô Thuần Nhã quay đầu nhìn ông cụ, "Bác không thể chiều nó như vậy được, trẻ nhỏ là phải dạy dỗ" Nói xong lại nhìn bánh bao, nghiêm túc nói, "Còn để cha nghe thấy con nói chuyện với ông nội như thế, cha sẽ đánh mông con" Bánh bao theo phản xạ dùng hai móng thịt bảo vệ mông, chu môi nói, "Con biết rồi ạ" Cha đánh đòn tuy không đau, nhưng mất mặt quá trời. Tư Không Cảnh Hoán nhanh chân vươn tay kéo bánh bao ôm vào ngực, ngẩng đầu nhìn Ô Thuần Nhã, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói, "Chú Ô, chú yên tâm, con sẽ trông chừng bánh bao" Bị đánh đòn sẽ đau lắm, tuy rằng nhóc chưa bị đánh bao giờ, nhưng bánh bao nhiều thịt như thế, bị đánh một cái nhất định cũng rất đau. Ô Thuần Nhã gật đầu, nói với Tư Không Khải, "Chuyện bác nói con sẽ cẩn thận cân nhắc, chờ Viêm Nghiêu về con thử nói chuyện với anh ấy xem thế nào" Tư Không Khải hết sức vừa lòng với câu trả lời của cậu, trong lòng ông cụ tuy không hi vọng Ô Thuần Nhã ra ngoài làm việc cho lắm, nhưng người ta dù sao cũng là một nam nhân, đâu thể nào muốn ở nhà làm chủ gia đình được. "Lão gia, ngài lên lầu nghỉ ngơi đi, khi nào đến cơm tối tôi sẽ gọi ngài" Nghiêm Võ nói với ông cụ, mấy ngày nay ông cụ cứ hưng phấn quá mức, đến tối toàn bị mất ngủ. Tư Không Khải không phản đối, đứng dậy lên lầu. Ô Thuần Nhã thấy ông cụ lên lầu thì xoay người đi vào phòng bếp, vừa rồi cậu đã nói với đầu bếp, buổi tối cậu muốn làm một ít bánh tart trái cây cho hai nhóc con cộng thêm hai vị đại gia ra ngoài kiếm tiền kia.... Tư Không Viêm Nghiêu đi làm về tiện đường qua phòng khám đón Giang Võ, lúc ấy cảm giác của Giang Võ cứ như trúng giải thưởng trị giá năm trăm vạn, ngốc hề hề cười suốt cả đường đi. Có thể ăn ké cơm, đây mới là chuyện khiến hắn vui nhất. Lúc đến cơm tối, ông cụ nhíu mày nhìn Tư Không Đặc Dương. "Con là chạy về từ khe núi nào đây? Sao lại trở nên lôi thôi thế này" Kỳ thật Tư Không Đặc Dương không có biến hóa gì quá lớn, chỉ là râu mấy ngày không cạo sạch, khiến gã mang chút vẻ u buồn tang thương. Hơn nữa gã lớn lên rất đẹp trai, bây giờ khoác thêm cái lớp da này vào, chậc chậc, không biết chết mê chết mệt bao nhiêu cô rồi.
|
Tư Không Đặc Dương không nhìn cha gã, nâng đũa gắp một miếng thức ăn cho con, "Mệt mỏi" Mấy ngày nay gã buồn phiền hết sức, ngoại trừ văn phòng không muốn đi bất cứ đâu. Nếu không lấy công việc gây mê chính mình, không chừng gã lại không kiểm soát được bản thân, chạy đi tìm Mạc Tuấn Nghị. Tư Không Viêm Nghiêu nhét thịt bò đầy miệng, quay đầu nhìn anh y, "Nghỉ đi" Gần đây anh y đảm nhận lượng công việc có chút quá mức, hôm nay thừa dịp ông cụ hỏi, y cũng nhắc nhở. "Khỏi, anh cơm nước xong ngủ một lát là ổn" Tư Không Đặc Dương lắc đầu cự tuyệt, nhưng thực sự gã ngủ cũng không được ngon, mỗi khi nhắm mắt lại liền thấy bóng dáng Mạc Tuấn Nghị. Ô Thuần Nhã ở cạnh kéo kéo áo Tư Không Viêm Nghiêu còn muốn nói thêm gì nữa, lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Tuấn Nghị tạm nghỉ học, có thể là hai người bọn họ xảy ra vấn đề" Hôm trước đến lớp thì gặp Mạc Tuấn Nghị đang làm thủ tục xin nghỉ, thoạt nhìn hắn thật khiến người ta lo lắng. Tư Không Đặc Dương nghe thấy lời Ô Thuần Nhã nói, tay gắp đồ ăn ngừng lại một chút, sau đó lại như không có việc gì cúi đầu ăn cơm, mỗi tội ánh mắt nhìn cơm trắng trong bát có hơi hung ác. Tư Không Viêm Nghiêu nheo mắt nhìn anh y, cười lạnh một tiếng, "Tự chuốc lấy" Lúc trước y đã khuyên anh mình, với tính tình của Mạc Tuấn Nghị, nếu hắn tìm đến ổng thì thể nào cũng có ý định nghiêm túc dài lâu, nhưng ổng lại không nghe, giờ hối hận rồi phải không? Đáng đời. Giang Võ ở một bên cúi đầu ăn cơm, nhìn không chớp mắt, nhưng thỉnh thoảng lông mày lại nhướn lên một chút thể hiện giờ phút này hắn đang ham hố hóng chuyện đến cỡ nào, ái chà, hóa ra giữa đại thiếu gia nhà Tư Không và tiểu thiếu gia nhà họ Mạc là loại quan hệ này. Cơm nước xong, một đám người ngồi ở sofa, bánh bao và Cảnh Hoán mỗi nhóc cầm một miếng bánh tart trái cây, khoái chí ăn đến trên mặt cũng dính kem bơ. Ô Thuần Nhã lấy khăn tay lau miệng cho hai nhóc, cười nói, "Hai tên ham ăn này" Bánh bao ăn hết sức vui vẻ, cười tít cả mắt, "Cha, cái này ngon quá" Cảnh Hoán gật đầu phụ họa, món này không quá ngọt, nhóc thích thiệt là thích. Tư Không Viêm Nghiêu tâm ngứa ngáy sán lại gần, bình thường vốn dĩ y không ăn đồ ngọt, nhưng nhìn hai đứa kia ăn mà mặt mày hớn hở, đến cả cha già của y cũng cầm một miếng lên ăn, tự dưng thấy thèm thèm, "Ngon lắm à?" Bánh bao gật đầu, chớp mắt, đề phòng như sợ bị bố cướp mất, cọ cọ người Cảnh Hoán.
|
Nam nhân nhướn mày, thử cắn một miếng, miệng chóp chép, gật đầu, "Ngon lắm" Bảo bối tay nghề tốt, y cũng muốn ăn. Quay đầu nhìn Ô Thuần Nhã, nhướn mày ý bảo cậu cũng lấy cho mình một miếng. Ô Thuần Nhã dở khóc dở cười, cắt một miếng bánh đưa cho y, "Người lớn rồi còn tranh với hai đứa trẻ con" Vươn tay tiếp nhận, y cắn hai miếng liền xong, lau lau mồm, "Em tay nghề tốt lắm" Nói xong còn sán lại hôn lên má cậu. Ô Thuần Nhã đỏ mặt đẩy y, người này càng ngày càng bám dính, bây giờ cứ có cơ hội là lại sán tới ôm một cái hôn một cái hoài. Giang Võ ở một bên thở dài, hắn thật không ngờ tới Tư Không Viêm Nghiêu lại biến thành như vầy, xem ra Ô Thuần Nhã quả là có bản lĩnh dạy chồng. "Lại đây để tôi bắt mạch cho cậu" Hắn vươn tay nói với Ô Thuần Nhã. Ô Thuần Nhã ngồi xuống bên cạnh hắn, vươn tay trái. Giang Võ cẩn thận xem mạch, sau đó sắc mặt cổ quái nhìn Tư Không Viêm Nghiêu, lại nhìn sang Ô Thuần Nhã. Tư Không Viêm Nghiêu khẩn trương nhìn hắn, "Có chuyện?" Giang Võ đưa mắt liếc qua hai nhóc chỉ lo ăn kia, thấp giọng nói, "Anh cũng thật quá không biết tiết chế! Thân thể cậu ấy vừa mới chuyển tốt chút!" Nam nhân sửng sốt, khó hiểu nghiêng đầu nhìn bảo bối đang đỏ bừng mặt, "Nói rõ ràng" Giang Võ thở dài, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói, "Lúc trước thân thể cậu ấy hư nhược suy tổn lợi hại, tuy dạo này đã bổ thêm một chút, nhưng mỗi ngày anh đều gây sức ép với cậu ấy, nguyên khí vất vả lắm mới bù vào được lại mất hết sạch, không phải tôi đã nói với anh rồi sao, thân thể cậu ấy không thể chịu nổi nhu cầu kia của anh đâu, phải biết cấm dục thích hợp!" Vui, tiếng nói chuyện của Giang Võ càng lúc càng lớn, ngay cả hai đứa nhóc đang cúi đầu điên cuồng ăn cũng nghe thấy, huống chi là Tư Không Khải và Nghiêm Võ. Tư Không Viêm Nghiêu bất mãn nhíu mày, "Cậu nói có thể ngừng uống thuốc rồi" Đã ngừng uống thuốc vậy thì thân thể đương nhiên phải tốt rồi chứ. "Là thuốc có ba phần độc! Tôi không phải đã nói làm đồ ăn bổ dưỡng cho cậu ấy sao! Cho dù cậu ấy có tốt lại hoàn toàn cũng không thể chịu nổi anh mỗi ngày đè nặng hiểu không!" Rống giận, đây là không tôn trọng người bệnh của hắn! Hơn nữa người bệnh của hắn còn là một mĩ nhân! "Cấm dục một tháng!" Không nhìn ánh mắt sắp phun lửa của Tư Không Viêm Nghiêu, Giang Võ nghiêm túc hạ lệnh. Ô Thuần Nhã gật gù đồng ý, gần đây nam nhân toàn quá mức, nhưng bản thân cậu lại không có khả năng phản kháng, chỉ có thể mỗi lần đều bị áp bức! Tư Không Viêm Nghiêu không có biện pháp, còn tưởng lại có thêm một bánh bao nhỏ, đáng tiếc.... Bánh bao ở một bên lắc đầu, bất đắc dĩ nói với Cảnh Hoán, "Anh, bố đáng thương nhỉ!" Cảnh Hoán cũng phối hợp gật đầu, "Chú hai thật đáng thương" "...." Ô Thuần Nhã thật muốn tìm một cái lỗ mà chui vào, hai đứa nhỏ này đang nói cái gì đây! Bánh bao tựa vào lưng cha làm nũng, "Cha cõng bánh bao đi" Ô Thuần Nhã xoay người để bánh bao có thể nằm vững, hai cánh tay béo ú ôm cổ cậu, cái cằm nho nhỏ tựa trên lên vai cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính thịt. Ô Thuần Nhã nghiêng đầu cười nhóc, "Hôm qua ai bảo mình lớn rồi? Bây giờ lại bắt cha cõng" Bánh bao chu miệng, "Lớn rồi cũng muốn cha cõng" Cõng nhóc chậm rãi ra hoa viên, Ô Thuần Nhã bị dáng vẻ làm nũng của nhóc chọc cười. "Mai sau lớn lên rồi không phải là con nên cõng cha sao?" Nói xong còn nhéo nhéo thịt ở mông nhóc. Bánh bao uốn éo tránh, lại tránh không được, lẩm bà lẩm bẩm, "Cha biểu bố cõng ấy, bánh bao bây giờ còn chưa cõng được, mai sau sẽ cõng cha" "Quỷ linh tinh" Vỗ vỗ mông nhóc, cậu chậm rãi đi bộ xung quanh. Cha con hai người vừa đi vừa nói chuyện, chỉ chốc lát sau bánh bao đã dựa trên lưng Ô Thuần Nhã ngủ thiếp đi. Nghiêng đầu nhìn dáng ngủ miệng chu lên chảy cả nước miếng của nhóc, Ô Thuần Nhã bật cười. Tư Không Viêm Nghiêu sau khi họp trực tuyến với cấp dưới trong thư phòng xong thì trở về phòng, kết quả không thấy ai, xoay người xuống lầu tìm người, phòng khách cũng không thấy, y không khỏi khẩn trương, bảo bối sẽ không lại bỏ nhà đi chứ! Gần đây y có làm gì đâu, cũng cấm dục tận mấy ngày rồi. Quản gia Tào thấy sắc mặt y không tốt liền tiến lại gần, "Nhị thiếu gia, Thuần Nhã thiếu gia mang tiểu tiểu thiếu gia ra hoa viên, đã đi được một lúc rồi" Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu, chạy nhanh ra hoa viên. Ô Thuần Nhã lưng mang bánh bao đi chậm rì rì vài vòng, thấy hơi mệt, đang định cõng bánh bao về phòng, vừa ngẩng đầu lên liền thấy nam nhân đang đi tới, lập tức gọi y, "Mau lại đây bế con anh đi, nặng muốn chết" Tư Không Viêm Nghiêu buồn cười nhìn dáng vẻ ghét bỏ rồi lại cẩn thận che chở của Ô Thuần Nhã, lại gần bế bánh bao, hai móng thịt của nhóc kia còn cố sức ôm chặt không buông. "Con à, buông tay ra" Nhẹ nhàng nhắc nhở bên tai bánh bao, nam nhân cũng không dám dùng sức, chỉ hi vọng thằng con y đang ngủ có thể nghe thấu. Ô Thuần Nhã trợn mắt nhìn trời, tay đang đỡ mông bánh bao khẽ nhéo nhéo, trái xoa phải bóp, bánh bao trốn không nổi đành phải buông tay, được Tư Không Viêm Nghiêu chờ ở bên cạnh bế lấy. "Chậc, bánh bao cao lên không ít, người dài ra thịt cũng nhiều lên" Bất mãn chu miệng nhìn con đang ngủ vù vù nằm trong ngực nam nhân, Ô Thuần Nhã vươn tay chọc chọc mặt nhóc. Tư Không Viêm Nghiêu bất đắc dĩ nhìn cậu khi dễ con, nói, "Chọc tỉnh sẽ lại đi quấy em" Ô Thuần Nhã nhăn mũi, vươn tay cầm lấy áo khoác nam nhân vừa mang tới phủ lên người bánh bao, "Về thôi, em cũng buồn ngủ rồi" Nam nhân gật đầu, y ra đây vốn chính là để gọi hai người trở về ngủ. "Ngày mai em đến công ty cùng anh?" Đặt bánh bao nằm ở trong cùng giường, nam nhân vươn tay cởi giầy nhóc, sau đó cởi tất, có lẽ do lực tay lớn, bánh bao bĩu môi hừ hừ. Ô Thuần Nhã vươn tay, "Để em làm cho, anh khiến nó không thoải mái" Tư Không Viêm Nghiêu chọc chọc mông bánh bao, tên nhóc thối này. Ô Thuần Nhã thuần thục cởi nốt chiếc tất còn lại cho bánh bao, đẩy mông thịt của nhóc, nhóc liền lăn lăn lăn, chui tọt vào ổ chăn. Thấy nhóc ú như con sâu thịt, Ô Thuần Nhã cười nói, "Không thể chiều thêm được, nhìn nó béo thế này này, cánh tay đã có mấy ngấn rồi, vừa nãy tắm cho nó em còn thấy ở ngấn tích cả ghét đấy!" Tư Không Viêm Nghiêu đang ôm bánh bao cũng cúi đầu nhìn nhóc, gật đầu, "Phải giảm béo!" Ô Thuần Nhã đẩy y, "Đi tắm rồi ngủ" Dán vào cái mông vểnh của cậu mà cọ cọ, làm cho cậu cảm nhận được thứ đang nóng bừng của mình, Tư Không Viêm Nghiêu ôm cổ cậu, "Bảo bối, cùng nhau tắm đi" Hơi thở nam nhân phun ở cổ cậu, Ô Thuần Nhã lui lui, xoay tay qua đẩy y, "Cấm dục! Mình anh tắm đi, vừa nãy em tắm chung với con rồi" Nam nhân lạnh mặt bĩu môi, "Bất công" Bồi con mà không bồi y, chẳng lẽ con đẹp trai hơn y chắc? "→_→, sao lại than phiền lắm vậy, đi nhanh đi!" Cậu dở khóc dở cười trừng mắt. "..." Nam nhân không tình nguyện vào phòng tắm, trước khi đóng cửa còn hỏi dò một câu, "Không vào thật à?" "Cút!" Ô Thuần Nhã trừng mắt. Nam nhân tắm rửa xong bước ra, thấy Ô Thuần Nhã đang nửa ngồi nửa dựa, một tay vỗ nhẹ bánh bao một tay trở sách. "Sao em còn chưa ngủ?" Vừa nãy chẳng phải còn nói buồn ngủ đó thôi? Ô Thuần Nhã nằm xuống chừa chỗ nằm cho y, thấy y nằm bên cạnh thì nhẹ giọng nói, "Ngày mai em muốn đi xem Tuấn Nghị" Nam nhân nâng tay, để cậu tựa vào ngực mình, cúi đầu nhìn cậu, "Mới gọi điện thoại?" Gật đầu, Ô Thuần Nhã cọ cọ, "Ừ, em lo cho cậu ấy" "Buổi sáng đi xem, buổi chiều đến công ty" Tiếng nói nam nhân trầm thấp dễ nghe, Ô Thuần Nhã cong khóe miệng khẽ cười. Nghĩ nghĩ cậu lại hỏi, "Mấy ngày nay anh anh đi đâu rồi?" "S thị"
|