Luyến Ái Vương Phi
|
|
Chương 13. Lộ thân phận, Huyền Kha thống khổ
“Tú bà, sai nô tài vào đỡ vị công tử này vào gian phòng lớn, rồi dẫn mấy nữ nhân này vào đó, khóa cửa lại, 3 canh giờ sau mới được mở, nếu các nàng không chịu nổi, thì tìm thêm người nhưng phải đẹp như các nàng, biết chưa?”
Nàng lãnh đạm phân phó, rồi đến bên người của Huyền Kha lấy ra xấp ngân phiếu trong người y, đùa à? Nàng không thừa tiền mà đãi hắn nha. Bước tới trước mặt hắn, với tay lấy xấp ngân phiếu trong áo hắn. Khoảng cách gần như vậy, hắn đứng từ trên nhìn xuống thấy khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của nàng, mùi hoa mai thoang thoảng trên người nàng làm hắn khẽ đỏ mặt, Nam nhân sao có mùi hoa mai chứ thật giống nữ nhân, nghĩ thế hắn liền rời mắt khỏi khuôn mặt của nàng sang chỗ khác và hắn nhìn thấy một thứ, tai nàng… hóa ra nàng là nữ nhi nha? (HTL: Tuyết Thần có lỗ tai ý, cổ đại thì nữ nhân từ nhỏ đã phải bấm lỗ tai rồi). Hắn không đoạn tụ, hôm nay vào Mỹ Nhân lâu định chứng minh, nhưng không hiểu sao hắn nhìn thấy mấy nữ nhân đó tâm bỗng nổi lên tia chán ghét. Giờ biết nàng là nữ nhân tâm hắn lại thấy vui, vì hắn không đoạn tụ, hơn nữa nàng là nữ nhân, cư nhiên là nữ nhân. Hắn rất vui, muốn cười thật to, nhưng chưa kịp vui mừng thì một ý nghĩ lướt qua đầu hắn, nàng là nữ nhân cư nhiên lại vào kỹ viện mà chơi đùa, thật tức chết hắn.
“Ngươi.. ngươi..” Hắn tức giận cũng không hiểu vì sao mình tức giận, miệng cứ lắp bắp.
Thấy hắn lắp bắp như thế thì nghĩ là hắn tức vì nàng lấy tiền của hắn, nên quát hắn,
“Ngươi ngươi cái gì? Huynh đệ ngươi ăn thì tự trả tiền chẳng lẽ lại bắt ta trả? Ta không thừa tiền.”
Đi đến trước mặt mụ tú bà:
“Chỗ này đủ chưa?”
Thấy một xấp ngân phiếu nhiều như thế, mụ tú bà mừng ra mặt cầm lấy xấp ngân phiếu nhưng bị nàng giật lại,
“Ta giữ lại 2 tờ, bấy nhiêu đủ không?”
“Dạ đủ đủ.”
“Được, làm đi”
“Dạ, người đâu đưa mười vị cô nương này và vị công tử vào phòng.”
Bọn người của Mỹ Nhân lâu đưa người đi xong tú bà quay sang hỏi nàng,
“Vị công tử này còn gì phân phó không?”
“Không cần, ngươi lui đi.”
“Dạ” Tú bà xoay người rời đi, trong phòng chỉ còn lại hắn và nàng, nàng đi đến trước mặt hắn phe phẩy 2 tờ ngân phiếu mỗi tờ trị giá 200 lượng bạc,
“Coi như thù lao và phí dược.”
“Nếu nàng muốn ta có thể cho nàng nhiều hơn.” Thấy nàng đang định quay đi, giọng hắn bỗng trở nên gấp gáp, và ôn nhu hơn, chính hắn cũng không biết điều đó.
Nàng giật mình, hắn.. biết nàng là nữ? xoay người lại đối diện với hắn,
“Ngươi biết ta là nữ nhân?”
“Nàng có lỗ tai.”
Nàng a một tiếng, tay vô thức sờ lên tai, hóa ra là vậy, dễ dàng phát hiện vậy sao? Vậy thôi từ nay không cần cải trang nữa.
“Nàng tên gì?” Hắn ôn nhu hỏi nàng, trên mặt hiện tia nhu tình, đến hắn cũng không ngờ có một ngày hắn lại có biểu tình này.
“Sao ta phải nói với ngươi?”
“Ta muốn biết tên nàng! Nàng tên gì?” Hắn không mất kiên nhẫn, tiếp tục hỏi nàng, đồng thời trên môi vẽ lên nụ cười nhu hòa mà từ trước tới nay chưa hề có trên mặt hắn, nàng là người đầu tiên nhìn được, kể cả hoàng huynh hắn cũng chưa nhìn thấy hắn cười như vậy.
“Ách, Lâm Tuyết Thần.” Nàng thấy nụ cười nhu hòa của hắn không tự chủ được mà đỏ mặt, nói ra tên mình.
“V..ậy ngươi tên gì?”
“Ta là Vu Hạo.” Cuối cùng thì hắn cũng biết tên nàng, hắn cũng không biết vì sao lại nói cái tên Vu Hạo cho nàng biết, hắn chỉ nghĩ Tiêu Vu công tử rồi sau này nàng cũng sẽ biết, nàng đến đây trong thời điểm này, chắc chắn sẽ tham gia đại hội võ lâm, nếu không với tính cách của nàng thì cũng đến xem trò vui, nên không cần nói đến, nhưng còn Vu Hạo? Hắn chỉ biết hắn thích nghe nàng gọi tên hắn. Aizzz có lẽ ngôi vị vương phi của hắn sắp có chủ rồi.
“Ngươi.. là vương gia Hoàng Thiên Quốc?”
“Ân.”
Sao hắn lại nói cho nàng biết? Hắn bị điên à? Vương gia là thân phận không nên dễ dàng tiết lộ, đặc biệt là trong giang hồ, sao hắn lại nói cho nàng biết?
“Sao ngươi lại nói cho ta biết?”
“Ta không biết, chỉ là muốn nàng biết tên ta thôi.” Hắn vẫn một bộ mặt nhu tình như thế mà đối nàng.
“Ngươi..đồ điên.” Nói rồi nàng nhanh chóng rời đi, cảm nhận sự nhu tình của hắn làm khuôn mặt nàng không tự chủ được mà ửng đỏ, tên này điên thật.
“Ta nhất định sẽ tìm nàng” Về làm vương phi của ta, phu nhân Tiêu Vu công tử, câu này là hắn bổ sung thêm trong lòng.
Hắn cứ mải với suy nghĩ của mình mà không nhớ tới huynh đệ chí cốt của mình đang gặp nạn.
Sau khi được đưa vào trong gian phòng lớn cùng với 10 “đại mỹ nhân” thì y cũng tỉnh, thân thể bắt đầu khó chịu, y nhớ y đang ở trong phòng cùng Tiêu Vu mà? Tên kia đâu? Sao y lại ở đây? Tên thư sinh kia đâu? Ách, thật đáng chết, thân thể y…
“Công tử.”
Bên tai vang lên tiếng gọi eo éo của nữ nhân y quay sang thì sợ phát khiếp.
Đây mà là nữ nhân sao? Sao có thể có nữ nhân xấu đến như vậy? Y thề không bao giờ động vào nữ nhân như thế này. Ách, nhưng thân thể y trở nên nóng bỏng, miệng cũng khô khốc, tiểu đệ đệ của y cũng không chịu nổi nữa mà dương lên. Y cần phát tiết, thế là nhục dục làm mờ lý trí cuối cùng của y, y ôm nữ nhân trước mặt mà điên cuồng giao hoan, cứ nữ nhân này không chịu nổi nữa là lại đổi nữ nhân khác, mấy nữ nhân kia cũng bị hạ một lượng xuân dược nhẹ, vì thế khi xuân dược phát tác, nhìn thấy Huyền Kha lõa thể các nàng cứ thế quấn chặt lấy Huyền Kha. Cứ thế trong 3 canh giờ y thật thống khổ, muốn dừng nhưng không được, 3 canh giờ vừa qua làm y thật mệt mỏi, tứ chi như muốn giã rời nhưng lại không dừng lại được. Và cũng nhờ có lần này mà y sợ chết khiếp nữ nhân. Ai mà lại chịu được khi mà điên cuồng giao hoan, mệt mỏi nhưng không thể dừng, lại cùng những nữ nhân xấu ma chê quỷ hờn, không biết Mỹ Nhân lâu tìm đâu ra dạng nữ nhân này?
Y mà biết ai tính kế mình thì y sẽ cho kẻ đó sống không bằng chết
|
Chương 14. Gặp đồng minh
Sau khi từ Mỹ Nhân lâu về nàng lên giường đánh một giấc đến giữa trưa, cũng không thèm quan tâm xem thành quả mà nàng tạo ra, chỉ khổ cho ai đó động vào người không nên động. Đáng đời!
Giữa trưa tỉnh dậy, gọi tiểu nhị đem nước rửa mặt và thức ăn lên phòng, sau khi vệ sinh cá nhân xong, ngồi vào bàn, ăn bữa trưa muộn. Tiếp đó nàng lại ngủ tiếp, mặc dù hôm nay dậy muộn nhưng nàng muốn ngủ thêm chút nữa để đến nửa đêm vào trong Ngô gia trang thám thính tình hình chuẩn bị cho kế hoạch của mình.
Nửa đêm canh ba, một thân bạch y phiêu dật, đeo một chiếc mặt nạ bạc, dưới ánh trăng phi thân rời khỏi Nghị Vân lâu hướng đến Ngô gia trang.
Sau khi đi thăm dò một lượt nàng không khỏi cảm khái trong đầu, MK! sao lại rộng thế không biết, tìm mãi mà không thấy chỗ ở của tên cẩu ghẻ kia đâu? Còn chỗ của mấy tiểu cẩu nhi kia nữa. Hừ, để sau này ta đòi cả vốn lẫn lời, dám làm ta mệt. Vừa đi, vừa mệt mỏi tìm kiếm, không ngừng rủa xả trong đầu, nàng không biết đã đi vào tuyển viện của Ngô Đạo.
Sao nơi này lại xa hoa tráng lệ thế này nhỉ? Lẽ nào là chỗ ở của Ngô Đạo? Đang suy tư thì từ sau hòn giả sơn phía trước truyền đến giọng nói hết sức nhỏ nhẹ, như sợ có người nghe thấy, nhưng do là người học võ, lại với nội công thâm hậu nên nàng hoàn toàn có thể nghe được. Nàng che dấu hơi thở, lẩn mình trên cành cây bên cạnh hòn giả sơn, lắng tai nghe, bên dưới truyền đến âm thanh của 2 nữ nhân,
“Tỷ, phải làm sao giờ? Sắp đến ngày sinh thần của lão, cũng là đại hội võ lâm rồi, lúc đấy trong trang có nhiều cao thủ võ lâm đến, chúng ta càng khó hành động hơn.”
Thấy tỷ mình không lên tiếng, người kia lại nói tiếp,
“Chúng ta cũng đã ẩn nấp ở đây những 5 năm rồi nhưng vẫn không thể làm gì được lão già thối đó, cũng may chúng ta dịch dung nếu không thì chỉ sợ không thoát khỏi tay Ngô Đạo kia, thật đáng chết, muội muốn giết hắn.”
“Bình tĩnh, không nên thất thố kẻo mạng cũng không giữ được thì làm sao trả thù được cho sư phụ?” Nữ nhân được gọi là tỷ kia trầm ngâm không nói, thấy muội mình kích động nên lên tiếng khuyên can.
“Nhưng muội không chịu được, cả 2 ả tiện nhân kia nữa, cậy là tiểu thư mà suốt ngày gây khó dễ cho bọn muội. Tỷ, tỷ ở bên lão già thối kia có ủy khuất gì không? Muội nghe nói khoảng 3 tháng trước hắn đi tìm Lâm lão quỷ để cướp Thần Quang Kiếm mà không được, tâm tình không tốt.”
“Không, muội yên tâm, hãy tự chăm sóc bản thân mình đi.” Cả 2 im lặng một lúc thì người được gọi là tỷ kia cảm khái,
“Năm năm qua chúng ta ẩn nấp trong Ngô gia trang, tỷ được sự trọng dụng mà lên làm nha hoàn cho tên cẩu đó, vậy mà mối thù giết sư phụ vẫn không thể trả được, có trách thì trách chúng ta không đủ bản lĩnh, thật hổ thẹn với sư phụ.”
“Tỷ đừng như thế, năm xưa sư phụ vì cứu chúng ta mà hi sinh bản thân, chúng ta hết sức nỗ lực cũng đã giữ lại được Ảnh Liên các không để rơi vào tay lão già thối đó, mà cũng đã xây dựng Ảnh Liên các ngày càng mạnh như hôm nay, tỷ đừng tự trách bản thân nữa, chẳng qua là muội sợ, 5 năm qua không có cơ hội không biết phải đợi thêm mấy cái 5 năm nữa. Tử Giao, muội thật không có kiên nhẫn nữa, chỉ cần có người trả thù được cho chúng ta, muội nguyện làm thân trâu ngựa để báo đáp.” Tử Linh cảm thán, đây cũng là lời thật lòng, nhưng liệu có ai có bản lĩnh đó chứ?
“Ta cũng vậy, chỉ là lão ta thật rất cáo già, giết lão thật khó!”
Hai người lại trầm ngâm, bỗng có một giọng nói vang lên,
“Ta không cần các ngươi làm thân trâu ngựa báo đáp, chỉ cần các ngươi hỗ trợ ta là được.” Tuyết Thần ngồi trên cây nghe được mẩu đối thoại kia cũng hiểu được phần nào tình hình của 2 nữ nhân kia. Thì ra họ là cặp song sinh đồ đệ yêu của Ảnh Liên các các chủ tiền nhiệm, và là Ảnh Liên các các chủ đương thời, vì trả thù cho sư phụ mà dịch dung vào Ngô gia trang đã 5 năm mà vẫn chưa trả được thù cho sư phụ. Và Ngô gia trang giết sư phụ các nàng năm xưa là hòng chiếm Ảnh Liên các, thật bỉ ổi. Dù sao nàng cũng không thông thuộc nơi đây mà họ đã sống ở đây được 5 năm có lẽ sẽ giúp được nàng. Vì thế nên nàng mới lên tiếng.
“Ai? ra đây mau?” Hai tỷ muội Tử Giao, Tử Linh lên tiếng. Thật đáng chết, có người đến mà các nàng lại không biết gì? Ắt hẳn tên kia võ công rất cao cường. Chắc là hắn đã nghe hết những gì mà các nàng nói chuyện, nếu như là địch thì các nàng thật sự là gặp nguy hiểm rồi.
“Không cần hung dữ thế” Nàng từ trên cây phi thân xuống, lãnh đạm mở miệng.
Một thân bạch y, mặt nạ bạc, đôi mắt màu hổ phách đầy cao ngạo mà lãnh đạm hiện ra trước mặt Tử Giao, Tử Linh làm 2 nàng thất thần.
Thật đẹp. Đây là tiếng lòng của 2 người. Tử Giao vẫn là người lấy lại tinh thần trước.
“Nói! Ngươi là ai? Tại sao lại nghe lén chúng ta nói chuyện?”
“Ồ, Ta rất sẵn lòng nghe một cách quang minh chính đại nha, ai nói các ngươi nói to thế làm gì?” Nàng nói câu đùa cợt trêu chọc người ta mà mặt vẫn lạnh như băng.
“Ngươi..” Thấy hắn nói thế, Tử Linh giận điên người.
“Không nên thất thố.” Tử Giao nhắc nhở Tử Linh
Quay sang nam tử trước mặt, nàng nhã nhặn hỏi,
“Xin hỏi vị công tử đây, phải xưng hô thế nào?”
Khá lắm, khí chất không tồi, đã lấy lại bình tĩnh rất nhanh, thăm dò nàng nữa cơ đấy.
“Không hổ là các chủ Ảnh Liên các.” Nàng không trả lời câu hỏi của Tử Giao.
“Ngươi muốn gì?”
“Giống ngươi!”
“Trả thù?”
“Nếu muốn biết ngày mai đến Nghị Vân lâu hỏi Lâm Tuyết Thần” Nói rồi nàng phi thân rời đi. Nơi này không phải là nơi có thể nói chuyện, nàng đang mệt muốn chết, đi vòng quanh Ngô gia trang mãi mà không tìm thấy gì, à không, có một tin rất quan trọng. Nhưng nàng cũng buồn ngủ rồi, phải về thôi. Mai tính tiếp.
Sau lưng là 2 nữ tử đang đứng đây với bao nhiêu thắc mắc.
“Tỷ! hắn là ai? Liệu có phải địch nhân của chúng ta không?” Tử Linh không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Không phải hắn nói giống chúng ta sao?”
“Nhưng muội vẫn lo, lỡ hắn đem bí mật này nói ra thì sao?”
“Hắn sẽ không!” Tử Giao khẳng định, nàng cũng không biết vì sao khi nhìn thấy nam tử kia nàng lại có một tia tin tưởng và vô thức kính trọng hắn.
“Vì sao?”
“Nếu hắn muốn chúng ta bại lộ thì vừa nãy hắn đã kêu lên rồi!”
“Nhưng có khi nào hắn lấy bí mật của chúng ta mà đòi điều kiện gì không? Hơn nữa Ảnh Liên các, hắn biết chúng ta…”
“Vậy thì mai cứ đi thì mới biết được.”
“Mai chúng ta đi sao?”
“Dĩ nhiên phải đi rồi, dù sao hắn cũng đang nắm thóp chúng ta mà? Yên tâm, về ngủ đi mai chúng ta đi.” Thấy muội mình lo lắng, Tử Giao an ủi rồi về phòng mình. Nàng cũng không biết vì sao lại tin tưởng hắn chỉ biết cứ tin vậy thôi.
|
Chương 15. Lâm Tiểu Thư
Sáng hôm sau tỉnh dậy, thân thể thật thoải mái. Tối qua mặc dù đã muộn nhưng về đến phòng nàng vẫn phân phó tiểu nhị chuẩn bị nước tắm cho nàng, đưa cho tiểu nhị ít bạc vụn coi như thưởng cho hắn. Sau khi tắm xong nàng liền đi ngủ.
Thật thoải mái a. Nàng vệ sinh cá nhân xong, vừa ngồi xuống ăn được mấy miếng điểm tâm mà lúc nãy tiểu nhị mang lên thì bên ngoài có người gõ cửa,
“Lâm tiểu thư, có 2 vị cô nương muốn gặp tiểu thư.” Sáng nay nàng quyết định không cải nam trang nữa, định bụng sẽ thăm dò Ngô gia trang sau đó mới trở về là nữ nhân, nhưng giờ thì không cần nữa. Dù sao làm thân phận nữ nhân thật của mình cũng thoải mái hơn không phải dùng nội lực nén giọng nói, mà gặp phải những tên như tên Vu Hạo kia chẳng phải nàng lại làm trò cho chúng xem rồi sao? Nàng không thích.
Lúc sáng tiểu nhị đem điểm tâm vào cũng thoáng giật mình á khẩu, nàng cũng không giải thích gì nhiều chỉ vứt cho hắn 5 chữ “ta la Lâm Tuyết Thần” rồi kêu hắn đi ra ngoài dặn có ai tìm thì trực tiếp dẫn lên phòng.
“Dẫn họ vào.” Nàng cũng biết là ai, không ngờ lại đến nhanh như thế.
Nhận được mệnh lệnh của nàng, tiểu nhị mở cửa mời 2 vị cô nương vào. Tử Giao, Tử Linh cũng hơi ngạc nhiên vì tiểu nhị gọi là Lâm tiểu thư, mà bên trong truyền ra một giọng nói trong trẻo, êm tai của nữ nhân cũng có điểm quen thuộc nên không thắc mắc gì mà theo tiểu nhị vào. Sau đó tiểu nhị cũng xoay người rời đi, ý nhị đóng cửa lại, bên trong phòng của còn lại 3 nữ nhân, một không gian tĩnh lặng bao trùm 3 người. Trước mặt Tử Giao, Tử Linh bây giờ là một thiếu nữ tuổi tầm 16, khuôn mặt diễm lệ động lòng người, dáng vóc eo thon quyến rũ, đôi mắt màu hổ phách càng nổi bật trên khuôn mặt xinh đẹp như đang câu hồn bất cứ ai có đủ can đảm nhìn vào đôi mắt xinh đẹp đó. Mà trên khuôn mặt quyến rũ mê hồn đó lại có vẻ lạnh lùng, lãnh khốc tạo nên một vẻ đẹp của riêng nàng: xinh đẹp thoát tục, quyến rũ động lòng người, đồng thời tỏa ra ngạo khí của bậc vương giả, đôi mắt đẹp hờ hững như không có ai xứng được nàng để vào mắt.
Cô gái đẹp tựa thiên tiên này làm cho tỷ muội Tử Giao chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn nhất thời không liên hệ được tiên nữ trước mặt này với người họ đang muốn tìm. Dù sao người họ tìm cũng là nam nhân còn đây lại là nữ nhân xinh đẹp, mặc dù trên người tỏa ra ngạo khí, lãnh khốc vô tình giống nam tử hôm qua, cả 2 cùng có đôi mắt màu hổ phách riêng biệt, độc nhất nhưng… họ vẫn không thể liên tưởng được. Nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất mà họ đã từng gặp, đệ nhất mỹ nhân Huyền Nghi thì họ chưa được gặp nhưng 2 vị tiểu thư nhà họ được giang hồ xưng tụng đệ tam, đệ tứ mỹ nhân, nhưng quả thực còn kém xa so với nữ nhân trước mặt.
Được khoảng 1 khắc, cảm thấy 2 nữ nhân kia đã đánh giá mình đủ nàng cũng không muốn có người nhìn mình như thế nên lên tiếng phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này,
“Ta là Lâm Tuyết Thần, các ngươi là Tử Giao, Tử Linh đồng các chủ Ảnh Liên các?” Nàng cũng không muốn vòng vo, cứ vào thẳng vấn đề không phải hơn sao?
“Ách, ngươi.. ngươi là Lâm Tuyết Thần sao? Nhưng…” Tử Giao lên tiếng thắc mắc, nghe thấy giọng nói trong trẻo, êm tai của vị cô nương kia nhất thời tỉnh ngộ lúc này mới nhận thấy mình hơi thất thố, trong khi Tử Linh vẫn đang ngây ngốc nhìn theo từng cử chỉ điệu bộ của nàng.
“Ân, ta là nữ nhân, ngồi xuống đi, rồi chúng ta nói chuyện.” Nàng lịch sự mời 2 người họ ngồi xuống, không thể đứng để bàn việc được nha, rất mỏi chân đó.
“Ân, đa tạ.” Tử Giao ngồi xuống đồng thời cũng kéo Tử Linh còn đang ngây ngốc ngồi xuống bên cạnh mình.
“Xin hỏi vì sao ngươi biết chúng ta là đồng các chủ của Ảnh Liên các?” Tử Giao thắc mắc.
“Hôm qua ta đã nghe hết chuyện của các ngươi.” Nàng không hổ thẹn giải đáp thắc mắc của tỷ muội các nàng, cũng không phải nàng nghe lén, việc gì phải ngại chứ. Nói xong thì bưng tách trà lên nhâm một ngụm rồi lại tự nhiên ăn miếng điểm tâm.
“Ngươi muốn gì?” Lúc này Tử Linh mới bừng tỉnh lên tiểng vẫn là ngưỡng mộ nhưng cũng thêm phần cảnh giác, không biết nàng ta muốn gì? Nàng ta biết được hết bí mật của tỷ muội nàng rồi? À chưa đâu, cứ cho là bị lộ đi thì lúc đó các nàng quay về Ảnh Liên các, mặc dù không giết được tên cẩu tặc kia nhưng tin rằng 5 năm trước không để mất Ảnh Liên các thì 5 năm sau cũng sẽ không bị mất. Nghĩ thế nên Tử Linh cũng nở một nụ cười đắc ý rồi rất nhanh biến mất, nhưng lại không thoát khỏi ánh mắt của nàng. Nàng biết Tử Linh nghĩ gì, bất quá nàng không chấp nhất trẻ con, cử để nàng ta tự sướng đi.
“Trước hết ta muốn các ngươi tháo bỏ lớp dịch dung, ta không muốn đối tác của ta lừa dối ta, hợp tác với ta là phải toàn tâm toàn ý, ta có thể không cho người khác biết bí mật của ta nhưng người khác thì tuyệt đối không được phép.” Nàng lạnh giọng lên tiếng, vô hình chung tạo nên một áp lực làm cho 2 tỷ muội song Tử (HTL: là Tử Giao, Tử Linh đó, từ giờ nếu 2 người kia đi cùng nhau thì ta gọi là song Tử nha.)
“Được, chúng ta sẽ tháo lớp dịch dung, chỉ hy vọng dù không giúp được chúng ta thì cũng mong cô nương đừng làm kẻ thù, kẻo lúc đó trở thành kẻ thù của Ảnh Liên các lại không hay.” Dù gì Tử Giao cũng trưởng thành hơn, biết không thể không lộ mặt thật nhưng tốt nhất vẫn nên đề phòng, mặc dù lời đề phòng này có thể không có tác dụng.
Nhếch mép chế giễu,
“Yên tâm, từ trước tới giờ chưa có việc gì ta muốn lại không làm được cả, ta đã nói giúp các ngươi trả thù Ngô Đạo thì ta sẽ làm được, bất quá…” Nàng ngừng lại đưa mắt nhìn song Tử khiến bọn họ bỗng nhiên cảm thấy lạnh người, sát khí từ người nàng tỏa ra làm họ cảm thấy sợ hãi. Trải qua một trận sinh tử năm 14 tuổi, chứng kiến cái chết của sư phụ, 5 năm sống trong hận thù khiến họ sớm đã không màng đến cái chết, nhưng hôm nay họ lại cảm thấy sợ hãi. Trong lòng họ cùng có ý nghĩ chung, nữ nhân trước mặt không nên động vào. Vô thức nuốt nước bọt nhìn chằm chằm vào từng cử chỉ ưu nhã của Tuyết Thần.
“…Bất quá, chưa có ai có gan uy hiếp ta cả… vì những kẻ đó sẽ có kết cục thực rất khó coi.”
Lời nàng vừa dứt, song Tử bỗng cảm giác trong người khó chịu, vô cùng thống khổ, sau đó lại bình thường trở lại, ngước mắt đầy nghi vấn nhìn nàng, nàng cũng thoải mái mà trả lời nghi vấn của họ,
“Có phải lúc đầu cảm thấy đau đớn thống khổ? Sau lại bình thường rồi?”
Song Tử gật đầu.
“Yên tâm, đó là loại độc mới ta vừa bào chế được, ta đang không biết lấy ai thử thuốc, sẵn các ngươi muốn thì ta cũng đành giúp.” Nàng vân đạm phong khinh mà nói cũng không thèm để ý đến khuôn mặt đang tối đen của họ. Họ không biết nàng hạ độc mình lúc nào?
“Đây là thuốc giải, nhưng phải sau 5 canh giờ mới được uống nếu các ngươi không muốn trúng Phệ Hoa Tán.” Đưa thuốc giải cho họ nàng cũng từ bi mà nhắc họ.
Lời nói của nàng làm cho song Tử khiếp sợ.
“Ngươi.. bỉ ổi.” Tử Linh tức giận mắng nàng.
“Đa tạ, ngươi cũng không phải người đầu tiên khen ta như thế, hơn nữa đây chỉ là lễ mọn ta tặng các ngươi làm quà gặp mặt. Nhớ, lần sau không nên uy hiếp lung tung, vạ từ miệng mà ra đó.” Nàng lạnh lùng nhắc nhở họ, nàng cũng không muốn giết người a, nàng là con người lương thiện mà, hơn nữa nàng cũng thấy có hảo cảm với 2 nữ nhân này, mà nguyên tắc lại không thể phá.
“Đa tạ cô nương nhắc nhở, chúng ta sẽ chú ý.”
“Vẫn là Tử Giao thông minh.”
“Được, giờ thì cho ta được chiêm ngưỡng dung nhan của các vị được chưa? Nhanh còn vào việc chính, ta không có nhiều thời gian cùng các ngươi tám nhảm.” Nàng còn phải đi ăn kẹ hồ lô a, thèm chết được.
|
Chương 16. Song Tử lộ mặt
Song Tử nhìn nhau rồi gật đầu, lấy ra một lọ nước nhỏ trong người, khẽ chấm lên mặt, sau đó một khắc hiện ra trước mặt nàng là 2 khuôn mặt giống nhau như đúc, trắng trẻo, xinh đẹp, khuôn mặt Tử Giao có vẻ trưởng thành hơn, còn Tử Linh thì có vẻ đáng yêu, tinh nghịch. Nàng vốn thích cái đẹp, mỹ nam, mỹ nữ nàng đều thích cả, nhìn thấy 2 cô nương xinh đẹp đáng yêu trước mặt thì bản tính háo sắc kia cũng lộ ra.
“Oa, các ngươi thật xinh đẹp nha, không hổ gianh là giang hồ đệ ngũ mỹ nhân, thật xinh đẹp mà. Oa, da mặt các ngươi cũng thật mịn nha, ngực cũng thật tròn mà săn chắc nữa!” Nàng chạy lại hết oa oa, hết sờ mặt lại sàm sỡ ngực Song Tử làm họ vừa xấu hổ vừa sợ hãi đến đỏ mặt.
“Ấy, Lâm cô nương.” Song Tử kinh hoàng tránh thoát khỏi móng vuốt của Tuyết Thần.
“Sợ gì chứ, ta cũng là nữ nhân mà? Cho ta sờ tí thui!” Hề hề nhìn Song Tử, nhìn Tuyết Thần lúc này không khác nào một tên háo sắc đầu đường.
“Không được.” Hai người cùng kêu lên, đồng thời trong đầu họ cùng có chung ý nghĩ, Cô mà là nữ nhân ư? Có nữ nhân nào lại háo sắc như cô không? Mà lại háo nữ nhân nữa?
Tử Linh có chút ngốc lăng, buột miệng hỏi ra ý niệm trong đầu,
“Ngươi là nữ nhân? Ngươi có dịch dung không? Chắc chắn ngươi là nam nhân đúng không? Mau lột mặt nạ ra!” Đây chính xác cũng là tiếng lòng của Tử Giao, lời nói vừa dứt thì tiếng cười thanh thúy của Tuyết Thần vang lên, sao lại có người nói nàng là nam nhân chứ? Mặc dù nàng có háo sắc thật, chiều cao cũng cao hơn nữ nhân bình thường nơi đây, 1m7, nhưng vẫn là nữ nhân nha.
“Ngươi cười cái gì?” Tử Linh khó hiểu nhìn Tuyết Thần
“Ây da, vẫn là Tử Linh đáng yêu nha.” Nàng chồm người lên 2 tay véo má Tử Linh, véo má Tử Linh thật thích.
“Lâm cô nương.” Tử Linh hờn dỗi.
Trong lúc này, khoảng cách giữa họ dường như được kéo gần lại, họ cũng không ý thức rằng hôm nay họ gặp nhau chỉ là để trao đổi vì có chung mục đích. Giờ phút này họ như những người tỷ muội thân thiết, có lẽ là duyên là phận? Hay cũng có thể là do trên mỗi người bọn họ đều không tự chủ được mà tỏa ra hương vị thân thiết làm cho đối phương tin cậy.
“Được rồi không trêu các ngươi nữa.” Nàng cũng không đùa nữa, bất quá trêu chọc bọn họ thực thích sau này phải thường xuyên ghẹo bọn họ mới được, cổ đại da mặt nữ nhân thật mỏng, hơi tí là đỏ mặt.
Tử Giao từ nãy đến giờ im lặng nhìn 2 người, nàng không biết người cười đùa trêu ghẹo bọn họ này có phải là người lúc nãy uy nghiêm, lãnh khốc, tuyệt tình cảnh cáo bọn họ không. Trên người nàng tỏa ra sự thanh khiết tươi mát khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu, sự năng động tinh nghịch của nàng làm cho họ dở khóc dở cười nhưng cũng rất đáng yêu, muốn giận cũng không thể giận được. Khoảng cách của bọn họ dường như đã được thu hẹp lại sau sự trêu ghẹo này.
“Được rồi sau này nếu đến chỗ ta thì các ngươi không cần dịch dung nữa, hoa đẹp phải để ngắm, không nên che đi, như vậy sẽ rất hoài phí nha.”
“Chúng ta vào Ngô gia đã 5 năm, chúng ta cũng không muốn ai biết khuôn mặt thật của chúng ta, rất dễ lộ thân phận, không phải lúc nào xinh đẹp cũng tốt. Hơn nữa Ngô Thông rất háo sắc, chúng ta cũng phải bảo vệ mình, mà tỷ muội Ngô Liên, Ngô Ngọc rất độc ác không muốn nhìn thấy ai xinh đẹp hơn mình, dù là không bằng nhưng cũng không thích xung quanh mình có ai đặc biệt xinh đẹp, nên chúng ta phải dịch dung” Tử Linh kể cho nàng nghe nỗi khổ của tỷ muội mình. Là nữ nhân ai chẳng muốn mình xinh đẹp nhưng có lúc xinh đẹp lại không phải là điều đáng mừng.
“Được rồi, Linh nhi ta sẽ giúp các ngươi trả mối thù này, giúp các ngươi rửa nhục được không?” Nàng hiểu tâm trạng của bọn họ, sư phụ đã vì các nàng mà mất mạng, hỏi sao không hận.
“Đa tạ, nhưng ta có thể hỏi ngươi vì sao lại giúp chúng ta không?” Tử Giao giờ mới lên tiếng hỏi câu hỏi chung của 2 nàng.
“Vì ta cũng giống các ngươi, có mối thù không đội trời chung với tên súc sinh đó.” Lời nói của nàng làm cho song Tử chấn động. Giọng điệu của nàng lộ rõ sự căm hận, sát khí tỏa ra làm họ cũng thấy sợ hãi.
Nàng hận hắn đã giết nương, nương đã cứu con hắn một mạng vậy mà vì Thần Quang Kiếm, vì chức võ lâm minh chủ chết tiệt mà dám giết nương, nàng sẽ khiến hắn sống không bằng chết. Vừa nghĩ đến nương, nàng bỗng nhiên cảm thấy khổ sở, nương tốt với nàng thế mà giờ đã bỏ nàng mà đi, không biết ở đó nương có thoải mái không? Có cô đơn không?
“Ách” Song Tử cũng cảm nhận được sự biến hóa trên khuôn mặt của Tuyết Thần, đầu tiên là lãnh khốc, tuyệt tình, sát khí nồng đậm tỏa ra, sau đó lại là thống khổ, bi thương thật khiến cho người ta không đành lòng, nữ nhân xinh đẹp thế này thì phải để cho người ta thương yêu, bảo hộ ở trong lòng, vỗ về yêu thương, trên mặt nên là nụ cười chứ không phải là sự bi thương này.
“Lâm cô nương, không sao chứ?” Tử Linh e dè nhìn nàng lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.
“Ân, ta không sao chỉ là nghĩ lại chuyện xưa thôi.” Nàng thu liễm sát khí, nhưng vẻ lạnh lùng thì không thể mất đi.
“Ta có thể hỏi là chuyện gì không? Nếu ngươi không muốn nói cũng không sao.” Tử Giao thật lòng quan tâm hỏi.
Nàng nhận thấy sự chân thành quan tâm trên nét mặt của Song Tử, đáy lòng không tự chủ mà dâng lên một cỗ cảm động, sự ấm áp như tràn vào trong lòng làm nàng cảm thấy thoải mái. Từ khi xuyên không đến nay, 2 người họ là người thực lòng quan tâm, lo lắng cho nàng nhất sau nương, cảm tình của nàng đối với họ cũng không sai biệt lắm, nàng cũng không hiểu sao đối với Song Tử nàng lại không có một chút tâm lý đề phòng mà chỉ có sự thân thiết cùng tín nhiệm. Tình cảm thật khó hiểu, duyên phận lại càng khó hiểu hơn.
Nàng đem tất cả những thống khổ mà nàng đã kìm nén trong lòng tâm sự với 2 người họ, từ chuyện bị ngã xuống Y Thủy cốc đến chuyện được nương nhận nuôi, rồi chuyện nương bị Ngô Đạo giết.
Lúc này đây nàng đang sống thật với bản thân mình, không phải gắng gượng khống chế cảm xúc, không phải dùng sự lãnh huyết vô tình để đè nén đau thương trong lòng, tâm sự mọi chuyện, gánh nặng tâm lý giống như được cởi bỏ, tâm tình nàng cũng tốt lên không ít.
Nghe xong trên mặt Tử Linh sớm đã đẫm lệ, Tử Giao là người giỏi che dấu cảm xúc, trưởng thành nhất nhưng lúc này cũng không thể kìm nén.
“Thật không ngờ cô nương lại mang mệnh khổ như vậy, 2 lần chứng kiến cảnh người thân bị giết, thật so với nỗi đau của chúng ta thì lớn hơn rất nhiều.” Tử Linh nghẹn ngào lên tiếng, những gì mà Tuyết Thần tâm sự đã ngoài sức tưởng tượng của nàng, nàng không ngờ Lâm cô nương lại trải qua những chuyện đau lòng như vậy, có lẽ nàng và Tử Giao còn hạnh phúc hơn Lâm cô nương nhiều lắm, ít ra bọn họ có hai người an ủi lẫn nhau, nhưng Lâm cô nương chỉ đơn độc một mình, gánh chịu những đau thương to lớn ấy một mình, đau khổ dĩ nhiên là lớn hơn các nàng nhiều lắm.
Tư Giao cũng không biết nên nói gì lúc này, chỉ im lặng đau lòng nhìn nàng, tất cả đều đã xảy ra, nói gì lúc này cũng chỉ là những lời sáo rỗng vô nghĩa, nàng sẽ dùng tình cảm chân thành của mình để xoa dịu vết thương lòng của Lâm cô nương. Sẽ cố gắng bảo hộ và mang lại những tháng ngày khoái hoạt nhất cho Lâm cô nương. Cảm tình thật khó hiểu, chỉ gặp nhau, tâm sự với nhau một buổi sáng đã có thể làm cho họ trở nên thân thiết như vậy.
“Không sao, cảm ơn các ngươi đã quan tâm ta, cảm ơn các ngươi đã nghe ta tâm sự.” Nàng cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, nàng rất cảm tạ họ đã lo lắng cho mình. Hôm nay được dãi bày hết tâm sự nặng chĩu trong lòng bấy lâu làm nàng cũng cảm thấy thoái mái hơn, bớt thống khổ hơn.
“Lâm cô nương, nếu cô nương không chê thì chúng ta kết bái tỷ muội được không? Mặc dù ta biết chúng ta võ công thấp kém không xứng để kết bái với cô nương nhưng chúng ta là thật lòng.” Tử Giao lên tiếng nêu ý kiến của mình, thật lòng nàng cũng muốn kết bái tỷ muội với Lâm Tuyết Thần, rất muốn bảo vệ nàng không để nàng chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.
“Đúng đúng, ta cũng có ý này, ngươi không chê chúng ta không xứng chứ?” Tử Linh vội vàng lên tiếng, nàng cũng rất muốn bảo vệ Tuyết Thần nha.
Nhìn thấy sự chân thành trong mắt Song Tử, nàng thực sự cảm động không thôi, nàng thật may mắn mới gặp được họ, có lẽ nương đã mang họ đến để bầu bạn với nàng. Một giọt lệ vương trên mắt giai nhân từ từ kéo dài xuống khuôn mặt mỹ lệ động lòng người.
“Hảo, cảm ơn các ngươi đã thật lòng đối xử với ta, ta cầu còn không được sao có thể từ chối.”
“Được vậy tại đây chúng ta lấy trà thay rượu mà kết bái đi.” Tử Giao nêu chủ ý,
“Hảo” Hai người còn lại hưởng ứng, rót ra 3 chén trà, 3 người đứng dậy nhìn nhau cùng nói lời tuyên thệ kết bái, cùng uống cạn ly trà.
“Chúng ta hiện tại là 19 tuổi, còn ngươi mấy tuổi?”
“Ân, muội vừa qua sinh nhật 16, vậy thì muội là nhỏ nhất rồi, từ nay muội lại có thêm 2 vị tỷ tỷ xinh đẹp động lòng người nữa rồi.” Nàng nở nụ cười ngọt ngào, phút bi thương qua đi hiện tại là nỗi vui mừng vì có thêm người thân, nàng sẽ không cô đơn nơi đất khách quê người này nữa.
“Được vậy ta là đại tỷ, Linh nhi làm nhị tỷ, Tuyết Thần là tam muội.”
“Vậy từ nay 2 người gọi muội là tam muội, muội gọi 2 người là đại tỷ, nhị tỷ nha?”
“Ân, tam muội!”
“À, đúng rồi, tam muội, chẳng phải Lâm lão quỷ đã từng cứu Ngô Thông một mạng sao?” Tử Linh hỏi, Tuyết Thần cũng kể cho các nàng về Thần Quang Kiếm và Thần Quang bí tịch.
“Hừ, lão ta là cầm thú thì còn biết gì đến ân nhân nữa? Địa vị với hắn mới là quan trọng nhất mà?” Nàng cay đắng nói, đúng là con người là loại động vật đáng sợ nhất.
“Được rồi, các tỷ ra ngoài cũng đã lâu rồi, nên trở về kẻo lại có chuyện, các tỷ về vẽ lại bản đồ của Ngô gia trang rồi mang cho muội, kế hoạch cụ thể muội sẽ nói cho 2 người sau.”
“Được, chúng tỷ về trước, bản đồ thì 2 ngày nữa tỷ sẽ mang tới cho muội, muội cũng nên cẩn thận, bảo trụ thân thể nha!” Tử Giao ân cần dặn dò.
“Ân, muội biết, 2 tỷ dịch dung lại rồi về đi.”
“Tạm biệt muội” Song Tử dịch dung lại như cũ rồi vội cáo từ ra về.
Cũng đã trưa, nàng gọi tiểu nhị mang cơm lên phòng, ăn xong nghỉ ngơi chút chiều còn dạo phố.
|
Chương 17. Gặp lại oan gia – P1
Bạch Liên cư, phòng thiếu trang chủ Huyền Môn trang
“Ngươi không định đi Mỹ Nhân lâu nữa à?” Hắn trâm chọc y, hắn biết sau lần trúng Mị dược của nàng y cứ nhìn thấy nữ nhân là lại buồn ói, sáng hôm sau từ Mỹ Nhân lâu về hắn cả người nhếch nhác, quần áo xộc xệch bước vào Huyền Môn trang, hình tượng công tử tuấn lãng cũng theo đó mà mất sạch. Còn hắn, sau khi các huyệt vị tự động giải khai thì về nghỉ ngơi cũng không quan tâm xem bằng hữu của hắn sống chết ra sao, mà hắn cũng không nên quan tâm, lỡ làm dở dang công việc của y chẳng phải là hắn đã vô tình giết bằng hữu sao?
Sau khi tỉnh dậy nhìn thấy y bộ dạng nhếch nhác, hắn hảo ý gọi nha hoàn vào giúp y nhưng không hiểu sao sắc mặt y đại biến nhìn thấy nha hoàn mà y thường hay khen là mỹ lệ này hắn lại nôn thốc nôn tháo. Ngẫm lại hắn cũng hiểu được vì sao, nếu là hắn chỉ sợ là ngất luôn ấy chứ. Vì thế hắn đuổi nha hoàn kia đi, gọi gia nô đỡ y vào phòng, chuẩn bị y phục, nước tắm cho y. Sau khi chỉn chu, y liền đi nghỉ giam mình trong phòng cả ngày không tiếp ai, kể cả Huyền Nghi muội muội yêu của hắn cũng không ngoại lệ, ngay cả nương của y cũng không tiếp.
“Ngươi không muốn nói chuyện thì ta đi.” Hắn đứng dậy muốn rời đi, lúc này y mới lên tiếng.
“Vì sao lúc đấy không giúp ta? Ít ra thì cũng phải đổi cô nương xinh đẹp hơn chứ? Làm ta giờ cứ nhìn thấy nữ nhân là khiếp sợ?” Y chất vấn, không biết tên kia đã ở đâu lúc y thê thảm như thế?
“Ta bị điểm huyệt.”
“Ách, ngươi mà bị điểm huyệt ư?” Hắn mà cũng bị người khác điểm huyệt sao? Thật không thể tin được.
“Cách không điểm huyệt.” Hắn không cảm thấy có gì là xấu hổ, hắn cũng không phải thánh nhân.
“Ách .. nhưng cái đó đã thất truyền từ lâu mà?”
“Thất truyền không có nghĩa là vĩnh viễn không còn tồn tại, cũng không có nghĩa vĩnh viễn không có ai luyện được.” Hắn lười nhác bê y nguyên câu nói của nàng giải thích cho y hiểu.
“Cái này…nhưng ngươi có thể tự giải khai huyệt đạo?” Hắn có thể tự giải khai huyệt đạo nha. Mặc dù cách không điểm huyệt làm cho người bị điểm huyệt rất khó để giải, cách điểm huyệt thông thường đã khó cách không điểm huyệt còn khó hơn. Không những đòi hỏi nội lực cao thâm mà còn phải giải đúng trình tự các huyệt nữa, chỉ cần không đủ nội lực, hay sơ sót trong trình tự các huyệt nhẹ thì có thể mất đi toàn bộ nội lực, nặng có thể mất mạng. Mặc dù cách không điểm huyệt chỉ cần điểm một huyệt nhưng lúc giải thì rắc rối vô cùng, nó liên quan đến nhiều huyệt khác nhau, trong quá trình giải vừa phải điểm huyệt này rồi lại giải huyệt kia, vì dùng rất nhiều nội lực nên sau khi giải xong cũng mất sức và mệt mỏi vô cùng. Nhưng y tin hắn có thể. Thật ra thì ngoài hắn ra e là không có ai có thể giải được vì cách không điểm huyệt đã thất truyền từ lâu cơ bản là không có nhiều người hiểu biết sâu về nó.
“Hắn nói nếu ta tự giải khai huyệt đạo sẽ thống khổ hơn ngươi gấp nhiều lần.” Không hiểu vì sao hắn lại không muốn cho y biết nàng là nữ nhân. Mà có lẽ mới chỉ mình hắn biết nàng là nữ nhân.
“Thật sự?” Y vẫn nghi vấn.
“Thật sự.”
“Sao có thể? Mặc dù ta nghe nói cách không điểm huyệt rất lợi hại nhưng sao có thể chứ?”
“Ngươi cứ đi tìm hắn thử thì biết.” Hắn cũng không muốn nói nhiều, thắc mắc nhiều như thế làm gì? Đi tìm nàng thử biết ngay. Không phải sao?
“Đừng nói đến hắn nữa, cứ nói đến hắn là ta lại thấy tức giận, hắn làm cho ta giờ cứ nhìn thấy nữ nhân là buồn nôn, ngay cả Nghi nhi ta cũng không giám tới gần, chỉ hận hắn đùa cợt ta mà ta lại không biết hắn là ai để trả thù”
“Lâm Tuyết Thần.”
“Hả? Tên hắn là Lâm Tuyết Thần sao? Đúng rồi, hắn ở Nghị Vân lâu, ta sẽ tìm hắn tính sổ, hắn cứ đợi đấy.”
Hắn hảo tâm cho y biết tên nàng, hắn cũng mong đợi nhìn nàng sẽ có thái độ như thế nào.
“Đi ra ngoài dạo phố, tiện thể tìm Lâm Tuyết Thần. Thù này không trả không phải Huyền Kha.” Huyền Kha khí thế hừng hực đi ra khỏi phòng, thù này y nhất định phải báo.
Hắn không lên tiếng, theo y đi ra ngoài, bất quá hắn cũng không có hảo ý nhắc nhở y không nên động vào nàng nếu không muốn sống không được chết không xong. Nghĩ đến ánh mắt của nàng tối đó hắn bỗng thấy rùng mình, có lẽ hắn cũng không nên động vào nàng.
Hai người nam nhân khuất bóng sau Bạch Liên cư, không biết có một người nãy giờ đã nghe hết được những gì họ nói chuyện. Thực ra cũng không phải là hết mà chỉ là một đoạn thôi, nhưng nàng cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra với đại ca mình. Nghe thấy đại ca mình có chuyện Huyền Nghi vội đến thăm, mặc dù không đến nỗi ói nhưng sắc mặt lại xanh xao, tránh nàng như tránh tà, nàng hỏi nhưng không trả lời, chỉ lạnh nhạt nhìn nàng, đại ca chưa bao giờ như thế với nàng, luôn yêu thương chiều chuộng nàng hết mực mà giờ lại…
“Lâm Tuyết Thần, ngươi phải trả giá cho việc này.” Trong mắt Huyền Nghi hiện lên tia ngoan độc, vẻ đoan trang hiền thục hàng ngày cũng bay đâu mất, khuôn mặt vì căm hận mà trở nên méo mó xấu xí. Ả không cho phép ai cướp đi đại ca yêu dấu của mình, cũng như không được phép tổn hại đại ca, cướp đi tình cảm của đại ca dành cho ả.
“Hãy đợi đấy, ta không để ngươi được yên ổn đâu, Nghị Vân lâu ư? ” Nụ cười quỷ dị nở trên môi ả.
|