Bảo Hân với khuôn mặt bầu bĩnh, nét đẹp dịu dàng nhưng có đôi mắt vô hồn, lạnh lùng đến khó tả. Cô đang ngồi tại một quán cafe với cô có lẽ đó là nơi ‘ mang tên những kỷ niệm’. Cô đã đi qua rất nhiều nơi, mỗi lần đi là một khung trời mới, nhưng chỉ có chung một điểm là café u buồn, với cô nhâm nhi tách cà phê còn nóng trên tay, ánh mắt không ngừng tìm kiếm khung trời bình yên qua khung cửa sổ, dù rất đỗi thân quên hay xa lạ nhưng đối với cô điều đó rất mê đắm và lôi cuốn.
Vẫn con đường ấy, vẫn cái không gian khiến tim cô quặn thắt mỗi khi nhớ lại, mọi thứ vẫn ở lại, vẫn núi giữ bước chân cô, nhưng người xưa đâu còn nữa. Đâu còn một bờ vai để cô gục đầu khóc, đâu còn đôi tai để lắng nghe, đôi tay để siết chặt, đôi chân để đi cùng cô, đâu còn hơi ấm phả vào gương mặt cô khi anh gần kề khiến tim cô lỗi nhịp, đâu còn, đâu còn nữa….
Trái tim cô đã khép kín, đã băng giá, nó hoàn toàn sống với quá khứ đó, chẳng còn mở lòng với bất cứ ai. Anh đã đi qua cuộc đời cô nhẹ nhàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra nhưng sao nỗi đau anh để lại cho cô quá lớn, những ký ức đau buồn đã ngấm vào từng tế bào và trí nhớ của cô khiến tim cô tưởng như bị bóp nghẹt trong từng hơi thở.
"Mình chia tay đi, em không thể mang lại hạnh phúc cho anh.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô mà nói một cách hùng dũng.
" Vậy theo anh thì như thế nào mới là hạnh phúc?” Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
" Hạnh phúc là phải có tiền, thật nhiều tiền, còn em…hứ em hãy nhìn lại em đi vẫn chỉ là một cô sinh năm cuối ăn bám người khác, gia đình em, em hãy nhìn lại đi, sống trong túp lều trah như vậy mà cũng gọi là nhà sao. ?” anh nói không chớp mắt, anh đâu biết rằng từng lời nói đó như cứa từng nhát vào trái tim mỏng manh của cô.
"Những thứ đó phải do mình làm ra, anh nghĩ có được nó dễ dàng tới vậy sao.?” Không kìm nén được nữa, mắt cô bắt đầu cay cay, hai hàng mi lại dễ dàng đổ lệ. Nước mắt lăn dài rồi tự nhiên cuộn tròn, bon chen trên bờ môi khô khan.
" Bây giờ không còn cái suy nghĩ quê mùa đó nữa đâu cô em, tôi sắp lấy con gái của sếp rồi, tôi sắp giàu có rồi… haaaaaaaa " anh cười có vẻ khoái chí.
" Lần trước thà rằng anh đừng cứu em, thà rằng cứ để nó đâm chết em đi. Dù có đau đến mấy cũng không bằng những lời cay nghiệt anh đã nói với em.” Cô nói trong đau đớn và tuyệt vọng
"Vì tôi không muốn cô chết dễ dàng như vậy được.”
Bầu trời như sụp đổ dưới chân, cô không tin vào những gì mà mình vừa nghe thấy, cô không tin đó lại là sự thật, trái tim cô tan nát đau nhói, cô lản đảo người như muốn ngã khụy.
"….” Cô lặng im không nói thành lời, đôi môi mím chặt để khỏi bật khóc.
" Cô không còn gì để nói sao, vậy tôi đi trước, nhớ giữ gìn sức khỏe, lạnh rồi đấy.” anh quay mặt đi có chút thương tâm.
Cô vội vàng níu đôi tay anh lại, ôm anh thật chặt từ phía sau lưng như thể cô sợ rằng chỉ cần nới lỏng đôi bàn tay là anh sẽ tan biến mất vậy.
" Biết sẽ có ngày hôm nay sao anh còn yêu em.?” Cô lí nhí sau tấm lưng to rộng, ấm áp của anh.
" Là cô tỏ tình với tôi trước mà, tôi thương hại nên thí cho cô chút tình cảm. Bây giờ thì không có nữa đâu. Cô hãy tìm người khác và quên tôi đi.” Anh mạnh bạo gạt phăng đôi bàn tay yếu đuối của cô và sải bước thật nhanh.
" Cũng phải, là em tất cả là do em, chính em đã bắt đầu cuộc tình ngang trái này.” Cô cười, một nụ cười chua chát, thật đáng thương tiếng cười nghe như tiếng khóc than.
Khi đó đôi chân cô muốn chạy thật nhanh để trốn tránh cái thực tại phũ phàng đang hiện ra trước mắt nhưng trái tim cô, sức lực cô đang làm cô muốn gục xuống.
" Cô ơi, rất xin lỗi nhưng tới giờ chúng phải đóng cửa rồi.” Một cô nhân viên với giọng nói nhẹ nhàng nhưng đã vô tình kéo cô về với thực tại. Cũng phải có như vậy thì cô mới không thể rơi những giọt nước mắt đau đớn vì anh thêm một lần nữa.
Bước đi thất thuể, tia sáng yếu ớt trong đêm tối chiếu rọi vào cái bóng đang dã rời và muốn ngã khụy xuống con đường. Cũng vào khoảng thời gian này của một năm về trước là lúc cô tưởng chừng như mình không thể đứng dậy được, cũng đã lâu nhưng sao những tổn thương trong quá khứ cứ luôn hiện hữu khiến cô mệt mỏi và đớn vô cùng.
Những ngày tháng phải xa cách anh là những ngày cô phải nếm chịu những đau đớn, nỗi cô đơn luôn dằn vặt tâm hồn. Cô buồn tủi khi nghĩ rằng tình yêu của cô chỉ giống như những cơn gió, phảng phất và lướt thoáng qua cuộc đời anh mà thôi. Để rồi một ngày cô nhận được những lời cay đắng từ anh khiến trái tim cô như rỉ máu sau những lời mà anh dành cho cô.
Cô không biết mình nên đi đâu và về đâu, bất giác bước chân trở nên nặng nề, hai chân như bị chôn chặt không nhấc lên được. Có thứ gì đó quá đỗi quên thuộc đã níu giữ bước chân. Cô ngồi sụp xuống bậc thềm bên đài phun nước, mọi quá khứ đau xót lại hiện về trong tâm trí. Trái tim cô đang hoàn toàn đập nhịp đập của mối tình đầy hạnh phúc và khổ đau.
Từ phía xa xa…
" Anh mình ra đài phun đi, đẹp quá.” Một cô gái với khuôn mặt qúy phái toát lên vẻ của một cô tiểu thư có gia thế và địa vị.
"…” người đàn ông lịch lãm trong bộ vest, khuôn mặt hoàn hảo đến mức ai gặp cũng phải trầm trồ khen ngợi. Nhưng có điều gì đó hiện hữu trước mặt khiến tim anh đau nhói, bất giác khóe mi trở nên cay cay.
" Anh, anh đang nhìn gì mà say sưa vậy?” giọng cô gái vang lên.
" À không, anh không nhìn gì.”, nụ cười gượng gạo xuất hiện trên đôi môi anh.
" Mình xuống đây anh nhé! "
" Để lúc khác được không em. Anh hơi mệt.” anh ngả người lưng vào ghế tỏ vẻ mệt mỏi.
" Không, em đã nói bây gờ là bây giờ”, cô như ra lệnh.
Anh mệt mỏi không nói thành lời, chỉ làm theo những gì cô gái nói cho cô hài lòng.
" Oa đẹp quá, cười lên nào anh…”, cô giơ chiếc điện thoại ra và ghi lại những bức hình bên người đàn ông đó.
" Đẹp quá, giáng sinh này anh muốn đi đâu.?”
" Ở nhà thôi em.”
" Chán anh quá. Để em tự xếp lịch.”
Cô đưa anh đi vòng quanh chiếc đài phun, anh sợ, anh sợ lắm, sợ cái giác khi nhìn vào đôi mắt của người con gái đó. Người con gái mà anh đã từng yêu hơn cả bản thân mình.
Nhưng sự đời thật trớ trêu, anh chỉ mong cô không còn đó, cô đừng ngồi ở đó. Trời lạnh như vậy sao lại ngồi một mình nơi đây? Bao nhiêu câ " À không, anh không nhìn gì.”, nụ cười gượng gạo xuất hiện trên đôi môi anh.
" Mình xuống đây anh nhé! "
" Để lúc khác được không em. Anh hơi mệt.” anh ngả người lưng vào ghế tỏ vẻ mệt mỏi.
" Không, em đã nói bây gờ là bây giờ”, cô như ra lệnh.
Anh mệt mỏi không nói thành lời, chỉ làm theo những gì cô gái nói cho cô hài lòng.
" Oa đẹp quá, cười lên nào anh…”, cô giơ chiếc điện thoại ra và ghi lại những bức hình bên người đàn ông đó.
" Đẹp quá, giáng sinh này anh muốn đi đâu.?”
" Ở nhà thôi em.”
" Chán anh quá. Để em tự xếp lịch.”
Cô đưa anh đi vòng quanh chiếc đài phun, anh sợ, anh sợ lắm, sợ cái giác khi nhìn vào đôi mắt của người con gái đó. Người con gái mà anh đã từng yêu hơn cả bản thân mình.
Nhưng sự đời thật trớ trêu, anh chỉ mong cô không còn đó, cô đừng ngồi ở đó. Trời lạnh như vậy sao lại ngồi một mình nơi đây? Bao nhiêu câu hỏi cứ thế nhiều lên trong anh. Anh muốn lắm muốn nhào tới bên và ôm cô vào lòng cho thỏa lòng mong nhớ.
Cái cảm giác nhìn thấy người mình yêu thương đứng ngay trước mắt, mặc dù muốn lắm nhưng lại không đủ dũng khí để đưa tay ra kéo họ về phía mình, hoặc là biết trước được một điều rằng không bao giờ họ bước tới gần hơn kể cả khi mình ra sức níu kéo. Bởi vậy nên anh chỉ có thể tiếp tục coi cô như người xa lạ.
Khóe mắt anh cay sè, muốn lắm nhưng cố ngăn để nước mặt không trực trào ra. Anh không muốn, nhưng làm sao ai có thể thấu hiểu, nước mắt chảy ngược vào tim sẽ sót như thế nào.
Cô tiểu thư đó như hiểu chuyện, khi đi qua cô không quên ngoái đầu lại dò xét.
Còn cô sau gần một năm xa cách tưởng chừng đã quên, nhưng sao cô lại run lên mỗi khi nghe tiếng bước chân anh tới gần. Cô đau, đau lắm, trái tim như đang bị cào xé ra thành trăm mảnh, cô đấm vào ngực mình và rồi bỏ chạy thật nhanh.
Những ngôi sao được treo trên từng nhánh cây chỉ ở đó sang lấp lánh như thể chúng không biết cô đang dần chết bên trong, mưa vẫn vô tình rơi như nhạo báng mối tình ngang trái của cô, trái đất cứ tiếp tục quay ngay cả khi trái tim cô đang tan vỡ.
Cô cứ hùa chạy thật nhanh dù cơn mưa mùa đông làm con người ta khó khăn trong từng hơi thở, nhưng điều đó không là gì so với nỗi đau cô đang dày xéo trong tim.
Thà rằng anh cứ đi xa thật xa cuộc đời, thà rằng anh đừng để cô nhìn thấy, thà rằng anh cứ bước nhanh mỗi khi gặp cô để không phải đau tới như vậy. Vẫn đôi mắt nhìn cô trìu mến trước đây, vẫn thân thương như vậy. Nhưng có thứ gì đó gọi là khoảng cách vô hình ngăn cô chạy đến bên anh.
Giáng sinh của hai năm về trước là quãng thời gian có lẽ là hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô, không giống với các cô gái khác, cô chủ động và tỏ tình với anh. Điều hạnh phúc nhất là khi cô biết được rằng anh cũng rất rất yêu cô, chỉ là không dám nói. Khi đó cảnh vật xung quah rất nên thơ, dù không quá cầu kì nhưng sao trong tim cô mọi thứ hiện ra trước mắt lại đẹp mê hồn đến như vậy.
Chỉ một năm sau cũng vào ngày giáng sinh, anh đã cướp đi quyền sống và hạnh phúc của cô. Ngày anh đến anh dạy cô cách biết yêu thương một con người, nhưng ngày anh đi anh quên chưa dạy cô cách quên đi một người. Khoảng thời gian đó, không gian đẹp như thiên đường vậy, nhưng lúc đó cô không thể cảm nhận được, chỉ biết tim đang nhói và khóe mắt đang cay mà thôi.
Còn giáng sinh năm nay, không anh, không yêu thương, cũng không có cãi vã, nhưng vết thương của những năm về trước khiến tim cô quặn thắt. Vết thương nhỏ chỉ cần bôi thuốc và băng bó là khỏi, giá như trái tim con người khi bị tổn thương cũng được băng bó như vậy.
" Anh đi làm sao?”, cô tiểu thư nở nụ cười rất tươi.
" Ư, hôm nay em không tới công ty sao?”
" Em không.”, cô không quên tặng anh một nụ hôn lên má.
" Hôm nay em lạ quá. Không canh chừng anh nữa à?”, anh đùa vui.
" Với anh đó là canh chừng sao?”, cô ân cân hỏi lại.
" À không. Thôi anh đi làm đây.”
" Vâng ạ.”
Có lẽ là rất khác thường ngày cô luôn làm mọi thứ mình muốn mà không cần có sự cho phép của bất kì ai. Miễn là có lợi và cô cảm thấy vui. Nhưng hôm nay thì khác cô nhẹ nhàng và ân cần như bao cô gái bình thường khác.
Tuy rằng hai người họ sống chung dưới một mái nhà nhưng luôn có khoảng cách, rất ít khi anh tự mình vào phòng cô, nhưng cô thì khác vào phòng anh bất cứ khi nào cô thích với một điều kiện không được lục lọi đồ đạc nơi đây.
Hôm nay cô vào và tìm kiếm thứ gì đó. À có lẽ đây là lý do anh không muốn cô dộng vào đồ trong phòng mình. Từng thứ cứ hiện ra trước mặt mình, tuy có chút phũ phàng nhưng đó là sự thật. Lục lọi trong ngăn tủ có một cuốn sổ được gói gém một cách tỉ mỉ, cô lật từng trang, rồi từng trang…
" Ngày 24-12-2013:Biết nói gì, biết làm gì đây… hôm nay chính anh đã buông tay em, buông tay người con gái mà anh yêu thương nhất. Em đau lắm phải không. Anh là một thằng đàn ông khốn nạn, tại sao có thể dùng những lời nói khó nghe như vậy cho người con gái yếu đuối như em. Nhưng biết phải làm sao, chỉ có cách đó mới khiến em quên được anh, chỉ có đó anh mới có thể bảo vệ em được thôi. Anh hèn lắm phải không,chỉ một và lời đe dọa mà anh đã bỏ rơi em rồi.
Nhưng anh sợ lắm, anh sợ ai đó sẽ làm hại em, sẽ làm em đau. Lần trước có người muốn hại em nên chạy xe thẳng vào em vậy mà hôm nay anh lại nói anh không muốn em chết dễ dàng như vậy. Cay nghiệt quá em à!”
" Ngày…tháng…năm … Đã từng có một mối tình chân thành ngay trước mắt, anh không hề coi trọng và ruồng bỏ nó, đến khi mất đi anh mới cảm thấy hối hận. Điều đau khổ nhất trên thế gian này cũng không bằng nó.”
"Ngày…tháng…năm … Nếu ai hỏi anh có hối hận khi yêu em không câu trả lời sẽ là anh không hối hận, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không hối hận. Cho đến hơi thở cuối cùng thì anh cũng chỉ yêu em mà thôi. Nhưng cuộc đời thật không cho ta cái quyền lựa chọn. Anh Thư và bố cô ấy đã cướp đi cái gọi là hạnh phúc của chúng ta, đã tước đi linh hồn anh nhưng anh không giận cũng không trách. Anh biết tình cảm cô ấy giành cho anh là thật lòng nên mới làm như vậy, trong tình yêu thì không ai là người có lỗi phải không em.”
" Ngày…tháng…năm… Anh nhớ em, nhớ nhiều lắm, Anh Thư vừa bước ra từ phòng anh liền lôi cuốn nhật ký ra và viết. Anh không muốn cô ấy nhìn thấy, sợ rằng cô ấy sẽ làm hại em…”
" Ngày…tháng…năm…Với anh cuộc đời như một cơn ác mộng kéo dài, trôi qua thật êm đềm và tĩnh lặng, anh chìm đắm trong cơm mê tưởng chừng không bao giờ tỉnh giấc và để rồi một ngày đẹp trời anh choàng tỉnh trong cơn mê đó. Không em, không tiếng cười, không giọng nói. Mà bên cạnh anh chỉ là một cô gái có lẽ là hoàn toàn xa lạ đối với anh.”
"Ngày… tháng… năm… Hôm nay anh tình cờ gặp lại em sau bao tháng ngày xa cách nhưng anh lại bất lực khi không thể làm được gì cho em. Em lạnh lắm phải không? Em vẫn còn nhớ nơi đó sao? Sao em lại đi một mình? Sao em lại khóc? Hàng ngàn câu hỏi nhưng ai là người có thể trả lời cho anh biết đây. Nhìn em khóc mà tim anh như quặt thắt lại khó thở đến vô cùng, em đừng như vậy hãy coi anh như kẻ thù, khi gặp anh cứ hiên ngang mà bước đừng khóc cũng đừng bỏ chạy em nhé.
Em hãy ghét anh, hãy coi như thứ rác rưởi cặn bã nhất trong cái xã hội này. Hãy mạnh mẽ lên em nhé!”
"Ngày…tháng…năm… em à! Một mùa giáng sinh nữa lại sắp tới. Chắc có lẽ chúng ta chỉ có một mùa giáng sinh hạnh phúc bên nhau thôi em nhỉ. Không em giáng sinh còn có nghĩa lý gì nữa. Lục lọi danh bạ điện thoại số em còn đây anh muốn gọi, muốn hỏi em ra sao, em vẫn tốt chứ? Nhưng bất giác giật mình biết nói gì nữa đây, biết nhắn gì đây và với tư cách gì?”
Đọc đến đây cô dừng lại không biết từ bao giờ khóe mắt cô đã nhòe đi. "Mình thật sự là người xấu xa tới vậy sao.?”
Lục lọi trí nhớ để gọi điện cho người hiểu cô nhất…
" Alo, bà đó hả?” đầu dây bên kia là một giọng nam.
" Ừ tôi đây.” Cô lí nhí nói.
" Bữa nay lạ à nha. Mà gọi tôi có chuyện gì không?”
" Ông thấy tôi là người thế nào. Làm ơn hãy thật lòng nhé!” cô rơm rớm nước mắt.
"Bà khóc đó hả.”
"Đừng bận tâm. Ông cứ trả lời đi.”
" Tôi cũng chỉ mong sẽ có ngày bà hỏi tôi câu này, để bà có thể thay đổi lại tính cách của mình.”
" Ông nói đi.”
" Đây không phải là ý kiến của cá nhân tôi mà của rất nhiều người. Cái kiểu luôn coi mình là nhất và không coi ai ra gì của bà khiến mọi người phát ghét. Tuy rằng nhà bà có địa vị nhưng hãy sống sao cho không hổ với lòng mình, không tàn với người là được. Bà còn nhớ cô người yêu cũ của bồ bà bây giờ. Hôm bữa gặp cô ấy mà thấy sót, tâm trạng cứ như người mất hồn. Sang đường mà bất cẩn, cũng đúng lúc đó tôi trông thấy nên kịp thời ra tay, không thì nguy rồi… bà ác lắm bà biết không. Tuy hơi phũ nhưng chính bà và bố bà dùng mọi cách để ép Lâm và cô ấy tới bước đường cùng chứ anh Lâm không yêu bà, bà đừng ngộ nhận như vậy, qua cách cư xử là tôi biết…”
"…”
"Alo, alo bà còn nghe không. Kêu người ta nói thẳng rồi lặn mất tăm rồi…”
" Tút…tút…tút”
Tắt máy cô gục mặt xuống bàn, lần đầu tiên cô có cảm giác đau đớn, lần đầu tiên cô đã biết rơi những giọt nước mắt mềm yếu cho người mình yêu. Cô chợt nhận ra gặp được người mình yêu thật có ý nghĩa, nhưng nếu biết được rằng người đó sinh ra không dành cho mình thì cách tốt nhất hãy để họ ra đi.
Tình yêu cô dành cho anh giống như những hạt cát trong lòng bàn tay. Xòe tay ra cát sẽ ở lại, càng nắm chặt cát càng trôi đi.
Bảo Hân không biết người con gái đó là ai, không biết việc gì quan trọng mà cô ấy nhất định phải gặp cho bằng được. Vừa đi và suy nghĩ lan man cuối cùng cũng tới điểm hẹn. Gương mặt đó, nụ cười đó quen quá, à thì ra là người sánh bước bên anh đêm hôm trước. Bảo Hân nhẹ nhàng bước tới gần cô gái đó.
" Mời cô ngồi?”, Anh Thư nở nụ cười tuy không được dịu dàng cho lắm.
" Hình như cô và tôi không quên biết nhau.”, Hân thắc mắc.
" Cô xem đi…”, Thư đẩy quyển nhật ký về phía Hân.
"…” Hân lặng im và đọc nó.
Tình yêu là một chủ đề muôn thuở trong cuộc sống nó rất đẹp và rất vui, nhưng đôi khi cũng rất buồn. Nhưng có những lúc cô lại không nhận ra, chính trong cái buồn đó cũng có những cái hay và ý nghĩa mà cô không biết trước được.
" Anh à! Tối nay 10 giờ anh tới đài phun nhé, em đợi anh ở đó.” Anh Thư nhẹ nhàng vuốt mái tóc Lâm và nói.
" Thời tiết hôm nay rất lạnh ở nhà được không em, với lại anh rất mệt.”
" Không được. Đúng 10 giờ, em đợi anh ở đó.”
Với anh dù có lạnh đến mấy cũng không bằng những ngày không Hân nhưng nơi đó chứa biết bao kỷ niệm vui buồn của anh và người con gái anh yêu hơn cả sinh mạng làm sao anh dám đảm bảo mình sẽ không ngã khụy khi tới đó thêm lần nữa.
Anh đến rất đúng giờ nhưng tìm kiếm mãi không thấy Thư đâu, anh liền gọi cho cô. Nhưng cô không bắt máy….
" Anh…”
Lần này người muốn bỏ chạy là anh, anh sợ lắm cái cảm giác khi nhìn vào đôi mắt ấy, anh sợ nhìn thấy giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô.
" Anh khỏe chứ ?.”, không thấy anh trả lời, cô nhẹ nhàng hỏi thêm.
Không kìm được lòng mình anh sải bước thật nhanh và mạnh bạo ôm cô vào lòng mà không cần có sự cho phép. Hân cũng đáp lại cái ôm đó của anh.
" Em gầy đi nhiều quá.”, anh gục vào vai Hân, như muốn chặn đôi dòng lệ tuôn rơi.
Bỗng cách đó không xa giọng của một cô gái vang lên….
" Này…”, cô quát to lên.
" Sao hai người dám.?”
Họ vội vàng buông nhau ra, anh cũng liền giải thích…
" Chuyện không phải như em nghĩ. Xin em đừng hiểu lầm”
" Sao dám ôm cô ấy khi chưa có sự cho phép của em hả.”, cô tủm tỉm cười.
" Em không mắng, không giận anh sao.”
" Đưa tay anh ra đây.”
Không hiểu chuyện nhưng anh cũng đưa bàn tay mình cho cô .
" Còn cô nữa, đưa tay đây.”
Hân rụt rè nhưng Anh Thư đã mạnh bạo kéo mạnh tay cô.
" Từ nay tôi giao anh ấy cho cô. Nhớ phải chăm sóc thật tốt cho anh ấy. Biết chưa hả?”, cô vẫn tỏ ra mạnh mẽ, và lạnh lùng
" Em ,anh biết mình sai. Xin em đừng như vậy.,Lâm vẫn không hiểu chuyện.
" Anh nghĩ là em không biết chuyện gì sao. Sống với em mà anh nghĩ địa ngục, thật là làm người ta tức chết. Từ nay em sẽ buông tha hai người. Phải thật hạnh phúc nếu không em sẽ cười nhạo hai người đấy.”, Cô mỉm cười thật tươi.
" Anh… anh…”, Lâm như hiểu ra chuyện.
" Cô khóc cái gì. Thật không hiểu nổi, cô ấy xấu hơn em, lại yếu đuối vậy mà anh cũng yêu. Haizz…”, cô nhìn Hân và đùa cho họ cười.
" Đúng rồi phải cười như vậy.”
"…”
"Đây coi như là quà Giáng Sinh tôi tặng cho hai người, phải thật hạnh phúc bên nhau đừng phụ món quà của tôi.”
"… Anh…”
" À còn đây là quà cưới, có lẽ tôi sẽ không tham dự đám cưới của hai người.”, Thư tặng lại cho Lâm và Hân đôi nhẫn cưới mà Lâm đã chuẩn bị từ trước.
" Em à…”
" Lại nói cảm ơn chứ gì, không cần, cặp đôi này sến quá đi.”, cô sua tay và quay đi.
" Anh Thư!... Cảm ơn em.”, Anh gọi với theo cô.
" Cảm ơn cô, nhất định chúng tôi sẽ sống thật hạnh phúc. Cô cũng phải thật hạnh phúc nhé.”, Hân ân cần nói với Thư.
" Được rồi ,tôi biết rồi. Ở đây thêm lúc nữa là tôi khóc theo hai người đấy. Tôi đi đây.”, Anh Thư vội vàng bước đi, những giọt nước mắt yêu thương hạnh phúc đang vỡ òa trên khuôn mặt cô, nhưng sẽ không ai có thể nhìn thấy nó.
Anh Thư cũng giống như bao cô gái khác, bên ngoài rất mạnh mẽ và kiêu sa, nhưng thật ra cũng dễ dàng đổ lệ. Tâm trạng cô hiện giờ đang rất thoải mái, chuyện tình cảm là thứ khó lòng giới hạn, nhưng lắm lúc bỏ qua nó lại thấy thanh thản rất nhiều.
Cuối cùng anh đã có thể ôm cô trong vòng tay, hai trái tim cùng hòa một nhịp đập.
" Anh xin lỗi.”, anh nhẹ nhàng nói
" Em đã biết mọi chuyện. Anh Thư đã nói cho em biết”
Anh vòng tay thật chặt và ôm cô vào lòng, sợ rằng nới lỏng cô sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh thêm một lần nữa.
Cùng lúc đó, Lâm chợt quỳ xuống và cầu hôn cô…
" ANh đã có những kỷ niệm đẹp và trải qua những đau
Vote Điểm :12345