Thiên Tài Triệu Hồi Sư
|
|
Một lực lượng vô hình nâng Vân Phong lên, trôi bồng bềnh trên không trung, mà thân thể Vân Phong cũng được lật lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không chút huyết sắc, hai mắt nhắm chặt, hơi thở như có như không, ngọc bội trên cổ không ngừng tản ra ánh sáng quang mang rực rỡ, hào quang bao bọc chặt chẽ thân thể Vân Phong như đang lặng lẽ chữa trị.
Một màn thần kỳ như thế chỉ im lặng tiến hành, Vân Phong không biết chuyện gì mà chỉ lặng im nằm đó, khuôn mặt tái nhợt dần khôi phục chút huyết sắc nhưng vẫn yếu ớt như cũ.
Không gian lại rung động một lần nữa, thiếu niên vừa biến mất lại hiện thân, con ngươi xám trắng nhìn một màn trước mắt, vừa tò mò vừa vui mừng: “Haha, thú vị, thật là thú vị.”
“Tiểu nha đầu, con có sao không? Tiểu nha đầu!” Vân Phong chỉ cảm thấy thần hồn phiêu đãng một hồi như muốn rời khỏi thân thể, muốn mở mắt ra nhưng không có khí lực, thanh âm của tổ tiên tựa như vọng lại từ một nơi rất xa, nghe cũng rất mơ hồ.
“Tiểu nha đầu, tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại!” Thanh âm của tổ tiên từ từ đến gần, Vân Phong cẩn thận nghe, dường như ở sát bên tai mình, trong đầu chỉ có một ý niệm: tỉnh lại!
Mí mắt nặng nề đau xót rốt cuộc cũng miễn cưỡng mở ra, ánh sáng đột nhiên vọt vào, Vân Phong lại nhắm mắt lại lần nữa, chậm rãi thích ứng sau đó mới từ từ mở mắt.
Đây là một căn phòng vô cùng trống trải, Vân Phong hơi hơi ngồi dậy, đưa tay chạm vào vết thương sau lưng theo bản năng, nàng cũng không quên Duyên Vu đã cho nàng một thương. Nhưng tay vừa sờ thì kinh ngạc phát hiện vết thương sau lưng đã phục hồi hoàn toàn! Vân Phong nhìn ngọc bội màu đen trước ngực mình, ngọc bội không hề có động tĩnh gì, nhưng Vân Phong cũng biết vết thương của mình là do pháp trận sinh mệnh trong ngọc bội chữa trị, bằng không lấy tình trạng của mình mà có thể hồi phục hoàn toàn như lúc đầu thì nàng thật sự không dám tin.
“Tiểu nha đầu, ngươi tỉnh rồi à.”
Âm thanh vang lên, thân thể Vân Phong đột nhiên căng thẳng, nhẹ nhàng nhảy lên đứng trên mặt đất, âm thầm cảm nhận năng lượng trong thân thể mình hiện tại. Vân Phong có chút kinh ngạc, thân thể như vừa được cải tạo, từng tế bào trong người đều ẩn chứa năng lượng không giống như trước mà mạnh mẽ hơn rất nhiều.
“Chậc chậc, vận khí thật là tốt mà.” Giọng nói lại vang lên, Vân Phong nhìn lên không trung, trong không gian không có bất kỳ người nào nhưng chỉ chốc lát không khí xảy ra chấn động nhỏ, thiếu niên quỷ dị kia lại xuất hiện trước mặt Vân Phong.
“Đây là đâu?” Vân Phong trầm giọng hỏi, đối với thiếu niên trước mắt nàng rất đề phòng. Đây là một lão quái vật biến thái, đưa ra yêu cầu như vậy còn đẩy mình vào tuyệt cảnh (đường cùng). Nếu không phải ngọc bội đen có pháp trận sinh mệnh thì chỉ sợ mình đã sớm chết rồi.
Thiếu niên không nói lời nào, chỉ trầm mặc nhìn Vân Phong một lát rồi khinh thường hừ một tiếng: “Tiểu nha đầu, ngươi vẫn còn quá yếu, yếu đến mức ta chỉ dùng đầu ngón tay cũng có thể bóp chết ngươi.”
Vân Phong không nói gì, im lặng đứng đó. Lão quái vật nói đúng, nàng quá yếu, Duyên Vu chỉ đánh lén sau lưng một cái cũng đã có thể đẩy nàng vào tình thế như vậy, nàng lúc này đứng trước mặt lão quái vật quả thật là chẳng đáng nhắc tới.
“Tiền bối nói đúng, ta thật sự rất yếu.” Vân Phong thành thật chấp nhận sự thật. Thiếu niên ha ha cười: “Ngươi thế nhưng rất tự mình biết mình, so với hai tên kia thì mạnh hơn nhiều.” Thiếu niên nói xong, tay áo màu đen khẽ vung lên, vách tường trong căn phòng trống trải đột nhiên biến hóa, Vân Phong nhìn qua thì kinh ngạc phát hiện hình ảnh Duyên Vu và Tiểu Linh hiện ra trên tường.
“Hai tên ngu xuẩn này cũng có vận khí không tệ, lấy được chút bảo bối.” Thiếu niên mắt lạnh nhìn Duyên Vu và Tiểu Linh, Vân Phong cũng nhìn, thấy thần sắc hai người đều có chút vui sướng, có lẽ cũng tương đối có thu hoạch. Chẳng qua nghe khẩu khí của tiền bối rất khinh thường hai người này, có vẻ không thích họ, chẳng lẽ tiền bối này và Long tộc có thù hận gì, bị nhốt lại trong Long Điện? Vân Phong suy nghĩ rồi sau đó lại phủ định ý nghĩ này, lấy thực lực của hắn, muốn ra ngoài chẳng phải là rất dễ dàng sao. Vân Phong vẫn chưa quên lúc nhắc tới ngọc bài bảo mệnh của Ngao Kim, tiền bối này còn nói một câu: Long tức của Kim tiểu tử này vẫn chưa đủ xem.
Bộ tộc Kim Long – huyết mạch thuần khiết nhất, long tức của Ngao Kim đã tới cấp bậc Tôn giả mà trước mặt hắn vẫn không đủ xem, chẳng lẽ thực lực của hắn đã vượt qua cấp bậc Tôn giả rồi sao?
Vân Phong nghĩ tới đây, nhịp tim bỗng nhanh hơn một chút, ngoài cấp bậc Tôn giả… Nhân loại chưa từng có người vượt qua ngoài cấp bậc này, vị tiền bối này hẳn phải là ma thú mới đúng, thực lực của ma thú đã vượt qua nhân loại nhiều đến vậy sao? Ngoài cấp bậc Tôn giả thì sẽ là thế nào, ngẫm lại thực lực của thiếu niên quái dị này là đủ để tưởng tượng rồi, một cái vẫy tay đã có thể khóa một không gian lại, hơn nữa còn có thể thao túng không gian đó, thậm chí có thể lấy ra tất cả nguyên tố lực! Mình mà chiến đấu với người như vậy căn bản là không có phần trở tay, nàng quả thật quá yếu!
Hình ảnh chiếu trên vách tường đang là cảnh Duyên Vu và Tiểu Linh vẻ mặt hưng phấn tiến lên phía trước. Thiếu niên nhìn hai người họ, con ngươi xám trắng lại lóe lên một tia sáng: “Không thể ngờ được, chúng đã đi được bốn tầng.”
Vân Phong trầm mặc, Long Điện tổng cộng có chín tầng, Tiểu Linh và Duyên Vu có thể đi được bốn tầng cũng coi như không tệ, bảo bối lấy được chắc cũng không ít. Thiếu niên lại cười quái dị một tiếng, hình ảnh vừa rồi chỉ có thể xem không thể nghe lại bỗng nhiên phát ra tiếng.
“Lần này trở về cũng coi như có thứ để ăn nói với Long tộc rồi.” Tiểu Linh nói với Duyên Vu, Duyên Vu cũng nhếch miệng cười, bỗng nhiên nhớ tới cái gì thần sắc lại âm trầm một ít: “Dung khí không gian của Vân Phong kia nói gì cũng phải đoạt được!”
“Duyên Vu, sao ngươi vẫn chưa hết hi vọng? Sự tình đã tới mức này, trở về làm sao ăn nói với thiếu chủ đây?” Tiểu Linh nói lớn, nghĩ tới Vân Phong, trong lòng Tiểu Linh lại phiền muộn, Duyên Vu vẫn chưa thôi ý niệm tham lam trong đầu, thật sự là…
“Đừng giả bộ thanh cao với ta, ta cũng không tin ngươi không hề động tâm với dung khí không gian của nàng ta!” Duyên Vu liếc mắt nhìn Tiểu Linh một cái, mặt Tiểu Linh đỏ lên, “Chuyện này, đây là hai việc khác nhau…”. “Cái gì là hai việc khác nhau, tâm tư của ngươi cũng giống như ta thôi, nếu ta lấy được dung khí không gian kia thì đồ vật bên trong ta với ngươi chia đôi là được.”
Sắc mặt Tiểu Linh lại đỏ lên: “Như vậy sao được chứ!”
Duyên Vu trở mình một cái xem thường: “Ngươi sợ cái gì? Thứ đó chỉ có hai chúng ta lục soát thôi, đồ vật bên trong đương nhiên đều là của ta và ngươi, không cần phải nói cho mấy người trong tộc, như vậy ngươi còn chưa vừa lòng sao? Dung khí không gian kia nhất định có không ít thứ tốt, trình độ phân biệt thật giả thì ta đây vẫn có!”
Tiểu Linh nghe xong, môi rung rung vài cái, Duyên Vu thấy vậy thì nói thêm: “Long tộc chỉ tham vật vô chủ, hiện tại Vân Phong đã chết, đồ vật của nàng đương nhiên cũng vô chủ, chúng ta lấy đi thì có sao, ngươi nếu không muốn thì ta lấy hết cũng tốt.”
“Ta không phải có ý này!” Tiểu Linh vừa nghe lập tức mở miệng phản đối, Duyên Vu cười ha ha: “Một khi đã như vậy thì chúng ta đi thăm dò nhanh chút, tranh thủ đi lên tầng cao để tránh thi thể Vân Phong biến mất. Nếu vị tiền bối kia không ngăn cản thì ta đã sớm lấy rồi. Chúng ta phải nhanh lên!”
Tiểu Linh gật gật đầu, đạo nghĩa trên đời là, chuyện đức trước mắt, nhưng ích kỷ và tham lam vẫn chiếm thượng phong. Vân Phong lạnh lùng nhìn hết thảy nhưng không nói gì. Thiếu niên lại vung tay lên, hình ảnh trên tường biến mất, cặp mắt xám nhìn về phía Vân Phong: “Tiểu nha đầu, ngươi có muốn trả thù không? Chỉ cần ngươi cầu ta thì ta có thể suy nghĩ một chút.”
Vân Phong vẫn không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc thiếu niên một cái, ngồi xuống đất: “Bản thân ta cũng muốn cảm ơn tiền bối đã cho ta nhìn rõ bộ mặt thật của những người này, chẳng qua trả thù thì không thể nói được, không phải hai người bọn họ đánh giết ta đều do tiền bối khơi mào sao? Nếu thật muốn trả thù thì phải trả thù tiền bối mới đúng.”
Thiếu niên sửng sốt, thân mình trên không trung đột nhiên bay xuống đến cạnh Vân Phong: “Tiểu nha đầu ngươi mồm mép cũng nhanh nhẹn thật. Hừ! Thiếu chút nữa đã bị ngươi quấn vào rồi.”
Vân Phong cho thiếu niên một nụ cười: “Tiền bối cũng thế, ta cũng suýt nữa bị tiền bối cuốn vào rồi. Tiền bối muốn mượn tay ta giết hai người kia. Kỳ thực không thể so sánh như thế, lấy thực lực của tiền bối, muốn giết hai người đó còn cần mượn tay người khác sao?”
Thiếu niên hơi nheo mắt nhìn Vân Phong, cười quái dị nói: “Tiểu nha đầu quả nhiên không phải người bình thường, có thể cò kè mặc cả trước mặt ta, ngươi vẫn là người đầu tiên.”
Vân Phong cười cười, không nói gì nhiều ngồi đó, ánh mắt nhìn xung quanh đánh giá nơi này. Rốt cuộc đây là đâu? Chẳng lẽ là hang ổ của lão quái vật này?
“Chậc chậc, nể tình ngươi là người đầu tiên, ta sẽ nói cho ngươi biết vài chuyện. Đây là Long Điện, mà vị trí cụ thể thì…”
Thiếu niên nói được một nửa thì dừng, muốn nói lại thôi, vẻ mặt như xem kịch vui. Vân Phong đột nhiên đứng lên: “Tiền bối, đùa giỡn cũng phải có mức độ.”
Thiếu niên lại cười ha ha, thân thể đã dần tiêu tán được một nửa, “Tiểu nha đầu, thật vất vả mới có ngươi đến cho ta đùa giỡn, làm ta cao hứng cũng không thiếu lợi ích cho ngươi đâu.”
Sắc mặt Vân Phong tối sầm, chưa kịp nói gì thì thân ảnh thiếu niên đã hoàn toàn tiêu tán, một vách tường trong phòng đột nhiên mở ra.
“Đến tầng năm rồi!” Thanh âm hưng phấn của Duyên Vu từ sau vách tường truyền đến, Vân Phong vẫn nghiêm mặt đứng tại chỗ, mắng thiếu niên kia vạn lần trong lòng, chơi đùa nàng một lần chưa đủ, còn có lần thứ hai? Chẳng lẽ thật sự phải nghẹn khuất trong này sao?
Vách tường chậm rãi mở ra, Duyên Vu và Tiểu Linh đang hưng phấn kích động đột nhiên nhìn thấy Vân Phong trong phòng thì đều cứng đờ, vẻ mặt Duyên Vu kỳ quái, còn Tiểu Linh run run vươn tay, khó tin chỉ vào Vân Phong.
“Ngươi… Ngươi…”
Vân Phong đối mặt với hai người, môi đỏ mọng khẽ nhếch, “Ta thế nào? Ta chưa chết, hai vị có cảm thấy chút tiếc nuối nào không?” Ban đầu Vân Phong vẫn có một chút hảo cảm với Tiểu Linh, nhưng chuyện lặp đi lặp lại nhiều lần trước mắt đã chứng minh Hắc Long và Hồng Long đều giống nhau. Dù tộc Hắc Long đối đãi với nàng không tệ, nhưng hành trình vào Long Điện này đã làm Vân Phong chặt đứt toàn bộ tâm tư thân cận với tộc Hắc Long rồi.
“Không chết? Làm sao có thể, rõ ràng ta đã…” Duyên Vu hét lên quái dị, nhìn Vân Phong lông tóc vô thương (không có thương tích), trong lòng Tiểu Linh cảm thấy vừa sợ vừa thẹn. Vân Phong không chết cũng không phải không tốt, chẳng qua quan hệ của bọn họ có chút xấu hổ mà thôi.
Hai tròng mắt Duyên Vu chuyển động, nhanh chóng tìm khắp trong phòng, đột nhiên quát một tiếng: “Vân Phong, mau giao bảo bối Long tộc ra đây!”
Vân Phong vừa nghe thì cười to: “Duyên Vu, ngươi có thể đừng mất mặt như vậy không? Ta khi nào thì cầm bảo bối Long tộc của ngươi, ngươi cũng biết ta chẳng hiếm lạ gì mấy thứ đó.”
Sắc mặt Tiểu Linh và Duyên Vu đều trầm xuống, Duyên Vu cũng cười, trường thương lại xuất hiện trong tay, đầu thương bén nhọn nhắm thẳng vào Vân Phong: “Không lấy? Nếu ngươi không lấy gì thì sao ở đây lại trống rỗng như vậy? Rõ ràng đã bị thương đến như vậy sao ngươi vẫn còn lông tóc vô thương đứng ở đây? Không phải trộm bảo bối thì giải thích như thế nào? Ngoan ngoãn giao ra đây, bằng không đừng trách ta không khách khí!”
Vân Phong cảm thấy da mặt Duyên Vu vô cùng dày, rõ ràng bịa chuyện lại được hắn nói đúng như thật. Đôi mắt đen của nàng châm chọc nhìn Duyên Vu, “Nói đến cùng là ngươi muốn cướp dung khí không gian của ta rồi chia đều cho cả hai thôi, hà tất phải tỏ ra chính nghĩa như vậy?”
Duyên Vu và Tiểu Linh mặt đều đỏ lên, sao nàng lại biết được? Đây rõ ràng là hai người nói riêng với nhau, sao có thể bị người khác nghe được chứ?
“Bớt nói nhảm đi! Nếu không giao ra thì ngươi để mạng lại đi!” Đã từng hạ độc thủ một lần với Vân Phong rồi nên Duyên Vu cũng không sợ, làm một lần rồi thì lần thứ hai còn phải sợ sao?
Tiểu Linh lúc đầu có chút do dự, nhưng bây giờ Vân Phong đã biết ý định của nàng và Duyên Vu rồi nên Tiểu Linh cũng rút loan đao ra. Vân Phong thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, cũng chậm rãi lấy ma trượng ra, không gian ở đây không bị phong tỏa nữa, nói vậy là lão quái vật kia muốn xem một vở diễn thật sự.
Con ngươi đen của nàng nhìn Duyên Vu và Tiểu Linh, một khi đã như vậy, vừa lúc thử xem trình độ thân thể đã qua cải tạo của mình có lực lượng như thế nào!
|
Duyên Vu và Tiểu Linh nhìn Vân Phong xuất
ma trượng ra, vũ khí của họ đều là lục khổng lục linh, thực lực cũng
không phân cao thấp. Duyên Vu và Tiểu Linh liếc mắt nhìn, hai người đều
hiểu ý nghĩ trong lòng đối phương, chỉ cần hạn chế không để Vân Phong sử dụng ma pháp chính là biện pháp nhanh nhất khống chế ma pháp sư.
Trường thương của Duyên Vu đột nhiên run
lên, đánh tới. Khóe môi Vân Phong ẩn hiện ý cười, bây giờ là một chọi
hai, dưới tình huống có nguyên tố lực, hai người kia mặc dù đều là cao
thủ cửu cấp, nhưng cho dù có tăng lên cũng không phải đối thủ của Vân
Phong. Thân thể Vân Phong nhanh nhẹn như gió, lúc trường thương của
Duyên Vu tới gần thì đã ung dung né tránh, thực lực rõ ràng đã đề cao
hơn những lần chiến đấu trước.
Duyên Vu sửng sốt, nhìn trường thương của
mình không làm Vân Phong bị thương chút nào, trong lòng không khỏi hoảng sợ. Không thể nào, công kích lần trước nàng ta né tránh còn có chút
miễn cưỡng, làm sao chỉ trong thời gian ngắn ngủi nàng ta đã đạt đến
trình độ này? Nàng ta nhất định là đã lấy bí bảo của Long tộc, nhất định là vậy!
Tiểu Linh thấy Duyên Vu công kích thất bại
thì căng thẳng trong lòng, loan đao rời tay phóng về phía Vân Phong. Vân Phong cảm nhận được quỹ tích của loan đao, thân thể bén nhạy như chim
yến, loan đao của Tiểu Linh không gây ra chút thương tích gì được. (quỹ
tích: quỹ đạo)
“Hừ! Xem thương!” Duyên Vu với Tiểu Linh
tấn công cùng lúc, trường thương trong tay lại vung lên lần nữa, Vân
Phong chỉ tiếp tục né tránh, cảm thụ cường độ cải tạo của thân thể lần
nữa, đối mặt với công kích của hai người, khóe môi Vân Phong vẫn nhếch
lên vui vẻ.
Thân ảnh trường thương đâm xuống như mưa,
trường thương trong tay Duyên Vu ong lên một tiếng, Duyên Vu chợt quát:
“Thương vũ phồn hoa!” Đầu thương như hạt mưa rơi lất phất trong không
trung, trường thương dùng tốc độ cực nhanh quơ múa. Vân Phong chỉ nhìn
thấy vô số thân ảnh trường thương bay tới, căn bản không cách nào thấy
rõ được.
Thân thể Vân Phong đột nhiên lùi lại, lúc
mưa thương nghênh diện đánh tới thì bước chân quỷ dị của Vân Phong lại
xuyên qua, dưới cơn mưa thương lại không bị thương tổn một chút nào,
Duyên Vu thấy cảnh này thì không khỏi ngây ra.
“Vân Phong, ngươi rốt cuộc đã lấy bảo bối
gì của Long tộc, mau giao ra đây!” Công kích của mình không có chút tác
dụng nào, sắc mặt Duyên Vu không khỏi đỏ lên, trường thương trong tay
đảo qua không trung. Vân Phong đáp xuống đất, khinh bỉ nhìn Duyên Vu
nói: “Ta không lấy bất kỳ thứ gì của Long tộc, cũng không hiếm lạ vật gì của Long tộc cả.” Vừa nói xong, cánh tay lật lại, đột nhiên đánh mạnh
về phía bên cạnh một cái.
“Choang!” Tiếng binh khí vang lên, tay Vân
Phong bắt được chính xác loan đao của Tiểu Linh, Tiểu Linh thấy cảnh này thì mặt biến sắc!
Nàng ta từ lúc nào đã mạnh đến mức này, một ma pháp sư nhưng thân thủ lại không chênh lệch với chiến sĩ là mấy, đây là cái đạo lý gì chứ! Nếu như trước kia có người nói với nàng một ma
pháp sư có thể so tốc độ, so lực lượng với chiến sĩ, nàng nhất định sẽ
cười nhạt khinh bỉ. Nhưng bây giờ sự thật lại ngay trước mắt, Vân Phong
hiện tại đang lấy thân phận ma pháp sư, so tốc độ, so lực lượng với cả
hai người bọn họ lại không phân cao thấp!
Thân thể Tiểu Linh cứng đờ, nhìn kỹ Vân
Phong thêm lần nữa, trong lòng đột nhiên khiếp sợ. Nàng ta chưa từng
dùng ma pháp, cũng chưa bắt đầu công kích mà đã hóa công kích của hai
người bọn họ thành vô hình, huống chi nàng ta còn chưa phóng xuất ma thú ra.
Nhân vật như vậy… không phải là người mà nàng và Duyên Vu có thể ứng phó, cũng không thể thắng được.
“Tiểu nhân, lấy bảo bối cũng không dám nhận sao?” Sắc mặt Duyên Vu nhuốm một chút lửa giận, hiện tại máu nóng của
hắn đã xông tới đầu, không có cách nào nhận ra sự chênh lệch quá xa giữa mình và Vân Phong.
“Duyên Vu!” Tiểu Linh lắc mình đến bên cạnh Duyên Vu kéo hắn lại, Duyên Vu bất mãn quay đầu nhìn Tiểu Linh một cái, “Ngươi làm gì vậy? Còn không mau cùng ta dạy dỗ nàng.”
Tiểu Linh hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái, “Ngươi lỗ mãng! Vũ khí của ta đã ở trong tay nàng, ngươi không nhìn thấy sao?”
Duyên Vu sửng sốt, quay đầu nhìn Vân Phong
lần nữa, lúc này mới thấy trong tay Vân Phong thật sự đang cầm loan đao
của Tiểu Linh, đang từ từ thưởng thức. “Vũ khí của ngươi từ lúc nào
thì…”
“Thực lực của Vân Phong xem ra đã tăng lên
không ít, đầu óc ngươi không được thông minh sao! Nàng ta là triệu hồi
sư, cũng là ma pháp sư, nhưng nàng ta chưa sử dụng ma pháp, cũng không
gọi ma thú, chỉ bằng thân thể cũng đã ngang sức với chúng ta, điều này
có nghĩa là gì ngươi không biết sao?”
Tiểu Linh thấp giọng nói nhanh bên tai
Duyên Vu, Duyên Vu nghe vậy thì sắc mặt vô cùng khó coi, máu nóng trong
đầu cũng giảm đi một chút, “Vậy chúng ta phải làm cái gì bây giờ, chẳng
lẽ cứ để mặc nàng ta lấy bảo bối của Long tộc đi sao?”
Tiểu Linh đảo mắt một cái, “Nếu nàng ta
thật sự đã lấy bảo bối của Long tộc, chỉ cần lúc chúng ta ra ngoài nói
với trưởng lão một tiếng, nàng còn dám không giao ra sao? Nếu như nàng
ta muốn nuốt riêng cũng chạy không ra khỏi được Long cốc! Thực lực của
nàng ta lúc này với chúng ta mà nói cũng là một trợ lực, tầng sáu Long
Điện ai có thể biết được có nguy hiểm gì chứ, có nàng ở đây, chúng ta
cũng có thêm một phần bảo đảm.”
Đầu óc Duyên Vu đã hoàn toàn bình tĩnh lại, lời Tiểu Linh rất có đạo lý, bây giờ đấu cùng nàng ta cũng không có bất kỳ cơ hội thắng nào, mặc dù từ tầng một đến tầng bốn bọn họ không gặp
nguy hiểm gì nhưng cũng có phiền toái, thăm dò lên tầng sau cũng có
nghĩa nguy hiểm sẽ lớn hơn, có nàng ở đây ít nhiều cũng có thể ngăn cản
một chút.
Chiến khí Duyên Vu từ từ giảm xuống, Tiểu
Linh thấy vậy thì cười một tiếng với Vân Phong, “Vân Phong, vừa rồi là
chúng ta hiểu lầm ngươi, mong ngươi đừng lấy làm phiền lòng.”
Vân Phong đứng đó, một tay cầm loan đao của Tiểu Linh, xoay vài vòng, buồn cười nhìn hai người kia đã thương nghị
xong, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn lật sách, thật thú vị.
“Nếu đã biết là hiểu lầm vậy liền xin lỗi ta đi.”
“Ngươi nói cái gì…” Khuôn mặt Duyên Vu lập
tức đỏ lên, lửa giận bừng bừng, Tiểu Linh kéo hắn một cái, Duyên Vu lúc
này mới tức giận áp chế lại.
“Xin lỗi, Vân Phong.” Tiểu Linh dẫn đầu nói xin lỗi, nàng cũng biết cá tính Duyên Vu, thiếu niên thiên tài của tộc
Hồng Long cho tới lúc này chưa từng phải cúi đầu trước người khác đâu.
Vân Phong nhìn Duyên Vu, “Còn hắn thì sao?”
Thần sắc Tiểu Linh có chút khó coi, cũng
biết Vân Phong cố tình làm khó nhưng hai người hiện tại đấu không lại,
Vân Phong lại đang giữ vũ khí của nàng, không cúi đầu cũng không được.
“Duyên Vu, nói xin lỗi đi.” Tiểu Linh thấp
giọng nói, Duyên Vu nhìn Tiểu Linh, lửa giận bùng bùng trong mắt. Ý Tiểu Linh bảo hắn là chuyện nhỏ mà không nhẫn thì sẽ hỏng chuyện lớn, Duyên
Vu lúc này mới mấp máy môi, nói nhỏ một câu gì đó.
“Nói lớn lên, ta không nghe thấy.” Vân
Phong nhìn hướng khác nói một câu, hai tay Duyên Vu nắm chặt lại, ánh
mắt tức giận nhìn Vân Phong, “Xin, lỗi!” (hic, phần này tác giả ghi là
“đối, không, khởi”, mình cũng bó tay không hiểu gì luôn, nên chém theo ý mình vậy, mọi người thông cảm nhé.)
Vân Phong nhìn cũng không nhìn Duyên Vu một cái, lúc này Tiểu Linh tiến lên nói: “Vân Phong, nếu đã nói xin lỗi rồi thì có phải nên trả vũ khí lại cho ta không?”
Vân Phong nhìn nhìn loan đao trong tay
mình, mím môi cười một tiếng, “Tiểu Linh, nói xin lỗi chẳng qua là lời
ngoài miệng thôi, các ngươi bảo hiểu lầm ta nhưng lại động thủ với ta
không chỉ một lần, ta cũng nên đáp lại mới phải, loan đao này ta cầm
cũng thuận tay, trước cứ thu vậy.”
-Còn tiếp-
|
Vân Phong, tay nhoáng một cái loan đao đã
biến mất. Tiểu Linh không nhịn được trừng mắt, lửa giận trong lòng dâng
lên, nếu không phải còn chút lý trí sót lại thì nàng cũng đã giống như
Duyên Vu rồi.
“Được, vậy cứ theo lời ngươi, tầng năm này thật sự không có gì cả sao?”
Vân Phong nhún vai, cũng thu ma trượng của mình vào, “Không có.”
Duyên Vu căm tức, không cam lòng nhìn Vân
Phong, cứ như Vân Phong đoạt bảo bối gì của hắn, nhưng ngại đề nghị vừa
rồi của Tiểu Linh nên hắn mới nhịn xuống khẩu khí này trong lòng. Không
có? Được, vậy thì không có! Chờ đến lúc ra khỏi Long Điện nhất định phải lột xuống tất cả mọi thứ trên người ngươi! (Amen, xin hãy thứ tha cho
những linh hồn đen tối J) )
“Vậy ngươi làm thế nào vào được đây, vết
thương trên lưng ngươi đã lành rồi sao?” Tiểu Linh quan tâm hỏi một câu, Vân Phong cũng chỉ cười cười, chơi đùa cùng nàng: “Sau khi ta tỉnh lại
trong này, vết thương trên lưng không biết vì sao đã lành hẳn rồi, có lẽ là có một lão quái vật đưa đến, hoặc có lẽ ta sẽ là một bữa tiệc ngon
miệng không chừng.”
Lúc Vân Phong nói chuyện, nhếch môi, lộ ra
hàm răng trắng như tuyết nhìn về hướng nào đó, thiếu niên đang ẩn thân
trong không gian cũng nhếch môi, giỏi cho một tiểu nha đầu miệng lưỡi
sắc bén, kết quả vẫn là mình phải chịu tiếng xấu. Lão quái vật? Con
ngươi xám trắng của thiếu niên lóe lóe, xưng hô này cũng rất thích hợp.
“Ngươi nói cái gì? Nơi này có…” Duyên Vu và Tiểu Linh vừa nghe thì đều khẩn trương nhìn về phía không gian trống
rỗng, ngoài trừ vách tường bốn bề thì cũng không có gì cả.
Duyên Vu và Tiểu Linh cũng không dám khinh
mạn với uy nghiêm của Long Điện, dù sao ngoài Long Điện cũng có một vị
tiền bối cổ quái dạy cho bọn họ một bài học sâu sắc. Mặc dù đường đi tới đây cũng không xảy ra chuyện lớn gì, nhưng hai người họ vẫn phải cẩn
thận một chút.
“Nơi này không có gì cả, vậy đi thôi!” Tiểu Linh nói với Vân Phong và Duyên Vu, Duyên Vu gật đầu một cái, Vân Phong nhìn Tiểu Linh, Tiểu Linh cười cười, “Vân Phong, dọc đường ta và Duyên
Vu đi tới đây mặc dù bình yên nhưng cũng không thuận lợi lắm, Long Điện
này có rất nhiều ma thú, thực lực dù không mạnh nhưng cũng không nói
chắc sẽ không gặp phải cường địch, ba người chúng ta cùng hành động tốt
hơn là đơn độc một mình.”
Vân Phong cười không trả lời, hai người này muốn xem mình thành bùa hộ mệnh, ha ha, cũng phải xem xét tình thế như
thế nào đã, nếu để Duyên Vu một mình vào đây không chừng đã chết ở ngoài kia rồi.
“Được, ta không có ý kiến.” Vân Phong cười cười, nàng cứ đi cùng bọn họ đi, tránh bọn họ đâm lén một đao sau lưng nàng.
Tiểu Linh thấy Vân Phong không cự tuyệt thì thở phào nhẹ nhõm, nhìn vách tường phong bế xung quanh, nàng cảm thấy
tầng năm này rất cổ quái, “Vân Phong, ngươi biết cửa ra tầng năm này ở
đâu không?”
Vân Phong lắc đầu một cái, Duyên Vu vừa
thấy thì lại nghĩ đang đùa bọn họ, lại muốn nổi giận nhưng ánh mắt Tiểu
Linh quét tới, “Nếu không biết, vậy chúng ta cùng tìm.”
Duyên Vu gật đầu, Vân Phong ngược lại vẫn
không nhúc nhích, Tiểu Linh và Duyên Vu đều đi tìm nhưng tìm nửa ngày
cũng không có kết quả. Thiếu niên đang ẩn trong không gian nhếch môi
cười khinh thường, đôi mắt cũng châm biếm nhìn về phía Vân Phong, tiểu
nha đầu này sẽ làm sao đây?
“Cửa ra ở đâu?” Duyên Vu tìm một lúc lâu
không có kết quả, có chút bực bội, thấp giọng rống lớn một tiếng. Tiểu
Linh cũng có chút không kiên nhẫn, nhìn Vân Phong một cái, “Vân Phong,
ngươi cũng tới tìm giúp một tay đi.”
Vân Phong mỉm cười, tay vừa động, lấy Nhục
Cầu ra, Nhục Cầu vừa ra đã tông vào mặt Vân Phong, lông mao như nhung
trên thân thể cọ cọ. Vân Phong xách nó ra trước mặt mình, ý bảo nó khiêm tốn một chút. Nhục Cầu chớp chớp mắt to, lúc này Vân Phong mới buông nó ra, Nhục Cầu lại bò lên vai Vân Phong như trước.
Duyên Vu và Tiểu Linh nhìn hành động của
Vân Phong, không hiểu gì. Nhục Cầu thấy hai người lập tức dựng lông lên, một hơi nhe răng nhọn hoắt về phía hai người. Hai người nhìn vẻ mặt dữ
tợn của Nhục Cầu thì không khỏi kinh sợ trong lòng, rõ ràng là ma thú
nhìn qua không thể gây thương tổn gì, sao lại khiến bọn họ thấy sợ hãi,
thật sự rất kỳ lạ.Vân Phong vuốt ve Nhục Cầu bảo nó an tĩnh một chút, “Nhục Cầu, có
biết nơi này có người đang trốn không?” Vân Phong nói với Nhục Cầu, Nhục Cầu hơi sửng sốt, sau đó đầu nhỏ gật một cái.
Vân Phong cười một nụ cười hồ ly, nụ cười này làm thiếu niên đang ẩn mình thấy rất thú vị, “Tiểu nha đầu này đang muốn làm gì đây?”
Vân Phong chỉ tay về một hướng trên không trung, “Lôi hắn ra ngoài đi.”
Nhục Cầu nghe được lệnh của Vân Phong, thân thể vù vù nhảy lên,
“Nana!” hô to một tiếng, thân thể nhỏ bé như đạn pháo đánh hung ác một
cái về nơi nào đó trong không trung.
“Nàng ta đang làm gì vậy?” Duyên Vu nhìn Vân Phong ra lệnh cho Nhục
Cầu, cảm thấy rất khó hiểu, Tiểu Linh cũng như có điều suy nghĩ một lát, “Có một người đang trốn trong không gian này, ngươi không nghe thấy
sao?”
Thần sắc Duyên Vu biến đổi, không gian ẩn nấp? Cao thủ như thế đã
cách xa cấp bậc của bọn họ! Hai người không khỏi dựa sát vào nhau, càng
phòng bị hơn một phần.
Nhục Cầu vọt đến một hướng nào đó hung hăng đụng vào, thân thể tựa
như không sợ tường đồng vách sắt gì cả, va chạm này làm toàn bộ không
gian chợt chấn động mạnh một cái.
Thiếu niên vẫn đang ẩn nấp ở nơi nào đó liền biến sắc, không gian
của hắn lại bị thứ này nhìn thấu! Điều này sao có thể? Vốn cho là sẽ
không ảnh hưởng gì được tới mình, nhưng không ngờ không gian mình đang
ẩn nấp lại xảy ra chấn động mãnh liệt!
Đôi mắt của thiếu niên hơi híp lại, chăm chú nhìn Nhục Cầu, nhìn
thân thể nhỏ bé của nó không ngừng lặp lại động tác vừa rồi, hắc bào đột nhiên vung lên.
“Tiểu nha đầu, ngươi cố ý để ta bị bẽ mặt sao?” Sắc mặt thiếu niên
khó coi xuất hiện trước mặt mọi người. Nhục Cầu vừa thấy hắn lập tức nhe răng há miệng muốn nhào tới. Vân Phong kinh hãi, tinh thần lực cuồng
mạnh xông ra, nguy hiểm kéo Nhục Cầu trở về.
“Ngươi Nhục Cầu này, chạy loạn cái gì?” Vân Phong giữ chặt Nhục Cầu
trong tay, Nhục Cầu rất không phục lắc lắc cơ thể, cái đuôi vỗ vào tay
Vân Phong muốn nàng buông mình ra nhưng Vân Phong cũng không dám lơ là,
nếu thiếu niên này ra tay, Nhục Cầu dù có tốc độ quỷ dị nhưng thực lực
thiếu niên này cũng sâu không lường được.
Nhục Cầu ở trong tay Vân Phong không ngừng lăn qua lăn lại, thiếu
niên cũng híp mắt nhìn Nhục Cầu hồi lâu, Duyên Vu và Tiểu Linh thì
choáng váng nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện, “Tiền bối…”
Thiếu niên cũng không nhìn hai người một cái, đôi mắt xám trắng quét về phía Vân Phong, Vân Phong thấp giọng cười một tiếng, “Tiền bối cố ý
gây khó dễ cho ta, ta đương nhiên phải thỉnh tiền bối đi ra rồi.”
“Hừ!” Thiếu niên hừ lạnh, ánh mắt quét tới Nhục Cầu lần nữa, “Thôi,
tiểu nha đầu ngươi ngược lại rất hợp khẩu vị của ta, ta để các ngươi đi
ra vậy.”
Tay áo bào thiếu niên không cần gió cũng tự bay, đột nhiên mặt đất
xuất hiện hai trận pháp, khắc văn trong trận vô cùng phức tạp, Duyên Vu
và Tiểu Linh vừa thấy thì không nhịn được trợn to mắt.
“Đi đi.” Thiếu niên nhìn Vân Phong một cái, thân thể bay lên không
trung, “Hay pháp trận này, một thông đến tầng sáu, một thông đến tầng
tám, tự các ngươi lựa chọn đi.” Thiếu niên nói xong thì thân thể lại
tiêu tán vô hình lần nữa, dường như đã rời khỏi khoảng không gian này
rồi. Vân Phong nhìn hai pháp trận kia, không tin tiền bối tính tình cổ
quái sẽ có lòng tốt như vậy.
-Còn tiếp-
|
Duyên Vu vừa thấy pháp trận thì lập tức chạy tới, nhìn hai pháp trận giống nhau như đúc, cau chặt mày, hai pháp trận này một là tầng sáu,
một là tầng tám sao?
“Vân Phong , tiền bối kia còn ở đây không?” Duyên Vu cũng không quay đầu lại hỏi một câu, Vân Phong lắc đầu, “Không biết.” Duyên Vu nghe vậy thì lập tức nói lớn, “Để ma thú đó tiếp tục tông vào đi, bọn ta muốn
hỏi rõ người nào đi tầng tám!”
Vẻ mặt Vân Phong tối sầm, Nhục Cầu nhe răng nhọn với Duyên Vu, Tiểu
Linh trợn mắt nhìn Duyên Vumột cái, “Không có việc gì, chúng ta người
nào đi cũng không sao.”
“Vân Phong , ngươi tới chọn đi.” Duyên Vuquay đầu nhìn Vân Phong ,
tựa hồ đã phán định Vân Phong sẽ biết cái nào thông lên tầng tám. Vân
Phong cũng không nói thêm gì, tùy ý chọn một cái bước vào, pháp trận đột nhiên bùng lên một luồng sáng bao phủ toàn bộ thân thể Vân Phong ,
trong nháy mắt thân ảnh Vân Phong đã biến mất.
“Đi, chúng ta cũng đuổi theo!” Tiểu Linh nói với Duyên Vu, Duyên Vu
gật đầu một cái, hai người cùng bước vào trận pháp, pháp trận chợt lóe
quang mang, bóng dáng hai người cũng biến mất.
Vân Phong được một luồng ánh sáng ấm áp kéo đi tới, nàng mở mắt ra,
thấy mình đang ở một nơi xa lạ, có mấy cánh cửa trước mắt, ngoải những
cánh cửa ra thì không còn bất kỳ vật gì khác.
Tiểu Linh và Duyên Vu cũng tới ngay sau đó, nhìn những cánh cửa này
cũng không hiểu ra sao. Tiểu Linh quét mắt một vòng, vui vẻ hô lên:
“Tầng tám, đây là tầng tám!”
Vân Phong nhìn theo, thấy trên mặt đất có khắc tám con Bàn Long,
tầng tám sao, vận khí của nàng đúng là không tệ. Nhìn mấy cánh cửa trước mắt, Vân Phong đếm thầm, mười cửa.
Duyên Vu tiến lên định mở cửa ra, nhưng tay vừa đặt lên cửa đã thấy
một xung lực từ cửa đánh vào cơ thể, Duyên Vu nhanh chóng nhảy sang bên
cạnh, chật vật tránh thoát công kích.
“Vào được Long Điện, các ngươi là người Long tộc sao?” Một giọng nói già nua vang lên trong không gian. Duyên Vu và Tiểu Linh đều vui mừng
trong lòng, Vân Phong vẻ mặt vẫn không đổi đứng đó.
“Tiền bối, chúng ta đúng là người Long tộc.” Tiểu Linh cao giọng trả lời, Duyên Vu liếc mắt nhìn Vân Phong, sau đó lại nói thêm một câu,
“Tiền bối, ba người chỉ có hai người chúng ta là Long tộc, người còn lại là nhân loại.”
“Nhân loại?” Thanh âm già nua nghi ngờ hỏi, Vân Phong đứng đó, mắt
lạnh nhìn Duyên Vu, Tiểu Linh cũng có chút lúng túng nhìn Duyên Vu.
Duyên Vu vẫn không quan tâm đứng đó, không chút nào cho là mình đã nói
sai.
“Được rồi, Long tộc có quy củ của Long tộc.” Giọng nói lại vang lên, Duyên Vu và Tiểu Linh cảm thấy có một lực hút vô hình đánh tới hai
người, lúc hai người không kịp đề phòng đã thấy bảo bối trên người cả
hai đều bay ra, trôi lơ lửng trên không trung.
Duyên Vu và Tiểu Linh luống cuống, đây là bảo bối của Long tộc họ đã lấy được, tại sao lại bị lấy ra! Hai người vội vàng giơ tay muốn chụp
lại nhưng cũng chỉ phí công, những đồ vật bị hút ra khi Duyên Vu và Tiểu Linh đến gần đều tự động bay ra xa.
Vân Phong thấy một màn như vậy thì mỉm cười, Nhục Cầu trên vai cũng
cười híp mắt. Tiểu Linh và Duyên Vu vẫn chưa từ bỏ ý định muốn lấy lại
bảo bối, nhưng vẫn chỉ tốn công vô ích.
“Tiền bối, đây là ý gì?” Tiểu Linh thấy bảo vật trước mắt nhưng
không thể lấy được, không khỏi cao giọng kêu một tiếng, Duyên Vu cũng
liều mạng muốn lấy lại một thứ nhưng chỉ có thể đỏ mắt nhìn bảo vật chạy đi.
“Đây là quy củ, tộc nhân Long tộc chỉ có thể lấy một món đồ ra khỏi
đây, ở đó có mười cánh cửa, tự mình chọn một cánh đi ra ngoài đi.” Giọng nói vang lên, Duyên Vu và Tiểu Linh biến sắc, chỉ có thể cầm một thứ đi ra sao!
Dốc lòng xông vào như vậy, thật vất vả mới đi đến tầng thứ tám mà
lại chỉ có thể cầm một món đi ra? Đây không phải Long Điện sao, không
phải là bảo vật của Long tộc sao, tại sao bọn họ chỉ có thể lấy được một thứ chứ?
“Tiền bối, như vậy là không công bằng với Long tộc!” Tiểu Linh cao
giọng hô, giọng nói già nua kia lạnh lùng hừ, “Nếu như một thứ cũng
không muốn thì lập tức cút ra ngoài đi!”
Thần sắc Tiểu Linh biến đổi, biết chủ nhân của thanh âm này đã tức
giận rồi, lập tức không quan tâm những thứ khác nữa, có thể lấy một thứ
cũng được rồi, “Duyên Vu, bảo bối quan trọng hơn! Sau này còn có cơ
hội.”
Duyên Vu nghẹn một hơi ở ổ họng, sắc mặt đỏ lên, nhìn những thứ lơ
lửng trên không, rốt cuộc khẽ cắn răng, quyết định lấy thứ giá trị nhất
trong đó, “Các ngươi chọn xong chưa?” Giọng nói lại vang lên, hai người
cũng nói ra vật mình muốn, sau đó không khí chấn động, ngoài hai đồ vật
được chọn, những thứ còn lại đều biến mất.
“Đáng giận!” Tiểu Linh và Duyên Vu thấy bảo bối mình đoạt được lại
biến mất ngay trước mắt, trong lòng vừa nóng nảy vừa bực bội. Duyên Vu
thấp giọng mắng nhưng cũng không có biện pháp nào khác!
“Được rồi, chọn một cửa đi ra ngoài đi.” Thanh âm vang lên, hai
người đều theo bản năng nhìn về phía Vân Phong, bọn họ ra ngoài còn nàng ta thì sao?
“Tiền bối, vị này là bằng hữu của Long tộc, không biết…” Tiểu Linh
lại cao giọng nói, trong lòng nghĩ muốn Vân Phong cũng cùng ra ngoài,
tuyệt không thể để Vân Phong ở lại Long Điện một mình.
“Bớt nói nhảm đi!” Giọng nói già nua đột nhiên quát lên, sắc mặt
Tiểu Linh trắng bệch, không dám nhiều lời nữa. Vân Phong đứng một bên
vẫn im lặng nhìn, ý định của Tiểu Linh nàng sao lại không hiểu, hai
người này nhất định là không cam tâm nên cũng muốn kéo mình ra ngoài.
Tiểu Linh cắn cắn môi nhìn mười cánh cửa trước mắt, tùy ý chọn một
cái đứng vào, Duyên Vu cũng thế, có bài học vừa rồi hắn cũng không dám
tùy tiện để tay lên nữa.
“Mười cửa này có một cửa thông lên tầng chín, còn lại là thông ra
ngoài Long Điện, sau khi ra ngoài thì không bao giờ được tiến vào Long
Điện nữa.”
Tiểu Linh và Duyên Vu vừa nghe, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng, vừa rồi sao lại không nói sớm chứ, hai người bọn họ cũng có thể thương
lượng một chút. “Mở!” Giọng nói già nua vang dội trong không gian, cánh
cửa trước mặt hai người chậm rãi mở ra, lòng hai người đều ôm một tia hi vọng, hi vọng trong hai cửa này sẽ có một cửa thông lên tầng thứ chín.
Một trận bạch quang hút thân thể hai người vào bên trong, sau đó
cánh cửa nháy mắt đóng lại, không gian lại phục hồi sự yên tĩnh. Vân
Phong vẫn yên lặng đứng đó, không có hành động gì. Một nhân loại tiến
vào Long Điện, chủ nhân giọng nói này có tâm tư gì với mình nàng thật
đúng là không rõ, người này vừa rồi không khách khí với tộc nhân Long
tộc nhưng cũng không có nghĩa sẽ hữu hảo với nhân loại.
“Nhân loại, lần đầu gặp.” Giọng nói lại vang lên, tựa như cảm thấy
rất hứng thú với Vân Phong, “Nhân loại đương nhiên cũng có quy củ của
nhân loại.”
Thanh âm vừa dứt thì Vân Phong nhìn thấy một cánh cửa lặng lẽ mở ra, từ trongđi ra một thanh niên anh tuấn. Thanh niên mặt không biểu tình,
ngũ quan tuấn mỹ, một bên mặt có hoa văn màu sắc kỳ dị, vẽ một cánh chim màu lam tinh tế tỉ mỉ, nhưng lại chỉ có một nửa.
Vân Phong nhìn thanh niên đi ra, không khỏi đề phòng, thực lực thanh niên kia cũng ngang với nàng, đều là bát cấp. Giọng nói kia lại vang
lên: “Nhân loại, chỉ cần ngươi có thể đánh bại đối thủ ngang hàng với
ngươi này, ngươi sẽ có tư cách bước vào tầng thứ chín.”
Tầng chín? Chỉ cần đánh bại người thanh niên trước mặt này thì nàng có tư cách bước vào tầng chín sao? Cứ như vậy sao?
“Chậc chậc, tiểu nha đầu, đừng coi thường Lam Dực, gặp gỡ hắn là
thích hợp với ngươi.” Thanh âm trưởng thành của thiếu niên vang lên,
không gian lại chấn động một trận, thân ảnh thiếu niên lại xuất hiện lần nữa.
Vân Phong tỉ mỉ đánh giá gương mặt không biểu cảm trước mắt, gương
mặt của thanh niên có hoa văn màu xanh, rồi lại giương mắt nhìn thiếu
niên đang lơ lửng trên không trung, đây rốt cuộc là chuyện kỳ quái gì?
Người Long tộc phải chọn cửa, còn mình nhất định phải đánh nhau một
trận? Bất quá như vậy cũng không phải là thua thiệt.
Vân Phong cười cười, tâm niệm vừa động, nhẫn khế ước xuất hiện trên
tay. “Triệu hồi sư?” Thanh âm già nua có chút kinh ngạc, thiếu niên cười quái dị một tiếng, “Thế nào, ta không nói cho ngươi sao?”
Giọng nói dừng lại một lát, cuối cùng nói, “Ngươi đây là muốn xem kịch vui sao, Diệu Quang?”
Thiếu niên cười ha ha một tiếng, thân thể bay vụt vào không gian nào đó, “Dĩ nhiên là muốn xem kịch vui rồi, chúng ta bị nhốt lâu như vậy
cũng phải nên giải trí một chút, thế nào, đau lòng Lam Dực sao?”
“Không, là đứa trẻ kia tự mình chọn.” Giọng nói vang dội trong không gian, thiếu niên nghe xong thì sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía thanh
niên không biểu cảm, trong đôi mắt thanh niên kia có thể thấy được sự
mong đợi và hưng phấn.
“Thì ra là… Ha hả, xem ra tiểu tử Lam Dực này ngây ngốc cũng đủ lâu
rồi, cứ để người trẻ tuổi bọn họ hoạt động gân cốt một chút đi!”
Ống tay áo thiếu niên vung lên, bịt kín không gian vô hình bao phủ
xung quanh mình, người bên ngoài không thể thấy nhưng vẫn nghe được
giọng nói của hắn.
“Lão già kia, ngươi cảm thấy nàng là người mà chúng ta đang đợi sao?”
Hồi lâu, giọng nói già nua mới vang lên, “Sao ngươi không đánh cuộc
thử xem? Nếu như ngay cả Lam Dực cũng không thắng được, chúng ta chỉ có
thể bỏ qua.”
Thiếu niên suy nghĩ một chút rồi cười, “Nếu như nàng không phải
người ta mong đợi, ta thật đúng là cảm thấy không thú vị chút nào.”
|
Thiếu niên tên Lam Dực này vóc người cao hơn Vân Phong một cái đầu,
gầy gò nhưng cũng rất cường tráng. Tầm mắt Vân Phong quét sơ qua, thấy
một bên mặt Lam Dực có một hoa văn tương tự như cánh màu lam, hiện tại
nhìn kỹ thì thấy hoa văn kia tựa như kéo dài dọc theo cơ thể, vì y phục
ngăn che nên không thể nhìn rõ, nhưng trên cổ cũng có hình cánh màu lam
kia.
Vân Phong lặng lẽ đánh giá Lam Dực, đồng thời Lam Dực cũng trầm mặc
nhìn nàng, nhưng cặp mắt màu lam kia lại ánh lên vẻ nhiệt huyết đã lâu
không thấy, như băng sơn tiềm tàng bên trong hỏa diễm, bề ngoài thì lạnh như băng nhưng bên trong lại là nhiệt huyết sôi trào.
Lam Dực chậm rãi giơ tay ra, đầu ngón tay chỉ thẳng vào Vân Phong: “Nhân loại, tới quyết một trận phân thắng bại đi!”
Vân Phong nghe vậy thì cong môi cười, thiếu niên kia cũng cười: “Lão quỷ, tiểu tử Lam Dực này xem ra đang rất thích thú, hưng phấn đến nỗi
chủ động mở miệng nói chuyện, chậc chậc!”
Thanh âm già nua cũng phát ra tiếng cười khẽ: “Nhân loại, cuộc chiến này là một đối một, ngươi hiểu chứ?”
Nụ cười trên khóe môi Vân Phong càng sâu, “Đương nhiên hiểu.” Nàng
căn bản cũng không muốn triệu hồi Tiểu Hỏa ra ngoài. Ma trượng nhỏ bé
nhanh chóng xuất hiện trong tay Vân Phong, tinh thần lực rót vào trong
thân trượng, sáu khối tinh thạch tản ra ánh sáng chói mắt.
Lam Dực nhìn vũ khí Vân Phong, hai mắt màu lam toát ra hưng phấn nồng đậm, thân thể nhanh chóng bắt đầu tấn công.
“Ha ha, tiểu tử Lam Dực này lại vội vàng như vậy, ta cũng đang muốn
xem kịch vui đây!” Con ngươi xám trắng của thiếu niên nhìn thân ảnh Lam
Dực xông lên, cười quỷ dị một tiếng.
Vân Phong chỉ cảm thấy hoa mắt, thân thể nhạy bén né qua một bên,
một đạo phong nhận hung hiểm xẹt qua bên cạnh. Nàng nhìn Lam Dực đã hóa
thành ánh sáng xanh, ma trượng trong tay cũng quả quyết vung ra. (phong
nhận: lưỡi đao bằng gió)
“Hỏa chi tiễn!” Hỏa nguyên tố ngưng kết thành mũi tên nhanh chóng
tập trung quanh ma trượng của Vân Phong, nhắm ngay thân ảnh của Lam Dực
bắn tới.
Mắt Lam Dực cũng không nháy một cái, bỗng dưng bất động đứng đó, Vân Phong nhìn hỏa chi tiễn của mình nhanh chóng đâm trúng thân thể Lam
Dực.
Hỏa chi tiễn vừa chạm đến thân thể Lam Dực, một Lam Dực khác đã vọt qua. Vân Phong trợn to mắt, trong lòng hoảng sợ, tàn ảnh!
Sau khi lửa tiếp xúc với tàn ảnh kia thì tàn ảnh lập tức tiêu tán,
mà Vân Phong cùng lúc cảm thấy sau lưng thổi qua một đạo phong nhận,
mạnh mẽ đánh úp về phía mình!
“Thổ chi thuẫn!” Vân Phong gầm lên một tiếng. Công kích phong nhận
tốc độ quá nhanh, thân thể Vân Phong không kịp tránh nữa, chỉ có thể tạm thời dựng lá chắn trước người. Phong nhận ầm ầm đập vào khiên đất,
phong nhận tiêu tán, thổ chi thuẫn cũng tan rã trong nháy mắt.
Đây rốt cuộc là tốc độ gì chứ! Vân Phong đứng tại chỗ, bây giờ nàng
không dám có bất kỳ động tác dư thừa nào. Thân ảnh Lam Dực không ngừng
chớp lóe trong không gian, mà những hình ảnh kia đều chỉ là tàn ảnh.
Có thể lưu lại tàn ảnh thì tốc độ này nhanh đến mức nào! Tàn ảnh cái này tiếp cái kia không ngừng ẩn hiện trong không gian, cứ như có vô số
Lam Dực đang tiến công với mình.
Vân Phong đột nhiên cảm thấy như mình bị bao vây, bị vô số tàn ảnh
bao vây, chỉ có thể bị động chịu đựng phong nhận công kích từ bốn phương tám hướng, một khi không cẩn thận sẽ bị phong nhận chém ngang người.
Một mặt dùng thổ chi thuẫn tạo lá chắn, một mặt chống đỡ phong nhận, tốc độ thổ chi thuẫn xuất hiện gần như là ngang với phong nhận. Hiện
tại Vân Phong ngoài phòng ngự thì không thể làm gì khác được!
“Chậc chậc, tiểu nha đầu này là ma pháp sư song hệ, hiếm thấy.” Con
ngươi xám trắng của thiếu niên nhìn thổ chi thuẫn của Vân Phong nói nhỏ
một câu, thanh âm già nua cũng chỉ ha hả cười nhẹ, “Lúc này Lam Dực chỉ
mới dùng một nửa khí lực, nếu nhân loại này có chút bản lãnh thì lát nữa ta sẽ đưa nàng ra ngoài.”
Thiếu niên đứng trên không trung, sắc mặt rất không vui, thấy Vân
Phong chỉ có thể chật vật phòng ngự thì có chút không hài lòng. Hắn vẫn
ôm hi vọng rất lớn với tiểu nha đầu này, chẳng lẽ thật sự đã nhìn nhầm
rồi sao?
“Đáng giận!” Vân Phong không ngừng dùng thổ chi thuẫn ngăn cản công
kích của Lam Dực, không ngừng bị động khiến Vân Phong cảm thấy buồn bực. Nhục Cầu đứng trên vai Vân Phong cũng nhìn nàng bằng ánh mắt lo lắng.
Nếu như Nhục Cầu xuất thủ, tốc độ cũng sẽ không thua Lam Dực. Nhưng
trước đó đã có quy tắc, Vân Phong chỉ có thể dùng thực lực của mình để
đánh bại hắn.
“Nhân loại, ngươi chỉ có chút bản lãnh này thôi sao?” Thanh âm của
Lam Dực vang lên. Vân Phong thấy có bốn Lam Dực đứng xung quanh nàng,
chỉ một chớp mắt sau bốn đạo phong nhận từ bốn hướng đã phóng về phía
Vân Phong.
“Ta dĩ nhiên không chỉ có chút bản lãnh này!” Vân Phong gầm nhẹ một
tiếng, ma trượng trong tay đột nhiên phát sáng chói mắt. “Thổ chi
thuẫn!” Không giống như lúc nãy chỉ có thể tạo lên một lá chắn đất để
phòng ngự, lúc này thổ chi thuẫn vững vàng bao phủ quanh thân thể Vân
Phong, triệt tiêu hoàn toàn bốn đạo phong nhận.
Biến hóa này khiến thế tiến công của Lam Dực ngừng lại. Thân thể Vân Phong nhẹ nhàng nhanh chóng, ma trượng trong tay vung lên, “Thổ chi
giới, hiện!”
Vô số tàn ảnh của Lam Dực đều biến mất, thổ nguyên tố trong không
gian đột nhiên bắt đầu khởi động, bụi đất tung bay. Lấy Vân Phong làm
trung tâm, không gian bán kính mười mấy thước xung quanh đã hoàn toàn bị thổ nguyên tố bịt kín!
Vân Phong nở nụ cười nhìn Lam Dực đã bị khóa trong kết giới, nếu tốc độ đã là ưu thế lớn nhất của ngươi, thì cái ta muốn làm chính là hoàn
toàn ức chế nó!
Lam Dực cảm thụ không gian xung quanh đã tràn ngập thổ nguyên tố,
thân thể lại một lần nữa chớp động nhưng không giống như vừa rồi, tàn
ảnh dù có nhưng lại biến mất ngay lập tức, mà Vân Phong cũng đã có thể
mơ hồ thấy động tác của Lam Dực.
“Hỏa chi tiễn!” Ma trượng trong tay lại vung lên, tên lửa nhanh
chóng bộc phát trong không gian. Lam Dực kinh ngạc nhìn tên lửa đang
phóng về phía mình, thân thể quay ngược trở lại thật nhanh, hiểm hiểm
tránh thoát. Vân Phong thấy vậy thì nở nụ cười, tốt lắm, vừa rồi nàng
ngay cả mép áo hắn cũng không thể chạm tới, bây giờ rốt cuộc đã chạm
được rồi.
“Có ý tứ…” Lam Dực nói nhỏ một câu. Vân Phong đứng đó, cũng đáp lại một câu: “Ngươi cũng vậy.”
“Ha ha ha!” Lam Dực ngửa đầu cười, quanh thân dần dần tản ra ánh
sáng màu lục. Vân Phong nhíu mắt lại, đó là phong nguyên tố, hơn nữa…
càng ngày càng mạnh.
Thiếu niên nhìn biến hóa của Lam Dực, cười quái dị một tiếng, “Tiểu tử này thật sự nghiêm túc rồi, không tệ không tệ.”
“Diệu Quang, tính tình của ngươi sao vẫn như vậy?” Thanh âm già nua
vang lên, thiếu niên liếc mắt về một nơi nào đó, “Ngươi không phải cũng
như ta sao, còn không bằng cả ta, không dám ra ngoài gặp người.”
Thanh âm già nua nghẹn lại, sau đó cười khẽ không nói gì nữa, hai người đều dời mắt về phía Vân Phong và Lam Dực.
“Có thể khiến ta dùng tám phần thực lực, ngươi là người đầu tiên.”
Đôi mắt xanh của Lam Dực nhìn Vân Phong, ánh sáng hưng phấn ngày càng
nồng đậm, phong nguyên tố quanh thân cũng ngày càng dày đặc hơn.
Vân Phong nhếch môi, có thể được đối thủ thừa nhận, như vậy không phải mình cũng nên nghiêm túc một chút sao.
Ma trượng của Vân Phong lại phát sáng, phong nguyên tố cũng bọc kín thân thể Vân Phong giống như Lam Dực.
“Ngươi…!” Lam Dực thấy vậy thì kinh ngạc mở to mắt. Vân Phong thấp
giọng cười một tiếng, “Ngươi đã thừa nhận ta là đối thủ, ta đương nhiên
cũng muốn nghiêm túc một chút.”
Lam Dực nghe vậy thì cười lớn, có thể thấy tâm tình rất tốt, “Nhân
loại, ngươi thật sự rất thú vị, đã như vậy chúng ta cũng dùng toàn lực
đánh một trận đi!” Lam Dực vừa nói xong, phong nguyên tố quanh thân
trong nháy mắt bạo vọt lên phía trước, lục sắc nhàn nhạt tản ra vầng
sáng quang mang vừa rồi gần như đã biến thành màu xanh biếc nồng đậm.
Vân Phong cảm thấy phong nguyên tố quanh thân Lam Dực càng ngày càng điên cuồng, nhiệt huyết trong người đã hoàn toàn rực cháy, có thể cùng
đối thủ ngang sức phóng túng đánh một trận như vậy, thật sự là một
chuyện rất hào hứng!
Phong nguyên tố quanh ma trượng của Vân Phong cũng đậm hơn, một lần
nữa chậm rãi bao bọc lấy Vân Phong. Nhưng phong nguyên tố của Vân Phong
cũng không thể so với Lam Dực, hai người vẫn có sự chênh lệch nhất định.
Thiếu niên vẫn quan sát cuộc chiến thấy một màn như vậy thì nở nụ
cười, “Tiểu nha đầu này muốn dùng phong nguyên tố đấu với Lam Dực sao?
Có phải đã quá ngây thơ rồi không…”
Ngây thơ? Vân Phong đương nhiên không ngây thơ, dùng phong nguyên tố đối kháng cùng Lam Dực nàng biết mình căn bản không so được với tốc độ
của hắn, nhất là dưới tình huống Lam Dực phát huy toàn bộ thực lực. Nàng vận dụng phong nguyên tố là để nâng cao độ nhạy bén của bản thân, có
thể cảm nhận hắn tốt hơn. Lấy phong kháng phong, hơn nữa còn là lúc mình đang ở thế hạ phong, nàng vẫn chưa ngu ngốc tới vậy.
Lam Dực buồn cười nhìn phong nguyên tố quanh ma trượng của Vân
Phong, khuôn mặt tuấn mĩ mỉm cười yếu ớt, thiếu niên nhìn mà sửng sốt,
“Lão quỷ, thấy không, tiểu tử kia lại cười! Tảng đá vạn năm không thay
đổi lại biết nở hoa!”
“Diệu Quang, ngươi cũng xem như là lớn tuổi rồi mà, thật là…” Giọng
nói kia lại vang lên, nhưng trong thanh âm cũng có chút ngạc nhiên, tiểu tử kia không ngờ lại cười, thật đúng là chuyện kinh thiên động địa.
“Nhân loại, tiếp chiêu!” Lam Dực cao giọng hô, phong nguyên tố quanh thân phát ra ánh sáng mãnh liệt, cả không gian tràn ngập màu xanh biếc
nhàn nhạt.
-Còn tiếp-
|