Say Mê Không Về
|
|
“Ta thực cảm kích ngươi không buông xuôi hắn, không nghĩ tới ngươi lại có một mặt đại nghĩa như thế.” “Cảm kích ta làm gì, hắn cũng là thân nhân của ta. Ta không biết cái gì gọi là đại nghĩa, ta chỉ biết rằng, ta thương hắn, hắn chết, ta cho dù sống cho qua ngày, cũng không có ý nghĩa.” Thi Hiểu Nhiên hữu khí vô lực trả lời, cả người rất giống lá vàng đầu cành vào cuối thu, lung lay sắp đổ. “Ngươi đi chữa thương trước rồi nghỉ ngơi, có việc ta sẽ gọi ngươi.” Cố Nam Viễn nói nhỏ, hắn biết rõ thân thể của nàng chống đỡ không được. Thi Hiểu Nhiên lắc lắc đầu,“Ta muốn trông nom hắn.” Hiện tại nàng cũng không giúp được gấp làm gì, nếu dầu hết đèn tắt, lại thêm phiền toái. Cố Nam Viễn luôn luôn là người hành động nhiều hơn nói, hắn lấy qua cái roi bên cạnh, nhẹ nhàng vung lên liền mang nàng lại đây, tùy tay điểm huyệt ngủ của nàng, đưa cho Tất Hàm bên cạnh ,“Ngươi băng bó vết thương cho nàng một chút, còn trên mặt nữa, chậm trễ lâu như vậy, đừng lưu lại vết sẹo nào.”
|
Tất Hàm thực khó xử,“Trên mặt thì không có gì, nhưng trên người nàng ta cũng không dám đụng, nơi này cũng không có nữ nhân, rất bất tiện.” “Vậy cái gì có thể xử lý trước thì xử lý đi, ta truyền tin phái thêm người này lại đây.” Tất Hàm mang Thi Hiểu Nhiên vào màn trướng cạnh bên, mặt nàng bị sói trảo từ má xuống, thẳng xuống xương quai xanh, vết thương rất sâu, thật sự là phải cẩn thận xử lý. Nhưng hắn chỉ có thể bôi thuốc băng bó vết thương trên mặt nàng, quần áo trên người nàng cũng không tiện thay, cấp nàng cái chăn, liền lại vội vàng chạy tới trông coi Cố Bắc Viễn.
|
Cố Nam Viễn canh giữ ở trong trướng, mây đen bao phủ, việc hắn có thể làm đã làm hết. Cố Bắc Viễn ngay từ nhỏ đã chiến đấu với tử thần, thân thể tất nhiên là cường hãn, lại có thần công hộ thể, hắn tin tưởng hắn nhất định có thể chống đỡ được, nhất định có thể, hắn không ngừng tự mình lập lại. Ánh mắt bất tri lướt qua khuôn mặt người nằm trên tháp ít nhiều lần, đệ đệ duy nhất này cho tới bây giờ đều gặp nhiều tai nạn như vậy. Hắn nhớ rõ năm đó Cố Bắc Viễn chỉ mới sáu tuổi khi bị mang đi thất kinh, đầy mặt nước mắt, tiếng khóc vang vọng toàn bộ đại điện; Từ đó về sau người đệ đệ hoạt bát đáng yêu hay cùng hắn luyện công khi còn bé đã không còn nữa, lúc gặp lại đã là tám năm sau, hắn chế phục (chế ngự+ bắt phục tùng) phụ thân hoang đường, nắm quyền lớn ở Thất Dương Cung, dẫn theo kiếm bổ phá cửa độc thất, nhìn thấy đệ đệ bị nhốt trong một cái lồng sắt, gầy yếu đơn bạc, cùng là đứa trẻ mười một mười hai tuổi, hai mắt hắn lại giống như hồ sâu u ám. Cố Bắc Viễn nhìn đến hắn, hai mắt ám trầm đen như mực đột nhiên loé ra hào quang, nhìn hồi lâu, không thể tin được nói:“Đại ca……”
|
Máu sẫm từ thân kiếm nhỏ giọt, đối lập rõ nét với mũi kiếm sáng choang, hắn rút kiếm tới gần, Cố Bắc Viễn lại thối lui đến sâu trong lồng sắt, hoảng sợ bảo:“Đừng lại đây, đừng lại đây, đệ sẽ hại chết huynh!” Hắn nhớ rõ ánh mắt khi đó của Cố Bắc Viễn, ẩn chứa hy vọng, lại ẩn chứa cả tuyệt vọng, cứ như vậy mà làm người ta tan nát cõi lòng. Trước mắt dược rốt cuộc đã có đủ, cũng có nữ nhân nói thương hắn, vật lộn nhiều năm như vậy, mới thấy xuân về hoa nở, ông trời không tàn nhẫn như vậy. Hắn thật sự không biết nên làm cái gì, trong lòng sầu lo làm cho hắn đi đứng bất an, vì thế không ngừng nói chuyện với hắn, kỳ vọng đánh thức hắn.“Đệ muốn chống đỡ qua thì nhanh chút tỉnh lại, ta mấy năm nay vì đệ hao hết bao nhiêu tâm tư, hiện tại từ xa như vậy chạy tới, đệ lại nằm ở đây, không làm ta thất vọng sao?” “Bị thương liền nằm thế kia, làm sao mà thống lĩnh Thất Dương Cung…… để một đống công việc cho ta, đệ có lương tâm hay không? Đệ không phải nói nên vì ta mà chia sẻ trọng trách, vậy còn nằm làm cái gì?”
|
“Đệ đó, nha đầu kia sắp chết, đệ còn không thức dậy cứu nàng? Ta sẽ không giúp đệ cứu nàng đâu, nữ nhân của mình lại không chăm sóc tốt, còn giống nam nhân sao? Ta thấy nàng thật sự thích đệ, trước mắt dược cũng tìm được rồi, chờ đệ giải độc xong, các đệ muốn triền miên thế nào liền triền miên thế ấy, cũng không ai quản đệ……” Thanh âm của hắn giống như từ thâm cốc xa xôi dưới lòng đất truyền ra, cách ám đạo xa xôi cùng sương khói mờ mịt, lại có hơi thở nghẹn ngào, nếu hắn không phải vẫn cường thế đứng trên đỉnh núi, lúc này e rằng không thể không khóc một trận. Hắn không phải là người dài dòng lê thê, nhưng nếu có thể đánh thức đệ đệ mình, giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn, kêu hắn niệm kinh văn một năm hắn vẫn sẽ nguyện ý.
|