Năm đầu đại học.
Những cơn gió đầu mùa đang quần vũ ở mảnh đất này. Lạnh, lạnh lắm. Một
vài con chim cố tránh những cơn gió ngược chiều, chúng nó đang cố về
phương nam. Phương nam ư? Liệu rằng phương nam có trốn được cái lạnh này
không nhỉ?
Một chiếc là sao bay bay trong đợt gió lạnh. Thế là một
chiếc lá đã về đất. Còn con người nơi đây. Liệu có sống mãi ở nơi này.
Phong nhìn chiếc lá "chiếc lá này thật hạnh phúc”. Sáng nay Phong mới
nhận được giấy báo nhập học, đại học đang mở ra trước mặt cậu rộng hơn
hết thẩy những gì mà cậu hằng hi vọng. Một ngôi trường đại học phương
nam. Xa quê, đúng rồi cậu phải xa cái thành phố mà mỗi mùa đông là mỗi
mùa len trâu này để đi về một nơi khác, để thời gian và không gian xoá
nhoà hết những vết nhơ, những tiếng khóc thầm, những cái ánh mắt cam
chịu của cậu. Cậu cần ra đi.
Sáng hôm sau, trời đã bớt lạnh. Phong
đã chuẩn bị mọi thứ từ tối qua. Cậu muốn càng nhanh càng tốt rời khỏi
nơi này. Cậu muốn ngôi trường cấp 3 kia lùi vào dĩ vãng, cậu muốn cây
cầu đầy kỉ niệm kia mãi chỉ còn là kỉ niệm. Cậu muốn quên một bóng hình,
một người đã lừa dối cậu. Chẳng dễ dàng gì, nhưng mà còn hơn là ngồi
đây mà đau đớn với những kỉ niệm đã qua. Cậu quyết tâm rồi. Hôm nay và
ngày mai phải khác với hôm qua.
Câu chuyện mà tôi định kể là về Phong, một cậu bé như chúng ta…
Chap1: Ngày đầu tiên nhập học.
Nóng, nóng gì dâu mà nóng. Nóng lắm mày ơi (gọi cuốn nhật kí bằng mày,
kìn toàn tập J). Hôm nay bắt đầu như thế đó. Mới sáng sớm đã nóng như ở
hoả diệm sơn. Ngày đầu tiên nhập học nóng thế này báo hiệu sẽ là một năm
toàn nắng đây (nhảm vừa thôi ba, Sài Gòn thì phải nóng chứ sao).
Mà hay lắm nhá, tao có vẻ như lại giữ chức hot boy của lớp rồi mày ạ.
Tao thì thế nào cũng được nhưng mà cũng phải công nhận mấy đứa con trai
lớp tao cũng thuộc hàng xấu cơ. Hồi sáng nay tao đi nhận lớp đó mày, lớp
của tao có 55 đứa à, tao cứ tưởng lên đại học thì lớp đông lắm chứ hoá
ra cũng thường thôi. Lượn lờ qua hết 30 đứa con gái thì cũng có vài đứa
xinh xinh, tăm tia một hồi cũng kết được một em. Nó là dân Đà Lạt mày
ơi, da trắng gì mà trắng, nó tên là Thanh. Tên cũng hay hay mày nhỉ. Lúc
ra chơi tao còn rủ Thanh đi uống nước mía nữa. Thì mày biết tính tao
rồi đó chỉ có nước mía là số một mà thôi.
Sao? Mày bảo một ngày
trôi qua yên bình á? Không dám đâu mày. Đó là tao chưa nói đến cái đoạn
mà tao chẳng muốn kể cho mày nghe chút nào. Mày biết rồi đó, tao rất ư
là không có cảm tình với mấy đứa xâu xí (nói là ghét thì hơi quá) nhưng
mà chả hiểu sao tao lại phải ngồi với đứa con trai xấu gì đâu mà xấu, mà
nào có phải tại tao đâu chứ, tại cái đồng hồ cà chớn làm tao vô lớp trễ
chứ bộ. Thế là bao nhiêu chỗ gần trai xinh, gái đẹp bị chiếm hết ròi.
Thế đó, tao ghét thằng ngồi cũng bàn kinh khủng. Đã xấu trai thì chớ còn
ít nói nữa chứ. Đây là đây không có thèm kết thân với cái hạng như thế.
Bí thư lâm thời thì sao nào? Chẳng thèm nhá. Mà hình như nó giỏi lắm
mày. Những người xấu xí thường học giỏi phải không nhỉ, nhưng mà quan
tâm gì nhiểu, cỡ người như nó chịu bày bài ai mới là lạ.
Chiều nay
tao đi chơi với chị hai, tao mới mua thêm một con gấu bông nữa đó. Nó
nè, màu hồng nhá mày, mấy chị bán hàng cứ tưởng tao mua tặng người yêu
nên cứ ra sức tiếp thị mấy cái con có chữ love to bự. Tao cũng ngại
chẳng nói mua về cho mình nên đành lấy đại con này, dù sao nó cũng có
chữ love nhỏ nhất hội. Bà chị cứ mắng tao miết nào là ở nhà có hơn chục
con rồi, nào là con trai gì mà toàn chơi gấu bông. Nhưng mà kệ mày nhỉ?
Gấu bông ôm sướng thế kia tội gì mà không ôm. Tao thề ai dám đụng đến
đám gấu bông của tao tao sẽ cho người đó phải biết thế nào là thằng Lâm
này.
Mai tao bắt đầu đi học lại rồi đó mày. Không biết sinh viên có
gì khác với học sinh không nhỉ? Đợi mai đi rồi tính tiếp. Hì. Chúc mày
ngủ ngon nhật kí của tao.
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang :
Nhật Ký Sinh Viên - Truyện Thế Giới Thứ 3 - Truyện Gay Đang Sáng Tác - Diễn Đàn Kênh Truyện http://kenhtruyen.com/forum/52-142-1#ixzz3KGjwDlG2
Vote Điểm :12345