Sorry! My boy là câu chuyện tình không có kết thúc đẹp song nó lại chứa đựng một tình yêu chân thành, sâu sắc, làm rung động bất kì bạn đọc nào.
Linh- một cô gái có cá tính mạnh mẽ,cô chẳng hề biết đến tình yêu là gì,tưởng rằng suốt cuộc đời này cô sẽ chỉ sông ích kỷ 1 mình như thế, nhưng rồi tình yêu cũng đã tới với cô một cách nhẹ nhàng, nhẹ tới nỗi đến khi cô nhận ra thì tình yêu đó đã vĩnh viễn không còn tồn tại.......
Nó im lặng một hồi,từng giọt mồ hôi nóng hổi nhỏ giọt trên khuôn mặt mỏi mệt của Nó. Lại tiếp tục, Nó lao vào hành hạ cái bao cát tội nghiệp treo lơ lửng trong phòng tập liền một hồi với những tiếng hét như điên dại,nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng của không gian và một quá khứ hiện hữu với cảm giác cô độc đến đáng sợ...
Hai tháng trước khi quen anh, Nó là một đứa con gái ngỗ ngược, bất trị. Vì xuất thân từ con nhà võ,lại là con một được nuông chiều từ nhỏ nên tính cách của Nó chẳng khác gì một đứa con trai nghịch ngợm khó bảo. Từ bé đến lớn Nó chẳng biết tình yêu là cái thứ gì,thấy lũ con gái trong lớp suốt ngày sướt mướt vì một thằng con trai là máu Nó lại sôi lên rồi đầu Nó khó hiểu vì Nó đâu biết mùi vị của tình yêu? Nó suốt ngày chỉ biết chăm chăm vào đấm đá,coi bọn con trai là bao cát thích lên gối lúc nào là lôi ra xử lúc đấy. Chính vì vậy mà không một đửa con trai nào dám lại gần tán tỉnh Nó mặc dù ngoại hình và khuôn mặt của Nó chẳng thua kém gì mốt cô nàng có nhan sắc trời ban.
Ấy vậy cứ tưởng càng lớn lên Nó càng phải hiểu rằng thay đổi tính cách mới có được người yêu như bao cô gái khác,nhưng trái lại trong đầu Nó chẳng mảy may gì tới vấn đề hệ trọng ấy.
- Mày thân con gái mà cứ như thế này thì có thằng nào nó ngó tới hả con??- Ngày nào mẹ Nó cũng lặp đi lặp lại lời ca đó, một phần là trách móc nhưng lo cho Nó thì nhiều hơn.
- Mẹ không phải lo! - Nó trả lời tỉnh queo. Những lần như thế mẹ Nó chỉ biết lắc đầu chua xót.
Rồi một ngày nó cũng đã biết thế nào là rung động....
Nó gặp anh trong hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm. Tính Nó ngông nghênh nên chuyện gây hiềm khích với bọn giang hồ đã không còn gì là mới lạ, Nhưng đến hôm nay đã không còn êm ả như mọi ngày,điều mà Nó không hề ngờ tới đã sảy ra. Bọn chúng có tới bảy thằng,đứa nào đứa nấy nhìn Nó như muốn ăn tươi nuốt sống ,tay chúng lăm lăm cầm đủ thể loại vũ khí từ cái túyp sắt dài hàng gang cho tới thanh mã tấu sắc nhọn,chúng đã phục sẵn phục sẵn trong ngõ hẻm về nhà Nó từ bao giờ. Đúng lúc Nó đang bước chậm rãi trên con ngõ quen thuộc thì bất ngờ chúng xông tới,còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang sảy tới thì một tên trong số đó cầm thanh mã tấu đâm sau lưng Nó, bị đánh bất ngờ Nó chới với ngã gục,trong ánh mắt sắp tối sầm lại Nó đã trông thấy dáng người con trai đang lao vào cứu Nó.
Vì mất nhiều máu nên nó đã hôn mê suốt ba ngày,những ngày đó anh đã ở bên chăm sóc nó như thể anh và nó đã quen nhau từ lâu lắm. Nó tỉnh dậy vết thương sau lưng còn đau nhói:
- Tỉnh rồi hả? con cò đau lắm không?? - Mẹ nó vừa bổ cam vừa lo lắng.
- Con đỡ rồi mà ai đưa con vào đây hả mẹ? -
- à! đứa đấy nói gặp con khi đang bị bọn côn đồ tấn công. Nó tên Nam,22 tuổi hơn con 2 tuổi đó,mặt mũi nó trông cũng ưa nhìn sáng sủa, lúc nó vào đây người nó cũng đầy máu. Mẹ có hỏi n hưng nó cười bảo không phải máu của nó. Hôm đó bố mẹ bận công việc quá, bất đắc dĩ nhờ nó ở lại đây chăm con đấy. - Mẹ vừa cười vừa khen anh một hồi,còn nó thì đang bất mãn vì nó mà cũng có lúc phải nhờ tới sự giúp đỡ của một đứa con trai nhưng xen vào đó là một chút tò mò về người ấy??
Đúng lúc anh bước vào, nó thấy ngờ ngợ hình như đã gặp anh ở đâu đó rồi. Anh khá cao và hơi gầy,khuôn mặt trắng trẻo ưa nhìn và có vẻ ít nói. Anh chào mẹ và hỏi thăm nó, giọng anh trầm ấm.
- Linh còn đau không? coi vẻ mặt ngơ ngác thế chắc anh đoán e không nhớ ra anh?
- Anh là ai?
- Em còn nhớ giải vô địch karate toàn quốc hồi tháng 6 năm ngoái không? anh biết em nhưng chắc em không biết!
Nó đã nhớ ra chút ít, thì ra anh cũng là dân võ,năm ngoái đi thi nhưng anh thuộc Câu lạc bộ khác và bị nó cướp mất Cup vô địch anh chỉ đứng thứ hai sau nó. Không ngờ sau lần đó anh đã dõi theo và tìm hiểu nó thay vì trực tiếp gặp mặt vì anh biết nó sẽ chẳng bao giờ để ý tới anh.
Lúc này nó chỉ biết nói cảm ơn anh và nghĩ nó đã nợ anh một tính mạng. Tính nó tuy ngông cuồng là vậy nhưng nó lại là một cô gái vô cùng trọng nghĩa và biết ơn, nó bỏ qua cái Tôi to đùng của nó để chấp nhận anh là bạn là ân nhân và... chắc chỉ có thế, nó nghĩ vậy!!
Sau khi vết thương của nó đã lành hơn, anh vẫn quan tâm nhắn tin với nó khi nó onl facebook, gọi cho nó mỗi khi anh rảnh rỗi, nhắc nhở nó cẩn thận với vết thương chưa lành hẳn và khuyên nó đừng bỏ bữa, cũng đừng đi tập vội. Nó chỉ ậm ừ cho qua và đâu lại vào đấy, chẳng ai có thể bắt nó làm những việc mà nó không thích , và bắt nó phải từ b0or thói quen mà lâu nay nó vẫn giữ mặc dù điều đó chỉ muốn tốt cho nó thôi, nó mặc kệ, vậy là nó vẫn đi tập thường xuyên và ăn uống chẳng bao giờ đủ bữa. Nó luôn lạnh nhạt và coi thường lời khuyên của anh như thế, nhưng anh vẫn không thể từ bỏ, không thể ngừng quan tâm nó, Có lẽ tình yêu anh dành cho nó ngày càng lớn hơn, dù nó có tách biệt nhưng anh vẫn luôn theo sát nó và chắc rằng anh sẽ mãi mãi âm thầm yêu nó như vậy....!
Hằng ngày cứ đều đều như thế, anh vẫn luôn quan tâm nó một cách chân thật không kể thời gian trừ những khi anh bận. Tới nỗi đã quen với những tin nhắn của anh trong điện thoại, trên các trang mạng xã hội mà nó thường onl, quen với giọng nói trầm ấm của anh mỗi khi anh và nó dạo quanh phố xá ngám nhìn dòng người hối hả trở về ngôi nhà ấm cúng sau một mùa đông lạnh buốt, nó cũng đã quen với những lời trách móc đầy yêu thương của anh mỗi khi vết thương của nó tái phát vì ngoan cố không chịu nghe lời và nó đã quen với bóng dáng của anh đứng chờ nó ở đâu đó quanh cái thành phố nhỏ bé này.....
Tính cách từ trước tới nay của nó tưởng trừng như chẳng thể suy chuyển được " giang sơn khó đổi bản tính khó rời " mà, vậy nhưng hình như nó đang dần thay đổi... Cứ mỗi ngày một ít, từ cái lạnh lùng khó bảo nó đã chịu nghe lời bố mẹ và anh, nó đã bớt thời gian tập luyện hàng giờ ở câu lạc bộ , bớt đánh nhau với lũ côn đồ dể được nói chuyện với anh nhiều hơn, nó đã biết cách cư xử dịu dàng với bạn bè không động một chút là động tay động chân như ngày trước nữa, ăn mặc cũng nhẹ nhàng nữ tính hơn mỗi khi gặp anh và quan trọng nhất là hình như nó đã biết nhớ tới anh rồi thì phải? Thường thì khi con người ta thay đổi vì một ai đó, bản thân họ sẽ không nhận ra được sự thay đổi ấy và nó cũng vậy, nó vô tâm tới mức chẳng hề quan tâm tới cảm xúc của mình, nó không nghĩ rằng mình đã yêu anh cho tới khi đến một ngày...
Hôm nay là sinh nhật của nó, ngày 14/2, thật trùng hợp khi nó sinh vào đúng ngày lễ valentine và cũng tới hôm nay là tròn hai tháng anh và nó quen nhau. Một ngày sảy ra nhiều sự kiện quan trọng đối với nó như vậy nên việc ăm mặc của nó cũng được chú trọng từ đầu tới cuối, thay vì bận những bộ đồ thể thao nó thường mặc, cột tóc cao năng động hằng ngày thì hôm nay cái My- nhỏ bạn thân đưa nó đi chọn đồ rồi đi làm đẹp để chuẩn bị cho bữa tiệc chỉ dành riêng cho nó. Lúc ấy nó đã nghĩ tới khuôn mặt của anh khi trông thấy nó thay đổi hoàn toàn.
- Woaa! - mọ người trong bữa tiệc trầm trồ. Bước ra với một bộ váy vai trần nữ tính, mái tóc được uốn xoăn gợn sóng xõa ngang lưng,cài thêm cái nơ cùng tông màu với chiếc váy thêm phần điệu đà hơn. Trông nó chẳng khác gì một nàng công chúa khác hẳn với với hình ảnh mộc mạc ngày thường, nó vui mừng khi lần đầu tiên được mọi người khen ngợi như vậy và nó hào hứng mong chờ sự bất ngờ và một lời khen từ nơi anh.
Bữa tiệc diễn ra vui vẻ, bạn bè chúc mừng sinh nhật nó không ngớt, nhưng nó không thể cười nói khi trong lòng nó đang có một sự lo lắng không hề nhẹ.
- Anh Nam gì đó của mày chưa tới hả??- Cái My vừa cười vừa hỏi nó.
Nó đảo mắt nhìn quanh một lượt vẫn không thấy bóng dáng anh đâu, có phải anh quên mắt ngày ngày quan trọng này chăng?? Nó chợt nghĩ rồi có một chút thất vọng sau đó là hoang mang và rồi là lo sợ, nó không nghĩ anh sẽ quên,hay là...! đúng lúc đó số của anh hiện lên màn hình điện thoại của nó.
- Alo? anh đang ở đâu? sao giờ chưa tới ??
- Hẳn mày đang ngạc nhiên khi người gọi không phải thằng si tình của mày phải không??
- Mày là ai? anh Nam đâu?- mặt nó biến sắc
- Mày còn nhớ thằng Hà Sẹo không? em tao. mày đánh nó suýt chết, giờ nó nó thành người thực vật rồi con ranh. Bây giờ mày muốn mạng đổi mạng hay muốn lượm xác thằng người yêu mày??
- à! Hà Sẹo là em trai mày á? nó đáng phải chết thôi, tao không xử nó thì cũng tới tay cảnh sát, mày phải cảm ơn tao mới phải chứ! khôn hồn thì để Nam yên không thì đừng trách tao.
- Mày còn dám to mồm được hả? Nếu không muốn thằng này chết không toàn thây thì ngoan ngoãn đến khu nhà kho sau thành phố, nhớ là đến một mình thôi đấy,nếu không tao sẽ giết nó trước khi thanh toán với mày.
Cúp điện thoại mặt nó cắt không còn giọt máu, không phải vì nó sợ chết mà nó sợ anh sẽ bị thương và nó sợ... sợ mất anh. Rời khỏi bữa tiệc trong vội vã, nó lái xe một m ình tới chỗ hẹn. Tim nó bây giờ như muốn nổ tung khỏi lồng ngực,trong đầu nó lúc này chỉ nghĩ tới anh : " Cố lên! em đang tới cứu anh đây rồi, anh sẽ không sao đâu, đợi em nhé! "
Trước mắt nó là một băng đảng với hơn chục tên được trang bị vũ khí đầy đủ. Nó đã trông thấy anh bị trói ngay đó.
- Bây giờ mày thả anh ấy ra. Rồi lúc đó tao với mày sẽ giải quyết với nhau. Ok?
- Mày tưởng dễ dàng vậy hả?- Tên cầm đầu cười lớn và ra lệnh cho đàn em tấn công nó.
Hơn 15 năm học karate chuyên nghiệp, bọn chúng đối với nó chỉ như những con thiêu thân đang cố lao vào đống lửa chỉ để nhận lấy cái chết dù nó ra đòn bằng tay không chẳng cần đến vũ khí. Hạ gục đồng bọn và tên cầm đầu, nó chạy lại gần anh nhanh tay cởi chói. Anh vui mừng ôm nó thật chặt, còn với nó dù lúc này đang đuối sức nhưng nó đã cảm thấy rất hạnh phúc, nó đã biết thế nào là hạnh phúc của tình yêu mà 20 năm qua nó chưa từng được cảm nhận.. Những tưởng như vậy anh và nó sẽ bình yên trở về nhưng không, anh đã đỡ cho nó một viên đạn bởi một tên có súng cố đứng dậy để bắn phát đạn cuối cùng. Nó bất ngờ, hoảng sợ ôm lấy anh và khóc.
- Linh à! anh xin lỗi vì đã không thể và không thể bảo vệ và đem lại hạnh phúc cho em . - Anh thì thầm bên tai nó.
truyen ngan hay ve tinh yeu
- Không! anh đừng nói gì cả,cũng đừng nhắm mắt , cố chịu đựng em sẽ cứu anh mà - Nó muốn dìu anh dậy nhưng sức nó giờ đây sao thể được, nó bất lực chỉ biết cầm máu vết thương của anh và khóc... anh nắm lấy tay nó lắc đầu :
- Em hãy hứa với anh phải sống tốt hơn bây giờ nhé! Hãy biết yêu thương và trân trọng những người luôn quan tâm và bên em,đừng sống bất chấp tính mạng như vậy nữa. Ngay từ khi gặp em,anh đã yêu em. Càng tìm hiểu em, anh càng muốn cả đời này được bên em, được che chở,sưởi ấm trái tim lạnh lẽo mà em đang sở hữu... nhưng hình như anh vẫn không thể nào khiến em rung động... dù sao anh vẫn không hối hận khi đã yêu em đến tận bây giờ... anh.. yêu...em! - Và rồi anh gục trên bờ vai nó, mắt nó tối sầm lại,nó gào thét trong đau đớn và hụt hẫng.
- Anh dậy đi! em còn chưa nói yêu anh mà, sao anh đã ngủ sớm vậy? anh không muốn nghe em nói hả? bây giờ em đã biết em yêu anh tới nhường nào rồi, anh mở mắt ra và nghe em nói đi, anh đừng ngủ nữa mà. - Nó lay anh dậy trong vô thức... những lời yêu thương muộn màng của nó đã mãi mãi chẳng thể nào anh biết được.
Mất anh, mỗi ngày nó không còn nghe giọng trầm ấm của anh nữa,không còn nhận được tin nhắn đầy quan tâm và yêu thương của anh mỗi khi nó ốm,không còn được anh chở đi dạo phố giữa những con đường đầy nắng ấm áp khi xuân về và cũng đã không còn bóng dáng thân thuộc của anh ở những nơi anh luôn chờ nó....
giờ đây nó đã cảm nhận được nỗi đau mắt đi người mình yêu thương nhất, cảm nhận được sự hối hận khi trước kia nó không biết trân trọng những hạnh phúc bên mình,để rồi nó phải sống trong dằn vặt đau khổ. Nó còn nợ anh nhiều lắm, nợ anh 2 mạng sốn mà có lẽ không bao giờ nó trả anh được,nợ anh một lời yêu thương, nợ anh một lời cảm ơn và nợ anh một lời xin lỗi..nhưng đã quá muộn, anh không còn trên Thế giới này nữa. Chỉ để lại một hạnh phúc xa vời......
Vote Điểm :12345