[FanFic YunJae] Khi Hủ Nam Gặp Đại Gia Chân Dài
|
|
“Đều tại em không tốt… Nếu không phải vì em, anh đã không bị thương nặng như vậy…” Đây chắc chắn là câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, Kim Jaejoong đứng ngoài cửa cười đau thương, cậu thật sự, hận chết mấy câu chuyện cổ tích kia. Kim Jaejoong lặng nhìn người nằm trên giường, xoay người rời đi. “Đứng lại…” Một giọng nói mang theo hô hấp khó nhọc vang lên, tuy giọng không lớn nhưng lại có sức nặng kinh người. Chân Kim Jaejoong vừa mới nhấc lên, người phía sau cũng chỉ gọi một tiếng này, phòng liền rơi vào im lặng, cuối cùng, Kim Jaejoong vẫn không quay đầu lại, rời đi. “Yunho… Anh ta… Hình như là người đại diện sản phẩm cùng anh đúng không?” Yeo Woon chợt nhớ ra, hỏi người suy yếu vừa tỉnh lại kia. “Yeo Woon…” Anh nhìn cô, giọng điệu mang theo mệt mỏi, “Anh muốn nhờ em một việc, em đồng ý được không?...” “Được, anh nói đi, em nhất định sẽ đồng ý!” Trong mắt Yeo Woon chứa đầy nước, ôm tay Jung Yunho nức nở nói. “Anh nói muốn ở bên em là thật… Nhưng mà, giờ anh chỉ sợ không làm được rồi…” Anh nhìn cô đang suy sụp, “Trợ lý của anh làm hỏng laptop của anh, bên trong có thoả thuận hợp tác với Tề Long… Công ty sẽ sớm truy xét…” Yeo Woon buồn bã nói: “Là cậu ta làm mất thoả thuận của anh với ba em thì phải để cậu ta chịu trách nhiệm chứ!” Jung Yunho từ từ nhắm hai mắt, hơi thở nặng nhọc, yếu ớt nói: “Chuyện này anh biết mình khó tranh thoát… Anh sẽ tự từ chức, chỉ là… Không còn xứng với em nữa.” Yeo Woon nghe được lời này liền gào khóc ầm ĩ hơn, ghé vào người Yunho: “Chỉ là một bản thoả thuận thôi mà! Anh vì em thiếu chút nữa mất cả mạng!... Em sẽ nói với ba em là anh cứu em, ba sẽ không trách anh đâu! Anh cứ nghỉ ngơi đi, em đi nói với ba! … Yunho, em… Anh nhất định phải chờ em…” Trợ lý Lưu đang đứng ở cửa ra vào há hốc mồm nhìn Yeo Woon che mặt chạy vội ra ngoài, lấy lại tinh thần nhanh chóng đi đến bên giường Jung Yunho: “Jung tổng, mọi việc OK rồi à?” “…Ừ.” Trong đôi mắt sâu không thấy đáy kia giờ cũng ngập tràn mệt mỏi. “Tài xế kia tôi đã dặn dò kĩ rồi, chỉ là không ngờ ông ta lại dám đâm anh thật! Thân thể anh không có việc gì lớn, chỉ là đầu bị tổn thương! Bác sĩ nói phải tĩnh dưỡng cẩn thận, hức… Cái tên nhóc đáng ghét tôi gọi tới chăm sóc anh chạy đi đâu rồi?” Jung Yunho vốn đang nhắm mắt nghe trợ lý Lưu báo cáo, lúc biết bé hồ ly không biết chạy đi đâu liền mở mắt: “Lúc cậu ấy biết phản ứng như thế nào?” “Tên nhóc đó chẳng có phản ứng gì cả.” Trợ lý Lưu không dám nói bạn Kim không muốn đến thăm Jung boss, “Là tôi túm cậu ta tới đây.” Nghe thấy vậy, Jung Yunho nhíu mày, không nói gì nữa. Trợ lý Lưu thấy bạn Jung không nói, lại không yên lòng bắt đầu lải nhải: “Jung tổng, anh lần sau đừng có liều mạng như vậy được không?... Mất một hợp đồng thì nhiều lắm chỉ bị nói là thất trách thôi, thực quyền của anh ở Khải Việt đã rất vững chắc rồi, không cần phải lo lắng như vậy, chẳng lẽ anh sợ lúc cấp trên truy cứu trách nhiệm sẽ sa thải trợ lý Kim sao?...” “…” Jung Yunho im lặng, trong giọng mang theo vài phần đau lòng cùng mất mát, “Tôi rất ngu ngốc đúng không?” Nói anh ngu ngốc, tên nhóc ngớ ngẩn kia cũng không chịu thua kém chút nào, không biết có phải là mình vô ý để bé hồ ly này nghe thấy cuộc nói chuyện với Yeo Woon không, lại dám chạy tới nhà hàng phá hư, còn hại anh lãng phí một tờ giấy ước, rồi sau đó ngay cả vết thương của anh cũng không quan tâm?... Bé hồ ly khiến anh mê muội này, trêu chọc anh xong lại dây dưa với người khác, giờ cũng biết làm mình làm mẩy với anh, ngay cả một hai câu của đồng nghiệp cũng khiến cậu không tin tưởng anh nữa, Jung Yunho muốn lấy kết hôn để buộc chặt bé hồ ly tính tình thất thường này, nhưng cậu tựa hồ cũng chẳng quan tâm anh, nên hiện tại Jung Yunho cảm thấy, mình không theo được cậu.
Kim Jaejoong ơi là Kim Jaejoong, em đến cùng muốn như thế nào?...
|
Part 57 Kim Jaejoong ngồi trên một chiếc ghế trong nhà Shim Changmin, hai mắt nhìn chằm chằm Shim Changmin đang đứng dò xét cậu. “Bao lâu rồi?...” Shim Changmin hai tay khoanh trước ngực, ngước mắt nhìn đồng hồ: “10 phút rồi…” “Vậy cởi trói cho tớ được không?...” Shim Changmin buồn bực nhìn người nào đó đã uống rượu mà không say, ngạc nhiên nói: “Sao đột nhiên cậu lại miễn dịch với rượu?...” Nhưng hoàn toàn không có ý định cởi dây thừng trên người Kim Jaejoong. Hoá ra là, lúc Kim ngốc manh đau lòng muốn chết đến nhà bạn tốt, Shim-kun lại đưa ra thắc mắc khiến người tức lộn ruột: “Đợi một chút! Cậu nói cậu uống cả ly rượu rồi đi về á?” “Đúng vậy, tớ muốn xem anh ta có phản ứng gì, kết quả chẳng có hành động gì cả.” Kim ngốc manh bĩu môi, trên mặt như dán một tờ giấy to ghi mấy chữ tự mình đa tình. Shim Changmin nghe thấy hốt hoảng, bắt lấy bả vai Kim Jaejoong nói: “Ngốc manh! Chẳng lẽ cậu đã miễn dịch với rượu rồi sao?!” “Hả?!” Bởi vậy, tình huống lúc này là, Kim ngốc manh bị trói chặt vào ghế, Shim-kun đứng đối diện, hai người mắt to trừng mắt nhỏ được 10 phút, Kim Jaejoong mở to mắt đến đau nhức, Shim-kun cũng khẩn trương đến khàn cả giọng: “Dù sao cũng không có việc gì, cậu chịu trói thêm 5 phút nữa đi…” “Được.” Kim Jaejoong đồng ý. Vì vậy Shim-kun bắt đầu phân tích tình tiết vụ án cho cậu, kéo băng ghế ngồi trước mặt, nhìn thế nào cũng giống bọn cướp và người bị bắt cóc… “Tớ cảm thấy việc Oguri Shun từ chức dù có liên quan tới Jung tổng hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cậu, ngược lại cái người tên Yeo Woon gì kia… Với địa vị bây giờ của Jung tổng, không cần phải hẹn hò với cô ta…” Không biết hết mọi chuyện, Shim-kun bắt đầu suy đoán, “Chẳng lẽ cậu gây hoạ gì, Jung tổng làm như vậy để bảo vệ cậu?” Nhận được ánh mắt ngờ vực của Shim-kun, Kim Jaejoong vội vàng phản đối, nói: “Tớ không gây hoạ gì mà!” “Vậy thì thật kỳ lạ, anh ta đã dẫn cậu đi gặp trưởng bối rồi, hẳn là muốn công khai với cậu mới đúng, sao có thể thay đổi đột ngột như vậy? Hơn nữa vụ tai nạn kia cũng rất kỳ lạ, hôm trước vừa thổ lộ, hôm sau đã anh hùng cứu mỹ nhân rồi sao? Đùa gì vậy? Diễn kịch à? Định lừa ai đây?” Shim Changmin cứ hỏi dồn dập như vậy, như thể trên mặt ngốc manh hiện ra ba chữ to “Lừa cậu đấy”. Nhìn đồng hồ, 5 phút đã qua, mở trói thả người. “Tóm lại tớ vẫn cảm thấy Jung tổng rất tốt với cậu, chỉ khi gặp cậu anh ta mới thất bại như vậy. Vở kịch của các cậu… Là ngược công đấy!” “Ngược tớ mới đúng!” Kim ngốc manh ồn ào, “Không được, không thể cứ ngược ngược như vậy là xong chuyện, tớ phải ngược lại anh ta.” Shim-kun nghe xong hít một hơi, bắt chước Đường Tăng: “Jaejoong à, chẳng lẽ cậu không biết ngược là thành lập trên cơ sở tình yêu sao? Cậu ngược anh ta, trừ khi anh ta quan tâm cậu, cậu mới có thể ngược anh ta, nếu anh ta quan tâm cậu, lại còn bị cậu ngược, vậy cậu cần gì phải ngược anh ta? Nếu sau này cậu mới biết anh ta quan tâm cậu, cậu còn ngược anh ta, vậy có khác gì cậu ngược chính bản thân mình đâu? Nói tóm lại, cậu đi ngược người ta chẳng gì ngược chính bản thân mình cả.” Bái phục… Đường Tăng tiếp tục phân tích, nhướn mày nói: “Ta khuyên thí chủ đừng lấy lại giấy ước mà hãy nối lại tình xưa với ái nhân, duyên phận hai người vẫn còn ở trên tờ giấy đó, nếu bỏ lỡ, sau này sẽ vô duyên tái hợp. A di đà…” Trên đầu Kim Jaejoong như có vòng kim cô xiết chặt, thở hổn hển, tức giận: “Cậu chỉ giỏi nói miệng thôi!” Shim trưởng lão buông tay, hiếu kỳ nháy mắt hỏi: “Ah? Xin thí chủ chỉ giáo.” “Nếu đang viết tiểu thuyết, nhân vật của cậu cái gì cần nói đều nói hết, vậy còn cần tác giả làm gì?” Shim Changmin nghĩ lại cũng đúng, gật đầu nói: “Vậy tớ không xen vào nữa.” Kim Jaejoong lại tiếp tục: “Nếu như anh ta thật sự vì giúp tớ, vậy tại sao không nói với tớ trước? Lại còn vừa ăn cơm với mỹ nữ, vừa giơ giấy ước ra bảo tớ về…” Kim Jaejoong rốt cuộc tìm được lý do, chính đáng nói, “Đúng! Anh ta quyết định cái gì cũng không thương lượng với tớ, nếu sau này cũng như vậy, không bằng sớm cắt đứt!” Ừ, chính là như vậy! Kim trợ lý tuyên bố bản thân đã thất tình, một tuần liền không nhận điện thoại của Jung tổng —— Điều này hoàn toàn không có khả năng, vì cả tuần rồi Jung Yunho không hề gọi đến. Sáng ngày thứ năm sau khi Jung Yunho nhập viện, băng gạc trên đầu anh vừa mới tháo ra, vì mấy ngày nay tinh thần anh không tốt, trợ lý Lưu sợ thủ trưởng cuồng công việc này giữ điện thoại sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ, vì vậy tri kỷ cầm điện thoại hộ anh, Jung Yunho mặc bộ vest trợ lý Lưu đưa tới, vẫn còn hơi chóng mặt, ngón tay lướt nhanh trên di động, đột nhiên cứng đờ khi đọc được một tin nhắn. Đối mắt đen tràn ngập lo lắng, mày nhíu lại, ngay cả hơi thở cũng cứng lại. 【Phúc hắc xấu xa, trả hết giấy ước cho em! Chúng ta từ nay về sau cắt đứt!】Người gửi: Bé hồ ly. “Trợ lý Lưu.” Jung Yunho lạnh lùng lên tiếng. Trợ lý Lưu lập tức gật đầu: “Jung tổng, anh nói đi.” “Cô hỏi bác sĩ quá trình trị liệu vật lý cần chuẩn bị những gì, sau đó làm thủ tục xuất viện cho tôi.” Trợ lý Lưu vội vàng gật đầu, chỉ thấy người nào đó biểu cảm như bầu trời trước cơn bão, chỉ biết thở dài: “Được, tôi đã biết!...”
Trong lúc đang nói, anh đã cầm lấy chìa khoá xe đi ra khỏi phòng bệnh.
|
Part 58 Bãi đỗ xe bệnh viện —— Sắc mặt Jung boss không dễ nhìn chút nào, thứ nhất là vì anh vừa gặp tai nạn giao thông, thứ hai là mức độ nghiêm trọng của tai nạn vượt quá dự tính của anh, thứ ba là anh vì một tên đần nên mới bị tai nạn, vậy mà tên đần kia không đến thăm anh lấy một lần, thứ tư là tên đần kia không những không đến thăm anh, lại còn hiểu lầm anh. Nắm điện thoại đang gọi trong tay, Jung Yunho nghe tiếng “Tút” dài vang lên, nhìn gương mặt tái nhợt mang theo thịnh nộ của bản thân trong gương, bên kia rốt cuộc nghe máy, anh ra sức đè nén cảm xúc nhưng giọng nói vẫn âm trầm doạ người như trước, điều ấy anh biết rõ: “Chúng ta nói chuyện một lát đi.” “Không có gì để nói cả, Jung tổng.” “Anh chưa nói em không được gọi anh là Jung tổng à?” Bé hồ ly nhất định đang cân nhắc xem phải đối phó với anh như thế nào, quả nhiên: “Em đang kiểm tra sức khoẻ với đồng nghiệp, không có việc gì thì em cúp đây!” Jung Yunho dùng tốc độ nhanh nhất phun ra hai chữ: “—— Em dám.” Bé hồ ly đương nhiên không dám cúp điện thoại của anh, vì vậy liền lựa chọn im lặng, Jung Yunho xoa xoa huyệt thái dương: “Em ra ngoài công ty đi, anh có việc muốn hỏi em.” Về việc tại sao em lại không đến bệnh viện, về việc tại sao em không tin tưởng anh, về việc anh trong mắt em rốt cuộc là gì. “Anh hứa trả lại giấy ước cho em, em sẽ đi ra ngoài.” Jung Yunho ngửa người ra sau, nhìn thẳng vào kính chiếu hậu, đôi mắt loé sáng: “Bắt đầu ra điều kiện với anh rồi hả?” Bé hồ ly truy hỏi: “Có trả em hay không?” “Nếu anh không trả thì sao?” “…” Bé hồ ly nghe vậy im lặng, sau đó mang theo căm hận nói ——: “Em sẽ càng ghét anh.” Ghét anh. Càng… Ghét anh. Jung Yunho tắt điện thoại, nắm chặt tay lái, đạp chân ga. Bé hồ ly này, không trị không được. Kim Jaejoong không hề lấy cớ, cậu quả thực đang xếp hàng với Lâm Hiểu Vũ, chuẩn bị kiểm tra sức khoẻ do công ty tổ chức cho nhân viên, sau khi lấy máu xét nghiệm xong, cậu và Lâm Hiểu Vũ tản ra, vào trong phòng vệ sinh rửa tay. Rửa tay xong, quay người lại, chẳng may cậu lại trượt chân, ai đó đứng sau cậu chưa kịp phản ứng, ngã nhào về phía trước —— Kim Jaejoong nhìn thấy rất rõ, chỉ thấy đầu người này “bang” một tiếng đập vào thành bồn rửa tay, sau đó kêu rên một tiếng, quỳ trên đất ôm đầu rên rỉ. “Xin lỗi, rất xin lỗi! Cậu không sao chứ?? Đầu của cậu có sao không?...” Đối phương xoay người, Kim Jaejoong lại bày vẻ mặt hám zai —— Thật đúng là một người đàn ông điển trai nha!~ “Cậu là nhân viên Khải Duyệt sao?” Thấy đối phương không nói lời nào, Kim Jaejoong tiếp tục ngơ ngác hỏi, nếu đây là trong tiểu thuyết ngôn tình, hành động này của cậu chắc chắn được xem như đang dụ dỗ nam chính, nhưng mà cậu lại không phải nữ chính, haizzz. Người đẹp trai nào đó không nói câu gì, ngây người nhìn chằm chằm ngốc manh, thấy đối phương không để ý tới mình, tưởng người ta giận cậu, bạn hủ nam có chút xấu hổ, gãi gãi đầu nói “Thật ngại a thật ngại!” Sau đó đứng dậy rửa tay, bạn đẹp trai cũng đứng lên, đứng cạnh cậu cùng cậu rửa tay, bạn Kim hủ nam ngẩng đầu bẻ lại cổ áo sơ mi, lúc soi gương tay đột nhiên cứng lại, cậu hồ nghi quay sang nhìn anh đẹp trai bên cạnh —— Đối phương cũng đang sửa cổ áo, Kim hủ nam cảm thấy mình điên mất rồi, vì vậy buông tay lắc lắc cổ. Đúng lúc này, anh đẹp trai cũng nhìn cậu bắt chước lắc cổ, quai hàm Kim Jaejoong rơi đầy đất, trợn mắt há hốc mồm nhìn người đàn ông trước mặt: “Làm, gì, vậy…” Anh đẹp trai nở nụ cười rực rỡ với Kim Jaejoong, Kim Jaejoong cũng nở nụ cười xấu hổ với anh. Anh đẹp trai bước lên phía trước, ôm chặt Jaejoong vào trong lòng, Kim Jaejoong hiện nguyên hình, trở thành Kim hủ nam thể xác và tinh thần đều nhộn nhạo. Anh đẹp trai còn chưa hài lòng, cọ qua cọ lại trên cổ cậu, tim Kim hủ nam đập thình thịch: “Cậu cậu cậu đập đầu đến ngu luôn à? Đừng doạ tôi! Tôi không có tiền nuôi cậu đâu!” Anh đẹp trai nghe thấy, đôi mắt đen láy đột nhiên ướt át, vài giọt nước mắt sắp chảy ra. “Hức… Ánh sáng của nhược thụ!...” Kim Jaejoong đau thương che ngực lui về phía sau, lúc này tâm tình ngổn ngang trăm mối hiện toàn bộ trên mặt, nghĩ dẫn anh đẹp trai này đến cục cảnh sát là tốt nhất, nhưng người ta lại như gà con gặp gà mẹ, dính lấy cậu, trực tiếp dẫn tới cục cảnh sát thì không đành lòng, vì vậy cậu cầm lấy tay anh đẹp trai, dặn dò, “Vậy cậu đi cùng tôi nhé.” Anh đẹp trai nín khóc, nở nụ cười, lập tức gật đầu, lại còn ngoan ngoãn dựa vào trong ngực Kim Jaejoong. Ôm mỹ nam, Kim Jaejoong nở nụ cười xấu xa. Kim Jaejoong kéo anh đẹp trai trở lại chỗ kiểm tra sức khoẻ để lấy kết quả, người vẫn còn rất đông, mấy chị em đứng đợi kết quả đều đang túm tụm một chỗ, Kim Jaejoong đi quanh được hai vòng thì nghe thấy có người gọi tên cậu, y tá đang hô to: “Kim Jaejoong có ở đây không? Kim Jaejoong?”
|
“Có! Có!” Kim Jaejoong vội chạy qua, phía sau có một cái đuôi chạy theo. Mấy chị em nhìn cái đuôi kia, líu ríu nhỏ giọng nghị luận. Đi đến trước mặt y tá, Kim Jaejoong vừa liếc kết quả xét nghiệm của mình, vừa ngọt ngào gọi: “Chị y tá! Em ở đây, em là Kim Jaejoong.” Chị y tá nhìn cậu từ trên xuống dưới: “Cậu lấy thêm máu để xét nghiệm đi.” “Cậu ấy bị làm sao vậy?” Nghe thấy giọng nói này, Kim Jaejoong quay đầu, ngay lập tức người cứng đơ tại chỗ, Jung đại boss sừng sững hiện ra. Đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang của y tá cười híp thành một đường, nói với boss: “Bạch cầu trong máu cậu ấy tương đối nhiều, chúng tôi muốn rút thêm máu để kiểm tra lại.” Nghe xong lời y tá nói, Kim Jaejoong sửng sốt, có ý gì vậy? Bạch cầu có vấn đề gì sao?... (⊙﹏⊙)——! ! Người xung quanh tốt bụng khuyên cậu: “Jaejoong à, cái này phải xét nghiệm cẩn thận lại đã, chắc không có việc gì đâu, mà nếu có, phát hiện sớm cũng tốt hơn!” “Đúng vậy, đúng vậy, tuy là bạch cầu hơi nhiều, nhưng phải xét nghiệm cẩn thận mới biết được.” Người khác vội vàng tiếp lời: “Đúng vậy! Chắc gì đã là bệnh bạch cầu.” Kim Jaejoong muốn khóc rồi. Ánh mắt Jung boss đảo qua hai tay nắm chặt bên hông của bạn Kim, âm trầm nói với cậu: “Đi kiểm tra trước đã, lát nói chuyện sau.” Kỳ thật dù Jung Yunho không nói, Kim Jaejoong cũng sẽ đi kiểm tra, nhưng vừa nghe người kia mới gặp lại đã dùng giọng điệu lạnh lùng đó nói với cậu, đột nhiên giận dữ đứng nguyên tại chỗ, anh còn chưa giải thích vụ kết hôn với cái cô Yeo Woon kia đâu! Còn ở đây bày mặt thối với ông? Kim Jaejoong cao giọng lên: “Em không đi! Cũng không muốn nói chuyện với anh.” Jung boss cắn răng, ánh mắt u ám quét qua anh đẹp trai phía sau cậu đang thị uy với anh, bỗng nhiên nhíu mày hỏi: “Cậu là nhân viên Khải Việt?” Anh đẹp trai ra vẻ ngây ngốc nói: “Tôi tên là Park Yoochun!” Jung Yunho cười lạnh: “Công ty không cho phép người không liên quan xuất hiện trong khu vực làm việc, mời cậu về cho.” “Không được!” Kim Jaejoong lập tức giang hai tay, một bộ gà mái bảo vệ gà con, “Cậu ta là em bắt gặp, em phải đảm bảo an toàn cho cậu ấy.” Jung boss không nói, mọi người nhìn trái lại nhìn phải, lập tức tản đi. Còn lại ba người đứng tại chỗ chơi trò diều hâu bắt gà con. Y tá không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết tuân theo nghĩa vụ của mình mà nói: “Xin hỏi, hiện tại đi lấy máu được chưa?” “Được.” “Không được.” Cái này gọi là trăm miệng một lời nha. Kim Jaejoong đột nhiên không chút sợ hãi xông lên trước mặt Jung boss, vươn tay: “Trả giấy ước lại cho em!” “Ở đâu ra đạo lý quà tặng rồi còn đòi lại?” “Em tình nguyện ăn mấy tờ giấy đó cũng sẽ không đưa cho loại người cặn bã như anh.” Nghĩ lại món quà mình thành tâm tặng, lại bị anh dùng để dỗ bạn gái… Kim Jaejoong càng thêm kiên định, người đàn ông này nhất định phải bị đày vào lãnh cung! Nghe thấy bạn Kim nói như vậy, Jung Yunho giật mình, trầm giọng nói: “Em đi thử máu trước đi, xét nghiệm xong…” “Em, không, đi!” “…” Jung Yunho im lặng nhìn cậu, cậu trừng mắt nhìn Jung Yunho. Rốt cuộc, anh mở miệng trước: “Em đi thử máu đi, anh sẽ trả giấy ước lại cho em.”
Nghe vậy, Kim Jaejoong sững sờ, nhất thời có chút hoảng hốt, không chỉ vì câu nói này khiến cậu đau lòng, mà còn vì bộ dáng chán nản, không có tinh thần của bạn Jung lúc này.
|
Part 59 Nhìn thẳng vào hai mắt của Jung băng sơn, Kim Jaejoong không phản đối, ỉu xỉu đi lấy máu. Jung Yunho đứng tại chỗ, ánh mắt đảo qua người anh đẹp trai, anh đẹp trai quay đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, nở nụ cười không rõ ý nghĩa. “Cậu muốn làm gì?” Jung Yunho hỏi hắn, “Giả ngu rất thú vị sao, Park tổng.” Park Yoochun cười gật gật đầu, hai tay đút túi nhìn Jung băng sơn, trên mặt hiện ra vẻ mưu ma chước quỷ không nói lên lời: “Xem ra anh đã nghe nói về tôi, đúng vậy, tôi là khách hàng lớn của Khải Việt các anh, ngoài ra —— Tôi còn là em trai Yeo Woon.” Jung Yunho trong lòng trầm xuống, biểu cảm vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng như trước, lạnh lùng nói: “Khách hàng của Khải Việt là ngài Park, Park tổng dù sao cũng chỉ là con của ngài Park thôi đúng không?” “Mặc kệ mấy vấn đề đó, không phải anh vẫn lợi dụng chị gái tôi để đạt được vụ giao dịch này sao?” Đúng vậy, anh lợi dụng quan hệ với Yeo Woon để cứu vãn vụ làm ăn mà bé hồ ly làm hỏng, mà quan hệ của anh và Yeo Woon cũng từ lúc đó liền tuyên bố kết thúc, khi trợ lý Lưu thông báo với anh, tiền đã được chuyển sang tài khoản của công ty, anh liền tháo máy hỗ trợ hô hấp, bấm số điện thoại của Yeo Woon, anh nói anh không thể ở bên cô, vì anh đã lừa gạt cô, anh làm vậy chỉ để bảo vệ một người, về phần tiền, sau khi dự án kết thúc, anh sẽ trả lại cho Yeo Woon. Park Yoochun đứng nơi đó, vẫn đẹp trai rạng ngời như trước, lại mang theo vô số căm hận cùng nghi hoặc: “Vì sao anh không trực tiếp lấy tiền của mình để bù vốn cho công ty?” “Cậu cũng là người làm ăn, đâu phải không biết nguyên nhân.” Park Yoochun dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá người đàn ông dù nhìn thế nào vẫn lạnh lẽo vô tình như trước: “Jung Yunho, chị tôi vì anh mà đi cầu ông bố, người chị ấy đã hơn chục năm không nói chuyện lấy một câu, hiện tại chị ấy ở trong nhà không ăn không uống, anh vẫn không mềm lòng, anh cho rằng tôi sẽ tin tưởng anh làm việc đó chỉ vì si tình với người kia thôi sao?!” “Cậu đã bắt đầu tin tưởng rồi.” Park Yoochun giận quá thành cười, nói: “Ha… Cũng tốt, chúng tôi không tốn tiền liền nhận được một năm dịch vụ của Khải Việt, lại còn phát hiện ra nhược điểm của Jung Yunho, bọn họ nói Khải Việt không giữ được con rồng như anh, nhưng hiện tại tôi biết rõ có một người có thể nắm giữ được anh. Chị tôi thua cũng đúng! Jung Yunho, chỉ cần anh còn thích người kia, tôi vẫn luôn có khả năng báo thù cho chị tôi.” Park Yoochun lui về phía sau một bước, bật cười: “Thật ngại, nhưng mà Jung tổng à, sự thật cho thấy ngài đang ở thế yếu, đáng tiếc thật, vốn muốn khiến hai người chia tay trong đau thương, kết quả người mà ngài yêu lại không thích anh như vậy, xem ra Jung tổng chỉ là đơn phương thôi, thật là đau lòng nha.” Lúc này, ngốc manh từ đằng xa chạy tới, vẻ mặt hồng phơn phớt như đã trút bỏ được gánh nặng, hai người vừa còn tranh đấu đến toé khói nay đều im lặng nhìn cậu, hiểu rõ kết quả xét nghiệm của ngốc manh là hoàn toàn khoẻ mạnh. Jung Yunho hỏi: “Bác sĩ nói như thế nào?” Kim Jaejoong tâm tình rất tốt, nở nụ cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời, đắc ý liếc bạn Jung: “Khiến Jung tổng thất vọng rồi, ngoài sức miễn dịch có hơi kém ra thì chẳng có việc gì cả!” Jung Yunho gật đầu, Park Yoochun nịnh nọt tiến đến bên người Kim Jaejoong, một bộ thú cưng nghe lời, rất được lòng bạn hủ nam. Kim Jaejoong liếc xéo Jung boss, không biết tốt xấu một lần nữa vươn tay: “Giấy ước!” Jung Yunho nghe xong, quả thật lấy một tờ giấy trong túi quần ra đưa cậu. Kim Jaejoong trừng to mắt, giận dữ kháng nghị: “Không phải còn hai tờ sao?” Jung Yunho nghiêm túc trả lời cậu: “Anh chưa hề nói trả cả hai tờ cho em đúng không?” “Anh!” ∑(  ̄д ̄;) Ánh mắt Jung Yunho tối sầm, Kim Jaejoong lập tức rụt cổ, trực giác nói cho cậu biết hôm nay như vậy là đủ rồi, không nên tiếp tục trêu chọc anh, vì vậy lập tức cắn môi im lặng, thuận tiện kéo Park Yoochun giấu ra đằng sau mình, thấy động tác này, Jung Yunho càng thêm nóng giận, kéo cổ tay cậu nói: “Giấy đưa em rồi, hiện tại nói chuyện với anh được rồi đúng không? Lâm Hiểu Vũ ——“ “Có!” Lâm Hiểu Vũ nhảy ra từ đằng sau bồn cây cảnh cao ngoài hai mắt, Kim Jaejoong nhìn thấy mà đổ mồ hôi, cao thủ ẩn nấp nha… “Cô gọi lái xe đưa cậu Park về. Ba cậu ấy là ngài Park, khách hàng của chúng ta, đừng để chậm trễ.” “Vâng!” Kim Jaejoong nghe vậy mở to mắt, chỉ vào Park Yoochun, lắp bắp: “Con trai của khách hàng?!” Park Yoochun ngây ngốc nháy mắt với cậu, Kim Jaejoong nhìn Lâm Hiểu Vũ, Lâm Hiểu Vũ nhìn Jung tổng, Jung tổng —— Hức, Jung tổng không nhìn ai cả, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tôi thấy Park tổng có lẽ là bị cái gì đó kích thích, đại diện Kim với tôi còn có việc, không thể đi cùng, để mỹ nữ bộ phận nhân sự của công ty chúng tôi tiếp đón vậy, nếu Park tổng phải vào viện, tôi và đại diện Kim sẽ đến thăm.” Câu nói này quả thật không chê vào đâu được, đùa cợt khiêu khích, lại đủ hào phóng, sắp xếp chu toàn. Kim Jaejoong bất đắc dĩ nhìn Park Yoochun đang dùng ánh mắt ỷ lại nhìn mình, nghe xong lý do thoái thác của Jung phúc hắc thì im lặng vài giây, lát sau mới hắng giọng, dùng giọng điệu của bề trên nói: “Vậy cậu đi cùng Hiểu Vũ đi… Tôi hết bận sẽ đi gặp cậu.” Lâm Hiểu Vũ thấy Jung tổng không còn lời gì muốn nói, lập tức gọi bảo vệ tới dẫn Park Yoochun đi. Chỉ còn lại hai người Kim ngốc manh cùng bạn Jung. “Đi thôi.” Jung Yunho nhìn bé hồ ly bên cạnh đang nhíu mũi trợn mắt với mình, đáng yêu chẳng khác gì mèo con đang xù lông. Anh nhất thời buồn cười, xoa xoa mũi Kim Jaejoong, vung tay lên, mạnh mẽ khoác vai cậu bắt đầu đi: “Đến lúc nói chuyện cẩn thận rồi.”
|