Luyến Ái Vương Phi
|
|
Hắn vừa nghe thấy tên thư sinh mặt búng ra sữa, da đẹp hơn da nữ nhân này nói vậy, mặt hắn từ trắng bạch chuyển sang đỏ, phừng phừng tức giận, không nói nên lời.
“Ngươi..ngươi..”
“Ngươi..ngươi cái gì? Lại thêm cả bệnh nói lắp nữa à?” Nàng làm như không biết hắn đang tức giận, cố tình trêu chọc hắn.
“Rắc”
Hắn tức giận bóp vỡ cái chén khẽ gầm lên:
“Muốn chết?”
“Những người muốn chết tự vẫn lâu òi!” Nàng còn cao giọng pha trò, đã hai tháng nay từ sau cái chết của nương, tâm tình đã rất tồi tệ, bây giờ có chỗ xả ngu gì không dùng?
“Hahahahah” Bây giờ thì tiếng cười còn vang to hơn. Y thật không thể nhịn cười nổi. Đã lâu rồi y không được cười nhiều và sảng khoái như thế.
Còn hắn thì…á khẩu.. hắn biết tên nhìn như thư sinh chói gà không chặt này thật ra rất lợi hại, lúc nãy gã đến gần hắn mà hắn không biết, đến khi gã lên tiếng hắn mới biết có người đến. Thật không ngờ tên thư sinh này lại lẻo mép đến như vậy.
“Câm miệng.” Không biết phản ứng thế nào, hắn chỉ biết chút giận lên tên bằng hữu bên cạnh này, y cười cái gì chứ? Không thấy hắn đang rất tức giận sao?
“Chúng ta đi.”
“Đi đâu?” Sao lại bỏ đi? Còn đang vui mà?
Không thèm để ý đến tên bằng hữu, hắn đứng dậy đi về.
“Ơ ơ.”
“Không tiễn!” Nàng còn đệm thêm một câu làm hắn tức lộn ruột. Nàng nhẹ mỉm cười, lại không biết rằng nụ cười đó đã lọt vào mắt hai người người. Y ngây ngốc trước nụ cười của nàng, nhưng y phải tỉnh ngay, phải đi vỗ về trái tim bé nhỏ vừa bị tổn thương của hắn đã, hắn mà nổi giận lên thì… y không dám nghĩ đâu.
|
Chương 9. Giang Hồ
Hiện nay giang hồ đang nằm trong tay 2 đại gia trang là Huyền Môn trang và Ngô gia trang. Ngoài ra còn có, Nhạn Băng Cung, Ảnh Liên các, Minh Thần giáo, và một số các môn phái khác.
Huyền Môn trang nằm phía tây của Lạc Dương thành, là một gia trang rộng lớn, nắm trong tay các tửu lâu, khách điếm, các cửa hàng vải vóc, y phục nằm rải rác trên toàn lãnh thổ Hoàng Thiên Quốc và các nước lân bang. Tòa phủ đệ Huyền môn trang rất rộng lớn, ngay cái biển đề 3 chữ “Huyền Môn Trang” được dát bằng vàng cũng đủ thấy sự giàu có của gia trang, ngay phía trước cửa đại môn gia trang là 2 con sư tử đá oai hùng, thể hiện sự uy nghiêm của gia trang.
Huyền Môn trang trên dưới người hầu nha hoàn, và môn đồ hơn 500 người nhưng tất cả đều là tinh anh. Tất cả đều ở lại Huyền Môn trang, Huyền Môn trang được chia làm 6 khu: một khu dành cho nha hoàn, người hầu trong trang, một khu dành cho các môn hạ, một khu dành cho phu nhân, thị thiếp và tiểu thư, một khu dành cho thiếu trang chủ, thập đại đồ đệ của trang chủ, và có một số phòng cho khách quý, một khu dành cho khách, và cuối cùng nằm chính giữa là khu dành cho trang chủ tiếp khách, nghỉ ngơi, xử lý công vụ.
Huyền Môn trang giàu có, uy nghiêm bao nhiêu thì Ngô gia trang cũng không hề thua kém. Tọa lạc ở phía nam là tòa phủ đệ hết sức xa hoa của Ngô gia trang. Tuy nhiên có phần nhỏ hơn của Huyền Môn trang một bậc, bởi các môn đồ của gia trang không ở đây, mà cư trú ở ngọn núi phía sau trang. Chỉ có, thập đại đồ đệ là được ở trong trang. Ngô gia trang sở hữu các sòng bạc lớn nhất và phân bố ở khắp Hoàng Thiên quốc. Ngoài ra còn có tổ chức sát thủ Hắc Báo lớn thứ 3 trên giang hồ hiện nay, chỉ đứng sau Nhạn Băng cung và Kiếm Hồn, nhưng cũng không phải vì đứng thứ 3 mà mất đi cái tiếng “tàn bạo”. Đây cũng là lý do vì sao giang hồ không dám động tới Ngô gia trang.
Về sự giàu có cũng không thể không nhắc tới Tiêu Vu công tử. Tiêu Vu công tử sở hữu các ngân điếm, thanh lâu lớn nhất Hoàng Thiên quốc, có mặt ở khắp Hoàng Thiên quốc, và tất cả các nước trên lục địa. Mặc dù chỉ kinh doanh bình thường nhưng cũng không thể coi thường hắn, vì hắn võ công cao cường lại nghe nói hắn là bằng hữu thân thuộc của Nhị vương gia và thiếu trang chủ Huyền Môn trang.
Kiếm Hồn là tổ chức sát thủ lớn thứ 2 trong giang hồ, kiếm chủ là Nhị vương gia Hoàng Thiên quốc, Ngoài ra Kiếm Hồn cũng là bảo kiếm của Kiếm chủ. Kiếm Hồn là một thanh kiếm dài khoảng 3 tấc (TL: ta không biết đơn vị đo độ dài ngày xưa, ai biết chỉ ta, chỉ biết là nó dài khoảng 100cm), chuôi kiếm có một viên ngọc màu đỏ, trạm trổ hoa văn tinh sảo hình con rồng, khi chủ nhân kiếm hồn thi triển Kiếm Hồn pháp thì cả thân kiếm sẽ chuyển màu đỏ, mặc dù không lợi hại như Thần Quang Kiếm nhưng Kiếm Hồn cũng được coi là báu vật giang hồ.
Không ai biết được mặt Kiếm chủ cũng chính là mặt vị Vương gia cao cao tại thượng của chúng ta, vì hắn luôn đeo mặt nạ tím, giết người luôn vào đêm trăng tròn, ít khi tự mình động thủ vì toàn giao cho người của Kiếm Hồn, chỉ thực sự là nhiệm vụ cần thiết hắn mới ra tay, nhưng với kỹ thuật giết người, và sự tàn bạo, lãnh khốc của hắn thể hiện trên thi thể nạn nhân cũng đủ cho mọi người khiếp sợ. Và hắn cũng không trực tiếp quản lý Kiếm Hồn mà giao cho Dạ, một trong tam đại hộ vệ của hắn quản lý, khi cần hắn sẽ đưa ra quyết định.
Tiếp đến trong giang hồ cũng không thể không nhắc đến Nhạn Băng cung tổ chức sát thủ lớn nhất hiện nay. Chỉ cần là người họ muốn giết thì người đó không thể không chết, và giết thì phải giết cả nhà, không thể để mầm mống gây phiền phức sau này. Nhưng cũng có một số trường hợp ngoại lệ không thể giết. Chỉ cần liên quan đến hai đại gia trang, Tiêu Vu công tử, hoàng thượng, vương gia.
Ảnh Liên các là tổ chức thu thập thông tin tình báo lớn nhất giang hồ. Chỉ cần ngươi có ngân phiếu, dù là tin tức của một tên ăn mày, hay điều tra các thông tin cụ thể của các cao thủ giang hồ, Ảnh Liên các sẽ giúp ngươi điều tra ra. Nhân lực cũng như tài sản của Ảnh Liên các không ai thống kê được, người của Ảnh Liên các giỏi nhất chính là khinh công thượng thừa, khả năng ẩn mình và chạy trốn, tuy vậy cũng không thể coi thường võ công của họ, mỗi người cũng đều tinh anh, võ nghệ cao cường.
Nhưng không ai biết các chủ Ảnh Liên các là ai. Nghe đồn, các chủ của ảnh Liên các, 5 năm trước đã bị Hắc Báo giết, nhưng không biết họ đã gây thù gì với Ngô gia trang. Hiện giờ Ảnh Liên các tạm thời do cặp song sinh là đại đồ đệ và nhị đồ đệ của các chủ tiền nhiệm, nhưng không ai biết mặt họ, cũng nghe nói họ rất ít khi có mặt tại Ảnh Liên các, chỉ khi trọng yếu họ mới xuất thủ, và luôn bịt mặt bằng khăn lụa. Nhưng nghe đồn 2 nàng xinh đẹp động lòng người. Cũng không ai biết tên thật của các nàng.
Cuối cùng là Minh Thần giáo, giáo phải tà giáo hiện nay, giáo chủ là Lệ Ảnh, nữ đồ đệ được giáo chủ tiền nhiệm yêu quý nhất, cũng là con gái của giáo chủ tiền nhiệm. Sau khi giáo chủ tiền nhiệm cũng là phụ thân của Lệ Ảnh qua đời, nàng ta cũng lên nắm giữ chức vụ giáo chủ Minh Thần giáo.
Một cái nhếch mép đầy ý khinh bỉ, cũng mang vài phần cao ngạo. Khó không có nghĩa là nàng không làm được, không gì là nàng không thể, chọc đến nằng chỉ có đường sống không bằng chết, hơn nữa nàng là nữ nhân thế kỷ 21 há lại để cho lũ người bỉ ổi đó khinh nhờn? Không có cửa.
Lại một nụ cười quỷ dị nữa nở trên môi, sống không bằng chết, đúng vậy nàng sẽ khiến cho chúng sống không bằng chết. Nàng thay đổi kế hoạch, nàng không giết chúng ngay, nàng… đã có cách khác. Nghe nói, hắn có một phu nhân chua ngoa đanh đá, lại mới có thêm một ái thiếp mà hắn rất sủng ái, nhi tử Ngô Thông háo sắc, hai nữ nhi rất được nuông chiều, không coi ai ra gì. Chúng đều là do đại phu nhân sinh ra, mặc dù hắn có rất nhiều thê thiếp nhưng không ai có con vì vậy nên chúng càng ngông cuồng hơn.
“Ngô Đạo, ta sẽ tặng quà sinh thần cho ngươi thật hoành tráng nhất, khiến ngươi cả đời không quên được, khiến ngươi phải hối hận vì giết nương ta!”
|
Chương 10. Hắn đi Mỹ Nhân lâu?
Tại ngự uyển ở Bạch Liên Cư của Huyền Môn trang (Bạch Liên cư là nơi ở của thiếu trang chủ, thập đại đồ đệ, khách quý của trang)
“Ta nói này Tiêu, ngươi tại sao đến giờ này còn giận ta, không thèm nói chuyện với ta? Việc này cũng qua được mấy ngày rồi, ta cũng đâu có cố ý cười ngươi đâu? Chẳng qua là tên tiểu tử..”
“Im mồm.” Không đợi Huyền đại thiếu gia nói hết câu thì hắn đã lạnh giọng quát.
Aizzz, y cũng không phải là cố ý trêu chọc hắn nha, chẳng qua là tên tiểu tử kia thực thú vị, khẩu khí rất khá, thử hỏi xem, ai nghe tiểu tử kia nói mà không cười thì y đi đầu xuống đất, sao lại mắng y chứ? Phải mắng tên tiểu tử kia mới đúng, y thật oan uổng mà. Không hiểu sao tên này lại không chịu hiểu chứ? Từ hôm ở Nghị Vân lâu về, mặt hắn lại càng khó coi, suốt ngày cứ hằm hằm như muốn giết người. Làm gia nhân trong trang cũng sợ hắn phát khiếp, không dám tới gần, mà hắn cũng không nói một lời, làm muội muội y cũng không cách nào tiếp cận, đây là y giúp muội muội của y nha. Nếu không vì muội muội yêu quý của y thì y cũng không thèm để ý hắn. Hừ.
Hắn cũng không hiểu vì sao cứ mỗi lần nhắc đến xú tiểu tử kia là hắn lại tức giận, hình ảnh của gã cứ lởn vởn trong đầu hắn, nụ cười ngọt ngào của gã in sâu vào tâm trí hắn, đôi mắt màu hổ phách đầy cao ngạo không để ai trong đó cứ ám ảnh hắn. Đã có lần hắn có một ý nghĩ điên rồ là muốn nụ cười của gã là của riêng hắn, hắn khiếp sợ với cái ý nghĩ đó của mình. Từ trước đến giờ không có ai cho hắn cái cảm giác đó, lẽ nào hắn thích nam nhân. Hắn bỗng giật mình với chữ thích hiện ra trong đầu hắn, sao hắn có thể thích nam nhân chứ? Mặc dù từ trước đến nay hắn chưa từng động vào nữ nhân. Sản nghiệp của hắn là thanh lâu nhưng từ trước đến nay là do Phong – tả hộ vệ của hắn quán xuyến, đó cũng là nơi thu thập tin tức tình báo của hắn, chỉ khi có đại sự thì Phong mới đến thỉnh ý kiến của hắn, hắn chưa khi nào đến đó, hắn cũng chưa từng gần nữ sắc.
Nhưng mà… nhưng mà… hắn cũng không biết nhưng cái gì nữa. Chẳng lẽ hắn đoạn tụ thật? Không, hắn không đoạn tụ. Vì thế cứ mỗi lần y nhắc đến gã là hắn lại nổi giận vô cớ, hắn cũng không hiểu nổi bản thân hắn lúc này, chỉ biết hắn rất tức giận.
Không khí giữa hai người đang vô cùng quỷ dị, y muốn nói gì đó nhưng thấy mặt hắn như muốn giết người nên lại thôi, bỗng có một giọng nói thanh thúy nhưng lại thêm vài phầm mềm mại vang lên sau lưng 2 người họ,
“Đại ca! Tiêu ca ca!”
Dòng suy tư bị cắt đứt, hắn bực mình chỉ muốn giết tên làm phiền hắn suy nghĩ, cũng không thèm xem ai gọi. Huyền Kha xoay lưng lại thấy là muội muội Huyền Nghi của mình thì mở lời trêu chọc:
“Ây da! Muội muội! Sao muội lại đến đây thăm ta vậy? Lạ nha?”
“Đại ca!” Huyền Nghi một thân huyết y, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, e lệ đứng bên, cúi đầu đỏ mặt, hình ảnh này khiến bất cứ nam nhân nào cũng phải động lòng. Khẽ liếc sang người ngồi bên cạnh thấy hắn thủy chung không để ý đến mình, trong mắt thoáng qua tia mất mát.
Huyền Kha thấy vậy cũng chỉ biết thở dài, y biết muội muội mình vừa gặp hắn lần đầu tiên khi y dẫn hắn về trang đã yêu hắn, nhưng hắn không hề động tâm, y cũng thử giúp muội nhưng không được. Thôi thì cứ theo tự nhiên, tình cảm không thể miễn cưỡng, mà y cũng không có khả năng miễn cưỡng hắn, chỉ khổ cho muội muội mình không biết được điều đó mà cứ cố chấp. Người dành cho hắn chắc chắn phải là nữ nhân thực đặc biệt. Y chỉ có thể cố hết sức mà thôi.
Hắn biết Huyền Nghi thích hắn, nhưng hắn không quan tâm, hắn không thích nữ nhân suốt ngày chỉ biết e e thẹn thẹn, làm bộ trước mặt hắn, hắn chán ghét! Nhưng vì Huyền Nghi là muội muội của Huyền Kha nên hắn nể mặt lắm mới không giết nàng. Nàng đúng là rất đẹp, nhưng cũng rất giả tạo, hắn không thích, nữ nhân của hắn phải có khí chất, mạnh mẽ, và phải có ngạo khí ..như.. gã chẳng hạn.
Chết tiệt! Sao lại nghĩ đến tiểu tử đó chứ? Mà lại trong tình huống này? Hắn thực điên mất rồi, hắn không đoạn tụ, hắn không. Bị ý nghĩ thôi thúc, Vu Hạo vùng dậy, chỉ để lại một chữ,
“Đi.”
Đang ngồi thấy hắn bỗng nhiên đứng dậy bảo đi, y vội vàng chạy theo hắn, vừa đi theo vừa hỏi,
“Đi đâu?”
“Mỹ Nhân lâu!”
Y á khẩu, đứng hình. Hắn? Đi Mỹ Nhân lâu? Nửa ngày sau y mới tỉnh ngộ, vội vã đuổi theo đằng sau vừa chạy vừa chất vấn hắn,
“Ngươi thật muốn đi Mỹ Nhân lâu? Ngươi thật không nhầm nơi nào đấy chứ, thật là Mỹ Nhân lâu? Hay đầu ngươi bị hỏng? Hay bị ma nhập?”
“Phiền phức.” Tên này hảo phiền nha? Hắn chỉ là đi Mỹ Nhân lâu. Làm gì mà hỏi nhiều thế, hắn cũng là nam nhi, đi thanh lâu thì sao? Dù sao cũng là sản nghiệp của hắn, y lo gì chứ?
Hai thân ảnh dần biến mất sau cổng Bạch Liên cư để lại một thân ảnh huyết y đứng cô đơn trong bóng chiều tà, nhìn thật thê lương.
Phải, nàng yêu hắn, yêu ngay từ lần đầu gặp hắn khi đại ca dẫn hắn về, cái khí chất cao ngạo của hắn, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai, quyến rũ mang theo vẻ lạnh lùng đã cuốn hút nàng. Nàng biết hắn là Tiêu Vu công tử, cũng biết là hắn là Vương gia Hoàng Thiên Quốc, vì nàng năn nỉ đại ca cho nàng biết thân phận của hắn, đại ca rất thương nàng nên đã cho nàng biết, và đây là bí mật không ai biết trừ ba người. Như vậy nàng cũng cảm thấy thực hãnh diện rồi, trong giang hồ không ít người muốn được gả cho Tiêu Vu công tử – giang hồ đệ nhất mỹ nam (đệ nhị là Vu Hạo, đệ tam: Vu Thiên, đệ tứ: Yến Vĩ, đệ ngũ: Huyền Kha), nhưng rất hiếm người gặp được Tiêu Vu công tử, nàng không những gặp được hắn, biết được bí mật không phải ai cũng biết, như vậy có phải chứng tỏ nàng và hắn thân thiết hơn những người khác.
Hơn nữa, hắn không chỉ đối xử như vậy với một mình nàng nên nàng cũng yên tâm, nàng lại còn là giang hồ đệ nhất mỹ nhân lo gì ai cướp hắn chứ (đệ nhị: Lệ Ảnh, đệ tam: Ngô liên, đệ tứ: Ngô Ngọc, đệ ngũ: Tử Linh, Tử Giao). Nghĩ vậy nàng cũng yên tâm trở về phòng. Nàng sẽ làm cho hắn yêu nàng, thú nàng làm vương phi.
|
Chương 11. Mỹ Nhân lâu tái kiến P1
Nàng ở đây cũng được 2 ngày, định bụng sẽ đến Ngô gia trang thăm dò tình hình nhưng có lẽ để đêm mai đi, đêm nay nàng có dự định khác, đó là: đi Mỹ Nhân lâu, nghe nói đây là sản nghiệp của Tiêu Vu công tử nhưng hắn chưa hề xuất hiện, hơn nữa đây lại là thanh lâu lớn nhất Lạc Dương thành nổi tiếng với các cô nương xinh đẹp, đàn hay, múa đẹp, vì vậy mà hiện tại nàng đang đứng trước Mỹ Nhân lâu này.
Bước vào trong, mùi son phấn sộc vào mũi làm nàng bất giác nhíu mày. Ở hiện đại nàng cũng chỉ dùng sữa rửa mặt, và kem dưỡng da, nàng không dùng son phấn bao giờ, mùi son phấn làm nàng khó chịu. Bỗng từ đâu mấy cô nương chạy đến, ôm lấy 2 cánh tay nàng làm nàng nảy sinh cảm giác chán ghét, như một lũ rắn nước, thật khó chịu, không hiểu sao lũ đàn ông có thể đến những nơi như thế này chứ? Không thấy khó chịu sao?
“Công tử, công tử thật đẹp nha.”
“Công tử để thiếp hầu hạ chàng nha?”
“Da mặt công tử thật mịn nha? Còn đẹp hơn cả da của bọn thiếp nữa?”
“Cút.” Nàng rất ghét ai sờ mó nàng, mặc dù ở hiện đại nàng là sắc nữ đối với mỹ nhân, mỹ nam nhân đều thích, nhưng nàng lại không thích họ chủ động dâng tận miệng, ôm ấp nàng. Thực chán ghét.
Các cô nương đang mải ôm ấp, sờ mó vị công tử đẹp tựa thiên tiên, mặc dù trên người tỏa ra ngạo khí vương giả, lãnh khốc nhưng các nàng lại không cưỡng được mà đến gần, vì họ là gái lầu xanh mà, công việc của họ phải thế, mặc dù có sợ nhưng đó là điều không thể tránh khỏi. Nghe thấy tiếng quát khiến người ta phát lạnh của vị công tử này làm các nàng bất giác lùi ra.
“Gọi tú bà ra đây!”
“Đây, đây ! Vị công tử này cần gì?” Mụ tú bà từ xa chạy lại, thấy vị công tử đẹp tựa thiên tiên, khí chất bất phàm này, biết không phải người bình thường nên cũng không dám thất thố. Tú bà cũng không phải là người tầm thường, bao nhiêu năm lăn lộn chốn phong trần, lại là thủ hạ dưới tay Tiêu Vu công tử, tự nhiên không phải người thường.
“Cho ta một phòng chữ thiên, một bình trà ngon và mấy món điểm tâm!”
“Có cần gọi cô nương nào không?” Tú bà đon đả.
“Không cần.”
“Dạ, công tử, mời!”
Đi lên lầu, mở cửa một gian phòng chữ thiên, tú bà ngọt giọng:
“Mời công tử! Trà và điểm tâm sẽ được đưa lên ngay.”
“Được.”
“Ta cáo lui trước, có gì công tử cứ gọi Tiểu Liên.”
Quay sang phân phó Tiểu Liên: “Ngươi đứng ngoài hầu, đợi công tử phân phó.” Nói xong cũng rời đi ngay. Còn một mình nàng trong phòng.
Cách gian phòng của nàng một gian cũng là phòng chữ thiên, bên trong có 2 nam nhân, một nam nhân 2 tay ôm 2 mỹ nhân, một nam nhân vẫn lạnh lùng ngồi uống trà nhìn xuống phía dưới.
“Ta nói Tiêu huynh này, huynh đòi đi Mỹ Nhân lâu mà lại chỉ ngồi uống trà không thật không thú vị gì nha.” Giọng nói ngả ngón, cợt nhả đúng vị phong lưu.
“Không phải việc của ngươi!”
“Thật ủy khuất cho các mỹ nhân mà, đúng không Hương nhi, ây da, nàng thật thơm!” Y quay sang chọc ghẹo 2 mỹ nhân mà y đang ôm.
“Công tử thật khéo nói.” Mỹ nhân được gọi là Hương nhi e thẹn, cúi đầu.
“Thế thiếp không thơm sao?” Mỹ nhân bên cạnh làm nũng.
“Ây da, sao thế được, Lan nhi của ta cũng thật thơm.”
Cả một màn này làm hắn thấy thật chướng mắt. Bất giác nhìn ra cửa Mỹ Nhân lâu (Lam: phòng chữ thiên của huynh ấy nhìn được bao quát toàn bộ phía dưới) thấy thân ảnh bạch y phiêu dật quen thuộc, trong lòng y bỗng nhiên thấy vui hẳn lên, xong ngay lập tức lại thay bằng khuôn mặt tức giận Sao hắn lại ở đây? Người như hắn mà cũng đến nơi này sao? Bực mình thật.
Thấy cái nhíu mày của “hắn”, hắn liền nghĩ, Hắn cũng không thích mùi son phấn sao? Vậy sao hắn cũng đến đây? Thật tò mò!
Huyền Kha ngồi bên cạnh, thấy ánh mắt của hắn nhìn chăm chăm một hướng, sắc mặt thay đổi liên tục làm y thấy buồn cười, cũng rời ánh mắt nhìn về phía cửa, bỗng thấy tên thư sinh hôm trước.
“Ây da, không ngờ tên thư sinh kia mà cũng đến nơi này” Y cảm thán mà không biết đang có người trong lòng thầm muốn giết y. Thấy sát khí tỏa ra, y bỗng rùng mình quay sang thấy hắn đang nhìn tiểu thư sinh thì lại cứ nghĩ hắn tức giận tên tiểu thư sinh kia.
“Huynh đệ! Ta thay người trả thù hôm nọ?”
“Ý gì?”
“Ngươi cứ đợi rồi sẽ biết!”
“Hương nhi, nàng đi gặp bảo tú bà chuẩn bị cho ta 5 mỹ nhân thật đẹp cho ta, chờ lệnh ta.” Y quay sang nhẹ nhàng bảo Hương nhi, nhận được lệnh, Hương nhi cũng nhanh nhẹn rời đi.
Đợi nàng ta đi rồi, hắn mới quay sang hỏi,
“Ngươi định làm gì?”
“Ngươi cứ chờ mà xem kịch hay đi.” Nói rồi y liền rời đi ra ngoài, lát sau quay về với nụ cười quỷ dị.
“Sắp có kịch hay xem rồi.”
Bên phòng nàng, nàng ngồi được 1 lát thì điểm tâm và trà được mang lên, điểm tâm thật ngon nha, ăn bánh điểm tâm thì phải uống trà mới ngon. Vừa đưa trà lên miệng, bỗng ngửi thấy mùi lạ trong trà, nàng biết đây là gì. Lúc nãy khi vừa vào Mỹ Nhân lâu, nàng đã nhìn thấy được một ánh mắt quen thuộc, đảo mắt, nàng thấy hắn, một lát sau khi đang phân phó tú bà, nàng lại nhận thấy có thêm một ánh mắt quen thuộc nhưng lại rất quỷ dị nữa, nàng lại đảo mặt thì thấy y đang nở nụ cười quỷ dị. Nghĩ đến đây nàng nhếch mép khinh bỉ, muốn chơi nàng? Chưa đủ tuổi.
Nghĩ đến đây nàng nhếch mép, lấy lọ dược nhỏ trong người ra dưới một ít chất lỏng trong đó lên đĩa bánh điểm tâm, rất nhanh thứ chất lỏng đó ngấm vào trong bánh không lưu lại bất cứ một dấu vết nào. Sau đó mới gọi tiểu Liên vào,
“Tiểu Liên.”
“Dạ, công tử có gì cần phân phó?”
“Mang đĩa bánh này sang cho phòng chữ thiên cách phòng ta một phòng nói ta có lễ, còn nữa, dặn tú bà chuẩn bị cho ta 10 vị cô nương đặc biệt xấu, ta nói đặc biệt xấu, nghe chưa? Còn nữa chuẩn bị cho ta một gian phòng lớn ta cần dùng, sai 2 tiểu nhị đợi lệnh ta, rõ chưa?”
“Dạ, công tử!”
|
Chương 12. Mỹ Nhân lâu tái kiến P2
Bưng đĩa bánh điểm tâm ra cửa, đang định mang đi, bỗng thấy Hương nhi phía trước, nghĩ tới còn phải đi gặp tú bà nên vội nhờ Hương nhi mang vào, sau đó liền quay xuống tìm tú bà truyền đạt lại lệnh của vị công tử ấy, rồi lên phòng báo cáo kết quả.
Bên phòng Huyền Kha, Hương nhi vừa vào nói mọi việc đã xong, rồi cầm miếng điểm tâm trong đĩa vừa mang vào đưa lên miệng Huyền Kha, Huyền Kha không nghĩ ngợi gì cắn một miếng.
“Ôi, điểm tâm của Hương nhi tự tay đút cho ta là ngon nhất, ha ha.”
“Công tử, vậy ăn thêm miếng nữa nào.” Nàng không nói những lời mà Tiểu Liên truyền đạt, dù gì cũng là thiếu trang chủ của Huyền Môn trang, nếu chăm sóc chu đáo biết đâu được thú về, thoát cảnh lầu son này cũng tốt nha.
“Hảo hảo.”
Hắn thì chỉ ngồi im bên cạnh uống trà, không lên tiếng chờ đợi kịch hay của Huyền Kha, chưa đầy một khắc thì thân thể Huyền Kha bỗng trở nên cứng nhắc, vô lực mà ngã xuống sàn nhà,
“Công tử, công tử sao thế?”
“Huyền Kha, ngươi sao vậy?” Hắn cũng có chút hốt hoảng nhưng khuôn mặt vẫn không biểu lộ chút cảm xúc, đứng dậy đến bên y, đẩy 2 nữ nhân kia ra,
“Bánh, bánh kia có vấn đề.”
Hắn chạy lại cầm miếng bánh điểm tâm mà đang ăn dở đưa lên mũi ngửi, nhưng không phát hiện ra có gì kỳ lạ, bèn túm cổ Hương nhi lên hỏi:
“Nói, ngươi cho gì vào bánh? Thuốc giải đâu?”
“N..ô tỳ không biết, đây là của Tiểu Liên nói vị công tử ở phòng chữ thiên bên cạnh có lễ.”
“Ngu ngốc.”
“N..ô tỳ..”
“Không thể trách được nàng ta.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng hắn, định quay lại nhưng cơ thể hắn bất động. Chết tiệt, hắn thật sơ suất, sao lại bị điểm huyệt chứ? Nhưng…
“Đừng thắc mắc, ta đã điểm huyệt ngươi.”
“Tại sao? Ngươi chưa động vào người ta.”
Đúng vậy đây chính là cách không điểm huyệt, chương cuối trong Thần Quang bí tịch mà nương đã để lại cho nàng.
“Chẳng lẽ…”
“Không sai, đây chính là cách không điểm huyệt.”
“Nhưng cách không điểm huyệt đã thất truyền…”
“Thất truyền không có nghĩa là vĩnh viễn không còn tồn tại, cũng không có nghĩa vĩnh viễn không có ai luyện được.” Không đợi hắn nói hết câu nàng đã chặn họng hắn.
“Ngươi có mục đích gì? Ngươi đã cho gì vào bánh?”
“Ta phải hỏi các ngươi là có ý gì mới đúng! Các ngưới muốn làm gì mà cho xuân dược vào trà của ta?”
Hắn sửng sốt, thì ra trò hay của tên Huyền Kha là thế này? Làm liên lụy hắn, thật đáng chết, liếc mắt nhìn Huyền Kha đang nằm dưới đất đầy tức giận.
“Ta..” Không nói được hết câu hắn đã ngất.
“Huyền Kha?”
Quay sang Tuyết Thần hắn khẽ gầm:
“Ta hỏi lại, ngươi cho gì vào bánh?”
“Mị dược.”
“Là?”
“Một dạng xuân dược ta mới điều chế, chưa được thử nghiệm xem hiệu quả thế nào? Sẵn hắn muốn thì ta giúp hắn” Cũng may nha, nàng đang định dùng mị dược trong lần trả thù này, nhưng chưa biết dùng ai thử thuốc, lần này đến định thử lên bọn xú nam nhân kia để kiểm tra dược tính, không ngờ chưa kịp thực hiện thì hắn đã tự dâng mạng cho nàng.
“Tại sao hắn lại ngất?” Hắn cũng thắc mắc, uống xuân dược tại sao lại bất tỉnh nhân sự?
“Dược sẽ phát tác trong vòng 1 khắc, lúc đó người sẽ cảm thấy vô lực sau đó thì ngất, 2 khắc sau hắn sẽ tỉnh, nhưng phải điên cuồng giao hoan trong vòng 3 canh giờ, nếu không được giao hoan thì các huyết mạch của hắn sẽ bùng phát, phá vỡ các mạch tượng của hắn, võ công bị phế, vĩnh viễn không thể luyện lại được, đồng thời dương vật, à..ý ta là tiểu đệ đệ của hắn, vì nhục dục không được đáp ứng mà bị tổn thương sẽ ảnh hưởng đến khả năng có hài tử của hắn, nhưng điên cuồng giao hoan trong 3 canh giờ này phải tận lực không được ngừng nghỉ, nếu không sẽ bị tổn thương nặng hơn, còn nặng hơn thế nào thì thử hãy biết.” Nàng nói vấn đề này mà mặt không đỏ, tim không đập loạn, xì, dù gì nàng cũng là nữ nhân thế kỷ 21, hai mươi cái xuân xanh rồi, nàng lại là fan cuồng của các tiểu thuyết cổ lẫn hiện (cổ đại lẫn hiện đại), nhiều truyện cũng có rất nhiều cảnh hot đến cháy da cháy thịt, chỉ đơn giản là miêu tả xuân dược thôi có gì mà ngại chứ?
“Ngươi đừng nhìn ta như thế, ta chỉ giúp hắn một bài học thôi, đừng dại mà chọc đến ta, nếu không ta sẽ cho hắn sống không bằng chết, còn ngươi… tuy ngươi không tham gia vào trò bỉ ổi này nhưng ngươi lại im lặng không cản, tội đồng mưu, xét ngươi không ham mê tửu sắc, nên ta sẽ không làm gì ngươi, ngươi cứ yên tâm, sau 2 canh giờ nữa huyệt vị sẽ được giải khai, ngươi nếu có khả năng tự giải huyệt cũng đừng nên làm nếu không.. ha ha ha… ngươi sẽ thống khổ hơn hắn nhiều.”
“Ngươi..bỉ ổi.”
“Quá khen.”
“Tú bà.” Nàng lớn giọng gọi tú bà đang ngoài cửa đợi.
“Đồ ta dặn thế nào rồi?”
“Dạ đã chuẩn bị xong phòng lớn rồi.”
“Người?”
“Ân, Tiểu Liên, mang họ vào đây”
Một đoàn 10 “đại mỹ nhân” tiến vào, nàng đi đến từng người nhìn, đánh giá giống nhưng đánh giá hàng hóa.
“Uhm! Không tệ.”
Không tệ ư? Quá tệ ấy chứ, đây là mỹ nhân sao? Xú nữ nhân thì có, làm nha hoàn rửa chân cho hắn, hắn cũng không thèm Vu Hạo vừa nghĩ vừa cảm thấy thương hại Huyền Kha.
|