Vũ Trụ Huyền Kỳ
|
|
Chương 75: Tạm Biệt Vân Long Thành
Thời gian chậm rãi trôi qua, tờ mờ sáng, hôm nay đã là ngày thứ tư sau khi tỷ võ đại chiêu sinh diễn ra ở Vân Long thành, cũng chính là ngày Trần Phàm phải lên đường rời đi nơi đây, tiến tới một phương trời mới bao la hơn, rộng lớn hơn rất nhiều. Lúc này mới khoảng sáu giờ sáng, ánh mặt trời lấp ló sau mây, Trần Phàm thu hồi công lực đình chỉ tu luyện, há mồm phun một ngụm trọc khí, hai mắt từ từ mở ra. Hôm nay phải đi tới Vạn Linh Tông, sau khi sửa soạn một phen, Trần Phàm đứng dậy ra khỏi phòng, tối qua hắn cũng không có ngủ, chỉ khoanh chân nhắm mắt tu luyện, không phải là không ngủ được, mà thực tế chỉ là...nghĩ đến sắp phải đi xa, không biết khi nào mới có thể còn quay lại, ba năm, mười năm, hai mươi năm...đến lúc đó sẽ có thay đổi những gì? Người ta ở lại có còn đợi được mình không? Thanh toán tiền trọ xong xuôi, bước ra khỏi cửa đã gặp một dáng hình quen thuộc. "Trần Phàm, đệ chuẩn bị xong chưa, chúng ta đi thôi". Trần Thu Nguyệt đã tới trước quán trọ Quý Nhân đợi từ sớm, nàng hôm nay một thân váy dài màu lam, khuôn mặt thanh tú động lòng người, mái tóc buông dài như suối chảy sau lưng, cả người tỏa ra khí tức trang nhã lại thêm phần cao quý. Trần Phàm nhìn qua Trần Thu Nguyệt, hiển nhiên nàng này đêm qua hoàn toàn không hay biết những chuyện đã phát sinh trong phủ, mà cái này cũng không có gì lạ, dù sao sự tình chỉ diễn ra trong âm thầm lặng lẽ, hắn cũng không gây ra động tĩnh lớn gì cả. Còn nói Trần Phàm đối mặt với nàng có cảm thấy áy náy hay không? Tất nhiên là không, nói đùa sao, hắn không giết hai người kia đã là khoan dung lắm rồi, bảo khố trong Trần gia phủ coi như là tiền bồi thường cho việc Trần Thương Hải có sát ý với hắn, và cũng là tiền mua mạng cho hai cha con bọn họ. "Ừm Nguyệt tỷ, chúng ta xuất phát thôi". Trần Phàm gật đầu nói. Hai người sánh vai bước đi đến trung tâm quảng trường, nơi trước đó đã từng diễn ra đại hội tỷ võ, bước chân của họ cũng kéo theo sự chú ý của không ít dân chúng xung quanh, mọi người lại được dịp bàn tán xì xào. "Thấy không, đó chính là Trần Phàm, tu vi hư khí cảnh, thực lực khủng bố quét ngang toàn trường, tất cả thiên kiêu, cái gì mà Trần Nhất Long, Phương Thiên Phú, Lâm Phong...đều là bại dưới tay của hắn cả". "Cái này đã là gì, nói ra sợ các ngươi không tin, đến cả ta dù tận mắt chứng kiến còn không thể tin nổi, trên đời này còn có người tiếp hai chưởng của cao thủ ngưng dịch cảnh mà không chết". "Cái gì, lời ngươi nói là thật?". "Thật hơn cả trân châu!". "À phải rồi, mỹ nữ đang đi bên cạnh hắn là ai?". "Ngươi từ nơi khác tới phải không, đó là nhị tiểu thư của Trần gia, Trần Thu Nguyệt, lần này nàng cũng trở thành đệ tử Vạn Linh Tông". "Ủa, ta tưởng Vạn Linh Tông mỗi lần chỉ lấy một người thôi mà?". "Là đi ké thôi, tiểu tử kia nhờ tiếp được một chưởng của chủ khảo cho nên mới có thêm một danh ngạch". "Ra là vậy, có được một nam nhân như thế thật là cực kỳ may mắn!". ... Ở quảng trường lớn lúc này đã đứng đó ba đạo thân ảnh, chính là ba vị chủ khảo lần trước, cũng là trưởng lão ngoại môn của Vạn Linh Tông, toàn thân vận trường bào, sắc mặt thâm trầm bình thản, bộ dáng già nua mà chẳng thiếu uy nghiêm, khí tức của cao thủ ngưng dịch cảnh tỏa ra không hề che dấu. "Gặp qua ba vị trưởng lão (2)!". Trần Phàm cùng Trần Thu Nguyệt sau khi đến nơi, trông thấy ba vị lão giả cả hai liền lập tức khom người hành lễ. Xung quanh đại quảng trường lúc này cũng không có ai, vốn dĩ người của Trần gia hôm nay phải tới đây đưa tiễn Trần Thu Nguyệt, nhưng tuyệt nhiên không có một bóng người nào, mà Trần Thu Nguyệt trước đó cũng đến chỗ phụ thân, định bụng chào cha lần cuối, nhưng khiến nàng ngạc nhiên là Trần Thương Hải cho người ở ngoài nói mình không khỏe, từ chối muốn gặp nàng, khiến cho Trần Thu Nguyệt không khỏi cảm thấy kỳ quái, rối cục phụ thân có chuyện gì, dù khó hiểu nhưng sau đó nàng cũng chỉ có thể nói vọng ở ngoài tiếng tạm biệt cha rồi quay lưng bước đi. "Ừm, tới rồi sao, vậy khởi hành thôi". Mạc trưởng lão gật đầu một cái, ánh mắt không khỏi nhìn nhiều về phía Trần Phàm, có chút giật mình, tiểu tử này...vậy mà tu vi lại có đột phá! Không chỉ có mình Mạc trưởng lão, hai người còn lại cũng là như vậy. Nội lực tinh thuần, căn cơ vững chắc, không hề có chút dấu hiệu của việc lạm dụng đan dược tăng lên tu vi, mới có ba ngày chứ mấy, tiểu tử này rốt cục là tu luyện kiểu gì, chẳng lẽ là lão quái vật nào đó chuyển thế hay sao!!? Ba vị lão giả ánh mắt phức tạp nhìn nhau, sau cùng chỉ có thể cười khổ lắc đầu. Huýt! Mạc trưởng lão không biết muốn làm cái gì, hai ngón tay bỗng nhiên đưa lên miệng huýt một tiếng, thanh âm thanh thúy vang vọng ra khắp đại quảng trường. Quécccc... Chỉ thấy trên không trung có tiếng thú rống nổi lên, từng tràng khi lưu thổi qua vù vù, nương theo đó, người ta chỉ thấy một con chim khổng lồ vỗ cánh bay đến, dương đôi cánh lớn xoay vòng trên bầu trời. Kích cỡ ước chừng phải gấp đôi một chiếc máy bay bự nhất thế giới tại kiếp trước của Trần Phàm! Hai cánh giang rộng, thân hình to lớn, toàn thân màu xám đen, mỏ nhọn cứng rắn, móng vuốt sắc nhọn, gió mạnh ngược qua khiến cho lông trên đầu nó như được chải chuốt, trong mắt bắn ra từng ánh hào quang lăng lệ. "Yêu thú, là yêu thú phi hành!". "Trời ạ! Trong đời ta chưa bao giờ thấy con chim nào lớn như thế này!". "Là của mấy vị chủ khảo sao?". Dân chúng trong thành lại được dịp xôn xao inh ỏi, chỉ trỏ không ngừng, dường như đã quên cả chuyện về Trần Phàm hồi nãy, đây chính là yêu thú phi hành, trong thành Vân Long số người nhìn thấy yêu thú không tuy không phải là ít, nhưng mà yêu thú phi hành chỉ chẳng mấy ai được thấy qua, lúc này tất nhiên đều vô cùng kinh ngạc. Yêu thú phi hành, danh như ý nghĩa, chính là loại yêu thú chuyên dụng để hành tẩu trên không, khỏi nói cũng biết là tốc độ cực cao, hơn nữa khả năng công kích cũng không phải chuyện đùa. Tu sĩ thì ánh mắt trầm trồ, phàm nhân thì run lên lẩy bẩy, hiển nhiên là sợ hãi nhiều hơn kinh ngạc. "Một đám quê mùa, linh sủng của ta lại bị các ngươi coi thành yêu thú!". Mạc trưởng lão lắc đầu nói, sau đó ra hiệu cho linh sủng, con chim vỗ cánh vài lần rồi từ từ hạ xuống quảng trường, gió mạnh thổi qua khiến cho áo quần mọi người bay lên phần phật, cái bóng khổng lồ của nó bao phủ một khoảng lớn, mà bản thân chủ nhân thì nhẹ như cơn gió nâng người nhảy lên, rơi vào trên lưng linh sủng, hai lão giả còn lại cũng làm một động tác tương tự. Mạc trưởng lão ngồi ngay đầu, Tiêu trưởng lão cùng Hàn trưởng lão phân biệt trái phải ngồi phía sau, ba người tạo thành một thế chân vạc, lúc này Mạc trưởng lão mới quay đầu nhìn về phía Trần Phàm cùng Trần Thu Nguyệt, cất giọng nói: "Mau lên đi, còn cả một chặng đường dài phía trước đó". Trần Phàm sắc mặt không có nhiều biến hóa, chỉ là trong nội tâm tương đối hiếu kỳ, mà Trần Thu Nguyệt thì ánh mắt trầm trồ, thầm nuốt ngụm nước miếng, trong lòng không khỏi khiếp sợ, nàng có cảm giác linh điểu kia chỉ cần khẽ phẩy cánh một cái cũng khiến mình tan thành tro bụi. "Tỷ tỷ không cần lo lắng, ta giúp tỷ lên". Trần Phàm mỉm cười nói, hai tay nhanh chóng ôm lấy eo Trần Thu Nguyệt nhấc lên, khiến cho nàng sắc mặt lại không khỏi đỏ bừng, sợ hãi cũng vơi bớt đi không ít, cuối cùng cũng yên vị trên lưng linh thú. Mà Trần Phàm ngay sau đó cũng phi thân nhảy phóc lên, ngồi ngay cạnh nàng, phía sau ba vị trưởng lão. "Đi!". Mạc trưởng lão ra lệnh cho linh sủng của mình, lập tức gió mạnh nổi lên, linh điểu lần nữa vỗ cánh, chỉ một loáng đã bay về phía trước, càng bay càng cao, thân hình to lớn hòa vào mây xanh trên bầu trời. Trần Phàm quay đầu nhìn xuống phía dưới lần cuối, cả tòa thành như thu vào trong mắt, bầu trời bao la, lúc này trông nó thật vô cùng bé nhỏ, hắn khóe miệng lẩm bẩm: "Tạm biệt...Vân Long thành!".
|
Chương 76: Linh Và Yêu
Vù vù...vù vù... Lúc này, tại chín tầng mây, đang có một con linh thú vỗ cánh trên đó, bóng lưng to lớn chở năm người. "Tỷ tỷ, cảm giác thế nào?". "Cảm giác...thật rộng lớn, thật bao la, đây là lần đầu tiên ta được bay cao đến thế!". Trần Phàm cùng Trần Thu Nguyệt, cả hai đang ngồi trên lưng linh thú trò chuyện, tiếng gió quá lớn, phải nói thật to mới có thể nghe thấy được đối phương, ban đầu không riêng gì Thu Nguyệt, ngay cả Trần Phàm cũng hơi có chút chóng mặt, dù sao cũng là lần đầu tiên hai người được cưỡi linh thú phi hành, lại ở một độ cao như thế, mới đầu quả thực có chút không quen, nhưng cả hai dẫu gì đều là tu sĩ, thực lực không tệ, chỉ thoáng chốc đã hoàn toàn thích nghi được bình thường. Thậm chí bây giờ nhìn Trần Thu Nguyệt nét mặt chỉ toàn là phấn khích, nào đâu còn bộ dáng sợ hãi trước kia, nàng lúc này tựa như một tiểu thư khuê được ra ngoài đi chơi vậy. "Nguyệt tỷ, ta nhớ trước đó tỷ còn lo mình sẽ bị rớt xuống dưới mà". Trần Phàm nhìn Trần Thu Nguyệt tươi cười nói. "Có đệ ở đây rồi ta đâu còn gì phải sợ nữa". Trần Thu Nguyệt vui vẻ đáp lại, ánh mắt long lanh nhìn về phía Trần Phàm. "Đúng vậy, đã có đệ ở đây rồi". Trần Phàm gật đầu mỉm cười, sau đó như sực nhớ ra điều gì, hắn từ trong người lấy ra một cái túi trữ vật đưa cho nàng, nói: "À đúng rồi, cái này cho tỷ". "Là gì vậy?". "Đây là của vị sư phụ kia trước khi ta lên đường có để lại cho ta, chủ yếu là linh thảo đan dược, nhưng mà người cho nhiều quá đệ dùng không hết, giờ chia một ít cho tỷ". Trần Phàm hiện tại chỉ có thể nói dối như vậy, thực tế đây là bút tài phú lấy được từ bảo khố Trần gia, nhưng hắn làm sao có thể nói ra điều này, đành lấy vị sư phụ ảo trước đó ra làm bia đỡ vậy, dù sao đây cũng là của gia tộc nhà nàng, đưa cho nàng cũng là hoàn toàn hợp lý. "Không, vậy thì không được, đây là của sư phụ cho đệ chứ đâu phải của ta, đệ mau cất đi. Với lại ta cũng không thiếu đan dược mà". Trần Thu Nguyệt lắc đầu, giọng điệu kiên quyết, bản thân mình đã nợ đệ ấy quá nhiều rồi, nếu không có Trần Phàm tiếp một chưởng kia nàng làm sao có thể ngồi đây như ngày hôm nay, giờ lại còn đưa nhiều tài nguyên như thế cho nàng, bảo sao Trần Thu Nguyệt có thể tiếp nhận. "Sợ đệ thiếu sao, đừng có lo. Nói thật với tỷ, túi trữ vật của ta đã chật ních hết rồi, nếu giờ tỷ không nhận đệ cũng chỉ còn nước vứt bớt ra thôi, nếu không sau này còn đựng được cái gì nữa. Giờ thế nào, tỷ nhận hay là để ta vứt xuống phía dưới kia cho kẻ khác nhặt nhé?". "Thì...đệ có thể tặng cho mấy vị trưởng lão, coi như kéo lên một tầng quan hệ". "Làm ơn đi tỷ tỷ, trưởng lão bọn họ là người của đại tông môn, có thể để ý đến mấy thứ tầm thường này sao?". "..." Trần Thu Nguyệt thực sự bó tay, không hiểu sao lời hắn nói khiến cho nàng lúc nào cũng không phản bác được, nhưng mà...đồng dạng lúc nào cũng cảm thấy rất ngọt ngào. Trầm mặc một lát, cuối cùng Trần Thu Nguyệt đành phải đầu hàng. "Thôi được, đệ có thể đổ sang túi của ta". "Vậy có phải tốt không". Trần Phàm hài lòng gật đầu, cầm túi trữ vật trong tay đổ sang bên của Trần Thu Nguyệt, cho đến khi túi của nàng không còn gì để đựng được nữa mới thôi, vốn dĩ còn định đưa nàng một chiếc nhẫn, nhưng lúc đó chỉ e Trần Thu Nguyệt sống chết cũng sẽ không chịu nhận, dù gì nàng cũng có lòng tự trọng của mình. Phía dưới núi non, rừng rậm, sông ngòi, thành trấn, làng mạc...tất cả chỉ như những chấm nhỏ xíu phiêu phù, rất nhanh liền vụt qua, năm người lúc này đã bay được khoảng mấy canh giờ. "Tiểu tử, trước mắt, chúng ta sẽ đưa các ngươi tới Đế đô". Hàn trưởng lão ở phía trước đột nhiên nói. "Ý của tiền bối là..." Trần Phàm nhíu mày nghi hoặc, không phải là tới Vạn Linh Tông sao, giờ sao lại thành đến Đế đô rồi? "Ha ha...tiểu tử, ngươi nghĩ tông ta ở gần đây hay sao, nếu là bay như thế này nói không chừng phải hai ba năm nữa mới tới". Hàn trưởng lão mỉm cười giải thích. "Cho nên trước tiên chúng ta phải tới Đế đô kinh thành, bởi vì chỉ có ở đó mới có điểm truyền tông, tất cả các đệ tử sau khi đã thông qua tuyển chọn tại đế quốc Thiên Uy đều sẽ tập trung ở đó, đi qua điểm truyền tông tại Đế đô, ngươi đã hiểu chưa?". "Oh! Hóa ra là vậy, vãn bối đã hiểu rồi". Trần Phàm chậm rãi gật đầu, không nghĩ đường tới Vạn Linh Tông lại xa xôi tới như vậy, tốc độ của linh thú này nào phải chuyện đùa, áng chừng phải nhanh gấp mấy chục lần phi ngựa, vậy mà như Tiêu trưởng lão vừa nói, ít nhất phải mất tới hai ba năm mới có thể đến nơi, xem ra mình vẫn là hơi coi thường cái đại lục này rồi. Thật sự là quá mức rộng lớn! Mà Trần Phàm biết đây mới là một góc nhỏ mà thôi. "Phải rồi Mạc tiền bối, con linh sủng này của người tên là gì vậy?". Gạt chuyện đường xá sang một bên, Trần Phàm bắt đầu lân la dò hỏi, từ đầu hắn đã chú ý tới con chim lớn này, đây không phải yêu thú mà là linh thú, trong cuốn Đại Cương Sơ Cấp Yêu Thú chỉ toàn ghi chép về yêu thú mà thôi, cho nên Trần Phàm chưa bao giờ thấy con vật này, càng là không biết gì về nó cả. "Ký chủ, trong hệ thống đại thư viện có hết mà, Đại Cương Sơ Cấp Linh Thú, không đắt đâu, chỉ có 200 điểm năng lượng thôi". Hệ thống nắm lấy thời cơ hiện ra mời chào. "Vậy sao, lúc nào rảnh mua thử một cuốn đọc coi". "Sao không phải là bây giờ, ta thấy ngài cũng đang rảnh, điểm cũng còn dư dả nữa". "Dư dả cái đầu ngươi!". "..." Trần Phàm không muốn để ý tới cái thứ này nữa, hắn có cảm giác mình sắp sửa có một tên đa cấp cư ngụ ngay trong đầu. "Hiếu kỳ phải không? Cũng không có gì lạ, dù sao ở một cái nơi như thành Vân Long ngươi làm sao có cơ hội thấy được linh thú chứ". Mạc trưởng lão vuốt vuốt chòm râu, khóe miệng nhếch lên nói, vẻ mặt còn mang theo nét tự hào. "Mong được tiền bối chỉ giáo". "Ừm, thực ra cũng chẳng có gì, linh thú cũng giống như yêu thú mà thôi, thức ăn đều là các loại linh thực linh dược, nhưng linh khác ở chỗ chúng không khát máu và tàn bạo như yêu, hiếm có khi nào ta thấy linh thú chủ động tấn công con người, trừ khi ngươi khiến cho chúng cảm thấy nguy hiểm, mà đặc biệt là linh trí của chúng phát triển nhanh hơn so với yêu thú". "Nhìn bề ngoài linh và yêu không khác gì nhau, chỉ là linh thú đa phần đều có sở trường về công kích linh hồn, đây cũng là một đặc trưng của chúng, còn yêu thú chủ yếu công kích về thể xác, cho nên linh thú nguy hiểm hơn yêu thú rất nhiều". "Tuy nhiên cái gì cũng có mặt trái của nó, linh nếu so với yêu về mặt số lượng lại vô cùng khiêm tốn, còn nữa, ngươi đừng nghĩ là chúng trông có vẻ hiền lành mà dễ dàng thuần phục, thực tế là hoàn toàn ngược lại, nếu như ngươi khống chế được một con yêu thú, vậy thì sẽ có năm phần cơ hội thu phục thành công, nhưng nếu đổi lại là linh thú, ngươi chỉ có chưa tới một phần". "Khụ khụ...thực tế thì con Hắc Linh Điêu này không phải hoàn toàn là linh sủng của ta, đây chỉ là tông môn cấp cho ta làm phương tiện đi lại cho lần chiêu sinh này mà thôi, ta chỉ có quyền ngồi trên lưng để nó chở đi, ngoài ra không thể sai khiến nó làm việc gì khác". "Như ta vừa nói linh thú là rất quý hiếm, cũng chỉ có những nơi như Vạn Linh Tông ta mới có thể nuôi dưỡng được mà thôi. Ngươi cần phải không ngừng phấn đấu, nếu có thể trở thành đệ tử nội môn, đến lúc đó sẽ được tông môn ban thưởng cho một cơ hội thuần phục linh thú, làm được hay không tùy thuộc vào bản lĩnh của ngươi". "Đó là tất cả những gì mà ta biết về linh thú, trên thực tế thế giới của chúng còn vô vàn điều bí ẩn, sau này khi đã nhập tông ngươi có thể từ từ tìm hiểu, trong tông có không ít điển tịch về linh thú, chỉ là với chức phận của ta còn không đủ để xem được". "Đa tạ tiền bối vì ta giảng giải". Trần Phàm sau khi gật gù một hồi, lúc này mới cung kính chắp tay nói, hắn có thể nhìn ra được vị trưởng lão này khá là nhiệt tình với mình, trong lòng cũng âm thầm cảm thán, hóa ra linh thú lại có sở trường về công kích linh hồn, nếu vậy đối với riêng hắn mà nói không khỏi có chút thú vị. "Ha ha...không cần cám ơn, cái mà ta nói cho ngươi chỉ là kiến thức sơ đẳng nhất, nếu ngươi vào Vạn Linh Tông rồi thì sau này sớm muộn cũng sẽ biết, chỉ là biết sớm hơn một chút mà thôi". Mạc trưởng lão vuốt râu cười, ánh mắt nhìn Trần Phàm không khỏi hiện lên bốn chữ "trẻ nhỏ dễ dạy". "Đúng rồi, dù sao giờ ngươi cũng là người của Vạn Linh Tông ta, chúng ta cũng coi như người một nhà, ta tự giới thiệu chút, lão phu là Mạc Thanh Vân, hai vị này là Tiêu Nghiêm, Hàn Bách". "Đệ tử tham kiến ba vị trưởng lão". "Ừm". Cả ba vị trưởng lão hài lòng gật đầu, đồng dạng đều một bộ dáng "trẻ nhỏ dễ dạy". "Đúng rồi tiểu tử, ta cũng muốn nhắc nhở ngươi một chút, sau khi nhập tông ngươi mới chỉ là đệ tử ký danh mà thôi, đây chính là cấp bậc thấp nhất, không cần biết ngươi là thiêu kiêu bậc nào, sau khi vào đây đều phải từng bước đi lên, Vạn Linh Tông ta nhìn bề ngoài có vẻ yên tinh tường hòa, nhưng bên trong chính là cạnh tranh cực kỳ khốc liệt, ngươi không thể tưởng tượng được đâu. Bản thân mấy người chúng ta ở trong tông chỉ là ngoại môn trưởng lão, địa vị tương đương với một ít đệ tử nội môn mà thôi, cũng không tính là gì". Trưởng lão Tiêu Nghiêm ở một bên lúc này mới bắt đầu lên tiếng. "Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở, vãn bối hiểu rồi". Cái này cũng không có gì lạ, tu luyện chính là một chữ "tranh" tàn khốc, tranh với bản thân tranh với người, tranh với thương thiên tranh với địa, nếu như ngươi không đủ bản lĩnh vậy chỉ có thể cam tâm bị đào thải mà thôi.
|
Chương 77: Thương Mang Sử Ký
"À phải, có cái này cho ngươi". Mạc Thanh Vân sau đó lại lấy ra một cuốn sách nhỏ đưa cho Trần Phàm. "Thương Mang Sử Ký, tiền bối đây là..." Trần Phàm nhìn lên bìa sách có ghi bốn chữ đậm, tuy chỉ có bốn chữ vô cùng đơn giản, nhưng bên trong lại ẩn chứa sự mênh mông bát ngát, rộng lớn vô biên, hóa ra là một cuốn sách có ghi chép về lịch sử, cụ thể là về Thương Mang đại lục. "Không sai. Ta thấy tiểu tử ngươi kiến thức còn quá mức hạn hẹp, cầm lấy nó đọc đi, cũng chẳng phải thứ quý giá gì, không cần đa tạ". Mạc Thanh Vân gật đầu nói ra, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện. Trần Phàm thấy thế cũng không nói gì nữa, quay về vị trí của mình cầm cuốn Thương Mang Sử Ký lên, bắt đầu chăm chú đọc, coi bộ cuốn sách sẽ để cho hắn mở mang thêm rất nhiều kiến thức về đại lục này đây. Hỗn nguyên sơ khai, tất cả mọi thứ khi đó đều là hỗn độn, vẫn chưa có thứ gì có thể định hình, hoàn toàn chỉ là một mảnh hỗn độn, mênh mang, đến trời và đất còn chưa có, nói chi tới sinh linh vạn vật. Trải qua hàng ức vạn năm, hỗn độn dần dần được trật tự sắp xếp, mà mặc dù khi đó mọi thứ đã không còn là hỗn độn, nhưng chỉ là một mảnh hư không vô cùng vô tận, như cũ vẫn là chưa có thứ gì được định hình, trời đất vẫn còn chưa có, người xưa gọi đó là thời kỳ hồng mông, tức là hồng hoang và mông muội. Lại thêm ức vạn năm nữa trôi qua, đến lúc này, hồng mông định âm dương, âm dương sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, từ bát quái ngũ hành sinh mới diễn hóa ra thiên địa càn khôn, vạn vật muôn loài cũng từ đó dần dần xuất hiện tạo thành thế giới. Các đại lục bắt đầu được hình thành, sinh linh bắt đầu sinh sống, đấu tranh và sinh tồn...các chủng tộc cũng theo đó mà bắt đầu xuất hiện, người xưa gọi đó là thời kỳ thái cổ, chính là thời kỳ dựng dục ra những sinh linh cổ xưa nhất trên thế giới. Linh tộc, yêu tộc, ma tộc, hải tộc, cự nhân tộc... Mà nhân tộc chính là chủng tộc xuất hiện sau cùng, nhưng lại không phải là chủng tộc yếu đuối nhất! Nếu như nói hồng mông là thời kỳ sơ khai nhất, thái cổ là thời kỳ thần bí nhất, vậy thì thượng cổ chính là thời kỳ hưng thịnh nhất của sinh linh vạn vật! Thượng cổ, đây chính là thời kỳ tiếp theo sau thái cổ, khi mà tất cả chủng tộc muôn loài đều đã phát triển tới một trình độ trước nay chưa từng có, là thời kỳ huy hoàng nhất, rực rỡ nhất, uy phong nhất, khai sinh ra những tồn tại vĩ đại nhất! Chỉ đáng tiếc, cực thịnh tất suy, sau khi ánh dương qua đi bầu trời sẽ bắt đầu ảm đạm, sinh linh bắt đầu "nghênh đón" một thời kỳ của sự suy sụp và lụi tàn. Mà thời kỳ đó cũng chính là thời kỳ mà hiện tại Trần Phàm đang sống, người ta gọi nó là thời kỳ hậu tàn! ... "Hỗn nguyên, hồng mông, thái cổ, thượng cổ, hậu tàn! Vậy phía sau nữa sẽ là một thời kỳ thế nào đây?". Đọc đến đây Trần Phàm hơi dừng lại một lát, khóe miệng lẩm bẩm, vẻ mặt trầm ngâm, nhưng sau đó lắc đầu không nghĩ nữa, lại là chăm chú đọc tiếp, mấy cái vừa rồi chỉ là đoạn mở đầu của Thương Mang Sử Ký, phần đầu nói về sự hình thành chung của thế giới và sinh linh, phần sau mới là tập trung cụ thể vào Thương Mang đại lục, cũng là nơi mà Trần Phàm đang sống. Truyền thuyết kể lại rằng, Thương Mang đại lục chỉ là một mảnh vỡ của một đại lục vô tận bị vỡ ra từ thời thượng cổ, cũng có người nói nó là một đại lục nguyên vẹn được hình thành vào thời kỳ đó, tóm lại không có nguồn tin nào xác thực cả. Nhưng có thể khẳng định là đại lục Thương Mang đã có từ rất lâu rồi. Trải qua nhiều biến cố thăng trầm lịch sử, hiện nay trên đại lục Thương Mang chỉ còn có nhân tộc sinh sống là chủ yếu, còn lại yêu thú và linh thú tuy cũng có nhưng đó chỉ là những tàn dư còn sót lại mà thôi, là bề nổi của một tảng băng chìm, yêu và linh hoặc những chủng tộc khác nói chung đều có thế giới riêng của chúng. Các thế lực ở đại lục Thương Mang có rất nhiều, xét theo nội tình từ thấp đến cao sẽ được chia làm tứ lưu, tam lưu, nhị lưu, nhất lưu và cao nhất chính là thế lực cấp thánh địa. Trong đó còn phân biệt ra chính phái và ma đạo, cụ thể là ở đại lục Thương Mang có tứ đại thánh địa danh môn chính phái cùng tam đại thánh địa tà ma ngoại đạo, tổng cộng chính là thất đại thế lực. Vạn Linh Tông là tông môn có lịch sử hình thành từ hàng chục vạn năm về trước, chính là một trong tứ đại thánh địa chính phái tại đại lục Thương Mang, nhân tài lớp lớp, non sông như rừng, phía dưới có năm thế lực nhất lưu phụ thuộc là Thiên Uy, Thiên Dũng, Thiên Đức, Thiên Võ và Thiên Long đế quốc, hàng trăm thế lực nhị lưu, tam lưu tính tới hàng ngàn, tứ lưu càng là nhiều không đếm xuể. Ngoài Vạn Linh Tông ra, ba thánh địa chính phái khác còn lại chính là Mệnh Kiếm Sơn Trang, Kim Quang Tự và Phượng Nguyệt Cung, mỗi một thánh địa đều có lịch sử hình thành và phát triển hàng chục vạn năm, nội tình cùng thực lực không xê xích nhiều. Mệnh Kiếm Sơn Trang - thánh địa kiếm đạo, các đệ tử đều là chủ tu kiếm pháp, nhân tài vô kể, người sinh vì kiếm, kiếm khí lăng lệ phủ kín trời xanh, phía dưới có tới sáu thế lực nhất lưu cùng rất nhiều thế lực khác phụ thuộc, có lớn có nhỏ, nếu tính về tổng thể thực lực có lẽ còn nhỉnh hơn ba thánh địa còn lại một chút, cho nên được xem là thế lực mạnh nhất trong tứ đại thánh địa chính phái. Kim Quang Tự chính là một thánh địa phật môn, người người đều là tôn thờ phật đạo, bản tự lấy chữ hòa làm gốc, tương truyền cách đây hơn 60 vạn năm, có vị phật đà tu thành chính quả, phật pháp vô biên, sáng lập nên Kim Quang Tự lưu truyền sử sách, cũng là thánh địa lâu đời nhất trong tứ đại thánh địa chính phái, đệ tử trong tự hầu hết đều là tu luyện thể thuật, nhục thân cường hoành, kim quang chói lọi. Các thế lực phụ thuộc khác cũng đa phần đều không miếu thì chùa, hoặc là sùng bái phật môn, giang sơn một mảnh chìm đắm trong phật quang thanh tịnh. Phượng Nguyệt Cung là thánh địa duy nhất chỉ thu nữ tử làm đồ đệ, không nhận nam nhân, âm thịnh dương suy, môn hạ đệ tử vì toàn bộ đều là nữ nên chủ yếu tu luyện công pháp âm hàn, ai nấy đều là tuyệt sắc giai nhân, băng thanh ngọc khiết, khiến cho không ít các thế lực lớn nhỏ đều là say đắm hâm mộ, chỉ mong một lần được cùng họ nên duyên đạo lữ. Đó chính là tứ đại thánh địa danh môn chính phái, còn lại đương nhiên là tam đại thánh địa tà ma ngoại đạo. Địa Ngục Ma Tông, U Minh Quỷ Điện, Huyền Thi Cốc, đây chính là ba đại thế lực ma đạo lớn nhất tại đại lục Thương Mang, huyết tinh lãnh khốc, không từ thủ đoạn, tàn nhẫn với kẻ địch cũng tàn nhẫn với chính bản thân mình. Bọn chúng tuy chỉ có ba đại thế lực cấp thánh địa, nhìn qua tưởng chừng lép vế so với chính phái, nhưng nội tình tuyệt đối không thể xem thường, chỉ có thể dùng bốn chữ vô cùng thần bí để hình dung, vì từ trước tới nay thám tử của các danh môn chính phái phái ra do thám đều là một đi không trở lại, cho nên đến giờ vẫn chưa ai nắm được cụ thể tình huống của ma đạo ra sao. Chính phái và ma đạo thế như nước với lửa, từ xưa tới nay chính là xung đột không thôi, tuy còn chưa tới tình trạng ta sống ngươi chết, nhưng những ma sát nhỏ ở biên giới phân chia vẫn thường xuyên xảy ra như cơm bữa, đối phương gặp nhau chính là giương cung bạt kiếm, không nói hai lời. Bất quá, có tả có hữu thường sẽ có trung, chính và tà là hai thế lực hoàn toàn đối lập, nhưng ở giữa vẫn có những thế lực khác không thuộc bên nào, đó được gọi là những thế lực trung lập. Ám Ảnh Môn chính là một ví dụ điển hình, thế lực này không chính cũng chẳng tà, chỉ cần có tiền thì ma đạo cũng giết, chính phái cũng chẳng tha, hành tung quỷ dị, cũng thần bí không kém so với bên ma đạo. Và còn một vài thế lực trung lập khác nữa... Ngoài ra, nào là thiên hạ hoàng triều, địa vực thâm uyên, đàm nhai cốc lĩnh, sâm lâm sơn mạch, ngoại vực tinh không, hải dương vô tận...tất cả đều được giới thiệu khái quát trong Thương Mang Sử Ký. Gấp lại cuốn sách, Trần Phàm khẽ thở ra một hơi, trong lòng âm thầm cảm thán, hóa ra đại lục Thương Mang lại mênh mông phức tạp đến vậy, hắn giống như một tên nông thôn quê mùa vừa được mở mang tri thức, cũng khó trách, dù sao trước đây hắn chỉ là một tên nô bộc thấp hèn, sống ở một nơi cũng tầm thường không kém, hắn không phải là một con ếch coi trời bằng vung, nhưng vẫn là một con ếch ở sâu dưới giếng. Có điều, hiện tại con ếch đã bắt đầu nhảy ra khỏi miệng giếng thoát đi rồi!
|
Chương 78: Đặc Sản Đế Thành
Thời gian thấm thoắt trôi mau, thế mà đám người Trần Phàm đã hành trình ròng rã được một tháng. Trước ở Vân Long thành, đây chỉ là một thành trì tương đối hẻo lánh, cách Đế đô vô cùng xa xôi, năm người cưỡi linh thú phi hành vậy mà phải mất tới một tháng liên tục, có thể nói là đi suốt đêm ngày, không hề ngừng nghỉ, cuối cùng cũng đã tới được nơi cần đến. Đế đô, đây chính là trung tâm thủ đô của Thiên Uy đế quốc, là tòa thành to lớn nhất, hùng vĩ nhất, phồn hoa nhất trên toàn bộ quốc gia, cho nên nó còn được gọi là Đế thành. Đứng từ xa nhìn lại, cả tòa thành giống như một con thái cổ cự thú khổng lồ, uy nghiêm mà không kém phần bá đạo. Cửa thành vô cùng rộng lớn, được đúc từ đồng xanh, cao khoảng trăm mét, ngay cạnh cửa thành còn có một đội binh sĩ mặc chiến giáp, tay cầm trường thương đứng trấn thủ ở đây. Ngoài ra, bên trên tường thành lại có rất nhiều tướng sĩ thân mặc thiết giáp, sáng loáng mà nặng nề, đi qua đi lại tuần tra trên đó, ánh mắt sắc bén, nghiêm túc mười phần, một con muỗi bay qua cũng được bọn họ thu vào trong mắt. Giờ phút này, Trần Phàm, Trần Thu Nguyệt dưới sự dẫn dắt của ba vị trưởng lão đã vào tới trong thành, người khác vào đây đều phải nộp phí, nhưng nếu là người của Vạn Linh Tông thì tất nhiên không cần, có thể thấy được ưu đãi dành cho thánh địa tông môn. Tuy nhiên trong thành cấm được sử dụng phi hành thú, cho dù là ai cũng phải tuân thủ quy định, bởi vì chúng có kích thước quá lớn, lại đâu chỉ có một con, cùng với ba vị trưởng lão đã dẫn Trần Phàm tới đây còn có hàng vạn nhóm khác như thế, tương đương với mấy vạn con linh thú phi hành, Đế đô dù cực kỳ rộng lớn cũng làm sao mà chứa nổi cho được, vì thế các vị trưởng lão đã sử dụng tới một thứ gọi là Bách Sủng Nang. Trần Phàm tò mò hỏi thì được biết, đây chính là loại túi chuyên dùng để thu chứa sủng vật của mình, khác với túi và nhẫn trữ vật, Bách Sủng Nang ngoài sủng vật của mình ra thì không thể chứa được thứ gì khác. "Hai người các ngươi tìm chỗ nào nghỉ chân đi, những tân sinh khác như các ngươi có người đến trước người đến sau, khi nào toàn bộ tập hợp đầy đủ sẽ có chuông lớn vang lên thông báo, đến lúc đó tất cả sẽ tập trung tại điểm truyền tống trong thành này, hai ngươi phải nhớ lấy". Mạc Thanh Vân căn dặn Trần Phàm và Trần Thu Nguyệt, sau đó mới theo hai vị kia đến chỗ của mấy vị trưởng lão, bọn họ được xem như khách quý của Đế đô, tất nhiên phải có chỗ nghỉ ngơi dành riêng do triều đình sắp xếp. Bước vào trong Đế thành, từng đạo âm thanh náo nhiệt liên tục vang lên không dứt. Trên đường lớn tu sĩ người cao thủ kẻ tầm thường trộn lẫn trong dòng người đông đúc, nhưng tuyệt nhiên ở đây không có một phàm nhân nào, tu vi thấp nhất đã là luyện thể cảnh, cũng dễ hiểu, một nơi như thế này nếu người không có chút tu vi có thể sinh tồn được hay sao. Người đi không dứt, ngựa xe không ngừng, trùng trùng điệp điệp, xô bồ hỗn tạp, nhộn nhịp huyên náo, người ở nơi này đông đúc tới mức chỉ nhìn thôi đã nóng chảy cả mồ hôi. Đường lớn thênh thang, cực kỳ rộng rãi, dù cho có 50 chiếc xe ngựa xếp song song với nhau thành hàng mà đi cũng không hề chật chội. Mặt đường được lát từng mảng đá xanh bằng phẳng, tựa như ngọc thạch, mỗi cái to bằng chậu rửa mặt, bỏng bẩy và lộng lẫy, trước mắt có đủ loại xe hoa ngựa kiệu, đồng thời hai bên đường lầu các tráng lệ, cửa hàng san sát, mỗi cái đều cao tới ngửa cổ mũ rơi. So ra có lẽ thành Vân Long còn chưa bằng một góc ở chỗ này, thật sự là vô cùng sầm uất. "Quả không hổ là Đế đô kinh thành!". Trần Phàm gật đầu lẩm bẩm, vừa đi vừa ngắm nghía, trên mặt vẫn là khí định thần nhàn, khoan thai mà bước, trong lòng chỉ có hơi chút cảm thán mà thôi. "Trần Phàm, nơi này náo nhiệt quá đi!". Mà trái lại với hắn, Trần Thu Nguyệt chính là cặp mắt tròn xoe đầy tò mò, giống như thôn nữ lên tỉnh, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, ngắm nghía cái nọ, trầm trồ cái kia, trong lòng cực kỳ hưng phấn. "Tỷ tỷ, chúng ta trước tìm một khách sạn nghỉ chân đi, tiện thể ăn chút gì đó, dù sao cũng đã đi nhiều ngày vậy rồi". "Ừm, ta cũng muốn thưởng thức chút đặc sản của Đế thành!". Trần Thu Nguyệt lập tức gật đầu, hai mắt lấp lánh tỏa sáng, Trần Phàm nói không sai, một tháng qua cắm rễ ở trên lưng linh thú, ăn chỉ toàn là lương khô thịt héo, nàng cũng đã ngán ngẩm lắm rồi. "Chúng ta tới chỗ kia xem?". Trần Phàm một đường tìm kiếm, nơi này hàng quán quá nhiều, khách sạn như nấm, tửu lâu cũng có không biết bao nhiêu mà kể, hắn thì chỉ muốn tìm một nơi bình thường mà thôi, dù sao cũng là lần đầu tiên đến nơi này, lạ nước lạ cái, hắn tuy có rất nhiều tiền trong túi nhưng nếu đem đặt ở đây vẫn chẳng tính là gì. Đi được một lúc cuối cùng cũng tìm được một khách sạn khá lớn, nhìn bề ngoài tương đối trang trọng, Trần Phàm cùng Trần Thu Nguyệt hai người cùng nhau bước vào bên trong, phía trước biển hiệu còn có ba ngôi sao lớn bằng vàng khá bắt mắt. Khách sạn tam tinh! Ở đây khách sạn tửu lâu cũng được phân chia phẩm cấp, thấp nhất là tam tinh, rồi đến tứ tinh, ngũ tinh cao nhất, nhưng dù chỉ là một khách sạn thấp nhất cũng đẳng cấp hơn ở thành Vân Long rất nhiều lần. Đi vào bên trong tửu lâu, bên tay trái chính là quầy, ở giữa tầng một có đặt một hòn non bộ cỡ lớn, nước chảy róc rách từ trên xuống, bên trong trồng không ít cỏ cây, có thể nói là hoa sơn lưu thủy, bốn phía hòn non bộ kê ngay ngắn không ít những cái bàn, cái thì trống, cái đã chật kín người, chủ yếu đều toàn là những tân sinh từ nơi khác đến đây, giống như hai người Trần Phàm, ai nấy cũng đều một vẻ trẻ trung, nam thanh nữ tú, anh khí ngời ngời, tiếng chuyện trò cười nói không ngừng vang lên rôm rả... Trần Phàm tìm được một cái bàn trống, sau đó cùng Trần Thu Nguyệt hai người ngồi xuống ghế. Lập tức liền có tiểu nhị nhanh chân bước tới,tay cầm thực đơn, sắc mặt tươi cười hỏi: "Hai vị dùng gì?". Trần Phàm cầm lấy tấm thực đơn từ trên tay tiểu nhị, ánh mắt lướt qua tên này một cái, chỉ là một tiểu nhị ở đây mà cũng đã có tu vi hư khí cảnh, đúng là không thể khinh thường, hắn sau đó lại đưa thực đơn cho Trần Thu Nguyệt, nói: "Tỷ tỷ, tỷ chọn đi". "Ta thì biết gì đâu mà chọn, vẫn nên là đệ chọn đi, nhưng mà...chọn cái gì đơn giản chút thôi nhé". Trần Thu Nguyệt lắc đầu đáp, câu cuối nàng còn lấy tay che đi một bên miệng thì thầm nói. Trần Phàm nghe vậy cũng lắc đầu cười khẽ, nữ tử này...bộ không biết hắn bây giờ đang rất không thiếu tiền sao, chỗ khác không dám nói, nhưng ở khách sạn này có thể nói là dư sài, sau đó hắn cũng không nói gì mà cầm lấy tấm thực đơn mở ra xem. Quả nhiên phong phú, đập vào mắt Trần Phàm là vô số món ăn mà từ bé đến giờ chưa hề được nghe qua, nào là Ánh Tuyết Phi Ngư, Tôm Băng, Chả Hồng Tước, Lẩu Tây Ngưu, Ngũ Sắc Uyên Ương, Long Phượng Hồng Trần...đủ loại các món ăn mà chỉ nghe tên thôi đã cảm thấy cực kỳ mỹ vị. "Ừm...để xem nào...cho ta món này...món này...món này...thêm cả món này nữa...trước mắt cứ vậy đi". Trần Phàm nhìn tới nhìn lui, cuối cùng chọn ra khoảng mười mấy món mà mình ưng ý nhất, để xem mùi vị thế nào, hắn cũng như Trần Thu Nguyệt, đâu có biết món nào với món nào đâu mà chọn, chỉ thấy tên nghe thuận tai vậy thì chọn thôi. "À đúng rồi, cho ta thêm một bình rượu ngon cùng một bình trà thượng hạng". "Vâng, hai vị xin chờ cho một lát, đồ ăn sẽ lên ngay". Tiểu nhị mỉm cười nói, tiếp lấy thực đơn chuẩn bị quay đi, nhưng đột nhiên thế nào hắn lại vẫn đứng đó chưa chịu rời bước, miệng hỏi: "Hai vị khách quan, ta mạn phép hỏi một chút, hai vị có phải là lần đầu tiên tới Đế thành không?". Mặc dù đã khẳng định tám chín phần mười nhưng tên tiểu nhị vẫn phải hỏi thăm cho có lệ, hắn làm ở đây đã lâu, người nào lần đầu tới chẳng nhẽ còn không biết. "Đúng thế, có chuyện gì sao?". Trần Phàm mặt không biểu tình đáp. "Nếu vậy hai vị có muốn thưởng thức chút đặc sản ở đây không? Ta nghĩ hai vị từ nơi xa đến chắc cũng muốn biết ở đây có cái gì được coi là đặc sản". "Ồ vậy sao, là đặc sản gì thế?". Trần Phàm còn chưa kịp trả lời, Trần Thu Nguyệt đã nhanh nhảu nói, cũng không phải nàng là kẻ tham ăn mà chỉ là hiếu kỳ với nhưng điều mới lạ. "Hai vị đến đúng chỗ rồi đấy, khách sạn chúng ta cũng nổi danh với món này, nó được gọi là Long Ngọc Hải Trầm, lần này là kỳ đại hội chiêu sinh của Vạn Linh Tông, hai vị nếu là tân sinh đến đây sẽ được giảm giá ba phần". "Long Ngọc Hải Trầm?". "Không sai, để lấy được thứ này người ta phải lặn xuống biển sâu mới có thể tìm được, vô cùng trân quý, khách sạn chúng ta cũng không có nhiều, hai vị thực sự rất may mắn đấy, hiện tại nhà bếp chỉ còn đủ để làm một phần thôi, Long Ngọc Hải Trầm được xem như tinh hoa của long tộc, ăn vào không những có thể cường thân kiện thể, còn khiến cho đầu óc linh mẫn, tăng cường tu vi, tác dụng vô kể, thử vào là biết, hai vị có muốn nếm thử hay không?". "Được, vậy cho ta một suất Long Ngọc Hải Trầm". Trần Phàm nghe tên tiểu nhị “ca hát” một hồi cũng cảm thấy xuôi tai, lập tức gật đầu đồng ý, hắn cũng là lần thứ nhất được nghe tới thứ này, lại còn nghe nói sẽ được giảm giá, vậy cứ ăn thử xem sao. "Vâng, hai vị xin chờ một lát, đồ ăn lập tức lên ngay". Tiểu nhị ôm tấm thực đơn cúi người lịch sự nói, sau đó mỉm cười quay lưng bước vào trong.
|
Chương 79: Long Ngọc Hải Trầm
Trong khi chờ đợi, Trần Phàm bắt đầu để ý tới xung quanh, khách sạn này đúng là vô cùng đông khách, không ít khách nhân lục tục kéo tới, người ra người vào, có vẻ như đã tới giờ ăn cơm, chỉ một lát sau tầng một đã chật kín chỗ ngồi, nhưng mà khách sạn này rất lớn, toàn bộ có tổng cộng năm tầng lầu, tầng một không đủ lập tức có người kéo nhau đi lên tầng hai. Sau một lát, từng mâm thức ăn nóng hổi nối tiếp được bưng lên, khói bay nghi ngút, mùi vị thơm lừng, những món ăn này đều đủ màu sắc hương vị, nhìn qua đã thấy đẹp mắt, khiến cho người ta trông thấy dù không đói cũng vẫn sinh ra cảm giác thèm thuồng. Các món ăn trên đĩa đều được bài trí hết sức tinh tế, cầu kỳ, mỗi đĩa chỉ đựng một chút nhỏ mà thôi, nhưng lại cực kỳ tinh xảo, không nhiều không ít, vừa đủ để thưởng thức, Trần Phàm cảm thấy những của ngon vật lạ mà kiếp trước hắn được xem trên tivi cũng không hoàn toàn không thể so với mấy cái này. "Hai vị mời dùng, Long Ngọc Hải Trầm hơi mất thời gian chế biến một chút nên sẽ được dọn lên sau, trong lúc chờ đợi hai vị có thể thưởng thức những đặc sản khác của khách sạn". Tiểu nhị đứng ở một bên tươi cười nói. "Cám ơn!". Trần Phàm gật đầu một cái, sau đó nhìn sang bên Trần Thu Nguyệt, vốn dĩ nghĩ rằng nàng sẽ rất hồ hởi mới đúng, ai dè lại là một vẻ mặt không vui chút nào, hắn liền nhíu mày hỏi: "Chuyện gì thế tỷ tỷ, không ăn được món nào sao?". "Trần Phàm, mấy món này nhìn là biết vô cùng đắt đỏ, chưa kể đến cái long ngọc gì đó nữa, đệ gọi nhiều như vậy, ngỗ nhỡ..." Trần Thu Nguyệt dè dặt nói, nàng chính là lo Trần Phàm sẽ không đủ tiền trả. "Ôi trời, ta còn tưởng là cái gì nghiêm trọng lắm cơ! Tỷ đừng có lo, vị sư phụ kia của ta hào phóng lắm, để lại cho ta tài phú có thể đủ để mua cả thành Vân Long còn được, cho nên đi với ta tỷ đừng có lo nghĩ mấy chuyện không đâu đó làm gì". Trần Phàm lắc đầu cười lên thành tiếng, biết ngay mà, cô nàng này chính là hay lo nghĩ vẩn vơ như vậy, lúc nào cũng chỉ quan tâm tới người khác trước khi nghĩ đến bản thân mình. "Thật chứ?". "Vậy tỷ nói xem lừa tỷ ta được cái nào?". "Ừm, nếu đệ đã nói như vậy thì ta yên tâm rồi, vậy ta ăn nha?". "Mau ăn thôi, đồ ăn sắp nguội hết rồi kìa". Trần Thu Nguyệt lúc này sắc mặt mới từ từ giãn ra, trong lòng thoải mái, ngón tay thon ngọc khẽ cầm đôi đũa gắp lấy một miếng đưa lên, miệng nhai nhỏ nhẹ... "Woa, ngon quá!". "Ngon lắm phải không?". "Ừm! Trước ở trong phủ ta cũng được ăn không ít món ngon, nhưng đến chỗ này mới biết thế nào là mỹ vị, thực sự là không còn gì để nói". Trần Thu Nguyệt hoa dung rực rỡ, vui vẻ nói cười, ăn vào một miếng mà tất cả mệt nhọc trên đường đi một tháng qua trong phút chốc đã tiêu tan sạch sẽ, sau đó hết món này đến món khác được nàng đưa lên miệng thưởng thức, ăn đến món nào là ánh mắt lim dim tận hưởng tới đó, y như lần đầu tiên trong đời được ăn ngon đến vậy. Trần Phàm mỉm cười gật đầu, sau đó cũng bắt đầu đụng đũa, thực ăn trên bàn tuy có vẻ ít nhưng mỗi miếng lại ẩn chứa năng lượng cực kỳ nhiều, phàm nhân có lẽ chỉ được vài miếng đã no tới vỡ bụng, nhưng tu sĩ như hắn lại khác. "Đến rồi, đến rồi đây, Long Ngọc Hải Trầm, xin mời hai vị!". Trần Phàm cùng Trần Thu Nguyệt ăn uống được chừng mấy phút thì tiểu nhị khi nãy đã đi ra, trên tay bưng một chiếc khay gỗ nhỏ, trên khay là một đĩa bạc sáng lấp lánh, trên đĩa lại đặt một phần nhỏ thức ăn được xếp gọn gàng ở giữa. Món này có màu vàng đùng đục, tròn trịa và trơn láng, núng na núng nính, như ngọc mà không phải ngọc, như kim mà chẳng phải kim, từ đó có làn khói nhẹ tỏa ra, mang theo một mùi hương kỳ lạ, xung quanh trang trí đủ loại hoa thảo linh dược, trông cực kỳ bắt mắt. "Món này nên ăn khi còn nóng, chúc hai vị ngon miệng!". Món đặc sản được tiểu nhị đặt lên bàn, sau khi nói vài câu sáo ngữ liền mỉm cười bước đi. "Oh!". Trần Thu Nguyệt ồ lên một tiếng, mắt sáng long lanh, vẻ mặt hưng phấn, cái mũi nhỏ hít hà một cái... "Thơm quá, lại rất đẹp nữa, thứ này cứ như nhuyễn ngọc vậy! Trần Phàm, đệ thử đi". Trần Phàm đưa bàn tay khua khua lấy mùi hương về phía mình, nhẹ ngửi một cái, giống như mấy vị ẩm thực gia ở thế giới trước của hắn hay làm mỗi khi đánh giá món ăn. "Ừm...mùi vị thật đặc biệt, thật khó để mà diễn tả nó ra sao, nhưng đúng là thơm thật". "Tỷ tỷ, món này chỉ có một phần nhỏ, chúng ta mỗi người một nửa nha". "Ừm, cho đệ phần nhiều hơn". "Đã nói là một người một nửa". Trần Phàm nhanh chóng lấy thìa sắn lấy đúng một nửa đặt sang bát của Trần Thu Nguyệt, thứ này có phần hơi giống với món thạch ở kiếp trước của hắn. "Tỷ tỷ, ăn thử xem thế nào?". "Ừm". Trần Thu Nguyệt gật đầu, cầm thìa xúc lấy một miếng nhỏ đưa lên miệng cắn, nhẹ nhàng nhai từ từ... Cảm xúc thăng hoa! Mặc dù vừa rồi được ăn không ít món ngon, nhưng khi ăn đến cái Long Ngọc Hải Trầm này, nàng mới thực sự biết được thế nào là ngon, thực sự không gì tả nổi, vị ngọt thanh mát, ăn vào trong bụng có một cảm giác thư sướng dễ chịu mười phần lan tỏa khắp toàn thân, quả không hổ là đặc sản Đế thành! Nhưng mà...nàng lúc này không có để ý đến một số thực khách đang nhìn về phía mình, khóe miệng tủm tỉm cười, sau đó nói với nhau vài câu gì đó, lại nhìn về phía bàn của Trần Phàm che miệng cười khúc khích, cử chỉ hơi có chút kỳ quái. Những hành động này lọt ngay vào mắt của Trần Phàm, vốn đang định đưa miếng thức ăn lên miệng hắn chợt dừng lại ngẩng đầu lên, lấp tức mấy ánh mắt ban nãy cũng vội vàng quay đi chỗ khác, nhưng khóe miệng vẫn không giấu nổi nét cười. Kỳ lạ? Chẳng lẽ món đang ăn có vấn đề? Không thể nào, ở đây bao nhiêu người như thế, với lại nhìn từ biểu hiện của tiểu nhị ban nãy rất thành tâm, không giống như đang lừa dối mình cái gì. Nếu vậy thì biểu hiện của mấy người khách kia là sao? "Sao vậy Trần Phàm, mau ăn đi chứ, ta nói cho đệ biết món này thực sự là hết sảy, đời ta chưa từng được ăn món nào ngon như thế!". Trần Thu Nguyệt ngẩng đầu lên thấy Trần Phàm vẫn còn chưa ăn liền líu lo nói, trong miệng vẫn còn nhóp nhép đồ ăn, hai mà phinh phính, trông dễ thương cực kỳ, nàng rõ ràng không để ý tới xung quanh, bộ dáng hết sức hưởng thụ. "A ha ha ha...!" Bỗng nhiên có một tiếng cười to bộc phát mà ra, dường như nghe được Trần Thu Nguyệt nói thế khiến cho người này nhịn không nổi nữa phải cười, phụt ra một tiếng, lúc này chỉ có thể ôm bụng cười ngặt nghẽo. Trần Phàm nhíu mày, bắt đầu cảm thấy không vui, không hiểu sao lại có kẻ bất lịch sự như vậy, đã nhìn lén người khác ăn thì thôi đi, giờ lại còn cười như vẻ chế giễu thế nữa. Mà người kia hình như buồn cười quá vẫn cứ vậy mà cười lên cười xuống, đến nỗi nước mắt cũng sắp bắt đầu chảy ra, thế nhưng tiếng cười của hắn phút chốc đã phải im bặt lại, bởi vì lúc này một bàn tay chẳng biết từ khi nào đã nhẹ nhàng đặt lên vai hắn, rồi một đạo âm thanh từ tốn tốn vang lên: "Vị huynh đệ này, có thể cho ta biết ngươi đang cười cái gì không?". Chủ nhân âm thanh này chính là Trần Phàm, hắn sắc mặt bình thản, giọng điệu từ tốn nhưng ánh mắt lại lạnh như băng hàn, chờ lấy một câu trả lời từ đối phương. "Ngươi..." Tên cười to ban nãy là một hán tử tuổi chừng 30, mới vừa rồi còn cười sảng khoái lắm nhưng lúc này khuôn mặt đã trở nên khó coi vô cùng, thần sắc còn mang theo chút hoảng sợ, bởi vì Trần Phàm vô thanh vô tức tiến đến đây mà hắn hoàn toàn không hay biết gì hết. Tên này cũng là một cao thủ, tu vi đã là chân khí cảnh giới, cho dù hắn đang mải mê cười đi chăng nữa, vậy mà có một thanh niên thoạt nhìn trẻ hơn hắn không ít lại có thể không một dấu hiệu nào đến ngay sau lưng hắn, tay còn đặt lên vai, lúc này hắn mới giật mình phát giác, thậm chí mấy tên ngồi cùng bàn với mình cũng cực độ sững sờ, vậy là không ai ở đây nhận ra được người thanh niên kia bước tới đây bằng cách nào, nói vậy chẳng phải người này có thể lấy mạng hắn dễ như trở bàn tay sao? "Không cần căng thẳng thế, ta chỉ muốn biết huynh đệ ngươi đang cười cái gì thôi, chắc phải có lý do chứ hả?". Trần Phàm ánh mắt thân thiện, cử chỉ thân tình, nhẹ nhàng vỗ lên vai cái tên ban nãy cười to nhất. Nhưng mấy cái này trong mắt tên hán tử lại trở nên đáng sợ mười phần, đối phương trong giọng điệu rõ ràng là không cho phép hắn được từ chối, âm thầm nuốt ngụm nước bọt, hắn khuôn mặt có nặn ra một vẻ mặt cười, dè dặt nói: "Thực ra...thực ra cũng không có gì, tại hạ Chu Bân, không biết các hạ xưng hô thế nào?". "Trần Phàm". "Thì ra là Trần huynh đệ, hân hạnh hân hạnh! Thực ra hồi nãy ta không nhịn được cười là bởi vì..." "Vì sao?". "Trần huynh đệ nhất định là mới tới Đế đô lần đầu phải không, vậy chắc cũng là lần đầu được nghe nói đến Long Ngọc Hải Trầm?". Chu Bân vẫn giữ điệu bộ dè chừng, nói. "Phải, ta chính xác mới tới nơi đây lần đầu, chẳng lẽ Long Ngọc Hải Trầm này có vấn đề gì sao?". Trần Phàm nhàn nhạt đáp. "Oh không...không hề có vấn đề gì cả, thứ này thật sự là vật đại bổ, tác dụng rất tốt". "Thế thì ngươi cười cái gì chứ?". "Bởi vì...bởi vì...có phải vừa rồi tiểu nhị đã nói với ngươi thứ này được xem như tinh hoa của rồng không?". "Đúng". "Haiz! Tinh hoa cũng có nhiều loại, có loại thì do thiên địa hình thành, mà có loại lại từ bên trong tạo ra". "Có thể đừng vòng vo được không?". Trần Phàm đã bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn, tên họ Chu này rốt cục muốn nói cái gì. - ----- (TG: mọi người hãy cùng thử đoán thử xem Long Ngọc Hải Trầm là gì nào ^^!)
|