-Lại đến muộn!
Lâm gãi tai, cười hiền:
-Thì tại có cô bé ấy nhờ anh chỉnh dây đàn.
Nó biết ngay đó là cô gái nào. Lâm là ông anh hàng xóm, song từ chơi với nó như hai anh em ruột, nó lạ gì tính ông ấy nữa. Ông này rất đúng giờ, người mà có thể níu kéo thời giờ của ông ta thì chỉ có một người : Nga.
Lâm khá ưa nhìn, nhiệt tình lại là trưởng clb ghita thành ra khóa dưới có nhiều em thần tượng lắm. Ông này lại thân thiện vui vẻ, thành ra đội ngũ em gái kết nghĩa cứ gọi là bạt ngàn. Nhưng em gái thì mãi chỉ là em gái, người được Lâm đối xử đặc biệt nhất, hay gọi là thiên vị cũng được, từ trước đến giờ nó thấy có mỗi Nga. Một điều quá là bình thường luôn. Cô bạn học cùng lớp nó, mái tóc dài, nước da trắng cùng với má lúm đồng tiền của cô bạn thu hút tất cả ánh nhìn của lũ con trai(cả của con gái nữa, nhưng không được thiện cảm cho lắm
)) ). Nói chuyện lại nhẹ nhàng mà hiền hiền thích làm nũng. Đùa chứ chẳng phải con trai mà nó còn bị thu hút nữa là. Nga cùng clb ghita với Lâm. Ông này thì để ý cô bạn từ ngày đầu tiên cơ, suốt ngày xung phong đánh đàn cho bạn này hát. Bình thường thì thôi nó cũng thông cảm, nhưng ít nhất không phải hôm nay.
-Anh này buồn cười nhỉ. Anh biết em đợi từ mấy giờ không?
Lâm lại gãi đầu:
-Ừ thì... anh xin lỗi nhưng thực sự là có cô bé nhờ anh chỉnh dây đàn mà!
-Em biết. Tất cả những lần chỉnh dây đàn hay nhờ kèm về trước thì được, nhưng không phải hôm nay, vào ngày sinh nhật em.
Nó không gào lên nhưng nghe giọng là biết con bé ức chế đến thế nào rồi. Nói rồi nó bỏ về, vùng vằng và giận dỗi.
Nó cũng không hiểu rốt cuộc mình bị gì mà lại như vậy. Cảm giác khó chịu xen lẫn ghen tị đan xen lại tạo thành thứ cảm xúc lẫn lộn mà đáng ghét làm sao! Nó tự hỏi: Tại sao anh ấy không từ chối cô bạn kia dù chỉ một lần thôi? Tại sao anh ấy không dành cho mình một lời khen nào giống như với cô bạn kia? Tại sao mọi thứ anh ấy nói đến trên quãng đường về toàn là về cái câu lạc bộ chết tiệt và tất nhiên-niềm vui bé nhỏ của anh ấy- Nga?
Lần đầu tiên nó tự soi mình trong gương thật kĩ lưỡng. Nhìn qua nhìn lại từng chi tiết trên khuôn mặt, đôi mắt, môi, má... Rồi tự nhủ: có lẽ mình phải tăng cân thôi!
Tối đến, điện thoại rung:
Em gái giận dai nhỉ.
...
Anh mua quà rồi nhé. Mai anh dẫn đi ăn bù nhaaaa...
Quên nữa thì cạch mặt nhau luôn đi nha.
Và cơn giận đã kết thúc lãng xẹt như thế.
***
Ông trời đúng là thích trêu ngươi mà. Kẻ mà mình luôn miệng trù ẻo rốt cuộc bằng một cách nào đó lại được cô chuyển sang ngồi cạnh chỉ vài ba hôm sau ngày sinh nhật. Có lẽ hôm ấy nhắm mắt không kĩ nên bây giờ phải gánh hậu quả đây.
Dù sao cũng không thể phủ nhận sức hút của đứa ngồi cạnh. Dù thầm đem lòng ghen ghét nhưng đôi khi nó vẫn không cản được mình cười nhẹ trước những hành động dễ thương của cô bạn ấy. Nhưng thôi, ghét thì vẫn phải ghét, việc nào ra việc ấy chứ!
***
Một ngày đẹp trời, tự nhiên cô bạn cùng bàn vu vơ:
-Này, cậu quen anh Lâm trưởng clb ghita à?
Nó chột dạ.
-Cũng hơi hơi. Làm sao?
Lại một câu vu vơ nữa làm tim nó muốn nhảy luôn ra ngoài:
-Anh ấy đàn giỏi nhỉ, lại đẹp trai...
Nó gật gù như đứa mộng du:
-Ừ...
***
-Mẹ ơi, mẹ mua sữa bí đỏ cho con đi. Con muốn béo!
Mẹ nó tròn mắt ngạc nhiên. Nuôi con mèo hen này mười mấy năm chưa bao giờ thấy nó mở mồm ra đòi béo. Tự nhiên lại...
- Bị làm sao đấy hả con? Mày cuối cùng cũng biết sợ bệnh suy dinh dưỡng rồi à?
Chẳng phải sợ suy dinh dưỡng. Nó sợ mất "anhtrai".
***
Dạo này nó chịu khó dậy sớm quá, làm mẹ phải mắt tròn mắt dẹt. Bình thường gọi khản cổ không thèm dậy, dạo này lại tự giác đến thế. Sáng ra lại còn chiếm luôn cái nhà vệ sinh tầng hai, chẳng hiểu nó làm cái khỉ gì mà từ lúc ngủ dậy đến lúc đi học chỉ ru rú trong ấy không chịu ra. Con bé lại đầu tư mua thêm hẳn đôi giầy búp bê màu hồng phấn, cái thứ mà ngày xưa, à không, chính xác thì chỉ tuần trước thôi nó còn khinh bỉ. Sáng ra, quần áo chỉn chu đứng đợi Lâm trước hẳn năm phút, trong khi ngày xưa toàn bắt ông này đợi dài cổ đến gần sát giờ đi học mới chịu lao ra. Thế mới biết, cái sự thích nó làm khổ người ta như thế nào.
Nhưng. Bất chấp sự cố gắng ấy, mọi thứ cứ dần rời ra cái guồng quay mà nó cố ép mọi thứ vào.
-Alo, em gái mai tự đi học nha. Anh có chút việc.
-Vâng. Mà anh thích ăn bánh mì gì nhỉ? Trứng bò nhỉ?
-Ừ. Sao?
-Không anh!
Nó cầm chiếc bánh mì nóng hổi mà nó vừa phải chen chúc mãi trong Canteen mới lấy được 2 chiếc, đem đến chỗ Lâm đang ngồi cười một mình như thằng hâm.
-Này anh!
-Xinnnnnnn...! Em gái tốt bụng....!!!!
-Này, làm sao mà anh trai cứ gật gù như thằng dở thế? Sáng lao vào đâu à?
Lão lại gật gù:
-Anh không!
-Thế là ra làm sao?
-Haha! Không có gì đâu em gái.
Nó lên lớp, bắt gặp Nga đang ngồi ăn bánh mì một cách ngon lành. Thấy nó mồ hôi mồ kê nhễ nhại liền ngửng lên:
-Lại chen từ dưới căng tin lên hả?
-Ừ. Chỉ vì có hai cái bánh mì.
Nga cười, nửa như trêu nửa như khoe:
-Hiiiii. Được mua cho nè........zzzz
-Ai?
-Anh Lâm. Trưởng clb ghita ấy.
Chán nản. Rốt cuộc lúc nãy nó đã chen lấn lấy bánh mì cho ai vậy. Cảm thấy bất công. Nhưng, nghĩ lại, đó cũng là chuyện bình thường thôi. Người ta có nhan sắc, người ta có quyền. Mình không nhan sắc, cũng chẳng có tài ăn nói hay gì thì chỉ đến thế thôi. Đây là chuyện bình thường, chẳng vì gì mà phải buồn. Nghĩ là nghĩ vậy, mà chẳng hiểu sao mắt nó long lanh nước. Máu diễn nổi lên. Nó ngáp một cái rõ to, nói:
- Hazzz. Buồn gủ quá! Ngáp chảy cả nước mắt!
Rồi điềm nhiên đưa tay lên lau mắt.
***
-Alo! Anh đây, nhà phao không em?
Thật là một ngày kinh khủng dị. Sau khi cãi nhau với đứa bạn, trên đường về nhà, nó bắt gặp Lâm và Nga đi với nhau. Thế mà đến tối, chỉ một cuộc điện thoại từ Lâm đã thắp sáng bừng cả khuôn mặt nó.
-Vâng em đi! Anh ở đâu?
-Trước cổng rồi đến đi. À có tiền không mang anh mượn 200k. Hôm nay mang hơi thiếu tiền.
-Ok anh! Em đến giờ.
Tự nhiên nó hơi nghi nghi. Chỉ là nhà phao thôi mà, có cần thế không? Trong người ông này lúc nào chả có tiền. Nhưng thôi kệ. May sao được ông ấy kéo đi, không ở nhà buồn chết mất!
-Hú! Em đến rồi anh!
-Ừ! -Lâm cười đưa tay vẫy vẫy
Hạnh phúc chẳng tày gang. Chỉ vài giây say, một cánh tay thứ hai từ sau lưng Lâm đưa ra vẫy cùng, rồi Nga từ sau lưng Lâm bước ra. Chuyện gì đang xảy ra vậy???
-É é é é!
Nga nhăn mặt, chun mũi đáng yêu:
-Không phải đâu, đừng nhầm nhé!
Trong khi Lâm cười tươi thật tươi.
Vậy là đủ hiểu.
-Thôi đi vào đi!- Nga giục.
Cả ba kéo nhau vào. Nó định ở lại, mà chẳng biết nói thế nào. Nó hiểu. Bất đắc dĩ vì cần tiền nên nó mới ở đây, trở thành kì đà cản mũi của hai người. Tự nhiên, những ý nghĩ đen tối bám lấy đầu con bé. Ừ, kì đà cản mũi. Mình phải ở lại mà hoàn thành cái vai trò ấy chứ!
-Hôm nay sao đấy?Mặt mày như đưa đám vậy!
-Có chuyện.
-Chuyện gì? Kể xem nào? Có tao nghe nè!
-Có chuyện. Thế thôi.
Nó chán đến nổi chẳng buồn ngẩng mặt dậy mà diễn cho tròn vai. Và thêm một điều nữa làm cho kế hoạch ngốc nghếch kia phá sản. Đó là nó không thể. Nó là con bé ngốc nghếch, bị cảm động bởi những lời xã giao của người khác. Khi cả thế giới đang quay lưng lại với nó thì bât chợt có một người nhẹ chạm tay vào lưng nó, để thông báo rằng người ta biết đến sự tồn tại của nó, và rằng nó sẽ được lắng nghe. Dù rằng trớ trêu thay, đó là người nó ghét. Ôi những câu xã giao ngu ngốc sao có thể làm người ta như vậy được chứ?
-Thôi, hôm nay em mệt quá, em về.
Mọi chuyện chẳng chóng vánh đến như thế.
-Đi lên chút thôi mà! Mua vé rồi này, lại còn đắt gấp hai giá trẻ em chứ!
Rốt cuộc, có vẫn bị kéo lên. Để làm gì? Chụp ảnh và quay phim. Tự nhiên thấy mệt mỏi và chán nản kinh khủng, nó thấy mình như người thừa, nhiếp ảnh gia tạm thời cho đôi bạn trẻ. Chẳng thà đừng có lên mà cứ về đi, nó không phải nhìn người ta hạnh phúc với nhau như thế, đẹp đôi với nhau như thế. Rồi trong một phút, tự nhiên nó thấy mình sẽ ác độc và đáng thương như thế nào nếu cứ ở đây mãi. Quyết tâm đứng dậy, nó ra dắt xe.
Vâng. Cuộc sống tràn đầy những điều bất ngờ. Ngay khi chiếc xe vừa mới được dắt ra đến cổng đã nghe tiếng Nga đằng sau:
-Đèo tớ về nha? Bố mẹ tớ gọi điện bắt về rồi.
Chẳng lẽ từ chối. Thấy vẻ mặt băn khoăn của nó, Lâm lập tức xen vào:
-Giúp anh nha em gái?
Nó cười gượng. Gật đầu.
10 giờ rưỡi đêm. Thứ bảy nên đường cũng còn đông, dù đã ngớt bớt người. Nó thấy sao mà chán nản. Xe phóng nhanh, gió lại lạnh, và người với người thì im lặng.
Nga khẽ vòng tay ôm ngang eo nó, thì thầm:
-Ấm chưa?
Nó bật cười, rồi lập tức trở về giọng trầm:
-Bình thường.
Cô bạn lại tiếp tục hỏi:
-Anh Lâm tốt nhỉ?
Tự nhiên nó ấm lòng. Đó là sự ấm lòng khi thấy người ta khen người mình thích. Đáng buồn thay, đó lại là người mà người ấy thích. Nó im lặng, coi như không nghe thấy gì.
-Mà này, tại sao hôm nay buồn thế.
-Không. Có buồn đâu.
Nga nói chắc như đinh đóng cột:
-Có. Chắc chắn có.
Noa không để ý nữa, cứ lái xe thôi, trong khi tiếng Nga nhỏ nhẹ bên tai:
-Ôm cho đỡ buồn nhé.
***
Nó gần như sụp đổ luôn rồi. Chẳng cách nào cứu vãn được. Nó quyết định, phải nói. Nói trong ngày sinh nhật của Lâm. Nó biết là khó khăn, nhưng đó là cách duy nhất. Nó chấp nhận rủi ro là sau đó có thể không được thích thầm anh trai nữa. Nhưng không sao, ít nhất cũng biết người ta nghĩ gì về mình, và biết đường mà lựa cho đỡ tốn thời gian, công sức, calo - nhất là với một người gầy như nó.
Nó chuẩn bị mọi thứ. Thực ra cũng chỉ có món quà và lời thoại nó tập trước từ mấy hôm nay. Thường thì sinh nhật Lâm sẽ tổ chức cùng bạn bè ở quán karaoke nào đó. Nó định sau sinh nhật, khi Lâm đèo nó về, nó sẽ nói.
Chiều hôm ấy, bỗng nó nhận được điện thoại của Lâm.
-Em gái, hôm nay sinh nhật anh. Cho anh nhờ một chút nhé?
-Vâng!
-Ừm. Anh định hỏi em xem, muốn ngỏ lời với bạn em, Nga ấy, thì nên nói thế nào giờ?
-Em... không biết!
-Em nghe nhé? Anh thử đọc xem này. Có gì sửa cho anh. Ừm, anh biết là anh em mình quen nhau cũng lâu ghê rồi. Từ hồi em mới vào clb, anh đã để ý đến em rồi. Dạo gần đây bọn mình có cơ hội được tiếp xúc với nhau nhiều hơn, anh rất vui. Thật đấy. Những lần dạo phố cùng em giúp anh nhận ra một điều. Anh đã ...
-Nhưng anh trai!
-Sao em?
-Em cũng thích anh trai!
***
Người ta nói tình yêu tuổi học trò là đẹp nhất và đáng nhớ nhất. Đúng vậy, nhất là vế sau ấy. Chẳng ai có thể nghĩ được rằng, rốt cuộc có ngày mình sẽ thay đổi những thứ dường như là bất biến trước kia, vì người mình thích. Cái váy maxi, đôi giày búp bê, những lọn tóc xoăn đầy nữ tính và một cái đầu chỉ biết mơ mộng. Sức mạnh của tình yêu là vô hạn. Nó không chỉ thay đổi con người mà còn biết làm người ta buồn và khóc ngay cả khi họ ý thức rõ ràng rằng mình không hề có lí do gì để làm vậy. Cái tôi to lớn bị vứt bỏ. Chỉ có con người đối diện với cả thế giới để giành được người mình yêu.
Mọi chuyện chẳng đến đâu. Lâm nói: "Anh quý em gái mà. Nhưng không phải thế!". Điện thoại đã nghẹn ngào đặt xuống cùng với rất nhiều nước mắt. Nga thì xinh xắn và dễ thương, điều ấy chẳng ai phủ nhận. Lâm thì đẹp trai và ga lăng khỏi nói. Hai người ấy quá hợp với nhau rồi. Đôi khi tôi tự hỏi mình rằng không biết lúc ấy đã nghĩ gì mà định chen chân vào mối quan hệ tốt đẹp của họ. May mắn sao tôi đã không làm thế. Đó là một cách tự an ủi rất hiệu quả mặc dù hơi vô lí. Nhưng lí do để tự an ủi mình thì chắc khoog cần hợp lí đâu, nên thôi kệ nhé. Lâm và Nga thành một cặp rồi. Tôi thì vẫn vậy thôi. Mọi thứ đều ổn. Từ bây giờ chẳng thích ai nữa, chẳng cần phải ép mình làm những việc mình không thích cho mệt người. Tôi lại có nhiều thời gian hơn khi chẳng phải ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ về người khác. Sau tất cả, tôi thấy rằng, thích một người khá là hại sức khỏe. Băng chứng là vì đam mê mặc váy mà tôi đã ốm sốt mất hai hôm liền. Lại tốn thời gian. Cái này chắc khôn cần giải thích nữa. Và thêm tác hại nữa đó là nó làm tôi đến mắc bệnh huyết áp tăng giảm tùy theo thời tiết. Khôn thích ai nữa rồi. Tự do rồim thích nhé!
Lâu lâu rồi nó lại mặc quần áo chỉnh chu và dậy sớm. Chải lại tóc, buộc lại dây giầy. Nó tự nhìn mình trong gương và nhủ thầm: không đến nỗi nào. Đi được rồi đấy.
Nói rồi, tự tin cầm lấy xích chó, hạnh phúc bước ra ngoài như bất cứ kẻ đang yêu hạnh phúc nào khác.
---
Đôi dòng tâm sự với ae.
Mình chẳng xinh đẹp, cũng không có tài năng gì, thậm chí đến điệu tồn còn lười chẳng muốn nữa. Điều ấy đôi khi gây phiền toái nhiều lắm. Con gái mà. Ai chẳng muốn được quan tâm che chở. Nhưng mọi thứ ít khi đi theo hướng mình muốn. Cuộc sống thì đầy những điều bất ngờ. Những cảm xúc của nhân vật trong đây rất thật, mình cũng có những cảm xúc như thế vào những thời điểm khá khó khăn, nên viết mà như kể lại vậy. Mình viết truyện này để giải tỏa cảm xúc, được người khác lắng nghe cảm xúc của mình. Và mình biết rằng mình không vô hình trong thế giới này.
#N. Cảm ơn nguồn cảm hứng của tôi. Cái này chẳng phải cho mày nhưng cảm ơn vì đã góp phần tạo nên nó, cũng như tạo nên nỗi buồn của tao à nha.
Vote Điểm :12345