Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
|
|
Chương 1684: Ba năm (chín)
Edit: kaylee "Xong rồi sao?" Tá Thượng Thần cảm nhận được phía sau không có động tĩnh, tâm chợt sốt ruột lên, khẩn trương hỏi. "Xong rồi." Cố Nhược Vân gật gật đầu, âm thanh mang theo một chút suy yếu. "Xong rồi?" Tá Thượng Thần ngây ngẩn cả người, vẻ mặt kinh ngạc. Cho dù hắn chưa từng thấy người khác sinh đứa nhỏ, nhưng cũng biết, nếu đứa nhỏ đi tới trên đời này, tất nhiên sẽ phát ra một tiếng khóc vang dội, nhưng mà, phía sau của hắn lại là im ắng, không có một chút âm thanh. Loại cảm giác này làm Tá Thượng Thần rất là bất an, rốt cuộc quản không được cái gì, vội vàng xoay người lập tức đi đến phía Cố Nhược Vân. "Tiểu Vân Nhi, có phải đứa nhỏ có chuyện gì hay không, ách..." Tá Thượng Thần mới vừa đi đến trước mặt Cố Nhược Vân, đã không tự chủ được ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy một đôi mắt đen sáng ngời đang tò mò nhìn hắn, trong mắt còn mang theo ngây thơ đối với cuộc sống, ngay tại lúc Tá Thượng Thần sững sờ, tiểu oa nhi nở một nụ cười với hắn. Tươi cười của hắn thật thuần túy, rất sạch sẽ, giống như một tờ giấy trắng, không nhiễm một chút khuyết điểm. "Tiểu Vân Nhi, người này là nhi tử của ngươi?" Tá Thượng Thần hoàn toàn ngốc: "Vì sao nó không khóc? Còn cười với ta? Hơn nữa, nhi tử của ngươi mới ra đời đã có lực lượng Võ Vương?" Càng quan trọng hơn là, đứa nhỏ vừa sinh ra không phải nên có nhiều nếp nhăn sao? Vì sao tiểu gia hỏa này lại dáng vẻ phấn điêu vòng ngọc như thế, đáng yêu làm cho người ta nhịn không được ôm lấy nó hung hăng hôn một cái. Hắn đương nhiên không biết, tiểu gia hỏa này bắt đầu tu luyện từ khi ở trong bụng Cố Nhược Vân. Ngươi phải biết rằng, hiện giờ Cố Nhược Vân đã là cường giả Chí Tôn hậu kỳ! Linh khí đã trải qua sự rèn luyện của nàng, đã thuần túy đến không thể lại thuần túy! Nếu ngươi vừa bước vào con đường tu luyện, có một cường giả Chí Tôn rèn luyện linh khí cho ngươi, vậy ngươi cũng sẽ đột phá cực kì nhanh chóng! Chỉ là, trừ bỏ tiểu gia hỏa này ra, không ai có thể còn chưa có sinh ra đã bắt đầu tu luyện... "Trải qua một năm, cuối cùng nó cũng đi ra," Cố Nhược Vân ôm tiểu oa nhi trong ngực, ánh mắt nhu hòa: "Đáng tiếc, lúc trước tiểu Dạ cũng không biết ta đã mang thai, cũng không có đặt tên cho con, nhưng mà, dù sao con cũng phải có cái tên." Nàng trầm mặc một lúc lâu, thật lâu sau, mới cười sờ sờ cái mũi nhỏ của tiểu oa nhi. "Con tên là Thiên Bắc Tầm, được không?" Tiểu nãi oa phấn điêu ngọc trác giống như nghe được lời Cố Nhược Vân nói, lộ ra một tươi cười rực rỡ với nàng, hắn mở rộng hai tay, đáng yêu hoa chân múa tay vui sướng, càng không ngừng cười ‘khanh khách’. Tình cảnh này, làm cho Tá Thượng Thần ngạc nhiên hơn: "Quả nhiên là nhi tử của hai kẻ biến thái, người này cũng nhất định là một tiểu biến thái!" Hắn đã có thể tưởng tượng được thiên phú xuất chúng của tiểu gia hỏa này! Tiểu gia hỏa dung hợp tất cả ưu điểm của Thiên Bắc Dạ và Cố Nhược Vân, có thể nào không vĩ đại? "Tiểu Vân Nhi, ngươi và Thiên Bắc Dạ đều thật dễ dàng trêu chọc hoa đào, chờ sau khi đứa nhỏ của các ngươi lớn lên, sợ rằng toàn bộ nữ tử đại lục đều sẽ bị hắn hấp dẫn." Tá Thượng Thần hơi hơi híp hoa đào mắt, cười nhìn về phía Cố Nhược Vân. "Yêu nghiệt," Cố Nhược Vân đưa cục cưng trong ngực đến trong tay hắn, trong mắt hàm chứa một chút lưu luyến không rời: "Tiểu Tầm Nhi xin nhờ ngươi chiếu cố một chút, ta phải nhanh chóng đột phá!" Tiểu Tầm Nhi vừa sinh ra, như thế nào nàng có thể bỏ được giao cho người khác chiếu cố? Nhưng mà, nàng lại phải làm như thế! Chỉ có nhanh chóng đột phá thực lực, nàng mới có thể đi cứu Thiên Bắc Dạ! "Yên tâm đi." Tá Thượng Thần ôm lấy tiểu nãi oa, phong hoa tuyệt đại cười: "Ta sẽ thay ngươi chiếu cố tốt con nuôi của ta."
|
Chương 1685: Ba năm (mười)
Edit: kaylee "Con nuôi?" Cố Nhược Vân sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Tá Thượng Thần: "Khi nào thì nó thành con nuôi của ngươi?" Tá Thượng Thần chớp mắt hoa đào mắt, mị hoặc cười: "Chính là hiện tại! Tiểu gia hỏa này vĩ đại như thế, làm cho ta nhịn không được muốn thu hắn, cũng tốt chờ sau khi hắn lớn lên dính hào quang của hắn." Cố Nhược Vân phì một tiếng bật cười: "Ta thấy ngươi là muốn làm cữu mẫu (mợ) của hắn, đúng không?" Trong phút chốc, sắc mặt Tá Thượng Thần cứng ngắc, dùng ánh mắt ai oán nhìn Cố Nhược Vân: "Ngươi nói thật làm gì? Ta muốn như vậy, nhưng mà tiểu tử Cố Sanh Tiêu kia hắn không giống với ta, hắn thích là nữ nhân!" "Tốt lắm, ta muốn tiếp tục bắt đầu tu luyện," Cố Nhược Vân nhếch khóe môi một cái: "Tiểu gia hỏa này vừa sinh ra, không rời đi đồ ăn! Chỉ là ta không có thời gian nuôi nấng hắn, cũng may đan dược trong tay ta tương đối nhiều, dùng những đan dược đó cũng đủ thỏa mãn hắn." Nói xong lời này, Cố Nhược Vân lấy ra một bình sứ từ trong Thượng Cổ Thần Tháp, quăng cho Tá Thượng Thần. "Một viên có thể đủ dùng một ngày, sau khi dùng hết, ta lại cho ngươi." "Được." Tá Thượng Thần khẽ gật đầu: "Tiểu gia hỏa này giao cho ta, ngươi yên tâm tu luyện, ta sẽ không để cho hắn bị đói." Có một câu cam đoan này, Cố Nhược Vân yên tâm nhắm đôi mắt lại, tiếp tục bắt đầu tu luyện —— Xuân đi thu đến, năm qua năm. Ngay tại sau khi Tiểu Tầm Nhi sinh ra, lại qua thời gian hai năm, ở trong hai năm này, Tá Thượng Thần tận chức tận trách chăm sóc Tiểu Tầm Nhi, cũng không để cho hắn quấy rầy đến Cố Nhược Vân. Ầm! Đột nhiên, một gió lốc cường đại từ trên người Cố Nhược Vân mạnh mẽ xuất hiện ra, chính lấy khí thế phô thiên cái địa trào ra bên ngoài. Nhưng mà, bởi vì Thiên Bắc Dạ bố trí bình chướng này, cách cản khí thế của nàng ở trong trận pháp. Cũng bởi vậy, cũng không có người phát hiện một màn nàng đang đột phá... "Cha nuôi, mẫu thân nàng là như thế nào?" Chỗ không xa, Tá Thượng Thần mặc xiêm y màu hồng đào không chuyển mắt nhìn chằm chằm bên trong Cố Nhược Vân đột phá phía trước, mà trong tay hắn, nắm một vị nãi oa nhi phấn điêu ngọc trác. Nãi oa nhi ước chừng hai tuổi, đôi con ngươi đen sáng ngời tò mò nhìn Cố Nhược Vân, mái tóc bạch kim dài khẽ bay ở trong gió, trên khuôn mặt đáng yêu tràn đầy chờ mong, càng nhiều hơn chính là ủy khuất phải chịu trong hai năm này! Không sai, chính là ủy khuất! Tiểu Tầm Nhi khác với đứa nhỏ hai tuổi bình thường, hắn bảy tháng đã có thể đi, mười hai tháng đã mồm miệng rõ ràng, hiện giờ hai tuổi, hắn càng là suy nghĩ thông minh, không chút kém tiểu nam hài bảy tám tuổi nào. Chỉ là, đối với đứa nhỏ mà nói, muốn nhất chính là mẫu thân làm bạn... Tiểu Tầm Nhi thật ủy khuất, mỗi lần hắn muốn tiếp cận Cố Nhược Vân, sẽ bị Tá Thượng Thần ngăn cản, hắn chỉ có thể từ rất xa nhìn chăm chú vào nàng, trời biết, hắn có bao nhiêu muốn tới gần mẫu thân được mẫu thân ôm ấp. Nhưng mà, hắn cũng hiểu rõ, mình không cách nào hưởng thụ phụ mẫu yêu thương quan tâm giống những đứa nhỏ khác! Đơn giản là, cha nuôi nhắc đến với hắn, mẫu thân cần nỗ lực tu luyện, đi cứu phụ thân của hắn! Vì vậy bất luận bị bao nhiêu ủy khuất, hắn đều nhịn xuống... Phía trước, nữ tử khoanh chân mà ngồi chậm rãi mở đôi mắt, ánh mắt thanh lãnh hơi hơi chuyển, lập tức nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ chỗ không xa. Tiểu Tầm Nhi đứng ở tại chỗ nhìn chăm chú vào Cố Nhược Vân, muốn đi đến bên thân thể của nàng, lại sợ sẽ quấy rầy đến nàng, trong đôi mắt sáng ngời tràn đầy chờ mong, tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân. "Tiểu Tầm Nhi."
|
|
Chương 1687: Ba năm (mười hai)
Edit: kaylee Cố Nhược Vân hơi hơi dương môi, mở ra ôm ấp với nãi oa oa, nàng nhợt nhạt nở nụ cười: “Làm sao vậy? Không quen biết mẫu thân sao?” Âm thanh của nàng rất là nhu hòa, làm thân mình nho nhỏ của Tiểu Tầm Nhi bỗng dưng cứng lại, đột nhiên, nó ‘oa’ một tiếng chạy như điên về phía Cố Nhược Vân, thân mình mềm mại đâm vào bên trong ôm ấp của nàng. “Mẫu thân, Tầm Nhi thật muốn mẫu thân ôm một cái, chỉ là mẫu thân vẫn luôn không để ý tới Tầm Nhi, mẫu thân, người không cần không để ý tới Tầm Nhi, chờ Tầm Nhi trưởng thành, sẽ cùng mẫu thân cùng đi tìm cha.” Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Tá Thượng Thần. Tiếp xúc đến ánh mắt kinh ngạc của nàng, Tá Thượng Thần nhún nhún vai: “Tiểu Tầm Nhi không phải hài tử bình thường, hắn thông minh ngay cả ta đều thực kinh ngạc, ta đoán chừng hiện tại chỉ số thông minh của hắn khoảng tám tuổi, cho nên, ta đã nói tất cả mọi chuyện cho hắn, Tầm Nhi thực nghe lời, cũng thực hiểu chuyện, biết ngươi đang làm chuẩn bị vì cứu Thiên Bắc Dạ, hắn vẫn luôn không dám quấy rầy ngươi.” Nghe được lời Tá Thượng Thần nói, tâm Cố Nhược Vân chợt đau một chút, nàng nâng tay lên ôm Tiểu Tầm Nhi vào trong lòng ngực, trong mắt rũ xuống hiện lên một chút áy náy. “Xin lỗi, Tầm Nhi, mấy năm nay, ta bỏ qua con.” Tiểu Tầm Nhi chớp mắt to, thiên chân vô tà nhìn Cố Nhược Vân: “Mẫu thân, khi nào thì chúng ta đi tìm cha và cữu cữu?” “Cữu cữu con?” Cố Nhược Vân lại lần nữa kinh ngạc nhìn về phía Tá Thượng Thần, ánh mắt kia hàm chứa trêu đùa làm Tá Thượng Thần có chút xấu hổ, hắn ho khan hai tiếng, giải thích ra tiếng: “Ta không chỉ nói với tiểu Tầm Nhi huynh trưởng ngươi, còn nói qua phụ mẫu của ngươi, ta chỉ là làm hắn nhận thức người thân của mình một chút mà thôi.” Lời này vừa ra, âm thanh mềm mại của Tiểu Tầm Nhi lại vang lên lần nữa: “Cha nuôi nhắc tới cữu cữu 1001 lần, nhắc tới cha 530 lần, nhắc tới gia gia nãi nãi chỉ có hơn một trăm lần.” “Tiểu Tầm Nhi!” Tá Thượng Thần muốn ngăn cản Tiểu Tầm Nhi, rõ ràng đã không kịp rồi, tiểu gia hỏa cổ linh tinh quái này đã nói ra đoạn lời nói này. Đặc biệt là, tiểu gia hỏa này còn không biết đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt vô tội nhìn về phía hắn: “Cha nuôi, Tầm Nhi nói sai rồi sao?” Đối mặt với tiểu gia hỏa thiên chân vô tà kia, lời nói trách cứ của Tá Thượng Thần đều nói không nên lời, hắn khẽ thở dài một tiếng, trên mặt hiện ra đều là vẻ bất đắc dĩ. “Tiểu Vân Nhi, khi nào thì Tử Tà thức tỉnh?” Tá Thượng Thần như là nhớ cái gì, ánh mắt chuyển về phía Cố Nhược Vân: “Hắn tỉnh chúng ta sẽ có thể rời đi nơi này.” “Tử Tà.” Cố Nhược Vân hơi hơi dương lên khóe môi: “Nếu ngươi tỉnh, thì xuất hiện đi.” Một âm thanh tà mị bỗng nhiên vang lên, truyền khắp ở trong toàn bộ sơn động. “Nha đầu, ta chỉ là hôn mê mấy năm mà thôi, ngươi vậy mà đều đã sinh hài tử với tên Thiên Bắc Dạ kia?” Bóng dáng màu tím xuất hiện ở phía sau Cố Nhược Vân, muốn ôm nàng như bình thường, nhưng cuối cùng, nam tử tuấn mỹ tà mị này vẫn là thả xuống tay nâng lên, trong con ngươi màu tím ẩn chứa ý cười. Không có người biết, dưới ý cười của hắn có bao nhiêu chua xót và khổ sở, lại có bao nhiêu không cam lòng…… “Tử Tà, ta cần ngươi hỗ trợ.” Cố Nhược Vân cũng không có nhìn ra sự khác thường của Tử Tà, ánh mắt thanh lãnh chuyển về phía nam tử đứng ở phía sau mình. “Ngươi muốn phá vỡ trận pháp?” Tử Tà dương môi cười nhạt: “Được! Nhưng mà, tiểu gia hỏa này là hài tử của ngươi và Thiên Bắc Dạ? Xem ra trong mấy năm ta ngủ say này, bỏ lỡ quá nhiều thứ.”
|
Chương 1688: Ba năm (mười ba)
Edit: kaylee Tầm mắt của hắn nhìn Tiểu Tầm Nhi trong ngực Cố Nhược Vân, bàn tay vừa nhấc, lập tức kéo nãi oa nhi vào bên trong ôm ấp của mình, đáy mắt hàm chứa ý cười nồng đậm. "Đứa nhỏ này mới hai tuổi, thực lực đã đến Võ Tôn." Cố Nhược Vân sợ run một chút, vừa rồi nàng chỉ lo nói chuyện với Tá Thượng Thần, đều chưa từng tra thực lực của Tiểu Tầm Nhi. "Ngươi nói hắn đến Võ Tôn?" Nàng ngây ngẩn cả người, chần chờ hỏi. "Tự ngươi xem chẳng phải sẽ biết?" Tử Tà cười khẽ một tiếng, dịu dàng ôm Tiểu Tầm Nhi trong ngực. Tiểu Tầm Nhi cũng không chống cự tiếp xúc của hắn, đôi mắt to đáng yêu tò mò nhìn chăm chú vào nam tử tà mị ôm mình. "Đúng rồi, chuyện này ta quên nói với ngươi," Tá Thượng Thần đột nhiên phản ứng lại, giải thích với Cố Nhược Vân: "Nhi tử của ngươi có chút ý tứ, hắn có thể lấy ra linh lực trên đan dược, nạp linh lực này vì mình dùng, đây là nguyên nhân hắn có thể đột phá nhanh như vậy." Tâm Cố Nhược Vân từng chút trầm mặc xuống. Lấy ra linh lực trên đan dược? Điểm này, nhưng là cực kì giống Manh Manh! Chẳng lẽ Manh Manh tồn tại, có quan hệ gì đó với Tiểu Tầm Nhi? Nếu không, Tiểu Tầm Nhi cũng không có khả năng giống như Manh Manh, coi đan dược là vật phẩm tăng lên thực lực. "Mẫu thân," Tiểu Tầm Nhi nhìn thấy biểu cảm của Cố Nhược Vân trầm mặc xuống, sốt ruột muốn khóc ra: "Là Tầm Nhi giống quái vật, mẫu thân không cần Tầm Nhi nữa sao? Ô ô, Tầm Nhi không muốn rời đi mẫu thân, mẫu thân đừng vứt bỏ Tầm Nhi..." Âm thanh non nớt của Tiểu Tầm Nhi làm Cố Nhược Vân phục hồi tinh thần lại, nàng nhận lấy tiểu oa nhi từ trong lòng Tử Tà, dịu dàng an ủi nói: "Tầm Nhi, con không phải là quái vật, con là thiên tài, là thiên tài tuyệt thế! Cho dù con là quái vật, mẫu thân cũng sẽ không vứt bỏ con." "Ba!" Tiểu Tầm Nhi thấu cái miệng nhỏ nhắn qua, hung hăng hôn một cái ở trên má Cố Nhược Vân, hắn khanh khách cười nói: "Tầm Nhi thích mẫu thân nhất." Cố Nhược Vân cười cười, chuyển mắt nhìn về phía Tử Tà. Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, luôn cảm thấy ý cười của Tử Tà mang theo một chút chua sót... "Tử Tà?" Nàng nhìn Tử Tà trước mắt, nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" "Không có việc gì," Tử Tà phục hồi tinh thần lại, lắc lắc đầu: "Thời điểm không còn sớm, chúng ta cũng nên rời đi chỗ này, Vân Nhi, chúng ta cùng nhau tụ lực, phá vỡ trận pháp." "Ừ." Cố Nhược Vân khẽ gật đầu, lập tức tập trung tất cả lực lượng ở trên tay, ngay sau đó, cùng Tử Tà cùng nhau đánh toàn bộ lực lượng về phía trận pháp... Ầm! Theo một tiếng vang kịch liệt, trận pháp ‘ầm ầm’ nổ tung, vách tường vô hình này cũng biến thành ánh sáng như thủy tinh, tiêu tán ở bên trong không khí... "Chúng ta rốt cục rời đi." Cố Nhược Vân hít một hơi thật sâu, nói: "Yêu nghiệt, hiện tại ta muốn đi tìm tiểu Dạ, ngươi về Hồng Liên Lĩnh một chuyến trước, ta rời đi phụ mẫu lâu như thế, chỉ sợ hiện tại bọn họ đang ở sốt ruột chờ ta." "Nha đầu." Tử Tà không đợi Tá Thượng Thần trả lời, lập tức nhìn Cố Nhược Vân, nói: "Hiện tại chúng ta đi tìm Thiên Bắc Dạ, cũng không nhất định có thể tìm được hắn, huống chi, ngươi ngây người ba năm ở trong trận pháp, thời gian ba năm, ngươi có biết bên ngoài sẽ có biến hóa gì?" Ba năm, là đủ thay đổi tất cả! "Cho nên, ta đề nghị chúng ta về Hồng Liên Lĩnh trước, đến lúc đó, để cho người Hồng Liên Lĩnh đi tìm hắn, chỉ cần tìm được tin tức của hắn, chúng ta có thể xuất phát." Cố Nhược Vân gật gật đầu, đột nhiên trong lúc đó, nàng giống như nghĩ tới cái gì, hỏi: "Tử Tà, ngươi có nhận biết Thương Minh hay không?"
|