Nữ Hoàng Ai Cập Asisu
|
|
Chương 47.4 : Ta nhớ lại đống trang sức rườm rà cầu kì lúc trước, món nào cũng nặng chình ịch, đeo trên tai mà tưởng đeo hai cục tạ, đẹp thì đẹp nhưng dùng lâu năm chắc chết sớm nên đã bảo Ari đem tặng lại cho mấy thị nữ lâu năm trong điện, nào ngờ nó có công dụng thế này đâu! Ari vẫn là nhất. Thấy cái áo choàng đẹp như thế, ta háo hức vô cùng, dày thế kia, mặc vào chắc ấm áp chết mất! Thế là chúng ta ngòi trò chuyện rôm rả cho tới sáng. Ta đang dùng bữa thì mấy vị tướng quân đi vào, cúi người hành lễ: - Lệnh bà vạn tuế - Tất cả đứng dậy đi, lại có chuyện gì nữa à? - Lệnh bà, ta có ý kiến. – tướng quân Nakuto nhăn nhó bước lên, phẫn uất nhìn ta. – Tại sao lệnh bà lại dám đưa quân đội cho tên ngoại bang kia huấn luyện trong khi trước giờ đó là việc của ta? Ta tranh thủ ăn nốt thêm muỗng cháo nữa mới buông xuống, nghiêng đầu nhìn Nakuto: - Nakuto, ông rất dũng mãnh thiện chiến lại háo thắng, khả năng ứng biến trên chiến trường rất cao nhưng lại không có khả năng quản lí cùng huấn luyện. So về mức độ suy nghĩ cẩn thận, thấu đáo, tướng Shouta hơn ông. Ta phân công mỗi người một việc, ông chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình là được rồi. - Vâng… Nakuto có vẻ không cam tâm nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu. Nakuto này tính tình nóng như lửa, lúc nào cũng hấp tấp không suy nghĩ. Ta cũng không nỡ để ông ấy buồn như thế, lại lo sợ nội bộ có mâu thuẫn nên đành dịu giọng: - Mọi người đều làm việc dưới trướng của ta, ai có năng lực thế nào ta đều biết. Nhưng đã làm việc cho ta thì cần phải phối hợp ăn ý với nhau. Mọi người nghĩ xem, tại sao triều đình của Menfuisư ở Tê Bê lại hòa hợp như thế? Nakuto à, ông cũng biết, trước kia ở Hạ Ai Cập này chỉ có mỗi ông cùng hai ba người khác được Menfuisư phái đến đây trông nom, thiếu thốn đủ điều. Một mình ta cùng ông, liệu có phát triển được Giza không? - Nữ hoàng, thần biết tội rồi, xin nữ hoàng tha tội… - Kìa, ta có nói ông phạm tội gì đâu. Nhưng ta hi vọng mọi người chịu hiểu, đã đứng trên một chí tuyến thì phải giúp đỡ lẫn nhau, đâu thể nào chà đạp lên nhau mà sống. Ta cần tất cả và ta không muốn thiếu mất một ai hết… Nakuto, đứng lên đi. Nakuto cúi gằm mặt đứng lên, tên Nabi phía sau bắt đầu cười cợt: - Thế mà khi nãy mạnh miệng lắm, vào đây gặp nữ hoàng cũng chỉ như con chó nghe lời chủ… Ta không vui khi nghe Nabi nói vậy, hơi nhăn mặt: - Nabi, tất cả đều là bạn bè ta. Trong công việc, các người là tớ, ta là chủ, nhưng trong tình cảm các nhân, tất cả các người đêu như bạn ta. Khi ta ở Hạ Ai Cập, tướng quân Nakuto đã dìu dắt giúp đỡ ta thành người cai trị Giza, Ari cùng Eri chăm sóc từng chút cho ta; khi ta ở Hitaito, mười hai người tướng quân đã dùng cả tính mạng để đi theo ta vượt ngục, quan tâm giúp đỡ ta từng chút. Nếu lúc trong ngục tối không có các người bảo hộ, ta đã mất mạng. Ta có ơn với tất cả, ta không hề xem thường người nào… Ta ngưng lại một chút, thầm cảm thấy sao hôm nay mình phát ngôn hay thế không biết! Để tạo cảm giác khí thế, ta hơi rũ mắt xuống, đưa mắt nhìn xuống cảnh tượng nhộn nhịp của chợ sớm bên dưới… - Ta có Hạ Ai Cập, có quyền lực… thế nhưng đó chỉ là hư ảo. Quyền lực này là của Menfuisư ban cho ta. Thật sự mà nói, ta chỉ được cái mã bên ngoài là “chị gái của hoàng đế Ai Cập”, còn bên trong là hai bàn tay trắng. Ta không muốn thua kém ai cả nên phải tự gầy dựng lực lượng cho riêng mình. - … - Và lực lượng đó chính là mọi người. - Nếu mọi người đã tin tưởng theo ta, ta nhất định sẽ không làm phụ lòng mọi người.
|
Chương 48.1: Bên trong phòng im phăng phắc, tất cả đều bị lời nói nhẹ nhàng ngọt ngào nhưng đầy khí thế của ta đè bẹp xuống. Bọn tướng quân có vẻ xúc động, tướng Nakuto thì cười tươi rói. Tính tình của Nakuto, ta hiểu rõ, ông ấy bức xúc thì lên tiếng chứ lúc nào cũng trung thành với ta vô biên. Ta cũng biết, trong mười hai người kia, bọn họ cũng không hẳn là muốn theo ta, mà là theo tướng Shouta. Vậy nên ta cần phải chứng minh cho bọn họ thấy, ta không hề thua kém bọn vua quan các nước khác, nhất là bọn đàn ông coi thường phụ nữ. - Không còn chuyện gì nữa thì mọi người lui xuống đi, có gì bẩm báo ta sau nhé! - Vâng… - Lệnh bà, bên ngoài dân chúng đòi gặp lệnh bà, người có muốn… Người vừa vào thông báo là tướng quân Kurusu, nghiêm túc, không bao giờ mở miệng. Người này lớn hơn ta chừng mười tuổi, làn da ngăm đen, chính là người đã nhường áo cho ta đắp trong ngục. Ta nghe thế liền gật đầu, dù sao cũng chỉ bệnh nhẹ, không có gì đáng kể, không nên tỏ ra yếu đuối quá như thế này. Từ lúc ta trở về đã có người dân xin vào gặp nhưng tất cả đều bị Ari từ chối, nàng ấy sợ ta ngồi lâu không được nên không dám liều mạng nhận lời. Bây giờ cũng đã hơn tuần lễ, bệnh tình dù sao cũng đã bớt, ta nên đi tiếp dân thôi! Ta thay một bộ trang phục đơn giản, trên đầu cũng chỉ dùng một chiếc kẹp hoa sen để giữ tóc lại phía sau, xõa một nửa, kẹp một nửa. Đi gặp dân chúng không cần phải cầu kì. Ari đỡ ta đi ra chính điện, ta ngạc nhiên nhìn bên dưới, không ngờ lại đông như thế. Người đứng chờ đã chật ních cả điện, thấy ta đi ra thì bắt đầu hò hét lên: - Nữ hoàng kìa, người đã khỏe rồi! - Nữ hoàng bệ hạ vạn tuế, vạn tuế! - Nữ hoàng bệ hạ thật xinh đẹp… - Lệnh bà giản dị xinh đẹp đâu có thua kém gì công nương Carol! - Lại rất tài năng… - …. Bên dưới bắt đầu rộn lên, ta cũng không biết cảm giác trong người mình như thế nào nữa, cứ lâng lâng. Ta vội đứng dậy, giơ tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng. Quả nhiên bọn họ im lặng hết, tất cả chăm chú lắng nghe ta: - Asisư ta thật cảm động vì tấm lòng của mọi người, ta không sao, mọi người cứ an tâm!... Ta chưa kịp nói hết bên dưới đã hò hét vang trời, chấn động cả cung điện. Ta bị khí thế đó dọa cho nín bặt, Ari ở bên cạnh nói nhỏ vào tai ta: - Trước giờ chưa thấy dân chúng như thế này, nữ hoàng được lòng dân lắm đấy! Ta khẽ Ừm một tiếng, nhẹ nhàng tao nhã ngồi xuống dưới, trên môi bất giác nở nụ cười vui vẻ. Không nghĩ tới có người yêu mến ta, nhiều như thế, quả thật không nghĩ tới! Trong lúc vui mừng ta lại không chú ý đến bên dưới, chỉ mải mê tập trung vào dân chúng… Dân chúng tặng ta rất nhiều thứ bá đạo đến không ngờ nhưng ta vẫn vui vẻ nhận lấy. Ari huy động tất cả lực lượng bên trong cung điện ra ôm đồ vào, nào là dưa hấu, nho, cam quýt… các loại, gà chim cá lợn nhiều vô kể, có người tặng cả trứng gà. Đó là quà của nông dân bình thường, bên cạnh đó còn có vài vị quý tộc giàu có tặng trang sức cùng vải vóc, những bình rượu thượng hạng, bình sứ tinh xảo… Khung cảnh nhộn nhịp vô cùng, Mamoru tay ôm giỏ trứng lên soi mói, hỏi nhỏ Nabi đang đứng bên cạnh: - Ngươi nhìn xem, trứng này có nở thành con không? - Muốn biết thì xin vài quả về ấp thử là biết. - Ừ, nghe có lí!
|
Chương 48.2 : Nabi khinh bỉ nhìn tên Mamoru ngu ngốc đó, chả buồn trả lời nữa. Quả thật không thể ngờ cô nhỏ thô tục trong ngục lại là nữ hoàng dễ mến được lòng dân chúng như thế, cảnh tượng nhộn nhịp này chưa bao giờ xuất hiện ở Hitaito, nơi đó chỉ toàn tràn ngập những âm mưu đi xâm chiếm người khác, không có lấy một giây phút thanh thản nghỉ ngơi. Ở Ai Cập này, người người hiền hòa, lãnh đạo dễ chịu… Ta cảm thấy lưng có hơi mỏi nhưng do sức mạnh tinh thần quá to lớn nên vẫn ngồi cầm cự được tới phút chót, nhìn những gương mặt rạng rỡ tin tưởng bên dưới, ta lại càng phải phấn đấu nhiều hơn nữa. Carol có thể xây dựng Ai Cập giúp Menfuisư, cớ sao ta lại không thể tự xây dựng Giza trở nên không kém Tê Bê? Tiếp xong dân chúng cũng đã xế chiều, mọi người trong cung điện đã mệt bơ phờ, Mamoru cùng Nabi nghệt mặt ra không giữ hình tượng ngồi phịch xuống đất, tướng quân Nakuto cũng ngủ gà ngủ gật ôm lấy chân ghế của ta, Eri thở dài liên tục, chỉ có Ari sung sức cầm sổ sách bút viết đi tính toán: - Xem nào, vòng vàng châu báu 17 rương, 48 cây lụa thượng hạng, 20 vò rượu,… Ừm, còn mớ thức ăn này mang xuống bếp đi, bảo ngự thiện chế gì ngon ngon nhé, còn không để tí ta xuống… Bọn ta nhìn Ari bằng ánh mắt sùng bái, Ari, cô thật là mạnh mẽ @@ Ta định đi vào thì thấy một người đi vào, phía sau có bốn người đang khiêng theo một cái lồng lớn được phủ một lớp vải đen, trông rất bí ẩn. Ta tò mò nhìn, những người xung quanh lại tăng phần cảnh giác, không còn lười nhác nữa. Người đó hình như là người ngoại quốc… - Nữ hoàng Ai Cập vạn tuế, chủ nhân của tôi là một thương nhân, ngưỡng mộ danh tiếng của nữ hoàng đã lâu nhưng không có cơ hội gặp mặt, nhân cơ hội này xin kính dâng cho nữ hoàng một món quà nho nhỏ, hi vọng người sẽ thích… Mở ra! Ông ta quay lại, hạ lệnh mở tấm vải ra. Tất cả chăm chú nhìn vào hai cục lông đang xù lên trong đó, trợn mắt. Mamoru cùng Nabi cầm kiếm xông lên, vẻ mặt hung ác: - Hỗn láo, các ngươi dám đem cái thứ nguy hiểm này dâng cho nữ hoàng ư? Có tin bọn ta chém chết các ngươi không? - Mamoru, Nabi, đó là thứ gì vậy? Ta nheo mắt nhìn không rõ, Mamoru và Nabi đang đứng bên cạnh lồng nên ta sẵn tiện hỏi luôn một thể, nào ngờ: - Nữ hoàng, bọn chúng dám đem sư tử con dâng lên cho ngài… - Nabi hét to. - Nữ hoàng, bọn chúng dám đem gấu dâng lên cho ngài… - Mamoru hét lớn. Ạch, ta lại xoa trán. Hai kẻ bên dưới bắt đầu trợn ngược mắt, quay sang gây nhau: - Mẹ nó, con mắt nào của ngươi nhìn ra nó là con gấu vậy? - Chứ con mắt nào của ngươi nhìn ra nó là sư tử vậy? Nhân lúc hai kẻ kia đang choảng nhau, tướng Nakuto bò lại, sau đó thảng thốt hét lên: - Trời ơi, gấu chó… =.= Ta bất lực cho người xách cái lồng lên… - Ô, các ngươi kiếm đâu ra… - Thưa nữ hoàng, đây là giống loài kì lạ được chủ nhân chúng tôi dùng một số tiền không hề nhỏ để mua… - Nữ hoàng, thứ gì thế? - Chó Ngao Tây Tạng, rất quý hiếm!! Không hiểu sao lại xuất hiện ở đây được! Ta hào hứng định mở cửa lồng thì Ari vội hét toáng lên: - Lính đâu, mau vào bắt hai con quái vật này ra. Ta chưa kịp mở cửa lồng, Ari đã hung hăng xách cái lồng bốn người khiêng định ném trả lại cho tên kia. Sức lực thật kinh hồn @@
|
Chương 48.3 : Ta sống chết ôm chặt lấy cái lồng, không thể để nàng đem trả được, lỡ tên kia biết nó quý hiếm muốn đòi lại thì thế nào? Thế là ta mặc kệ hình tượng, dù sao dân chúng cũng về gần hết, toàn là người của ta… Ta dùng tất cả sức lực từ lúc bú mẹ tới bây giờ, tứ chi bấu chặt vào cái lồng, vật lộn với Ari. Tướng quân Shouta cùng những người khác dở khóc dở cười: “Nữ hoàng, cẩn thận… Nữ quan, coi chừng…” Ta đấu tranh mãnh liệt tới nỗi cửa lồng mở, hai con chó nhỏ văng ra khi nào cũng không hay. Đến khi chúng ta dừng lại thì nhìn thấy hai cục bông gòn, cục trắng cục đen đang co ro run rẩy nằm trong góc. Ta trừng mắt nhìn Ari, nàng ấy khổ sở nói: - Em vì sự an toàn của nữ hoàng cơ mà? - Nó có làm gì đâu, ta biết giống này mà? - Làm sao người… - Không nói nữa, chó này ta nuôi, xin gửi lời cảm ơn chân thành tới chủ nhân của các người vì món quà này! Bảo với hắn ta rất thích! Sau đó lại tiếp tục công cuộc vật lộn với Ari. Tên sứ giả cảm thấy hình như mình đã bị đuổi khéo nên im lặng lui ra… Ta vui vẻ nắn nắn cái chân mũm mỉm của con chó, đáng yêu quá! Mình nhỏ tí, mập mạp mũm mỉm, ở cổ có một lớp lông dày cộm xù lên, che mất cả con mắt, thảo nào Nabi tưởng nó là sư tử. Cặp chó này, một con trắng, một con đen. Nabi buồn bực bế thốc con chó lên, nhăn nhó vặn vẹo: - Này, chó, mẹ ngươi là chó, bố ngươi là sư tử đúng không? - Ngu ngốc, chó con do mẹ nó sinh ra, đương nhiên giống mẹ, nếu nó giống sư tử tức là mẹ nó mới là sư tử… Nabi tức giận ném cục cưng của ta xuống giường, gân cổ lên mắng Nakuto vừa lên tiếng phát biểu: - Tại sao mẹ ngươi đẻ ngươi ra mà giới tính của ngươi không giống bà ấy? - Cái này… ạch, ngươi mất dạy, dám lôi mẹ ta vào… Tiếp theo đó là cảnh tượng đẫm máu không phù hợp với trẻ em nên ta cũng không tiện miêu tả, tiếp tục chơi đùa với hai con chó nhỏ. Eri cùng mấy tì nữ xách hai con chó ra để giữa phòng, bọn nó hơi ngẩng đầu lên trời, tiếc nỗi lông dày quá xụp cả mắt xuống không thấy đường đi, không ngờ cả hai con cùng chạy tới chỗ của ta. Ta ngạc nhiên sung sướng hét lên: - Ari, ngươi thấy chưa? Chúng nó vừa gặp đã yêu ta ngay, ôi, quả nhiên ta… Ta chưa kịp nói hết câu Ari ở bên cạnh đang kiểm kê đồ đạc đã lên tiếng: - Không phải lệnh bà ăn thịt gà xong chưa rửa tay à? Ta thẹn quá hóa giận, đùng đùng bỏ đi về phòng, nào ngờ vừa đi được vài bước đã loạng choạng ngã xuống. Ta long trọng ngất xỉu. Tỉnh dậy đã nghe tiếng thái y quở trách: - Nữ hoàng không khỏe, sao các người không cản lại, để lệnh bà cố sức như thế? - Nữ hoàng rất cố chấp … - Hừ, vừa khỏe lên một tí đã… - Thái y, tất cả làm theo ý ta! - Nữ hoàng đã tỉnh, có cảm thấy khó chịu chỗ nào không? Ta lắc lắc đầu, ngủ được một giấc đã thấy khỏe hẳn lên rồi, đầu óc chỉ hơi choáng một tí. Tối, mọi người đã đi nghỉ ngơi cả, ta đuổi cả Ari cùng Eri ra ngoài, một mình lăn lộn với hai con chó nhỏ. Chúng thật dễ thương mà, cả hai vẫn lạ chỗ, cứ dựa vào nhau mà ngủ gà ngủ gật. Ta buồn cười lấy tay vò vò hai cái bờm, lông xù mềm mại rất dễ chịu… Giống chó này ở hiện đại đã rất đắt, huống hồ ở cổ đại, có thể mua một lúc hai con… Xem ra người thương nhân bí ẩn kia không hề đơn giản… Ta để chân trần, bế con chó màu đen trên tay bước ta ngoài ban công, chống tay nhìn sông Nin. Đây là thói quen khó bỏ của ta, mỗi lần nhìn thấy điệu chảy êm ả của sông Nin, trong lòng nhẹ nhàng thoải mái vô cùng! Vừa mới từ trên giường ngồi dậy nên tóc chưa kịp chải, có phần hơi rối, vài sợi rơi trước mặt, theo gió bay phất phơ nhè nhẹ, không đeo trang sức, chỉ đeo một cái vòng tay bằng vàng nhỏ trên cổ tay trắng ngần, nụ cười trong veo đầy sức sống có thể làm tan chảy sắt đá… Đây là cô nữ hoàng cao ngạo kia sao? Izumin ẩn mình trong bóng tối, cẩn thận quan sát Asisư đang đứng nói nói cười cười một mình với con chó nhỏ kia… - Nhóc con, để xem, ta gọi ngươi là Zu Zu nhé! Ôi, nghe thật đáng yêu! - Đúng rồi, con nhóc trắng muốt kia gọi là Min Min đi! Ha ha… Izumin ngẩn người ra, không hiểu sao có cảm giác hơi quen thuộc nhỉ? Trái tim trong lồng ngực đập lỗi vài nhịp, đâu mới là con người thật của cô gái ấy…
|
Chương 49.1: Mấy hôm sau, ta đang ngồi phê vài văn kiện do tướng quân Nakuto gửi đến, Zuzu cùng Minmin đang nằm trong lòng ta ngủ ngon lành, Ari bên cạnh tiếp tục may áo, Eri thì lau lau chùi chùi mấy món trang sức ta thích đeo. Hai cái kẻ thân cận của ta không bao giờ chịu ngồi yên, cứ phải kiếm việc làm thì phải? Tướng quân Shouta vào bẩm báo: - Thưa nữ hoàng, có người đột nhập vào Hạ Ai Cập, đã bị chúng ta bao vây đánh chặn ở Hàm Sư Tử. - Dẫn ta đi Ta vội đứng dậy, đặt Zuzu cùng Minmin nằm xuống, đi theo tướng quân Shouta. Theo lời ông ấy bọn họ hình như là người ngoại bang, không rõ của nước nào, đang bị nhốt trong ngục. Ta mặc áo choàng lại, nhanh chóng leo lên ngựa chạy tới nơi… Shouta dẫn đầu, phía sau là ta cùng Nabi đang chạy bên cạnh. Ta chạy đến nơi thì nhìn thấy một nhóm khoảng hai mươi mấy người đang bị trói lại ngồi chung một chỗ, trên người đầy máu cùng vết thương. Ta kinh ngạc, bọn họ ai cũng to lớn vạm vỡ, không biết là gián điệp của nước nào… Trong đám người đó có một kẻ len lén vươn mắt nhìn nàng, nàng mặc trang phục đơn giản, quần áo bằng lụa mỏng, lúc ẩn lúc hiện, kì lạ là nàng không mặc váy mà lại vận một cái quần hình thù kì lạ, ống rộng thùng thình, bên dưới cổ chân lại túm chặt lại. Tuy kì lạ nhưng quả thật khá phù hợp với nàng. Tóc được cột hết lên, chỉ có hai sợi được rũ hai bên thái dương…. - Nhìn cái gì? Nữ hoàng đến còn không cúi chào, thứ như ngươi cũng dám ngắm nữ hoàng cao quý sao? Tên cai ngục dùng cán gươm nện vào đầu người đó khiến hắn ngã lăn quay ra, Asisư ta không hài lòng, lên án: - Ta đã nói với các ngươi tù trước, tù nhân bắt được thì nhốt vào ngục rồi canh chừng thôi, sao lại tự tiện hành hạ thế này? - Thưa… chúng thần… - Sau này làm việc có quy tắc một chút, ta là chủ của các ngươi. Tên cai ngục cúi mặt, ta quay sang nói với Kurusu: - Cho đổi tên cai ngục này. Hung hăng quen thói, đây không phải lần đầu tiên, chọn người khác thế chỗ hắn. Tên cai ngục đầu đổ đầy mồ hôi, quỳ phịch xuống: - Đa tạ nữ hoàng tha tội chết… Ta không nói nữa, quan sát đám người bị cho là gián điệp này. Bọn họ đều bị thương nặng, máu đã ướt đẫm. Đang trong tình trạng thế này, ta có hỏi bọn họ cũng không thèm trả lời. Thế là ta quay người đi, lệnh cho Kurusu nhốt bọn họ lại vào ngục, gọi người vào chữa trị vết thương, ba ngày sau rồi tính tiếp. Sau khi Asisư rời đi, tất cả tù nhân đều được áp giải vào trong ngục. Mãi đến khi binh lính Ai Cập khóa cửa phòng giam lại bọn họ mới hoàn hồn. Đây là ngục giam đó sao?
|