Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
|
|
Chương 1245: Một nhà đoàn tụ, chỉ thiếu Sanh Tiêu 8
" Thiên ca," Đông Phương Ngọc cười cười, ôn nhu nói, " Chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được độ ấm của ta sao? Đúng là ta, ta không có chết, hiện tại ta trở lại tìm ngươi." Xôn xao! Hồng Liên lĩnh chủ nâng tay lên, đem bạch y nữ tử trước mặt hung hăng kéo vào trong ngực, hắn gắt gao ôm nàng, muốn dùng ôm ấp của mình nhiều năm nhớ nhung nàng tất cả đều phát tiết ra. " Ngọc nhi, Ngọc nhi của ta, ngươi đã trở lại, ngươi thật sự trở lại bên cạnh ta, thật tốt, thật tốt....." Giờ khắc này, Hồng Liên lĩnh chủ đã kích động đến nỗi ngôn ngữ cũng không theo trình tự, phảng phất toàn bộ trong trời đất, người cùng vạn vật đều tan biến, cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ...... Cố Nhược Vân nhún nhún vai, trong đôi mắt thanh lãnh cũng tràn ngập ý cười. Lúc trước, nữ tử đánh chết hắc long trên núi, quả nhiên là Đông Phương Ngọc mẫu thân nàng, nhưng mà ngay lúc đó Đông Phương Ngọc rời đi quá nhanh, làm cho nàng một câu cũng chưa kịp nói....... " Cố cô nương, đây không phải là cường giả giết hắc long sao?" hiển nhiên Phong Ngọc Thanh cũng nhận ra nữ tử, kinh ngạc nhìn về phía Cố Nhược Vân. Hóa ra, nữ nhân có thực lực cường hãn như thế, lại là mẫu thân nàng? " Thiên ca, nha đầu này là nữ nhi của chúng ta sao?" Đông Phương Ngọc rời đi cái ôm của nam nhân, con ngươi nhu hòa nhìn về phía Cố Nhược Vân. Nháy mắt khi nhìn thấy nàng, liền cảm nhận được một cổ huyết mạch tương liên mãnh liệt đi lên, cái loại cảm thụ này làm bạch y nữ tử nhịn không được muốn ôm nàng ( CNV) vào trong ngực hảo hảo yêu thương một phen. Hồng Liên lĩnh chủ si ngốc nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Đông Phương Ngọc, tầm mắt trước sau vẫn trên người nàng, nàng hỏi hắn cái gì hắn đều không nghe thấy, biểu tình kia giống như ngôc tử lần đầu yêu, trong mắt chỉ có đối phương. " Lão cha," Cố Nhược Vân có chút buồn cười nói, " Mẫu thân đã trở lại, ngươi muốn nhìn nàng, buổi tối vào phòng hãy nhìn cho đủ, hiện tại đem việc bên này giải quyết trước rồi nói sau." Nghe thấy lời nói của Cố Nhược Vân, rốt cuộc Hồng Liên lĩnh chủ phục hồi tinh thần lại, cười một tiếng: " Ngươi nha đầu này, cư nhiên trêu ghẹo lão cha, đúng rồi, Ngọc nhi, nàng là Cố Nhược Vân nữ nhi của chúng ta, chúng ta vẫn còn một cái nhi tử, đáng tiếc không ở đây." Nghĩ đến hiện giờ Sanh Tiêu không có bên cạnh, Hồng Liên lĩnh chủ khẽ thở dài một tiếng, trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ. Một nhà đoàn tụ, lại không có hắn! " Thiên ca," Đông Phương Ngọc nhìn lụa đỏ treo đầy Phong Cốc, cười khẽ ra tiếng, " Lúc trước ở bên ngoài ta nghe nói ngươi muốn cùng Phong Tiêu Tiêu, đại tiểu thư Phong Cốc thành thân, đây chính là sự thật? hóa ra ta không có ở bên cạnh ngươi, ngươi nhanh như vậy liền nghênh thú người khác." Ngữ khí Đông Phương Ngọc mang theo oán trách, trong mắt tràn đầy ý cười, cười như không cười hỏi. Vừa nghe thấy lời này, Hồng Liên lĩnh chủ sốt ruột lên, mồ hôi trên đầu hắn chảy xuống, chạy nhanh giải thích: " Ngọc nhi, ngươi nghe ta nói, chuyện này cùng ta không có quan hệ, ta cũng chưa từng đáp ứng nghênh thú Phong Tiêu Tiêu, là chính nàng tự mình đa tình, ta chỉ biết tìm kiếm ngươi cả đời, nữ nhân khác không xứng để vào mắt ta." Hắn xác thật không có đáp ứng qua Phong Tiêu Tiêu. Mặc dù hắn giả bộ bị Phong Tiêu Tiêu dùng mị hoặc chi thuật khống chế được, cũng chưa từng nói qua lời này. Chỉ là Phong Tiêu Tiêu cho rằng Hồng Liên lĩnh chủ đã mất đi lý trí của mình, hiện tại mới tự chủ trương làm hôn lễ này trở thành trò cười của Đệ Nhất thành. " Xì," Đông Phương Ngọc nở nụ cười, " Thiên ca, ngươi khẩn trương như vậy làm gì? ta cũng không có trách ngươi, ta chỉ tìm những người khác để trút giận thôi, thế nhưng nhân lúc ta không có bên cạnh ngươi, liền muốn đánh chủ ý lên ngươi, thật sự là tìm chết!" ___________ vào chương sau Phong Tiêu có chết không? Nguyệt Linh có được toàn mạng? Phong Ngọc Thanh có thuận lợi ngồi lên vị trí thiếu chủ? Cố Nhược Vân có thành công giải cứu tộc Hoả linh thú? Đôi phu thê Hồng Liên lĩnh chủ kia sẽ làm gì tiếp theo? *** theo suy nghĩ của các mem như thế nào
|
Chương 1246: Một nhà đoàn tụ, chỉ thiếu Sanh Tiêu 9
Nói xong lời này, tầm mắt nàng chuyển hướng về phía Phong Tiêu Tiêu, con ngươi nhu hòa nháy mắt trở nên lạnh lẽo vạn phần, bên môi nâng lên một mạt cười lạnh. Dung nhan Phong Tiêu Tiêu thập phần tái nhợt, lui về phía sau vài bước. Hiển nhiên hai người ân ái đã làm nàng kích động, lòng nàng đau đớn giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang gặm nhấm, ánh mắt đố kỵ gắt gao nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ của Đông Phương Ngọc. " Ngọc nhi, lúc trước Phong Tiêu Tiêu này còn muốn đối với nữ nhi chúng ta ra tay, ta tới nơi này cũng chính là vì nữ nhi bảo bối trút giận. Sợ Đông Phương Ngọc sẽ có hiểu lầm, Hồng Liên lĩnh chủ vội vàng giải thích nói. " Phải không?" Đông Phương Ngọc nhướng nhướng mày: " Một cái Phong Cốc nho nhỏ, liền to gan lớn mật như thế, vọng tưởng đụng đến nữ nhi của ta?" Đối với huynh muội Cố Nhược Vân, trong lòng Đông Phương Ngọc tràn đầy áy náy. Hơn hai mươi năm qua, nàng cùng Cố Thiên đều không có làm bạn bên hai huynh muội, mà để bọn họ ở lại Cố gia, dựa theo phẩm hạnh của người Cố gia, những năm gần đây bọn họ sao có thể sống tốt? tất nhiên là chịu vô số ủy khuất! Hiện giờ lại nghe Phong Cốc cũng dám khi dễ Cố Nhược Vân, Đông Phương Ngọc hoàn toàn nổi giận! " Phụ thân," Phong Ngọc Thanh đem cốc chủ đỡ tới một bên, cho hắn ngồi xuống, cặp mắt kia chợt nhìn về Đông Phương Ngọc một thân bạch y trong sân, " Nữ nhân này rất cường đại!" Cốc chủ có chút kinh ngạc chuyển hướng nhìn phía Phong Ngọc Thanh: " Ngươi nhận thức nàng?" Phong Ngọc Thanh gật gật đầu: " ta đã từng xem qua nàng chiến đấu cùng một con hắc long, con hắc long kia không thể chống cự mỗi chiêu của nàng, đã bị nàng giết chết, lúc ấy Cố cô nương cũng ở nơi đó, lại không nghĩ tới nàng sẽ là mẫu thân của Cố cô nương." Nói đến đây, Phong Ngọc Thanh có chút cảm thán, ngay lúc đó hắn còn khiếp sợ thực lực của bạch y nữ tử, chưa từng đoán được không lâu liền có thể gặp lại nàng. Ha ha! Phong Tiêu Tiêu cười nhẹ lên: " Ta thực sự rất hâm mộ ngươi, ngươi lại có thể có được một người nam nhân chờ đợi hơn hai mươi năm! tuy nói ta rất không cam lòng, lại không thể không bội phục ngươi! đáng tiếc, mặc kệ như thế nào, hôm nay các ngươi đều không thể rời đi nơi này, người Mị Tông cùng Thiên Môn sẽ không để các ngươi rời đi, hơn nữa vừa rồi tông chủ Mị Tông đã nói, nàng thích nhất chia rẽ tình nhân, nam nhân của ngươi rất nhanh thôi sẽ ở trên giường của nàng." Về tính cách ác liệt của Nguyệt Linh, Phong Tiêu Tiêu nhịn không được một trận lạnh lẽo, nhưng nàng lại rất hy vọng Nguyệt Linh có thể chia rẽ hai bọn họ. Thứ nàng không chiếm được, người khác cũng đừng mong có được. " Chuyện này cũng không cần ngươi phải nhọc lòng, bởi vì rất nhanh ngươi liền táng thân tại đây." Bá! Đông Phương Ngọc nâng trường kiếm trong tay lên, mũi kiếm nhắm ngay Phong Tiêu Tiêu, âm thanh nàng lạnh như băng sương, hoàn toàn không giống với khi đối mặt với Cố Nhược Vân cùng Hồng Liên lĩnh chủ. Thân thể Phong Tiêu Tiêu chấn động, chậm rãi nhắm lại đôi mắt, trên dung nhan trắng bệch mang theo biểu tình thấy chết không sợ. " Cả đời này của ta, làm rất nhiều chuyện, nhưng ta lại không hối hận! nếu cho ta cơ hội một lần nữa, ta cũng sẽ vì tương lai mà chiến đấu!" " Đại tiểu thư!" Bạch trưởng lão cùng các trưởng lão khác đều chấn động, ôn nóng hét lớn, lại không có một người nào dám can đảm tiến lên ngăn cản kiếm của Đông Phương Ngọc. Phụt! Trường kiếm lạnh băng xuyên thấu yết hầu Phong Tiêu Tiêu, máu tươi chảy thành dòng, nàng chậm rãi nhắm lại đôi mắt, thân thể thẳng tắp ngã trên mặt đất... Cốc chủ thở dài, có chút không cam lòng nhắm lại đôi mắt. Vô luận Phong Tiêu Tiêu phạm sai lầm lớn bao nhiêu, một khắc kia thấy nàng chết, trong lòng hắn xuất hiện một tia không đành lòng, hắn cũng hiểu rõ Phong Tiêu Tiêu phải chết là điều không thể nghi ngờ!
|
Chương 1247: Một nhà đoàn tụ, chỉ thiếu Sanh Tiêu 10
Chỉ bằng lúc trước nàng đối với Phong Ngọc Thanh làm những chuyện như vậy, hắn cũng không có khả năng buông tha nàng! Cho dù Đông Phương Ngọc không động thủ, cuối cùng hắn cũng giết nàng! " Đến phiên các ngươi!" Đông Phương Ngọc chậm rãi quay đầu, nhìn Nguyệt Linh sau lưng, lạnh băng nói: " Các ngươi nhìn trộm phu quân ta, tổn thương nữ nhi của ta! chỉ bằng vào hai điểm này, ta đã không buông tha các ngươi! cho nên, các ngươi có thể lựa chọn đưa tay chịu trói, hoặc là hấp hối giãy giụa!" Ha ha! Nguyệt Linh cười lạnh một tiếng, khóe môi gợi lên tươi cười châm chọc: " Ngay cả cốc chủ Phong Cốc cũng không phải là đối thủ của hai chúng ta, chỉ bằng ngươi sao? người như ta thích nhất làm các cặp tình nhân thống khổ! bởi vậy, ta sẽ giết nữ nhi ngươi trước mặt ngươi, hơn nữa để ngươi trơ mắt nhìn nam nhân của mình quỳ dưới chân ta xin tha, chỉ có như thế mới có thể phát tiết hết lửa giận trong lòng ta!" Xôn xao! Một đạo trường kiếm nghênh diện mà đến, mang theo hàn khí mãnh liệt, thân thể liền né qua một bên. Oanh! Trường kiếm kia dừng trên bức tường, toàn bộ tường đều sập ầm ầm, biến thành một mảnh phế tích. " Thiên ca, nữ nhân này giao cho ta đối phó!" Sau khi Đông Phương Ngọc nói xong lời này, một đạo bạch y bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Nguyệt Linh. Nháy mắt Nguyệt Linh cũng rút vũ khí ra, ngăn cản công kích thế như chẻ tre của Đông Phương Ngọc. Phanh! Hai kiếm chạm vào nhau, chung quanh nhấc lên một đạo cuồng phong, lực lượng cường đại từ hai thanh vũ khí phát ra, trực tiếp đem bàn đá xung quanh phá hủy hết, biến thành một đống bột phấn phiêu tán trong không khí. Trái tim Nguyệt Linh đột nhiên co chặt lại một chút, bước chân hướng phía sau lùi lại, sắc mặt không còn vẻ khinh thường như trước, mà tăng lên một phần ngưng trọng. " Không nghĩ tới thực lực của ngươi cũng không kém," nàng gợi khóe môi, âm thanh yêu mị động lòng người, " Lực lượng ngươi cường đại như vậy, giống như không thuộc về thế lực nhỏ, không biết ngươi đến từ nơi nào?" Đông Phương Ngọc cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: " Không môn không phái, duy nhất một người!" Không môn không phái? Con ngươi Nguyệt Linh lập lòe một chút, chỉ cần nàng không phải xuất thân từ mấy cái thế lực kia, cho dù giết nàng cũng không có vấn đề gì. " Ha ha," nghĩ đến đây, Nguyệt Linh cười lạnh, " nếu ngươi không phải đến từ mấy thế lực kia, vậy chỉ có thể trách ngươi không may khi gặp ta! Môn chủ Thiên Môn, chúng ta cùng nhau lên giết nữ nhân này!" " Được." Môn chủ Thiên Môn gật gật đầu, thân hình nhảy lên không trung rơi xuống trước mặt Nguyệt Linh. " Như thế nào, muốn lấy nhiều khi ít sao?" Đông Phương Ngọc nhàn nhạt nâng lên khóe môi, tầm mắt dừng trên khuôn mặt vũ mị của Nguyệt Linh, " Bất quá, Đông Phương Ngọc ta trời sinh không sợ các ngươi lấy nhiều khi ít! có bao nhiêu liền giết bấy nhiêu!" Xôn xao! Nháy mắt, thân thể bạch y nữ tử mờ ảo xẹt qua không trung, mắt sáng chợt lóe, một đạo kiếm quang từ trên chém xuống. " Lão cha, ngươi không đi giúp mẫu thân một chút sao?" Cố Nhược Vân quay đầu nhìn về phía Hồng Liên lĩnh chủ, nhướng mày hỏi. Hồng Liên lĩnh chủ cười cười: " Vân nhi, cho dù những năm gần đây ta không biết mẫu thân ngươi ở nơi nào, nhưng nhìn đến lực lượng cường đại hiện giờ của nàng, cũng có thể nhìn ra nhiều năm như vậy, tất nhiên nàng ở nơi nào đó tăng lên thực lực, chờ xem đi, hai người kia không phải là đối thủ của mẫu thân." Cố Nhược Vân nâng môi cười nhạt, lúc ấy nàng tận mắt nhìn thấy Đông Phương Ngọc chém giết hắc long. Cho nên, lực lượng Đông Phương Ngọc cường đại bao nhiêu, chỉ sợ nàng rõ ràng hơn bất cứ ai. Chỉ là........... Nghe được Hồng Liên lĩnh chủ đối với Đông Phương Ngọc rất tín nhiệm, trong lòng Cố Nhược Vân tràn ngập trấn an, qua nhiều năm như vậy, một đôi tình nhân này cuối cùng vẫn gặp lại nhau.
|
Chương 1249: Một nhà đoàn tụ, chỉ thiếu Sanh Tiêu 12
" Ngươi thế nhưng gia tộc bảo hộ cũng không để trong mắt!" Thật ra Nguyệt Linh không nghĩ tới Đông Phương Ngọc sẽ cuồng ngôn đến trình độ này, nghiến răng nghiến lợi hung hăng trừng nàng. " Ta chỉ biết vì phu quân cùng nữ nhi xả giận, cái gì gọi là gia tộc bảo hộ, cho dù cường đại thì như thế nào?" Đông Phương Ngọc nâng lên kiếm trong tay mình, lạnh lùng nói, " Nếu bọn họ ngăn cản ta giết người, ta đây cũng không ngại cùng bọn họ là địch!" Trường kiếm rơi xuống, một dạo kiếm phong chém về phía thân thể Nguyệt Linh. Nguyệt Linh hoảng loạn thật sâu, bước chân không ngừng lui về phía sau liên tục bị bức tới góc tường, không thể tiếp tục lui lại. Phanh! Phanh phanh phanh! Vô số kiếm phong đua nhau bay tới, từng cái từng cái chém về phía Nguyệt Linh, dưới kiếm phong nhiều như vậy Nguyệt Linh vội vàng nâng kiếm ngăn cản, nhưng vẫn không ngăn được hết, trên thân thể tức khắc xuất hiện không ít vết thương. " Đông Phương Ngọc, ngươi chỉ dựa vào thanh linh khí trung giai trong tay tác oai tác quái, thì có bản lĩnh gì? nếu có bản lĩnh cùng ta đấu tay không!" Thanh kiếm trong tay của mình chính là linh khí cấp thấp, vẫn như cũ không phải đối thủ Đông Phương Ngọc, bởi vậy vũ khí nàng cầm cao hơn một bậc so với mình! nếu mình có được thanh linh khí kia, cũng không cần sợ hãi nữ nhân đáng chết Đông Phương Ngọc này! Đông Phương Ngọc cời lạnh một tiếng, nâng tay lên cũng không có ngừng lại, lần nữa làm cho vô số kiếm phong bay ra, đem bức tường sau lưng Nguyệt Linh đều ầm ầm đổ xuống, những hòn đá hung hăng nện trên người Nguyệt Linh. Phụt! Nguyệt Linh phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt càng thêm trắng bệch, nàng từ trong đống đổ nát bò ra, một thân lam lũ, không còn quang huy như ban đầu. " Đông Phương Ngọc!" Nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như dao găm nhìn về phía Đông Phương Ngọc, giống như muốn đem nàng thiên đao vạn quả. Đông Phương Ngọc lạnh lùng cười một tiếng, tiếp theo lại nâng kiếm trong tay lên, mọt đạo kiếm phong so với vừa rồi còn cường hãn hơn chém ra, để lại một dấu vết thật dài trên bầu trời, hương về Nguyệt Linh đang đứng trong đống đổ nát. Trải qua chiến đấu lúc trước đã tiêu hao lực lượng, hiện giờ thể lực của Nguyệt Linh không còn chống đỡ nổi, hai chân mềm nhũn tùy thời ngã xuống, hiện tại đối mặt với đạo kiếm phong mạnh mẽ này, đừng nói là chiến đấu ngay cả lực chống đỡ cũng biến mất.... Chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm phong màu trắng đập vào trước mặt, cắt qua yết hầu! Phanh! Nàng không cam lòng trừng lớn đôi mắt, thân thể thật mạnh ngã trong đống đổ nát, tựa hồ như thế nào cũng không nghĩ tới, lúc trước quyết định sai lầm, sẽ làm nàng mất đi sinh mạng....... Đông Phương Ngọc thu hồi kiếm, hướng cha con Hồng Liên lĩnh chủ đi qua, trên dung nhan đã không còn lạnh nhạt, trong mắt đẹp ẩn chứa ánh sáng nhu hòa. " Vân nhi, có phải dọa đến ngươi hay không?" ánh mắt nhu hòa của Đông Phương Ngọc dừng trên người Cố Nhược Vân, ấm áp dào dạt, rất là thoải mái, " Hiện tại đã không còn việc gì, ta sẽ không để bất luận kẻ nào xúc phạm tới ngươi." Nhìn khuôn mặt quan tâm của nữ tử, Cố Nhược Vân chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm áp chảy qua tâm, trên dung nhan thanh lệ nâng lên nụ cười. " Mẫu thân, hoan nghênh trở về." Đông Phương Ngọc xoa nhẹ đầu Cố Nhược Vân, ôn nhu nói: " Ta biết, cha và mẫu thân không ở bên ngươi, Sanh Tiêu cùng ngươi nhất định trải qua rất nhiều khổ cực, chịu đựng rất nhiều người xem thường, cho nên những năm gần đây, ngươi có trách mẫu thân không trở về tìm ngươi?" Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: " Các ngươi không quay về tất nhiên có lý do của mình! ta sẽ không trách các ngươi, huynh trưởng cũng sẽ không trách cứ các ngươi."
|
Chương 1250: Một nhà đoàn tụ, chỉ thiếu Sanh Tiêu 13
" Ngọc nhi." Đông Phương Ngọc mạnh mẽ đem Cố Nhược Vân ôm vào trong lòng, ánh mắt hàm chứa ôn nhu vô hạn. " Xin lỗi, những năm gần đây để ngươi cùng Sanh Tiêu hai người lưu lạc tại Tây Linh đại lục, ta với phụ thân ngươi không ở bên làm bạn, bất quá ngươi yên tâm bây giờ một nhà chúng ta đoàn tụ, ta sẽ không để bất cứ kẻ nào xúc phạm ngươi." Hồng Liên lĩnh chủ không nói cái gì, mà đi qua đem một đôi mẹ con ôm vào trong ngực. Trong lòng Cố Nhược Vân chấn động một chút, con ngươi hơi rũ xuống. Kiếp trước, phụ thân nàng Hạ Minh là một súc sinh! càng là thủ phạm giết chết mẫu thân nàng! cho nên, nàng chưa từng hưởng thụ qua tình phụ mẫu! Mà hiện giờ, cha mẹ ân ái, một nhà đoàn tụ không thể tốt hơn. Nhìn một màn ấm áp này, toàn bộ sân đều an tĩnh xuống, không có người nào đi quấy rầy ba người bọn họ, mà ngược lại không ngừng cảm thán. Bạch lão tận lực thu nhỏ tồn tại của chính mình, sợ người khác chú ý đến hắn, ánh mắt khiếp đảm kia đảo qua mọi người xung quanh, thật cẩn thận lui về phía sau, muốn nhân lúc mọi người không để ý trộm rời đi. Nhưng hắn mới vừa đi được vài bước, đã bị mọt đạo thân ảnh già nua cản đường đi, cười lạnh nói: " Bạch lão, ngươi muốn đi đâu." Âm thanh này như sấm bên tai, làm thân thể Bạch lão cứng lại, hắn ngượng ngùng cười hai tiếng, lấy lòng nói: " Phong trưởng lão, ngươi xem đại tiểu thư đã chết, cho nên ngươi hãy xét về tình cảm chúng ta quen biết nhiều năm, thả ta được không?" " Hiện tại muốn ta thả ngươi?" Phong trưởng lão cười lạnh một tiếng, " Đã chậm! ngươi trợ giúp đại tiểu thư mưu quyèn soán vị, tội không thể tha! bất cứ kẻ nào cũng không cứu được ngươi." Thân thể Bạch lão run rẩy một chút, hắn tuyệt vọng nhắm lại hai mắt, trong mắt vẫn là hối hận không kịp. Sớm biết như thế, vì sao năm đó bị đại tiểu thư mê hoặc, trợ giúp nàng? " Cốc chủ," tầm mắt Hồng Liên lĩnh chủ chuyển hướng về cốc chủ Phong Cốc, nó, " dư nghiệt Phong Cốc các ngươi cùng người Thiên Môn, ta giao cho các ngươi tự mình xử lý." Cốc chủ gật gật đầu: " Được, người còn lại tự chúng ta có thể giải quyết, bất quá hôm nay đa tạ hai vị, nếu không nhờ hai người các ngươi, sợ là Phong Cốc sẽ biến mất!" Chỉ là cốc chủ Phong Cốc không rõ, người Mị Tông là như thế nào có lá gan ra tay đối với Phong Cốc. Chẳng lẽ các nàng không sợ Đệ Nhất thành trừng phạt? Rốt cuộc trong Đệ Nhất thành, không cho phép chiến đấu quy mô lớn xảy ra! " Ngọc nhi, Vân nhi, chúng ta đi," Hồng Liên lĩnh chủ một tay ôm Đông Phương Ngọc, một tay khác ôm Cố Nhược Vân, cười ha ha nói, " Hiện tại thật vất vả chúng ta mới gặp lại nhau, chúng ta đi trước hưởng thụ hạnh phúc vui vẻ, chuyện kế tiếp cũng không cần chúng ta ra tay." Đông Phương Ngọc không còn khí phách lạnh nhạt, mà là đem đầu dựa vào trên ngực Hồng Liên lĩnh chủ, hoàn toàn là một bộ dáng nàng dâu nhỏ, ánh mắt hàm chưa ôn nhu. Sau khi nói xong lời này, Hồng Liên lĩnh chủ liền mang thê nữ rời khỏi nơi này, nhanh chóng bay về phía nơi xa..... Ban đêm. Ánh trăng như nước. Bên trong khách điếm, Cố Nhược Vân ngồi trên giường nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên một đạo thân ảnh màu tím xuất hiện bên cạnh nàng, trên dung nhan tuấn mỹ mang theo tươi cười tà mị: " Nha đầu, mọi chuyện đã kết thúc, cũng là thời điểm chúng ta rời đi Phong Cốc." Cố Nhược Vân mở ra đôi mắt, lo lắng sốt ruột nói: " Ta đã cùng Tiểu Dạ hứa hẹn gặp nhau tại Phong Cốc, nhưng hôm nay đã qua lâu như vậy, hắn cũng không có xuất hiện, có phải đã gặp chuyện gì hay không?"
|