Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
|
|
Chương 993: Huyễn Vân đệ ngũ đao
Nhưng khi y lấy đầu Áo Kỳ Long, một tia sáng bay nhanh chui vào người Mạc Thiên Lý. Mạc Thiên Lý rõ ràng nhìn thấy tia ánh sáng kia, lại không để ý, rõ ràng chuyện này y cũng không phải lần đầu gặp. Không cần đoán, cũng biết Mạc Thiên Lý sau chuyện này nhất định có biện pháp luyện hóa tia ánh sáng kia.
Huyễn vân hình ý đao, chủ yếu phải tìm cách kiểm soát, Diệp Mặc gần như có thể hình thành kết nối với mỗi một tia đao quang, nhưng khi số sợi tơ kia càng ngày càng nhiều, càng lúc càng nhanh, hắn rốt cục cảm giác hao tốn sức lực.
Giờ phút này hắn không có thời gian đi ăn Phục thần đan, cả người đều ướt đẫm mồ hôi, máu tràn ra khóe miệng, sắc mặt lại tái nhợt, rõ ràng là thần thức đã bị thương.
Đến cuối cùng, Diệp Mặc dứt khoát nhắm hai mắt lại, lúc này hắn cũng không lo được việc hoàn thành Khốn trận bao vây Mạc Thiên Lý. Mạc Thiên Lý này thật lợi hại, điều hắn cần làm là làm thế nào để thoát ra sợi tơ vô cùng vô tận của đối phương.
Diệp Mặc dường như lại có cảm giác như lúc đánh nhau với Kế Trí Nguyên, hắn ở nơi vô biên vô hạn lại không nhìn thấy sự qua lại không ngớt ẩn náu trong kiếm quang, hoàn toàn dựa vào cảm quan và nhận thức của hắn để phân biệt rõ chỗ sát chiêu của đối phương.
Rất nhiều ánh đao màu tím được Diệp Mặc khống chế không ngừng t tiêu tiêu từng sợi tơ màu đen, không ngừng gia tăng theo thời gian, khóe miệng của Diệp Mặc ngày càng tràn ra nhiều máu, nhưng hắn vẫn như cũ nhắm mắt lại đi cảm nhận những sợi tơ kỳ dị kia cứ thế đâm tới.
Kỳ thật lúc này không chỉ một mình Diệp Mặc khó chịu, mà mặt mày của Mạc Thiên Lý cũng tái nhợt, y căn bản cũng không ngờ có người sau khi bị sợi tơ màu đen vây khốn, còn có thể kiên trì đến hiện tại
Gã tu sĩ Kim Đan tầng năm là yêu quái sao? Y lúc này cũng như là đâm lao phải theo lao, căn bản không dừng được, chỉ có thể giết Diệp Mặc mới thôi. Bởi vì sợi tơ Ác hồn của y, yêu cầu thần thức cực lớn, một khi y không có cách nào dừng lại, cưỡng ép bỏ dở, lập tức sẽ bị thần hồn cắn trả lại thương tổn thật lớn.
Lúc này y tựa như chiếm thế thượng phong nhưng tình trạng trên thực tế là y và Diệp Mặc đã bế tắc, nếu y có thể kiên trì đến cuối cùng, Diệp Mặc sẽ thua, nếu y không kiên trì nổi, sợi tơ Ác hồn, bị Diệp Mặc chém giết không còn, y tuy rằng không chết được, lại khó tránh khỏi bị thần hồn cắn trả dẫn đến trọng thương thậm chí cảnh giới bị thụt lùi.
Khiến cho Mạc Thiên Lý khiếp sợ chính là, sợi tơ Ác hồn của y nhiều như vậy, không ngờ không có một sợi nào có thể làm tổn thương tới đối phương. Bất kể sợi tơ Ác hồn của y nhanh như thế nào, nhưng đối phương tựa hồ cũng có thể chuẩn xác tìm được vị trí của sợi tơ Ác hồn, đồng thời bị đao quang tiêu diệt
Sợi tơ Ác hồn lúc mới bắt đầu, đã tiếp cận đối phương rất gần, nhưng theo thời gian bị đẩy ra, sợi tơ Ác hồn của y, lại dần dần bị đẩy ra. Đến khi y chém giết Đồng Trung và Áo Kỳ Long, tập trung tinh lực đối phó gã tu sĩ Kim Đan tầng năm này, sợi tơ Ác hồn kia, mới dường như lại từ từ tiếp cận đối phương.
Sợi tơ Ác hồn của y, chỉ cần tấn công trúng kẻ thù, người khác chắc chắn phải chết. Đây cũng là nguyên nhân tung hoành bất bại của y, từ trước đến giờ chưa có người nào thoát khỏi sợi tơ Ác hồn của y, lại càng không cần phải nói bị sợi tơ Ác hồn bao vây tầng tầng lớp lớp như thế. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Theo thời gian trôi qua, Mạc Thiên Lý không chỉ là kinh hãi, y đã có chút sợ hãi, nếu vẫn tiếp tục như vậy, y chắc chắn thất bại, bởi vì đối phương lại có thể từ từ đẩy sợi tơ Ác hồn ra. Y thậm chí bắt đầu hối hận không nên tới vũng nước đục này, gã tu sĩ Kim Đan tầng năm này quả thực là một gã quái thai.
Nếu để y biết ở dưới lòng bàn chân của y còn có một Vô ảnh, đang nhìn trộm, không biết y có nhanh chóng bỏ chạy hay không.
Vô ảnh, ẩn nấp dưới chân của Mạc Thiên Lý không phải là bị Diệp Mặc quên lãng, mà Diệp Mặc căn bản cũng không có chút tinh lực nhắc Vô ảnh, phát động tiến công. Vô ảnh, tuy rằng hùng mạnh, nhưng trí lực của nó còn dừng lại dưới sự chỉ huy của Diệp Mặc chứ hoàn toàn không có ý tưởng hành động của riêng mình.
Lúc này đừng bảo là Diệp Mặc không có cách nào nhắc nhở Vô ảnh. Cho dù là hắn có biện pháp nhắc nhở Vô ảnh, hắn cũng sẽ không nhắc nhở. Hắn lúc này cuối cùng đã vượt qua thời điểm gian nan nhất, tuy rằng khóe miệng cũng bởi vì thần thức tiêu hao quá lớn, không ngừng tuôn ra máu tươi, nhưng trong lòng Diệp Mặc cũng là vui sướng khác thường.
Hắn dần dần tìm được cái loại cảm giác của Huyễn vân đệ ngũ đao, sau khi hắn có kế hoạch đem một số đao quang khống chế trận pháp thành đơn giản, vậy sợi tơ đen đang uy hiếp hắn cũng nhanh chóng giảm xuống.
Diệp Mặc không ngừng thử loại khống chế này, chặn lại, sau đó trong quá trình chém giết sợi tơ đen cũng không biết qua bao lâu, Diệp Mặc bỗng nhiên cảm giác toàn thân nhẹ nhõm, cảm giác bị đè nén trước đó hoàn toàn biến mất, thần thức của hắn cũng dường như hoàn toàn được phóng thích mở ra. Hắn mở mắt, lại phát hiện Tử quang của hắn đã hoàn toàn tạo thành một trận pháp đao quang, vây chặt một số sợi tơ đen, chỉ cần hắn có một ý niệm trong đầu, số sợi tơ đen kia cũng sẽ bị trận đao quang tiêu diệt
Huyễn Vân trận sát đao, cái tên này đột ngột bất ngờ từ trong đầu Diệp Mặc nhảy ra, hắn đã hiểu được, huyễn vân đệ ngũ đao của hắn đã hình thành.
Huyễn vân trận sát đao, tuy rằng hiện tại chỉ tạo thành một Khốn sát trận, nhưng từ khi thần thức của hắn tăng lên, cũng gia tăng không chế đối với đao quang, Huyễn vân trận sát đao của hắn, sẽ hình thành càng ngày càng nhiều Sát trận, Khốn trận, thậm chí là trận pháp phòng ngự.
Nhìn thấy Mạc Thiên Lý sắc mặt tái nhợt đứng trước đao quang, Diệp Mặc bỗng nhiên thét dài, vung Tử đao lên, vẽ lên một hình dáng nửa đường cong, hét lên một tiếng.
- Chém giết cho ta.
Sợi tơ đen trước đó vẫn còn đang giằng co hồi lâu với Diệp Mặc, chỉ có điều lần này, giống như đã tội phạm bị trói chặt, bị ánh đao màu tím thổi quét không còn
Khi một số sợi tơ đen kia bị Diệp Mặc chém giết không còn, Mạc Thiên Lý đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt giống như một tờ giấy trắng.
Y ngơ ngác nhìn sợi tơ đen biến mất dưới ánh đao màu tím, hồi lâu cũng không thể tin. Y tung hoành ngang dọc hai trăm năm, dùng tinh thần hai trăm năm của mình ân cần săn sóc rất nhiều oan hồn, sợi tơ Ác hồn từng giết nhiều địch không ngờ lúc này đây đã bị chém giết sạch không còn, y thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
Tuy rằng sợi tơ Ác hồn của y, đã mất đi hơn phân nửa, y cũng rất đau lòng, nhưng y tin tưởng, chỉ cần giết chết Diệp Mặc, sợi tơ Ác hồn bị mất đi, vẫn có thể nhờ oan hồn săn sóc nuôi dưỡng, chỉ có điều tốn nhiều thời gian mà thôi. Nhưng trong nháy mắt, tình hình biến đổi, đối phương dường như tìm được biện pháp đối phó sợi tơ Ác hồn, trong chốc lát, đã chém giết sạch hết sợi tơ Ác hồn của y.
Ánh mắt của Mạc Thiên Lý lạnh như băng nhìn Diệp Mặc, thầm mong muốn một hơi nuốt lấy Diệp Mặc, hai trăm năm tâm huyết, trước khi y thăng cấp Nguyên Anh bị tiêu diệt không còn, trong lòng y đang rỉ máu.
Y cho tới bây giờ cũng không ngờ, còn có gã Kim Đan tầng năm lợi hại như Diệp Mặc, lúc này nếu như để hắn thăng cấp đếm Kim Đan viên mãn, y làm sao có thể so chiêu cùng hắn? Không phải chỉ mình y, mà ngay cả Bắc Vọng Châu, y cũng tìm không ra một gã tu sĩ Kim Đan lợi hại hơn Diệp Mặc.
Người này nhất định phải giết, tuy nhiên không phải y đến giết. Y biết y không thể giết nổi, không cần nói sợi tơ Ác hồn của y, bị Diệp Mặc diệt rồi, nếu sợi tơ Ác hồn của y còn đó, cũng giết không nổi Diệp Mặc. Y chỉ phải rời khỏi tung ra tin tức Diệp Mặc giết Áo Kỳ Long, gã tu sĩ Kim Đan tầng năm trước mắt này tuyệt đối sống không được. Không phải ai cũng có bản lĩnh ẩn náu giống y.
- Mày sẽ phải hối hận.
Ánh mắt của Mạc Thiên Lý lạnh như băng nhìn Diệp Mặc hồi lâu, lúc này mới lạnh lùng nói ra một câu.
Diệp Mặc cười thản nhiên.
- Bất kể tôi có hối hận hay không, anh ắt hẳn nhìn không thấy.
- Dựa vào mày một người còn chưa bố trí xong khốn trận cấp ba, còn dám ngăn cản tao? Ngu ngốc.
Mạc Thiên Lý từ trước đến nay không làm việc gì mà không hữu ích, một khi biết y không thể là đối thủ của Diệp Mặc, lập tức đã muốn chạy đi.
Sự cẩn thận của y và không nhiều lời, khiến y sống sót từ những lần lần rơi vào đường cùng, hôm nay nếu không phải những sợi tơ Ác hồn kia rất quan trọng với y, y sớm cũng sẽ không tiếp tục giằng co với Diệp Mặc.
Diệp Mặc cười lạnh cũng không trả lời, lập tức thúc dục Vô ảnh, phát động công kích, đồng thời trong tay dương ra hơn mười trận kỳ.
Gần như cùng lúc, Mạc Thiên Lý liền phát động độn thuật, nhưng y vừa mới phát động độn thuật, liền cảm thấy kinh mạch đau xót. Theo kinh nghiệm chiến đấu của Mạc Thiên Lý, làm sao không biết bị ám toán, y trước tiên bao lấy Vô ảnh, trong lòng có chút kiêng dè Diệp Mặc.
Y là người ẩn nhẫn, y không nghĩ gã tu sĩ Kim Đan tầng năm trước mặt lại có thể ẩn nhẫn hơn y. Có loại sát chiêu ngấm ngầm đánh lén y, không ngờ khi y chạy trốn mới phóng xuất ra, lúc trước khi y tràn đầy nguy cơ cũng không có vô dụng như vậy, người này quá mức nguy hiểm đáng sợ.
`
Mạc Thiên Lý lúc này chỉ muốn đi càng xa càng tốt, sau khi y bao lấy Vô ảnh, trong nháy mắt đã phun ra một ngụm máu, đồng thời bức ra Vô ảnh.
Ngay sau đó thân hình của y đã biến mất không thấy gì nữa, hiển nhiên là trong thời gian ngắn đã phát động ra độn thuật.
Diệp Mặc âm thầm khâm phục sự quyết đoán đúng lúc của Mạc Thiên Lý, cũng khâm phục thần thức chân nguyên của y thật sự là hùng hậu. Đánh nhau cùng hắn cả buổi, chỉ phun ra một ngụm máu, đã bức ra Vô ảnh.
Diệp Mặc tuy rằng không biết Vô ảnh bây giờ là cấp bậc gì, nhưng hắn biết Vô ảnh nhất định là lợi hại hơn trước kia, chính là như vậy, Mạc Thiên Lý vẫn bức Vô ảnh ra được, rõ ràng không phải bình thường.
Kỳ thật với tu vi chân nguyên của Mạc Thiên Lý, cho dù là không trốn đi, hắn muốn giết y cũng không phải là chuyện đơn giản.
Thình thịch một tiếng.
Bóng dáng của Mạc Thiên Lý bị ngăn chặn lại ngoài mấy ngàn thước, đồng thời hiện nguyên thân hình.
Y có chút không tin nhìn Diệp Mặc, dùng tay chỉ Diệp Mặc có chút kinh hãi nói:
- Mày, mày đã là một đại sư trận pháp.
Hiển nhiên trong thời gian ngắn ngủi như thế, đã hoàn thành bố trí xong Khốn trận, còn kích phát Khốn trận, không phải là đại sư trận pháp thì gọi là cái gì? Cho đến hiện tại, y mới hiểu được gã tu sĩ Kim Đan tầng năm này lợi hại chỗ nào, hoặc là tâm cơ của hắn không giống y, nhưng loại mưu tính này và thực lực, hiển nhiên không thể kém hơn y.
Mạc Thiên Lý lần thứ hai cảm thấy sự nguy hiểm, cảm giác này của y lần trước vẫn là khi đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh tầng một, lúc ấy y đơn giản dựa vào tâm cơ của y, sau vài lần tự mình hại mình, sử dụng tâm cơ khiến Nguyên Anh đó bị vây khốn trong sợi tơ Ác hồn, cuối cùng giết y.
- Dông dài, mày nói mày có thể trốn, tao thật sự muốn xem mày trốn như thế nào. Vô ảnh lên.
Diệp Mặc nói xong, Tủ đao trong tay, lại cuồn cuộn nổi lên một ánh đao màu tím, đánh úp về phía Mạc Thiên Lý, hiển nhiên tính dựa vào nhiều mà thắng.
|
Chương 994: Không có tư cách
Mạc Thiên Lý giận sôi máu, ngang nhiên để cho đồ vật không có tên tuổi kia đánh lén y, nếu như y đang ở thế phòng bị còn bị đánh lén, y cũng không phải là Mạc Thiên Lý.
Cho dù sợi tơ Ác hồn của y đã bị tiêu diệt, nhưng cũng không thể để cho người khác muốn làm gì thì làm. Nhưng y vừa nghĩ đến đây, liền cảm giác thần thức của y tê rần.
Thần thức công kích chết tiệt, gã tu sĩ Kim Đan tầng năm này rốt cuộc có bao nhiêu quân bài chưa lật? Quả thực hắn quá nghịch thiên, nhưng trong lúc thần thức của y bị tê rần thì Vô ảnh lại lần nữa chui vào giữa kinh mạch của y. Mà đúng lúc này, Tử đao của Diệp Mặc đã mang theo nhiều đao quang hoàn toàn bao vây lấy Mạc Thiên Lý.
Mạc Thiên Lý tuy rằng đã xuất ra một lá chắn vòng tròn, có thể vì lý do của Thần hồn thứ, vẫn không có biện pháp ngăn trở đao quang, huống chi lúc này Vô ảnh đã bắt đầu cắn nuốt máu tươi của y rồi.
Hai ánh đao màu tím lọt vào thân thể của Mạc Thiên Lý, khiến cho thân thể y chấn động cứng ngắt, lại không cách nào ngăn chặn lại Vô ảnh và giáp kích của Diệp Mặc, làm cho phi kiếm rớt xuống mặt đất.
Y lúc này mới hiểu được ánh đao màu tím kia của đối phương lợi hại như thế nào, trước đó Diệp Mặc thu hồi Huyễn vân phi toàn đao chưa hoàn toàn kích phát, Mạc Thiên Lý tưởng rằng đó là vật bình thường, nhưng hiện tại y mới biết vật bình thường này lại thật sự rất cường hãn.
Sau khi ánh đao màu tím lọt vào thân thể y, y cảm thấy chân nguyên của y đang nhanh chóng biến mất.
- Không thể ngờ được Mạc Thiên Lý ta cả đời tung hoành, không ngờ đứng chết trân ở nơi này... Thật không cam lòng.
Trong mắt của Mạc Thiên Lý lộ ra sự oán giận và không cam lòng, y ngã xuống.
Diệp Mặc vốn không chần chừ vội thu hồi chiếc nhẫn của ba người, sau đó phóng ra một ngọn lửa đốt Mạc Thiên Lý, lúc này mới vội vàng thu hồi trận pháp, xoay người rời đi, không ở lại lâu.
Mạc Thiên Lý trong lúc cùng hắn đánh nhau liền giết Áo Kỳ Long, trong lòng Diệp Mặt đương nhiên biết, y chính là muốn kêu gọi người phía sau Áo Kỳ Long tới. Dù sao Độn thuật của y rất nhanh, nhất định còn có biện pháp luyện hóa dấu hiệu thần thức phát ra trên thân thể Áo kỳ Long. Cho dù là cao thủ đến đây, y cũng không sao, cuối cùng lại không thoát khỏi Diệp Mặc mà thôi.
Trên thực tế đúng là như vậy, Diệp Mặc rời khỏi chưa được bao lâu, nơi này nhanh chóng xuất hiện một gã đàn ông bốn mươi lăm tuổi, y nhìn thấy Áo Kỳ Long và Đồng Trung nằm chết trên mặt đất, lập tức giận dữ, tức giận gầm rú nói:
- Bất kể hắn là ai, dám giết con của tao, tao sẽ bầm thây hắn ra làm vạn đoạn.
...
Sau khi đi mấy ngày đường, Diệp Mặc cuối cùng đã về tới thành Phỉ Hải. Khiến Diệp Mặc ngạc nhiên chính là, thành Phỉ Hải bỗng chốc xuất hiện rất nhiều tu sĩ cao cấp, thậm chí đều là tu sĩ Hư thần trở lên. Điều này khiến trong lòng của y có chút lo lắng thành, Phỉ Hải trước đây tuy rằng cũng có tu sĩ Hư thần, nhưng chưa có nhiều như vậy?
Cố đè nén sự ngờ vực và lo lắng trong lòng, Diệp Mặc trước tiên quay về Mặc Nguyệt.
Diệp Mặc vừa về đến, lập tức triệu tập mọi người tụ họp lại, hắn muốn hỏi một chút sự tình của Mặc Nguyệt sau khi hắn đi. Kỳ thật không cần sự triệu tập của hắn, tất cả mọi người đều đến đây, chỉ có Tô Tĩnh Văn bế quan không đi ra. Tống Ánh Trúc lại kích động nắm chặt tay của Diệp Mặc, căn bản cũng không để ý những người còn lại.
Mặc Nguyệt không còn là Mặc Nguyệt trước kia khi Diệp Mặc rời đi, Luyện Đan Sư cũng không phải là hai người lúc trước, dưới sự tổ chức của Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng, đã có ba Luyện Đan Sư lục phẩm, còn có một gã Luyện Đan Sư thất phẩm.
Lê Kinh Mân đã là Kim Đan tầng chín viên mãn, rõ ràng Thanh uẩn đan hạng nhất đã hỗ trợ cho y rất nhiều, Chân Tiểu San khôi phục lại Kim Đan tầng ba. Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc đều là tu vi Trúc Cơ viên mãn, chỉ thiếu chút nữa là có thể kết thành Kim Đan, Diệp Mặc biết rằng nguyên nhân của hai người bọn họ là không có Bồi Chân Đan.
Tốc độ tu luyện của Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng tương đối nhanh, chưa đến hai năm, điều này có liên quan đến trí lực linh căn của các cô, đương nhiên chủ yếu nhất vẫn là linh tinh, linh tủy do Diệp Mặc cung ứng, thậm chí ngay cả đan dược đều là hạng nhất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Có thể nói mấy thứ này, ngay cả môn phái tám chín sao chưa hẳn đã có, mà Diệp Mặc lại lấy ra cho tu sĩ Trúc Cơ tu luyện, tốc độ mà chậm, đó mới là chuyện lạ.
Chính là ngay cả Tô Việt và Thịnh Dực cũng đã là tu vi luyện khí tầng tám, còn Dư Kỳ Dương đã tiến vào Trúc Cơ tầng năm.
Khiến cho Diệp Mặc ngạc nhiên vui mừng chính là Tô Tĩnh Văn, cô chưa dùng Trúc Cơ Đan đã luyện thành công Trúc Cơ, ẩn linh căn sau khi được kích phát không gì sánh được. Mà Tô Tĩnh Văn rất thích tu luyện, cho dù là hiện tại cô vẫn còn đang bế quan , ngay cả Diệp Mặc trở về cũng không biết, cô gần như dùng tất cả thời gian tập trung tu luyện.
Người khác không rõ Tô Tĩnh Văn vì sao cố gắng như vậy, nhưng Diệp Mặc lại biết rõ. Hắn biết Tô Tĩnh Văn từng hứa với hắn, cô muốn sớm thành Trúc Cơ, thậm chí kết thành Nguyên Anh. Mà hiện tại cô đã Trúc Cơ rồi, chỉ là hắn không có ở nhà mà thôi.
Phát triển tu vi ít nhất là Ngu Vũ Thiên, bà vẫn là Nguyên Anh tầng một, không có một chút tiến bộ. Diệp Mặc biết rằng, Ngu Vũ Thiên thăng cấp Nguyên Anh cũng do nóng vội đốt cháy giai đoạn, hơn nữa thăng cấp tu sĩ Nguyên Anh lại hà khắc, mà trí lực của Ngu Vũ Thiên chỉ hơi vượt qua tầng giữa, thời gian dài như vậy không thể thăng cấp Nguyên Anh tầng hai cũng là bình thường.
- Chị Ngu, tôi ở bên ngoài nghe nói, thương hội Dương Hải không có ý tốt với Mặc Nguyệt của chúng ta, là nhờ vào sự giúp đỡ của cao nhân Kiếp Biến kỳ? Vị cao nhân kia bây giờ còn ở Phỉ Hải không? Nếu còn ở đây, tôi nên đi thăm hỏi.
Sau khi mọi người nói xong, chuyện đầu tiên Diệp Mặc hỏi chính là vị vị cao nhân đã giúp Mặc Nguyệt.
Đối với Diệp Mặc mà nói, bất kể là ai, ai giúp Mặc Nguyệt cũng chính là giúp hắn.
Ngu Vũ Thiên gật đầu nói:
- Phải, vị tiền bối kia là Kỷ Bẩm, là Tông sư trận pháp của Kiếp Biến kỳ Nam An Châu, y đã tới tìm cậu rất nhiều lần. Dường như rất có hứng thú đối với trận pháp phòng ngự và trận pháp công kích của Mặc Nguyệt chúng ta, mỗi lần tới đều bỏ một thời gian nghiên cứu trận pháp mà cậu bố trí. Nhưng nửa tháng trước, Truyền Tống Trận nối Nam An Châu đến Bắc Vọng Châu đã được bố trí xong, vị tiền bối kia cũng rời khỏi Phỉ Hải. Y để lại một Ngọc bài, nói nếu sau này cậu có đi Nam An Châu có thể đến tìm y.
- Y đi rồi à?
Diệp Mặc có chút tiếc nuối nói một câu, tuy nhiên sau khi nói xong, hắn dường như kịp phản ứng, lập tức đứng lên, lại vui mừng nói:
- Chị Ngu, chị nói Truyền Tống Trận nối Nam An Châu đến Bắc Vọng Châu đã bố trí xong rồi à?
- Đúng vậy, bố trí xong, anh, anh muốn đi tìm chị Lạc Ảnh và chị Khinh Tuyết sao?
Diệp Lăng ngắt lời nói.
Diệp Mặc gật đầu:
- Đúng vậy, anh nhận được tin tức các cô hẳn là ở bên kia, nếu Truyền Tống Trận đã thông hành rồi, chúng ta cùng nhau đi, hơn nữa linh khí bên kia dày hơn bên này, tu luyện ở Nam An Châu tốt hơn nhiều so với bên này.
Ngu Vũ Thiên lại lắc đầu nói với Diệp Mặc:
- Tôi đã sớm biết cậu muốn đi Nam An Châu, cũng đã hỏi qua Kỷ Bẩm tiền bối. Truyền Tống Trận kia không phải người thường có thể dùng, chỉ có tu sĩ của Hư thần trở lên, hơn nữa còn phải dưới ba trăm tuổi mới có tư cách ngồi Truyền Tống Trận đi Nam An Châu tu luyện. Kỷ bẩm tiền bối nói, cho dù là cậu có thiên tài trận pháp, y cũng không có cách nào phá vỡ quy tắc này, giúp cậu có được vé đi Nam An Châu.
Nghe xong lời nói của Ngu Vũ Thiên, sự phấn khởi hăng hái của Diệp Mặc lập tức chùn xuống. Truyền Tống Trận này mặc dù tốt, nhưng không có bất cứ quan hệ gì với hắn. Không cần nói hắn, ngay cả Ngu Vũ Thiên có tu vi cao nhất ở Mặc Nguyệt cũng không có tư cách ngồi Truyền Tống Trận.
Thấy Diệp Mặc thất vọng, Ngu Vũ Thiên lại nói một câu.
- Đây là điều thứ nhất, điều thứ hai là tu sĩ muốn đi mỗi người cần phải nộp đủ một triệu linh thạch thượng phẩm.
Diệp Mặc trầm mặc một chút, một triệu linh thạch rất đơn giản với hắn nhưng tu vi Hư thần, cứ cho là hắn có thể đạt tới, vậy cần thời gian bao lâu? Cho dù là hắn lợi hại, thăng cấp Hư thần cũng không phải chuyện một hai năm. Thời gian lâu như vậy, hắn đợi kịp sao?
- Chỉ có hai điều kiện này sao?
Diệp Mặc có chút không cam lòng lại hỏi một câu.
Ngu Vũ Thiên lắc đầu nói:
- Không phải, còn có hai điều, một là tiền bối của tu vi Kiếp Biến ở Bắc Vọng Châu đề cử có thể ngoại lệ, thứ nhì là Đan Vương tam phẩm trở lên có thể ngoại lệ.
Đan Vương tam phẩm trở lên, Diệp Mặc căn bản cũng không cần nghĩ, hắn lần trước đã đột phá Tam phẩm, thăng cấp Đan Vương Tứ phẩm rồi. Mấu chốt là hắn với thân phận Đan Vương Tứ phẩm là không thể lộ ra ngoài, loại tu vi như hắn, để lộ Đan Vương Tứ phẩm của mình ra, ngoài bị môn phái khác âm thầm bắt cóc đi, chắc chắn sẽ không có con đường thứ hai.
Đan Vương Tứ phẩm và Đan Vương tam phẩm căn bản chính là một ranh giới, nếu như là tam phẩm, nói không chừng còn đỡ một chút, nhưng hắn đã lên cấp Tứ phẩm. Hơn nữa sau lưng còn chưa có thế lực nào ủng hộ, người đắc tội cũng là một nhóm lớn.
Hy vọng duy nhất chính là tìm một tiền bối Kiếp Biến kỳ đề cử, mấu chốt là Bắc Vọng Châu có tiền bối Kiếp Biến kỳ không?
- Bắc Vọng Châu có tiền bối Kiếp Biến kỳ không?
Sau khi nghĩ đến điểm này, Diệp Mặc nghi hoặc hỏi một câu, giả sử sau khi đến Kiếp Biến kỳ, có mấy người nguyện ý ở lại Bắc Vọng Châu không? Hay là đều muốn đi Nam An Châu chuẩn bị Hóa Chân.
Lần này Ngu Vũ Thiên lại khẳng định nói:
- Có, theo tôi được biết, Bắc Vọng châu còn có ba tu sĩ Kiếp Biến. Hơn nữa có một người, cậu hẳn là gặp qua. Tôi hỏi qua Kỷ Bẩm tiền bối, Truyền Tống Trận lần này của Bắc Vọng Châu chủ yếu nằm trong tay ba tu sĩ Kiếp Biến, và tám tu sĩ Thừa Đỉnh.
- Tôi đã gặp qua.
Tuy rằng Diệp Mặc khó hiểu Bắc Vọng Châu không ngờ cũng có hơn mười người được cho là cao thủ cao nhất, nhưng nếu nói tu sĩ Kiếp Biến mà hắn gặp qua, điều đó còn thật sự là oan cho hắn.
Ngu Vũ Thiên khẽ mỉm cười nói:
- Cậu nhất định gặp qua, nhưng cậu không biết mà thôi. Mỗi lần khi Sa Nguyên dược cốc được mở, tiền bối Lăng Trung Thiên đều đi đến đó, cho nên cậu nhất định gặp qua.
- Chị nói Lăng Trung Thiên? Y lại là tu vi Kiếp Biến?
Diệp Mặc kinh ngạc hỏi. Lăng Trung Thiên là người có tu vi cao nhất Bắc Vọng Châu, không ngờ đã là tu vi Kiếp Biến.
Ngu Vũ Thiên gật đầu nói:
- Đúng vậy, Lăng Trung Thiên là một trong ba tu sĩ Kiếp Biến, còn có hai tu sĩ Kiếp Biến, là của Tông môn tám sao duy nhất Bắc Vọng Châu, một người là Phiến Phất của Vọng Nguyệt Tông, người còn lại là Đường Mộng Nhiêu của Vu Nữ phái. Nếu cậu được ba người này đề cử, sẽ có hi vọng đi Nam An Châu.
Ngu Vũ Thiên không nhắc đến sự tình Đan Vương Diệp Mặc, bà tuy biết Diệp Mặc là Đan Vương, nhưng lại không biết là mấy phẩm. Hơn nữa, cho dù Diệp Mặc là Đan Vương Tứ phẩm, bà cũng không dám tùy tiện để cho Diệp Mặc dùng danh tiếng Đan Vương đi, bà ắt hẳn phải hiểu điểm này.
|
Chương 995: Bia đề danh ở Nam An
Diệp Mặc thầm than trong lòng, xem ra trông cậy vào người khác là không được rồi, dù hắn có thể được đề cử đến đó thì thế nào chứ? Chẳng lẽ lại bỏ lại bọn người Tống Ánh Trúc hay sao? Xem ra hắn vẫn phải nghĩ cách để tự mình có thể đến Nam An Châu mới được, nếu không thì hắn chỉ có thể mãi mãi xem sắc mặt của người khác mà làm việc.
Huống chi, hắn vẫn chưa quen biết bất kì cao thủ nào.
Chỉ là khi nghĩ tới Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết, Diệp Mặc cảm thấy lòng bàn tay mình bỏng rát, hắn rất muốn đến đoàn tụ với họ.
Tống Ánh Trúc cảm thấy lòng bàn tay của Diệp Mặc bỏng rát, cô liếc nhìn Diệp Mặc một cái, càng nắm chặt lấy tay Diệp Mặc, dường như chỉ cần thả ra, là hắn sẽ đi Nam An Châu ngay.
Diệp Mặc hiểu tâm tư của Tống Ánh Trúc, bèn kéo tay cô, tỏ ý cô đừng lo, dù có phải đến Nam An Châu, hắn cũng sẽ trở về nhanh chóng. Nếu không có cách để trở về, hắn sẽ nghĩ cách để dẫn theo bọn người Tống Ánh Trúc.
Hơn nữa Diệp Mặc còn nghĩ đến, mấy điều kiện này gần như là chiêu mộ được đệ tử thiên tài nhất của Bắc Vọng Châu rồi. Ba trăm tuổi đã tu luyện tới Hư thần, không cần hỏi, cũng biết đây tuyệt đối là thiên tài. Đám người kia cố tình trả giá cao như vậy, chuyên chiêu mộ loại thiên tài này, nhất định là có vài mục đích rồi.
Bất kể mục đích của bọn chúng là gì, chỉ có thực lực của bản thân hắn được nâng cao mới là quan trọng nhất.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lấy ra đan dược đưa cho mọi người, đặc biệt là Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc sắp kết Đan rồi, đan dược mà Diệp Mặc lấy ra càng là "Bồi chân Đan" hạng nhất.
Còn Lê Kinh Mân khi cầm "Thảo Hoàn Đan" mà Diệp Mặc đưa cho, xúc động đến muốn khóc. Y không ngờ rằng đây lại là thật, lúc này y mới biết quyết định trước đây của y chính xác biết mấy.
Rất nhiều tu sĩ Kim Đan viên mãn, chỉ vì không có đan dược để thăng cấp Nguyên Anh, mới kẹt ở cấp Kim Đan cả đời. Còn y vừa thăng cấp đến Kim Đan viên mãn, thì đã có "Thảo Hoàn Đan" rồi.
Những người còn lại biết rằng chỉ cần đến cảnh giới, khi có đan dược, thì sẽ phấn chấn mạnh mẽ hơn.
Tống Ánh Trúc đã biết chuyện của Ức Mặc rồi, nên hơi yên tâm, càng quấn quýt với Diệp Mặc thâu đêm, mới đi chuẩn bị kết Đan.
Chuyện Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng kết Đan, Diệp Mặc giao cho Ngu Vũ Thiên lo liệu. Hắn nhất định phải luyện chế ra số lượng lớn đan dược, nâng tu vi của mình lên.
Huống chi tuy Diệp Mặc đã có được yêu đan của "Đề Hoa Thú", nhưng bây giờ có thể luyện chế được "Thiên Hoa Đan" hay không lại là chuyện khác. Hơn nữa Diệp Mặc rất muốn biết trong nhẫn của tu sĩ nghịch thiên Mạc Thiên Lý và Nhị thế tổ Áo Kỳ Long rốt cuộc có thứ gì tốt.
Sau khi Diệp Mặc trở về thì "Mặc Nguyệt" trở nên khép kín hơn, kinh doanh cũng thay đổi cách làm khuếch trương trước đó, dần dần thu hẹp lại, không phổ biến ra bên ngoài nữa.
Chuyện ở "Mặc Nguyệt" trên cơ bản đều giao cho hai người Chân Tiểu San và Dư Kỳ Dương, còn Lê Kinh Mân thì bắt tay vào chuẩn bị kết Anh.
Về phần Diệp Mặc, sau khi trở về, ở một đêm với Tống Ánh Trúc xong, thì bế quan.
"Thương hội Dương Hải" – đệ nhất thương hội ở Thành Phỉ Hải sau khi biết được Kỷ Bẩm đã trở về Nam An Châu, liền bắt đầu nghiên cứu đối sách nhắm vào "Mặc Nguyệt".
Vì nếu để "Mặc Nguyệt" tiếp tục như vậy, sau này Thành Phỉ Hải hoàn toàn không có chuyện của "thương hội Dương Hải" nữa. Dù đối phó với một thế lực có tu sĩ tu vi Kiếp Biến ủng hộ, có nguy hiểm nhất định. Nhưng Dương Hữu Khang – hội trưởng "thương hội Dương Hải" chỉ một câu đã nói ra được chân tướng.
Sở dĩ "Mặc Nguyệt" có thể có được sự ủng hộ của tông sư trận pháp Kiếp Biến kia, là vì tông sư trận pháp kia chấm trúng trận pháp phòng ngự của "Mặc Nguyệt", gặp được thứ mình yêu thích, nên yêu chim yêu cả lồng. Bây giờ tu sĩ Kiếp Biến kia đã trở về Nam An Châu rồi, thậm chí mãi mãi cũng không thể trở lại Bắc Vọng Châu. Về chút chuyện vặt ở "Mặc Nguyệt", y có thể nhớ ra không cũng chưa biết, đương nhiên chủ yếu nhất là "Mặc Nguyệt" hoàn toàn không có tu sĩ Hư thần, hoàn toàn không có cách đến Nam An Châu, nên "thương hội Dương Hải" cũng không cần phải kiêng kị gì.
Nhưng ngay lúc này, bọn họ lại nhận được tin "Mặc Nguyệt" tự thu hẹp việc kinh doanh của mình, dù là tuyên truyền hay là khuếch trương ra bên ngoài đều bắt đầu thu hẹp lại, đến cuối cùng thậm chí cả nghiệp vụ đan dược ở Thành Phỉ Hải cũng bắt đầu thu hẹp.
- Nếu bản thân bọn họ cũng đã nhìn rõ thế cục rồi, cho thấy vẫn có chút tự biết mình, cũng không phải là kẻ ngốc lắm. Đối sách của chúng ta cũng sửa lại chút. Không cần ra tay nặng nữa, mà cứ từ từ, đợi một hai năm sau, mới đến lấy địa bàn đó.
Sau khi biết được "Mặc Nguyệt" bắt đầu thu hẹp việc kinh doanh của mình, Dương Hữu Khang cũng lập tức thay đổi sách lược của mình.
Cũng náo nhiệt như chuyện Thành Phỉ Hải ở Bắc Vọng Châu dựng Truyền Tống Trận xuyên các châu, lúc này Thành Nam An ở Nam An Châu lại càng náo nhiệt hơn.
Thành thị tu chân lớn nhất ở Nam An Châu chính là Thành Nam An, nơi nổi tiếng nhất ở ThànNam An h chính là quãng trường bia đề danh.
Quãng trường bia đề danh của Thành Nam An tổng cộng có năm tấm bia đá, lần lượt là Kim Đan, Nguyên Anh, Hư Thần, Ngưng Thể, Thừa Đỉnh.
Về tu sĩ Luyện Khí và Trúc Cơ thì không có bia đề danh, còn tu sĩ có tu vi Kiếp Biến và Hóa Chân vốn rất ít, có thể luyện đến đẳng cấp này đã là một truyền thuyết rồi, người ta đều có thể nói tên mỗi tu sĩ ở đẳng cấp này, bản thân bọn họ chính là một bia ký rồi, hoàn toàn không cần bia đề danh.
Nhưng có một điều có thể chắc chắn rằng, bất kì một vị tu sĩ nào có thể luyện đến tu vi trên Kiếp Biến, đều từng là nhân vật nổi tiếng trên bia đề danh. Mỗi một tấm bia đề danh đều cao ngất ngưởng, tu sĩ nào muốn đề tên thì dựa vào tu vi của bản thân, đến trước bia đề danh tương ứng, khắc tên của mình vào.
Bia đề danh sẽ dựa vào tên mà người khắc khắc vào, tự động quy kết tu vi công lực của người đó vào thứ bậc trong đó.
Bình thường, thì tu sĩ có tu vi càng cao, chữ được khắc sẽ càng cao, và càng sâu. Đây là yếu tố chủ yếu để bia đề danh phân biệt thứ bậc, nhưng lại không phải là yếu tố tuyệt đối. Vì bia đề danh còn có thể phân biệt tu vi pháp lực, cùng với thủ đoạn công kích chủ yếu của bạn từ chữ mà bạn khắc, thậm chí cả ý cảnh của tu sĩ cũng có thể phân biệt được.
Cho nên nói, thứ bậc mà bia đề danh phán đoán ra, trên cơ bản giống với xếp hạng ở Danh Nhân Đường. Chỉ là Danh Nhân Đường chỉ có Kim Đan Danh Nhân Đường và Trúc Cơ Danh Nhân Đường mà thôi, còn bia đề danh lại có thể dính đến tu sĩ Thừa Đỉnh.
Mỗi lần có tu sĩ đến quãng trường bia đề danh để đề tên, nơi này đều rất náo nhiệt. Nhưng náo nhiệt này đều đến rất nhanh và ra đi cũng rất nhanh, trước giờ chưa từng giống với mấy ngày nay, quãng trường bia đề danh đông nghẹt cả người.
Dường như đệ tử tinh anh của cả Nam An Châu đều đến đây, vì mấy ngày nay là ngày hội giao lưu của tu sĩ Thành Nam An. Rất nhiều đệ tử tinh anh đều đến cùng tiền bối của môn phái mình, cùng trao đổi đôi chút về tâm đắc tu luyện ở đây, sau đó lại cùng mua bán một vài pháp bảo đan dược.
Những nhân tài tinh anh này đều chen đến Thành Nam An, tất cả đều là tinh anh trong số các tinh anh, không ai cho rằng mình thua kém hơn người khác. Trong tình trạng cả hai đều không phục nhau, thì cách tỉ thí hay nhất chính là dựa vào bia đề danh. Nếu đều là tu sĩ cùng một đẳng cấp, có thể lưu lại tên của mình trên bia đề danh, sau đó nếu tên của mình lại cao hơn tên của đối phương, thì điều này có sức thuyết phục hơn tất cả mọi thứ.
Chỉ có rất ít tu sĩ, vì mâu thuẫn không thể hòa giải, mới lựa chọn cách quyết đấu. Nhưng đối với nhiều tu sĩ mà nói, bia đề danh mới là nơi có sức thuyết phục nhất.
Hội giao lưu tu sĩ ở Thành Nam An lần này, các tu sĩ đến đây chủ yếu đều là tu sĩ Kim Đan, còn có một vài tu sĩ Nguyên Anh, nên người đến đề tên ở quãng trường bia đề danh đều là tu sĩ Kim Đan và tu sĩ Nguyên Anh.
Lúc này trước một bia đề danh dành cho Kim Đan, một thanh niên trẻ tuổi mặc áo lam đang ngạo nghễ nhìn bia đề danh Kim Đan cao chót vót, áo lam mặc trên người bay phất phơ, rõ ràng lúc này chân nguyên của y đã lan ra toàn thân.
Người xung quanh đều trở nên tĩnh lặng, dồn dập nhìn ngó người trẻ tuổi mặc áo lam này, chờ y lưu lại tên mình trên bia đề danh.
Ở một góc của quãng trường bia đề danh, một đám nữ nhi đứng ở đó, trong đó có một cô gái khuôn mặt tròn trĩnh hai mắt lộ ra vẻ hưng phấn, nói:
- Chị Dung, Phương Chủng Sư mặc áo lam kia là đệ nhất Kim Đan Danh Nhân Đường, chị nói xem lần này y có thể lọt vào top 10 của bia đề danh không?
Người con gái được gọi là chị Dung cũng đang nhìn chằm chằm vào người thanh niên mặc áo lam, nghe thấy câu hỏi của cô gái mặt tròn này, khóe miệng khẽ cười nhạt, nói:
- Phương Chủng Sư quả thật không tệ, nhưng muốn lọt vào top 10, thì đúng là nằm mơ, có thể lọt vào top 20 coi như không tệ rồi.
- Chị Dung, chị là đệ tam Kim Đan Danh Nhân Đường, chị có thể vượt qua người họ Phương trên bia đề danh lần này không?
Cô gái mặt tròn kia vẫn hỏi với vẻ mong đợi.
Sau khi chị Dung kia nghe xong lời này, chau mày nghĩ ngợi hồi lâu, mới chán nản lắc đầu nói:
- Hiện giờ chị vẫn không có cách nào vượt qua y, nhưng nửa năm sau, chị nghĩ chị có lẽ có thể làm được. Nguồn: http://truyenfull.vn
Một cô gái váy xanh lục nghe hai người nói chuyện bỗng hỏi xen vào:
- Chị Dung, vậy thì top 10 là người thế nào chứ, tại sao cả Phương Chủng Sư đệ nhất Danh Nhân Đường cũng không có cách vượt qua?
Chị Dung mỉm cười nói:
- Bắc Vi sư muội, tu sĩ Kim Đan bình thường, chỉ cần có chút bản lĩnh, đều sẽ đến bia đề danh Kim Đan lưu lại tên. Nếu sau này y thăng cấp Nguyên Anh, lại đến bia đề danh Nguyên Anh lưu lại tên. Nhưng một khi lưu lại tên ở bia đề danh Nguyên Anh, tên của y ở bia đề danh Kim Đan sẽ tự động biến mất. Còn có một vài người sau khi lưu lại tên ở bia đề danh Kim Đan, thì mất tích, nên tên của họ cứ mãi lưu ở phía trên.
Cô gái váy xanh lục kia rõ ràng chính là Đường Bắc Vi, sau khi cô ta nghe xong lời giải thích của chị Dung, ngược lại càng lấy làm lạ hỏi:
- Nói như vậy thì, chỉ cần sau khi lưu lại tên ở bia đề danh Kim Đan, sau này không đến bia đề danh Nguyên Anh, thì cái tên này sẽ mãi mãi được lưu lại phía trên hay sao?
Chị Dung kia lắc đầu:
- Không phải, sau ba trăm năm, những người này dù không lưu lại tên trên bia đề danh Nguyên Anh, tên của họ cũng sẽ biết mất.
Dừng lại một chút, cô nói tiếp:
- Ngoại trừ đệ nhất của bia đề danh, bất luận là tấm bia đề danh nào, chỉ có tên của người đứng đầu sẽ không bao giờ biến mất, cho đến khi sau này có người vượt qua y, thì tên của y mới biến mất. Em nhìn top 10 kia đều là những cao thủ lưu lại tên trên bia đề danh Kim Đan trong ba trăm năm trở lại đây, chỉ là bọn họ đều mất tích rồi, không lưu lại tên trên bia đề danh Nguyên Anh mà thôi.
Nói xong, cô nhìn cô gái váy vàng nhạt đang cúi đầu nghĩ ngợi, hỏi:
- Tố Tố sư muội, muội có tâm tư gì sao?
Cô gái váy vàng nhạt kia còn chưa ngẩng đầu trả lời, thì người thanh niên áo lam mãi đứng trước bia đề danh Kim Đan, bỗng bay vút lên trời như một luồng sáng xanh.
|
Chương 996: Gặp mặt
Trên quảng trường Bia đề danh, gần như tất cả ánh mắt của mọi người đều bị thân ảnh màu lam kia hấp dẫn. Áp lực hùng mạnh từ Bia đề danh Kim Đan truyền đến, không cần nói đến thanh niên áo lam đã lạc vào cảnh giới kỳ lạ kiạ, cho dù là những người quan sát đều có thể cảm nhận được.
Một trượng, hai trượng... Thẳng đến độ cao sáu trượng, thân ảnh màu lam như bị áp lực trói buộc. Thời điểm sắp đến bảy trượng, thanh niên áo lam bỗng ngừng lại, xem ra y đã tới cực hạn. Y vươn tay lên, viết xuống ba chữ lớn "Phương Chủng Sư" trên Bia đề danh Kim Đan
Ba chữ như rồng bay phượng múa này lập tức liền hóa thành một ánh sáng màu lam, nhập vào ưong Bia đề danh Kim Đan, biến mất không thấy.
Lúc thanh niên áo lam hạ xuống, trên Bia đề danh rõ rang đã xuất hiện tên của y.
Y nhìn thứ hạng của mình, xếp thứ mười một ừên Bia đề danh Kim Đan. Cái tên này đã là đệ nhất Kim Đan danh nhân đường của Nam An, nhưng thanh niên áo lam vẫn lắc đầu thất vọng, cũng không có bao nhiêu đắc ỵ.
- Quả nhiên Phương Chủng Sư đứng thứ mười một. Hiện giờ đối với tu sĩ Kim Đan của Nam An châu mà nói ỵ vẫn là đệ nhất
- Đúng vậy, công pháp Lôi hệ quá cường hãn, chẳng những sức chiến đấu mạnh, mà ở ưên Bia đề danh Kim Đan cũng là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Ngoài mấy tiền bối đã mất tích ra thì kỳ thực y chính là đệ nhất.
- Xem vẻ chưa hài lòng của y thì sẽ biết cái gì gọi là chênh lệch.
Tu sĩ vây xem xung quanh đều nghị luận. Mà thanh niên áo lam lại binh thản một cách dị thường. Ngoài việc có chút thất vọng khi nhìn thứ hạng của mình lúc vừa hạ xuống, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh và lạnh nhạt.
Bỗng nhiên y nhìn thấy một cộ gái áo ưắng đi-vể phía một đám con gái bên cạnh quảng trường Bia đề danh, tròng mắt hiệndên mừng, lập tức vội vàng tiến tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Bởi vì Phương Chủng Sư dễ dàng đoạt được vị trí thứ mười một, cho nên những tu sĩ Kim Đan bỏ hứng thú với Bia đề đanh Kim Đan đều bỏ ý định đề đanh. Thậm chí rất nhiềủ tu sĩ đều thầm quyết định, đợi lần sau sẽ tiến vào mười hạng đầu. Lúc này nhiều người như vậy, nếu chẳng may thứ hạng quá thấp thì sẽ bị cười cho vào mặt.
- Phương Chủng Sư của Lôi Vân tông ra mắt các vị sư tỳ muội Huyền Băng phái.
Phương Chủng Sư cực kỳ lịch lãm, vừa đi đến đã ôm quyền nhiệt tình nói.
- Phương đệ quả không tầm thường, vừa lên đã được thứ mười một trên Bia đề đanh. Thật ra thì thứ hạng này đã là đệ nhất rồi, chúc mừng cậu.
Người con gái được những người ữong Huyền Băng phái gọi là chị Dung nở nụ cười, ừên mặt không hề có biêụ hiện gì khác, dường như thật sự đang chúc mừng cho Phương Chủng Sư
Cô gái mặt ưòn thoại nhìn Phương Chủng Sư một cái sùng bái, thiêu chút nữa đã cầm giấy bút lên xin chữ ký.
Nhưng lúc này trên mặt Phương Chủng Sư không hề có chút tự mãn nào, y nói:
- Dung sư tỳ chê cười rồi, chút thành tích này của Phương mỗ còn chưa đâu vào đâu. Không cần nộv mười vị tiền bối trên Bia đề danh, ngay chính chị Dung cũng đã không kém tôi rồi.
- Phương sư huynh, mục tiêu của anh không phải là inuốn tiến vào top 10 Bia đề đanh Kim Đan sao?
Cô gái mặt ưòn kia bỗng hỏi một câu.
Lúc này Phương Chủng Sư lại gật đầu thận trọng, nói:?
- Đúng vậy, tuy tôi không hi vọng xa vời là sẽ trèo được lên đỉnh, nhưng nhất định phải tiến vào top 10 trước khi đạt đến Nguyên Anh.
Nói xong, y nhìn yề phía cô gái áo ữắng vừa đi tới, nhưng cô gái này lại đang vui vẻ nói chuyện với hai cô khác dường như không hề nhìn thấy y.
- Chị Khinh Tuyết...
Đường Bắc Vi thấy cô gái áo trắnglập tức lao đến ôm chặt lấy cô, Lạc Ành cũng đi tới, ba người đều có chút kích động.
Xa cách nhiều năm, đây lã lần đầu tiên ba người gặp mặt sau khi tách ra.
- Chị Tố Tố, Bắc Vi. Em luôn muốn đến thăm hai người, nhưng...
Nói xong, đôi mắt Ninh Khinh Tuyết liền đỏ lên.
Cô và Lạc Ành cũng giống nhau, nếu không phải vì Diệp Mặc thì cho dù là việc có kích động đến mức nào cũng có thể kiềm chế cảm xúc của mình. Nhưng Đường Bắc Vi và Diệp Lăng thì khác, tất cả vui buồn giận hờn gì đều ở ữên mặt.
Nếu có thể, Ninh Khinh Tuyết thà rằng đi cùng với Lạc Ành và Bắc Vi chứ chẳng muốn ở lại Phiêu Miểu Tiên Trì một mình. Nhiều năm không gặp, ngoài việc tự thuật cuộc sống gần đây của minh ra thì cũng chỉ còn một chủ đề là Diệp Mặc mà thôi.
Vừa nói đến Diệp Mặc, vẻ mặt của ba người rõ ràng có chút phiền muộn. Lấy thanh danh của các cô, nếu Diệp Mặc ở Nam An châu thì tuyệt đối không thể không biết. Nhưng thực tế là đến giờ Diệp Mặc còn chưa tìm lại đây, cho nên giải thích duy nhất là hắn không ở Nam An châu.
Triệu Dung và Phương Chủng Sư vừa nói chuyện đều có chút kinh ngạc nhìn ba người. Cà Nam An châu đều biết đến vẻ đẹp của Lạc Tố Tố, nhưng người của Huyền Băng phái đều biết rằng Lạc Tố Tố không thích nói chuyện với người khác lắm. Trừ Đường Bắc Vi ra, cô rất ít khi nói gì với một ai đó, lại càng không phải nói việc kích động như bây giờ rồi.
Nhưng Triệu Dung lại biết cô gái áo trắng đang kích động nói chuyện với Đường Bắc Vi Lạc Tố Tố kia. Tuy hai người chưa từng giao tiếp, nhưng Triệu Dung cũng brểt đó là Ninh Khinh Tuyết của Phiêu Miểu Tiên Trì, cũng là một trong thập đại mỹ nữ của Nam An châu.
Dưới tình huống bình thường, tuy rằng thập đại mỹ nữ của Nam An châu đều rất nổi danh, nhưng thân thiết với nhau như vậỵ thì không hề có. Đường Bắc Vi và Lạc Tố Tố thân thiết là vì dường như họ đến tư cùng một chỗ. về phần quan hệ giữa Ninh Khinh Tuyết và Lạc Tố Tố, Triệu Dung lại không hề biết.
Ba người Lạc Tố Tố, Đường Bắc Vi và Ninh Khinh Tuyết kích động đứng nói chuyện với nhau. Màu trắng, màu lục; màu vàng nhạt hòa lẫn vào nhau, gần như toàn bộ ánh mắt ưên Bia đề danh đều bị hút về phía này.
- Khinh Tuyết sư muội tốc độ tu luyện của em thật nhanh, không ngờ đã là Kim Đan tầng ba rồi.
Lúc này Phương Chủng Sư đã đi tới, ôm quyền cười nói một câu.
- Anh là ai? Khinh Tuyết là người anh có thể gọi sao?
Đường Bắc Vi vẫn không nói gì Lạc Tố Tố lại lạnh lùng hỏi.
Trên mặt Phương Chủng Sư xuất hiện chút lung túng, nhưng đào mắt một cái đã biến mất không thấy. Y cho rằng Lạc Tố Tố cố ý nói như vậy, chứ còn bảo có người không biết đến y thì tuyệt đối là không thể nào ,chẳng những đứng thứ nhất Kim Đan danh nhân đường, hiện giờ lại đống thứ trên bia đề đanh Kim Đan, cũng tương đựớng với thứ nhất. Huộsig chi vừa rồi y còn tự báo tên ra, nhưng lúc này khôtìg riị^Lạc Tố Tố lại hỏi y là ai, không phải cố ý thì còn là cái gì?
Phương Chủng Sư không biết rằng Lạc Tố Tố thật sự không biết y là ai, chỉ thấy y tìm Khinh Tuyết nói chuyện như vậy nên ttong lòng không thích mà thôi
Phương Chủng Sư cũng rất phong độ, mặc dù có chút xấu hổ nhưng vẫn cười ôm quyền nói:
- Phương Chủng Sư của Lôi Vân tông, ra mắt Lạc Tố Tố sư muội.
Giọng điệu rất chân thành, không hề có chút giả dối nào.
Lạc Ành nhíu nhíu mày, đang muốn kéo Đường Bắc Vi và Ninh Khinh Tuyết đến một chỗ khác nói chuyện thì lại nghe có người nói:
- Tố Tố sư muội, không ngờ em cũng tới quảng trường Bia đề danh
Theo giọng nói này truyền đến, Tại một đám người nữa đi tới. Người đàn ông cầm đầu mặc một bộ áo Dào màu tím, nhìn rất hiền hòa phong độ, thậm chí còn cao hơn một bậc so với Phương Chủng Sư.
Lạc Tố Tố rõ ràng không nói gì nữa, kéo Ninh Khinh Tuyết và Đường Bắc Vi muốn đi khỏi đây.
- Tố Tố sư muội, vị này là Viên Quan Nam - đệ tử thiên tài nhất của Vô Cực tông. Tuy rằng chỉ mới ba sáu tuổi nhưng đã là Nguỵên Anh tầng hai rồi. ờ ưên toàn đại lục Lạc Nguyệt cũng có thể đếm ưên đầu ngón tay.
Thấy Lạc Tố Tố chẳng nói chẳng rằng đã muốn rời khỏi, Triệu Dung vội vàng ngăn lại, đứng ở phía trước giới thiệu.
Vô Cực tông là môn phái số một số hai trên đại lục Lạc Nguyệt. Tuy rằng cũng là môn phái chín sao giống Huyền Băng phái, nhưng về nội tình thì lại hơn xa.
Tố Tố không thích nói chuyện nhiều với những người này, nhưng Triệu Dung thì lại không thể vờ như không thấy. Huống chi người ta còn chủ động đến đây chào hỏi.
-Khinh Tuyết...
Lúc này, một cô gái đến cùng chộ với Nifth Khinh Tuyết nhìn Đường Bắc Vi và Lạc Ảnh hỏi:
- Khinh Tuyết sư tỳ, bọn họ lau. .ỷ
Cô gái này cũng đến từ Phiêu Miểu Tiên Trì, bình thường thấy Ninh Khinh Tuyết vãn tram mặc ít nói, nhưng không ngờ lại vui vẻ trò chuyện với hai cô gái kia như vậy, feho nên cô ta mới có chút nghi hoặc hỏi.
- Ha ha người tới đây đều là tinh anh của Nam An châu chúng ta, có thể nói bất cứ ai cũng sẽ trở thành nhân vật phong vân sau này của Nam An châu. Đẻ tôi giới thiệu một chút đi.
Không đợi Ninh Khinh Tuyết nói chuyện, Viên Quan Nam đẵ chủ động nói.
Nói xong, y chỉ vào ba người Lạc Ành nói:
- Ba vị này lần lượt là Lạc Tố Tố và Đường Bắc Vi của Huyền Băng phái, Ninh Khinh Tuyết của Phiêu Miểu Tiên Tri. Bọn họ đều là một trong mười mỹ nữ đẹp nhất Nam An châu. Phía sau chính là Triệu Dung và Vương Uyển Nhi - đệ tử nòng cốt của Huyền Băng phái. Triệu Dung sư muội còn là nhân vật thứ ba của Kim Đan danh nhân đường, ccm pó vị huynh đệ áo lam này...
Thanh niên áo lam khôĩig đợi Viên Quan Nam nói tên mình, y chủ động đứng ra ôm quyền nói:
- Phương Chủng Sư của Lôi Vân tông, rât hân hạnh được gặp các vị đạo hữu.
Tuy rất nhiều người biết thanh niên áo lam này là Phương Chủng Sư, nhưng vẫn có rất nhiều tiếng nói hâm mộ phát ra.
Có Phương Chủng Sư tự đứng ra giói thiệu, những tu sĩ phía sau không cần nhắc, đều tự động đứng ra báo danh.
Một tu sĩ áo xám có diện mạo anh tuấn cũng đi ra ôm quyền nói:
- Tiêu Phi của Kim Kiếm môn, còn đây là em gái tôi, Tiêu Thi Nhân...
Thanh niên áo xám này báo danh còn dẫn tói sự chú ý lớn hơn nữa, y vừa báo danh xong thì lập tức đã có người bàhíán:
- Tiêu Phi của Kim Kiếm môn, đứng thứ hai Kim Đan danh nhân đường. Vừa rồi hình như còn chưa đề danh trên Bia đề danh đúng không? Tôi phỏng chừng nếu y mà thử thì ít nun cũng nằm trong top 20.
- Em gái củạ Tiêu Phi là Tiêu Thị Nhân đứng thứ năm trong thập đại mỹ nữ của Nam An châu đúng không?
- Không phải hiển nhiên là như vậy sao vừa rồi y cũng đã báo tên ra, còn phải hỏi lại à.
- Đổng Thiên Nhai của Vô Cực iống.
- Ma Phong của Thần Phong cốc.
Từng cái tên được báo ra, không'có ai không phải nhân vật phong vân của Nam An châu. Đây đều là tinh anh cùa các môn phái, hiển nhiên những đệ tử nòng cốt này đến Nam An thành để tham'gia đại hội.
- Lạc Tố Tố, quả nhiên cô không làm tôi thất vọng, không ngờ đã là Kim Đan tầng bốn rồi. Tôi sẽ chờ thêm một năm, tói khi cô đạt tói Kim Đan viên mãn thì Văn Thái Y này sẽ lại đến khiêu chiến cô...
Những lòi này lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Văn Thái Y, không ai không biết, cô ta và Lạc Tố Tố cùng được xệp thứ nhất trong thập đại mỹ nữ của Nam An châu, mỹ mạo vô song, hơn nữa tu vi cũng rất kinh người.
|
Chương 997: Bới móc
Lạc Ảnh nhìn Văn Thái Y một cái đầy lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Nếu cô cảm thấy mình lợi hại thì cứ việc đi tìm người trong danh nhân đường mà quyết đấu, tôi không thích nói chuyện với người không quen biết.
Lạc Ảnh vẫn không hiểu vì sao cô gái tuyệt sắc này lại muốn tìm mình quyết đấu. Nếu như nói là vì Viên Quan Nam thì Lạc Ảnh cảm thấy thật hoang đường, đối với tên họ Viên kia, cô không hề có bất kỳ ấn tượng nào.
Văn Thái Y và Lạc Tô Tố vừa nóncọng, những người ở đây đều có cảm giác rất kỳ quái. Cà hai đều là một người mỹ nữ của Nam An châu, hơn nữa thứ hạng còn đặt song song với nhau. Tại sao hai người mới vừa gặp mặt mà đã có mùi thuốc súng rồi?
Sau khi nghe Văn Thái Y nói, Ninh Khinh Tuyết vẫn luôn đánh giá cô gái này. Thân hình cô ta thậm chí còn hơi cao hơn cô và Lạc Ảnh, mái tóc xõa sau vai, trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp lại mang theo một chút ngạo ý. Nước da của cô ta còn không trắng bằng Đường Bắc Vi, nhưng toàn thân lại phát ra sức hấp dẫn độc đáo, dường như làm cho người ta chỉ nhìn lướt qua thôi đã không muốn rời mắt rồi.
Theo Ninh Khinh Tuyết, mặc dù Văn Thái Y xinh đẹp tuyệt sắc, nhưng so với Tố Tố thì vẫn kém một chút. Nhiều nhất cô ta chỉ có thể so sánh với minh mà thôi.
- Văn Thái Y, chị Tố Tố Vài cô chưa bao giờ gặp mặt, tại sao cô lại muốn quyêt đấu?
Ninh Khinh Tuyết hơi nhíu mày, có chút khó chịu nói.
- Tôi không thích bị đặt song song với người khác, tôi sẽ cho mọi người biết, đệ nhất thập đại mỹ nữ Nam An chỉ có mot mà thôi.
Văn Thái Y bình tĩnh nói.
Viên Quan Nam không vừa lòng nhìn thoáng qua Văn Thái Y một cái:
- Thái Y, không nên nói như vậy, có gì về rồi hãy nói
Văn Thái Y cười lạnh lùng, không để ý đến lời của Viên Quan Nam.
Lạc Ảnh nhìn Văn Thái ý mọt cách bình thằn:
- Trước giờ tôi không hề nghĩ mình là thập đại mỹ nữ gì gì đó của Nam An châu, nếu cô thích thì cho cô luôn đấy. Khinh Tuyết và Bắc Vi cũng sẽ không để ý, vậy nên cô lấy hết một lần cũng được, sẽ chẳng có ai tìm cô đâu. Từ hôm nay trở đi đừng có lấy cái gọi là thập đại mỹ nữ ra để liên hệ với chúng tôi. Nếu cô thấy chán thì có thể tìm ai đó mà quyết đấu, tôi không thừa hoi như vậy. Khinh Tuyết, Bắc Vi, chúng ta đi.
Nói xong, Lạc Ành kéo tay Ninh Khinh Tuyết và Đường Bắc Vi, xoay người rời đi.
Lúc này mọi người trên quảng trường đều ngay ngần cả người. Lạc Tố Tố không để ý đến thập đại mỹ nữ thì còn có thể nói cô ta không màng danh lợi, nhưng cô ta có quyền gì mà bảo Ninh Khuynh Tuyết và Đường Bắc Vi rời khỏi thập đại mỹ nữ của Nam An? Mà khổng ngờ rằng Ninh Khinh Tuyết và Đường Bắc Vi đều không phản đối gì, cả hai rời đi cùng Lạc Tố Tố.
Văn Thái Y hơi ngơ ngần một chút, sau đó lại tiến lên ngăn cản Lạc Tố Tố một lần nữa.
- Cô tự biết mình như vậy cũng tốt, tuy nhiên có một số đàn ông không phải kẻ như cô có thể mê hoặc đâu. Cho nên dù là cô có chiếm được thì tôi cũng sẽ đoạt lại, tìm cô quyết đấu.
- Thái Y!
Viên Quan Nam lại không hài lòng kêu thêm một tiếng, hiển nhiên y cho rằng Văn Thái Y đang nói về y.
Tính cách của Lạc Ảnh là ngoài mềm tròng cứng, cô chẳng thèm đôi co với loại người như Văn Thái Y. Nhưng hiện giờ Văn Thái Y lại còn chẳng chịu bỏ cuộc, tiếp tục cản đường cô. Lúc này giọng nói của cô đã chuyển sang lạnh lẽo:
- Tôi là người đã có chồng, tôi chỉ giữ lấy chồng mình, bất cứ ai cũng không cướp được, kể cả cô. Ngoài chồng tôi, cho dù là cô chiếm đoạt toàn bộ đàn ông trong thiên hạ thì cũng chẳng liên qụan đến tôi.
Tuy Lạc Ảnh cảm thấy Văn Thái Y không phải loại phụ nữ thô thiển nói về người đàn ông của mình ở nơi đông người như vậy, nhưng nếu cô ta đã nói thì cô cũng chẳng cần khách khí nữa.
Toàn quảng trường ồ lên, không ai nghĩ tới Lạc Tố Tố - người đứng đầu thập đại mỹ nữ của Nam An lại đã có chồng. Phần đông người sinh lòng ái mộ với cô đều như rơi vào hầm băng. Tuy rằng bọn họ biết cho dù Lạc Tố Tố không có chồng thì mình cũng chẳng có cơ hội, nhưng biết là một việc, thực tế lại là một việc khác.
- Tố Tố, em đã lập gia đình rồi sao?
Sắc mặt Viên Quan Nam bỗng có chút trắng bệch, ngay cả giọng nói đều hơi run rẩy:
- Hắn, hắn là ai? Là ai?
Lạc Tố Tố chẳng thèm nhìn y lấy một cái, cũng không dừng lại, xoay người rời đi.
Văn Thái Y lại ngơ ngần một lát, nhưng sắc mặt lập tức ưở nên khó nhìn. Lạc Tố Tố còn mưa. ra tay mà đã làm cô thua chẳng còn manh giập rồi.
Cái gì mà chiếm đoạt đàn ông trong toàn thiên hạ cũng chẳng liên quan đến cô ta? Đây rõ ràng đang nói cô là một kẻ hám trai còn gì. Nhìn bóng lưng Lạc Ành, sắc mặt của Văn Thái Y dần trở nên âm trầm, vốn cô nói câu kia không phải vì Viên Quan Nam, về phần bởi vì ai thì chỉ có cô biết. Nhưng lời nói của Lạc Tố Tố lại làm cô tổn thương, cứ như Văn Thái Y cô có thể lấy bất cứ ai làm chồng vậy.
Cô đã thầm thề trong lòng, bất kể chồng Lạc Tố Tố là ai thì cũng sẽ cho đối phương biết, tôi muốn cướp đàn ông nào thì chẳng có ai ngăn cản được. Có lẽ sẽ có một ngày, tôi cướp chồng của cô, sau đó đá lại cho cô, cho cô biết sự chênh lệch giữa hai chúng ta.
về phần Viên Quan Nam, bây giừ trong mắt cô căn bản chính là không khí. Không ai biết rốt cuộc cô đang suy nghĩ điều gì, cũng không ai biết vì sao cô lại nói ra mấy lời khó hiểu đó.
Mà giờ phút này, Diệp Mặc bế quan một tháng đã đi ra, nghênh đón hắn chính là Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc đã kết thành Kim Đan.
Thấy Diệp Lầng và Tống Ánh Trúc đều đã kết đan thành công, ưong lòng Diệp Mặc cũng vui vẻ. Hắn đang muốn đưa tài nguyên tu luyện từ Kim Đan đến Nguyên Anh cho hai ngươi thì thần thức lại cảm nhận được một cơn lốc linh khí đang bộc phát phía ngoài thành Phỉ Hải.
- Anh, đó là Lê đại ca kết Anh tạo nên đấy, sư phụ và chị San đều đi rồi, chúng ta mau đến xem đi.
Diệp Lăng vội vàng nói.
Diệp Mặc không ngờ rằng hắn vừa xuất quan thì chẳng những Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc đã kết Đan, mà ngay cả Lê Kinh Mân cũng bắt đầu ngưng tụ Nguyên Anh. Một khi Lê Kinh Mân ngưng tụ Nguyên Anh thành công, thế lực của "Mặc Nguyệt" sẽ tăng lên một tầng cao mới.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lập tức tế ra "Phi Vân thuyền" kéo Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng bay về phía ngoài thành Phỉ Hải.
Một nơi cách thành Phỉ Hải mấy ngàn dặm, phút này đã tụ tập khá nhiều tu sĩ, còn có không ít đang đi về phía này. Tuy rằng thành Phỉ Hải có rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh, nhưng Trúc Cơ và Kim Đan thì còn nhiều hơn nữa. Có người cả đời cũng không thấy việc ngưng kết Nguyên Anh được một lần. Có cơ hội như vậy, sẽ không ai chịu bỏ qua.
Lê Kinh Mân ngồi giữa một Tụ Linh ữận đơn giản, Ngu Vũ Thiên và Chân Tiểu San lại đang khẩn trương thủ hộ ngoài trận pháp.
Một số tu sĩ tự giác đều tự động đứng cách ba ngàn mét, nhưng có vài tên tu sĩ Kim Đan dường như lại không quan tâm đến người khác đang ngưng tụ Nguyên Anh, đứng ở chỗ rất gần, thậm chí trên mặt con rất tùy ý.
Nhìn cảnh này, trong lòng Diệp Mặc giận dữ. Ngựng tụ Nguyên Anh kị nhất là quấy rầy, lần trước khi Ngu Vũ Thiên ngưng tụ Nguyên Anh, hắn bố trí trận pháp, những người đó đều đứng bên ngoài. Nhưng hiển nhiên Lê Kính Mân kết Anh mà không hề bố trí trận pháp, chỉ có một Tụ Linh trận đơn giãn mà thôi.
Diệp Mặc biết điều nảy cflng khồng thể ưách y, hắn chỉ nói mình bế quan, không nói cụ thể là bao lâu. Cho nên sáu một tháng mà hắn chưa xuất quan, Lê Kinh Mân đã bắt đầu kết Anh rồị. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Sư phụ...
Nghe tiếng hô của Diệp Lăng, lúc này Ngu Vũ Thiên mới phát hiện đám người Diệp Mặc đang đến đây, thần sắc khẩn trương mới hơi dịu đi. Lập tức cùng Chân Tiểu San hội hợp với ba người Diệp Mặc.
Diệp Mặc lại phi thân lên, ôm quyền nói với tu sĩ bốn phía xung quanh:
- Các vị bằng hữu, hôm nay là ngày lành mà Lê quản sự của "Mặc Nguyệt" chúng tôi kết Anh. Cảm ơn các vị đến cổ vũ, chỉ có điều xin các vị bằng hữu đến quan sát lui ra sau năm ngàn mét, tôi muốn bố trí một cái trận pháp. Diệp Mặc tôi vô cùng cảm kích.
- Diệp Mặc của Mặc Nguyệt? Có phải vị hội chủ thường xuyên không thấy bóng dáng kia không? Sao mới chỉ có Kim Đan tầng năm?
- Hẳn là hắn, không nên xem thường hắn mới chỉ là Kim Đan tầng năm. Lúc ở Kim Đan tầng hai thì hắn đã dễ dàng giết chết tu sĩ Kim Đan trung kỳ.
- Thì ra là vậy...
Theo rất nhiều tu sĩ bàn tán, đại đa số người cũHg bắt đầu lùi ra sau. ở Tu Chân giới, tu sĩ đột phá cành giới là một việc lớn. Nếu có người gây trở ngại việc đột phá của một tu sĩ sẽ là một mối thù hận cực lớn, nói là không đội ữời chung cũng được. Cho nên sau khi Diệp Mặc nói ra lời này, phần lớn tu sĩ cũng bắt đầu lui ra sau.
Nhưng sau khi mọi người lui ra ngoài năm ngàn mét thì vẫn còn năm tên tu sĩ Kim Đan vẫn đứng trong phạm vi, hơn nữa không chỉ đơn giản như vậy, mà là đứng cách Lê Kinh Mân trong khoảng ngàn mét. Có thề nói, ở khoảng cách này đã trực tiếp uy hiếp đến việc kết Anh của Lê Kinh Mân rồi.
Diệp Mặc ném vài chiếc trận kỳ ra, sau đỏ lạnh lùng nhìn năm tên tu sĩ này nói:
- Mặc Nguyệt có người kết Anh, tôi đã cảm ơn các vị rồi, tại sao câc vị vẫn còn ở đây?
- Ha ha...
Tên tu sĩ Kim Đan viên mãn trong năm người kia bỗng cười ha hả nói:
- Thật là buồn cười, hắn kết Anh thì liên quan quái gì đến ta? Chỗ này thuộc quyền sở hữu cua Mặc Nguyệt sao? Chỉ là một tên Kim Đan tầng năm mà cũng dám đuổi người.
Diệp Mặc bỏ thêm mấy chiếc trận kỳ, nói tiếp:
- Các vị phải biết rằng, khi tòỉ bổ trí xong trận pháp thì các vị muốn chạy cũng không nổi đâu.
- Làm sao? Chẳng lẽ chú mày muốn động thủ à? Ồ, tao hiểu rồi, bên mày có một tu sĩ Nguyên Anh. Hoan nghênh động thủ, tu sĩ Nguyên Anh của hiệp hội Thương Nghiệp Dương Hải chúng tao rất nhiều, chỉ có một mà cũng muốn đuổi chúng tao đi?
Một tên tu sĩ Kim Đan tầng tám mở miệng châm chọc.
Lúc này, không cần nói đến Diệp Mặc mà ngay cả tu sĩ xung quanh cũng biết năm tên này cố ý tới đây để phá đám.
- Xem ra Mặc Nguyệt không ổn lắm. Đúng là hiệp hội Thương Nghiệp Dương Hải có ý kiến với họ.
- Hiển nhiên, nếu không thì sẽ chẳng phái người đến đây phá rối việc kết Anh của người khác. Ngăn cản đạo cơ của người khác, đây là thù không đội ữời chung
Những người hiểu được việc này cũng bắt đầu bàn tán, mà sau khi Diệp Mặc biết năm tên này là người của hiệp hội Thương Nghiệp Dương Hải thì lại bất ngờ không ngăn cản nữa. Trận kỳ không ngừng đựợc rải ra từ ữong tay hắn, vô số linh thạch cũng được ném vào trong trận pháp.
Là một đại sư trận pháp cấp năm, không ai có thề nhìn ra rốt cuộc Diệp Mặc đang bố ữí loại ữận pháp nào. Nhírng tất cả mọi người đều thấy được, theo trận kỳ mà Diệp Mặc bỏ vào ngày càng nhiều thì linh khí xung quanh đã dày lên trông thấy, mà Lê Kinh Mân ở giữà trận pháp cũng bắt đầu trở nên mơ hồ đi.
Đến cuối cùng, ngay cả năm tên tu sĩ Kim Đan của hiệp hội Thương Nghiệp Dương Hải cũng trơ nên mơ hồ.
|