Dâu dầm, thằng lớp trưởng và đứa con nít
*Author: Oliu
*Warning: None
*Sumary:
Này giấc mơ trưa… bao giờ em về?
CHƯƠNG 1
Em chẳng biết vì sao mà cứ đến năm cuối cấp là em lại chuyển lớp. Có thể vì do thói quen, cũng có thể là thích cái gì đó mới mới, thay thế cái cũ lặp đi lặp lại chán phèo, cũng có lúc là không thích cái không khí lớp cũ. Uhm thì vui đấy nhưng nó hời hợt sao ấy, tình cảm có mà xem như không được bền, hoặc lý do ghê nhất là không ưa giáo viên sẽ dạy nên em chuyển sang lớp khác học, ác hơn là chuyển luôn trường như hồi cấp 2, thế thôi.
Lớp 12, khi biết tin ông Tùng lão đại dạy em môn Toán, Thầy Kiết râu dê dạy môn Lý, và bà cô Cung xì dầu dạy môn sử là em sợ xanh mặt, lật đật chạy về năn nỉ ba má chuyển gấp giùm. Em vừa sợ, vừa ghét, vừa không ưa ba nhân vật đầy tai tiếng này. Này hén đầu tiên là ông Tùng lão đại, ông này khách quan mà nói thì ổng dạy hay nhưng chỉ có điều ổng mà dạy lớp nào thì lớp đó sẽ bị quay chóng mặt, bài tập giáo khoa, bài tập đề cương, bài tập tuần, bài tập tháng, bài tập nâng cao, bài ổng tự sáng tác, nội kể thôi mà em đã xây xẩm rồi huống chi mà em học, còn nữa nha đứa nào kiểm tra dưới 5 đ thì cứ ngoan ngoãn ở lại sau 8h tối để ổng trả bài, khi nào thuộc thì về. Trời ơi! Sao giống thời kỳ trung cổ quá vậy? Em là dân khối C mà kêu học tốt môn Toán chẳng thà kêu em bắc thang lên hỏi ông Trời quá! Ông Kiết râu dê, (sở dĩ gọi là râu dê vì vợ thầy mở trang trại nuôi dê lấy thịt, sữa ha cái gì đó em không rành, với lại thầy có hàm râu quái nhân ớn chết đi được nên tụi nó ghép hai vế lại ra thành Thầy Kiết râu dê) thì chuyên môn bắt học sinh đi học thêm học bớt, mà không thể nói là bắt được, thầy lấy tinh thần tự nguyện là chính mà đố có bé nào không tự nguyện vì làm vậy chẳng khác nào là tự giết mình trong giờ kiểm tra, nằm sả lai mà ngớ àh. Với lại em cũng đang học thêm lý thầy Sang, hai ông này chẳng khác nào Hàn the với Cục an toàn thực phẩm nên em phải chuyển sang lớp khác để tránh khỏi bị tù đày biên ải. Nhân vật cuối cùng thì khỏi bàn, Cô Cung xì dầu ở trường em còn nổi hơn Wepro ha Nguyễn prồ gì ấy nữa cơ, nhắc đến Bảo Thy có thể chúng không biết, Weboys chúng ngớ ngớ người nhưng mà nhắc đến bà xì đầu thì em nào em nấy bối rối tay chân cả lên. Cô này thì đơn giản thôi, niềm vui thú của cô là bắt học sinh trả bài, mà không được sai chữ nào nha, kêu em nào là em đó phải đứng dậy đọc ro ro như một cái máy liên thanh bả mới chịu, người ta chứ có phải trâu bò đâu mà chịu cho xuể…..
Đó, đừng hỏi vì sao mà em không chuyển lớp!
Ngày đầu tiên đi học (ý là học lớp mới đó chứ không phải em thuộc loại từ nhỏ tới lớn chưa biết cái mặt mũi chữ cái ra sao đâu nha!), em quăng cặp một cái vèo lên bàn, ngồi phịch xuống ghế bàn kế chót, dĩ nhiên là ngồi chung với lớp trưởng rồi, có gì còn được hỗ trợ, hậu thuẫn chứ lị. Việc đầu tiên em làm sau khi an toạ là đảo mắt nhìn coi có thằng nào đẹp trai không? (khổ nổi em là XY nhưng không giống XY nguyên chất chút nào, nghĩa là xét theo mặt chuyển biến tâm lý tình cảm và tính tình thôi nha chứ ngoại hình thì khá giống ngoại trừ đặc điểm hơi nhỏ con).
Hix, số em là số ăn mày, lớp gì mà xấu đều như nhau, coi như em không có động lực để học rồi, nhưng không sao, dù gì thằng lớp trưởng kế bên cũng đỡ đỡ về mặt hình thức (thôi kệ đi kưng, coi như kưng trúng giải an ủi đi). Em cũng nói thêm là em cũng chả có đẹp lộng lẫy lung linh gì cho cam nhưng tâm lý con người mà, ai lại chẳng thích người đẹp. Xét cho cùng thì ảnh khá dễ nhìn, được cái là cao chót vót, trong khi em được maximax 1m63 thì ảnh tầm tầm 1m91, em cân ké ở nhà bà bán gạo được 42kg yếu thì ảnh tròn trèm 81 ha nhiêu đó em cũng không rõ, chỉ biết là vừa người, kiểu này ví dụ mai mốt hun nhau em phải bắt ghế quá hén! Mới ngày đầu thôi mà, chuyện đời còn dài chán….
Ngày đầu tiên, với lợi thế là cao hơn em một cái đầu (theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng) nên tất nhiên nó biết thế nào là phát huy uy uyền lớp trưởng mà đàn áp phong trào vùng lên đấu tranh chỉ mới vừa nhen nhóm trong em
"Từ hôm nay, mày phải biết nghe lời tao, kêu tao là anh nhen chưa! ”
Không biết ai thọc miệng nó mà nó bảnh dữ vậy trời, dám bẹo gan em àh
"Ủa tại sao tao phải kêu mày là anh trong khi tao với mày bằng tuổi nhau? À hay là mày thương thầy nhớ bạn quí cô nên ở thêm mấy mùa phượng vĩ nữa hả? Ai biết đâu dòm cái mặt tối sủa, ý tao quên sáng sủa vậy mà học giỏi thấy ớn! ”
Em cố gắn nhả từng chữ luyến láy theo một âm vực dễ nghe nhất cho nó nắm bắt được vấn đề. Ai dè nó tỉnh bơ như không, thằng này chai thiệt, đứa khác là nó tán em sáng váng rồi
” Thứ nhất tao là lớp trưởng”
Nó vẫn không ngước xuống, mặt nghênh thấy ghét chết
"Ủa, lớp trưởng chứ bộ cha nhà thờ hay sao? ”
E cắt đứt câu nói của nó ngang xương làm nó cụt hứng
"Mày có nín không? Tao mà bực như con mực thì tao xực cho đựt mặt thì mày mới thôi phải không? ”
"Thì nín ”
Tự dưng lại hiền thấy ớn….
Ai biết được
Chắc tại cao hơn một cái đầu mà!
” Tao làm lớp trưởng, mày thì mới chuyển qua tất nhiên tao phải bảo bang, hướng dẫn cho mày. Mà tao nhớ là tao không phải mọi mày mà cái gì cũng giúp không công, mày thì kêu tao bằng mày trống không. Bởi thế cho nên phải gọi tao là anh. Đó là lý do đầu tiên”
Thằng này có bị hâm gì không ta? Tự dưng con trai lại kêu một thằng con trai khác gọi mình là anh. Nói nó có vấn đề thì chắc chẳng có vấn đề gì đâu há ta?
"Rồi mày nói lý do thứ 2 cho tao nghe thử đi ”
Em vẫn chưa chịu xuống nước làm em
"Thứ hai là tao cao hơn mày cả một cái đầu! ”
Thằng này dzô dzuyên chúa luôn, cái gì không tính tự dưng tính là cao????
"Mày ngộ nha, cao hơn mà mày cũng nói ”
"Ai mượn mày nhỏ con, tao có mượn đâu, nhỏ thì phải chịu ”
"Thì mày về hỏi mẹ tao ấy, con người chứ có phải con voi đâu mà đòi to với chả cao ”
Cổ em nổi đầy gân xanh xanh đỏ vì ráng rưón lên mà tranh giành quyền lợi chứ.
"Tao không cần biết, chỉ là tao cao hơn. Vậy là đủ. Thứ 3 là tao học giỏi hơn mày (chảnh phát sốt), tao có hỏi tụi bạn mày rồi, mấy môn tự nhiên mày học dã man lắm, năm ngoái tụi kia mà không chỉ thì coi như mày rụng nụ rồi ”
Sao lại tìm hiểu sâu quá vậy?
Chỉ là người mới thôi mà
Cần một cách kêu…..
Làm như!
"Rồi cái này tao công nhận, còn gì nữa không? ”
Em vẫn hy vọng là không, chỉ nhiêu đây thôi cũng đủ để em gọi anh lắm rồi
"Theo hồ sơ tao biết thì mày sinh tháng 8, tao sinh tháng 3 nghĩa là lúc bà y tá vỗ tao đét đét thì mẹ mày còn nằm trong phòng siêu âm trai hay gái nữa kìa”
Hic, em nói gì nữa nè
"Thì tao gọi mày là anh”
"Ok! ngoan lắm, con nít có khác, từ nay anh sẽ gọi mày là con nít, nhớ chưa ”
"Tên gì thấy ghê dzậy trời? ”
” Khỏi bàn, anh mày thích thế, có gì cứ hỏi, anh bảo kê cho ”
” Tui không dám nhận ân xá đó, anh đừng ám là tui mừng rồi ”
Em nằm em nhớ
Một ngày trong veo, một mùa nghiêng nghiêng
————————–
"Này, chút nữa học xong mày đi ra quán với anh ”
Sao em ghét cái kiểu nói chuyện mà không bao giờ ngước lên của ảnh ghê, làm gì mà nghênh nghênh thấy ghét vậy chứ hả?
” Tính nhờ tui chuyện gì đây cha? ”
Em phải hỏi vì theo mấy cái truyện ngắn em hay đọc thì một thằng con trai nguyên chất sẽ không bao giờ dư hơi đến độ đi rủ một thằng con trai khác đi vô một cái quán nào đó khơi khơi mà không có chuyện gì để nhờ
” Đi rồi nói, mày đi không thì bảo? ”
Ảnh vẫn chưa chịu ngước mắt lên nói chuyện cho phải đạo. Nội cái cách nói chuyện thôi là em đã muốn ở tù với nó lắm rồi nha
” Để cho tui suy nghĩ chút, làm như đi ăn giựt không bằng! ”
Ảnh vẫn ngồi yên, chỉ thay đổi ngón tay chút xíu, vẽ nguệch ngoạc cái gì đó lên bàn rồi nói tiếp. (chắc nó trù ai quá). Vẫn cái giọng
” Anh có hối mày đâu, tuỳ mày thôi. Ảnh chỉ muốn cho mày biết là ngày mai thầy Cang xét bài tập Lý thôi! Kỳ rồi mày được mấy điểm ta? ”
Trời ơi sao em thấy ghét thằng này dễ sợ, kỳ rồi mama được uống trà với bà cô chủ nhiệm về vụ này rồi. Dĩ nhiên là sau khi đi uống trà thanh nhiệt về thì mama em nở một nụ cười rất ư là đẹp rồi sau đó là lời cảnh báo: ” Một lần nữa là cắt mạng, cắt di động và 1/3 tiền ăn hàng nha con ” Lần này mà cho mama em đi bàn thế sự trong phòng lạnh với cô Mười thay vì đi sìpa (spa) đắp mặt thì coi như em hẻo đời cô Lựu là cái chắc. Bởi dậy lời nói của ảnh như một lời trói buột mà em tự nguyện chui vào tròng, chứ biết sao bây giờ? Chuyện gì thì em còn cãi khí thế chứ chuyện bài tập là coi như… ảnh kêu đi chết là em không đi thôi, còn lại bao nhiêu, em tự bao lô hết
” Rồi, uống xong anh chở tui về! ”
————
” Nói được rồi đó, giờ này quán vắng muốn gì nói đại đi, tui còn về với mẹ! ”
” Thì cũng từ từ, con nít uống gì? ”
Lần đầu em mới thấy ảnh đỏ mặt, chắc đi ra nắng thôi mà
” Dâu dầm với trà đào trộn chung sữa và đá bào ”
” Uống gì mà phát khiếp ”
Em không trả lời mà chỉ liếc một cái nhẹ, bặm môi bặm lợi đạp vô chân ảnh một cái cho bỏ tức ai dè ông trời không ủng hộ em cho lắm. Thay vì đạp chân ảnh thì em lại nhầm với chân bàn. Và thay vì ảnh la thì em hưởng sái, đau mà không dám mếu vì sợ lộ ra là em đi chết. Thế nhưng ngó qua vẫn thấy ảnh nhăn nhăn cái mặt, em cũng không biết là ảnh phát khiếp vì em uống pha hỗn tạp hay là vì cái bill chút nữa phải gánh nữa?
” Anh vô vấn đề chính đi. Tính cua con nào đúng không? ”
Chứ thằng nào đến tuổi này chưa có bồ mà chẳng lo sốt vó, lớp 12 rồi chứ bỏ beng gì, em cũng biết điều đó chứ, nhất là với cha này dù gì cũng phong độ lắm mà…. Chậc, không có bồ thì uổng thiệt….. Hơi tiếc àh nghen
” Uhm, mày đoán hay ghê, anh muốn được người ta cho tìm hiểu ”
Lại đỏ mặt rồi kìa
Em cũng mét mét cái mặt
Vì đói hay là vì……….
Cuối cùng thì ai cũng có người để quen.
Em phải ráng lắm mới tiếp tục được câu chuyện
” Giờ tui chỉ cho anh, thì bài tập kia anh thanh toán giùm tui, ok! ”
Buồn gì thì buồn nhưng vẫn phải nhớ nhiệm vụ cao cả chứ
” Rồi ok! Mày nói đi ”
” Anh cứ rủ nó đi uống nước như hôm nay tui với anh đi chẳng hạn ”
Em nói vậy tại vì thấy mấy cái truyện em đọc toàn là làm quen trong cái quán nào đó không hà. Kiểu y như vầy là quơ đại nè, được nhờ mất tự chịu
” Mày làm như dễ lắm àh! Còn con nít có khác, dễ gì nó chịu đi. Chẳng lẽ anh mày chạy cà lơn tơn đứng trước mặt nó mà mời nó đi àh. Nó hổng lấy compa tọt cho đui mắt cũng uổng ”
Ai biết đâu, tại thấy trong truyện mời là đi mà
” Thì để cho tui nói tiếp nè. Ảnh lại nói với con bạn nó, rủ đi chung như kiểu có người làm chứng đó mà ”
” Uhm, để anh thử coi, hỏng là coi chừng ”
Coi như % cơ hội cua ảnh của em chấm dứt, vì nếu muốn quen em thì hôm nay đã nói thẳng rồi chứ còn chờ đợi lần nữa chi cho mất công. Vái Trời, vái Phật cho hai con đó ăn banh nhà ***g chợ cho ảnh chừa cái tội, àh quên phải về đốt nhang cho con kia tự nhiên nổi dịch không chịu quen cho ảnh ế luôn. Ăn không được là em phá cho hư mà
——————
Em nghĩ chắc cũng hai ba bữa nữa mới thi hành kế hoạch nên giờ về hôm sau em tính nhờ ảnh chở ra nhà sách mua truyện giùm nhưng ai dè đâu, chuông báo hết giờ vừa reng, em chưa kịp quay sang mở mệng cười nhờ là ảnh cũng vừa co giò phóng lên bàn giáo viên gom sổ đầu bài, phóng cái vèo ra phòng giám thị nộp lại rồi chạy bắn khói ra nhà xe lấy xe, xong rồi vù thẳng. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng mấy phút đó em cũng không biết, (lúc đó đang ngạc nhiên mà, ai dư hơi mà móc đồng hồ ra bấm giây đâu) mà em chỉ biết là lúc em tung tăng lên quán Dâu dầm tính mua mấy bịch về để chút trưa vừa đọc truyện vừa ăn thì tự dưng đứng khựng lại, không dám đi tiếp vì trên kia, ảnh đang ngồi với con Hoa, con bạn thân hồi học lớp cũ của em.
Em ráng lục lọi trong trí nhớ thường ngày hay ăn bột ngọt của mình xem con này trong những lời tám thâu đêm suốt sáng với em có tình tiết nào là nhắc tới ảnh không ta? Câu trả lời là không. Mặc dù cũng hơi lâu rồi không nói chuyện với nó nhưng em vẫn còn nhớ là tuýp người của con này là da nâu mà, ông này da bợt bạt như thiếu máu ấy, với lại không được hơn nó qúa một cái đầu vì nó sợ mai mốt hun phải nhón gót lâu ngày dễ bị bệnh gì đó, em quên mất tiêu cái tên rồi.
Không biết Dôla đưa lối Euro dẫn đường ha sao mà tự nhiên em lại nghĩ ra một ý nghĩ trời gầm đó là: Lúc đầu năm ảnh có điều tra về em tận gốc tới ngọn thì tất nhiên là cũng biết được em chơi thân với con nào. Có khi nào hôm qua ảnh run quá nên không dám kêu em cho ảnh tìm hiểu nên hôm nay nhờ con nhỏ này không ta? Chắc chơi kiểu bất ngờ nè. Ba cái film bây giờ hay dùng chiêu này lắm. Em hồi hộp cầm điện thoại ra chờ coi có ai gọi không? Tại coi trên tivi thấy có câu: Biết đâu một ngày nào đó, bàn tay duyên số sẽ đưa bạn đến gặp người ấy thì hôm nay biết đâu mạng Sfone sẽ đưa bạn đến gặp… Sao tim đập thình thịch vậy nè trời?
Fone em run thiệt, ai dè mở ra thấy cái tin nhắn của tổng đài. Hông lẽ em quăng luôn cho bỏ tức nhưng mà ngu sao quăng, về mẹ đánh chết àh
” Từ ngày…… đến ngày…. khi nạp tiền bạn sẽ được tặng thêm 30% giá trị thẻ nạp ”
Mạng này sao hay chơi trò ú tim quá dzạ ta?
Đang lúc gây cấn nhất thì tự dưng em nghe tiếng kêu quen thuộc:
” Bân! Sao đứng đây chi cưng? ”
Quay lại, àh bà Tuyết, con bạn thứ 2 sau con Hoa em chơi thân. Em há hốc mồm sau 3s, vậy là coi như mọi điều em suy nghĩ là chuyện không có. Con này cũng chơi thân với con Hoa đồng nghĩa với vấn đề là ảnh sẽ nhờ con Hoa là gián điệp, àh không làm chứng nhân cho cuộc hẹn hò bây giờ và sau này của ảnh và con Tuyết. Hông biết ai xúi giục mà em nổi điên với con này, sực nhớ đến cái quảng cáo của Rejoice (hok bít đúng chính tả ko?)
"Đến đây chi vậy bà? ”
” Àh, anh Hân hẹn chị với con Hoa ra nói chuyện đó cưng? ”
Con này dám giựt chồng, ý giựt seme của em hả, hức! Coi như tình bạn em đem chôn theo mấy con gà bị cúm luôn
"Đến đây với mái tóc xơ xác vậy đó hả chị? Mới chạy xe tới àh? ”
Bà này vô tư thấy ớn, bà còn nhún qua nhún lại nữa chứ, tay thì ngoe nguẩy cái chùm tóc rối tơi tả
” Mốt mới nhất trên net đó cưng, trên thì rối, phía dưới thì thắt bíp nhỏ gọn, dạo này cưng lên núi ở hả? ”
Trời ơi, em muốn sôi gan với con này, miệng lưỡi nó cũng đâu vừa gì. Em đành nhịn đắng nuốt cay mà bỏ về. Quên đi giấc mơ có bịch dâu dầm với cuốn truyện. Đường về tự dưng dài dễ sợ, chắc do em đi không nỗi. Nắng trên vai chen nhau làm em nghe rát bỏng. Mặc kệ, đời không như là mơ, em không có quyền quyết định giới tính của cuộc đời mà. Uhm, vậy thì thôi
Đi một đoạn khá xa em mới biết là vẫn còn cầm điện thoại trên tay, tính bỏ vô túi rồi thì đột nhiên nó rung bần bật. Hy vọng là mẹ gọi kêu về ăn cơm chứ em sợ con kia vô kể lại rồi ảnh gọi hỏi, lúc đó chắc em kiếm đại cái kênh Nhiêu Lộc nào đó mà đâm đầu quá.
Ngứoc qua, con Tuyết, cũng còn may, mà con này gọi chi trời? Đừng nói là..
” Alo, gọi cho tui có gì hông? ”
” Sao về chi vậy cưng? Rãnh không, vô quán chơi đi, có con Hoa nữa nè ”
Không lẽ vô thẳng vấn đề là vô chi cho ứa gan ra hả? Tốt nhất là em cứ
” Àh, mẹ em hối em về ăn cơm, không về em em ăn hết đồ ăn, chiều đói nhăn răng sao? ”
Rồi em cúp máy, nghe nó nói gì đó không rõ chữ, mà cũng chẳng muốn nghe. Em cứ nghĩ vẫn vơ, chắc chẳng có ai thích em đâu hén? Ai kêu em nhỏ con chi, lại không được đẹp nữa, khuôn mặt em đẹp như một bức tranh sơn dầu mà ông hoạ sĩ vẽ trong lúc chơi nữa chai X. O. Bởi vậy mơ ước chi cho xa xôi
Em ghé đại vô tiệm net nào đấy, buồn quá nên chat trong room…… Biết đâu, giải toả được tâm sự rồi sao?
Chào bạn
Uhm, chào bạn
Bạn có Bf chưa?
Gì nhanh vậy trời, mới được có câu chào nhau thôi mà, chán ghê, trả lời đại cho xong
Ah, mình có rồi
Em cũng chẳng biết có ai nữa
Có rồi vậy thì vào đây chi ba, về nhà ngủ đi
Thằng này vô duyên chúa luôn, bộ có luật mới qui định có bồ không được vô chatroom hả trời. Em bực quá tắt luôn cái nick, chẳng kịp nhớ tên để lần sau còn chửi.
Có ai tự nhiên vô, hy vọng kỳ này… đỡ hơn
Chào bạn
Uhm, chào bạn
Bạn tên gì
Bân
Tên gì ngộ vậy?
Ai biết hỏi ba tui đó, sao tui biết được
Vậy bạn về hỏi ba bạn nha, chừng nào có đáp án được nhiều người đồng tình nhất thì quay lại nói cho tui
Hôm nay là ngày gì vậy trời, gặp toàn mấy thằng sản hậu không hà? Kỳ này chắc về đốt nhang giải hạn quá trời.
Em vô một nick khác, coi như là lần chót, may ra trúng giải an ủi
Mình làm quen nha
Uhm
Bạn bao nhiêu tuổi
17, còn bạn
Lớn hơn bạn nhiều
Lớn hơn là lớn hơn bao nhiêu
Biết lớn hơn là được rồi, hỏi chi
Em muốn nổi sải với thằng này rồi nha
Thì hỏi cho biết chứ có cua bạn đâu mà sợ
Có wc không bé
Ko
Vậy bé về nhà ngủ đi, chat chi
Bé cái đầu ông
Hôm nay em quên coi ngày nè, hình như hồi sáng ra khỏi cửa gặp con bé gần nhà, hèn chi, xui tận mạng
Em out ra về, hết hứng chat chít gì hết. Ba lô tự dưng hôm nay nặng thấy ghê, em đi muốn rục giò, mỏi quá. Sao chẳng còn ai?
Chắc tại em
Uhm, có lẽ vậy
Và gió theo em trôi về con đường
Và nắng theo em trên dòng sông vắng
” Con nít hôm qua có ghé quán đúng không? Sao không vô? ”
Em ngước bản mặt ngái ngủ lên nhìn ảnh. Hôm qua em có ngủ được đâu, nằm ở nhà suy nghĩ lung tung đủ thứ chuyện, tự nhiên nhắc lại chi vậy nè?
” Kệ tui, hỏi chi? Để yên cho tui ngủ coi? ”
” Uhm, ngủ đi, chút đi với anh mày ”
” Đi đâu nữa ba, suốt ngày đi riết ”
Nhưng mà em vẫn thích đi chung mà, cảm giác có một người nào đó làm chỗ dựa bao giờ cũng thấy yên tâm hơn. Tiếc thay cây tùng đã tìm được chỗ che
” Đi rồi biết ”
Nói thì thì nói em vẫn ghét cái thói côn đồ của ảnh. Bởi vậy, cao hơn bao giờ cũng có lợi
CHƯƠNG 2
Em quăng ba lô lên bàn ai dè quăng hơi quá nên trúng mặt ảnh, em chỉ biết đứng nhìn rồi nín thinh. Bước qua thì thấy có vết gì đó kéo dài gần 1/2 mặt bên phải. Thật sự lúc đó em không biết làm sao cả, bối rối cầm khăn giấy xoa xoa chỗ đau rồi mếu máo
” Cho tui xin lỗi, tui không biết là tui quăng mạnh quá ”
Em sợ ảnh một, sợ mấy con giành seme của em tới 10, tụi nó mà thấy vết này thế nào cũng đem em đi thả trôi sông chứ chẳng ít. Hic
Ảnh vẫn ngồi yên, đôi mắt đăm chiêu. Em mà không chết vì đôi mắt ấy cũng lạ
” Anh mày không sao đâu? Anh không la thôi chứ mắc gì mày mếu! Con trai gì mà…. ”
Em buông tay, chẳng muốn đôi co vì nó chẳng mang lại ích lợi gì cả. Chuyện của em, để tự em lo
” Có chuyện gì nói đại đi, trưa rồi ”
” Ờ, quên chuyện hôm qua đó, bể rồi ”
Hông lẽ em nhe răng ra cười chứ nhưng ai mà dám, bạn bè gặp đau khổ mình phải biết chia sẻ chứ. (mặc dù mừng thấy bà)
” Tội nghiệp chưa, người ta không chịu àh? ”
” Uhm! Chắc còn ngại ngại sao đó nhưng mà anh mày ko dễ gì bỏ cuộc đâu nha! ”
” Giỏi vậy thì tự nghĩ ra cách đi, hỏi tui chi mệt ”
Nhiều khi không lẽ phải nói thẳng cần chi cho mệt vậy? Làm quen em thử đi, em chịu liền chứ có phải khổ sở như bây giờ đâu. Mà chẳng lẽ dòm mắt em mà không hiểu gì sao?
” Con nít ơi, kiếm đại cách gì đó đi ”
Nhìn mặt ảnh năn nỉ, em cũng thấy mủi lòng thật. Chẳng lẽ con bé này có sức hút ghê vậy sao?
Em đứng bên lề
Nhìn lại
Chẳng thể ngoảnh mặt đi
Sao em không…….?
” Tui không quỡn đến độ làm không công, 1 tuần bài tập toán lý hoá. Chịu thì chơi ”
” Ờ. Hic, dã man thiệt ”
” Đi hỏi con bạn nó thích cái gì rồi mua cho nó ”
” Ah, cho hỏi thêm cái nữa, ví dụ mày là con bé đó thì mày sẽ nghĩ mình thích gì nè? ”
Sao làm khó em chi vậy?
Em thích rồi, có ai mua cho không?
” Tui hả? Cọng dây chuyền với con chó bông ”
” Trời ơi, đơn giản vậy mà anh không nghĩ tới. Tệ thiệt, vậy anh đi nha. Bb, quên nữa, chầu này em tự trả, chừng nào xong việc anh bù. ”
” Hả? Sao em ngu vậy nè? ”
Ảnh mừng vì nghĩ ra món quà hay mừng vì biết em thích gì vậy ta?
Chắc không đâu. Em nghĩ bậy chi vậy?
Tiu nghỉu em đi về
Nắng quá nè
Tự dưng thèm một bờ vai
Con nít chỉ mãi là con nít
Mùa đã đi qua trong miền xanh thẳm
Mùa đã quên đi những lần em buồn….
——-
Lại là những con người ấy, nhiều khi thèm chặng đường đánh ghen cho bỏ tức chỉ có điều: Làm yaoi ai lại làm thế chứ? cho nên nhịn nhục mà đứng nhìn. Nghĩ cũng lạ, em có là gì của ảnh đâu mà đòi ghen chứ? Ngộ àh nha?
Em có yêu ảnh không mà làm thế
Chắc không đâu
Nói chơi vậy thôi
Em còn con nít mà
Thế sao mắt em lại buồn?
————-
Em ghé vào quán, chọn một góc khuất nhất, ngồi thẫn thờ. Bày tay bé xíu quậy quậy cốc dâu dầm mãi, muốn ăn mà cũng chẳng thể ăn được, cảm giác chán nản sao đó, nói chung là em không hiểu được.
Nghe con ca sĩ nào đấy hát ba ca khúc thị trường vớ vẫn, em nằm gục mặt, mắt lim dim, buồn ngủ quá. Ai đó dạy em rằng khi buồn cứ nhắm mắt ngủ một giấc, hay đi tắm cho mát cũng được, làm được là coi như chẳng có gì là buồn cả. Em cũng muốn lắm chứ nhưng mà….
Em nằm như mấy thằng thiếu thuốc thì nghe bàn bên có âm thanh gì đó rộn ràng, quen thuộc. Em không dám nhìn lên hay ngó qua gì cả, cũng may là bàn nơi em ngồi là góc khuất của quán, ít ai để ý lắm. Đó là một điều may mắn, ít nhất là trong lúc này
Tai em nghe loáng thoáng tặng ai, cho ai, năn nỉ rồi tiếng guốc lộc lộc, tiếng di động, tiếng khua ly tách, cả tiếng gì đó lớn lắm phát ra từ chiếc bàn có 3 người kia:
” Cỡ ông đừng có mơ ước ”
Em chỉ nghe nhiêu đó là gục mặt luôn, chịu hết xiết rồi. chắc kiểu này về xin mẹ đi spa hồi sức quá. Hix, nằm nghe ai đó cười…..
Dâu dầm sao lại đắng chát?
———–
Lại một đêm em khó ngủ, thì sao mà ngủ được chứ? Em nằm trằn trọc muốn chết, chỉ biết lăn qua lăn lại, ôm chặt con chó bông mà tưởng tượng (ặc) nên hậu quả tất yếu là đi học trễ.
Cũng may mắn là ông trời còn thương em lắm, chắc do má em hay đi chùa quá, nên em vừa đặt chân vào lớp là tiếng chuông oan nghiệt cũng vừa vang lên um sùm trời đất. Em vào chỗ ngồi thở hổn hễn thì mới nhận ra là em vẫn còn sớm chán nếu so với một người.
Hết một tiết em ngồi quay bút thì mới thấy ảnh lò dò chạy vô, con mắt y như lật ngựoc xuống sàn, lừ đừ thấy tội phát khiếp
” Hôm qua anh bị mất ngủ hả? ”
Ngoài câu đó ra thì em chẳng biết hỏi câu gì nữa, chẳng lẽ em lại hỏi là con kia quăng thẳng món quà vô mặt nên mới về ngủ không được àh. Em còn yêu đời chán!
” Uhm, tự dưng khó ngủ ghê ”
Vừa dứt câu là ảnh cũng nằm sải lai luôn lên bàn. Khổ thiệt
” Hân, em có quyền lên phòng máy lạnh ngủ chung với thầy giám thị ”
Tiếng hét át tiếng bom của cô Liên làm em giựt mình đánh rơi cuốn truyện xuống ghế, con Anh ngồi bên tổ 1 nuốt luôn miếng xoài chấm quá trời muối ớt, nó le lưỡi muốn khóc mà không dám gào la vì sợ la lên là nó đi xuống phòng lạnh ăn xoài ướp đá luôn. Em tạm thời quên đi quyển truyện dưới chân, đứng lên, sửa lại cổ áo, lễ phép trò chuyện cùng cô
” Dạ thưa cô, bạn Hân bị đau bụng ạh”
(Coi dzô dzuyên hông? Đau bụng mà nó ngủ gật mới ghê chứ trời, thằng bé này xạo không có căn)
” Vậy thôi Bân đưa Hân về đi, nhớ ghé báo giám thị ”
Cô quay lên giảng tiếp làm em chưa kịp nhắm mắt lại nữa. Chuyện lạ Việt Nam àh nha, từ trước tới giờ đứa nào mà dám ngủ, dám ăn vụng trong giờ học của cô là cầm chắc vé V. I. P trong sổ đầu bài, khổ nổi cái gì càng cấm chúng nó càng khoái nên hậu quả là em nào cũng ít nhất một lần làm V. I. P trong lớp, còn ảnh chắc do làm lớp trưởng nên được ưu tiên chăng?
Em để dành câu hỏi ấy qua một bên để tập trung suy nghĩ có nên nghỉ luôn hai tiết cuối hay không? Hai tiết sau là Lý, môn này với môn Hoá là em ghét chúa cha, nên thôi chắc nghỉ luôn quá, cơ may đâu dễ đến hai lần đâu.
Nói là làm, em nói nhỏ với con nhỏ bàn trên giữ giùm cái cặp, mai được nghỉ học có gì em qua nhà nó lấy. Em gom sách vở của ảnh rồi dìu ảnh đi. Dĩ nhiên là ảnh cũng biết điều chút xíu, diễn như một diễn viên thứ thiệt, vừa tựa vào vai em, vừa ôm đụng nhăn nhó ra chiều đau khổ lắm nha. Mà cũng khổ thiệt chứ, em cao có 1m63 hà trong khi đó ảnh tới 1 mét 90 mấy, tựa được vào vai em cũng xiểng niễng.
Em cảm giác có cái gì đó nhột nhột ở cổ, không biết có làm gì không nữa. Em tự trấn an chắc không có gì đâu, chắc do thở mạnh quá nên cảm giác nhột thôi, nhưng em vẫn cảm giác có cái gì mềm mềm chạm vào cổ em mà. Hổng lẽ? …
Sao không nói sớm để em chuẩn bị vậy cà? (nói trước thì làm gì có truyện mà viết bé ơi?)
Ra được khỏi cổng đứa nào cũng thở cái phào nhẹ nhõm, mặc dù em cũng hơi tiếc cảm giác lúc nãy, lần đầu tiên trong đời nghe nhột mà dzui dzui
"Đi ăn dâu dầm không con nít? ”
Ảnh mở lời hối lộ em, dĩ nhiên là ảnh hiểu muốn trả ơn em không có gì hiệu quả hơn việc thông qua con đường bao tử
"Nhưng mà tui chưa ăn sáng lớp trưởng ơi ”
"Ở đó cũng có đồ ăn nhanh mà, nhanh đi không thôi anh mày đổi ý rồi nói sao? ”
"Ờ, vậy thì được”
Em cười khoái chí, đã nói rồi mà cơ hội chỉ đến một lần thôi, dây dưa rau nhợ ảnh cho tự xử thì khổ chết àh
"Này… thấy đẹp không? ”
Ảnh huơ huơ cọng dây chuyền bạch kim trước mặt em, kiểu này người ta gọi là khêu gợi lòng tham nè. Em ngậm ngậm cái muỗng, liếc qua liếc lại rồi mới nói
” Cho tui thì tui thấy đẹp, không thì gớm”
Em nói chơi thôi, vì em biết cọng dây này hôm qua….
” Vậy thì ảnh cho mày nè, lấy đi ”
” Quỡn quá vậy, khi không bỏ tiền mua cho tui chi? ”
Em cũng muốn lấy lắm vì em thích cọng dây này mà nhưng mà…. không phải vì ngại mà đơn giản vì hôm qua trong lúc ngủ gật em thấy con Tuyết trả lại
” Thì lấy đại đi, thích thì tặng chứ có gì đâu”
” Tui không quen lấy đồ trả lại”
Rồi việc cuối cùng em có thể làm là bỏ về, chứ biết làm sao với cặp mắt ăm ắp nước chứ, nó chỉ đợi chực trào ra, em cố nén mà đi, chẳng có ai đuổi theo. Chỉ một người…. đứng nhìn
Em ghét ảnh! Em tự nói câu này chắc cũng cả trăm lần, nói mà cũng không biết mỏi não. Tại sao chứ, giữa em và con Tuyết, ảnh chọn ai? Tại sao lúc nào em cũng chỉ là kẻ thế chân. Thích em thì nói đại một tiếng đi, coi em như một đứa em trai thì cũng cứ nói, làm gì mà cứ ấp a ấp úng, để sự việc trôi lửng trôi lơ vậy chi vậy? Sao phải làm cái việc đó. Sợ đối diện với sự thật àh? Thế thì đừng để em gọi là anh
Từng dấu chân xưa trên đường em về
Giờ đã ra hoa những cành hoa vắng
Sao em phải khóc kia chứ?
Ờ thì chỉ là đứa con nít thôi!
————-
Một ngày không nói chuyện
Nhiều khi cũng muốn mở miệng nhưng ghét, thế thôi
Vậy thì im lặng
Có lúc nhớ lại nhìn qua
Tự dưng lại thở dài
Dzô dzuyên
Đồ con nít…
Hai ngày
Em ngồi xích ra ngoài
Rớt cây thước
Em cũng không nói gì
Không cúi xuống được luôn
(chứ nằm ngay chỗ bí hiểm, cuối xuống là trúng chắc keke)
Ai mượn nhặt giùm em
Chẳng có một lời nào cảm ơn
Em cũng ác lắm nha
Thì cho người ta nói gì về việc đó chứ
Chảnh gì ghê vậy trời
Ba ngày
Em ngồi cắn bút
Kiểm tra Hoá hôm rồi em cúp với ảnh
Mà em học chắc cũng vậy thôi
Ảnh lại viết quá trời
Hông lẽ em hỏi
Phải có sĩ diện chứ
Lấy xoài ra ăn
Cũng đỡ hơn là ngồi không
"Con nít làm không được àh? ”
Im lặng
Thấy em ngồi ăn trong giờ kiểm tra là tự biết rồi chứ hỏi cái gì nữa. Em nghĩ trong bụng vậy thôi, nói ra sợ quê chết
” Nè chép đại đi”
Cắn môi, lỡ leo lên lưng cá sấu rồi, nhảy xuống nó bắt làm búp phê sao?
Không thèm nói tiếng nào, em ăn xoài tiếp
” Chép đi, mày không chép cô mời phụ huynh ráng chịu ”
Ờ thì em chép, liếc qua thì dòm hổng ra, ảnh viết chữ xấu quá, dòm muốn đui con mắt
"Làm giùm đi, anh viết tui đọc ko ra ”
"Cô biết rồi sao? ”
"Yên tâm, tui với anh viết chữ xấu đều, bả không biết đâu”
Em biết được bí mật này khi vài lần em nhờ ảnh chép phạt giùm mấy cặp giấy, bây giờ nhờ lại có sao đâu
” Đưa đây nhanh lên”
Cũng khá hên là tụi em ngồi dãy đối diện bàn giáo viên, lại ngồi gần cuối nên cô cũng không để ý mấy. Nhưng mà, số em không được gọi là số hưởng cho lắm, ngồi không buồn quá nên em lấy xoài chấm muối ăn tiếp làm mấy đứa xung quanh lo dòm em chứ hông lo dòm bài kiểm tra, tội nghiệp. Rồi em lại đi theo con đường ngày trước của con Anh bên tổ 1, lúc cô đi xuống kiểm tra, em khoanh tay ngoan ngoãn ngồi yên nên bả đi lên, em mới ăn mừng bằng cách lấy thêm miếng nữa chấm muối bỏ vô miệng ai dè cay quá em bị sặc, la làng lên nên cô quay lại, liếc em rồi lấy bài kiểm tra lên. Vạch ra thì thấy tên Hân, dòm qua thì Hân cầm bài Bân, dzui nha.
"Hai em được đặt cách, khỏi nộp bài, có gì hỏi chủ nhiệm”
Em ngước lên, bối rối. Ai đó đứng trước em rồi
” Dạ thưa cô, tại hôm bữa bạn Bân đưa em về nên không biết làm, em làm giùm bạn ấy, có gì mình em chịu ”
” Dạ em tự nguyện đưa bài cho bạn chép giùm vì bạn ấy viết chữ xấu quá, nếu không em em tự chép rồi. Có gì cô cứ ghi tên em”
"Không có đâu cô ơi, em cam chịu làm giùm mà nếu không thì em cũng động viên bạn đưa bài cho em, mình phải trả ơn chứ cô”
"Khỏi nói nhiều, khỏi bênh nhau chi cho mệt, riêng Bân được khuyến mãi thêm tội khêu khích phụ nữ mang thai bằng thực phẩm có vị chua nghen ”
Cả lớp em dù sợ thì có sợ nhưng cười vẫn cứ cười, riêng hai đứa em, cười đâu có vô
Coi như tháng này cầm chắc vé mời coi liveshow cô Mười và những người mẹ rồi. Thôi kệ có gì cho hai bà thông gia biết luôn. (Giờ này mà nó còn nghĩ tới chuyện đó nữa nè trời)
Ra chơi
” Anh nhận chi, mất công bị mất chức ”
” Thì mất công nữa cô cho làm lại, mày làm một mình biết gì mà làm ”
” Nhưng vậy thì tui hèn lắm, tui làm tui nhận ”
” Mà ăn xoài chi, ra chơi rồi ăn, tự dưng ăn ngay lúc đó ”
"Tại tui thèm quá, ngồi không buồn chết”
” Àh, mà chịu nói chuyện với anh mày rồi hả? ”
” Uhm”
"Chuyện hôm bữa đó, anh… ”
” Không nhắc lại”
"Nhưng… ”
"Tui bảo là bỏ qua mà”
Rồi em cuối xuống, cắn chặt môi, em biết nhắc lại cũng chẳng có gì vui vẻ cả. Vậy thôi qua rồi cuộc vui
—————CHƯƠNG 3
Cũng 2 ba ngày gì sau đó
” Tuần sau đi Bảo tàng không? Lớp mình tổ chức đó ”
" Tui không có xe”
Em khuấy khuấy ly dâu, hờ hững, muốn mà cũng như không
” Xe đạp mà, hông lẽ mày không có? ”
Trời ơi là trời, ai mựon nhắc tới nỗi đau của em chi vậy?
"Tui…… Tui không biết chạy xe, kể cả xe đạp”
” Ha ha ”
Gì vô duyên dzậy, người ta không biết chạy xe mà cũng cười
” Hèn chi… đúng là đồ con nít ”
” Kệ tui, tin tui chọi ly nước vô mặt anh không? ”
” Để anh chở mày đi hén, hôm đó ai cũng phải đi xe đạp mà”
"Vậy đây, nhớ đem bánh theo ăn ”
"Giờ về! ”
Đường về nhẹ tênh
Nghĩ đến….. lại cười
Mà sao lâu goài không thấy mấy con ôn dịch kia ta
Vẫn vơ
Làm gì mà ghen kưng
Con nít có khác àh nha…!
"Nhắm đủ khả năng chở tui hông dạ? ”
"Được mà, khi dễ anh mày quá nha ”
Em ngước lên, dòm ảnh, dòm em, dòm đống đồ trên tay em, vật thể cuối cùng em liếc mắt là chiếc xe đạp rồi em bắt đầu rầu. Em không dám đảm bảo sức khoẻ cho cả hai trên suốt lộ trình cho lắm. Này nhé: một con người nhỏ bé như em dù ít dù nhiều thì cũng 42kg dát rồi, còn ba lô lỉnh kỉnh tùm lum thứcái này là tại em, lần đầu đi chơi điên nên hơi bối rối không biết đem theo cái gì, bỏ ra cái gì nên thôi gom tuốt bỏ vào, cần thì dùng không thì cũng không chết ai (chết thằng chở đó kưng), rồi trái cây mua buổi sáng ở chợ, rồi nước suối, rồi phần ăn trưa, phần ăn xế của hai đứa, rồi đồ ăn vặt linh tinh em đem theo phòng hờ bị đói…. và….. cho nên nội nhìn không là em đã thấy chóng mặt rồi, huống chi…. cả một đoạn đường theo em là sẽ dài.
Nói em nghĩ là vì dù sống trong Sài Gòn, là dân chính gốc chứ không phải di dân di cư mà em cũng có biết cái mặt mũi cái Bảo Tàng nó ra làm sao đâu, nó tròn hay méo, đỉnh chóp Châu Âu hay là kiểu nhọn Ả Rập nữa? Nếu hôm bữa ảnh không nói tên thì dám tối qua em cũng không biết nói sao với ba mẹ cái chỗ mình sẽ đi lắm àh!
Hết nữa chặng đường em mới biết em ác (ủa giờ mới biết hả?) Nhìn lưng áo ảnh ướt nhẹp, mồ hôi mẹ, mồ hôi con thi nhau rơi lả chả, thỉnh thoảng lấy tay quẹt quẹt ngang trán là em thấy mủi lòng lắm rồi. Nhiều đứa con gái hay liếc xéo liếc dọc em, cũng dể hiểu thôi, dù gì lớp trưởng cũng là hotboy của lớp mừ
Vấn đề hotboy hót bít gì đó thì hồi đầu em cũng có nói rồi, lớp em được cái là bọn con trai xấu đều như nhau (tính luôn em trong đó), chỉ có lọt ra anh lớp trưởng là vừa cao, vừa đỡ đỡ nên trở thành hotboy là điều tất yếu. Mà khốn nỗi một điều là hotboy của lớp không chịu chở hotgirl (con điên nào đó em cũng không mấy quan tâm, vì em là chuyên gia đi trễ về sớm mà, quanh năm 12 tháng có chơi với ai đâu ngoại trừ Hân và vài đứa xung quanh, bởi vậy dưới con mắt em nó không ra trăm cà gram nào cũng dể hiểu) mà lại chở em một thằng bé ốm yếu gầy còm chẳng có gì đặc biệt, còn cho một người đẹp như nó đi với thằng Phát ù trong lớp làm chỉ nổi sùng mọc mấy cục mụn một lượt luôn.
Vụ việc ngày càng trở nên gây cấn kịch liệt hơn khi trên đoạn đường đi tự nhiên em nổi máu nhân đạo lên, em cảm thấy xót xa trong lòng khi nhìn ảnh héo hon, nhăn mặt méo răng vì chở, thế là em bắt đầu lấy tay bóc dâu đút vô miệng ảnh. Thì sự việc nếu chỉ xảy ra như vậy thôi thì cũng đâu có gì đáng nói, đằng này khi em đút thì ảnh cứ lợi dụng thời cơ cắn ngón tay em riết. Mặc dù em đã cố gắn kêu la, hú hét thế nên tình hình vẫn không quả quan hơn cho nên em mới lấy tay vỗ chan chát lên tấm thân ướt đẫm kia làm cho mấy chị XX đi cùng thiếu điều muốn chọi dép vô mặt.
Bởi vậy, đi chung với người có tiếng…. cũng khổ thiệt!
Nhưng em lại cảm giác dzui dzui
Có khi
Y vậy thôi cũng đủ!
—————
” Tui mà biết cái Bảo tàng có vầy thôi là tui ở nhà ngủ cho khoẻ thân, chứ dại gì mà lết đi ”
(thiệt không kưng?)
” Anh thấy cũng hay hay mà, mình đi mới biết được ông bà ta hồi xửa hồi xưa sống ra sao ”
” Trời, chuyện này lần nào về quê tui hổng nghe, cứ về là được ngoại hát cải lương, Bân àh, Bân ơi, con có biết là hồi xưa khổ lắm không, ăn uống khổ cực lắm, phải này phải nọ bởi vậy bây giờ con phải quí…. Nghe riết muốn thuộc luôn nè ”
"Thì cứ ráng đi, tuần sau là phải nộp bài báo cáo cho cô rồi ”
"Tui chung nhóm với anh hén, được không? ”
” Uhm, có gì thứ 4 vô nhà anh làm nha mậy? ”
” Thôi anh làm đi, anh là lớp trưởng, anh phải biết phát huy tinh thần hy sinh vì đồng đội chứ ”
” Chứ sao mày không chịu làm, tối ngày lo ngủ riết ”
” Không phải tui làm biếng mà tui không muốn mình làm ảnh hưởng đến sự sáng tạo và bay bổng của anh. Tui chỉ tạo điều kiện để anh trở thành một công dân tốt, một con người trẻ với một lòng yêu nước nồng nàn. Sau bài này biết đâu anh sẽ đựoc cô Sử biểu dương toàn trường vì một bài viết cảm động và xúc tích, một thế hệ trẻ biết nặng lòng với dân tộc”
” Mày lanh quá, làm biếng thì cứ nói đại, bày đặt tạo với chả tạo cơ hội ”
” Tui đã nói rồi, tui làm thì dễ nhưng anh coi nè tui phải bận bịu biết bao nhiêu là thứ, nhảy Au nè, đi ăn hàng nè, đi mua sách nè, đọc truyện nè, lứot web nè, rồi còn đi nhong nhong ngoài đường nữa chứ. Anh có được học câu thương người như thể thương tiền lương chưa? Bởi vậy, anh phải biết phò độ chúng sinh, bớt chút thời gian là làm được chứ gì ”
” Tao không cần biết cái lý tưởng của mày như thế nào, tao chỉ muốn tóm gọn lại lần chót, có đi hay không? ”
Em ngước qua, thấy cao hơn một cái đầu, mắt mở hết cỡ, bàn tay nắm nắm sao đó
” Ừ, tui sẽ đi ”
Hix, cãi thì em có thể thắng nhưng không bao giờ dám hãnh diện vì mình thắng vì câu cuối cùng của ảnh với em bao giờ cũng kèm ánh mắt bự như mắt bồ nông.
Bởi vậy, nếu có kiếp sau, nhất định em phải cao hơn 1m8 mới được
———-
Buổi trưa, đang ăn ngon lành tự dưng nghe mấy con nào đó tâm sự loài chim biển
” Nè, sao tao thấy hai đứa đó hay đi chung với nhau riết vậy? ”
Nghe giọng, em biết chắc là con hotgirl của lớp, con này nó thù em chắc từ ba kiếp trước, kiếp này đầu thai nó vẫn còn ganh ghét nè
” Mày lạ không? Sao tao biết được chứ? ”
Hình như là tiếng của con xét theo toạ độ thì ngồi gần con hotgirl nhất lên tiếng
"Chắc ngồi gần nên thân, như hai đứa bây đó, cũng đi chung suốt đó chứ đâu”
Giọng này thì em đoán là tiếng của một con đeo cặp mắt kiếng màu nâu, con này biết cách nói chuyện ghê ta
” Nhưng tao vẫn thấy ngồ ngộ, tụi bây nhìn thử coi: một thằng như con gái còn một thằng như con trai… ”
Nó chưa kịp nói hết 6 chữ còn lại sao lúc nào cũng đi chung thì bị con ngồi gần chơi nguyên miếng ổi vô miệng cho chừa cái tội phát ngôn bừa bãi
"Mày mới là con ngộ đó, đã thằng mà còn là con trai mới ghê chứ. Hồi xưa đi học sinh học, có học bài giới tính không? ”
” Đừng chấp nó mày ơi, con này yêu quá hoá rồ đó”
"Ê nhưng mà tao thấy nó nói cũng có lý….. ”
Em nuốt hết vô với mấy đứa này rồi nha, theo cái đà này thì chút thế nào cũng nói tới bến cho coi nè. Tốt nhất là bước qua nói chuyện một lần cho xong, em bóc thêm một trái dâu, bỏ vô miệng, rồi thong dong bước qua
” Ganh tỵ hả má, người ta đi chung cũng thắc mắc, giỏi thì qua quen với nó đi, tui đâu có cấm, ai mượn ngồi đây bình phẩm xếch nhiễu tùm lum”
” Chán dâu thèm guốc thích ăn giày rồi hả cưng, bấm nút biến, chỗ con gái con đứa nói chuyện ”
Con này nó bẹo gan em nè ta, em lấy tay chỉ ngay giữa trán
” Chỗ này nhiều máu nè, chọi tao coi thử coi ”
Em thấy con hotgirl nhảy dựng lên nhưng bị hai bàn tay kéo lại
” Mày ngon thì thách lần nữa coi, tao mà không chọi mày tao là con kắc ké "(con này biết so sánh ghê ta”
"Nè… ”
Em chưa kịp chơi tiếp thì một tiếng hét quen thuộc cất lên dập tắt hết mọi thứ
"Nín hết coi, ở đây là cái Bảo Tàng chứ không phải cái chợ bán cá mà um sùm trời đất vậy”
” Tại nó qua kiếm chuyện chứ tụi tui có nói gì đâu”
Con hotgirl lên tiếng bào chữa cho hành động gây thương tích chuẩn bị xảy ra của nó
” Bộ tui điên như bà hay sao mà qua kiếm chuyện, không có tham ô thì sao lòi ra hối lộ”
” Bảnh hén con, dám chửi tao điên, anh nghe rõ ráng chưa, thằng quỷ nhỏ này nói tui điên mà ”
” Tui thấy cũng đúng mà ”
Rồi ảnh kéo em đi thẳng, người gì mà bạo lực học đường thấy ớn
” Ê, đau tay tui”
Em vừa nhăn mặt nhíu mày vừa lấy tay xoa xoa chỗ tay bị ảnh lôi đi đang đỏ
” Ai kêu cãi lộn chi, con trai gì mà hở chút là cãi, hở chút là la”
” Chứ tui không thích nói xấu sau lưng”
" Nó nói ngang lưng chứ có sau lưng đâu”
Trời ạh, giờ này mà còn dư hơi bắt bẻ em nữa kìa
"Thì sau hay ngang gì đó cũng là nói, sao không giỏi đứng trước mặt tui nè? ”
"Cũng có gì ghê gớm lắm đâu, nói riết nó cũng chán, quan trọng là mình có hay không thôi”
” Vậy có hay không? ”
Câu hỏi chưa kịp ngân lên cho trọn vẹn thì đã tắt
Ai cũng ngớ người
Không biết ai xúi mà em lại lỡ miệng nói ra vậy trời
im lặng
Nắng ở trên đầu
—————
” Hix, sao anh nhức đầu quá nè ”
Anh quay về sau khi bỏ em tự xử với hơn 1kg dâu trên tay, ngồi ăn muốn xừ đầu thì ảnh mới lò dò trở về. Tưóng đi khập khiễng, tay cứ xoa xoa cái đầu, thấy ngu thiệt
" Ai kêu ông giỡn ngoài nắng cho cố vô”
” Thì tụi nó kêu réo dữ quá, với lại mình là lớp trưởng phải biết hoà đồng chứ ”
” Đó, bởi vậy cũng dzừa lắm àh”
" Cho mượn vai chút nghen”
Dĩ nhiên là ảnh khỏi mượn em cũng sẳn sàng cho mà. Em chứ đâu phải xăng dầu gì đâu mà đòi làm eo cho có giá, đứng ngựa ngựa mất công ảnh mượn vai con hotgirl thì khổ.
Tự dưng em thấy nhột nhột
Hông biết sài dầu gì mà thơm dữ
Chắc Xmen
Chắc không đâu, mùi đó như mùi dầu hắc thấy mồ
Vậy Romano
Không luôn, cái đó giống mùi xà phòng tắm…. lông xù
Àh, tinh dầu Oliu(hehe)
Cảm giác khác thật
Ai đó dòm
Kệ họ, vai mình thì mình cho mượn
Ai đó liếc
(con hotgirl liếc chứ ai quỡn đời đâu mà liếc)
Cũng kệ nó
Hai người – thế là đủ rồi!
2h….
"Alô, ai vậy? ”
Em vừa trả lời điện thoại vừa ngáp ngắn, ngáp dài. Tất nhiên rồi, gọi ngay lúc người ta ngủ trưa mà sao không ngáp cho được, chưa chửi là may lắm rồi chứ
"Từ nãy giờ gọi gần cả chục cuộc rồi mà giờ mới bắt máy, đang làm gì vậy? ”
” Ngủ chứ làm gì, mà ai vậy? ”
Trong tình trạng này, mắt lèm nhèm, tai ù ù nên em không biết ai là phải rồi
” Anh mày nè, qua nhà anh nhanh lên làm bài báo cáo ”
"Mai được không? Giờ tui buồn ngủ quá hà ”
” Không, ngay bây giờ, nhớ đem theo đồ và xin phép ba mẹ ở lại ”
"Hả? Sao phải ở lại ”
Câu này làm em tỉnh ngủ hẳn, đi giờ này đã là một vấn đề rồi mà ngủ lại thì chắc là em chết sớm quá
"Hôm nay ba anh đi công tác ở miền Tây, mẹ thì về Củ Chi lo cho chị dâu sinh con, anh ở nhà một mình. ”
” Tui không dám chắc, có gì qua xin mama tui đi ”
" Uhm, chuẩn bị đi, 15” nữa anh qua”
Em lẩm nhẩm trong đầu, 15” nữa anh qua, nói chuyện ăn nỉ ỉ ôi với mama ít nhất cũng khoảng 30” nữa (vì mama em ít chuyện lắm) cộng cả 2 sẽ là 45” cho nên bây giờ….. Oáp! Em nằm ngủ tiếp
———–
Em ngồi trong quán Dâu Dầm với ảnh. Cả quán vắng teo, chỉ có hai người. Hai đứa cứ ngồi nhìn nhau cả buổi chẳng nói một tiếng nào, không gian vắng lại càng buồn não ruột hơn.
” Này ”
Ảnh phá tan sự im lặng của hai đứa
” Sao mày không nói gì đi, bình thường mày líu lo lắm mà ”
” Biết nói gì, hay về nhà anh đi chứ ngồi đây chán quá ”
Em đòi về vì loáng thoáng lúc nãy anh rủ em về nhà ngủ lại mà
” Chút nữa đi, về nhà sớm cũng chán lắm! ”
" Thôi, về đi, về nhảy Au ”
Nhà ảnh có gắn mạng, chơi chùa cho chúng trả tiền thì ngu gì mà mình không tận dụng
” Anh thích ngồi đây với mày, không muốn về ”
Em ngạc nhiên, nhớ lại những lần trước toàn là ảnh lôi em về trước tiên mà, sao bây giờ đòi ngồi lại. Đã vậy còn nói thích ngồi với em nữa? Con người ảnh hôm nay sao vậy?
” Bân àh, Anh nói thích mày thì sao? ”
Em há miệng, rớt nguyên cái muỗng xuống chân. Câu này lẽ ra em phải nói chứ sao lại là ảnh. Không lẽ đời như mơ ước hả ta?
” Thiệt không, đừng giỡn với tui nha ”
” Thiệt, hông giỡn đâu, thích thiệt”
” Sao tui tin được chứ ”
” Vậy để anh hun mày hén? ”
” Hả? ”
Hên là lần này em còn giữ được cái ly không thôi là nó rớt xuống chân bể tan nát cho đền thấy bà rồi. Mà sao kỳ vậy? Làm như con trai tỏ tình mà người khác không tin thì chỉ còn cách chứng minh là hun thôi hả ta?
Em còn chưa hết ngạc nhiên thì bản mặt ảnh bắt đầu kéo lại gần em, em nhắm mắt rồi tự dưng mở ra. Sợ (thiệt ko kưng) có người thấy thì chết, tự dưng môi ảnh chúm lại nhỏ xíu, bắt đầu gần hơn, gần hơn, gần hơn. Em lùi ra chút, chút nữa, chút nữa.
Đột nhiên ảnh kéo đầu em lại và………..
” Áhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh”
Em mở mắt ra, hết hồn. Trời ơi, chỉ là giấc mơ (dã man), nhìn lại bãi chiến trường vừa diễn ra, Hân ngồi bẹp dưới giường, mền thì nằm một nơi, gối ở một chỗ, đầu tóc em như một thằng điên, bù xù.
Em còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra thì ảnh đã lên tiếng trước
” Mày làm gì vậy? Anh kêu hoài mà không dzậy, vừa cúi đầu xuống kêu cho lớn thì tự dưng mày la làng rồi đạp anh té luôn. Công nhận, nhỏ mà lực ghê nha”
Chỉ là một giấc mơ thôi sao? Tức quá, tới khúc gây cấn nhất thì lại tỉnh, lần sau phải ráng mơ cho trọn tập mới được.
" Tui nằm mơ thấy quái vật hun tui ”
Em chống chế, tưởng tượng và so sánh (giống phỉ báng thằng Hân quá dzậy kưng?)
” Ặc, mày cũng biết nằm mơ ghê. Thay đồ lẹ đi, mẹ mày cho đi rồi ”
” Mà sao nay mẹ tui dễ dzậy? Bình thường đi đâu về trể là bị treo cổ rồi mà ta? ”
” Nhanh đi, anh mày ra tay mà. Cho mày 5””
” 5” sao làm kịp, tui chứ đâu phải cái máy xay sinh tố đâu ”
” Không biết, mày mà không nhanh tao hun mày ráng chịu ”
” Hả? "Cái này giống hồi nãy mơ quá ta. Hông lẽ em giả bộ làm chậm đặng cho nó hun coi sao? Nhưng mà không được, làm vậy mất giá của mình sao? Mặc dù bây giờ giá có 2000 một đống úp được đầy cả 2 cái mặt như em nhưng mà phải giữ thể diện chứ. Cuối cùng, thay vì cà mò cà mò cho ảnh hun thì em phóng cái dzù thay quần áo rồi cuốn đồ theo zai. koko (chứ còn jì nữa)
Đọc Tiếp Phần 2
Vote Điểm :12345