Trần gia phủ đệ.
Lúc này trong nội phủ, trên con đường lát đá xanh bóng loáng, hai bên hoa lá hàng rào, đang có hai thân hình sóng vai đi tới, một lớn một nhỏ, vừa đi vừa trò chuyện, nhìn cách ăn mặc có vẻ là hạ nhân trong phủ.
"Đại thiếu gia lần này xem ra thật thảm, chẳng những không có đạt được thứ gì, tu vi lại còn bị thụt lùi giảm xuống".
Một thiếu nữ tuổi chừng 16-17 đang nhỏ giọng thì thầm, bộ dáng len lén như sợ ai nghe thấy, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
"Coi chừng cái miệng! Nha đầu ngươi cái gì cũng tốt, chỉ có cái miệng là không yên chút nào. Nếu để cho người ngoài nghe được thì người thê thảm chính là ngươi đó!".
Người vừa lên tiếng là một phụ nhân trung niên, ánh mắt lườm lườm nhìn về phía thiếu nữ gắt giọng mắng.
"Ta biết rồi cô cô, nhưng mà, thiếu gia trước giờ nhìn ai cũng bằng nửa con mắt, những người như con với cô cô trong mắt hắn không khác gì súc vật, lần này bị như vậy liệu có phải là báo ứng hay không?".
"Haiz! Báo ứng hay không cũng không phải chuyện mà đám hạ nhân như chúng ta có thể quản, quản cho tốt chuyện của mình là được rồi, đừng ăn nói lung tung nữa".
Phụ nhân trung niên khẽ thở dài một tiếng, sau đó lập tức chuyển đề tài:
"À đúng rồi, tối nay nha đầu ngươi có phải được sang hầu hạ nhị tiểu thư phải không?".
Nghe phụ nhân trung niên nói nữ nha hoàn kia khuôn mặt bất chợt ỉu xìu xìu, nhưng ngay sau đó ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ ước ao, nàng cảm thán nói:
"Vâng cô cô! Nhưng mà con chỉ còn được hầu hạ tiểu thư một đêm nay nữa thôi, ngày mai là người sẽ rời khỏi đây rồi".
"À đúng cô cô, người có biết có một người tên Trần Phàm không?".
"Có, nghe nói trước đây từng là nô bộc ngoại phủ".
"Giá như...giá như có nam nhân chỉ bằng một phần mười của Trần Phàm ca ca tới đây đón ta đi, ta cũng vô cùng mãn nguyện, nhị tiểu thư đi rồi con cũng không muốn ở lại nơi này nữa".
Trần Phàm hiện tại đã trở thành một sự tích của thành Vân Long, nhất là ở trong Trần gia phủ, không ai là không biết đến người này, hành động choáng ngợp của hắn trên võ đài cách đây vài ngày đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi nhất, thậm chí đi tới đâu người ta cũng chỉ nghe thấy hai chữ Trần Phàm.
Nam nhân kẻ ghen ghét người thì kính nể, trong khi đa phần các chị em phụ nữ toàn là một lòng sùng bái, thiếu nữ nha hoàn vừa rồi cũng không phải ngoại lệ.
Bộp!
Nhưng trong lúc nha hoàn còn đang ánh mắt mơ màng, đột nhiên chỉ nghe bụp một tiếng, phụ nhân trung niên đi cùng nàng bỗng dưng cả người ngã lăn ra đất bất tỉnh, hiển nhiên là bị người đánh ngất.
"Cô cô!".
Thiếu nữ nha hoàn sợ hãi kêu lên, nhưng còn chưa đợi cho nàng kịp phản ứng, một đạo chỉ pháp nhanh như chớp đã điểm vào huyệt nàng, khiến cho nha hoàn chỉ có thể ú ớ trong miệng, không thể động đậy.
"Không sao, cô cô ngươi chỉ là bị ta đánh ngất thôi".
Một đạo âm thanh vang lên, rõ ràng ở ngay chỗ này, nhưng lại không hề thấy bóng người nào cả, giống như ma quỷ, điều này khiến cho nha hoàn sợ tới toàn thân run lẩy bẩy.
"Giờ ta có thể giải khẩu huyệt cho ngươi, nhưng phải hứa là không được la lên, bằng không ngươi lập tức mất mạng".
m thanh lại vang lên cảnh cáo.
Thiếu nữ nha hoàn gật đầu lia lịa, bờ môi mím chặt, trên khóe mắt đã sắp có nước mắt chảy xuống.
Sau khi huyệt đạo được giải, nha hoàn vội thở ra một hơi, nhưng vẫn không thể động đậy, nàng chỉ có thể nói được mà thôi.
"Ta hỏi ngươi, giờ này Trần gia chủ đang ở đâu, làm gì?".
"Ta...ta không biết...ngươi là ai?".
Nha hoàn run giọng hỏi.
"Không phải mới vừa rồi nhắc tới tên ta sao?".
Lúc này Trần Phàm mới hiện ra trong đêm tối, đứng trước mặt thiếu nữ, thần sắc không biểu tình cũng không lãnh cảm nhìn nàng.
"Trần Phàm!".
"Suỵt".
Nha hoàn hai mắt sáng lên, ngạc nhiên tới cực độ, có nằm mơ nàng cũng không nghĩ tới mình vừa nhắc tới người người tới ngay. Nhưng sau đó Trần Phàm lập tức đưa ngón tay lên miệng làm dấu, nàng liền hạ giọng tới mức thấp nhất, khe khẽ nói:
"Huynh...thực sự là Trần Phàm sao?".
"Ừm".
"Tại sao huynh lại ở đây?".
"Muốn tìm gia chủ nói chuyện phiếm thôi, tiểu muội giúp ta chứ?".
"Ừm, muội giúp huynh".
"Muội nghe nói gia chủ hiện giờ đang ở chỗ đại thiếu gia".
Nữ nhân mà, vừa thấy thần tượng trong lòng là đầu óc cũng theo gió mà bay, hồi nãy còn nói không biết. Dù sao nàng cũng là tộc nhân của Trần gia, người đến không biết có ý đồ gì, cho nên không thể làm ra chuyện phản bội gia tộc được.
Nhưng nghe Trần Phàm nói chỉ muốn gặp gia chủ trò chuyện, nàng liền lập tức tin tưởng là thật, thế là cứ như vậy biết gì nói nấy.
"Tiểu muội dẫn ta đi được chứ?".
"Được".
Thiếu nữ gật đầu sau đó dẫn Trần Phàm tới nơi cần đến, trên đường thi thoảng ngoái lại nhìn, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng người đâu cả, chỉ nghe thấy âm thanh đáp bên tai mà thôi.
Qua một hồi trái phải rẽ ngang rẽ dọc, khoảng một khắc sau, cuối cùng nha hoàn dừng bước trước một định viện khang trang lộng lẫy, chỉ dám đứng cách xa nơi đó, không dám đến gần.
"Trần Phàm ca ca...Trần Phàm ca ca!".
"Ta vẫn ở đây".
"Phía trước chính là nơi ở của đại thiếu gia rồi".
"Cám ơn tiểu muội nhé! Muội tên là gì?".
"Muội tên Trần Hoa Hoa, huynh cứ gọi muội là Tiểu Hoa được rồi".
"Tiểu Hoa muội muội, nếu có người hỏi, tuyệt đối đừng nói tối nay đã gặp ta, kể cả cô cô của muội cũng vậy".
"Ừm, muội biết rồi".
Mặc dù không hiểu ý của Trần Phàm nhưng Tiểu Hoa vẫn liên tục gật đầu, nàng tin tưởng ca ca trước mặt không bao giờ làm hại mình.
"Còn nữa, ta tặng muội cái này".
Trần Phàm lấy từ trong người ra một cái túi trữ vật, bên trong đựng khá nhiều kim ngân phiếu, đan dược, dù sao bây giờ tài phú trong hai cái nhẫn kia đã chật ních, hắn cũng không keo kiệt giúp đỡ tiểu cô nương trước mặt này, huống chi người ta cũng giúp hắn.
"Đây là..."
Tiểu Hoa còn đang nghi hoặc vì sao Trần Phàm lại đưa túi trữ vật của mình cho nàng thì hắn đã nói tiếp:
"Mau cất đi, trở về hãy mở, còn nữa, nếu sau này muội cảm thấy nơi này không tốt có thể tìm tới Lâm gia Lâm Phi Yến, cứ nói là Trần Phàm ca ca giới thiệu, nàng nhất định sẽ nhận muội".
"Đi đi, nhớ kỹ, coi như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì".
"Ừm...vậy muội đi đây".
Tiểu Hoa nghe vậy gật đầu, lầm lũi quay đi, đi được mấy bước nàng chợt ngoái cổ lại nhìn, nhưng thân ảnh của Trần Phàm đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt thiếu nữ nhìn vào khoảng không như muốn níu giữ chút gì đó, sau cùng chỉ có thể khẽ thở dài:
"Tạm biệt Trần Phàm ca ca!".
Lúc này Trần Thương Hải đang ngồi trong gian phòng của nhi tử, xung quanh hào nhoáng, bài trí xa hoa, trầm hương tỏa nghi ngút, bên cạnh hắn còn có một thân ảnh đang nằm, chính là Trần Nhất Long, hiện tại nhỉ tử của hắn khuôn mặt trắng bệch, khí tức cực kỳ suy yếu, tóc trên đầu đã có vài sợi bạc trắng, tu vi từ hư khí cảnh đại viên mãn tụt xuống chỉ còn hậu kỳ, bộ dáng mười phần thê thảm, nào đâu còn có đại thiếu gia hào quang chói sáng, đệ nhất thiên tài vạn người chú mục.
Mở ra đôi con ngươi vẩn đục, Trần Nhất Long khuôn mặt nhăn nhó khẽ cựa mình một cái, Trần Thương Hải thấy thế vội vàng hỏi:
"Long nhi, con thế nào rồi?".
Mấy ngày nay quên ăn quên ngủ, sắc mặt của Trần Thương Hải cũng không khá khẩm là bao, tận tình tìm hiểu đủ mọi cách, cuối cùng mới khiến cho nhi tử của hắn coi như nhặt về nửa cái mạng, nhưng tu vi sau này coi như vô pháp tiến thêm. Huống hồ lần trước ăn một chưởng của Huyết Dạ, tuy tên sát thủ không hạ xuống sát chiêu, nhưng cũng khiến cho tới bây giờ Trần Thương Hải vẫn nội thương chưa khỏi, nghĩ tới đây, hận ý trong lòng của hắn đối với Trần Phàm lại càng thêm sâu đậm, dù có dốc hết nước biển đông cũng không sao rửa sạch.
"Cha...Trần Phàm...hắn chết chưa?".
Trần Nhất Long lắc đầu nói, hiện tại trong lòng của hắn chỉ có một ý niệm đó là Trần Phàm kia phải chết.
"Yên tâm, người của Ám Ảnh Môn đã nhắm vào hắn, tiểu súc sinh đó nhất định phải chết rồi".
"Cha...con...nhất định phải đem đầu hắn dẫm dưới chân".
"Được, ta đem đầu hắn đặt dưới chân cho con".
Trần Thương Hải an ủi con trai mình.
Nhưng đúng vào lúc này, một đạo âm thanh lạnh lùng cất lên trong không khí, vang vọng khắp gian phòng:
"Đúng là cha nào con nấy, hai cha con các ngươi quả nhiên là rác rưởi".
"Kẻ nào?".
Trần Thương Hải sắc mặt kinh hãi, có thể vô thanh vô tức tiến vào tận nơi đây mà hắn không hề hay biết, điều này khiến hắn không khỏi kinh hoàng, kẻ đến thì không thiện, mà kẻ thiện thì không bao giờ đến.
"Gia gia của ngươi".
Chỉ thấy một đạo thân ảnh lướt qua mặt, tựa như ánh chớp lóe lên, Trần Thương Hải còn chưa kịp phản ứng đã bị đạp bay ra cửa, loạng choạng lùi lại mấy bước, nhưng khi ổn định lại được thân hình thì phải tiếp tục chứng kiến cảnh tượng khiến cho hắn thiếu chút hộc máu.
Chỉ thấy một khuôn mặt quen thuộc lúc này đã đứng ngay cạnh giường của con trai hắn, trên tay nắm lấy một thanh huyết kiếm, trường kiếm đang kề nhẹ lên cổ của Trần Nhất Long, tựa như đang nắm không phải là kiếm, mà là sinh mạng của nhi tử mình, chỉ nhẹ một cái thôi là đầu lìa khỏi cổ.
Mà khuôn mặt quen thuộc kia không phải ai khác, chính là người mà hắn căm hận nhất - Trần Phàm.
"Ngươi...làm sao có thể?".
Trần Thương Hải cặp mắt long lên sòng sọc, phẫn hận tuôn ra ào ạt khiến cho toàn thân hắn trở nên run rẩy.
Không phải tiểu súc sinh này đã bị Huyết Dạ kia đến lấy mạng rồi sao? Tại sao giờ phút này nó còn ở đây? Đúng rồi...thanh huyết kiếm kia...chẳng lẽ...
"Làm sao lại không bị tên huyết gì gì đó giết đúng không?".
Trần Phàm nhếch mép cười lạnh, nói tiếp lời của đối phương.
"Súc sinh, thả con ta ra!".
Trần Thương Hải gầm lên.
"Đừng có giống chó thế, kiếm của ta sắp không kiên nhẫn được nữa rồi đấy, hắn là ngươi cũng nhận ra lai lịch của nó đi".
Trần Phàm mặt không biểu tình, trường kiếm trong tay khẽ đập nhẹ lên trên cổ Trần Nhất Long, lúc này đã bị điểm huyệt cứng đờ, chỉ có thể trơ ra cặp mắt muốn bật máu mà trừng trừng nhìn lên thân ảnh Trần Phàm, một cảm giác bất lực chưa từng có từ trước tới nay bao trùm hắn.
"Được rồi, là ta sai, ngươi làm ơn thu kiếm lại, có gì từ từ nói".
Trần Thương Hải dù sao cũng là người thông minh, biết lúc này đại thế đã mất, vì tính mạng nhi tử hắn không thể không cúi đầu, cố gắng nuốt lấy một cục tức khổng lồ đang tắc nghẹn trong cổ.
"Tốt! Nghe lời như vậy có phải tốt hơn không".
Trần Phàm thản nhiên kéo lấy cái ghế, đặt mông ngồi xuống, bắt chân chữ ngủ, nhưng tay cầm kiếm kia vẫn gác lên trên cổ mục tiêu.
"Kiếm thì không thể thu, nếu muốn ta thu, vậy phải xem biểu hiện của ngươi rồi".
"Ngươi muốn gì?".
"Đơn giản lắm, dẫn ta tới bảo khố của ngươi".