Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế
|
|
Chương 10: Cuộc Chiến Miệng Lưỡi
“Nơi đó chơi rất hay sao? “- Thực nhi chớp to mắt, không che giấu được lòng hiếu kì.
“ Ừ! Có lẽ là vậy”- Chỉ cần vui vẻ chơi đùa ở đó…Nhất Thuần suy nghĩ.
Đến tột cùng nàng tới đây đã bao lâu , không có người nào có khả năng cho nàng biết được, thế nhưng sau đó nàng mới biết rằng, chính mình nằm trên long sàn hôn mê năm ngày, nơi mà hàng vạn nữ nhân mong muốn bò lên.
“ Cô nương, kia quê hương của người có nhạc khúc chứ?”
“ Ha ha, nhạc khúc sao? Các ngươi có loại nhạc cụ nào không?”- Bọn họ hỏi nàng, làm cho nàng có một chút vui vẻ, có lẽ là do nàng yêu thích đi.
“ Có nhiều ạ, người có muốn một loại.”- Bọn họ gãi đầu khổ sở nói
“ Đàn tranh là tốt rồi.”- Nhất Thuần tùy tiện nói, nàng muốn dùng âm nhạc để vượt qua cái buổi trưa gian lao này.
Thấy nàng phân phó, tiểu Bạch liền nhanh chóng đem đàn tranh đến.
“ Thủ khú này có tên gọi lả ‘Hôn lễ trong mộng’ ”- Nhất Thuần ngồi xuống tựa như đang ngồi xuống bên cạnh đàn dương cầm, hướng chào khán giả, sau đó trình diễn thủ khúc này. Dùng nhạc cụ cổ xưa trình diễn kiệt tác âm nhạc Phương Tây , hiệu quả hẳn là rất tuyệt đi! Nàng thực mong đợi!
Sáu cái tỳ nữ lẳng lặng đứng nghe, trong nội tâm thầm thán phục, tâm trạng sợ hãi lúc đầu đã bị tan biến bởi cái âm nhạc tuyệt vời kia, nàng cảm nhận được bàn tay chú rễ đang kéo mình tiến lên Mục sư, dưới ánh trăng mỹ lệ mà tuyên thệ, cùng sống trong một nước hạnh phúc và tự do.
Một khúc đánh xong, bọn họ vẫn còn ở trong mộng ! Nhất Thuần không nghĩ là sẽ quấy rối giây phút hạnh phúc của họ,liền lặng lẽ đứng dậy , tiến về phía cửa.
“ Muốn đi đâu?”- Cửa vừa mở liền chạm mặt với hắn.
Nhìn thẳng cặp mắt kia tản ra ánh sáng, ma tính hấp dẫn, khó trách đám nữ nhân lại cam tâm tình nguyện thuần phục dưới chân hắn, có lẽ bản thân hắn cũng có một sức quyến rũ rất lớn.
“Hoàng thượng” – Sáu vị tỳ nừ quỳ xuống hành lễ.
“ thu dọn xong chưa? Uống thuốc rồi sao?” – Long Tiêu chống lại ánh mặt của nàng, rất ít nữ nhân khi đối mặt với hắn vẫn bình tĩnh, vững vàng, hơn nữa lúc nào cũng lạnh lùng. Hắn áp chế cơn thịnh nộ, trong đầu liền nhắc nhở chính mình không cần vì một cái nô tỳ nhỏ bé mà tức giận.
“ Hoàng thượng quay lại, cô nương cũng đãthu dọn xong rồi! Còn thuốc đã bị Linh phi nương nương đem đi đổ! “- Dung nhi quỳ lên mặt đất đáp lời.
“ Phải không? Có chuyện như vậy? Vậy thì nhanh chóng đi chuẩn bị thêm một phần.” – Long Tiêu chậm nói, lúc này không ai có thể nhìn thấy tâm tình của hắn đang suy nghĩ gì.
“ Ta không uống”- Thái độ của Nhất Thuần nói cho hắn biết, chuẩn bị cũng là tốn công.
“ Thiên Nhất Thuần, ngươi tốt nhất đừng khiêu chiến với nhẫn nại của trẫm.” – Hắn ép nàng dồn vào góc tường, cầm lấy quai hàm trắng mịn của nàng, quay đầu nhìn xem một chút, tất cả đều gọn gàng sạch sẽ như thường ngày,liền nói:
“ Xem ra, ngươi rất xứng làm nô tỳ của trẫm.”
“ Tránh xa ta một chút.”- Thái độ của Nhất Thuần vẫn như cũ lạnh lùng.
Nhưng hắn hắn ngày càng dựa sát vào nàng, đây cũng là muốn khiêu chiến tính nah64n nại của nàng thôi. Trên người nàng từ đầu đến eo, không dùng bất luận một đồ trang sức nào, ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt đau buồn, lông mi dài, che laa61o con ngươi, da thịt có chút xanh cao, bộ dáng điềm đạn đáng yêu, ngày cả nữ nhân còn phải rung động, huống chi là hắn?
Nàng ngừng thở, hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên gương mặt nàng, khiến cho suy nghĩ của nàng bị phân tán, tim nàng đập liên hồi, khuôn mặt như bị hỏa thiêu.
“ A…………..”- Cơ thể nàng đột nhiên cứng ngắc, lại giằng co, môi của hắn trăn trở mút nàng, dường như ngang tàn muốn tìm kiếm một chút phản ứng của nàng.
Nàng bị chọc tức khiến cho hai gò má đỏ lên, cảm nhận được trên môi vẫn còn dấu vết hương , hương vị của hắn, khiến cho nàng cảm thấy nàng giống như đang bị khuất phục.
“ A! Ngươi…..cắn trẫm”-hắn ly khai khỏi môi nàng, che miệng lại, đầu lưỡi nếm được vị mặn, nữ nhân này lại dám cắn nát môi hắn. Hắn hôn qua vô số nữ nhân, nay lại bị một cái nô tỳ cắn cho bị thương, nếu bị truyền ra ngoài sẽ trở thành lịch sử buồn cười nhất của Ân quốc sao.
“ Nam nhân vô sỉ”- Nàng bị chọc tức đến mức khiến cho cả người phải run rẩy, đám tỳ nữ không hiểu tại sao nàng lại tức giận như vậy, chỉ cần có thể lấy được sủng ái của hoàng thượng, sau này còn phải lo cái gì nữa.
“ Tất cả cút ra ngoài cho ta”- Long Tiêu tức giận, thật giống như một con Hùng sư trong sa mạc gầm hét, thật là đáng sợ!
Tất cả tỷ nữ chạy chối chết, Nhất Thuần càng không có lí do để lưu lại, thân thể từ từ hướng về phía cửa lui ra.
|
Chương 11: Trúc Vô Tâm
Tất cả thị nữ tất cả đều chạy trối chết, Nhất Thuần càng không có lý do gì để lưu lại, thân thể liền từ từ hướng ngoài cửa đi ra.
Hắn tiến lên trước mấy bước hung hăng đem cửa đóng lại, mạnh mẽ nắm chặt cổ tay nàng.
- A! Ngươi ………….
Thân thể của nàng bị kéo vào vòng ngực của hắn.
-“ Thả ta ra”
Nhất Thuần giùng giằng, chỉ muốn thoát khỏi vòng ngực của hắn, hắn dang tay ôn chặt eo của nàng khiến cho hai người họ dính sát vào nhau.
-“ Ngươi là nữ nhân đầu tiên dám nhiều lần vô lễ với trẫm.”
Hắn híp mắt, bắn ra tia lửa, ngón tay xoa nhẹ môi dưới của nàng, nhận ra được thân thể của nàng đang chống lại, nàng không sợ sao?
“ Chẳng lẽ một đời quân vương chỉ dùng một cái thủ đoạn, dùng sức mạnh để cưỡng đoạt
nữ nhân sao?”
Hơi thở nàng không ổn định nói, cường ngạnh nói chuyện, mong sao hắn sẽ bỏ qua ý niệm này.
“ Thiên hạ là của trẫm! Nơi đây trẫm nắm giữ tất cả! Hơn nữa không có người nào để ý ,
chỉ có người ghen tỵ thôi.”- Long Tiêu âm hiểm cười nói.
“ Bên cạnh ngươi thê thiếp hàng ngàn, tại sao nhất thiết phải gây khó xử cho ta.”
Nhất Thuần nghĩ tới chiêu này đối với hắn không có tác dụng, ở thời đại này, hoàng đế là tất cả rồi, trời ơi.
“ Ý ngươi là muốn hướng trẫm cho danh phận sao? Hử?”
Hắn tự cho là đoán trúng được tâm ý của nàng. Ánh mắt chọc ghẹo, cùng dây dưa thân thể.
Cái này ngu ngốc, Nhất Thuần âm thầm nguyền rủa nói, thật khâm phục cái suy luận của
hắn.
“ KHông lên tiếng! Tốt! Trẫm liền phong ngươi là Nô phi, có tốt không?”
Cứ nghĩ nàng sẽ chấp nhận,thế nhưng bàn tay nàng chung quy vẫn gây trở ngại cho hắn. Hắn chế ngụ hai bàn tay đang phản kháng của nàng, đem khuôn mặt của vùi vào người nàng, ngửi mùi thơm thoang thoảng của phụ nữ. Đôi môi hắn trượt xuống hõm vai nàng , lưu lại dấu vết
triền miên, trong đầu của hắn bây giờ chỉ tràn đầy sự khát vọng.
"Tránh xa một chút, tên nam nhân ngu ngốc này!”
Nhất Thuần rốt cuộc không chịu nổi công kích của hắn liền tức giận quát to.
“Ba” – Thanh âm trong trẻo vang lên.
Hắn tát nàng một cái khiến cho nàng không kịp tránh, bởi vì cái tát này quá nhanh, quá độc ác!
Long Tiêu trợn to hai mắt, trên trán nổi lên nhiều sợi gân xanh! Nữ nhân này không muốn sống nữa sao? Chưa từng có người nào can đảm nói với hắn như vậy!
Nhất Thuần ôm khuôn mặt nóng hừng hực của mình, mặc dù có hơi đau một tí nhưng nàng lại thở phào nhẹ nhõm, còn có cảm giác sống xót sau cái chết. Nhưng cái ý nghĩ này của nàng vẫn còn hơi sớm một chút!
"A!" Nhất Thuần không thể tin được, nhìn thân thể của mình bay về phía long sàn, trong đầu đột nhiên trống rỗng.
“ HIện tại, trẫm liền nói cho ngươi biết chức trách của Nô phi.”
Ánh mắt của hắn trở nên bí hiểm, đen không thấy đáy, cũng không thấy nụ cười.
"Không cần!"
Nhất Thuần thét chói tai khiến cho những người đứng ngoài cửa cảm thấy sởn gai ốc.
“Ba! Có muốn hay không?”
Hắn cưỡi eo nhỏ của nàng nơi, một tay giữ chặt đôi bàn tay ngọc của nàng, tay còn lại dùng sức muốn làm cho nàng phải thuần phục.
"Không cần!"
Nàng không chỉ chịu đựng thể trọng của thân thể hắn mà còn phải chịu đựng bàn tay hắn đang dùng sức vuốt ve.
" Xoẹt”- Y phục mỏng manh của nàng bị ma trảo của hắn xé thành từng mảnh, bay lên không trung rồi hạ xuống.
“ KHông cần, con người ngươi thật biến thái.”
Nhất Thuần cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ thể của nàng lại bị sỉ nhục một lần nữa sao? Nàng lại nghĩ về chuyện cũ đó, thì ra thời gian cũng không khiến nó bị phai mờ.
"A!" Một giọt nước mắt từ nơi khóe mắt chậm rãi trượt xuống, trong con ngươi không có sắc thái, trống rỗng như cỗ xác chết.
Hắn điên cuồng xâm nhập cấm địa của nàng, đem các loại khát vọng mấy ngày qua trút hết không còn.
Thân thể xỏ xuyên qua đi chung với nhau giờ khắc này, hắn người nhưng dừng lại. Bởi vì khuôn mặt thoã mãn của hắn bỗng nhiên thay đổi, trở nên âm u, tối tăm, ánh mắt như một con sói trong đêm tối.
“Ba! Nói! Là ai?”
Hắn cắn răng nghiến lợi nói ra ba chữ! Bàn tay cũng không có quên lại dùng sức vuốt ve khắp mặt nàng.
"………………"
Nàng đã không có năng lực chống cự, cái suy nghĩ phút chốc kia của nàng ngay từ lúc hắn tiến vào thân thể đã không còn. Nàng lẳng lặng nằm ở dưới thân thể của hắn, không có phản kháng càng không có đáp lại, như một tượng người xinh đẹp .
|
Chương 12: Vết Thương Chí Mạng
"Nói!"
Cặp mắt Long Tiêu tràn đầy tia máu, bởi vì không nghe được lời giải thích, liền ngửa mặt lên trời điên cuồng la hét.
"A! Khụ! Khụ!"
Bị hắn điên cuồng một đánh một quyền vào ngực, khiến cho nàng phun một ngụm máu.
“ Thật bẩn thỉu! Nói ! “
Hắn thấy hai hàng lông mày của nàng thống khổ nhíu chung một chỗ, cũng không có buông, bàn tay giơ lên, thanh âm thanh thúy vang lên
“Ba!”
“Ha ha ha! Người nào ! Nam nhân tất cả đều giống nhau!”
Nhất Thuần không biết lấy dũng khí ở đâu ra, sự sợ hãi thường ngày đều biến mất, lại kiên cường đối mặt với sự thật.
“Thật bẩn thỉu!”
Long Tiêu làm sao có thể chịu được chuyện Nô phi đã sớm không còn tấm thân xử nữ. Từ trước đến nay, hắn chưa từng bị sỉ nhục như vậy, trong lòng hắn nổi lên một vòng xoáy khổng lồ.
Cắn xé qua mỗi tấc thịt cũng để lại dấu răng của hắn , giống như là trừng phạt cái sự cứng đầu của nàng, càng giống như là vì nàng à rửa sạch thân thể bẩn thỉu, còn nàng lại thống khổ cùng tuyệt vọng.
"Người tới, thay quần áo!"
Long Tiêu đứng lên ra lệnh.
"Dạ, hoàng thượng!"
Đám thị nữ ở bên ngoài chờ đợi nhanh chóng đi tới.
Mặc xong quần áo, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhất Thuần ngất đi trên long sàng, liền đối với thị nữ Dung nhi nói:
"Chăm sóc thật tốt nô phi nương nương!"
Sau đó lền sải bước đi ra ngoài cửa.
“ Nô tỳ tuân mệnh”
Thị nữ quỳ xuống cung tiễn hoàng đế.
Bên trong ngự thư phòng
"Chuyện tra như thế nào?"
Long Tiêu quay lưng ,nhìn ngoài ra ngoài cửa sổ hỏi người đang quỳ phía dưới.
"Thần đáng chết, không thể tra ra bất kỳ tin tức gì có liên quan."
Lưu Giac Nam hướng Long Tiêu trả lời
"Đứng lên đi!"
Trong thanh âm của Long Tiêu không khó để nghe ra tâm trạng của hắn lúc này rất tốt, hắn xoay người lại đối với Lưu Giác Nam nói.
"Tạ hoàng thượng!”
Khuôn mặt Lưu Giác Nam nhìn hắn không hiểu.
"Người kia thế nao?"
Long Tiêu nhìn chằm chằm Giác Nam hỏi.
"Hồi hoàng thượng, quốc sư yêu cầu ra mắt nương nương, trước mắt hắn cũng tra không ra lai lịch thân phận nương nương."
Tôn công công đem toàn bộ nói lại cho hắn
“ A! Còn có loại chuyện này sao?”
Long Tiêu chống cằm suy nghĩ rồi nói:
“ Kia, có phải gặp mặt là sẽ tra ra sao?”
"Cái này? Quốc sư không có nói!" – Tôn công công khổ sở nói.
“Vậy hắn nói tất cà những gì?” – Long Tiêu nhíu mày lại hỏi
"Quốc sư bảo nô tài đem thuốc mang về cho nương nương, những thứ khác không có!"
Tôn công công len lén liếc nhìn lên long toạ.
"Thuốc?" Long Tiêu lặp lại nói.
"Đúng vậy bệ hạ, quốc sư nói ngài biết là dùng làm gì!"
Tôn công công đem toàn bộ nói ra cho hắn nghe.
"Dạ! Đem thuốc đưa đến tẩm cung của trẫm đi!"
Long Tiêu xoa huyệt thái dương, nhắm mắt lại phất tay một cái, ý bảo bọn họ đi xuống đi.
" Hoàng thượng hôm nay cho đòi ……..?"
Tôn công công đang muốn hỏi hắn hôm nay muốn truyền ai tới thị tẩm ,nhưng còn chưa kịp nói xong lại bị cắt đứt.
"Nô phi ở lại vậy là được rồi!"
Long Tiêu đầu cũng không có ngẩn lên mà nói.
"Dạ, nô tài cáo lui!" Tôn công công cùng Lưu Giác Nam toàn bộ lui xuống.
Ngoài cửa Lưu Giác Mam gọi tôn công công lại hỏi:
"Tôn công công có biết hoàng thượng đây là thế nào?"
"Ai! Không biết, lần đầu gặp phải tình huống như thế!"
Tôn công công lắc đầu nguầy nguậy.
"Xin hỏi công công ‘ Nô phi ’ kia là vị thiên kim nhà nào đây ? Hoàng thượng như thế nào lại để ý!"
Lưu Giác Nam cùng Tôn công công đều là những người thân cận bên cạnh Long Tiêu, quan hệ của hai người vẫn tương đối tốt.
“ Chính vì không biết nên mới để ngươi tra thân phận của cô gái kia!”-
Tôn công công hoàn toàn không biết vị Nô phi này đến từ địa phương nào, quốc sư còn không thể tính ra, hắn cũng không phải là thần tiên, làm sao biết được.
"A!" Lưu Giác Nam như đinh đứng trên mặt đất, miệng há ra đều có thể nhét vào một quả trứng gà .
"Ai!"
Tôn công công sau đó liền đưa thuốc đi.
|
Chương 13: Ngủ Đêm Ngự Thư Phòng
"Ai!" Tôn công công tiếp tục đi đưa thuốc.
Tối hôm qua bên trong ngự thư phòng ánh nến sáng suốt cả đêm. Ngày thứ hai, trời vừa rạng sáng toàn bộ nữ nhân trong cung đều biết, có thể là bởi vì nữ nhân bên cạnh quá nhiều , đàn ông cũng không còn bí mật nào .
Sau khi lâm triều, Tả thừa tướng Lý Hưu Văn len lén gọi Tôn công công lại hỏi mọi chuyện:
“Thân thể hoàng thượng có chuyện gì sao?”
"Lý đại nhân ngài phí tâm, thân thể hoàng thượng không có chuyện gì!" Tôn công công theo quy củ trả lời.
"A! Làm phiền công công rồi !" Lý Hưu Văn khách khí nói.
"Lý đại nhân khách khí, lão nô đi trước!" Tôn công công nói xong liền đuổi theo sau hoàng thượng.
Lý Hưu Văn năm nay 21 tuổi, là một nam nhân trẻ tuổi, là người nhận chức Tả thừa tướng của Ân quốc, có một thân hình cao lớn , tướng mạo không khác gì Phan An. Năm ngoái bị Thái hậu tứ hôn, nhưng chẳng biết tại sao lại vô cớ bị hủy bỏ, đến nay còn chưa cưới.
"Nàng tỉnh chưa?" – Tôn công công vừa đuổi đến nơi liền nghe được câu nói đầu tiên.
"Bẩm hoàng thượng , vẫn chưa !" - Tôn công công đi theo sau lưng hắn đáp
"Thuốc uống qua sao?" - Long Tiêu tiếp tục đi. Sau khi lâm triều người mẹ kế này lại đột nhiên triệu kiến hắn, không biết là vì chuyện gì. Hướng mà hắn đang đi chính là hướng Tường Ninh Cung của Hoàng thái hậu .
"Hồi hoàng tượng, tỳ nữ trở lại nói đã uống rồi!" – Tôn công công trở về
Tường Ninh cung
"Hoàng nhi tham gia mẫu hậu, Mẫu hậu thỉnh an!" - Long Tiêu chắp tay thi lễ
"Hoàng nhi mau tới ngồi, mẫu hậu có lời muốn hỏi ngươi?" - Thái hậu cầm tay Long Tiêu kéo đến bên cạnh.
"Nô tì thỉnh an hoàng thượng.” – Đám tần phi quỳ xuống
"Đứng lên đi!" Long Tiêu xem xem các nàng trong lòng liền sáng tỏ nguyên nhân Thái Hậu triệu kiến hắn.
“ Mẫu hậu mời nói!”- Long Tiêu khi ngồi xuống , liền đối mặt mỉm cười.
“ Nghe nói bên trong tẩm cung của hoàng nhi có một nữ nhân không rõ lai lịch, hoàng nhi còn đem tẩm cung nhường lại cho nàng ở, có chuyện này sao?”- Thái Hậu nghiêm túc nhìn Long Tiêu hỏi.
“ Có một cô gái quả thật không giả, là hoàng nhi mới phong tần phi, nhưng là phần trẫm đem tẩm cung nhường lại không biết là mẫu hậu từ đâu nghe được”- Long Tiêu nheo mắt nhìn mấy vị tần phi.
Không người nào dám nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của hắn, người nào cũng đều cúi đầu, lại không dám ra tiếng.
“ Kia hoàng nhi vì sao thức trắng đâm không trở về tẩm cung, rồi lại không đi qua cung của các phi tần.”- Thái Hu hiểu rõ con mình làm việc sẽ có chủ chương nhưng cuc đồi thoại này chẳng qua là nói cho đám phi tử nghe.
"Hoàng nhi xử lý quốc sự đều ở Ngự Thư Phòng, hôm qua tấu chương so bình thường nhiều hơn một chút.”- Vẻ mặt Long Tiêu mệt mỏi nói.
"Bổn cung biết quốc sự quan trọng, nhưng là không thể quá mệt nhọc, thân thể hoàng nhi quan trọng hơn nha!" -Thái hậu bắt đầu tình ý sâu xa mà nói.
"Mẫu hậu yên tâm, hài nhi sẽ chú ý đấy! Nếu như không có chuyện khác, hoàng nhi xin được cáo lui trước!" - Long Tiêu vừa nói đứng dậy.
“ Ừ, hoàng nhi nên nghỉ ngơi thật tốt, thân thể quan trọng hơn!” – Thái hậu giảo hoạt nhanh chóng đem chuyện này xử lí.
"Nô tì cung tiễn hoàng thượng!" - Các vị Tần phi đứng dậy đưa mắt nhìn Long Tiêu đã đi xa.
Mọi người thấy Thái hậu cũng không còn biện pháp, thật là không trông cậy vào, tất cả liền nhanh chóng mà giải tán.
Bên trong tẩm cung
"Hoàng thượng!” – Bốn tỳ nữ quỳ xuống nghênh đón Long Tiêu.
"Đứng lên!" Long Tiêu thuận miệng một câu, liền đi thẳng đến bên cạnh Nhất Thuần.
“ Mau tỉnh lại cho trẫm.”- Long Tiêu dùng hai tay nắm lấy bả vai của nàng nói.
"Tại sao còn chưa chết!" – Nhất Thuần lẩm bẩm nói xong nhưng vẫn không có mở mắt.
" Ngươi là muốn chết phải không? Trẫm thành toàn ngươi!" – Hắn đem tay bóp lấy cái cổ nhỏ bé của nàng, ánh mắt hung tợn nhìn về phía nàng.
Nàng không có giãy giụa, không có nỉ non, sắc mặt từ từ thay đổi tái nhợt!
"Đáng chết!" – Hắn buông tay, trong lòng buồn bực, gào thét nghĩ, hắn không được tức giận. Nữ nhân chỉ là một công cụ làm ấm giường, có thể kêu tới cũng có thể đuổi đi.
|
Chương 14: Ngủ Lại Thanh Hà Uyển
"Người đâu! Đem nô phi đưa đến Thanh Hà Uyển!" - Long Tiêu nắm chặt quả tay, lạnh lùng sai khiến!
"Dạ, hoàng thượng!" Thị nữ quỳ xuống nghe chỉ.
Trong lúc mông lung, một tinh khiết khẽ nhíu mí mắt, liền ý thức được chút ánh sáng xuyên qua ngoài cửa sổ.
Chăn mền trên người rất tốt, chỉ là giường có chút cứng, liền đem chăn gấm trên người kéo cao một chút.
"Đã tỉnh rồi hả ?" - Một giọng nam nhân vang lên đột ngột khiến cho giấc mộng đẹp của nàng bị đánh vỡ.
Chẳng lẽ nàng vẫn còn ở nơi này sao?
Đột nhiên ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ra, chỗ ngủ của nàng hiện tại thật xa lạ.
Long Tiêu nhìn nàng, hắn ngồi ngược với hướng ánh sáng khiến cho nàng không nhìn rõ dung mạo của hắn. Tiếng chuông báo động trong lòng nàng vang lên, toàn thân cũng trở nên cứng ngắc.
Trí nhớ nhanh chóng tràn về trong đầu nàng…………
Trong nháy mắt, ngực nàng giống như bị người nặng nề đánh một quyền, kinh ngạc , giọng điệu có chút thay đổi. Thoáng chốc, tất cả trí nhớ như dòng nước thuỷ triều tuôn về đầu nàng, nàng lại bị người ta vũ nhục lần nữa rồi.
Đợi tầm mắt hơi thanh hậu, phản ứng đầu tiên của nàng chính là cúi đầu kiểm tra y phục trên người. Lúc này, nàng mới phát hiện ra nàng đang mặc là một bộ đồ màu trắng cổ đại. Ngắm nhìn bốn phía, nhìn cái bài trí bên trong phòng, nàng mới chú ý mình đang ở trong một gian phòng đơn sơ, vách tường cũng phai màu rồi.
Lúc này Long Tiêu một thân hoa phục, Nhất Thuần khẩn trương đè nén sự sợ hãi trong lòng mình. Thân thể nàng cứng ngắc không dám động đậy.
Nam nhân chậm rãi đứng lên, bóng dáng thon dài của hắn che đi hơn phân nửa ánh sáng.
Cổ họng Nhất Thuần căng thẳng, đang muốn nói gì, cổ họng khô ráo làm nàng không nhịn được ho khan vài tiếng
"Khụ ---- khụ ----"
"Người tới, phục vụ nô phi uống nước." – Trong thanh âm Long Tiêu không nghe ra tâm tình gì.
"Dạ,hoàng thượng!” – Tỳ nữ thuần thục đem nước nóng bưng đến trước mặt nàng, Nhất Thuần nhìn hắn cảnh giác, sau đó cúi đầu xuống uống. Nàng uống quá nhanh liền ho khan vài tiếng.
Lúc này Long Tiêu bước lên trước một bước nữa. Ánh sáng ngoài cửa sổ đem dung nhan tuấn dật, phi phàm của hắn thể hiện rõ ràng. Nhất Thuần cũng hung hăng thở hốc vì kinh ngạc.
"Đừng tới đây!" – Nhất Thuần sau khi uống nước giống như có thêm hơi sức, lớn tiếng ngăn chặn không cho hắn đi tới.
Hắn nhíu mày lại , từ từ bước tới bên cạnh giường của nàng, hắn tao nhã nghiêng người, khuôn mặt hiện lên nụ cười xấu xa, giả vờ giúp nàng kéo tấm chăn:
“ NÔ phi, đừng quá xúc động, nghỉ ngơi thật tốt, nếu không buổi tối làm sao có tinh thần đây?”
Hắn lấy tay vỗ nhẹ trên đôi vai suy yếu của nàng, hai mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của nàng, nhàn nhạt cười, quỷ dị nhè nhẹ lướt qua khóe môi hấp dẫn kia.
“ Tên súc sinh này, khốn khiếp!”
Nhất Thuần kích động liền mắng chửi hắn, đồng thời cũng thể hiện ra mối hận trong lòng nàng.
Long Tiêu nhìn dáng vẻ kích động của nàng, lửa giận trong lòng chẳng những không giảm mà ngày càng tăng, nàng lại đem sự cưng chiều của hắn giống như là bị vũ nhục rất lớn. Hắn còn chưa có cùng nàng tính sổ đâu, nàng lại còn……
“ Ngươi đến đây là muốn làm cái gì?”
Nhất Thuần lớn tiếng hỏi, giọng có chút run rẩy, trong con ngươi lóe lên lệ quang, vừa nhìn đã thấy bộ dáng của nàng thật đáng thương.
Câu này làm hắn tức cười, Đúng vậy a, hắn đến tột cùng muốn làm cái gì? Hắn để tay lên ngực tự hỏi. Sau một hồi suy nghĩ cũng không nghĩ ra đáp án thích hợp.
Nhìn sắc mặt âm trầm của hắn, nàng rút cuộc tháo hết sự đề phòng thường ngày, khóc, những giọt nước mắt từ từ lăn xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Nàng đây là ý gì, giống như bị uất ức rất nhiều. Hắn đáng ra nên sớm giết nàng. Hắn đã bỏ qua cho cái mạng nhỏ của nàng rồi, nàng lại còn không biết cảm kích.
"Khóc cái gì?"
Long Tiêu tức giận hét lên.
Hắn tức giận nắm lấy một cái tay của nàng, mạnh mẽ kéo đến hướng mình, kéo nàng ra khỏi góc giường. Động tác của hắn làm cho nàng phải kêu lên:
"Tiện nam nhân, buông ta ra!"
Nhất Thuần điên cuồng khóc, thét.
“ Ít giả bộ “
Hắn tuyệt đối không thương hương tiếc ngọc, nghiên người tới trước mắt nàng, khuôn mặt hung ác nói, cũng không quên dùng lực vuốt ve khuôn mặt của nàng bóp “ Ba”.
|