Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
|
|
Chương 1256: Một nhà đoàn tụ, chỉ thiếu Sanh Tiêu 19
" Từ khi các ngươi bắt đầu tiến vào trong tộc, ta cũng đã nhận ra," lão giả nhẹ nhàng cười, ánh mắt chuyển hướng nhìn Cố Nhược Vân nói, " Bất quá, từ trên người ngươi ta cảm nhận được không có bất kỳ sát khí nào, cho nên đây mới là nguyên nhân ta để ngươi tiến vào! nói cách khác, chỉ cần ngươi đối với tộc Hỏa linh thú ta có bất kỳ suy nghĩ bất lương gì, ta sẽ không để ngươi sống sót rời đi nơi này." Cố Nhược Vân hơi hơi nhướng mày, nàng có thể cảm nhận được lão giả cường đại đến mức nào. Nhưng làm nàng kỳ quái chính là lão giả cường đại như thế, vì sao lại rơi vào trong tay Phong Cốc? " Ta không rõ, lấy thực lực của ngươi như thế nào để con dân trong tộc bị Phong Cốc bắt đi." Lão giả cười khổ một tiếng: " trước khi ta gặp được Phong Cốc, ta rất tin tưởng nhân loại, nhưng mà Phong Tiêu Tiêu đại tiểu thư Phong Cốc lại thiết kế tộc Hỏa linh thú chúng ta, hơn nữa còn đem hậu bối có thực lực thấp nhất tộc bắt đi, nếu không phải nhân loại quá mức giảo hoạt, hậu bối trong tộc chúng ta cũng sẽ không rơi vào trong tay những người đó." Phong Tiêu Tiêu? Cố Nhược Vân có chút kinh ngạc, không nghĩ tới chuyện này thế nhưng do Phong Tiêu Tiêu làm ra. Nhưng khi đó Phong Tiêu Tiêu có bao nhiêu lớn? cũng chỉ là một người trẻ tuổi, liền có tâm cơ thâm trầm như vậy, Phong Tiêu Tiêu này không đơn giản so với suy nghĩ của nàng. Cũng may nàng đã không còn trên đời, nếu không mà nói sau này để nàng trưởng thành sẽ là đối thủ lợi hại nhất! " Phong Tiêu Tiêu đã chết," Cố Nhược Vân chậm rãi ngẩng đầu nói, " Bởi vậy, tộc Hỏa linh thú các ngươi đã khôi phục tự do." Con ngươi lão giả nhiễm lên một tầng kích động, hơi hơi lướt qua: " Ta đã sớm biết Phong Tiêu Tiêu sẽ có kết cục như vậy." Cố Nhược Vân nhướng nhướng mày, thật ra kinh ngạc nhiều hơn nhìn lão giả: " Dùng cái gì có thể thấy được?" " Ha ha," lão giả cười một tiếng, " lúc trước, Phong Tiêu Tiêu đã từng tới tìm ta, muốn ta trợ giúp sát hại cốc chủ Phong Cốc, nhưng ta cự tuyệt nàng, ta cũng không muốn tham dự vào chiến đấu nhân loại, nói cách khác tộc Hỏa linh thú sẽ thật sự biến mất trên thế gian." " ngươi cự tuyệt Phong Tiêu Tiêu, không sợ nàng dùng hậu bối Hỏa linh thú uy hiếp ngươi?" " không," lão giả lắc lắc đầu, " Phong Tiêu Tiêu không dám làm như vậy, nếu nàng thật sự động đến người tộc Hỏa linh thú thì lửa giận của tộc Hỏa linh thú nàng thừa nhận không nổi! hơn nữa, đã không còn hậu bối, nàng dùng cái gì tới uy hiếp chúng ta? những điều kiện khác chúng ta đều có thể đáp ứng nàng, chỉ có duy nhất không tham dự chiến đấu, nếu không mà nói sẽ bị Đệ Nhất thành nghiêm trị! loại chuyện hại tộc này ta không thể làm, cũng may hiện tại Phong Tiêu Tiêu đã chết, rốt cuộc tộc Hỏa linh thú cũng được khôi phục tự do cùng an bình." " Tộc trưởng." Sau khi Hỏa nhi nghe được lời này, liền đứng dậy nói: " Tộc Hỏa linh thú chúng ta có thể khôi phục tự do, ít nhiều đều nhờ có nàng, sau khi Phong Tiêu Tiêu chết, cũng là nàng yêu cầu Phong Cốc thả người trong tộc. Hơn nữa, lúc đó nàng đối phó Phong Tiêu Tiêu, chính là vì tộc Hỏa linh thú chúng ta." Ánh mắt lão giả mang theo kinh ngạc, nhìn về Cố Nhược Vân: " Nha đầu, ngươi đã cứu tộc Hỏa linh thú chúng ta?" Cố Nhược Vân nhàn nhạt nói: " Ta không phải vì cứu tộc Hỏa linh thú, ta chỉ trợ giúp Hỏa nhi mà thôi, nó đã trở thành khế ước thú trong tay tiểu đệ, giúp gia tộc nó khôi phục tự do, hẳn là chuyện ta nên làm." Nghe được câu trả lời của Cố Nhược Vân, lão giả cười khổ một tiếng: " Hại tộc Hỏa linh thú chúng ta chính là nhân loại, không nghĩ tới người trợ giúp tộc Hỏa linh thú cũng là nhân loại, ta cũng không biết sau này tiếp tục tin hay không tin nhân loại, nhưng mà nha đầu, ngươi giúp tộc Hỏa linh thú chúng ta, chính là ân nhân trong tộc, sau này có yêu cầu cái gì nói một tiếng chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi." " Không chỉ như vậy, tộc trưởng, nàng còn rợ giúp ta tăng lên thực lực," Hỏa nhi vẻ mặt kiêu ngạo nói, " Hiện tại ta không phải là bán thánh, lúc trước không lâu ta đã đột phá đến Võ Thánh."
|
Chương 1257: Một nhà đoàn tụ, chỉ thiếu Sanh Tiêu 20
" Cái gì?" Tộc trưởng càng thêm khiếp sợ, vội vàng nói: " Hỏa nhi, ngươi đem thực lực phát ta cho ta xem một chút." Nghe vậy, Hỏa nhi không có nói bất kỳ điều gì, liền đem linh lực trên người phát ra. Sau khi cảm nhận được linh lực quanh thân đối phương, sắc mặt tộc trưởng càng thêm khiếp sợ. " Không sai, thật sự đã đột phá tới Võ Thánh, hơn nữa củng cố căn cơ rất tốt, này.....rốt cuộc này là như thế nào làm được?" Mọi người đều biết, khi Võ Đế đột phá đến Võ Thánh, nếu không cẩn thận thăng cấp thất bại, cả đời này không thể tới Võ Thánh! nhưng nha đầu này cư nhiên có năng lực siêu việt như thế! rốt cuộc nàng có địa vị gì? Tộc trưởng hít sâu một hơi, ánh mắt nghiêm túc nhìn Cố Nhược Vân: " Nha đầu, ngươi như thế nào làm được?" " Trên đời này, có rất nhiều chuyện xác thật không có khả năng xảy ra, nhưng mà lại có một loại đồ vật, có khả năng làm ra những việc này! Loại đồ vật này chính là đan dược," Cố Nhược Vân cười cười, " Mà thực không khéo, ta lại là một luyện đan sư." Luyện đan sư? Tộc trưởng kinh ngạc há miệng, trong lòng khiếp sợ như cũ vẫn chưa tan đi. Nha đầu này cư nhiên là một luyện đan sư cao quý? Phải biết rằng, trong Đệ Nhất thành, thế lực có luyện đan sư cũng chỉ có mấy cái gia tộc kia thôi. Hơn nữa, hắn cũng dám kết luận rằng, cho dù luyện đan sư của mấy gia tộc kia cũng không thể luyện chế ra đan dược trợ giúp bán thánh tới Võ Thánh! " Ai," tộc trưởng thật vất vả mới khôi phục tinh thần lại, khẽ thở dài một tiếng, trên dung nhan già nua mang theo một mạt cười khổ, " Nha đầu, ngươi giúp Hỏa nhi nhiều lần, lại cứu tộc Hỏa linh thú chúng ta, ta cũng không biết nên cảm ta ngươi như thế nào." " Ta tới nơi này, chỉ là nói cho các ngươi, tộc Hỏa linh thú các ngươi đã khôi phục tự do, từ nay về sau không cần phải chịu bất luận hạn chế gì," trong ánh mắt Cố Nhược Vân lộ rõ ánh sáng thanh lãnh, " Hơn nữa, cũng để Hỏa nhi trở về một chuyến, sau đó ta liền phải rời nơi này đi làm chuyện của ta, cho nên chuyện ta làm không cần ngươi nhớ trong lòng." " Tộc trưởng!" Con ngươi Hỏa nhi lập lòe vài cái nói: " Ngươi hẳn là biết, trên đại lục hiện tại, người nhìn trộm tộc Hỏa linh thú chúng ta quá nhiều, cho dù hiện tại đã khôi phục tự do, nhưng sau này cũng gặp nguy hiểm với người khác." Trong Đệ Nhất thành, gia tộc có thể thành lập với linh thú đều thực không đơn giản, cho nên hiện tại mới có nhiều người nhìn trộm tộc Hỏa linh thú như vậy. Tộc trưởng khẽ thở dài một tiếng, hắn biết lời Hỏa nhi nói rất chính xác. Trừ phi cả đời hắn không cho bọn hậu bối tộc Hỏa linh thú đi ra ngoài, nói cách khác chính là tiếp tục bị nhân loại uy hiếp, chỉ sợ tộc Hỏa linh thú thật vất vả mới có được tự do lại sắp sửa mất đi. " Cho nên........" Hỏa nhi cười hì hì nói, " Tộc trưởng, không bằng các ngươi đều thần phục chủ nhân đi." Trong Thượng Cổ Thần Tháp. Chu Tước cười đến cong đôi mắt, giống như trăng non động lòng người. Nàng thu nhận tiểu đệ này thật không sai, thời điểm này lời rồi, còn vì chủ nhân mưu cầu lợi ích. Không sai! Nếu tộc Hỏa linh thú cứ tiếp tục như thế mà nói tất nhiên sẽ bị thế lực khác nhìn trộm, lúc đó chắc chắn lại lần nữa mất tự do. Hiện tại, còn không bằng cứ theo Cố Nhược Vân. Ít nhất, nàng chưa bao giờ hạn chế tự do nhóm linh thú..... " Tộc trưởng, ngươi xem chủ nhân nhà ta tuổi còn trẻ mà đã lợi hại như thế, lại là một luyện đan sư! Tiền đồ vô hạn, một mảnh tương lai rực rỡ, ta ở trong ta nàng đã thành công tới Võ Thánh, loại thực lực này những người khác há có thể so sánh? nếu tộc Hỏa linh thú đi theo nàng, về sau liền không cần lo lắng phòng bị, lại còn có rất nhiều chỗ tốt " Hỏa nhi không ngừng nói lời dụ dỗ........
|
Chương 1258: Báo thù Lâm gia 1
Tộc trưởng trầm mặc xuống, hắn biết tình huống hiện giờ của tộc Hỏa linh thú, nếu theo nữ tử này thật sự cũng không tồi. " Ngươi có thể đảm bảo, không cưỡng bách tộc Hỏa linh thú chúng ta làm bất cứ chuyện gì? có dám đảm bảo không hạn chế tự do tộc Hỏa linh thú, hơn nữa cũng không để con dân tộc Hỏa linh thú đi ngăn cản nguy hiểm cho ngươi?" Ánh mắt hắn ngóng nhìn Cố Nhược Vân, âm thanh già nua chậm rãi vang lên. Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười: " Tự do là thứ thuộc về chính mình, bất cứ kẻ nào cũng không có quyền hạn chế! nhưng mà nếu các ngươi muốn nguyện trung thành với ta, vậy nhất định phải phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện của ta! đương nhiên, ta sẽ không để các ngươi hy sinh vô ích, cũng sẽ không xem các ngươi là công cụ, chỉ là tại thời điểm khi ta ra lệnh, yêu cầu các ngươi tin tưởng ta, hơn nữa phục tùng ta! nếu làm được điểm này, ta có thể đảm bảo tộc Hỏa linh thú lập tức quật khởi trong giới linh thú!" Sắc mặt tộc trưởng ngưng trọng, trong đầu không biết suy nghĩ cái gì, rất nhanh hắn lại ngẩng đầu, nhìn dung nhan thanh lệ của Cố Nhược Vân nói: " Được, ta đáp ứng ngươi." " ta còn có việc, tạm thời rời đi nơi này, trong khoảng thời gian này ta sẽ để Hỏa nhi ở lại, chờ sau khi ta trở lại, ta sẽ trợ giúp người tộc Hỏa linh thú đều tăng lên thực lực đến cấp bậc Võ Thánh!" Ngữ khí Cố Nhược Vân thản nhiên như gió, cũng không có một chút gợn sóng vui vẻ bởi vì thu phục được tộc Hỏa linh thú. Đôi mắt thanh lãnh trước sau vẫn bình tĩnh không có gì khác lạ, giống như đêm đen. " Được," tộc trưởng hơi mỉm cười, " Tộc Hỏa linh thú chúng ta sẽ ở chỗ này cung nghênh ngươi trở về." Cố Nhược Vân hơi hơi nâng môi, nhưng thật ra cũng không nói thêm câu nào liền xoay người đi, biến mất bên trong tòa từ đường. " Hỏa nhi, ngươi lui xuống đi." Tộc trưởng nhẹ nhàng nhắm lại đôi mắt, nhàn nhạt nói: " Ta tiếp tục tu luyện." " Vâng, tộc trưởng." Trong lòng Hỏa nhi sớm đã nở hoa, nếu tộc Hỏa linh thú thật sự đi theo chủ nhân, sau này liền không cần lo lắng những nhân loại âm hiểm chiếu cố! Huống chi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nó khẳng định vì chủ nhân của mình tính toán trước. Khoảnh khắc Hỏa nhi rời đi, trong từ đường lão giả đang nhắm mắt dưỡng thần chậm rãi mở ra, cung kính nói: " Vương, nàng đã đi rồi." Vừa dứt lời, đột nhiên trong không gian từ đường yên tĩnh xuất hiện một bộ dáng xinh đẹp màu hồng*. ( *hồng ở đây là màu đỏ nha) Nam nhân tóc bạc hồng bào, bên trong gió nhẹ phấp phới, đẹp không sao tả xiết. Ánh mắt hắn trước sau ngóng nhìn phương hướng nữ tử rời đi, trong mắt tràn ngập lưu luyến, ấm áp cùng si mê. " Vương, ta đã làm theo ngươi phân phó, đem tộc Hỏa linh thú tặng trong tay nàng." Tộc trưởng cung kính nói. Phỏng chừng căn bản Cố Nhược Vân không nghĩ tới, nàng thu phục tộc Hỏa linh thú thuận lợi như vậy, chính là nam nhân này đứng phía sau ra tay. " Ừ." Tầm mắt Thiên Bắc Dạ như cũ chăm chú nhìn thân ảnh biến mất ngoài cửa sổ, chỉ là khẽ lên tiếng đáp lại tộc trưởng, khóe môi hắn gợi lên độ cung nhợt nhạt lại phong hoa tuyệt đại như thế, mê hoặc lòng người. " Vương, ngươi không tính toán cùng nàng gặp nhau sao?" tộc trưởng liếc mắt nhìn nam nhân trước mặt, thật cẩn thận hỏi, sợ chính mình chọc giận nam nhân này. Nam nhân hơi rũ con ngươi xuống, âm thanh thâm trầm, mà tràn ngập ôn nhu. " Chờ sau khi thương thế ta khôi phục, ta sẽ đi tìm nàng." Hắn không muốn làm nàng lo lắng, hiện tại mới tránh phía sau, chờ thương thế hắn khôi phục hoàn toàn, hắn mới có thể đi ra, đem nữ tử ngày nhớ đêm mong ôm trong lòng. .......... " Ngươi nói cái gì?"
|
Chương 1259: Báo thù Lâm gia 2
Phanh! Lâm gia, lão giả nắm tay thật mạnh dừng trên bàn, đột nhiên vỗ bàn đứng lên, sắc mặt xanh mét nói: " Đông Phương Ngọc thế nhưng xuất hiện? Hơn nữa còn diệt tông chủ Mị Tông? Xong rồi, xác định là xong rồi, thực lực của ta không bằng người Mị Tông, nếu Đông Phương Ngọc tiến đến báo thù, ta căn bản không thể ngăn cản." Lão giả nôn nóng đi qua đi lại, mặt già càng thêm khó coi, thật lâu sau tựa như hắn đã hạ quyết tâm, cắn răng nói: " Xem ra ta nhất định phải cầu cứu." Hiện giờ có thể trợ giúp hắn, cũng chỉ có vị đại nhân kia........ ............. " Nơi này chính là Lâm thành, cũng là địa bàn của Lâm gia." Bên ngoài thành trì, một đạo thân ảnh dừng bước chân, Cố Nhược Vân hơi hơi nâng khóe môi, nhàn nhạt nói: " Cha mẹ hẳn đã tới Lâm thành, hiện tại trước tiên nghĩ biện pháp tìm bọn họ." Không thể không nói, vận khí Cố Nhược Vân không tồi, coi như nàng mới vừa bước vào Lâm thành liền nhìn thấy có người cùng Đông Phương Ngọc tranh chấp. " Ngươi biết ta là ai sao?" Đôi tay Mộ Dung Thiến chống nạnh, phẫn nộ trừng Đông Phương Ngọc trước mặt, tùy hứng nói: " Ta là người Mộ Dung thế gia, nhưng ngươi cũng dám đụng ta! hơn nữa, đụng vào người ta lại không xin lỗi, ngươi tìm chết có phải hay không?" Hồng Liên lĩnh chủ nhíu nhíu mày, đem Đông Phương Ngọc bảo hộ trong ngực, cười lạnh một tiếng: " Là ngươi đi đứng lung tung đụng phu nhân nhà ta, lại còn cắn ngược một cái, tiểu thư Mộ Dung thế gia chính là điêu ngoa tùy hứng? ngang ngược vô lý như vậy?" " Hừ!" Mộ Dung Thiến hừ một tiếng, trào phúng nói, " Chỉ bằng ta là tiểu thư dòng chính Mộ Dung thế gia, lời nói của ta là chân lý! các ngươi ai dám không phục ta? Mộ Dung thế gia thân là gia tộc bảo họ mạnh nhất, quyền thế ngập trời, toàn bộ Đệ Nhất thành có bao nhiêu người dám hướng ta chống đối?" Mộ Dung Thiến thừa nhận, xác thật nàng đụng ngã Đông Phương Ngọc. Nhưng không phải là nàng nghe Thiên Bắc Dạ ở đây, cho nên mới vội vàng đi bắt nam nhân kia? Hơn nữa, nàng là tiểu thư dòng chính Mộ Dung thế gia, từ nhỏ đã được mọi người che chở, như thế nào lại cho phép có người làm trái ý mình? " Tiểu cô nương," con ngươi Đông Phương Ngọc lạnh nhạt dừng trên người Mộ Dung Thiến, âm thanh lạnh băng, " Mộ Dung thế gia ngươi xác thực rất cường đại, nhưng trên đời này còn có người các ngươi trêu chọc không nổi! Ta không phải me ngươi, cũng không phải bất cứ ai có thể bao dung ngươi." Mộ Dung Thiến cười lạnh một tiếng. Gia gia đã nói với nàng, hiện tại trên đời người nàng không thể trêu chọc nổi cũng chỉ có Ẩn Môn, đặc biệt là thánh nữ Ẩn Môn, càng không thể đắc tội. Nhưng mà nàng cũng nghe nói, thánh nữ Ẩn Môn kia là một nữ tử được tộc trưởng Ẩn Môn nhặt từ bên ngoài về, không thân không thích, chỉ lo thân mình, nữ nhân này lại có phu quân bên cạnh, hiển nhiên không phải là thánh nữ Ẩn Môn trong truyền thuyết. Một khi đã như vậy, vì sao phải kiêng kỵ nàng? " Các ngươi lên cho ta!" Con ngươi Mộ Dung Thiến trầm xuống, đáy mắt hiện lên ánh sáng lạnh: " Đem hai tên gia hỏa này bắt về Mộ Dung thế gia cho ta, mà ta cũng muốn để cho bọn họ biết rằng, thà đắc tội thần cũng đừng đắc tội ta!" ( ta mắc ói con này quá) " Đại tiểu thư!" nghe được lời này, tên lão giả phía sau Mộ dung Thiến có chút bất mãn nhíu nhíu mày, " Chúng ta tới nơi này còn có chuyện quan trọng khác phải làm, hơn nữa Mộ Dung thế gia ta thân là gia tộc bảo hộ, nếu ở chỗ này hành hung khó tránh khỏi sẽ bị miệng lưỡi người đời." Đại tiểu thư này từ trước cho đến nay bị nuông chiều thành hư, thế cho nên hiện giờ mới vô pháp vô thiên, căn bản không đem người khác để vào mắt. " Ta mặc kệ!" Mộ Dung Thiến phẫn nộ trừng về phía hai người Đông Phương Ngọc, " Hiện tại các ngươi liền bắt hai người kia cho ta, ta muốn cho bọn họ biết đắc tội ta phải trả giá!"
|
Chương 1260: Báo thù Lâm gia 3
Con ngươi Đông Phương Ngọc càng thâm trầm, tay dừng trên chuôi kiếm bên hông, trên dung nhan tuyệt mỹ bao phủ một tầng lạnh lẽo. " Ngọc nhi," Hồng Liên lĩnh chủ gắt gao đem Đông Phương Ngọc ôm vào trong ngực, ánh mắt lãnh khốc quét về mấy người trước mặt, bên môi nâng lên độ cong lãnh ngạnh, " Mộ Dung thế gia thật sự là ỷ thế hiếp người, một khi đã như vậy, ta cũng không thể trơ mắt nhìn thê tử của ta bị người khi dễ!" Xôn xao! Nói xong lời này, hắn liền tiến lên một bước, một thân hồng y trong gió bay lên, lãnh khốc cực điểm. " Không biết tự lượng sức!" Mộ Dung Thiến cười lạnh một tiếng, không cho là đúng cong cong khóe môi, hiển nhiên không đem mấy người trước mắt để vào trong mắt. " Đại tiểu thư, nếu ngươi không đi, tên kia lại sẽ bỏ chạy." Lão giả bất đắc dĩ lắc đầu thở dài một tiếng. Nếu nơi này không có người khác, bọn họ chắc chắn trăm phần trăm nguyện ý trợ giúp đại tiểu thư đối phó hai người trước mắt, nhưng mà người đi đường quá nhiều, nếu khăng khăng làm như vậy tất nhiên sẽ gặp tai tiếng, rốt cuộc trong Đệ Nhất thành, gia tộc bảo hộ đại biểu cho quy tắc trong thành. Vừa nghe lão giả nói Thiên Bắc Dạ sẽ chạy, sắc mặt Mộ Dung Thiến bỗng nhiên đại biến, ánh mắt hiện lên một đạo nôn nóng: " Vậy các ngươi còn chờ cái gì? chạy nhanh đuổi theo cho ta!" Nói xong lời này, nàng không để ý đến hai người Hồng Liên lĩnh chủ cùng Đông Phương Ngọc, bước nhanh hướng cửa thành chạy đi. " Một hài tử bị nuông chiều thành hư mà thôi," Đông Phương Ngọc lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, nàng nắm chặt tay Hồng Liên lĩnh chủ nói, " Tính ra cùng một cái tiểu nha đầu so đo thiệt tình không có ý tứ! trình độ miệng lưỡi của nàng cũng thực nhanh." Nói không chừng người khác sẽ sợ Mộ Dung thế gia, nhưng Đông Phương Ngọc một chút cũng không sợ, có Ẩn Môn làm hậu thuẫn, nàng hoàn toàn có thể làm lơ tam đại thế gia này. " Lão cha, mẫu thân, nơi này phát sinh chuyện gì?" Đúng lúc này, một đạo âm thanh từ phía sau bỗng nhiên truyền đến, làm Đông Phương Ngọc không nhịn được quay đầu, ánh mắt hướng trên người Cố Nhược Vân đang đi đến trước mặt. Cố Nhược Vân nhìn phương hướng người Mộ Dung thế gia rời đi, trong mắt hiện lên tia sáng, nếu vừa rồi nàng không có nghe lầm, nữ tử kia tự xưng là người gia tộc bảo hộ. " Vân nhi, ngươi đã đến rồi?" Đông Phương Ngọc nhìn đi nhìn lại Cố Nhược Vân bên cạnh, hơi hơi mỉm cười nói, " Nếu ngươi đã đến rồi, cũng là thời điểm chúng ta tính sổ Lâm gia! Thiên ca, Vân nhi, hiện tại chúng ta liền đi tìm bọn họ báo thù!" Hiện giờ, chỉ cần nghĩ đến Lâm gia làm hại bọn họ thê tử ly tán, trong lòng nàng liền tràn đầy lửa giận, trên dung nhan tuyệt sắc thêm lạnh lẽo, phảng phất bao phủ thêm từng tầng băng hàn. " Được." Cố Nhược Vân cười cười, sát khí trong mắt không chút nào che dấu, một thân thanh y không gió tự bay, bao phủ sát khí mãnh liệt. " Đi!" Hồng Liên lĩnh chủ một tay ôm Đông Phương Ngọc, một tay liền đem Cố Nhược Vân ôm vào trong ngực, cười ha ha hai tiếng nói: " Hiện tại chúng ta rốt cuộc có thể tìm Lâm gia báo thù, chỉ là đáng tiếc không có Sanh Tiêu bên cạnh." Cố Nhược Vân nhẹ nhàng mấp máy môi, tầm mắt nhìn thẳng hướng về cây tùng phía sau, rất nhanh liền thu trở về, nhàn nhạt cười: " Lão cha, mẫu thân, hiện tại chúng ta liền giết Lâm gia." Nói xong lời này, nàng đi về hướng Lâm gia. Sau khi mấy người rời khỏi, một bộ hắc y từ sau cây tùng đi ra, đôi mắt lãnh khốc ngóng nhìn mấy đạo thân ảnh biến mất, trong mắt hàm chứa kích động. Trời biết, khi nhìn thấy ba người bọn họ đoàn tụ, hắn liền nghĩ muốn đi ra ngoài cùng bọn họ nhận nhau. Nhưng hắn cũng hiểu được, chính mình lại không thể làm như vậy!
|