Tôi thắc mắc:
- Ủa chị là người của ánh sáng mà không diệt được quỷ hả?
- Bọn chúng rất mạnh, lạng quạng bị giết đấy.
Zephys gật đầu:
- Đúng đó. Bọn quỷ có khả năng tiêu diệt mục tiêu nhanh gọn. Như lúc nãy đấy, chắc hai người cũng thấy tôi nằm trên tảng đá chứ?
- Ờ đúng đúng...
Tel'Annas xuất hiện:
- Ủa Lauriel? Nhóc? Sao hai người còn ở đây?
- Tụi này gặp tên sát thủ, đánh nhau ì xèo nãy giờ.
Cô ấy khá ngạc nhiên:
- Thật ư? Thế hắn đâu rồi?
- Hắn chạy mất rồi.
- Chạy mất tiêu rồi à? Nguy hiểm quá, coi chừng mất mạng như chơi đấy.
Zephys bảo:
- Thôi chúng ta về căn cứ đi.
- Quên nữa, tôi nhờ cô hồi sinh...
- Chuyện đó không thành vấn đề. Ở đây không có bể nước hồi sinh, ta xài tạm nước của suối... CHẾT BÀ!
Tel'Annas nhìn dòng suối rồi thét lên:
- NGUY TO RỒI!
Cơn lũ lúc nãy đã làm đục ngầy dòng suối. Gay go quá to. Kiểu này thì không hồi sinh được là cái chắc, nhưng vấn đề là cả khu rừng sẽ gặp nguy hiểm. Cây cối trong rừng nếu nhiễm độc sẽ chết sạch.
- Nhóc, ta biết việc này rất khó nhưng mọi trọng trách giao cho nhóc đấy. Chỉ có nhóc mới giúp được khu rừng vào lúc này thôi.
- Vụ này khó à. - Tôi khoanh tay rồi bước về căn cứ.
Thật may mắn khi Lindis biết cách giải quyết vụ này. Cô ấy nói là hãy triệu hồi nữ thần mặt trăng thì khu rừng sẽ thoát hiểm. Tôi bảo:
- Thế chị triệu hồi ngay đi.
- Đâu có được. Phải triệu hồi vào ban đêm, trăng tròn nhất thì mới được. Nếu nhóc triệu hồi ẩu là nữ thần đánh chết nhóc đấy.
Tôi ngạc nhiên:
- Bộ nữ thần mạnh lắm hả?
- Đương nhiên. Một mình cô ấy có thể càn quét khu rừng này như chơi đấy.
- Á đìu...
Lindis thở dài:
- Nhưng mà ta lại không biết nghi thức triệu hồi nữ thần.
- Chết cha... thôi bỏ vụ này vậy.
Nói là bỏ, nhưng tôi nhất quyết phải tìm cách triệu hồi cho bằng được nữ thần mặt trăng kia. Có chết cũng phải triệu hồi.
*
Chiều hôm đó, tôi đi ra khỏi khu rừng đến gặp những pháp sư tài giỏi nhất trong vùng. Nhưng lần nào cũng chỉ toàn là cái lắc đầu bảo là không biết. Tôi đoán rằng họ không dám triệu hồi bởi hôm nay là ba mươi, không có trăng. Triệu hồi vào lúc này chỉ tổ chết.
Mãi sau, tôi mới gặp được một vị pháp sư dễ tính. Cô ấy là Sephera.
- Cậu này, tôi không biết cậu có muốn chết hay không?
- Không, tôi không muốn chết.
Sephera giải thích:
- Cậu không nên triệu hồi nữ thần mặt trăng vào lúc này bởi hôm nay là đêm ba mươi, cậu triệu hồi chẳng khác nào tự sát.
- Tôi không thể làm khác được. Không có cô ấy, tôi biết nhờ ai.
Cô ấy nói tiếp:
- Thế này, tôi không giúp cậu triệu hồi nhưng tôi sẽ hướng dẫn cậu thủ tục thực hiện. Cậu hãy tìm nơi nào nhiều ánh trăng chiếu vào, độc thần chú này - Cô ấy rút một mảnh giấy - rồi quỳ xuống lạy ba cái. Cô ấy sẽ xuất hiện.
- Dễ vậy à?
- Đúng. Nhưng tốt nhất cậu đừng có chơi dại. Quên, nhớ thắp đủ ba nén hương này nữa. Hương này là hương đặc biệt dùng để triệu hồi nữ thần mặt trăng.
Tôi gật đầu:
- Được, với nhiêu đây đồ thì mình triệu hồi được thôi.
- Thằng này chắc muốn tự tử - Sephera lẩm bẩm - Cậu kia!
- Có gì sao?
Sephera nhìn tôi với một ánh mắt thách thức:
- Chơi một trò cá cược không?
- Đánh lô hả? Thôi không đánh đâu, đặt một trăm mà chỉ thu lại được bảy chục, không chơi.
- không có đánh đề.
- Chắc là đánh...
Cô ấy quát to:
- Không có đánh bài. Đây là lọ ma thuật diệt quỷ.
- A, cô định dùng nó để giúp tôi...
- Nằm mơ đi. Đây là ma thuật đặc biệt, không phải muốn là được đâu. Nó sẽ là phần thưởng cho ngươi nếu như ngươi thắng được trò cá cược của ta?
Tôi khá thắc mắc:
- Cá gì?
- Dễ gì mà ngươi thắng được chứ.
- Nói mau! - Tôi quát.
Sephera bình tĩnh bảo:
- Nếu ngươi còn giữ được mạng thì mai đến gặp ta nhận lọ ma thuật này.
- ??? - Ba dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu tôi.
- Thôi nhé, mai đến gặp ta. Nhưng nhớ nhá, phải triệu hồi được nữ thần mặt trăng và dẫn cô ấy đến đây gặp ta đó.
Tôi chép miệng:
- Khó hiểu.
Về đến khu rừng cũng là khoảng sáu giờ ba mươi. Tôi hoảng hốt trước sự thay đổi chóng mặt của khu rừng: chỉ mới có nửa ngày mà khu rừng đã héo tàn đi, vô cùng thiếu sức sống. Thế này thì tôi phải nhanh chóng triệu hồi nữ thần mặt trăng kẻo mọi chuyện quá sức kiểm soát.
Dù vậy, tôi phải triệu hồi nữ thần lúc nửa đêm. Chính vì thế nên tôi phải tìm cách chống buồn ngủ.
- Chị Krixi, pha cho em một ly cà phê đen đá không đường!
- Cà phê hả? Hình như hôm bữa anh Nakroth có mang về đây một ly. Đợi chị một lát.
Lindis khá thắc mắc:
- Uống cà phê thì sao ngủ hả nhóc? Giờ mười giờ khuya rồi, nhóc phải đi ngủ nữa.
- Kệ em.
- Thằng này lạ nhỉ. Chắc nó miễn nhiễm cafein.
Krixi đưa cho tôi ly cà phê, tôi cầm lấy uống một hơi.
- Ư ư... nhóc uống gì ghê vậy?
- À...! Được lắm. Giờ vô phòng thôi.
Lindis không khỏi thắc mắc về hành động kì lạ của tôi nhưng giờ cô đã buồn ngủ nên đành chịu. Cô trở về phòng, lên giường nghỉ ngơi.
Canh đúng giờ, tôi nhảy qua cửa sổ chạy ra bờ suối. Trải đồ đạc ra, tôi đốt ba nén hương rồi niệm chú. Đang niệm, gió bắt đầu thổi ào ào khiến tôi lạnh cả người. Trứng cút của tôi quéo cả lên bởi sống lưng tôi không hiểu sao lại lạnh ngắt như sắp gặp ma.
- Hừ hừ... nữ thần mặt trăng hãy về đây giúp con...
Một luồng ánh sáng trắng xuất hiện. Tôi căng mắt ra nhìn vào. Một cô gái xinh đẹp đang dần hiện ra trước mặt tôi. Tôi khom người xuống lạy.
- Kính chào nữ thần... Ui da...
Cô ta đạp chân vào cổ tôi, nói bằng một cái giọng khá tức giận:
- Nhà ngươi dám gọi ta vào cái đêm ba mươi này à?
- Ư ư... - Tôi cứng cả lưỡi không nói được gì.
- Có gan triệu hồi ta thì có gan chịu chết đi. - Cô ta rút quyền trượng sử dụng ma thuật gì đó mà tôi không thấy được đánh thẳng vào lưng tôi. Người tôi đau điếng.
Cô ta quát:
- Thằng này dai à, đánh thế không chết. Người bình thường là xụi lơ rồi đó.
Tôi cố đứng dậy:
- Đau quá.
- Ngươi có biết ngươi vừa làm gì không hả?
- Tôi biết tôi sai, nhưng...
Cô ta quát to:
- Không có nói gì nữa. Ở đây ta không nghe giải thích. Sai là sai, không nói nhiều.
- Nhưng mà tôi... - Chưa kịp nói gì, cô ta chĩa thẳng cây quyền trượng về cổ họng tôi:
- NÍN! Ngươi mà nói nữa ta cho ngươi khỏi nói.
Tôi nghĩ thầm trong đầu: "Má ơi, sao mà cô ta dữ khiếp.".
- Đưa vũ khí cho ta nhanh rồi giơ hai tay lên.
- Dạ dạ đợi con... - Tôi hoảng hốt rút chiếc nhẫn đưa qua cho cô ta xong giơ hai tay lên cao.
Nhìn chiếc nhẫn, cô ta bất chợt nhìn tôi nhưng với một ánh mắt hiền hòa hơn, không dữ dằn như nãy giờ. Cô ta bước lại từ từ rồi nhìn tôi:
- Ngươi đưa ta chiếc nhẫn?
- Đúng...
- ƯM!
Tâm trí tôi bất ngờ trống rỗng. Cô ấy hôn tôi, hôn một nụ hôn rất dài. Vừa hôn, cô ấy ôm chặt tôi như thể hai người đang yêu nhau:
- Anh muốn lấy em làm vợ phải không?
- Éc!!! - Tôi giật mình - Người...
- Ta đã cô đơn cả triệu năm rồi. Chẳng có ai yêu ta cả.
Tôi lẩm bẩm:
- Có ai dám đụng vô nữ thần đâu.
- Có mà! Đăm Săn đó.
- Tui không phải Đăm Săn, và tôi không yêu cô.
Bất ngờ cô ấy rút một con dao:
- Yêu em, hoặc bị em giết. Chọn cái nào?
- Ư ư yêu... yêu! Anh... y..yêu em... ư ư ư...
"Đe dọa cướp tình à? Thôi tiêu mình rồi.".
Thật ra tôi không tin vào tình yêu của nữ thần mặt trăng này. Trên đời này không có ai yêu đương kiểu đó, mới gặp nhau đã nói yêu nhau thì chỉ là cảm nắng thôi, chưa nói lên điều gì.
Khi cô ấy bỏ tôi ra cũng là lúc tôi cố gắng định thần lại.
- Anh lấy em làm vợ chứ?
- Anh... Trả nhẫn cho anh đi...
Cô ta trừng mắt y như ma nhìn người:
- Sao hả?
- Hảaaaa... cái nhẫn là vũ khí của anh mà. Em lấy thì anh lấy gì chiến đấu?
- Thế ư, thôi khỏi đeo nhẫn cưới cũng được.
Tôi thắc mắc: "Sao cô ta không giết mình? Đúng rồi, có khi nào cô ta dùng mật ngọt để bẫy mình không?". Tôi đứng nghiêm người:
- Tôi không yêu cô.
- Anh...
- Thà tôi chết chứ tôi không yêu cô. Cô nghĩ cô là ai mà đòi yêu tôi hả?
Cô ta nhìn thẳng mặt tôi:
- Muốn chết à?
- Đúng! Thà tôi chết chứ không yêu một kẻ như cô đâu. Ở đâu mà tồn tại người mới gặp nhau lần đầu đã đòi cưới nhau vậy? Tôi triệu hồi cô là có việc quan trọng chứ không phải hỏi cưới cô.
- Thế ư? Thật là...
Tôi quát:
- Thật là cái gì? Ế quá rồi điên luôn hả?
- Phải. Ta ế cả triệu năm rồi...
- Nếu ế thì kiếm chú Cuội đi! Tôi không phải chú Cuội. Xì, thần gì đâu mà không biết giữ mình gì hết trơn hết trọi.
Cô ấy xịu mặt xuống một cái rồi nói:
- Thôi được rồi, ngươi muốn gì ở ta?
- Giúp tôi phục hồi khu rừng này...