Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
|
|
Chương 100: Võ Giả Sơ Cấp (Hai)
Edit: kaylee
Trái tim của Cố Nhược Vân trong nháy mắt ngừng nhảy lên, nàng kinh ngạc nhìn Linh Khí trong tay mình, thật lâu đều không có lấy lại được tinh thần.
Lời này Tử Tà là có ý, chỉ cần về sau bản thân nguyện ý, Linh Khí muốn bao nhiêu có bấy nhiêu? Phải biết rằng, cho dù là ở trên Đông Nhạc đại lục, Linh Khí cũng là tồn tại cực kì hiếm thấy, huống chi là Tây Linh đại lục điều kiện mọi mặt đều không bằng Đông Nhạc đại lục này?
Cho dù là trong Luyện Khí Tông, cũng chỉ có Tông chủ mới có được một thanh Đê Giai Linh Khí, tức thì được trân quý giống như bảo bối.
Nếu bản thân có thể chế tạo ra vô số thanh Linh Khí, này ý nghĩa gì? Ý nghĩa là ở không lâu sau, nàng sẽ có một đội quân cường đại nhất!
"Nha đầu, thời gian không nhiều lắm," Tử Tà xoa xoa đầu của Cố Nhược Vân, trong đôi mắt vô cùng tà khí ở trong khoảnh khắc này xuất hiện một chút sầu lo: "Ngươi phải dùng tốc độ nhanh nhất trưởng thành lên, chỉ có ngươi trưởng thành càng nhanh, thực lực của ta mới khôi phục càng nhanh."
"Tử Tà…..." Cố Nhược Vân ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Tử Tà, nàng cắn cắn môi mỏng, hỏi: "Kẻ thù của ngươi đến cùng là ai? Mà kẻ địch về sau ta phải đối mặt, là ai?"
Tử Tà cúi đầu, cười nhìn về phía trước mặt thiếu nữ: "Nha đầu, có một số việc hiện tại ta không cách nào nói cho ngươi, hiện giờ ta chỉ có thể cho ngươi một hứa hẹn, chờ sau khi ngươi trở về Đông Nhạc đại lục, hơn nữa báo thù cho mẫu thân đệ đệ kiếp trước của ngươi xong, ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả mọi chuyện." Nghe vậy, Cố Nhược Vân giật mình: "Được, ta rất nhanh sẽ báo thù! Đến lúc đó, ngươi phải nói cho ta biết tất cả mọi chuyện, bao gồm thân phận của Thiên Bắc Dạ."
"Một lời đã định."
Ý cười trên mặt Tử Tà càng đậm, nhưng mà ở trong đôi mắt tím kia bất tri bất giác hàm chứa tràn đầy sủng nịch.
............
Cố Nhược Vân vừa rời khỏi Thượng Cổ Thần Tháp, cũng cảm giác được một luồng hơi thở ấm áp từ phía trước truyền đến, lập tức, trong lòng nàng hiện lên một hồi chuông báo, đột nhiên mở mắt, nhìn cũng không nhìn liền một quyền đánh qua.......
Phanh!
Một quyền chính giữa mắt, đối phương ủy ủy khuất khuất ngồi ở trong góc, trong đôi mắt hàm chứa hơi nước kia tràn ngập lên án, giống như Cố Nhược Vân gây ra tội ác tày trời gì với hắn.
Nhưng mà, kết hợp với dung nhan tuyệt thế kia, thấy thế nào cũng đều đẹp mắt, chính là bốn chữ khuynh quốc khuynh thành này, cũng không đủ dùng để hình dung vẻ đẹp kinh thế kia. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là xem nhẹ vòng đen quanh mắt..........
"Tiểu Dạ?"
Cố Nhược Vân chớp mắt: "Mắt của ngươi làm sao?"
Mắt của hắn làm sao? Còn không phải kiệt tác của nàng?
Môi đỏ mọng của Thiên Bắc Dạ mím lại, ủy khuất giống như nàng dâu nhỏ: "Ta đến gọi ngươi rời giường, nhưng mà……..."
Nghe nói như thế, Cố Nhược Vân đột nhiên nhớ tới hành động vừa rồi của mình, có chút ngượng ngùng sờ sờ cái mũi: "Thật có lỗi, ta không biết là ngươi, đúng rồi, vừa rồi làm sao ngươi không tránh?"
"Tránh?" Thiên Bắc Dạ cau mày: "Ta không biết tránh thế nào."
"Ách…….."
"Ta chỉ sẽ phản kháng."
Nói đến đây, Thiên Bắc Dạ ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân.
Có lẽ ở trong đầu của hắn không có hai chữ né tránh này, cho nên, hắn cũng làm không ra loại hành động này, với hắn mà nói, ai dám thương hắn, hắn liền giết kẻ đó, làm sao có thể né tránh?
"Vậy vì sao ngươi không phản kháng."
Cố Nhược Vân có chút không rõ hỏi, dựa theo thực lực giết Lăng Nghị của Thiên Bắc Dạ, nếu hắn không đồng ý, bản thân căn bản là không gây được một chút thương tổn nào cho hắn.
Thiên Bắc Dạ nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Ta không thể phản kháng, lúc ta phản kháng khống chế không được lực lượng của mình, sẽ làm ngươi bị thương."
Vì thế, hắn là cam tâm tình nguyện chịu cú đấm này?
Cố Nhược Vân kinh ngạc há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời lại không biết nói cái gì mới tốt………...
|
Chương 101: Võ Giả Sơ Cấp (Ba)
Edit: kaylee
"Tiểu Vân, có phải ta nói sai hay không?"
Nhìn thấy Cố Nhược Vân trầm mặc, Thiên Bắc Dạ trong lòng bất giác hoảng hốt, dè dặt cẩn trọng hỏi.
Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, ánh mắt có chút phức tạp: "Tiểu Dạ, lúc trước vì sao ngươi muốn bảo hộ ta ở dưới công kích của Lăng Nghị? Vì sao phải đối với ta tốt như vậy?"
"Không biết," Thiên Bắc Dạ nhìn khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ, mắt đỏ kiên định, "Chính là từ lần đầu nhìn thấy ngươi, ta liền nghĩ phải bảo vệ ngươi."
Cố Nhược Vân đáy lòng run lên, chậm rãi nhắm đôi mắt lại.
Chẳng bao lâu trước, có người cũng từng nói phải bảo vệ tốt nàng, kết quả thì sao? Nàng bởi vì tin sai hắn, gián tiếp hại chết đệ đệ.... ........
"Tiểu Dạ, ta đã ở nơi này không sai biệt lắm đã hơn một tháng, cũng không biết mọi chuyện của Bách Thảo Đường có yên ổn hay không, cho nên hiện tại ta muốn đi Bách Thảo Đường một chuyến trước."
Thiếu nữ mở mắt, khuôn mặt thanh tú hiện lên một chút tươi cười. Mẫu thân, Ngọc nhi, ông ngoại…... Mọi người yên tâm, sẽ có một ngày, ta sẽ giết đến Đông Nhạc đại lục, dùng máu tươi của kẻ thù, tưới con đường ta trở về….....
"Mặt khác, tiểu Dạ, ngươi giúp ta một việc………...."
... ...... .....
Bách Thảo Đường, một mảnh yên tĩnh.
Từ một tháng trước sau khi Lăng Ngọc bị Dư lão đánh đuổi, thì không còn có người đến tìm phiền toái, thế cho nên làm cho người ta quên đi sự tồn tại của nàng.... ........
Lúc này, trong đường, sau khi Triệu chưởng quỹ liếc mắt một cái nhìn thấy Cố Nhược Vân đi vào, trong lòng lập tức vui vẻ, vội vàng nghênh đón: "Đại tiểu thư, ngài đã tới?"
"Ừ, Dư lão đâu?"
Cố Nhược Vân quét mắt nhìn bốn phía, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Dư lão.
"Đại tiểu thư, hiện tại Dư lão không ở trong Bách Thảo Đường, muốn lão nô đi gọi một tiếng hay không?" "Được, ngươi đi gọi Dư lão đến, đã nói ta có việc gấp tìm ông, còn có......" Cố Nhược Vân tùy tay vứt ra một tờ giấy, nhàn nhạt nói: "Dùng tốc độ nhanh nhất mang dược liệu trên tờ giấy này đến cho ta."
"Vâng, đại tiểu thư."
Triệu chưởng quỹ nhìn nhìn dược liệu Cố Nhược Vân cần, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng không có nói gì cả, cung kính lui xuống.
Chính là trong lòng hắn rất tò mò, những dược liệu đại tiểu thư muốn đều vô cùng trân quý, có một số dược liệu trăm năm mới sinh trưởng, nàng cần dùng tới làm cái gì? Chỉ là lấy thực lực của Bách Thảo Đường, không đến một lát đã đưa dược liệu tới trước mặt Cố Nhược Vân.
Theo đến còn có Dư lão.... ......
"Ta phải rời khỏi một lát, Dư lão, ngươi đi phòng ngoài chờ ta, mặt khác, không cho phép bất luận kẻ nào tiến đến quấy rầy."
Nói xong lời này, nàng liền xoay người đi đến hậu viện.
Tuy rằng Triệu chưởng quỹ và Dư lão rất tò mò, nhưng không có bất luận kẻ nào nảy sinh nghi ngờ đối với mệnh lệnh của Cố Nhược Vân.... ......
Thượng Cổ Thần Tháp, sau khi Cố Nhược Vân tiến vào tháp, lập tức trực tiếp hỏi: "Tử Tà, dược liệu dùng để luyện chế Tụ Linh đan đã lấy đến đây, kế tiếp có phải chúng ta sẽ bắt đầu luyện chế hay không?"
Tử Tà cười cười: "Tụ Linh đan này và Tụ Khí đan có hiệu quả như nhau, cho nên, đối với ngươi mà nói chẳng phải đặc biệt khó khăn, được rồi, hiện tại ngươi có thể thử một chút…..."
"Được."
Cố Nhược Vân khẽ gật đầu, rồi sau đó tầm mắt liền đặt ở phía trên đỉnh lô.... ...
Mặt trời chiều ngả về tây.
Lão giả giống như một pho tượng điêu khắc đứng ở ngoài cửa, vẫn không nhúc nhích, nhưng mà đại tiểu thư đã vào nhà một ngày, trong một ngày đều không có động tĩnh gì, cũng không biết đến cùng là tình huống gì.... ....
Ngay tại lúc ông không rõ đến cùng Cố Nhược Vân tìm ông là có chuyện gì, cửa phòng phía sau chậm rãi bị đẩy mở ra, rồi sau đó truyền đến giọng nói thanh thúy của thiếu nữ.
"Dư lão, ông vào đây đi."
"Vâng, đại tiểu thư."
Nghe nói như thế, Dư lão xoay người đi vào trong phòng, nhìn thiếu nữ đứng ở giữa phòng ở, biểu cảm cung kính nói: "Không biết hôm nay đại tiểu thư tìm ta là vì chuyện gì?"
|
Chương 102: Võ Giả Sơ Cấp (Bốn)
Edit: kaylee
"Dư lão, ông ăn đan dược này vào đi."
Nàng mở ra tay, trong phút chốc, một viên đan dược tròn xoe màu xanh xuất hiện ở trong lòng bàn tay của nàng.
"Đây là…..." Dư lão có chút kinh ngạc.
Tụ Khí đan? Nhưng không phải đại tiểu thư đã nói, Tụ Khí đan không có gì trợ giúp với loại bình cảnh này của bản thân sao?
Không!
Không đúng!
Dư lão nhíu mày, đây không phải Tụ Khí đan, linh lực ẩn chứa trên đan dược này, nồng đậm hơn Tụ Khí đan.... ..... Giống như là biết nghi hoặc trong lòng Dư lão, Cố Nhược Vân môi mỏng hé mở, nhẹ nhàng phun ra ba chữ: "Tụ Linh đan."
"Tụ Linh đan?"
Nghe ba chữ kia, Dư lão trong lòng run lên, ông run run vươn tay của mình, cầm viên đan dược màu xanh kia, rồi sau đó chậm rãi để vào trong miệng......
Bỗng nhiên, một cổ linh khí vô cùng nồng đậm từ chung quanh không ngừng bốc lên, nếu nói Tụ Khí đan mang đến hiệu quả là nồng đậm sương mù, hiện giờ Dư lão, đã bị bao vây ở giữa tầng sương mù kia, thậm chí ngay cả một sợi tóc đều nhìn không thấy.
Đúng lúc này, linh khí theo kinh mạch chảy vào Linh Hải, bình cảnh đang bế tắc ở trong Linh Hải bị linh khí xông đến làm rung động………...
Dư lão mừng như điên, trời mới biết, đã bao nhiêu năm ông không có loại cảm giác này? Ban đầu ông cho rằng bản thân cả đời sẽ ở Võ Tướng cao cấp, không nghĩ tới còn có cơ hội đột phá đến Võ Vương.... ......
Đây... Đây quả thực chính là kỳ tích!
Nghĩ đến đây, Dư lão vội vàng khoanh chân tu luyện, giành giật từng giây tu luyện, không muốn lãng phí một phần một giây.... ....
Cố Nhược Vân nhìn Dư lão bị sương mù màu xanh vây quanh, trong ánh mắt xẹt qua một chút trầm tư, nhưng ở thời khắc như thế, bên ngoài Bách Thảo Đường lại truyền đến một hồi âm thanh ồn ào, làm mày của nàng không tự chủ được mà nhíu lại.
"Bên ngoài phát sinh chuyện gì?"
Nàng nhìn Dư lão, trầm mặc một lúc lâu, nói: "Dư lão sẽ không cách nào đột phá ngay lúc này, ta đi ra xem trước."
Nói tới đây, nàng liền không có lại liếc mắt nhìn Dư lão một cái nào nữa, xoay người đi ra ngoài......
Lúc này, trên đường cái, Lăng Ngọc hai tay chống nạnh, căm tức nhìn mọi người trước mặt, trong lòng càng là hận nghiến răng nghiến lợi, nàng vĩnh viễn sẽ không quên, một tháng trước, chính là Bách Thảo Đường đáng chết này đánh nàng ra cửa, hơn nữa không chút lưu tình làm mặt của nàng quét rác!
Thật giận là, sau khi biết được những lời bản thân nói ở ngoài Bách Thảo Đường, cô cô cũng hung hăng mắng nàng một trận, ngay cả dượng đều muốn hỏi tội nàng, nếu không phải cô cô cầu tình, phỏng chừng nàng sớm đã trở thành tù nhân rồi.
Nàng không rõ, Bách Thảo Đường này không phải chỉ là một hộ thương nhân thôi sao, có gì đặc biệt hơn người, chẳng lẽ ngay cả quyền thế của cô cô đều không có tác dụng sao?
Nhưng mà, hiện tại nàng không cần sợ hãi………...
Nghĩ đến người phía sau mình, Lăng Ngọc nâng cằm lên, cao ngạo nói: "Để Cố Nhược Vân và lão già tên là Dư lão kia ra đây nhận lấy cái chết!"
Triệu chưởng quỹ vừa định nói chuyện, lại bỗng nhiên nhìn thấy Cố Nhược Vân đi ra từ trong Bách Thảo Đường, hắn há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là ngậm miệng lại.
"Cố Nhược Vân, ta cho rằng ngươi sẽ ẩn núp ở dưới sự che chở của Bách Thảo Đường, không nghĩ tới sau khi ngươi trốn một tháng lại có thể dám đi ra!" Lăng Ngọc cười lạnh một tiếng, trong mắt mang theo ngọn lửa thù hận: "Ngươi giết gia gia và huynh trưởng của ta, làm hại ta cửa nát nhà tan, hôm nay, ta muốn dùng máu của ngươi để tế linh hồn của bọn họ."
Một tháng trước Lăng Ngọc bị Dư lão đánh ra nàng có biết đến, hiện giờ nhìn thấy nàng ta dám tới cửa lần nữa, Cố Nhược Vân không tự chủ được mà nhíu mày, rồi sau đó chuyển tầm mắt về phía nam tử mặc áo bào đen đứng sau lưng nàng ta……...
Nam tử mặc áo bào đen kia toàn thân đều bị bao phủ ở trong áo choàng, chính là ngay cả mặt cũng thấy không rõ, nhưng mà.... .....
Cố Nhược
|
Chương 103: Võ Vương Đối Võ Vương (Một)
Edit: kaylee
Đúng lúc này, ánh mắt của nam tử mặc áo bào đen dừng ở trên người Cố Nhược Vân.
Trong nháy mắt kia, máu tươi cả người Cố Nhược Vân đều đọng lại, giống như là có một con độc xà quấn quanh ở trên cổ của nàng, lập tức có một cảm giác hít thở không thông truyền đến, loại cảm giác này làm cho nàng thật không thoải mái.
"Cố Nhược Vân!" Hai mắt của Lăng Ngọc từng chút lạnh xuống, cười lạnh nói: "Lúc này đây, cho dù là ngươi tránh ở phía sau Bách Thảo Đường, cũng vẫn trốn không thoát trừng phạt!"
Nữ nhân này phải chết!
Trong mắt hiện lên một chút tàn nhẫn, Lăng Ngọc trên mặt cười lạnh càng sâu.
Nghĩ đến đây, nàng lui về sau mấy bước, cung kính nhìn phía nam tử mặc áo bào đen phía sau: "Tái tiên sinh, xin nhờ ngài." "Ừ."
Trong miệng nam nhân mặc áo bào đen phát ra một âm thanh khàn khàn, ánh mắt giống như độc xà tập trung vào Cố Nhược Vân, rồi sau đó một cổ uy áp cường đại phát ra từ trên người của hắn, ở dưới cổ uy áp kia, thân mình của Cố Nhược Vân run rẩy một chút, trong mắt xẹt qua một chút lạnh lùng sắc bén.
"Lăng Ngọc," Bỗng nhiên, Cố Nhược Vân nở nụ cười, nụ cười lộ ra ý tứ hàm xúc không rõ: "Ta thật sự rất bội phục ngươi, đúng là có thể tìm được một Võ Vương tới làm chỗ dựa cho ngươi."
Bá!
Sau khi lời nói này của Cố Nhược Vân nói ra, ánh mắt của nam nhân mặc áo bào đen giống như hai thanh kiếm sắc bén, vọng tưởng xuyên thấu thân thể của thiếu nữ.
Bất luận như thế nào, hắn cũng thật không ngờ, Cố Nhược Vân sẽ nhìn thấu thực lực của hắn.
Phải biết rằng, đối với võ giả mà nói, chỉ có tới cấp bậc đó, mới có thể được biết lực lượng tương ứng mà cấp bậc đó có, bởi vậy trừ phi Cố Nhược Vân trở thành Võ Vương, nếu không tuyệt đối sẽ không biết thực lực của hắn đến cùng tới trình độ gì! Nhưng mà, nàng chỉ cần dựa vào uy áp của bản thân, đã nhìn thấu cấp bậc của hắn, đây là chuyện làm hắn chẳng thể nghĩ tới.Dù sao lần này vụng trộm đến Thanh Long Quốc, nếu để cho những người đó biết mà nói, như vậy..........
Nghĩ đến điểm này, sát khí trên người nam tử mặc áo bào đen càng đậm, ánh mắt vô cùng âm trầm.
Nam tử mặc áo bào đen không biết là, tuy rằng thực lực hiện tại của Cố Nhược Vân mới đến Võ Giả, nhưng kiếp trước nàng chính là cường giả Võ Tôn, đã ngây người ở cấp bậc Võ Vương này nhiều năm, làm sao có thể không biết thực lực chân chính của nam nhân mặc áo bào đen?
"Cường giả Võ Vương? Trời ạ, Lăng Ngọc thế mà lại có thể tìm được một gã cường giả Võ Vương."
"Theo ta được biết, đệ nhất cao thủ của Thanh Long Quốc chúng ta, vị thích khách Cơ Vô Tình đến vô ảnh đi vô tung kia cũng chỉ là Võ Tướng cao cấp, hiện tại lại xuất ra một gã Võ Vương, đây là muốn nghịch thiên sao?"
"Xem ra lúc này đây Lăng gia muốn quật khởi…...."
Nghe âm thanh kinh than của mọi người, trên mặt của Lăng Ngọc hiện lên một nụ cười cao ngạo.
Kỳ thực, nàng cũng không biết lai lịch của nam tử mặc áo bào đen này, bởi vì ban đầu là hắn tìm được nàng trước, muốn mượn danh nghĩa của Lăng gia giết Cố Nhược Vân, nhưng mà vậy cũng không cách nào ngăn lại người khác cho rằng nam nhân trước mắt là người Lăng gia......
"Lăng Ngọc, ta ngược lại thật ra rất tò mò, ngươi là từ chỗ nào tìm đến Võ Vương." Cố Nhược Vân thu liễm lạnh lẽo sắc bén trong mắt, khóe môi gợi lên một chút tươi cười, ý cười trong suốt hỏi.
Lăng Ngọc vừa định nói chuyện, bên cạnh lại đột nhiên truyền đến tiếng nói trầm thấp khàn khan của nam nhân mặc áo bào đen: "Ngươi là đang trì hoãn thời gian?"
Nghe nói như thế, Cố Nhược Vân tươi cười càng sâu
Đúng vậy! Nàng quả thật là đang trì hoãn thời gian.
Chỉ cần chờ Dư lão đột phá xong, có thể đủ chiến thắng nam nhân trước mắt......
"Tốt, Cố Nhược Vân, ngươi lại có thể muốn kéo dài thời gian," Lăng Ngọc đột nhiên phản ứng đi lại, ngón tay ngọc chỉ vào nàng tức giận nói: "Ngươi cho là loại thời điểm này còn có ai có thể tới cứu ngươi? Bách Thảo Đường? Hay là nam tử tóc bạc cũng không biết là ngươi dùng thủ đoạn gì thông đồng? Ta nói cho ngươi, mọi người ở trước mặt cường giả Võ Vương đều là cặn bã, lúc này đây, không có bất luận kẻ nào có thể giúp được ngươi."
|
Chương 104: Võ Vương Đối Võ Vương (Hai)
Edit: kaylee
Cố Nhược Vân mỉm cười, mắt trong veo nhìn nam tử mặc áo bào đen đứng ở phía trước: "Mặc kệ ta có phải không phải đang trì hoãn thời gian, nhưng mà ngươi trước khi giết ta, hẳn là vẫn nên nói với ta tên của ngươi đi?"
"Tên của ta?" Nam tử mặc áo bào đen cười lạnh một tiếng: "Tên của ta, ngươi không xứng biết! Cố Nhược Vân, cho dù ngươi kéo dài thời gian thế nào cũng không có tác dụng, không có người có thể cứu được ngươi……..."
"Ai nói không có người có thể cứu được nàng?"
Bỗng nhiên, tiếng gầm giận dữ truyền đến từ phía sau Cố Nhược Vân, rồi sau đó mọi người liền nhìn thấy cha con La gia mang theo mấy vạn tinh binh từ trong đám người đi tới, giống như là thương lượng tốt, tất cả mọi người nhường ra một con đường, để cho bọn họ có thể thuận lợi tiêu sái đến bên cạnh Cố Nhược Vân.
Trong phút chốc, mấy vạn tinh binh rút ra vũ khí, bao vây Lăng Ngọc và nam tử mặc áo bào đen.
"La Tướng Quân," Vẻ mặt của Lăng Ngọc có chút khó coi: "Ngươi thân là đại tướng một quốc gia, lại có thể lấy việc công làm việc tư, dùng quân đội hoàng gia quan báo tư thù!"
La Tướng Quân ‘bá’ một tiếng rút ra đại đao, ‘phanh’ một tiếng cắm vào trong đất trước mặt, hắn thân mang khôi giáp, uy phong lẫm lẫm, giống như một pho tượng chiến thần che ở trước mặt Cố Nhược Vân.
"Ai nói bản Tướng Quân lấy việc công làm việc tư, quan báo tư thù? Bản Tướng Quân là đang bảo hộ Thanh Long Quốc!" Hắn cười lạnh nhìn nam tử mặc áo bào đen: "Một người không biết lai lịch lẫn vào Thanh Long Quốc ta, thân là Tướng Quân của Thanh Long Quốc, đương nhiên phải tra ra manh mối của việc này, ai biết hắn có phải hay không gây tổn hại đến an toàn của bệ hạ! Cho nên, ở trước khi không có điều tra rõ ràng thân phận của ngươi, mời ngươi đi theo ta một chuyến."
Trên người nam tử mặc áo bào đen quanh quẩn hơi thở âm lãnh, con ngươi giống như rắn độc tập trung vào thân thể giống như một tòa núi cao của La Tướng Quân, giọng nói khàn khàn nói: "Lão phu không muốn sinh ra mâu thuẫn với quân đội một quốc gia, nếu ngươi thức thời lập tức cút ngay! Nếu không mà nói, lão phu giết ngươi trước!"
Nháy mắt, sát khí sắc bén cuốn về phía La Tướng Quân.
Ở dưới luồng sát khí kia, La Tướng Quân sắc mặt trắng bệch, thân thể có chút đứng không nổi, nhưng nghĩ tới bản thân tốt xấu gì cũng là đại tướng một quốc gia, ở trước mặt nhiều dân chúng như vậy bị người đè ép xuống chẳng phải là rất khó xem? Vì vậy hắn thẳng lưng mình, thẳng tắp đứng ở trước mặt hắc bào nam nhân.
"Cố Nhược Vân, ngươi không sao chứ."
La Âm vội vàng đi đến bên người Cố Nhược Vân, có chút lo lắng hỏi: "Người này là loại người nào? Vì sao hắn muốn giúp Lăng Ngọc giết ngươi?"
Nàng cũng không cho rằng bằng vào năng lực của Lăng Ngọc có thể mời đến cường giả như vậy.
"Không rõ ràng," Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: "Hơi thở trên người hắn thật xa lạ, ta cũng chưa từng thấy, cho nên không biết mục đích của hắn là cái gì."
La Âm vỗ vỗ bả vai của Cố Nhược Vân, lời thề son sắt cam đoan nói: "Mặc kệ như thế nào, ngươi yên tâm, nơi này tốt xấu gì cũng là Thanh Long Quốc, cha ta cũng là một trong hai Tướng Quân, binh lực trong tay không thể yếu hơn lão bất tử Cố gia kia, còn không có người dám can đảm giết người ở Thanh Long Quốc trước mặt cha ta."
"Vậy nhưng chưa hẳn."
Trong mắt Cố Nhược Vân lộ ra ngưng trọng: "Thực lực của đối phương quá mạnh mẽ, mà đối với loại cường giả ở cấp bậc này mà nói, binh lực dù nhiều cũng không có tác dụng gì."
Những người chưa đến cấp Võ Vương là tuyệt đối không biết chỗ khủng bố của thực lực này, cho dù là đối mặt với trăm vạn hùng binh, hắn đều có thể giết sạch sẽ. Nhưng mà, vì cứu bản thân, cha con La gia không tiếc trở mặt với cường giả Võ Vương, vẫn là làm cho trong lòng nàng tràn ngập cảm động.
Nhưng mà, chỉ cần La Tướng Quân có thể quấn hắn kéo dài thời gian, vậy có hi vọng chuyển bại thành thắng...
|