Vương Phi Mười Ba Tuổi Phần 2
|
|
Vương phi 13 tuổi
Chương 707: Động phòng hoa chúc
Edit: Phong
Beta: Pracell
Nguồn: thautamquyquan.wordpress.com
******************************
Hiên Viên Triệt thấy vậy liền bước tới, khom người hướng Nạp Lan Thủy hành lễ.
Sau đó cầm lấy tay Lưu Nguyệt, nhìn Nạp Lan Thủy nghiêm nghị nói: “Nguyệt Nhi đã là thê tử của ta, cả đời này cũng sẽ là thê tử của ta.
Dù giàu hay nghèo, dù sống hay chết, dù lên thiên đàng hay xuống địa ngục, cả đời này mãi mãi bên nhau, vĩnh bất phân ly.”
Không một lời nói dư thừa, nhưng từng câu từng chữ lại thể hiện sự kiên định vô cùng.
Nạp Lan Thủy nghe vậy chăm chú nhìn Hiên Viên Triệt một cái, nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt của Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt, lại nhìn thấy ánh mắt hai người đang nhìn nhau, trên khóe môi đều là nụ cười rạng rỡ hạnh phúc.
Mắt, thoáng chút trầm xuống, một lúc lâu sau mới khổ sở mở miệng: “Mặc kệ phải trải qua gian khổ?”
“Chúng ta đã trải qua rất nhiều gian khổ, nhưng cũng chưa từng buông tay. Mặc kệ trước mắt bị người nào quấy phá, thế lực nào ngăn cản cũng quyết không buông tay.”
Hiên Viên Triệt nắm chặt tay Lưu Nguyệt, lời nói như chém đinh chặt sắt.
Nạp Lan Thủy nghe vậy cắn cắn môi dưới, nhìn Lưu Nguyệt, hỏi: “Nguyệt Nhi, còn con?”
“Giống chàng!”
Chỉ có hai chữ, nhưng nặng tựa ngàn cân.
Tả, Hữu hộ pháo Minh Đảo nghe vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Lưu Nguyệt cũng không đợi bọn họ mở miệng nói gì, đột nhiên quét mắt nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Tình yêu của ta ta làm chủ, ai cũng không được phép can thiệp, càng không có quyền ngăn cản.
Minh Đảo, hừ, các ngươi cứ đợi đấy. Sau đám cưới nhất định ta sẽ tới.
Ta cũng muốn nhìn qua xem nơi đó rốt cuộc là nơi đầm rồng hang hổ gì!”
Tả, Hữu hộ pháp vừa nghe, được, được lắm, hóa ra tiểu chủ nhân của bọn hắn chuẩn bị đánh tới cửa.
Lập tức, hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng cười.
Một nụ cười tràn đầy sự khinh miệt.
Mà Nạp Lan Thủy nghe vậy, nhìn chăm chú Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt một lúc lâu, sau chậm rãi gật đầu nói: “Mẫu thân hiểu được. Tất cả đều tùy con!”
“Thủy chủ tử…………………” Tả hộ pháp nghe vậy quát lạnh một tiếng.
“Tả hộ pháp, chú ý ngữ khí của ngươi. Nơi này còn chưa đến lượt ngươi chỉ trích ta!”
Nạp Lan Thủy không quay đầu, vẻ dịu dàng trên mặt không biến mất, nhưng lại tăng thêm một chút quyết tuyệt.
Hai người trực tiếp đấu chọi không khỏi khiến Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt sửng sốt.
Ngay cả Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu cùng đám đại thần trong điện đều nhíu lông mày lại.
Chuyện này, chuyện này………………
“Thủy di nương, người đồng ý bọn họ…..?”
Âu Dương Vu Phi trừng mắt, kinh ngạc nhìn Nạp Lan Thủy.
Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt cũng nhìn nàng chằm chằm,
Nàng không phải muốn tới mang con gái nàng trở về sao?
|
Nàng không phải đến vì muốn đem con nàng trở về Minh Đảo?
Nàng không phải vì muốn phá hỏng đám cưới của bọn họ, ngăn cản bọn họ đến với nhau mà tới sao?
Nhưng tại sao…………….tại sao lại có thái độ này? Tại sao lại nói những lời ấy? Tại sao lại chấp thuận nàng cùng ở với Hiên Viên Triệt?
Nhìn trong mắt Lưu Nguyệt lóe lên sự hoài nghi, trong mắt Nạp Lan Thủy dâng lên một chút khổ sở, nhưng chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất.
Nàng chậm rãi vỗ nhẹ bàn tay Lưu Nguyệt, chậm rãi nói: “Mẫu thân tới đón con là muốn thực hiện lời hứa chờ sinh nhật mười tám tuổi của con sẽ đến đón con trở về.
Mẫu thân không muốn nói lời không giữ lời với con.
Chẳng qua mẫu thân không ngờ được rằng, mình đến lại làm hỏng đám cưới của con.”
Dù nàng luôn ở Minh Đảo, nhưng chuyện của Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt cũng đã sớm truyền khắp trên dưới Minh Đảo, sao nàng lại không biết.
Hôm nay nàng tới chỉ là vì muốn thực hiện lời hứa với Lưu Nguyệt, chứ không phải muốn đến để phá hỏng ngày hạnh phúc của con gái nàng.
Lưu Nguyệt nếu muốn cùng nàng trở về, nàng sẽ rất vui.
Nếu không muốn, nàng nhất định sẽ không cưỡng cầu.
Lưu Nguyệt nghe nàng nói vậy, băng lạnh quanh thân nhanh chóng tan đi, khóe miệng hiện lên nụ cười.
Quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt, trên mặt hai người đều hiện ý cười.
“Đa tạ mẫu thân thành toàn!” Hiên Viên Triệt khom người hành lễ với Nạp Lan Thủy, tiếng gọi ‘mẫu thân’ hết sức tự nhiên thân mật.
Nạp Lan Thủy thấy vậy cười cười, kéo tay Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt đặt lên nhau, chậm rãi nói: “Sau này nhất định không được khi dễ con gái của mẫu thân, nếu không mẫu thân nhất định sẽ không để yên cho con đâu.”
“Tuyệt đối không có chuyện đó!”
Hiên Viên Triệt đáp lời rất nhanh, nhưng cũng vô cùng thành khẩn.
Lưu Nguyệt đứng một bên cười rạng rỡ vô cùng.
Tình huống chuyển biến đột ngột, vốn dĩ là khởi binh vấn tội, lúc này lại biến thành dặn dò, chúc phúc.
Tất cả đại thần khách khứa trong lúc tình huống chuyển biến quá nhanh này bối rối không biết xử lý ra sao.
Ngay cả trên đài cao, đám người Mộ Dung Vô Địch đang bảo vệ Thái thượng hoàng Hiên Viên Dịch cùng Trần Thái hậu cũng sửng sốt vô cùng.
Trần Thái hậu dù sao cũng là người đứng đầu hậu cung bao năm, lập tức phản ứng lại, liền đứng dậy đi tới chỗ Nạp Lan Thủy, cao giọng nói: “Thủy muội muội, con cái hạnh phúc cũng chính là phúc của những người làm mẹ chúng ta.
Thủy muội muội quả nhiên rất thương yêu Nguyệt Nhi.
Muội muội, cùng tỷ tới đây, chúng ta cùng nhau chứng kiến lễ cưới của hai con chúng ta, cùng nhau chúc phúc cho chúng.”
Vừa nói, nàng vừa cầm tay, đưa Nạp Lan Thủy đi lên đài.
Quần thần khách khứa nghe Trần Thái hậu nói vậy, lúc này mới phản ứng lại, vội vàng cao giọng chúc mừng, vui vẻ ra mặt.
Chỉ có Âu Dương Vu Phi là vẫn nhíu chặt lông mày, trong mắt hiện lên chút lo lắng.
Trong đại điện, không khí vui mừng mới bị gián đoạn lại nhanh chóng bừng lên.
Hữu hộ pháp Minh Đảo, từ lúc Nạp Lan Thủy lên tiếng vẫn chưa từng mở miệng, lúc này thấy Nạp Lan Thủy đã thật sự chấp thuận và cho phép, không hề ngăn cản Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt, khuôn mặt vốn lạnh như băng lại càng thêm lạnh.
“Thủy chủ tử, ngài không có quyền quyết định chuyện này.”
Thanh âm lãnh khốc, lạnh như băng, không khí hân hoan vui mừng mới trở lại trong đại điện, lúc này chỉ vì một câu nói lại nhanh chóng bị dập tắt.
Mọi người cùng đưa mắt nhìn về phía Nạp Lan Thủy cùng hai vị hộ pháp Minh Đảo.
Nạp Lan Thủy đầu cũng không quay lại, lạnh lùng nói: “Con gái ta thành thân, trừ ta là mẹ nàng ra, còn ai có quyền quyết định hơn nữa.”
“Ngài đừng quên, hôn lễ của Nạp Lan Lưu Nguyệt chỉ có Vương tôn mới có quyền quyết định.”
Tả hộ pháp trầm giọng nói tiếp, “Ngài chẳng qua chỉ là chủ tử của bọn ta!”
“Nếu không có chủ tử ta, thì sao lại có thể có Nạp Lan Lưu Nguyệt hôm nay?”
Thanh âm của Nạp Lan Thủy rất nhạt, không phải là tiếng quát mắng.
Vẻ mặt bình tĩnh nghiêm nghị, không mang chút tức giận.
Dịu dàng mà lạnh lùng.
Thế nhưng lại khiến cho hai vị hộ pháp Minh Đảo nghẹn họng, nói không lên lời.
Nạp Lan Thủy không phải là nữ vương Minh Đảo, nàng chẳng qua chỉ là một chủ tử.
Nhưng, nếu không có Nạp Lan Thủy nàng, thì làm sao lại có Nạp Lan Lưu Nguyệt hôm nay?
Tại sao Vương tôn Minh Đảo được quyền quyết định hạnh phúc của con nàng, nàng lại không thể?
Hừ, nàng mới là người có quyền lực cao nhất trong chuyện này.
“Vậy thì xin chủ tử trở về, giải thích với Vương tôn trước rồi mới nên quyết định.” Hữu hộ pháp trầm giọng nói một câu.
“Giải thích, ta nhất định sẽ tự mình giải thích!”
Nạp Lan Thủy ném ra một câu, sau đó cười thật tươi ôm lấy Lưu Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Con của ta, nhớ kĩ, bất kì chuyện gì mẫu thân cũng đều ủng hộ con.
Thích, thì nên theo đuổi, yêu thì hãy nắm thật chắc. Không nên để sau này phải hối hận.”
|
Dứt lời, nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Nghị đang đỏ mắt nhìn nàng, vỗ nhẹ nhẹ Lưu Nguyệt.
Xa con gái nàng nhiều năm như vậy, cốt nhục chia lìa, mỗi người một phương, sự áy náy cũng thống khổ đã sớm bao trùm tâm can nàng.
Lần này trở lại, chính là nàng muốn tận mắt nhìn xem Hiên Viên Triệt, người mà con gái nàng đã lựa chọn, người mà con nàng quyết tâm đi theo, dù chết không buông tay, không hối hận là người như thế nào, có đáng để nàng phải hi sinh nhiều như vậy hay không.
Nhưng, bây giờ đã nhìn thấy, Hiên Viên Triệt quả nhiên là một nam nhân tốt, đối với con nàng một lòng chân tình, cũng quyết vì con nàng mà chết không hối tiếc.
Xứng đáng, rất xứng đáng!
Nếu đã vậy, lần này nhất định nàng sẽ thành toàn cho con gái nàng, nhất định sẽ giúp nàng tìm thấy hạnh phúc.
Thanh âm vừa dứt, Nạp Lan Thủy chăm chú nhìn Lưu Nguyệt, nhìn nàng thật sâu, thật kĩ, dành cho nàng một nụ cười vô cùng dịu dàng, vô cùng rạng rỡ, xong quay người rời đi.
Lưu Nguyệt thấy vậy chân mày nhất thời nhíu lại, duỗi tay kéo tay Nạp Lan Thủy lại.
“Mẫu thân…………”
Nạp Lan Thủy dừng bước, nhưng không hề quay đầu lại, mỉm cười vỗ vỗ bàn tay đang cầm lấy tay mình của Lưu Nguyệt: “Không sao, bọn họ sẽ không thể làm gì ta được, mẹ con cũng không phải người để người khác muốn làm gì thì làm.”
Dứt lời, đẩy tay Lưu Nguyệt ra, nhanh chóng bước tới kiệu lớn vàng nhạt.
“Thủy Nhi…………Thủy Nhi…………”
Mộ Dung Nghị thấy Nạp Lan Thủy sắp đi, tình cảm trong lòng rốt cuộc cũng không kìm nén được nữa, liền hướng Nạp Lan Thủy đi tới.
Mộ Dung Vô Địch đang đứng bên cạnh vội vàng kéo hắn lại, không cho hắn bước tới trước nửa bước.
Bọn họ vốn là người của hai thế giới, có thể gặp nhau, có thể yêu nhau, nhưng tuyệt đối không thể bên nhau.
Nghe tiếng gọi của Mộ Dung Nghị, ánh mắt Nạp Lan Thủy khẽ động, nhưng bước chân không hề chậm lại, nhanh chóng bước vào kiệu lớn.
“Về đảo!”
Thanh âm nhẹ nhàng từ trong kiệu truyền ra, màn kiệu màu tím chậm rãi bay xuống, chắn ngay trước kiệu.
Bốn kiệu phu từ lúc vào điện vẫn đứng yên tại chỗ không nói tiếng nào, nghe thấy vậy đều đồng loạt khom người, nâng kiệu lớn lên.
Chân khẽ điểm trên mặt đất một cái, trong nháy mắt liền bay lên không trung, quay đầu, đạp không hướng phía ngoài điện bay ra.
Tốc độ nhanh vô cùng, bóng kiệu liền biến mất trong nháy mắt.
Một kiệu bốn người cũng đã không còn nhìn thấy bóng dáng.
Trời xanh mênh mông, mây trắng bồng bềnh.
Hơn mười năm không gặp, nhưng vừa gặp cũng chỉ được nhìn thấy nhau trong chốc lát, mẫu thân Lưu Nguyệt lại cứ thế rời đi.
Trong điện, nháy mắt rơi vào trầm tĩnh.
Nhìn kiệu lớn biến mất trên không trung, Lưu Nguyệt chậm rãi chuyển tầm mắt nhìn sang hai vị hộ pháp Minh Đảo vẫn đứng im như cũ trong đại điện, không rời đi cùng với Nạp Lan Thủy.
Mà Hiên Viên Triệt bên cạnh cũng sớm siết chặt trường kiếm trong tay.
Không khí trong điện nháy mắt lại trở thành giương cung bạt kiếm.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy nhẹ nhàng kéo kéo phía sau hỉ bào của Lưu Nguyệt, ý bảo không có chuyện gì đâu.
Mặc dù Tả, Hữu hộ pháp ở Minh Đảo có quyền lực rất cao, trừ Vương tôn ra không nghe lệnh của bất kì người nào khác.
Nhưng Thủy di nương nhìn bề ngoài ôn nhu dịu dàng nhưng cũng không phải là người dễ trêu vào.
Hơn nữa, còn có bốn vị Hình chưởng (quan chấp pháp) Minh Đảo đi theo.
|
Cho dù bọn họ không nghe theo, nhưng cũng không dám làm càn.
Hiểu được ám hiệu của Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt mặt không biến sắc, vẫn như cũ lạnh lùng như băng nhìn chằm chằm hai vị Tả, Hữu hộ pháp Minh Đảo.
Tả hộ pháp cũng nhận ra được ám hiệu của Âu Dương Vu Phi, lạnh lùng hừ một tiếng.
“Muốn tới Minh Đảo? Được lắm! Bổn tọa ở trên đảo chờ các ngươi tới. Đừng để ta phải đợi lâu. Chỉ sợ ta đợi đến già cũng chưa thấy các ngươi đâu.”
Hiên Viên Triệt nghe vậy, lông mày nhướn lên, đang định lên tiếng đáp trả.
Không ngờ Hữu hộ pháp lại lạnh lùng cướp lời: “Nửa tháng sau, Minh Đảo cung nghênh!”
Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt vừa nghe, sắc mặt tuy không động, nhưng trong lòng lại có chút do dự.
Với tốc độ của bọn họ………..một tháng sau tiến tới Minh Đảo, vậy là bọn họ chỉ còn nửa tháng để chuẩn bị…………
“Nguyệt Nhi, đồng ý hắn!”
Ngay trong lúc trầm mặc, bên ngoài chợt vang lên một thanh âm lạnh như băng, tràn đầy hận thù.
Tiêu Thái hậu Bắc Mục một thân trường bào màu hồng phấn, trên mặt đeo mạn che mặt màu trắng, dắt tay Vương Bắc Mục Gia Luật Hồng đi vào.
Theo sát phía sau là các đại tướng quân Bắc Mục.
Cả người lạnh như băng, sát khí quanh quẩn.
“Liên Khinh?” Hữu hộ pháp nhìn Tiêu Thái hậu, khẽ nhíu mày nói.
Tiêu Thái hậu lạnh lùng nhìn Tả, Hữu hộ pháp Minh Đảo, thanh âm lạnh vô cùng nói: “Ta là Tiêu Thái hậu Bắc Mục, ngươi gọi sai rồi.”
Lời vừa nói ra, đại điện đang yên tĩnh đột nhiên xôn xao.
Quần hùng Trung Nguyên, nếu như trước đây chưa biết đến Tiêu Thái hậu là ai, thì nhất định bây giờ đều đã biết.
Hoàng hậu Lưu Nguyệt của bọn họ chính là tới nơi đó gầy dựng thế lực, hiện tại cũng đang là Nữ vương ở nơi đó.
Mà nơi đó, dưới tay của Nữ vương Lưu Nguyệt, từ một đất nước yếu thế, chịu thua dưới tay Hung Nô, nhanh chóng trở nên hùng mạnh, thống nhất thảo nguyên.
Nếu nói Lưu Nguyệt là phượng hoàng tái sinh trong lửa, vậy lửa kia không nghi ngờ gì chính là Tiêu Thái hậu Bắc Mục.
Quần thần trên điện không khỏi sợ hãi than.
Hôm nay đúng là ngày lành a, người các phương đều đến đông đủ cả rồi.
Dắt Gia Luật Hồng đi vào, Tiêu thái hậu đi sát bên người Tả, Hữu hộ pháp Minh Đảo mà qua, dừng lại ở trước mặt Lưu Nguyệt.
“Đồng ý với hắn. Bọn chúng vội vã tìm diệt vong, tại sao chúng ta lại không thành toàn?”
Tiêu Thái hậu lạnh lùng cười một tiếng, xoay người lại, ánh mắt đầy căm phẫn và khinh thường nhìn Tả, Hữu hộ pháp Minh Đảo nói: “Tôm tép nhãi nhép cũng dám đòi tranh huy với nhật nguyệt.” (như câu không tự lượng sức mình, châu chấu đá xe, trứng chọi đá.)
“Liên Khinh……….”
Sắc mặt Tả hộ pháp trầm xuống.
“Nửa tháng sau, các ngươi hãy dọn cửa thành chờ bọn ta đến!
Còn bây giờ, tiễn khách! Nơi này không hoan nghênh các ngươi.”
Ống tay áo màu hồng phấn vung lên, Tiêu Thái hậu lên tiếng thay Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt, quát lạnh một tiếng.
“Tiễn khách!”
Đám người Thu Ngân, Ngạn Hổ cũng rất hiểu ý, nghe thấy Tiêu Thái hậu nói vậy cũng liền lên tiếng phụ họa, lễ quan bên cạnh cũng lên tiếng truyền lệnh đi.
Tiếng hô tiễn khách nhanh chóng truyền đi rất xa.
Tiêu thái hậu nói mấy câu lại khiến cho vẻ mặt lạnh lùng của hai vị hộ pháp trở nên xanh mét.
Bọn họ từ trước đến nay chưa từng phải chịu vũ nhục như vậy, không khỏi tức đến mức vặn vẹo khuôn mặt.
Vung tay áo lên, liên tiếp phun ra hai chữ ‘được’, thân hình nhanh chóng rời đi trong tiếng hô tiễn khách.
Đạp không, bay đi rất nhanh.
Hùng hổ kéo đến, lại mang theo một bụng tức ra về.
Thật là tức chết người mà.
Đám người Minh Đảo đều đã rời đi hết, trong điện lại rơi vào yên tĩnh.
“Phì!” Mà ngay tại lúc yên tĩnh này, đột nhiên vang lên một tiếng cười.
Âu Dương Vu Phi cười đến mức không thấy trời trăng gì cả, lộ cả hàm răng trắng bóng, mắt híp lại nhìn không thấy con ngươi.
“Lợi hại, lợi hại, ta từ nhỏ đến lớn chưa từng nhìn thấy vẻ mặt bọn họ vặn vẹo như vậy!”
Hướng Tiêu Thái hậu giơ cao ngón tay cái, Âu Dương Vu Phi cực kì vui sướng.
Mà tiếng cười của Âu Dương Vu Phi như một mồi lửa, khiến cho mọi người trong đại điện cũng đồng loạt cười theo.
|
Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng cũng cong lên.
“Không trách bản cung nhiều chuyện chứ?” Tiêu Thái hậu quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt.
“Không sao!” Hiên Viên Triệt liền hướng Tiêu Thái hậu gật đầu, không chút nào để ý.
Tiêu Thái hậu thấy vậy cũng gật đầu với hắn, trong mắt lộ ra chút ý cười.
“Tỷ tỷ.” Mà Gia Luật Hồng đang đứng ở một bên, thấy không khí trong điện lúc này đã hòa hoãn mới mạnh mẽ bổ nhào tới Lưu Nguyệt, ôm chặt lấy chân Lưu Nguyệt.
“Này này, nghi thức thành thân vẫn chưa làm xong, mau tiếp tục, tiếp tục………..”
Thấy bên dưới đại điện là một mảnh lộn xộn, Lễ bộ thượng thư lại là người hồi phục nhanh nhất, lập tức hô lớn, cũng không để tâm là hắn đang nói với Hoàng Thượng và Hoàng hậu của mình.
Việc lớn, không thể để lỡ giờ lành.
“Tiểu muội, mau lên đây, lên đây, để bọn nhỏ bái đường xong, chúng ta sẽ cùng nhau ôn chuyện.”
Trần Thái hậu nghe Lễ bộ thượng thư nói, lập tức vẫy tay với Tiêu Thái hậu.
Tiêu Thái hậu cũng rất thẳng thắn, kéo lấy Gia Luật Hồng đang ôm đùi Lưu Nguyệt không buông, rồi bước lên đài cao.
Đại thần và khách khứa trong điện cũng nhanh chóng sửa sang lại trang phục, thái độ nghiêm chỉnh.
“Phu thê giao bái…………!”
Thanh âm xướng lễ cao vút, bay thẳng trời cao, vang vọng khắp chốn.
Hai người nhìn nhau, nhẹ nhàng cúi đầu.
Từ nay, chân trời góc bể, tay trong tay.
Từ nay, họa phúc cùng hưởng, sinh tử không rời.
Từ nay, một đời một kiếp, quyết không lìa xa.
“Buổi lễ kết thúc!” Tiếng xướng lễ vang lên, vang vọng trong chính điện, vang vọng khắp vạn dặm núi sông.
“Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Quần thần cúi đầu, hô vang.
Quay đầu nhìn nhau, cùng cười một tiếng.
Cuối cùng, bọn họ cũng danh chính ngôn thuận trở thành vợ chồng.
Cuối cùng, bọn họ đã có thể mãi mãi bên nhau.
Pháo mừng nổ vang, chiêng trống rộn rã, khắp nơi vui mừng, núi sông cùng xuân.
Đại yến tân khách, đại xá thiên hạ.
Đám cưới vương hậu.
Bóng đêm bao trùm, hoàng cung Thiên Thần lại sáng trưng, rực rỡ đèn hoa.
Tiền điện, quan lại huyên náo, chén cụng chén, một mảnh vui mừng.
Mà trong tẩm cung của Hiên Viên Triệt lúc này lại yên lặng không một bóng người.
Vô số ánh nến đỏ chập chờn, chiếu rọi hết thảy.
Lưu Nguyệt ngồi trước bàn, nhìn Hiên Viên Triệt vừa rồi kiên quyết bỏ mặc quần thần kéo nàng trở về tẩm cung, ánh mắt khóe miệng đều mang ý cười rạng rỡ.
Thị nữ trong tẩm cung nhanh chóng lui ra.
Hiên Viên Triệt cầm lấy rượu giao bôi đã sớm chuẩn bị đặt trên bàn.
Đưa chén phượng cho Lưu Nguyệt, còn mình cầm lên chén long.
Nhìn Lưu Nguyệt thật sâu, ánh mắt đắm đuối, không đè nén được sự vui mừng nói: “Cuối cùng chúng ta cũng chính thức trở thành vợ chồng, là vợ chồng danh chính ngôn thuận!”
Một câu danh chính ngôn thuận, nhưng bên trong lại hàm chứa biết bao gian nan, biết bao khó khăn. Để được danh chính ngôn thuận như hôm nay, bọn họ đã mất bao nhiêu năm, trải qua bao chuyện.
Nhưng tất cả, bây giờ đều đã qua, đều không đáng nhắc đến.
Trong mắt Lưu Nguyệt hiện lên tình ý dạt dào, giơ chén lên, vòng qua tay Hiên Viên Triệt, nhìn nhau, một hơi uống cạn.
“A.” Một hơi uống cạn chén rượu trong tay, ngẩng đầu, chỉ thấy vẻ mặt Hiên Viên Triệt có chút vặn vẹo, trong miệng còn ngậm nguyên rượu giao bôi, nuốt xuống cũng không được, mà nhổ ra cũng không xong.
“Sao thế?” Lưu Nguyệt nhất thời nhướn mày.
Khóe miệng Hiên Viên Triệt khẽ động, miệng ngậm kín, không thể nói ra.
Lưu Nguyệt thấy vậy, nhận lấy chén rượu trong tay hắn, nhẹ nhàng liếm một chút trên vành chén.
Mẹ nó, thật là đắng.
|