từ nay Ccds sẽ thay là AnNguyen trên diễn đàn, nhưng tên tác giả vẫn lấy là ccds nhé mọi người
chúc mọi người luôn vui vẻ
CHƯƠNG 1
Có lẽ chỉ nên yêu thương thế thôi, dừng lại để người khác vui vẻ và
hạnh phúc. Người ta mong mỏi một gia đình sau bao năm phấn đấu, cũng đến
lúc mình nên biết bản thân đang ở vị trí nào.
- Cô có chồng rồi?
- Thì biết, sau này đừng nói câu này nữa – cúp máy với nhỏ bạn, Nguyên
ngã ra giường, vì Nguyên đang buồn, buồn cho chính mình. Ngày người ấy
lên xe hoa Nguyên cũng có tới. Hôm ấy Nguyên vẫn phải là đứa học trò vui
vẻ hoạt bát thường ngày, để cô vui. Nguyên biết trái tim mình đau lắm,
dù rằng bản thân rất ghét chuyện tim đau lòng nát, nhưng giờ thì nếm rồi
nên phải tin và cũng không thể ghét vô cớ. Chuyện của Nguyên đâu phải
muốn kể là kể. Vì Nguyên không muốn ba mẹ mình phải đau khổ và phải khóc
thét lên vì thất vọng
Những cơn gió cứ miên man thổi, Trúc lang
thang trong ánh chiều tà. Người ta thì yêu người khác đến mức trong mắt
chỉ có người đó, còn cô thì yêu người ta đến mức trong mắt cũng chỉ có
người ta. Người ta thì buồn vì người khác còn mình thì buồn vì người ta.
- Này tốt nghiệp rồi sao không cho ai biết hết vậy – giọng oai oái của một cô gái
Trúc cười lắc đầu, thì ra là nhỏ bạn tinh nghịch của mình.
- Sao biết, chưa có việc làm mà, khi nào có hãy mời sau
- Này sao mà nói giống cái tên Hạo Nguyên quá vậy hả
Hạo Nguyên, Trúc cười trong chua xót.
- Vậy sao?
- Này sao các người ngộ thế, nếu đã vậy thì yêu nhau luôn đi – cô bạn có vẻ bực tức nói lớn
Nếu được thì chẳng phải sẽ hay hơn hay sao.
- Thôi đừng đùa nữa, không đi chơi với anh Tuấn sao
- Anh ấy đi công tác rồi
Nghe giọng ỉu xìu của bạn Trúc cười lắc đầu.
- Trẻ con thế mà yêu cũng ghê thế
- Này đang khen hay châm chọc
- Thì khen, mà thôi nha Trúc lên xe đây – nghe Trang trả lời rồi Trúc
cũng nhanh chóng tắt máy để lên xe buýt, cô vừa đi lấy bằng tốt nghiệp.
Chiếc xe này đã gắn bó suốt 4 năm đại học, nhìn nó sao mà thân thương
quá đỗi, nó cũng như Nguyên làm cô cảm thấy nhẹ lòng mỗi khi mệt mỏi.
Chỉ tiếc rằng cảm xúc kể cả nụ cười của Nguyên đều vì một người mà xuất
phát
Tiếng chuông đồng hồ điểm, 8 giờ Nguyên thay đồ rồi ra ngoài,
lâu rồi mới về quê để gặp dỡ tụi bạn nên Nguyên cũng tranh thủ. Cả bọn
hẹn nhau dưới bến phà, nhắc đến bến phà mới nhớ. Nơi đây cũng có rất
nhiều kỉ niệm với Nguyên, nghĩ đến đã làm Nguyên bật cười. Khi ấy mình
trẻ con và vô tư thật, muốn làm là làm không quan tâm người khác nhìn
mình thế nào.
- Đi đâu đây?
- Qua phà rồi tính
Mấy đứa
bạn bàn tán xôn xao làm Nguyên cũng vui lây, hôm nay đi chơi với tụi nó
thế nào cũng ăn cho mà nứt bụng, tụi này được cái ăn rất dữ. Và Nguyên
ăn cũng không vừa đâu.
10 giờ Trúc nhìn màn hình điện thoại, không
thấy tin nhắn trả lời của Nguyên, Trang nói Nguyên về quê rồi. Vì có hẹn
họp nhóm bạn tuổi thơ ở dưới đó. Ngã người ra giường cô thở dài, nhìn
lên trần nhà rồi lại lắc đầu.
Điện thoại có tin nhắn Nguyên biết
nhưng không quan tâm, khi nảy Nguyên đã xin phép ba mẹ rồi nên không lo
nữa. Dù gì ba mẹ cũng đang trên thành phố, Nguyên lại ở dưới quê cùng
ông bà ngoại và cậu mợ. Tuổi thơ của Nguyên đều gắn bó ở mảnh đất này,
chiếc phà mà Nguyên đang đứng chất chứa khá nhiều tình cảm. Mỗi lần lên
phà sao mà Nguyên vẫn nhìn về phà bên cạnh, cứ như để chờ đợi hình bóng
của ai đó quen thuộc. Nhưng có lẽ Nguyên mơ, người ta giờ đã là người có
gia đình.
- Khi nào lên lại thành phố
- Chắc mai – trả lời
với nhỏ bạn Nguyên cùng mọi người ghé vào một quán nước quen thuộc, nơi
mà có thể ngồi hằng giờ và bà chủ quán rất quý bọn Nguyên
Mỗi đứa
giờ đã mỗi phương, có việc riêng, có đứa học cao đẳng, trung cấp và rồi
đã đi làm trước, Nguyên thì vừa tốt nghiệp đại học.
- Thôi vào nhà nha
- Ừ, có gì liên lạc sau
Cả bọn vẫy tay chào nhau rồi cùng nhau về nhà, cũng cùng chung một
đường lớn nên có thể đi cùng nhau. Vào nhà Nguyên nhẹ nhàng vào phòng
của mình, mọi người đã ngủ, còn mợ là thức và mở cửa cho Nguyên. Tắm
xong Nguyên trầm ngâm bên chiếc máy tính và lại đánh chữ vào đó, cứ như
là nhật kí. Mọi thứ đã quá trễ, giờ dù Nguyên có thổ lộ thì cũng chả
được gì, ngược lại chỉ làm mọi chuyện thêm rắc rối. Tốt nhất Nguyên nên
im lặng, để bình yên cho tất cả.
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang :
Hạnh Phúc Và Thước Đo Thời Gian - Truyện Thế Giới Thứ 3 - Truyện Les, Đồng Tính Nữ - Diễn Đàn Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/forum/51-392-1#ixzz3KKkPoUQ2
Vote Điểm :12345