CHỈ CÓ THỂ LÀ ANH
Dắt xe vào nhà , cất cặp. Cô xách giỏ đi theo con đường quen thuộc ra vườn hoa sau nhà. Chiều xuống những ánh nắng cuối ngày ít ỏi len vào những cánh hoa trông thật lung linh, có chút gió thoảng qua làm mái tóc cô bay bay. Khung cảnh bình yên đến lạ, giúp cô thư giãn sau những giờ dạy căng thẳng trên lớp.
Cô đã gắn với nghề này được hai năm rồi, chưa phải lâu nhưng cô thấy mình đã già dặn hơn hẳn, hơn độ tuổi của cô bây giờ. Vùi mình vào công việc và những dự định bỏ dở thời sinh viên, cả tình yêu cô đã hi vọng đủ điều để đến vùng đất xa xôi này- biên giới Việt Nam- Campuchia.
Cô vẫn chìm vào suy nghĩ một cách vô thức, chợt có tiếng gọi của bé Na nhà bên cạnh.
Cô Phương ơi!
Cô đứng dậy mỉm cười, con bé lớn nhanh thật, nay đã học lớp 2 rồi, nó mến cô lắm từ khi cô mới lên đã dính lấy cô rồi. Đó cũng là một niềm an ủi giúp cô vượt qua những nỗi buồn trong quá khứ.
Na đó à? Tắm chưa mà đã chạy đi chơi rồi!
Dạ con tắm rồi! Nhỏ chớp chớp mắt làm kiểu dễ thương rồi xà vào lòng cô.
À lúc nãy con thấy chú Phong đứng trước cửa nhà cô đấy!
Chắc chú đi tuần qua thôi! Cô vuốt tóc con bé
Chị Ngân mẹ bé Na từ cửa bước vào mang ít hoa quả " chú ấy đứng rất lâu nhìn cô có ở nhà không? Đặt bó hoa rồi đi. Đây là lần thứ n rồi đấy, em không định đồng ý sao?”
Cô im lặng mắt hướng ra xa từ từ bước vào trong nhà.
Đã từ lâu rồi cô đã mất đi cảm giác yêu, từ khi rời xa anh- mối tình đầu của cô, người mà mở lòng và đặt niềm tin đầu tiên khi cô ới là học sinh trung học.
Khung cảnh 5 năm về trước, buổi tối mùa đông lạnh giá cô đi về sau khi học ở thư viện. Bầu trời tối đen, cô thì nhát như thỏ đế. Bỗng đằng xa có một bóng đen, chân tay cô run lên trong đầu nghĩ đến thứ mà cô sợ nhất " M-A”. Chạy không nổi nhưng đứng lại cũng không xong, mà bóng đen ngày càng tiến lại gần, lấy hết sức đập " con ma” đó.
Ôi thôi rồi! nó xỉu tại trận, thì ra không phải ma. Giờ thì khổ rồi.
Cô ngồi chờ trong trạng thái bất an.
Phương có cần mạnh tay vậy không?
Cuối cùng thì bóng đen cũng tỉnh, nhưng sao giọng nói quen quá nè.
Lớp trưởng là cậu sao? Mình xin lỗi! cô dứng dậy chạy đi.
Tưởng xin lỗi là xong à? Phương phải chịu trách nhiệm với Hoàng, anh chạy theo cô.
Dừng bước nhưng không quay lại cô chống chế " Phương đâu cô ý, với lại Hoàng đâu bị thương. Do Hoàng hù Phương đó chứ?”
Hoàng không biết đâu, Phương đền đi! Anh vẫn cứng đầu.
Cô bật cười, đường đường là nam nhi, lại là lớp trưởng mọi hôm nghiêm túc lắm mà sao giờ trẻ con thế này.
Được rồi! Hoàng muốn thuốc loại gì?
Từ phía sau hai tay anh ôm choàng lấy cô vào lòng " thuốc đây! Phương là thuốc của Hoàng rồi”
Bất ngờ trước hành động này của anh " Hoàng làm gì vậy, buông ra đi”
Im nào! Không nghe lời gì hết, anh nhẹ giọng " chỉ một chút thôi”.
Lúc này tự nhiên tim cô nghe lời không điều kiện.
Giữa màu đông giá lạnh chỉ như vậy thôi đã đủ sưởi ấm rồi.
Phương! Em sao vậy, sắc mặt không tốt chút nào, mệt hả? Chị Ngân lo lắng hỏi.
Em vẫn chưa quên anh ấy được, đến với anh Phong có ý nghĩa gì hả chị?
Dù gì cũng là quá khứ, bao năm em đâu có chút tin tức về người ta đâu, để em trong tình cảnh này mà gọi là yêu sao? Chị như đang lôi cô ra khỏi quá khứ tươi đẹp ngày xưa.
Nhưng em tin anh ấy, em không muốn anh Phong là người thay thế ! cô nghẹn lại
Phong nó chấp nhận mà, cũng 2 năm rồi, em thử mở lòng đi.
Màn đêm buông xuống bóng tối bao trùm mọi ngóc ngách làm cho hàng đèn đường nổi bật hơn bao giờ hết. Ngồi một mình bên khung cửa sổ soạn bài cho buổi lên lớp ngày mai khiến đầu óc cô mệt mỏi, suy nghĩ miên man khiến cô ngủ gục lúc nào không hay.
Suỵt! nhẹ nhàng thôi , nếu bị bắt gặp là bị kỉ luật đấy!
Không ngờ trên nóc nhà sinh hoạt chung lại đẹp đến vậy. Phương rất thích! Cô cười tươi nhìn anh.
Phương thích là Hoàng vui rồi! anh nói rồi kéo cô ngồi xuống bên cạnh. Tựa đầu vào vai anh cô thổn thức " mai đây nếu Phương không ở bên, Hoàng có còn nhớ tới Phương không?”
Ngốc ạ! Hình ảnh em đã in sâu trong này rồi ( chỉ vào tim) sao anh có thể không nhớ được chứ!
Tuần sau em đi rồi! cô nói trong nước mắt
Sao cơ? Em đi đâu? anh ngạc nhiên vô cùng
Em theo gia đình vào Tây Nguyên! Cô không dám nhìn mặt anh
Còn anh thì sao? Anh nhìn cô ánh mắt buồn thẳm
Mọi chuyện đã được quyết định rồi, em có thể làm gì được chứ? Cô khóc
Em đừng đi có được không, ah sẽ nhớ em chết mất! anh gục đầu vào vai cô, lần đầu tiên cô thấy anh khóc.
Em xin lỗi! câu cô nói được duy nhất lúc này .
Hai người ôm nhau khóc rất lâu, anh siết chặt tay ôm cô vào lòng. Tại sao mới bắt đầu đã phải kết thúc. Phải chăng như người ta nói " chanh non không chua thì chát , tình đầu không nát cũng tan”.
Nước mắt ướt đẫm trang vở, cô giật mình tỉnh giấc " cô nhớ anh!” ngay cả trong giấc mơ vẫn là anh, cô không thể mở lòng với một người nào khác ngoài anh. Nhưng sao anh im lặng quá lâu như vậy? phải chăng anh đã quên cô? Đừng băt cô phải quên anh, cô không muố chút nào. Cô vẫn yêu anh nhiều lắm! Tuổi thanh xuân của người con gái trôi đi nhanh lắm , nếu cứ chờ đợi mà không có kết quả, cứ chôn vùi thanh xuân vì anh như vậy có đáng không? Ngoài trời mưa nặng hạt hơn làm cô cảm thấy lạnh lẽo vô cùng…
Hôm sau nắng đẹp, hít một hơi thật sâu bước ra sau nhà vài giọt sương còn vương trên cánh hoa dại bên đường thật tinh khôi, chưa bao giờ cô thấy mình an nhiên đến vậy. Sau cơn mưa trời lại sáng…
Anh chở em đi làm được không? Phong đã đứng trước cổng từ bao giờ.
Đồng ý để anh chở nhưng trong lòng cô không mấy hài lòng với quyết định này của mình . nên giữ im lặng suốt quãng đường.
Chiều về Phong đứng trước cửa, nhìn anh tỏ rõ vẻ mặt không vui nhìn cô.
Sao em không chờ anh?
Em đi nhờ chị Ngân, dù gì nhà cũng gần nhau, lại dạy chung một trường nữa! cô nhẹ nhàng.
Nghĩa là em không cần anh? Phải là do anh tự nguyện! anh cười nhạt
Anh đừng như vậy! em thấy phiền cho anh, với lại cơ quan anh đâu gần đây! cô cố tìm lí do
Điều đó quan trọng sao? Anh xin lỗi vì đã làm phiền em, từ nay anh sẽ không xuất hiện làm em khó chịu thêm nữa. anh chua chát
Em xin lỗi! chắc anh mệt mỏi lắm rồi! nhưng em chưa thể chấp nhận được. Em không muốn anh đợi, như vậy bất công quá phải không ạ?
Đã một tuần cô và Phong chưa gặp nhau, nhưng hoa vẫn để đều ở cổng nhà cô. Hôm nay cô định đi gặp anh thì bé Na chạy đến nhất quyết đòi đi dạo, đành chiều theo bé. Hai cô cháu dắt tay nhau đi trên con đường quen thuộc, đôi lúc nhóc cất tiếng hát trong trẻo của mình làm cô như sống lại những thời trẻ xưa của và vô thức cô lại nhớ đến anh. Đã lâu không đi bộ một quãng dài như vậy, hai chân cô mỏi vô cùng, dùng chân trước tấm hình khung cảnh nóc nhà sinh hoạt chung.
Run run cô cầm trên tay nước mắt lăn dài. " anh đã đến đây ư? Tại sao không gặp em? Anh muốn em phải đợi bao lâu nữa?” cô gục xuống. Phong đỡ cô dậy, ôm cô vào lòng. Xa xa bên đường sau gốc kơ nia có bóng đen quay lưng bước đi.
Sáng hôm sau cô được nghỉ, Phong dẫn cô đi uống cà phê với anh em cùng đơn vị.
Đây là anh Hoàng, sếp tụi anh mới chuyển đến đơn vị. Hình như cùng quê với em đấy! Phong vui vẻ.
Tai cô ù đi, trước mặt cô là anh mà, người mà cô hằng đêm mong nhớ, nhưng
tạisao lại xa lạ quá vậy?
Lâu rồi không gặp? anh nhìn cô cười xa lạ
Cô gắng lắm cô mới thốt ra được " Vâng!”
Ngồi một lúc anh về trước. Cô ngồi đó như một pho tượng anh lạnh lùng với cô như vậy đã đủ hiểu câu trả lời cho sự chờ đợi bao lâu nay của cô rồi!
Phong chở cô về anh cũng im lặng, anh nhận thấy sự khác lạ của cô từ khi gặp Hoàng.
Hôm sau cô không có tiết nên chở bé Na đi học, khi về nhà trước cổng là bóng dáng đó .
Em có thể cho anh ít phút được không?
Căn phòng chìm trong im lặng, cô đặt ly nước xuống và ngồi đối diện anh.
Anh tìm tôi có việc gì sao? Cô tỏ vẻ lạnh lùng
Em sống một mình sao?
Anh thấy rồi còn gì? Cô vẫn giữ thái độ đó
Thời gian qua em sống có tốt không? Anh cố kìm nén cảm xúc
Nước mắt cô như muốn trào ra, giọng cô nghẹn lại, trầm xuống " tôi sống rất tốt! cảm ơn anh đã giúp tôi sống tốt như vậy!”
Anh xin lỗi!đã làm phiền em! có Phong rồi chắc em sẽ sống tốt hơn.
Giờ tôi có việc phải làm rồi! không có thời gian nữa. Cô đứng phắt dậy nhìn ra cửa. Cô không kìm nén được nữa rồi " sống tốt không ư?” anh có tư cách gì hỏi cô câu ấy, không phải là anh thì cô sống tốt sao được chứ? Chẳng lẽ bao năm những gì anh muốn nói với cô chỉ có vậy?
Anh lững thững bước đi, những gì anh muốn nói với cô đâu chỉ có vậy, nhưng giờ bên cạnh cô là một người khác thì anh có thể làm được gì? Thời gian thật đáng sợ xóa nhòa đi tất cả, làm con người thay đổi…
Xoảng! có tiếng đổ vỡ phát ra từ trong nhà cô. Anh lo lắng chạy vào, mong cô sẽ không xảy ra chuyện gì!
Em có sao không? Không bị thương đâu chứ? Anh cầm tay cô
Anh không cần quan tâm tôi! Không phải bao năm không có anh tôi vẫn sống tốt sao? Đồ vô tâm! Cô gào khóc rồi ngất đi trong tay anh.
Mọi thứ như ngừng chuyển động, anh siết chặt vòng tay để cô gần anh hơn, anh nhớ cô rất nhiều, đến mức muốn phát điên lên nhưng hoàn cảnh không cho phép anh đi tìm cô. Một mình phải chống chọi với căn bệnh hiểm nghèo, tưởng chừng như không thể tồn tại trên thế giới này nữa, anh không muốn cô phải đau khổ nhìn anh trong hoàn cảnh đó. Nên giờ mới xuất hiện, nhưng có phải anh đã sai? Anh sai thật rồi!
Người cô nóng bừng, cổ họng khô ran, mở mắt ra là một không gian hoàn toàn khác.
Em thấy trong người thế nào? Giờ mới chịu tỉnh sao? Chị Ngân và Phong lo lắng hỏi
Đảo mắt một vòng cô cố mỉm cười " em ổn mà”
Cô phải nhanh chóng khỏe để chơi với con chứ? Cô ngủ miết con buồn lắm! bé Na cầm tay cô.
Ai cũng lo lắng cho cô nhưng anh đâu rồi! anh lạnh lùng như vậy sao? Cô không cam tâm chút nào!
Tại quán cà phê, những bản nhạc nhẹ vang lên hai người đàn ông ngồi đối diện nhau. Một người vẻ mặt đau đớn, người kia vẻ buồn bã. Nhấp ngụm cà phê, anh lên tiếng trước
Từ khi chuyển đến đây công tác cô ấy đã vậy rồi, sống khép kín chỉ biết công việc. Tôi muốn thay đổi cô ấy bằng tình cảm chân thành của mình nhưng cô ấy quyết không dối lòng vì trái tim chỉ có thể chứa một người. Tôi sẽ không ép cô ấy phải chấp nhận tôi nữa. Hôm nay mới tỉnh dậy đã tìm anh rồi!
Anh không nói nên lời, thì ra anh hiểu lầm cô. Anh phải đối mặt với anh thế
nào đây?
Cô quyết định ra viện sớm hơn. Dọn dẹp xong ra đến cửa, một bó hoa trước mặt khiến cô bối rối, từ từ hạ xuống. Là anh! Anh đang đứng trước mặt cô, không kìm được cảm xúc, cô khóc.
Lại khóc rồi! gặp anh không vui sao? anh lấy tay lau nước mắt cho cô.
Cô vẫn im lặng.
Vậy thì anh đi nha! Anh chưa kịp quay đi thì cô ôm chầm lấy anh khóc nức nở " em nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm!”
Anh ôm cô vào lòng " anh cũng rất nhớ em! Nhớ đến phát điên, em biết không?”
Từ giờ sẽ không để em chịu khổ nữa, anh xin lỗi! Những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên khuôn mặt anh.
Họ đã xa nhau từng ấy năm, tưởng chừng như thời gian xóa nhòa đi tất cả, một lần lạc bước cả đời mất nhau nhưng trong lòng mỗi người vẫn nuôi dưỡng những kỉ niệm đẹp nhất về tình yêu tuổi học trò, nhờ lòng chung thủy và sự tin tưởng họ đã trở về với nhau.
Vote Điểm :12345