Sủng Phi Của Pharaon
|
|
Nội dung truyện đọc:
Một tờ giấy hôn ước, người ca ca lấy không phải là nàng, tình yêu ngăn cấm là tấm vé không thể chịu được đảo ngược. Vòng tay chạm khắc hình con rắn là lời thề tình yêu 3000 năm kéo nàng tới thời đại của các pharaoh.
|
Mở đầu
Hỡi các vị thần Ai Cập, xin hãy nghe lời khẩn cầu của ta
Hỡi thần Osiris, xin ngài hãy phù hộ ta, để cho ta có được kiếp sau
Hỡi thần Heras, xin ngài ban cho ta dũng khí và lực chiến đấu, để cho ta có thể chiến đấu bảo vệ đất đai của mình
Hỡi thần Ammon, xin ngài hãy bảo vệ linh hồn ta, để ta có thể vươn tới kiếp sau xa xôi
Nữ thần Hapi, xin ngài hãy chăm sóc ta, đưa thân thể của ta đến bên cạnh nàng
________________________
Chương 1: Xuyên qua
Nơi này là đâu...
Ngải Vy nghe được âm thanh nước chảy róc rách. Cô thử cử động người, nhưng lại cảm thấy từng bộ phận cơ thể đều nặng trĩu, đầu óc thì mê man, hỗn độn.
Sao lại như vậy, có phải mình bị thương ở chỗ nào không nhỉ? Cô hơi cử động ngón chân, cổ chân, ngón tay, cổ tay, cổ... Hình như tất cả bộ phận trên cơ thể vẫn còn đầy đủ.
Cô hít một hơi thật sâu, rồi choàng mở mắt.
Cô thấy mình đang nằm trên một khoảng cát trống, bên cạnh là một con sông lớn mang theo phù xa chậm rãi chảy xuôi, tiếng nước chảy róc rách chầm chậm, khiến cô thấy thoải mái, sức lực dần trở về trong cơ thể. Bầu trời xanh thẳm đến kì lạ, ánh mặt trời bỏng rát chói loá chiếu xuống, khiến cô không thể mở mắt.
|
Sao phong cảnh xung quanh lại thế này? Cô lau những giọt nước đã khô ở khoé mắt, rồi nheo nheo quan sát cảnh tượng xung quanh. Vừa rồi rõ ràng mình đang đứng trong nhà ở Luân Đôn, vì sao chỉ nháy mắt đã đến một nơi quỷ quái không dấu chân chim thế này... Cô thử dùng hết sức lực, từ từ ngồi dậy.
"Có ai không?!" Cô lớn tiếng gọi
Không có tiếng trả lời, chỉ có âm thanh của nước sông làm cô chợt có cảm giác trống rỗng khó hình dung. Đưa mắt nhìn qua, bốn phía chỉ là sa mạc hoang vắng, nhìn kỹ một chút, xa xa hình như có mấy bức tượng kì lạ.
Xét ở góc độ này, mấy bức tượng đó trông rất giống kim tự tháp và tượng nhân sư. Ngải Vy thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ cô đã đến Ai Cập? Nhưng chỉ giây lát sau, cô đã gạt ý nghĩ này ra khỏi đầu. Ai Cập và Luôn Đôn? Cách nhau rất xa.
"Rốt cuộc đây là đâu?" Cô phủi đất cát trên người, hay là mình nằm mơ? Cô bèn tự véo tay mình, đau quá! Xem ra không phải mơ. Cô nhanh chóng xem xét người mình, ngoại trừ chiếc vòng hoàng kim bên tay trái đã không cánh mà bay, còn lại quần áo, trang sức đều không mất mát gì.
"Quái thật, sao mình lại gặp phải chuyện này?" Hai tay cô chống eo, nhìn trời, khẽ than thở. Ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng cô quyết định đi dọc theo dòng chảy của con sông. Có hai nguyên nhân, thứ nhất, sông dù sao cũng sẽ chảy ra biển, hơn nữa sớm muộn dọc con sông cũng có người sinh sống. Thứ hai, mấy công trình kì lạ kia ở hạ lưu con sông, có công trình tức là có người.
"Ở thế kỉ 21 còn có nơi hoang sơ thế này, ngay cả một con đường quốc lộ cũng không thấy..."
Thở một hơi, được rồi, đi thôi, đi rồi có lẽ lòng sẽ không còn khó chịu nữa, quay về xin lỗi anh trai thôi... Tuy rằng thật sự cô không muốn anh kết hôn...
|
Ngải Vy thích Ngải Huyền. Đó không phải thứ tình cảm giữa em gái và anh trai, cũng không phải là vãn bối thích trưởng bối, càng không phải hâm mộ hay thần tượng. Đó là tình yêu say đắm giữa một người con gái và một người con trai.
Lúc còn nhỏ, Ngải Vy theo mẹ đến Trung Quốc, còn Ngải Huyền theo ba sống ở Anh, hai người chưa từng gặp mặt. Khi Ngải Vy 15 tuổi, mẹ cô mắc bệnh hiểm nghèo rồi mất, quyền nuôi dưỡng cô được chuyển qua cho ba. Lúc cô lên máy bay đến nước Anh thì gặp Ngải Huyền.
Hai người không biết lẫn nhau, trò chuyện trên máy bay thấy rất hợp, thậm chí là rất vui vẻ vì họ giống nhau. Ngải Vy mê đắm vì Ngải Huyền đẹp trai, chín chắn còn Ngải Huyền lại đổ rầm trước một Ngải Vy đáng yêu, thông minh, sắc sảo. Hai người giao hẹn đến Luân Đôn sẽ qua lại. Nhưng... Khi bọn họ bước vào cửa nhà cùng một lúc, mới giật mình phát hiện, thì ra bọn họ là anh em.
Từ hôm đó, Ngải Huyền vẫn đối tốt với Ngải Vy như vậy, trở thành người anh trai tốt với em gái nhất thế gian. Nhưng Ngải Vy biết mình không thể xem Ngải Huyền như anh trai. Tất cả các chuyện khác cô đều có thể tự mình làm được, tự mình giải quyết, duy chỉ việc này là cô không thể. Cô chỉ có một kỳ vọng, một kỳ vọng không thể nói ra, chính là anh cả đời không kết hôn, cả đời ở cùng cô. Cô nghĩ, nếu Ngải Huyền vẫn còn thích cô dù chỉ một chút, thì anh sẽ cảm nhận được, nhất định sẽ cảm nhận được. Thế nhưng...
Lắc lắc đầu, Ngải Vy dùng hết sức lực ép mình không nhớ lại, lên tinh thần rồi chậm rãi đi dọc theo tiếng nước chảy về phía hạ lưu. Nhưng 30 phút sau, một cảm giác bất an ập đến trong lòng cô. Vì sao đi lâu như vậy mà ngay cả một dấu hiệu của văn minh nhân loại cũng không xuất hiện... Cô từng nghe nói về một loại di chuyểnn xuyên qua không gian, nhưng cho dù xảy ra chuyện như thế thì cũng đừng đưa cô đến một nơi mà ngay cả điện thoại công cộng cũng không có chứ. Làm ơn đi bây giờ là thế kỷ 21 rồi! Hay là... Hay là mình cũng chạy theo xu hướng hiện giờ, xuyên về thời cổ đại?
Cô bật cười vì ý nghĩ hài hước của bản thân mình. Cô ngồi xổm xuống, quyết định dựa vào bóng mặt trên đất làm móc đo phương hướng. Đang lúc cô lưỡng lự thì từ phía xa từng đợt cát bay mịt mù. Cô tập trung nhìn, hình như là hai người cưỡi ngựa đang đi về hướng này. Không thèm suy nghĩ, cô vội vàng giơ tay ra sức vẫy bọn họ, "Ở đây, ở đây! Giúp tôi với, tôi bị lạc đường!"
|
Khoảng cách càng gần, Ngải Vy càng thấy rõ bọn họ, cô mới hối hận khi mình cầu cứu hai người này.
Đây là hai thanh niên trên dưới hai mươi tuổi. Anh chàng bên trái điều khiển một con ngựa màu đen, anh ta có mái tóc đỏ rực cùng đôi mắt màu xanh biếc, khuôn mặt khôi ngô lộ ra khí chất anh hùng. Nửa người anh ta mặc áo giáp, tay cầm một thanh kiếm đặc biệt, thoạt nhìn giống như một võ tướng thời cổ. Còn người bên phải lại cưỡi một con ngựa trắng xinh đẹp, thân thể gầy yếu hơn so với người còn lại. Anh ta mặc một bộ quần áo màu trắng, bên hông là chiếc đaj lưng bằng vàng, cả khuôn mặt và mái tóc đều bị bịt kín, chỉ lộ ra đôi mắt màu đen huyền.
Choáng, chẳng lẽ còn có người muốn cosplay ở sa mạc?
Nếu không phải vậy thì chỉ còn một khả năng, đó là hai người này bị điên....
Ngải Vy chợt có chút sợ trong người, bởi vì bệnh tâm thần hơn một nửa là hành vi bạo lực, bọn họ có thể ỷ nhiều người mà vô duyên vô cớ đánh cô, không muốn a. Hay cô giả vờ không biết rồi chạy lấy người cho xong việc.
Nhưng mà... Ở cái nơi quái quỷ này thì đi bao lâu thì mới đến được thành phố. Việc quan trọng bây giờ là phải mượn điện thoại gọi cho anh Ngải Huyền. Hai người họ dù bị thần kinh thì vẫn có thể dùng điện thoại để liên lạc mà.
Nhưng mà... Bọn họ có thể đánh cô? Như vậy là rất đau, sống đến từng tuổi này rồi mà chưa bị con trai đánh lần nào, huống hồ là hai người thần kinh không bình thường này.
Nhưng mà... Nếu không phải bệnh thần kinh thì cũng có khả năng đang quay phim nha~
Ngải Vy trầm ngâm suy nghĩ, tự mình an ủi chính bản thân mình, lại tự mình không nói.
|