Hiền Hậu Thực Nhàn
Tác giả:Nhất Thụ Anh Đào
Thể loại: Xuyên không, cung đấu.
Edit: Team Lãnh Cung.
Người phụ trách: Hy Thái Phi, Huệ Hoàng Hậu & Nguyên Đức Phi.
Số chương:119 chương
Nhắm
mắt mở mắt một cái đã biến thành Hoàng hậu, xung quanh là lão công hoa
tâm, bà bà hung hãn, phụ thân cặn bã, mẫu thân vô dụng, còn có một tên
Vương gia cữu cữu phúc hắc thích nhảy vào giữa chừng.
Đột nhiên cảm thấy lạnh người, bản cung chỉ muốn những ngày nhàn nhã sao lại khó đến vậy?
Kỳ
thật đây là một câu chuyện về nữ chiến sĩ sau khi xuyên qua tranh đấu
với đủ loại người cực phẩm, cải tạo đám vô dụng, dốc lòng vì sinh mệnh
Đại Tề.
Chương 1: Vả miệng
Edit: Ngọc Hiền Tần
Beta: Sutháiphi
Thật ra Triệu Yên Dung đã tỉnh lại được một khoảng thời gian rồi.
Trên
người chỉ đắp chiếc chăn rất mỏng không có chút khí ấm nào, tay chân
nàng đông lạnh, giống như bị chôn trong tuyết một thời gian dài, đỉnh
đầu mang theo cảm giác đau đớn đến chết lặng. Có thể là do cửa sổ không
đóng kín, bên ngoài tiếng gió thổi "vù vù" vang lên, không biết có bao
nhiêu hạt mưa bị gió hắt vào phòng cho nên mới lạnh như thế.
Nàng
nằm ở mép một cái giường điêu khắc long phượng, xung quanh là những hoa
văn tường vân. Trên đỉnh giường là chiếc màn che bằng gấm dày màu vàng
sáng dùng chỉ bạc thêu cảnh núi sông. Cách vài tầng màn mỏng manh, nàng
nghe thấy giọng nữ tử mang theo nước mắt, đang nhẹ giọng cầu xin.
"Xin công công, mau truyền Thái y đến, nương nương đã hôn mê ba ngày rồi, nếu còn như vậy, ta sợ người không chống đỡ nổi nữa."
"Chúng
ta cũng đâu có cách gì chứ." Một giọng nói chói tai bất nam bất nữ,
mang theo vẻ tự cao, âm điệu uốn éo, nghe qua vô cùng thiếu tự nhiên.
"Hoàng
thượng đã phân phó, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào Chiêu Dương
điện. Mộc Lan cô cô vẫn nên hầu hạ tốt cho nương nương đi, cũng đừng có
năm lần bảy lượt đề cập đến vấn đề này nữa, ngươi là muốn làm khó chúng
ta sao?"
Giọng nói có chút xa lạ, không biết là thái giám nào
trong cung, dám nói với Đại cung nữ của Chiêu Dương điện bằng giọng điệu
khinh thường như vậy, thật sự là lá gan đủ lớn. Có thể làm cho Mộc Lan
ăn nói khép nép khẩn cầu, người này chắc hẳn là người của Hoàng đế,
hoặc là theo lệnh của Hoàng đế, làm thái giám quản sự trông coi Chiêu
Dương điện.
Nếu không cho dù bây giờ nàng đang bị nhốt ở Chiêu
Dương điện, danh phận hiện tại cũng vẫn là Hoàng hậu của Đại Tề, là
người đứng đầu trong các nữ nhân ở hậu cung, người bên ngoài không thể
có lá gan lớn như vậy.
Triệu Yên Dung cố gắng bỏ qua cuộc nói
chuyện đứt quãng bên ngoài màn trướng, nhắm mắt sắp xếp lại trong đầu
những sự việc hỗn loạn hai ngày nay. Thật ra việc mình là người xuyên
không đã làm cho người ta khó có thể tiếp nhận được, nàng cũng đã suy
nghĩ suốt hai ngày nay mới làm cho mình hoàn toàn tỉnh táo lại.
Mặc
kệ thế nào, nàng đã không thể quay về. Máy bay nổ tung giữa không
trung, rơi xuống từ độ cao 3000m trên bầu trời nước Anh sao còn có thể
sống sót, điều này so với việc xuyên về cổ đại xác suất còn thấp hơn.
Cũng
may khi nàng nhập vào thân thể này trí nhớ của nguyên chủ vẫn chưa tiêu
tán theo linh hồn, sau khi trí nhớ dung hợp được bảy, tám phần nàng
quyết định tỉnh lại.
Cơ thể quá yếu khiến nàng lại nằm xuống lần nữa, nếu không thật sự sẽ đi tong.
Thời
điểm đang muốn mở miệng gọi người, đột nhiên bên ngoài vô cùng yên
tĩnh. Chỉ có tiếng ngọc bội va chạm vào nhau phát ra tiếng kêu leng keng
truyền tới.
"Tham kiến Dung Phi nương nương." Giọng nói của Mộc Lan và thái giám đồng thời vang lên.
Triệu
Yên Dung nghĩ lại trong đầu một lượt, mới nhớ ra Dung Phi là nhân vật
nào. Một năm trước nàng ta tiến cung cùng đợt với nàng. Phụ thân nàng ta
tuy rằng chỉ là Tam phẩm Công bộ Thị Lang nhưng ông nội đã làm đến chức
Chưởng sự Phượng Thai các, Liễu Các lão. Nữ nhân trong cung có gia thế
cao hơn nàng ta cũng không nhiều, bộ dạng nàng ta lại kiều diễm quyến
rũ, giọng nói ngọt ngào cho nên nàng ta chính ta là đệ nhất sủng phi
trong hậu cung.
Nay Hoàng hậu mang bệnh, tạm thời không chưởng
quản Phượng ấn. Thật ra nói không chừng Hoàng đế thật sự muốn lấy đi
Phượng ấn từ trong tay nàng, có điều chưa chắc đã muốn giao cho Dung
Phi.
Người bên ngoài cũng chẳng biết nói những gì, chỉ nghe thấy
giọng phiền não của Dung Phi vang lên. "Sống hay chết cũng không rõ
ràng, không để cho người khác thoải mái."
Nhìn xem, lời này chỉ có sủng phi mới dám nói.
Nàng
ta hận không thể để Triệu Yên Dung sớm chết đi, mình sẽ leo lên hậu vị
chưởng quản lục cung. Lời này cũng không biết nàng ta đã nghĩ bao nhiêu
lần trong lòng, ngóng trong người kia sớm chết, không ngờ vẫn còn giữ
hơi tàn, nhất thời tâm tình không tốt mới có thể thốt ra.
Triệu Yên Dung trợn mắt, chậm rãi hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình duy trì tỉnh táo. "Ai ở bên ngoài?"
Giọng nói trong màn tuy rằng mỏng manh, nhưng mấy người ở bên ngoài nghe thấy, đều giống như sét đánh ngang tai.
Màn
trướng vén lên, Mộc Lan cuống quít chạy vào, quỳ gối bên giường của
nàng, âm thanh nghẹn ngào. "Nương nương, nương nương người đã tỉnh,
người thật sự đã tỉnh rồi."
Nữ tử trước mắt sắc mặt tái nhợt, hai
mắt sưng đỏ, bộ dáng ước chừng khoảng hai mốt, hai hai tuổi. Đúng là
nha hoàn hồi môn nàng mang theo từ nhà mẹ đẻ tới, được nàng dốc sức đề
bạt lên làm đại cung nữ quản lý Chiêu Dương điện. Từ nhỏ hai người đã
cùng nhau lớn lên, Mộc Lan theo mình tiến cung chịu tội, bây giờ trong
cung Mộc Lan là người mà nàng tín nhiệm nhất, không có người thứ hai.
Triệu Yên Dung nâng tay lên, nhẹ nhàng sờ mái tóc Mộc Lan. "Vén màn lên đi, giúp ta lấy chút nước."
Thần sắc trầm tĩnh, ngoại trừ giọng nói có chút yếu ớt, vẻ mặt Hoàng hậu vẫn trấn định và lạnh nhạt như cũ.
"Vâng."
Trái tim lo lắng treo lơ lửng nhiều ngày cuối cùng cũng bình tĩnh lại,
Mộc Lan lau nước mắt, vén tấm màn đang che tầm mắt mọi người lên. Xuyên
thấu qua màn trướng màu vàng chưa vén lên, Triệu Yên Dung nhìn thấy Dung
Phi kia mang theo khuôn mặt vặn vẹo vì kinh ngạc và oán giận, rất nhanh
đôi môi mềm mại đầy đặn lại trở về với biểu tình cung kính.
"Thần
thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương." Dung Phi phúc thân hành lễ, lúc
hành lễ còn cố ý chậm lại. Biểu hiện trên mặt lộ vẻ kính cẩn nhưng đôi
mắt lại hơi hếch lên nhìn Hoàng hậu chằm chằm, giống như muốn nhìn ra
điều gì từ trên mặt nàng.
"Phượng thể nương nương có chút bệnh
nhẹ, thần thiếp thật sự rất lo lắng, mỗi ngày đều phải tới đây thăm.
Cuối cùng ông trời cũng thương xót, làm cho nương nương khỏe lại."
Giọng
nói Dung Phi ngọt ngào, ngữ khí vô cùng chân thành. Nếu không phải vừa
rồi nghe được lời nói của nàng ta với Mộc Lan thì nói không chừng, thật
sự sẽ tin tưởng bộ dáng chân thành này của nàng ta.
Khóe miệng
Triệu Yên Dung nhếch lên một độ cong khó nhận ra, nhận chén trà từ tay
Mộc Lan, không nhìn sang Dung Phi. Nữ nhân này, trong lòng ước gì nàng
chết sớm một chút, bây giờ vừa tức vừa vội còn phải làm ra vẻ vui mừng,
cũng thật khó khăn cho nàng ta.
Chờ Mộc Lan lấy khăn giúp nàng lau nước ở khóe miệng, Triệu Yên Dung khẽ cau mày. "Đây là tiếng gì vậy? Ầm ĩ muốn chết."
Dung
Phi nghĩ đến Hoàng hậu nói nàng, sắc mặt khẽ biến. "Là thần thiếp quấy
rầy nương nương nghỉ ngơi, vậy thần thiếp xin cáo lui."
Triệu Yên
Dung khẽ nâng tay chỉ về phía đằng sau, hai hàng lông mày khẽ nhăn lại,
hỏi Mộc Lan: "Sao không đóng cửa sổ trong điện vào?"
Mộc Lan vội vàng lắc đầu. "Chính nô tì đã tự tay đóng cửa sổ cẩn thận, lần này chắc là do gió lớn..."
Đúng
lúc đó một trận gió thổi qua, trong điện đang yên tĩnh vang lên tiếng
"vù vù". Mộc Lan biến sắc, đứng lên chạy tới phía sau giường.
Một
lát sau, không còn nghe thấy âm thanh đó nữa, khi trở lại, sắc mặt Mộc
Lan có chút khó coi. Cửa sổ là do nàng tự tay đóng, không biết đã bị
người khác mở ra từ khi nào, phía sau tẩm cung Chiêu Dương điện không có
hành lang, mà là trực tiếp nối với hai rừng trúc nhỏ ở hậu viện. Bây
giờ bên ngoài mưa to gió lớn, không có hành lang mưa gió sẽ hắt vào cửa
sổ, khó trách nàng luôn cảm thấy bên trong phòng rất lạnh.
Hoàng
hậu ốm đau nằm trên giường, thân thể vốn đã suy yếu, lại bị gió lạnh như
vậy, rất dễ gặp chuyện không may. Mộc Lan âm thầm nắm chặt bàn tay, đáy
mắt bùng lên ngọn lửa. Triệu Yên Dung nhìn sắc mặt thâm trầm và biểu
tình tức giận của Mộc Lan, trong lòng đã biết nguyên nhân.
Hoàng đế giam lỏng Hoàng hậu ở Chiêu Dương điện, đã hơn một tháng không tới.
Nhưng
dù chịu vắng vẻ thì Hoàng hậu vẫn là Hoàng hậu, ngoại trừ ốm chết ở
trong cung, không ai dám mạo hiểm nghĩ muốn gây cho Hoàng hậu vài việc
ngoài ý muốn, sẽ phải gánh vác hậu quả vô cùng lớn.
Nay trong
ngoài Chiêu Dương điện chỉ sợ không ít người đã bị Dung Phi mua chuộc
thành người của mình. Đương nhiên, nơi này cũng có rất nhiều người, do
Hoàng đế phái tới nhìn chằm chằm. Muốn ở dưới mí mắt Hoàng đế lặng yên
không một tiếng động xử lý Hoàng hậu này, cũng cần dũng khí vô cùng lớn
và kế hoạch hoàn hảo khiến người ta không thể phát giác.
Nói
ví dụ như, chuyện không đóng cửa sổ lần này. Chẳng qua chỉ là bị mưa hắt
vào, ai cũng sẽ không ngờ tới, không đóng cửa sổ cũng có thể lấy đi
tính mạng của Hoàng hậu.
Triệu Yên Dung tựa người vào đầu giường,
mái tóc đen tuyền xõa trên đầu vai, đôi mắt nặng nề nhìn không ra cảm
xúc. "Người đang trực trong điện là ai?"
Mộc Lan quỳ xuống, nói
với người đang nằm phía trên: "Hồi bẩm nương nương, là nô tì, còn có hai
người khác là Tuyết Oanh và Tuyết Nhạn."
"Tuyết Oanh, Tuyết
Nhạn?" Triệu Yên Dung nhíu mày lại: "Tại sao trước kia bản cung chưa
từng nghe nói đến các nàng? Mộc Cẩn và Lục Bình đâu rồi? Còn Cố mama và
Cam mama đâu?"
"Bẩm nương nương bốn người Mộc Cẩn, Lục Bình, Đan
Phong, Bạch Lộ, sau khi nương nương bị bệnh đã bị Thái hậu lấy đi một
người, Trang Quý phi nương nương lấy đi một người, hai người còn lại bị
Dung Phi nương nương mang đi. Tuyết Oanh, Tuyết Nhạn cũng là mấy ngày
vừa qua mới tới đây hầu hạ. Cố mama và Cam mama là bị người bên cạnh
Hoàng thượng mang đi, nô tì, nô tì cũng không biết bọn họ bị đưa đi
đâu."
Mộc Lan nói tới bốn người, đều là cung nữ tâm phúc bên cạnh
Triệu Yên Dung. Còn hai mama là trong cung phân cho Hoàng hậu. Lúc nàng
sinh bệnh mơ hồ, điều tất cả thân tín bên người nàng đi, điều này nếu
không có Dung Phi thúc đẩy, nàng thế nào cũng không tin.
Nếu
không phải vì Mộc Lan là Đại cung nữ của Chiêu Dương điện, chỉ sợ Dung
Phi sẽ nhổ cái đinh này đầu tiên. Dung Phi nhìn thấy Hoàng hậu xõa tóc,
mặc áo đơn dựa trên giường, vẻ mặt mệt mỏi nghe Mộc Lan nói chuyện, tuy
rằng ngay cả ánh mắt cũng không liếc qua nhưng trên trán Dung Phi vẫn đổ
đầy mồ hôi.
Số hạ nhân hầu hạ bên người Hoàng hậu có quy định,
cho dù Thái hậu lấy đi Mộc Cẩn cũng chỉ dám nói là mượn, không thể trực
tiếp lấy danh nghĩa Trường Nhạc cung đưa người đi. Trang Quý phi là sườn
phi duy nhất khi Hoàng thượng còn là Khang Vương, cùng Hoàng thượng có
nhiều năm tình nghĩa, phân vị ngay dưới Hoàng hậu, nếu nàng ta mượn đi
Lục Bình thì Hoàng hậu cũng sẽ không nói gì. Nhưng Dung Phi chẳng qua
chỉ là phi tử Chính nhị phẩm, làm sao có thể so sánh với Thái hậu và Quý
phi, nàng ta dám lấy đi hai người, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Vote Điểm :12345