Vũ Trụ Huyền Kỳ
|
|
Chương 65: Kẻ Tài Cao Thì Lá Gan Cũng Lớn
Ánh chiều qua đi, rất nhanh, sắc trời liền hoàn toàn tối lại. Màn đêm tiến đến, khắp nơi trong không trung chỉ còn lại một mảnh tối đen như mực, cùng với bầu trời đầy sao, tuy rằng lóng lánh, nhưng không cách nào chiếu sáng được đại địa rộng lớn, nhìn qua một mảnh đen kịt, ánh sao chỉ như những chấm nhỏ rất yếu. Đêm khuya, nhiều hộ dân trong thành đã dần dần tắt đèn, phàm nhân là vậy, mà tu sĩ cũng không ngoại lệ, tu luyện rồi thì cũng phải đến lúc nghỉ ngơi, nhân chi thường tình, không thể có chuyện liên tục không ăn không ngủ mà tu luyện được. Lúc này khoảng hai ba giờ sáng, trong thành một mảnh đen kịt, chỉ có thể loáng thoáng trông thấy những bóng cây cực lớn, lá xanh hòa cùng với đêm tối, cành lá xỏa ra, tạo nên một khung cảnh có mấy phần ngụy dị. Thổi tới trong gió đêm, bỗng nhiên có hương vị của máu. Cách đó không xa có tiếng gió rất nhỏ vang lên, nhìn kỹ lại là một đạo bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện, thân ảnh của hắn tựa như âm hồn đang du đãng trong đêm tối. Thân thể hệt như linh miêu, lặng yên không một tiếng động, bộ pháp so với gió còn nhẹ hơn mấy phần... Rất nhanh, đạo bóng đen này đã chui vào một tửu lâu lớn nhất trong thành, người không biết quỷ không hay, phóng vút lên phòng đầu tiên bên tay trái lầu hai, người phía trước trong tay đột nhiên lóe lên hào quang, nhiều hơn một thanh trường kiếm đỏ thẫm, kiếm quang như máu, chọt vào trong khe cửa, cửa phòng liền lặng yên không một tiếng động mở ra. Lại thoắt cái lách vào trong phòng, thẳng đến bên giường. Trong tích tắc này một đạo kiếm quang đẹp mắt thình lình xuất hiện, sát khí tỏa ra khiến cho người không rét mà run, lưỡi kiếm sắc lẻm đỏ như máu, rõ ràng là nhằm vào cái cổ của kẻ xấu số đang nằm trên giường. Nhát kiếm cực nhanh, như lưu tinh thiểm điện, kể cả một người vẫn mở to mắt ra nhìn cũng khó mà tránh được, chứ đừng nói chi là đang ngủ trên giường kia. Kẻ vừa xuất kiếm chính là Huyết Dạ, hắn lúc đầu theo kế hoạch vốn dĩ là ẩn nấp trong phủ Trần gia, chỉ chờ Trần Phàm sa đầu vào lướt ra ra tay xử lý, nhanh gọn và dứt khoát, bên trong phủ là thiên la địa võng, cho dù tiểu tử này có mọc cánh bay cũng không thể thoát được. Phương thành chủ cũng đến, hai bên còn cẩn thận bày ra Tỏa Không Chi Trận, ngăn cản mọi khí tức cũng như ba động truyền ra bên ngoài, tránh cho mấy vị chủ khảo có thể phát giác ra. Kế hoạch vốn dĩ là rất hoàn hảo, chỉ còn chờ Trần Phàm tới đây nữa mà thôi. Nào ngờ...tiểu tử đó...không đến!!! Huyết Dạ không còn cách nào đành phải đến tận nơi đây để ám sát Trần Phàm, bực mình vì bị tên gia chủ Trần gia làm mất thời gian, hắn vốn đã có thể xong việc này từ tối hôm qua rồi, Trần Thương Hải tất nhiên đã hứng chịu của Huyết Dạ một chưởng, cũng may chỉ là cảnh cáo, và cộng thêm có Phương thành chủ nói đỡ cho, nếu không rất có thể Trần gia đã rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục rồi. Một kiếm đắc thủ, để cho Huyết Dạ khóe miệng không khỏi nhếch lên một đường. Cũng đúng, dù sao chỉ là một tiểu tử hư khí cảnh, dù là yêu nghiệt thì đã sao, có thể so với kẻ đi lên từ trong gió tanh mưa máu là hắn sao. Nhưng chính vào lúc này, bỗng một cỗ cảm giác mát lạnh xuất hiện từ phía sau, như bị lưỡi dao sắc bén cắt qua, cảm giác lạnh léo kia chốc lát liền lan khắp toàn thân Huyết Dạ. "Hừ!". Trần Phàm bám ở trên xà nhà, hắn hừ lạnh một tiếng, hai tay cầm đao một trảm giáng xuống thật mạnh. Trong sát na, một đạo đao quang khủng bổ từ trên cao bổ xuống, thình lình xuất hiện, mang theo lực lượng không thể ngăn cản, tưởng chừng như núi cao trước mặt một đao này cũng có thể bị chém làm hai nửa. Ngay từ khi có người tới đây Trần Phàm đã biết, đêm hôm khuya khoắt, lai giả bất thiện, hắn vốn ý lực đã cực kỳ mẫn cảm, lại thêm vong ngã chủng trong đầu có thể nhận được biết bất kỳ sát ý nào, tên này tới đây rõ ràng là muốn lấy mạng của mình, có thể hắn che dấu cực kỳ tốt, cao thủ ngưng dịch cảnh cũng có thể bị tên này qua mặt, nhưng ý định giết người trong tâm khảm của hắn thì không cách nào có thể dấu đi được, cho nên ngay từ khi hắn đặt chân vào tửu lâu thì hành tung đã bại lộ cả rồi. Trần Phàm vừa ra tay đã là hạ xuống sát chiêu, đối với kẻ có sát ý với mình hắn tuyệt đối sẽ không nương tay làm gì, huống hồ người này tu vi rất cao, nếu chính diện giao đấu bản thân mình cũng không phải là đối thủ. Huyết Dạ hơi chấn động, trên mặt lóe lên một kia kinh nghi, nhưng bản thân hắn là sát thủ chuyên nghiệp có thừa, phản ứng cực kỳ linh mẫn, Trần Phàm mặc dù một đao cực nhanh cực hiểm, lại lựa chọn thời cơ vô cùng chính xác, đúng vào lúc tên sát thủ này đang đắc ý, tinh thần có một tia xao nhãng. Nhưng chừng đó vẫn là chưa đủ, âm thanh xé gió trên đỉnh đầu khiến Huyết Dạ trong chốc lát phản ứng lại kịp, cảm giác được thế đao công tới nhanh như chớp né người qua một bên. Ầm! Một tiếng nổ lớn thanh thúy vang lên, sàn nhà lập tức bị xẻ làm hai nữa, một đao không trúng, Trần Phàm cũng không hề nao núng, hắn cũng đã dự liệu được, tên này hoàn toàn không tầm thường, mình cho dù có nhanh hơn nữa cũng khó mà có thể một kích đắc thủ. Trong nháy mắt xoay người một cái, Trần Phàm tung ra một chưởng, vận dụng 10 thành công lực triển khai hướng phía tên sát thủ, giống như liên hoàn xuất kỳ bất kỳ (đánh nhân lúc đối phương không phòng bị) một đao lại một chưởng, tốc độ nhanh tới mức tưởng chừng như cả hai chiêu đồng thời tung ra một lúc. "Hừ!" Huyết Dạ hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt không giấu nổi nét kinh ngạc, kinh ngạc là bởi vì sao tiểu tử này lại có thể phát hiện được ra hắn, phải biết thuật che giấu khí tức của hắn cho dù cao thủ mới bước vào ngưng dịch cảnh cũng không thể phát giác ra được, mà tiểu tử này tu vi chỉ có hư khí. Cho nên, đối với một sát thủ như Huyết Dạ đây không thể không nói là một loại sỉ nhục. Nếu như để cho bên ngoài biết được hắn ngay cả một thằng nhóc cũng không thể qua mặt, vậy sau này còn lăn lộn ra sao? Chưởng kình đã đến, Huyết Dạ mặc dù kinh ngạc nhưng cũng không mất đi bình tĩnh, dù sao vẫn chỉ là một tên hư khí cảnh mà thôi, hắn cũng vung tay tống ra một chưởng nghênh tiếp, một chưởng này hội tụ bảy thành công lực, hắn chính là muốn một lần đánh chết tên tiểu tử này. Nhưng ngay sau nó Huyết Dạ đã lập tức phải kinh hãi rồi. Tiểu tử kia tuy là bị đánh văng đi, nhưng bản thân hắn cũng phải lùi lại mấy bước mới có thể ổn định thân hình. Phải biết rằng Huyết Dạ đã là chân khí cảnh đại viên mãn, đã một chân bước vào cảnh giới ngưng dịch, vậy mà dùng tới bảy thành công lực vẫn bị ép cho phải lùi lại, bảo sao không khiến hắn chấn kinh cho được. Trần Phàm bị lực phản chấn đập bay, vừa rồi hắn đã xuất sử ra toàn lực của mình, hiện tại khí huyết nhộn nhạo, ngòn ngọt yết hầu, một ngụm máu tươi được hắn cưỡng ép nuốt trở lại, ngay sau đó cắn răng nhảy lên một cái phi thân bay ra ngoài, thực tế mục đích của hắn chỉ là thoát thân đi mà thôi, không thể đối cứng với tên sát thủ này được. Huyết Dạ sau khi lấy lại được bình tĩnh thì thân ảnh Trần Phàm đã biến mất tự bao giờ, cửa sổ rách toang, hiển nhiên tiểu tử này đã lợi dụng một chiêu vừa nãy thoát khỏi tay mình, Huyết Dạ sắc mặt lập tức âm trầm xuống: "Ngược lại là coi thường tiểu tử ngươi!" Thoắt một cái, thân hình tên sát thủ cũng lập tức biến mất, trong đêm tối lúc này đang có hai đạo bóng đen một đuổi một chạy... Chẳng mấy chốc đã tới ngọn núi phía sau thành, Trần Phàm đột nhiên đứng lại. "Hắc hắc, tiểu tử, sao không chạy nữa đi". Thấy Trần Phàm đột nhiên không còn chạy nữa, Huyết Dạ cười lên đắc ý, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm con mồi của mình, cũng dễ hiểu thôi, Trần Phàm mặc dù nghịch thiên nhưng dù sao tu vi có hạn, vừa rồi khoảng cách chạy đuổi cũng là ngày càng thu hẹp, tiểu tử này không dừng lại thì sớm muộn cũng vẫn bị hắn tóm được mà thôi. Nhưng khiến Huyết Dạ có phần thất vọng là, Trần Phàm lại không có tỏ ra sợ sệt chút nào, vẻ mặt kia vô cùng bình thản, điều này không khỏi khiến cho hắn hơi chột dạ, có khi nào tiểu tử này cố ý dẫn mình tới đây không? Phải biết nó có mấy lão gia hỏa kia dựa vào. Nhưng lập tức Huyết Dạ gạt bỏ ngay ý nghĩ này, tiểu tử đó làm sao biết được hắn sẽ tới ám sát mà chuẩn bị mai phục như vậy? "Đừng lo, ở đây không có mấy vị chủ khảo". Dường như đoán được suy nghĩ của tên sát thủ, Trần Phàm nhếch mép cười nhạt nói, khuôn mặt của hắn lúc này thâm thúy như giếng cổ không đáy, vân đạm phong khinh, rõ ràng tính thế cực kỳ nguy hiểm nhưng hắn vẫn không hề e ngại chút nào, ngược lại cảm thấy đây càng là một cái cơ hội. Cơ hội để tấn cấp lên hư khí cảnh đại viên mãn! Vừa rồi khi đối kháng một chưởng với tên sát thủ, Trần Phàm có thể cảm nhận được bính chướng tu vi của mình đã lung lay sắp đổ, vốn dĩ lần trước Mạc chủ khảo ra tay đối với hắn, lực lượng có đã gần đủ để đột phá hư khí đỉnh phong rồi. Lần này mặc dù vô cùng hung hiểm, bởi kẻ trước mặt hoàn toàn là muốn lấy mạng của hắn, nhưng kẻ tài cao thì lá gan cũng lớn, Trần Phàm chính là một người như vậy. Nguy hiểm càng nhiều thì lợi ích đạt được càng cao, không phải sao? Huống hồ, hắn còn có át chủ bài đủ để dựa vào, đó chính là ba viên Thượng Liệu Đan, đan dược trị thương thượng phẩm, dù là không thể trong nháy mắt khôi phục thương thế, nhưng dưới tình huống nguy kịch nhất định là một sự trợ giúp không nhỏ.
|
Chương 66: Huyết Tinh Đại Pháp
"Trước khi động thủ có thể cho ta biết ngươi là ai không?". Trần Phàm hiếu kỳ hỏi, có thể kẻ trước mặt biết mình nhưng bản thân mình lại không hề biết hắn, hơn nữa nhìn từ tu vi thực lực đều là viễn siêu tên Phương thành chủ, phải biết Phương Thiên Hùng chính là kẻ có tu vi cao nhất tại thành Vân Long này. Nghĩ tới đây Trần Phàm có thể đoán ra phần nào thân phận kẻ trước mặt, đây nhất định là sát thủ được Phương thành chủ hoặc là gia chủ Trần gia thuê đến để giết mình, chỉ có thể là một trong hai tên đó mà thôi. "Có ý tứ! Vốn dĩ một kẻ sắp chết thì ta cũng không muốn tán gẫu làm gì, nhưng xét thấy lá gan của ngươi thực đáng để cho người ta khâm phục, vậy hãy nhớ kỹ, kẻ lấy đi mạng ngươi gọi là Huyết Dạ". Nhàn nhạt cười một cái, Huyết Dạ thanh âm lạnh lẽo như từ chốn địa ngục vọng về. "Huyết Dạ? Ngươi khẳng định mình không phải Huyết Thang (tiết canh)?". Trần Phàm cười chế nhạo nói. "Tốt! Rất tốt! Hy vọng lát nữa ngươi còn có thể thoải mãi được như vậy!". Huyết Dạ sắc mặt lập tức âm trầm xuống, trước giờ thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn bị một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa đem ra coi thường. Đã vậy, tiểu tử này trước mặt hắn còn phong khinh vân đạm, một tia sợ hãi cũng không có. Trước nay thú vui của Huyết Dạ chính là tận hưởng sự khiếp sợ của nạn nhân trước khi chết, nhưng hôm nay hắn giống như là đang đi săn một tảng đá trơ trơ, không có bất kỳ hứng thú nào. "Huyết Ma Trảo!". Ngưng tụ công lực, bàn tay của Huyết Dạ đột nhiên hóa thành màu đỏ, chân khí tỏa ra rồi ngưng tụ thành một bàn tay nhuốm máu, giống như được tạo nên từ huyết vụ, thân hình của hắn biến mất tại bóng đêm, loáng một cái trảo ấn quỷ dị to như chiếc dù đã xuất hiện trước mặt Trần Phàm, năm ngón chụm lại, một trảo bổ xuống, mang theo âm thanh u u tựa như hồn ma đòi mạng. Trần Phàm ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng hẳn, tên này không nói thực lực cao hơn mình, mà tốc độ cũng là nhanh tới cực điểm, phải biết thế nhưng vừa rồi cả hai đứng nhau gần trăm bước, vậy mà chỉ trong tích tắc trảo ấn đã tới ngay được trước mặt hắn. Lên tới cảnh giới chân khí, tu sĩ đã có thể dẫn khí ra ngoài, mặc dù ban nãy Huyết Dạ còn cách Trần Phàm một khoảng, nhưng hắn hoàn toàn có thể đứng từ xa dẫn xuất chân khí công kích, đây cũng là năng lực đặc thù của chân khí cảnh, dẫn khí ly thể. Mà Huyết Dạ tên sát thủ này đã là chân khí cảnh đại viên mãn, một chân bước vào cảnh giới ngưng dịch, chân khí xuất ra cơ hồ đã có thể hóa hình. Dù cho Trần Phàm vô cùng nghịch thiên, phẩm chất hư khí có thể bộc phát ra lực lượng tương đương với chân khí, nhưng vẫn không thể nào dẫn khí ly thể, đây cũng chính là hạn chế về mặt tu vi, chỉ có đột phá lên cảnh giới chân khí mới có thể làm được. "Cô Tinh Tuyệt Sát!". Trần Phàm vung tay đấm ra một quyền, không hề giữ lại chút nào, quyền ấn như đạn pháo rời nòng đập mạnh vào trảo ấn. Phanh! m thanh cùng một chỗ, thân thể hai người tách ra hai phía, nhưng hiển nhiên là Trần Phàm bị văng đi xa hơn, cả người như là diều bị đứt dây bay đi, còn Huyết Dạ chỉ là miễn cưỡng lui lại vài bước, đủ thấy chênh lệch giữa hai bên như thế nào. "Ta hiểu rồi, thì ra là vậy". Huyết Dạ nở một nụ cười quỷ dị: "Tiểu tử ngươi lực lượng chỉ có vậy mà thôi, vừa rồi ở quán trọ ta mới chỉ dùng bảy thành công lực, còn ngươi dốc toàn bộ lực lượng cũng chỉ miễn cưỡng tiếp được một kích". "Thế thì sao?". Trần Phàm phủi đi bụi đất trên người, bộ dáng vẫn không có vẻ gì là chật vật cả, mặc dù người vừa rơi vào hạ phong là hắn, nhưng nếu ai có thể nhìn thấy nội tình hắn lúc này sẽ nhận ra được, bích chướng tu vi đã xuất hiện vài vết rạn. "Nếu như ta đoán không sai, hẳn là vừa rồi một trảo của ta cũng khiến ngươi không mấy dễ chịu?". Huyết Dạ ánh mắt trở nên băng lãnh vô cùng, khóe miệng kéo lên, cả người toát ra khí tức tanh tưởi tàn độc, để cho người ta không rét mà run. "Bổn dạ đột nhiên thay đổi chủ ý, vốn ta sẽ cho ngươi một kiếm rơi đầu, chết thống khoái một chút, nhưng vì tiểu tử ngươi trước khi chết còn dám khinh nhục ta, cho nên nhất định phải hành hạ ngươi một trận, vừa hay bảy thành công lực là đủ, hắc hắc..." Huyết Dạ dù sao vẫn muốn giữ chút mặt mũi, nếu như đối phó với một tiểu tử chỉ có hư khí cảnh mà hắn phải dốc toàn lực vậy thì cũng quá mức mất mặt rồi. "Ngươi..." Trần Phàm giả bộ kinh hoảng, trên khuôn mặt đã bắt đầu lóe ra mấy tia e ngại, kỳ thực có ai biết trong bụng hắn lúc này không khỏi mừng rơn, nếu như tên này mà dốc ra toàn bộ công lực đối phó mình, xem ra hôm nay khó thoát, nhưng nếu chỉ dùng bảy thành thì...thật sự không có hòn đá mài dao nào tốt hơn thế này, ha ha! Thế là Trần Phàm quay đầu, làm bộ mình có ý thối lui. "Hừ! Giờ mới biết sợ sao? Đáng tiếc là ngươi sợ muộn rồi". Huyết Dạ ánh mắt dữ tợn, khóe miệng tàn nhẫn, thân thể lại hòa vào trong bóng tối, biến mất tại chỗ, một chưởng tung ra. "Huyết Thủ Ấn!". Chưởng ấn đỏ như máu tươi, bàn tay kia tỏa ra nồng nặc mùi máu, sát khí nhiếp hồn, một chưởng này còn không có đơn giản như vậy, bên trong có mang theo kịch độc. "Bách Liệt Lưu Tinh!". Đã đóng thì phải đóng như thật, Trần Phàm cắn răng, hai cánh tay co lại, thẳng xuất ra một kích lăng lệ, quyền ấn tựa như sao bay ngang trời ào ạt tuôn ra phía trước. Chưởng ấn lớn bằng cả thân người trong nháy mắt bị mấy trăm quyền ảnh đánh vào, dỗ ra lỗ chỗ như tổ ong rồi phiêu tán trong không khí, nhưng Trần Phàm cũng lại một lần nữa bị đập bay, lần này khó chịu hơn nhiều, hắn cảm thấy khí huyết bên trong của mình như ấm nước đun sôi đang sủi lên sùng sục, mãnh liệt sôi trào, giống như là không nghe theo sự chỉ huy của mình, rất khó mà áp chế được. Biết mình bị trúng độc, Trần Phàm không hề do dự, hắn lập tức gồng mình lên một cái, hai tay kết ấn, miệng hô lên một chữ "hộ", Đế Vương Chiến Khải trong nháy mắt lan tỏa khắp toàn thân, thần công hộ thể này không những có thể kim cang bất hoại, mà còn có thể vạn độc bất xâm, khắc chế mọi loại độc tố, dù chỉ là hình thái sơ khai nhưng đối phó với huyết độc này cũng đã dư xài. Đế Vương Chiến Khải hóa thành vô số những sợi kim ti óng ánh, lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể, như một vị đế vương, thống lĩnh trăm quân tiêu trừ bách động. Phụt Trần Phàm nhổ ra ngụm máu đen ngòm, sắc mặt hơi tái đi, nhưng trong cơ thể khí huyết đã bình ổn trở lại. "Có chút ý tứ!". Huyết Dạ thoáng hiện một nét ngạc nhiên, quả không hổ là quán quân đại hội tỷ võ 10 năm một lần, một chiêu của Trần Phàm khi nãy để cho hắn cảm thấy được một tia áp lực, nhưng chủ yếu làm hắn kinh ngạc nhất vẫn là Huyết Tinh Đại Pháp của mình lại không thể làm gì được tiểu tử đó. Phải biết công pháp này không giống như độc công bình thường, một khi thi triển có thể khiến khí huyết của đối phương tăng xông đột ngột, tới mức có thể bạo tạc thân thể trào ra ngoài, nổ tung mà chết, vô cùng thê thảm, cũng là thủ đoạn giày vò con mồi trước khi chết mà hắn cực kỳ ưa thích. "Làm sao ngươi có thể phá được Huyết Tinh Đại Pháp của ta?". Huyết Dạ không nhìn được bèn hỏi. "Ai biết được, có thể là ta may mắn chăng?". Trần Phàm nhún vai. "Không muốn nói thì thôi". Huyết Dạ thấy vậy cũng không thèm hỏi nữa làm gì, mà trong lòng của hắn lại dấy lên một cỗ lửa nóng, quyết tâm giết chết tiểu tử này lại càng tăng lên hơn bao giờ hết, trên người nó nhất định có đại bảo bối không tầm thường, nếu như có thể đoạt được, vậy thì... Nghĩ tới đây, cặp mắt Huyết Dạ chợt lóe lên tinh quang, khí thế trong nháy mắt bộc phát, năm ngón tay cong lại như tinh cương, gân guốc nổi lên, đỏ tươi như máu, đồng thời xuất ra hai trảo, lại là Huyết Ma Trảo đã mới dùng trước đó, nhưng lần này là một hóa thành ba, hai trảo tả hữu như hung thú há miệng nằm ngang, một trảo như trời giáng từ phía trên bổ xuống, hai bên áp sát, một trảo phủ đầu, để cho con mồi muốn tránh cũng không nổi. Trảo kình chưa đến mà khí tức đã bức người, mùi huyết tinh cùng sát khí ập vào mặt khiến cho người không thở nổi, lần này là hắn Huyết Dạ chính là dùng tới tám thành công lực, không muốn dây dưa thêm nữa, trực tiếp đem tiểu tử này chụp chết. Ba trảo vồ tới, để cho Trần Phàm cảm giác được khí tức của tử vong, tốc độ cực nhanh, như bóng với hình, khiến hắn muốn lùi muốn tránh cũng không thể, vừa rồi bảy thành công lực đối với Trần Phàm đã là cố hết sức mới miễn cưỡng qua được, xem ra tên sát thủ này đã không nhìn được nữa rồi, nhưng hắn cũng không hề sợ hãi, trong miệng một viên đan dược vừa được nuốt vào. Trần Phàm gồng hết sức bình sinh, cơ bắp căng phình, nội lực cũng được đẩy lên tới đỉnh điểm, Đế Vương Chiến Khải hóa thành một đoàn kim lưu, một chia thành hai bao trùm lấy trái tim và não bộ trong cơ thể. Song trảo từ hai bên ép tới, giống như đôi tay của quỷ bóp chặt cả người Trần Phàm, muốn bóp hắn nát bét, một trảo từ trên cao chụp xuống, năm ngón tay nhọn hoắt bấu lấy đầu như muốn cho đầu hắn nổ tung. "Ta xem tiểu tử ngươi còn có thể sống nổi hay không?". Huyết Dạ cười gằn, khuôn mặt dữ tợn, sau một chiêu này cả người hắn cũng uể oải đi không ít, hiển nhiên là tiêu hao quá nhiều công lực. Ầm Huyết vụ tản đi, cả người Trần Phàm lúc này cũng toàn là máu, y phục rách rưới, nhưng thân thể hắn lại không rách nát như đối phương tưởng tượng, sứng sững như chiến thần không ngã, hắn sắc mặt trầm xuống, sau mấy giây cả thân hình lẳng lặng đổ ập về phía trước một cái, đầu nghiêng sang một bên, hai mắt nhắm nghiền, sống chết chưa rõ. "Hử?". Huyết Dạ khẽ cau mày, vậy mà không có bị đánh thành thịt vụn, tiểu tử này thân thể kiên cố đến vậy sao, chẳng lẽ là luyện thể sĩ? Nghi hoặc một hồi, Huyết Dạ bước chân lừ lừ tiến đến, hắn cũng không phải loại chủ quan, công lực lại một lần nữa ngưng tụ, bất cứ lúc nào cũng có thể tung ra lôi đình một kích.
|
Chương 67: Kiếm Khí Nguy Hiểm
Nhìn nhìn thân thể Trần Phàm đang bất động nằm dưới chân, trên tay Huyết Dạ đã lăm lăm một thanh huyết kiếm, trường kiếm vung lên, chuẩn bị lấy đi đầu người, nguyên vẹn cũng tốt, ít nhất hắn cũng có thể lấy ra bàn giao với gã thành chủ kia. Nhưng đúng vào lúc này, dị biến nổi lên. Chỉ thấy Trần Phàm đột nhiên mở ra hai mắt, ánh mắt thâm thúy lóe ra tinh quang, hắn nhanh như chớp nghiêng người đánh ra một quyền gạt bay thanh kiếm, thân thể trong tích tắc theo một tư thế đẹp mắt xoay chân bật dậy, khí thế bộc phát tựa như thái cổ hung thú, hai chân thuận thế đạp mạnh về phía trước, song long xuất hải, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai một kích lôi đình. Huyết Dạ sắc mặt kịch biến, điều này đã hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của hắn, vốn dĩ cho rằng dù tiểu tử này có may mắn không chết, đó đã là một điều quá mức thiên phương dạ đàm (chuyện viển vông hão huyền) rồi, nhưng nhất định cũng phải bị trọng thương mới đúng, làm sao có thể trong nháy mắt đã long tinh hổ mãnh đến như vậy? Không có thời gian nghĩ nhiều, Huyết Dạ theo bản năng đưa hai tay bắt chéo ở trước ngực ngăn cản, cự ly quá gần, hơn nữa Trần Phàm tốc độ hình như đã nhanh hơn trước, hắn chỉ có thể cắn răng đỡ lấy một kích này. Ầm! Hai chân của Trần Phàm đạp mạnh lên người tên sát thủ, khuôn mặt hắn lúc này thật trầm lặng, cao thâm khó dò, cả người tỏa lan ra khí thế kinh tâm động phách. Thật sự cũng phải cám ơn tên Huyết Dạ kia nhiều, nếu không có hắn Trần Phàm chưa chắc đã thuận lợi đột phá, e rằng phải mất ít nhất một tháng thời gian. Nhưng ngẫm lại vừa rồi nguy hiểm vô cùng, cũng may Trần Phàm có Thương Liệu Đan, lại thêm năng lượng yêu đan dồi dào, hai cỗ năng lượng kết hợp lại mới có thể để cho hắn trong thời gian vài cái hô hấp khôi phục đến trạng thái mạnh nhất. Một kích vừa rồi thực thể đã phá hủy toàn bộ nội tạng của Trần Phàm, nhưng vì trái tim và đầu đều được Đế Vương Chiển Khải bảo vệ, hữu kinh vô hiểm, cuối cùng nhất cử để cho hắn đột phá lên tới hư khí đại viên mãn, quả thực là phúc họa tương y (phúc họa nương tựa vào nhau, trong phúc có họa trong họa có phúc). Lần này cả hai đều bị lực phản chấn bắn dạt ra xa, điều này cho thấy hiện tại hai bên đã không còn chênh lệch bao nhiêu nữa, Huyết Dạ bị đẩy lùi lại mười mấy bước mới có thể miễn cưỡng đứng vững, cả khuôn mặt hiện đầy khiếp sợ, cuối cùng trong nội tâm hắn chợt nghĩ tới điều gì đó, không lẽ... "Công lực của ngươi, làm sao có thể?". Đáng chết, tên tiểu tử này cư nhiên mượn lực lượng của hắn để đột phá cảnh giới. Nhưng mà làm sao có thể? Đây chính là mang mạng ra đánh cược, hơn nữa còn là một ván bài thập tử nhất sinh, Huyết Dạ hắn còn chưa gặp qua kẻ nào dám có gan làm như vậy. "Đối với ta thì không có gì là không thể". Trần Phàm lạnh lùng đáp, ngay sau đó cũng hề dây dưa nhiều lời, trực tiếp nhào tới công kích, hắn không thể tấn công từ xa, vậy nên cần phải liên tục áp sát tên sát thủ này, cận chiến hắn. "Hừ! Ngươi nghĩ bổn dạ chỉ có bấy nhiêu thôi sao?". Huyết Dạ cũng hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay biến hóa không ngừng, lóe lên những dải sáng màu đỏ, ngay sau đó lập tức hướng phía Trần Phàm đâm tới, một phân thành ba ba phân thành chín, nhìn kỹ hóa ra lại chính là chín con huyết xà màu đỏ, mang theo một quỹ tích vô cùng quỷ dị lắt léo cắn vào những chỗ hiểm trên cơ thể con mồi. "Huyết Xà Tham Oa". Trần Phàm không dám khinh dịch. mặc dù bây giờ hắn đã đột phá lên một cấp độ, thực lực tăng nhiều, nhưng vẫn không nắm chắc mình có thể làm gì được tên sát thủ này, tuy nhiên có thể chắc chắn một điều là không phải sợ cái tên Huyết Dạ này nữa. Đế Vương Chiến Khải bao phủ toàn thân, cả người Trần Phàm như ẩn như hiện lóe lên kim quang nhàn nhạt, đế vương chi nộ, chiến khải chi uy, mặc kệ mấy con huyết xà kia hung hãn cỡ nào, hắn vẫn tuyệt không lùi bước mãnh liệt công tới. Phập phập phập...! Chín con huyết hà cái miệng há to, răng nanh nhọn hoắt, tất cả đều được tạo nên bởi máu, mỗi con như có linh tính tìm đúng nơi hiểm yếu trên cơ thể đối phương cắn tới, từng con mang theo huyết độc so với ba trảo vừa rồi chỉ hơn chứ không kém, chân khí cảnh viên mãn nếu như ngạnh kháng cũng có thể bị cắn chết tươi, cho dù là ngưng khí cảnh sơ kỳ cũng phải tạm lánh phong mang. Thế công của Trần Phàm lập tức bị chững lại đôi chút, hắn không hề nao núng, nội lực toàn thân vận chuyển, chấn cho mấy con huyết xà bật ra nát bấy, hóa thành huyết vụ phiêu tán trong không trung. Nhưng trong tích tắc này, một đạo huyết quang trong nháy mắt vọt tới, tốc độ như thiểm điện, tựa như lợi kiếm chọc thủng không khí, hướng ngay yết hầu Trần Phàm một kích mà đâm. Trần Phàm cánh tay nhanh như chớp vội vã rụt trở về, hắn cảm thấy một kiếm này cực kỳ nguy hiểm, cho dù là có chiến khải đón đỡ, đồng thời cả người hơi ngả về phía sau, hai tay chắp phía trước, tựa như lập địa thành phật, mũi kiếm chỉ còn cánh yết hầu chưa tới nửa phân đã bị hắn cứng rắn chặn lại, vô pháp tiến thêm. Huyết Dạ sắc mặt âm trầm đột nhiên lóe lên một nụ cười quỷ dị, mũi chân điểm xuống đất nhún người nhảy lên một cái, thân như u linh, tựa như quỷ ảnh, trường kiếm trong tay đột nhiên biến hóa, như kiếm mà không phải kiếm, giờ phút này bỗng chốc hóa thành một con huyết xà, giãy dụa một cái không ngờ đã thoát khỏi đôi tay của Trần Phàm, uốn lượn huyền ảo, đây y hệt như một con rắn thật, không phải là mấy con huyết xà được tạo nên bởi chân khí như vừa rồi có thế so sánh, hóa ra khi nãy chỉ là hư chiêu, giờ phút này mới là đòn công kích thực sự. Huyết kiếm trong tay hắn uốn lượn một cái, như chớp như điện, quỷ dị vô cùng, quét ra một đạo kiếm khí sắc lạnh không gì cản nổi. Tựa như sát khí ngưng tụ thành thực chất, không gì không thể trảm. Trần Phàm ánh mắt ngưng trọng tới cực điểm, trong con ngươi của hắn một tích tắc này hiện lên bóng dáng thanh xà kiếm kia đang biến lớn dần dần, nhẹ nhàng mà hung bạo, độc địa mà hiền hòa, đảo lộn và mê hoặc tâm trí của hắn, hình ảnh chỉ lóe lên chưa tới nửa giây đã báo hiệu thủ cấp Trần Phàm có thế ra đi bất cứ lúc nào, tình thế có thể nói là ngàn cân treo sợi tóc. Không thể tránh né, nhưng điều đó không có nghĩa là Trần Phàm đang bối rối, hơn lúc nào hết giờ phút này hắn tỉnh táo vô cùng, trò mê hoặc tâm trí đối với hắn là hoàn toàn vô dụng, vong ngã chủng chỉ hơi sáng lên một cái đầu óc lập tức đã thanh tỉnh hoàn toàn, một đao bổ ra, thực tế thì hắn rất ít khi dùng vũ khí, nhưng lần này là để ngăn cản đạo kiếm khí kia. Nói thì nhiều nhưng thực tế mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mắt. Keng! Thanh âm thanh thúy vang lên, đoản đao của Trần Phàm trước giờ vẫn mang theo bên người nhanh chóng bị đánh nát, dù sao nó vẫn chỉ là một thanh phàm binh, mà thanh huyết kiếm kia so với vương binh còn muốn lợi hại, kiếm khí uy lực thoáng chốc bị chặn lại một chút, nhưng thế đi không giảm, tưởng như thề không lấy được thủ cấp của đối phương quyết không dừng lại. "Phá cho ta!". Trần Phàm quát lên một tiếng, nội lực ngưng tụ lại sau đó vung tay đấm ra một quyền, tựa như lưu tinh phá không, nhanh đến cực hạn, quyền kình đem không khí đánh cho nổ tung bạo tạc. Kiếm khí vỡ tan, phiêu tán trong không trung, nhưng bản thân hắn cũng không được cao hứng cho lắm, hai hàng lông mày cau lại, bởi trên mặt Trần Phàm lúc này đã có một vết thương không lớn không nhỏ, một dòng máu tươi theo đó rỉ ra lăn trên má. Trần Phàm đưa ngón tay lên chấm giọt máu, đầu lưỡi thè ra khẽ liếm, sắc mặt lại trở nên bình thản vô cùng, tựa như chỉ là một cơn gió thoáng qua, hắn nhếch mép cười lạnh: "Đây là kiếm khí sao? Quả nhiên lợi hại!". Đao có đao khí, quyền có quyền khí, kiếm tất nhiên cũng có kiếm khí. Khí ở đây không phải đơn giản là lấy chân khí trong cơ thể ngưng tụ thành kiếm mà nên được, mà là tu luyện kiếm pháp đến một loại trình độ nào đó mới sản sinh ra kiếm khí, cái này thuộc về lĩnh ngộ, nó tượng trưng cho một loại sức mạnh vô hình của kiếm, uy lực đạt tới tuyệt đối có thể kinh thiên địa, nhiếp quỷ thần. Chỉ là vừa rồi Huyết Dạ kiếm khí cũng chưa phải là cao siêu cho lắm, lĩnh ngộ ở mức sơ khai, còn chưa có được bao nhiêu thành tựu, mới chỉ phóng xuất được ra một đạo kiếm khí, thế mà đã có thể phá được Đế Vương Chiển Khải của Trần Phàm, đủ thấy kiếm khí lợi hại như thế nào. Cái này cũng không phải là nói Đế Vương Chiển Khải yếu hơn kiếm khí, dù sao Trần Phàm cũng chỉ là mới tu luyện chưa được bao lâu, còn ở cấp bậc nội giáp, bằng không mà nói cũng chưa chắc biết được cái nào lợi hại hơn nha. Nhưng dù sao Trần Phàm đối với Huyết Dạ cũng có mấy phần thưởng thức, vừa nãy chỉ thấy tên này dùng tay không, vung trảo xuất chưởng, không nghĩ tới bản lĩnh thật sự của hắn lại là kiếm pháp. Thân hình Huyết Dạ trong bóng tối hiện ra, ánh mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc, vừa rồi chính sát chiêu của hắn, vậy mà vẫn như cũ không làm gì được Trần Phàm. "Hừ! Ta muốn xem xem tên tiểu tử ngươi còn có thể đỡ được mấy lần?". "Ha ha! Nếu ta đoán không sai thì Huyết Thang ngươi hẳn là cũng không còn nhiều chân khí mà xuất ra một chiêu vừa rồi đi?". Trần Phàm cười nhạt, một bộ không hề sợ hãi chút nào, trong mắt còn mang theo đầy vẻ khinh thường, tựa như là muốn nói "ngươi cũng chỉ có vậy mà thôi". Huyết Dạ sắc mặt tối xầm lại, như vừa bị người ta nói trúng tim đen, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng sự thật đúng là như vậy, đánh từ đầu đến giờ quả thực hắn đã không còn lại bao nhiêu chân khí, nhất là xuất ra một đạo kiếm khí vừa rồi, cơ hồ tiêu hao gần như toàn bộ chân khí trong cơ thể, vậy mà cũng chỉ đổi lấy được một giọt máu của đối phương. Nếu như lúc này hắn còn chân khí thì vẫn có thể thi triển ra được, tiểu tử kia chắc chắn phải chết. Nghĩ tới đây, Huyết Dạ bắt đầu cảm thấy hối hận, nếu như ngay từ đầu hắn xuất thủ toàn lực có lẽ mọi chuyện đã khác. Đáng tiếc, trên đời này làm gì có thuốc hối hận.
|
Chương 68: Chết!
"Ngươi không nói, vậy ta đánh". Trần Phàm không đợi cho tên sát thủ trầm ngâm thêm nữa, chiến ý của hắn đã và đang sôi trào đây này, lâu quá không có gặp tên nào vừa tay giao đấu, có thì quá mạnh đánh không nổi, có thì yếu quá đánh chẳng đã, khi còn ở trên lôi đài tỷ võ chiến ý của hắn đã không chỗ nào phát tiết rồi, đêm nay nhất định phải thống khoái đánh một trận. Mũi chân cắm xuống đất, thân hình tựa như lợi kiếm vọt lên, tên bay đạn bắn, tốc độ không gì sánh kịp, bàn tay năm ngón nắm lại thành quyền. Vụt! Vẫn là chiêu thức quen thuộc Cô Tinh Tuyệt Sát, nhưng mà hiện tại uy lực xưa đâu bằng nay, giống như sao băng tên lửa, thẳng tiến không lùi, quyền kình vừa ra oanh nổ không khí, xung quanh quyền ấn ẩn ẩn tỏa ra từng vòng sức mạnh, ép tới hư không vặn vẹo méo mó, nhanh tới cực điểm, tuyệt sát tuyệt luân, tưởng chừng nguyên trái núi trước mặt cũng bị một quyền này đánh nát. Huyết Dạ cắn răng, giờ phút này trong nội tâm hắn đã xuất hiện một tia e ngại, cái ý niệm này là chưa bao giờ có đối mặt với một kẻ bị xem là yếu hơn mình, vậy mà giờ đây...Lâm trận bỏ trốn? Không! Danh dự của một sát nhân giả tuyệt đối không cho phép hắn làm như vậy, một thợ săn nếu như bị con mồi bức cho phải chạy trốn thì tốt nhất nên tự sát đi là vừa. Nghĩ là thế nhưng không có nghĩa là Huyết Dạ hắn sẽ ngạnh kháng một chiêu kinh khủng kia, nếu như trạng thái ở vào đỉnh phong thậm chí hắn vẫn phải nghiêm túc mà đón đỡ, chứ đừng nói chi lúc này chân khí đã tiêu hao không sai biệt lắm, ánh mắt của hắn lóe lên, một màn quỷ dị lập tức xuất hiện, cả người Huyết Dạ tựa như toái phiến tan ra hòa vào không khí, như cùng với đêm đen dung làm một thể, cuối cùng biến mất tại chỗ, như chưa từng xuất hiện. Phanh! Quyền ấn của Trần Phàm đánh vào khoảng không, tình huống xảy ra quá bất ngờ, mục tiêu đột nhiên mất dầu, cái này thật khiến hắn có đôi chút hụt hẫng, chiến ý đang sục sôi thế là lại không có chỗ để phát tiết, thật là bực mình. Trần Phàm sắc mặt kinh nghi bất định dáo dác nhìn xung quanh. "Hắc hắc! Nhóc con, ngươi vĩnh viễn không để đánh trúng được bổn dạ đâu". Tiếng cười ma mị của Huyết Dạ vang lên thăm thẳm, chẳng thấy hắn ở đâu, mà âm thanh cứ vọng vang quanh quẩn, phiêu miểu vô định, tựa như hồn ma bóng quế. "Hừ! Giả thần giả quỷ, lăn ra đây cho ta!". "Sao hả, không phải ngươi là sát thủ danh tiếng lẫy lừng sao, ghê gớm lắm sao, tu vi ngươi chẳng phải còn cao hơn ta sao, tại sao giờ phút này lại giống con rùa đen thế? Sợ ta thì cứ nói đại một tiếng, lão tử tha cho ngươi". "Ta nói ngươi từ giờ đừng tự xưng Huyết Dạ nữa, đổi tên làm Huyết Ô Quy đi, cái thứ phế vật, chỉ biết trốn chui trốn lủi". "Phi...ta khinh!". Trần Phàm mãnh liệt tuôn ra một tràng, hắn biết sát thủ cũng có danh dự của mình, mà tên máu lợn này danh dự tương đối cao, nếu không ngay từ đầu Trần Phàm đã sớm không thoải mái rồi. "Chết đi!". Không biết lời khích bác có phát huy tác dụng hay không, chỉ thấy thân hình Huyết Dạ phút chốc hiện ra, tựa như một ánh chớp đỏ lóe lên trong đêm tối, vút một tiếng, trường kiếm quét ngang, huyết quang bạo rực, không có nhiều cầu kỳ hoa mỹ, chỉ là một kiếm tất sát, dường như đã được hắn súc thế từ trước, bên trong kiếm quang chứa đựng căm hận cùng phẫn nộ vô cùng. "Rốt cục tới sao?". Trần Phàm thân thể vừa động, thoắt một cái xoay mình chuyển biến, thân ảnh tựa như lá rụng mùa thu, phiêu phù trong gió, tưởng không nhanh mà lại nhanh tới không tưởng, lấy tĩnh chế động, đừng thấy khi nãy hắn khua môi múa mép là thế, thực tế thì khắp cả người không có chỗ nào là không đề phòng, toàn bộ mỗi một lỗ chân lông đều là tai mắt của hắn, cảnh giác vô cùng. Xoạt! Vì tốc độ quá nhanh, trường kiếm một kích chọc xuyên qua thân thể của Trần Phàm, nhưng đáng tiếc chỉ là tàn ảnh mà thôi. Bất quá, hắn cũng bị chém rụng mất một cái vạt áo. Nhưng vẻn vẹn chỉ là một cái vạt áo mà thôi. Ngay sau đó Huyết Dạ lại hiện ra, huyết kiếm chợt lóe, hai người trong chớp mắt giao phong mấy trăm chiêu, với lợi thế trường kiếm trong tay, cho nên dù chân khí tiêu hao không còn nhiều lắm, Huyết Dạ cũng không đến mức rơi vào hạ phong, thân hình hắn cứ liên tục ẩn hiện trong đêm tối, qua lại như thoi đưa, lấy bóng tối là nhà, nhanh như quỷ ảnh, kiếm quang lóe sáng, trong tích tắc lại có một đạo tinh hồng xẹt qua. Mà Trần Phàm thì bản thân vẫn vững như bàn thạch, hiếm hoi mới có một đường kiếm chém vào người hắn, trên da bỗng lóe lên ánh lửa tựa như kim thiết va chạm, không có mảy may gây ra được thương tích gì, cánh tay vung lên, quyền phong như chớp, hiện tại Bách Liệt Lưu Tinh đã được hắn tu luyện tới mức lô hỏa thuần thanh, chỉ cần một tay cũng có thể dễ dàng thi triển, xuất thần nhập hóa, một quyền lại một quyền nối đuôi nhau mà ra, bóng đêm ma mị như bị lấn át bởi từng chùm lưu tinh rực sáng... "Còn trò gì nữa không, loại như ngươi chỉ biết đánh lén thôi sao?". Thấy Huyết Dạ vừa mới ló mặt ra lại biến mất, Trần Phàm giọng đầy khinh miệt nói. "Thật không nghĩ tới, bổn dạ lại bị một tiểu tử như ngươi ép đến bước đường này". Huyết Dạ cũng không có hiện thân, chỉ dùng thanh âm ai oán của mình vang vọng tứ phía, như gần như xa, phiêu miểu dọa người. "Nhưng mà...đến đây là kết thúc!". Dứt lời, vẫn không có thân ảnh nào hiện ra, đêm khuya lại trở nên tịch mịch vô cùng, lá cây ngọn cỏ im phăng phắc, một tiếng kim rơi cũng có thể nghe được rõ ràng... Nhưng ngay sau đó, trong bóng tối lại vang lên một dạo âm thanh khó nghe không thể diễn tả bằng lời, mười phần quỷ dị. Giống như là tiếng cười của ma quỷ! Chỉ thấy có thứ gì đó bay ra từ trong không khí, lấp lóe mà lập lòe, lăng lệ mà thần bí, là một vật thể bay không xác định, vút đi trong đêm tối, tiếng bay khanh khách khanh khách, nhẹ nhàng mà lại chói tai tới cực điểm, như sắt cạo đá, u hồn ma mị, khiến cho bất kỳ ai nghe thấy đều không khỏi phải run lên bần bật. Trần Phàm hơi chút nhíu mày, hắn tuy rằng không sợ, nhưng cảm giác được thứ đang bay đến tuyệt không bình thường, còn lợi hại hơn cả huyết kiếm ban nãy, là ám khí sao? Mặc dù quỹ tích của nó không thể xác định, nhưng có thể chắc chắn một điều là thứ này đang nhắm vào mình. Trần Phàm sắc mặt kinh nghi bất định, lập tức ngưng tụ ý lực nhìn xem, kia rốt cục là vật quỷ quái gì. "Đây là...chuồn chuồn!". Hình ảnh hiện ra trong con ngươi, thật không nghĩ tới, vật quỷ dị kia lại là một con chuồn chuồn, toàn thân xanh thẫm, thi thoảng lóe lên từng đạo lục quang như ma như quỷ, nhanh tới dọa người, tuy rằng rất mờ ảo, nhưng Trần Phàm vẫn có thể nhìn ra được, hóa ra tên sát thủ này vừa mới thả ra một con chuồn chuồn, đây chính là thủ đoạn áp đáy hòm của ngươi sao? "Chết!". Tiếng thét chói tai của Huyết Dạ vang lên, ngay sau đó ám khí của hắn cũng đã cắm phập vào lồng ngực Trần Phàm, không có bất cứ thứ gì ngăn cản, không...phải nói là không có thứ gì cản nổi. Cái ám khí này không biết kịch độc tới cỡ nào, nhưng đại thống lĩnh thành vệ quân là cũng cao thủ chân khí, chỉ bị cắt vào một chút tóc cũng đã một bước chân đặt vào quỷ môn quan, đó còn là do Huyết Dạ nương tay, huống chi bây giờ một người bị nó cắm vào sâu tận trong tim. Trần Phàm hai mắt trợn lên, cảm giác không thể tin được, không phải là do nó có thể xuyên qua chiên khải của hắn, cũng không phải là hắn không cảm thấy đau, từ khi có vong ngã chủng trong đầu hắn vốn dĩ không còn biết đau đớn gì nữa, mà cái hắn kinh ngạc chính là ở miệng vết thương không có máu chảy ra, thứ này...không nhằm vào huyết nhục của mình?!! Nhưng liệu Trần Phàm còn có thể mang theo thắc mắc này hỏi người được không? Bởi vì lúc này hắn đã ngã gục, hai chân khụy xuống, một tay ôm ngực, cuối cùng cả người cũng rủ xuống, cánh tay buông thõng, cái mặt cúi gằm, như dáng vẻ của một con người đang vô cùng tuyệt vọng. Huyết Dạ lúc này mới trong bóng tối bước ra, hắn sắc mặt âm trầm, đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn, cả người khí tức hôi bại, hiển nhiên vừa rồi thôi đông thứ kia đã phải bỏ ra một cái giá không nhỏ. "Hừ! Được chết dưới Trúc Thanh Đình của ta coi như tiểu tử ngươi nên cảm thấy vinh hạnh". Nói đoạn bước chân nặng nề đi đến cỗ thi thể bên kia, chính là Trần Phàm lúc này, cả người đã không còn chút nào sinh cơ, nhưng rút kinh nghiệm lần trước, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Huyết Dạ mặc dù có lòng tin tuyệt đối vào ám khí của mình nhưng hắn vẫn là muốn cẩn tắc vô áy náy, ngưng tụ lấy chút chân khí cuối cùng còn lại, thân hóa hư vô, cả người Huyết Dạ lại một lần nữa dung hòa trong đêm tối, thoắt một cái đã hiện ra sau lưng Trần Phàm, một kiếm quét ngang, lấy đi thủ cấp. Nhưng mà...trời không toại lòng người...dị biến lại lần nữa nổi lên. Chỉ thấy Trần Phàm đột nhiên mở mắt, hai mắt lóe lên tinh quang, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm, lấy một tốc độ không gì sánh kịp xoay người một cái, bàn tay còn đang buông thõng kia bất ngờ nắm chặt, nương theo cả người hắn tống về phía sau một quyền, một kích vòng cung, xuất thần nhập hóa, một đấm này ngưng tụ hết tất cả công lực từ trước đến nay của Trần Phàm, tựa như một đi không trở lại, quyền kinh xé gió mà đi, như chớp như lôi, đem không khí xung quanh oanh tạc nghiền nát. "Hả?". Huyết Dạ thần sắc đại biến, tròng mắt trợn to như muốn nứt toác bật ra, cảm giác như mình vừa trong thấy một chuyện khó tin nhất thế giới, sâu trong tâm khảm hiển hiện tử vong đang ập đến. Nhưng không có để cho hắn khiếp sợ được bao lâu, quyền đầu đã xuyên thủng lồng ngực, ầm một tiếng, đánh cho cả người hắn như diều bị đứt dây bay vút ra ngoài, đụng nát vô số cây to, thân thể đập mạnh lên một vách đá treo leo cách đó vài trăm mét.
|
Chương 69: Bên Trong Nhẫn Trữ Vật
Huyết Dạ giờ phút này lồng ngực dập nát, một lỗ thủng to như nắm đấm thù lù trước ngực, trông hết sức dọa người, xuyên thủng toàn bộ cơ thể hắn, máu tươi tuôn như suối, sinh cơ cũng nương theo đó mà dần dần trôi đi, hắn khục khặc ho ra máu vài tiếng, miệng cố gắng thều thào, nói: "Làm...làm sao...ngươi...có thể?". "Ý ngươi muốn nói là cái này?". Trần Phàm bước tới gần, ánh mắt nhìn xuống dưới, nơi vị trí trái tim vẫn còn đang găm một thanh ám khí dài cỡ hơn tấc, óng ánh màu lục, điêu khắc cầu kỳ, nhìn như được làm từ tre trúc đơn giản mà lại cho người ta cảm giác đáng sợ khi quan sát. Cái thứ này hiện tại vẫn cắm chặt sâu vào lồng ngực hắn, tưởng chừng như vĩnh viễn không thể rút ra. Mặc dù vậy nhưng khuôn mặt Trần Phàm vẫn không mảy may biểu lộ chút đau đớn, vẫn đạm mạc thản nhiên, mà đặc biệt là ngay tại vết thương tuyệt không có giọt máu nào chảy xuống, điều này thật sự quá mức quỷ dị. Mới vừa nãy, nói thực là hắn cũng có mấy phần rung động, Trúc Thanh Đình như ma như quỷ, cực dị cực tà, bản thân Trần Phàm cũng phải thừa nhận rằng với bản lĩnh hiện tại của hắn cũng vô pháp né tránh được ám khí này công kích, quả thực nguy hiểm tới cực điểm. Trúc Thanh Đình giờ phút này mũi nhọn chỉ cách trái tim của hắn một milimet, nếu không có Đế Vương Chiến Khải toàn lực ngăn cản e rằng hiện tại Trần Phàm đã mất mạng rồi. Nhưng mà...đó vẫn chưa phải là vấn đề mấu chốt, ám khí này sự lợi hại xa xa không chỉ có vậy, Trần Phàm chợt phát hiện, hóa ra độc tố của Trúc Thanh Đình chính là nhằm vào linh hồn. Một khi kẻ địch bị nó găm trúng, độc tố phát ra sẽ công kích trực tiếp tới linh hồn, giống như là bị ăn mòn gặm nhấm, cực độ thống khổ, thê thảm vô cùng, tra tấn về thể xác đã đủ cho con người ta muôn phần đau đớn, mà tra tấn về linh hồn thì còn đau đớn hơn vạn lần. Linh hồn chính là thứ căn bản để sinh linh có thể tồn tại trên thế gian. Cho nên từ xưa tới nay, công kích nhằm vào linh hồn luôn là loại công kích đáng sợ nhất, độc ác nhất, không những rất khó phòng bị mà còn cực kỳ nan giải. Chỉ tiếc là...nó lại gặp phải kẻ quái thai như Trần Phàm. Bởi độc tố của Trúc Thanh Đình dù có lợi hại hơn đi chăng nữa, cuối cùng cũng sẽ bị vong ngã chủng cắn nuốt hết mà thôi, thậm chí còn là thuốc bổ bồi dưỡng ý lực cho hắn. Linh hồn cũng có liên quan trực tiếp tới ý lực của tu sĩ, linh hồn càng mạnh thì thì ý lực càng cao. Đưa tay rút phựt cái ám khí ra khỏi ngực, một giọt máu tươi từ miệng vết thương chảy ra, Trần Phàm khuôn mặt bất chợt nhăn lại, cảm nhận được linh hồn mình vừa mới rung lên một cái, hắn thế mà đau, lần đầu tiên từ sau khi tu luyện Vũ Trụ Vong Ngã hắn cảm nhận được đau đớn, mặc dù chỉ là thoáng qua trong giây lát rồi tan biến nhưng cũng đã nói lên sự khủng bố của ám khí này, nếu là người khác trúng phải e rằng đã chết đến không thể chết hơn rồi. Trúc Thanh Đình sau khi được rút ra cũng không có nằm yên như trong tưởng tượng, toàn thân nó rung lên dữ dội, như muốn thoát ra khỏi bàn tay của Trần Phàm, bất quá hắn chỉ hơi dùng sức một cái, ám khí cứng đầu lập tức bị trấn áp. "Không thể nào...trừ phi ngươi không có...linh hồn?". Huyết Dạ khuôn mặt vốn đã trắng lại càng thêm tái nhợt, ánh mắt vẫn hiện đầy khiếp sợ, hắn không thể nào hiểu được thủ đoạn mạnh nhất của mình tại sao đối với Trần Phàm lại không hề có tác dụng. "Ai nói ta không có linh hồn, ta cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, chỉ có điều..." Trần Phàm muốn nói tiếp gì đó lại thôi, đối với hắn một kẻ sắp chết biết nhiều để làm gì. Khuôn mặt bình thản, bàn chân nhấc lên, một cước đạp xuống, chấm dứt đi sự đau đớn cho tên sát thủ này, đối với kẻ địch của mình hắn trước giờ chưa bao giờ có lòng thương hại. Bịch một tiếng, Huyết Dạ cũng không còn sức lực để mà kêu thảm, chỉ có tròng mắt trợn ngược, mang theo vô cùng oán hận cùng không cam lòng, hồn phi phách tán, chết không nhắm mắt. Lúc này, Trần Phàm mới có dịp gỡ chiếc mặt nạ màu máu của tên này ra, nhìn vào khuôn mặt kia, hắn khẽ nhíu mày. Chỉ thấy đây là một nam tử còn khá trẻ, tuổi khoảng ngoài 30, nhưng mà khuôn mặt của hắn lại trắng ởn như một cái xác chết trôi lâu ngày, tái xanh tái xám, nhìn đủ dọa người. "Để xem ngươi có gì nào?". Trần Phàm khẽ lắc đầu, sau đó từ trên tay tên sát thủ tháo ra một chiếc nhẫn, nếu mình đoán không sai đây hắn là nhẫn trữ vật đi, tên này làm sát thủ thời gian không phải là ngắn, một đường chém giết, nhất định cướp đoạt tích trữ được không ít tài phú, chỉ tiếc là hắn đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma. Nhẫn trữ vật so với túi trữ vật cao cấp hơn hẳn một bậc, không chỉ có không gian lớn hơn, kiểu dáng trang nhã, mà quan trọng là nó còn có thể nhỏ máu nhận chủ, đem ấn ký của chủ nhân khắc lên đó, ngoài người sở hữu nó không ai có thể mở ra được, trừ khi thực lực viễn siêu đối phương hoặc có bí pháp phá giải cấm chế đặc thù. Ngoài ra, một số loại nhẫn trữ vật còn có công năng tự ẩn đi bản thể, nhìn bề ngoài chẳng có ai biết là trên người ngươi đang sở hữu một bảo vật cả. Sau khi Huyết Dạ chết đi, chiếc nhẫn cũng đã trở thành vật vô chủ, Trần Phàm chỉ đơn giản là nhỏ một giọt máu của mình lên đó, vậy là từ nay hắn cũng đã có riêng cho mình một cái nhẫn trữ vật, không gian diện tích 100 mét, phải biết rằng ở thành Vân Long kể cả gia chủ Trần gia còn chưa chắc có cho mình một cái nha, tuy loại này không có công năng tự ẩn đi, nhưng đối với hắn điều này cũng không quan trọng. Mà theo Huyết Dạ vừa chết đi trong nháy mắt, Trúc Thanh Đình đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại, không còn bộ dáng hung hăng như lúc đầu nữa, y như một vật chết. Trần Phàm cũng không biết cách sử dụng nó, chỉ có thể bỏ lại vào trong nhẫn trữ vật. Tiện thể lúc này hắn cũng dùng ý lực của mình dò xét đi vào... Chỉ thấy bên trong có không ít tài nguyên, ngân phiếu kim tệ giàu chảy mỡ, chí ít con số phải đến mấy trăm vạn, đan dược dược liệu tương đối khá, Dưỡng Khí Đan, Tụ Khí Đan, Trung Liệu Đan, ngoài ra còn có mấy viên đan độc...may mà vừa rồi tên này không có Thượng Liệu Đan, hoặc là có thể có mà hắn dùng rồi, nếu không Trần Phàm cũng không thể giết chết kẻ này dễ như vậy. "Mấy thứ này là..." Đang mải mê tìm kiếm, Trần Phàm phát hiện bên trong có ba thứ đồ vật để cho hắn tâm thần chú ý. Đầu tiên là mấy trăm viên đá trong suốt màu trắng, óng ánh như thủy tinh, chỉ lớn bằng ngón cái, bên trong ẩn ẩn có lưu chuyển khí tức cường đại, đếm kỹ hết thảy cũng phải được 600 viên. "Tinh! Phát hiện năng lượng mới có thể trao đổi với hệ thống". Còn đang chìm trong nghi hoặc thời khắc, bất chợt hệ thống vang lên thanh âm nhắc nhở. "Năng lượng mới?". "Ký chủ, đây là linh thạch, chất lượng hạ phẩm, nhưng người có thể đổi nó cho ta mỗi viên lấy 10 điểm năng lượng". "Ồ..." Trần Phàm ồ lên một tiếng, hai mắt sáng lên, hóa ra đây chính là linh thạch, cái này đương nhiên đối với hắn không còn gì xa lạ, dù đã có lần từng nghe qua, nhưng đến bây giờ mới được trực tiếp nhìn thấy. Linh thạch chính là do linh khí ngưng kết mà thành, giá trị không phải vàng bạc có thể đem ra so sánh, luyện hóa linh thạch có thể gia tăng tu vi, bởi vậy ở tu chân giới nó được xem như một loại đồng tiền mạnh, mà chỉ có nhưng tu sĩ cấp cao, từ ngưng dịch cảnh trở lên mới có thể hấp thu luyện hóa, dựa theo chất lượng mà linh thạch được chia ra làm hạ, trung, thượng, cực phẩm, phẩm chất càng cao thì linh khí chứa trong đó càng lớn. Huyết Dạ đã là chân khí cảnh đại viên mãn, hiển nhiên là tích cóp số linh thạch hạ phẩm này để cho mình sau khi đột phá lên ngưng dịch sẽ đem ra sử dụng. Đáng tiếc hết thảy đều là may áo cưới cho người khác! "Ký chủ có muốn trao đổi hay không?". "Tạm thời để đó đã, sau này ta sẽ quyết định". Mặc dù trao đổi số linh thạch này sẽ được không ít điểm năng lượng, nhưng Trần Phàm cũng chưa vội vã đổi ngay làm gì, hắn tiếp tục xem xét đến đồ vật thứ hai trong nhẫn. Đây là hai bản ghi chép, một cái bằng da, phía trên ghi đầy ký tự bằng máu còn lại cái kia là một đoạn quyển trục. "Huyết Tinh Đại Pháp, Ám Vân Dạ Hành". Tinh tế xem xét thời điểm, Trần Phàm phát hiện hóa ra đây là hai bản công pháp, mà một cái là nội công, một cái là thân pháp. Không ngờ lại là công phu mà vừa rồi tên sát thủ kia sử dụng, nếu Trần Phàm đoán không sai, thân pháp quỷ dị cùng với năng lực ẩn thân thần kỳ của Huyết Dạ chính là đến từ môn thân pháp Ám Vân Dạ Hành này. Ám Vân Dạ Hành, thân pháp khinh công, di chuyển cực kỳ linh hoạt, biến ảo khôn lường, biến hóa đa dạng, một khi thi triển toàn thân tựa như đám mây phù phiếm bồng bềnh, phiêu miểu vô định, không ai có thể nắm bắt, nếu thi triển vào ban đêm hiệu quả đề tăng gấp ba lần. Đặc biệt, nếu là đêm tổi sẽ có năng lực ẩn thân vô cùng lợi hại, cả người dung làm một thể với bóng đêm, không ai phát hiện, tuy nhiên ban ngày thì không thể vận dụng đặc tính ẩn thân này. Huyết Tinh Đại Pháp, tổng cộng chín tầng, tiền đề nhập môn cần phải thu thập đủ tinh huyết của 1000 đồng nam, cùng với 1000 đồng nữ, về sau tu luyện có thể hấp thu máu huyết sinh linh đến tăng cường tu vi của mình, luyện tới tầng thứ tư có thể ngưng tụ ra huyết độc, có năng lực thao khống khí huyết của người khác, khiến cho kẻ địch bạo huyết thân vong. Ám Vân Dạ Hành, Huyết Tinh Đại Pháp, hai môn công phu này đều chỉ là hoàng cấp. "Hừ! Loại tà công ác độc như vậy tốt nhất không nên xuất hiện trên đời". Sau khi xem xong, Trần Phàm không chút chần chờ đem tấm da ghi chép Huyết Tinh Đại Pháp chấn thành bột mịn, để ý mới biết đây hình như còn là một tấm da người. Nói đùa, hắn tuy không phải người lương thiện cho lắm nhưng cũng không đến mức táng tận lương tâm mà đi luyện thứ tà công này, bất quá môn Ám Vân Dạ Hành kia thì còn được. Đích thực là một môn thân pháp rất lợi hại, chỉ cần tu luyện thành công, thực lực của Trần Phàm sẽ lại tăng lên một mảng lớn. Khi nãy đã chứng kiến Huyết Dạ thi triển, nếu như không phải Trần Phàm có năng lực "đánh hơi" cảm xúc của sinh linh, khẳng định cũng vô pháp phát hiện được hành tung của tên sát thủ này. "Còn cái này là..." Lúc này Trần Phàm mới để ý đến đồ vật thứ ba, đây đơn giản chỉ là một tấm lệnh bài bằng sắt, lớn bằng bàn tay, toàn thân đen xì, phía trước khắc lên một chữ "Thiết", phía sau có hoa văn đầu lâu ghê rợn, thế nhưng ngay khi Trần Phàm vừa mới cầm tới khối lệnh bài để nhìn cho kỹ, bất chợt dị biến nổi lên... Chỉ thấy một đạo hắc quang xông ra từ trong thiết bài, ngay lập tức phóng vút lên không trung, tốc độ cực nhanh, trong sát na đã hoàn toàn biến mất, cho dù là Trần Phàm cũng không kịp phản ứng, mà khối thiết bài một lát sau đó cũng tự động mủn ra, hóa thành bột phấn rơi xuống rồi từ từ phiêu tán. Trần Phàm khẽ nhíu mày một cái, cảm thấy nghi hoặc, nhưng sau đó cũng lắc đầu không để ý gì thêm nữa, binh đến tướng ngăn, nước tới thì đê đỡ, dù sao hắn cũng không hề e sợ. "Hệ thống, trao đổi với ngươi thi thể này". "Tu vi chân khí đại viên mãn, trao đổi với hệ thống sẽ nhận được 500 điểm năng lượng, ký chủ xác nhận muốn đổi?". "Xác nhận". "Trao đổi thành công, ký chủ vừa nhận được 500 điểm năng lượng". Thi thể của Huyết Dạ lập tức bị một nguồn sức mạnh thần bí lôi đi, trong chớp mắt đã hoàn toàn tiêu thất, như chưa từng có hắn tồn tại trên cõi đời này. "À phải, chút nữa thì quên mất thanh huyết kiếm kia". Trần Phàm lúc này mới sực nhớ tới tên sát thủ còn có một thanh kiếm lợi hại, thứ này thế mà cắt qua được cả Đế Vương Chiến Khải của hắn, nếu như đem nó thôn phệ, tuy chưa thể để cho chiến khải tiến hóa thành ngoại giáp, nhưng nhất định nội giáp lại được tăng cường không ít lực phòng ngự. Bất quá Trần Phàm lại chưa có ý định hấp thu thanh huyết kiếm này, đơn giản vì hiện tại hắn còn đang thiếu binh khí phòng thân, vốn trước có một thanh đoản đao bên người nhưng đã bị kiếm khí phá hủy, bây giờ lấy cái này bù lại cũng không tồi, mặc dù hắn không phải chủ tu kiếm pháp, nhưng quan điểm của Trần Phàm chính là, một cường giả thực sự phải biết tận dụng bất cứ thứ gì mang đến ích lợi cho mình, ngoại vật thì sao, trời đất tạo ra ngoại vật chính là để cho con người sử dụng, sự khác nhau giữa nhân loại và dã thú chính là ở chỗ nhân loại biết sử dụng công cụ, còn dã thú thì không, Trần Phàm sẽ không khư khư cố chấp cho rằng chỉ có tự thân mạnh mẽ mới là con đường chân chính. Nâng lên thanh kiếm ngắm nghía, kiếm dài khoảng hơn mét, toàn thân đỏ tươi như máu, giữa chuôi và lưỡi kiếm án ngự một khỏa đầu lâu ma quỷ, trường kiếm tỏa ra huyết quang chói lọi, cũng không biết làm từ loại vật liệu gì, nhưng chỉ nhìn qua thôi đã cảm thấy vô cùng sắc bén, sợi tóc đưa qua cũng có thể đứt đôi dễ dàng. "Kiếm tốt! Từ giờ ngươi đi theo ta đi, không còn lạm sát bừa bãi nữa nhưng cũng không kẻ nào khi dễ được ngươi". Nói xong Trần Phàm cất kiếm, lặng lẽ mà ung dung bước về lại quán trọ của mình, không ai biết nơi đây vừa mới trải qua một trận chiến kinh thiên động địa, chỉ có đám dã thú mình run lẩy bẩy, giờ phút này vẫn chưa dám rời hang, chúng hướng ánh mắt đầy e ngại nhìn qua thân ảnh phía trước đang dời đi dần dần.
|