Khác (DHTCC)
|
|
Chap 1.
Đáng ghét ! Thật đáng ghét ! Nó muốn hét lên một câu tục tĩu nào đó cho vơi bớt đi những cảm xúc thật khó chịu ở trong lòng. Nhưng nó không biết làm thế nào…
Đáng ghét ! Thật đáng ghét ! Sao nó lại sinh ra trong một gia đình quá gia giáo và nề nếp, để đến những lúc thế này, bức bối lắm mà một câu chửi đổng cũng không biết…
Mà nếu biết, thì nó – một giảng viên đại học, cũng có dám buông ra một câu chửi hay không ? Và dù có dám quẳng cái mô phạm sư phạm sang một bên đi chăng nữa, thì nó biết chửi ai đây ? Có chăng nó cũng chỉ có thể chửi chính bản thân nó, hay chửi ông trời mà thôi: sao ông lại sinh nó ra không giống như những đứa con trai khác ? sao ông lại bắt nó phải làm gay ?
. Nó cầm chiếc điện thoại vừa bị quăng ra nằm chỏng chơ giữa bàn lên, và dù muốn hay không thì cái tin nhắn đáng ghét nó vừa nhận được vẫn một lần nữa đập vào mắt nó:
” Xin lỗi. Tôi không đến được. Đang ở nhà Mai Hương. Cậu cứ ăn đi nhé ! “
Nó muốn gọi điện lại mà quát ầm lên rằng: sẽ đến chỗ Mai Hương sao lúc chiều lại nhắn tin bảo rằng sẽ về với nó, làm nó cả buổi giảng cứ như người mất hồn, và vừa hết giờ là vội vội vàng vàng chạy xuống tổ bộ môn xin thầy tổ trưởng phân công người khác đứng lớp hộ nó 2 tiết cuối, rồi nháo nhào lấy xe, đi chợ, nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa…, và để cuối cùng nhận được là cái tin nhắn này đây !
Nhưng nó lấy tư cách gì để đòi hỏi ở Khánh đây ? Hai người không phải họ hàng thân thích, lại càng không phải vợ chồng của nhau; chỉ những cuối tuần được ra khỏi trường, Khánh đến tìm gặp nó trong vài tiếng đồng hồ trước khi về thăm nhà. Mối quan hệ giữa nó và Khánh chỉ có vậy, và cũng chỉ có nó, Khánh, trời và đất biết về mối quan hệ ấy mà thôi.
Nó lướt tay trên bàn phím điện thoại:
” Ừ, không sao đâu ! Hai người đi chơi vui vẻ ! Cho tôi gửi lời hỏi thăm cha mẹ Mai Hương “
Ừ, không sao đâu ! Nó vẫn có thể nhắn được một cái tin tỉnh bơ và nhẹ nhàng, để người ngoài có đọc được thì cũng chỉ nghĩ đó là tin nhắn giữa hai người bạn thân như thế sao ? Ừ, không sao đâu ! Nó vẫn có thể viết được cái câu như thế sao khi mà đôi mắt đã trở lên đỏ hoe và bỏng rát ?…
. Nó, Khánh, và cả Mai Hương nữa, đều học chung với nhau trong một lớp chọn của một ngôi trường cấp ba danh tiếng của thành phố Hà Nội.
Ngồi cạnh nhau suốt 3 năm học, lại học thêm cùng nhau nữa, nó và Khánh thân thiết vô cùng. Rồi điều gì đến cũng phải đến, một tối mùa đông năm lớp 12 rét mướt, hai đứa đã trao cho nhau nụ hôn đầu tiên trong cái nhà xe tối om ở lớp học thêm… Rồi từ đó, những đôi mắt nhìn nhau trìu mến, rồi một bàn tay cứ nắm chặt một bàn tay, tình cảm của hai đứa cứ lớn dần lên qua từng ngày. Cũng may mắn là được ngồi cạnh nhau ở góc dưới cùng của lớp nên trong suốt một năm học không ai có thể nhận ra những hành động lạ kỳ của chúng…
Nó đã ngỡ câu chuyện tình của mình sẽ cứ mãi êm đềm như thế. Nào đâu trước ngày bế giảng mấy hôm, Khánh cho nó xem một lá thư do một cô bạn cùng lớp viết giãi bày tình cảm với Khánh – người ấy chính là Mai Hương. Đọc những lời văn vừa rụt rè tế nhị vừa bay bổng chứa chan của cô bạn cùng lớp, nó thấy tự hào và hãnh diện quá chừng, vì chàng trai được ca ngợi hết lời trong lá thư ấy chính là Khánh – người đã và sẽ thuộc về nó mãi mãi. Nhưng lúc ngước lên và nhìn thấy đôi mắt buồn của Khánh, nó chợt giật mình… Nó biết tâm hồn nhạy cảm của Khánh không muốn làm một người bạn như Mai Hương buồn, và nó biết: là đứa cháu trai duy nhất của một dòng họ lớn, Khánh sẽ phải chịu những áp lực gì khi ở bên nó… Nụ cười đang định nở ra trên môi nó đã biến mất không còn một chút dấu vết, nó chỉ lặng yên nhìn thật sâu vào đôi mắt đen huyền trước mặt – vẫn là những cái nhìn trao nhau giữa vẫn hai con người ấy, mà giờ sao nặng nề và buồn đến vậy ?
Khánh bị cha mẹ – cả hai đều là sỹ quan công an, bắt thi vào Đại học An ninh nhân dân. Nó muốn được ở bên Khánh, muốn nhiều lắm, nhưng nó cũng biết đôi kính cận trên sống mũi là một rào cản không thể vượt qua giữa nó và ngôi trường An ninh. Từ bỏ giấc mơ trở thành bác sỹ – một giấc mơ đã theo nó từ năm lớp 5, nó quyết định thi vào trường Luật, với một tính toán hết sức đơn giản thế này: hết bốn năm học trường Luật, nếu cố gắng để đạt bằng giỏi, nó có thể xin làm giảng viên trường An ninh, và được ở gần Khánh trong năm cuối Khánh học trong trường…
Sau kỳ thi, với cùng điểm số tròn trẵn 26, Khánh vừa đủ điểm vào trường An ninh, còn nó thì nằm trong top thủ khoa trường Luật, và cả Mai Hương nữa, cũng 26 điểm tròn trẵn, cô vào học ở trường Kinh tế quốc dân…
. Nó vừa tốt nghiệp đại học cách đây 5 tháng với tấm bằng xuất sắc. Không biết vì muốn có được những cơ hội học tập và nghiên cứu chuyên sâu về luật học, hay do ít được gặp Khánh vì Khánh phải ở nội trú trong trường, hay do đã thường xuyên có những lần phải thất vọng như tối nay, cái ý định ban đầu lúc mới thi vào trường Luật của nó đã phai nhạt từ lúc nào không biết, nó chấp nhận lời mời ở lại trường làm giảng viên. Và chỉ sau 3 tháng học nghiệp vụ sư phạm, nó trở thành giảng viên đứng lớp trẻ nhất trong lịch sử trường Luật ở tuổi 22.
Nó thuê một căn hộ chung cư trên đường Trần Duy Hưng để ra ở riêng, dù cha mẹ nó không hài lòng một chút nào, căn nhà cũ trên đường Thụy Khuê cũng không xa trường Luật là bao, và vợ chồng anh trai nó cũng đã dọn ra ở riêng được bảy tám năm nay rồi. Nó biết bỏ cha mẹ lại mà ra ở riêng như thế là có lỗi lớn lắm, nhiều lần về thăm mà thấy căn nhà cũ lạnh lẽo và trống trải đến đáng sợ. Nhưng ý nghĩ ở lại với cha mẹ còn làm nó thấy sợ hơn. Nó sợ nếu vẫn tiếp tục ở chung thì một lúc nào đó nó sẽ không thể giấu được thân phận thật của mình; nó không biết cha mẹ nó có thể chịu được cú sốc khi phát hiện ra đứa con út bé bỏng ngày nào của ông bà là một thằng đồng tính hay không ?
Việc dọn ra ở riêng thế này cũng tiện hơn cho những lần Khánh ghé qua…
|
Chap 2.
” You raise me up, so I can stand on mountains You raise me up, to walk on stormy seas I am strong, when I am on your shoulders You raise me up… To more than I can be “ [You raise me up – Secret Garden]
Những giai điệu vang lên từ chiếc điện thoại làm nó giật mình tỉnh dậy. Hóa ra nó đã ngủ quên ngay trên bàn, bên cạnh những món canh, món xào đã nguội ngắt. Đôi mắt vẫn ngái ngủ, nó úp điện thoại lên tai, và trả lời trong trạng thái vô thức:
- Vâng, Nguyễn Anh Tuấn xin nghe !
Một tiếng cười đáp lại làm nó tỉnh ngủ ngay lập tức:
- Khánh à ? Cậu đang ở đâu đấy ?
- Ở ngay ngoài cửa này, mở cửa cho tôi vào đi ! Sao đèn đóm tối om thế, làm tôi… - Khánh dập máy khi nghe thấy tiếng mở khóa lách cách, mà nói tiếp qua khe cửa – … cứ tưởng cậu đi đâu rồi chứ ? Hé mở cánh cửa gỗ, vừa thò đầu ra ngoài thì… môi nó đã biến mất trong đôi môi tham lam của Khánh; tay Khánh đẩy nó vào trong phòng, xô cánh cửa đóng lại, rồi ôm lấy nó, chặt cứng…
. Khánh nằm vật ra giường. Thở. Đôi mắt mệt mỏi. Và mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt. Nó đưa tay lên lau những giọt mồ hôi trên ria mép Khánh, rồi dùng đầu ngón tay vẽ nhẹ lên viền đôi môi đầy đặn của Khánh, và cứ mãi nhìn vào đôi mắt đen huyền trước mặt.
- Cậu sẽ ở lại chứ ? Chiều mai mới phải về trường mà…
Khánh gạt nhẹ tay nó xuống gối, rồi nhỏm người ngồi dậy:
- Không được rồi… mai ở quê… có đám cưới của bà chị họ…
Nó muốn gào lên: ” Sao lần nào cũng là đám cưới của bà chị họ ? Chả nhẽ tôi không thể bằng được những bà chị họ của cậu sao ? “; nhưng nó vẫn lặng yên mà nhìn mãi vào mắt Khánh. Khánh đứng dậy khỏi giường, với tay lấy gói thuốc trong túi áo quân phục, rồi bắt đầu châm lửa… Nó không nói gì cả, chỉ lặng lẽ kéo tấm chăn lên chùm kín đầu. Đôi mắt nó đầy ắp nước. Ôi ! Khánh luôn biết quan tâm và tế nhị vô cùng của ngày xưa đâu rồi ? Khánh luôn chăm sóc và bảo vệ nó của ngày xưa đâu rồi ? Khánh luôn biết nhận ra những biểu hiện nhỏ nhặt nhất mà người khác không thể nhận ra ở nó đâu rồi ? Chả nhẽ Khánh đã quên… đã quên mất một điều mà người bạn nào của nó cũng biết: nó bị viêm xoang mãn tính và bị dị ứng với khói thuốc lá hay sao ? Một mình sau tấm chăn, không còn gì đủ sức để ngăn dòng nước đang trào ra từ khóe mắt của nó nữa. Đắng. Vị đắng cứ dâng lên trong cổ họng…
. Trở ra từ phòng tắm với bộ quân phục màu xanh sẫm đã được mặc cẩn thận trên mình, Khánh cất tiếng nhè nhẹ:
- Tuấn, cậu ngủ rồi đấy à ?
- Chưa…
- Cậu sao thế ?
Cái giọng nói đầy nước mắt đã tố cáo với Khánh rằng nó đang khóc. Khánh kéo tấm chăn ra khỏi đầu nó.
- Cậu sao thế ? Sao lại khóc như trẻ con thế này ? – Khánh đưa bàn tay mảnh dẻ nhưng đã chai sần vì những giờ luyện võ lên gạt dòng nước mắt đang lăn trên má nó.
- Hãy ở lại… một đêm thôi… một mình ở đây… lạnh lẽo lắm…
Yên lặng.
- Tôi… xin lỗi… Tôi phải về thôi… Tuần này tôi đã hứa với mẹ sẽ về nhà… Sắp hết giờ xe buýt rồi…
Nó lặng đi trước câu nói quá tàn nhẫn của Khánh. Khánh sợ cha mẹ đến thế sao ? Khánh có còn nhớ hơn 4 năm trước, khi nó báo với cha mẹ sẽ thi trường Luật, nó đã bị cha nó mắng ra sao không ? Ông muốn nó nếu không thi vào Y thì cũng phải là Bách Khoa, là Xây dựng, chứ không phải là trường Luật để tốt nghiệp ra trường chả biết kiếm việc đâu mà làm. Lần đầu tiên trong mười tám năm sống trên đời, nó bị cha mắng. Đau đớn lắm chứ ! Nhưng vì Khánh, nó đã vượt qua được. Vậy mà sao Khánh lại… ? Nó ngồi yên trên giường. Đôi mắt đã khô. Lúc Khánh chuẩn bị bước ra khỏi cửa ra về, nó mới gọi nho nhỏ:
- Khánh…
- Sao ?
- Cậu… yêu tôi chứ ?
Khuôn mặt Khánh cứng lại trong giây phút, rồi nở một nụ cười:
- Tình cảm của tôi dành cho cậu từ xưa đến nay cậu luôn là người hiểu rõ nhất, phải không ?… Thôi ngủ sớm đi, cuối tuần mà !
|
Chap 3.
- Tuấn này !
- Dạ !
- Em đã bao giờ nghe nói đến Ban 17 của Quốc hội chưa ?
Hơi lạ lạ một chút, nhưng cuối cùng thì nó cũng nhớ ra:
- Là Ủy ban soạn thảo và sửa đổi Hiến pháp phải không thầy ?
- Đúng rồi đấy ! – Rồi thầy Hải im lặng, nhìn nó bằng đôi mắt nghiêm nghị làm nó thấy bối rối. Nó không còn là sinh viên để phải trả lời những câu hỏi thi vấn đáp nữa, nhưng đứng trước những người đồng nghiệp mà mới chỉ mấy tháng trước nó còn phải gọi là thầy cô, nó vẫn cảm thấy có đôi chút hồi hộp. Không thể hiểu nổi tại sao đang ngồi trong văn phòng bỗng dưng thầy Hải trưởng khoa lại kêu nó ra nói chuyện riêng, và giờ sau một hai câu hỏi vẩn vơ lại chẳng nói gì hết nữa, nó đành lên tiếng thắc mắc:
- Có chuyện gì không thầy ?
- Luận văn tốt nghiệp của em viết rất khá, thế nên tôi đã làm một việc sai nguyên tắc một chút, là phôtô nó ra một bản và gửi cho giáo sư Duy Minh chủ nhiệm Ban 17…
Nó nhìn thầy bằng đôi mắt hồi hộp. Sao thầy Hải cứ thích dừng lại ở những đoạn cao trào để buộc nó phải lên tiếng hỏi thế này nhỉ ?
- Rồi sao nữa ạ ?
- Giáo sư đề nghị em làm thành viên của Ban !
- Gì ạ ?… Thầy… có thể nhắc lại… được… không ạ ? – Nó không tin nổi vào tai mình: nó, 22 tuổi, mới ra trường, và sẽ-được-tham-gia-viết-bản-Hiến-pháp-mới ?
- Em… Là… Thành… Viên… Của… Ban… 17. Nghe rõ rồi chứ ? – Thầy Hải mỉm cười trước cái vẻ mặt vẫn chưa thể hết ngạc nhiên của nó.
- Thật… thật không ạ ?
- Tôi nói dối em làm gì ? Giáo sư Duy Minh vẫn nổi tiếng là con người hay có những suy nghĩ khác thường mà.
- Vậy giờ… em làm sao ạ ?
- Vậy giờ… – thầy cười – Ban giám hiệu đã đồng ý với đề nghị của tôi cho phép em tạm nghỉ giảng dạy để tập trung vào việc nghiên cứu, cả việc học cao học của em nữa cũng đã được bảo lưu. Giờ em có thể về để thu xếp, từ sáng mai bắt đầu lên Văn phòng quốc hội làm việc.
- Hôm nay em được nghỉ ạ ? Cảm ơn thầy, em về ạ ! Em chào thầ…yyyy… – nó chạy biến vào những hành lang. Thầy Hải nhìn theo nó, chỉ biết lắc đầu, mỉm cười, và thầm nghĩ: ” Đúng là… trẻ con ! “
. Nó vừa hý hửng dắt xe ra khỏi nhà xe giáo viên thì thấy chị Thủy đang đi xe vào. Chị Thủy học hơn nó hai khóa, hiện cũng đang là giáo viên trong trường, nhưng ở khoa Dân sự, chứ không phải ở khoa Hành chính – Nhà nước như nó. Hai chị em quen nhau qua những phong trào hoạt động của Đoàn.
- Chị Thủy !
- Tuấn à ? Sao chưa hết tiết đầu đã về thế này ? – chị nhìn nó, rồi mỉm cười – để chị đoán tại sao nhé ! Cho chị đoán mấy lần đây ?
Nó cũng cười. Cái bà chị này, bụng mang dạ chửa to đến thế kia rồi mà vẫn chưa hết được cái tính cách của bà bí thư đoàn trường.
- Một lần đoán thôi, thử xem số chị hôm nay đỏ đến đâu ?
- Eo ôi, em chị keo kiệt nhỉ ? Cho có mỗi một lần thôi ! Nhưng cũng được ! Có phải nó có liên quan đến thầy Duy Minh ở Ban 17 không ?
- Sao… sao chị biết ? – Nó không ngờ thông tin lại có thể lan truyền nhanh đến thế.
- Sao lại không biết chứ ? Lịch sử lập hiến đã mấy lần có được người vừa trẻ vừa tài lại được cái đẹp trai như Tuấn tham gia chứ ?
- Chị này… cứ nói xỏ em thôi…
|
- Xỏ xiên gì chứ ? Chị mà chưa chồng con thế này thì Tuấn có mà biết tay với chị ! Mà cô bạn em bao giờ thì về nước nhỉ ?
- Dạ… bạn ấy… vẫn chưa học xong chị ạ ! – nó nói hơi ngập ngừng. Trong bốn năm học đại học, để che giấu mối quan hệ của mình với Khánh, và để thoát khỏi những cái nhìn đắm đuối liên tục được ném về phía mình, nó đã phải “tạo nên” một-cô-bạn-gái-đang-du-học-ở-nước-ngoài – Mà thôi, cũng sắp vào tiết mới rồi đấy, chị vào đi, em về đây ! – nó cố trốn tránh đề tài đang được nhắc tới.
- Ừ… Mà Tuấn này – chị gọi khi nó đã chạy xe qua được một đoạn – đừng tưởng mỗi mình là nhất nhé ! Nghe nói là còn một người nữa, cùng khóa với em, cũng được thầy Duy Minh chọn vào Ban đấy! - chị cười cố ý trêu nó, rồi nổ xe chạy vào trong.
Nó đứng lại trước cửa nhà xe. Những gì chị Thủy vừa nói cũng làm nó ngạc nhiên không kém lúc nghe thầy Hải thông báo nó được chọn vào Ban 17. Năm vừa rồi là lần đầu tiên sau mười ba năm trường Luật mới có sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc, một là nó với đề tài về cải cách hệ thống chính trị, và một người nữa với đề tài về chuẩn hóa pháp luật quốc gia với pháp luật quốc tế… Nó giật mình. Chả nhẽ người mà chị Thủy vừa nhắc đến chính là Hoàng sao ?
Chap 4.
Sau bữa ăn mừng với cha mẹ và gia đình anh trai, nó trở về căn hộ trong trạng thái hơi chuếnh choáng say. Cha nó vốn làm nghề xây dựng, còn anh trai nó là seller cho một tập đoàn thương mại lớn của Đức tại Việt Nam – chỉ cần nói vậy cũng có thể biết tửu lượng của hai người này khá đến mức nào. Với nguyên áo sơmi và quần dài, nó nằm vật ra giường, cố ngủ, nhưng đôi mắt vì đã nhuốm chút hơi rượu, trở nên khô rát, làm nó cứ phải mở mắt ra nhìn lên trần. Nó không bật đèn – thói quen của nó vào buổi tối là như vậy. Có thể chiêm tinh học nói đúng khi bảo rằng những người thuộc cung Bảo bình như nó thích bóng đêm. Nhưng tự nhiên sao hôm nay cái bóng đêm này lại lạnh lẽo và nặng nề đến vậy ?
Nó lấy điện thoại và nhắn tin cho Khánh. Giờ là chín giờ tối. Khánh đã về phòng trong ký túc sau buổi điểm danh đêm. Chiếc điện thoại rung lên báo cho nó biết rằng Khánh đã nhận được tin nhắn. Nhưng sao năm phút… mười phút… mười lăm phút… rồi nửa tiếng… Khánh vẫn chưa nhắn lại ? Khánh không mừng cho nó hay sao ? Nó cảm thấy tủi thân, dù đây không phải lần đầu nó nhắn-tin-vào-cõi-hư-không như thế…
Tự nhiên nó nghĩ đến Hoàng. Ừ, phải, nó vẫn chưa biết người thứ hai, bằng tuổi nó, được nhận vào Ban là ai, có phải là Hoàng không ? Hoàng học cùng lớp với nó, và cuối năm thứ nhất đã cùng nó tham gia nghiên cứu khoa học về đề tài tổ chức bộ máy nhà nước của các nước trên thế giới, nó viết phần lý luận chung, còn Hoàng – với khả năng thông thạo năm ngoại ngữ, lo phần dịch tài liệu. Phải nói là hai đứa khá thân thiết nhưng cũng lâu rồi, từ khi tốt nghiệp đến giờ chúng không còn liên lạc gì với nhau nữa.
Nó tìm danh sách bạn bè trong điện thoại rồi dừng lại ở cái tên “Hoang de”. Nó mỉm cười trước cái tên ấy. Nó xuất phát từ hai tiếng đầu tiên trong nick yahoo của Hoàng là “Hoàng đế…”, nhưng vì có khuôn mặt quá trẻ con mà bạn bè gọi chệch đi thành Hoàng “đệ”, và thỉnh thoảng có người dịch nó thành Hoàng “dê”…
Nó nhấp tay vào nút Gọi.
Tút… tút… tút… – Máy báo bận. Nó dập máy và lại gọi lại – một lần, rồi hai lần. Vẫn những âm thanh cũ. Chà, chắc lại đang tán gái rồi đây. Với khuôn mặt trẻ con rất đáng yêu, lại là đội trưởng đội bóng rổ của trường, ngay trong năm thứ nhất nó đã thấy Hoàng thay năm, sáu đời bạn gái, kể gì đến bây giờ, khi đã tốt nghiệp ra trường và có công việc khá là trong mơ do được mẹ kéo về làm ở Viện Nhà nước và Pháp luật thuộc Học viện Chính trị và Hành chính quốc gia.
Nó vứt điện thoại ra đầu giường mà định cố ngủ, nhưng đúng lúc ấy những giai điệu của bài “You raise me up” lại vang lên. Nhìn qua màn hình ngoài nó có thể nhận ra người gọi chính là ” Hoang de “…
- Vâng, Nguyễn Anh Tuấn xin nghe !
- ( cười )… làm quan to rồi, thế bao giờ mới định khao anh em đây ?
- Quan to gì chứ ?
- Ông không biết thật, hay là đang giả vờ không biết đấy ? Sáng nay tôi cũng mới nhận được thông báo. Không tin được! Nên mới chạy ngược lên 37 Hùng Vương xem danh sách cụ thể. Thế mới phát hiện ra Nguyễn Anh Tuấn – Trường Đại học Luật Hà Nội cũng trong Ban … ( cười )
- Vậy cậu chính là người thứ hai kia à ?
- Người thứ hai nào ? À, tuổi trẻ tài cao chứ gì ? Nên nhớ rằng cùng lắm cậu chỉ là thiên tài thôi, còn tôi là THIÊN TÀI – viết hoa và in đậm nhé !
- Thôi, xin, lớn tướng rồi mà vẫn như trẻ con ấy !
- Thì thôi ! Mà vừa buôn với ai lâu thê, tôi gọi mấy lần đều máy bận ?
- Ơ… thế… - nó ngập ngừng - hóa ra cậu gọi cho tôi à ? Thế mà tôi cứ tưởng…
Yên lặng. Và Hoàng là người lên tiếng trước, với một câu hỏi chẳng ăn dơ gì:
- Sáng mai cậu cũng bắt đầu lên Ban đúng không ?
- Ừ ! Sao ?
- Cứ đợi ở nhà nhé !
Và dập máy.
Nó thắc mắc về câu nói cuối cùng đầy lấp lửng của Hoàng. Nhưng nó chẳng thể thắc mắc được lâu, cơn buồn ngủ đã ập xuống nó lúc nào không biết…
|
Chap 5.
” You raise me up, so I can… “
Chiếc điện thoại chưa kịp vang lên hết câu, nó đã vơ lấy và úp lên nghe.
- Vâng, Nguyễn…
- Nguyễn Nguyễn cái gì ? – tiếng Hoàng vang lên – Nghe giọng là biết chưa ngủ dậy rồi ! Thế có định đi làm không hay cứ ngủ đến trưa đây ?
Nó giật mình. Thôi chết ! Vì kỳ này chỉ có giờ giảng vào buổi chiều nên nó có thói quen ngủ nướng vào buổi sáng; và do tối qua bị say nên cũng quên luôn việc đặt đồng hồ báo thức.
- Đợi… đợi tôi một tí… Cậu đang ở đâu đấy ?… Đã muộn lắm chưa ?… Mấy… mấy giờ rồi ?… – Nó vội vội vàng vàng lao ra khỏi giường.
- Trước cửa phòng 603 nhà E khu chung cư Trần Duy Hưng. Chưa. Sáu giờ.
- Cái gì ?
- Chưa nghe rõ à ? Cậu hỏi tôi đang ở đâu và tôi đã…
- Tôi không nói chuyện đó ! Sao cậu…
- À ! Sao tôi biết phòng cậu à ? Tôi đã…
- Không ! Sao cậu dám gọi tôi dậy lúc mới sáu giờ ?
- …
- Cậu đến đây làm gì ? – Nó hỏi trong khi đang loay hoay mở cửa.
- Chả nhẽ cậu không thể mời người đồng nghiệp trong mấy tháng tới này vào phòng cũng như mời một bữa sáng hay sao ? – Cánh cửa gỗ đã mở, chỉ còn khung cửa xếp, nhưng Hoàng vẫn chưa bỏ máy.
- Cậu hay tôi mới là người vừa ngủ dậy mà vẫn đang mơ thế nhỉ ? Sao tôi lại phải lo bữa sáng cho cậu ?
- Bởi vì tôi sẽ đưa cậu đi làm – khi bước vào phòng, Hoàng mới dập máy xuống.
- Sao tôi lại cần cậu đưa đi ? – Nó nhìn vào cái vẻ mặt chắc nịch của Hoàng.
- Vậy không lẽ cậu định đạp xe đạp từ đây lên trên đấy ?
Nó ngẩn người ra. Đúng là nó chỉ đi xe đạp, suốt bốn năm học đại học và cho đến tận giờ khi đã đi làm. Đơn giản vì nhà nó khá gần trường, vì nó thấy chiếc xe địa hình rất hợp với dáng nó ( ặc ặc ), và nó không mua xe máy cái chính vì nó muốn dành tiền vào một việc khác…
- Ờ, thôi vậy… – nó đành xuống nước – có người tự nguyện làm xế đưa đón trong cái thời buổi xăng dầu này cũng tốt chứ sao ?
- Thế đi chuẩn bị gì ăn sáng cho tôi đi !
- Thế xế muốn ăn gì nào ?
- Hmm, mỳ tôm thì sao ?
- Tôi có bao giờ ăn mỳ tôm đâu ? – nhăn mặt.
- Thế xôi hay bánh bao thì sao ?
- Cậu chạy xuống tầng một mua nhé ! – cười ranh mãnh.
- Thế có cơm nguội không vậy ?
- Không ! Tối qua tôi ăn ngoài !
- Hix… thế hàng sáng cậu thường ăn gì thì giờ cho tôi một suất ấy là được…
- Pasta nhé ! - Đề nghị được đưa ra sau cái nhíu mày suy nghĩ.
Một cái nhún vai thay cho lời đồng ý, Hoàng đi theo nó vào bếp; dĩ nhiên vào chỉ để nhìn nó nấu thôi, vì Hoàng đã bao giờ phải đụng tay tới chuyện bếp núc đâu…
. Hoàng nhìn nó với đôi mắt săm soi mất một lát, rồi buông một câu kết luận:
- Cậu trông chả có dáng gì của ông giảng viên đại học cả ! Trẻ con quá !
Nó nhìn lại mình trong tấm gương lớn trang trí trong phòng khách, và mỉm cười. Ừ, chính nó muốn tạo cho mình cái dáng trẻ con ấy mà ! Nó biết người nó nhỏ nhắn, da dẻ cũng được cái trắng trẻo, thế nên nếu cho nó đứng cạnh một học sinh lớp 11, 12 thì chắc chẳng ai nghĩ rằng nó đã 22 tuổi và là giảng viên đứng lớp của một trường đại học lớn đâu, mà sẽ nghĩ rằng nó và thằng nhóc đứng cạnh là hai người bạn cùng lớp thôi. Và cũng vì thế nên nó quyết định tạo luôn cho mình một cái dáng vẻ hoàn chỉnh của một… đứa trẻ con: tóc bới rối trông rất nghịch ngợm, đi xe đạp, mặc quần vải đen, sơmi trắng, giày thể thao trắng, và một cái balô to sụ ở sau lưng nữa… Đã không ít lần nó vào lớp, cầm mic nhắc giữ trật tự mà đám sinh viên ngồi dưới vẫn nhao nhao nói chuyện vì cứ tưởng nó chắc là người ở bên Đoàn sang thông báo chuyện đóng góp, ủng hộ gì đó. Nhưng những lần như thế nó rất vui, vì chúng làm nó biết trong mắt mọi người nó còn trẻ, rất rất trẻ, trẻ như… trẻ con ấy. Nó không muốn bị coi là già. Và chính nó cũng tự biết rằng, sự thật là nó đang cố trốn chạy hiện tại, để được sống mãi với cái tuổi 17, 18 – quãng thời gian đẹp nhất mà nó còn được ở bên Khánh…
Nghĩ đến Khánh tự nhiên lòng nó trùng xuống. Không, không được, không được nghĩ tiếp nữa. Phải đi thôi, phải đi ngay trước khi đôi mắt săm soi của người đang ngồi trước mặt nó đây nhận ra nét buồn bối rối của nó. Phải đi ngay thôi ! Nó thở ra một hơi dài cố lấy lại bình tĩnh:
- Đi được chưa ? Cũng muộn rồi đấy !
|