Long Bảo Bảo, Mẫu Thân Quá Bưu Hãn!
|
|
Nhược Á Phỉ hít một hơi thật sâu, mặt cười như hoa, dung nhan xinh đẹp trong nháy mắt bị một tầng sương mù bao bọc, không người có thể thấy rõ thực tâm của nàng.
“Được, lấy thân báo đáp, chờ thân thể của ta dưỡng tốt, ta liền để báo đáp huynh.”
Nghe vậy, Mộ Thiên Viêm chẳng những không có cao hứng, mà lại càng thêm tức giận, giận nàng thà rằng như vậy, cũng không nguyện quang minh chính đại trở thành nữ nhân của hắn! Được, đã nàng muốn như vậy, vậy hắn cũng cho nàng loại kết quả này!
“Được, rất được, ta chờ!”
Lạnh lùng bỏ lại lời nói, Mộ Thiên Viêm đứng dậy, rời khỏi phòng.
Bầu không khí trong gian phòng nhất thời trở nên quỷ dị, ở đây đều lộ ra biểu tình không được tự nhiên, bao gồm mang tâm trạng xem cuộc vui – Thượng Quan Mộc, mặc dù hắn thích nhìn chuyện hát xướng như thế này, thế nhưng, kết cục cuối cùng của màn diễn đều là đem lửa giật hắt đến người xem cuộc vui, vì thế ——
“Nhu Nhi cô nương, tại hạ có việc, rời đi trước.”
Ném lời nói xuống, thân ảnh Thượng Quan Mộc rất nhanh biến mất ở trong phòng.
Những người còn lại cũng đều là người thức thời, bọn họ đồng thời đứng dậy, chào Nhược Á Phỉ, bao gồm Bạch Linh tự cho mình là cao ngạo, hắn là cảm thấy không cần thiết ở lại.
“Mẫu thân!”
Long Tiểu Bảo rất tức giận, nó có thể cảm giác được mẫu thân đau lòng.
Hừ, nam nhân đáng ghét, chờ nó cường đại lên, chính là lúc chết của hắn!
Nhược Á Phỉ cắn môi, ngơ ngẩn nhìn không trung phát ngốc, thực lâu thực lâu, cho đến một tiếng kêu thầm thì lọt vào tai, nàng này mới phản ứng được, nàng đói bụng.
Vừa mới chuẩn bị đứng dậy, Nhược Á Phỉ sửng sốt, nàng hình như không cảm giác được đói nha, sao có thể… Tâm tư còn chưa có hạ xuống, đột nhiên nhìn thấy hai bên má Long Tiểu Bảo đỏ mấy phần, chỉ thấy hắn quẫy đuôi, bi bô nói:
“Mẫu thân, bảo bảo đói bụng.”
Sinh ra hai ngày, nó chưa từng ăn bất kỳ thứ gì, bởi vì bận tiêu hóa tầng màng bọc nó, vì thế cũng không đói, nhưng bây giờ, nó đã tiêu hóa xong, bụng nhỏ trống trơn!
Nhược Á Phỉ xì cười ra tiếng, bởi vì nó vẫn không có đòi ăn, cho nên nàng thậm chí cũng đã quên nên cho nó ăn cái gì. Bây giờ nhìn đến phản ứng đáng yêu của nó, nàng không hiểu muốn cười, chuyện này cũng không phải cái chuyện xấu gì, nó lại vẫn xấu hổ, thật sự là chơi rất vui nha!
“Mẫu thân.”
Long Tiểu Bảo vừa thẹn vừa giận, không được tự nhiên cọ thân thể của nàng.
Nhược Á Phỉ cười không ngừng, che miệng, vừa cười vừa hỏi:
“Bảo bảo muốn ăn thứ gì a?”
Hài tử bình thường là uống sữa, không biết nó muốn ăn cái gì. Hai ngày này nàng bị Mạc Dương điều trị xem như không tệ, có chút sữa, mặc dù nàng thoạt nhìn tính tình không tốt, nhưng, nàng vẫn là người rất có trách nhiệm.
Long Tiểu Bảo chớp chớp mắt to, đôi mắt linh lợi đung đưa, nhìn bộ ngực Nhược Á Phỉ vì có sữa mà to căng, liếm liếm môi, mềm nói:
“Bảo bảo muốn uống sữa.”
Mặc dù rồng con bình thường là ăn thịt để bổ thân thể, bất quá, hắn sinh ra quá sớm, chưa phát dục xong, cộng thêm cơ thể mẫu thân là người, vì thế, hắn cũng muốn nhập gia tùy tục.
“Được.”
Nhược Á Phỉ đáp ứng, vén y phục lên, đem bộ ngực trắng no đủ lộ ra, ôm lấy thân thể tiểu gia hỏa, đem nhũ đút tới trong miệng hắn.
Long Tiểu Bảo há miệng mút lấy, hạnh phúc uống. Hắn dám cam đoan, hắn là con rồng đầu tiên uống sữa!
Nhìn bộ dáng tiểu gia hỏa thích thú, trong lòng Nhược Á Phỉ mọc lên một cỗ thỏa mãn, biểu tình trên mặt ôn nhu đến mức nhỏ ra nước.
Ở trong nhà Mạc Dương nghỉ ngơi ba ngày, bọn Nhược Á Phỉ lúc này mới tiếp tục lên đường, thuê một xe ngựa cực lớn, đi hướng Đông Trạch quốc.
Lúc đoàn người rời đi không bao lâu, Mạc Dương liền đóng cửa y quán, mang theo bao y phục rời khỏi trấn nhỏ.
Trên xe ngựa, như cũ là Lãnh Dực Hàn cùng Thượng Quan Mộc ngồi ở trước xe lái xe, trong xe, Nhược Á Phỉ cùng Mộ Thiên Viêm hai người không nhìn nhau, biểu tình đều rất trầm, làm cho cả thùng xe nhất thời trở nên ngột ngạt.
Trầm mặc hồi lâu, Nhược Á Phỉ đột nhiên đem tầm chuyển tới trên người Minh Thất Thất cùng Bạch Linh, đạm thanh hỏi:
“Các ngươi thực sự quyết định theo chúng ta đi Đông Trạch quốc?”
Minh Thất Thất ngáp một cái, miễn cưỡng đáp:
“Đương nhiên, nếu như không phải ngươi, ta bây giờ còn đang làm lão đại sơn tặc, ngươi làm cho ta mất đi việc kia, ngươi phải bồi thường cho ta, trước lúc ta tìm được việc khác, ta sẽ theo ngươi!”
Khóe miệng Nhược Á Phỉ co quắp, nhìn về phía Bạch Linh bên cạnh, chỉ thấy mày kiếm hắn nhíu lại, tròng mắt màu hổ phách nhẹ nhàng chớp, lộ ra một trận ý cười, tiếng nói trầm thấp mị hoặc nói:
“Bản tôn đang rảnh rỗi, vì thế chuẩn bị đi theo nàng đến cái nơi gọi là Đông Trạch quốc nhìn một cái.”
Đạt được đáp án, Nhược Á Phỉ bất đắc dĩ thu hồi mắt. Nàng đi Đông Trạch là vì cướp công pháp, mang một đám người đi như thế là để làm gì a?
Ngoài xe, móng ngựa nhẹ đạp, ánh mặt trời chíu rọi, ánh mặt trời nhàn nhạt đem hai nam nhân tuấn dật được xem như thiên thần thực chói mắt, đây vốn là một bộ hình ảnh cực xinh đẹp, bất quá, biểu tình hai người lúc này cũng không làm sao mà sung sướng.
Lãnh Dực Hàn là mặt không có biểu tình gì, Thượng Quan Mộc thì lại là nheo mắt lại, nổi giận nhìn hai con ngựa đang đóng phim chậm, hai con ngựa này thực sự là một chút nhãn lực cũng không có, đánh một roi liền chạy hai bước, nếu không đánh, vậy liền giống như tản bộ, đi từ từ, hành trình có thể nói càng lúc càng chậm!
Bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hành trình của bọn họ đã kéo mười ngày liên tục không ngừng, nếu như tiếp tục với tốc độ này, thật không biết năm nào mới có thể đến Đông Trạch quốc.
Yếu ớt nhìn chằm chằm con ngựa, trong lòng Thượng Quan Mộc nhất thời bốc lên một cỗ lửa giận, đột nhiên quất roi, ra sức thốc dục con ngựa, hắn muốn tăng tốc!
Con ngựa rất nhanh chạy trốn, tốc độ trong nháy mắt được tăng cao. Mấy người trong xe nhất thời không có phòng bị, thân thể vừa đổ, có xu thế ngã xuống.
Nhược Á Phỉ thầm kêu một tiếng.
‘Chắc chết!’
Lập tức ôm chặt Long Tiểu Bảo, nhắm mắt lại, chờ đau đớn truyền đến.
Động tác Mộ Thiên Viêm rất nhanh nhẹn, trước một giây lúc Nhược Á Phỉ ngã xuống, đúng lúc chộp lấy thân thể của nàng đem nàng nhét tới trong lòng mình, cho đến khi an ổn ngồi trở lại ghế, hắn vẫn không có buông tay ra.
Nhược Á Phỉ nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, mở mắt, trông đến mặt hắn không có biểu tình gì, nhạt miệng nói:
“Buông ta ra.”
Hơi thở của hắn cách nàng gần quá, làm cho tư tưởng của nàng có chút mơ màng.
Mộ Thiên Viêm không đáp lời, chỉ là dùng cặp mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng, thâm tình, tức giận, mê man, nhiều loại nỗi lòng từ trong mắt hắn xẹt qua, cho đến cuối cùng, hắn mới thu lại tất cả tâm tư, siết chặt thân thể của nàng, đem tay ôm nàng bả vai chậm rãi trượt hướng thắt lưng, vô ý thức ở phía trên đó bắt đầu vuốt ve.
“Huynh…”
Nhược Á Phỉ cực không được tự nhiên, muốn đẩy hắn ra, nhưng tay hắn nắm thật chặt, không có cách nào đẩy ra, nàng chỉ có thể cắn môi, mắt lạnh trừng mắt hắn.
Mộ Thiên Viêm cười khẽ, nhếch mày lên, nhìn thẳng ánh mắt u oán kia của nàng.
‘Vô sỉ!’
Nhược Á Phỉ thầm mắng, cúi đầu, nhìn thấy Long Tiểu Bảo đang mê man lại mở mắt ra, trong lòng nàng lại mềm nhũn, cúi đầu hôn một cái đầu của nó, Long Tiểu Bảo lập tức thỏa mãn nhắm mắt lại, tiếp tục chìm đắm trong mộng đẹp của nó, nó còn phải tĩnh dưỡng, hảo hảo tĩnh dưỡng.
Vì đền bù làm lỡ thời gian mười ngày này, Thượng Quan Mộc là liều mạng đánh xe ngựa, muốn ở trong vòng nửa tháng chạy tới Đông Trạch quốc. Bất quá, bởi vì gấp rút lên đường, Nhược Á Phỉ vốn bởi vì sinh sản nên thân thể suy yếu tiều tụy không ít, nguyên bản hồng hào hai má lộ ra màu sắc tái nhợt, thân thể thoạt nhìn mảnh mai không chịu nổi.
Xe ngựa thong thả đi vào thành, Thượng Quan Mộc là vẻ mặt hưng phấn.
Cuối cùng đã tới, rời khỏi Đông Trạch quốc một tháng, hắn rốt cuộc đã trở về nhà!
Xe ngựa vào thành không nhiều lắm, không đợi Thượng Quan Mộc đối hai bên đường náo nhiệt này hảo hảo phát tiết một phen, hai mặc nam tử trang phục thị vệ đột nhiên từ trên trời đáp xuống, vẻ mặt lạnh lùng ngăn xe ngựa.
“Các ngươi…”
Thượng Quan Mộc đang muốn nổi giận, một thị vệ trong đó đột nhiên tiến lên nửa quỳ, lên tiếng nói:
“Nô tài ra mắt Nhị Vương Gia.”
“Chuyện gì?”
|
Biết bọn họ không phải là người ngoài, Thượng Quan Mộc thu hồi vẻ giận dữ, lạnh lùng nói.
“Hoàng Thượng có chuyện tìm Nhị Vương Gia.”
Người thị vệ này mặt không có biểu tình gì, nhàn nhạt mở miệng nói.
Thượng Quan Mộc kinh ngạc nheo mắt lại, nghi ngờ nói:
“Các ngươi làm sao biết Bản Vương hôm nay trở về?”
Người thị vệ này nâng nâng đôi mắt, thấp giọng nói:
“Hoàng Thượng làm cho chúng ta ở cửa thành đợi Vương Gia, chờ Vương Gia trở về lập tức truyền lời để cho Vương Gia tiến cung.”
“À.”
Thượng Quan Mộc thì thào gật đầu một cái, hướng Lãnh Dực Hàn bên cạnh nói:
“Huynh dẫn bọn họ hồi Vương phủ, Bản Vương tiến cung trước.”
Lãnh Dực Hàn liếc mắt nhìn kia hai thị vệ, đáp nhẹ một tiếng.
“Được.”
Lưu lại lời nói xong, Thượng Quan Mộc liền một mình đi Hoàng cung, mà Lãnh Dực Hàn thì tiếp tục lái xe hướng Vương phủ mà đi.
Sau khi xe ngựa chuyển hướng, Mạc Dương mới đột nhiên lách mình xuất hiện chỗ xe ngựa dừng lại lúc nãy, cặp mắt u ám kia nhìn về phía trước, khóe miệng hơi cong lên, một vệt ý cười thấy không rõ hiện ra.
Nhược Á Phỉ không biết là nguyên nhân gì, lại lần nữa ngồi xe ngựa, nàng cũng không có rất khó chịu, ngoại trừ có đôi khi sẽ cảm thấy ngồi đến mông đau ra, thì cảm giác của nàng coi như là hài lòng.
Nhưng, dù sao nửa tháng này cơ bản không rời xe ngựa, nàng thực sự buồn bực vô cùng, vì thế, xe ngựa vừa dừng, Nhược Á Phỉ lập tức đứng dậy, muốn xuống xe. Vậy mà, mới đứng lên, đầu lập tức truyền đến cảm giác choáng váng, thân thể vô lực rơi đi xuống.
“Grào…”
Thân thể Long Tiểu Bảo căng thẳng, tứ chi chăm chú nắm lấy y phục Nhược Á Phỉ, chỉ sợ nàng chợt buông lỏng tay đem chính mình làm ngã xuống.
Mùi vị dương cương cùng ấm áp truyền vào mũi, Nhược Á Phỉ thật sâu thở hắt ra, cho rằng lần này cứu nàng như cũ là Mộ Thiên Viêm, ngẩng đầu, đang muốn nói cám ơn, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách kia, tâm Nhược Á Phỉ lập tức trầm xuống.
Nàng không ngờ, ôm nàng thế nhưng sẽ là Bạch Linh, thực sự là thực ngoại ý muốn a.
Âm thầm cảm thán một tiếng, Nhược Á Phỉ đột nhiên cảm thấy sau lưng mát lạnh, nàng có thể cảm giác được một cỗ ý lạnh có thể đem nàng đóng băng từ sau lưng nàng truyền đến.
“Buông nàng ra!”
Thanh âm Mộ Thiên Viêm lạnh lùng ra miệng, trong đôi mắt xẹt qua một tia ảo não. Vừa rồi hắn đang muốn ra tay, vậy mà lại bị người giành trước, thật sự là đáng ghét!
Lanh lảnh tiếng cười truyền đến, mày kiếm Bạch Linh nhíu lại, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua, thanh âm trầm thấp dễ nghe phản bác:
“Ta tại sao phải buông nàng ra?”
Ôm nàng cũng không phải đặc quyền của mình hắn!
“Ngươi…”
Tức giận tăng dần lên, trên người khí tức lạnh lùng lan tỏa, Mộ Thiên Viêm nâng tay, một vệt ánh sáng trắng rất nặng từ bàn tay to quét về phía mặt Bạch Linh.
Bạch Linh khí thế vừa chuyển, phất tay áo chặn chưởng này đẩy trở về, cũng thừa dịp này ôm lấy Nhược Á Phỉ bay ra cửa xe.
“Phụt…”
Trong nháy mắt rèm cửa hạ xuống, Mộ Thiên Viêm đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Một kích của Bạch Linh cũng không nặng, bất quá, thương thế Mộ Thiên Viêm chưa lành, lúc này đã là thương càng thêm thương.
Lão Quỷ nhìn hắn một cái, kéo A Minh xuống xe ngựa.
Minh Thất Thất cũng nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên rời khỏi xe ngựa.
‘Đáng chết!’
Mộ Thiên Viêm che ngực, đôi mắt lãnh lệ nhìn rèm cửa, thật lâu, mới thu lại khí thế trên người, lau đi dòng màu đỏ đẹp đẽ khóe miệng, giả vờ không có chuyện gì rời khỏi xe ngựa.
Vương phủ Thượng Quan Mộc, bên ngoài thoạt nhìn là đại khí khoan dung độ lượng, không giống bình thường, thế nhưng đi vào, Nhược Á Phỉ liền phát hiện, ở đây so với Vương phủ Mộ Thiên Viêm kém hơn không chỉ là một nữa, nói không nên lời sai chỗ nào, thế nhưng đứng ở chỗ này, cho nàng cảm giác chính là một chữ ‘nghèo’.
Một chút cũng không có cảm giác phú quý đại khí như bề ngoài, hơn nữa trong phòng thoạt nhìn vắng vẻ, hình như không có gì cả, nhưng lại nghĩ không ra sai chỗ nào, tất cả dụng cụ đầy đủ mọi thứ, đến tột cùng là sai ở chỗ nào a?
Quan sát Lãnh Dực Hàn an bài ở phòng hồi lâu, trong đầu đột nhiên lóe sáng, Nhược Á Phỉ chợt vỗ đùi, kinh ngạc ra tiếng nói:
“Là vật trang trí!”
Nàng cuối cùng cũng nghĩ tới, ở đây tất cả cái gì cũng không thiếu, thế nhưng lại thiếu trang sức trang trí. Không, hình như có mấy thứ vật trang trí nhỏ, nhưng, thoạt nhìn đều không được tốt lắm, hẳn không phải là dùng nhiều tiền mua.
Đường đường một Vương Gia, nên sẽ không nghèo quá đi, vì sao hắn không chơi những thứ này? Cũng không phải là nàng muốn đánh cái chủ ý gì, chỉ là thật tò mò mà thôi.
“Mẫu thân, cái vật trang trí gì a?”
Long Tiểu Bảo miễn cưỡng nằm úp sấp ở trên tay nàng, móng vuốt nho nhỏ có một như có như không chạm vào y phục gần trong gang tấc, cảm nhận được phần thịt tròn vo bên trong áo kia, nó lập tức nghĩ đến sữa trong veo ngon miệng, thèm ăn liếm liếm môi, mắt phát sáng đầy mong chờ.
“Không có gì.”
Nhược Á Phỉ khẽ thở dài. Nàng là quá nhàm chán, nơi này có không có vật trang trí cũng không liên quan đến nàng, mục tiêu của nàng là bản công pháp bị Hoàng Thượng Đông Trạch quốc cầm trong tay.
Long Tiểu Bảo ngẩng đầu, đang chuẩn bị gọi Nhược Á Phỉ cho ăn sữa, phát hiện đôi mắt của nàng trong trạng thái thất thần, nó bĩu môi, ủy khuất hít mũi một cái, một lát, mới cúi đầu, đưa móng vuốt lay y phục trước ngực nàng.
‘Mẫu thân ngẩn người, vẫn là mình động thủ thì hơn!’
Y phục cổ đại lại không giống y phục hiện đại, mặc dù là ngày tháng sáu, nhưng ăn mặc cũng không ít. Lay nửa ngày, Long Tiểu Bảo cũng không có thể lấy ra thứ mình muốn, ngược lại đem Nhược Á Phỉ đang thất thần kéo tỉnh.
Nàng cúi đầu, trông đến bộ dáng nó đáng yêu, nhếch môi, một tay giật lại y phục nó lay nửa ngày, vừa cho nó ăn sữa, vừa cười nói:
“Đói bụng vì sao không gọi mẫu thân a? Y phục của mẫu thân cũng không dễ cởi như vậy nha.”
“Ưm ưm…”
Tiểu gia hỏa trừng mắt to, vừa vội vàng bú sữa, vừa kháng nghị kêu lên tiếng.
Xem qua gian phòng của mình sẽ ở xong, Minh Thất Thất liền quay lại gian phòng Nhược Á Phỉ, muốn nhìn tiểu gia hỏa phấn nộn nộn, yêu thích của hắn đối Long Tiểu Bảo là từ từ ngữ tới biểu cảm, không chút nào dấu diếm.
|
Bất quá, Nhược Á Phỉ cho tới bây giờ cũng không để cho hắn chạm tiểu gia hỏa, cộng thêm tiểu gia hỏa đối với hắn cũng không lạnh không đạm, điều này càng làm cho hắn không có cơ hội chạm nó. Nhưng, cho dù là như vậy, cũng không thể xóa đi tâm tình yêu thích nó của hắn, không chạm liền không chạm, có thể nhìn nhìn cũng không tệ!
Minh Thất Thất không ngờ đẩy cửa vào sẽ thấy một phen hình ảnh làm cho người ta phun máu như vậy, bộ ngực nở nang căng trắng bị môi mềm nộn mút, từng chút từng chút mút vào, thoạt nhìn thật sự là ——
Bịch một tiếng, ý thức của Minh Thất Thất còn chưa trở về, thân thể đã bị bay ra hai mét nặng nề rớt xuống đến.
Minh Thất Thất bị đập đến mắt nổ đom đóm, một kích kia không tính nặng, lại cũng không nhẹ, hắn hiện tại xem như bị thương nhẹ!
“Cút ra ngoài!”
Lời nói băng hàn làm cho Minh Thất Thất ngã xuống đất phục hồi tinh thần lại, hắn ngửa đầu lên, nhìn thấy thân ảnh kia cao to lạnh lùng, không vui nhăn mày. Hắn ta dựa vào cái gì bắt hắn cút a?
Phát hiện Minh Thất Thất không hề động, Mộ Thiên Viêm một thân lửa giận đi nhanh tới, túm cổ áo của hắn ta rồi dùng sức, đưa hắn ta ngã ra khỏi gian phòng.
Hắn bước nhanh đi tới cửa, khóa phòng cửa phòng lại, lúc này mới chậm rãi giảm đi lửa giận đáy lòng. Hắn chỉ là muốn đến xem thử thân thể nàng thế nào, không ngờ chính là nhìn thấy nàng đang cho nhi tử ăn sữa, càng không có nghĩ tới, vẫn còn có một người nam nhân đang nhìn chằm chằm chỗ lộ ra của nàng!
Hắn trong nháy mắt nóng nảy, cho đến đóng cửa lại, hắn mới hồi phục tinh thần lại, kinh ngạc nhìn hai tay của mình. Hắn vừa rồi sao có thể nóng nảy hấp tấp như vậy, thế nhưng khống chế không được lửa giận của mình như vậy.
Không, hắn xúc động không chỉ một lần, vừa rồi lúc xuống xe hắn tựa hồ cũng là như thế.
Khó có thể tưởng tượng, hắn lại là không bị khống chế như vậy, vì sao lại như vậy?
Mộ Thiên Viêm nhíu mày, hai tròng sâu thẳm mắt lộ ra vẻ mê man, thân hình cao lớn tựa vào cửa, dường như bị người định trụ, không có nửa điểm động tĩnh.
Không nghĩ lại đột nhiên có người tiến vào, trong nháy mắt kia, Nhược Á Phỉ hoàn toàn ngồi ở đó, không có nửa phần động tác. Chờ tới lúc nàng nhớ tới việc tức giận, Minh Thất Thất đã bị người ném ra ngoài, còn lại Mộ Thiên Viêm tựa hồ đang đứng ở cửa ngẩn ra.
Suy nghĩ vài giây, Nhược Á Phỉ xoay người, quyết định cho tiểu gia hỏa ăn no lại đi giáo huấn kẻ hảo sắc này!
Long Tiểu Bảo nhìn ra được ý nghĩ của Nhược Á Phỉ, đối với Mộ Thiên Viêm nó cũng không thích được, vì thế, cái miệng nhỏ nhắn của nó mút lên rất nhanh, hai móng vuốt thịt thịt đặt lên trước ngực nàng đè ép sữa.
Rất nhanh, bụng liền được lấp đầy, Long Tiểu Bảo buông ra núm vú, nhẹ nhàng ợ no nê một cái, lúc này mới bi bô hướng Nhược Á Phỉ nói:
“Mẫu thân, bảo bảo no rồi.”
“Ừm, con nghỉ ngơi một chút.”
Nhược Á Phỉ cúi đầu nhìn nó một cái, đem thân thể nó bình ổn đặt tới trên giường, chỉnh lại y phục xong, khí thế vội vàng đi tới trước mặt Mộ Thiên Viêm, chợt nắm lên cánh tay hắn, tư thế qua vai muốn đem hắn ném ra ngoài.
Vậy mà, Mộ Thiên Viêm mặc dù không có phòng bị, nhưng tu vi hắn không thấp, cộng thêm khí lực so với Nhược Á Phỉ lớn hơn, lúc phản ứng kịp sau, hắn kéo thân thể Nhược Á Phỉ xoay tròn một cái, đem nàng đặt vào trong lòng hắn, mặt mang ý cười nhìn nàng, thản nhiên phun chữ nói:
“Nhu Nhi, chút công phu mèo quào ấy của nàng sao có thể đánh lén ta.”
Nhược Á Phỉ cắn răng, vừa thẹn vừa giận giận trừng hắn, thấy thân thể mình bị trói chặt, trong lòng quýnh lên, chợt nhấc chân, hướng hắn trên chân giẫm qua.
Mộ Thiên Viêm kêu lên một tiếng đau đớn, khuôn mặt tuấn tú cứng đờ, tựa hồ ẩn nhẫn cái gì.
Thấy vậy, Nhược Á Phỉ sung sướng nheo mắt lại, trên mặt lộ ra cười khẽ, đáy lòng thực đắc ý. Hắn cho giữ tay nàng là có thể không bị công kích sao!
Đôi mắt hẹp dài liếc nhìn nữ nhân hài lòng trong lòng, Mộ Thiên Viêm âm thầm thở dài. Một cước kia của nàng cũng không làm cho hắn đau, hắn lộ ra cái loại biểu tình này, chỉ là muốn làm cho nàng cho rằng như vậy mà thôi.
‘Thật là một nữ nhân dễ lừa!’
Mộ Thiên Viêm sủng nịch nhẹ cười rộ lên.
Đắc ý một lúc lâu, trong lòng Nhược Á Phỉ ngẩn ra, đột nhiên nghĩ đến cái gì, híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo, nàng nhìn thẳng hai mắt của hắn, nhạt miệng nói:
“Buông ta ra, huynh tại sao có thể không gõ cửa liền vào gian phòng nữ nhân, huynh có biết đây là rất không lễ phép hay không, Tứ Vương Gia!”
Cảm nhận được nàng có ý định xa cách, khuôn mặt tuấn tú chói mắt kia của Mộ Thiên Viêm âm trầm xuống, ánh mắt u lạnh nhìn nàng, thanh âm lạnh lùng nói:
“Bản Vương lúc tiến vào, cửa này vốn là mở, Bản Vương cũng không phải là không gõ cửa!”
Nễu nàng đã đối hắn lạnh lùng, vậy hắn cũng không cần phải đưa khuôn mặt tươi cười đi lên!
Nghĩ đến Minh Thất Thất bị ném ra cửa, Nhược Á Phỉ nhăn mày, tức giận nói:
“Huynh biết rõ ta đang làm cái gì ở bên trong, vì sao không ra đi? Huynh không cảm thấy huynh lưu lại trong phòng thực mất thất thể thống sao?”
“Lúc đó tình thế cấp bách, Bản Vương đã quên ra. Huống hồ, nàng vốn liền chuẩn bị một vốn một lời lấy thân báo đáp cho Bản vương, coi như là nhìn nàng thì thế nào?”
Lời nói của hắn đầy vẻ đương nhiên, khí tức trên người lãnh đạm, dường như chính hắn cũng không có làm việc vô lý.
“A…”
Nhược Á Phỉ cười lạnh một tiếng, mở cửa phòng đưa hắn hung hăng đẩy ra, dữa dằn nói:
“Được, rất được, huynh xem cũng không sao, chỉ là hiện tại, Bản cô nương không muốn cho huynh lưu lại đây!”
Ném lời nói xuống, Nhược Á Phỉ chợt đóng cửa lại, thở gấp một hồi, nàng phản tựa lưng ở trên cửa, vẻ mặt thống khổ cắn răng, thân thể chậm rãi ngồi xổm xuống.
|
Lời của hắn, thực đả thương người! Ngữ khí của hắn, thực lạnh lùng, nàng thật ghét hắn như vậy!
( Ụt : Tỷ à, chính tỷ đẩy ca ra xa vạn dặm, giờ lại trách ca dùng cùng phương thức đến nói chuyện với tỷ, tỷ không thấy mình có chút dở người sao =))))~ Chỉ tội cho Viêm ca. )
Mỗi lần đối mặt với hắn, nàng cũng sẽ nhắc nhở chính mình không nên rơi vào, thế nhưng, nàng hình như đối với bản thân không giữ lời hứa, nàng thật là thống khổ, rõ ràng hắn đối với nàng không phải thật tâm, vì sao nàng còn có thể như vậy, hắn chỉ là muốn thân thể của nàng mà thôi!
Nước mắt ấm nóng từ khóe mắt chảy ra, từng giọt từng giọt theo hai má trượt đến cổ, cho đến khi biến mất không thấy.
Nàng tựa hồ rất yếu đuối, a, thực sự là không chịu nổi đả kích.
Nhược Á Phỉ thì thào cười khổ, ánh mắt từng chút từng chút mơ mơ màng màng.
Trầm mặc hồi lâu, Nhược Á Phỉ mới cong khóe miệng lên, nở nụ cười lạnh. Nàng cũng không phải không có hắn liền không được, lại vẫn vì hắn thương tâm, thực sự là buồn cười. Huống chi, giữa bọn họ, vốn cũng không khả năng, một nữ nhân vì người khác sinh hài tử, có ai sẽ tiếp nhận?
Long Tiểu Bảo nằm ở trên giường nhìn Nhược Á Phỉ vừa khóc vừa cười, thực không hiểu, nháy mắt to suy nghĩ một hồi lâu, nó vẫn là nghĩ không ra manh mối. Sau, chống cự không nổi buồn ngủ, nặng nề ngủ. Ưm, sinh mệnh ở chỗ ngủ, nó cần nghỉ ngơi thật nhiều.
Hoàng cung Đông Trạch quốc, Thượng Quan Mộc tiến cung xong, theo tin tức hai thị vệ kia lưu lại, trực tiếp đi phòng nghị sự trong cung.
Hoàng Đế Đông Trạch quốc Thượng Quan Minh Vũ tĩnh tĩnh ngồi ở chủ vị phòng nghị sự, một thân long bào màu vàng sáng cực kỳ chói mắt, tuổi của ông cùng Mộ Hình là tương xứng, nhưng mà bộ dáng ông so với Mộ Hình thoạt nhìn già hơn mười tuổi, nếp nhăn khóe mắt không ít, hai tròng mắt nhiều lần trải qua tang thương cũng có vài phần ôn trầm.
Ở phía trước Thượng Quan Minh Vũ, ngồi bốn nam tử trẻ tuổi, dung mạo bọn họ cùng Thượng Quan Minh Vũ có chút tương tự, bất quá so với ông non nớt rất nhiều, mấy người này, đó là Hoàng huynh cùng Hoàng đệ của Thượng Quan Mộc.
Nét mặt của bọn họ rất nghiêm túc, vẫn mím chặt môi, ánh mắt chớp cũng không chớp rơi vào trên người Thượng Quan Minh Vũ.
Bầu không khí khẩn trương bỗng biến mất lúc Thượng Quan Mộc tiến vào phòng nghị sự, Thượng Quan Minh Vũ nhướng mày, nhìn lão nhị nhà ông vào cửa, ý cười chợt tới, trầm giọng nói:
“Mộc Nhi, con cuối cùng là đã trở về.”
“Phụ Hoàng, không biết Phụ Hoàng gọi nhi thần tới là có chuyện gì?”
Thượng Quan Mộc đi nhanh đến, tầm mắt tự nhiên quét về phía mấy huynh đệ ngồi ở không xa, tròng mắt chớp chớp, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thượng Quan Minh Vũ cũng không đáp nói, chỉ là ôn cười nhìn hắn, cho đến lúc hắn ngồi xuống, ông mới ho nhẹ một tiếng, phất ống tay áo, trầm thấp ra tiếng nói:
“Nhóm Hoàng nhi, Trẫm đợi thật lâu, chính là muốn chờ các con đều trở về, sau đó nói với các con một việc.”
Thượng Quan Mộc chau chân mày lại, lẳng lặng nhìn ông, âm thầm suy đoán chuyện ông muốn nói rốt cuộc là chuyện gì.
Dừng lại chừng một phút, Thượng Quan Minh Vũ đem tầm mắt rơi xuống trên người Thượng Quan Mộc, trong năm Hoàng tử, hắn là người có tu vi cao nhất, có thiên phú nhất, cũng là người ông xem trọng nhất.
“Trẫm muốn các con đem cao thủ tứ quốc đều mời đến Đông Trạch quốc, tổ chức một đại hội võ lâm, để cho bọn họ tranh đoạt bản công pháp kia.”
“Phụ Hoàng, có thể nói cho nhi thần tại sao phải làm như vậy không?”
Thượng Quan Mộc nheo mắt lại, nghi ngờ hỏi.
Thượng Quan Minh Vũ liễm hạ mí mắt, tay nhẹ nhàng gõ lên bàn, thanh âm không nhanh không chậm nói:
“Bây giờ còn không phải là lúc để cho con biết việc này. Nói chung, việc này nhất định không thể xảy ra sai xót, đại hội võ lâm nhất định phải làm ra, càng lớn càng tốt, làm cho tất cả mọi người tứ quốc biết đại hội lần này, hiểu chưa?”
“Phụ Hoàng, rốt cuộc có bí mật gì? Vì sao ngay cả nhóm nhi thần cũng không thể nói?”
Thượng Quan Mộc trừng mắt, không vui hỏi tới, hắn thực không hiểu vì sao nghe được một nửa lời nói kia, liền cảm thấy có cái gì đó như chạm vào trái tim hắn.
Thượng Quan Minh Vũ lắc đầu, bỗng chốc đứng dậy, tiêu sái đi lại, thanh âm nhẹ rơi vào trong tai mấy người.
“Các con tận lực mở rộng phạm vi lời đồn đại, tốt nhất có thể đem tất cả cao thủ đều hấp dẫn đến.”
Ngay lúc chữ cuối cùng rơi xuống, thân ảnh của ông cũng biến mất theo.
Bọn người lưu lại là không hiểu ra sao.
Đại Vương Gia Thượng Quan Ngân cau mày, hướng Thượng Quan Mộc nói:
“Nhị Hoàng đệ, đệ nói Phụ Hoàng rốt cuộc gạt chúng ta chuyện gì a? Sao lại phải thần thần bí bí như vậy.”
Thượng Quan Mộc lạnh lùng liếc hắn một cái, lành lạnh nói tiếp:
“Đại Hoàng huynh, nếu là biết, ta cũng sẽ không ngồi ở chỗ này.”
Thượng Quan Ngân không thú vị sờ sờ mũi, thở dài, nói:
“Đã như vậy, chúng ta đành chờ đến lúc được đến đáp án đi. Hiện tại, chúng ta phân công nhau hành sự, tận lực làm cho tất cả cao thủ đều tới tham gia đại hội võ lâm là được rồi.”
“Ta phái người ở Đông Trạch quốc tuyên truyền việc này, lão nhị là Tây Hải quốc, lão tam là Nam Dực quốc, lão tứ là Bắc Nguyên quốc, lão ngũ, đệ liền ở lại Đông Trạch quốc làm tất cả thủ tục đi đại hội võ lâm, cứ như vậy, ta đi trước.”
Thượng Quan Ngân từng chữ chia công việc xong, nhanh nhẹn đứng dậy, rời khỏi phòng nghị sự.
Còn lại bốn người đồng thời thở dài, mặt mang bất đắc dĩ cũng theo đó mà rời đi.
Bóng đêm thanh lương, một vòng trăng sáng cao cao nhô lên, ánh trăng mơ màng, tia sáng chói mắt kia dường như bị một tầng sương mù che khuất, làm cho người ta thấy không rõ diện mạo chân thực.
Một thân ảnh màu đen rất nhanh nhảy lên, bay qua hàng loạt nóc nhà, tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ chớp mắt một cái, liền không thấy được bóng dáng kia.
Tuy là như thế, ở phía sau hắn, vẫn có một số nhân ảnh, mặt bọn họ đầy vẻ lo lắng, sử dụng hết khả năng đẩy tốc độ của mình nhanh hơn để đuổi kịp bóng đen phía trước.
Tra thấy phía sau có người theo dõi, Mộ Thiên Viêm nhăn mày, bước tiến chậm chậm lại, cho đến cuối cùng đứng ở ngay trước nóc nhà cao cao, lúc này hắn mới xoay người, màu đen y sam bay bay ở không trung, trên người mang theo khí tức lạnh lùng, ánh mắt cũng âm trầm.
“Trở lại, không cho phép theo Bản Vương.”
Thanh âm lành lạnh ra miệng, khuôn mặt tuấn mỹ không mang theo một chút biểu tình.
Vài bóng người thoáng hiện ở trước mặt Mộ Thiên Viêm, cung kính cúi đầu, một người trong đó to gan hỏi.
“Thế nhưng, Vương Gia, người muốn một mình đi chỗ kia sao?”
“Ừ.”
|
Mộ Thiên Viêm chắp tay xoay người, lạnh lùng lên tiếng trả lời.
“Vương Gia, người có thương tích trong người, vẫn là làm cho bọn thuộc hạ đi đi.”
Người này ngước mắt, mở miệng vâng dạ nói.
Vốn chủ tử hành động bọn họ là không thể cản trở, chỉ là, chủ tử bị thương không nhẹ, tu vi còn chưa toàn bộ khôi phục, bọn họ sao có thể nhìn chủ tử đi chỗ đó để nguy hiểm chịu chết đây?
“Không cần.”
Nếu là vì nàng, hắn nhất định phải tự mình đi mới được. Huống chi, dược liệu hắn cần rất khó có được, coi như là để cho bọn họ đi, cũng chỉ là để cho bọn họ chịu chết mà thôi.
Mấy người không khuyên nữa, chỉ là lẳng lặng nhìn hắn, trong mắt ý khẩn cầu rất rõ ràng.
Mộ Thiên Viêm không để ý ánh mắt của bọn họ, một cái lắc mình, lại lần nữa phi thân rời đi.
Mấy bóng đen từng người liếc mắt nhìn nhau, lại lần nữa đuổi theo, bọn họ không xa không gần đi theo, cũng không muốn làm cho chủ tử phát hiện.
Mộ Thiên Viêm mím môi trong đêm đen di chuyển, tốc độ cực nhanh.
Mặc dù Nhược Á Phỉ hôm nay xác thực thương tổn hắn, nhưng hắn không cách nào bỏ mặc nàng, hắn sớm nhận định nàng là nữ nhân của hắn. Huống chi nàng đã vì hắn sinh hạ rồng con, hắn lại càng sẽ không mặc nàng không để ý.
Hắn lén tra tìm sách thuốc, thân thể Nhược Á Phỉ quá suy yếu, dược liệu bình thường đối với nàng đã không có tác dụng, chỉ có cực phẩm huyết liên ngàn năm mới có thể làm cho nàng khôi phục.
Còn có tên tiểu tử kia, hắn nhất định phải tìm một chút linh dược làm cho nó bồi bổ, nó quá yếu!
Rừng Hắc Ám, nơi thần bí nhất trong truyền thuyết của Đại lục Thiên Long, nơi đó khắp nơi đều có linh thảo dược hoa, thứ người thường muốn lại không chiếm được đều ở trong này. Nhưng mà, đây lại là nơi nguy hiểm nhất, ma thú tà ác cùng ác quỷ đáng sợ tề tụ ở đây, không người dám tiến vào. Tự nhiên, ma thú cùng ác quỷ ở đây cũng không ra. Một khi ra, tất nhiên bị người ở phía ngoài truy sát.
Nghe nói, đã từng có tên quỷ lợi hại tự cao tự đại, tự ý rời khỏi rừng Hắc Ám, kết quả của hắn cực thảm, bị vô số cao thủ nhân loại truy sát tròn một tháng, cuối cùng là bị mọi người chuyển đánh hóa thành khói xanh, chấm dứt quãng đời quỷ dài dằng dặc kia của hắn.
Mắt thấy cách rừng Hắc Ám càng ngày càng gần, mấy cái ám ảnh không tự chủ thả chậm bước chân. Từ lúc chủ tử để cho bọn họ hỏi thăm đường đi rừng Hắc Ám lộ, bọn họ liền biết chắc chắn hắn sẽ tới nơi này, mặc dù sớm biết như vậy, bọn họ lại không có cách nào ngăn cản hắn. Bất quá, bọn họ sẽ theo chủ tử, nếu là chủ tử thật có nguy hiểm, bọn họ hi sinh tính mạng của mình cũng sẽ cứu chủ tử rời khỏi.
Lúc đến rừng Hắc Ám, trời dần dần sáng lên, chạy vội một đêm, cuối cùng cũng đến nơi.
Không dừng lại chút nào, Mộ Thiên Viêm phi thân nhảy vào rừng Hắc Ám, từng mảnh từng mảnh sương trắng che tầm mắt người, nếu là dùng ánh mắt nhìn, chỉ có thể thấy trong vòng ba thước. Bất quá, tu vi của hắn cực cao, thần thức có thể mở rộng vài dặm, vì thế, coi như là không cần mắt cũng không có việc gì.
Mấy ám ảnh ở sau rụt cổ một cái.
Sương trắng này quá mức quỷ dị, mùa này trời ít sương mù, ở đây lại có sương mù nồng như vậy, đây tuyệt đối có vấn đề!
Mấy người mặc dù có chút sợ hãi, nhưng vẫn là to gan đi theo phía sau Mộ Thiên Viêm, thần thức cảnh giác quét về phía bốn phía, chỉ sợ lại đột nhiên xuất hiện thứ gì đó.
Mộ Thiên Viêm mặc dù không hiểu y, thế nhưng hắn đối linh thảo linh dược biết cũng không tính ít, cũng biết tác dụng đại bộ phận linh dược. Tiến vào rừng Hắc Ám không bao lâu, hắn liền phát hiện không ít linh dược từng thấy qua, hắn không chút ẩu, toàn bộ vơ vét đến trong ống tay áo.
Nhóm ám ảnh phía sau nhìn thấy động tác của Mộ Thiên Viêm, từng đợt líu lưỡi, cũng học theo hắn nhặt thảo dược. Những thứ này đều là thứ tốt, bọn họ sau này cũng có thể có lúc dùng đến, đã đều liều chết tiến vào, không lấy thực phí!
Cực phẩm huyết liên sinh trưởng ở ngọn núi trên đỉnh rừng Hắc Ám, độ nguy hiểm của rừng Hắc Ám được chia làm bên ngoài cùng bên trong.
Bên ngoài là chỗ ở của ma thú ác quỷ tu vi thấp, cho dù phát hiện có người ngoài tiến vào, chúng nó cũng không dám tùy tiện công kích, dù sao chúng nó tu vi quá thấp, mà đại đa số ma thú linh trí chưa mở, nhưng chúng nó trời sinh đối nguy hiểm rất mẫn cảm, lại càng không sẽ tùy ý phát động công kích.
Nhưng bên trong lại khác, mặc dù càng đi bên trong, số lượng ma thú ác quỷ càng ít, nhưng tương phản, ma thú ác quỷ tu này đó vi lại càng ngày càng cao.
Lúc này, đoàn người còn đang bên ngoài, còn cần đi một khoảng thời gian mới có thể đi vào bên trong, đến ngọn núi.
Nhưng chuyện này cũng không biểu thị nhất định có thể tìm được huyết liên ngàn năm, cái loại thứ tốt này, đừng nói có hay không, cho dù có, cũng không chừng sớm bị ma thú tu vi cường đại hoặc là ác quỷ ăn mất, muốn đạt được, cũng không phải là dễ dàng như trong tưởng tượng.
Bình yên đi thật lâu, cũng không phát hiện có cái gì nguy hiểm, điều này làm cho tâm mấy người đi theo phía sau Mộ Thiên Viêm buông lỏng một chút.
Xem ra rừng Hắc Ám cũng không có kinh khủng như trong truyền thuyết, tiến vào xong sẽ không có đường sống, này không phải bọn họ vẫn đang sống được hảo hảo sao.
Có lẽ là buông lỏng cảnh giác, mấy người cũng không có phát hiện đang có một cỗ khí tức tà ác hướng bọn họ chậm rãi tới gần, đôi mắt đen thâm đáng sợ lóe lên tia sáng ninh nọt kỳ quái, thân thể thâm đen ở trong sương trắng cực kỳ rõ ràng.
Mấy ma thú cấp thấp vốn len lén theo mấy người kinh khủng mau tránh ra đường, tức thì chạy xa nhất có thể, rất sợ ác quỷ đáng sợ này sẽ một ngụm ăn bọn họ.
Ác quỷ khinh thường liếc mắt nhìn những bọn tiểu tử khiếp đảm, không để ý bọn họ, trực tiếp bay thân thể đi theo.
“Món điểm tâm ngọt!”
Thanh âm này hình như người bị bóp cổ nói ra, làm cho người nghe cảm thấy hoảng.
Một trong những ám ảnh đi ở phía trước thân thể ngẩn ra, run run rẩy rẩy xoay người, muốn nhìn một cái thanh âm kia đến tột cùng là cái gì. Vậy mà, mới quay đầu, một mặt đáng sợ lập tức há to miệng đưa hắn hút vào. Chỉ để lại một trận tiếng kêu thảm thiết, người này liền ở trong miệng ác quỷ biến mất được vô tung vô ảnh.
Ác quỷ kia sau khi tươi sống ăn một người liền biến mất không thấy, đợi đến lúc ám ảnh còn lại tra thấy không thích hợp, triển khai thần thức tìm tòi, thế nào cũng tìm không được hình bóng ác quỷ.
“Đáng ghét, vật kia đâu?”
Một ám ảnh trong đó khẽ nguyền rủa một tiếng, khàn giọng hướng mấy người bên cạnh hỏi.
Mấy người đồng thời lắc đầu, bọn họ căn bản không phát hiện hình bóng vật kia.
Trầm mặc vài giây, mấy người này mới nhíu mày, mặt âm trầm, toàn thân phòng bị tiếp tục đi tới. Lần này, bọn họ không dám có nửa điểm thư giãn, chỉ sợ một chút không cẩn thận sẽ chết thảm.
Ở nơi âm u nào đó, ác quỷ kia vẻ mặt vui cười, cái trò chơi này thực sự là chơi thật vui, hắn liền thích nhìn người khác trong sợ hãi chết đi, như vậy mùi vị mới càng thơm ngọt.
‘Kiệt kiệt’
Tiếng cười đáng sợ quái yếu ớt vang lên, quỷ ảnh chợt lóe, hắn chậm rãi đuổi kịp mấy người.
Một đường bay vọt nửa canh giờ, Mộ Thiên Viêm cuối cùng là quét đến một ngọn núi, hắn mím môi, đôi mắt đen trầm thật sâu nhìn ngọn núi kia một cái, lại lần nữa nhảy lên, tiếng gió gào thét tung bạch y lên, thân ảnh lành lạnh lại lần nữa rất nhanh đi tới.
“Chủ tử.”
Mấy người nhìn thấy Mộ Thiên Viêm tăng tốc, trong lòng giật mình. Bọn họ vì phòng bị đánh lén phân tâm không ít, chủ tử tốc độ lại tăng nhanh, bọn họ rất khó lại đuổi theo.
“Chúng ta theo sau, hai người các ngươi chú ý đề phòng.”
Ám ảnh rõ ràng hợp lý bình tĩnh chỉ huy, dẫn mấy người phi thân đuổi tới.
Còn lại hai người liếc mắt nhìn nhau, trong đôi mắt tối tăm lộ ra vẻ cảnh giới, bọn họ cũng phi thân đi theo.
“Chơi thật khá, càng ngày chơi càng thú vị.”
|