Luyến Ái Vương Phi
|
|
Chương 5. Cuộc sống khoái hoạt
(Huyết Tử Lam: Chính thức đổi ngôi xưng từ cô sang nàng.)
“Tuyết Thần”
“Ân.”
“Con thấy thân thể thế nào? Có chỗ nào không khỏe không?”
“Ân! Thân thể con tốt lắm nương! Người không phải lo lắng cho con như thế đâu! Nương con là ai chứ? Lâm lão quỷ uy trấn giang hồ, võ công cái thế, y thuật, độc thuật không ai sánh bằng, nương là người phụ nữ toàn năng, quá perfect rồi, con gái làm sao không khỏe cho được chứ?”
“Nha đầu chỉ được cái lẻo mép, mà pơ pơ.. gì cơ?”
“À không! Ý con là người là người hoàn thiện hoàn mỹ ấy mà! Hihihi.”
“Không cần nịnh ta.”
“Con nói thật mà nương không tin con!” Nàng phụng phịu, 2 má phính lên nhìn rất đáng yêu. Nàng là nói thật nha, nương của nàng rất đa tài đa nghệ, giỏi thật chứ bộ!
“Được rồi. Nghe này nữ nhi. Giờ cơ thể con đã tốt lên nhiều, đây là 2 viên đan dược do ta mấy ngày qua đã nghiên cứu bào chế ra cho con, 1 viên giúp con đả thông các kinh mạch trong cơ thể, còn một viên nó giúp con tăng 10 năm công lực, giúp con dễ dàng hơn trong việc luyện võ. Trước tiên con hãy uống viên đả thông kinh mạch này sau đó hãy uống nội đan. Vì cơ thể con còn nhỏ, mà lại chưa từng luyện võ bao giờ nên phải đả thông kỳ kinh bát mạch trên cơ thể sau đó mới có thể tiếp nhận được nguồn nội lực do viên nội đan này truyền vào.” Bà đưa ra 2 viên đan dược trước mặt nàng, tận tình giải thích. Vì đứa con gái đáng thương này của bà mà mấy ngày nay bà vất vả nghiên cứu bào chế ra 2 viên đan dược này, bà muốn mang lại cho nàng những gì tốt nhất, sẽ hảo hảo yêu thương nàng, bù đắp những tổn thương mà nàng đã phải chịu.
Nàng nhìn 2 viên đan dược mà nương đưa cho, trong lòng một trận cảm xúc không nói nên lời, nương là người đầu tiên nàng gặp ở dị thế này, và đối xử với nàng rất tốt, thương nàng như con gái ruột của mình, chăm sóc nàng tận tình. Đúng là nương là người duy nhất tính tới thời điểm này mà nàng gặp ở dị thế, nhưng nếu số nàng không may rơi vào lầu xanh, hay nhà ác chủ, liệu có cứu giúp mà đối xử với nàng tốt không? Hay là lại hành hạ nàng? Nàng gặp được nương thật là phúc phận của nàng, nàng sẽ hảo hảo quý trọng. Nương tốt với nàng như vậy mà nàng lại lừa dối nương, lợi dụng tình cảm của nương, nàng thật bỉ ổi, thật đáng giận. Nghĩ đến đây nàng lại thấy tự trách bản thân mình, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, nhìn nương mà nàng nghẹn ngào:
“Nương! N..ương thật tốt với con, c..on không biết làm sao đ..ể báo đáp ơn này của n..ương..”
“Nha đầu ngốc! Ta không cần con báo đáp, chỉ cần con lĩnh ngộ được những gì ta truyền dạy cho con, sau này ra giang hồ phải đại danh đỉnh đỉnh, và hơn hết con phải sống thật tốt, thật hạnh phúc, kiếm được một đức lang quân như ý, sinh cho ta mấy đứa hài tử để ta chơi. Như vậy là con đã báo đáp ta rồi.” Bà nhẹ nhàng đến ôm nàng vào lòng an ủi. Một đứa con gái thật hiểu chuyện và đáng yêu. Nó cứ đáng yêu như thế hỏi sao bà không thương được, cần gì báo đáp chứ? Chỉ cần nó sống thật hạnh phúc như thế bà đã mãn nguyện rồi. Không phải sao? Đời bà còn gì mà luyến tiếc ngoài đứa con gái ngoan này đâu?
“Ân nương! Con sẽ! Sau này ra giang hồ con sẽ tìm cho người một hảo hiền tế, sinh cho người thật nhiều hài tử để người chơi vui.”
“Ta sẽ chờ, giờ thì con lau nước mắt đi, nữ nhi của Lâm Tuyết Nhạn ta tuyệt không được nhu nhược!”
“Ân” Nàng nhẹ lau khô nước mắt, cầm 2 viên đan dược, lấy viên dược đả thông kinh mạch uống vào, chỉ trong chốc lát nàng bỗng cảm thấy cơ thể đau đớn các huyệt vị như muốn phá hư luôn cơ thể của nàng, sau khoảng 1 khắc thì thân thể không còn đau đớn nữa mà thay vào đó là cảm giác thoải mái. Sau đó lại uống nội đan, nàng cảm giác như có một dòng khí nóng từ đan điền chạy đến các huyệt vị trên người nàng khiến toàn thân nàng đầm đìa mồ hôi, sau đó mọi thứ trở về như cũ, nàng cảm thấy cơ thể như nhẹ bẫng, không còn mệt mỏi như lúc đầu. Đúng là nội công của người cổ đại thật lợi hại.
Sáng hôm sau, nàng cùng nương bắt đầu tập luyện. Đầu tiên, nương hướng dẫn nàng vận khí công và cách sử dụng nội lực, sau đó chuyển sang tập võ và học độc dược lẫn y dược. Cứ thế thời gian trôi qua, hàng ngày nàng dậy sớm cùng nương luyện võ, buổi chiều nghiên cứu dược, tối đến nàng lại luyện công. Không biết nàng tư chất thật sự thông minh, hay do niềm đam mê với võ công, độc dược, y dược, hay do không khí cổ đại trong lành khiến cho đầu óc con người minh mẫn hơn mà nàng lĩnh ngộ rất nhanh, chỉ trong ba năm nàng đã lĩnh ngộ hết chân học của nương, thậm chí nàng có phần nhỉnh hơn, nàng đã có thể đánh thắng nương rồi.
Mà cũng phải nói võ công của nương thật lợi hại nha, vì nương cũng đã có tuổi, nên nàng không tỉ thí với nương nữa, mà ra gần giữa rừng tìm mãnh thú tỉ thí, như hổ, báo, sư tử…
Lúc đầu thì nàng cũng còn khá chật vật, nhưng sau dần nàng cũng khá dễ dàng đánh thắng chúng. Hậu quả của việc tập luyện này là cả một khu rừng rộng bị tàn phá, không còn bóng dáng của một mãnh thú. Về khinh công, lúc đầu nàng lấy mấy con thú như nai, hươu, thỏ… để đuổi theo bắt, dần dần nàng chuyển thành chim muông bay trên cao, khi bắt được chúng nàng dùng nó để thử độc, rồi giải dược. Vì thế chỉ sau 3 năm, quanh khu rừng nàng tập luyện không còn thấy bất cứ loài chim muông hay bất kỳ loài thú nào dám bén mảng đến đó. Nàng không còn gì để tập luyện, cứ ngồi vắt vẻo trên cây ca thán. Mặc dù khung cảnh ở Y Thủy cốc này rất đẹp.
Từ chân núi Tuyết Sơn này đi lên sẽ gặp thời tiết rất khác biệt. Ở ngoài thì có thời tiết 4 mùa như bình thường, nhưng càng lên cao thì tuyết rơi càng dày đặc. Y Thủy cốc nằm tận sau trong dãy Tuyết Sơn. Sau khi phải vượt qua màn tuyết rơi dày đặc sau đó lại phải vượt qua cả cánh rừng rộng đầy mãnh thú, sau đó sẽ đến khu rừng mai rộng, nở quanh năm, ở đây thời tiết rất hợp với hoa mai. Có lẽ vì thế mà ở đây hoa mai mới nhiều thế. Cuối cùng là rừng trúc nơi mà nàng và nương đang ở, xung quanh nhà là rừng trúc rậm rạp, có một số cây cổ thụ tán rộng bao chùm, không khí rất trong lành, quanh năm như mùa xuân ấm áp.
Ấy vậy mà vẫn có con người không biết ngắm cảnh đẹp, chỉ than vắn thở dài.
“Ôi thật buồn chán mà, ta có phải là ác ma đâu mà bọn chim thú chết tiệt kia lại chạy đi hết thế, ta biết luyện với ai đây?”
“Chứ không phải do con lấy chúng làm đối tượng luyện công, dụng dược khiến chúng sợ quá mà bỏ đi à?” Nương nàng không biết từ đâu xuất hiện, đặt mông ngồi ngay bên cành cây đối diện nàng, khiến nàng giật mình lắm a. Phải biết nàng mới có 13 năm công lực, sao có thể bằng nương nàng được chứ.
“Nương! Thì cũng do con muốn lĩnh ngộ hết chân học của người, không muốn phụ sự tín nhiệm, yêu thương của người nên mới phải làm vậy chứ? Không lẽ người muốn con chỉ biết nói suông? Học phải đi đôi với hành chứ.” Nàng nói đúng mà.
“Xảo biện! Nếu không phải ta là nương con liệu ta còn sống được đến ngày hôm nay không?” Cứ nghĩ đến 2 năm trước, khi nó nói nó cần “chuột bạch” để thử tay nghề, bà cũng chưa biết làm thế nào thì tối đó nó trộn độc dược nó mới chế ra vào cơm của bà, mà không hiểu nó dùng cách gì cho độc vào mà bà lại không nhận ra, về sau hỏi mãi mà nó cũng chỉ cho bà một câu “thiên cơ bất khả lộ”. Dù sao bà cũng là nương của nó sao nó có thể hạ thủ với bà chứ? Trong khi bà lại truyền hết sở học cho nó? Thật không hiểu nổi, bà nhận nuôi nó là đúng hay sai? Bữa cơm đang ăn dở bà mới ăn được có lưng bát thì bỗng cảm thấy cơ thể có chỗ lạ, đang thắc mắc thì nó phang luôn cho bà một câu khiến bà tức lộn ruột, chỉ muốn bóp chết nó ngay cho bõ tức,
“Nương, tại sao nương chưa sùi bọt mép? Nhẽ giờ này nương phải nằm giãy dưới đất chứ? Quái lạ? Con chế Ảo Mộng Thương có chỗ nào không đúng?”
Bà ngất! Nên nhớ Ảo Mộng Thương là một trong những thập đại kỳ độc trong giang hồ, nó làm cho con người bị ảo tưởng mình đang trong chốn bồng lai tiên cảnh, hưởng thụ khoái hoạt, nhưng thực chất bên ngoài là không ngừng giãy dụa, sùi bọt mép, tứ chi dần mất hết khí lực, nội trong vòng 5 canh giờ mà không uống giải dược thì chết trong đau đớn về thể xác dằn vặt về tinh thần. Mới hôm qua bà vừa chế được giải dược của Ảo Mộng Thương thế mà giờ nó đã cho bà “dùng” Ảo Mộng Thương. Thật tức chết bà.
“Đ..ừng có thắc mắc vớ vẩn, mau.. mau mang giải dược đến đây, t..a..a sắp không chịu nổi nữa rồi.” bà thống khổ rên rỉ, thật khó chịu, không biết nó chế dược kiểu gì không biết.
“Ối! con quên mất đợi con tí.”
Đó, từ đấy bà không dám lại gần nó nữa. Nhưng quả thực bà vẫn không hiểu sao, dù cho bà đã cố tránh xa nó nhưng không hiểu sao mỗi lần nhìn vào đôi mắt hổ phách câu hồn người của nó là ta lại nghe lời nó vô điều kiện, đến giờ bà vẫn không hiểu. Cứ nghĩ đến là bà lại rùng mình.
“Đúng rồi, ta nhớ rõ ràng cứ mỗi lần con bào chế ra một chất độc mới ta đã tránh xa con, cự tuyệt con, nhưng tại sao kết quả ta lại vẫn trúng độc của con là sao?” Bà nêu lên thắc mắc của mình, kẻo sau này chết mà không biết vì sao mình chết thì thật là xỉ nhục.
Đang ngồi suy tư chợt nghe lời nương hỏi nàng không khỏi cười khổ. Nàng cũng không biết khi mình xuyên không lại mang theo cả khả năng thôi miên, mãi 2 năm trước đây khi đang nài nỉ nương mình thử độc mà không được, nàng vô tình nhìn sâu vào mắt nương thế là…. Kekeke. Lúc đó nàng mới nhận ra mình vẫn còn khả năng đó. Giờ nương hỏi cũng nên trả lời thật cho nương biết.
“Thật ra con còn có một khả năng đặc biệt đó là thôi miên qua ánh mắt, những lần nương trúng độc do con chế là do con thôi miên người! Hihihhihi.”
Ta muốn giết người, đây là nỗi lòng của bà, tại sao nó lại đối xử với nương nó như thế.
“Đồ bất hiếu! Ta giết ngươi.”
Nói rồi không để nàng kịp phản ứng nương nàng đã lại lao vào đánh nàng, thế là 2 người vờn nhau như 2 con mãnh thú. Cảnh tượng này cũng không sai khác bao nhiêu, nàng và nương cũng hay động khẩu sau đó động thủ với nhau. Cuộc sống như thế rất vui. Hàng ngày nàng cùng nương luyện công, luyện độc dược, giải dược, chán rồi quay ra đấu khẩu, tỉ thí cứ thế diễn ra cũng không thấy nhàm chán, hơn thế nữa còn cảm thấy thật tiêu diêu tự tại.
Mặc dù cuộc sống trước kia của nàng cũng không sai biệt lắm, nhưng sau này còn phải bươn trải với cuộc sống hiện đại, tranh đấu, hãm hại lẫn nhau. Bây giờ mặc dù cuộc sống không tiện nghi nhưng lại rất thong rong tự tại không phải lo nghĩ gì cả. Về đây cái gì cũng tốt có thể chấp nhận được, chỉ có cái ko tiện đó là, mỗi khi “bạn tốt” đến không có băng vệ sinh như hiện đại. Lúc đầu nàng cũng chấp nhận dùng loại vải mền đặc biệt của người cổ đại, nhưng về sau nàng không chịu được nữa, thật vướng víu khó chịu. Thế là nàng đã mày mò nghiên cứu, tìm tòi để tạo ra BVS cổ đại. Dĩ nhiên là không được tốt như ở hiện đại nhưng cũng có thể coi là ổn rồi.
|
Chương 6. Đau
Một tuần sau,
“Nương! Nương ở nhà, hôm nay con vào trấn mua mấy thứ, dù sao một số đồ dung cũng hết, con vào trấn mua luôn.”
“Con đi nhanh về nhanh, nhớ mua mấy xâu hồ lô cho ta nha?”
”Con biết rồi! Con đi sẽ về ngay, mua thật nhiều hồ lô cho nương, và cho nương một bất ngờ đặc biệt, bảo đảm nương sẽ thích!”
“Ta chờ!”
“Vâng! Con đi đây.” Nói xong nàng liền thi triển khinh công tuyết đỉnh cao thủ của mình bay về hướng Thanh Thành trấn.
Thanh Thành trấn nằm cách Tuyết Sơn chừng 15 dặm, từ chân Tuyết Sơn đi vào Y Thủy cốc cũng phải mất 50 dặm nữa, vậy mà nàng cũng chỉ mất có khoảng 2 khắc là đến nơi (HTL: ta chém, ta cũng không rõ về độ dài khoảng thời gian để thi triển khinh công đến đó nên ta chém vậy). Thanh Thành trấn, có nhiều con sông chạy dài từ các thành trấn khác xuyên qua Thanh Thành trấn, cùng đổ vào một con sông lớn, cách thành chừng 10 dặm, chúng cùng chảy lên Tuyết Sơn. Chạy dọc theo các con sông này các hàng liễu rủ xanh rờn theo 2 bên bờ sông tạo nên một màu xanh huyền bí. Hơn nữa bao quanh trấn là bức từng thành dài với một màu xanh ngọc của loại đá kỳ lạ dùng để xây thành cũng vì thế mà trấn nhỏ này được gọi là Thanh Thành Trấn, Thanh Thành trấn là trấn thuộc Hoàng Thiên Quốc.
Vào đến trấn, nàng tung tăng xà vào các hàng quán chẳng mấy chốc mà tay nàng đầy những kẹo hồ lô. Đừng thắc mắc vì sao nàng và nương suốt ngày chỉ trong Y Thủy cốc mà lại có tiền. Cũng không nghĩ xem nương nàng là ai? Lâm lão quỷ danh chấn giang hồ một thời, trước đây nương nàng chữa bệnh cứu người, càng người giàu phí chữa bệnh càng đắt, nhưng nương lại chỉ chữa cho những ai mà nương thấy vừa mắt thôi. Hành tung của nương lại rất bí ẩn, muốn tìm cũng rất khó, phải người thật may mắn tu mấy kiếp mới được nương cứu đó. Ngoài ra nương nàng còn nghề tay trái đó là…sát thủ. Lúc đầu mới biết cũng thấy lạ sao vừa làm “thần y” lại vừa làm “đao phủ”? Nhưng nghĩ cũng đúng, cứu người cũng có thể giết người a? Không lão Diêm lại buồn vì không có oan hồn nào xuống hầu trà. Vì thế thù lao của người không ít, không tiêu thì để làm gì? Vì thế mà nàng và nương có một cuộc sống phải nói là “thần tiên khoái hoạt”.
Hôm nay là sinh thần 60 của nương, nàng muốn tặng cho nương nàng một món quà thật ý nghĩa. Lần trước vào trấn nàng đã đến cửa tiệm chăn gối, nàng đã đặt làm một chiếc đệm đặc biệt cho nương. Dạo gần đây nàng thấy nương hay kêu đau lưng, người già đôi khi hay bị phong thấp, mặc dù nương nàng luyện võ nhưng cũng không thể tránh được tuổi già. Nàng đã vẽ và hướng dẫn họ làm, theo yêu cầu của nàng. Hôm nay vào trấn là vì nó. Sau khi mua xong những đồ cần thiết, và lấy đệm nàng ra khỏi thành thi triển khinh công về Y Thủy cốc.
Về gần đến cốc Tuyết Thần bỗng ngửi thấy mùi máu tanh. Trái tim nàng bỗng đập nhanh một nhịp, một cỗ dự cảm không lành đánh úp lại, vội vã thi triển khinh công bay về. Về đến sân, nàng thấy ngổn ngang những xác chết của hắc y nhân, nàng chạy vội vào trong nhà tìm nương. Đập vào mắt nàng là nương một thân toàn máu, nằm bất động dưới nên đất lạnh, tim nàng như ngừng đập, hô hấp ngưng trọng. Nàng vất các thứ trên tay chạy đến bên nương, nước măt chan hòa lấm lem cả mặt, ôm lấy nương gào khóc.
“Nương! Nương sao vậy? Nương tỉnh lại đi! Con là Tuyết Thần của người này! Tuyết Thần đáng yêu của người về rồi, người tỉnh đi, tỉnh dậy nhìn con đi, đừng làm con sợ!”
“Khụ khụ.”
“Nương, nương tỉnh rồi, nói cho con có…”
Chưa kịp dứt lời Tuyết Thần chợt cảm thấy cả người cứng đơ, lời nói đến cổ họng bỗng nghẹn lại.
“Đ..ừng khóc.. Tuyết Thần ngoan, c..on hãy nghe nương nói.”
Bà cố hết sức, hơi vận công giữ cho giọng nói được trơn tru hơn.
“Ngô Đạo vừa tìm được đến đây, thật không ngờ sau 5 năm hắn đã tìm được ta, khụ khụ. Hắn muốn cướp Thần Quang Kiếm và Thần Quang bí tịch. Bọn chúng quá đông ta không cầm cự được, bị bọn chúng hạ độc thủ, ta biết mình không chống đỡ được, nên đã uống dược giả chết, giờ ta không còn cầm cự được bao lâu nữa..khụ khụ..”
“Người giải huyệt cho con, để con cứu người, nhanh đi nương.” Nàng đang vô cùng gấp gáp, nàng cũng không hiểu vì sao nương lại điểm huyệt nàng?
“Không kịp nữa, ta đã bị trúng Tàn trưởng của Ngô đạo, lục phủ ngũ tạng sẽ bị phế trong vòng 1 canh giờ tính đến thời điểm này không lâu nữa, khụ khụ. Con nghe ta nói đây. Đến dưới gầm giường ta có một chốt mở mật thất, con mở và xuống đó lấy Thần Quang Kiếm, và Thần Quang bí tịch. Thần Quang bí tịch là bộ kiếm pháp sử dụng Thần Quang Kiếm, con hãy luyện theo đó. Bộ Thần Quang đó đòi hỏi có nội công thâm hậu mới luyện được nên trước đây ta chưa cho con luyện, nay ta sẽ truyền hết nội công của ta cho con, con hãy luyện thật tốt rồi báo thù cho ta, nhưng phải cẩn thận, Ngô Đạo là tên ngụy quân tử xảo quyệt, nhớ chưa? Khụ khụ”
“Ân ! nương, con nhớ, hức hức.”
Nói rồi bà đỡ nàng ngồi xếp bình, bắt đầu truyền hết thụ nội công cho nàng, sau 2 khắc, bà kiệt sức ngã xuống, lúc này nàng đã tự giải khai huyệt cho mình, ôm lấy nương và… khóc.
“Nương, tỉnh! Tỉnh lại đi, con sẽ không thôi miên nương, không bắt nương thử độc, đánh nhau cũng sẽ nhường nương! Nương tỉnh lại đi.”
AAAAAAAAAAAAAA
…
|
“Còn nữa, hôm nay sinh thần 60 của nương, con đã làm đệm đặc biệt mà ở quê con hay dùng, cái này tốt lắm, nương nằm sẽ không bị đau lưng nữa. Còn có, kẹo hồ lô nữa, con mua rất nhiều, con sẽ không giành với người, cho người hết, người tỉnh lại đi! Ô ô ô ô.”
…
“Nương! Chẳng phải nương nói muốn có một hiền tế sao? Con còn chưa dắt về cho người một hảo hiền tế mà? Còn hài tử của con nữa? Nương không muốn chơi với chúng sao?”
“Sao nương lại bỏ con đi? Ô ô ô! Nương tỉnh lại đi! Nương!”
Đôi bàn tay dính đầy máu, run rẩy quờ quạng quanh thân nương, cố gắng tìm lại hơi ấm còn sót lại trên người nương, cố gắng tự an ủi bản thân rằng, nương vẫn còn ở bên nàng, che chở, yêu thương nàng như ngày nào. Nghẹn ngào ôm chặt nương vào lòng, tiếng khóc không thành tiếng nghẹn nơi cổ họng, nước mắt không biết vì sao lại cứ tuôn rơi. Cầm lấy đôi bàn tay của nương áp lên mặt mình, để cảm nhận cái vuốt ve đầy tình thương của nương.
“Nương, sao lại bỏ con. Cầu xin người hãy tỉnh lại, đừng bỏ con một mình. Con sợ, con sợ phải một mình… Nương đi rồi, con phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?”
Giọt nước mắt thấm vào khóe miệng mang theo vị tanh của máu. Nguyên lại nước mắt lại mặn, đắng, chua và cay đến thế. Nguyên lai nước mắt còn có nhiều vị đến thế. Trái tim như bị bóp nghẹt, trên miệng nàng chỉ thì thào một chữ “nương”. Một tiếng “nương” sao mà ấm áp thế, sao mà ngọt ngào yêu thương thế? Nhưng nó lại không thể làm nàng quên đi vị mặn chát, vị đắng cay của giọt nước mắt còn vương bên miệng. Nương, nương của nàng đi thật rồi.
“Đúng rồi, người có nhớ bài hát chúc mừng sinh nhật ở quê con, con hay hát vào ngày sinh thần của người trước đây không? Hôm nay là sinh thần 60 của người con hát cho người nghe nha?”
Nàng lấy tay chà chà lên khuôn mặt trái xoan kiều diễm của mình khiến cho nó càng trở nên hồng nhuận, vết máu loang lổ trên khuôn mặt trắng mịn làm nàng càng trở nên bi thương hơn lúc nào hết. Nàng cất giọng nghẹn ngào hát bài chúc mừng sinh nhật,
“Happy… birthday to you!
H… appy birthday to you!
Happy birthday! H….appy birthday!
Happy birthday… to you!”
Đáp lại giọng hát nghẹn ngào của nàng chỉ là sự im lặng của nương, bà đã thật sự xa nàng, xa mãi mãi rồi. Cha mẹ, bạn bè ở hiện đại thì vĩnh viễn không gặp lại được, người thân duy nhất là nương cũng bỏ nàng ra đi, giờ nàng biết làm sao đây? Nàng sẽ sống thế nào khi không có nương? Nỗi đau này cứ xâm lấn trái tim bé nhỏ đã một lần bị tổn thương, giờ lại thêm nỗi đau mất nương, nó như xé toạc trái tim của nàng, xé toạc thân thể nàng. Nàng đã làm gì mà những người thân yêu nhất xung quanh nàng lại cứ lần lượt xa nàng thế này?
“Thiên a! Vì sao ông lại đối xử bất công với tôi như thế, tôi đã đắc tội gì với ông? Sao ông hết lần này đến lần khác cướp đi những người thân yêu nhất của tôi?” Nước mắt tran hòa, nàng ôm nương gào thét, dung nhan yêu kiều diễm lệ, đôi mắt màu hổ phách câu hồn người giờ đây ngập nước và sưng đỏ vì khóc quá nhiều.
Nàng cứ ngồi ôm xác nương bất động đến tận sáng hôm sau. Từ trong u mê tỉnh dậy, nàng tắm rửa thay quần áo cho nương, đặt nương trong chiếc quan tài rộng, đã được lót tấm nệm đặc biệt mà nàng định tặng cho nương ngày hôm qua. Sau khi an táng xong cho nương ở sâu trong rừng mai cạnh Y Thủy cốc, ngồi bên mộ bà, nàng thì thào:
“Nương! Nương sẽ không còn bị đau lưng nữa, tấm đệm này rất thoải mái đúng không? Tuyết Thần đã tốn rất nhiều công để chuẩn bị cho nương, nương không được vứt chúng đi đâu đó.”
“Nương yên tâm, con sẽ luyện thật tốt Thần Quang bí tịch báo thù cho nương.” Trong mắt nàng hằn lên hận ý sâu sắc.
“Ngô Đạo! Ta sẽ khiến ngưới sống không bằng chết! Ngươi cướp đi người thân của ta, hại ta đau khổ, ta sẽ trả lại gấp mười lần cho ngươi, cả vốn lẫn lời, không thiếu một cắc.”
…
Nàng vào phòng nương, với tay xuống gầm giường của nương tìm chốt mở mật thất, đi sâu xuống dưới mật thất, nàng đốt đuốc cắm lên trên tường, trong mật thất có một số vàng bạc châu báu, ngân lượng và ngân phiếu. Nàng đi đến bên một chiếc hộp nhỏ nhưng khá dài, nàng mở ra, bên trong là một thanh kiếm, với cán nạm vàng, chuôi kiếm có một viên ngọc xanh lục, bao lây viên ngọc là hình ảnh 2 con rồng đang uốn lượn và con rồng cái đang ngậm lấy viên ngọc xanh. Vỏ kiếm cũng được nạm vàng, trạm khắc tinh xảo. Nàng nhẹ rút kiếm ra khỏi vỏ. Hảo kiếm. Ánh sáng lóe lên từ thanh kiếm làm người ta lóa mắt, nhìn thôi cũng đã biết là thần kiếm. Nàng nhẹ vuốt ve theo lưỡi kiếm, không cẩn thận bị đứt tay, một giọt máu chảy ra nhỏ vào thân kiếm, nàng khẽ a lên một tiếng, vội đưa tay lên miệng muốn ngậm lấy ngón tay bị đứt. Thật kỳ lạ vết đứt ở ngón tay đã liền lại, và giọt máu ở trên thân kiếm cũng thấm vào thân kiếm.
Nàng còn đang ngạc nhiên thì thấy một cái hộp khác bên cạnh, nàng mở ra xem, bên trong là một cuốn sách có đề 4 chữ vàng : Thần Quang bí tịch, nàng mở ra xem, khi đọc sơ qua mấy trang đầu, nàng đã hiểu, thì ra kiếm này có linh khí, nó sẽ tự nhận chủ nhân và sau đó “uống máu” của chủ nhân như lời thệ ước. Đọc đến đây nàng quyết định sẽ ở lại mật thật để luyện Thần Quang bí tịch, vì thế nàng đã đóng cửa mật thất, và chuyên chú ở đây luyện, còn mấy chục xác hắc y nhân, nàng đã rắc Hủ Cốt Tán, tiêu hủy xác bọn chúng. Thật ô uế.
|
Chương 7. Bước chân vào giang hồ
Sau một tháng, cuối cùng nàng cũng luyện xong Thần Quang bí tịch, sử dụng rất nhuần nhuyễn Thần Quang Kiếm, có thể nói là nàng đã đạt đến cảnh giới cao nhất của Thần Quang bí tịch với võ công và nội công mà nương nàng đã truyền cho nàng, bây giờ trên giang hồ có lẽ đã không có ai là đối thủ của nàng. Nói thì dễ, nhưng chỉ có nàng mới biết trong một tháng này nàng phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu khổ cực, vì nôn nóng báo thù mà nàng bỏ qua một vài bước căn bản trong Thần Quang, nên khi đến ngưỡng đột phá trung cấp nàng lại không thể làm được, lại còn làm cho bản thân bị “hiệu chứng phản thệ”, tổn thương nghiêm trọng. May mắn có thuốc trị nội thương và ngoại thương đặc biệt công hiệu của nương mà nàng mới có thể luyện thành Thần Quang từ trong hung hung hiểm hiểm.
Đứng trước mộ nương, Lâm Tuyết Thần cố nén cảm xúc bi thống đang dâng lên trong lòng, thì thào,
“Nương! Con đã luyện đến cảnh giới cao nhất của Thần Quang bí tịch, sẽ không lâu nữa sẽ trả thù cho nương.”
Lưu luyến rời bước, nàng tiến lại về nhà tranh của nương và nàng, nàng muốn luyện cho cơ thể thành bách độc bất xâm, đây cũng là từ trong một cuốn sách cổ trong mật thất mà nàng tìm được, cộng thêm 10 đan dược có thể giải bách độc, và thêm 2 lọ độc dược Phệ Hoa Tán, và Tử Hương, 2 loại kỳ độc trong giang hồ, đến nay trong giang hồ chưa có ai giải được.
Nói đến Phệ Hoa Tán và Tử Hương làm cho người trong giang hồ thực khiếp sợ không thôi, không chỉ vì trong giang hồ chưa có thuốc giải mà vì uy lực của nó: Phệ Hoa Tán được chế từ các loại hoa hiếm và cực độc chỉ có ở những vùng lạnh giá, nó sẽ phát tác trong vòng 2 canh giờ sau khi bị trúng độc, làm cho cơ thể trở nên vô lực mết mỏi dần mất đi sức lực, công lực cũng mất đi, các khớp xương trong người cũng bị vỡ vụn, làm cho người bị trúng độc sẽ phải chịu đau đớn thống khổ, muốn chết không được vì không còn đủ lực mà tự sát, đau đớn kéo dài trong 1 canh giờ sau đó thì đau đớn chấm dứt, toàn thân thể hóa thành tro bụi.
Tử Hương giang hồ không biết được chế tạo như thế nào, đây là loại độc từ Tây Vực – một quốc gia nhỏ chuyên về dụng độc bằng hương hoa, nhưng không ai biết Trung Nguyên có một người duy nhất chế được Tử Hương và giải dược của nó, ngẫu nhiên đó lại là Lâm lão quỷ. Tử Hương sẽ phát tác 1 ngày khiến cho người bị trúng độc cảm giác như mình đang chìm đắm trong một loại hương thơm ngào ngạt vĩnh viễn không muốn thoát ra, sau đó 1 canh giờ thì máu từ các huyết mạch tràn ra ngoài từ các hốc mắt, lỗ tai, lỗ mũi, toàn thân cũng bị các mạch máu đâm thủng thành những lỗ nhỏ mà trào ra ngoài, khiến cho người trúng độc đau đớn không thôi, thống khổ đến khi nào chảy hết cạn sạch máu trong cơ thể, sau đó mới chết, cơ thể cũng bị phân huỷ chỉ còn lại là vũng máu đen.
Tất cả cũng mất một tháng thời gian của nàng. Thu xếp một số hành trang, cầm xấp ngân phiếu và một chút bạc vụn, nàng đến trước mộ nương để tạm biệt.
“Nương! Từ hôm nay con sẽ bắt đầu cho cuộc trả thù, nương yên tâm, con sẽ bảo hộ thân thể thật tốt, nương chờ xem món quà con tặng người nha.”
“Chờ con trả thù xong, con sẽ về đây với người, người sẽ không cô đơn đâu!”
“Chờ con! Tạm biệt.”
Lưu luyến xoay người thi triển khinh công về phía Thanh Thành Trấn. Vào trấn, nàng vào một tiệm y phục, mua vài bộ trang phục bạch y nam nhân. Hiện tại trên đường lớn một thân trường sam bạch y phiêu dật, khuôn mặt diễm lệ, động lòng người, nếu không phải trên khuôn mặt đó còn có vẻ lạnh lùng, cô độc, và đang vận nam trang, bên hông dắt một thanh kiếm bọc vải đen khí khái thì người ta sẽ nhầm lẫn đây là tiểu thư khuê các cải nam trang dạo phố. Cả người “hắn” toát lên hàn khí bức người, khiến những cô nương đi đường mến mộ nhưng cũng không dám lại gần, những nam nhân với vẻ mặt tiếc hận sao tên kia không phải nữ nhân để mang về nhà mà yêu chiều, chăm sóc.
Bước vào một tửu lâu lớn nhất Thanh Thành trấn, tiểu nhị đon đả ra chào hỏi, nhìn thấy dung nhan nàng, cả người như bị đông thành đá.
Nàng lạnh lùng yêu cầu:
“Cho ta một gian phòng thượng hạng, và mấy món ngon nhất của quán, thêm một bình trà đến đây?”
“Dạ..ạ.” Tiểu nhị chỉ biết ngơ ngẩn gật đầu rồi quay vào trong với tình trạng như đang bị thôi miên, không biết có nghe và nhớ những gì nàng yêu cầu không nữa.
Yêu nghiệt, thật là yêu nghiệt mà, sao lại có nam nhân đẹp như vậy chứ? Đây là tiếng lòng của tiểu nhị, lão bản và mọi người trong tửu lâu. Nhưng nàng cũng chẳng thèm quan tâm. Nàng tìm một bàn ngồi xuống, chờ tiểu nhị mang đồ ăn lên. Sở dĩ nàng chọn tửu lâu này cũng vì ở đây món ăn khá ngon, hơn nữa ở đây là tửu lâu lớn, thăm dò tin tức giang hồ cũng dễ hơn.
Quả nhiên không làm cho nàng thất vọng, ngồi không bao lâu sau lưng nàng bỗng vang lên một giọng nam nhân, làm nàng phải chú tâm.
“Ngươi không biết sao? Khoảng 2 tháng trước, Ngô Đạo đã cho người tìm kiếm Thần Quang Kiếm và Thần Quang bí tịch, nhưng không được, nghe đâu đã giết Lâm lão quỷ rồi.”
“Thật không? Ta nghe nói, Ngô Đạo đã có lần đến nhờ Lâm lão quỷ giải độc cho Ngô Thông con trai độc nhất của hắn, Lâm lão quỷ chấp nhận cứu với giá 10 vạn hoàng kim mà? So với không được cứu, thì mất 10 vạn hoàng kim cũng coi như đáng.”
“Ngươi thật thiển cận. Ngô Đạo là ai chứ? Minh chủ võ lâm đương thời, trang chủ Ngô gia trang, năm nay đại hội võ lâm 5 năm tổ chức một lần, lần này được tổ chức tại Ngô gia trang, ta nghe nói Ngô Đạo là kẻ tiểu nhân, sớm đã có nhiều người trong giang hồ chán ghét, nhưng vì hắn võ công cao cường nên không ai dám tỏ thái độ với hắn, nhưng năm nay ta nghe nói Tiêu Vu công tử, cung chủ Nhạn Băng cung Yến Vĩ, thiếu trang chủ Huyền Môn Trang Huyền Kha cũng tham gia, vì thế Ngô Đạo muốn chắc chắn chức Minh chủ võ lâm thì phải có Thần Quang Kiếm lẫn Thần Quang bí tịch. Hắn thì cần gì nhớ đến ân tình? Hơn nữa, hiện hắn mới thu thập thêm 1 ái thiếp xinh đẹp như hoa như ngọc nghe nói hắn rất sủng ái, muốn có bao nhiêu con chẳng được.”
“Thì ra thế.”
Rắc
Tiếng tách trà bị nàng bóp vỡ. Thật khốn kiếp, nương đã cứu con hắn một mạng mà hắn lại dám giết nương. Hay cho cái tên Ngô Đạo, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết. Mắt nàng lóe lên hận ý, sát khí từ người nàng lưu chuyển làm cho trong quán một mảnh im lặng, bỗng nhiên lúc này tiếng tiểu nhị vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng.
“Công tử, thức ăn và trà của công tử.”
“Ân.” Nàng vội thu liễm sát khí, bình thản ngồi ăn như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tiểu nhị mang thức ăn xong cũng không dám chậm chễ mà lỉnh vào trong. Đáng sợ thật, sát khí quá mạnh, hại hắn suýt chút nữa thì cắn lưỡi mà chết.
Mọi người xung quanh thấy thế cũng không để ý nữa. Sau lưng nàng lại vang lên tiếng bàn luận của 2 nam nhân vừa nãy:
“Ta nghe nói 2 tháng nữa là đến lễ sinh thần 50 của Ngô Đạo, cùng tổ chức với đại hội võ lâm?”
“Đúng vậy, bây giờ những người có tiếng trong giang hồ cũng vừa chuẩn bị quà cho hắn vừa chuẩn bị để đi dự đại hội võ lâm.”
Nghe thấy điều này trong mắt nàng bỗng lộ tinh quang, rất nhanh biến mất, có lẽ sắp có trò hay xem rồi.
|
Chương 8. Gặp gỡ
Sau khi ăn xong, được tiểu nhị dẫn lên phòng, nhờ tiểu nhị mua cho một con bảo mã để ngày mai lên đường, nàng yên tâm ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy, ăn xong bữa sáng, phân phó tiểu nhị chuẩn bị ít lương khô và bánh bao mang theo, nàng yên tâm lên đường, hướng về thành Lạc Dương, nơi cư ngụ của Huyền Môn Trang và Ngô gia trang.
Thành Lạc Dương, được coi là kinh thành thứ 2 của Hoàng Thiên Quốc, không những rộng lớn, cảnh đẹp thơ mộng, buôn bán sầm uất, tập trung nhiều thanh lâu, tửu lầu, ngân điếm lớn của Hoàng Thiên Quốc, mà nó còn là nơi cư ngụ của 2 gia trang lớn nhất giang hồ hiện nay là Ngô gia trang và Huyền Môn trang. Cũng cần giải thích một chút, sở dĩ chỉ nói đến Hoàng Thiên Quốc mà không nói đến các nước khác là vì, từ khi Hoàng thượng Vu Thiên lên ngôi, hai huynh đệ Vu Thiên, Vu Hạo không ngừng mở mang bờ cõi dẹp hết phản loạn, thu phục các nước lân bang. Cùng với tính quyết đoán, những kế sách phát triển đất nước hoàn hảo, tất cả đã làm nên một Hoàng Thiên Quốc hùng mạnh như bây giờ.
Nói đến huynh đệ họ Vu, mọi người chỉ biết đến hai chữ yêu nghiệt. Vu Thiên, Vu Hạo là huynh đệ đồng mẫu do hoàng hậu sở sinh. Tiên hoàng cũng chỉ có hai người này là con,vì thế hai người tình cảm vô cùng tốt, không hề có nghi kỵ gì cả. Vu Thiên mạnh bạo, quyết đoán, là một vị vua anh minh, tuy lạnh lùng nhưng không lãnh khốc như Vu Hạo, và chỉ khi ở một mình với Vu Hạo thì Vu Thiên mới thể hiện bản chất thật của mình, trẻ con đến không thể trẻ con hơn. Còn Vu Hạo, lãnh khốc, tuyệt tình, một yêu nghiệt bá đạo, rất kính huynh trưởng, nhưng không bao giờ thể hiện ra mặt. Lúc nào trên người cũng tỏa ra một hàn khí bức người, một ngạo khí vương giả uy áp. Bất quá chưa ai có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn, trừ Vu Thiên, ngay cả quan viên trong triều họa chăng số người biết mặt hắn đếm trên đầu ngón tay. Hắn rất rất hiếm khi xuất hiện.
Vừa đi vừa ngắm cảnh mất 1 tháng thời gian cuối cùng cũng bước chân vào Lạc Dương thành. Tìm đến Nghị Vân Lâu, tửu lâu lớn nhất Lạc Dương thành. Vừa bước vào, tình hình cũng không khác Thanh Thành trấn là bao, nàng vừa bước vào đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn, ngưỡng mộ của nữ nhân và ghen tị nam nhân trong tửu lâu. Đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách rất khác lạ lại càng thu hút nhiều ánh mắt tò mò nhìn về phía nàng. Tiểu nhị thấy nàng vào lúc đầu thì ngơ ngẩn nhưng có lẽ với kinh nghiệm nhiều năm làm tiểu nhị, gặp qua không ít yêu nghiệt nam nhân, nên hắn rất nhanh liền phục hồi tinh thần, đon đả chảo hỏi,
“Xin hỏi vị khách quan này muốn trọ hay ăn cơm?”
“Cả hai, một căn phòng thượng hạng, vài món ăn ngon, và một bình trà Bích Loa Xuân.” Tuyết Thần lạnh nhạt trả lời, khi bước vào lâu nàng đã cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt nhìn nàng, trong đó có hai ánh mắt lợi hại nhất khiến nàng hơi nhíu mày, bất quá rất nhanh nàng đã ném nó ra sau đầu, lợi hại thì lợi hại, đừng cản trở công sự của nàng là được.
“Xin hỏi quan khách muốn lên phòng dùng hay ngồi ở đây?”
“Ở dưới, mà khoan! Trước cứ chuẩn bị cho ta nước tắm mang lên phòng, lát ta xuống hãy mang thức ăn và trà sau!”
“Dạ.”
Tiểu nhị nhanh chóng dẫn nàng lên phòng, sau đó mang nước tắm vào, tắm rửa thay quần áo thoải mái xong, nàng xuống dưới, bây giờ là gần trưa, tửu lâu cũng đông hơn lúc nãy, hiện tại không còn bàn trống. Nàng đi đến bên bàn có 2 nam nhân là chủ nhân của hai ánh mắt lợi hại lúc nãy, một người thì toàn thân tỏa ra hàn khí khiến người ta không rét mà run, lãnh ngạo, cuồng vọng như thể mọi thứ xung quanh không đáng để hắn quan tâm, thêm một khuôn mặt tuấn mỹ, khôi ngô, ngọc thụ lâm phong. Đúng là yêu nghiệt. Bên cạnh là một nam nhân với nụ cười ấm áp, luôn cười nói liên hồi mặc cho nam nhân bên cạnh không thèm đáp lời. Hai người bọn hắn ngồi cạnh nhau khiến người ta liên tưởng đến mùa xuân và mùa đông, thật không hiểu tại sao họ lại có thể kết giao bằng hữu với nhau?
Nhàn nhạt mở miệng: “Không phiền nếu tại hạ ngồi đây?”
“Rất phiền.” Không đợi nam nhân hòa ái bên cạnh lên tiếng, hắn đã mở lời. Từ khi “hắn” bước vào đã thu hút ánh nhìn của hắn, trước giờ hắn chưa tò mò về ai, hay để ai vào mắt, chỉ riêng “hắn” vừa nhìn đã dấy lên sự tò mò muốn tìm hiểu trong hắn. Đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách thực khác lạ của “hắn” làm hắn thực thích thú, mội đôi mắt thực đẹp cũng đầy kiêu ngạo. Thực ra hắn cũng không phải không muốn “hắn” ngồi đây, chỉ là hắn không hiểu sao bản thân lại muốn chống đối “hắn”, giống như một loại muốn gây sự chú ý với đối phương mà gây sự.
A, hắn mà cần phải gây sự chú ý sao? Hắn thật điên rồi.
Huyền Kha kinh ngạc, những lần trước nếu từ chối cũng là do y nói, tên Tiêu Vu này cũng không thèm để ý, vậy mà lần này lại… Có vấn đề. Bất quá nam nhân trước mặt cũng thật đặc biệt. Từ khi thấy “hắn” bước vào quán y đã để ý rồi. “Hắn” có khuôn mặt đẹp, kiều diễm, nước da trắng hồng, kết hợp với đôi mắt màu hổ phách đầy cao ngạo càng làm cho vẻ đẹp của “hắn” thêm phần yêu nghiệt, vóc người thư sinh như nữ nhân thật quyến rũ. Nếu không phải hắn có hơi thở trầm ổn, bên cạnh là bảo kiếm bọc bằng vải đen, cả người toát lên khí chất lãnh ngạo, thì y đã không ngần ngại mà nghĩ rằng “hắn” là nữ nhân. Đối với y, nữ nhân dù là nữ nhân “thô lỗ” cũng không thể có vẻ lãnh ngạo, kiên cường, hay cốt khí “võ sinh” như “hắn”, vì thế nghiễm nhiên mà y đã ngầm định, tên kia chính là nam nhân. “Hắn” và tên Tiêu Vu này, 2 người khí chất thật giống nhau quá đi. Lúc nãy “hắn” đến gần bọn y mà y cũng không biết, mãi đến khi hắn mở miệng, y mới nhận ra sự có mặt của “hắn”. Chứng tỏ nội công vô cùng thâm hậu. Tuổi còn trẻ mà đã có nội công như thế, thật không thể xem thường.
Thấy Tiêu Vu nói thế, y hơi hụt hẫng, đang định mở lời bảo nam nhân trước mặt cứ ngồi xuống đừng khách sáo, đã thấy “hắn” ngồi xuống đối diện y, y cũng hơi ngạc nhiên, hắn cũng không ngoại lệ, bất quá rất nhanh biến mất.
“Ngươi điếc à? Không thấy ta bảo rất phiền sao?”
“Tiểu nhị! Mang trà ra trước, rồi mang thức ăn sau đi!” Nàng không thèm để ý đến hắn, phân phó tiểu nhị, nàng là đang rất đói nha.
“Có ngay.”
…
“Trà của quý khách đây! Mời dùng!”
Cạch. Hắn bực mình, nam nhân chết tiệt dám không thèm để ý đến lời nói của hắn.
“Ngươi điếc à?”
“Cảnh giới của sự sỉ nhục đối phương là im lặng.” Nàng uống một ngụm trà, nhàn nhạt mở miệng, không nhìn hắn trả lời.
“Ngươi..ngươi.” Hắn tức muốn thổ huyết.
“Ngươi, ngươi cái gì? Bị nói lắp à?”
“Ta nói ngươi ngồi xuống đây chúng ta thấy rất phiền, nghe thấy chưa?”
“Vừa nghe.” Nàng lại dùng cái giọng điệu khiến người nghe phải bực mình.
“Vậy thì cút đi!”
Nàng không thèm nhìn hắn, quay sang nam nhân đối diện không nhanh không chậm hỏi:
“Ngươi.. Có phiền không?”
Y vội trả lời:
“Không phiền.” Nam nhân thú vị, đây là tiếng lòng của y.
“Xin hỏi mọi người, ta ngồi đây có phiền không?” Nàng lạnh nhạt, hơi lên giọng mở miệng hỏi mọi người trong tửu lâu.
“Không phiền.” Mọi người trong quán đồng loạt nói lên. Đùa à? Nam nhân đẹp thế, tuy hơi lạnh nhưng ngồi chung có gì mà phiền, Tiêu Vu công tử thì sao? Thật kiêu ngạo, hơn nữa cũng không phải ngồi bàn của bọn họ, không ảnh hưởng đến bọn họ.
“Nghe không?” Nàng quay sang hỏi hắn.
“Nghe gì?” Hắn không hiểu
“Ồ!!” Nàng ồ lên một tiếng ra điều kinh ngạc lắm, làm hai nam nhân ngồi trước mặt có chút khó hiểu. Biểu tình đó là sao?
“Ngươi ồ gì?” Lần này không để hắn lên tiếng, y đã lên tiếng trước, y không thể lu mờ được.
“Ngươi không thấy hắn nói hắn không nghe thấy gì sao? Trong khi mọi người nói to như thế.” Nàng nhướn mày nhìn y nói, nam nhân ngu ngốc, hỏi một câu thật ngớ ngẩn.
“Có ý tứ?” Lần này đến lượt hắn không nhịn nổi tò mò mà hỏi.
“Aizz! Ngươi không những bị điếc mà còn bị thiểu năng, nghĩa là trí tuệ kém phát triển đó.” Nàng nhẫn nại giải thích cho hắn hiểu, biểu tình khuôn mặt vô cùng đáng tiếc.
“Phụt”
“Khụ khụ khụ”
“Ha ha ha ha ha…thiểu năng? Hahaha.. kém phát triển? ha ha ha..” Huyền Kha vừa nghe thấy lời của nàng, trà vừa đưa vào miệng đã không kìm được mà phun hết ra ngoài, ho vài tiếng, rồi lại cười như điên. Y biết tên thư sinh trước mặt rất thú vị nhưng không nghĩ là thú vị đến mức đó. Thiểu năng? Trí tuệ kém phát triển? Tiêu Vu công tử uy trấn giang hồ, vương gia lãnh khốc của Hoàng Thiên Quốc, người người ngưỡng mộ lại bị mắng là điếc, trí tuệ kém phát triển. Thật vui nha. Tên thư sinh này, y phải kết giao bằng hữu mới được, tin rằng những ngày sau sẽ không nhàm chán. Nhìn khuôn mặt như con tắc kè hoa của tên bên cạnh mà y hả lòng hả dạ. Suốt ngày vác cái bộ mặt lạnh hơn tiền này làm y phát bực cả lên. Xem ra đã có người chọc được hắn rồi. Hahahahaha.
|