Tên truyện: Tình đơn phương.
Tác giả : Băng ngân ( Linh Đan )
Thể loại : truyện ngắn.
Tình trạng: hoàn thành.
Tình đơn phương~ cụm từ chẳng còn gì xa lạ với giới trẻ hiện nay nữa. Nó còn được biết đến với cái tên unrequited love (yêu đơn phương) hay love one side ( yêu một mặt ). Chỉ nghe cái tên thôi chúng ta đã dễ dàng nhận thấy sự cô đơn và bi ai trong đó. Vậy tình đơn phương là gì? Phân tích cái tên ta sẽ hiểu rõ nó. Tình là tình yêu, đơn là một, phương là đối phương. Nôm na có thể nói tình đơn phương là thứ tình yêu từ một phía, loại tình yêu cho đi mà không được đáp lại.
Người ta nói, yêu đơn phương khổ lắm, đau lắm. Đúng, yêu đơn phương khổ, đau. Điều đó ai chẳng biết, tôi dám chắc trên đời này chẳng có một ai muốn yêu đơn phương cả. Nhưng đâu phải muốn là được, đời người rất chớ trêu, có những thứ mình muốn nhưng đâu thể có.
Ừ thì ngốc đó, nhưng họ vẫn cứ yêu, dẫu biết chẳng được đáp trả. Nhưng yêu là yêu. Nếu nói muốn là yêu, không muốn là không yêu. Thì đó chẳng phải là tình yêu nữa rồi mà người ta gọi đó là lợi dụng.
Đừng nên khuyên họ bởi chẳngcó tác dụng đâu ngược lại còn làm người đó càng thêm buồn. Tôi đã từng khuyên một người rằng:
" Đừng yêu nữa, đồ ngốc, nó không yêu mày."
Nhưng đáp lại tôi chỉ là nụ cười thảm hơn cả khóc, đôi mắt vô hồn nhìn về phía tôi. Ấy vậy mà tôi không cảm nhận được nó nhìn tôi. Thứ nó nhìn là con đường tình yêu trải đầy gai nhọn đàng trước, nó đang nhìn trái tim mình dần dần bị ăn mòn bởi sự thờ ơ lạnh lùng của người đó, đang nhìn tình yêu đau khổ mà không ai muốn mắc phải,và có lẽ, thứ nó nhìn có thể là kết cục của thứ tình yêu xuất phát từ một phía này. Nó làm tôi giật mình, nhìn khuân mặt vốn tràn ngập ánh sáng mà bây giờ chỉ còn lại sự u ám ảm đạm. Tình yêu lại có thể giày vò người ta đến nhường ấy.
Khi đó tôi không hiểu, nhưng bây giờ tôi hiểu rồi, lời khuyên lúc đó của tôi như muối bỏ bể. Vì sao ư? Chẳng sao cả, vì chính nó đã từng nói câu đó, tự nhủ câu đó hàng ngàn lần. Nhưng kết quả thì sao? Đâu có khác gì, nó vẫn để ý người đó, yêu người đó. Mặc dù tình yêu đó là tình yêu thầm lặng, nó lặng lẽ yêu, lặng lẽ hi sinh , lặng lẽ rơi lệ. Tim tôi đau, yêu cũng khổ vậy sao? Tôi từng hỏi:
" Sao không nói cho nó biết?"
Nó nhìn tôi. Mỉm cười, nụ cười thật tươi, thật rạng rỡ. Nó nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi thấy trong mắt nó là sự ghen tỵ. Tôi hoảng hốt. Nó nói:
" Như cậu thật tốt".
Lúc đó tôi bông hiểu ra, nó ghen tỵ với tôi, nó ghen tỵ vì không có sự thờ ơ lạnh nhạt của tôi, để rồi thứ nó phải trải qua là sự thật khốc liệt. Khi đó tim tôi nhói đau, ôm trầm lấy nó, tôi không kìm được mà bật khóc. Ôi cô bạn ngây thơ hồn nhiên của tôi nào còn. Bao phủ nó giờ đây là sự u buồn, sự hiểu đời, sự chua chát, sự thống hận. Tôi không muốn nhìn thấy thế, thứ tôi muốn là cô bạn vì chiếc kẹo mút mà đuổi tôi quanh sân trường, cô bạn ôm tôi ngủ cả buổi sau trận khóc vì điểm kém, cô bạn hay vẽ mặt mèo khi tôi ngủ gật trên lớp. Còn đâu cô bạn thân của tôi. Kí ức khi xưa ập về làm tôi chẳng thể kiềm chế được tiếng khóc huhu. Dường như cũng bị cảm xúc của tôi ảnh hưởng, khóe mắt nó cũng đỏ hoe, một giọt nước mắt trong suốt nhẹ nhàng rơi xuống vai tôi, biến mất qua lớp áo. Nóng, tự dưng tôi thấy giọt nước mắt ấy nóng quá. Nó đốt cháy cả tâm hồn lẫy trái tim tôi, tôi muốn tan chảy, khi đó tôi biết. Bạn của tôi, vĩnh viễn chẳng thể trở lại như xưa.
" Ngốc! Đơn phương là thế, dù rất thích, rất muốn bày tỏ nhưng bản thân không cho phép. Vì sợ rằng một mai sẽ không còn là bạn mà là người dưng." Giọng nói ấm ấp nhẹ nhàng vang lên. Tôi sửng sốt. Yêu là vậy sao. Chỉ vì sợ, sợ người đó không quan tâm, sợ người đó lẳng tránh, sợ người đó ghét bỏ mà phải ôm nỗi đau vào lòng.
" Cậu mới là đồ ngốc, đại ngốc" tôi không nhịn được hét lên. Đau như vậy, khổ như vậy. Sao cứ cố chấp mà yêu. Sao không từ bỏ đi. Sao không tìm người khác, một người yêu mình, thuộc về mình chứ. Thật ngốc!!!! Đại ngốc nghếch. Nếu thứ không thuộc về mình, dù cố gắng đoạt lấy cũng không thể có được. Vậy sao cứ cố chấp quá vậy.
" Yêu đơn phương vậy. Dù nhớ lắm nhưng vẫn giả vờ không có gì, muốn gặp lắm nhưng vẫn cố gắng kiềm chế. Thích lắm nhưng vẫn nói chỉ là bạn bè thôi. Muốn bày tỏ tình cảm lắm nhưng lại sợ không được đáp trả. Cậu chưa thử nên không thể hiểu cảm giác này đâu......nhưng nếu được chọn, tớ vẫn muốn được như cậu."
" Cậu thật ngốc. Luôn từ chối những bàn tay sẵn sàng đưa ra. Chỉ đợi một bàn tay mà suốt đời này cậu chẳng thể nắm được."
" Ừ tớ thật ngốc. Nhiều khi tớ quyết tâm từ bỏ tình yêu ấy… Nhưng lại không thể vì lý trí đâu thắng nổi trái tim. Để rồi bây giờ.....chẳng biết làm gì hết chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống của người ta từ 1 nơi rất xa ..... bởi biết rằng mình không thể bước vào cuộc sống đó ......Có lúc lại tự lừa dối mình......tự cho mình những ảo tưởng và hy vọng ....rằng người ta thích mình......để rồi lại sụp đổ và thất vọng khi nhận ra người ta vô tâm quá ......có khi còn chẳng biết đến tình cảm của mình ...Có đôi khi chỉ là 1 cái nhìn ... 1 câu hỏi quan tâm ... 1 vài cử chỉ biểu hiện ... mình cũng biến đó là cái phao để bấu víu vào khi sắp bị chìm vào biển tuyệt vọng ... để rồi 1 ngày nhận ra tất cả chỉ là ngộ nhận ... cái phao đó xẹp đi và chính nó nhấn chìm mình xuống..... Có đôi khi muốn quen người khác, trao con tim chứa đầy vết thương cho người khác với mong muốn họ sẽ chữa lành. Nhưng con tim lại chần chừ chờ đợi, chỉ mong rằng một ngày nào đó người ta sẽ nhận ra và đáp lại....nhưng cứ chờ....chờ hoài mà sao chẳng thấy. Có lúc lại thấy ghen tuông khi người ta thân thiết với người khác, nói chuyện với người khác, thân mật với người khác nhưng rồi tự mỉa mai. Mình có là gì của người ta đâu mà ghen, mình không có quyền. Có lúc lại xót xa khi thấy người ta đau lòng vì người khác, trong lòng chua xót, thầm mắng kẻ làm người ta tổn thương. Ta yêu người đó chỉ vì ta yêu người đó không phải vì người đó yêu ta. Thứ ta chờ đợi là ta hết yêu người đó chứ không phải người đó yêu ta. Vậy nên ta sẽ mãi đứng sau lưng theo dõi từng bước chân của người ấy trên đường đời dù biết người ấy không bao giờ quay lại nhìn ta. Mày thấy ta ngốc đúng không?"
Tôi kinh ngạc, lòng đau như cắt, thì ra là vậy, tôi mang cái danh là bạn nhưng chẳng hiểu gì hết. Ừ nó ngốc đó nhưng nó cũng thật vĩ đại. Biết trước sẽ đau vậy mà vẫn lao vào. Tôi nên khen hay mắng nó đây. Có phải nó lớn trước tuổi không? Những lời nói như vậy đáng nhẽ không nên xuất phát từ miệng của một cô bé 15 tuổi. Hay là ai khi yêu cũng vậy. Thấu hiểu mọi thứ.
Yêu đơn phương là cả 1 cuộc chiến đấu với chính bản thân mình ... 1 cuộc chiến không có người thắng ko có người thua ... chỉ biết 1 điều kết cục sẽ chắc chắn là đau đớn ... Nhưng cũng thật vĩ đại .... vì người ta có thể chịu đựng được tất cả những đau đớn dày vò đó ...Biết là đớn đau những vẫn cứ xông vào ... Cứ cho đi cho đi .. có khi mỗi ngày lại nhiều hơn ... dẫu biết sẽ chẳng được đáp trả ... tình yêu đơn phương với tôi rất vĩ đại và vô cùng đáng trân trọng......bởi vì tôi biết, trên đời này không có cái gì hoàn hảo, theo ý muốn của mình. Khi con người phải leo qua một ngọn núi càng cao, sự chín chắn sẽ càng được cải thiện. Như một con dao vậy, ta mài, càng mài sẽ càng sắc. Như vậy khi tiếp xúc với xã hội càng nhiều, ta mới được mài dũa. Để rồi trở thành một con người dũng cảm. Chẳng bao giờ đau lòng hay rơi lệ bởi những truyện cỏn con.
Vote Điểm :12345